1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 185: Thiếu ngải

      Editor: Bộ Yến Tử

      Xem biểu của Sầm Vương phi, thực có thể coi được hai chữ "Cố chấp".

      Biểu của nàng ta ở trước mặt Sầm Vương, cùng với tính cách nàng ta biểu trước mặt người khác, hoàn toàn bất đồng.

      Nhưng dường như nàng ta chú ý tới điểm này...

      Phu thê Lưu Đồng cách khá xa, bên kia Sầm Vương cùng Sầm Vương phi cũng chọn ngựa.

      Hai phu thê mỗi người chọn thất, Sầm Vương dẫn đầu lên ngựa chạy như điên, Sầm Vương phi cũng cam yếu thế, quát tiếng, bỏ roi ra giục ngựa chạy vội lên.

      Thường Nhuận Chi muốn lại bò lên lưng ngựa, liền dắt ngựa, cùng Lưu Đồng tản bộ cỏ ở mã tràng.

      Mã tràng mở rộng, có xây dựng, nên gió thổi chút kiêng nể.

      lát, Thường Nhuận Chi cảm thấy có chút lạnh.

      Lưu Đồng cưỡi ngựa, tự mình lấy áo choàng cho nàng.

      Thường Nhuận Chi chờ ở tại chỗ, cười nhìn Lưu Đồng ra roi thúc ngựa chạy tới chỗ nàng, tự chủ giơ tay vẫy vẫy .

      Lưu Đồng mặt mang ý cười, cách nàng hơi gần, ghìm ngựa dừng lại, nhảy xuống ngựa, ôn nhu cầm áo choàng trong tay mở ra, khoát lên vai Thường Nhuận Chi.

      Hai người ở mã tràng chuyển động lát, gió thổi dần dần lớn hơn.

      Lưu Đồng nhíu mày : "Hôm nay trời muốn đổ mưa ? Bên kia tầng mây đều áp chế đến."

      Thường Nhuận Chi theo hướng ngón tay nhìn lại, quả nhiên, tầng mây bầu trời chậm rãi chồng chất, thong thả di động đến hướng bọn họ, cách mặt đất rất gần, nhìn có chút đè nén.

      "Chúng ta trở lại thôn trang thôi." Thường Nhuận Chi nhíu mày : "Nếu thực đổ mưa, đừng giội cảm lạnh."

      Lưu Đồng vuốt cằm, nhìn về phía phu thê Sầm Vương phi ngựa.

      Lúc này nhìn thấy bóng dáng hai phu thê họ.

      "Quên , mặc kệ bọn họ." Lưu Đồng : "Ta với quản mã tràng tiếng, chờ bọn họ trở về, tự biết chúng ta ."

      Hai người nhanh chóng chạy về nhà gỗ, Thường Nhuận Chi tự phân phó Ngụy Tử thu thập đồ vật, dời ra ngoài xe ngựa; Lưu Đồng tắc cùng quản mã tràng giao đãi vài câu.

      Hai phu thê phân công hợp tác, rất nhanh lại hội họp, xe ngựa chuẩn bị tốt, chờ chủ nhân đến.

      Thường Nhuận Chi đáp mã đắng tay Ngụy Tử, cơ thể hơi dừng, nhìn về phía xe ngựa bên, duỗi dài cổ nhìn Trông Hạ trong mã tràng.

      Bất quá chỉ lát như vậy, Thường Nhuận Chi lại cúi mâu, lên xe ngựa ngồi xuống.

      Ngụy Tử theo vào, Trông Hạ và Tìm Đông ngồi chiếc xe ngựa khác.

      Thường Nhuận Chi vén rèm lên nhìn Lưu Đồng : "Mặc áo mưa và đội đấu lạp vào , miễn cho giữa đường đổ mưa xối xả."

      Lưu Đồng theo lời mặc áo tơi vào, đội đấu lạp, nhìn Thường Nhuận Chi cười : " thôi."

      Mã xa phu "Giá" tiếng, xe □ lộc liền lăn lông lốc lăn lông lốc vòng vo đứng lên, chậm rãi tiến về phía trước.

      Thoáng chốc, hạt mưa tí tách bắt đầu rơi xuống, trong xe ngựa cũng có thể nghe tiếng cách cách của những giọt mưa rơi khi nặng khi .

      Xa phu ngồi cạnh Lưu Đồng đánh ngựa, cười : "Mưa xuân quý như du, năm trước là năm mùa thu hoạch, hi vọng năm nay cũng có thể mưa thuận gió hoà."

      Lưu Đồng cười phải.

      Ngụy Tử vén rèm xe sau lưng xa phu, cười hỏi: "Lạc thúc, chúng ta phải bao lâu vậy."

      "Đổ mưa nên ngựa phải chậm chút, chắc khoảng hơn nửa canh giờ có thể đến."

      Ngụy Tử cười ứng thanh, Thường Nhuận Chi phủ phủ cánh tay của mình, giọng gọi Ngụy Tử thả màn xe xuống.

      " nương bị lạnh sao?" Ngụy Tử vội theo lời bỏ màn xe xuống, thân thiết hỏi.

      Thường Nhuận Chi lắc đầu, nhíu mày, giọng : "Lúc nãy ta nhìn thấy, Sầm Vương cùng Trông Hạ chuyện. Thời điểm chúng ta rời khỏi mã tràng, Trông Hạ còn nhìn vào trong mã tràng."

      Ngụy Tử dừng lát, để sát vào tai Thường Nhuận Chi : " nương là , Trông Hạ đối với Sầm Vương..."

      Thường Nhuận Chi , chỉ : "Nàng ta tuổi còn , đối với nam tử tuổi trẻ tâm sinh thiếu ngải, ngược lại cũng bình thường. Bất quá, ngươi rỗi rảnh vẫn nên đề điểm nàng ta mấy câu."

      Ngụy Tử ứng thanh phải, khỏi thở dài: "Tiểu nha đầu, tật xấu nhiều."

      Thường Nhuận Chi khỏi nở nụ cười: "Ngươi ở tuổi nàng ta như vậy, từng quý nam tử nào sao?"

      "Nô tì nào có..." Ngụy Tử lẩm bẩm, Thường Nhuận Chi nhíu mày cười : "Đúng rồi đúng rồi, bây giờ ngươi có Hoa Trạch, còn có thể quý nam tử bên cạnh."

      " nương!"

      Ngồi trong xe ngựa thể giậm chân, Ngụy Tử chỉ có thể biểu đạt bất mãn bằng cách hừ hừ.

      Có Ngụy Tử cùng chuyện đậu thú, thời gian trôi qua mau.

      Giờ Dậu khắc, cuối cùng cũng đến thôn trang.

      Lúc này trời mưa lớn, chỉ mao mao mưa phùn.

      Lưu Đồng dỡ áo tơi và đấu lạp người xuống, che ô giúp Thường Nhuận Chi xuống xe ngựa.

      Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng cười cười, rúc vào người , tự đánh giá thôn trang hồi môn của mình.

      Trang viện so với cái nàng đến trước lúc kết hôn, có vẻ muốn tiểu thượng ít, bất quá Thường Nhuận Chi cũng kén chọn.

      Loại cảm giác đến chỗ nào cũng có phòng của mình, quả thực rất tốt đẹp.

      Quản trang viện vội tới phía trước hành lễ với Lưu Đồng cùng Thường Nhuận Chi.

      Bọn họ tới rất đột ngột, cho đến lúc Hoa Hạo trước bước đến thông tri quản trang viện, ông ta mới biết chủ nhà muốn đến đây, cho nên chút chuẩn bị cũng có.

      "Cửu Hoàng Tử điện hạ, Hoàng Tử phi điện hạ..." Quản mang theo hạ nhân trong trang viện, đón tiếp Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi vào.

      Thường Nhuận Chi thấy các hạ nhân trang viện khác đều có chút yên, cười hỏi quản : "Chúng ta tới chỗ này ở hai ngày , ngươi cho đại gia đều trở về làm chuyện của mình . Có chuyện gì, ta cho người căn dặn ngươi là được."

      Quản vội vã đáp ứng, cho đại gia vấn an chủ nhà xong tản .

      Thường Nhuận Chi hỏi quản : "Chủ viện ở đâu?"

      Quản vội tự mình dẫn hai người chủ viện.

      đường, quản cùng Thường Nhuận Chi chính mình quản thôn trang này.

      "... Hàng năm sản xuất, trừ bỏ nộp lương thuế lên , thôn trang tự dùng kho lúa dự bị, còn thừa lại đại đa số bán đến các Lương phô, còn lại ít đưa đến Hầu phủ. Năm nay vừa mới bắt đầu cấy mạ, tiểu nhân còn tưởng chờ thời gian sau ngày mùa, hỏi ý tứ tam nương chút. Sau khi thu hoạch lúa vụ thu, tính toán làm sao."

      Thôn trang này có tám trăm mẫu ruộng lúa, chỉ sản xuất đại thước, trong thôn trang của Thường Nhuận Chi, chuyên sản xuất lúa chỉ có thôn trang.

      Thường Nhuận Chi gật đầu, cười : "Cùng năm rồi giống nhau, trang thượng tự dùng, kho lúa bị hạ, còn có lương thuế, giao đủ sau thừa, lấy ra hai phần bán đến Lương phô, thừa lại, nửa đưa đến Hầu phủ, nửa đưa đến phủ cửu Hoàng Tử."

      Quản lên tiếng, ngượng ngùng : "Tam nương, thôn trang này của chúng ta, chỉ có tám trăm mẫu, sau khi xóa lương thuế này, sở thừa nhiều lắm... Hầu phủ bên kia còn có đại thôn trang sản lương, động đều là mười khoảnh trăm khoảnh, điểm sản xuất này của chúng ta, nhưng là cần đưa qua."

      Quản đây là cảm thấy điểm sản xuất này của nhà mình đối với Hầu phủ có cũng được mà có cũng sao, đưa qua có vẻ khó coi.

      Thường Nhuận Chi cười : "Hầu phủ có thôn trang sản lương là , thôn trang hồi môn của ta sản xuất được, đưa đến Hầu phủ hiếu kính, là khác. Số lượng bao nhiêu quan trọng, mấu chốt là phải có phần tâm này."

      Quản thụ giáo gật đầu, nhớ kỹ lời căn dặn của nàng.

      Rất nhanh tới chủ viện.

      Tuy rằng chỗ này có người ở, nhưng hoàn cảnh coi như sạch , có thể thấy người trong thôn trang luôn định kỳ vẩy nước quét nhà.

      Ngoài chủ phòng khỏa quả cây du, quả du tươi mới bắt tại mặt , mưa phùn đem chúng xối rửa khô tịnh sạch , tiên thúy ướt át.

      Thường Nhuận Chi cười chỉ chỉ quả cây du : "Chúng ta lát ăn quả du cơm ."

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 186: Làm nô

      Editor: Bộ Yến Tử
      Lau khô mái tóc ẩm ướt, thay xiêm y, rửa mặt, Thường Nhuận Chi kích động gọi Ngụy Tử hái quả du.

      Ngụy Tử phân phó Tìm Đông cầm giỏ, nàng ta cầm gậy tre đánh vào quả du cao cao phía , Trông Hạ phụ trách hái tay những quả có thể hái phía dưới.

      Thường Nhuận Chi nhìn cười tủm tỉm, cũng muốn động thủ, Ngụy Tử vội vàng ngăn nàng lại: " nương vẫn là đừng làm, nơi này hơi ẩm nặng, nô tì, Trông Hạ và Tìm Đông lập tức hái xong."

      Thường Nhuận Chi thở dài: " ràng là ta muốn ăn quả du cơm, ngược lại khiến các ngươi bận việc."

      "Vì nương làm việc, vốn là bổn phận của chúng nô tì."

      Ngụy Tử cười cười, duỗi đầu nhìn rổ quả du trong tay Tìm Đông, : "Lại hái thêm chút nữa sai biệt lắm."

      Chỉ chốc lát sau, ba người liền hái được đầy giỏ quả du, Tìm Đông đem giỏ đưa tới trước mặt Thường Nhuận Chi, hỏi: "Hoàng Tử phi, bao nhiêu đây đủ chưa?"

      "Đủ rồi." Thường Nhuận Chi cười : "Phân ra ít, ta làm quả du cơm cho điện hạ, cái khác, nếu như các ngươi muốn ăn, cũng để phòng bếp làm ."

      " nương muốn xuống bếp vì cửu điện hạ." Ngụy Tử hâm mộ : "Cửu điện hạ thực có lộc ăn, giống nô tì, chỉ có thể ăn『 thí nghiệm phẩm 』mà nương làm."

      Thường Nhuận Chi giận nàng ta mắt: "Chờ ngươi và Hoa Trạch thành thân, ngươi cũng giống vậy thôi."

      Ngụy Tử đỏ mặt, cúi đầu.

      Chủ tớ cùng phòng bếp, bà nương quản vội vàng dẫn người bị thực cho đoàn người bọn họ.

      Nhìn thấy Thường Nhuận Chi tự nhiên lại là phen chào hỏi, Thường Nhuận Chi ý đồ đến đây, bà nương quản nhanh chóng chuyển ra cái bệ bếp cho Thường Nhuận Chi sử dụng.

      Đêm nay, Lưu Đồng được ăn món từ quả du cơm mà Thường Nhuận Chi tự tay làm.

      So với trước kia ăn qua, Thường Nhuận Chi làm, vị đúng là rất tốt.

      "Thực thơm." Lưu Đồng tự đáy lòng , vỗ vỗ bụng mình: "Ăn no."

      Thường Nhuận Chi cười rộ, ánh mắt hơi cong lên: "Mùa quả du liền mấy ngày nay, ăn qua cũng có. Chúng ta cũng là vừa vặn vượt qua."

      Thường Nhuận Chi đưa khăn lên, Lưu Đồng tiếp nhận xoa xoa miệng gật đầu, nhìn trời cười : "Cũng biết là ai, ta đến mã tràng chơi, nàng còn kém điểm sử tiểu tính tình chịu đến."

      Thường Nhuận Chi cười ninh : "Còn có thể có ai, là『 nội tử 』của chàng nha."

      Lưu Đồng cúi đầu buồn cười, nắm tay Thường Nhuận Chi qua: "Vậy hả, ta còn muốn dựa vào tài năng của nàng có ngày ba bữa ăn, cũng thể đem nàng đắc tội."

      "Tiểu tử đĩnh khôn khéo, bút trướng này bị cho là rất ràng." Thường Nhuận Chi ra vẻ nghiêm trang .

      Hai phu thê cười đáp cùng chỗ.

      Lúc này mưa dần dần lớn hơn, còn kèm theo vài tiếng sấm mùa xuân phức tạp.

      [Tử: trời mưa lạnh lạnh mà có người iu để ôm ngủ còn gì tuyệt vời hơn.]

      Sau khi phu thê rửa mặt xong, lại bắt đầu sắp xếp chỗ ngủ, tự nhiên lại là phen lưu luyến triền miên.

      Ngày hôm sau thức dậy, Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy bầu trời như được bích tẩy, trong suốt sạch .

      Tâm tình của nàng cực kì tệ.

      Lưu Đồng dẫn Hoa Hạo đồng ruộng, xem người nông cấy mạ, Thường Nhuận Chi lưu lại trang viện, ở bên nhìn bà nương làm chuyện.

      Mới đầu bà nương quản có chút được tự nhiên, sau đó phát Thường Nhuận Chi chính là tò mò bà ta làm chuyện, cũng hỏi bà ta ít chuyện thú trong sinh hoạt bình thường của người nông, nên bắt đầu trầm tĩnh lại, cùng Thường Nhuận Chi cười cười.

      Thời kì, nữ nhi quản cũng tới giúp nương bé.

      Thường Nhuận Chi nhìn tiểu nương chín tuổi, tay chân lanh lẹ, động tác nhanh chóng lại lấy nước lại quét rác, quả là hỗ trợ mà phải quấy rối, khỏi cười : "Khuê nữ của ngươi có khả năng."

      Bà nương quản nhìn nữ nhi, : "Ngài khích lệ nó thôi, nữ oa nông gia, phải từ muốn học làm gia sao, như vậy sau này trưởng thành cũng tốt nhân gia."

      Thường Nhuận Chi : "Khuê nữ ngươi lớn lên có thể thành người, sau này tất nhiên lo gả. Đến lúc đó ngươi chọn lựa con rể đều được thêu hoa mắt."

      Bà nương quản cười rộ lên, nếp nhăn nơi khóe mắt ràng có thể thấy được: "Vậy mượn cát ngôn của ngài."

      Khi chuyện, quản bà nương làm xong chuyện tay, bà ta gọi nữ nhi tiếng, để bé gom tất cả quần áo phóng tới trong bồn, bà ta đến bên cạnh bồn muốn mang chúng đến con suối bên cạnh giặt giũ.

      "Hoàng Tử phi..." Bà nương quản ngượng ngùng nhìn Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi cười cười, : "Ngươi bận , cần để ý ta. Bất quá..."

      Thường Nhuận Chi hơi nhíu mày : "Bây giờ trời còn lạnh mà, lúc này suối nước giặt quần áo, có phải hay bị đông lạnh?"

      Bà nương quản : " lúc trước suối nước còn đông lạnh , hai ngày này lạnh như vậy."

      Người nông đều có thói quen như vậy, Thường Nhuận Chi khuyên nữa, chỉ có thể : "Vậy ngươi , trở về cầm nóng bong bóng nước tay chân."

      "Ai." Bà nương quản cười ứng thanh, vừa vặn nữ nhi bà ta ôm xiêm y ra đặt ở trong mộc bồn, bà ta liền cầm chày gỗ cùng xoa y bản tử, dẫn theo nữ nhi, cùng Thường Nhuận Chi tiếp đón tiếng, bưng mộc bồn .

      Thường Nhuận Chi mơ hồ nghe được bà ta với nữ nhi: "Chủ nhà làm người tốt, ra nếu ngươi có thể đến bên cạnh chủ nhà làm nha hoàn, ngược lại cũng tệ ..."

      Thường Nhuận Chi bật cười lắc đầu.

      Vốn dĩ trong quan niệm của nàng, "Làm nô làm tì" là chuyện cực kì ném tôn nghiêm. Nhưng sau khi ở chỗ này sinh hoạt hơn năm, nhận thức này cải biến.

      Ở chỗ này, nhiều thế hệ gia phó, ra là loại tượng trưng vinh dự. Nếu có thể gặp được người có thanh danh tốt, chủ nhà có thiện danh, thậm chí so thân là cái lương dân càng làm cho người kiêu ngạo.

      Có thể để bà nương quản với nữ nhi, trở thành nha hoàn của nàng là chuyện tệ, Thường Nhuận Chi cũng có cảm giác đắc chí.

      Gió êm sóng lặng qua ngày, Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi đúng là vẫn còn phải về phủ Hoàng Tử.

      Ngày thứ hai, lên xe ngựa trở về, Thường Nhuận Chi hỏi Ngụy Tử: "Ta coi Trông Hạ bắt đầu từ hạ thưởng hôm qua, sắc mặt vẫn tốt. Ngươi có phải gì với nàng ta hay ?"

      " gì chứ." Ngụy Tử vuốt cằm : "Nô tì chưa gì hết, chỉ ở mã tràng nhìn thấy Sầm Vương phi, xuất thân cao quý, tướng mạo tươi đẹp, tính tình mạnh mẽ, khó trách có thể làm Sầm Vương đến bây giờ chỉ coi trọng mình nàng ta, dám có nữ nhân bên cạnh."

      Ngụy Tử khẽ cười, : "Nô tì còn cùng nàng ta đoán, Sầm Vương nhìn dính Sầm Vương phi như vậy, phỏng chừng ra là Sầm Vương từng có nữ nhân bên cạnh, bất quá bị Sầm Vương phi cho —— "

      xong, Ngụy Tử liền so hành động cắt cổ.

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ : "Ngươi bóng gió cảnh cáo nhưng lại lời trúng đích, có phải hay dọa Trông Hạ sợ hãi."

      "Lá gan nàng ta như vậy, nô tì vẫn khuyên nương, người như vậy đừng giữ bên người hầu hạ."

      Ngụy Tử trợn trừng mắt, Thường Nhuận Chi cười điểm trán nàng ta, : " là càng ngày càng có khí thế đại nha hoàn."

      Ngụy Tử hắc hắc nở nụ cười, lại khỏi : " nương, ngày hôm trước đổ mưa, chúng ta cùng Sầm Vương và Sầm Vương phi tiếng, ngồi xe ngựa tới thôn trang nhà mình... Có phải Sầm Vương bọn họ bởi vì vậy nên đối với cửu điện hạ và ngài có ý kiến hay ?"

      " biết." Thường Nhuận Chi : "Tuy rằng chúng ta nhờ quản mã tràng chuyển cáo, nhưng dù sao có chính miệng lưu lại ... Nếu bọn họ trách tội, vậy có biện pháp."

      Ngụy Tử gật đầu, tiếp: "Trông Hạ còn cùng nô tì , Sầm Vương nghĩ muốn cùng cửu điện hạ giao hảo, bằng cũng thể cùng nàng ta cẩn thận hỏi thăm chuyện trong phủ Hoàng Tử chúng ta, còn hỏi luôn chuyện Bảo Cầm nương và Nhu..."

      "Ngươi cái gì?" Thường Nhuận Chi nhất thời quay đầu nhìn về phía Ngụy Tử: "Sầm Vương hướng Trông Hạ đánh chủ ý nghe chuyện trong phủ Hoàng Tử chúng ta sao?"

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 187: Bí mật

      Editor: Bộ Yến Tử
      Ngụy Tử phát hoảng, vội hồi báo với Thường Nhuận Chi: "Đúng vậy, Trông Hạ , chuyện mà Sầm Vương với nàng ta, chính là hỏi tình huống trong phủ Hoàng Tử. Trông Hạ cho rằng Sầm Vương muốn nghe chuyện Tĩnh Lam, bất quá nàng ta vẫn đem chuyện những người khác thông suốt."

      Ngụy Tử suy nghĩ lát, lại : "Trông Hạ , Sầm Vương nghe được tình hình trong phủ Hoàng Tử chúng ta, thời điểm nghe hai vị nương Vương, Đoạn có danh phận thị thiếp, còn hỏi tới hai nàng..."

      Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy hồ đồ: "Khi nào Sầm Vương trở nên bát quái vậy? Còn hỏi thăm chuyện nội viện đệ đệ mình."

      "Nô tì cũng thấy kỳ quái." Ngụy Tử vuốt cằm : "Chắc chắn là Sầm Vương nhất thời tâm huyết dâng trào, tùy tiện hỏi."

      xong nàng ta buông tiếng thở dài: "Nha đầu Trông Hạ kia, ngốc hồ hồ nên đem tất cả chuyện mình biết ra hết."

      Thường Nhuận Chi rùng mình, : "Trở về với Diêu Hoàng tiếng, phải quản giáo tiểu nha hoàn phía dưới nghiêm, dạy lại quy củ."

      [Tử: Làm nha hoàn mà tọc mạch chuyện của chủ tử. Nhuận Chi tỷ hiền chứ gặp nhà khác lôi con nha hoàn đó ra đánh bản tử, vả mồm hoặc có thể là cắt lưỡi,...đại loại là như thế!]

      Ngụy Tử im lặng, dư quang nhìn Thường Nhuận Chi mắt, thấy quả vẻ mặt nàng là tức giận, biết nàng sinh khí, vội vàng đáp ứng, trong lòng lại thầm mắng Trông Hạ vài lần.

      Trở lại phủ cửu Hoàng Tử, Ngụy Tử vội vàng tìm Diêu Hoàng nhai lưỡi căn.

      Sau khi Diêu Hoàng nghe xong lại để lại nội tâm, tìm lúc có ai, giọng với Thường Nhuận Chi: " nương, Sầm Vương hỏi thăm chuyện nội viện trong phủ chúng ta, có phải... Là hướng về phía Đoạn Nhu Nam hay ?"

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc hỏi ngược lại: "Hướng về phía Đoạn Nhu Nam?"

      Trông Hạ cùng Sầm Vương đáp lời, ra Thường Nhuận Chi cũng có sinh khí.

      Theo như lời nàng, mối tình đầu thiếu nữ đối với nam tử tâm sinh mạc ngải, ra là chuyện rất bình thường. Cho nên nàng mới để Ngụy Tử đề điểm Trông Hạ, hi vọng nàng ta có thể thấy vị trí của mình, đến nỗi bẫy xuống.

      Còn sau đó nàng tức giận, là vì biết được nội dung Trông Hạ với Sầm Vương.

      Nha hoàn trong nội viện, cùng nam nhân bên ngoài chuyện nội viện chủ nhà, quả thực rất có quy củ!

      Lúc đó Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy kinh sợ, nghĩ tới Trông Hạ mới lần đầu gặp nam tử tâm sinh hảo cảm, ngay cả quy củ cơ bản nhất cũng ném qua bên, nhưng phải có quá mức để ý nội dung trong lời của Ngụy Tử.

      "Sao lại vậy?"

      Thường Nhuận Chi ngồi nghiêm chỉnh, hỏi.

      Diêu Hoàng : " nương quên sao? Lúc trước Đoạn Nhu Nam nghe Sầm Vương tặng người đến trong phủ, bỗng chốc sợ tới mức chuyện lắp bắp, còn bởi vậy mà bệnh vài ngày."

      Thường Nhuận Chi gật đầu: " quên. Có thể Đoạn Nhu Nam sợ Sầm Vương, ta tin, nhưng mà, Sầm Vương đáng giá hỏi thăm tin tức cung nữ có xuất thân là nha hoàn như nàng ta sao?"

      Diêu Hoàng nghĩ mãi xong.

      "Dù sao, nô tì chính là có loại cảm giác này." Diêu Hoàng : "Vẫn luôn cảm thấy Vương Bảo Cầm cũng tốt, Đoạn Nhu Nam cũng tốt, trong lòng đều chất chứa bí mật..."

      "Chỉ cần ý kiến chuyện trong phủ chúng ta, cứ coi như trong lòng các nàng chứa bí mật lại như thế nào? Sợ là sợ, trong lòng các nàng giấu giếm bí mật, đối với trong phủ chúng ta có điều gây trở ngại..." Thường Nhuận Chi xong, suy nghĩ lát : "Vương Bảo Cầm thoát nô tịch, rời phủ, nàng ta có bí mật gì, còn liên quan đến chúng ta. Chính là Đoạn Nhu Nam..."

      Diêu Hoàng đánh giá vẻ mặt Thường Nhuận Chi, do dự : "Nếu ... Nô tì nổ nổ nàng?"

      "Nổ nổ?" Thường Nhuận Chi buồn cười ; "Ngươi như thế nào nổ?"

      Diêu Hoàng : "Nếu nương có thể quyết tâm ngoan... Hay là nô tì dùng Sầm Vương đến nổ nàng ta."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày.

      "Nàng ta vì nghe được tên của Sầm Vương, nên mới bị dọa sinh bệnh, như vậy bí mật của nàng ta, chắc là có liên quan tới Sầm Vương." Diêu Hoàng : "Đoạn Nhu Nam nhát gan, nô tì cố gắng nổ nàng ta chút, nàng ta liền thành thành thẳng ra. nương nghĩ sao?"

      Diêu Hoàng nhìn về phía Thường Nhuận Chi, thấy lông mày Thường Nhuận Chi nhíu lại, ngón trỏ tay phải vô thức gõ lên mu bàn tay trái, im lặng .

      lâu sau, Thường Nhuận Chi giọng với Diêu Hoàng: "Vẫn là quên ."

      " nương..." Diêu Hoàng trợn to mắt, có chút bồn chồn cùng ngoài ý muốn.

      Nàng ta còn tưởng rằng, nương đồng ý với đề nghị của mình...

      "Ngươi biết Đoạn Nhu Nam nhát gan, sợ ngươi nổ nàng ta, ngược lại dọa nàng ta vỡ mật à?" Thường Nhuận Chi lắc đầu, : "Ta qua với nàng ta, mọi chuyện có phủ Hoàng Tử chắn ở phía trước, đối với nàng ta, cần sử thủ đoạn tính kế."

      "Vậy ý tứ nương là..."

      "Ta tự mình hỏi nàng ta." Thường Nhuận Chi .

      Diêu Hoàng thở phào nhõm, may mắn nương nhà mình có xem tai hoạ ngầm này.

      Nhưng mà...

      "Nhưng nếu... Nàng ta vẫn chịu ?" Diêu Hoàng khó xử hỏi.

      "Vậy học Vương Bảo Cầm, cho nàng ta thoát nô tịch, đưa nàng ta ra khỏi phủ."

      Thường Nhuận Chi bưng trà nhàng uống ngụm: " muốn được che chở, luôn phải trả giá. Thiên hạ nào có bữa cơm trưa miễn phí."

      Diêu Hoàng gật đầu, hỏi: "Khi nào nương ?"

      "Chờ thêm hai ngày, chờ tinh thần nàng ta ổn định chút, muộn." Thường Nhuận Chi : "Bên phía Vương Bảo Cầm, nơi sinh sống phải thu thập sai biệt lắm sao? Chờ Vương Bảo Cầm đến đưa huynh muội Tiêu gia , ta lại cùng nàng ta việc này."

      Diêu Hoàng suy nghĩ lát liền hiểu: "Vương Bảo Cầm vừa mang hai huynh muội Tiêu gia , Đoạn Nhu Nam ở tại trong phủ, có người bên cạnh làm chỗ dựa."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm.

      ra sâu trong nội tâm nàng , nàng đồng ý dùng thủ đoạn bức bách như vậy.

      Nhưng nàng lại thể trơ mắt cứ như thế tùy ý để tai hoạ ngầm phát triển xuống —— ai biết đến cùng Đoạn Nhu Nam và Sầm Vương có bí mật gì?

      phải nàng mặc kệ mọi chuyện chỉ lo ăn uống của người, nàng gả cho Lưu Đồng, , vì toàn bộ phủ Hoàng Tử, gánh trách nhiệm này.

      Cho nên, cho dù đành lòng, nhưng nàng buộc phải đến bức bách Đoạn Nhu Nam phen.

      quá hai ngày, Vương Bảo Cầm liền cùng nữ chưởng quầy làm xong việc ngày, bắt đầu từ cửa hàng trang sức trở về phủ cửu Hoàng Tử.

      Nàng ta vội tới thỉnh an Thường Nhuận Chi, thuận tiện dẫn huynh muội Tiêu gia .

      "Nơi ở đều thu thập thỏa đáng?" Thường Nhuận Chi ôn hòa cười hỏi: "Chỗ ở có thoải mái ?"

      "Đều thỏa đáng." Vương Bảo Cầm gật đầu, sâu dập đầu cho Thường Nhuận Chi: "Nô tì khấu tạ đại ân Hoàng Tử phi."

      Thường Nhuận Chi cười : " thể , cũng là chính ngươi chịu tính toán cho tương lai của mình."

      lát sau, Đoạn Nhu Nam cũng dẫn huynh muội Tiêu gia tới.

      Vương Bảo Cầm trước tự mình xem qua hai huynh muội Tiêu gia, sau đó mới nhìn về phía Đoạn Nhu Nam, kéo tay nàng ta : "Mấy ngày này vất vả ngươi."

      Đoạn Nhu Nam ngại ngùng cười cười, nắm lại tay Vương Bảo Cầm lắc đầu, : " vất vả, Đường Đường và Ương Ương đều rất ngoan..."

      Diêu Hoàng ở bên cười bổ sung: "Bảo Cầm nương nên hảo hảo cám ơn Nhu Nam nương, vì chiếu cố hai huynh muội này, Nhu Nam nương còn bị bệnh nữa."

      Đoạn Nhu Nam dừng lát, Vương Bảo Cầm thân thiết hỏi: "Sinh bệnh sao? Lúc nào vậy? Bệnh thế nào?"

      ", có gì trở ngại..."

      "Ở giường nằm vài ngày." Diêu Hoàng .

      Đoạn Nhu Nam càng xấu hổ, Vương Bảo Cầm vừa đau lòng vừa oán trách: "Người lớn như vậy rồi, sao còn biết chiếu cố tốt bản thân..."

      Đoạn Nhu Nam chỉ có thể cười cười.

      Ngụy Tử biết Thường Nhuận Chi từng cùng Diêu Hoàng đối thoại phen, nghe Diêu Hoàng tới chuyện Đoạn Nhu Nam sinh bệnh, chen vào : "Nàng ta chỗ nào vì chiếu cố hai hài tử mà sinh bệnh, ràng là nghe Sầm Vương tặng tiểu mĩ nhân cho cửu điện hạ chúng ta nên bị dọa bệnh."

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 188: Khiêu khích

      Editor: Bộ Yến Tử

      Ngụy Tử vừa ra lời này, chỉ Đoạn Nhu Nam, ngay cả Vương Bảo Cầm mặt cũng lộ ra thần sắc mịt mờ.

      Ngụy Tử chú ý, vẫn cười : "Cũng biết Nhu Nam nương là sợ Sầm Vương, hay là sợ Sầm Vương đưa tới nha hoàn kia tốt ở chung."

      Giọng rơi xuống, nhất thời trong phòng có người tiếp lời nàng ta.

      Ngụy Tử sửng sốt lát, biết vậy nên xấu hổ.

      Vừa muốn mở miệng, nha hoàn ngoài phòng đến bẩm báo , Mạc nữ quan vội tới chào Hoàng Tử phi.

      Ngụy Tử bĩu môi, thối lui đến bên.

      "Cho nàng ta vào." Thường Nhuận Chi bưng chén trà, bộ dạng phục tùng uống hoa trà.

      Vương Bảo Cầm nhàng lôi kéo tay áo Đoạn Nhu Nam, hỏi nàng ta: "Sầm Vương... Tặng nha hoàn cho Cửu điện hạ hả?"

      Đoạn Nhu Nam gật gật đầu.

      "Vậy còn Mạc nữ quan là ai?"

      "Là nữ quan bên phủ Thái Tử đưa tới." Đoạn Nhu Nam giọng giải thích với Vương Bảo Cầm: "Nghe phủ Thái Tử đều tặng nữ quan tới các Vương phủ và phủ Hoàng Tử khác, hiệp trợ cácVương phi và Hoàng Tử phi chuẩn bị vụ nội viện Vương phủ và phủ Hoàng Tử."

      Vương Bảo Cầm gật đầu, hơi buông mi xuống.

      Hôm nay Mạc nữ quan tới tính là sớm, sau khi vào cửa thanh thanh đạm đạm lễ cái với Thường Nhuận Chi, sau đó nhìn quét qua trong phòng thấy có hai nữ tử biết, cười hỏi: "Hoàng Tử phi có khách sao?"

      Thường Nhuận Chi cười trả lời: "Bảo Cầm vốn dĩ là người trong phủ, bất quá chuộc thân rời phủ, ngược lại xem như khách."

      Nhất thời Mạc nữ quan nhìn về phía Vương Bảo Cầm, đánh giá nàng ta phen, sau đó cười : "Hóa ra vị này là Bảo Cầm nương à, liên tục nghe tên của , nhưng thấy người, hôm nay có duyên, cuối cùng thấy được chân nhân."

      Vương Bảo Cầm nhàn nhạt bình lễ với Mạc nữ quan, : "Mạc nương có lễ."

      Biểu cảm mặt Mạc nữ quan nhất thời rất khó coi.

      Nếu ấn theo thân phận mà , Mạc thị làm nữ quan, còn Vương Bảo Cầm là bình dân phổ thông, thấy Mạc nữ quan, Vương Bảo Cầm phải hành đại lễ.

      Nhưng Vương Bảo Cầm chỉ gọi Mạc nữ quan là "Mạc nương", đó phải đặt hai người bọn họ ngang vị trí dân chúng sao, bình lễ cũng tính nàng ta sai.

      Dù sao, tuy Mạc thị là người Mạc gia, nhưng đến cùng cũng phải nương xuất thân đứng đắn của phủ Phụ Quốc công.

      Luận đứng lên, bất quá nàng ta cũng chỉ là bình dân mà thôi.

      Thường Nhuận Chi cười thầm trong lòng, thấy sắc mặt Mạc nữ quan tốt, cũng biết nàng ta phát khó, liền giành : "Hôm nay Bảo Cầm tới đón huynh muội Tiêu gia cách phủ, nếu là thời gian đuổi, ở trong phủ lâu trận . Nha hoàn, bà tử ở cùng ngươi vài năm, vậy chắc hẳn họ luyến tiếc ngươi."

      Thường Nhuận Chi đặt chén trà xuống, cười : "Hôm nay ta làm ông chủ, để phòng bếp chuẩn bị mấy bàn đồ ăn với hảo tửu, làm lễ tiễn đại gia hỏa nhi các ngươi."

      Vương Bảo Cầm vội hành lễ với Thường Nhuận Chi, : "Nô tì..."

      "Ngươi cũng phải là nô tì." Thường Nhuận Chi cười đánh gãy lời nàng ta: "Bây giờ ngươi phải nô tịch, thể lại tự xưng nô tì."

      Vương Bảo Cầm lên tiếng, tìm cách từ chối : "Dân nữ có tài đức gì, nhường Hoàng Tử phi tiêu pha như thế..."

      "Đại gia cao hứng là tốt rồi."

      Thường Nhuận Chi nháy mắt mấy cái: "Lại , trong phủ náo nhiệt, ta coi cũng vui vẻ."

      Vương Bảo Cầm thấy cứ tiếp tục từ chối tiện, chỉ có thể luôn mãi cảm tạ Thường Nhuận Chi.

      "Lúc trước cho người trong phủ làm xiêm y, cũng làm tốt lắm. Vừa vặn thừa dịp này phát xuống, cho người toàn phủ đều có thể vui vẻ ."

      Chủ tớ Thường Nhuận Chi cười cười, Vương Bảo Cầm thường thường cắm vào câu, mặc dù Đoạn Nhu Nam chuyện, thân ở trong đó nhưng dễ chịu.

      Chỉ có duy nhất mình Mạc nữ quan, đứng ở giữa, chỉ cảm thấy mình bị người ta bỏ qua triệt để.

      Bị Thường Nhuận Chi bỏ qua, nàng ta nhẫn;

      Bị nha hoàn Thường Nhuận Chi bỏ qua, nàng ta cũng nhẫn;

      Nhưng mà xuất thân nha hoàn, bất quá Vương Bảo Cầm chuộc nô tịch cũng bỏ qua nàng ta, sao nàng ta có thể nhịn?

      Thình lình Mạc nữ quan mở miệng : "Sao Bảo Cầm nương luẩn quẩn trong lòng muốn rời phủ vậy, đợi ở phủ Hoàng Tử tốt, Hoàng Tử phi nhân thiện, tất nhiên khắt khe . Xem, phải rời khỏi, Hoàng Tử phi đều nhường phủ Hoàng Tử chuẩn bị đồ ăn cùng hảo tửu, hi vọng toàn phủ đều có thể náo nhiệt. Đối với tốt như vậy, còn muốn rời khỏi phủ, biết đến có chí hướng khác, biết, còn tưởng là Hoàng Tử phi khắt khe với , làm sống nổi trong phủ Hoàng Tử! Tại sao có thể mưu hại Hoàng Tử phi chứ?"

      Lời Mạc nữ quan rất đột ngột, vốn dĩ mấy người họ cười vui vẻ đều kinh ngạc nhìn về phía nàng ta.

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc giương giương miệng.

      Mạc nữ quan này điên rồi sao?

      Nàng ta chẳng lẽ biết , tuy rằng lời cuối cùng nàng ta là muốn làm khó dễ Vương Bảo Cầm, nhưng có chút đầu óc ai mà hiểu được, trong lời của nàng ta, ra là đối với nàng ám trào!

      Thường Nhuận Chi vẫn luôn biết Mạc nữ quan này có dã tâm, chẳng qua dã tâm phù ở mặt ngoài, hơn nữa nàng cũng có thất xứng với đầu óc dã tâm của nàng ta.

      Xem nàng ta nhẫn lâu như thế, còn tưởng rằng nàng ta biết giấu tài từ từ đồ chi.

      Hóa ra kết quả là, nàng ta người cẩn thận, bao cỏ dịch xúc động.

      Trong phòng trận vắng lặng.

      Thường Nhuận Chi hé răng, Diêu Hoàng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mạc nữ quan, Đoạn Nhu Nam trừng lớn mắt nắm chặt khăn, bả vai khỏi rụt lại.

      Biểu của Vương Bảo Cầm nhưng là có chút trấn định, rất nhanh khôi phục biểu cảm nguyên bản, thậm chí còn nhìn Mạc nữ quan cười cười, nhàn nhạt : "Mạc nữ quan đùa."

      Vương Bảo Cầm nhận thấy trong lúc này Thường Nhuận Chi muốn trở mặt cùng Mạc nữ quan, cho nên muốn dùng ba chữ " đùa" yết quá đoạn này.

      Nhưng Ngụy Tử lại nghĩ như thế.

      Vương Bảo Cầm vừa dứt lời, nàng ta liền cười lạnh : "Ý tứ trong lời này của Mạc nữ quan, là Hoàng Tử phi nhà ta làm người ngoan độc, bức bách thông phòng của Cửu điện hạ làm nô tì lại muốn làm lương dân sao?"

      làm người ngoan độc, tự nhiên là nguyện ý nhìn Vương Bảo Cầm làm nô làm tì, mà phải làm lương dân.

      Lời trào phúng của Ngụy Tử tốn mảy may Mạc nữ quan.

      Nhất thời ý nghĩ Mạc nữ quan nóng lên, vốn định dựa vào tay Thường Nhuận Chi giáo huấn Vương Bảo Cầm, ngược lại nghĩ tới ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo, còn để Ngụy Tử ở đương trường nắm thóp.

      Nàng ta cũng phải kẻ ngu dốt, mới vừa rồi vừa dứt lời, thập phần ảo não, nghe Vương Bảo Cầm nàng ta giỡn, vốn định dựa vào cây thang này hạ xuống, chỗ nào nghĩ đến Ngụy Tử lại bật ra.

      Lúc này nàng ta đáp lời cũng phải, trở về cũng phải, mặt trướng lên đỏ bừng, biết ứng phó trận này làm sao.

      Trong lòng càng hận Ngụy Tử lưu tình chút nào, cũng hận Thường Nhuận Chi để nha hoàn Ngụy Tử, công nhiên chèn ép nàng ta.

      [Tử: trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt thể sống!]

      Mạc nữ quan cắn cắn môi, Ngụy Tử thấy nàng ta hé răng, càng càng sắc bén.

      "Tốt xấu gì Mạc nữ quan cũng đến phủ Hoàng Tử chúng ta làm nữ quan, lại coi như ý ở nơi này, bằng , cũng minh mục trương đảm khiêu khích Hoàng Tử phi nhà ta, ý đồ bại hoại thanh danh Hoàng Tử phi. Phủ Thái Tử đưa ngươi tới chỗ này, chẳng lẽ là vội với ngột ngạt Hoàng Tử phi nhà ta sao?"

      Ngụy Tử hừ lạnh: "Tôn đại phật như Mạc nữ quan nếu đồng ý đợi ở phủ Hoàng Tử ta, tẫn có thể tìm phủ khác mà, Hoàng Tử phi nhà ta quyết ngăn cản ngươi!"

      "Ngươi!"

      Mạc nữ quan tự khoe khoang là người ra từ phủ Phụ Quốc công, lại được Thái Tử coi trọng, bị nô tì như Ngụy Tử ở trước mặt nhiều người "Nhục nhã", nàng ta sao có thể nhẫn nhịn?

      Lúc này Mạc nữ quan bước tới bước, khí thế bức nhân với Ngụy Tử, ra sức vải ra bàn tay.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 189: Thuận thế
      Editor: Bộ Yến Tử

      Từ sau khi Thường Nhuận Chi hòa ly trở về nhà, Ngụy Tử còn chịu qua nghẹn khuất như vậy.

      tát này của Mạc nữ quan, nàng ta có chút bất ngờ.

      Nhưng mà tự nhiên nàng ta biết, lúc này, nàng ta thể hoàn thủ.

      , nàng ta là nô tì, còn Mạc nữ quan tốt xấu gì cũng là nữ quan, nếu như nàng ta thực động thủ đánh người, vậy đó là dĩ hạ phạm thượng.

      Hai, mặc dù khi nàng ta trào phúng Mạc nữ quan, nương có lên tiếng, vậy cũng là vui vẻ nhìn Mạc nữ quan bị cảnh cáo. Nhưng đến bây giờ, phàm là nàng ta có chút nửa điểm động tác, vậy nhất định liên lụy đến nương. Nàng ta hy vọng tạo thêm phiền toái cho nương.

      [Tử: Xem ra còn có chút đầu óc, biết nghĩ đó!]

      Ngụy Tử che mặt trái của mình, cắn môi trừng mắt nhìn Mạc nữ quan.

      Chung quanh có thể nghe tiếng kim rơi, Mạc nữ quan kích động thở dốc nghe rất ràng.

      Thường Nhuận Chi vẫn giữ khuôn mặt, thanh lớn, chậm rãi, nhàn nhạt : "Nếu như Mạc nữ quan có ý kiến với ta, ngại thẳng, cần thiết chú ý trái phải mà ra, cũng cần thiết mượn chuyện đánh mặt nha hoàn ta, đến đánh mặt ta."

      Mạc nữ quan thẳng thắn lưng, năng rất khí phách: "Là nha hoàn của Hoàng Tử phi, năng lỗ mãng với vi thần trước."

      "Phải ?" Thường Nhuận Chi cười lạnh: "Sao ta nghe qua, là ngươi trước đó ám phúng ta bắt nạt ép Bảo Cầm rời khỏi phủ sống, làm người ngoan độc, nha hoàn ta mới ra lý luận với ngươi?"

      Thường Nhuận Chi chậm rãi đứng lên.

      Đầu của nàng và Mạc nữ quan sai biệt lắm, nhưng hiểu sao Mạc nữ quan lại cảm thấy, Thường Nhuận Chi so với nàng ta cao hơn cái đầu.

      Nàng có thể nhìn xuống nàng ta!

      "Người sáng mắt cần tiếng lóng, Mạc nữ quan càng cần thiết tìm cớ." Thường Nhuận Chi hơi hơi nâng cằm, thản nhiên : "Tiểu miếu ở phủ Hoàng Tử ta, dung nổi đại phật như Mạc nữ quan, phủ Thái Tử đưa ngươi tới, nhưng là nhân tài được trọng dụng. Mạc nữ quan vẫn nên trở về phủ Thái Tử , tin tưởng ngươi mặc kệ là về phủ Thái Tử làm nữ quan, so với phủ Hoàng Tử, giống như cá gặp nước."

      Mạc nữ quan lạnh lùng nhìn Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi nhìn nàng ta cười.

      "Cửu Hoàng Tử phi, bất quá là ngươi muốn đuổi ta khỏi phủ cửu Hoàng Tử, ngươi cũng cần ở trước mặt người sáng mắt tiếng lóng." Mạc nữ quan khẽ kéo khóe miệng, cười lạnh: "Ngươi cũng dối trá."

      "Ha, dối trá sao?" Da mặt xé rách, Thường Nhuận Chi cũng tính toán che đậy, nở nụ cười : "Ta giữ cho ngươi chút thể diện, ngược lại ngươi còn vừa ý? Vậy cũng thế."

      xong nàng lạnh mặt: "Làm nữ quan, Mạc nữ quan ở phủ cửu Hoàng Tử ta hề kiến thụ , lại còn ngầm châm ngòi quan hệ người trong phủ nội viện ta, dụng tâm . Bực nữ quan như thế này, phủ cửu Hoàng Tử ta dùng nổi, vẫn nên đưa lại cho phủ Thái Tử, mong rằng Thái Tử và Thái Tử phi thứ lỗi."

      Thường Nhuận Chi hỏi Mạc nữ quan: "Ngươi hi vọng, ta cho người chuyển lời này, cùng ngươi cùng nhau đưa tới trước mặt Thái Tử và Thái Tử phi sao?"

      Sắc mặt Mạc nữ quan đỏ lên, mắt nhìn Thường Nhuận Chi toàn là phẫn nộ và oán hận.

      "Ngươi hối hận." Nàng ta .

      Thường Nhuận Chi đạm cười nhìn nàng ta: " chung, chuyện ta quyết tâm phải làm, ra miệng. Đến nỗi phóng ngoan ... Ta lại càng như vậy, bởi vì quá ngây thơ. Ngươi xem, ngươi mạnh mẽ như vậy, nghĩ đến muốn làm thành đại , cũng phải tạm gác lại vài năm."

      Thường Nhuận Chi : "Ta mỏi mắt mong chờ."

      Thường Nhuận Chi phủi phủi góc váy: "Mạc nữ quan muốn tự mình rời khỏi phủ, hay là ta phái người đưa ngươi khỏi phủ?"

      " cần làm phiền cửu Hoàng Tử phi điện hạ." Mạc nữ quan lạnh lùng : "Cửu Hoàng Tử phi điện hạ vẫn là ngẫm lại làm cách nào ứng phó Trắc phi sắp vào phủ , thành thân tháng tư, cửu Hoàng Tử phi còn chưa có thai, chỉ sợ... Hừ."

      Vẻ mặt Thường Nhuận Chi như thường, nhìn Mạc nữ quan, mặt ràng lộ ra nụ cười châm chọc: "Ta cũng mỏi mắt mong chờ."

      xong, nàng ta chậm rãi ngồi thân phúc lễ, thâm sâu nhìn Thường Nhuận Chi lát, mới chịu xoay người rời khỏi.

      Ngụy Tử cả kinh miệng dính chặt lên tiếng được, đám người vừa , vội vàng hỏi Thường Nhuận Chi: " nương, để cho nàng ta như vậy sao? Nàng ta Trắc phi gì đó..."

      Thường Nhuận Chi bình tĩnh : "Hoảng cái gì?"

      " nương..."

      Thường Nhuận Chi nhíu nhíu mày: "Chuyện khác Mạc nữ quan , còn Trắc phi gì đó... Cửu điện hạ với ta, lẽ ta lại tin tưởng lời của nàng ta."

      Thường Nhuận Chi xoa xoa thái dương, với Vương Bảo Cầm và Đoạn Nhu Nam: "Các ngươi trước dẫn hai huynh muội Tiêu gia trở lại Nhàn Lạc viện , hôm nay vì tiễn Bảo Cầm, Ngụy Tử ngươi phân phó phòng bếp chuyện hôm nay."

      Ngụy Tử lên tiếng, nhìn Diêu Hoàng mắt, Diêu Hoàng nhìn nàng ta trấn an gật gật đầu, lúc này Ngụy Tử mới yên tâm, chạy tới phòng bếp.

      Vương Bảo Cầm và Đoạn Nhu Nam cũng theo lời cáo lui.

      Diêu Hoàng đỡ Thường Nhuận Chi vào nội thất, bình lui các nha hoàn khác.

      Diêu Hoàng chần chờ : "Hôm nay nương khó dễ Mạc nữ quan như vậy, có phải rất qua loa hay ?"

      "Ta có chỗ nào khó dễ nàng ta." Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ : " ràng nàng ta khơi mào chuyện trước."

      Diêu Hoàng thở dài: "Cũng là do Ngụy Tử tính tình quá mau."

      "Ngược lại trách Ngụy Tử được." Thường Nhuận Chi : "Hôm nay Mạc nữ quan xúc động như vậy, ta cũng nghĩ tới. Phản ứng của Ngụy Tử, nằm trong dự đoán của ta."

      Diêu Hoàng mở to hai mắt: " nương cố ý hé răng, để Ngụy Tử kể lể Mạc nữ quan?"

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm.

      " ra, ta vẫn luôn tìm lý do, đuổi nàng ta ra khỏi phủ, hôm nay vừa vặn thuận thế mà làm." Thường Nhuận Chi : "A Đồng ưa nàng ta, đương nhiên ta cũng thể thích nàng ta. Đối với người diện mạo có vài phần tương tự Hoàng Tử phi trước, ở lại trong phủ sao có thể làm ta an tâm?"

      "Gần đây trong phủ có lời truyền, Mạc nữ quan rất giống cửu Hoàng Tử phi trước..." Diêu Hoàng nhíu mày : "Theo lý thuyết, người gặp qua hình dáng cửu Hoàng Tử phi trước cực , lời truyền này vốn có chút kỳ quái."

      "Còn có chuyện này sao?" Thường Nhuận Chi nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu : "Xem ra Mạc nữ quan này, ở trong phủ chúng ta cũng phải hề kiến thụ."

      nương là, lời đồn đãi này do nàng ta truyền ra?"

      Thường Nhuận Chi gật đầu lại lắc đầu, : "Quên , mặc kệ làm sao truyền ra, đuổi nàng ta khỏi phủ, chuyện này liền tính hiểu ."

      "Có thể..." Diêu Hoàng : "Phủ Thái Tử và phủ Phụ Quốc công, có phải khó dễ Cửu điện hạ và nương hay ?"

      "Ta cũng phải vô duyên vô cớ đuổi nàng ta ra ngoài." Thường Nhuận Chi : "Nếu hai phủ muốn mặt mũi, tới cửa đòi cách . Nhưng còn sau lưng... Bị hai phủ này ghê tởm nhớ thương còn thiếu sao?"

      "Nhưng lần này bất đồng. Dĩ vãng chính là đối với phủ cửu Hoàng Tử, lần này, là đối với nương." Diêu Hoàng nghiêm cẩn : "Thời điểm Mạc nữ quan nương hối hận, nô tì nhìn nàng ta, ... Rất dọa người. Nếu nàng ta sinh tâm trả thù..."

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ : "Vậy cũng là chuyện có biện pháp."

      " nương!"

      "Được rồi." Thường Nhuận Chi cười : "Ta tốt xấu gì cũng là Hoàng Tử phi, nàng ta là chi nữ bình dân, có thể làm nữ quan là được phủ Phụ Quốc công che chở, còn có thể bò đến địa vị cao gì, có thể đả động đến nhân sinh và vận mệnh của ta sao? Trừ phi nàng ta theo Thái Tử, tương lai Thái Tử đăng cơ, nàng ta có thể làm Quý phi. Bằng , nàng ta có tư bản gì bắt nạt ta?"

      Diêu Hoàng nhíu mày : "Nhưng nô tì luôn có chút bất an..."

      "Đừng bất an, hôm nay là ngày lành, Vương Bảo Cầm thăng quan, Mạc nữ quan cách phủ. Ngươi cũng vui vẻ cùng người trong phủ ."

      Diêu Hoàng bất đắc dĩ, theo lời lui ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :