1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 180: Khuyên giải an ủi

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi nhìn về phía Diêu Hoàng: "Ngươi có cái nhìn như thế nào?"

      Diêu Hoàng trầm tư: "Bên cạnh , có thể dẫn Tiêu Ngọc Trạch lặng yên tiếng động vào hoàng cung, thứ nhất là thế ngoại cao nhân, thứ hai..."

      "Thứ hai, chính là người quyền quý." Thường Nhuận Chi giọng : "Ngay cả thị vệ ở Thạch Sùng môn cũng dám ngăn cản ta."

      Diêu Hoàng nhàng gật đầu.

      " nương, chuyện này, nô tì còn muốn tiếp tục hỏi thăm sao?" Ngụy Tử khó xử : "Có thể hỏi thăm ra đến mức này, nô tì cũng mất công phu lớn. Ngõ hẻm Trung Quan nô tì cũng chạy vài hồi."

      Diêu Hoàng cười : "Vậy chẳng phải ngươi cùng hoạn quan bên kia lăn lộn mặt thục?"

      Ngụy Tử khẽ hừ, lại : " ra, hoạn quan ở đó, có mấy người bình thường. Nô tì nhìn bọn họ người người đều chính phái."

      Diêu Hoàng : "Này ngược lại cũng thấy được. là Giam cầm sở, có thể cùng người bên ngoài chuyện, vậy cũng có điểm thế lực. Có lẽ cũng có tốt lắm, nhốt bên trong ngõ hẻm Trung Quan, dễ dàng thể khách khí người."

      Thường Nhuận Chi đè trán, với Ngụy Tử: "Được rồi, chuyện này nghe được phần thượng cũng sai biệt lắm, đừng tiếp tục nữa."

      Vốn dĩ nàng tò mò với đồng hương của Vương Bảo Cầm, ngược lại nghĩ tới Ngụy Tử hỏi thăm được kết quả như thế.

      Đề cập đến quyền quý, Thường Nhuận Chi luôn có chút bất an.

      Tiếp tục tra xuống, đối với nàng hề ưu việt.

      Vẫn là như vậy dừng tay tốt nhất.

      Phóng việc này qua bên, Thường Nhuận Chi hỏi tới bệnh tình của Đoạn Nhu Nam.

      "Nhu Nam nương vẫn còn bộ dáng hồi trước." Diêu Hoàng .

      Thường Nhuận Chi nhíu mày.

      " mấy ngày rồi, nàng ta vẫn mệt mỏi nằm giường?"

      "Đúng vậy, đại phu mở dược, nàng ta có uống, nóng người có lui, nhưng nhìn thấy vẫn là bộ dáng gượng nổi tinh thần, có chút gió thổi cỏ lay lại nơm nớp lo sợ." Diêu Hoàng bất đắc dĩ : "Lá gan của nàng ta cũng quá ..."

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lúc lại : "Ta vẫn nên nhìn nàng ta cái."

      Tả hữu có chuyện gì, Thường Nhuận Chi liền tới Nhàn Lạc viện.

      Đoạn Nhu Nam vừa ngủ dậy lát, nghe Thường Nhuận Chi đến, vội vã muốn xuống giường.

      Thường Nhuận Chi bên vào nhà, bên giơ tay ngăn nàng ta lại, : "Còn bệnh, cũng đừng ép buộc."

      "Hoàng Tử phi thứ tội..." Đoạn Nhu Nam nhạ nhạ .

      Thường Nhuận Chi cẩn thận nhìn sắc mặt nàng ta, đích xác tái nhợt.

      Nàng khỏi quan tâm: "Trong lòng ngươi có chuyện gì, cũng đừng lão các."

      Nhớ tới chuyện Đoạn Nhu Nam vì nghe đến tên Sầm Vương mới bị dọa thành như vậy, Thường Nhuận Chi : "Nơi này là phủ cửu Hoàng Tử, ngươi là người phủ cửu Hoàng Tử, đừng nghĩ chuyện quan hệ với phủ Hoàng Tử chúng ta, mọi chuyện có phủ Hoàng Tử ở phía trước chống đỡ."

      Nhãn tình Đoạn Nhu Nam sáng lên, lại ảm đạm xuống rất nhanh.

      Thường Nhuận Chi nhìn nàng ta lát, cũng khuyên nhiều, chỉ : "Vương Bảo Cầm còn ở tại cửa hàng trang sức vội vàng, nàng ta giao thác huynh muội Tiêu thị cho ngươi chiếu cố, ngươi cũng đừng phụ tín nhiệm của nàng ta. Ngươi bệnh mấy ngày nay, hai huynh muội họ cũng lo lắng được được. Ngươi tuổi cũng , sao còn để tiểu oa nhi thay ngươi lo lắng? biết e lệ sao?"

      Thường Nhuận Chi cười cười, lắc đầu : "Vực dậy tinh thần, hảo hảo sống qua ngày."

      Đoạn Nhu Nam hướng Thường Nhuận Chi sâu cong thắt lưng: "Nô tì tạ Hoàng Tử phi đề điểm..."

      "Ta cũng đề điểm ngươi cái gì."

      Thường Nhuận Chi ra phòng, lại mấy lời với huynh muội Tiêu thị, liền rời khỏi Nhàn Lạc viện.

      Lời của nàng đối Đoạn Nhu Nam vẫn có hữu dụng, nghe sau khi nàng , Đoạn Nhu Nam cố ý xuống giường, vòng quanh sân Nhàn Lạc viện hai vòng, còn cùng huynh muội Tiêu gia hồi lâu.

      Tới gần hoàng hôn, Lưu Đồng trở lại.

      Thường Nhuận Chi ra nghênh đón, quả thực nhìn thấy sắc mặt rất khó coi.

      cũng hé răng, cùng Thường Nhuận Chi tay trong tay trở về đại sảnh, Thường Nhuận Chi vội cho phòng bếp bày cơm, bên cho người tẩm ướt khăn vắt khô lau mặt cho Lưu Đồng.

      "Này là từ đâu trở về, sao mặt nhiều bụi như vậy." Thường Nhuận Chi nhíu nhíu mày.

      Lưu Đồng trầm giọng : " đường gặp gió, có chút bão cát. ngại."

      Lau mặt sạch , phòng bếp cũng bưng đồ ăn lên bàn, Lưu Đồng ăn mấy miếng cà lăm hoàn, cầm khăn lau lau miệng, : "Hôm nay mùi vị đồ ăn có chút đạm, vị mặn."

      Thường Nhuận Chi buồn bực nhìn .

      Nàng cảm thấy mùi vị đồ ăn mặn đạm rất thích hợp...

      Dùng xong bữa tối, Lưu Đồng tự tắm, Thường Nhuận Chi cho người gọi Hoa Hạo tới, hỏi ta: "Cửu điện hạ xảy ra chuyện gì?"

      Hoa Hạo thấp giọng : "Hạ hướng gia muốn phủ Kinh Triệu Doãn, muốn tìm Kinh Triệu Doãn Phùng đại nhân lý luận, lại bị Thụy Vương gia lôi . Hôm nay gia liên tục đợi ở phủ Thụy Vương. Về phần Thụy Vương gia cái gì với gia, tiểu nhân cũng biết."

      Thường Nhuận Chi thở dài, ôm áo sơ mi Lưu Đồng muốn đổi mặc vào, vén mành vào phòng rửa mặt.

      Lưu Đồng ngồi trong dục dũng, cánh tay khoát lên hai bên, nhắm mắt lại.

      Sương mù lượn lờ từ từ bốc lên.

      Thường Nhuận Chi đặt xiêm y xuống, cầm khăn thấm đẫm nước, lau vai gáy cùng cánh tay cho Lưu Đồng.

      Lưu Đồng bỗng dưng trợn mắt, trong nháy mắt nhìn thấy Thường Nhuận Chi, sắc bén trong mắt nhất thời hóa thành nhu tình.

      "Ta tự làm." đưa tay muốn cầm lấy cái khăn trong tay Thường Nhuận Chi, lại bị Thường Nhuận Chi linh hoạt tránh thoát.

      "Thiếp làm là được, chàng ngồi ." Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng cười, đưa tay đè lại hai vai .

      Lưu Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống, Thường Nhuận Chi xoắn tay áo, cánh tay oánh bạch cùng da thịt cổ đồng của hình thành đối lập sáng .

      "Hôm nay ở phủ Thụy Vương, bị Thụy Vương mắng?" Động tác tay Thường Nhuận Chi ngừng, cười nhìn Lưu Đồng, hỏi .

      Lưu Đồng cúi đầu, khẽ thở dài: "Ngũ ca ngược lại cũng mắng ta, chỉ ta nên xúc động..."

      "Ừm, là đĩnh xúc động, Thái Tử lại khiêu khích, chàng liền muốn tới cửa tìm Phùng đại nhân lý luận."

      Thường Nhuận Chi dừng chút, : "Chàng làm như vậy, chẳng phải càng làm cho người ta lưu lại nhược điểm sao?"

      "Ta cũng biết..." Lưu Đồng tự thừa nhận mình xúc động: "Ta chỉ là phẫn nộ, nếu phải Phùng đại nhân, ngũ ca cũng bị người ta , có liên quan với hung thủ giết người ở kỹ lâu."

      "Phùng đại nhân cũng ." Thường Nhuận Chi cười : "Chân chính nên trách, phải nên trách người đầu tiên truyền ra lời đồn đãi nhảm nhí này sao?"

      Lưu Đồng rũ mắt xuống: "Ngũ ca cũng như vậy." dừng chút, thấp giọng : "Nhuận Chi, ta có phải rất vô dụng hay ? thể giúp ngũ ca chiếu cố , ngược lại vài lần dắt sau chân huynh ấy..."

      Lưu Đồng chỉ là, biện luận lần đó lúc khai triều đại niên.

      Nếu phải xúc động, Thụy Vương cũng thể đứng ra.

      Động tác tay Thường Nhuận Chi dừng lại, nhìn Lưu Đồng, sắc mặt chỉnh, nghiêm túc : "Ai chàng giúp đỡ Thụy Vương chiếu cố? Tất cả chuyện ở Hộ bộ, phải chàng liên tục thay Thụy Vương xử lý sao? Nếu có chàng, Thụy Vương ở Hộ bộ làm việc cũng giống tại trôi chảy. Còn có việc ở Duyện Châu, nếu như có chàng bên cạnh hiệp trợ, Thụy Vương có thể bình an trở về sao? Càng đến sau đó Duyện châu xử lý chuyện này, cũng là chàng."

      Thường Nhuận Chi thành khẩn nhìn Lưu Đồng: "Chàng rất tuyệt."

      "Còn ta..."

      "A Đồng, rất nhiều chuyện, phải ai trời sinh cũng làm được, người luôn muốn chậm rãi trưởng thành." Thường Nhuận Chi ôn nhu : "Từ trước chàng thay Thái Tử làm việc, vốn là chức quan nhàn tản, áp căn học nhiều đồ vật. tại chàng theo Thụy Vương, năng lực xử tăng lên rất nhiều. Chàng phải thể giúp Thụy Vương chiếu cố, cũng có dắt sau chân huynh ấy, chính là chàng muốn làm rất tốt, đối với năng lực tại của chính mình còn vừa lòng mà thôi."

      Thường Nhuận Chi nhìn ôn nhu cười: "Chàng chính là còn cần thời gian lịch lãm."
      Minhang thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 181: Thể mập

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng kinh ngạc nhìn Thường Nhuận Chi, ôn nhu trong mắt cơ hồ có thể nịch tễ nàng.

      tự ti cũng tốt, tự oán cũng tốt, chỉ là muốn ở trước mặt Thường Nhuận Chi, chính mình luôn yên lặng tự mình chán ghét, tự mình phản cảm.

      Có thể là A Duy Tháp phù hộ, ban Thường Nhuận Chi cho .

      Từ đây về sau, chung quy ai có thể lắng nghe bất mãn của , oán giận, ai có thể bao dung hối tiếc , ai hận, cũng là người, thủy chung dùng ánh mắt ôn nhu cổ vũ , cho biết phải thành nhất .

      Lưu Đồng chậm rãi nghiêng thân về phía trước, cánh tay to lớn ôn nhu lãm qua Thường Nhuận Chi, bàn tay to vuốt ve sau gáy nhẵn nhụi của nàng, thò người qua, mềm hôn nàng.

      Trong phòng rửa mặt nhu tình tràn đầy, Lưu Đồng quấn hờ khăn tắm, ôm Thường Nhuận Chi trở về nội thất.

      Diêu Hoàng thấy thế nhanh chóng cho hạ nhân hầu hạ trong phòng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại mới nhàng thở ra.

      Quay đầu nhìn thoáng qua, Diêu Hoàng lại nhịn được cười, giọng thầm: "Nguyệt của nương tới là thời điểm nào..."

      Cửu Hoàng Tử và cửu Hoàng Tử phi ân ái phi thường, toàn bộ phủ cửu Hoàng Tử còn là bí mật gì.

      Cửu Hoàng Tử phi thường xuyên dậy muộn, tự nhiên hôm nay lại dậy muộn.

      Mạc nữ quan ở trong sảnh, mặt giấu diếm thanh sắc, nghe nha hoàn ở đại sảnh giọng nghị luận, ngầm nắm chặt khăn tay.

      Chờ đợi nửa ngày mới nghe nha hoàn báo lại, cửu điện hạ cùng cửu Hoàng Tử phi đến.

      Mạc nữ quan vội vàng đứng lên, vân vê xiêm y cùng trang sức, đứng ở bên, mặt hàm mỉm cười nhìn phía cửa.

      [Tử: làm nữ quan, hừ, cướp chồng người có.]

      Lưu Đồng đỡ Thường Nhuận Chi vào phòng, cũng thèm nhìn Mạc nữ quan mắt, chỉ tri kỷ nhìn Thường Nhuận Chi ngồi xuống, còn chờ Mạc nữ quan chuyện, liền hỏi Thường Nhuận Chi trước: "Sáng sớm uống chút cháo trắng như thế nào?"

      Thường Nhuận Chi có dị nghị, nha hoàn xuống phòng bếp truyền lời để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.

      Lúc này Mạc nữ quan mới tìm cơ hội, trong suốt hạ bái hành lễ cho hai người.

      Lưu Đồng ngắm nàng ta mắt, tựa tiếu phi tiếu : "Đây là Mạc nữ quan à?"

      Mạc nữ quan vội hướng Lưu Đồng phúc thân, thanh mềm còn mang theo tia mị ý: "Gặp qua cửu điện hạ."

      "Ờ." bên khóe miệng Lưu Đồng hơi hơi giơ lên: "Trang điểm được tệ."

      Mạc nữ quan ngượng ngùng cúi đầu. [Tử:????]

      Thường Nhuận Chi nhìn Mạc nữ quan mắt, cũng : " thân xiêm y này là mới may ? Xứng với thân phụ tùng này, ngược lại quả đẹp mắt."

      "Cũng biết, trang điểm cho ai xem." Lưu Đồng thình lình cắm vào câu, khí bỗng chốc chìm xuống đáy cốc.

      Mạc nữ quan gấp trát hạ ánh mắt, Thường Nhuận Chi ngầm trừng mắt nhìn Lưu Đồng, trong lòng lại cảm thấy khí trong lành.

      [Tử: Cặp phu thê “đồng thâm”.]

      Nàng ôn hòa đối Mạc nữ quan : "Hôm nay nơi này của ta có chuyện gì hết, ngươi xuống ."

      Mạc nữ quan hơi nhếch môi, ngầm cắn chặt răng, hành vi cử chỉ lại như cũ tự nhiên hào phóng, quy củ hoàn lễ mới chịu .

      Lưu Đồng nhìn bóng lưng của nàng ta, ánh mắt thâm thúy.

      "Thời điểm người ở trước mặt xem tận hứng, nhưng mà xem bóng lưng lại rất nghiêm cẩn." Thường Nhuận Chi kéo kéo tay , ra vẻ vui : " muốn xem, gọi nàng ta trở về cho chàng xem đủ?"

      Lưu Đồng nở nụ cười, đưa tay quát quát mũi nàng: "Bình dấm chua ."

      , phòng bếp dâng lên đồ ăn sáng. Hai người dùng qua, Lưu Đồng : "Hôm nay trái phải có việc gì, nếu , chúng ta mã tràng nhìn ?"

      "Mã tràng hả?" Thường Nhuận Chi chờ mong : "Thiếp có thể cưỡi ngựa sao?"

      Lưu Đồng cao thấp đánh giá Thường Nhuận Chi mắt, ra vẻ khó xử: "Ai nha, tiểu thân thể nếu phi ngựa... Ta phải chọn đầu ngựa dịu ngoan mới được."

      Thường Nhuận Chi vừa bực mình vừa buồn cười: "Ai nha, bị người xem thường như vậy, thiếp đây nữa."

      "Đừng đừng, nha." Lưu Đồng vội lấy lòng dỗ : " thôi, chơi rất vui, mã tràng bên kia rất là rộng lớn, còn có dòng suối ... Chúng ta còn có thể mang theo con diều, qua bên kia thả diều."

      Thường Nhuận Chi ngẩng đầu nhìn trời: "Thiếp cũng phải tiểu hài nhi, thả diều gì chứ."

      "Vậy, vậy chúng ta câu cá nhé?"

      "Ngồi câu cá rất nhàm chán."

      "Đúng rồi, bên kia đồi núi nở đầy hoa, chúng ta còn có thể hái hoa."

      Thường Nhuận Chi "Phốc xuy" cười ra tiếng, ho thanh : "Nếu chàng thịnh tình mời như thế, thiếp đây liền cố mà đáp ứng chàng."

      "Tạ Hoàng Tử phi hãnh diện." Lưu Đồng vui cười .

      Phu thê hai người muốn mã tràng, thiếu được muốn chuẩn bị thân trang phục gọn .

      Vốn dĩ trong của hồi môn của Thường Nhuận Chi cũng chuẩn bị hai bộ, Diêu Hoàng tìm mang ra.

      Thời điểm thử mặc vào Thường Nhuận Chi lại cảm thấy có chút cố hết sức.

      "Bên này làm sao cảm thấy có chút tễ."

      Thường Nhuận Chi sờ sờ ngực bụng cùng bên hông, nhíu mày : "Tễ có chút khó chịu."

      Diêu Hoàng vội vàng hầu hạ nàng cởi xiêm y ra, lúc này Thường Nhuận Chi mới thở phào nhõm.

      "Xiêm y này, là trước lúc xuất giá, so với kích cỡ thân thể lúc đó của ta mà làm, lúc ấy mặc đĩnh vừa người, mới qua bao lâu, thế nhưng mặc lên thân."

      Thường Nhuận Chi nhìn chằm chằm trang phục cưỡi ngựa, hỏi: "Ta đây mập lên sao?"

      Diêu Hoàng cười : " nương mỗi ngày ở trong phủ thanh nhàn, cũng có chuyện gì phiền lòng, dáng người đẫy đà chút cũng là chuyện tốt mà. Tâm rộng thể mập."

      Ngụy Tử cũng : "Lúc trước nương rất gầy, vất vả dưỡng ra chút thịt, này phải vừa vặn sao?"

      "Ngươi cho rằng là heo à, dưỡng ra nhiều thịt, làm sao nhường ta dài hơn điểm nhi phiêu?" Thường Nhuận Chi buồn cười .

      đến nơi này, nàng nhịn được thở dài.

      "Có thể làm sao đây, vất vả mới có thể mã tràng xem cưỡi ngựa căng gió, kết quả lại có trang phục cưỡi ngựa thích hợp."

      Nàng bên này thay quần áo chậm trễ chút thời gian, Lưu Đồng tìm đến, thấy nàng thân nội sấn áo sơ mi tuyết trắng, hỏi: "Còn chưa đổi tốt sao?"

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ : "Chỉ có hai bộ trang phục cưỡi ngựa, nhưng vừa mặc vào, thiếp lại phát mình mập lên, mặc có chút chật."

      Lưu Đồng cười : "Vậy cứ mặc xiêm y bình thường là được."

      "Có phải được thuận tiện hay ?" Thường Nhuận Chi chần chờ : "Nhưng mà thiếp rất muốn cưỡi ngựa."

      "Nàng chưa cưỡi ngựa qua, đến mã tràng, bất quá chỉ an vị lưng ngựa, để con ngựa chạy chậm vòng thôi, cần thiết mặc trang phục cưỡi ngựa." Lưu Đồng buồn cười , tự mình chọn bộ sắc vàng nhạt, cười : "Bộ xiêm y này nhìn tệ, mặc bộ này ."

      Thường Nhuận Chi có chút vừa ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc vào xiêm y Lưu Đồng chỉ định.

      Lưu Đồng vuốt cằm tán thưởng : "Ôi, mặc bộ này vào, có vẻ trẻ ra vài tuổi nha."

      Thường Nhuận Chi liếc mắt nhìn : "Đúng rồi, nổi bật lên chàng trâu già gặm cỏ non, chàng cũng e lệ."

      Lưu Đồng thấp giọng nở nụ cười.

      Diêu Hoàng cùng Ngụy Tử rất nhanh trang điểm cho Thường Nhuận Chi thỏa đáng, tóc phân hai cổ sơ cúi kế, điếu ở hai tấn, miễn cho đến lúc đó cưỡi ngựa xóc nảy, tóc tai bị rối loạn.

      thể , tá phẫn như vậy, ngược lại đích xác làm Thường Nhuận Chi nhìn như thiếu nữ khuê trung chưa xuất giá.

      Thường Nhuận Chi đứng lên, Lưu Đồng cười tiến lên dắt tay nàng, trong mắt đầy tán thưởng: "Đây là nương nhà ai mà xinh đẹp vậy, ta đều đồng ý dẫn nàng xuất môn rồi, để những người khác thấy."

      Thường Nhuận Chi buồn cười, kiễng mũi chân kề tai cùng : "Nhà chàng nha."

      Lưu Đồng chỉ cảm thấy đầu quả tim run lên, muốn thấu qua chuyện, ngoài phòng nha hoàn lại bẩm: "Chủ tử, Sầm Vương đến."
      Minhang thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 182: Vô lại

      Editor: Bộ Yến Tử
      Tin tức Sầm Vương tới cửa, làm cho hai phu thê trong lúc nhất thời cảm thấy kinh ngạc.

      Lưu Đồng buông cánh tay ôm lấy thắt lưng Thường Nhuận Chi ra, lông mày nhíu lại hỏi: "Sầm Vương đến làm chi?"

      Thường Nhuận Chi nhíu mày đáp: "Tặng nữ nhân cho chàng, chắc là đến hỏi chút chàng có chịu dùng hay thôi?"

      Lưu Đồng dở khóc dở cười: " ta tốt xấu gì cũng là Vương gia, đến nỗi sao?"

      "Vậy có thể phải." Thường Nhuận Chi bĩu môi, : "Người cũng đến, vẫn thể tránh mà gặp."

      Nàng hỏi vọng ra ngoài: "Sầm Vương ở đâu?"

      "Hồi chủ tử, Sầm Vương đợi trong phòng khách."

      " thôi." Thường Nhuận Chi nhìn về phía Lưu Đồng, luôn muốn hỏi chút ta đến làm chi.

      Vốn dĩ Thường Nhuận Chi có ý kiến gì với Sầm Vương, nhưng ai bảo Sầm Vương lại cố tình đáng ghét như vậy, đưa nữ nhân cho Lưu Đồng?

      Quan cảm của Thường Nhuận Chi đối với Sầm Vương, từ lúc Tĩnh Lam vào phủ, thẳng tắp giảm xuống.

      Hai phu thê rất nhanh đến thính đãi khách, Sầm Vương ngồi uống trà.

      Trà trong phủ cửu Hoàng Tử, là Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi cùng thích, nên bỏ thêm hương liệu vào đó. Cho nên khi Sầm Vương uống, là dùng nước sôi phao ra nguyên tư nguyên vị sao trà. Vị trà có chút phát khổ, lầm đầu tiên Sầm Vương uống trà như vậy, có chút uống vô, nhưng mặt lại lộ ra thích ứng, có thói quen lộ ra mặt.

      Lưu Đồng sải bước tới cửa, mặt mang theo tươi cười : "Sầm Vương làm sao lại đến, thất lễ thất lễ."

      Sầm Vương đứng lên cười : " có chuyện gì làm, đến phủ cửu đệ nhìn cái."

      xong, Sầm Vương nhìn về phía Thường Nhuận Chi phía sau Lưu Đồng, cùng nàng lễ: "Cửu đệ muội có lễ."

      Thường Nhuận Chi trở về cái lễ, do thích người này, cho nên cũng chuyện, đứng ở bên cạnh Lưu Đồng.

      Lưu Đồng dài dòng, trực tiếp hỏi vấn đề mà mình nghi vấn.

      "Sầm Vương hôm nay đến phủ thượng đệ đệ, biết có gì phân phó?"

      Trường hợp luôn muốn đến vị mới được.

      Sầm Vương cười : "Ta vô , còn thể tới tìm cửu đệ trò chuyện, chuyện tâm tình?"

      Lưu Đồng dùng chút, trong lòng nghĩ, huynh đệ bọn họ cũng có giao tình gì, Sầm Vương cần cùng cái gì, đàm cái gì tâm?

      có người trả lời, trường hợp này hơi lạnh xuống.

      Sầm Vương nhưng là người có thể tự tìm đề tài, lúc này đưa chén trà lên uống ngụm, lên chuyện kinh trà với Lưu Đồng, tự cố tự vừa thông suốt: "Loại trà này, ta là lần đầu uống."

      Lưu Đồng trả lời mấy câu cho có lệ, mịt mờ hạ lệnh trục khách: "Ngày nào đó Sầm Vương có nhã hứng, chúng ta lại tới trà loại. Bất quá khéo, trước khi Sầm Vương đến, đệ đệ và nội tử định mã tràng Tây Đinh, hôm nay sợ là thể tiếp đón Sầm Vương."

      biết Sầm Vương là nghe hiểu, hay là giả vờ nghe hiểu, lúc này cười tỏ vẻ: "Hả? Cửu đệ muốn hòa đệ muội mã tràng Tây Đinh du ngoạn sao? Vừa vặn, ta cũng có chuyện gì, chúng ta chung !"

      Lưu Đồng chỉ cảm thấy yết hầu bị nghẹn, há miệng thở dốc lại thể ra chữ.

      Sầm Vương vừa ra lời đề nghị này, Thường Nhuận Chi cũng cảm thấy như ăn phải ruồi bọ.

      Đại khái thấy Lưu Đồng bị lời vô lại của Sầm Vương làm cho mắc nghẹn, trước tiên có cự tuyệt, Thường Nhuận Chi liền lôi lôi tay áo .

      Lưu Đồng phục hồi tinh thần lại, vội hỏi: "Chờ lần sau đệ đệ rỗi rảnh, cùng Sầm Vương huynh nhàn hảo? Hôm nay Sầm Vương huynh chỉ người, bằng , nếu như có Vương tẩu ở đây, chúng ta cũng có thể chung."

      Lúc này Sầm Vương lại : "Vậy , ta cho người trở về Vương phủ gọi Vương tẩu ngươi đến."

      Lưu Đồng sửng sốt, Thường Nhuận Chi cũng trừng lớn mắt.

      Sầm Vương cười tủm tỉm đứng lên, : "Chúng ta trước, trực tiếp để Vương tẩu ngươi đến mã tràng Tây Đinh ."

      Lưu Đồng ngoài cười nhưng trong cười lên tiếng, : "Sầm Vương huynh mời."

      Sầm Vương gật đầu, đứng lên hai bước, lại quay đầu : "Đúng rồi cửu đệ, hai ngày trước | ta đưa nha hoàn kia tới, hầu hạ ngươi còn đắc dụng?"

      Lưu Đồng nở nụ cười đáp, Thường Nhuận Chi ở bên mặn nhạt : "Để Sầm Vương lo lắng, nha hoàn kia ở hoa phòng hầu hạ, ngược lại cũng coi như cần cù."

      Sầm Vương nhất thời chậc chậc : "Cửu đệ muội đuổi nàng hoa phòng? Máu ghen này cũng đủ lớn ."

      Thường Nhuận Chi giả cười: " thể so sánh rộng lượng của Sầm Vương phi."

      " rất tốt, rất tốt." Sầm Vương nở nụ cười, bất quá tiếng cười có chút làm, dẫn đầu cất bước .

      Lưu Đồng xấu hổ sờ sờ mũi, nhìn về phía Thường Nhuận Chi, bị nàng dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm, nhất thời tròng mắt chuyển chung quanh.

      "Chàng nếu thêm câu phía sau tốt." Thường Nhuận Chi buồn bã : "Chàng xem, cái này có phải cho ta lý do."

      Lưu Đồng cũng cảm thấy vô tội.

      "Da mặt ta dày như thế, ta cũng nghĩ tới..."

      Lưu Đồng giọng : "Được rồi, chờ Sầm Vương phi đến, chúng ta tự mình chơi trò của mình."

      " được thoải mái." Thường Nhuận Chi hừ tiếng: " ta cho người mời Sầm Vương phi, nhưng biết đến lúc đó Sầm Vương phi có tới hay ."

      "Này..." Lưu Đồng nhất thời cũng có triệt, chỉ có thể : "Quên , mã tràng lớn như vậy, đến chỗ kia, chúng ta cách ta xa chút. Nếu ta còn dám chạy theo, ta cùng ta thẳng, để ta cần quấy rầy phu thê chúng ta."

      Thường Nhuận Chi cao thấp đánh giá muốn hiểu Lưu Đồng lát, Lưu Đồng sờ sờ mũi : "Làm sao vậy?"

      "Thời điểm chàng 『 Nếu Vương tẩu ở đây, chúng ta có thể mã tràng 』, nếu thẳng để ta cần quấy rầy phu thê chúng ta, phải đến nơi? Trời cấp cho ta mặt mũi."

      Thường Nhuận Chi khẽ hừ, phủi phủi biên váy.

      Lưu Đồng lấy lòng : "Là ta hồ đồ, ta nghĩ tới cửa là khách, thể cho ta mặt mũi..."

      "Chính ta cần mặt mũi, chàng còn cho ta thể diện."

      Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy ngứa tay, nhéo nhéo mũi : "Lần sau đừng lại nhường kẹo mè xửng."

      Lưu Đồng vội vàng gật đầu.

      Cho dù vừa ý, cũng ra miệng, Lưu Đồng cùng Thường Nhuận Chi vẫn chuẩn bị rời khỏi phủ cửu Hoàng Tử, cùng Sầm Vương tới mã tràng Tây Đinh.

      Mã tràng Tây Đinh ở ngoại ô kinh thành, phải thời gian nửa ngày, chỗ kia chuyên môn chuẩn bị cho lão gia, thái thái, thiếu gia và các nương thế gia, gia tộc quyền quý du ngoạn. Bất quá Thường Nhuận Chi ở tại vùng phụ cận đó cũng có tiểu thôn trang, cho nên cần ở lại trong mã tràng.

      Giờ mùi, xe ngựa cuối cùng ngừng lại.

      Lưu Đồng vén rèm lên nhìn Thường Nhuận Chi cười : "Đến rồi."

      Thường Nhuận Chi được Lưu Đồng đỡ xuống, duỗi thắt lưng lười giãn ra gân cốt.

      là ngày xuân, tiết trời bắt đầu ấm lại, cỏ dài oanh bay.

      Lọt vào trong tầm mắt, là mảnh thảo nguyên xanh đậm, cao thấp phập phồng, bò dê quần tam tụ ngũ quảng bố phân tán. Khi hai con ngựa chạy như bay mà qua, bò dê cả kinh tát đề tránh né.

      Xe ngựa phụ cận vây quanh hàng rào gỗ tráng kiện, ngoài hàng rào gỗ, có mấy nhà gỗ tử xếp, có thể nghe thấy bên trong động tĩnh ngựa khai hỏa mũi cùng thỉnh thoảng đọa tiếng chân, mùi vị phân ngựa thối hoắc lôi cuốn cỏ xanh cùng bùn đất thơm tho, xông vào mũi.

      Rất ngoài ý muốn là, Thường Nhuận Chi lại biết nơi này có bao nhiêu mũi vị hỗn tạp khó ngửi.

      Lưu Đồng dặn Thường Nhuận Chi chờ chút, dẫn Hoa Hạo tiến đến chuyện với quản mã tràng.

      Sầm Vương cũng xuống ngựa, ôm cánh tay ở tại chỗ, vuốt bờm ngựa mà ta cưỡi.

      Thường Nhuận Chi dùng dư quang ngắm ta mắt, thầm bĩu môi.

      Xem cách nào cũng cảm thấy Sầm Vương này tà tính.

      Nàng khỏi đoán rằng, đều nghe đồn Sầm Vương có ham mê tốt, đây là hay là giả nhỉ? Nếu là , vậy đến cùng đó là dạng ham mê gì?

      Thực làm cho người ta tò mò.
      Minhang thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 183: Mã tràng
      Editor: Bộ Yến Tử

      Rất nhanh Lưu Đồng cùng quản mã tràng xong, trở về cười với Thường Nhuận Chi: " thôi, chúng ta chọn ngựa."

      lại nhìn về phía Sầm Vương: "Sầm Vương huynh là muốn tự mình phi ngựa trước, hay là chờ vương tẩu đến mới chơi?"

      Sầm Vương : "Ta muốn cùng phu thê các ngươi..."

      "Vương huynh." Lưu Đồng đánh gãy Sầm Vương, hướng ta củng chắp tay: "Đệ đệ vất vả cùng thê ra ngoài chơi, vương huynh cần quấy rầy chúng ta chứ?"

      Sầm Vương cười cười.

      Lưu Đồng đến tận đây, Sầm Vương cũng có khả năng lại cho rằng nghe hiểu, gật đầu : "Ta ở lại đây chờ vương tẩu các ngươi đến, chờ nàng đến, chúng ta lại cùng nhau giục ngựa chạy."

      Lúc này Lưu Đồng mới mặc kệ Sầm Vương phi đến hay đến nữa, lên tiếng, lôi kéo Thường Nhuận Chi chọn ngựa.

      Thường Nhuận Chi khóe miệng vi kiều: "Nhìn thấy , chàng ràng với ta, ta chính là nghĩ giả ngu cũng có khả năng. Trừ phi ta đầu óc vụng về."

      Lưu Đồng thụ giáo gật gật đầu.

      Hai người đến trong tàu ngựa xem rồi chọn ngựa.

      Thường Nhuận Chi chưa từng cưỡi ngựa, tự nhiên cũng thể chọn ngựa, nhưng đối với năng lực chọn ngựa vẫn phải có.

      Ngựa cũng được phân chi lớn lên xinh đẹp cùng xinh đẹp, nhất là con ngựa người sạch có bao nhiêu mùi vị, càng được ưu ái của Thường Nhuận Chi.

      Nàng xem đến xem , nhìn trúng thất ngựa đỏ thẫm sắc.

      "Ngựa này là gì?" Thường Nhuận Chi nhìn trái xem phải: "Nhìn nó so với con ngựa bên cạnh muốn thấp bé hơn, hơn nữa vừa thấy cũng rất dịu ngoan."

      Lưu Đồng nhìn nhìn, gật đầu : "Là thất ngựa cái."

      hỏi Thường Nhuận Chi: "Nhìn trúng đầu này?"

      "Ừ." Thường Nhuận Chi cười gật gật đầu, có chút hưng phấn: "Thiếp có thể sờ sờ nó sao? Nó có phải đá thiếp hay ?"

      Lưu Đồng nở nụ cười: "Nàng lại kinh hách đến nó, nó liệu đá hậu đá nàng. Ngựa ở mã tràng đều có người thuần dưỡng, tính tình tương đối ôn hòa."

      Thường Nhuận Chi yên tâm dần dần đưa tay thăm dò sờ sờ mặt con ngựa.

      Con ngựa vung đuôi, cũng có động tác khác.

      Thường Nhuận Chi yên tâm chút, thúc giục Lưu Đồng : "Mau, cho thiếp cưỡi nó chút ."

      Lưu Đồng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, gọi mã phó đứng bên chờ hầu hạ qua, : "Chọn thất này ."

      Mã phó nhanh chóng gật đầu, kéo cương ngựa, gọi hai người khác vội tới lắp yên cụ cho ngựa.

      Rất nhanh công tác chuẩn bị liền làm tề, Lưu Đồng dạy Thường Nhuận Chi động tác lên ngựa, thấy nàng nghe hiểu , : "Vậy nàng thử lên ngựa xem."

      Thường Nhuận Chi thực động tác nhàng, ngược lại biết cửa ải lên lưng ngựa lại khó khăn, thử hai lần, cuối cùng lần thứ ba thành công khóa lên ngựa lưng.

      Ngồi xuống lưng ngựa, nàng khẩn trương kéo chặt dây cương.

      ở mặt biết, vừa lên, nhất thời cảm thấy dưới chân trống , vị trí còn có chút cao, tự đáy lòng sinh ra chút cảm giác sợ hãi.

      Lưu Đồng đưa tay vỗ vỗ đùi nàng, trấn an nàng: " có việc gì, sợ, chúng ta chậm rãi , thích ứng chút tốt rồi."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu, Lưu Đồng dặn dò mã phó cần theo hầu hạ, tự tay kéo cương ngựa, dắt con ngựa cùng Thường Nhuận Chi ngồi phía , chậm rì rì thong thả bước ra tàu ngựa.

      Rời khỏi nhà gỗ xếp, nhất thời tầm nhìn cực kì mở rộng.

      Mới đầu Thường Nhuận Chi còn gắt gao nắm chặt cương ngựa chịu buông tay, lúc này cũng hơi nhàng thở ra, tâm thần bị cảnh sắc bốn phía ninh mật cao xa chiếm chút.

      Con ngựa rất dịu ngoan, vẫn duy trì bước rất chậm, tận chức tận trách theo bước chân Lưu Đồng mang Thường Nhuận Chi "Căng gió".

      "Thế nào, sợ rồi sao?" Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi cười cười: "Lúc ban đầu ngồi lên ngựa, bao giờ cùng cảm thấy sợ, càng muốn học cưỡi ngựa, sợ ngã xuống. Bất quá chỉ cần thích ứng chút, liền cảm thấy cưỡi ngựa khó lắm."

      Cái này giống như học lái xe ở tương lai, phía trước lên xe, sợ cẩn thận đụng vào chỗ nào đó. Sau khi học lái xe, ra lái xe cũng giống như ăn cơm.

      Thường Nhuận Chi gật đầu, đến cùng vẫn dám thúc giục ngựa chạy mau, chỉ tùy ý Lưu Đồng nắm cương ngựa, dẫn nàng chậm rãi .

      Khi ngựa lại có chút xóc nảy, ra nàng vẫn chịu được, nhưng thoáng chốc Thường Nhuận Chi vẫn cảm thấy có chút choáng váng đầu.

      Nhìn thấy cách tàu ngựa có chút xa, Thường Nhuận Chi liền cho Lưu Đồng ngừng lại, muốn nghỉ lát.

      Lưu Đồng tự nhiên có dị nghị, cho ngựa dừng chân, vươn tay về phía Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi cẩn thận khuynh hướng , hai tay Lưu Đồng xoa trụ hai bên nách nàng, an ổn ôm nàng xuống ngựa.

      Nàng hít sâu, giống như giải thoát : "Ở lưng ngựa ngồi lâu cũng có ý tứ gì."

      xong nàng nhìn Lưu Đồng: "Giống như trước kia chàng cưỡi ngựa chạy , cảm thấy quanh thân đau nhức sao?"

      Lưu Đồng cười cười: "Quen rồi sao, ngựa chạy mau, giống như bay, có bao nhiêu cảm giác."

      " được cũng phải, nếu muốn cưỡi ngựa, phải ngồi xe ngựa. Luôn cảm thấy cưỡi ngựa so với ngồi xe ngựa nhanh hơn chút." Thường Nhuận Chi cười .

      "Khi Cao tổ tranh đấu giành thiên hạ, kỵ binh có tác dụng rất lớn. Đệ tử hoàng gia ai mà biết cưỡi ngựa bị người ta chê cười." Lưu Đồng giải thích: "Ngay cả nữ tử thế gia, cũng có rất nhiều người được học cưỡi ngựa từ , tỷ như Sầm Vương phi, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta rất tinh thấu, có nàng ta ở đội ngũ, đánh Po-lo tám chín phần mười đều là người thắng, nàng ta cưỡi ngựa còn từng nhận được khen ngợi của phụ hoàng, nàng ta là nữ trung hào kiệt."

      Thường Nhuận Chi cười cười, gật đầu phải.

      Thấy nàng cười đến bình thường vô nhị, Lưu Đồng chê cười nàng: "Nhất định là hồi nàng nhát gan, cho nên học cưỡi ngựa."

      Lời này rất chuẩn.

      An Viễn hầu có ba nữ nhi, cũng chỉ có Thường Nhuận Chi biết cưỡi ngựa. Thường Mộc Chi và Thường Thấm Chi tuy rằng tinh thông, nhưng cưỡi ngựa là có.

      Tiểu Hàn thị sắp xếp cho ba tỷ muội học cưỡi ngựa, đến phiên Thường Nhuận Chi, nguyên chủ căn bản dám bò lên lưng ngựa —— nàng e ngại hình thể động vật khổng lồ, cho dù là ngựa dịu ngoan được thuần dưỡng qua, cũng dám tiếp cận.

      Thử qua vài lần, nguyên chủ đều là hai mắt đẫm lệ rưng rưng. Nhạc thị xem được, cầu tiểu Hàn thị, tiểu Hàn thị mới miễn cưỡng nguyên chủ học cưỡi ngựa.

      Dần dà, cơ hồ nguyên chủ chạm qua cơ thể ngựa, càng đừng tới cưỡi ngựa.

      Thường Nhuận Chi khẽ hừ tiếng, : "Thiếp trước kia học cưỡi ngựa, tại học cũng chậm."

      "Thành, có lão sư là ta ở đây, bảo đảm nàng học tốt." Lưu Đồng cười .

      Hai phu thê chuyện, lúc Thường Nhuận Chi lơ đãng nhìn lướt qua hướng xếp nhà gỗ, tầm mắt lại dừng lại.

      Sầm Vương đại mã kim đao ngồi, bên hơi hơi cong thắt lưng là tỳ nữ Trông Hạ của nàng.

      Hôm nay xuất môn, Thường Nhuận Chi dẫn theo Ngụy Tử, Trông Hạ và Tìm Đông, cho phép Diêu Hoàng ở lại phủ Hoàng Tử làm chủ .

      Lúc này khoảng cách giữa nàng và Sầm Vương có chút xa, nhưng vẫn có thể dựa phục sức nhận ra, đứng ở bên cạnh ta là Trông Hạ.

      Nhìn chằm chằm bên kia hồi lâu, dường như Sầm Vương muốn cái gì đó với Trông Hạ, giữa hai người vẫn bảo trì khoảng cách nhất định.

      "Nhìn cái gì vậy?" Lưu Đồng cùng nàng chuyện thấy nàng xuất thần, gọi nàng tiếng, cũng nhìn theo hướng mà nàng xem vọng qua.

      "A, bên kia có người cưỡi ngựa đến."

      Lưu Đồng cũng chú ý tới Sầm Vương, ngược lại nhận thấy được thanh giục ngựa tới gần.

      Trong tiếng gió ngựa tháp tháp, quần áo đỏ tươi dẫn đầu xâm nhập vào tầm mắt Thường Nhuận Chi.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 184: Vương phi

      Editor: Bộ Yến Tử
      Chủ nhân áo choàng tiệm tiệm gần, đến gần Sầm Vương mới ghìm ngựa ngừng lại, tro bụi đường chậm rãi chìm xuống.

      Lưu Đồng híp mắt nhìn lát, với Thường Nhuận Chi: "Là Sầm Vương phi đến."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, chần chờ : "Đều thấy, muốn qua chào hỏi tiếng sao?"

      "Nàng ta cũng nhìn thấy chúng ta." Lưu Đồng gật đầu : " thôi."

      Bởi vì cùng vị Sầm Vương phi đánh giao tế, Thường Nhuận Chi ở bên cạnh Lưu Đồng, trong lòng có chút xíu lo lắng.

      Lại tiếp, xuất thân của vị Sầm Vương phi này cực kì hiển hách.

      Phụ thân của nàng ta, chính là con của Tể tướng khi Tiên đế còn tại thế, học thức xuất chúng; mẫu thân nàng ta, chính là nữ nhi Tiên đế, đương kim hoàng muội của Ngụy đế, Trưởng công chúa Trường Nhạc. Trước lúc chưa gả cho Sầm Vương, Sầm Vương phi có thân phận Quận chúa, khi gả cho Sầm Vương, Sầm Vương còn chưa được phong Vương.

      Mẫu phi Sầm Vương mất sớm, có thể Sầm Vương có ngoại gia nâng đỡ.

      Sau đó ta có thể vượt qua sắc lập Thái Tử đông phong lên làm Vương gia, là vì chiếm tiện nghi xếp thứ tự, hai là, cũng có mấy phần xem trọng ở Sầm Vương phi.

      Từ lúc Thường Nhuận Chi gả cho Lưu Đồng, thường xuyên giao tiếp trục lý, cũng chỉ có Thụy Vương phi, thân tỷ Thường Mộc Chi của nàng. Khi ở trong cung, nhiều nửa chỉ có đám người thất Hoàng Tử phi mấy câu.

      Vài vị Vương phi, nàng cơ hồ cũng qua.

      Kỳ Vương phi đoan trang tự giữ, chủ động cùng người khác chuyện;

      Lễ Vương phi tin phật, luôn luôn ru rú trong nhà, ngay cả cung yến cũng là có thể đến tắc đến. Nghe trong phủ Lễ Vương, nội viện đương gia là Lễ Vương Trắc phi;

      Chúc Vương phi là tiểu mĩ nhân trong kỳ tuyển tú nữ dân gian lên, tính tình thanh cao cao ngạo, vỗn dĩ mẫu phi Tĩnh phi của Chúc Vương vừa ý cưới đứa con dâu này, nhưng nề hà Chúc Vương vui mừng được ngay, ba ba cưới qua cửa, Nguyên Vũ đế vui vẻ khi nhi tử nạp nữ tử dân gian, đối với cọc hôn này cũng có ngăn trở, Chúc Vương ôm được mỹ nhân về, đáng tiếc nghe Chúc Vương phi đối với Chúc Vương bắt bẻ, phu thê bọn họ mặt và tâm hợp;

      Sầm Vương phi với thân phận là Quận chúa, chỉ sợ là vài vị Vương phi cao nhất bên trong, nghe nàng ta có thể gả cho Sầm Vương, cũng chính nàng ta cầu. Đại khái là vì thân phận Sầm Vương phi, cho tới bây giờ Sầm Vương cũng chỉ có Vương phi là nàng ta, trong phủ có nữ nhân khác.

      Cái này đều là tiểu Hàn thị và Thường Mộc Chi nhất nhất phân tích cho Thường Nhuận Chi nghe.

      Tóm lại, vài vị Vương phi này, ra tốt nhất cần kết giao.

      đường hướng tới chỗ phu thê Sầm Vương, Thường Nhuận Chi nhớ tới trước khi xuất giá, lời mà Thường Mộc Chi với nàng.

      "Kỳ Vương phi nhìn mọi để ý, cả ngày bưng, ra mỗi chuyện nàng ta đều tới quy củ, bởi vậy có chút tạo được niềm vui cho Kỳ Vương."

      "Lễ Vương phi càng đừng nữa, phụ thân nàng ta phạm vào chuyện này, bị thôi quan, Vương phi như nàng ta cũng chính là mặt đẹp mắt, cho nên chính nàng ta cũng dùng lễ Phật đến cản tầm mắt người khác, là lễ Phật, ra bất quá là giấu tài, chờ nhi tử nàng ta lớn lên mà thôi."

      "Chúc Vương phi nhất xách tình huống, đều gả cho Chúc Vương, cho tới bây giờ còn bộ lạnh lùng với Chúc Vương, biết nàng ta đến cùng đồ cái gì."

      "Cuối cùng đó là Sầm Vương phi." Thời điểm Thường Mộc Chi đến Sầm Vương phi, dừng chút, mới tiếp tục : "Cùng với ba vị Vương phi có thể trò chuyện, nhưng vị Sầm Vương phi này, nhìn thấy nàng ta vẫn trốn tránh chút mới tốt."

      Thường Mộc Chi như vậy: "Đại khái là vì cha chết sớm, tuổi còn lại có thân phận Quận chúa, trước khi Sầm Vương phi chưa xuất giá, nổi danh kiều man. Khi nàng ta đánh Po-lo, xuống tay tàn nhẫn, người khác cùng nàng ta đánh nhau, căn bản dám này mũi nhọn. Khi đó nàng ta đến tuổi xuất giá, vốn là... Sau đó coi trọng lục Hoàng Tử lúc ấy còn chưa được phong Vương, nháo phải gả, bệ hạ liền ban hôn cho lục Hoàng Tử cùng nàng ta, cho tới bây giờ, lục Hoàng Tử phong Vương, trong phủ Sầm Vương trừ bỏ nàng ta cùng nha hoàn bà tử hầu hạ, nữ nhân dư thừa cũng có. Những năm gần đây, chuyện mẫu thân nàng ta là Trưởng công chúa Trường Nhạc dưỡng trai lơ, nháo đến mức mọi người đều biết, tì khí của nàng ta cũng gặp trướng... Nàng ta dễ tiếp xúc, cũng đáng giá giao tiếp, muội phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần cần chuyện nghịch ý tứ nàng ta."

      Lúc trước Thường Nhuận Chi đối với những lời này của Thường Mộc Chi còn có thể hội, hôm nay muốn đối mặt cùng Sầm Vương phi, nàng mới thấy ra phân yên này.

      đường miên man suy nghĩ, cuối cùng đến mã tràng.

      Lưu Đồng dẫn Thường Nhuận Chi tới hành lễ cho Sầm Vương phi.

      Sầm Vương phi kêu khởi, cao thấp đánh giá Thường Nhuận Chi, vừa cười vừa : "Đột nhiên cho ta biết đến mã tràng đua ngựa, đường đuổi theo, sao sớm với ta chút?"

      Lưu Đồng sửng sốt: "Đua ngựa?"

      "Làm sao, phải đua ngựa?" Sầm Vương phi nhíu mày, giọng điệu có chút tốt: "Đến mã tràng phải đua ngựa, chẳng phải là đến chuyến? Cửu đệ muội, cùng ta chạy vòng như thế nào?"

      [Tử: Lại điêu phụ!!!]

      Trong tay Sầm Vương phi còn nắm roi ngựa, lúc chuyện roi cổ tay vừa lật, trong gió liền có thanh roi xẹt qua thanh thúy.

      Thường Nhuận Chi khỏi cảm thấy run lên, thầm nghĩ Sầm Vương phi này quả giống như lời đại tỷ tỷ , nhìn qua dễ chọc...

      Bên kia Lưu Đồng cảm thấy rất là vui, tiếp lời: "Vương tẩu, nội tử cưỡi ngựa. Sầm Vương huynh phải ở đây sao? Vương tẩu cùng Sầm Vương huynh đua ngựa là được rồi."

      Sầm Vương phi nhìn về phía Sầm Vương.

      Vốn dĩ mặt mày nàng ta hếch lên thoáng chốc trở nên nhu hòa, hơi cong thắt lưng, cắn cắn môi, nhàng nắm lấy tay áo Sầm Vương lắc lắc, thanh so với lúc trước muốn tiểu ý ôn nhu hơn rất nhiều: "Gia, chúng ta đua ngựa lát ?"

      Sầm Vương cũng gật gật đầu, nhất thời mặt Sầm Vương phi liền lộ ra đỏ ửng, là bộ dáng thẹn thùng. (@_@)

      Thường Nhuận Chi xem có chút ngây người.

      Lúc trước là Sầm Vương phi cả vú lắp miệng em, cùng Sầm Vương phi tại với bộ kiều thái tiểu nữ nhi, là cùng người?

      đợi nàng nhận, Lưu Đồng tức khắc : "Vậy đệ đệ quấy rầy Sầm Vương huynh cùng Vương tẩu, các ngươi hảo hảo chơi, hảo hảo đua ngựa."

      Sầm Vương phi vẫy vẫy tay, ý bảo Lưu Đồng mau.

      Lúc này Lưu Đồng lôi Thường Nhuận Chi rời khỏi chỗ phu thê Sầm Vương.

      "Sầm Vương phi kia..." Thường Nhuận Chi bị động theo bước chân Lưu Đồng, khỏi nghi hoặc : "Làm sao nhìn, lát tính tình."

      Lưu Đồng cười : "Nàng ta là như vậy, trước khi lập gia đình liền điên điên khùng khùng, đừng để ý nàng ta."

      Thường Nhuận Chi hiếu kỳ : "Chàng và Sầm Vương phi rất quen thuộc sao?"

      Lưu Đồng : " quen, bất quá đến cùng nàng ta là nữ nhi của Trưởng công chúa, mẫu Trường Nhạc thường xuyên mang nàng ta tiến cung, cho nên trong cung các Hoàng Tử đối với tính tình của nàng ta đĩnh quen thuộc."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, tán thưởng: "Nếu phải thiên chi kiêu nữ, vậy cũng thể dưỡng thành tính tình đó."

      "Cái gì tính tình, coi ai ra gì?" Lưu Đồng xuy cười, khoát tay khẽ với Thường Nhuận Chi: "Trước khi nàng ta chưa xuất giá, ta coi nàng ta còn thuận mắt chút. Từ khi nàng ta xuất giá, ta cuối cùng cảm thấy nàng ta càng thần lẩm bẩm."

      Lưu Đồng dừng chút, : "Nàng ta nhìn chăm chú Sầm Vương, nghe phàm là tỳ nữ trong phủ đến gần Sầm Vương, để nàng ta biết được, nhất định tỳ nữ đó có kết cục tốt."

      đến đây, Lưu Đồng cười ôm chầm lấy Thường Nhuận Chi : "Đồng dạng là vì để ý phu quân mà ghen, phương pháp mà nàng xử lý thẳng thắn và chính trực hơn nhiều, nàng ta như vậy... Đổi lại là nam nhân nào khác, sợ là đều ăn tiêu."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :