1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 220: Phi oán

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng mơ hồ cảm giác được Nguyên Vũ đế ở cung yến lần này nâng lên việc tứ hôn và chỉ hôn, cho nên muốn Thường Nhuận Chi .

      Sau khi Thụy Vương biết ý đồ của , nhìn chằm chằm hồi lâu.

      "Tiểu Cửu, thời điểm yến trăm ngày của Thế tử ở phủ Thái tử, ta cái gì với đệ, đệ quên rồi sao?"

      Ngữ khí Thụy Vương có chút nghiêm khắc, Lưu Đồng giật mình, thấp giọng : "Nhuận Chi có thai, đệ sợ nàng..."

      "Sợ nàng cái gì?" Giọng Thụy Vương trở nên lạnh lùng: "Nếu phụ hoàng điểm trọng yếu nữ nhân cho đệ, nàng đường đường là Hoàng tử phi, chủ mẫu phủ, loại việc ở hậu viện giao cho người đứng đầu nhà như đệ ra mặt giải quyết, chính là đối tốt với nàng sao? Người khác sau lưng dễ nghe lắm sao?"

      Lưu Đồng nghẹn họng: "Vậy có quan hệ gì, phu thê đệ sống chung qua ngày, người khác cái gì, đệ mới thèm để ý."

      "Đệ chính là chiêm trước để ý sau." Thụy Vương : "Nếu như thanh danh nàng hỏng rồi, đối với các đệ có lợi sao? Người khác thiết kế chút, hoàng gia cũng có thể hưu thê!"

      Lưu Đồng "Bá" nhìn về phía Thụy Vương: "Ngũ ca, huynh bậy cái gì đó!"

      "Ta chỉ nhắc nhở đệ." Thụy Vương : "Nếu muốn có người cắm | nhập vào giữa phu thê đệ, vậy đệ nên để chính nàng ra mặt, đánh mất ý niệm của phụ hoàng, đánh bật『Nhân tuyển Trắc phi』, mà phải đệ mình sốt ruột vội vàng hoảng đỉnh ở phía trước."

      Lưu Đồng .

      Thụy Vương mắt lạnh nhìn, cuối cùng đành lòng, thở dài, giọng điệu mềm lại: "Đệ ra mặt, nhân gia đệ sợ vợ, nàng ghen tị, người khác coi thường đệ cũng xem thường nàng. Còn khi nàng ra mặt, mặc dù trong lòng đại gia như cũ thầm nàng cường thế, lại thể nàng có quyết đoán, có năng lực có bản lĩnh. Nếu như nàng thành công ngăn cản người mới vào phủ, đại gia còn có thể khen ngợi nàng câu hổ là con dâu hoàng gia. Tự đệ ngẫm lại , đến cùng cái gì mới tốt với nàng."

      Lưu Đồng hiểu ý tứ Thụy Vương, nhưng vẫn đành lòng: "Ngũ ca, tại Nhuận Chi nàng có thai, nếu có sai lầm gì..."

      Thụy Vương đỡ trán thở dài: "Tiểu Cửu, nhìn tính tình Cửu đệ muội mềm mại, nhưng nàng dễ khi dễ sao? Đệ tin nàng có thể bãi bình việc này? Lúc trước tân hôn hai người, chuyện phụ hoàng bị nàng câu á khẩu trả lời được đệ quên sao? Nữ quan trong phủ của đệ, phải nàng ta cũng bị đánh bật ra à?"

      "Đệ..." Lời Thụy Vương hỏi khiến Lưu Đồng á khẩu trả lời được.

      muốn Thường Nhuận Chi nghĩ nhiều, lo lắng nhiều. cưới nàng, cũng chỉ muốn nàng cả đời áo cơm lo, thư thái khoái hoạt...

      Nếu người nàng gả phải là , mà là người có thân phận khác địa vị bình thường, vậy Nhuận Chi cũng phải chịu cái gọi là "Nàng nên chịu" khổ này.

      Truy cứu nền tảng, bất quá bởi vì phu quân của nàng là , mà , là Hoàng tử thân bất do kỷ.

      Khiến nàng bị người ta gây khó xử, phải người khác mà là ...

      Những lời mà Thụy Vương , đường hồi phủ Hoàng tử Lưu Đồng lăn qua lộn lại suy nghĩ lâu.

      Thường Nhuận Chi sát ngôn quan sắc, tự nhiên biết gặp việc khó.

      Nàng còn chưa có mở miệng hỏi, Lưu Đồng tự mình nhất nhất thẳng thắn thành khẩn.

      Cuối cùng : "Nhuận Chi, lời Ngũ ca ta cảm thấy quả có đạo lý, nhưng mà ta muốn để nàng đối mặt việc này."

      Lưu Đồng giọng : "Nếu phải bởi vì ta, nàng căn bản cần vì chuyện như vậy phiền lòng. Nếu lúc trước ta cầu Quý phi nương nương hỗ trợ, nhường phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta, tại..."

      " cái gì vậy." Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ xoa xoa mặt , nhìn cười : "Thiếp là thê tử của chàng, tại chàng xấu xa muốn nhận sao?"

      Lưu Đồng buồn cười: "Ta có."

      "Vậy chàng này làm gì." Thường Nhuận Chi hừ .

      Băn khoăn của Lưu Đồng nàng đều biết, nhưng giống như Thụy Vương , nàng chiếm danh vọng Cửu Hoàng tử phi, thể chỉ hưởng thụ địa vị mang đến tài phú và tiện lợi cho nàng.

      Mặc dù nàng thừa nhận, trượng phu mạc danh kỳ diệu đào hoa nhất định muốn thê tử đến chắn.

      Nhưng có thái độ của Lưu Đồng, như vậy đủ rồi.

      "Cung yến, thiếp cùng chàng." Thường Nhuận Chi ôn nhu với Lưu Đồng: "Chàng phải nhớ, phu thê nhất thể."

      Lưu Đồng mím môi muốn chuyện, Thường Nhuận Chi đưa tay ngăn lại: "Đến cùng thiếp cũng là con dâu của hoàng thượng, khi đối mặt với chàng có lẽ hoàng thượng giận, nhưng thiếp là thai phụ, hoàng thượng cũng theo thiếp đánh mất mặt mũi được. Còn nữa, thọ yến của Quý phi nương nương, cũng tốt."

      Thường Nhuận Chi thuyết phục Lưu Đồng, đến cung yến ngày ấy, mặc đổi mới hoàn toàn, tiến cung hạ thọ Quý phi.

      Quý phi nương nương trước sau như thân thiết ôn hòa, do hôm nay bà ta là chủ nhân, cho nên ngồi ở , tam phi Hiền, Đức, Thục hơi dựa vào phía sau.

      Mặt Tĩnh phi trầm, thường thường liếc bóng lưng Hiền phi cho ánh mắt xem thường.

      Bà ta luôn luôn nhận định, vị trí Hiền phi trong tứ phi nhất định là do bà ta lên nắm giữ, ai biết đột nhiên bật ra Hiển tần be bờ đắp nước, bỗng chốc trở thành Hiền phi.

      Từ trước chỉ có thể là tần phi thấp bé hơn bà ta ở thiên điện, thế nhưng có ngày lướt qua bà ta!

      Còn bà ta, phân vị so được với nhân gia, ngay cả nhi tử cũng hơn được!

      Thanh danh Thụy Vương lên cao, Chúc Vương lại nhàn rỗi ở nhà, thái y cái gì, muốn nghỉ ngơi lấy lại sức?

      Nhi tử bà ta hảo hảo, dáng người khôi ngô, giọng nhi vang vọng, chỉ là chút bệnh thôi mà? Tĩnh dưỡng sinh tức cái gì chứ!

      Còn có việc Duyện Châu lần trước, nếu có Thụy Vương làm rối, cũng thể làm cho con đường an bài về sau của nhi tử bà ta bị hủy.

      Buồn cười, quả thực buồn cười!

      Tính tình Chúc Vương có bao nhiêu điểm truyền thừa từ Tĩnh phi, chẳng qua so với Chúc Vương, Tĩnh phi làm việc bất động thanh sắc nhiều hơn, bằng cũng thể có được phong hào "Tĩnh".

      Chính là bà ta ở mặt ngoài dịu ngoan, lại tàn nhẫn từ trong khung xương.

      Đối với bà ta mà , bây giờ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt phải người khác, chính là mẫu tử Thụy Vương.

      Nhất là nhìn Hiền phi cùng hai phi Đức, Thục cười cười, ngôn ngữ cùng Quý phi lui tới có chút rất quen, cổ oán khí này càng thêm mãnh liệt.

      Cái này, đều phải là của bà ta! Đều hẳn là của bà ta!

      Hiền phi dường như có chút dự cảm, nhìn trở lại, lại nhìn ra cái gì.

      Quý phi ngồi ở cũng như có đăm chiêu, ngầm nhìn Tĩnh phi mắt.

      Nghĩ đến sắp muốn tuyên bố tình, Quý phi khỏi thở dài.

      Tranh đấu giữa các lão nhân còn chưa kết thúc, lại có phồn hoa kia, ở thâm cung lại thêm khó khăn.

      Thọ yến tiến hành đến nửa, Nguyên Vũ đế dùng ánh mắt với Quý phi, Quý phi liền biết thời cơ để thanh lễ nhạc dần dần lại, cười với Nguyên Vũ đế: "Gần đây nô tì cân nhắc chuyện, thừa dịp hôm nay là sinh nhật nô tì, ngược lại ngại ra nhường bệ hạ châm chước."

      "Hửm?" Nguyên Vũ đế hợp với tình hình cười : "Quý phi muốn cái gì? chủ ý ra thử xem."

      Quý phi nhân tiện : "Nô tì nhìn, tỷ muội trong cung đều nhìn quen mắt, sợ bệ hạ nhìn chán. Vừa vặn phải lúc trước bệ hạ , nhóm Hoàng tôn dưới gối các vị Vương gia và Hoàng tử có vẻ ít sao? Vừa vặn, thừa dịp này tuyển chút tú nữ tiến cung, vừa tới, có thể làm phong phú hậu cung của bệ hạ, thứ hai, cũng tốt vì các Vương gia và Hoàng tử khai cành tán diệp, kéo con nối dòng. Bệ hạ nghĩ như thế nào?"

      Vốn dĩ đó chính là ý của Nguyên Vũ đế, đương nhiên ông ta vui tươi hớn hở hạm, nhân tiện điểm mấy con trai ở giữa đánh yểm trợ: " là, giống Tiểu Lục, Tiểu Cửu còn có Thập Nhị, đều còn chưa có tử nửa nữ, nên thêm người."

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 221: Cự tuyệt

      Editor: Bộ Yến Tử
      Nguyên Vũ đế vừa thốt ra lời này, người đầu tiên khó chịu ai khác, đúng là Sầm Vương phi luôn luôn quen điêu ngoa.

      Từng là An Khéo Quận chúa, bây giờ là Sầm Vương phi, nghe vậy "Cọ" cái liền đứng lên.

      "Phụ hoàng!" Thanh Sầm Vương phi rất vang dội: "Nghe ý tứ của phụ hoàng, tuyển tú lần này phụ hoàng muốn cho Sầm Vương thêm hai nữ nhân?"

      Nguyên Vũ đế nhíu mày, muốn mở miệng chuyện, Sầm Vương phi lại tiếp: "Hơn nữa, cái gì gọi là tử nửa nữ? Con dâu từng mang thai, chỉ là bị xảy thai, dưỡng dưỡng tái sinh phải được rồi à? Thập Nhị đệ thân thể yếu đuối, duyên phận với nữ nhân tới, lại bắt nữ nhân ép buộc , đối với cũng có ưu việt phải sao? Lại Cửu đệ muội mang thai, lời phụ hoàng ..."

      Sầm Vương phi phẫn nộ ngậm miệng, khó mà Nguyên Vũ đế đây là ở chú Cửu Hoàng tử phi rơi thai.

      Biểu cảm Nguyên Vũ đế rất là phấn khích, đỏ lại đen, đen lại trắng, tức giận đến được.

      Ngược lại phải Sầm Vương phi đặc biệt muốn chống đối Nguyên Vũ đế, dù sao đó cũng là thân cữu cữu của nàng ta, nàng ta thân cận còn kịp, làm sao đầu óc xấu rớt hạ thể diện Nguyên Vũ đế?

      là trước đó, Nguyên Vũ đế chưa từng can thiệp qua việc ở hậu viện của Sầm Vương, chưa bao giờ tắc quá nữ nhân cho Sầm Vương.

      Trước khi xảy ra chuyện tại đây, chẳng sợ Sầm Vương phi nghe Nguyên Vũ đế có ý tứ hôn cho các Hoàng tử, cũng chỉ là ngầm nghĩ muốn xem các trục lý chê cười, căn bản nghĩ tới Sầm Vương còn có phần.

      Cho nên lúc này, nàng ta tức giận đến mức thể thu liễm tính tình, thể quản miệng mình.

      Nguyên Vũ đế nghiêm mặt chuyện, Sầm Vương phi nhìn lén sắc mặt ông ta, cũng dám dễ dàng mở miệng, chỉ mím môi, nghĩ làm sao có thể khiến Nguyên Vũ đế đánh mất ý niệm thêm nữ nhân cho Sầm Vương.

      Phải biết rằng, nữ nhân nào ở trong phủ tùy tiện nàng ta đều có thể làm tàn giết chết, hề cố kỵ, bởi vì thân cữu cữu nàng ta là đương kim Thánh thượng, ai dám nàng ta câu phải?

      Nhưng nếu Nguyên Vũ đế ban thưởng người sao?

      Nàng ta có đảm lượng động tới.

      Bởi vì khi động, chính là khiêu chiến quyền uy Nguyên Vũ đế.

      Nàng ta có hôm nay, toàn nhờ vào Nguyên Vũ đế. Nếu như đắc tội Nguyên Vũ đế, nàng ta còn có những ngày thư thái như bây giờ?

      Nhưng Sầm Vương phi luôn luôn kiều man, lúc này cũng kéo dưới mặt, chỉ có thể cứng ngắc ở tại chỗ.

      Nhất thời khí yến hội có chút xấu hổ, Nguyên Vũ đế lên tiếng, Sầm Vương phi có cách giống như xin giúp đỡ nhìn về phía mẫu thân nàng ta, Trưởng Công chúa Trường Nhạc.

      "Bệ hạ nên tức giận, An Khéo còn tuổi hiểu chuyện, bị muội chìu hỏng rồi." Trưởng Công chúa Trường Nhạc đứng dậy thành khẩn : "Bệ hạ nghĩ làm sao phạt nàng, phạt nàng cũng được, muội làm mẫu thân cũng đau lòng."

      xong, Trưởng Công chúa Trường Nhạc nhìn về phía Sầm Vương phi, kể lể : "Xem con đứa này, cái gì vậy? Cữu cữu con đều để ý con. Còn nhanh chóng xin lỗi cữu cữu con?"

      Mắt Sầm Vương phi đỏ hồng, lắp bắp với Nguyên Vũ đế: "Cữu cữu đừng nóng giận, An Khéo sai rồi, cữu cữu phạt An Khéo ..."

      Nguyên Vũ đế hừ lạnh, cuối cùng mở miệng vàng.

      "Ngươi bao lớn rồi hả, trước khi ra khỏi miệng qua đầu óc à."

      Nguyên Vũ đế chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Phạt ngươi nửa năm bổng lộc, nội trong ba tháng được tiến cung."

      Trừng phạt này đối với Sầm Vương phi mà đến nơi đến chốn, Sầm Vương phi vui vẻ đáp ứng, tròng mắt chuyển chút, đến cùng dám đề cập tới lời cho người vào phủ Sầm Vương.

      Có vết xe đổ của Sầm Vương phi, người yến hội có ai lại mở miệng chuyện.

      Nguyên Vũ đế đối với tượng này tương đối vừa lòng, ti trúc diễn tấu nhạc lại vang lên.

      Qua lát, ông ta chiêu Lưu Đồng tiến lên, với : "Nếu như Cửu Hoàng tử phi có thai, vừa vặn, ngươi cũng nghênh Trắc phi nhạc dạo vào cửa , cho ngươi khai cành tán..."

      "Phụ hoàng! Nhi thần có tính toán cưới Trắc phi." Lưu Đồng : "Nhi tử rất nghèo, nuôi nổi Trắc phi."

      Cổ họng Nguyên Vũ đế nghẹn cứng, Quý phi ngồi bên cạnh ngẩn người, cuối cùng nhịn được, "Phốc xuy" bật cười.

      Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn vị trí thượng thủ.

      Đám nhạc công thấy thế, lại chậm rãi dừng động tác thổi kéo đạn tấu.

      Lưu Đồng cự tuyệt Nguyên Vũ đế, phản ứng đầu tiên của Nguyên Vũ đế đó là, biểu Lưu Đồng sợ vợ.

      Thân là Đế vương quốc gia, Nguyên Vũ đế chưa từng nghĩ tới, cũng có nam nhân thích thê thiếp thành đàn.

      Nam nhân nạp thiếp, trừ phi thân thể có tật xấu.

      Bằng , vậy nhất định là trong nhà có cọp mẹ tọa trấn.

      Cửu Hoàng tử phi mang thai, vậy tất nhiên thân thể Lưu Đồng có tật xấu.

      Vậy chỉ còn lại, nguyên nhân chính là Cửu Hoàng tử phi ghen tị.

      Nhất thời, thần sắc Nguyên Vũ đế nhìn Lưu Đồng tốt.

      "Ngươi đường đường là Hoàng tử, cái gì『 rất nghèo 』? Còn nuôi nổi Trắc phi? Ngươi thấy dọa người sao?" Nguyên Vũ đế đen mặt: "Thiếu ở trước mặt trẫm hưu vượn."

      "Nhi thần..."

      "Ngậm miệng!"

      Nguyên Vũ đế muốn nghe Lưu Đồng , ông ta nhận định Lưu Đồng uất ức, Thường Nhuận Chi cường thế.

      Nguyên Vũ đế còn nhớ , sau tân hôn Lưu Đồng cùng Thường Nhuận Chi tiến cung tạ ơn, ông ta muốn cho Lưu Đồng thêm nữ nhân Mạc gia, tục duyên phận cùng Mạc gia, lại bị Lưu Đồng cự tuyệt, bị lời Thường Nhuận Chi chèn ép.

      Kia đó ông ta , Thường Nhuận Chi ghen tị, chấp nhận được hôn phu nạp thiếp.

      Khi đó con dâu ông ta sao nhỉ?

      Con dâu ông ta , cũng là nữ tử tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu, tự nhiên phu quân cái gì, nàng liền nghe cái đó. Còn cái gì, "Phu quân muốn nạp thiếp, thần tức nên vâng theo".

      Xảo ngôn lệnh sắc, miệng lưỡi trơn tru!

      Ấn tượng lúc đầu của Nguyên Vũ đế với Thường Nhuận Chi chính là như thế, bây giờ càng chắc chắn.

      Lúc này ông ta liền chiêu Thường Nhuận Chi tiến lên.

      Thường Nhuận Chi đỡ thắt lưng, có chút chậm. Nàng thấy được tức giận trong mắt Nguyên Vũ đế, hi vọng thông qua hành động này, nhắc nhở Nguyên Vũ đế nàng là thai phụ mang lục giáp, hi vọng Nguyên Vũ đế có thể thấy nàng có thai, nên áp chế lửa giận chút.

      thực tế, quả thực Nguyên Vũ đế cũng bởi vậy thu liễm chút khí thế người.

      "Thường thị." Nguyên Vũ đế còn xưng hô với Thường Nhuận Chi như thế, thanh lạnh như băng còn có chút chán ghét: "Trẫm nhìn Cửu Hoàng tử dưới gối đơn bạc, tính toán chỉ hai Trắc phi cho , thứ nhất có thể thêm ít người cho phủ Cửu Hoàng tử, thứ hai cũng có thể giúp đỡ ngươi quản lý hậu viện, ngươi cảm thấy như thế nào?"

      Thường Nhuận Chi cảm thấy hơi trầm xuống, làm cái hít sâu, hoãn hồi sức : "Hồi phụ hoàng, người ở phủ Cửu Hoàng tử thiếu, còn việc ở nội viện, mặc dù thần tức ngu dốt, ngược lại cũng xử lý được."

      Ngụ ý là, phủ Cửu Hoàng tử thiếu người, lại càng thiếu người giúp đỡ cho nàng. Đề nghị này của Hoàng đế, nàng biết là như thế nào.

      Nguyên Vũ đế bóp chặt ly rượu trong tay, ánh mắt hơi nheo lại nhìn về phía Thường Nhuận Chi: "Hả?" Ngữ khí thập phần ý vị thâm trường.

      Tâm tư đế vương khó dò, Thường Nhuận Chi cũng muốn dự đoán ý tưởng nội tâm của Nguyên Vũ đế.

      Còn về phần đắc tội Nguyên Vũ đế... Đó cũng là chuyện có biện pháp.

      Nguyên Vũ đế tiếp, Thường Nhuận Chi cũng mở miệng, sụp mi thuận mắt quỳ, nhìn hết sức nhu nhược.

      Nhưng ai biết ở trong thân thể nhu nhược này, chính là người cả gan làm loạn. Nguyên Vũ đế ngầm cắn răng nghĩ, tại nàng có thai, ông ta cũng thể tùy ý phạt nàng.

      Lại ông ta đường đường là đế vương, sao có thể cùng con dâu trí khí?

      Nguyên Vũ đế chỉ cảm thấy ngực đau.

      Sao Tiểu Cửu lại bị phụ nhân như thế ăn được gắt gao!

      Sắc mặt Nguyên Vũ đế lạnh tanh, chậm rãi mở miệng: "Cũng thế, chờ ngươi sinh hoàng tôn cho trẫm, trẫm lại tính toán."

      Thường Nhuận Chi hơi nhíu mày

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :