1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 45: ưu

      Editor: Bộ Yến Tử

      Tiếp nhận bao lá trà trong tay Thường Nhuận Chi, nhìn theo nơi bóng lưng nàng biến mất, Lưu Đồng mới thất lạc xoay người rời khỏi.

      đưa bài tử vào cung, sau khi vấn an quý phi, liền đến chỗ Hiển tần nương nương.

      Hiển tần rất là cao hứng, tiếp đón Lưu Đồng : "Ngươi đứa này, lâu có tiến cung."

      "Nương nương hy vọng thần đến sao?" Lưu Đồng cười .

      "Muốn, đương nhiên muốn." Hiển tần oán trách : "Lúc này muốn ngươi cưới phòng kế thê, cũng tốt cho ngươi khai chi tán diệp. Xem ngươi, mỗi ngày đơn, ta nhìn đau lòng."

      Lưu Đồng cười , nhân cơ hội : "Nếu nhi thần muốn cưới nữ tử, nhất định đến cầu nương nương làm chủ cho nhi thần."

      "Hửm?" Hiển tần kinh ngạc : "Ngươi muốn cưới nữ tử?"

      Lưu Đồng chỉ cười .

      "Ngươi đứa này, còn đánh bí mật với ta nữa chứ, nhanh thử xem." Hiển tần khẩn trương thúc giục.

      Lưu Đồng lắc đầu, cười cười, : "Tạm thời còn thể cho nương nương, chờ đến lúc đó, ngài biết."

      "Còn thừa nước đục thả câu." Hiển tần trừng mắt nhìn , nửa ngày sau mới thở dài: "Được rồi, ngươi trưởng thành, cũng có ý nghĩ của chính mình, ta bức bách ngươi."

      Hiển tần dừng chút, lại nhíu mày hỏi: "Mạc gia bên kia..."

      Biểu cảm mặt Lưu Đồng có chút biến đổi.

      Hiển tần dò xét sắc mặt của , chậm rãi : "Mạc gia nhắc tới vài lần, ngươi lại hai trốn tránh, ta liền biết trong lòng ngươi muốn đám hỏi với Mạc gia. Bất quá tiểu cửu à, Mạc gia cũng từng đối với ngươi dậy nổi, đến cùng vẫn là nhà mẹ đẻ vợ cả của ngươi, hay là đừng quá lạnh nhạt cho thỏa đáng."

      Hiển tần biết Lưu Đồng cùng Mạc gia có kẽ hở nào, cho nên cũng biết, tại Lưu Đồng nghe tới Mạc gia, liền giống như ăn phải ruồi bọ, cảm thấy rất ghê tởm.

      Đầu cuối xuống, cũng hé răng.

      Hiển tần thấy như vậy cũng biết phải làm sao, chỉ có thể : "Nếu ngươi muốn lấy nữ tử về nhà, vậy đừng chậm trễ. Chỗ thánh thượng, sớm hay muộn cũng an bài cho ngươi, cửu hoàng tử phi muốn nhập tông điệp hoàng gia, tự nhiên cũng phải thận trọng mới được. Nếu là thánh thượng trước bước chỉ hôn, ý tưởng này trong lòng ngươi, liền thất bại."

      Lưu Đồng đứng dậy thi lễ với Hiển tần, : "Nương nương nhắc nhở, nhi thần nhớ kỹ."

      Hiển tần trấn an cười, lại nhàn thoại vài câu cùng Lưu Đồng, rồi mới phóng Lưu Đồng ra cung.

      Lưu Đồng đường tới phủ Thụy vương.

      Hôm nay Thụy vương nhưng là được nhàn, có làm nghề mộc.

      mặc thân thường phục thoải mái, chính là đọc sách.

      Lưu Đồng ngồi xuống bên cạnh , thăm dò hỏi, vừa thấy tên sách liền vui vẻ: "Diêu tử kinh dật ? Đây là sách gì?"

      Thụy vương bỏ sách xuống, cười tủm tỉm đề cử cho : "Hôm qua mới đào được, bên trong viết đều là ít kỳ chí quái đàm, đọc thử đúng là có phen tư vị khác."

      Lưu Đồng nhìn Thụy vương, cầm sách lên lật lật lại hai trang, khỏi cười : "Bắt đầu từ khi nào Ngũ ca lại xem sách giải trí vậy?"

      "Giết thời gian mà." Thụy vương lười biếng duỗi thắt lưng: "Bây giờ, ta chính là người phận , người phận cũng được xem sách giải trí sao."

      Nguyên Vũ đế lấy lại chức vụ của Thụy vương ở Binh bộ, đưa để đó dùng, cũng có an bài chuyện cho làm.

      Bây giờ Thụy vương ngày ngày đợi ở vương phủ, triệt để trở thành vương gia nhàn tản.

      Lưu Đồng đem sách trả trở về, trầm mặc .

      Thụy vương nghiêng đầu cười, hỏi : "Đây là xảy ra chuyện gì?"

      Lưu Đồng giọng : "Đệ mới từ trong cung trở về."

      " gặp mẫu phi?" Thụy vương cũng ngoài ý muốn hỏi: "Cùng mẫu phi chuyện của Thường tam nương sao?"

      Lưu Đồng lắc đầu.

      lặng im lát, giọng thở dài.

      "Ngũ ca, huynh đệ có nên cho phụ hoàng biết, đệ muốn cưới Thường tam nương... Phụ hoàng, ông ấy đồng ý sao?"

      Lưu Đồng nhìn Thụy vương, lòng đầy chờ mong.

      Thụy vương chỉ lạnh nhạt lắc đầu : " ."

      "Tại sao?"

      "Tại sao?" Thụy vương khẽ cười tiếng, hỏi lại Lưu Đồng: "Đệ biết tại sao?"

      Trong lúc nhất thời, Lưu Đồng có chút nhụt chí.

      Thụy vương nhìn , lắc đầu : "Tiểu cửu à, có đôi khi ngũ ca cảm thấy đệ rất thông minh, nhìn thế cục ràng, đôi khi lại cảm thấy đệ hồ đồ. Chuyện ràng như vậy, đệ muốn hỏi thêm cái gì."

      Thụy vương : "Đệ đối với Thường tam nương có cảm tình, lẫn nhau quen thuộc rồi chậm rãi thân cận, đây là chuyện tốt. Nhưng đệ thể xem , thân phận của Thường tam nương, đích xác xứng với đệ. Chẳng sợ đệ là tục cưới. Phụ hoàng lại coi trọng đệ, cũng nguyện ý cho đệ cưới nữ tử hòa ly."

      Lưu Đồng mím môi, hỏi: "Ngũ ca có biện pháp?"

      "Biện pháp là người nghĩ, thuận theo thế cho thỏa đáng." Thụy vương lắc đầu: " tại, đệ hỏi ta có biện pháp, ta chỉ có thể trả lời đệ, có."

      "Hôm nay Hiển tần nương nương có với đệ, nếu như đệ muốn cưới nữ tử, cần chậm trễ lâu lắm, phụ hoàng tùy thời đều có thể nghĩ đến đệ, lại muốn tứ hôn cho đệ..." Lưu Đồng lo âu : "Đệ cũng có chút lo lắng..."

      Thụy vương nghe vậy cười: "Tạm thời phụ hoàng nhắc đến hôn của đệ, chuyện này đệ có thể an tâm."

      "Sao vậy?" Lưu Đồng vội hỏi.

      Thụy vương : "Bởi vì còn có Thái tử ở đó."

      Thụy vương giọng đề điểm Lưu Đồng: "Thái tử lòng muốn cho đệ lần nữa đám hỏi cùng Mạc gia, bây giờ Mạc gia là ngại thái độ của đệ, cho nên thể há mồm. Chờ Mạc gia há mồm, Thái tử làm người bảo đảm, hôn này của đệ cơ bản là có thể định. Bây giờ Mạc gia còn chưa có hành động, tự nhiên Thái tử vui vẻ ở bên nhìn đệ lẻ loi mình như cũ. Có Thái tử ở đây, phụ hoàng nghĩ đến chung thân đại của đệ."

      Lý do này xem ra có chút gượng ép, nhưng Lưu Đồng thấy vẫn dễ chịu.

      Bởi vì biết , có Thái tử ở đây, phụ hoàng quyết định nhìn tới , đứa nhi tử thừa thải.

      Nếu Thái tử câu, "Hôn của Tiểu cửu do nhi thần phụ trách", phụ hoàng có thể trực tiếp mặc kệ đại tát hợp hôn cho .

      Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng đây là tình hình thực tế.

      Thái tử đối với phụ hoàng mà , cùng là con, nhưng lại bất đồng.

      Lưu Đồng nhất thời cao hứng yên tâm, nhất thời lại có chút thần thương khổ sở.

      Thụy vương cũng sớm nghĩ thông suốt, với Lưu Đồng: "Đệ làm việc, muốn ở lại chỗ này của ta hả?"

      Lưu Đồng yên lòng : "Hôm nay đệ có tâm ."

      " phải với đệ rồi sao? Còn tâm gì?" Thụy vương tò mò.

      Lưu Đồng liền đem chuyện hôm nay tìm Thường Nhuận Chi, muốn đưa nàng đoạn đường, kết quả gặp Phương Sóc Chương chuyện .

      Thụy vương nghe, thân thể cũng ngồi thẳng.

      cau mày, chờ Lưu Đồng xong hỏi: "Như thế nào lại đến, Phương Sóc Chương nhìn ra quan hệ giữa đệ và Thường tam nương chưa?"

      Lưu Đồng chần chờ : "Đệ ràng..."

      Thụy vương bất đắc dĩ trừng mắt nhìn : "Tiểu cửu, sao đệ có thể thiếu kiên nhẫn như thế? Đệ biết Thái tử muốn tác hợp Phương Sóc Chương cùng Thường tam, bây giờ đệ ở trước mặt Phương Sóc Chương lộ tướng, biết đệ cùng Thường tam quan hệ bình thường, có thể với Thái tử sao? Thái tử biết, chuyện đệ cùng Mạc gia, chừng liền muốn trước bước!"

      Lưu Đồng nhất thời giật nảy mình: " thể nào!"

      "Khó ."

      Thụy vương đứng dậy thong thả bước, nửa ngày sau mới với Lưu Đồng: "Việc cấp bách, trước tiên đệ nên xác định chút, ý tưởng của Phương Sóc Chương này là cái gì."

      Lưu Đồng nhanh chân muốn nâng bước chạy, Thụy vương vội vã gọi : "Trở về!"

      Lưu Đồng dừng chân, Thụy vương trầm ngâm lát, : "Bất luận như thế nào, đệ phải chuẩn bị cho tốt."

      Lưu Đồng trầm mặc, bỗng nhiên nhàng nở nụ cười, như trút được gánh nặng, : "Cùng lắm kháng chỉ hôn, chừng phụ hoàng còn có thể nhìn đệ với cặp mắt khác xưa lần."
      HaYen, Snow, Minhang3 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 46: Thụy vương

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lời có chút vô lại làm cho Thụy vương mỉm cười.

      Nhưng lập tức nghiêm túc : "Đừng những lời may như vậy chứ."

      Lưu Đồng từ chối cho ý kiến, cùng Thụy vương lời tạm biệt, liền vội vội vàng vàng bước .

      Thụy vương nhìn rời khỏi, mâu trung nhiễm lên tầng ưu.

      Thường Mộc Chi nghe được tin Lưu Đồng đến vương phủ, lúc này mới chạy tới, trán còn có chút mồ hôi.

      "Cửu đệ đâu rồi?"

      " rồi."

      Thụy vương ngồi xuống, cầm quyển sách《 diêu tử kinh dật 》, trong lòng lại thể nào thanh thản mà đọc sách.

      Thường Mộc Chi cùng làm phu thê, tự nhiên nhìn ra được trong lòng có việc, :

      "Xảy ra chuyện gì? Cửu đệ đến cái gì, xem bộ dáng chàng trùng trùng tâm kìa."

      Thụy vương nhìn Thường Mộc Chi, than tiếng: "Cũng biết muội tử kia của nàng xuất , đối với Tiểu Cửu mà là chuyện tốt hay là chuyện xấu."

      Thường Mộc Chi nhất thời trừng mắt nhìn : "Nhuận Chi xảy ra chuyện gì? Bây giờ Tiểu Cửu đối với Nhuận Chi có tâm, nếu bọn họ có thể thành đôi, phải là chuyện tốt à? Làm sao có thể nhấc lên chuyện xấu được chứ."

      Thụy vương liền thở dài, lẩm bẩm : "Ý kiến phụ nhân..."

      "Thiếp ý kiến phụ nhân sao, sao chàng dựa vào thiếp giúp chàng lo chu toàn hậu viện, thay chàng thu xếp ăn mặc?"

      Thường Mộc Chi liếc trắng mắt, phu thê hai người theo lệ thường vui đùa hai câu, lúc này Thường Mộc Chi mới đứng đắn hỏi:

      "Đến cùng xảy ra chuyện gì?"

      Thụy vương liền nhớ đến chuyện Lưu Đồng , lại lần: "Tiểu Cửu câu kia, ta thấy ngược lại cũng phải giận lẩy. Nàng , nếu bên kia Thái tử biết, Mạc gia đứng dậy, vậy hôn của Tiểu Cửu..."

      Thường Mộc Chi cũng nhíu chặt lông mày.

      Nàng gả vào hoàng gia những năm gần đây, đối với huynh đệ của Thụy vương cũng có nhận thức cơ bản. Này giữa, hề nghi ngờ, Cửu hoàng tử mới là huynh đệ duy nhất mà Thụy vương để ở trong lòng. Cho nên nàng quan tâm Cửu hoàng tử cũng giống như người trong nhà.

      Lúc trước hôn của Cửu hoàng tử, là do thánh thượng ngự ban, với lại cửa hôn nhân này đột nhiên rớt xuống, nàng cũng kịp tiếp xúc với Mạc thị này tương lai trục lý, sau khi Mạc thị vào cửa, rất nhanh liền bệnh chết.

      Đối với chuyện này, phu thê bọn họ cũng có chút oán hận thánh thượng.

      Bây giờ, mắt thấy Cửu đệ có cọc hôn như ý, mặt lộ nụ cười phát ra từ nội tâm, sao bọn họ có thể nhìn lại lần nữa bị vùi dập xuống?

      Huống chi, Cửu đệ ràng rất quan tâm đến Nhuận Chi.

      Nàng làm đại tỷ, tự nhiên cũng hi vọng Nhuận Chi có thể được vừa lòng đẹp ý —— ít nhất, so với lúc trước ở Phương gia cũng tốt đẹp hơn.

      Thường Mộc Chi vội với Thụy vương: "Nếu , hôm nay thiếp vào cung chuyến, tìm mẫu phi cùng Quý phi nương nương ?"

      Hậu cung Nguyên Vũ đế bây giờ, Quý phi có phẩm cấp cao nhất trong các cung phi, chưởng quản mọi việc trong hậu cung. Bà có nhi tử, cho nên đối với chư vị vương gia hoàng tử đều đối xử bình đẳng, ngược lại cũng nhận được kính trọng của các vị Hoàng tử.

      "Quý phi nương nương nhất định nguyện ý làm người bảo đảm." Thụy vương trầm ngâm : "Bà có nhi tử, sau này mặc kệ ai đắc thế, đối với bà mà đều giống nhau. Hôn của Tiểu Cửu, người sáng suốt đều nhìn ra được là do Thái tử khống chế, Quý phi nương nương xưa nay bo bo giữ mình, nếu làm cũng nguyện ý giao du với kẻ xấu."

      Thường Mộc Chi liền thở dài.

      "Thiếp liên tục đều cảm thấy minh bạch, Thái tử nhất định phải kéo Cửu đệ đến bên cạnh , dụng ý ở đâu nhỉ?" Thường Mộc Chi nhụt chí : "Cửu đệ ở bên cạnh làm việc cũng vài năm, cũng thấy trọng dụng Cửu đệ. Lúc trước cọc hôn kia, Mạc gia lại giấu giếm chuyện Mạc thị sớm bệnh nguy kịch, thiếp tin Thái tử biết. nhất định cùng Mạc gia đẩy Cửu đệ vào hố, lại còn muốn đẩy vào hố lần thứ hai? Đến cùng Cửu đệ có chỗ nào để cảm thấy e ngại đâu?"

      Thụy vương đóng chặt mắt, than tiếng: " mượn sức Tiểu Cửu đến bên cạnh , phải là thăm dò ta sao."

      "Vương gia?"

      Thường Mộc Chi nhất thời nhìn về phía Thụy vương.

      Thụy vương tự giễu cười: "Phụ hoàng phong năm vương gia, Kỳ vương huynh, Lễ vương huynh, Chúc vương huynh còn có Sầm vương đệ, bọn họ bốn người ràng là muốn đứng ra đối kháng cùng Thái tử. Chỉ có mình ta, còn thái độ."

      Thụy vương nhè vỗ về gáy sách: "Thái tử tự nhiên là nguyện ý nhiều thêm cái trợ thủ, tốt hơn nhiều cái mịt mờ địch nhân."

      "Trước đó Thái tử bố trí cục nhường thánh thượng, lấy lại chức vụ của chàng ở Binh bộ." Thụy vương phi chần chờ : "Này cũng là loại cảnh cáo cùng thăm dò?"

      "Có lẽ ." Thụy vương nhìn Thường Mộc Chi, trong giọng tràn đầy bất đắc dĩ: "Nàng có biết, ta rất thích loại tranh đấu gay gắt giữa các huynh đệ này."

      Thụy vương thở dài tiếng: "Đều là huynh đệ cốt nhục, tuy phải cùng trong bụng nương sinh ra, nhưng cũng là thân nhân huyết mạch tương liên mà. Hoàng gia tranh đấu thấy huyết, cũng là tốn mảy may ở chiến trường thảm thiết. Ta muốn liên lụy ở trong đó, rất hiển nhiên, người khác lại cho phép ta đếm xỉa đến... Nếu như ta chịu giúp bên nào, chỉ sợ bọn họ còn có thể nhận, ta đây là sống chết mặc bây, hảo làm cho bọn họ trai cò tranh chấp, mà ta ngư ông đắc lợi."

      Thường Mộc Chi chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt có chút đăm đăm: " như thế... Thái tử cùng vài vị vương gia tranh đấu, chàng có tránh cũng thể tránh?"

      "Thái tử luôn luôn cực lực mượn sức Tiểu Cửu, chẳng phải lúc đó ép ta lựa chọn." Thụy vương bất đắc dĩ lắc đầu: " có khả năng để ta tiêu diêu tự tại."

      "Trong tay chàng có thực quyền, chẳng sợ mượn sức chàng, có năng lực như thế nào?"

      "Liền bởi vì tại trong tay ta có thực quyền, cho nên mới càng muốn hạ khí lực mượn sức ta."

      Thụy vương cẩn thận phân tích cho Thường Mộc Chi hiểu, : "Ta bây giờ, khống chế rất tốt. Huống chi, đến cùng ta vẫn còn phong hào vương gia, muốn thay Thái tử thiết lập chính , càng thêm làm ít công to. Quyền trong tay chỉ cần lộ chút cho ta, thực quyền tới tay, cũng biểu lộ ta là người phía với ."

      "Hôm qua Tiểu Cửu là mà , thấy Hộ bộ cấp trung Phương đại nhân, và công tử của Binh bộ Tả thị lang, cùng chất tử Hoài Tây Đại tướng quân cùng Dịch Hồng các? Trong kinh có ít người đoán chủ nhân phía sau Dịch Hồng các. Có người truyền chủ nhân của Dịch Hồng các là nữ tử. Nhưng theo ta thấy, chủ nhân phía sau này, tám chín phần mười là Thái tử."

      Thường Mộc Chi nhất thời kinh ngạc : "Thái tử? có khả năng ! Sản nghiệp của Thái tử như thế nào bao gồm kỹ lâu? cần thanh danh!"

      "Bận tâm thanh danh, này đại khái cũng là có người bại lộ nguyên nhân." Thụy vương : " phố đồn đãi, chủ nhân phía sau Dịch Hồng các là nữ nhân... Chắc nàng còn nhớ , lúc trước Thái tử nạp nhũ nhân Trần thị?"

      Thường Mộc Chi gật đầu.

      Thái tử nhũ nhân Trần thị xuất thân giáo phường tư, lúc trước Thái tử nghênh nàng vào phủ Thái Tử, còn khiến cho người ta phen tranh luận, có vài vị Ngự Sử, Thượng Thư trách cứ Thái tử đức hạnh suy đồi. Sau đó, Trần thị tiến vào phủ Thái Tử lâu liền có dựng, sinh nhi tử, Thái tử liền cho nàng thân phận nhũ nhân.

      "Nữ nhân trong hậu viện Thái tử, bao nhiêu hẳn là nàng cũng biết hai. Trần nhũ nhân kia tướng mạo ở trong đó tính xuất sắc, lại ở chỗ Thái tử có vài phần thể diện, chắc hẳn nàng có chỗ hơn người." Thụy vương giọng : " chừng, Dịch Hồng các này chính là sản nghiệp của Trần nhũ nhân kia."

      Thường Mộc Chi tinh tế suy nghĩ, khỏi cảm thấy phỏng đoán của Thụy vương rất có đạo lý.
      HaYen, Minhang, 1392 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 47: Đoán

      Editor: Bộ Yến Tử

      "Thái Tử bắt đầu nhúng tay tới Binh bộ, mặc dù phụ hoàng cách chức ta, nhưng cũng có đem quyền lực binh tướng bộ phóng cho Thái Tử, nhưng ở trong mắt Thái Tử, Binh bộ là vật trong bàn tay ."

      Thụy vương tiếp tục : "Theo như xem xét, công tử Binh bộ Tả thị lang cùng người của Thái Tử có tiếp xúc, ít nhất Binh bộ Tả thị lang hệ là người của Thái Tử."

      Thường Mộc Chi khỏi hỏi: "Lúc trước Vương gia làm việc ở Binh bộ, hẳn là cũng nhận thức người cầm quyền Binh bộ này nhỉ, biết Binh bộ Tả thị lang kia làm người như thế nào?"

      Thụy vương lắc đầu: "Ích lợi tối thượng, hai mặt."

      Tám chữ đánh giá, đủ để cho Thường Mộc Chi biết, người này phải là thứ người tốt lành gì.

      Thái Tử mượn sức người như vậy, đối với có tác dụng sao?

      Thường Mộc Chi khỏi thở dài: "Thái Tử chỉ lo lắng trước mắt, lại nghĩ sau này. Nên người vì làm việc, luôn muốn có chút thực tài thực liêu mới tốt..."

      Thụy vương lại : "Mặc dù mượn sức người xem phẩm hạnh người, nhưng cũng thể , coi như là cầu mới như khát."

      "Có thể cầu mới, là vì cầu 『 tài 』." Thường Mộc Chi khẽ hừ tiếng.

      Thụy vương bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, lại tiếp: "Chuyện ở Binh bộ tạm thời đặt qua bên, nhưng mà chất tử Hoài Tây đại tướng quân kia xuất ... Có chút làm cho người ta đoán ra."

      "Có thể là tới xem đường tỷ của chăng?" Thường Mộc Chi đoán.

      Thụy vương bật cười: "Nếu đến xem đường tỷ , vậy nên phủ Thái Tử gặp. Mặc dù đường tỷ bất quá là Thái Tử lương đệ, nhưng Thái Tử xem là thân thích đứng đắn, nhất định để cho người ở phủ Thái Tử hảo hảo chiêu đãi . Làm gì có chuyện, cùng Thái Tử cùng nhau tiếp Hộ bộ cấp trung nho lui tới?"

      Thường Mộc Chi vừa nghe cũng cảm thấy kỳ quái: "Vậy theo chàng thấy, tới đó làm cái gì?"

      Thụy vương nhàng gõ gõ cái bàn bát tiên bằng dương mộc, thấp giọng : " Phụ thân Tống Cảnh, chính là tham tướng đóng quân tại Yến Bắc quan."

      Thường Mộc Chi nhất thời lơ mơ, rồi sau đó mạnh mẽ tỉnh ngộ, cả kinh đứng lên.

      "Vương gia..." Nàng rất là kinh ngạc nhìn Thụy vương: "Chàng đoán trắc, Thái Tử cấu kết với tham tướng đóng quân ở Yến Bắc quan?"

      Ngược lại, Thụy vương rất trấn tĩnh: "Vội vàng xao động cái gì? Bất quá là hồ đoán hai."

      Thường Mộc Chi gắp đến nỗi lòng cũng loạn: "Chàng là đoán, nhưng mà mỗi khi chàng đoán trắc, tám chín phần mười là đó!"

      Thụy vương cúi đầu .

      Thường Mộc Chi qua lại, hốt : "Khó trách... Khó trách Cửu đệ trở về , Thái Tử ở cung yến nâng lên chuyện chàng ở Binh bộ ban sai, người sứ đoàn Tiên Ti ra cắm cước chuyện... Người đóng quân ở Yến Bắc quan thường lui tới chặt chẽ với người Tiên Ti, bọn họ có lẽ đạt thành cái hiệp nghị gì cũng vưu cũng chưa biết..."

      Thụy vương nhưng là kinh ngạc nhìn Thường Mộc Chi, khỏi cười : "Hắc, cũng có lúc nàng có thể trở thành nữ Gia Cát ?"

      "Chàng còn có lòng thanh thản cười!" Thường Mộc Chi tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, lại đột nhiên hiểu được: "Kỳ thực chàng sớm đoán như vậy, đúng hay ?"

      Thụy vương nâng nâng vai, tỏ vẻ cam chịu.

      Thường Mộc Chi quả thực kịp thở: "Nếu chàng đoán là , vậy Thái Tử chính là..."

      "Chính là cái gì? Thông đồng với địch phản quốc?"

      Thụy vương bật cười lắc đầu: "Mục tiêu của Thái Tử, là trung ương hoàng thành, long ỷ cao nhất ở Hàm Nguyên điện. Cho dù và người Tiên Ti có giao dịch, vậy cũng chỉ là ở giữa giành ra ít lợi ích kinh tế. , tính là thông đồng với địch, càng chưa tới bán nước, bất quá vì chính mình theo hướng mại thương vào quân đội, tăng thêm kiếp mã. Mặc dù ta đoán trắc là , mặc dù ta lấy được chứng cớ phóng tới trước mặt phụ hoàng, vậy, phụ hoàng cũng vẫn thiên vị . Huống chi, bất quá hết thảy là đoán thôi."

      Thụy vương buông sách trong tay: "Trở lại chuyện chính, bây giờ Thái Tử làm đủ loại hành vi, nhìn qua, tựa hồ là tích cực mưu quyền. Chuyện này cũng có làm ta cảm thấy ngoài ý muốn, Kỳ vương huynh bọn họ làm sao phải là tích cực củng cố tự thân quyền thế? Thái Tử nhìn sốt ruột cũng bình thường. Bây giờ , có thể mượn sức thế lực nhân hòa, nhất định sai. Tiểu cửu là trong số đó, ta cũng là trong số đó, Mạc gia, càng là trong số đó."

      "Mạc gia sớm xuống dốc!" Thường Mộc Chi khỏi : "Mặc dù có danh hào phủ Quốc công, nhưng mà ai cũng biết, nhà bọn họ cũng giống như nhà mẹ đẻ thiếp, phủ An Viễn hầu!"

      "Cũng phải." Thụy vương nghiêm mặt : "Phủ An Viễn hầu mặc dù bị rớt xuống chờ tập tước, nhưng nhạc phụ vẫn còn sống, chỉ cần Thường gia có chuyện, tấm biển Hầu phủ lúc người còn sinh thời cũng bị hái xuống, phụ hoàng đối với phủ An Viễn hầu cũng coi như trọng dụng. Nhưng phủ Phụ quốc công, lại giống như nàng , chịu nổi như vậy."

      Thụy vương : "Mạc gia là vì nhận lấy nghi kỵ đế vương, mới thu liễm tâm tư. Nhưng bọn họ có danh hào 『 vạn thần chi sư 』, cũng vì chịu cảnh trừ khử của đế vương mà xuống. Phủ Phụ quốc công có đại tộc là Mạc gia chống đỡ, bọn họ suy sụp xuống."

      Thường Mộc Chi khỏi chán nản, nhất thời lại tìm ra lời nào để phản bác, chỉ có thể oán hận : "Tổ mẫu thiếp , phủ Phụ quốc công phòng văn nhân, tâm tư giả dối, lục đục với nhau, nhiều hạng người gian xảo. Hi vọng bọn họ, người trong nhà đấu người trong nhà, đấu đến ngươi chết ta sống mới tốt."

      Thụy vương khó thấy được bộ dáng nàng phó cái mũi hẹp hòi, khỏi bật cười, kéo tay nàng : " nhiều như thế, bất quá là muốn cho nàng biết, Mạc gia còn hữu dụng với Thái Tử, Thái Tử bỏ qua cơ hội mượn sức phủ Phụ quốc công. Xa xa nạp Mạc thị là đủ. Nếu có thể giúp đỡ Mạc gia, để nữ nhi Mạc gia lại trở thành Cửu hoàng tử phi, là cho Mạc gia nhiều thêm tầng bảo đảm, hai cũng là trợ giúp chính mình mượn sức Tiểu Cửu, ba có lẽ còn có thể thuận tiện mượn sức ta tới tay... tên tam điêu, cọc hôn đổi lấy tam đại ích lợi, ổn kiếm bồi mua bán, ai đồng ý làm?"

      Bây giờ, Thường Mộc Chi cũng tỉnh táo lại, phản nắm giữ tay Thụy vương: "Cửu đệ bị tính kế lần, thể để lại bị tính kế lần thứ hai."

      Thụy vương thở dài: "Vậy muốn xem... Phương Sóc Chương kia tạo ra ý tưởng gì."

      Bên này, sau khi Lưu Đồng rời phủ Thụy vương, vốn là sốt ruột vội hoảng vội vàng tìm Phương Sóc Chương, nhưng đến giữa đường lại dần dần thả chậm bước chân.

      suy nghĩ lát, có xúc động đến phủ Thái Tử tìm người, ngược lại để cho người hỏi thăm địa phương Phương Sóc Chương trụ, đường hướng Phương phủ tới.

      Vừa khéo là, Phương Sóc Chương thế nhưng ở Phương phủ.

      Người gác cổng nghe người đến là Cửu hoàng tử, vội nhún nhường cúi người : "Cửu hoàng tử tới vừa vặn, lão gia hôm nay sáng sớm ra cửa, bao lâu trở lại, thoải mái, để cho người phủ Thái Tử tố cáo tội xin phép rồi..."

      Trong mắt Lưu Đồng xẹt qua mỉm cười.

      có đoán sai, lúc này Phương Sóc Chương, cũng tới trước mặt Thái Tử cái gì.

      Văn nhân, đều là như thế này, lòng tự trọng quá mạnh mẽ, nhất thời tiếp thụ được chính mình bại bởi chuyện như vậy trong tay người khác.

      Lưu Đồng được người gác cổng cung kính chào đón, vào đại môn Phương phủ.

      tả hữu nhìn, mặt mày liền hơi hơi chìm xuống.

      Chỗ này, Nhuận Chi ở chỗ này đợi hai năm...

      Ngẫm lại, sao lại cảm thấy thoải mái như vậy nhỉ?

      Lưu Đồng nhíu mày, hừ lạnh tiếng.

      bên, người hầu nghênh đón bên cạnh cả người run run, sợ chính mình phạm vào cái sai lầm gì, chọc vị hậu duệ quý tộc hoàng gia này khoái.
      HaYen, Snow, Minhang2 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 48: Kích tướng

      Editor: Bộ Yến Tử

      có chờ lâu, liền có người đến phụng trà.

      biết Phương Sóc Chương làm cái gì, thế nhưng có xuất . Đến phụng trà là phụ nhân trẻ tuổi biết vâng lời, cung kính đứng đất dâng trà sau đó liền đứng qua bên, giọng :

      "Phiền Cửu hoàng tử chờ lát, lão gia rửa mặt, lát nữa đến."

      Lưu Đồng ngắm nàng mắt, ý vị thâm trường :

      "Lão gia quý phủ nghỉ ngơi có chút theo quy luật nhỉ, mặt trời lên cao rồi, cũng đến lúc muốn dùng cơm trưa, vậy mà còn nghỉ ở trong phòng?"

      mặt phụ nhân thoáng tia xấu hổ.

      Lưu Đồng bưng trà nhưng uống, như chút để ý hỏi:

      "Ngươi là quản Phương phủ?"

      Phụ nhân phúc thân hành lễ, :

      "Hồi Cửu hoàng tử, thiếp thân Trần thị, do trong phủ có chủ mẫu, lão gia để thiếp thân quản lý nội viện."

      "Hửm?"

      Lưu Đồng bưng trà trong tay lắc lắc, tiếp:


      "Phương đại nhân là người chí hiếu, bổn hoàng tử cũng có nghe thấy, làm sao, quý phủ phải còn có lão thái thái sao? Vì sao để thiếp thất như ngươi làm đương gia?"

      mặt Trần thị hết xanh lại hồng, kiên trì :

      "Lão thái thái thân thể tốt, lão gia muốn lão nhân gia làm lụng vất vả, mới nhường thiếp thân tạm thời chưởng gia... làm Cửu hoàng tử chế giễu."

      Lưu Đồng "Ừ" tiếng, nhìn bộ dáng kia của , ngược lại làm cho người ta cảm thấy, đồng ý lời phụ nhân này —— quả chê cười. (*Hắc hắc*)

      Trần thị nhịn được, sắc mặt trở nên trắng bệch.

      Cũng may Lưu Đồng tiếp, Trần thị cứng rắn kề bên, thẳng đợi đến khi Phương Sóc Chương tiến đến, liền vội vàng cáo lui.

      Phương Sóc Chương đối mặt Lưu Đồng, sắc mặt rất là khó coi.

      Nhưng quân thần chi phân bày ở đàng kia, chỉ có thể theo quy củ hành lễ với Lưu Đồng, giọng điệu nhàn nhạt mang theo chút mùi vị phức tạp:

      "Cửu hoàng tử làm sao lại đến? Tệ phủ đơn sơ, đừng để bẩn mắt ngài."

      Lưu Đồng nghe được trào phúng trong miệng .

      Phương Sóc Chương làm quan bất quá hai năm, thân gia này sợ rằng bỏ xa , hoàng tử đường đường chính chính.

      Cửu hoàng tử nghèo, khẳng định là Thái tử biết. Phủ Cửu hoàng tử của , diện tích nhất trong các hoàng tử, kết cục cũng là ít nhất, toàn bộ trong vương phủ vắng vẻ, ít phòng ở vẫn để , trong đó rất nhiều trần thiết đều lấp đầy.

      Vì cái gì? Bởi vì nghèo mà!

      Nơi đó của Nguyên Vũ đế chỉ có hạn ngạch hoàng tử phân lệ, trừ này đó ra, thỉnh thoảng Thái tử cũng thưởng cho vài thứ. có đặt mua sản nghiệp gì, tự nhiên cũng có khoảng nào để thu vào.

      Trong tay có chút tiền bạc, phần lớn là cầm cứu tế ít người Tây Vực.

      Mẫu phi là người có huyết thống Tây Vực, đối với người Tây Vực có cảm tình.

      Bởi vì, khi sinh ra con mắt phiếm lam, Khâm Thiên giám cũng là "Dị tộc", từ tướng mạo này hề giống các huynh đệ khác, cung nhân, thậm chí là cung phi, trừ bỏ Hiển tần và ngũ ca, còn có mấy vị nương nương tâm địa tốt, còn lại đều hết sức xem thường .

      Tướng mạo này của có hai phần tương tự người Tây Vực, họ lại nguyện ý cùng làm bằng hữu, cùng chơi.

      nguyện ý hồi báo những người này, cũng chẳng có gì lạ.

      Lưu Đồng thu hồi tâm thần, nhìn về phía Phương Sóc Chương, trong lời có chuyện hồi :

      "Trần thiết đơn sơ ngược lại tính là gì, Phương đại nhân quá khiêm nhượng. Bất quá... Nhường thiếp thất đến tiếp đón bổn hoàng tử, ngược lại là bẩn ánh mắt bổn hoàng tử."

      Lưu Đồng phản quân, đảo khách thành chủ :

      "Phương đại nhân đừng đứng, ngồi xuống chuyện ."

      Mặt Phương Sóc Chương trầm xuống, tay nắm thành quyền, ngồi xuống.

      "Bổn hoàng tử đến quý phủ, chắc Phương đại nhân biết là vì chuyện gì ."

      Lưu Đồng cầm nắp chén đảo đảo lá trà trong chén, nhìn về phía Phương Sóc Chương.

      Phương Sóc Chương cho bọn hạ nhân lảng tránh, lúc này mới nhìn Lưu Đồng, trầm giọng :

      "Cửu hoàng tử phải là muốn cho vi thần biết, người xem trọng thê tử kết tóc của vi thần chứ gì?"

      Lưu Đồng nghe vậy cười, nhắc nhở : "Là ngươi hòa ly thê tử kết tóc."

      "Mặc kệ có hòa ly hay , nàng đều là thê tử kết tóc của vi thần."

      Phương Sóc Chương bất vi sở động: " đêm phu thê trăm ngày ân ái, câu này, chắc Cửu hoàng tử nghe qua."

      Lưu Đồng cũng giận.

      Thường Nhuận Chi từng thành thân, gả hơn người, chuyện này cũng trở thành đề tài bàn tán. biết, vì vậy tự cảm thấy thầm ảo não phiền chán, nhưng khi đối mặt Phương Sóc Chương, lại có khả năng mất phong độ.

      Phải, nàng từng gả cho ngươi, cùng ngươi trở thành phu thê hai năm, tính sao?

      Nhưng mà bây giờ các ngươi còn là phu thê, phải sao?

      Lưu Đồng mỉm cười gật đầu: "Lời này, tự nhiên là nghe qua."

      "Vậy Cửu hoàng tử cũng nên biết, cũng có từ 『 gương vỡ lại lành 』á."

      Phương Sóc Chương lấy bốn chữ "Gương vỡ lại lành" ra cực kỳ ràng, ý tứ kia cũng ngầm thể .

      Lưu Đồng mỉm cười đáp lại : "Còn có từ Phương đại nhân cũng nên biết, đó là 『 nước đổ khó hốt 』."

      Ánh mắt hai người chống đối nhau, trận chiến nhìn thấy đao quang kiếm ảnh.

      Đây là lần đầu tiên Phương Sóc Chương bại trận.

      phải vì sợ Cửu hoàng tử —— bây giờ ở trước mặt Thái tử làm việc, ăn cũng lớn tiếng hơn chút, cũng là tâm phúc Thái tử, tương lai Thái tử đăng cơ, bắt đầu trở thành trọng thần nha, còn có thể sợ hoàng tử quyền thế sao?

      bại, là bởi vì chột dạ.

      Thấy Phương Sóc Chương chật vật tránh tầm mắt chỗ khác, Lưu Đồng cũng thu hồi cái nhìn sắc bén chăm chú, bưng trà trong tay, nhàn nhàn :

      "Phương đại nhân hòa ly cùng Nhuận Chi, vì sao phải dây dưa với nàng nghỉ?"

      Phương Sóc Chương đương nhiên biết Lưu Đồng phải đến "Tâm " cùng , đối với câu hỏi của Lưu Đồng tự nhiên lạnh lẽo:


      "Vi thần cùng Nhuận Chi như thế nào, hình như có quan hệ gì cùng Cửu hoàng tử ?"

      "Quả , chuyện của ngươi và Nhuận Chi, là chuyện riêng của hai người các ngươi, tự nhiên cùng ta vô can."

      Lưu Đồng cũng chỉ vuốt cằm, ý vị thâm trường :

      "Kia tự nhiên cùng Thái tử, cũng cái gì liên quan thôi."

      Phương Sóc Chương nghe vậy nhíu mi:

      "Thái tử? Lời này của Cửu hoàng tử có ý gì?"

      Lưu Đồng nở nụ cười:

      "Phương đại nhân dám làm còn dám nhận? Nếu có ý tứ của ngươi, sao Thái tử phải tạo cơ hội cho hai người các ngươi ở chung chứ?"

      Nhất thời, Phương Sóc Chương vô ngôn chống đỡ.

      Lưu Đồng tiếp tục :

      "Phương đại nhân muốn truy hồi vợ cả, còn muốn mượn dùng thế lực Thái tử, bắt buộc Nhuận Chi tiếp xúc với ngươi... Lời khó nghe chút, đúng là để bổn hoàng tử, xem ngươi dậy nổi."

      Mặt Phương Sóc Chương nhất thời đỏ bừng.

      là theo hàn môn học sinh, gian khổ học tập đề tên bảng vàng, Nhất Phi Trùng Thiên, còn chưa từng có người nào "Coi thường " như vậy. Cho dù là trước khi chưa phát tích, cũng chưa từng có người nào dám xem .

      Bây giờ, thế nhưng bị hoàng tử quyền thế miệt thị?

      Trong lòng Phương Sóc Chương cảm thấy tức giận dâng lên từng đợt, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn khống chế được miệng mình, lạnh lùng :

      "Chẳng sợ có Thái tử ở giữa tác hợp, ta cũng có thể cưới Nhuận Chi trở về lần nữa!" (**)

      Lưu Đồng trong lòng hừ lạnh, mặt lại vẫn là treo nụ cười khinh miệt, lông mày khẽ nhếch, khẽ cười tiếng :

      "Phương đại nhân tự tin lớn."

      Lúc này, Phương Sóc Chương mới ý thức được mình ở trước mặt "Tình địch" cái gì.

      Nhưng ra khỏi miệng, có khả năng thu hồi.

      Thấy lại muốn cái gì, Lưu Đồng lại giành mở miệng trước:

      "Vậy để bổn hoàng tử nhìn thử bản của Phương đại nhân. Nhìn xem nếu như Phương đại nhân mượn sức Thái tử, có thể chiến thắng lấy lại tâm của Nhuận Chi hay nha."
      HaYen, Snow, Minhang3 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 49: Nội đấu

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi cũng biết tới loạt phong ba này.

      Sau khi nàng trở lại phủ Thái Tử, lại tiếp tục lâm vào bận rộn.

      Bất quá trôi qua mấy ngày, coi như Thái Tử phi đem rất nhiều việc chồng chất đưa lên, dường như là chờ nàng trở về xử lý.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy vô lực.

      Cuối cùng Thái Tử phi là báo ân, hay là báo thù vậy?

      Dù vậy, Thường Nhuận Chi cũng chỉ có thể tĩnh hạ tâm đến xử trí việc này.

      Chờ nàng hoãn quá thần lai, qua ba ngày.

      Cuối cùng có thể nghỉ tạm lát, Thường Nhuận Chi cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.

      "Bên kia, Thái Tử phi có phân phó thêm cái gì hả?"

      Nàng hỏi Diêu Hoàng:

      "Có quên chuyện gì hay ?"

      " có."

      Diêu Hoàng lắc đầu, cười :

      " nương có thể hảo hảo nghỉ ngơi chút, hai ngày trước mệt muốn chết rồi nha."

      Thường Nhuận Chi gật đầu :

      "Còn , ngược lại vội vã cũng biết phải làm gì, phải ngủ giấc cho thẳng sống lưng mới được."

      Diêu Hoàng liền tiến lên vuốt ve phần eo cho nàng, Ngụy Tử lãi nhãi :

      " nương có phát , nhiều ngày Phương đại nhân kia đều có lẽo đẽo chạy đến trước mặt nương lãi nhãi nữa."

      "Hửm?"

      Thường Nhuận Chi nghi hoặc nhìn sang, suy nghĩ chút :

      "Này mấy **** phủ viện trước Thái tử, nhưng là có nhìn thấy qua ."

      "Là vì ngày ấy, nhìn thấy nương cùng Cửu hoàng tử, cho nên lui bước thôi."

      Diêu Hoàng đoán:

      "Chắc là Phương đại nhân cảm thấy, căn bản so ra kém Cửu hoàng tử đó."

      Thường Nhuận Chi lại cho là thế.

      Mặc dù chỉ làm phu thê hai năm với Phương Sóc Chương, đối với nguyên chủ là người ái mộ Phương Sóc Chương mà phải nàng, nhưng cũng có cách lý giải về Phương Sóc Chương, nàng vẫn có thể từ trong cảm tình mãnh liệt của nguyên chủ biết được.

      Phương Sóc Chương là người cực kỳ kiêu ngạo tự phụ, thiếu niên tài, kim bảng đề danh, tuổi còn trẻ là ngũ phẩm kinh quan, có khả năng tự nhận mình kém hơn hoàng tử được coi trọng.

      là bởi vì Cửu hoàng tử mà rút lui, Thường Nhuận Chi tin.

      Nhiều lắm chỉ cảm thấy, cùng hoàng tử tranh đoạt nữ nhân có chút phiền phức, vì nàng cũng đáng.

      Cho nên, dùng "Lui bước" chỉ để hình dung cho kẻ yếu tới hình dung Phương Sóc Chương, được ổn.

      Thường Nhuận Chi uống ngụm trà xanh, :

      "Mặc kệ nó, chỉ cần tại đến trước mặt ta, đối với ta đó là chuyện tốt. Kết quả là tốt, bất luận nguyên nhân." (*Tỷ nên cám ơn Cửu ca á.*)

      Diêu Hoàng cười xác nhận, Ngụy Tử lại nổi lên tâm tư bát quái, lặng lẽ hỏi thăm chuyện xảy ra ở Phương gia, khi trở về ánh mắt sáng long lanh.

      " nương có muốn nghe?"

      Ngụy Tử cười tủm tỉm :

      "Phương đại nhân cáo bệnh, trừ bỏ phái người Hộ bộ điểm mão ngoại, nhiều ngày liền có đến phủ Thái Tử."

      Thường Nhuận Chi nhìn sách giải trí, biết là khéo hay là trùng hợp lại đọc《 diêu tử kinh dật 》, nghe được lời của Ngụy Tử nàng cũng có chuyển khai tầm mắt, nhàn nhạt "Ừ" tiếng.

      Ngụy Tử cũng thèm để ý nàng có nghiêm cẩn lắng nghe hay , tiếp tục :


      "Lúc trước, phải là Phương đại nhân đến phủ Thái Tử mời lão ma ma trở về, giúp quản lý chuyện nhà sao? Sau đó, Phương lão thái thái chọc giận vị lão ma ma kia, lão ma ma lại tự hồi phủ Thái Tử, sau đó Phương đại nhân biết được, tự mình đến bồi tội, lại mời lão ma ma trở về."

      Thường Nhuận Chi nghe thế cũng có chút hứng thú, buông sách trong tay nhìn về phía Ngụy Tử:

      "Chuyện này ta còn nhớ , làm sao, lão thái thái kia lại làm ra cái gì? Thiêu thân à?"

      "Cũng phải là ma!"

      Ngụy Tử vỗ đùi, hắc hắc cười :

      "Hôm kia lão ma ma trở lại, chính là sau khi nương hồi Hầu phủ."

      Thường Nhuận Chi chợt nhíu mày.

      Giờ phút này hồi phủ Thái Tử...

      "Lại tiếp, lão ma ma kia cũng là đại của Du Chu nương."

      Ngụy Tử thần bí hề hề :

      "Du Chu biết lão ma ma trở về, ngầm mắng Phương gia, bọn họ bạc tình quả nghĩa biết phân biệt."

      Thường Nhuận Chi thấy bộ biểu cảm "Ngươi hỏi ta mau" của Ngụy Tử, khỏi bật cười:

      "Cùng nơi , còn khởi, thừa, chuyển, hợp, điếu người khẩu vị."

      Ngụy Tử ngượng ngùng cười, nhức đầu đem tiền căn hậu quả ra.

      Trong đó có , Du Chu được tỉ mỉ, nhưng chịu nổi đầu óc lợi hại của nhóm tiểu nha hoàn phía dưới, hơn nữa Ngụy Tử chính mình phỏng đoán, xâu chuỗi lại toàn bộ tình, ngược lại cũng nhìn ra được tám chín phần mười chân tướng.

      "Du Chu nương , đại của nàng vốn xuất thân là cung nữ, đáng tiếc mệnh tốt. Đến hai mươi lăm tuổi được thả ra cung gả cho người ta, nhưng trượng phu chết sớm, cũng lưu cho bà ta nhi nửa nữ dưỡng lão. Lão ma ma chỉ có thể tìm cha Du Chu nương sống qua ngày, sau đó Thái tử ra cung khai phủ, dựa vào đệ đệ này hỗ trợ vào phủ Thái Tử, làm ma ma quản ."

      "Phương đại nhân đến phủ Thái Tử cầu ma ma quản trở về quản gia, là do lão ma ma này tự mình tiến cử mình trước mặt Thái Tử phi. Lão ma ma là muốn, bà là người ra từ phủ Thái Tử, chắc chắn Phương gia cho bà thể diện, bà lại chưởng gia, sau này bà ta có thể dưỡng lão ở Phương gia. nghĩ tới, người Phương gia biết điều... Bà ta làm bộ làm tịch trở về phủ Thái Tử, lại được Phương đại nhân tự mình đến bồi tội mời trở về, tự nhiên nhận lấy cái giá quả nhiên đầy đủ, người Phương gia lại dám khinh thị bà ta."

      "Ngược lại cũng như suy nghĩ của bà ta, lúc trở về người Phương gia đều cung kính với bà ta, tường an vô cũng quá mấy tháng."

      "Vậy sau đó sao?" Diêu Hoàng nhịn được hỏi.

      Ngụy Tử :

      "Sau đó chính là lão ma ma trở lại. Lão nhân gia bà miệng cũng kín, chưa Phương gia nửa câu phải. Nhưng ở chỗ Thái Tử phi, bà luôn muốn cho cái lý do gì. Đại khái là Thái Tử phi nghe xong lý do của bà ta, cũng mắng Phương gia vừa thông suốt. Du Chu nương nghe được nhiều lắm, cũng chính là cái gì 『già mà kính』, 『khinh thường người phủ Thái Tử』, 『vẫn là Phương gia trèo cao』, này ít."

      Ngụy Tử nhìn nhìn Thường Nhuận Chi, thấy nàng đích xác nghe, nhân tiện :

      "Mặc dù bên ngoài lão ma ma Phương gia nửa câu phải, nhưng nhân gia hỏi tình huống Phương gia, bà ta cũng giả bộ lơ đãng lộ chút tin tức. Này , nhóm tiểu nha hoàn liền truyền ra ngoài, tại, Phương gia là do thị thiếp làm chưởng gia, lão thái thái ở trong tiểu viện an dưỡng thân thể, thường xuyên cùng thị thiếp Phương đại nhân lui tới, dường như tình cảm mẫu tử hai người tốt lắm, còn , có ngày lão thái thái cùng Phương đại nhân cãi nhau ầm ĩ lợi hại, Phương đại nhân bị lão thái thái mắng cẩu huyết lâm đầu, cái thị thiếp kia ở ngay bên khóc như lê hoa mang mưa... Rồi sau đó đến hai ngày, lão thái thái liền đem đại Du Chu bắn trở lại, Phương đại nhân đến mời qua hai hồi, đại của Du Chu đồng ý hồi Phương phủ, bẩm Thái Tử phi, cầm bút vinh dưỡng bạc, qua hai ngày liền tính toán cách phủ dưỡng lão."

      Thường Nhuận Chi nhíu lông mày:

      " tại, chưởng gia Phương gia là Tô Nguyên Mi?"

      "Hình như phải."

      Ngụy Tử lắc đầu:

      "Du Chu , đương gia kia họ Trần."

      "Họ Trần... Trần Đông Mai?"

      Thường Nhuận Chi nhíu mày :

      "Vậy mà phải Tô Nguyên Mi?"

      "Mặc dù phải Mi di nương kia, nhưng lại có quan hệ vô cùng tốt với Phương lão thái thái, tất nhiên là Mi di nương thể nghi ngờ."

      Ngụy Tử bát quái :

      "Nô tì đoán, tất nhiên là do chuyện Phương đại nhân còn dây dưa với nương, để cho Mi di nương biết được. Mi di nương liền cho Phương lão thái thái, khuyến khích Phương lão thái thái đến nháo Phương đại nhân, bằng mẫu tử hai người bọn họ làm sao có cơ hội ầm ĩ tới như vậy? Bây giờ nương làm nữ quan ở phủ Thái Tử, trong lời của lão thái thái đẩy tất cả tội lỗi lên phủ Thái Tử, ngược lại cũng chẳng có gì lạ."

      Diêu Hoàng gật gật đầu:

      "Khó trách, Thái Tử phi mắng Phương phủ."

      Thường Nhuận Chi mím môi cười.
      HaYen, Snow, Minhang4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :