1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 200: Tiệc cưới

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đột nhiên Thường Nhuận Chi nghe được ba chữ "Phương Sóc Chương", còn ngây người lát.

      Nàng có cảm giác lâu có nghe đến tên người này.

      Nhưng thực tế, trước đó lâu nàng mới từ nơi Thường Mộc Chi nghe "Điển cố" định ra cửa hôn này.

      "Hôn này làm là nhanh." Thường Nhuận Chi tự đáy lòng cảm thán : "Thời gian ngắn như vậy, lục lễ xong rồi?"

      "Ai làm cho bọn họ chú ý." Thường Mộc Chi cười lạnh : "Phương phủ phải lần đầu nghênh chủ mẫu vào cửa, còn phủ Văn Viễn hầu, gả thứ nữ được coi trọng, tự nhiên đều đặc biệt làm lớn. Huống chi, cọc hôn này tồn tại, còn chút mùi vị hồng phấn. Làm càng điệu thấp, càng khiến người ta ghé mắt."

      "Vậy Đại tỷ tỷ còn chú ý làm chi?" Thường Nhuận Chi buồn cười : "Tào nương kia đính hôn, tỷ còn nhìn chằm chằm nhân gia, sợ nàng ta chưa từ bỏ ý định, còn muốn cùng Đại tỷ tỷ giành Thụy Vương sao?"

      Thường Mộc Chi đưa tay điểm trán Thường Nhuận Chi: "Đều muốn làm nương người ta, còn đứng đắn."

      "Muội đứng đắn hỏi mà." Thường Nhuận Chi cười .

      Thường Mộc Chi tức giận lườm nàng mắt, : "Kỳ thực cũng tính là ta nhìn chằm chằm nàng ta, là nàng ta cứ thấu tới trước mặt ta."

      Dừng lát, Thường Mộc Chi mới giọng : "Tào nương kia, chuẩn bị lễ vật tới phủ Thụy Vương, nàng ta muốn thành hôn, cũng cảm thấy ngôn hành lúc trước của mình vạn phần có lỗi, do đó đến thỉnh tội, hi vọng có thể được ta lượng giải... Tóm lại, chính là đến bộ gần như. Mượn chuyện đạp đích mẫu nàng ta, biểu đạt mình vô tội."

      Thường Mộc Chi hừ lạnh: "Hơn nữa, nàng ta còn mịt mờ biểu đạt ra tia, nghĩ thấu qua ta, đến bái phỏng suy nghĩ của muội. Đánh giá, là cảm thấy muội yếu đuối có thể lấn, bất kể cũ cừu."

      Thường Nhuận Chi chớp chớp mắt: "Bái phỏng muội à?"

      "Ừ." Thường Mộc Chi : "Nàng ta nhưng là bị cho là tinh, muốn đặt lên ta là Thụy vương phi còn chưa đủ, còn tưởng nhiều phàn Cửu Hoàng Tử phi."

      Thường Nhuận Chi : "Vậy Đại tỷ tỷ làm sao hồi của nàng ta?"

      "Nàng ta biểu đạt mịt mờ, ta coi như có nghe biết." Thường Mộc Chi cười nhạo: "Nàng ta biết ta từng phái người nhìn chằm chằm nàng ta. Nếu như nàng ta biết, lấy tâm tư của nàng ta, chỉ sợ cũng dám ở trước mặt ta cố làm ra vẻ như vậy, trang mô tác dạng."

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lúc lâu, cười lắc đầu : "Kia ngược lại cũng thấy được."

      Thường Mộc Chi nhíu mày.

      "Nàng ta muốn cùng Đại tỷ tỷ, cùng muội phàn quan hệ, giảng nhân tình, vậy cũng là vì phô lộ cho mình. Dù sao quan quyến, nếu có thể có chút giao tình lui tới cùng hoàng thân, địa vị của nàng ta, bỗng chốc có thể lủi cao." Thường Nhuận Chi : "Nàng ta có thể phẩn heo ăn lão hổ như đích mẫu ít năm, vậy chút tâm nhẫn nãi vẫn có. Mặc dù biết chúng ta nhìn nàng ta diễn trò, là chê cười nàng ta, chỉ cần có thể đạt được mục đích, vậy nàng ta cũng thèm để ý."

      Thường Mộc Chi như có đăm chiêu: "Muội phải có đạo lý."

      "Quên , mặc kệ nàng ta nghĩ làm sao, dù sao muội quan tâm nàng ta." Thường Nhuận Chi : "Trung gian cách Phương Sóc Chương, sao muội có thể tự tìm phiền phức cho mình chứ."

      Thường Mộc Chi cười : "Muội biết là tốt rồi."

      "Chỉ sợ nàng ta bám riết tha..." Thường Nhuận Chi trầm ngâm : "Sau này Đại tỷ tỷ cũng đừng quan tâm nàng ta, nếu nàng ta đệ thiếp mời muốn bái phỏng, tỷ liền lấy cớ từ chối. Nàng ta là người thông minh, tự nhiên biết tỷ muốn quan tâm nàng ta, lại là da mặt dày, nhiều vài lần, vậy nàng ta cũng tiện tiếp tục làm."

      Thường Mộc Chi vuốt cằm: "Ta cũng tính toán như thế."

      Dừng chút, Thường Mộc Chi : "Bất quá, nàng ta là người biết xem ánh mắt người, cũng có thể . Sau này nàng ta thành quan thái thái, vậy trong việc lui tới quan quyến, như cá gặp nước."

      Thường Nhuận Chi cười : "Nếu như nàng ta có thể khiến Phương lão thái thái vừa lòng, bị quản chế ở bà mẫu, có năng lực dùng thế lực bắt ép được Mi di nương, có lẽ ."

      So với nguyên chủ, Tào Nghệ Đan biết nhẫn, đoạn đếm cần phải cao hơn nhiều lắm. Nguyên chủ nhẫn là bị ép, ủy khuất, mục đích, cuối cùng rơi vào kết quả mất nhiều hơn được. Còn Tào Nghệ Đan nhẫn, là chủ động yếu thế, đổi lấy lợi ích lớn nhất.

      Thường Nhuận Chi nhưng là đĩnh chờ mong Tào Nghệ Đan có thể nắm nội viện Phương gia trong tay, đến lúc đó, biết Phương lão thái thái bá đạo đó, tự khoe tính kế Tô Nguyên Mi, là dạng biểu cảm gì?

      Ba ngày sau, tiệc cưới Phương gia.

      Phương Sóc Chương "Nhị hôn", người đến uống rượu mừng nhiều.

      Phương Sóc Chương lần đầu tiên nổi danh, là ở Quỳnh Lâm yến, lấy "Hiếu tử" được Nguyên Vũ đế tán thưởng, làm đám triều thần, học sinh, thế gia quyền quý ghé mắt.

      Lần thứ hai nổi danh, lại là vì đại hôn Cửu Hoàng Tử.

      Tất cả mọi người đều biết, Cửu Hoàng Tử tục cưới Cửu Hoàng Tử phi, là thê tử hòa ly của Hộ bộ Cấp trung Phương đại nhân.

      Lần này Phương Sóc Chương lại cưới, cùng đám người Thụy vương, Lưu Đồng lại gần, tự nhiên đến xem lễ. Chức quan của Phương Sóc Chương cũng tính rất cao, cao đẳng quan viên thể hu tôn hàng quý đến xem lễ.

      Mặc dù người đến chúc mừng nhiều lắm, nhưng Phương Sóc Chương lại rất vừa lòng.

      Dù sao, ta vốn nghĩ đem cửa hôn này làm long trọng, người đến ít, ngược lại làm ta an tâm.

      Đây là loại tâm lý thế nào, kỳ thực chính ta cũng .

      Phương Sóc Chương mặc lễ phục, đón tân nương tử qua cửa, sau khi giao bái thiên địa, tự tiếp đón tân khách.

      Đêm tân hôn, uống say khướt, bị người đỡ đến tân phòng liền ngủ, tự nhiên tân hôn có cùng thê tử chu công chi lễ.

      Tào Nghệ Đan đối với việc này cũng trách cứ, cẩn thận vì Phương Sóc Chương quản lý hết thảy, để ta tận lực ngủ thoải mái.

      Hôm sau tỉnh lại, Tào Nghệ Đan cũng câu oán trách Phương Sóc Chương, chỉ nhìn ta mỉm cười, còn cẩn thận vì ta chuẩn bị tốt những chuyện vặt vãnh như rửa mặt.

      Phương Sóc Chương tự nhiên vạn phần áy náy với Tào Nghệ Đan, lúc này giao quyền chưởng gia cho Tào Nghệ Đan.

      Trong Yến Quy viện, khi biết được tin tức Tô Nguyên Mi chặt đứt móng tay của mình.

      Đỏ xanh trong viện, đồng dạng Trần Đông Mai cũng biết được tin tức, cuối cùng là rơi định nàng kia khỏa liên tục yên tâm.

      Tùy theo mà đến, đó là tương lai mờ mịt.

      Khi có thai, cơ thể Chúc Thi gầy yếu vô cùng lại bắt đầu lo sợ yên nhìn Trần Đông Mai.

      "Lão gia cứ như thế giao quyền chưởng gia, cho tân thái thái sao..." Thanh trong lúc chuyện của Chúc Thi mang theo tiếng khóc nức nở.

      Sắc mặt Trần Đông Mai lạnh lùng, nhàng gật đầu.

      "Tân thái thái... phải vị thái thái trước kia." Thanh Trần Đông Mai thể nghe thấy: "Sau này chúng ta sống qua ngày, sợ là muốn khổ sở ..."

      Chúc Thi buồn bã : "Ta đây, ta..."

      Nàng ta vỗ về bụng mình, nước mắt thoáng chốc tràn mi: "Nàng ta vào phủ, mọi chuyện chu đáo chu toàn, sau này tâm của lão gia sợ là bị nàng ta lung lay..."

      "Ai phải..." Đến cùng Trần Đông Mai cũng có đoạn thời gian chưởng gia, tân thái thái vào cửa sở tác sở vi, đều truyền đến lỗ tai nàng ta.

      "Nàng ta có thủ đoạn, có tâm kế, nếu nàng ta nghĩ bất lợi với chúng ta... vậy cũng có biện pháp của nàng ta." Trần Đông Mai buông xuống mặt mày: "Như là từ trước, có lẽ ta còn có thể nghĩ biện pháp tranh nhoi cho chính mình, nhưng nhìn bộ dáng lão gia..."

      Trần Đông Mai chua sót lắc đầu.

      Chúc Thi nghe vậy, nhất thời lo sợ yên khóc rống: "Đông Mai tỷ, ta hối a! Ta hối a!"

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 201: Tự làm

      Editor: Bộ Yến Tử

      Chúc Thi hối cái gì, trong lòng Trần Đông Mai rất ràng.

      Nếu như lúc trước các nàng phối hợp với Tô Nguyên Mi, chèn ép Thường Nhuận Chi, khiến Thường Nhuận Chi ở Phương gia nơi dung thân, chỉ sợ Thường Nhuận Chi hòa ly với Phương Sóc Chương.

      Là các nàng hiểu quý trọng, sinh sôi bức chủ mẫu thiện lương.

      Rồi sau đó?

      A, nếu bây giờ tân thái thái khinh thường chú ý tới thiếp thất các nàng, bại lười đối phó, vậy hoàn hảo.

      Nhưng nếu nàng ta dậy tâm đối phó các nàng...

      Trần Đông Mai chậm rãi nắm chặt tay.

      Nữ nhân trong hậu viện Phương Sóc Chương, hai vũ cơ đủ gây sợ hãi, mặt khác trong ba di nương, Tô Nguyên Mi có con trai, Chúc Thi có thai, còn mình nàng ta, trai nửa bàng thân.

      Nữ nhân cũng chỉ có vài năm như thế, nếu như nàng ta thể trong vài năm này nghĩ biện pháp sinh hài tử, vậy tình cảnh tương lai của nàng ta, chỉ sợ kham ưu.

      Tự đáy lòng Trần Đông Mai hỗn độn, miễn cưỡng an ủi Chúc Thi vài câu: "Ngươi có thai, đừng suy nghĩ nhiều quá. Bây giờ trọng yếu nhất là hảo hảo dưỡng thai, sinh tiểu tử trắng trẻo mập mạp."

      Chúc Thi mở to mắt: "Đông Mai tỷ, tân thái thái có phải... Có phải hại hài tử trong bụng ta hay ?"

      " ." Trần Đông Mai : "Mặc dù lão gia giao quyền chưởng gia cho nàng ta, nhưng người trong phủ, tại nàng ta có biện pháp nắm trong tay. Những người này hoặc là người của Tô Nguyên Mi, hoặc là người của ta, mặc dù nàng ta có suy nghĩ tai hại tới ngươi, trước mắt nàng ta cũng có biện pháp xuống tay đối phó ngươi, cấp thiết với nàng ta mà , cũng rất dễ thấy."

      Trần Đông Mai nhìn nàng ta cam đoan: "Ta dùng hết toàn lực, cũng giúp ngươi bảo trụ đứa này."

      Nếu nàng ta trúng đích vô tử, tương lai của mình, rất có khả năng phải dựa vào hài tử của Chúc Thi.

      Trần Đông Mai ảm đạm thầm nghĩ.

      Nhưng trong lòng nàng ta như cũ có tia xác định.

      Tân thái thái, xuống tay với Chúc Thi sao?

      Đỏ xanh trong viện hai người yên ngờ vực tạm thời đề cập tới, Phương lão thái thái biết tin tức con dâu mới vừa vào cửa chưởng gia, tức giận .

      Hôm nay là ngày vui của nhi tử bà ta, nhưng Phương Sóc Chương lại với bên ngoài là bà ta bị bệnh cần tĩnh dưỡng, để bà ta ra ngoài tham gia tiệc cưới.

      Người trong viện cũng tuân theo căn dặn của Phương Sóc Chương, trông giữ bà ta càng thêm nghiêm ngặt, sợ bà ta nháo .

      " dâu vào cửa, lập tức đến trước mặt mẹ chồng lập quy củ, đây là cách chỗ nào!"

      Phương lão thái thái ngồi giường giậm chân đấm ngực, bộ dạng như bị đào móc tâm can: "Ông trời của ta ơi! Mạng của ta sao lại khổ như vậy!"

      Hà mụ mụ ngồi ở bên, cũng là mặt ủ mày chau.

      ràng là chuyện hỉ đón dâu, hai người này lại như chết cha chết mẹ... Cũng khó trách Phương Sóc Chương cho Phương lão thái thái tham gia tiệc cưới.

      "Lão thái thái, lão gia tốt xấu cũng là quan, ngài tranh cãi ầm ĩ như vậy, nếu để người ta nghe thấy tốt đâu." Thủ vệ nha hoàn chỉ thiên trợn trừng mắt, lên tiếng khuyên nhủ: " sao , lão gia cũng là thân nhi tử của lão thái thái ngài, vì lão gia lo lắng quan thanh, ngài cũng đừng như vậy, này phải khiến lão gia nan kham sao?"

      Hà mụ mụ run run, cũng vội khuyên nhủ: "Lão thái thái đừng nóng giận, chờ lão gia tới, ngài lại thương lượng chuyện này với lão gia..."

      Phương lão thái thái ảm đạm rơi lệ: "Đứa này chỗ nào còn chịu nghe lời ta ."

      xong mặt bà ta lộ vẻ hận ý: "Đều do con tiểu tiện nhân họ Thường kia..."

      Thủ vệ nha hoàn xem thường lớn hơn nữa: "Lão thái thái, nhân gia là Cửu Hoàng Tử phi, ngài ngoài miệng cũng nên chú ý chút."

      Phương lão thái thái nhất thời phẫn nộ ngậm miệng, nhưng có thể nhìn ra sắc mặt của bà ta, ngược lại như cũ là cam lòng.

      Cho đến giờ tỵ trung, Phương Sóc Chương mới tay trong tay cùng Tào Nghệ Đan, đến tiểu viện lão thái thái.

      Lão thái thái phụng phịu ngồi ghế, con dâu mới kính trà bà ta cũng thèm nhận, thấy Phương Sóc Chương nhíu mày, mới chậm rì rì tiếp nhận, rồi sau đó giả vờ tay cầm chắc, chén trà lật điên đảo, trà nóng đổ thẳng lên tay, lên người Tào Nghệ Đan.

      Tào Nghệ Đan lên tiếng kêu to, mặt tươi cười như cũ : "Tức phụ trượt tay, mong rằng bà bà thứ tội. Tức phụ lại dâng chén trà khác."

      Nhưng mà cổ tay nàng ta đỏ bừng.

      Khi nàng ta xoay người, vẻ khổ sở cùng đơn được Phương Sóc Chương thu toàn bộ vào đáy mắt.

      Mặt Phương Sóc Chương trầm như nước, lời.

      Tào Nghệ Đan vững vàng đương đương lại dâng chén trà đến trước mặt Phương lão thái thái, lúc này Phương lão thái thái có chơi lại trò chơi cũ trọng thi, nhưng bà ta tiếp trà lại uống, cứ như thế gác qua bên, thái độ muốn gặp con dâu mới bày ra thập phần ràng.

      Tào Nghệ Đan cúi đầu, được nha hoàn đỡ đứng lên, trầm mặc thối lui đến phía sau Phương Sóc Chương.

      Phương lão thái thái như cũ bày cái giá, đợi lát thấy người nâng rơi hồng tráp lên, mở miệng hỏi: "Đồ vật sau khi động phòng đâu?"

      Thấy có người đáp lời bà ta, Phương lão thái thái càng giận chỗ phát tiết, chỉ vào Tào Nghệ Đan rống lên: "Hỏi ngươi đó! Chẳng lẽ ngươi phải thân thể trong sạch?"

      Cơ thể Tào Nghệ Đan run lên, đứng ra lắp ba lắp bắp: "Hồi bà mẫu, con dâu, con dâu..."

      "Nhi tử tối hôm qua uống say, có động phòng với Nghệ Đan, tự nhiên có hồng khăn cho mẫu thân xem." Phương Sóc Chương phụng phịu, nét mặt mang theo hai phân mệt mỏi: "Nhi tử hôm qua mới thành thân, hôm nay mẫu thân liền bày sắc mặt như vậy cho thê tử nhi tử xem, là bất mãn với nhi tử, hay là bất mãn với Nghệ Đan?"

      "Ta..." Phương lão thái thái nghẹn lời, nhìn ra Phương Sóc Chương có hai phân giận tái , dám lại níu chặt chuyện này tha.

      Nhưng bà ta vốn có mục đích, bà ta quên.

      "Ta là mẹ ruột sinh ngươi nuôi ngươi, ta có thể bất mãn với ngươi cái gì?" Phương lão thái thái lau lệ, thương tâm : "Nhưng thê tử này làm sao có được, trong lòng ngươi tự ràng. ta vừa vào cửa ngày, ngươi liền ba ba giao hết quyền quản hậu viện đến tay ta, là cưới tức phụ quên nương, uổng phí ta sinh ngươi nuôi ngươi hai mươi năm..."

      Mắt thấy bà ta muốn gào khóc, thần sắc mặt Phương Sóc Chương vẫn lạnh lùng như trước.

      "Mẫu thân muốn như vậy, nhi tử cưới tiểu tức phụ trước, quyền quản gia liên tục do lão nhân gia ngài nắm giữ, kết quả sao?" Phương Sóc Chương nhàn nhạt đánh gãy lời Phương lão thái thái, : "Mẫu thân bức đích thê nguyên phối của nhi tử , lại bức Lý ma ma từ phủ Thái Tử đến chưởng gia, đắc tội Thái Tử phi, nhi tử ở trước mặt Thái Tử cũng mất hết mặt mũi. Nếu ngài tiếp tục cầm quyền chưởng gia, bảo đảm nhi tử thể làm chức quan này yên ổn, đều bị ngài làm cho còn gì."

      "Chương Nhi..."

      "Mẫu thân, ngài yên tĩnh chút được sao?" Phương Sóc Chương xoa xoa thái dương: "Ngài cũng là người có tôn tử, ngậm kẹo đùa cháu, bảo dưỡng tuổi thọ phải tốt lắm sao? Vì cái gì nhất định phải nắm quyền chưởng gia tha?"

      Phương Sóc Chương phen, Phương lão thái thái bên cạnh có nghe vào trong lỗ tai, duy độc ý tứ Phương Sóc Chương, bà ta nghe lọt.

      Nhi tử để bà ta chưởng gia!

      Sau khi ý thức được , Phương lão thái thái giống như bóng cao su bị xì hơi, bỗng chốc ủ rũ.

      "Mẫu thân hảo hảo ở lại trong phủ, nhàn rỗi niệm kinh, cùng người trò chuyện, những chuyện vui vẻ mà các lão thái thái hay , ngài đều có thể thử làm giết thời gian. Mọi chuyện có Nghệ Đan lo liệu, nhất định hảo hảo hiếu thuận hầu hạ ngài, bảo quản khiến ngài thỏa đáng. Nhưng nếu ngài lại tiếp tục sửa sang chuyện, khó xử Nghệ Đan, khiến nàng nan kham, vậy chính là ngài đánh thẳng vào mặt nhi tử."

      Phương Sóc Chương dứt khoát : "Đến lúc đó, cũng đừng quái nhi tử, ngài nghĩ về lão gia bảo dưỡng tuổi thọ, đem ngài đưa trở về."

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 202: Nhắc lại

      Editor: Bộ Yến Tử

      Cuộc sống kế tiếp, mẫu tử Phương gia, bà tức, phu thê, thê thiếp lui tới đánh cờ rất là phấn khích, đáng tiếc Thường Nhuận Chi có biện pháp bàng quan.

      Bất quá, mặc dù nàng muốn ở bên xem kịch vui, bây giờ cũng có ham thích đó.

      Bởi vì nàng bắt đầu có phản ứng thai nghén.

      Sáng sớm mỗi ngày, sau khi nàng thức dậy nhất định lại thấy ghê tởm, nôn mửa vài lần. Khi ba bữa, nàng ăn vào lại phun ra, phun tất cả những gì ăn được.

      vất vả dưỡng lên chút thịt, mập lên chút đỉnh, cứ nhàng như vậy, ốm trở lại.

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử nghĩ vô số biện pháp, cho dù là cho Thường Nhuận Chi ăn mứt chua ê răng, cũng thể ngăn chặn được phản ứng này của nàng.

      Lưu Đồng ở bên nhìn cũng thấy sốt khô cả ruột, mỗi khi đến thời gian ba bữa, luôn như lâm đại địch.

      Thường Nhuận Chi bắt đầu u buồn.

      Mặc cho ai khi ăn cơm mà nhìn người thân cận, bộ yên lòng, lo lắng đòi mạng còn kiệt lực bảo trì biểu cảm trấn định, chỉ sợ thực nuốt xuống được.

      Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng : "Chàng đừng để ý, đó cũng là bình thường, dù sao cũng là phản ứng của thiếp hơi lớn, qua thời gian ổn thôi. Lại , thiếp phun, cũng thành quen ..."

      Cách này hoàn toàn thể khiến Lưu Đồng yên tâm.

      Qua vài ngày sau, Thường Nhuận Chi lại nghĩ ra biện pháp, muốn cùng Lưu Đồng tách ra ăn cơm.

      "Chàng cứ như thế này lộ biểu cảm xử ở trước mặt thiếp, cho dù là thiếp phun, cũng ăn vô." Thường Nhuận Chi nghiêm trang : "Chàng thấy thiếp phun ra, khẳng định cũng còn khẩu vị."

      Lưu Đồng cảm thấy nàng có đạo lý, nhưng sau đó lại quyết đoán cự tuyệt nàng.

      "... Vì sao đồng ý?" Thường Nhuận Chi trừng lớn mắt.

      Lưu Đồng nghiêm trang đáp nàng: "Ta nhìn nàng nuốt trôi thức ăn, lòng ta cao hứng, ăn nhân tiện hương, chỗ nào có tham ăn? Ta ở bên cạnh nàng, có người chuyện với nàng để dời lực chú ý của nàng, cũng có người ăn cơm với nàng, nàng mình đơn, khẳng định càng ăn vô."

      Thường Nhuận Chi cũng cảm thấy Lưu Đồng có đạo lý, nghĩ muốn cự tuyệt , lại rối rắm phát hai người bọn họ lại lần nữa về nguyên điểm.

      Từ sau khi biết nàng có thai, Lưu Đồng trở nên phá lệ bám người, cho dù là Thường Nhuận Chi muốn đứng lên lại, bị nhìn thấy, lại là bộ khẩn trương hề hề, giống như ngay sau đó nàng sắp bị ngã sấp xuống.

      trở thành lão công tốt Nhị Thập Tứ Hiếu.

      Có đôi khi Thường Nhuận Chi nghĩ Lưu Đồng ở bên cạnh quản nhất cử nhất động của nàng, cảm thấy uất ức.

      Khi thời tiết bắt đầu nóng bức, cái thai của Thường Nhuận Chi cũng ổn, tin tức nàng mang thai lặng yên truyền ra.

      Tự nhiên phủ An Viễn hầu nhất phái hân hoan, lúc này tiểu Hàn thị cùng Nhạc thị, Tiền thị, mang theo đống lớn lễ, chạy đến phủ Cửu Hoàng Tử.

      Cùng chung còn có Thường Âu lại nhảy lên cao tiết.

      Thường Nhuận Chi vẫn dừng nôn nghén, nhìn cả người lại gầy vòng, bất quá ngược lại sắc mặt hoàn hảo.

      Nhạc thị lôi kéo tay Thường Nhuận Chi nhưng nhiều, trong mắt chỉ có ý cười vui mừng.

      Tiền thị ở bên vừa cười vừa : "Tam nương có thai, tiểu điệp yên tâm thôi?"

      Nhạc thị nhàng gật đầu, hai tay tạo thành chữ thập : "Đa tạ lão thiên gia phù hộ."

      Tiền thị với Thường Nhuận Chi: "Tam nương biết di nương người có bao nhiêu khẩn trương đâu, từ sau khi người thành thân, mỗi ngày đều bái trời bái phật tổ, bồ tát, sớm muộn gì cũng chậm trễ, cực kỳ thành tâm."

      "Di nương vất vả." Thường Nhuận Chi nắm tay Nhạc thị, giọng : "Sau này di nương cần vất vả như vậy đâu."

      "Di nương vất vả." Nhạc thị cười : "Di nương còn phải tiếp tục bái, chừng thành tâm hữu dụng của di nương. Nếu có thể cầu lão thiên gia liên tục bảo hộ Tam nương, vậy tốt nhất."

      Thường Nhuận Chi lắc đầu : "Như vậy rất vất vả."

      "Dù sao di nương cũng có việc gì làm, thời gian nhàn rỗi mỗi ngày rất nhiều." Nhạc thị cười, thân thiết hỏi nàng: "Sau khi có thai, thân thể còn tốt?"

      "Rất tốt, gần đây hay nôn nghén nhiều hơn lúc trước." Thường Nhuận Chi mỉm cười trả lời.

      Nhạc thị : "Nhẫn nhẫn tốt rồi, nên ăn nên bổ, còn phải ăn còn phải bổ, vì hài tử hảo."

      Thường Nhuận Chi gật đầu.

      Tiểu Hàn thị thấy mẫu nữ các nàng sai biệt lắm, đưa ra vấn đề thực tế.

      "Hỉ mạch này của ngươi chẩn ra cũng nguyệt thôi hả? Thời gian này, Cửu Hoảng Tử nghỉ ngơi ở đâu?"

      Thường Nhuận Chi im lặng lát mới trả lời: "Vẫn nghỉ ở trong phòng con."

      "Mỗi ngày đều như vậy?"

      "Ừ."

      Tiểu Hàn thị nhíu mày, hết nhìn trái lại nhìn phải, thấy hạ nhân trong phòng đều là tâm phúc, tiếp tục mờ mịt mà hỏi trực tiếp: "Ngươi chuẩn bị để Trông Hạ và Tìm Đông hầu hạ Cửu Hoàng Tử sao?"

      Thường Nhuận Chi dự đoán được lúc này tiểu Hàn thị lại nhắc chuyện xưa, nhất thời lộ vẻ khó xử.

      Tiền thị cười giảng hòa : "Thái thái là, Cửu Hoàng Tử ngưỡng mộ Tam nương, chẳng sợ Tam nương có thai mấy tháng, nguyện ý tố, phải chuyện tốt sao? Làm gì tại lại ba ba đẩy hai tiểu nha hoàn ra."

      Nhạc thị cũng khẩn trương nhìn tiểu Hàn thị.

      Tiểu Hàn thị buồn cười : "Xem ngươi , giống như ta lại chờ Nhuận Chi an bài nha hoàn thông phòng."

      Tiểu Hàn thị thở dài, nhìn Thường Nhuận Chi : "Tình cảm vợ chồng các ngươi tốt, đương nhiên là việc tốt. Nhưng có số việc, nêm làm chuẩn bị, cũng phải chuẩn bị nhanh chút. Lung lạc được tâm nam nhân là bản lĩnh của ngươi, nhưng thể quên phòng ngừa chu đáo."

      Tiểu Hàn thị vỗ vỗ tay Thường Nhuận Chi: "Phòng hoạn chưa xảy ra là tốt."

      Thường Nhuận Chi trầm mặc lát, ôn nhu đùa: "Con biết mẫu thân, con chú ý xem tâm tư của chàng. Nếu như chàng có ý này, con an bài tốt."

      Tiểu Hàn thị gật đầu, im lặng lát : "Ngươi cũng đừng đặt chuyện này trong lòng."

      Thường Nhuận Chi cười : "Con ."

      Lấy được lời cam đoan của Thường Nhuận Chi, tiểu Hàn thị cần nhiều lời nữa, ngược lại chuyện trong hầu phủ.

      "... Việc hôn của hai đệ đệ ngươi định rồi, vậy muốn làm thân thích đứng đắn lại." Tiểu Hàn thị : "Bên phía Hồng Nhi ngược lại hoàn hảo, vốn cũng là quen biết, lại cũng có gì ổn. Chính là Hộc Nhi... Cùng gia nhân lại vẫn luôn cảm thấy có chút xấu hổ."

      Đôi nhi tử song sinh của Tiểu Hàn thị định ra hôn nhân, thứ tử định nữ nhi lão sư của ở Quốc Tử giam, coi như xuất thân dòng dõi thư hương. Tam tử định ra, là nhà thương hộ.

      Tiểu Hàn thị là người khéo léo như vậy, nhưng khi ở chung với đối phương cũng cảm thấy xấu hổ?

      Thường Nhuận Chi kỳ quái : "Có chỗ nào ổn?"

      "Mẹ đẻ của Đổng nương mất sớm, là kế mẫu nuôi nàng lớn. Kế mẫu của nàng..." Tiểu Hàn thị thở dài : "Chờ sau khi Hộc Nhi thành thân, bà ta là nhạc mẫu của Hộc Nhi, cũng là thân gia của ta. Nhưng khi bà ta chuyện với ta, vẫn luôn cung kính, ngược lại khiến ta có chút biết làm thế nào."

      Thường Nhuận Chi cười : "Là do bà ta tôn kính ngài."

      "Chắc là sợ hãi nhiều hơn." Tiểu Hàn thị : "Đổng thái thái xuất thân nông phụ, kiến thức nhiều. Dòng dõi phu gia kế nữ tương lai đối với bà ta mà , có chút cao, trong lòng bà ta hoảng loạn cũng là chuyện bình thường."

      Tiền thị ở bên cười, xen vào: "Đổng thái thái còn từng , cao môn nhà giàu việc xấu ít, bà ta đối với những ngày sau khi Đổng nương xuất giá, thập phần lo lắng. Thành nghĩ lời này lại có người truyền đến tai thái thái."

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 203: Tướng quân

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi nhìn về phía tiểu Hàn thị.

      Tiểu Hàn thị gật đầu.

      "Mẫu thân tính sao?" Thường Nhuận Chi hỏi: "Hôn đều định ra rồi."

      Tiểu Hàn thị gật đầu: "Ta và Đổng nương cũng chưa được mấy câu, chỉ hy vọng tính tình nàng ta đừng giống như Đổng thái thái là được rồi."

      "Mẫu thân cũng nên tin tưởng ánh mắt của Tam đệ mới phải. Người mà Tam đệ tự mình xem trọng, chắc là tốt." Thường Nhuận Chi ôn nhu khuyên nhủ.

      "Hi vọng là thế." Tiểu Hàn thị cười : "Dù sao sau khi thành thân, sống chung với nhau qua ngày là bọn chúng, ta nghĩ quan tâm nhiều như vậy."

      Tiểu Hàn thị đến đó, nhìn về phía Tiền thị: "Trong phủ chỉ còn lại mình Tiểu Tứ chưa kết hôn."

      Tiền thị che miệng cười: "Thái thái, tuổi của còn mà."

      "Ta biết, ta chỉ cảm khái câu vậy thôi." Tiểu Hàn thị than tiếng, : "Chỉ mới chớp mắt, ta cũng là người có tôn tử, thời gian trôi qua là nhanh ..."

      Tiểu Hàn thị khơi chuyện, Nhạc thị và Tiền thị cùng bà ta nhớ tới chuyện khi còn trẻ, thường thường cười thành đoàn.

      Thường Nhuận Chi ở bên nghe, đương đến chuyện lúc ấy sinh Thường Âu, Thường Nhuận Chi nhớ tới, : "Tiểu Tứ phải cũng tới rồi sao? Người đâu?"

      "Vừa mới vào phủ thấy cái luyện công phu, ba ba lên cùng nhân gia."

      Tiểu Hàn thị chuyện này, vừa bực mình vừa buồn cười: "Da mặt ngày càng dày."

      Nhắc tới nhi tử của mình, Tiền thị khỏi thở dài, tố khổ với Thường Nhuận Chi.

      "Tam nương biết, Tứ gia bây giờ càng khó quản giáo." Tiền thị buồn bực : " lòng muốn luyện võ, sau này muốn làm Đại Tướng quân, Yến Bắc quan đánh nhau, để người Tiên Ti biết năng lực của Đại Ngụy, dám khi dễ dân chúng Đại Ngụy."

      Thường Nhuận Chi nâng mi: " thực như thế?"

      "Đúng vậy." Tiền thị thở dài: "Lúc này cũng học được tinh ngoan, để đọc sách, hàng ngày chỉ đọc binh thư, nghiên cứu học vấn viết văn vẻ khác... tại căn bản học."

      Tiểu Hàn thị cũng : "Tiểu tử này, cũng biết học chỗ nào, tính tình càng du, cả ngày cợt nhả ... Muốn ta , thực muốn quân doanh, vậy xác định vững chắc là binh lính càn quấy, chỗ nào có nửa điểm bộ dạng thiếu gia hầu phủ."

      " cũng , mắng cũng mắng, tại cũng phải tiểu hài nhi, cũng tốt tùy ý đánh chửi... Nhưng hàng ngày nhận chuẩn này , lời ta và thái thái , lúc nghe chỉ gật đầu đáp ứng, vừa xoay người quên sạch ..." Tiền thị nhìn Thường Nhuận Chi tố: "Hôm nay dẫn đến, cũng là muốn Tam nương khuyên nhủ . luôn nghe lời Tam nương."

      Để Thường Nhuận Chi khuyên Thường Âu, chuyện như vậy phải nàng chưa làm qua.

      Nhưng mà Thường Nhuận Chi cũng biết bây giờ Thường Âu là cố tình gây .

      Nàng trầm ngâm lên tiếng, Tiền thị có chút sốt ruột: "Tam nương, có gì ổn sao?"

      "Này..." Thường Nhuận Chi chần chờ : "Ý của thái thái và Tiền di nương là, nhất định cho Tiểu Tứ tòng quân sao?"

      Tiền thị gật đầu, tiểu Hàn thị lại lắc đầu: "Phụ thân ngươi biết ý tứ của Tiểu Tứ, ngược lại có tiền đồ, ngăn cản. Chính là Tiền di nương ngươi, luôn lo lắng Tiểu Tứ."

      Thường Nhuận Chi liền hiểu , kỳ thực vấn đề mấu chốt, vẫn ở người Tiền thị.

      "Tam nương giúp di nương khuyên nhủ Tứ gia ?" Tiền thị .

      Thường Nhuận Chi cười cười, : "Quả , ta cảm thấy Tiểu Tứ tuy tuổi còn nhưng có chí hướng và khát vọng như vậy, đúng là rất tốt. Nếu như Tiền di nương cứ quản thúc , xem trọng , chỉ sợ đối với Tiểu Tứ mà đó chẳng phải chuyện tốt gì. còn , nên hiểu cách đặt tin tưởng cho , mới có tự tin, tài năng nội tâm cường đại."

      Tiền thị nghe hiểu ý tứ Thường Nhuận Chi, biết nàng nghĩ giúp bà ta khuyên Thường Âu, cảm thấy vô lực.

      "Những chuyện như đánh nhau... Rất nguy hiểm." Tiền thị nhịn được : "Tính tình Tứ gia, nếu quả thực để tòng quân, vạn nhất có thế nào, ..."

      Thường Nhuận Chi chẳng phải rất muốn khuyên Tiền thị, từ lúc nàng và Tiền thị lui tới có thể thấy, Tiền thị là mẫu thân thập phần bảo thủ, đối với nhi tử cũng có ham muốn khống chế.

      Dù sao đối với bà ta mà , tương lai phải dựa vào Thường Âu dưỡng lão. Thường Âu căn bản chính là chỗ dựa vững chắc cho bà ta.

      Sao bà ta có thể nguyện ý để Thường Âu đối mặt chút ít phiêu lưu?

      Nhưng nam nhi chí tại bốn phương, muốn trói chặt ta, dễ dàng sao?

      Sâu trong nội tâm Thường Nhuận Chi cảm thấy Thường Âu muốn xông pha, cứ để ta xông pha. Quan niện này, là trực tiếp xung đột với Tiền thị.

      Sao nàng có thể dựa theo ý nghĩ của Tiền thị, khuyên can Thường Âu?

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lát, ôn nhu : "Tiền di nương đừng nóng vội, Tiểu Tứ phải còn êm đẹp ở bên người ngài sao? Ta với ngài, muốn học võ sau này đánh giặc, ta cảm thấy thể lay chuyển được , bây giờ còn phải mời sư phụ dạy luyện võ cho tốt. Nếu ngày nào đó thực cản được, tốt xấu gì cũng có bản bảo hộ chính mình. Còn nếu như tại đối với chuyện rèn luyện thân thể cũng chịu được, tâm tư muốn tòng quân đánh nhau, chính cũng buông tha."

      Tiền thị nghe vậy nhãn tình sáng lên.

      Thường Nhuận Chi tiếp: "Nhưng nếu trải qua được, vậy Tiền di nương..."

      Tiền thị chần chờ : "Ta còn có thể ngăn cản sao?"

      "Ừ... Chuyện này ta cũng biết nên sao, Tiền di nương cứ viết phong thư hỏi ý kiến Nhị tỷ tỷ. Nhị tỷ tỷ xuất thân là nữ quan, vậy kiến thức bất phàm, cho di nương ngài đề nghị tất nhiên cũng có đạo lý của nàng." Thường Nhuận Chi cười , lại đá quả bóng cao su này sang Thường Thấm Chi.

      Bây giờ Thường Thấm Chi ở Hàng Châu, mặc dù Thường Nhuận Chi có gặp qua mặt của nàng ta, nhưng dựa theo ấn tượng trong trí nhớ phỏng đoán, vậy Thường Thấm Chi đối với Thường Âu cũng phải duy trì thái độ.

      Tiền thị rầu rĩ gật đầu.

      hơi nhiều, Thường Nhuận Chi có chút mệt mỏi, nhịn được ngáp cái.

      Nhạc thị mắt sắc, sau khi nhìn thấy vội vàng thân thiết hỏi: "Mệt sao?"

      Tiểu Hàn thị tiếp lời: "Vậy ngươi nghỉ ngơi . Ngọc Kỳ, cho người gọi Tứ gia đến đây, cáo từ cùng Tam tỷ tỷ ."

      Ngọc Kỳ vội vã đáp ứng sau đó tìm người, Thường Nhuận Chi có chút nỡ: " tại muốn sao?"

      "Thân thể này của ngươi, vẫn nên chú ý nhiều chút mới tốt cho mình." Tiểu Hàn thị : "Ta rảnh rỗi cùng di nương ngươi đến thăm ngươi."

      Nhạc thị vội gật đầu, cao hứng : "Tam nương đừng lo hầu phủ, chỉ cần để ý hảo hảo dưỡng thai."

      thoáng thời gian, Thường Âu tới.

      Trán chảy đầy mồ hôi, nhìn thấy Thường Nhuận Chi sang sảng cười rộ lên, thanh vang dội hô: "Tam tỷ tỷ!"

      Thường Nhuận Chi cười cao thấp đánh giá phen, nhìn vẫy tay, : "Ừ, Tiểu Tứ lại cao lên rồi."

      Thường Âu cười hắc hắc ngừng, : "Chờ tiểu ngoại sanh xuất thế, khẳng định đệ rất cao lớn, đến lúc đó đệ dạy nó đứng tấn luyện võ, khoái ý ân cừu, tiêu sái giang hồ..."

      "Tứ gia mau ngậm miệng!" Tiền thị nhanh chóng đưa tay che miệng lại: "Miệng có chừng mực."

      Thường Nhuận Chi cười : "Tiểu Tứ muốn làm hiệp sĩ à?"

      ", đệ muốn làm Tướng quân, Đại —— Tướng quân!"

      Thường Âu phá lệ nhấn mạnh từ "Đại".

      Thường Nhuận Chi nhìn ta dựng thẳng ngón tay cái: "Tiểu Tứ thực có chí hướng, Tam tỷ tỷ xem trọng đệ."

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 204: Đính hôn

      Editor: Bộ Yến Tử
      Có thể nhận được cổ vũ của Thường Nhuận Chi, đối với Thường Âu mà thập phần trọng yếu.

      Thường Nhuận Chi cơ hồ có thể thấy ánh mắt ta sáng lên.

      "Tam tỷ tỷ cảm thấy đệ có thể trở thành Đại Tướng quân sao?" Thường Âu khẩn trương hỏi.

      Thường Nhuận Chi ra vẻ khổ tư phen : "Quá khứ tương lai, người có thể thành đại , chẳng những phải có vận khí còn phải có thực lực mới được. tại... Đệ muốn làm Đại Tướng quân thể nghi ngờ là người si mộng, nhưng nếu đệ có thể lịch lãm vài năm, chừng có thể trở thành Đại Tướng quân."

      Thường Âu vui rạo rực, thình lình lại nghe Thường Nhuận Chi : "Bất quá, làm Tướng quân thể chỉ biết vác đao thương xông về phía trước, người làm tướng, còn phải biết bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Cho nên, Tiểu Tứ cần phải văn ôn võ luyện, văn thao võ lược mới chân chính là Đại Tướng quân, lúc đó dọa hỏng uy danh hầu phủ chúng ta."

      Nghe Thường Nhuận Chi , Thường Âu chỉ cảm thấy ngực nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng đáp: "Dạ!"

      Thanh quá lớn, dọa tiểu Hàn thị nhảy dựng.

      "Ngươi đứa này..." Tiểu Hàn thị vừa bực mình vừa buồn cười: " mạnh miệng làm được gì, chờ ngươi qua được cửa của sư phụ dạy võ rèn luyện gân cốt, mới tới chuyện thề son sắt!"

      Thường Âu nhất thời kinh hỉ : "Thái thái đồng ý con tập võ hả?"

      Tiểu Hàn thị phụng phịu : "Bất quá nếu học văn, những cái khác cần bàn nữa."

      Thường Âu buồn rầu lát, vẫn chém đinh chặt sắt : "Con nhất định có thể qua cửa!"

      Xoay người, ta vươn tay ôm lấy Thường Nhuận Chi : "Tam tỷ tỷ, tỷ đúng là phúc tinh của đệ."

      "Đừng kề bên Tam tỷ tỷ ngươi!" Tiền thị vội hô lên: "Để ý đụng phải nàng!"

      " có chuyện gì."

      Thường Nhuận Chi vỗ vỗ đầu Thường Âu, nhìn ta nghiêm cẩn : " là chuyện đệ hạ quyết tâm làm, vậy nhất định đệ phải kiên trì. Tỷ chờ xem ngày Tiểu Tứ thành công."

      Thường Âu đĩnh ngực, trịnh trọng : "Tam tỷ tỷ chờ coi , đệ nhất định trở thành Đại Tướng quân!"

      Mặt Tiền thị mang ưu sắc, muốn cái gì, nhưng giật giật môi vẫn có mở miệng.

      Kế phủ An Viễn hầu tới cửa sau, Thường Nhuận Chi lại lục tục thu được hạ lễ các phủ đưa tới.

      Phủ Thái Tử đưa hạ lễ, Thường Nhuận Chi cố ý xem xem.

      Lần này trung quy trung củ, vậy Mạc nhũ nhân có nghĩ ra cái mới? Thiêu thân.

      Sành ăn ngủ ngon, hơn nữa tâm tình tốt, vốn cơ thể Thường Nhuận Chi do nôn nghén mà gầy yếu, lại mập lên chút.

      Tâm tình tốt, tự nhiên cũng có tin tức tốt.

      Chuyện mà Lưu Đồng căn dặn Hoa Trạch làm, Hoa Trạch làm xong.

      Ngày thứ hai báo cáo kết quả công tác, ta mặc bộ đồ mới, trịnh trọng đến trước mặt Thường Nhuận Chi, cầu cưới Ngụy Tử.

      Ngụy Tử xấu hổ đỏ mặt, dậm chân trốn ra ngoài.

      Thường Nhuận Chi buồn cười lắc đầu, nhìn Hoa Trạch : "Mặc dù nàng ta trốn ra ngoài, nhưng ta biết, nàng ta rất vui vẻ. Các ngươi định chủ ý, hỉ này đương nhiên ta phản đối. Ngươi chuẩn bị sính lễ, tới nhà Ngụy Tử cầu hôn ."

      Hoa Trạch hành đại lễ cho Thường Nhuận Chi, biểu mặt lạnh nhạt.

      Huynh đệ bọn họ theo Lưu Đồng làm việc, khi ở ngoài làm việc có thói quen là khuôn mặt lạnh, ngược lại làm cho người ta nhìn ra suy nghĩ trong lòng ta.

      Bất quá mắt Thường Nhuận Chi vẫn rất sắc, khóe mắt Hoa Trạch hơi mềm ra.

      Hai nha hoàn tâm phúc bên người, bây giờ mắt nhìn người sắp .

      Sau khi Hoa Trạch rời khỏi, Thường Nhuận Chi cười hỏi Diêu Hoàng: "Người rồi, Ngụy Tử còn chưa trở lại à?"

      "Phỏng chừng trốn trong phòng mình tiếp tục mặt đỏ." Diêu Hoàng cũng cười : "Miệng nàng ta , kỳ thực trong lòng nô tì biết, nàng ta liên tục ngóng trông hôm nay."

      "Hận gả cho." Thường Nhuận Chi che miệng, nở nụ cười, nửa ngày sau lại thở dài: "Chờ gả nàng ta, bên người ta chỉ còn mình ngươi."

      " nương cần thương cảm, mặc dù Ngụy Tử xuất giá, vẫn có thể trở về bên người nương làm việc mà."

      " vậy, bất quá, khi đó nàng ta thể làm nha hoàn bên người ta ..."

      Thường Nhuận Chi cảm thán cười: "Có chút luyến tiếc."

      Diêu Hoàng cười trấn an Thường Nhuận Chi: "Sau khi nương có thai, Ngụy Tử có với nô tì, phải chờ nương sinh hài tử, mới có thể an tâm xuất giá. vậy năm rưỡi này, nàng ta còn có thể ở lại bên cạnh nương."

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc giương mắt.

      "Nha đầu kia, còn biết nghĩ nhiều như vậy." Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu: "Hoa Trạch sợ là chờ kịp. Bằng ta cũng thể ngày thứ hai tới bàn giao chuyện rồi đến trước mặt ta cầu cưới Ngụy Tử."

      Diêu Hoàng cười : "Đây là tâm ý của Ngụy Tử, nương tùy nàng ta ."

      Thường Nhuận Chi nhàn nhạt cười, trong lòng cũng rất là uất ức.

      Qua được hai ngày, bên kia cha nương Ngụy Tử gõ định hôn với Hoa Trạch, định ngày thành thân trước đại niên.

      Cha nương Ngụy Tử đến trước mặt Thường Nhuận Chi khấu tạ, nương Ngụy Tử : "Nha đầu Ngụy Tử , phải đợi Tam nương sinh hạ tiểu công tử mới bằng lòng lập gia đình, lão nô cộng lại, lúc ấy ngày lành nhiều, cũng bắt ngày kia, định trước đại niên là vừa vặn."

      Cha nương người ta đều định như vậy, tự nhiên Thường Nhuận Chi gì, chỉ cười: "Vậy còn thời gian nửa năm cho Ngụy Tử chuẩn bị gả, có thể chuẩn bị đầy đủ."

      "Dạ, lão nô cũng thấy thế." Nương Ngụy Tử mặt mày hồng hào, ý mừng mặt thập phần ràng.

      Hôn dự của đại nha hoàn định ra rồi, đám hạ nhân đoán, vậy chủ mẫu muốn châm chước cho người bổ khuyết vị trí này.

      Đám nha hoàn hầu hạ trong chủ viện đều có chút ý động.

      Chủ tử tốt, đãi ngộ đại nha hoàn lại tệ, ai muốn tiến thêm bước?

      Người làm nô bộc, cũng có theo đuổi.

      Cho nên chờ sau khi tin tức Ngụy Tử định ra việc hôn nhân truyền ra, đám nha hoàn bắt đầu hướng Diêu Hoàng và Ngụy Tử hỏi thăm.

      Ngụy Tử mặc kệ chuyện này, trừ bỏ mỗi ngày hầu hạ, cùng Thường Nhuận Chi chuyện bên ngoài, lại vui tươi hớn hở thêu giá y cho mình.

      Chỗ Diêu Hoàng liền náo nhiệt lên.

      Vị hôn phu của Diêu Hoàng, chuyện ta còn phải thủ hiếu kỳ hai năm đại gia đều biết, trong hai năm này, khẳng định Diêu Hoàng là đệ nhất nhân bên cạnh chủ mẫu. Vậy người thứ hai, Diêu Hoàng ở trước mặt chủ mẫu cũng có quyền lên tiếng.

      Tuy rằng biết Trông Hạ và Tìm Đông là của hồi môn tới, hai người này cũng phải qua dạy dỗ của hai vị đại nha hoàn, nhưng đám nha hoàn khác cũng nhận là mình kém hơn các nàng.

      tính tình Trông Hạ và Tìm Đông ngượng ngùng, bản thân khuyết thiếu khí phách đại nha hoàn.

      Diêu Hoàng đối việc chỉ ra người thay thế, nàng ta sau biết sau thấy, trong khoảng thời gian này mới bừng tỉnh đại ngộ dụng ý đám nha hoàn phía sau tác động.

      Nàng ta cười đến trước mặt Thường Nhuận Chi chuyện này: " nương vẫn nên nhanh chóng định người , bằng tâm đại gia đều ngứa ngáy, ngày thường chậm trễ làm việc tốt."

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ : "Ta cũng quen những người khác ở bên cạnh hầu hạ, lại bên người ta cũng có nhiều chuyện. Mặc dù Ngụy Tử xuất giá, có ngươi ở đây vậy là đủ rồi."

      Diêu Hoàng dừng lúc, chần chờ : " nương nghĩ thêm người sao?"

      Thường Nhuận Chi gật đầu, dừng lát lại thở dài: "Quên , trách nhiệm người Ngụy Tử cũng nhiều, chờ sau khi nàng ta xuất giá lại đến bên cạnh ta, đó là tiểu tức phụ quản , ngược lại cũng tốt nếu để nàng ta xử lý chuyện vụn vặt."

      Thường Nhuận Chi nhìn Diêu Hoàng: "Ngươi xem xét cẩn thận ai thích hợp định . Trước dẫn theo bên cạnh, nhìn xem người như thế nào."

      Diêu Hoàng gật đầu xác nhận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :