1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 35: Bái kiến

      Edit: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi đường thông suốt phóng khoáng trở về Hầu phủ, Diêu Hoàng và Ngụy Tử cũng là vẻ mặt đầy ý cười.

      Hôm nay, các nàng dạo vui vẻ, mua trở về rất nhiều đồ vật, tự nhiên cảm thấy mỹ mãn.

      Khi hồi phủ, người gác cổng thấy Thường Nhuận Chi, ánh mắt có chút lóe lóe.

      Thường Nhuận Chi cho Ngụy Tử ánh mắt, trước mang theo Diêu Hoàng trở về, chuẩn bị lựa chọn chút tiểu lễ vật đưa cho lão thái thái và mọi người.

      Chọn xong đồ vật, Ngụy Tử bước nhanh trở về, thái dương còn có chút mồ hôi, biểu cảm mặt vừa có chút bất mãn lại vừa có chút đắc ý.

      " xảy ra chuyện gì?" Thường Nhuận Chi cười : "Nghe được cái tin tức gì sao?"

      Ngụy Tử vội vã : " nương, hôm nay Phương đại nhân kia đến."

      Động tác tay Thường Nhuận Chi ngừng chút, có chút ngoài ý muốn.

      "Phương Sóc Chương?"

      "Đúng, chính là ." Ngụy Tử xuy tiếng: "Mang theo lễ vật đến, là đến bái kiến Hầu gia, còn chuẩn bị chút lễ vật cho nương."

      Diêu Hoàng nhíu mày : " nương hòa ly với , chẳng lẽ hối hận rồi?"

      "Ở phủ Thái tử, liền quấn quít lấy nương, ai nhìn ra được?" Ngụy Tử xích tiếng: " nương mới lười quan tâm ."

      Mặc dù Thường Nhuận Chi theo chỗ Thái Tử phi nghe được, Phương Sóc Chương đến đây bái kiến, nhưng nàng cũng để ở trong lòng.

      Bây giờ, Phương Sóc Chương thực đến, tuy rằng nàng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà cũng có kinh hoảng.

      Thường Nhuận Chi cười : " có vào được?"

      Ngụy Tử sửng sốt, vội hỏi: " nương, làm sao người biết?"

      "Xem bộ dáng kia của ngươi biết." Thường Nhuận Chi cười lắc đầu: "Biết đến, ngươi lại lộ ra biểu tình tức giận bất bình, hiển nhiên thể vào được. Bằng , từ lúc ngươi vừa sải bước tới cửa tiểu viện ồn ào."

      Ngụy Tử hắc hắc nở nụ cười, Diêu Hoàng cũng "Phốc xuy" bật cười ra tiếng.

      Thường Nhuận Chi hỏi: "Người gác cổng phóng tiến vào, tìm cái lý do gì đuổi ?"

      "Phương đại nhân tốt xấu gì trước đó cũng là gia, người gác cổng cũng dám cự tuyệt ngoài cửa, cũng chỉ có thể để chờ, rồi sau đó thông báo." mặt Ngụy Tử lộ ra biểu cảm hết giận: " là đến bái kiến Hầu gia, tự nhiên là hỏi Hầu gia có muốn gặp hay . nương, người đoán kết quả như thế nào?"

      Thường Nhuận Chi buồn cười, : "Chạy nhanh , còn bán cái nút thắt gì."

      Ngụy Tử chỉ có thể : "Người gác cổng trở về , Hầu gia ở trong phủ. Lúc Phương đại nhân , sắc mặt rất khó coi."

      Diêu Hoàng : "Người gác cổng , muốn đến hỏi Hầu gia có muốn gặp Phương đại nhân hay , vậy hiển nhiên Hầu gia ở trong phủ. Có thể, người gác cổng ra Hầu gia ở trong phủ... Lấy cái cớ này, rất ràng là cho Phương đại nhân biết, Hầu gia muốn gặp . Sắc mặt Phương đại nhân tự nhiên rất khó coi."

      Thường Nhuận Chi cười cười, căn bản đem chuyện Phương Sóc Chương đến Hầu phủ để ở trong lòng.

      Ngày thứ hai thỉnh an tiểu Hàn thị, tiểu Hàn thị cẩn thận đánh giá nàng phen, hỏi nàng: "Chuyện Phương đại nhân đến phủ, con nghe rồi?"

      "Hồi mẫu thân, có nghe ."

      "Con nghĩ như thế nào?"

      "... có nghĩ gì hết." Thường Nhuận Chi bình thản trả lời.

      "Nếu như , biết sai rồi?" Tiểu Hàn thị bưng trà, giọng hỏi nàng.

      Trong mắt Thường Nhuận Chi tia dao động cũng có: " biết sai, cùng ta quan hệ."

      "Vậy nếu như tâm nghĩ muốn cùng con gương vỡ lại lành sao? Con đừng lo lắng ý nghĩ của lão thái thái và ta, cứ làm theo suy nghĩ của mình, nếu biết sai, lại muốn cưới con làm thê, con có bằng lòng hay ?" Ngay sau đó, Tiểu Hàn thị lại hỏi.

      Thường Nhuận Chi có chút kỳ quái.

      Từ lúc nàng đưa ra đề nghị hòa ly, tiểu Hàn thị này là đích mẫu lại liên tục duy trì theo ý của nàng, hết thảy hậu quả cũng đều giúp nàng tính toán tốt lắm.

      Dựa theo tính tình tiểu Hàn thị, có khả năng Phương Sóc Chương đến chuyến, bà liền thay đổi chủ ý?

      Nàng khỏi nhìn về phía tiểu Hàn thị: "Mẫu thân vì sao phải hỏi như vậy? Ta hòa ly với , có khả năng lại muốn tiếp tục lương duyên với , lúc trước khi cầu mẫu thân thay ta làm chủ, hạ quyết tâm, sau này cùng bất quá là người lạ. Huống chi, ta cũng phải người bị người ta coi thường như vậy. Khi đối với ta tốt, ta chịu đựng, đối với ta tốt, ta chẳng lẽ còn muốn đem ân đức này cảm động đến rơi nước mắt?"

      Lúc này Tiểu Hàn thị mới vừa lòng gật đầu, đắc ý chăm chú nhìn về sau, : "Hầu gia, ngài có nghe thấy Nhuận Chi ?"

      Rèm bị vén lên, An Viễn hầu Thường Cảnh Sơn được tự nhiên thong thả bước ra, khi nhìn thấy Thường Nhuận Chi còn có chút xấu hổ, giả vờ ho tiếng.

      "Ngài có thể nhìn thấy, phải ta và lão thái thái để ý tới ý nguyện của Nhuận Chi mà cho nàng tự mình làm chủ. Nhuận Chi đối với Phương Sóc Chương kia chết tâm, ngài nhưng cũng đừng nghĩ muốn để hai người bọn họ gương vỡ lại lành mà có thể đoàn tụ."

      Tiểu Hàn thị khinh miệt hừ tiếng: " mang theo lễ vật đến bái kiến ngài, ngài liền muốn gặp ? muốn đem nữ nhi của ngài lấy về nhà, ngài để cho lấy về nhà hả? Phủ An Viễn Hầu chúng ta, từ khi nào trở thành địa phương Phương gia muốn đến là đến, muốn ?"

      Thường Cảnh Sơn nhấp hé miệng, khỏi phản bác câu: "Này là... Ta nghĩ, phải phu thê nguyên phối vẫn là tốt nhất sao?"

      "Vậy cũng phải xem người." Bởi vì có lời lúc nãy của Thường Nhuận Chi, tiểu Hàn thị phóng thoại cũng chút khách khí: "Ta hôm nay liền đem thái độ bày ra nơi này, Phương Sóc Chương kia, ta muốn làm con rể của ta."

      Thường Cảnh Sơn hé răng.

      Tiểu Hàn thị chiếm được thượng phong, tiếp tục : "Chính ngài ngẫm lại , thời gian Nhuận Chi gả Phương gia hai năm, trong thời gian hai năm này, Phương Sóc Chương kia đến bái kiến nhạc phụ như ngài được mấy lần? Ngày lễ, ngày tết tới mấy lần? Đừng người khác đến đây , nên tùy lễ, để cho người ta đưa qua mấy lần lễ vật hả?"

      "Mỗi lần ngài , đều ra từ tiểu hộ, cái gì mà lễ nghi phiền phức cần so đo... Mà ta, thấy cũng là đệ tử thế gia, phong lưu tiêu sái, học thức tràn đầy, địa phương như phủ Thái Tử được tặng lễ cũng chịu khó. đến cùng, chính là để nhạc phụ như ngài vào trong mắt."

      "Nếu như nghĩ ngài là nhạc phụ của , chuyện lúc trước, trắng ra, cũng đối xử như vậy với Nhuận Chi. Ngài xem con rể này của ngài , ngẫm lại ngài có hai đứa con rể đó."

      "Thụy vương đừng , thân phận bày ra ở đàng kia, nhưng Mộc Chi có cái đau đầu nhức óc gì, đều quan tâm được, lúc trong phủ chúng ta xảy ra chuyện gì, cũng cố hỏi, có cái gì phiền toái, cũng giúp đỡ giải quyết; Thấm Chi nhà nàng thừa học, mặc dù ở Hàng Châu làm quan, cách chúng ta xa, có thể mỗi khi thời tiết, đưa gì đó cũng ít, xa , lúc ấy mừng năm mới, theo lão thái thái đến tiểu tứ, trong phủ tất cả mọi người đều có quà tặng thích hợp trong ngày lễ, đó mới là đem người trong phủ chúng ta để ở trong lòng, chu đáo."

      "Nhìn lại Phương Sóc Chương kia..."

      Tiểu Hàn thị lải nhải, Thường Cảnh Sơn ở bên cúi đầu.

      Thường Nhuận Chi thấy bộ dáng Thường Cảnh Sơn như vậy, hình như là có chút giận, vội xem xét tình hình cũng lựa lời ra tiếng đánh gãy lời tiểu Hàn thị: "Mẫu thân, nên đến chỗ lão thái thái thôi? Phụ thân hôm nay chắc có chuyện muốn làm, có thể đừng chậm trễ chính ."

      Lúc này, Tiểu Hàn thị mới nhận thấy được ổn, phẫn nộ ngậm miệng, tốt xấu hai câu mềm mỏng, rồi mới đem Thường Cảnh Sơn đưa ra cửa.
      HaYen, Snow, Minhang3 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 36: Thiện tài

      Edit: Bộ Yến Tử

      Đám người vừa , tiểu Hàn thị cũng có tâm tư dùng bữa, với Thường Nhuận Chi:

      "Chuyện Phương Sóc Chương kia đưa thiếp mời đến bái kiến phụ thân con, ta có ở bên cạnh, ta để cho người ta đáp lời cho biết phụ thân con ở trong phủ. Bằng , phụ thân con vô cùng cao hứng mà cho vào."

      Tiểu Hàn thị vẻ mặt vui: " nghĩ phủ An Viễn hầu chúng ta là địa phương gì, muốn tới tới? Ta xem phụ thân con cũng là lão hồ đồ, lại vẫn còn muốn cùng Phương gia có thể cứu vãn tình hình... Xem ra, lão thái thái mắng , còn chưa có thanh tỉnh."

      Thường Cảnh Sơn lần đầu làm mối, liền tìm cho nữ nhi nhà mình cái nhà chồng như vậy, mặt mũi đương nhiên mất sạch.

      Lúc này Phương Sóc Chương đến bái kiến, Thường Cảnh Sơn thiếu lại còn có chút ảo tưởng, con rể mà chính mình coi trọng kỳ thực vẫn là tệ, hi vọng tác hợp nữ nhi và chồng trước lần nữa hòa hảo...

      Ý tưởng là tốt, nhưng mà có người cảm kích.

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ cười cười: "Mẫu thân có oán giận với phụ thân, cũng đừng oán trước mặt con. Con thấy, hôm nay phụ thân có chút giận. Chờ khi phụ thân trở về, ngài thiếu được còn muốn hò hét ."

      "Giận cứ giận , để xem ai dỗ ."

      Tiểu Hàn thị hừ hừ hai tiếng, tuy là như vậy, có thể mặt vẫn là có chút lo lắng.

      Thường Nhuận Chi cũng lắm miệng, ngoan ngoãn hầu hạ tiểu Hàn thị súc miệng, theo tiểu Hàn thị đến tiểu viện của lão thái thái.

      Lão thái thái lễ Phật, tiểu Hàn thị và Thường Nhuận Chi đợi lát, mới đợi được lão nhân gia ra.

      Bọn nha hoàn đến từ sớm, tiểu Hàn thị hầu hạ lão thái thái ăn sáng.

      Lão thái thái bỏ qua chuyện hôm qua, cũng nhắc lại lúc.

      " vậy mà lá gan lớn, biết có phải lấy phủ Thái Tử ở sau lưng làm chỗ dựa hay ." Lão thái thái súc miệng, sát khóe miệng, cười lạnh tiếng: "Ngươi làm rất đúng, nên với người gác cổng tiếng, sau này có cái a miêu a cẩu nào tới cửa, cũng đừng thông tri chủ tử, trực tiếp bảo trở về là được."

      Trong mắt Tiểu Hàn thị giấu được ý mừng, liên tục gật đầu xác nhận.

      Lão thái thái lại nhìn về phía Thường Nhuận Chi, thấy nàng như trước gợn sóng sợ hãi, trong mắt liền mạnh mẽ xuất ý cười.

      "Ngươi trở về cũng ba bốn ngày, lúc này định phủ Thái Tử?" Lão thái thái hỏi.

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ : "Phỏng chừng mấy ngày nữa, lại phải rồi."

      Lão thái thái vuốt cằm: " phủ Thái Tử làm nữ quan, mặc dù tránh được việc gặp Phương Sóc Chương, nhưng đối với ngươi mà , cũng là lợi lớn hơn tệ. phủ Thái Tử học thêm chút đồ vật, sau này ra , ngươi từng làm nữ quan, người khác cũng có thể xem trọng ngươi ít."

      "Dạ, lão thái thái."

      "Bất quá, có mấy lời đại nghịch bất đạo, trong phủ Thái tử sạch , bây giờ Thái Tử phi có thai, nội viện thể xảy ra chuyện thị phi. Ngươi ở bên người Thái Tử phi, làm người làm việc phải tỉnh táo chút. Nghe nhiều, ít, miễn cho họa từ trong miệng mà ra."

      Thường Nhuận Chi nhất nhất đáp ứng, lão thái thái lại dặn vài câu, mới để Thường Nhuận Chi rời khỏi, muốn nàng ở lại trong phủ hai ngày nghỉ ngơi cho tốt chút.

      Khi hạ thưởng, Nhạc thị đến tìm Thường Nhuận Chi, dắt nàng chơi mã điếu.

      Thường Nhuận Chi theo Nhạc thị, chỗ kia Tiền thị và tiểu Hàn thị ngồi bàn.

      "Khó được có dịp rảnh, lâu chơi, Nhuận Chi mau tới." Tiểu Hàn thị tiếp đón nàng, Thường Nhuận Chi chỉ có thể ngoan ngoãn thi lễ với tiểu Hàn thị, ngồi xuống.

      Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của ba nữ nhân kia khi vuốt bài, Thường Nhuận Chi khỏi cảm khái.

      Nhà ai có thể giống như trong phủ của các nàng, thê thiếp nhà vui vẻ?

      người bên cạnh, lần đầu Thường Nhuận Chi thấy các nàng đánh mã điếu, tròng mắt còn kém chút rớt ra khỏi vành mắt.

      Ngồi chung với nàng đều là trưởng bối, Thường Nhuận Chi thấy thắng tiền cũng tốt.

      Tuy rằng, quy tắc đánh mã điếu này đối với nàng mà , nghiên cứu tốt lắm, muốn thắng là chuyện rất đơn giản.

      Nhưng mà, nàng vẫn duy trì tần suất thắng trận, thua ba trận, còn có thể tuỳ thời đánh ra bài các nàng muốn.

      Đến cuối cùng, chỉ có mình nàng thua, lại thua nhiều lắm.

      Ba người kia lại rất thỏa mãn.

      Tiểu Hàn thị và Tiền thị thiếu tiền, Nhạc thị bình thường tiêu tiền, cũng tự nhiên bất tận.

      Mặc dù thắng tiền nhiều lắm, nhưng ba người đều rất cao hứng, vui vẻ đếm bạc.

      "Hai tháng này Nhuận Chi ở đây, lão thái thái lại chơi, chúng ta chỉ có ba người. Thân thể Thanh Dao tốt, bình thường cũng xuất môn, chuyện trong phủ lại ném cho ta... Khó có được lúc rảnh rỗi muốn sờ sờ bài, kêu cái nha hoàn đến, lại sợ đầu sợ đuôi, chơi cũng thấy vui." Tiểu Hàn thị cười hề hề : "Hôm nay có thể xem như là giải thèm, vận may của ta vẫn tốt như vậy."

      Đại tẩu Triệu Thanh Dao của Thường Nhuận Chi vào cửa cũng có chút ngày, bây giờ vừa chẩn ra hỉ mạch, thai giống có chút bất ổn, tại ở nhà giữ thai, dễ dàng xuất môn. Lần này, Thường Nhuận Chi trở về cũng chỉ gặp mặt nàng lần, hàn huyên vài câu.

      "Ta cũng vậy, tiểu thắng trận."

      "Ta thắng nhiều lắm, nhưng so với bình thường lão thua có thể tốt hơn nhiều."

      Tiền thị và Nhạc thị đều phụ họa, ba người đùa yến yến.

      "A, tại sao chỉ có mình Nhuận Chi thua?" Tiểu Hàn thị nhất thời nhìn về phía Thường Nhuận Chi: "Chẳng lẽ, Nhuận Chi là thủ hạ thiện tài đồng nữ của Quan Bồ Tát, chuyên môn mang tài đến cho chúng ta?"

      Thường Nhuận Chi nhất thời cười, : "Thái thái hôm nay thắng được nhiều nhất, muốn như thế... Cũng thể quên cảm tạ thiện tài đồng nữ như con đó? Có phải nên cho nữ nhi tiền để mua xiêm y hay á?"

      "Tiền, muốn tiền. Mấy ngày này con ở nhà, trước mấy **** vừa để thợ cắt may tới trong phủ đo kích cở của mấy chủ tử, chuẩn bị làm hạ sam. Sớm biết rằng con trở về, liền trễ mấy ngày để thợ cắt may tới cửa tốt lắm."

      Tiểu Hàn thị lôi kéo tay Thường Nhuận Chi, vừa cười vừa : "Ngày mai cho người cắt may tới, làm thêm cho con kiện. Người khác đều hai kiện, con nữa là ba kiện. Được rồi ?"

      "Vậy đa tạ mẫu thân." Thường Nhuận Chi biết nghe lời, phúc lễ với tiểu Hàn thị, bộ dáng hoạt bát làm cho Nhạc thị và Tiền thị đều nở nụ cười.

      Ngày thứ hai quả thực thợ cắt may tới cửa, đo kích cỡ cho Thường Nhuận Chi, để nàng chọn khúc vải dệt cùng nhan sắc.

      Thường Nhuận Chi chọn vải dệt cũng là chọn vải bông, sư phụ cắt may có chút kinh ngạc.

      Tiểu Hàn thị xem cười : "Nhuận Chi, con đây là tiếc bạc cho mẫu thân sao? Vải bông giá có thể sánh bằng lăng la tơ lụa còn muốn thấp rất nhiều. Cầm tế vải bông làm xiêm y, ba kiện xiêm y này giá còn chống lại kiện lăng la đó."

      Thường Nhuận Chi cười tủm tỉm : "Mẫu thân, cái này là tốt rồi, con vuốt vào thấy rất thoải mái mà."

      Tiểu Hàn thị muốn bạc đãi nàng, thấy nàng vui mừng, mới để nàng chọn hai kiện tế vải bông, khác kiện vẫn là dùng gấm vóc.

      Thường Nhuận Chi cũng có dị nghị.

      Buổi trưa hôm đó, mới dùng xong ngọ thiện, người phủ Thái Tử tới, hỏi Thường Nhuận Chi lúc này có thể trở về chưa.

      Thường Nhuận Chi với người tới rằng ngày mai trở lại, khách khí đem người đuổi .

      Nghĩ đến ít chuyện sốt ruột trong phủ Thái tử, Thường Nhuận Chi khỏi thở dài.

      Vừa vặn tiểu tứ tìm đến nàng chơi, Thường Nhuận Chi mới thu thập tâm tình.

      "Tiểu tứ sao lại đến đây? Hôm nay cần theo phu tử đọc sách sao?" Thường Nhuận Chi kéo Thường Âu qua, nhàng quát , dùng tay gãy mũi của .

      Thường Âu mũi thở mấp máy, giọng buồn bã : "Đệ nghe di nương , ngày mai tam tỷ lại muốn ."

      đáng thương hề hề , Thường Nhuận Chi khỏi đưa tay kéo vào trong ngực, trìu mến nhìn .
      HaYen, Snow, Minhang3 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 37: Yết miêu

      Edit: Bộ Yến Tử
      Bốn huynh đệ Thường Nhuận Chi, đại ca Thường Bằng lập gia đình, sau khi An Viễn hầu đưa sổ con tiến cung, Nguyên Vũ đế ngự phê, là người thừa kế chính thức của phủ An Viễn Hầu. Chờ thừa tước, sau đó thay thế chức vị của An Viễn hầu. Bây giờ, theo Thường Cảnh Sơn học tập quản lý chuyện trong nhà.

      Nhị ca Thường Hồng, tam ca Thường Hộc, đó là đôi song bào thai huynh đệ thường thường là mạnh rời cháy, cháy rời mạnh. Bây giờ hai người học ở Quốc Tử giám, bình thường còn thấy hai người bọn họ.

      Chỉ còn lại mình tiểu tứ đệ hoạt bát đáng , bình thường cùng nàng tiếp xúc nhiều nhất, Thường Nhuận Chi tự nhiên tối hiếm lạ .

      "Ừm, sáng sớm ngày mai ." Thường Nhuận Chi vỗ vỗ đầu của : "Tam tỷ biết, tiểu tứ khẳng định rất nhớ tỷ."

      Thường Âu lôi cổ tay nàng, quyệt miệng : "Đợi trong phủ tốt, có thể ?"

      " thể được." Thường Nhuận Chi nhìn , nghiêm cẩn : "Tam tỷ làm việc ở Lại bộ, là nữ quan trong phủ Thái tử. Phu tử có dạy đệ hay , vị trí này, mưu chuyện lạ? Tam tỷ làm nữ quan, phải làm chuyện nữ quan nên làm."

      Thường Âu hơi hơi cúi đầu, buông lỏng cổ tay ra Thường Nhuận Chi.

      "Tam tỷ rồi, lại có người mang đệ chơi."

      "Đệ cũng có bạn trong trường học mà." Thường Nhuận Chi giọng : "Bọn họ cùng đệ là bạn cùng lứa tuổi, các đệ cần phải chơi với nhau mới tốt chứ."

      Thường Âu rầu rĩ : "Đệ cũng muốn... Nhưng mà di nương hy vọng đệ có tâm trạng chơi, nàng mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đệ đọc sách..."

      Thường Âu gãi gãi lỗ tai: "Trước kia, đệ cảm thấy đọc sách rất tốt, nhưng di nương nhìn chằm chằm đệ đọc sách, đệ liền chán ghét đọc sách... Tam tỷ, đệ có phải rất hư hay , có phải rất có lỗi với di nương hay ?"

      Thường Âu bất quá mới mười tuổi, có ít chuyện cũng dám với Tiền di nương, chỉ có lúc đối mặt chuyện với Thường Nhuận Chi, mới cảm thấy an tâm.

      Bởi vì biết, tam tỷ nghiêm cẩn nghe , chẳng những chê cười , còn có thể cho mấy chủ ý.

      Thường Nhuận Chi nhìn tiểu thiếu niên trắng nộn nộn trước mặt, khỏi cảm khái.

      Tứ đệ tâm tính đơn thuần lại chân thành, trong lòng đối với việc đọc sách dậy lên tâm lý phản nghịch, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Tiền di nương... tiểu nam hài thành đáng .

      "Đầu tiên, tiểu tứ đệ cũng biết, Tiền di nương nhìn chằm chằm đệ đọc sách là xuất phát từ hảo ý, đúng ?" Thường Nhuận Chi nhìn thẳng , giọng hỏi .

      "Ừm."

      "Như vậy, đệ thể bỏ qua phần tâm ý này của Tiền di nương, mặc dù bà dùng phương pháp này có thể đúng."

      "Ừm."

      "Tiểu tứ phải là hài tử xấu, tam tỷ của đệ ở tuổi này, cũng muốn chơi... Huống chi đệ vẫn là tiểu nam hài, tiểu nam hài trời sinh liền có tâm mạo hiểm hơn so với tiểu nữ hài, tâm tư muốn chơi tự nhiên lớn hơn chút, chuyện này thể trách đệ."

      Thường Nhuận Chi sờ sờ đầu của , tiếp tục :

      "Đệ có thể ý thức được, đệ chán ghét đọc sách là có lỗi với Tiền di nương, hoài nghi chính mình rất hư, thuyết minh đệ là hảo hài tử, cũng chứng tỏ đệ có lương tâm."

      Thường Âu cúi đầu chuyện, trong lòng lại thả lỏng chút.

      Tam tỷ là hảo hài tử đó...

      Thường Nhuận Chi nắm hai vai gầy của , : "Vậy tam tỷ muốn hỏi đệ. Tiểu tứ, nếu Tiền di nương nhìn chằm chằm đệ đọc sách, đệ, vui vẻ đọc sách sao?"

      Thường Âu suy nghĩ lát, mới : "Tuy có chút sách rất nhàm chán, nhưng tổng thể mà , vẫn rất vui."

      Thường Âu nghiêm cẩn : "Đệ thích nhất xem du ký, số loại sách tạp đàm."

      xong, giọng Thường Âu dần thấp xuống.

      "Nhưng mà, di nương đọc sách này vô dụng, nàng hỏi nhị ca bọn họ ở Quốc Tử giam, những sinh đồ kia đọc sách gì, cũng bảo đệ đọc những sách đó... Nhưng mà đệ cảm thấy đọc mấy thứ sách đó rất chán, đệ thích."

      Thường Nhuận Chi có chút hiểu biết.

      Mặc dù nàng hiểu Tiền di nương đối với đứa con trai Thường Âu này có ý muốn cho hóa rồng, nhưng đối với cách thực của bà dám gật bừa.

      Thường Âu ở tuổi thiên mã hành , Tiền di nương lại muốn bóp chết bản tính của , là dục tốc bất đạt.

      Nguyên bản Thường Âu rất thích đọc sách, có thể là do bị Tiền di nương thúc ép, ngược lại thích đọc sách.

      Đây chính là mất nhiều hơn được a.

      Thường Âu lôi kéo tay áo Thường Nhuận Chi, : "Tam tỷ, rất lâu rất lâu đệ được ra phủ chơi, lần trước ra khỏi phủ, cũng là do tỷ mang đệ ... Đệ muốn chơi."

      Thường Nhuận Chi trìu mến nhìn , lập tức đáp ứng : "Hảo, hạ thưởng chúng ta ra phủ dạo. Chờ khi trở về, tam tỷ tâm với di nương, được ?"

      Thường Âu nguyên bản cao hứng, nhưng khi nghe được câu cuối cùng lại có chút chần chờ.

      "Yên tâm, di nương của đệ cũng phải là người thông tình đạt lý. Nếu , đệ tự với di nương?"

      Thường Âu lập tức lắc đầu.

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi của , đơn giản thu thập phen, liền mang theo Thường Âu xuất môn.

      Thường Âu đúng là rất lâu được ra ngoài chơi, vừa ra cửa phủ, liền giống như con ngựa hoang có dây cương, xem cái gì cũng là bộ dáng vui vẻ.

      Thường Nhuận Chi nhìn mà đau lòng.

      Bình dân dân chúng đều hài tử nhà giàu từ mặc kim mang ngân, ăn hương uống lạt, đó cũng là chuyện có thực, nhưng mà có số người nhà giàu có chút nội tình, đối với hài tử nhà mình từ cầu nghiêm cẩn. Bọn họ hưởng thụ rất nhiều vật chất mà dân chúng tầm thường hưởng thụ được, học tập rất nhiều, còn dân chúng tầm thường tiếp xúc đến tri thức, có thể là xa xa bọn họ có tự do tự tại giống như những dân chúng tầm thường kia.

      Lần trước, Thường Nhuận Chi mang theo Thường Âu xem người Tiên Ti, ra phủ liền thẳng đến Túy Tiên lâu, cũng có lưu lại nhiều ở đường.

      Lúc này đây, Thường Nhuận Chi và Thường Âu dạo ở đường.

      Có Thường Nhuận Chi làm gói tiền to theo, Thường Âu rộng mở cái bụng ăn nhiều đồ ăn vật dân gian.

      Phía nam gạo nếp □ ba, tây bắc nhưỡng da nhi, đông nam dụ bao, người Tây Vực làm nướng túi phối nướng thịt dê, thậm chí còn có thể ngửi được hương đậu hủ thối...

      Hai người quán phía trước ăn thịt dê xuyến, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi: "Tam nương?"

      Thường Nhuận Chi quay đầu, trong miệng còn ngậm thịt dê xuyến, khóe miệng còn dính chút thìa là, giống như con chuột ăn vụn.

      Lưu Đồng thấy bộ dạng nàng tại hoàn toàn bất đồng với bộ dạng ngày thường, đầu tiên là ngây người sau đó lấy tay che miệng ho mấy cái, rồi mới xoay đầu qua.

      Thường Nhuận Chi cũng vội vã xoay người , đem mấy khối thịt dê kia ăn vào miệng, cầm khăn lau sạch miệng, mới xấu hổ xoay người lại, : "Cửu công tử... Để huynh chê cười rồi."

      " có."

      Lưu Đồng lắc lắc đầu.

      Nếu như, ý cười trong mắt đừng ràng như vậy tốt rồi.

      "Thực khéo, lại gặp được tam nương."

      Lưu Đồng khỏi nhìn về phía sạp Thường Nhuận Chi đứng: "A đề kia, cho ta hai xuyến thịt dê."

      "Tốt thôi!"

      Đại thúc nướng thịt dê xuyến vội vàng đáp tiếng, sắc mặt dính đầy bụi hồng tràn đầy ý cười.

      "Tam tỷ, ai vậy ạ?" Thường Âu đưa đầu qua, tò mò đánh giá Lưu Đồng.

      "Đây là..." Thường Nhuận Chi dừng chút, Lưu Đồng lại cười, tiếp lời: "Ta là bằng hữu của tam tỷ đệ, đệ có thể gọi ta cửu ca."

      Thường Nhuận Chi sửng sốt, Thường Âu cũng rất biết nghe lời, : "Hóa ra là bằng hữu của tam tỷ á! Cửu ca huynh hảo, đệ gọi Thường Âu."

      "Trong nhà đệ xếp thứ tư?" Lưu Đồng cười : "Nghe tam tỷ đệ qua, đệ là tiểu nam tử hán trong nhà."

      Thường Âu nhất thời cao hứng nhếch miệng cười ngừng.
      HaYen, Snow, Minhang3 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 38: Bằng hữu

      Edit: Trương Phi Yên

      Thường Nhuận Chi có chút kỳ quái, lúc nào nàng với Cửu hoàng tử, tiểu tứ nhà bọn họ là tiểu nam tử hán?

      Lắc lắc đầu, Thường Nhuận Chi cầm thịt dê xuyến trong tay đưa cho Thường Âu, nhìn về phía Lưu Đồng hỏi: "Cửu công tử, tại sao lại ở chỗ này?"

      "Ăn lạt, ra ngoài tìm chút đồ ăn."

      Vừa vặn, đại thúc kia đưa lên hai xuyến thịt dê, Lưu Đồng tiếp nhận, thấy Thường Âu vừa ăn xong xuyến thịt dê Thường Nhuận Chi đưa vẫn nhìn tha thiết, liền cười đưa qua xâu, Thường Âu vội vã cảm ơn, nước miếng tràn ra, cầm lấy xâu thịt bắt đầu ăn.

      "Mấy sạp đồ ăn vặt trong kinh thành, cơ bản ta chưa từng ăn qua."

      Tay Lưu Đồng cầm thịt dê xuyến, nhưng ăn, giải thích với Thường Nhuận Chi:

      "Muốn ăn, chỉ có mấy lựa chọn, đồ ăn này so với địa phương như Túy Tiên lâu ăn còn muốn ngon hơn. Đồ ăn trong phủ ăn lâu cũng ngán, ta cuối cùng đến đây ăn thử bữa ngon."

      "Bên này, đồ ăn vặt rất nhiều, giá cũng quý, bất quá cũng thể ăn thường xuyên." Thường Nhuận Chi : " ngày ba bữa, bữa ăn chính mới là quan trọng nhất."

      Lưu Đồng gật gật đầu, hỏi Thường Nhuận Chi: " nương tới lúc nào?"

      "Vừa mới tới." Thường Nhuận Chi cười : "Ngày mai, phải trở lại phủ Thái Tử ban sai, tiểu tứ luyến tiếc ta, ta liền dẫn ra ngoài chơi."

      Thường Âu đưa mấy miếng thịt dê xuyến tới bên miệng, nghe Thường Nhuận Chi gọi tên , vội hàm hồ : "Đúng, chờ tam tỷ rồi, liền có người mang đệ chơi."

      Lưu Đồng kỳ quái : " nương cùng đệ đệ quan hệ tốt, các ngươi là tỷ đệ cùng mẹ sao?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu: "Tiểu tứ và nhị tỷ ta cùng mẹ, hôn phu nhị tỷ là Lý đại nhân làm việc ở Hàng Châu."

      Lưu Đồng cẩn thận suy nghĩ chút, giật mình : "Phủ Trấn Quốc công, Lý Thừa Học?"

      " sai." Thường Nhuận Chi cười : "Cửu công tử nhận thức?"

      "Nhận thức." Lưu Đồng vuốt cằm: "Khi còn niên thiếu biết có người như thế, bất quá tiếp xúc qua. Sau đó, là do ngũ ca giới thiệu chúng ta nhận thức, nhưng mà chúng ta lui tới nhiều lắm."

      Lưu Đồng hơi ngừng chút cúi đầu xuống, thanh hơi hơi phóng thấp: "Nhưng mà, sau này có thể lui tới nhiều chút."

      Thường Nhuận Chi biết tại sao, mặt liền hơi hơi đỏ lên, trong lòng có chút ảo não, lại có chút xấu hổ.

      Nàng thầm mắng chính mình câu bệnh thần kinh, tự kỷ cuồng, ngẩng đầu lên, mặt mất biểu cảm lúc nãy, cười cười giống như ngày thường, với Lưu Đồng: "Ta còn thiếu Cửu công tử hai bữa cơm, hôm nay vừa vặn có thể gặp gỡ, để ta mời lại lần ?"

      Trong mắt Lưu Đồng xẹt qua tia thất vọng, mặt lại cười đáp: "."

      "Vậy lần này, Cửu công tử cũng nên lại làm người đài thọ cho ta. Bằng , nhân tình này ta lại có thể thiếu càng ngày càng nhiều."

      Thường Nhuận Chi mĩm cười câu, tiếp đón Thường Âu : "Tiểu tứ, lau miệng , chúng ta tìm chỗ ngồi."

      Thường Âu có chút luyến tiếc, sờ sờ bụng của mình, chỉ có thể ngượng ngùng theo Thường Nhuận Chi rời khỏi.

      Thường Nhuận Chi chọn quán trà tương đối thanh u, để tiểu nhị dâng lên trà xanh, chút hương liệu cũng có thêm vào.

      Tiểu nhị cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cầu của khách nhân chỉ có thể đáp ứng, mặt hơi hơi run rẩy lui ra.

      " nương đáp ứng cho ta trà xanh, ta còn có thu được." Lưu Đồng ngồi xếp bằng đối diện với Thường Nhuận Chi, hai người cách cái bàn thấp, Lưu Đồng cười hỏi: "Vậy, lúc nào có thể đưa tới tay ta đây."

      "Khi trở về Thái tử phủ, có thể cho huynh." Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ : "Lần này trở về nghỉ ngơi hơi gấp, quên mang trở lại."

      Lưu Đồng liền hỏi: "Cũng là nghỉ ngơi, lại cùng ở kinh thành, tại sao lại gấp gáp trở về như vậy làm gì?"

      Thường Nhuận Chi hơi hơi dừng chút, trầm mặc lát lại bị Lưu Đồng bắt giữ đến.

      Kỳ thực, vốn là tùy ý hỏi, nghĩ tới Thường Nhuận Chi lại nhất thời có đáp lại.

      "Xảy ra chuyện gì?" Lưu Đồng thân thiết : "Lần trước, ta có hỏi nương ở phủ Thái tử phủ có việc gì khó khăn, nương lại . Nếu như thực khó xử, nương có thể với ta chút. Đó là ta giúp chiếu cố được nương, vậy ta có thể nghe nương càu nhàu chút mà."

      Thường Nhuận Chi cười cái: "Ta chỗ nào dám càu nhàu đối với huynh..."

      " nương yên tâm, bảo quản chỉ nhập vào tai ta, ra miệng ta." Lưu Đồng cười : " nương là bằng hữu của ta, cần khách khí với ta."

      Trong lòng Thường Nhuận Chi cảm thấy ấm áp, lại vẫn lắc đầu.

      Chuyện riêng của nàng, khó mà khỏi miệng.

      Nàng chịu , bên cạnh lại có người chịu .

      Thường Âu ăn điểm tâm lúc nãy tiểu nhị dâng lên, hưng trí bừng bừng chen vào : "Đệ biết! Tam tỷ của đệ là bị tam tỷ phu trước kia làm phiền!"

      Lời Thường Âu vừa thốt ra, tự nhiên Thường Nhuận Chi thấy xấu hổ, vội vã lớn tiếng quát: "Tiểu hài tử gia gia, nhiều cái gì, ăn nhiều như vậy còn đổ đầy miệng của đệ."

      Thường Âu sợ nàng, hắc hắc cười: "Tam tỷ giận."

      "Nên đánh." Thường Nhuận Chi làm bộ vỗ chút, rồi xin lỗi Lưu Đồng: "Tiểu tứ đồng ngôn vô kị, huynh đừng để ở trong lòng."

      Giờ phút này, trong lòng Lưu Đồng điểm đều thể bình tĩnh.

      Tam tỷ phu trước kia sao?

      Xưng hô này...

      lắc lắc đầu, nhìn về phía Thường Âu: "Tiểu tứ, đệ mới vừa cái gì?"

      Thường Âu ngồi đối diện Thường Nhuận Chi là "Đồng ngôn vô kị" mà cảm thấy vui, vừa vặn nghe Lưu Đồng hỏi , vội mở miệng :

      "Hôm qua, lúc đệ nghe di nương và đám nha hoàn chuyện phiếm, trong lúc vô tình nghe được. Tam tỷ phu trước kia của đệ làm việc trong phủ Thái tử, sau đó ở phủ Thái tử gặp được tam tỷ của đệ, biết nghĩ làm sao, liền mặt dày chạy đến trước mặt tam tỷ muốn làm hòa."

      Thường Âu liếm liếm bã điểm tâm ngón tay, tiếp tục : "Di nương của đệ , tam tỷ của đệ chuẩn là trốn tới, mới hồi phủ nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng mà, hôm kia lại mang theo lễ vật đến tận cửa, may mắn tam tỷ của đệ lúc ấy xuất môn, ở trong phủ."

      đến đây, Thường Âu liền có chút u oán nhìn về phía Thường Nhuận Chi: "Tam tỷ, ngày hôm trước tỷ xuất môn, tại sao gọi đệ..."

      Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy mình ngay cả bệnh xấu hổ đều phạm vào, đặc biệt lúc Thường Âu quật khởi , mà mặt Lưu Đồng lại biểu cảm.

      "Vì vậy nên đệ lắm chuyện, ho ho..." Thường Nhuận Chi giả ý ho khan hai tiếng, cười với Lưu Đồng: " phải là đại gì, bất quá là có chút phiền lòng, ..."

      "Vậy, Phương Sóc Chương kia là muốn lần nữa lấy nương về nhà?" Thình lình, đột nhiên Lưu Đồng lên tiếng hỏi.

      Ngữ khí của có chút lãnh. Giống như đè nén cái gì.

      Thường Nhuận Chi nhất thời tốt trả lời, chỉ trầm mặc.

      khí ngưng trệ.

      Đúng lúc này, giọng của tiểu nhị ca ngoài bình phong tựa như thiên vang lên: "Ba vị khách quan, trà xanh của các ngươi đến."

      Tiểu nhị ca bưng khay, mặt mang theo nụ cười méo xệt vào, : "Dựa theo phân phó của vị nữ khách quan này, chỉ dùng lá trà mới hái rồi sao lên, liền dùng nước sôi vọt. Ngài hãy nếm thử, xem mùi vị này có đúng hay ..."

      Tiểu nhị ca bên dâng trà, bên rãnh rổi dò xét sắc mặt khách nhân.

      Vừa nhìn, kém chút nữa đánh bay khay trà tay ra ngoài.

      Vị khách nam này, sắc mặt rất khó coi đó, rất dọa người mà...

      Thường Nhuận Chi tiếp nhận trà, cảm tạ, tiểu nhị ca vội vã cần khách khí, nhanh chóng lui ra.

      Sau đó, Thường Âu kỳ quái hỏi: "Cửu ca ca, huynh xảy ra chuyện gì vậy?"

      Lưu Đồng hé răng.

      Kỳ thực cũng nghĩ tới, mình xảy ra chuyện gì.
      HaYen, Snow, Minhang3 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 39: Tình cảm

      Edit: Trương Phi Yên


      Từ lúc kết giao với Thường Nhuận Chi đến giờ, còn cảm thấy có chút thích hợp.

      Lần đầu tiên gặp mặt, là ở Túy Tiên lâu. đưa lưng về phía nàng và đệ đệ của nàng, nghe nàng và đệ đệ chuyện, nghiêm túc giảng đạo lý cũng tốt, giọng làm dịu cũng tốt, khi đó chỉ cảm thấy, đó là nữ nhân có trí tuệ cùng ý tưởng, cũng là hảo tỷ tỷ thương đệ đệ. Lúc đó, thấy rất thưởng thức đối với nàng, trong lòng có chút hơi hơi rung động, chỉ là rất rất , nhưng bỏ qua rất nhanh.

      Lần thứ hai gặp mặt, là ở trong cung, lúc trước mẫu phi từng sống tại Bích Tỷ viện. Vừa gặp nàng, thân thể tốt, lại theo cấp bậc lễ nghĩa chu đáo chào hỏi , cử chỉ thoả đáng, khi bị kéo vào mưu, xem xét thời thế làm ra lựa chọn tốt nhất, để lại lần nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

      biết, nữ tử này là muội muội của ngũ tẩu , ngũ tẩu nàng cũng muốn tác hợp hai người bọn họ.

      Từ lúc bắt đầu, hình như muốn quan tâm tới nàng.

      Lần thứ ba gặp mặt, là ngày hôm trước, ngoài ý muốn gặp nhau ở đường. cảm thấy bọn họ trò chuyện với nhau vui, mời nàng dùng bữa cơm, nàng đáp ứng đưa hai bao trà xanh.

      Sau khi trở về, lòng liền bắt đầu tràn đầy vui mừng chờ đợi lễ vật của nàng, nghĩ nàng nợ hai bữa cơm, ngóng trông bọn họ lại có thể thêm lần tiếp xúc. Lại nhiều thêm lần, rồi sau đó lại nhiều thêm lần nữa...

      Lúc nghĩ như vậy, trong lòng mạnh mẽ xuất cảm giác ngọt ngào.

      muốn đưa nàng đồ vật, lại sợ đưa hợp thời; càng muốn tiếp cận nàng, lại sợ nàng nhận ra cử chỉ càn rỡ của ...

      cảm thấy, cảm giác như vậy mà với người khác bị khinh thường, cho nên ngay cả ngũ ca là người thân cận với , cũng chịu ra.

      Sống hai mươi mốt năm, đây là lần đầu lo được lo mất như vậy.

      hiểu , đối với nàng là dậy lên vướng bận chi tâm.

      Điều này làm cho vui sướng.

      Mà lúc nghe , nàng lại dây dưa với chồng trước trông khi hai người hòa ly, lại cảm thấy ưu sầu, phẫn nộ.

      Cảm xúc như vậy, tới mãnh liệt mà thể bỏ qua.

      còn giống như thiếu niên lang thuần khiết như giấy trắng, khi đệ đệ của nàng hỏi "Xảy ra chuyện gì", cả kinh tỉnh lại.

      xảy ra chuyện gì vậy?

      Đúng rồi.

      vui mừng nàng.

      Lưu Đồng , vui mừng Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi ngồi dậy, đem ly trà đưa tới trước mặt Lưu Đồng, giọng : "Cửu công tử, mời uống trà."

      Nàng vẫn tận lực duy trì mỉm cười, nhưng có thể tươi cười của nàng cũng kéo dài được lâu.

      Đến cùng, nàng chọc trúng chỗ nào của Cửu hoàng tử á?

      Là bởi vì, nàng nhắc tới Phương Sóc Chương sao?

      Trong lòng Thường Nhuận Chi có chút hiểu cùng hốt hoảng, tay bưng trà cũng có chút bất ổn.

      Sắc mặt Lưu Đồng trầm xuống đen thui, hốt hoảng quay lại.

      Tay nhanh chóng tiếp nhận trà, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay hơi lạnh của Thường Nhuận Chi, làm cho Thường Nhuận Chi nhàng run lên.

      Đáy mắt Lưu Đồng xẹt qua tia ý cười sung sướng, tiếp nhận trà, khẽ nhấp ngụm, hiểu ra trà trung ngọt lành.

      Thường Nhuận Chi thở phào nhõm, muốn chuyện, Lưu Đồng lại mở miệng trước: "Vấn đề vừa rồi, nương còn chưa có trả lời."

      Vấn đề vừa rồi hả?

      Cái vấn đề gì nhỉ?

      Thường Nhuận Chi lơ mơ chút.

      Lưu Đồng cũng chờ nàng nghĩ lại, lặp lại : "Ta vừa rồi hỏi nương, Phương Sóc Chương kia, có phải muốn lấy nương về nhà lần nữa hay ?"

      Thường Nhuận Chi xấu hổ cười cười, : "Này..."

      " mới dám đâu!" Thường Âu : "Mẫu thân có cho vào cửa."

      Lưu Đồng nhất thời truy vấn: "Này là ý gì?"

      "Ngày hôm trước, mang theo lễ vật đến bái kiến phụ thân, mẫu thân để cho người ta hồi là phụ thân ở trong phủ, đuổi rồi." Thường Âu khó gặp được đồng nhân cùng chuyện bát quái, rất là hưng phấn tiếp: "Sau đó, mẫu thân còn hạ lệnh, là súc sinh, sau này nếu có đến nữa cũng cần thông tri người trong phủ, đuổi là được."

      Thường Nhuận Chi nhất thời dở khóc dở cười.

      "Sau này có cái a miêu a cẩu tới cửa, cũng đừng thông tri chủ tử, trực tiếp đuổi trở về là được."

      Đây là nguyên thoại của Hầu phu nhân.

      Hạ nhân trong phủ nghe nhầm đồn bậy, đến trong miệng Thường Âu, vậy mà biến thành như vậy.

      Lưu Đồng nghe cũng rất là cao hứng.

      "Hầu phu nhân thực như thế?"

      "Đương nhiên." Thường Âu giơ giơ cằm lên: "Đệ cũng thích tam tỷ phu trước, so sánh cùng đại tỷ phu, nhị tỷ phu của đệ, kém rất xa."

      Thường Nhuận Chi thể lên tiếng đánh gãy : "Cái gì đệ cũng được, đệ còn tuổi biết cái gì? để Cửu công tử chế giễu."

      Thường Âu lép xẹp ngậm miệng, hừ tiếng, đứng lên : " muốn nghe đệ cứ quên , vừa vặn lúc này thuyết thư tiên sinh sắp tới, đệ ra ngoài đại đường nghe thuyết thư."

      xong, Thường Âu liền kích động ra ngoài bình phong.

      Thường Nhuận Chi vội vàng gọi người đuổi kịp .

      Uốn éo đầu, thấy ý cười trong suốt trong mắt Lưu Đồng, nhìn nàng mỉm cười.

      Thường Nhuận Chi khỏi lấy tay sờ sờ mặt, cảm thấy mặt có chút nóng.

      "Tiểu tứ chuyện cố kị, huynh đừng để ý..." Thường Nhuận Chi cúi đầu giọng .

      Lưu Đồng lắc đầu: " là đệ đệ của nương, lời , ta sao có thể tin là chứ?"

      "Cửu công tử..."

      "Ta gọi Lưu Đồng." Lưu Đồng nghiêm cẩn nhìn nàng: " nương có thể gọi ta A Đồng."

      Thường Nhuận Chi nhất thời đỏ mặt.

      Kêu tên của nam nhân, hay là đừng xưng hô thân thiết như vậy nha...

      Nàng có thói quen đó.

      Nàng và cửu hoàng tử, nhiều nhất bất quá cũng là bằng hữu bình thường mới nhận thức.

      Sao có thể gọi như vậy chứ?

      Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu, ổn định tâm tình có chút bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Lưu Đồng: "Cửu hoàng tử, chúng ta còn phải thực như vậy..."

      "Đích xác." Lưu Đồng cũng có phủ nhận, cười đến ôn hòa: "Cho nên, nghĩ muốn cùng nương quen thuộc ít."

      Thường Nhuận Chi sững sờ tại chỗ.

      "Ta muốn nhận thức nương chút. nương nguyện ý sao?"

      Ánh mắt Lưu Đồng sáng quắc nhìn nàng.

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ có chút phiêu.

      Nàng phải mến qua nam hài, cũng phải bị nam hài vui mừng qua. Loại tim đập gia tốc này, người có chút vựng hồ hồ cảm giác, nàng có gặp qua.

      Trong đầu, ngừng thổi qua bốn chữ kia.

      nương nguyện ý sao?

      nương nguyện ý sao?

      nương nguyện ý sao?

      Ở trong ánh mắt Lưu Đồng chứa mong chờ tha thiết, Thường Nhuận Chi thủy chung bảo trì trầm mặc.

      Mà Lưu Đồng cũng thủy chung đặt ánh mắt ngưng chú mặt nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, tựa hồ muốn dùng cách đó tiến vào lòng nàng.

      Thường Nhuận Chi suy xét.

      Nàng phải là người xử trí theo cảm tính, tương phản, nàng rất lý trí. Cũng bởi vì nàng rất lý trí, đôi khi nhìn nàng có vẻ rất bạc tình.

      Nàng nghĩ tới, ở tại thời đại này theo đuổi cái gọi là chân ái, nàng rất thực, nàng dựa theo cầu của lão thái thái và tiểu Hàn thị, lập gia đình, sinh con, giúp chồng dạy con sống qua cả đời.

      Mà vừa đúng người này, lão thái thái hướng vào Lưu Đồng.

      Nàng tiếp xúc với Lưu Đồng, nàng cũng tán thành , nếu bọn họ có thể trở thành phu thê, nàng để ý cùng tương kính như tân, hợp tác ở chung chỗ với , đồng tâm hiệp lực, mưa gió cùng gánh.

      Nhưng mà, cũng bao gồm muốn tới "Cảm tình".

      Tại đây, nam tử nạp thiếp là hợp pháp, nếu nàng đối với Lưu Đồng trả giá cảm tình, mà tương lai Lưu Đồng muốn nạp thiếp ...

      Nàng ngăn cản xong.

      Nàng cũng có cơ hội hòa ly lần thứ hai.

      "Nghĩ muốn cùng nương quen thuộc chút."

      "Nghĩ càng nhận thức nương chút."

      " nương nguyện ý sao?"

      Thường Nhuận Chi khỏi nhìn thẳng vào ánh mắt hi vọng của Lưu Đồng.

      Ánh mắt , kế tục huyết thống Tây Vực của Du quý nhân, ra ánh sáng lam, có vẻ thâm thúy như vậy, cơ hồ có thể làm cho người ta đắm chìm trong mảnh lam trong suốt.

      Thường Nhuận Chi theo trong ánh mắt có thể đọc được.

      , là nghiêm túc.
      HaYen, Snow, Minhang2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :