1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 195: Bè

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng nắm tay Thường Nhuận Chi, khi mại bước chân lớn, rất ổn trọng.

      Ở trước mặt người ngoài, Lưu Đồng vẫn luôn là bộ thanh lãnh, tính tình quan tâm người. Hai phu thê bọn họ dọc theo đường tiến vào phủ Thái Tử, cũng có ai tiến lên hàn huyên.

      Tốt xấu gì Thường Nhuận Chi cũng ở phủ Thái Tử đợi nửa năm, đối với địa hình nơi này rất quen thuộc.

      Bất quá cũng có khoảng thời gian đến đây, hơn nữa lần này là đầy tháng của Thế Tử, hơn nửa phủ Thái Tử đặc biệt làm, chung quanh đều bố trí phen, xem xem lại vẫn có chút xa lạ.

      Chính viện ở chủ viện triển khai bàn tiệc, các tân khách tốp năm tốp ba đến.

      Vài vị Vương gia ngồi chung bàn tròn, mặt là tươi cười, nhìn khí là hòa hợp.

      Lưu Đồng dừng bước chân, hỏi nha hoàn hầu hạ trong phủ: "Các Vương phi ở nơi nào?"

      Nha hoàn vội đáp: "Các Vương phi lúc này đều ở trong viện, chuyện với Thái Tử phi điện hạ."

      Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi : "Ta đưa nàng qua đó tìm Ngũ tẩu nhé."

      Vừa dứt lời, bên kia bàn tròn Kỳ Vương mắt sắc nhìn thấy Lưu Đồng, lúc này lên tiếng gọi: "Cửu đệ, mau tới đây!"

      Lưu Đồng nghe tiếng gọi nên nhìn lại, lông mày hơi túc khởi.

      "Cửu đệ đến!" Lễ Vương cười tủm tỉm tiếp đón .

      Thường Nhuận Chi nhàng lôi kéo tay áo : "Chàng , thiếp biết đường mà."

      Lưu Đồng mặc thán, dặn dò: "Cẩn thận chút nha."

      "Dạ."

      Thường Nhuận Chi cười gật đầu, nhìn theo hướng Lưu Đồng qua, lúc này mới với nha hoàn kia: "Làm việc ngươi vội , ta tự tìm đường."

      Nha hoàn vội vã cáo lui, Thường Nhuận Chi dẫn theo Diêu Hoàng và Ngụy Tử tới phủ viện Thái Tử.

      Bên này Lưu Đồng tới trước mặt đám người Kỳ Vương, hành lễ cho vài vị huynh trưởng.

      Lễ Vương đón ngồi xuống, cười : "Cửu đệ tới có chút trì nha."

      Lưu Đồng trả lời: "Người đến phủ Thái Tử chúc mừng nhiều, đường xa mã đổ."

      "Có thể cưỡi ngựa đến mà." Kỳ Vương cười : "Sầm Vương và Sầm Vương phi là cưỡi ngựa đến."

      Tầm mắt Lưu Đồng rơi xuống người Sầm Vương, đạm cười : "Phải ? Vậy xem ra Sầm Vương mang hạ lễ muốn linh hoạt nhiều lắm, hoặc là còn đổ ở mặt sau."

      Sầm Vương lười biếng dựa lưng vào ghế dựa, nghe vậy nâng đuôi lông mày: "Thái Tử thiếu cái gì chứ? mang theo hạ lễ, vậy Thái Tử cũng thể cái gì. Chủ yếu vẫn là Cửu đệ muội duyên cớ cưỡi ngựa."

      "Hả?" Tinh quang trong mắt Kỳ Vương chợt lóe: "Sầm Vương làm sao mà biết?"

      "Ngày ấy cùng phu thê Cửu đệ tới mã tràng." Sầm Vương đáp câu, tựa tiếu phi tiếu: "Lời này của Kỳ Vương huynh hỏi có thể gọi là người yên."

      Kỳ Vương cười như xuân phong, triển khai lắc lắc quạt xếp.

      Chúc Vương lâu chưa lộ diện ngồi bên cạnh, thanh thô cát: "Lục đệ, khi nào ngươi giao hảo với Cửu đệ vậy? Còn cùng phu thê Cửu đệ tới mã tràng."

      Sầm Vương vui cười : "Chính là ngày ấy vừa vặn tiến đến cùng nơi."

      " phải, là các ngươi giao hảo, chỉ là ngẫu nhiên gặp?" Chúc Vương hừ tiếng: "Ta ."

      Chúc Vương thốt ra lời này, khí có chút tẻ ngắt.

      Chúc Vương hùng hồn thèm để ý, tự mình uống ngụm trà, lại đại liệt liệt : "Đúng rồi Cửu đệ, gần đây có tin đồn liên quan tới Hoàng Tử phi nhà ngươi đó, nhưng mà chuyện này truyền ra có chút quảng, ngay cả Vương phi nhà ta cũng nghe ."

      Cơ thể Lưu Đồng chợt cương cứng, sắc mặt chìm xuống: "Phải ? Truyền cái gì vậy?"

      Chúc Vương giống như thuận tiện, : " nàng ghen tị, đuổi thông phòng ra khỏi phủ , ngay cả mặt mũi cũng cho Thái Tử, đuổi nữ quan Thái Tử cho ra khỏi phủ."

      Lưu Đồng cười cười, nhìn về phía Lễ Vương : "Lễ Vương chưởng quản Lễ bộ, đối với quy củ lễ nghi, chắc là quen thuộc nhất. Cửu đệ hiểu cái này, nhưng cũng biết, chủ mẫu phủ, xử trí chuyện nội viện vặt vãnh trong phủ, chính là bổn chuyện nên làm. Tam ca, huynh thấy đệ đúng sao?"

      Bỗng nhiên bị điểm danh, Lễ Vương sợ run, cười khiêm tốn: "Chủ mẫu theo『 Quy củ lễ pháp 』xử lý nội vụ trong phủ, tự nhiên là việc phải làm."

      Khi Lễ Vương chuyện, cường điệu bốn chữ "Quy củ lễ pháp".

      Chúc Vương hét lên: "Nghe được sao, nếu như xử lý việc nội viện mà chiếu theo quy củ lễ pháp, vậy còn lộn xộn?"

      Chúc Vương dứt lời, nhìn về phía Lưu Đồng : "Ta Cửu đệ à, nữ nhân nghe lời, ngươi phải quản chứ. Bằng tùy ý nàng như vậy, ngày kia biết có cưỡi lên đầu ngươi? Ngươi đừng cho ta biết, ngươi sợ vợ đó. Ha ha."

      Chúc Vương đến cuối cùng, lại vẫn cười cười.

      Người đầy bàn cũng cười theo.

      Thụy Vương bưng trà, trong tiếng cười của đám người họ bỗng nhiên chen vào : "Chuyện nhà của Cửu đệ, phải Tứ ca quản quá rộng ."

      Tiếng cười của Chúc Vương im bặt, nhìn về phía Thụy Vương trong mắt mang theo ngoan ý: "Làm sao, Cửu đệ làm việc có điều ổn, ta làm ca ca, còn thể hai? Phải, Ngũ đệ ngươi và Cửu đệ lại gần nhất, cho nên ngươi , ta lại được? Ý tứ của ngươi là vậy sao?"

      Chúc Vương đến đây, lại tiếp: "Cửu đệ muội là muội thê của Ngũ đệ ngươi, ngươi duy hộ nàng phải được, nhưng mà ngươi thể chú ý đến Cửu đệ! Để khuất phục ở dưới ghen tị của cọp mẹ, ai thấy qua ? Nhị ca, Tam ca, các huynh đúng ?"

      Hai mắt Thụy Vương hơi hơi nhíu lại.

      Kỳ Vương và Lễ Vương lại ở đây nhiều.

      Lưu Đồng hốt cười : "Đa tạ Tứ ca vì đệ chuyện."

      Chúc Vương im lặng, có chút kinh ngạc, nhưng tùy mặc dù là đắc ý: "Cửu đệ biết Tứ ca là vì tốt cho ngươi là được..."

      "Như vậy, chẳng bằng Tứ ca trước khuyên nhủ Lục ca như thế nào?" Lưu Đồng cười hàm súc: "Lại như thế nào nhỉ, trong phủ của đệ cũng có thị thiếp, nhưng mà Lục ca , vẫn luôn bị Lục tẩu quản, trong phủ trừ bỏ Lục tẩu, ngay cả muỗi cái cũng bay vào được con. Tứ ca vì đệ đệ bênh vực kẻ yếu như vậy, sao trước quản Lục ca ?"

      Sầm Vương nghe thấy điểm danh đến mình, tư thế lười nhác nhưng có biến quá.

      ta nhìn về phía Chúc Vương hay thay đổi mặt cười cười, lắc đầu : "Cửu đệ cũng đừng làm khó dễ Tứ ca ngươi, ngươi cũng phải biết, khi niên thiếu Tứ ca ngươi và Lục tẩu ngươi còn từng nảy sinh ẩu đả, đến nay lúc có mặt Lục tẩu ngươi, Tứ ca ngươi đều là tránh được nên tránh. Nếu Lục tẩu ngươi biết, Tứ ca ngươi giựt giây ta cưới tiểu thiếp, Lục tẩu ngươi có thể bỏ qua cho Tứ ca ngươi sao? phải nhấc đao lên tới phủ Chúc Vương , chặt chém hai ngày à?"

      Sầm Vương vừa vừa cười.

      Mọi người ngồi ở đây có vài người thấy rùng mình.

      Chúc Vương bị đến á khẩu thể trả lời được, phẫn nộ với Lưu Đồng: "Ta là vì tốt cho ngươi, Cửu đệ ngươi tự mình cẩn thận suy nghĩ !"

      xong liền đứng dậy, lấy cớ muốn như xí.

      Thiếu người xem ánh mắt thẳng tính, vài huynh đệ tán gẫu quên trời đất, nhưng là ấm áp rất nhiều.

      Trong lòng Lưu Đồng lại có chút tư vị phải.

      Vốn dĩ đặt đồn đãi ghen tị trong lòng.

      Nhưng mà hôm nay xem ra, lời đồn đãi này thể bỏ qua.

      Bên này huynh đệ tới việc làm mai tử, nữ nhân bên kia, có phải hay cũng hỏi Nhuận Chi ít đề tài trọng tâm khiến nàng thấy khó chịu?

      Nghĩ vậy, Lưu Đồng nhất thời ngồi được, vừa muốn đứng dậy, liền bị Thụy Vương gọi lại.

      [Tử: iu chưa kìa, xót vợ!]

      "Tiểu Cửu, đâu đó?"

      "Đệ..." Lưu Đồng lộ vẻ mặt khó xử, khẽ với Thụy Vương: "Nhuận Chi nội viện tìm Ngũ tẩu, nữ nhân tụ tập, đệ sợ các nàng cũng cái gì ghen tị..."

      "Cho nên đâu?" Thụy Vương hiểu nhìn , ánh mắt trong suốt: "Đệ muốn thay nàng ngăn cản những đồn đãi nhảm nhí đó sao?"

      Lưu Đồng gật đầu.

      Thụy Vương trách mắng: "Hồ đồ!"
      xukem thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 196: Hắc oa

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng cúi đầu, giọng : "Ngũ ca, đệ muốn để nàng chịu ủy khuất."

      "Nàng gả cho đệ, có chút ủy khuất, nàng thể chịu." Thụy Vương : "Còn có số trường hợp, nàng thể ứng phó."

      Thụy Vương nhìn Lưu Đồng, tiếp: "Đệ có khả năng vì nàng bình định hết thảy chướng ngại. Tương phản, đệ như lao thẳng đến hộ phía sau nàng, chẳng phải thương nàng, ngược lại là hại nàng."

      "Nhưng mà..."

      " có nhưng mà." Thụy Vương đánh gãy lời Lưu Đồng: "Đệ là Hoàng Tử, ba ba chạy vào nội viện phủ Thái Tử, giống cái gì hả? Nếu như Cửu đệ muội có gì thể ứng phó, còn có Ngũ tẩu đệ ở đó mà, khẩn trương cái gì."

      Lưu Đồng giống như nhụt chí hít sâu hơi, ném mặt qua bên, thấp giọng : "Ngũ ca, gần đây huynh ngày càng nghiêm khắc."

      Thụy Vương cúi mâu , Lưu Đồng hỏi: "Là vì án giết người ở kỹ lâu chưa được phá sao?"

      Thụy Vương lắc đầu, nửa ngày sau : "Hôm nay là yến trăm ngày của Thế Tử, nên đến chuyện huyết tinh."

      Lưu Đồng yên lặng gật đầu.

      Lại bên kia.

      Thường Nhuận Chi tìm được nội viện, người hầu hạ bên người Thái Tử phi còn chút nhận thức với nàng, vội ân cần tới dẫn đường cho nàng.

      Hương trong phòng, Vương phi, các Hoàng Tử phi tề tụ, vây quanh giữa Thái Tử phi cười đùa chuyện.

      Bà vú đứng ở bên, trong lòng ôm cái tã lót gấm vóc, vậy chắc là Thế Tử.

      Nghe nha hoàn thông báo Cửu Hoàng Tử phi đến, Thái Tử phi còn chưa ra tiếng, Sầm Vương phi trước nở nụ cười: "Ai u, chờ Cửu đệ muội ngươi."

      Thường Nhuận Chi bước lên phía trước hành lễ cho Thái Tử phi cùng vài vị Vương tẩu, các đệ muội cũng nhanh chóng cùng nàng hành lễ.

      Ánh mắt Sầm Vương phi nhìn nàng ôn hòa, còn có loại cảm giác thân thiết của người đồng đạo.

      [Tử: Các người đẹp có đoán ra . Vị này tưởng rằng có người cọp mẹ giống mình đó. Bó tay! (^-^)!!!??]

      Thái Tử phi gọi nàng tiến lên, cười hỏi: "Làm sao trễ như thế mới đến? Đều phải khai tịch."

      Thường Nhuận Chi : " đường có chút đổ."

      Sầm Vương phi che miệng cười : "Là ngươi luyến tiếc rời khỏi người Cửu Hoàng Tử nhà ngươi ? Ta đều nghe qua."

      Các Vương phi và Hoàng Tử phi khác đều phụ họa nở nụ cười, bất quá vẫn luôn cảm thấy khí có chút xấu hổ.

      Thái Tử phi ho khan, cười : "Người tới, mau dọn chỗ cho Cửu Hoàng Tử phi."

      "Tới ngồi nơi này với ta ." Sầm Vương phi xung phong nhận việc : "Ta ngồi mệt mỏi, vừa vặn đứng lát."

      Sầm Vương phi thập phần nhiệt tình, tiến lên lôi kéo Thường Nhuận Chi ngồi xuống, bên cười : "Ngược lại nghĩ tới, nhìn Cửu đệ muội bộ dáng ôn nhu yếu yếu, nhưng cũng là người trong lòng chấp nhận được hạt cát."

      Cuối cùng Thường Nhuận Chi cũng hiểu , ngày ấy tiểu Hàn thị đề nghị nàng hư cấu Mạc nữ quan quyến rũ Lưu Đồng, cũng nên chuyện này với Sầm Vương phi, rằng Sầm Vương phi cùng nàng "Có điều cộng minh" là ý tứ này à.

      Nụ cười mặt Thái Tử phi càng giả tạo, cơ hồ có chút nhịn được.

      Thái Tử phi hé răng, Kỳ Vương phi biết quy củ, nên cũng thể ở phía trước hé răng.

      Còn Lễ Vương phi, niệp phật châu trong tay, lên tiếng, miệng vẫn nhắm lại.

      Chúc Vương phi cao quý lãnh diễm ngồi ở trong góc khuất nhất, tựa tiếu phi tiếu, coi như nhìn trò khôi hài.

      Thụy Vương phi nghĩ muốn mở miệng giúp Thường Nhuận Chi, lại vẫn bị Sầm Vương phi đoạt trước.

      "Cửu đệ muội, mau cùng ta xem, ngươi làm sao đuổi thông phòng và nữ quan kia khỏi phủ?"

      Thường Nhuận Chi xấu hổ cười cười, giải thích: "Thông phòng kia, là tự mình muốn rời khỏi phủ sinh sống, phải muội đuổi nàng ta cách phủ..."

      "Hả?" Sầm Vương phi hiếu kỳ : " phải ngươi đuổi sao?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu.

      "Thích, bạch kích động hồi." Sầm Vương phi bĩu môi: "Ngươi cũng đừng dám thừa nhận, thực ra nếu có đuổi thông phòng khỏi phủ, như thế nào chứ? Đó còn rất nhân từ nha, nội viện nhà ai hàng năm bất tử hai người như vậy."

      "Sầm Vương phi." Thái Tử phi cảnh cáo : "Hôm nay là trăm ngày của Thế Tử, Sầm Vương phi vẫn cứ cần tùy tâm sở dục, miệng chừng mực tốt hơn."

      Sầm Vương phi xoay người nhìn Thái Tử phi cười cười, nhưng nét mặt của nàng ta, Thường Nhuận Chi lại phẩm ra hai phân khinh thường.

      "Thái Tử phi phải, đệ muội thụ giáo."

      Sầm Vương phi nhàn nhàn lễ cái, ngồi xuống bên, mịt mờ nhìn Thái Tử phi mắt, ngầm có ý khiêu khích.

      "Đúng rồi Cửu đệ muội, thông phòng là tự mình rời phủ, vậy còn nữ quan cũng phải tự mình cách phủ ? Sao nàng ta cũng cách phủ vậy?" Sầm Vương phi hỏi rất ôn hòa, nhưng mà ánh mắt vẫn liếc về phía Thái Tử phi: "Tốt xấu gì cũng là người phủ Thái Tử đưa tới, ngay cả ta cũng dám tùy tùy tiện tiện đuổi ."

      Các Vương phi và Hoàng Tử phi ngồi nhất thời đều muốn trút ánh mắt xuống người Thường Nhuận Chi.

      Nữ quan phủ Thái Tử đưa tới, các phủ đều có, mặc kệ vừa lòng hay vừa lòng, ở mặt ngoài đều là vô cùng cao hứng tiếp nhận. Cho tới nay mới thôi, cũng chỉ có mình Thường Nhuận Chi, đuổi nữ quan .

      Việc này đối với nàng mà , mặt ngoài các Vương phi và Hoàng Tử phi nàng hiểu chuyện, kỳ thực trong lòng có bao nhiêu bội phục nàng.

      Ngay cả Sầm Vương phi đều phải hao phí phen công phu mới có thể đuổi người, trời ạ, Cửu Hoàng Tử phi liền như thế đuổi .

      Thường Nhuận Chi nhớ tới lời mà tiểu Hàn thị với nàng, trong khoảng thời gian ngắn có chút tiến thối lưỡng nan.

      muốn ở trước mặt các Vương phi, Hoàng Tử phi, Mạc nữ quan quyến rũ Cửu điện hạ sao?

      Thường Nhuận Chi còn do dự, Diêu Hoàng nhìn nàng cái, cổ nổi giận, lộ ra bộ biểu cảm tức giận cùng bất bình, : "Nàng ta minh mục trương đảm quyến rũ Cửu điện hạ, chẳng lẽ nương còn thương thanh danh của nàng ta, thay nàng ta che dấu sao? tại khen ngược, thanh danh nương đều bị bêu xấu!"

      Diêu Hoàng thốt ra lời này, Thường Nhuận Chi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía nàng ta.

      Ngụy Tử có hai phân , nhưng nàng ta nhất quán cùng Diêu Hoàng phối hợp ăn ý, lúc này cũng học bộ dáng Diêu Hoàng : " đúng là, nương cũng quá thiện tâm ."

      "Chuyện như thế nào?" Sầm Vương phi thấy trong đó có chuyện xưa, vội mở miệng hỏi.

      Diêu Hoàng nhân tiện : "Hồi Sầm Vương phi, Hoàng Tử phi nhà nô tì là cảm thấy việc xấu trong nhà thể lộ ra bên ngoài, cũng muốn hủy cả đời Mạc nữ quan, cho nên mới im miệng . Nhưng nghĩ tới, sau khi Mạc nữ quan rời khỏi phủ, thế nhưng đổi trắng thay đen, vu hãm Hoàng Tử phi nhà nô tì... Này mấy **** gia Hoàng Tử phi nghe xong lời đồn đãi nhảm nhí này, trong lòng cũng chịu nổi, mắt nhìn đều tiều tụy rất nhiều."

      Diêu Hoàng hấp hấp mũi, bộ rất ủy khuất: "Mạc nữ quan kia, ỷ vào việc có vài phần tương tự với Cửu Hoàng Tử phi trước, cân nhắc Cửu điện hạ còn nhớ thương bộ dáng Cửu Hoàng Tử phi trước, thường thường đến lắc lư trước mặt Cửu điện hạ, đợi có cơ hội lại muốn thấu vào lòng Cửu điện hạ. Hoàng Tử phi nhà nô tì thấy vài lần, Mạc nữ quan vẫn chịu thu liễm."

      Ngụy Tử ngầm chuyển con mắt chút, nhất thời hiểu ý tứ của Diêu Hoàng —— đây là muốn hắt toàn bộ hắc oa lên lưng Mạc nữ quan.

      Nàng ta còn ghi hận cái tát tay của Mạc nữ quan trong lòng, lúc này liền tiếp lời: "Hoàng Tử phi nhà nô tì hiền thục, hỏi Cửu điện hạ có muốn nạp Mạc nữ quan hay . Cửu điện hạ , Mạc nữ quan là nữ quan, nếu như nạp làm thiếp, phải là làm bẩn chức nữ quan hay sao? Cho nên Mạc nữ quan chỉ có thể là nữ quan, tuyệt đối thể nhập phủ làm thiếp. Hoàng Tử phi nhà nô tì uyển chuyển truyền đạt ý tứ của Cửu điện hạ cho Mạc nữ quan, nhưng mà Mạc nữ quan lại mắt điếc tai ngơ, như cũ biết kiểm điểm."

      Ngụy Tử hết giận hừ tiếng: " chỉ như vậy, Mạc nữ quan còn năng lỗ mãng với Hoàng Tử phi nhà nô tì, trong lời còn có ý châm ngòi quan hệ chủ tớ trong phủ viện phủ Hoàng Tử. Hoàng Tử phi nhà nô tì có cách nào, chỉ có thể mời nàng ta cách phủ. nghĩ tới, nàng ta vừa ra khỏi phủ liền hưu vượn, lại hắt toàn bộ nước bẩn lên người Hoàng Tử phi nhà nô tì..."

      Lời này của Ngụy Tử giả giả, lại quả câu ra chính mình ủy khuất cái tát tay, nhìn như sắp khóc đến nơi.

      Điều đó càng khiến cách của nàng ta, càng thêm chân .
      xukem thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 197: Minh tranh

      Editor: Bộ Yến Tử

      Dẫn đầu lên tiếng là Sầm Vương phi.

      Nàng ta mày liễu dựng thẳng, vỗ bàn, giận dữ : "Khá lắm điêu phụ!"

      Thường Nhuận Chi nhìn Diêu Hoàng mắt, Diêu Hoàng ôm chầm lấy Ngụy Tử, đưa khăn cho nàng ta lau ánh mắt.

      "Cửu đệ muội, hợp ngươi cứ như vậy để nàng ta bắt nạt?" Sầm Vương phi nộ kỳ bất tranh nhìn Thường Nhuận Chi: "Nếu như ta là ngươi, sớm đánh lên phủ nàng ta!"

      Sầm Vương phi đến đây cúi xuống, nghi hoặc hỏi: "Nữ quan này, làm sao lớn lên lại giống Cửu Hoàng Tử phi trước?"

      Thường Nhuận Chi cúi mâu giọng : "Chắc là do trùng hợp."

      Chúc Vương phi vẫn luôn chịu mở miệng : "Cái gì mà trùng hợp, ngay cả họ cũng giống với Cửu Hoàng Tử phi trước là họ Mạc, đó cũng là trùng hợp sao?"

      Nàng ta nhìn về phía Thái Tử phi, chứng thực : "Là người do phủ Phụ Quốc công đưa tới à?"

      Mặt Thái Tử phi lúc đỏ lúc trắng: "Ta còn tưởng Chúc Vương phi luôn luôn để ý chuyện bên ngoài, lòng đọc thánh hiền thư, ngược lại nghĩ tới Chúc Vương phi cũng có lòng thanh thản chú ý những chuyện vặt vãnh này."

      Chúc Vương phi xuất thân dân gian, học thức cũng tốt, lợi dụng khi tuyển tú tài tình nổi tiếng, bên người nàng ta vẫn luôn mang theo hai quyển sách, thường thường liền phiên lật xem xem, càng làm người ta cảm thấy tốt tiếp cận.

      Trong lời Thái Tử phi nàng ta đọc "Thánh hiền thư", khó tránh khỏi có mùi vị châm chọc.

      Chúc Vương phi phải nghe hiểu, nhưng thủy chung mặt nàng ta vẫn là tươi cười lạnh lùng.

      "Nghe qua lỗ tai thôi." Chúc Vương phi thản nhiên : "Dù sao nữ quan phủ Thái Tử tặng đến, luôn muốn hỏi chút, có phải các phủ khác đều có hay . Nếu đều có vậy ngược lại còn , nếu chỉ có nhà mình có, vậy đệ muội phải nghĩ lại, có phải việc quản gia, có chỗ nào làm đúng, bằng vì sao việc nội viện đều dẫn tới Thái Tử và Thái Tử phi nhúng tay muốn quản."

      khí bỗng chốc lạnh lẽo, Thái Tử phi vị cao, Chúc Vương phi mặt lãnh, hai người đều phải người dễ đắc tội.

      Trong hoàn cảnh yên tĩnh, thanh Lễ Vương phi niệm kinh, có thể nghe được ít.

      Sầm Vương phi nhíu mày, : "Tam tẩu, có thể niệm kinh ? Ta nghe được lỗ tai đau."

      Lễ Vương phi liền im miệng, ôn hòa : "Vậy niệm nữa."

      Nàng ta nhìn Thái Tử phi, lại nhìn về phía bà vú ở bên, cười : "Hôm nay là yến trăm ngày của Thế Tử, Thế Tử nhưng là trầm khí, liên tục khóc nháo."

      Biểu cảm mặt Thái Tử phi tốt lên chút: " mỗi ngày ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, rất có quy luật, cũng khóc nháo."

      Lễ Vương phi nhìn bà vú : "Thế Tử tỉnh sao? Ôm đến để các thẩm thẩm chúng ta nhìn cái, là oa nhi phúc khí thế nào."

      Bà vú nhìn Thái Tử phi, Thái Tử phi gật đầu, bà vú liền ôm Thế Tử tiến lên.

      Lễ Vương phi đầu, các Hoàng Tử phi khác đều thấu lại xem.

      Kỳ Vương phi mỉm cười ngồi ở phía dưới Thái Tử phi, đầu cũng hướng vào trong tả lót xem.

      Chúc Vương phi nhúc nhích, Sầm Vương phi cũng nhúc nhích.

      Thường Nhuận Chi an vị ở bên người Sầm Vương phi, hai tay Sầm Vương phi ấn hai vai nàng.

      Thường Nhuận Chi có quay đầu, bên tai lại có thể nghe rất ràng thanh Sầm Vương phi ngừng cười lạnh.

      Tất cả mọi người bắt đầu quay quanh Thế Tử tán gẫu quên trời đất, lúc này Thế Tử no đủ, các phạm vi, người nọ vành tai Thế Tử rất tròn, gò má có thịt, nhìn sao cũng thấy tốt, làm sao thổi phồng.

      Thế Tử vẫn ngủ, bị các thẩm thẩm bình phẩm từ đầu đến chân hồi lâu, tỉnh dậy khóc lên.

      Sau khi Thái Tử phi sờ sờ cánh tay bé của ta, liền cho bà vú ôm ta xuống bú sữa.

      Hỏi qua nha hoàn lúc này là canh giờ gì, Thái Tử phi với mọi người: "Mã thượng liền muốn khai tịch, chúng ta cũng đều qua ngồi thôi. Chờ sau hạ tịch lại tán gẫu."

      Sầm Vương phi trước đứng lên làm gương, đưa tay đỡ Thường Nhuận Chi: "Cửu đệ muội, thôi."

      Quả thực khiến Thường Nhuận Chi có chút thụ sủng nhược kinh.

      Dường như nàng và Sầm Vương phi tính là có giao tập gì, vì sao xem ở trong mắt Sầm Vương phi, nàng cùng nàng ta là quốc gia?

      Sầm Vương phi này đúng là người hỉ ác đều đặt mặt, ngay cả mặt mũi cũng tiết cho Thái Tử phi.

      Thường Mộc Chi đứng ở bên kia Thường Nhuận Chi, cho nàng ánh mắt.

      Thường Nhuận Chi đứng lên, nhìn Thái Tử phi cười : "Thái Tử phi điện hạ, mời."

      Thái Tử phi vừa lòng gật đầu, xẹt qua Sầm Vương phi, trước ra ngoài.

      Kỳ Vương phi theo sát phía sau, Lễ Vương phi cũng thong dong đuổi kịp.

      Khi bước qua bên người Sầm Vương phi, Chúc Vương phi dừng chân lát, Sầm Vương phi nhìn nàng ta hỏi: "Tứ tẩu có gì muốn sao?"

      Chúc Vương phi : " có, chỉ là cảm thấy, hôm nay thời tiết tệ."

      Khi Chúc Vương phi chuyện, mặt cũng có bộ dáng tươi cười, ngược lại biết thời tiết tệ, hay là tâm tình của nàng ta sai.

      Sầm Vương phi hừ lạnh: "Trang mô tác dạng."

      Nàng ta nhìn về phía Thường Nhuận Chi, trong ánh mắt dẫn theo hai phân trách cứ, : " thôi."

      Ngược lại cũng cùng tỷ muội Thường thị đồng hành, tự mình cất bước bỏ .

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nở nụ cười, giọng với Thường Mộc Chi: "Sầm Vương phi đối với muội bất mãn việc nhường Thái Tử phi trước sao?"

      Thường Mộc Chi gật đầu, cười : " có việc gì, loại việc này, nàng ta nhớ lâu lắm đâu."

      Hai tỷ muội làm bạn, mại bước chân tương đối , chậm chạp, ngược lại dần dần dừng ở phía sau.

      "Thường ngày cơ hồ có cùng vài vị Vương phi cùng nhau ở chung qua, chuyện nhiều, hôm nay ngược lại có chút cảm xúc." Thường Nhuận Chi .

      "Hả?" Thường Mộc Chi cười : " nghe chút?"

      Thường Nhuận Chi : "Kỳ Vương phi dễ dàng mở miệng, nhưng cực giữ quy củ, mọi chuyện cũng lấy Thái Tử phi vì trước."

      Thường Mộc Chi gật gật đầu: "Kỳ Vương phi xuất thân Tiết gia, Tiết gia lễ giáo sâm nghiêm, thuở nữ nhi Tiết gia liền muốn học tập Tiết gia bổn gia 《 Tiết thị khuê huấn 》, ngược lại cũng kỳ quái việc nàng ta làm người cũ kỹ giữ quy củ."

      Thường Nhuận Chi hiếu kỳ : "《 Tiết thị khuê huấn 》 sao?"

      "Tiết gia là mấy hướng đại tộc, nghe tổ tiên là đệ tử môn hạ của Tiên thánh. Tiết gia cũ kỹ thủ cựu, khó nghe chút chính là ngoan cố hóa." Thường Mộc Chi giọng : "《 Tiết thị khuê huấn 》 là do vị nữ nhi Tiết gia tiền triều đặt ra, chuyên môn dùng để ước thúc ngôn hành cử chỉ nữ tử."

      Thường Nhuận Chi nhất thời táp lưỡi: "Nữ tử làm ra? Quả nhiên là nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân."

      "Cũng phải sao?" Thường Mộc Chi cười : "Giờ học quy củ, cảm thấy bài xích khó học, mẫu thân còn từng , nếu ta sinh ra là nữ nhi Tiết gia, vậy mới gọi là dày vò, sinh trong phúc phải biết phúc."

      Lời tiểu Hàn thị chút cũng sai, trói buộc của nữ tử Đại Ngụy trọng, đối với quyền lợi nữ tử cũng khinh thường. Ít nhất loại ý tưởng trọng nam nữ, ở Đại Ngụy biểu ràng.

      Thường Mộc Chi nhìn nàng : "Trừ bỏ Kỳ Vương phi, các Vương phi khác sao?"

      Thường Nhuận Chi suy tư lát, : "Tựa hồ Chúc Vương phi và Sầm Vương phi đối với Thái Tử phi có đều bất mãn, nhưng mà muội coi... Hai người các nàng lại xem nhau vừa mắt. Nhưng còn Lễ Vương phi biết ba phải."

      Thường Mộc Chi cười, nhìn trái xem phải, : "Chúc Vương phi làm người thanh cao, nhìn được ít yêm châm . Sầm Vương phi cũng sai biệt lắm. Cùng là vì nhận nữ quan phủ Thái Tử đưa đến, tự nhiên đối với Thái Tử phi có ý kiến. Nhưng chuyện hai người các nàng xem nhau vừa mắt... Ở giữa, ngược lại còn có đoạn điển cố."

      Thường Nhuận Chi vội hỏi: "Điển cố sao?"

      Thường Mộc Chi "Hư" thanh, : "Rỗi rảnh cho muội biết."

      Thường Nhuận Chi chỉ có thể ấn tò mò xuống, trước đem yến trăm ngày hôm nay hỗn quá lại sau.
      xukem thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 198: Ám đấu

      Editor: Bộ Yến Tử

      Ngồi xuống, phẩm trà, thường đồ ăn, nghe khúc, xem hí...

      Thường Nhuận Chi liên tục theo bên cạnh Thường Mộc Chi, ngược lại có xảy ra chuyện gì.

      Duy độc tiểu nhạc đệm, đó là khi xem hí, Lương đệ và Nhũ nhân trong phủ viện Thái Tử cũng tới.

      Thường Nhuận Chi kiên nhẫn gặp Mạc Nhũ nhân, giọng với Thường Mộc Chi: "Đại tỷ tỷ, muội có chút thoải mái, muốn về phủ trước."

      Thường Mộc Chi nhìn nhìn mọi nơi, thấy Thái Tử phi cùng Kỳ Vương phi, Lễ Vương phi thương lượng chọn kịch mắt, : "Tới với Thái Tử phi tiếng , đừng để thất lễ."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, gọi Diêu Hoàng đến trước mặt Thái Tử phi, cùng nàng ta cáo từ.

      Thái Tử phi có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Làm sao thân thể lại thoải mái?"

      "Chắc là vì đêm qua ngủ tốt." Thường Nhuận Chi tùy tiện tìm cớ, ngược lại chọc ánh mắt ám muội của Thái Tử phi nhìn chằm chằm nàng hồi lâu.

      "Được rồi, vậy ngươi trở về nghỉ ngơi ." Thái Tử phi cười cười, Sầm Vương phi ở đầu khác nghe thấy, thấu lên trực tiếp chê cười nàng: "Ôi, vậy hôm qua Cửu đệ muội thiếu ép buộc, muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi."

      Sầm Vương phi đưa tay vỗ vỗ vai Thường Nhuận Chi: "Sửa ngày mai ta tới tìm ngươi chuyện."

      Thường Nhuận Chi cười đáp ứng, hành lễ cho Thái Tử phi và các Vương phi, xoay người cáo từ.

      Mạc Nhũ nhân vừa vặn gặp thoáng qua nàng.

      Các Lương đệ và Nhũ nhân muốn tiến lên thỉnh an Thái Tử phi, Tiêu Nhũ nhân tự quen thuộc cùng Thường Nhuận Chi nên chào đón nàng, Trần Nhũ nhân cũng gật đầu với nàng.

      Lý Lương đệ chắc vừa mới giải lệnh giam cầm, nhìn có chút tiều tụy.

      Nữ nhân chiếm danh phận trong hậu viện Thái Tử, cũng chỉ có Mạc Nhũ nhân, nhìn sắc mặt hồng nhuận, nhan sắc vừa vặn...

      Thường Nhuận Chi dùng dư quang quét nàng ta mắt, khỏi trong lòng: Quả là người có tâm kế có tính toán, Mạc nữ quan bị đuổi khỏi phủ Hoàng Tử, theo lý thuyết phủ Phụ Quốc công cần phải ở trước mặt Thái Tử mất thể diện mới đúng.

      Nhưng Mạc Tân Trần này —— đúng, phải là Mạc Tân Trúc, Mạc Tân Trúc này thế nhưng vẫn như cũ an ổn gót chân ở phủ Thái Tử.

      Thường Nhuận Chi thu hồi tầm mắt, dẫn hai tì nữ bên người đến trước viện.

      Tiếp đến tin tức, Lưu Đồng cũng tố tội muốn đưa Hoàng Tử phi nhà mình hồi phủ.

      Đám người Kỳ Vương tự nhiên lại phen chê cười .

      "Thế nào?" Sau khi thấy Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng vội vàng đánh giá nàng phen, hỏi nàng: "Các nàng ta có cái gì xuôi tai ?"

      Thường Nhuận Chi buồn cười : "Có thể cái gì xuôi tai chứ?"

      Thường Nhuận Chi tò mò nhìn Lưu Đồng: "Chẳng lẽ Thái Tử và các Vương gia, cái gì xuôi tai à?"

      Lưu Đồng gãi gãi đầu, Thường Nhuận Chi suy nghĩ lát liền hiểu : "Chẳng lẽ, chuyện thiếp ghen tị, bọn họ cũng nghe ?"

      Lưu Đồng chỉ có thể vuốt cằm.

      " chỉ nữ nhân bát quái, nam nhân cũng bát quái." Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ : " có việc gì, bọn họ cũng mượn câu chuyện đảm đương đề tài."

      Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi chăm chú: "Nàng tức giận?"

      "Thiếp sinh khí gì chứ?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu: "Bọn họ cứ để cho họ , thiếp coi như nghe thấy."

      Nàng lại nhìn về phía Lưu Đồng, cười : "Huống chi thiếp biết, khẳng định chàng bảo vệ thiếp."

      Sắc mặt Lưu Đồng ửng đỏ, ho ho : "Ta cũng bảo vệ nàng..."

      "Phải ?" Thường Nhuận Chi tiếc nuối buông tiếng thở dài, tay vỗ về bụng mình: "Bảo bảo, con nghe thấy ? Cha con có bảo vệ nương, chờ con ra, chúng ta thèm để ý chàng được ?"

      Lưu Đồng dở khóc dở cười: "Ai ta bảo vệ nàng? Bảo bảo đừng nghe nương con bừa."

      Lưu Đồng thủ phủ tay Thường Nhuận Chi, nhu tình nhìn nàng: "Nàng tức giận là tốt rồi."

      "Vì con, thiếp thể sinh khí nha." Thường Nhuận Chi điểm điểm cằm về phía bụng mình: "Nghe khi có thai mà sinh khí, buồn khổ, hài tử sinh ra tính cách gặp sai sót, hơn nữa lớn lên thể đẹp mắt."

      " vậy chăng?" Lưu Đồng nghiêm cẩn : "Vậy sau này nàng ngàn vạn lần đừng nóng giận nhé."

      "Thiếp đương nhiên tức giận." Thường Nhuận Chi nắm tay Lưu Đồng : "Chàng cũng phải mỗi ngày đều vô cùng cao hứng, như vậy bảo bảo cũng có thể cảm giác được, có thể con lớn lên càng đẹp mắt, càng giống chàng."

      "Giống ta sao?" Lưu Đồng sờ sờ mặt mình: "Ta như vậy ... Đẹp mắt hả?"

      "Chàng chính là đại soái ca." Thường Nhuận Chi chút nào che giấu khen ngợi: "Thiếp thấy người lớn lên tối soái, chỉ có mình chàng."

      "Ho ho..."

      Lưu Đồng lại phen ho khan, tránh tầm mắt Thường Nhuận Chi. Nhưng Thường Nhuận Chi thấy rất ràng, hai bên tai lại đỏ.

      Đùa giỡn nam nhân nhà mình, Thường Nhuận Chi được thuận buồm xuôi gió.

      Lưu Đồng đối với việc này cũng thích ứng tốt, thường xuyên có thể tương phản hí trở về.

      Nhưng thỉnh thoảng hoặc là nàng lộ ra thần sắc thẹn thùng, lại càng có thể trở thành cảm tình chế thuốc giữa vợ chồng, khiến bọn họ càng thêm trân ái đau tiếc nhau.

      Qua hai ngày, Thường Mộc Chi đăng môn.

      Thường Nhuận Chi còn nhớ thương nàng ta Chúc Vương phi và Sầm Vương phi xem nhau vừa mắt có điển cố, nghe nàng ta đến, vội ba ba cho nha hoàn dâng nước trà cùng điểm tâm, chuẩn bị tốt muốn nghe chuyện xưa.

      Thường Mộc Chi cười nàng: "Muội mỗi ngày, đều thanh nhàn như vậy sao?"

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu: "Trong phủ có chuyện khác, cùng người khác giao tế cũng ít."

      Thường Mộc Chi có chút hâm mộ: "Mấy năm trước ta cùng muội sai biệt lắm, nhưng mà bây giờ có ngày thanh nhàn."

      "Đúng rồi." Thường Nhuận Chi thầm nghĩ: "Lúc ấy mừng năm mới, đại tỷ tỷ phải làm hoa phòng sao? Có thể có hiệu quả?"

      "Ừ." đến đó, Thường Mộc Chi lại rất vui sướng: "Có thể tạo ra ít loại hoa quý hiếm, thừa dịp lúc này còn có thể chiết cây chút hoa cỏ. Hoa Nông bên kia , nếu như thành công, mùa Đông năm nay, hoa mà hoa phòng chúng ta tạo ra, chỉ sợ có thể bán với giá tốt."

      Thường Mộc Chi uống ngụm trà: "Việc này ta đều giao cho hoa phòng bên kia, ngược lại cũng cần quá mức thân thiết."

      "Đại tỷ tỷ có thể tìm ra tài lộ như vậy ngược lại cũng tốt, có thể giảm bớt bao nhiêu gánh nặng."

      "Ta cũng phải thiếu tiền dùng, nhưng tiền bạc, luôn càng nhiều càng tốt." Thường Mộc Chi cười cười, lại : "Đúng rồi, nghe Cửu đệ , muội muốn làm gánh hát người Tây Vực. Làm sao làm?"

      "Người tìm được sai biệt lắm có thể làm." Thường Nhuận Chi cười : "Ngược lại phải muội muốn làm... Là A Đồng, chàng muốn giúp đỡ người Tây Vực, muội cho ra chủ ý."

      "Có chủ ý là được, tình luôn muốn chậm rãi thiết lập mới tốt." Thường Mộc Chi : "Ta đối với gánh hát Tây Vực này của muội, nhưng là rất tốt, đến lúc đó khai hí, nên nhớ cho ta thiếp mời, để ta tới nhìn thử."

      "Được."

      Thường Nhuận Chi sảng khoái đáp ứng, lại nhàn hai câu, liền hỏi dậy "Sâu xa" của hai vị Vương phi.

      " tới chuyện này, ngược lại tính là gièm pha gì cả. Chẳng qua, cho người ta nghe, tóm lại có chút ảnh hưởng danh dự hoàng thất." Thường Mộc Chi giọng : "Muội có biết, tuổi của Thái Tử và vài vị Vương gia, ra kém bao nhiêu? Thái Tử và Sầm Vương, chỉ kém bốn tuổi, Chúc Vương và Sầm Vương, chỉ kém hai tuổi."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm.

      Nhi tử của Nguyên Vũ đế, bình quân năm muốn sinh hai ba người, trừ ra chết non, thừa lại các Hoàng Tử, xếp thứ tự sắp hàng xuống, Hoàng Tử bài tự liền nhau nhưng cùng tuổi thiếu.

      "Kỳ thực lúc ban đầu, Sầm Vương phi là nên chỉ cho Chúc Vương." Thường Mộc Chi giọng .

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 199: Trở mặt

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi nhất thời há to miệng.

      Thường Mộc Chi nở nụ cười: "Ta biết muội tất nhiên có biểu cảm này."

      "Này..." Thường Nhuận Chi xoa xoa mặt, thẹn thùng : "Muội chính là nhất thời bị dọa."

      Nàng hỏi Thường Mộc Chi: "Đây là chuyện làm sao?"

      Thường Mộc Chi : "Sầm Vương phi là độc nữ Trưởng công chúa Trường Nhạc, được Thánh thượng phong làm An Khéo Quận chúa. Nàng ta thân là biểu tỷ muội của các Hoàng Tử, tự nhiên từ chơi cùng chỗ với các Hoàng Tử. Hồi có thể cùng nhau chơi, lớn chút, biết nam nữ có khác, tự nhiên thể chơi cùng nhau. Nhưng An Khéo Quận chúa này, là cái khác loại."

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lát hỏi: "Là vì nguyên nhân tính tình sao? Nàng ta cần nam nữ có khác?"

      "Đại khái cũng bởi vì Trưởng công chúa Trường Nhạc quá mức sủng ái nàng ta, nam nữ bảy tuổi bất đồng, nàng ta luôn luôn cười nhạt." Thường Mộc Chi thở dài : "An Khéo Quận chúa tính tình quái đản, làm người bá đạo, khó phải Trưởng công chúa Trường Nhạc sủng ra. Dù sao, chỉ có nữ nhi như thế."

      Thường Nhuận Chi gật đầu.

      "An Khéo Quận chúa đến tuổi gả cưới, khi Trưởng công chúa Trường Nhạc châm chước hôn của nàng ta, lòng muốn nữ nhi gả cho Hoàng Tử, tiếp tục được thiên gia che chở. Thánh thượng cũng đau tiếc nàng ta. Lúc ấy Thái Tử và vài vị Vương gia đều còn thân phận Hoàng Tử, Đại Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử đều đại hôn, kế tiếp nên đến phiên Tứ Hoàng Tử. Thánh thượng có ý để Tứ Hoàng Tử cưới An Khéo Quận chúa, Trưởng công chúa Trường Nhạc có dị nghị, An Khéo Quận chúa cũng gật đầu đồng ý. Nhưng mà, Tứ Hoàng Tử đồng ý."

      Thường Nhuận Chi nghĩ đến đó, bây giờ Tứ Hoàng Tử phi là tú nữ tuyển tú lên, chút thân phận và bối cảnh cũng có, : "Là vì Chúc Vương phi hả?"

      Thường Mộc Chi lắc đầu: "Lúc ấy tú nữ còn chưa có tiến cung, ta chỗ nào có thể nhìn thấy Chúc Vương phi?"

      "Vậy vì cái gì ta đồng ý cọc hôn nhân này?"

      Thường Mộc Chi : "Tính tình Chúc Vương chắc muội cũng biết hai, đồng dạng đều có chút coi ai ra gì. Khi đó là mối tình đầu của An Khéo Quận chúa, có lẽ còn cảm thấy đánh chửi cũng đại biểu cho tình cảm, nhưng Chúc Vương lại cảm thấy An Khéo Quận chúa rất đáng ghét. Thời điểm ta phản đối, còn ở trước mặt An Khéo Quận chúa nàng ta giống cọp mẹ, ai cưới người đó hay ho, chính là chết cũng muốn cưới nàng ta."

      Thường Nhuận Chi thiết tưởng chút tình cảnh đương thời, nhịn được rùng mình —— Chúc Vương đúng là gan lớn, sợ roi của An Khéo Quận chúa sao?

      "Cửa hôn nhân này, tự nhiên thất bại." Thường Mộc Chi thở dài: "Có thể cố tình An Khéo Quận chúa giận quá, tìm Tứ Hoàng Tử, thực cùng ta đánh trận, đến nay Chúc Vương ở những nơi có nàng ta, đều là trốn tránh."

      Thường Nhuận Chi câu quả nhiên.

      Tính tình Sầm Vương phi, chỉ sợ thực phải chủ nhân nguyện ý chịu thiệt.

      "Nếu như thế, là Chúc Vương và Sầm Vương phi có hiềm khích. Mà ta nghe , Chúc Vương và Chúc Vương phi trong đó quan hệ vừa mắt, Sầm Vương phi đáng bởi vì cùng Chúc Vương có ân oán, ngược lại đem phân bất mãn này gia tăng người Chúc Vương phi?"

      Thường Nhuận Chi hiếu kỳ : "Vì sao hai nàng ta sinh oán vậy?"

      Thường Mộc Chi cười : "Muội cũng ngẫm lại, hai người các nàng là tính tình gì."

      Thường Nhuận Chi cẩn thận suy tư lát, nhất thời giật mình.

      Thường Mộc Chi : "Chúc Vương phi xuất thân dân gian, tại đây giữa nhiều trục lý, xuất thân nàng ta kém cỏi nhất, trời giúp nàng ta gả vào hoàng gia, còn có chút tự cho là thanh cao, bình thường cùng người ta đàm, luôn bày ra bộ lĩnh chi hoa thể tiết độc. Còn Sầm Vương phi, thân phận Quận chúa, ở nhà đè ép nàng ta mảng lớn, lại hay nàng ta thiện đàm, mặc dù làm người bá đạo điêu ngoa, bởi vì duyên cớ xuất thân, đại gia đều nguyện ý nhượng nàng ta, nịnh hót nàng ta. Chúc Vương phi thấy Sầm Vương phi vui, còn Sầm Vương phi cũng nhìn Chúc Vương phi quen."

      Thường Nhuận Chi cười : "Có số người, trời sinh thể trở thành bằng hữu." xong nàng tò mò hỏi: "Hai nàng từng cãi nhau sao?"

      "Này có." Thường Mộc Chi lắc đầu: " tóm lại, thời điểm hai nàng có thể ngồi cùng chỗ rất ít. Chúc Vương phi làm người lạnh tanh, giống như tiết cùng người khác chuyện. Sầm Vương phi, cũng vừa ý cùng Chúc Vương phi quấy hợp đến cùng nơi. Có đôi khi khó tránh khỏi lẫn nhau câu hai câu, trong lời Chúc Vương phi giáp thương mang bổng, giọng điệu Sầm Vương phi cũng đĩnh hướng."

      Dừng chút, Thường Mộc Chi cười : "Nhưng là cũng may có Lễ Vương phi ba phải."

      "Yến trăm ngày của Thế Tử, cũng nhờ Lễ Vương phi đứng ra tròn tràng." Thường Nhuận Chi thở dài: "Nghe Lễ Vương là người hiền lành, mọi việc đều thuận lợi ai cũng thể đắc tội. Đôi vợ chồng này tính tình hợp nhau."

      Thường Mộc Chi : "Tính tình có lẽ quả thực hợp nhau, nhưng mà phu thê bọn họ..."

      Thường Mộc Chi cười lắc đầu.

      phu thê Chúc Vương vừa mắt, là vì Chúc Vương phi ghét bỏ Chúc Vương thô cát, nhưng Chúc Vương đối với Chúc Vương phi rất tốt, có cái gì tốt đều đưa tới cho nàng ta.

      Còn phu thê Lễ Vương, tướng kính như "Băng" là công khai bí mật, nguyên nhân bởi vì sau khi Lễ Vương phi gả cho Lễ Vương lâu, kỳ mẫu gia do phạm vào chuyện mà bị hạ nhà tù, phụ thân Lễ Vương phi, huynh đệ đều gặp biếm truất, khiến danh dự của Lễ Vương cũng bịt kín tầng bóng ma.

      Đây là cách bên ngoài, chuyện ngầm làm sao, vậy biết được rồi.

      Thường Nhuận Chi nghe Thường Mộc Chi cùng nàng Vương phi đâu đâu, giữa các Hoàng Tử phi tiểu tính kế tính toán, Diêu Hoàng bưng sữa dê lên cho Thường Nhuận Chi uống.

      "Làm sao đoan ngoạn ý lên?" Thường Mộc Chi nhăn mũi phẩy phẩy gió, nhìn Diêu Hoàng hỏi.

      Diêu Hoàng bên nâng bát đĩa cho Thường Nhuận Chi, bên cười đáp lời Thường Mộc Chi: "Là nương để mỗi ngày chuẩn bị bát cho nàng uống."

      "Muội chê mùi vị tanh tưởi này à?" Thường Mộc Chi nhíu mày.

      Thường Nhuận Chi chậm rì rì uống, lau miệng, : "Mùi vị này nặng, có thể uống."

      "Làm sao nhớ tới uống thứ này?"

      Thường Nhuận Chi chỉ cười .

      "Còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta à." Thường Mộc Chi hừ tiếng, chỉ Diêu Hoàng : "Diêu Hoàng, ngươi ."

      Diêu Hoàng chỉ cười cười: "Đại nương vẫn nên để nương nhà nô tì . Nguyên do đó nếu ra từ miệng nô tì, chờ khi Đại nương hồi phủ, nương nhà nô tì thu thập nô tì."

      Thường Mộc Chi lại nhìn muội tử nhà mình: "Đừng làm khó dễ nha hoàn tâm phúc của muội, nhanh ."

      Thường Nhuận Chi ho ho, lúc này mới đưa sát lỗ tai với Thường Mộc Chi.

      Thường Mộc Chi trợn to mắt: " ?"

      Thường Nhuận Chi gật đầu.

      "Sao muội sớm!" Thường Mộc Chi vội đứng lên, lảm nhảm: "Trong phủ của ta còn chút dược liệu bổ thân, sau khi về cho người đưa tới cho muội..."

      "Đại tỷ tỷ ngồi , còn sớm mà." Thường Nhuận Chi kéo kéo Thường Mộc Chi ngồi xuống, bất đắc dĩ : "Thời gian còn thấp, muội và A Đồng còn chưa tính toán ra ngoài."

      Thường Mộc Chi vội gật đầu: "Đúng đúng, bây giờ còn chưa được ổn, chờ thai ngồi ổn mới báo tin vui."

      Thường Mộc Chi vui mừng nhìn bụng Thường Nhuận Chi, nửa ngày sau than : "Nhuận Chi, tốt."

      Thường Nhuận Chi chỉ ôn nhu cười.

      "Xem muội tại qua được thích ý như vậy, Đại tỷ tỷ thực cao hứng cho muội." Thường Mộc Chi nhàng phủ phủ Thường Nhuận Chi, dừng lát mới : "Vậy kế tiếp tin tức này, mặc dù là muội biết, cũng phải làm như hoàn toàn thèm để ý."

      "Tin tức gì?" Thường Nhuận Chi tò mò hỏi.

      Thường Mộc Chi giọng : "Hôn của Phương Sóc Chương và thứ nữ Tào Nghệ Đan nhị phòng phủ Văn Viễn hầu, ba ngày sau thân nghênh lễ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :