1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kỷ hoàng hậu - Hoa Bán Lý (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.4

      Làm quan nắm chức Kim Ngô, cưới vợ cưới người như Lệ Hoa.

      Cưới vợ cưới người như Lệ Hoa??

      Lệ Hoa?
      Đột nhiên ngồi dậy.

      gia? Lệ Hoa? Lệ Hoa!

      Cưới vợ cưới người như Lệ Hoa!

      Vén chăn nhảy xuống giường, bởi vì trong phòng có đèn, nàng lảo đảo ngã quỵ lên tấm bình phong, cả người cả bình phong đổ xuống khiến nàng lăn quay. Nàng cố gắng đứng lên, nhưng lại biết làm thế nào để đốt đèn. Ở đại dùng đèn điện thành thói quen, lại tới đây, cũng biết thắp đèn như thế nào.

      Đứng lên, lại chán nản ngồi xuống đất, nàng cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Trong đầu càng ngừng ong ong, lặp lặp lại mấy chữ: Cưới vợ cưới người như Lệ Hoa, cưới vợ cưới người như Lệ Hoa, ...

      Tại sao lại như vậy? Làm sao có thể trở thành thế này?

      Lệ Hoa này, rốt cuộc có phải Lệ Hoa kia? Hay chỉ trùng tên?

      Nàng ngơ ngác ngồi đất, trời tháng mười, hơi lạnh trong đêm cực kỳ buốt giá, nàng ngồi cảm thấy lạnh đến run lập cập, chịu nổi đành chầm chậm leo lên giường dùng chăn bọc lấy toàn thân, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng nghĩ, Lệ Hoa này có phải là Lệ Hoa kia chứ?

      Lưu Tú... Lưu Tú...

      Dáng dấp của Lưu Tú cùng Tô Văn giống như đúc!

      Đây tất cả đều là trùng hợp sao?

      đêm ngồi đến hừng đông, nàng vẫn suy nghĩ được ràng vấn đề này.

      Tập Nghiên đẩy cửa vào vào, lúc đầu thấy bình phong đổ mặt đất, giật mình kêu tiếng, sau đó thấy Thẩm Trú chăn sắc mặt xanh trắng sắc mặt xanh trắng mà ngồi ở giường, lại hoảng sợ nhào đầu về phía trước " nương, nương, ngài làm sao thế này?"

      Thẩm Trú bị Tập Nghiên gọi tỉnh táo lại, nàng bóp cái vào cánh tay, cắn răng hỏi: "Bây giờ là triều đại gì?"

      Tập Nghiên a tiếng, giống như nghe hiểu, cũng giống là bị sợ hãi.

      Thẩm Trú lại ép hỏi câu:" Bây giờ là triều đại gì?"

      " Triều...triều Tân... Năm thứ sáu dưới Thiên Phượng... "

      Triều Tân, năm thứ sáu dưới Thiên Phượng? Đây là triều đại nào? Nàng học khoa văn đấy, đối với lịch sử đương nhiên hoặc nhiều hoặc ít biết chút, dám hiểu tất cả nhưng tuyệt đối biết tên những triều đại, triều Tân này là triều đại nàng chưa từng nghe .

      " Hoàng đế là ai ? "

      Tập Nghiên bị nàng dọa sợ hãi, mặt tái nhợt run rẩy hỏi: " nương, ngài làm sao vậy?"

      " Ta hỏi ngươi hoàng đế là ai ?"

      " Hoàng đế... Là Vương Mãng. nương, ngài biết mà, những thứ này là ngài nô tỳ nghe đấy... "Lời còn chưa dứt, Thẩm Trú chợt buông lỏng tay ra.

      Kiến thức lịch sử của nàng quá nhiều, cũng biết rằng lịch sử gọi chuyện này là: "Vương Mãng cướp ngôi vua Hán." Chính quyền Tây Hán bị cháu trai Vương Mãng của vị Thái hoàng thái hậu cuối cùng là Vương Chính Quân cướp, thành lập nên vương triều mới, thực hành cải cách về sau này...
      ----
      Edit:
      Triều Tân: tồn tại từ năm thứ 9 đến năm 23 sau Công Nguyên. Vương Mãng là vị vua đầu tiên.
      Thiên Phương: là niên hiệu của Triều Tân từ năm 14 đến năm 19 trước Công Nguyên.
      ----
      Về sau... Sắc mặt nàng trắng bệch . Bởi vì rất hiếu kỳ câu kia, nàng từng đặc biệt thăm dò tài liệu đấy, đối với đoạn sơ lược lịch sử rất ít bị hậu nhân đề cập kia hiểu khá , mặc dù bây giờ quên mất nhiều phần, nhưng nhớ kỹ hai kiện.

      Chỉ là... thiếu nữ hoài xuân Lệ Hoa mà nàng làm sao có thể? Từng kể chuyện biết mệt mỏi, nhưng mở miệng dính lên thân nàng, điều này nàng làm sao tiếp nhận được?

      Nàng chán nản ngồi ở giường, sắc mặt càng ngày càng khó coi, khiến dọa Tập Nghiên phát sợ: " nương? "Thấy nàng phản ứng, sợ quá bổ nhào lên người nàng kêu to: " nương, nương, ngài làm sao thế này? Ngài đừng hù dọa nô tỳ được ?"

      Bị Tập Nghiên lay choáng váng đầu, nàng lấy bình tĩnh: " có sao, ta sao, ngươi đừng kêu loạn lên thế." Nhưng rốt cuộc vẫn chịu được mà cuối run run.

      Tập Nghiên chậm rãi buông nàng ra, cẩn thận đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng chăm chú. Sau đó im lặng lúc lâu, Thẩm Trú mới khiến mình khôi phục được dáng vẻ bình tĩnh, mãi sau mới câu: " ra ngoài chớ lung tung."

      Tập Nghiên giật mình, giờ mới nhận ra lúc nãy mình thất lễ, chần chờ : "Dạ."

      Yên lặng giúp nàng thay quần áo, trong căn phòng an tĩnh khí có chút áp lực.

      " Tối hôm qua... Đại công tử hỏi nô tỳ chút..."

      Thẩm Trú nghiêng đầu :"Hỏi ngươi cái gì?"

      "... Hỏi nương ở Đặng phủ xảy ra chuyện gì?"

      xảy ra chuyện gì? Thức hoài nghi gì? là người đơn giản, dù chỉ chuyện trong thời gian ngắn ngủi, cũng nhìn ra khác lạ của muội muội, ngày sau chung sống cùng người như vậy, biết còn phải đối mặt bao nhiêu khó khăn.

      Mau chóng để cho mình thích ứng trong mọi tình cảnh mới quan trọng, ở chỗ này tìm người giúp nàng càng quan trọng hơn.

      "Trừ chuyện rơi giếng, còn có thể có cái gì? Ngươi trả lời như thế nào?"

      Tập Nghiên : : "Nô tỳ mỗi tiếng nương ở Đặng phủ ba ngày mỗi tiếng cử động toàn bộ đều cho Đại công tử biết." Dừng lại, cẩn thận hoie: " nương chả nhẽ nhớ chuyện gì xảy ra tỏng ba ngày kia?"

      Thẩm Trú nhếch lông mày lên: "Ngươi thử dò xét ta?"

      Tập Nghiên vội vàng quỳ xuống trước mặt nàng "Nô tỳ dám. Chỉ là xin nương cho nô tỳ lời tôn ti..., từ lúc nô tỳ bảy tuổi theo nương, đến nay tám năm, có thể hiểu nhất nương là nô tỳ. Nhưng mà từ sáng sớm hôm qua sau khi nương rời giường, nô tỳ cảm thấy nương có chút khác biệt, nô tỳ chỉ là lo lắng nương, cũng có ý tứ gì khác..."

      " Ngươi lo lắng cái gì? "Thẩm Trú hỏi.

      " Nô tỳ cũng biết lo lắng cái gì, chẳng qua là cảm thấy nương giống nương. "

      Thoạt nhìn tiểu nương mười bốn mười lăm tuổi, nghĩ tới tâm tư tinh tế như thế.

      " Vậy ngươi xem ta giống ai?"

      Tập Nghiên thành lắc đầu "Nô tỳ cũng biết. Bề ngoài nương vẫn như cũ là nương nhưng nô tỳ cảm thấy nương phải là nương. "

      Lời này có chút khó hiểu, Thẩm Trú nhẫn nhịn mù mịt đêm cũng bị những lời này làm tiêu tán chút ít, nhịn được cười. Lại tiếp, Tập Nghiên từ theo Lệ Hoa, qua nhiều năm như thế hai người sớm chiều chung sống, có thể hiểu Lệ Hoa nhất chính là Tập Nghiên, thân Lệ Hoa tiền nhiệm có chút khác biệt tất nhiên lừa gạt được Tập Nghiên.

      " Ngươi đứng dậy, ta có chuyện gì. Chỉ là đêm ngủ mớ, sau khi tỉnh lại liền cảm giác rất nhiều chuyện nhớ , ngày sau ngươi thêm cho ta ít là được. "

      Tập Nghiên lại bắt đầu sợ hãi:" nương, cái này được."

      Thẩm Trú bắt lấy nàng, yên lặng nhìn ánh mắt của nàng, từng chữ: "Cái này có gì, ngươi cần cho mẫu thân cùng đại ca, chuyện này chỉ có ngươi biết, hiểu chưa?"

      " Sao...sao... Chuyện lớn như vậy, sao có thể cho phu nhân và Đại công tử?"

      " Ta , cái này phải là chuyện nghiêm trọng gì, cho mẫu thân cùng đại ca của ta biết vì muốn họ lo lắng, cho phép ngươi ra ngoài lung tung. Nếu ... "

      Thẩm Trú học qua lịch sử đối với chế độ nô lệ của người cổ đại tự nhiên là có chút hiểu biết. Ở đây, nô tỳ là sở hữu, có thể tùy ý đánh chửi hoặc mua bán, vì vậy bây giờ nên dọa Tập Nghiên chút. Nếu nàng đem chuyện này kể trước mặt Thức hoặc phu nhân, với thông minh của Thức, nàng giải thích hoang đường có trăm ngàn sơ hở, với đủ. Lừa gạt Tập Nghiên là tiểu nương cái gì cũng hiểu dễ dàng hơn, lừa gạt Thức... Nàng biết phải đối mặt với hậu quả gì.

      "Vậy...vậy nếu như Đại công tử hỏi tới sao?"

      "Ta là muội muội ruột, đại ca hỏi cái gì?" Nàng hỏi lại.

      Tập Nghiên cứng họng.

      Nàng bắt đầu hỏi Tập Nghiên mà bắt đầu..., cẩn thận hỏi thăm chuyện Lệ Hoa cùng Lưu Tú, đây mới là chuyện quan tâm nhất.

      Tập Nghiên nhịn được lại nhìn nàng chút, nhưng vẫn nghi ngờ: Chuyện như vậy mà cũng quên được sao? Nhưng cũng dám lắm miệng, chỉ phải nghĩ nghĩ, : " nương cùng với Lưu tiên sinh ngược lại cũng có cái gì, chỉ là...lòng của nương ở chỗ Lưu tiên sinh, nhưng..."

      Những thứ này cần phải Thẩm Trú cũng đoán được, chỉ là chuyện tình hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

      " Chuyện này biểu ca cùng biểu tẩu có biết ? "Nàng suy đoán cái này có phải Đặng Thần cùng Lưu Nguyên cố ý gây nên hay . Lưu Tú là em ruột của Lưu Nguyên, đối với hôn của tất nhiên phải suy nghĩ, cho dù Đặng Thần biết tình hình, cũng loại trừ khả năng Lưu Nguyên vì đệ đệ nên có lòng tác thành cho họ.

      "Biểu công tử và biểu phu nhân đều biết. "

      "Vậy có ai biết? Nương ta biết ?"

      "Phu nhân cũng biết, chỉ có Đại công tử cùng nô tỳ biết chuyện này. "

      "Vậy 《 Thượng Thư 》 là xảy ra chuyện gì ?"

      Tập Nghiên xoay người cầm lấy thư ở bên bàn, : " nương ràng quên mất rồi, đây là nô tỳ đến hỏi mượn Lưu tiên sinh đấy. Lưu tiên sinh học ở Trường An, lúc học là học 《 Thượng Thư 》, nương nhìn cái, lúc khỏi Đặng phủ quên trả lại Lưu tiên sinh rồi. "

      Đều bên cạnh mỗi người tương tư cũng có gối uyên ương của bà mai, xem ra lời này chút cũng giả.
      Hale205 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.1: Là người nào, phải người nào?


      Mặc dù tuân theo châm ngôn sáu chữ :"Đến đâu hay đến đó", Thẩm Trú cố gắng cho mình để lại dấu vết mà hòa nhập vào gia, nhưng kể từ khi biết mình chính là Lệ Hoa, cũng tránh khỏi bắt đầu tìm kiếm đầu mối. Nàng đến trong thư phòng của Lệ Hoa kiểm tra thẻ trúc (sách từ trúc ghép cuộn lại của Trung Quốc ngày xưa), mờ mịt cố gắng tìm được chút tin tức gì trong đó, nhưng mà tìm rất lâu, mười chữ triện* đến chín chữ hiểu, hoàn toàn hoa hết hai mắt.
      -----
      Nhược Vân: chữ triện là kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc.
      -----
      Tất cả phải làm lại từ đầu.

      Nội tâm Thẩm Trú mặc dù vô cùng lo lắng, biểu ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh. Nhưng mặc kệ nàng giả bộ như thế nào, những vội vã cùng phiền não được che dấu mắt vẫn tự nhiên lộ ra ở hành động. Tập Nghiên thử hỏi nàng: " nương, ngài có phải có tâm hay ?"

      Thẩm Trú có tâm , nhưng những thứ này làm sao có thể cùng Tập Nghiên?

      Đối với gia, thời gian dần qua nàng cũng biết đại khái. gia trừ ruộng tốt ngàn mẫu, môn khách mấy ngàn người, xe ngựa, người hầu, đầy tớ so với vương tộc bên ngoài, càng hết sức quyền thế. Cứ nghe huyện lệnh Tân Dã trước khi làm quan từng là môn khách của gia, kể cả đại nhân trong thành, đều coi gia là thượng khách, quan hệ thân thiết với gia.

      Toàn bộ gia dù phu nhân làm chủ mẫu, nhưng quản lý nhà cửa là trưởng tử Thức, trắng ra mấy người mẹ con phu nhân là phụ thuộc vào Thức mà sống, còn phải xem sắc mặt Thức. Nhưng mà cũng may Thức đối với bọn họ chưa từng bạc đãi, hơn nữa đối đãi với Lệ Hoa cùng mấy huynh đệ Hưng coi như để tâm, gọi là huynh trưởng tốt.

      Nhưng mà Thẩm Trú đau đầu nhất điểm là hôn của Lệ Hoa, Thức tỏ thái độ là tuân theo ý tứ của phu nhân. Mấy ngày nay nàng từ trong miệng phu nhân hiểu ra. phu nhân muốn chọn con cháu ở Đặng gia, hơn nữa ứng cử viên hài lòng cũng tìm được, là gã nam tử tên Đặng Vũ thuộc chi của Đặng gia, tuổi tác so với Lệ Hoa lớn hơn hai tuổi. Theo Tập Nghiên , người này mười ba tuổi có thể đọc thơ, ở quê nhà rất nối tiếng, cũng từng học ở Trường An, cùng ra trường với Lưu Tú.

      Quan trọng nhất chính là tư tưởng vị phu nhân lại rất đại, còn định hai ngày nữa mời Đặng Vũ cùng muội muội của Đặng Tuệ tới gia làm khách. ràng là mời người ta để làm khách, thực tế là tạo cơ hội cho con mình cùng Đặng Vũ gặp mặt, phát triển tình cảm.

      Thẩm Trú lại rất túng quẫn, ở đại, mẹ từng chỉ lần trong điện thoại đề cập với nàng chuyện kết hôn, thế nào nàng tới cổ đại cũng phải đối mặt nan đề như vậy?

      " Tỷ tỷ, tỷ tỷ " Tựu kêu to chạy vào, "Tỷ tỷ, ta với ngươi a, Đặng gia tìm người tới nhà chúng ta cầu hôn."

      Thẩm Trú nhìn khuôn mặt nhắn của Tựu tươi cười rạng rỡ, trong nội tâm nhịn được mà thở dài, tin tức này lúc nàng thỉnh an phu nhân sớm biết. Cũng phải người nhà Đặng Vũ tới, mà là nhà Đặng Phụng. phu nhân cũng trực tiếp từ chối, mà uyển chuyển khước từ. Cái này cũng tại lời đồn về Lệ Hoa lan xa ban tặng, từ khi nàng 14 tuổi đến nay, tới gia cầu hôn cũng nối liền dứt, phu nhân quen tay, uyển chuyển từ chối tổn thương mặt mũi người ta, đơn giản gọi là người quen việc.

      Tựu quấn ở cạnh nàng, lôi kéo ống tay áo của nàng, cao hứng : "Tỷ tỷ, nhưng tới lần này chính là người nhà Đặng Vũ."

      Tựu đúng lúc này chính là mèo chó cũng phải ngại, gia to như vậy cũng đủ mình lăn lộn giống như bá vương, nhưng lại cực kỳ muốn có được thích từ Thẩm Trú. Lệ Hoa đưa tay gõ lên đầu của : "Mới hơi lớn như vậy bát quái, con trai phải tỏ ra điềm tĩnh mới đúng. , chỗ khác mà chơi, đừng có ở đây quấy rối tỷ."

      Tựu trừng lớn mắt hỏi lại: "Tỷ tỷ, bát quái là cái gì? Là chu dịch* à?"
      ------
      edit: Chu dịch và bát quái nghe na ná nhau.
      ------
      " đệ cũng hiểu, , đệ chỗ khác tìm Hân nhi chơi ."

      Tựu bĩu môi, khinh thường : " Đệ mới cần chơi với Hân, cả ngày đều dính lấy nương." Vừa vừa kéo ống tay áo của nàng "Tỷ tỷ, lúc này là người nhà Đặng Vũ tới cầu thân. Nương chuyện với Đặng Vũ á..., hừm, đệ cũng thấy Đặng Vũ, dung mạo so với Đặng Phụng đẹp mắt hơn, cũng như đại ca, hiểu biết rất nhiều thứ. Đệ nghe nhị ca , từng học ở trường Thái Học Trường An, rất tốt."

      Thẩm Trú cười "Đừng thấy người khác tốt đệ cũng theo, đệ chưa hiểu được, đừng khen bừa."

      "Hazzz, đệ đương nhiên hiểu được. " Tựu nghiêm trang rung đùi đắc ý " Đệ biết, đường tỷ gả cho Đặng Nhượng, nhà chúng ta chỉ còn lại mình tỷ tỷ, nương nghĩ để cho tỷ gả sang nhà cậu . Vẫn là nhà cậu tốt, đệ thích nhất muội muội của nhà biểu ca."

      Cái gì mà muội muội của nhà biểu ca? Thẩm Trú bật cười.

      " Ah! Còn có a, nương toàn bộ Tân Dã cũng tìm được người tốt hơn Đặng Vũ nữa. Nhà cậu của biểu ca cũng đến cầu thân, nhưng mà nương lại thích Đặng Phụng, cho nên nhất định là Đặng Vũ rồi. "

      " Vì sao nương thích Đặng Phụng? "

      Tựu nghiêng đầu nghĩ: " Đệ cũng biết. "Nhưng lại vừa cường điệu: "Dù sao đệ cũng thích Đặng Vũ. "

      " Đại ca cũng thích Đặng Vũ sao? "

      Tựu vẫn lắc đầu " biết, đệ thích Đặng Vũ. "

      Thẩm Trú chịu nổi: " Được được đươc, ta biết đệ thích Đặng Vũ, thôi thôi, hai ngày nữa thần tượng của đệ tới."

      Từ thần tượng rất lạ, Tựu nghe hiểu, trừng mắt nhìn "Tỷ tỷ thần ...gì?"

      Thẩm Trú đẩy nhóc : “Tỷ hai ngày tới Đặng Vũ làm khách trong nhà, đệ muốn thích thế nào thích.”

      Tựu , sống chết bám lấy người nàng, hai người nô đùa Thức vào.

      Tựu sợ Thức, cung kính kêu tiếng "Đại ca", nhanh như chớp chạy ra ngoài.

      Thức nhìn sắc mặt nàng có vẻ ấm ức, lạnh nhạt hỏi: "Mất hứng? "

      Thẩm Trú thở ra hơi dài, vui nhịn xuống, bộ dạng phục tùng, khiêm tốn :"Từ trước đến nay lớn có thứ tự, đại ca dù sao cũng mới đính hôn, còn chưa lấy về, ta đây là muội muội cần gì phải vội vã như vậy? " Khiêm tốn, cẩn thận. Nữ nhân coi trọng truyền thống Trung Hoa từ xưa đến nay luôn là đức tính tốt.

      Thức yên lặng , biểu cảm lạnh lùng, chút khác thường, chỉ dùng đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm nàng, dấu chút ý cười. Chẳng biết tại sao, Thẩm Trú thấy cả người mồ hôi lạnh, cố gắng chịu lúc lâu, rốt cuộc thua trận.

      " Đặng Vũ và Đặng Phụng, đại ca cảm thấy người nào tốt hơn?"

      Thức rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng "Ta hoặc mẫu thân cảm thấy ai tốt hơn, cũng quan trọng, cái chính là...ngươi cảm thấy ai tốt. Ngươi lựa chọn, người nào cũng thể ép buộc ngươi."

      " Nếu ta lựa chọn Lưu Tú? Đại ca cũng đồng ý." sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu dò ý, ai biết tương lai xảy ra chuyện gì.

      " Đại ca bảo ngươi làm bất kỳ cái gì, ta phản đối cũng đồng ý. Chờ đến ngày sau ." Chốc lát sau, lại : " Nhưng bây giờ ta có thể cho ngươi biết, nếu khi đó Lưu Tú vẫn như cũ, thân núi dựa, lòng say mê làm trồng trọt, ta nhất định là đồng ý đâu, ngươi chịu nổi nỗi khổ ấy."

      Lời vừa ra, tiếng thở dài của Thẩm Trú kìm được mà phát ra khỏi miệng. Đều Thức thương muội muội, ngay từ đầu nàng thấy giọng Thức với nàng đều là biểu cảm lạnh nhạt, còn tưởng rằng là giả, tại xem ra là !

      Nhưng mà Lưu Tú có chỗ dựa, Thẩm Trú cũng phải lắc đầu thở dài, quả nhiên tất cả mọi người bị vẻ nho nhã dịu dàng lừa gạt. Người kia mới chính thức là cao thủ giả heo ăn thịt hổ.

      Hai ngày trước lễ cập kê, huynh muội Đặng gia quả nhiên tới cửa. Bởi vì lúc trước nghe quá nhiều việc có liên quan đến Đặng Vũ, nên đối với người này, Thẩm Trú cũng có vài phần hiếu kỳ.

      Mang theo Tập Nghiên về phía đình, vừa mới xuống lầu, nghe phía sau có tiếng gọi: "Lệ Hoa! "

      Thẩm Trú quay đầu lại, nhìn thấy nương xa xa chạy tới, gương mặt nho lông mày cong cong mắt to, môi có chút mỏng, khóe miệng lại vểnh lên, giống như cười lại như giận, bộ dạng vô cùng đáng , hai bên búi tóc có cắm đôi trâm đồi mồi, cũng rất đẹp.

      Tập Nghiên ở sau lưng nàng cho nàng biết:" nương, đây là muội muội của Đặng Vũ, Đặng nương _Đặng Tuệ, từ trước đến nay rất thân thiết với nương, ngài quên chứ?"

      Thẩm Trú cười yếu ớt: " quên. "

      Đặng Tuệ xách váy chạy tới, đến trước mặt nàng, thở có chút gấp, đụng vào hai tay Tập Nghiên, như cười như sẵng giọng: "Ta ở đình chờ ngươi lâu, cũng thấy ngươi xuống, có phải ngươi muốn gặp ta?"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.2


      Bây giờ thân phận của Thẩm Trú là Lệ Hoa, vậy nên thể biểu với Đặng Tuệ quá mức xã giao, nàng cười : "Làm sao thế được, ngươi tới ta rất vui."

      Đặng Tuệ hừ tiếng:"Ta thấy giống như ngươi mất hứng." xong tiến đến bên người Thẩm Trú, ở bên tai nàng giọng cười "Ca ca ta tới, ngươi mất hứng? "

      Hử? Thẩm Trú hơi giật mình, trong lời Đặng nương này có ý tứ quá mập mờ, khiến cho Thẩm Trú nhịn được mà hoài nghi, chẳng lẽ Lệ Hoa cùng Đặng Vũ cũng là quan hệ minh bạch?

      Ai ngờ Đặng Tuệ lại đột nhiên vui: "Ta biết ngay vẻ mặt ngươi như thế mà, ca ca ta chỗ nào cũng mạnh hơn so với Lưu Tú kia, nhưng ngươi cũng để huynh ấy vào trong mắt."

      Cái phàn nàn này khiến cho Thẩm Trú nhàng thở ra, vậy là chỉ có Đặng gia đơn phương cầu thân, Đặng Tuệ thay ca ca mà lên tiếng bất bình. Thẩm Trú cười rộ lên: " Ngươi là đến thăm ta, hay là tới mắng ta?"

      Đặng Tuệ cứng họng, ngừng lại, mới tiếp tục cấu véo nàng nặng , cắn răng : "Lần nào cũng như thế này, vứt cho người khác khuôn mặt tươi cười, làm người ta hận thể nóng giận được."

      Thẩm Trú lại thích cái tính thẳng thắn của nương này, tươi cười cũng thêm vài phần chân thành, giữ chặt nàng, trêu ghẹo :" Chẳng lẽ ngươi phải là đến chơi với ta, là đến mắng ta hả?"

      Nàng cho Đặng Tuệ khuôn mặt tươi cười, Đặng Tuệ thấy ầm ĩ phải biện pháp. Đầy bụng tức giận ném ra mà thấy Thẩm Trú phản ứng, chẳng làm gì được, lại khiến chính mình càng phát cáu, đành bất đắc dĩ cười cười, cầm tay Thẩm Trú. Nhưng đảo mắt lại thấy cam lòng thay ca ca, vội kéo hai tay Thẩm Trú tìm Đặng Vũ ở chính viện.

      "So với hai năm trước, ca ta khác, ta mang ngươi gặp chút."

      Thẩm Trú bị nàng lôi kéo, thầm nghĩ cũng biết Đặng Vũ chỉ nghe tên thấy người sinh ra có bộ dạng như thế nào?

      Còn chưa tiến vào bên trong, nghe thấy tiếng cười phát ra, trong nội tâm Thẩm Trú mỉm cười, hình như Đặng Vũ ở gia rất được hoan nghênh. Trong lòng mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng bước chân chậm lại, từ từ bước vào.

      phu nhân vẫn ngồi ở chủ vị như cũ, phía bên phải là thiếu niên, chỉ nhìn bên mặt là có thể nhận ra đây là người vô cùng tuấn tú, mà ngồi bên trái là hai huynh đệ Thức cùng Hưng. Thẩm Trú nhịn được thở dài, xem ra Đặng Vũ ở gia quả rất được chào đón.

      phu nhân nhìn nàng cùng Đặng Tuệ vào, cười :" Tình cảm của các con tốt." Rồi quay sang với Đặng Vũ: " Các con cũng hai năm gặp nhau phải ? Sợ là có chút xa cách."

      Vẻ mặt Thẩm Trú thản nhiên, vén áo thi lễ, : "Nương."

      Rồi nhìn sang người Đặng Vũ, khóe môi dè dặt cười nhàng, con ngươi của khóa chặt người nàng, kèm theo chút kích động nồng nhiệt.

      " cơ*"
      ----
      Edit: Cơ_là cách gọi những người phụ nữ ngày xưa, dùng để thêm vào họ của những người phụ nữ quý phái.
      ----
      Thẩm Trú ung dung đáp lễ, ngồi ở bên cạnh phu nhân và Đặng Vũ nghe chút kiến thức ở Trường An, trong đầu chậm rãi nhớ lại những hiểu biết ít ỏi về lịch sử của mình. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nhớ sách lịch sử quả có ghi lại người Đặng Vũ, nhưng nhiều hơn nữa cũng biết.

      Lại tiếp, có thể được sách lịch sử ghi lại dù ít ỏi cũng là nhân vật khó lường rồi.

      Càng nghĩ, trong nội tâm lại ảo não, bản thân biết rất ràng kết cục, nhưng đối với quá trình hoàn toàn cách nào kiểm chứng, làm sao có thể nghĩ ngợi được?

      " cơ." giọng dễ nghe gọi nàng.

      Nàng ngẩng đầu, mới phát hóa ra nàng khỏi phòng, những người khác chẳng biết đâu, cũng chỉ còn lại có thiếu niên thanh tú trước mắt.

      " Ngươi hoàn toàn tập trung."

      Thẩm Trú khẽ cười, biết mình cần làm gì, hoặc nên là nàng muốn cùng thiếu niên trước mắt chuyện, muốn , cũng muốn làm hiểu lầm.

      Bởi vì nàng ràng thấy được tình cảm nồng đậm bên trong con mắt của thiếu niên này.

      "Hai năm gặp, ngươi thay đổi rất nhiều. "

      Nàng nghĩ nghĩ, cười yếu ớt : "Con người rồi có thay đổi, phải là ngươi cũng thay đổi rất nhiều sao?"

      ", ngươi thay đổi chỉ là bề ngoài, mà nội tâm. Ngươi khác so với trước kia."

      Thẩm Trú lần nữa nhịn được mà cảm thán, ngay cả thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mà ánh mắt cũng tinh tường như vậy, mọi chuyện chỉ trong câu. Nàng hiểu biết về Lệ Hoa trước kia quả rất ít, mà quan hệ với Đặng Vũ lại càng hoàn toàn biết, dám dây dưa ở chỗ có nhiều người, vội vàng qua loa vài câu liền rời .

      Nhưng vài bước, lại nhịn được mà quay đầu lại, thấy Đặng Vũ vẫn đứng tại chỗ, trong đôi mắt của mơ hồ có chút ưu thương.

      Bỗng nhiên đành lòng.
      ------
      Trước lễ cập kê ngày, phu nhân đặc biệt dặn dò nàng ít chuyện nên chú ý lúc làm lễ, còn có các loại hành lễ nên làm..., Thẩm Trú đối với mấy cái này đều hiểu, phu nhân tìm người trong tộc được khen ngợi, tập luyện cùng với nàng trước, bấy giờ mới yên tâm hơn.

      Thẩm Trú trong lúc học đại học có hứng thú với loại lễ nghi cập kê, chỉ là sau này công việc bề bộn, cũng quên mất những tập tục của nữ hài tử này . Hôm nay nàng là người ở nơi đây, có thể tự mình trải nghiệm, chút hứng thú trước kia bỗng trở về. Cho nên mùi vị của lễ cập kê này nàng rất mong chờ.

      Ngày cập kê, Thẩm Trú bị Tập Nghiên đánh thức tông miếu sớm, đầu tiên tắm thay đổi y phục. phu nhân tự mình se lông mặt cho nàng, sau khi tất cả đều được chuẩn bị ổn thỏa, phu nhân trước đón khách, Tập Nghiên lặng lẽ bưng chút điểm tâm tới.

      " nương, ngài ăn trước ít , nô tỳ hỏi thăm ràng, nghi thức vô cùng dài dòng, hồi làm làm lại nhiều lần, sợ ngài đói bụng đấy."

      Thẩm Trú vô cùng cảm kích, tùy ý ăn chút lót dạ.

      Chờ lúc giờ lành, liền có tiếng nhạc truyền đến, nàng bỗng nhiên có chút khẩn trương. Đường tỷ đỡ lấy tay nàng, ý bảo nàng cần khẩn trương, rồi lôi kéo đưa nàng ra chánh đường, tới cửa, buông tay Thẩm Trú, cầm lấy đồ rửa mặt, đứng sang bậc thềm phía Tây.

      Thẩm Trú biết, lúc này phải vào. Nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng chỉ dựa vào yên lặng của khí xung quanh cũng khiến trong lòng nàng dâng lên loại cảm giác nghiêm trang.

      Nàng chậm rãi vào, dựa theo tập luyện trước đó, tới giữa phòng, nhìn về phía Nam, thi lễ với khách. Chỗ mắt dừng lại, thấy Lưu Nguyên (bà biểu tẩu) cùng nữ tử khác ngồi cùng chỗ, mỉm cười nhìn nàng, bây giờ nàng để ý tới, quay người về phía Tây hành lễ với người ngồi chiếu . Người giúp đỡ tới, chải đầu cho nàng, sau đó đem cái lược đưa vào chiếc chiếu phía Nam.

      Ngồi chủ vị là phu nhân và phu nhân tuổi già hơn, đây là vị phu nhân có phẩm vị cao nhất dòng họ , đến với tư cách là khách để cài trâm cho nàng. phu nhân đỡ bà đứng dậy, tới bậc phía Đông rửa tay, dùng khăn tơ lụa lau khô, cùng phu nhân hành lễ rồi trở về chỗ, hai người này mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.

      Thẩm Trú chuyển sang ngồi xuống phía Đông, quan lại dâng tặng khăn Thượng La cùng với trâm cài, người bên cạnh nàng cao giọng ngâm từng lời : " Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc." Rồi sau đó chải đầu cài trâm cho nàng. Tóc Lệ Hoa cực kỳ mềm mại, khi chải đầu có thể cảm nhận được, hai ba cái cài trâm, rồi đứng dậy trở về vị trí.

      Những người còn lại chỉ làm tượng trưng đầu nàng rồi đứng dậy, xong xuôi đâu đấy, khách quan ở bên mới kéo đến bên nàng chúc mừng. Nàng đáp lại lễ, rồi quay trở lại phòng ở phía Đông, trong tay người hầu lấy ra chiếc váy màu sắc rất đẹp, vào trong giúp nàng thay đồ cũng như vấn tóc cho phù hợp với chiếc váy.

      Thay xong trở lại chánh đường, nàng đến trước mặt phu nhân, hai tay để ngang lông mày, hai đầu gối chạm đất, dùng đại lễ quỳ xuống.

      Sau lại tiếp tục làm lễ với người ngồi phía Đông, làm y như lúc nãy, rửa tay sạch, trải đầu cài trâm, rồi lại có người đến bên nàng hô to: "Cát nguyệt lệnh thần, nãi thân nhĩ phục. Kính nhĩ uy nghi, thục thận nhĩ đức. Mi thọ vạn niên, vĩnh thụ hồ phúc." thôi hồi lại về phòng thay y phục, lần này là bộ cá ngư uốn lượn.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.3


      Nàng thay đổi xiêm y rồi ra, quay mặt qua nhìn chỗ ngồi của khách mời chính thức, bắt đầu lạy.

      Sau đó mới dựa theo thứ tự người phía Đông, tiếp tục làm lễ rửa tay, tiếp nhận trâm cài của khách quan tặng, người đó tới trước mặt nàng, cao giọng ngâm câu chúc: "Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi lệnh, hàm gia nhĩ phục. Huynh đệ cụ tại, dĩ thành quyết đức. Hoàng cẩu vô cương, thụ thiên chi khánh."

      Có người giúp nàng lấy trâm cài xuống, tân khách cài trâm chúc mừng rồi sau đó quay trở lại vị trí. Tiếp đến những người khác đều cài đầu làm tượng trưng. Khách chắp tay thi lễ với nàng, nàng hoàn lễ, quay lại buồng phía Đông. Nô tỳ giúp nàng thay bộ lễ phục dài, cũng thay trâm tóc tương xứng. Bộ lễ phục cùng đồ trang sức tất cả đều rất hoàn hảo, ngay cả Thẩm Trú cũng nhịn được mà khen ngợi, quả nhiên người đẹp vì lụa, bộ quần áo mặc lên, cả người lập tức đoan trang thanh nhã rất nhiều, nữ tính cùng thùy mị toát ra sót chỗ nào.

      Chờ nàng mặc xong lễ phục, đầu đội trâm quan bước ra khỏi phòng, đến tiền phòng quỳ đại lễ trước bài vị tổ tiên. Cúi đầu, ngoại trừ quan lại đến dự ra, tân khách ở phía Tây, nô tỳ đều dâng rượu lên, Thẩm Trú đưa mắt về phía Bắc, nhận ly rượu, tân khách đến trước mặt nàng, đọc: "Cam lễ duy hậu, gia tiến lệnh phương. Bái thụ tế chi, dĩ định nhĩ tường. Thừa thiên chi hưu, thọ khảo bất vong."

      Thẩm Trú đầu lạy, tiếp nhận rượu lễ, chờ đáp lễ mới có thể nhập tiệc, quỳ rót chút rượu xuống đất để tế rượu, sau đó nhàng cầm ly nhấp môi, cuối cùng đưa ly rượu đó đặt lên bàn, nô tỳ bên cạnh dâng chút cơm, nàng cầm lấy, ăn miếng.

      Từ sáng sớm, khi vừa tỉnh lại bị giày vò đến tận bây giờ, trừ Tập Nghiên chuẩn bị trước cho nàng ăn chút ít, đến giờ vẫn có hạt cơm nào vào bụng, nàng rất đói đấy, ngửi thấy mùi cơm, tâm trạng lập tức thả lỏng, nhưng mà cơm này thể ăn, đúng là tra tấn mà! Sau khi lễ nghi rối rắm của nàng hoàn thành, quỳ gối trước phu nhân nghe bà răn dạy mình chút nội dung thế nào nghe , chỉ muốn mau mau kết thúc, để nàng ăn chút gì đó, phu nhân xong, nàng lập tức trả lời: " Con trẻ mặc dù dại khờ, nhưng đội ơn nương."

      Sau đó tất cả quan khách phân biệt được là đến từ hướng nào đều đến chúc mừng, nàng đứng trong nội đường, đầu tiên cúi đầu cảm ơn, sau đó mới nhận lễ của khách. Khách họ hàng, quan lại, người giúp đỡ, rồi khách quần chúng, cuối cùng mới là phu nhân.

      Kết thúc buổi lễ, ngày cũng qua, nàng cũng mệt lả rồi.

      Thức trong tiệc lễ ở phủ, nhận tất cả quà lễ của khách nhân, sau khi Thẩm Trú trở về thầm nghĩ nhét đầy cái bao tử rồi tựa đầu lên giường ngủ, chỉ là Tập Nghiên lại kéo nàng lên.

      " nương của em, ngài vẫn thể nghỉ ngơi, ngài cần cùng chủ mẫu mời tân khách."

      Nàng dùng dằng lúc mới dậy, tinh thần miễn cưỡng treo lên rồi theo Tập Nghiên ra ngoài, đến chính đình cùng phu nhân tiếp đón khách, thấy Lưu Nguyên cùng nữ tử mặc bộ y phục vạt áo cong cong tới.

      Nàng tiến lên kêu tiếng: " Biểu tẩu."

      Lưu Nguyên cười : " là chúc mừng Lệ Hoa rồi. "

      Thẩm Trú hoàn lễ, tiếng: "Đa tạ. "

      Lưu Nguyên kéo tay của bên người qua, hướng nàng giới thiệu : "Đây là muội muội ta, Bá Cơ."

      Lông mày Thẩm Trú khẽ nhướng lên, đây hẳn là muội muội của Lưu Tú, dung mạo so với Lưu Nguyên khác là mấy, đều mắt to mày rậm, ngũ quan toát ra vài phần khí khái hề giả bộ, khuôn mặt trong trẻo, bộ dạng phúc khí, nàng cũng rất thích hình dáng như thế này.

      Nàng nhún gối thi lễ: "Bá Cơ tỷ tỷ."

      Lưu Bá Cơ vội vàng giữ hai tay nàng, : " dám nhận."

      Lưu Nguyên ở bên giải thích : "Bá Cơ trùng hợp đến thăm họ hàng, nên ta dẫn nàng đến dự lễ."

      Nghe nàng vậy, Thẩm Trú cười thầm, chỉ sợ Lưu Nguyên biết tâm tư của Lệ Hoa. Nàng hỏi Tập Nghiên, sinh thần của Đặng Chi tại sao Lệ Hoa lại chạy lung tung ở ngoài, tham gia náo nhiệt? Chẳng lẽ là muốn đến nhìn mặt Lưu Tú? Nhưng Tập Nghiên trả lời nàng lại là: " Là biểu phu nhân sai người đến, là có vài vị nương muốn ngài tới."

      Trách được lúc Lệ Hoa bị thương, hai vợ chồng Đặng Thân khẩn trương như vậy. tình cũng ràng rồi, từ thái độ của Lưu Nguyên đối với nàng có thể nhìn ra, Lưu Nguyên rất có hảo cảm với Lệ Hoa, sau khi biết tâm tư Lệ Hoa với Lưu Tú, nàng quyết định tác hợp cho hai người. Từ việc Lưu Tú rời Trường An về sống ở Đặng gia tới việc Lệ Hoa đích thân chúc mừng sinh thần Đặng Chi, cũng đều tay Lưu Nguyên dàn xếp.

      Thẩm Trú lặng lẽ thở dài trong lòng.

      Người tỷ tỷ Lưu Nguyên này thế mà hết sức tốt bụng, Lệ Hoa cũng tận tâm tận lực mà phối hợp, chỉ là cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn biết rằng Lưu Tú có tồn tại tâm tư gì với Lệ Hoa .

      Bản thân Thẩm Trú nhìn ra, Lưu Bá Cơ theo Lưu Nguyên tới dự lễ, cũng chỉ sợ phải trùng hợp, hẳn là Lưu Nguyên đặc biệt dẫn Lưu Bá Cơ đến nhìn nàng đấy. Lưu gia hôm nay cho dù xuống dốc, cũng xóa sạch dấu vết bọn họ là hoàng tộc , huống chi bề ngoài nhìn vào học thức cũng đáng để khen ngợi, Lưu Tú coi như là tuấn tú lịch , chỉ cần có thêm chỗ dựa, đối với người nhà họ Lưu xem ra, nữ nhân mà Lưu Tú kết hôn cũng thể kém. Dù gia là phú thương phương, dù Lệ Hoa tiếng thơm bay xa, người nhà họ Lưu cũng muốn tự mình xác nhận mới yên tâm.

      Sau khi Thẩm Trú bị đưa tới nơi này, nơi con người quen dùng tâm tư đối đãi với nhau, vẫn thể nhìn ra đầu mối, hoặc là nên , nàng vẫn biết mình nên làm thế nào để tự quyết định. Nàng mờ mịt, biết làm sao, nàng biết kết cục của lịch sử, nhưng lại biết bắt đầu của quá trình lịch sử đó.

      Thức cùng phu nhân đều bận rộn giao tiếp, rảnh để ý nàng làm cái gì, nàng mừng rỡ lập tức vội vàng làm chuyện của mình. Dùng thời gian gần tháng để học tập chữ triện, từ trong tập thẻ trúc và lời củaTập Nghiên, Hưng chậm chạp chắp vá lịch sử quá trình triều Tân hình thành.

      Hoàng hậu Vương Chính Quân hay còn gọi là Hiều Nguyên Vương hoàng hậu chứng kiến bốn đời hoàng đế sóng gió (Hán Nguyên Đế, Hán Thành Đế, Hán Ai Đế và Hán Bình Đế), sau khi đến Hán Bình Đế, cháu trai của Vương thị là Vương Mãng thay quyền soán vị, giang sơn nhà Hán đổi họ là Dịch.

      Công bằng mà , Vương Mãng là người có tầm nhìn nhưng đồng thời cũng là người mâu thuẫn. thay đổi chế độ nô lệ và chế độ đất đai là hoàn toàn trước, sở hữu tất cả các hoạch giả trong nho giáo, đó là lý tưởng rất tốt đẹp, muốn tạo ra vương triều mới an nhàn cho trăm họ muôn dân ai cũng giàu có, chỉ là nhìn thực tế, khi thực lại dùng sai phương pháp cuối cùng khiến cho vương triều của thụt lùi, xuống dốc phanh. Vương Mãng có suy nghĩ của nhà tư tưởng nhưng tuyệt đối hợp với nhà chính trị.

      Năm thứ tư của Hạ Thiên Phượng, mấy ngàn người Lang Gia Lữ, đấu tranh ở gần biển, cuối cùng ra biển làm hải tặc.

      Còn người ở thành trì mới là Vương Khuông, Vương Phượng tụ tập mấy trăm người khởi binh, dân Nam Dương liều mạng tập võ, Vương Thường ở sông Dĩnh Hà thành Đan Đẳng cũng kéo cờ tham gia tạo phản, nấp sâu trong rừng, ngắn ngủi trong mấy tháng, lại tụ tập được tới bảy, tám ngàn người, dựng cờ xưng quân Nam, đám người Giang Hạ Dương Mục cùng Vương Khuông đều khởi binh, theo sau chúng là cả vạn người.

      Năm thứ năm Hạ Thiên Phượng, Lang Gia Phiền Sùng khởi binh, chúng có hơn trăm người, vào Thái Sơn. Tất cả đều thấy Phiền Sùng dũng mãnh gì sánh bằng, đều nguyện theo , vẻn vẹn trong năm tập hợp thành hơn vạn người. Phiền Sùng cùng đám người Bàng An, Đông Hải, Tạ Lộc, Dương từng người từng người lần lượt khởi binh, về sau họp thành đội, thiên hạ đại loạn.

      hiểu đại khái những thứ này, Thẩm Trú từ trong đầu nhớ lại kiến thức sơ sài của mình ở đại tự thấy còn mấy chỗ có trong kiến thức lịch sử, chỉ nghĩ tới hai cụm từ: Xích Mi quân, Lục Lâm quân.

      Nàng thử thăm dò đến hỏi Hưng: "Hưng nhi, ngươi thấy Lưu Tú thế nào?"

      Hưng chớp chớp lông mày "Lưu Tú là đệ đệ người họ Lưu đó?"

      Thẩm Trú nghĩ nghĩ, gật đầu, quả thực Lưu Tú có đại ca gọi là Lưu gì đó.

      Hưng hừ lạnh " lòng việc đồng áng, lòng hướng cao. Ngươi có biết người bên ngoài như thế nào ?"

      Thẩm Trú lắc đầu

      "Đúng là Lưu Trọng đấy!"

      Thẩm Trú hơi nhíu lông mày, Lưu Trọng là ai?

      Hưng chỉ nhìn bộ dạng nàng như vậy liền minh bạch nàng căn bản biết Lưu Trọng là ai, nhịn được cười lạnh "Thua tỷ tỷ ngày thường tự cho kiến thức uyên bác, ngay cả Lưu Trọng cũng biết được, trước kia nhắc tới cũng sợ người chê cười. "

      Thẩm Trú xấu hổ, kiến thức uyên bác chính là Lệ Hoa, cũng phải Thẩm Trú nàng. Bất quá suy nghĩ thêm chút, đứa Hưng này hình như muốn cho nàng sắc mặt tốt, mỗi lần chuyện cùng là bộ mặt thối, biết Lệ Hoa trước kia đắc tội gì với Nhị công tử gia rồi.

      " Thua cho quá khứ từng học ở Trường An, người khác còn nghĩ trong lòng có khát vọng muốn xông ra giành lấy mảnh bầu trời riêng, nào biết lại xám xịt từ Trường An trở lại Tân Dã theo biểu ca bán ngũ cốc! Cùng Kỳ Huynh Lưu đơn giản là khách biệt hoàn toàn! Nghĩ đến Lưu kia là hạng người phong lưu gì, là người hiệp nghĩa rất đáng kết giao và lại thích bênh vực kẻ yếu, mới là làn gió cao. Nhưng ngươi lại nhìn Lưu Tú, hừ!" Lại lặp lại câu " Lưu Trọng đấy! "

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.4


      Lời này rốt cuộc vẫn có tính trẻ con, Thẩm Trú suy nghĩ chút thấy cũng phải, mười mười hai tuổi rất thích hùng, là thời điểm thích tưởng tượng, cách làm này của Lưu Tú có vẻ hèn nhát, tất nhiên khiến Hưng xem thường. Chỉ là người nào cũng nghĩ ra, về sau đều trung thành phục tùng trước Lưu Tú, đều bị Lưu Tú làm cho tin tưởng, bây giờ thiếu niên này đều khiến nơi nơi khinh bỉ.

      Nhưng mà, đếu Lưu... Trong lòng Thẩm Trú đột nhiên hơi động, nhịn được mà thốt ra: "Lưu kia còn chưa khởi binh sao?"

      Hưng lập tức hỏi lại: "Sao tỷ tỷ lại biết Lưu muốn khởi binh?"

      Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Trú biết mình sai, trong lòng thầm hối hận, rồi lại phàn nàn, trẻ con cổ đại sao lại trưởng thành sớm như vậy, mới mười mười hai tuổi biết cách bắt trọng điểm, khiến chính nàng là người của 2000 năm sau đến đây, mỗi ngày đều phải cật lực chú ý từng câu. công bằng, vì vậy trả lời mà hỏi lại: "Xem ra Hưng Nhi cũng biết Lưu muốn khởi binh đúng ? "

      Hưng hừ lạnh: "Lưu thân là hoàng tộc, lại thích kết bạn bốn phương, trong lòng như thế nào cũng biết, có gì khó đoán đâu." Nhưng đảo mắt thấy vẻ mặt Thẩm Trú:" Đúng vậy, ta cũng đoán được như thế". Rồi lại ngồi buồn bực.

      Thẩm Trú tin tưởng lời , cười : "Chỉ sợ đại ca cũng nhìn ra?" Dù thành thục chăng nữa, Hưng cũng chỉ là đứa trẻ, Lưu có ý đồ khởi binh tạo phản tuy là chưa ràng, cũng dễ dàng bị đứa nhóc mười mười hai tuổi nhìn ra, hơn phân nửa là Thức đoán được, trong lúc lơ đãng ra bị Hưng nghe thấy, liền nắm chắc rồi đến trước mặt nàng ra vẻ đại nhân, thối khoe khoang mà!!

      Hưng cho dù giống như…tiểu đại nhân nữa, nhưng đến cùng vẫn là hài tử, bị Thẩm Trú cái như vậy, nhất thời thẹn quá hoá giận, Thẩm Trú thấy trở mặt, liền biết mình lỡ lời chọc phải lòng tự trọng của rồi, vội vàng dỗ : "Đương nhiên, ngươi cũng nhất định là nhìn ra, cùng lúc với đại ca."

      Nàng như vậy , càng giống coi Hưng là trẻ ba tuổi. Nàng dỗ còn may, giờ dỗ rồi càng làm Hưng phát giận, vỗ tay vào bàn, phất áo bỏ .

      Đúng là đồ tiểu hài tử quái đản.

      Lần đầu tiên Thẩm Trú gặp phải đứa trẻ mâu thuẫn như vậy, mặc dù bày ra bộ mặt ác nhưng ngẫu nhiên lộ ra gần gũi với nàng, thế mà chẳng được mấy câu lại bị nàng chọc tức mà bỏ .

      Tập Nghiên ở sau lưng nàng che miệng cười, nàng nhịn được kéo Tập Nghiên qua hỏi: "... Trước kia ta rốt cuộc là gì đắc tội với vậy?"

      Tập Nghiên cười : "Ngài chỗ nào cũng đắc tội với Nhị công tử, chẳng qua là tính tình của ngài bây giờ giống với trước kia chút thôi."

      "Chỗ nào giống?" Nàng càng hỏi.

      Tập Nghiên nghĩ nghĩ, : "Cũng có gì khác biệt lớn, trước kia nương tính tình vô cùng yếu đuối, chuyện gì cũng dám cho chủ mẫu hoặc đại công tử biết, cũng phần lớn là tìm Nhị công tử để hỏi ý kiến, dần dà trong nội tâm Nhị công tử dưỡng thành tính huynh trưởng với ngài."

      Thẩm Trú giật mình, nàng cho là đứa Hưng này tự ý bày tính tình huynh trưởng với nàng, hóa ra là tay Lệ Hoa tạo thành, cái này phải khắc phục hai ngày là được. Tập Nghiên dẫn theo mấy nô tỳ áo xanh đến quét dọn loay hoay trong phòng của Thẩm Trú, Thẩm Trú có chỗ để , nên mình về phía sau vườn tìm thanh tịnh, trong khoảng thời gian này trong đầu nàng rất hỗn loạn, lại thể tìm người , cả thân mình đều cảm thấy uất ức.

      Chính giữa hậu viện gia là đình nghỉ, nàng cứ thế chậm chạm qua, men theo hành lang, dừng ở cạnh chuồng ngựa chốc lát. Nàng biết cưỡi ngựa, trước kia cùng đồng nghiệp xem chuồng ngựa, nhưng mà cũng chỉ là ngồi dưới ô che nắng quan sát từ đằng xa mà thôi. Nàng đưa tay sờ sờ bờm ngựa, chậm rãi cười, bây giờ nàng lại muốn thử học cưỡi ngựa!

      lát sau nàng thở dài, quay lại đình nghỉ. Từ lúc xuyên qua tới này, tâm tình của nàng ngày cũng khá hơn, trong lòng nàng quá ràng, bởi vì biết kết cục cho nên trước nắm quyền chủ động, bản thân sắp bị cuốn vào giai đoạn lịch sử. Nàng biết nên vứt bỏ kiến thức kia , nếu khiến chính bản thân được thoải mái. Nhưng mà và làm là hai việc khác nhau, tất cả đều chỉ là bởi vì Lệ Hoa, bởi vì nàng là Thẩm Trú chuyển kiếp vào thân thể Lệ Hoa, chuyện liên quan đến mình ai cũng có thể hay, nhưng đến phiên bản thân mình người nào cũng khó có thể bình tĩnh được.

      Nàng ràng là Thẩm Trú, tuy nhiên lại trở thành Lệ Hoa khó lường. Mà Lưu Tú giống Tô Văn như đúc cũng có thể cùng nàng có đoạn trói buộc sâu đậm.

      Cuối cùng là trùng hợp hay vận mệnh vốn là như thế?

      Nếu quả lịch sử ghi lại Lệ Hoa gặp Lưu Tú nhất định bị nguy hiểm, vậy khi gặp Lưu Tú nàng nên làm thế nào để tránh được đây?

      Nàng đầy bụng tâm , ngẩng đầu lại đột nhiên thấy bóng người vạt áo thẳng tắp thanh nhã. Mặt mũi quen thuộc, khí chất xa lạ. Ở nơi đây, nàng gặp nhiều nam tử có những thứ sâu bên trong, Thức lạnh nhạt, Đặng Thần nhiệt tình, Đặng Vũ nội liễm, nhưng chỉ có người, cho dù thân áo vải cũ cũng làm mất phong thái, mặt mày vẫn nhho nhã nở nụ cười yếu ớt. Tất cả mọi người lòng điền nhiên, nhưng chỉ có nàng biết đây là nam tử cao tay như thế nào, cả giang sơn trong tay tựa như trở mình, quan văn võ tướng những nhân vật phong vân nổi tiếng cũng phủ phục dưới chân của hoặc bị loại bỏ. Nàng từng qua, người này tuyệt đối là cao thủ giả heo ăn thịt hổ.

      Nếu so sánh cùng Tô Văn, hoàn toàn là hai người đối lập. Nhưng nàng vẫn hoàn toàn mơ hồ mà đôi khi lầm lẫn, có lẽ người này chính là Tô Văn. Nếu giải thích như thế nào về việc nàng cùng người này lại có sợi dây trói buộc?

      Về sau, bởi vì biết chính là Lưu Tú, biết mình chính là Lệ Hoa, tâm lý đối với Lưu Tú nổi lên chút biến hóa nhưng những biến hóa kia đến tột cùng là cái gì, ngay cả chính nàng cũng ràng. Thẩm Trú muốn so sánh khác nhau giữa Lưu Tú và Tô Văn nữa, bởi vì chính nàng cũng rối loạn. Nhưng có chuyện, nàng chắc chắn nghi ngờ, chính là cho dù Tô Văn hay Lưu Tú cái người đứng trước mặt nàng cũng khiến nàng cao hứng.

      Tô Văn hay Lưu Tú, có gì khác biệt?

      Thẩm Trú là Lệ Hoa, Tô Văn là Lưu Tú. Chỉ cần bọn họ ở cùng chỗ, nàng rầu rĩ vì cái gì nữa.

      Nếu muốn quyết định ở lại, Tô Văn ở trong lòng nàng phải hoàn toàn biến thành Lưu Tú.

      Bởi vì nơi này chỉ có Lưu Tú mà có Tô Văn.

      -----
      Nhược Vân: Rốt cuộc bả Tô Văn hay Lưu Tú??
      -----
      Nàng nhìn thấy cách đó xa, yên lặng qua, sắp thoát khỏi tầm mắt của nàng, Thẩm Trú đột nhiên vô ý thức mở miệng gọi tiếng: "Lưu Tú."

      Lưu Tú dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn.

      Thẩm Trú chạy bước tới, đứng lại trước mặt .

      " Lưu Tú. "

      Lưu Tú chút nào kinh ngạc, vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt nho nhã như cũ, sâu trong ánh mắt mang theo chút vui vẻ : " nương. "

      Chờ xong tiếng nương, Thẩm Trú mới ý thức được mình hơi mạo phạm, mặc dù nàng cho rằng Lưu Tú chính là Tô Văn, nhưng lúc này Lưu Tú vẫn là chân chân đứng đây. Nàng lại tùy tiện gọi như vậy... Mặt bỗng đỏ lên, trong lòng cực kỳ khổ não nhưng dám biểu lộ ra mặt, chỉ đáp lại: " Tiên sinh...tiên sinh sao lại tới đây vậy?"

      Lưu Tú :" Theo tỷ phu tới đây."

      Thẩm Trú gật gật đầu "Ồ. " Trong chốc lát đột nhiên lại nghĩ, mình ở trước mặt Thức cũng có thể cười tự nhiên, nhưng trước mặt Lưu Tú lại trở nên câu nệ như vậy? Mím môi cái, giương mắt, yên lặng nhìn tròng mắt tối như mực của , mở miệng từng chữ: "Tiên sinh, ngài có từng nghe qua câu ' Lưu Trọng " chưa?"

      Lưu Tú hơi ngẩn ra, nhưng là chỉ trong nháy mắt mà thôi, vẫn tao nhã lịch cười :" Gia huynh từng có lời ấy."

      " Ngươi bận tâm?"

      Lưu Tú lại chỉ nhàn nhạt cười cười "Vì sao ta phải để tâm? là huynh trưởng của ta, huynh trưởng như cha, dạy bảo em trai mình, gì cũng đủ, huống chi chỉ là Lưu Trọng."

      Nụ cười nhạt nhẽo như vậy, lại khiến Thẩm Trú có loại cảm giác minh bạch ràng, có cái chớp mắt như vậy, nàng bỗng nhiên sáng tỏ, người trước mắt này là người có dã tâm rất lớn, những lời ong tiếng ve xem thường kia thể sỉ nhục , với đó căn bản là gì cả, đáng để tâm. người nam nhân như vậy, chỉ cần quan tâm, ai có thể làm tổn thương.

      biết vì sao nàng cảm giác mình kỳ hiểu rất Lưu Tú này, nội tâm của , cần người khác hiểu , nhưng nàng lại có thể hiểu, cũng chính vì điều này, nàng càng kinh hãi, hóa ra đây mới là đáng sợ nhất!

      Lưu Tú nhìn biểu cảm hết sức bình tĩnh mặt nàng, nhưng lại ra những từ có trật tự, ánh nhìn thay đổi trong chớp mắt, có chút khó hiểu: " nương? "

      Thẩm Trú nhịn được mà thở dài, bỗng nhiên hiểu ra, khó trách Lệ Hoa cuối cùng cũng thành người của Lưu Tú, người đàn ông như vậy, dễ dàng khiến nữ nhân cực kỳ si mê. nam nhân dễ dàng khiến người mê mệt, cần biết Lệ Hoa phải trả giá chuyện gì, nhưng thế cũng đủ.

      " Tiên sinh... " Hóa ra nàng muốn gì chính bản thân cũng biết, chỉ là lời phát ra trở thành: "Tiên đồ tiên sinh vô lượng, Cơ cung kính trước tiên sinh." Vén áo thi lễ.

      Lưu Tú lại hơi ngẩn ra, mới chậm rãi hoàn lễ.

      Tất cả mọi người đều Lưu Tú ôm chí lớn, giống như đời trước, lại giống như huynh đệ Lưu Trọng, chỉ có nữ tử trước mắt này, thành tâm thành ý có tiền đồ vô lượng.

      Những lần gặp mặt sau này, rốt cuộc bởi vì câu kia mà khiến lòng hoảng sợ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :