1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 205 : Gánh hát

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi giao chuyện này cho Diêu Hoàng định đoạt, thể nghi ngờ là hoàn toàn tín nhiệm Diêu Hoàng.

      Diêu Hoàng cảm động trong lòng, khi chọn người lại càng thêm cẩn thận.

      Ngược lại, Thường Nhuận Chi cũng mặc kệ Diêu Hoàng làm sao chọn người, gần đây tâm tình của nàng đều đặt lên việc tổ chức gánh hát.

      Hoa Trạch làm xong chuyện này, làm được tệ, tìm người Tây Vực chịu ký khế và sỡ hữu hơn năm mươi người.

      Những người này mỗi người đều có tài nghệ có bản —— đương nhiên, nếu như bản gì cũng có, Hoa Trạch cũng đưa bọn họ lung lạc đến danh sách gánh hát.

      Thời gian Lưu Đồng rảnh rỗi, gọi những người có liên can đến gánh hát tới phủ Hoàng Tử, sau khi hỏi tình huống thời gian gần đây, trước định ra bầu gánh hát và ba quản gánh hát, phân biệt chưởng quản nhân viên điều phối chấm công, bảo dưỡng trang phục và trang sức, cùng với tuyên truyền diễn xuất với bên ngoài. Đương nhiên, những cái này đều từ đề nghị của Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi ngồi bên cạnh Lưu Đồng, tò mò nhìn người Tây Vực.

      Nhìn như vậy, Lưu Đồng và bọn họ ngược lại càng giống như người nhà, khuôn mặt của nàng trong đó có vẻ bình thường rất nhiều.

      Ánh mắt phổ biến của người Tây Vực là thâm thúy, rất có lực hấp dẫn.

      Đương nhiên, tướng mạo bọn họ cũng phân cao thấp.

      Giữa những người này, tướng mạo tốt nhất cũng có sáu bảy người, mình đứng ở bên, ngồi yên tò mò đánh giá bốn phía.

      Lưu Đồng căn dặn xong công việc, thấy Thường Nhuận Chi nhìn mấy người lớn lên đẹp mắt, ho , thấp giọng : "Nhìn người xinh đẹp, ánh mắt đều thẳng."

      Quan niệm nhất quán của Lưu Đồng, diện mạo người Tây Vực đối với người Đại Ngụy kỳ thực chẳng phải vui mừng như vậy, có người cấp tiến, còn cho rằng người Tây Vực là dị tộc, quái, khác loại, trong ánh mắt bọn họ cất giấu quỷ.

      Mặc dù nếp sống Đại Ngụy phóng khoáng, đến cùng có chút tự nhận là nhân sĩ bảo thủ chính thống, mâu thuẫn với dân chúng các quốc gia Tây Vực.

      Lưu Đồng chứng kiến các nữ tử thế gia quyền quý đối với người Tây Vực có ấn tượng tốt, nhìn bọn họ giống như nhìn trò vui thú vị.

      Thường Nhuận Chi lại thuộc về giữa "Khác loại" này.

      Nàng hiểu được và thưởng thức nét đẹp người Tây Vực.

      Trước kia cảm xúc Lưu Đồng với chuyện này sâu, chỉ cảm thấy Thường Nhuận Chi lui tới cùng , chưa bao giờ có nửa phần vui vì tướng mạo và huyết thống của , cho nên tích lũy ít hảo cảm với nàng.

      Cho đến bây giờ, hai người thành phu thê thân mật nhất, dần dần Lưu Đồng mới phát , thực ra Thường Nhuận Chi cũng nhận định đẹp xấu trong lòng mình.

      Chính là tiêu chuẩn của nàng, cùng với nữ tử thế gia quyền quý mà gặp có chút bất đồng thôi.

      Ở trong mắt nàng, góc cạnh ràng, hình dáng tướng mạo thâm thúy, là nàng thích nhất.

      Dĩ vãng Lưu Đồng ngầm đắc chí chuyện này, hôm nay khó tránh khỏi có chút ghen tuông.

      Sao Thường Nhuận Chi lại nghe hiểu chứ?

      Nàng thu hồi tầm mắt, giữ chặt tay Lưu Đồng, đồng dạng thấp giọng : "Là rất xinh đẹp, bất quá chàng cũng kém, theo thiếp thấy chàng vẫn là người đẹp nhất."

      Lưu Đồng cười .

      Thường Nhuận Chi hỏi : "Mấy người này, là muốn lên thượng hí sao?"

      Lưu Đồng vuốt cằm, : "Người trong gánh hát nhiều lắm, tay ta cầm mấy kịch bản tương đối có tiếng, tại cho bọn họ bắt đầu tập luyện."

      Dừng chút, Lưu Đồng : "Chính là, hiệu quả được tốt cho lắm."

      Người Tây Vực hát hí cho dân chúng Trung Nguyên... Thường Nhuận Chi ngẫm lại, chỉ cảm thấy có điểm tương phản.

      Người cũng gặp qua, những gì nên dặn cũng dặn, hôm nay vốn cho bọn họ đến cho Thường Nhuận Chi nhìn xem. Lưu Đồng để bầu gánh đốc xúc người trong gánh hát dàn dựng kịch, xong cho bọn họ trở về.

      "Lời hí, nhìn chằm chằm cái là xếp đến nơi." Sau khi người , Thường Nhuận Chi với Lưu Đồng: " là cho dân chúng xem, vậy cần bắt ở hình thức. Nếu có điểm mới rất tốt. Dù sao, dân chúng rất ít nhìn đến người Tây Vực biểu diễn ca múa."

      Lưu Đồng vuốt cằm, Thường Nhuận Chi tiếp tục : "Nghệ thuật có rất nhiều hình thức biểu , nếu có thể tìm được người có thể, xếp ít tiểu phẩm tướng thanh đoạn tử, thậm chí có ảo thuật, đều có thể hí."

      Lời này khiến Lưu Đồng nghe có chút hồ đồ, bất quá lên "Người có thể ", ngược lại làm Lưu Đồng có chút hưng phấn : "Diêu Trừng Tây sắp về kinh, ta ý đồ xấu rất nhiều, đến lúc đó để ta tham tường, ra chủ ý."

      Thường Nhuận Chi nghi hoặc hỏi: "Diêu Trừng Tây là ai?"

      "Là vị bằng hữu của ta." Lưu Đồng : "Đúng rồi, nàng thích xem tạp thư, biết có xem qua quyển sách tên là《 Diêu tử kinh dật 》hay ? Đó là do ta viết."

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc hơi ngồi thẳng thân thể.

      "《 Diêu tử kinh dật 》sao? Thiếp có xem qua!" Thường Nhuận Chi : " ta dĩ nhiên là người viết sách?"

      "À, tính phải." Lưu Đồng : "Viết sách là khi ta có thời gian rảnh, viết du ký và cảm thụ. Sau đó thư thương muốn ta tiếp tục viết tập thư, nhưng ta ngại phiền toái, muốn ra ngoài dạo chơi, liền biến mất bóng dáng, thư thương cũng tìm ra."

      tới vị bằng hữu này, ánh mắt Lưu Đồng cũng cong lên: "Khó được ta còn nhớ gửi thư về cho ta."

      Thường Nhuận Chi cười : " ta như vậy còn muốn chạy , sống rất tiêu sái. ta là hiệp sĩ sao?"

      "Hiệp sĩ chưa tới, ta lại tự xưng mình là『 Tán người 』." Lưu Đồng cười : "Danh hào của là『 Tử kinh tán người 』."

      "Nghe qua, bằng hữu này của chàng đúng là người tiêu sái."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, hỏi Lưu Đồng: " khi nào có thể đến kinh? Đến lúc đó chàng muốn mời ta đến phủ làm khách sao?"

      "Ừa." Lưu Đồng vuốt cằm : "Khi ta thành thân ta có ở đây, luôn muốn cho nàng dẫn kiến chút. Nhưng mà khi nào ta đến kinh, thể trước được. ta tùy tính, đường về cố gắng tìm chuyện tình hứng thú, bước chân bất động cũng có thể lắm."

      Khi Lưu Đồng tới Diêu Trừng Tây, trong giọng có mịt mờ hâm mộ.

      Thường Nhuận Chi cười cười, đưa tay kéo tay qua, : "Sau này chúng ta nhàn, cũng có thể chung quanh nhìn chút. Kinh thành tuy tốt, nhưng đợi lâu thấy chán ngấy."

      Ánh mắt Lưu Đồng cong cong, gật đầu : "Được, nàng muốn chỗ nào, ta cùng nàng."

      Thường Nhuận Chi tới gần trong lòng , ôn nhu xác nhận.

      Những ngày dưỡng thai ngược lại cũng phải có tán gẫu, trừ bỏ Thường Mộc Chi thường đến xem nàng, vài vị Hoàng Tử phi cũng ước hẹn cùng nhau tới phủ Cửu Hoàng Tử, bồi nàng chuyện nửa buổi chiều.

      Mặt khác, Sầm Vương phi và Chúc Vương phi cũng tới lần.

      Đương nhiên, hai người các nàng phải chung đến.

      Chúc Vương phi làm người lạnh tanh, giọng điệu chuyện cùng Thường Nhuận Chi cũng nhạt nhẽo, nhưng quan tâm trong lời , Thường Nhuận Chi nghe được.

      "Lúc ấy trăm ngày của Thế Tử ngươi biết mình có thai rồi?" Chúc Vương phi : "Thiên ngươi còn có thể ổn được."

      Thường Nhuận Chi ngượng ngùng cười cười: "Trăm ngày của Thế tử, thể ."

      " tới thế nào? Thoái thác là bị bệnh, chẳng lẽ Thái Tử và Thái Tử phi có thể trách cứ ngươi à?" Chúc Vương phi thở dài, : " có thai, sau này cũng đừng ra phủ, hảo hảo sinh hạ hài tử."

      Thường Nhuận Chi thụ giáo.

      Chúc Vương phi trầm mặc lát, : "Mạc nữ quan bị ngươi đuổi ra khỏi phủ, Chúc Vương tính toán nạp nàng ta vào phủ."

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc nhìn Chúc Vương phi.

      Biểu cảm Chúc Vương phi bình tĩnh: "Nạp thị thiếp mà thôi, cũng cần kinh lễ gì. Chúc Vương cho người nhìn ngày, sau mấy ngày nay, muốn nâng tiến người vào phủ Chúc Vương."

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 206: Vương phi

      Editor: Bộ Yến Tử
      Từ trước đến giờ Thường Nhuận Chi chưa tiếp xúc với Chúc Vương phi, chỉ biết nàng ta làm người lạnh lùng, với Chúc Vương cũng lạnh lùng.

      Từ tú nữ dân gian, đến khi đường đường trở thành Vương phi, cũng giống như gà bay lên cành biến thành phượng hoàng.

      Đổi lại là người khác, có lẽ theo nịnh nọt Chúc Vương còn kịp.

      Bộ dạng trời sinh của Chúc Vương phi, từ đầu tới cuối đều nhạt nhẽo quạnh quẽ.

      Rất nhiều người đều nàng ta ra vẻ thanh cao, cố làm ra vẻ, lúc trước Thường Nhuận Chi cũng nhận định trong lòng, có lẽ vì liên quan tới xuất thân của nàng ta, cho nên bản thân có cảm giác tự ti phức tạp, nên dùng lạnh lùng che giấu.

      Mà khi Chúc Vương phi bình tĩnh , Chúc Vương muốn nạp Mạc nữ quan làm thị thiếp, Thường Nhuận Chi lại dao động.

      Từ vẻ mặt Chúc Vương phi, nàng nhìn ra nửa điểm phẫn nộ, thương tâm.

      Phảng phất chuyện nàng ta mới , bất quá là trần thuật lại chuyện liên quan tới nàng ta.

      Nhưng thực tế, trong chuyện này người du quan chân chính, là nàng ta...

      Khóe miệng Thường Nhuận Chi giật giật.

      Nên an ủi nàng ta sao? Giống như Chúc Vương phi cũng khó quá, cho nên cũng cần nàng an ủi.

      Vậy nàng nên làm cái gì đây?

      Luôn luôn tự nhận là coi như có thể , Thường Nhuận Chi lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.

      Thấy nàng muốn mở miệng lại thể mở miệng, Chúc Vương phi chỉ nhàng cười.

      Lần đầu Thường Nhuận Chi thấy Chúc Vương phi cười, cuối cùng hiểu vì sao Chúc Vương vừa gặp thương nàng ta, phải khanh cưới.

      Nhiếp phách nhân tâm... Chúc Vương phi tươi cười, rất ấm rất mê người.

      "Ngươi lo lắng, ta giận chó đánh mèo đến ngươi sao?" Chúc Vương phi hỏi Thường Nhuận Chi: "Dù sao, nếu phải ngươi đuổi ta ra khỏi phủ Hoàng Tử, ta có cơ hội, khiến Chúc Vương nạp ta."

      Thường Nhuận Chi sửng sốt.

      Quả vừa rồi nàng cũng ý thức đến vấn đề này.

      tại Chúc Vương phi , ngược lại làm nàng bắt đầu thấy yên.

      Chúc Vương phi lại mỉm cười.

      " cần lo lắng, bất quá là tiểu sửu nhảy nhót, chỉ bằng ta cũng vén nổi sóng gió gì." Chúc Vương phi : "Hôm nay ta đến, là nhìn ngươi cái, thứ hai, là muốn cho ngươi tin tức này. Ngươi đuổi ta ra phủ, ta hơn phân nửa có địch ý với ngươi, bảo được khuyến khích Chúc Vương khó xử Cửu Hoàng Tử. Ngươi lại chuyển cáo Cửu Hoàng Tử, bảo cần để ý tới Chúc Vương."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng.

      Chúc Vương phi cố ý đến đây, là vì để nàng chuyển cáo A Đồng bảo chàng đề phòng Chúc Vương?

      Logic này... Có chút rối loạn.

      Xem biểu cảm của Chúc Vương phi, nàng chút cũng biết vẫn đề ở giữa này nha.

      "Tốt lắm, ta cũng thể ở lâu, ngươi hảo hảo dưỡng thai ." Chúc Vương phi đứng lên, chần chờ lát, vẫn với Thường Nhuận Chi: "Ngươi và Sầm Vương phi, cần lại thân cận quá. ta làm người, tốt."

      Chúc Vương phi nhiều, gật đầu với Thường Nhuận Chi rồi cáo từ.

      Thường Nhuận Chi lại thấy cái hiểu cái .

      Chúc Vương phi và Sầm Vương phi vừa mắt nhau, cần phải đến trước mặt nàng nhãn dược Sầm Vương phi chứ?

      Có thể thấy Chúc Vương phi phải người như thế.

      Thường Nhuận Chi buồn rầu nghĩ, Chúc Vương phi đến đây chuyến, đúng là khiến tâm nàng ngứa ngáy lợi hại.

      quá hai ngày, Sầm Vương phi cũng đăng môn.

      Trước khi chưa gả cho Sầm Vương, Sầm Vương phi là Quận chúa, chú ý mọi thứ ăn mặc ngủ nghỉ.

      Nàng ta đến phủ Cửu Hoàng Tử, trước tiên chính là oán giận phủ Cửu Hoàng Tử cũ nát, hẹp.

      "Tòa nhà như thế này, ngươi cũng có thể sống được?" Sầm Vương phi ghét bỏ đánh giá phủ Cửu Hoàng Tử, lại xem hạ nhân trong phủ, giọng điệu khinh thường: "Còn để cho người Tây Vực hầu hạ trong phủ."

      Thường Nhuận Chi bị khẩu khí ghét bỏ này của nàng ta chọc cho giận dữ, nhưng cuối cùng phải ức chế, bình tĩnh hỏi Sầm Vương phi: " biết hôm nay Vương phi đến, là có chuyện gì?"

      Sầm Vương phi ngồi xuống, lúc này mới đình chỉ bình phẩm phủ Cửu Hoàng Tử từ đầu đến chân, : "Còn có thể có chuyện gì? Đương nhiên là nghe ngươi có thai, nên đến xem ngươi."

      Sầm Vương phi dừng lúc, : "Trần Như Nhất cũng đến, ta có thể tới sao?"

      Trần Như Nhất là khuê danh Chúc Vương phi, Sầm Vương phi lại gọi tên của Chúc Vương phi, rất khách khí.

      Thường Nhuận Chi buông mắt xuống, cho rằng có nghe đến, phân phó nha hoàn dâng trà.

      Sầm Vương phi bưng trà, bên uống bên hỏi: " ta đến đây gì với ngươi?"

      Khuyên ta nên thân cận quá với ngươi, ngươi làm người tốt.

      Thường Nhuận Chi thầm trong lòng, đương nhiên ngoài miệng thể chuyện này, chỉ : "Cũng giống như Vương phi thôi, biết tin tức ta có thai, đến thăm ta."

      Dừng lát, Thường Nhuận Chi : "Thuận tiện với ta tin tức Mạc nữ quan."

      Sầm Vương phi đặt chén trà xuống, cấp tốc : "Thanh danh Mạc nữ quan thối như vậy, vậy mà Chúc Vương còn muốn nạp ả ta làm thiếp, thế nhưng Trần Như Nhất cũng có nhìn xuống."

      Trong lời của nàng ta ràng là mùi vị vui sướng quá mức khi người gặp họa, Thường Nhuận Chi nhịn được ngoảnh mặt qua bên.

      Cả gan làm loạn, điêu ngoa tùy hứng, Sầm Vương phi này đúng là miệng chừng mực...

      Nhưng đồng dạng, chút cũng có ngụy trang.

      Thường Nhuận Chi ám thầm thở dài, tai lại nghe Sầm Vương phi : "Họ Mạc kia ở trong phủ ngươi danh phận, đều có thể quyến rũ Cửu đệ, chờ đến khi ả ta đến phủ Chúc Vương, có chút tiếng tăm, còn phải làm sao quấy đục hậu viện Chúc Vương à. Sau này Trần Như Nhất muốn sống qua ngày yên bình. Ngươi , Cửu đệ muội?"

      Thường Nhuận Chi thực muốn tiếp chuyện này với nàng ta, giả bộ có nghe thấy, vậy cũng quá tận lực rồi.

      Thường Nhuận Chi thở ra hơi, : "Ta coi, Tứ tẩu là quá xem nặng chuyện này. Dù sao bất quá chỉ là thị thiếp, chẳng lẽ còn có thể lướt qua Tứ tẩu là Vương phi đứng đắn sao?"

      Sầm Vương phi vừa lòng với câu trả lời của nàng, bĩu môi, lại bưng trà uống ngụm, nhưng lại tiếp tục đề việc này.

      Thường Nhuận Chi nhàng thở ra.

      Sầm Vương phi tính toán rời , Thường Nhuận Chi chỉ có thể cùng nàng ta tán gẫu.

      Tuy rằng cá tính Sầm Vương phi làm cho người ta nghĩ kính nhi viễn chi, nhưng nàng ta là đối tượng có thể tán gẫu vô cùng tốt —— mặc dù lời nàng ta có thể làm người ta giận đến mức nổi gân xanh, nhưng cuối cùng vẫn có chuyện có thể tán gẫu, đến nỗi tẻ ngắt.

      Cũng biết làm sao, xong, đề tài lại quay lại người Chúc Vương phi.

      Sầm Vương phi lần nữa hỏi nàng: "Trần Như Nhất tới nơi này của ngươi, cũng chỉ chuyện muốn nạp họ Mạc kia làm thị thiếp hả? gì khác?"

      Ánh mắt Sầm Vương phi nhìn chằm chằm Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy kỳ quái —— Tại sao Sầm Vương phi lại lão rối rắm chuyện này? Chẳng lẽ nàng ta sợ Chúc Vương phi bậy sau lưng nàng ta sao?

      Thường Nhuận Chi lắc đầu: " chuyện gì khác."

      "Vậy phải hẳn là ..." Sầm Vương phi cau mày, làm như thào tự : "Nàng ta làm người, bình thường ra mặt xã giao, càng miễn bàn ra phủ tới phủ người khác làm khách."

      Sầm Vương phi cảm thấy kỳ quái, ngược lại Thường Nhuận Chi lại cảm thấy có nơi nào đúng.

      "Nghe ý tứ của Vương phi, mặc dù số lần Chúc Vương phi rời phủ tới cửa làm khách rất ít, nhưng phải có." Thường Nhuận Chi cười : "Có lẽ là nàng nhàn rỗi, tùy tiện ra ngoài chút, bất quá là vừa hảo đánh lên nơi này của ta có việc vui, cho nên đến xem xem."

      Sầm Vương phi vẫn cau mày như cũ.

      Nhưng nàng ta thể hỏi ra chuyện gì từ miệng Thường Nhuận Chi.

      Sầm Vương phi còn hưng trí tán gẫu cùng Thường Nhuận Chi, chuyện tào lao mấy câu cáo từ.

      Thường Nhuận Chi tiễn nàng ta đoạn đường, nhìn theo cho tới lúc nàng ta xa, nhìn nàng ta tay cầm roi, vừa vừa vung roi, tai còn có thể nghe thấy thanh tiên ba ba rung động trong trung.

      "Sầm Vương phi là nghe Chúc Vương phi đến phủ chúng ta, cho nên mới theo tới sao?" Diêu Hoàng nhíu mày giọng .

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 207: Nha hoàn

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi xoay người, vừa vừa : "Là như thế này... Mối quan hệ giữa hai người họ là có chút —— lòng dạ hẹp hòi."

      Người này người kia tốt, bảo nàng đừng thân cận quá; người kia lại gắt gao truy vấn người nọ gì với nàng.

      Hai vị này đánh cờ, ngược lại khiến người ta nhìn hiểu .

      Thường Nhuận Chi tìm ra nguyên cớ, dứt khoát vứt chuyện này sang bên.

      Diêu Hoàng thấy nàng rảnh rỗi, nên tới chuyện khác với nàng.

      " nương để nô tì định ra người tiếp quản công việc của Ngụy Tử, nô tì xem trọng người." Diêu Hoàng giọng : "Khi nào nương muốn nhìn thấy nàng?"

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm : " tại gọi tới đây ."

      Diêu Hoàng cho người tới phòng bếp gọi nha hoàn tên là Thu Lâm đến.

      Thường Nhuận Chi hiếu kỳ : "Nàng ta làm việc ở phòng bếp à?"

      "Dạ, nàng vốn là nha hoàn trong phủ, từ lúc Cửu điện hạ rời cung lập phủ, làm việc trong phủ. Mỗi ngày ở phòng bếp nàng phụ trách kiểm tra chọn mua nguyên liệu nấu ăn vào phủ." Diêu Hoàng : "Nô tì thấy nàng làm người cẩn thận, tính cách sang sảng, ngược lại cảm thấy rất giống Ngụy Tử."

      Thường Nhuận Chi gật đầu: "Lai lịch nàng ta ràng ?"

      " ràng, cha nàng là người Tây Vực, nương nàng là người Đại Ngụy, khi sinh nàng vì khó sinh mà qua đời." Diêu Hoàng : "Khi Cửu điện hạ khai phủ, nàng theo cha nàng đến phủ."

      "Bây giờ cha nàng ta làm gì?"

      "Cha nàng là người gác cổng, bình thường cũng ít lời thiếu ngữ, trừ bỏ thích uống chút rượu, còn tật xấu nào."

      Diêu Hoàng nhìn Thường Nhuận Chi : " nương có thể trước xem xem nàng, giữ ở bên người thử dùng vài ngày. Nếu vừa lòng, nô tì lại tìm người khác."

      Thường Nhuận Chi cười gật đầu, : "Vất vả cho ngươi rồi."

      "Nô tì vất vả." Diêu Hoàng cũng cười, : "Các nha hoàn biết nương giao chuyện tuyển người cho nô tì, mấy ngày này các nàng có thể ân cần, hoặc là tặng lễ hoặc là mời khách ... Nô tì cảm thấy mình mập lên vòng."

      "Các nàng nguyện ý đưa nguyện ý mời, ngươi tiếp là ổn." Thường Nhuận Chi chê cười nàng ta: "Ta giao việc cho ngươi mới vài ngày, nào có người khoa trương như ngươi."

      Diêu Hoàng cúi đầu cười.

      Dừng chút, nàng ta : "Chờ sau khi Thu Lâm đến bên cạnh nương, vậy đại gia đều biết người nô tì thay nương tuyển là nàng. Người bên cạnh cần quá để ý, chính là hai người Trông Hạ và Tìm Đông, chắc là trong lòng họ được thoải mái."

      "Làm sao?" Thường Nhuận Chi ôn thanh : "Các nàng cũng tìm ngươi, mời ngươi hỗ trợ?"

      Diêu Hoàng vuốt cằm, than tiếng: "Đến cùng là theo nô tì làm qua gánh quá sai, luận tình cảm so với những người khác , là muốn thâm ít. Chính là nô tì cảm thấy, tính tình hai nàng quá mức buồn tẻ. Ở bên cạnh nương, vẫn là lưu người có thể cùng nương trò chuyện, giải buồn nhi nhân tài hảo."

      Thường Nhuận Chi nở nụ cười.

      "Ngươi nghĩ rất chu đáo. Nhưng các nàng... Nếu bởi vậy mà mang lòng bất mãn đối với ngươi, ngược lại cũng đó có thể thấy được nhân phẩm của các nàng hai. Các nàng tuổi còn , tương lai phải có cơ hội."

      đến đây, Thường Nhuận Chi hỏi: "Thu Lâm bao nhiêu tuổi rồi?"

      "So với Trông Hạ và Tìm Đông lớn hơn chút, năm nay mười sáu." Diêu Hoàng : "Ở trước mặt nương làm thượng hai ba tuổi tác, vừa khéo có thể xuất giá."

      Thường Nhuận Chi vừa lòng gật đầu.

      Rất nhanh, Thu Lâm đến chính viện.

      Đó là nương diện mạo người Tây Vực, tướng mạo vừa phải, lớn lên cũng phải kém cỏi, tóc có chút cuốn. Nàng ta có dáng người cao gầy, đứng ở bên cạnh Ngụy Tử cao hơn nàng nửa cái đầu.

      Thu Lâm hành lễ cho Thường Nhuận Chi, có chút yên đứng trước mặt Thường Nhuận Chi, nhận đánh giá của nàng.

      Nàng ta mặc thân miên áo tang thường, tay áo vấn cao lộ ra cánh tay tiểu tiệt, nhớ ra ở nơi nào vội vàng thả tay áo xuống.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy cả người nàng ta đều nhàng khoan khoái sạch , ấn tượng đầu tiên với nàng ta vô cùng tốt.

      Nàng gật đầu với Diêu Hoàng, rồi nhìn về phía Thu Lâm hỏi: "Ở phòng bếp làm việc có quen ?"

      "Hồi chủ tử, quen ạ." Thanh thiếu nữ của Thu Lâm vừa mềm mại đáng , vừa nhiều phân nam nhi cương nghị: "Chuyện trong phòng bếp nhiều lắm."

      Thường Nhuận Chi cười cười, ôn thanh : "Đến bên người ta làm việc, cũng có thoải mái hơn khi làm việc ở phòng bếp."

      Thu Lâm : "Có thể càng có thể diện, tiền công cũng nhiều hơn."

      Diêu Hoàng bất đắc dĩ ngoảnh mặt , Thường Nhuận Chi có chút ngoài ý muốn việc nàng ta ăn "Ngay thẳng: " như thế sai, bất quá... Ngươi cũng nên trắng ra."

      Thu Lâm cười hắc hắc, : "Là Diêu Hoàng tỷ tỷ , muốn ở trước mặt chủ tử làm việc, khi chuyện với chủ tử , có hai hai, cần che đậy để chủ tử đoán."

      Thường Nhuận Chi tựa tiếu phi tiếu nhìn Diêu Hoàng, vuốt cằm : "Ừ, lời này tệ."

      "Vậy..." Thu Lâm chờ mong nhìn Thường Nhuận Chi: "Chủ tử đồng ý nô tì đến trước mặt ngài làm việc sao?"

      Thường Nhuận Chi che miệng : "Ta còn phải hỏi ngươi hai vấn đề."

      Thu Lâm gật đầu.

      "Ngươi đến trước mặt ta làm việc, càng thể diện, tiền công cũng càng nhiều." Thường Nhuận Chi cười hỏi nàng ta: "Ngươi là hướng về hai điểm này sao?"

      Thu Lâm gật đầu.

      "Ngươi muốn thể diện và tiền công làm cái gì?"

      "Cha nô tì thích uống rượu, nhưng nô tì cảm thấy ông ấy uống rượu được tốt, ông ấy uống lão đầu, cho nên nô tì muốn chút rượu tốt cho ông ấy uống, đương nhiên cần bạc..." Thu Lâm : "Huống hồ, nô tì nếu có thể đến trước mặt chủ tử hầu hạ, cha nô tì cũng cảm thấy vinh dự, chừng còn có người vì thế mời ông ấy uống rượu, khẳng định ông ấy cao hứng."

      Thường Nhuận Chi mỉm cười nghe nàng ta xong, thêm: "Tốt lắm, ta hỏi xong, ngươi về trước ."

      Thu Lâm lên tiếng trả lời rồi hành lễ, đại khái là thấy thái độ của Thường Nhuận Chi đối nàng ta ôn hòa, cảm thấy chuyện mình làm việc dưới trướng Thường Nhuận Chi nắm chắc, cho nên khi cũng vô cùng cao hứng.

      Diêu Hoàng bật cười, hỏi Thường Nhuận Chi: " nương cảm thấy nàng như thế nào?"

      "Hừm... Cũng là hài tử hiếu thuận, nghĩ tất do người người phẩm kém." Thường Nhuận Chi suy nghĩ chút, : "Bất quá, có phải nàng ta... quá mức chân chất hay ?"

      Diêu Hoàng cười : "Nô tì xem trọng nàng, là cảm thấy nàng khôn khéo."

      "Hả?" Thường Nhuận Chi hiếu kỳ hỏi: "Làm sao khôn khéo?"

      " tới chuyện nàng ở phòng bếp làm việc, nàng là quản thẩm xem xét nguyên liệu nấu ăn trong phủ, phải xem nguyên liệu có tươi mới hay , cũng muốn tẩm tra số lượng nguyên liệu nấu ăn, ắt thể thiếu việc giao tiếp cùng người chọn mua nguyên liệu. Người chọn mua nguyên liệu nương cũng biết, muốn từ giữa lấy chút nước canh."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, Diêu Hoàng tiếp: "Nàng có thể cam đoan mỗi ngày quản đủ nguyên liệu tươi mới vào phủ, có năng lực ngại chọn mua từ giữa được ít tiểu lợi cực , có thể thấy được nàng cũng có ít năng lực riêng. Nếu như nàng là người chân chất, vậy thể vững chắc liên tục ngồi ở vị trí kia."

      Thường Nhuận Chi đăm chiêu: "Vậy sao biểu của nàng ta trước mặt ta... Thỏ trắng ngốc nghếch?"

      Diêu Hoàng hiểu từ ngữ mà Thường Nhuận Chi hình dung, nhưng cũng có thể hiểu ý nàng.

      Nàng ta cười : "Thu Lâm trả lời nương, là lời trong lòng nàng. Nô tì có với nàng, nương thích vòng vo, nàng muốn đến trước mặt nương làm việc, nên phải chân thành cởi mở với nương, ăn ngay . Có thể là nàng cảm thấy, nô tì điểm nàng, vậy nương cũng phản đối, câu hỏi hôm nay của nương, là thăm dò khảo nghiệm nàng, cho nên nàng mới trắng ra như vậy."

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 208: Bằng hữu

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lời mà Diêu Hoàng giải thích lại thông suốt, Thường Nhuận Chi cũng tiếp tục rối rắm chuyện này.

      "Cứ theo những gì ngươi , trước để nàng ta ở trước mặt ta nghỉ ngơi vài ngày, xem xem nàng ta làm việc như thế nào." Thường Nhuận Chi : "Nếu nàng ta bại lộ ra chuyện gì, vậy chọn nàng ta."

      Diêu Hoàng vuốt cằm, im lặng lát mới lên tiếng hỏi: " nương, trong khoảng thời gian này các nha hoàn đưa lễ cho nô tì, nô tì nên xử trí như thế nào cho thích hợp..."

      Diêu Hoàng thấy rất khó xử, Thường Nhuận Chi cười hỏi nàng ta: "Các nàng đều tặng đồ sao?"

      "Quyên khăn, các loại châu hoa chiếm đa số." Diêu Hoàng trả lời.

      "Vậy có trực tiếp đưa bạc cho ngươi ?"

      " có." Diêu Hoàng : "Lễ vật các nàng tặng, chủ yếu là kéo gần quan hệ với nô tì thôi. Nếu đưa bạc... Vậy quá khác người rồi."

      " phải vậy sao?" Thường Nhuận Chi cười : "Đều là chút vật , ngươi thu cứ thu. Nếu cảm thấy băn khoăn, sau này tìm thời gian trả lại phần lễ, coi như là lễ thượng vãng lai."

      Diêu Hoàng : "Nô tì chỉ thấy lo lắng các nàng ở sau lưng thầm là nô tì nhận đồ mà làm chuyện."

      "Vậy sớm nên tặng lại lễ vật cho các nàng, chặn miệng các nàng."

      Thường Nhuận Chi khoát tay, để Diêu Hoàng lấy mười lượng bạc trong tráp của nàng ra, : "Cầm mua chút lễ, đáng giá hơn lễ vật các nàng tặng trả lại ."

      Diêu Hoàng dở khóc dở cười: "Nô tì phải hỏi nương muốn bạc ..."

      "Ngươi cầm , xem như là ta khen thưởng ngươi trong đoạn thời gian này vất vả."

      Thường Nhuận Chi cười tâm tình cũng tốt hơn, khó có dịp lại nghĩ tới nha hoàn Tĩnh Lam bị nàng "Lưu đày" ở hoa phòng.

      "Gần đây nàng ta có còn thành ?" Thường Nhuận Chi hỏi.

      Diêu Hoàng gật đầu, : "Đại khái nàng ta cũng hiểu Cửu điện hạ phải người nàng ta có thể tơ tưởng, an phận đợi ở hoa phòng, trêu chọc chuyện gì."

      "Vậy là tốt rồi."

      "Bất quá, lần này nương tuyển nha hoàn, nàng ta cũng đến tặng lễ cho nô tì."

      Diêu Hoàng dừng lát, : "Nghe ý tứ trong lời của nàng ta, ngược lại phải muốn tranh đoạt vị trí nha hoàn, chính là nàng ta muốn đợi ở hoa phòng."

      "Hả?" Thường Nhuận Chi hiếu kỳ : "Vậy nàng ta muốn đợi chỗ nào?"

      "Nàng ta từ học xướng khúc, cũng được học hai loại nhạc khí, muốn hoang phế tay nghề học từ ."

      Diêu Hoàng nhìn Thường Nhuận Chi : "Nếu trong phủ chúng ta có gia kỹ gánh hát, nàng ta có đất dụng võ. Nhưng mà phủ chúng ta dưỡng gia kỹ gánh hát, ý tưởng của nàng ta chỉ có thể gác lại. Bất quá nô tì nghĩ, phải Cửu điện hạ và nương muốn lập gánh hát sao? Tuy rằng bên trong đều là người Tây Vực, nhưng có thể tiến vào ít người Đại Ngụy, vậy Tĩnh Lam đến chỗ đó là thích hợp. Ý của nàng ta là, muốn nô tì chỉ đường ra. nương cảm thấy sao ạ?"

      Sau lát suy tư Thường Nhuận Chi : "Nàng ta có ý tưởng này, nhưng là có thể. Chờ ta tiếng cùng bầu gánh, xem thử gánh hát bên kia có nguyện ý tiếp nhận nàng ta hay ."

      Dừng chút, Thường Nhuận Chi : "Chỉ sợ nàng ta đến gánh hát, tâm tư lại linh hoạt mở."

      Diêu Hoàng : "Vậy đến lúc đó, cũng có lý xử trí nàng ta."

      đến đó, Diêu Hoàng cười hỏi: "Gánh hát rất nhanh có thể khai hí thôi? Nô tì có chút khẩn trương."

      "Còn phải chờ nhân tài." Thường Nhuận Chi thở dài.

      Người này, tự nhiên là bạn thân của Lưu Đồng, Diêu Trừng Tây.

      Cũng may ở đường ta trì hoãn lâu lắm, mấy ngày sau đến kinh thành.

      Quá hai ngày, Lưu Đồng với Thường Nhuận Chi, ngày mai Diêu Trừng Tây muốn tới nhà làm khách.

      Đây là lần đầu Lưu Đồng bằng hữu muốn đến, tự nhiên Thường Nhuận Chi thập phần để bụng, lúc này liền căn dặn người chọn mua, để ta chọn mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất.

      Mặt khác còn phân phó phòng bếp, để trù nương các đầu bếp chuẩn bị bàn rượu ngon và thức ăn ngon, khoản đãi bằng hữu của Lưu Đồng.

      Lại tiếp, Thường Nhuận Chi đối với người này ngược lại cũng là bạn tri kỷ lâu.

      Lúc ấy xem sách giải trí, 《 Diêu Tử Kinh dật 》 rất hợp khẩu vị của nàng. So với phong cách văn phong các tạp thư khác mà , 《 Diêu Tử Kinh dật 》 càng có vẻ đơn giản, tối nghĩa khó đọc.

      Cho nên nàng cũng rất chờ mong, người viết ra sách như vậy, lớn lên có bộ dạng thế nào.

      Giữa trưa, Diêu Trừng Tây tới cửa.

      Phủ vừa thấy mặt, Diêu Trừng Tây liền cất bước tiến lên cho Lưu Đồng cái ôm ấp cực lớn.

      Lưu Đồng đẩy ta ra, tức giận : "Ngươi làm gì thế."

      " lâu thấy, ôm ấp chút biểu đạt chút tưởng niệm."

      Diêu Trừng Tây ha ha cười, tươi cười mặt so với mặt trời giữa mùa hè còn muốn xán lạn chói mắt hơn.

      ta uốn éo đầu, thấy Thường Nhuận Chi đứng kế bên.

      "Vị này chính là đệ muội." Diêu Trừng Tây nhìn Thường Nhuận Chi cười , lộ ra hàm răng trắng.

      Lưu Đồng ôm lấy Thường Nhuận Chi: "Đây là nội tử."

      nhàng với Thường Nhuận Chi: "Vị này chính là Diêu Trừng Tây, Diêu Tử Kinh."

      Diêu Trừng Tây cười hì hì : "Gọi ta Tử Kinh là được rồi."

      Thường Nhuận Chi liền gọi "Tử Kinh đại ca", dẫn tới Diêu Trừng Tây vội hướng vào trong tay áo lồng đào, động tác rất buồn cười.

      "Ngươi làm cái gì đó?" Lưu Đồng bất đắc dĩ : "Ở cửa phủ ta đùa bỡn."

      "Đệ muội gọi ta là đại ca, ta phải tặng cho nàng lễ vật gặp mặt."

      Lại , hôm nay Diêu Tử Kinh mặc xiêm y rất chính thức vừa thấy quen lại có chút bất tiện, bên tay cũng ngừng.

      Đào nửa ngày, cuối cùng lấy ra cái hà bao, đưa cho Thường Nhuận Chi.

      "Thỉnh thoảng đào đến hải ngoại gì đó, nương các nàng khẳng định thích." Diêu Trừng Tây nhếch miệng cười .

      Thường Nhuận Chi cảm tạ, sau đó đưa hà bao cho Diêu Hoàng.

      Lưu Đồng thúc giục Diêu Trừng Tây: "Vào nhanh , chờ ngươi ăn cơm."

      Diêu Trừng Tây liên tục tốt, đến bên kia Lưu Đồng, nhịn được lại thăm dò nhìn nhìn Thường Nhuận Chi.

      "Đệ muội mang thai hả?" Diêu Trừng Tây hỏi.

      Thường Nhuận Chi dựng tướng tính ràng, lúc này chẳng qua bụng hơi hơi hở ra chút, hơn nữa có xiêm y che lấp, cẩn thận nhìn là nhìn ra.

      Ánh mắt Diêu Trừng Tây cũng độc.

      Lưu Đồng đưa tay che khuất tầm mắt ta, : "Đừng ngó."

      "Làm sao là ngó!" Diêu Trừng Tây tay phải cầm quạt xếp, gõ gõ lòng bàn tay trái: "Còn có chúc mừng tiểu tử ngươi, mới bao lâu gặp, vậy mà ngươi muốn làm cha."

      "Đừng hâm mộ, ngươi cũng có thể nhanh chóng thành thân sinh con." Lưu Đồng phụng phịu .

      Diêu Trừng Tây lắc đầu: "Ta còn chưa tới ba mươi, sao phải tìm nữ nhân tới quản ta, làm hài tử phiền ta."

      Diêu Trừng Tây đến đây, ý thức được bên cạnh còn có Thường Nhuận Chi, vội vàng với nàng: "Đệ muội đừng để ý nhé, ta nghĩ như vậy, nhưng nam nhân của nàng nghĩ vậy, lúc trước thầm mến nàng, rồi sau mới..."

      "Ngậm miệng!"

      Hai bên tai Lưu Đồng ửng đỏ, dấu vết đá ta cước, cho ta ánh mắt cảnh cáo.

      Diêu Trừng Tây cười hắc hắc, tự động im miệng.

      Rất nhanh liền đến chính sảnh, Thường Nhuận Chi phân phó nha hoàn dâng đồ ăn.

      Diêu Trừng Tây nhìn bàn món ngon mĩ vị, hấp nước miếng: "Ngươi cũng biết đâu, mấy ngày nay ta ở bên ngoài có bao nhiêu thảm, lâu có ăn qua thức ăn tốt như thế này."

      Trong mắt Lưu Đồng thoáng qua mỉm cười, chút khách khí : "Xứng đáng."

      Diêu Trừng Tây chút khách khí, cầm đũa bắt đầu ăn.

      Thường Nhuận Chi ở bên nhìn có chút ngốc.

      Tuy rằng từ chỗ Lưu Đồng biết được, Diêu Trừng Tây làm người tiêu sái tùy tính, ngược lại nghĩ tới thế nhưng tiêu sái tùy tính đến tình trạng này...

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 209: Kỳ thi mùa xuân

      Editor: Bộ Yến Tử

      Sau khi dùng cơm xong, nha hoàn tiến lên dọn bát đĩa, biết Diêu Trừng Tây từ chỗ nào người lấy ra cây tăm, liệt miệng dịch nha.

      Động tác này có chút thô tục, nhưng mà Diêu Trừng Tây làm, lại khiến người ta có loại cảm giác này, ngược lại càng có vẻ thanh thản.

      Thường Nhuận Chi hưng trí bừng bừng nhìn ta, sau đó mới thu hồi tầm mắt.

      Đối với việc này, dường như Lưu Đồng tập mãi thành thói quen, uống ngụm trà hỏi ta: "Thời gian hơn nửa năm nay, ngươi chỗ nào vậy?"

      "Lần này có kế hoạch chỗ nào, đến đâu tính đến đó." Diêu Trừng Tây nâng ống nhổ mà nha hoàn đưa lên, uống ngụm nước trắng súc miệng rồi nhổ vào đó, trả lời Lưu Đồng: "Lúc ấy nghĩ mã thượng muốn qua mùa đông, cho nên ta hướng về phía Nam mà chui. Chờ đông qua xuân đến, lại trở về phương Bắc."

      Lưu Đồng nghĩ Thường Nhuận Chi đọc qua du ký mà Diêu Trừng Tây viết, liền hỏi ta: "Lần này viết du ký sao? Có tính để Thư thương đóng sách cho ngươi ?"

      Diêu Trừng Tây lắc đầu: "Lần này là chơi, có thời gian rỗi. Huống hồ ta cũng thích cùng Thư thương giao tiếp."

      Thường Nhuận Chi nghe vậy, khỏi thấy tiếc nuối.

      Diêu Trừng Tây nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi lại nhớ mà hỏi cái này? Ta nhớ ngươi cũng thích đọc sách nha, lúc ấy khi ngươi còn ở Quốc Tử giam, tiến sĩ phải liên tục ngươi biết viết thơ làm văn chương..."

      "Ho ho..."

      Lưu Đồng mạnh mẽ ho khan, đánh gãy Diêu Trừng Tây lải nhải.

      Chống lại tầm mắt Thường Nhuận Chi vọng tới, Diêu Trừng Tây nhất thời hiểu , cười tủm tỉm : "Ai nha, xem ta vừa há mồm, ăn no lại hưu vượn."

      Thường Nhuận Chi cúi đầu cười cười, nhìn Lưu Đồng chế nhạo, chỉ thấy hai bên tai phiếm hồng, mặt cũng nhiễm hai đóa đỏ ửng, trong lòng khỏi càng thấy buồn cười.

      Thường ngày quả nàng thấy Lưu Đồng xem sách, ngược lại nghĩ tới thời thiếu niên của , lại là người khiến lão sư đau đầu "Vấn đề học sinh".

      Diêu Trừng Tây ít, ta cùng người tán gẫu, khí chút tẻ ngắt.

      lên hiểu biết đường du ngoạn, Diêu Trừng Tây lại thấy hưng trí rất cao.

      Lưu Đồng lẳng lặng nghe, thường thường hỏi câu, Diêu Trừng Tây liền càng kỹ càng cụ thể.

      Cuối cùng, ta : "Tuy rằng Thánh thượng chúng ta phương diện đối đãi nhi tử, có chút hồ đồ bất quá thống trị giang sơn, ông ta vẫn có chút tài năng."

      Thường Nhuận Chi giật mình nhìn ta.

      Mặc dù nếp sống Đại Ngụy phóng khoáng, ngôn luận tương đối tự do, nhưng trước mặt vị Hoàng tử đánh giá đương kim Đế vương, hơn nữa giọng điệu còn pha chút ý tứ chế nhạo hàm xúc... Diêu Trừng Tây này, quả nhiên là cuồng nhân.

      Trong lòng Lưu Đồng có chút tiểu kiêu ngạo, lại có chút khó chịu, tâm tình rất phức tạp khỏi hừ lạnh tiếng.

      Diêu Trừng Tây hồn nhiên thèm để ý, hỏi Lưu Đồng: " giờ ngươi theo Thụy vương làm việc, thế nào rồi? Thái Tử còn làm khó dễ các ngươi sao?"

      Lưu Đồng cứng nhắc : "Ngũ ca là phụng chỉ ban sai, Thái Tử muốn vì khó, ta dám sao?"

      "Ta cảm thấy ta bình thường rất lớn gan, bờ đê ở hành lang phía Tây sông Đại Đào bị vỡ nên đắp đê mới, lúc đó chẳng phải ta làm sao?" Diêu Trừng Tây nghi hoặc : "Lúc này sao lá gan lại như vậy?"

      Lưu Đồng thầm oán trong lòng, còn phải bởi vì chuyện ở Duyện Châu, khiến Thái Tử ở chỗ phụ hoàng treo danh, bây giờ ta giấu tài còn kịp, sao còn dám ra tay đối phó huynh đệ nhà mình, đó phải để phụ hoàng càng thất vọng với ta sao?

      Chuyện này, tự nhiên Lưu Đồng cùng Diêu Trừng Tây, tức giận : "Ngươi hỏi Thái Tử ."

      "... Ngươi lại khó xử ta." Diêu Trừng Tây lắc đầu cười cười, bưng chén nước trắng uống ngụm.

      Lưu Đồng dặn qua Thường Nhuận Chi, Diêu Trừng Tây uống nước trà, chỉ cho ta nước trắng là được.

      Khẩu vị này đúng là rất hiếm.

      "Đúng rồi." Diêu Trừng Tây đặt chén trà xuống, : "Kì thi mùa xuân năm nay ở mấy ngày sau, ngươi lưu ý có hai học sinh rất có tài danh, đến lúc đó có thể để Thụy vương chú ý chút."

      Lưu Đồng dừng động tác tay chút, ánh mắt hơi trầm xuống: "Học sinh gì?"

      "Hứa Duật Hoài ở Huy Châu, Mạnh Chiêu ở Tử Châu." Diêu Trừng Tây cười : "Ta đường du ngoạn, cũng phải có điểm thu hoạch."

      Lưu Đồng tay vuốt ve bát trà chén duyên, suy tư lát sau đó mới giọng hỏi Diêu Trừng Tây: "Khoa cử thủ sĩ, nếu bọn họ có thể đề tên bảng vàng, đó là môn sinh thiên tử... Vì sao phải để Ngũ ca chú ý bọn họ?"

      "À, tự nhiên là bởi vì, mặc dù bọn họ vào kinh hơn phân nửa cũng là có biện pháp khảo thủ công danh. Mặc dù có công danh, vậy cũng phải có chỗ dựa." Diêu Trừng Tây nhún vai: " có biện pháp, bàng chi đệ tử, mới biết hơn người lướt qua đích chi, khó tránh khỏi cũng bị người chèn ép hai."

      "Nếu là tài học thực , sao có thể bị chèn ép?" Lưu Đồng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ đích chi hai họ, còn có thể thao túng quan viên khoa cử chấm bài thi?"

      Diêu Trừng Tây nhíu mày: "Ngươi cảm thấy sao?"

      Lưu Đồng tự nhiên tin.

      Diêu Trừng Tây liền hỏi : "Kỳ thi mùa xuân lần này, quan tổng khảo chấm bài thi là ai?"

      "Hàn lâm Đại học sĩ Chương Đức Mậu, Đại tư Nhạc Tinh Hàng, Tể tướng Lưu Cẩu Thả, và... Lý các lão."

      Lưu Đồng đến đó, mặt vi đốn.

      Diêu Trừng Tây chậc chậc hai tiếng: " biết rồi sao? Kỳ thi mùa xuân lần này, quan chấm bài thi có bốn người. Chương Đức Mậu là người hiền lành, hơn phân nửa là ở giữa điều hòa quan hệ ba người kia. Nhạc Tinh Hàng à, là lão nhân có chút cố chấp, phi thường thưởng thức Kỳ Vương, ngược lại xử coi như công chính. Đừng Lưu Cẩu Thả, Nhân Mạch Quảng người đều thể đắc tội. Còn về phần Lý Các Lão thân là tổ phụ lương đệ Thái Tử, tự nhiên ủng lập Thái Tử. Muốn có thể mua được quan chủ khảo, ngươi cảm thấy xuyên thấu qua ai hả?"

      Lưu Đồng trầm tư.

      Diêu Trừng Tây bỏ lại chuyện này cũng thêm nữa, chỉ : "Hai người Hứa Duật Hoài và Mạnh Chiêu, có đại tài. Ta xem người tốt, chưa từng trông nhầm."

      Lưu Đồng cũng tạm thời đem việc này phóng tới bên, nghe vậy liếc xéo ta : "Ngươi tinh mắt như vậy, sao khảo khoa cử, nhập sĩ làm quan vì triều đình Đại Ngụy chân tuyển nhân tài?"

      Diêu Trừng Tây khoát tay: "Ta điên rồi? □? Đệ sao? Hảo hảo tiêu sái ngày bất quá, qua kia lục đục với nhau sinh hoạt. Vòng luẩn quẩn như quan trường, ta là hỗn mở, phân phân chung bị người bán còn ngốc hồ hồ thay người đếm tiền."

      Thường Nhuận Chi phút chốc nhìn Diêu Trừng Tây, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt, trong lòng lại rung động như nổi trống.

      "Phân phân chung? Cái gì phân phân chung?" Lưu Đồng bồn chồn .

      Thường Nhuận Chi hơi cúi đầu, dựng thẳng lỗ tai nghe Diêu Trừng Tây đáp lời.

      Diêu Trừng Tây gãi đầu, cũng "Di" tiếng, : "Ta mới vừa từ này sao? là kỳ quái, chỗ nào nghe tới ..."

      ta gõ gõ đầu, : "Ngươi có biết, ta từ cứ như vậy, thường thường bật ra chút từ mới, có chút từ diễn ý... Đừng để ý, đừng để ý."

      Lưu Đồng cười ta, lại cùng ta tán gẫu chuyện khác.

      Diêu Hoàng giọng với Thường Nhuận Chi: " nương, nên ngọ nghỉ ngơi."

      Thường Nhuận Chi lên tiếng, Lưu Đồng hỏi vọng lại nàng: "Muốn ngủ trưa à?"

      Thường Nhuận Chi cười gật đầu : "Ừ, hai người cứ tán gẫu, đừng bởi vì ta mà mất hứng trí."

      Diêu Trừng Tây cười hì hì xua tay, : "Đệ muội thôi, nữ nhân có thai nên hảo hảo nghỉ ngơi."

      Thường Nhuận Chi làm cái lễ, đứng dậy trở về phòng ngủ.

      Tim đập có chút mau.

      Diêu Trừng Tây này, chẳng lẽ giống với nàng là...

      Thường Nhuận Chi xoa xoa thái dương, nhớ tới phản ứng sau đó của Diêu Trừng Tây, lại có chút xác định.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :