1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 190: Hậu quả

      Editor: Bộ Yến Tử

      Giải quyết xong Mạc nữ quan, theo lý mà Thường Nhuận Chi nên thoải mái.

      Nhưng thực tế, tâm tình của nàng cũng thấy khoan khoái giống như tưởng tượng.

      Miệng nàng , chuyện Mạc nữ quan Trắc phi gì đó vào phủ là bậy, thể tin.

      Nhưng tin là chuyện, thèm để ý lại là chuyện khác.

      Nếu trong phủ có Trắc phi vào...

      Lông mày Thường Nhuận Chi nhăn lại.

      Ngày đó Mạc nữ quan cách phủ, Thường Nhuận Chi nhận được thông báo của người gác cổng, tiếng biết liền cho qua.

      Cách hai ngày, phủ Thái Tử cũng tốt, phủ Phụ Quốc công cũng tốt, giống như nàng đoán, đều vì Mạc nữ quan xuất đầu.

      Ngụy Tử hỏi thăm biết được, Mạc nữ quan trở về phủ Thái Tử chuyến, lại trở về phủ Phụ Quốc công, lại thấy nàng ta ra khỏi cửa.

      "Có phải cũng bị phủ Phụ Quốc công đuổi rồi, xám xịt trở về nhà mình?" Ngụy Tử phúc hậu .

      Thường Nhuận Chi ngắm nàng ta mắt, nhàn nhạt hỏi: "Mặt ngươi đau?"

      Ngụy Tử bĩu môi, sờ sờ mặt trái của mình, : "Lúc ấy nô tì muốn vung trả nàng ta bạt tai."

      "Sao đó sao?" Thường Nhuận Chi tức giận : "Tật xấu lắm mồm của ngươi, khi nào có thể sửa?"

      Ngụy Tử cười : "Nô tì thay đổi, lần này cũng mất nô tì, nương mới có thể đuổi Mạc nữ quan ."

      "Ngươi còn hỏi ta tranh công sao?" Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu, đến cùng nhìn vào hộp trang sức của mình, chọn hai đóa châu hoa cho nàng ta, : "Cầm chơi ."

      Ngụy Tử cười hì hì nhận lấy.

      Chuyện Mạc nữ quan cách phủ, năm ngày sau Lưu Đồng mới biết được.

      Này ngày sau hướng, Thái Tử cố ý gọi lại cùng nhấc lên việc này.

      Thái Tử : "Cửu Hoàng Tử phi ghen tị như thế, đuổi cả thông phòng của ngươi ra phủ, nàng làm việc, nữ quan trợ giúp nàng quản lý nội viện đều chấp nhận được, có phải sau này, trong phủ các ngươi ngay cả muỗi cái cũng chuẩn vào hay ?"

      Lưu Đồng nghe Thái Tử chửi bới Thường Nhuận Chi, tự nhiên đồng ý, lúc này trả lời ta: "Muỗi cái hấp máu người, tự nhiên có thể cho vào phủ Hoàng Tử, liền cho vào. Hậu viện phủ Thái Tử nhiều nữ nhân, vậy muỗi cái cũng nhiều, chắc là Thái Tử thích thú."

      Lưu Đồng xong chờ Thái Tử phản ứng, chắp tay bỏ .

      Thái Tử suy tư phen mới nghĩ ra, Lưu Đồng ám phúng ta hưởng thụ ủng đám muỗi cái, cam tâm tình nguyện cung cấp muỗi cái hấp huyết.

      ta muốn phát hỏa, nhưng Lưu Đồng xa.

      Trở lại phủ cửu Hoàng Tử, Lưu Đồng tò mò hỏi Thường Nhuận Chi: "Nữ quan kia khi nào vậy? Nàng cho người đuổi ?"

      "Chàng biết sao?" Thường Nhuận Chi bỗng thấy kinh ngạc.

      Lưu Đồng cùng nàng đề cập qua Mạc nữ quan, nhưng Thường Nhuận Chi vẫn luôn cho rằng, biết chuyện Mạc nữ quan cách phủ, chẳng qua đề cập tới nàng ta thôi.

      Lưu Đồng gật đầu: "Hôm nay Thái Tử đến trước mặt ta lớn tiếng huyên náo, ta mới biết việc này."

      Thường Nhuận Chi che miệng.

      "Chuyện làm sao?" Lưu Đồng kỳ quái hỏi nàng.

      Thường Nhuận Chi kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra cho Lưu Đồng nghe, cuối cùng : "Chính nàng ta đến trước mặt thiếp đưa ra nhược điểm, tự nhiên thiếp chỉ có thể dùng xong."

      Lưu Đồng cười , : "Làm được tệ."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày nhìn .

      Lưu Đồng ho ho : "Sáng sớm mỗi ngày nàng ta lại tới thỉnh an, ta thấy nàng ta khó chịu. Lúc ấy ràng là thời điểm phu thê chúng ta nên cùng chỗ, nàng ta lại muốn chen ngang vào, phiền phức."

      Thường Nhuận Chi cúi đầu cười cười.

      Hai phu thê trò chuyện, Thường Nhuận Chi còn tới án giết người ở kỹ lâu.

      "Tra thế nào? Có tìm ra được tin tức gì ?"

      Lưu Đồng lắc đầu: "Lâm vào cục diện bế tắc."

      Lưu Đồng : "Chỉ biết hai người chết đó là tiểu quan Thanh Liễu quán, nơi chết là kỹ lâu kia, còn lại, tra ra được gì hết."

      "Kỳ quái..." Thường Nhuận Chi nhíu mày : "Theo lý mà , hung thủ có khả năng chạy mau đến vậy mới đúng. Khi người nọ từ lầu ngã xuống, nhất định hung thủ còn ở phụ cận."

      Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng : "Chúng ta trước hết nghe tiếng tranh cãi lầu, rồi sau đó mới nhìn thấy người nọ ngã xuống."

      Lưu Đồng vuốt cằm, buông tiếng thở dài: "Từ lúc nhận án này vẫn luôn phá được, đối với Phùng lão đầu, đối với ngũ ca, đều phải chuyện tốt."

      " có chứng cớ, tra án vô pháp tiến triển, cũng có biện pháp."

      Thường Nhuận Chi an ủi Lưu Đồng : "Trong kinh đủ chuyện tình mới mẻ xuất , dân chúng chú ý điểm luôn luôn để mặt. Trừ phi hung phạm đó tiếp tục gây án."

      "Cũng may gần đây có xuất tình tiết vụ án như vậy." Lưu Đồng thở phào nhõm, lại nhìn Thường Nhuận Chi : "Tiếp qua mười ngày, là yến trăm ngày đích tử Thái Tử."

      Thường Nhuận Chi im lặng lát, bất đắc dĩ : "Thiếp nhớ kỹ mà."

      Nàng nhìn Lưu Đồng: "Yến trăm ngày làm ở trong cung, hay ở phủ Thái Tử?"

      "Phủ Thái Tử." Sắc mặt Lưu Đồng nặng nề: "Phụ hoàng vốn định lấy cung yến yến thiên hạ, chúc mừng chuyện vui trăm ngày của đích tôn, lại sợ long ân quá nặng, hài tử chịu nổi, mới từ bỏ."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày, giọng hỏi Lưu Đồng: "Yến trăm ngày lần này, có phải nhất định phải hay ? Có thể mượn cớ ốm ?"

      "Làm như vậy rất dễ thấy."

      Lưu Đồng trầm giọng : "Bởi vì đích tôn xuất thế, ở trước mặt phụ hoàng, Thái Tử cũng vãn hồi được ít mặt mũi. Bây giờ phụ hoàng đối với Thái Tử thập phần để bụng, rất nhiều chính vụ đều giao thác cho ta làm. Gần đây Thái Tử thu liễm rất nhiều, ban sai thập phần cẩn thận..."

      Lưu Đồng : "Mượn cớ ốm , sợ là muốn chọc người chê trách."

      Thường Nhuận Chi ám than tiếng.

      Kỳ thực nàng cũng biết mượn cớ ốm có khả năng, bất quá chỉ nghĩ vậy thôi.

      Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng, giương giương miệng muốn hỏi chuyện Trắc phi, lại cảm thấy nếu hỏi , có vẻ lòng mình quá mức nghi ngờ, có lẽ trúng kế Mạc nữ quan. Lại nhìn sắc mặt Lưu Đồng, dường như cũng vì chuyện gần đây mà phiền não, nên ngậm miệng, nghĩ nhắc tới chuyện này chọc phiền lòng.

      Đảo mắt lại qua ba ngày, hôm nay tiểu Hàn thị dẫn theo Nhạc thị đăng môn.

      Hỏi Lưu Đồng có ở trong phủ hay , tiểu Hàn thị liền cho Thường Nhuận Chi bình lui nha hoàn, chỉ chừa lại tâm phúc, cùng Thường Nhuận Chi chuyện.

      "Ngươi đuổi nữ quan phủ Thái Tử đưa rồi?" Tiểu Hàn thị mở miệng hỏi.

      Thường Nhuận Chi sửng sốt, thấy sắc mặt tiểu Hàn thị tốt, dám giấu diếm, đem tình tiền căn hậu quả báo cho tiểu Hàn thị biết.

      "Mẫu thân hôm nay tới cửa, là vì việc này?" Thường Nhuận Chi hỏi: "Chẳng lẽ xảy ra biến cố gì sao?"

      Tiểu Hàn thị trầm mặt trả lời, Nhạc thị đau lòng nhìn Thường Nhuận Chi, : "Bên ngoài đều truyền khắp, ngươi ghen tị, chỉ đuổi thông phòng của cửu Hoàng Tử ra khỏi phủ, còn chấp nhận được dung mạo tốt đẹp của nữ quan trong phủ, thậm chí đối với nàng ta ác ngữ tướng hướng..."

      Thường Nhuận Chi cũng chìm mặt.

      "Lời đồn đãi chuyện nhảm nhất vô dụng, lại có thể trở thành lợi khí giết người." Tiểu Hàn thị Thường Nhuận Chi, trầm giọng : "Ngươi muốn đuổi người ra khỏi phủ, nhất định phải tìm ra lý do đường đường chính chính, chính đại quang minh tống xuất nàng ta khỏi phủ, khiến người ta cầm thấy nhược điểm của ngươi! Khi nàng ra khỏi phủ, ngươi nên cho người mang nàng ta rời khỏi, hận thể khua chiêng gõ trống phen báo cho người khác biết đến cùng vì sao đưa nàng ta cách phủ! Ngươi xem ngươi làm chuyện này, tại khiến ngươi lâm vào cục diện bất lợi!"

      Thường Nhuận Chi nhất thời cười khổ.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 191: Ghen tị

      Editor: Bộ Yến Tử

      Dường như tiểu Hàn thị bị nàng làm tức giận , mắng nàng mấy câu còn thu được miệng.

      "Biết ngươi thiện tâm, ý thiện cũng nên dùng ở loại địa phương này! Bây giờ khen ngược, ngươi vừa đố danh ra, người khác đều đồng tình nữ quan, ngược lại chỉ trích ngươi phải! đến , là ngươi đuổi người khỏi phủ!"

      Tiểu Hàn thị kịp thở: "Người này nếu truyền đến đầu, chừng ngày nào đó Thánh thượng lại cho cửu Hoàng Tử hai Trắc phi, đến lúc đó ngươi có thể làm sao đây?!"

      Nhạc thị lôi kéo tiểu Hàn thị : "Thái thái cần tức giận, tam nương còn tuổi, thể nghĩ lâu dài như vậy..."

      "Nàng tự cho mình xử lý rất khá, chịu suy xét tới kết quả kém cỏi nhất!"

      Tiểu Hàn thị tát văng tay Nhạc thị ra, đứng dậy trở về, phút chốc quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi : "Còn có thông phòng kia, cứ như vậy cho ra khỏi phủ sống?"

      Thường Nhuận Chi chỉ có thể lại lần chuyện của Vương Bảo Cầm.

      Đó cũng là đồng ý của Lưu Đồng, tiểu Hàn thị nghe xong ngược lại cũng chưa gì khác, chỉ lảm nhảm: "Lúc trước Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, ngươi trở về Hầu phủ thảo chủ ý, ta với ngươi thể đắc tội Thái Tử, hai là thể truyền ra thanh danh ghen tị, ngươi lại la ó..."

      Tiểu Hàn thị lại ngồi xuống, Nhạc thị sốt ruột : "Thái thái đừng chú ý mắng tam nương, tình phát triển đến bây giờ, cũng là do Mạc nữ quan làm người an phận, ra phủ huyên thuyên loạn bại hoại danh dự tam nương... Nên làm sao đây, còn muốn thái thái cho tam nương chủ ý, thể để Mạc nữ quan cứ như vậy liên tục bại hoại thanh danh tam nương..."

      Thường Nhuận Chi vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nhận sai : "Mẫu thân, là nữ nhi nghĩ xóa... Ngay từ đầu có đứng ở điểm cao, ngược lại khiến cho Mạc nữ quan chui chỗ trống, nữ nhi biết sai rồi, mẫu thân đừng nóng giận, vì nữ nhi chọc tức thân thể chính là nữ nhi đắc tội quá..."

      Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi như vậy, tức giận cũng tiêu nửa.

      "Ngươi đó." Tiểu Hàn thị lắc đầu, tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước ngươi thừa nhận ngươi ghen tị, nhưng chỉ có trong lòng ngươi biết, sao có thể biểu ra ngoài? Bên cạnh đều dễ , nếu Thánh thượng hạ chỉ ban cho cửu Hoàng Tử hai Trắc phi, ngươi phải mất nhiều hơn được sao?"

      Thường Nhuận Chi cười khổ, tâm A Đồng nhận.

      Tiểu Hàn thị , cửa phòng "Phanh" tiếng bị mở ra.

      Lưu Đồng đứng ở cửa, sắc mặt trịnh trọng lễ cái với tiểu Hàn thị và Nhạc thị, : "Nhạc mẫu và di nương yên tâm, tiểu tế tuyệt đối cưới Trắc phi. Đó là kháng chỉ, cũng tuyệt nuốt lời. Trong phủ này, vĩnh viễn chỉ có mình Nhuận Chi. Nếu làm trái lời thề, thiên lôi đánh xuống."

      "Ai u, cửu Hoàng Tử này..."

      Tiểu Hàn thị vội xua tay, muốn lên che miệng , lại dám mạo phạm, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.

      Nhạc thị lệ đầy vành mắt, nhìn Lưu Đồng lại nhìn Thường Nhuận Chi, trong mắt vừa là vui mừng, lại vừa đau lòng.

      Biểu của Thường Nhuận Chi so với bất luận kẻ nào đều bình thường, ôn nhu hỏi Lưu Đồng: " phải xuất môn làm việc sao, sao lại trở về?"

      Lưu Đồng giống như bình thường hồi đáp nàng: "Quên đồ, trở về lấy."

      Thường Nhuận Chi cười cười: "Làm gì tự mình chuyến."

      "Thuận tiện cũng trở về xem ta có ở đây, nàng làm gì." Lưu Đồng nhìn nàng cười cười, vào trong nhà, với tiểu Hàn thị và Nhạc thị: "Nhạc mẫu, di nương yên tâm, nếu như thanh danh Nhuận Chi ghen tị truyền đến trước mặt Thánh thượng, cũng có ta mình gánh chịu."

      Tiểu Hàn thị chần chờ nhìn Lưu Đồng, thấy vẻ mặt chân thành tha thiết, giống hư ngôn, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng thả xuống.

      Gật gật đầu, tiểu Hàn thị : "Cửu Hoàng Tử có việc, vẫn nên trước . Ta với Nhuận Chi chuyện lát."

      Lưu Đồng cũng ép buộc, gật đầu : "Vậy nhạc mẫu và di nương bồi Nhuận Chi trò chuyện, tiểu tế cáo lui trước."

      Lưu Đồng lễ cái mới chịu , tiểu Hàn thị thở dài, với Thường Nhuận Chi: "Cửu Hoàng Tử ngược lại là tâm xem ta cùng di nương ngươi đối đãi như trưởng bối."

      Dừng chút, bà ta : "Cũng bởi vì đối với ngươi chân tình thương."

      Thường Nhuận Chi thấp cúi đầu.

      "Thôi, cửu Hoàng Tử có thái độ này, ta cũng yên tâm rất nhiều." Tiểu Hàn thị ngồi xuống giọng : "Nhưng mà ngươi thể cái gì cũng làm."

      Thường Nhuận Chi nhìn bà ta, thành tâm thỉnh giáo : "Mẫu thân có chủ ý gì?"

      Tiểu Hàn thị lặng im lát, hỏi Thường Nhuận Chi: "Trong phủ cửu Hoàng Tử phải có hai thông phòng sao? người rời phủ, còn người kia đâu? Làm người như thế nào?"

      Thường Nhuận Chi hiểu ý tứ tiểu Hàn thị.

      " người khác còn ở trong phủ, làm người nhát gan sợ phiền phức, cũng gây chuyện." Thường Nhuận Chi đáp trả tiểu Hàn thị câu, chần chờ : "Mẫu thân là muốn... Để con nâng đỡ nàng ta sao?"

      "Trong phủ Hoàng tử chỉ có chính phi là ngươi, có Trắc phi, có thị thiếp, quả thực thể nào nổi." Tiểu Hàn thị : "Sầm Vương phi gia thế hiển hách, từ quen điêu ngoa, nàng ta quản Sầm Vương cho nạp Trắc phi và thị thiếp, cũng ai dám gì. Nhưng mà ngươi lại giống vậy."

      Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi : "Hầu phủ chúng ta suy thoái, tuy ngươi có đại tỷ tỷ thân phận là Thụy Vương phi, nhưng thể luôn dựa vào danh vọng của nàng."

      Thường Nhuận Chi gật đầu.

      Tiểu Hàn thị tiếp tục : "Tiện nghi người khác, chẳng bằng ngươi tự tạo ra tiện nghi. Thông phòng kia, ngươi tìm cơ hội đề nàng ta thành thị thiếp , cũng có thể chặn miệng những người khác."

      Thường Nhuận Chi hơi cúi đầu.

      Nàng có chút đồng ý.

      Chẳng sợ chính là treo danh vọng, vẫn thể làm cho lòng nàng thấy thoải mái.

      "Tam nương cứ nghe theo thái thái ." Nhạc thị làm dịu nàng, : "Thái thái là vì tốt cho tam nương."

      Tiểu Hàn thị cũng nhìn Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi thở dài.

      Nàng cũng biết đây là biện pháp tốt nhất, nàng như cường thịnh trở lại, cũng có ý tứ gì khác.

      Thường Nhuận Chi chậm rãi gật đầu, : "Nữ nhi biết, mẫu thân, di nương yên tâm ."

      Tiểu Hàn thị vui mừng cười, vỗ tay Thường Nhuận Chi: "Hảo hài tử, mặc dù người nọ thành thị thiếp, cửu Hoàng Tử đụng nàng ta, nàng ta cũng chỉ là thị thiếp danh nghĩa mà thôi. Tình thế như thế, ngươi cần để tâm vào chuyện vụn vặt."

      "Nữ nhi ." Thường Nhuận Chi gật đầu .

      Tiểu Hàn thị nhìn nàng cười cười, đứng dậy : "Vậy ta cùng di nương ngươi về trước." Dừng lát, tiểu Hàn thị : "Nữ quan kia dùng lời đồn ý đồ hãm hại ngươi, chờ ngươi nâng thông phòng kia lên làm thị thiếp, cũng dùng phương thức đồng dạng đánh trả. Tốt nhất, trước mặt Sầm Vương phi nữ quan kia sở làm việc, còn có thể thêm câu, nữ quan kia quyến rũ cửu Hoàng Tử. Tin tưởng Sầm Vương phi đối với những chuyện này, cùng ngươi có điều cộng minh."

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc ngẩng đầu.

      Tiểu Hàn thị nhìn nàng : "Nhuận Chi, sau việc kinh động này hi vọng ngươi nhớ lấy, diệt cỏ, phải trừ tận gốc. Ngươi chèn ép được nàng ta, triệt để làm cho thể lật người mới thôi."

      Tiểu Hàn thị cùng Nhạc thị trở lại Hầu phủ, Thường Nhuận Chi hoãn hoãn thần, nhìn Diêu Hoàng hỏi: "Mới vừa rồi ngươi nghe ta và thái thái ?"

      Diêu Hoàng nuốt nước miếng, nhàng gật đầu.

      Tiểu Hàn thị chỉ nàng dùng chiêu này, có thể là cực ngoan.

      ràng để nàng mượn tay Sầm Vương phi phế Mạc nữ quan!

      " nương..." Diêu Hoàng khẩn trương nhìn Thường Nhuận Chi: "Lời thái thái , ngài nghe theo sao..."

      Thường Nhuận Chi , nửa ngày sau mới than tiếng: " đến chỗ Đoạn Nhu Nam trước ."

      Dừng lát, nàng : "Vừa vặn, cũng có thể hỏi chút bí mật của nàng ta, đến cùng là cái gì."

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 192: Đường ra

      Editor: Bộ Yến Tử

      Từ sau khi Vương Bảo Cầm dẫn hai huynh muội Tiêu thị rời khỏi phủ, Đoạn Nhu Nam ở trong phủ cửu Hoàng Tử lại càng giống như người hình, suốt ngày cửa lớn ra, cửa sau gần.

      Trời phú cho nàng ta sức nhẫn nại chịu được tịch mịch, cầm tú khung có thể ngồi thêu cả ngày.

      Khi Thường Nhuận Chi tới Nhàn Lạc viện, Đoạn Nhu Nam thêu khăn tay.

      góc khăn tuyết trắng, thành hình nửa cành mai vàng.

      Đoạn Nhu Nam yên đón Thường Nhuận Chi vào, hành lễ với nàng, giọng hỏi: "Sao Hoàng Tử phi lại đến đây..."

      Thường Nhuận Chi ôn hòa : "Tự nhiên là có việc mới đến tìm ngươi."

      Đoạn Nhu Nam càng yên.

      Thường Nhuận Chi cho phép nàng ta ngồi, mặc dù nàng ta theo lời ngồi xuống, nhưng có thể nhìn ra nàng ta cực kì bất an.

      "Đừng khẩn trương." Thường Nhuận Chi cười cười, : "Hôm nay tới tìm ngươi chuyện, đối với ngươi mà , ngược lại là chuyện tốt."

      Tuy là như vậy, nhưng tâm Đoạn Nhu Nam vẫn treo lơ lửng.

      Thường Nhuận Chi ngắm khăn tay trong tú khung mà nàng ta thêu, ý bảo Đoạn Nhu Nam đưa cho nàng xem.

      Đoạn Nhu Nam nâng khung thêu đến trước mặt Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi tiếp nhận, xem qua, sau đó khen ngợi: "Ngươi thực khéo tay."

      "Để Hoàng Tử phi chê cười..." Thanh Đoạn Nhu Nam càng thấp, nuốt nuốt nước miếng : "Hoàng Tử phi tới gặp nô tì, là vì..."

      "À, là như thế này." Thường Nhuận Chi nhìn Đoạn Nhu Nam, giọng : "Bảo Cầm rời khỏi phủ, trong phủ chỉ còn lại mình ngươi. Ta nghĩ, nếu như ngươi muốn giống như Bảo Cầm tính toán rời phủ sinh sống, đề ngươi làm thị thiếp của Cửu điện hạ. Như vậy, ngươi cũng có thể tiếp tục ở lại Nhàn Lạc viện."

      Thường Nhuận Chi hỏi Đoạn Nhu Nam: "Ngươi thấy sao?"

      Kỳ thực theo thân phận của Thường Nhuận Chi, muốn đề Đoạn Nhu Nam từ nha hoàn thông phòng lên làm thị thiếp, căn bản cần thiết hỏi qua ý kiến nàng ta.
      Bất quá Thường Nhuận Chi áp căn nghĩ tới muốn chuyên quyền độc đoán, xuất phát từ tôn trọng, vẫn là hỏi Đoạn Nhu Nam trước.

      Đoạn Nhu Nam nghe vậy nên thấy sửng sốt, giơ tay chỉ chỉ mình: "Thị, thị thiếp sao?"

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm.

      "Nô, nô tì..." Đoạn Nhu Nam gấp gáp chớp chớp mắt, gần như có chút khẩn trương hỏi: "Hoàng Tử phi, nếu là, nếu là thành thị thiếp của cửu điện hạ, có phải nô tì có thể tiếp tục ở lại phủ cửu Hoàng Tử hay ?"

      Thường Nhuận Chi cảm thấy biết vậy nên quái dị, gật đầu : "Đương nhiên."

      "Vậy nô tì nguyện ý!" Đoạn Nhu Nam vội gật đầu , sợ sau đó Thường Nhuận Chi đổi ý.

      Thường Nhuận Chi cả cười, : "Nếu như thế, sau này ngươi chính là Đoạn di nương trong phủ. Phân lệ mỗi tháng, gia tăng nhiều hơn so với lúc trước."

      Dừng lúc, Thường Nhuận Chi : "Bất quá, chuyện hầu hạ cửu Hoàng Tử, cần ngươi."

      Đoạn Nhu Nam chút cũng thấy đó là việc gì khó khăn, biểu cảm mặt chút biến hóa.

      Thường Nhuận Chi nhàng thở ra —— xem ra Đoạn Nhu Nam cũng có ý tứ muốn hầu hạ A Đồng, chính là cần danh phận vĩnh viễn đợi ở trong phủ Hoàng Tử mà thôi.

      xong chuyện này, sắc mặt Thường Nhuận Chi trở nên nghiêm chỉnh, cho Diêu Hoàng ánh mắt.

      Diêu Hoàng hiểu ý, gọi hai nha hoàn khác rời khỏi phòng, khép cửa lại.

      Trong vui sướng Đoạn Nhu Nam như trước sâu sắc, nhất thời yên : "Hoàng Tử phi đây là..."

      Thường Nhuận Chi nhìn Đoạn Nhu Nam: "Sau này ngươi là thị thiếp trong phủ, vậy , nhất định cùng hưng suy, cộng vinh nhục cùng phủ Hoàng Tử. Lời này, ngươi hiểu chưa?"

      Ánh mắt Đoạn Nhu Nam lóe ra bất an, gật đầu.

      "Như vậy..." Thường Nhuận Chi giọng : "Có phải ngươi nên với ta, vì sao ngày hôm đó ngươi nghe có người đề cập tới Sầm Vương, đột nhiên trở nên luống cuống?"

      Nhất thời, sắc mặt Đoạn Nhu Nam trở nên tái nhợt, mắt trợn to.

      "Nơi này chỉ có ngươi và ta, nếu ngươi muốn vĩnh viễn ở lại phủ cửu Hoàng Tử nhận che chở, ta phải biết rằng, ngươi tồn tại, có phải có uy hiếp đến phủ hay mới tốt." Thường Nhuận Chi : "Ta hi vọng, ngươi có thể với ta."

      Bộ ngực Đoạn Nhu Nam dồn dập phập phồng hồi lâu, nàng ta mới có thể điều tiết xuống.

      Đoạn Nhu Nam đau khổ cười: "Ngày ấy, Bảo Cầm tỷ với nô tì, đường ra tương lai của nô tì, tốt nhất đó là Hoàng Tử phi nguyện ý để nô tì trở thành thị thiếp của Cửu điện hạ, ở trong phủ an ổn sống cả đời... Nếu số phận nô tì là vậy, hết thảy đều nghe theo cửu Hoàng Tử phi."

      Thường Nhuận Chi hơi nâng mi.

      Vương Bảo Cầm trí tuệ lại thức thời, khiến người ta thưởng thức.

      Cũng may, nàng ta có dã tâm.

      Thường Nhuận Chi ôn hòa nhìn Đoạn Nhu Nam.

      Đoạn Nhu Nam hít sâu hơi, tựa hồ là cổ vũ dũng khí, thấp giọng : "Nô tì là tú nữ dân gian, do tuyển tú mà tiến cung. Nô tì vụng về, hiểu nhân tình, thời điểm nhị luân đắc tội Thái giám chưởng , hiểu bị xoát xuống dưới. Sau đó nô tì đến cung Quý phi nương nương, làm cung tì."

      "Người trong cung, đều phải phân ba bảy loại. Khi nô tì vừa , chỉ là mặt sinh cung tì, trong cung Quý phi nương nương có Thái giám thông thị, quản bốn tiểu Thái giám dưới tay. Đại khái là người nọ thấy nô tì dễ khi dễ, cho nên thường xuyên tạ cố quấy rầy nô tì."

      " chỉ như vậy, nô tì còn nhìn thấy, ta dùng thù du nhúng nước quật tiểu Thái giám dưới cấp ta..."

      "Vốn dĩ nô tì đồng tình tiểu Thái giám kia, nhưng ai mà biết, tiểu Thái giám kia cũng phải hạng người tốt lành gì, chịu khổ chỗ Thái giám thông thị, xoay người cái liền bắt nạt uy hiếp nô tì, hỏi nô tì muốn bạc, cho ác ngôn tướng hướng với nô tì, thậm chí động thủ động cước..."

      "Từ khi đó, nô tì rất chán ghét hoạn quan."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, có thể lý giải Đoạn Nhu Nam.

      Hoạn quan trong cung bởi vì đánh mất năng lực cơ bản nhất của nam nhân, cho nên rất nhiều người có chút biến thái về mặt tâm lý.

      Đoạn Nhu Nam bình phục quyết tâm, tiếp tục : "Bởi vì e ngại chán ghét hoạn quan, nô tì thấy bọn họ đều đường vòng. với tỷ muội cung tì, cùng giống với nô tì, cảm thấy hoạn quan đáng giận đáng hận. Cho nên, cho tới bây giờ nô tì nghĩ tới, vậy mà có người cùng hoạn quan trò chuyện vui vẻ, thậm chí lấy bằng hữu chi lễ tướng đợi."

      Đoạn Nhu Nam dừng lát, : "Huống hồ, người này còn là hậu duệ thiên hoàng quý tộc."

      Thường Nhuận Chi nâng lông mày: "Ngươi , Sầm Vương hả?"

      Đoạn Nhu Nam gật đầu, : "Chính là Sầm Vương. Trong lúc vô ý nô tì nhìn thấy, ta cùng đám hoạn quan trong cung vui cười tức giận mắng, ở chung vui."

      Thường Nhuận Chi thầm nghĩ, Sầm Vương có lúc bình dị gần gũi như vậy sao?

      "Nô tì cảm thấy tò mò, cho nên đoạn ngày kia, liền chú ý Sầm Vương nhiều chút."

      Đoạn Nhu Nam giọng : "Nô tì phát , ta chỉ trong lúc thầm kín xưng huynh gọi đệ với đám hoạn quan, thậm chí ta còn tác hợp nhiều cung tì và hoạn quan kết thành đối thực. Hoạn quan thể làm việc nam nữ, Sầm Vương liền sắp xếp ít tinh thông này với nữ tử, chuyên môn hầu hạ hoạn quan. Có hoạn quan có ham thích cổ quái ghê tởm, ta cũng có thể tận lực thỏa mãn..."

      Thường Nhuận Chi càng nghe càng nhíu chặt lông mày.

      "Rồi sau..." Đoạn Nhu Nam thở hắt ra: "Rồi sau đó có ngày nô tì phát , Sầm Vương sắp xếp nữ tử tiến cung, có võ công hầu hạ bên người Thục phi nương nương, Sầm Vương ta lại..."

      Đoạn Nhu Nam đến đây, dường như biết làm sao để tiếp, lông mày nhăn lại, che ngực bộ ghê tởm.

      Thường Nhuận Chi giống như phúc chí tâm linh, : "Chẳng lẽ Sầm Vương , cùng thái giám việc nam nữ?"

      Đoạn Nhu Nam kinh ngạc ngẩng đầu, kinh ngạc vì sao Thường Nhuận Chi có thể tự nhiên ràng loại chuyện này ra ngoài miệng như thế.

      "Xem ra ta đúng?" Thường Nhuận Chi hỏi.

      nghĩ tới Đoạn Nhu Nam lại lắc đầu.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 193: Mê

      Editor: Bộ Yến Tử

      " phải sao?" Thường Nhuận Chi kinh ngạc hỏi lại.

      Đoạn Nhu Nam : "Sầm Vương có phải nam phong hay , nô tì biết. Nhưng chắc chắn, ta cũng có ham mê như vậy..."

      "Vậy mới vừa rồi ngươi muốn , Sầm Vương làm sao?" Thường Nhuận Chi hỏi.

      Đoạn Nhu Nam hít sâu hơi, : "Sầm Vương có sở thích rình coi, ta rình coi Thái giám cùng... Cùng nữ tử sinh hoạt vợ chồng."

      Thường Nhuận Chi mở to mắt.

      "Hoạn quan và nữ tử hẹn hò, đều chọn những nơi hẻo lánh hoang vắng như vườn Ngụ Uyển. Sầm Vương rình coi bọn họ, chưa bao giờ cho người ta biết. Hơn nữa nô tì còn phát , Võ công công càng sảng khoái, nàng kia càng hô đau, Sầm Vương liền... Ánh mắt dường như sáng lên."

      Đại khái là nghĩ tới cảnh tượng lúc đó Sầm Vương rình coi hoạn quan và nữ tử sinh hoạt vợ chồng, nàng ở bên rình coi Sầm Vương, Đoạn Nhu Nam vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng, cả người nhịn được run lên.

      Thường Nhuận Chi gật đầu, : "Rồi sau đó?"

      "Rồi sau đó, nô tì sợ bị phát , lặng lẽ bỏ chạy. Sau này lại có vài lần như vậy, nô tì đụng tới Sầm Vương và đám công công mà ta kết giao cùng đến, phía sau Sầm Vương là hai nữ nhân trang điểm nha hoàn... Nô tì nhịn được chân lặng lẽ theo sau, đều có thể nhìn thấy Sầm Vương tránh ở bên góc, xem trộm bọn họ..."

      Thanh Đoạn Nhu Nam ngày càng thấp: "Cuối cùng có lần, nô tì kém chút bị phát ."

      Thường Nhuận Chi ngồi dậy: "Bị phát sao?"

      " có." Đoạn Nhu Nam lắc đầu: "Nô tì tránh ở bên xem biểu cảm của Sầm Vương, bên tai có thể nghe được thanh hưng phấn thay đổi lên xuống của hoạn quan... Rồi sau đó, phía sau nô tì có người lên tiếng hỏi nô tì ở đó làm cái gì..."

      Đoạn Nhu Nam cúi đầu: "Nô tì đương nhiên dám quay đầu, đứng yên quay lưng ôm mặt bỏ chạy. Bên kia địa phương hẻo lánh, cung cũng nhiều, rất nhanh nô tì chạy mất."

      "Sau đó sao?"

      Thường Nhuận Chi nhịn được hỏi.

      Đoạn Nhu Nam xấu hổ cúi đầu: "Nô tì biết, nhưng nô tì có thể khẳng định, lúc đó người nọ ở phía sau nô tì lên tiếng, thanh ta chuyện, nhất định Sầm Vương nghe thấy được..."

      Đoạn Nhu Nam ô mặt: "Có thể là nô tì hại chết người."

      Thường Nhuận Chi biết nên cái gì.

      Đoạn Nhu Nam tĩnh tọa hồi lâu, hoãn quá thần lai, tiếp tục : "Từ đó về sau, nô tì dám hỏi thăm tin tức có liên quan tới Sầm Vương nữa. Thời đến vận chuyển, Quý phi nương nương ngẫu nhiên biết được nô tì là tú nữ được tuyển cùng quê với bà ta, liền điểm nô tì hầu hạ bên người. Ngày lành qua được lâu, Quý phi nương nương bỗng nhiên đưa ra chủ ý, để nô tì hầu hạ Thánh thượng."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, : "Điểm này ta cũng nghe người ta qua, bất quá cuối cùng, ngươi bị Quý phi nương nương đưa cho Cửu điện hạ."

      Đoạn Nhu Nam : "Đó là bởi vì... Nô tì thấy bên cạnh Thánh thượng có vị công công, đúng là ngày ấy nô tì kém chút bị phát , Sầm Vương rình coi hoạn quan. Lúc đó nô tì sợ tới mức , tự nhiên lộ ra trước mặt Thánh thượng. Thánh thượng cho rằng nô tì sợ ông ấy, cho nên..."

      Thường Nhuận Chi gật đầu: "Tiền căn hậu quả, ta cũng đều hiểu . Có thể, phải chuyện này dọa ngươi sợ ra thành như vậy?"

      Đoạn Nhu Nam lắc đầu, mặt lộ ra sợ hãi.

      "Tâm nô tì sinh ý sợ hãi là vì... qua hai ngày, thấy vị công công kia nữa, qua vài ngày, mới có người phát thi thể trầm đáy giếng..."

      Sắc mặt Đoạn Nhu Nam tái nhợt: "Nhất định, nhất định là Sầm Vương làm! Nô tì liên tục sợ, sợ ta biết ngày đó phát bí mật của ta, là nô tì, ta , giết chết nô tì!"

      Thường Nhuận Chi lặng im nửa ngày, đứng lên : "Tốt lắm, tình ta cũng biết đến. Ngươi cần lo, từ đây về sau, ngươi chính là Đoạn di nương thị thiếp của cửu Hoàng Tử, mặc dù là Sầm Vương, cũng thể bắt ngươi."

      "Hoàng Tử phi..." Đoạn Nhu Nam hoảng sợ nhìn Thường Nhuận Chi: "Nếu, nếu Sầm Vương tìm tới nô tì..."

      " có bằng chứng, ta có thể thế nào?" Thường Nhuận Chi nhìn nàng ta cười trấn an: "Chuyện này, sau này ngươi đừng nữa, coi như biết."

      Đoạn Nhu Nam gật đầu.

      Thường Nhuận Chi hốt nghĩ đến chuyện, hỏi Đoạn Nhu Nam: "Vì sao Quý phi nương nương lại đưa ngươi cho Cửu điện hạ? Trong ấn tượng của ta, Quý phi nương nương phải người như vậy."

      Quý phi làm người xử đều cực thoả đáng, loại chuyện chọc người tranh luận này, bà ta chủ động làm.

      Đoạn Nhu Nam xoa xoa khóe mắt tràn lệ, nghe vậy đáp: "Là nô tì nghe Hiển tần —— à , tại là Hiền phi nương nương, nô tì nghe Hiền phi nương nương tặng người cho cửu Hoàng Tử, cho nên cầu Quý phi nương nương đưa nô tì . Khi đó tuổi của nô tì cũng lớn, Quý phi nương nương nhấc lên chuyện này với Hiền phi nương nương, Hiền phi nương nương cảm thấy vừa vặn thấu đôi, nên đồng ý."

      Thường Nhuận Chi hỏi: "Vì sao lại chọn Cửu điện hạ?"

      Đoạn Nhu Nam : "Bởi vì bên cạnh Cửu điện hạ, cần hoạn quan."

      Đại khái là giờ ở trong cung, chịu qua hoạn quan lấn nhục, theo lý mà bên người Hoàng Tử đều phải có vị Tổng quản công công theo, nhưng Lưu Đồng lại cần.

      Trong phủ cửu Hoàng Tử, có hoạn quan.

      Thường Nhuận Chi nghe vậy cười, : "Ta biết. Tốt lắm ngươi nghỉ ngơi , ta trở về."

      Đoạn Nhu Nam tự mình tiễn nàng rời khỏi Nhàn Lạc viện, vừa vui sướng lại vừa yên ở trong phòng, qua lại vài lần, vẫn cảm thấy đây là bánh thịt thiên hạ rớt, đến bây giờ nàng ta còn cảm thấy chân thực.

      Thường Nhuận Chi trở về chủ viện, khi đề cập ham mê của Sầm Vương : "Kỳ thực theo ý ta, ta có loại ham mê rình coi, ngược lại tính là gì."

      So sánh với những chuyện biến thái mà Thường Nhuận Chi nghe qua, Sầm Vương như vậy, chỉ có thể xem như là nhi khoa.

      Nàng dừng lúc, : "Chân chính để ta để ý là... trong lời mà Đoạn Nhu Nam đề cập, hoạn quan."

      Diêu Hoàng chần chờ : " nương là chỉ, Sầm Vương và các vị công công trong cung giao tình rất tốt?"

      "Đây là thứ nhất." Thường Nhuận Chi : " đường trở về ta đột nhiên nhớ tới, lúc đó chẳng phải Tiêu Ngọc Trạch cũng là hoạn quan sao?"

      Diêu Hoàng im lặng.

      "Nhưng mà nghe lời Đoạn Nhu Nam kể, cũng có đề cập Tiêu Ngọc Trạch. Huống chi, bản thân Tiêu Ngọc Trạch ở trong cung, cũng tính là hoạn quan có thế lực. Đoạn Nhu Nam nhắc tới Sầm Vương cùng chi lui tới, hơn phân nửa đều là đại Thái giám có quyền thế."

      Thường Nhuận Chi thở dài.

      "Đó cũng chỉ là ta tự mình miên man suy nghĩ mà thôi, quên , đừng để ý..." Thường Nhuận Chi xoa xoa trán: "Gần đây luôn cảm thấy đầu váng mơ hồ, dường như ngủ đủ giấc."

      Diêu Hoàng tiến lên : " nương là xuân mệt nhọc , bằng mời đại phu đến bắt mạch?"

      " cần lao sư động chúng." Thường Nhuận Chi : "Ta ngủ giấc."

      Diêu Hoàng liền đỡ Thường Nhuận Chi nằm xuống sạp, buông rèm xuống cho nàng.

      Vừa cảm giác, Thường Nhuận Chi ngủ thẳng đến hạ thưởng mới dậy, Lưu Đồng trở lại, an vị cách giường nàng xa, cầm sách xem.

      Thấy phía bên kia Thường Nhuận Chi phát ra động tĩnh, Lưu Đồng vội bỏ sách xuống đến bên người nàng.

      Thường Nhuận Chi : "Chàng trở lại à? Canh giờ gì rồi?"

      "Giờ Thân cuối cùng." Lưu Đồng cười cười, : "Diêu Hoàng gần đây nàng luôn cảm thấy khó chịu, hay là cho đại phu tới nhìn nàng cái ."

      " cần..."

      " mời, lập tức đến." Lưu Đồng nhéo nhéo mũi nàng: "Để cho đại phu bắt mạch, an tâm hơn."

      Thường Nhuận Chi chỉ có thể theo .

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 194: Hỉ mạch

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi rửa mặt xong, đại phu đến.

      Đặt gối xem mạch xuống, đại phu mời Thường Nhuận Chi để cổ tay lên.

      Đáp mạch, nhắm mắt, ngưng thần, nửa ngày sau, đại phu mới ý bảo Thường Nhuận Chi có thể, cũng thu hồi gối mạch, mỉm cười nhìn Lưu Đồng : "Chúc mừng Cửu điện hạ, Hoàng Tử phi có hỉ mạch, có mau hai tháng."

      Lưu Đồng giúp Thường Nhuận Chi kéo cổ tay áo, mạnh mẽ quay đầu nhìn đại phu, trong kinh hỉ xen lẫn yên: "Hỉ mạch?"

      Đại phu Niệp Sơn Dương Tu, gật đầu cười : "Thời gian còn thấp, mạch tượng còn ràng. Thân thể Hoàng Tử phi có chút suy yếu, mấy ngày này, hay là muốn hảo hảo tịnh dưỡng."

      "Tốt tốt tốt, nhất định hảo hảo tịnh dưỡng, hảo hảo tịnh dưỡng!" Lưu Đồng vui mừng quá đỗi, vội vàng cho người đưa cho đại phu hà bao chẩn kim có vẻ rất nặng, cả người giống như con quay, ở tại chỗ vòng vo, hưng phấn kích động khác hẳn với cửu điện hạ thanh lãnh ngày thường, tưởng chừng như hai người.

      "Nhuận Chi, nàng nghe được sao? Là hỉ mạch, hỉ mạch!"

      Lưu Đồng tiến đến phía trước Thường Nhuận Chi, bắt lấy hai tay của nàng vô cùng vui sướng .

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ cười cười, gật đầu : "Ừ ừ, nghe được, là hỉ mạch."

      "Ta muốn làm cha, nàng muốn làm nương."

      Lưu Đồng nhếch môi, hận thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

      Nhìn thấy bộ dáng thuần nhiên vui sướng của , Thường Nhuận Chi nhịn được nở nụ cười.

      Nàng rút tay ra sờ sờ bụng mình, có chút thể tin được, nơi này bắt đầu dựng dục tiểu sinh mệnh rồi.

      Tin tức này, tới rất đột ngột.

      Là đột ngột xuất sinh mệnh khiến nàng kinh hỉ.

      Thường Nhuận Chi nghĩ tới, bỗng nhiên nghe Lưu Đồng "Ai nha" tiếng.

      ảo não vỗ vỗ đầu, mại chân mãnh hai bước, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi : "Ta quên hỏi đại phu đều cần phải chú ý những gì rồi ..."

      Thường Nhuận Chi buồn cười vẫy vẫy tay với , : "Trở về, như vậy chạy đến trước mặt đại phu, phải khiến người ta chê cười sao?"

      Lưu Đồng nghe lời trở lại bên cạnh Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi đối cười : "Thường ngày là làm sao quá, còn làm sao quá. Lúc trước đều xảy ra vấn đề, bây giờ còn có thể xảy ra vấn đề?"

      Thường Nhuận Chi dừng lát, dặn dò Lưu Đồng : "Đại phu mạch tượng còn thấp, chúng ta biết là được, đừng ra ngoài. Chờ thêm đoạn thời gian, lại báo tin vui cũng muộn."

      Lúc này Thường Nhuận Chi cái gì, tự nhiên Lưu Đồng đều gật đầu được.

      Ánh mắt liên tục cong, u lam trong hốc mắt nước dạng dạng, ôn nhu cơ hồ có thể đem người nịch tễ.

      Thường Nhuận Chi tự chủ cười rộ lên, chủ động kéo tay , lặng im lát : "Có chuyện muốn với chàng."

      "Chuyện gì vậy?" Lưu Đồng cười hỏi.

      Thường Nhuận Chi giọng : "Thiếp với Đoạn Nhu Nam, đề thân phận cho nàng ta. Sau này, nàng ta là thị thiếp của chàng."

      Biểu cảm vui mừng của Lưu Đồng dừng lúc, có chút bồn chồn nhìn Thường Nhuận Chi: "Đây là vì sao?"

      Thường Nhuận Chi : "Mẫu thân cho chủ ý, như vậy... Tốt xấu có thể vãn hồi chút đố danh của thiếp. Còn nữa, Đoạn Nhu Nam cũng có tâm tư kia, nghĩ ở trong phủ an ổn qua ngày. Sắp xếp như vậy, coi như là song thắng."

      Lưu Đồng nhíu mày, cẩn thận nhìn vẻ mặt Thường Nhuận Chi, : "Nhuận Chi, nàng mở lòng."

      "Làm sao ." Thường Nhuận Chi kinh ngạc : "Thiếp có thai, làm sao mở lòng."

      " phải." Lưu Đồng : "Ý của ta là, đề Đoạn Nhu Nam lên làm thị thiếp, nàng mở lòng."

      Thường Nhuận Chi cổ cổ quai hàm muốn phủ nhận, chống lại hai mắt chân thành tha thiết của Lưu Đồng, lại tiết khí.

      "Được rồi." Nàng : "Thiếp thừa nhận, chuyện này, phải thiếp tự nguyện làm, đương nhiên thiếp vui vẻ."

      Thường Nhuận Chi hơi hơi tới gần Lưu Đồng, Lưu Đồng thuận thế nắm tay nàng, tùy ý nàng tới gần lòng mình.

      "Thiếp muốn độc chiếm chàng, cho dù là danh phận, cũng đồng ý cho người khác." Thường Nhuận Chi giọng : "Có thể lời mẫu thân cũng có đạo lý."

      Lưu Đồng than , : " phải qua sao, mọi chuyện đều có ta mà."

      "Thiếp nguyện ý dựa vào chàng, nhưng cũng muốn để chàng gánh vác hết thảy." Thường Nhuận Chi ngẩng đầu nhìn : "Chàng có thể làm vì thiếp, thiếp cũng có thể làm vì chàng. Đây mới là phu thê, phải sao?"

      Lưu Đồng chậm rãi nở nụ cười.

      Đây là Nhuận Chi của ...

      Làm sao khiến thương?

      "Phu thê chúng ta, chỉ có hai người là ta và nàng." Lưu Đồng giọng bên tai nàng: "Ta chỉ thuộc về mình nàng."

      Thường Nhuận Chi ôm , càng nhanh chút.

      Chuyện chủ mẫu trong phủ có thai, có truyền ra, chỉ có nha hoàn chủ viện thân cận hầu hạ Thường Nhuận Chi mới biết.

      Tự nhiên Diêu Hoàng và Ngụy Tử vui sướng cần phải , lúc này bắt đầu thương lượng làm xiêm y cho tiểu chủ tử tương lai.

      Lòng Ngụy Tử còn sợ hãi : "May mắn lúc trước mã tràng, nương chỉ là ngồi lưng ngựa lưu đát lưu đát, có giục ngựa chạy như điên..."

      Diêu Hoàng vội gật đầu, thở ra : "Cũng may nương chúng ta là người thích yên tĩnh."

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu, ngừng lại hai nha hoàn bận rộn, : " tại chuẩn bị còn quá sớm, đừng cả ngày vội vàng việc này."

      Nàng dừng lúc, hơi chau mày lại : "Ta tương đối để ý là, còn mấy ngày nữa là yến đầy tháng phủ Thái Tử."

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử nhất thời cũng khẩn trương.

      " nương mượn cớ ốm ." Ngụy Tử đề nghị.

      Diêu Hoàng chần chờ : "Như vậy sợ là ổn, người khác chỉ biết nương cáo ốm , quét mặt mũi Thái Tử và Thái Tử phi..."

      Ngụy Tử hừ tiếng: "Phủ Thái Tử đưa tới nữ quan tai họa như vậy đến phủ chúng ta, nương chúng ta sinh khí , tính sao?"

      "Được rồi." Diêu Hoàng nhìn chằm chằm Ngụy Tử, Ngụy Tử phẫn nộ ngậm miệng.

      Diêu Hoàng nhìn Thường Nhuận Chi, do dự : " nương nếu ... Liền công bố tin tức có thai, coi đây là lấy cớ, lưu trong phủ dưỡng thai, phủ Thái Tử?"

      "Ý kiến hay!" Ngụy Tử tích cực hòa cùng.

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lát, vẫn lắc đầu.

      "Yến đầy tháng Thế tử phủ Thái Tử, chuyện ta có thai ồn ào khai, giống cái gì?" Thường Nhuận Chi : "Này chẳng lẽ phải giọng khách át giọng chủ? Càng đục lỗ."

      "Vậy nương..."

      "Vẫn phải ." Thường Nhuận Chi : "Phải chỗ kia lát, sau khi qua ngọ yến, lấy cớ thân thể khoẻ trở về. Ít nhất, thể làm người ta bắt lấy nhược điểm."

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử chỉ có thể xác nhận, trong lòng hạ quyết tâm, đến ngày ấy, nhất định phải liên tục theo bên người nương, được có chút lơi lỏng.

      Rất nhanh, hôm nay đến yến đầy tháng Thế tử phủ Thái Tử.

      Sáng sớm, ở phủ Thái Tử bắt đầu náo nhiệt, toàn bộ phủ Thái Tử đều vui sướng.

      Cho đến giờ tỵ mạt, xe ngựa của các phủ, kiệu liễn xếp hàng dài, chậm rãi tới.

      Phóng mắt nhìn , đám đám dòn họ mang theo hạ lễ, quyền quý, thế gia, người người mặt đều treo nụ cười, làm như cùng có vinh yên.

      số người có lẽ đối với chuyện có thể vào phủ Thái Tử, cảm thấy thập phần vinh hạnh.

      Mà có số người, lại thị địa phương như mãnh thú hồng thủy kia, ước gì cùng chi vĩnh viễn có giao tập.

      Lưu Đồng đứng ở cửa chính phủ Thái Tử, nhìn chằm chằm đôi sử tử đá ở cửa ngẩn người.

      Bên kia Thuyên Đại cùng Kim tổng quản phủ Thái Tử đứng ở cửa đón khách giao thác hạ lễ tốt lắm, hàn huyên xong rồi.

      Thuyên Đại tới cười : "Điện hạ, có thể vào."

      Lưu Đồng gật đầu, nghiêng đầu ôn nhu với Thường Nhuận Chi: " thôi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :