1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 175: Nội tuệ

      Editor: Bộ Yến Tử

      "Chuyện sau đó, phải do vị nhị thái thái này tả hữu. Nếu có tỷ cho người nhìn chằm chằm thứ nữ kia, sợ là cũng biết, nàng ta thế nhưng còn có thủ đoạn như vậy."

      Thường Mộc Chi giọng : "Tỷ phỏng chừng, vị Tào nương này chỉ sợ là tự mình coi trọng Phương đại nhân, nàng ta thăm dò hành trình mỗi ngày của Phương Sóc Chương, biến đổi phương pháp cùng Phương Sóc Chương tạo cái ngẫu ngộ, ở trước mặt Phương Sóc Chương trộn lẫn mặt thục, bước đầu tạo ấn tượng tốt."

      "Đương nhiên, bằng điểm giao tình này, hôn của hai người bọn họ có khả năng thành. Thế là nàng ta bước thứ hai —— nhận thức được ảnh hưởng nhị gia phủ Văn Viễn hầu, cũng chính là phụ thân nàng ta, để ông ta giao hảo với Phương Sóc Chương."

      "Kế tiếp, thời điểm Phương Sóc Chương lui tới phủ Văn Viễn hầu nhiều lên, tự nhiên cùng nàng ta lui tới vài lần."

      đến nơi này, Thường Mộc Chi dừng chút, tiếp: "Tào nương cố ý để Phương Sóc Chương nhìn thấy nàng ta bị đích mẫu răn dạy làm khó dễ, bởi vậy kích phát đồng tình cùng trìu mến của Phương Sóc Chương."

      Thường Nhuận Chi chau mày: "Thương hương tiếc ngọc à."

      Thường Mộc Chi gật đầu, tiếp: "Tiến triển đến bước này, cảm tình của Phương Sóc Chương đối với nàng ta, có khả năng nảy sinh chút biến hóa. Cho nên kế tiếp nàng ta liền bắt đầu bước mấu chốt nhất."

      Thường Mộc Chi giọng : "Nàng ta thiết kế Phương Sóc Chương cùng nàng ta độc thân ở tửu lâu uống rượu say."

      "Lá gan nàng ta lớn như vậy à, chưa xuất giá liền cùng Phương Sóc Chương..." Thường Nhuận Chi biết vậy nên kinh ngạc.

      thấy Thường Mộc Chi lắc đầu: " phải. Phương Sóc Chương uống say, nàng ta sắp xếp đưa ngủ lại phòng khách tửu lâu, cũng có ở lâu."

      "Vậy..." Thường Nhuận Chi nghi hoặc: "Làm như thế có ý nghĩa gì?"

      "Đương nhiên là có." Thường Mộc Chi : "Mấu chốt ngay tại đó, đêm đó, nàng ta trở lại phủ Văn Viễn hầu."

      Thường Nhuận Chi nghe đến mức hồ đồ.

      Thường Mộc Chi tinh tế phân tích cho nàng: " xảy ra chuyện gì hết, nàng ta cũng chém đinh chặt sắt , chuyện gì cũng có xảy ra. Nhưng mà nàng ta đêm về, người phủ Văn Viễn hầu xem ra, nhất định là xảy ra chuyện gì đó. Hỏi tối đó nàng ta đâu, nàng ta lại mân chết môi chuyện."

      Thường Mộc Chi cười lạnh: "Nàng ta lại lần nữa lấy tư thái kẻ yếu đứng trước mặt mọi người, khiến người ta ngờ vực, nhục mạ, lại thủy chung giống cây thúy trúc thẳng tắp đứng thẳng... Phương Sóc Chương xem ở trong mắt, muội cảm thấy trong lòng ta nghĩ sao?"

      "Chắc là cảm thấy, nàng ta kiên cường làm cho tự đáy lòng người ta thưởng thức?"

      Thường Nhuận Chi đăm chiêu.

      "Phương Sóc Chương làm người đa nghi, nàng ta càng phủ nhận đêm đó có ở cùng Phương Sóc Chương, Phương Sóc Chương càng cảm thấy nàng ta dối. Càng là nàng ta nên lời đêm kia nàng ta ở đâu..." Thường Nhuận Chi : "Nhưng là đêm kia đến cùng nàng ta đâu? Trốn ? Vì cái gì?"

      Thường Nhuận Chi cảm thấy khó có thể lý giải, Thường Mộc Chi : "Đó cũng là chỗ lợi hại của nàng ta."

      Thường Mộc Chi : "Nàng ta cho người khác biết đêm đó nàng ta nơi nào, ngược lại là thời điểm cùng Phương Sóc Chương ở chỗ, cùng Phương Sóc Chương , nàng ta tới trước mộ phần nương nàng ta."

      Thường Nhuận Chi há miệng thở dốc: " tế điện tổ tiên?"

      Thường Mộc Chi gật đầu, lại lắc đầu: "Nàng ta như vậy, nhưng đến cùng có tế điện tổ tiên hay ... A, trời mới biết."

      Thường Nhuận Chi nháy mắt mấy cái: "Sau đó sao?"

      "Sau đó? Phương Sóc Chương muốn nhận trách nhiệm với nàng ta, phủ Văn Viễn hầu cầu hôn. Nhị thái thái đáp ứng, nhưng nhị gia phủ Văn Viễn hầu lại thống khoái đáp ứng." Thường Mộc Chi : "Vì thế, thanh danh nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu lại hỏng rồi —— người khác đều truyền, bà ta đè nặng thứ nữ để người ta thành thân lập gia đình, cố ý tha mài thứ nữ, muốn đem thứ nữ ngao thành lão nương."

      Thường Mộc Chi xong tình cọc hôn này, nhìn về phía Thường Nhuận Chi : "Tỷ ở bên cạnh ngược lại bội phục nàng ta, thủ đoạn này của nàng ta, phàm là nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu hơi thông minh chút, cũng đến nỗi liên tục bị nàng ta nắm mũi dắt . Tỷ bội phục nàng ta, là năng lực tính kế nhân tâm của nàng ta."

      Thường Nhuận Chi nhàng vuốt cằm: "Ngay từ đầu tính kế đích mẫu, kế tiếp tính kế Phương Sóc Chương... Nàng ta xác thực có nội tuệ."

      "Nàng ta tính kế đích mẫu còn có Phương Sóc Chương cũng thôi , khó được nàng ta còn có thể tính kế đến cha ruột của mình." Thường Mộc Chi : "Nàng ta tính kế, để Phương Sóc Chương giao hảo cùng nhị gia phủ Văn Viễn hầu... Tâm tư và tài năng sắp xếp có bao nhiêu kín đáo mới làm được?"

      Thường Nhuận Chi khỏi gật đầu, trong lúc nhất thời lại cảm thấy dám tế tư.

      Tào nương này, đúng là thông minh khi nắm chắc nhân tâm...

      Nghĩ vậy, nàng khỏi suy đoán, chờ vị Tào nương này vào cửa, ở Phương phủ cùng Tô Nguyên Mi đánh lôi đài, biết ai tốt hơn?

      Phía trước hai tỷ muội trò chuyện, phía sau hai huynh đệ xong chuyện.

      Tuy rằng chuyện cũng giống nhau.

      "Phụ hoàng trước muốn gọt tước vị phủ An Quốc công và phủ Văn Viễn hầu." Thụy Vương cùng Lưu Đồng chậm rãi tới, vừa vừa : "Từ trước đến nay phủ An Quốc công an phận trung quân, còn phủ Văn Viễn hầu, Tào gia này có nhân tài gì, mắt nhìn thấy gia tộc muốn điêu tế, ngược lại cũng đủ gây sợ hãi."

      Lưu Đồng trầm tư : "Phủ An Quốc công ngược lại cũng thôi, phủ Văn Viễn hầu... có thể ngoan ngoãn nhận gọt tước? Mặc dù Tào gia người ta có làm sao tiếp xúc qua, ngược lại cũng nghe qua chút việc của bọn họ, chỉ sợ khối xương cốt này cắn được tốt."

      "Thánh chỉ nếu hạ, bọn họ cũng dám kháng chỉ." Thụy Vương : "Từ lúc đăng cơ phụ hoàng bắt đầu kế hoạch gọt tước, cho tới bây giờ cuối cùng muốn bắt đầu hành động ... Mấy năm trước khi Tiên đế hoăng thệ(*) gọt phủ An Viễn hầu, có tiền lệ này, nếu phủ Văn Viễn hầu là người thông minh, nên biết giống như phủ An Viễn hầu, ngoan ngoãn lĩnh thánh chỉ, tìm con đường khác."

      [Tử: Hoăng thệ: có nghĩ là chết, qua đời. Nhưng đa phần từ này để chỉ mẫu nghi thiên hạ qua đời, biết tại sao truyện này lại để vậy. Thường thường vua nước chết gọi là băng hà mà???]
      Lưu Đồng trầm mặc.

      Thụy Vương nhìn về phía : "Xảy ra chuyện gì?"

      Lưu Đồng giương mắt nhìn Thụy Vương, giọng : "Vẫn luôn cảm thấy phụ hoàng bắt đầu động thủ gọt tước, là vì dọn sạch chướng ngại vật tương lai Thái Tử đăng cơ. Tương lai người làm quan đều là môn sinh thiên tử, vậy lúc tân đế đăng cơ, số lượng người ủng lập tân đế, phải đám thế gia đại tộc quyền quý có thể so sánh được."

      Thụy Vương cười cười, : "Như vậy cũng tốt, thế lực thế tộc hào cường quá lớn, đối với Đại Ngụy chúng ta cũng nhiều cản tay."

      Lưu Đồng : "Nhưng mà đây đều là vì Thái Tử."

      Thụy Vương chỉ cười .

      "Ngũ ca, chuyện gọt tước này, phụ hoàng cho huynh làm chứ?" Lưu Đồng nhịn được hỏi: "Phụ hoàng ở trước mặt huynh lộ ra ý tứ này, chẳng lẽ tính toán cho huynh làm loại chuyện đắc tội với người sao?"

      "Cũng có khả năng đó." Thụy Vương : "Ai bảo ta có biệt hiệu là Vương gia mặt sắt truyền ra đĩnh vang dội."

      Lưu Đồng nhấp mím môi.

      "Được rồi, loại chuyện này luôn muốn có người làm. Làm được xinh đẹp, ngược lại cũng có thể xem là chuyện tốt."

      Đối với chuyện này Thụy Vương xem đĩnh mở, ném đề tài này qua bên , bắt đầu trêu ghẹo Lưu Đồng: "Nghe Sầm Vương tặng cho đệ tiểu mĩ nhân, thế nào?"

      Lưu Đồng nghiêng đầu trừng Thụy Vương mắt: "Ngũ ca đừng đánh thú đệ."

      "Xem vẻ mặt này của đệ, đối với tiểu mĩ nhân để bụng." Thụy Vương cười cười, ý có điều chỉ nhìn Lưu Đồng : "Nghe Sầm Vương chỉ tặng người cho mình đệ, từ thất hoàng đệ đến thập ngũ hoàng đệ, ta đều tặng tiểu mĩ nhân qua đó."

      "Đệ phỏng chừng các hoàng tẩu và đệ muội đều mắng sau lưng ta." Lưu Đồng nhún vai : "Ngũ ca, huynh ta đến cùng muốn làm gì?"

      "Mượn sức người." Thụy Vương nhàn nhàn cười : "Các đệ muội oán trách ta, nhưng mà các đệ đệ, hơn phân nửa đều rất vui vẻ với lễ vật mà ta đưa."
      Minhang thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 176: Hội chùa
      Editor: Bộ Yến Tử

      Các nữ nhân tán gẫu là việc trong khuê trung.

      Các nam nhân để mắt, cũng là từ gặp đại, việc triều đình.

      đến Thái Tử, Lưu Đồng lại có chuyện để .

      "Ngũ ca, cuối cùng đệ vẫn cảm thấy Chúc Vương bị phụ hoàng răn dạy, rồi sau đó bị phát tâm tật, bắt đầu tĩnh dưỡng, dường như lại phá lệ gần gũi cùng với Thái Tử."

      Mi tâm Lưu Đồng nhíu lại: "Thái Tử luôn luôn tiến đến phủ Chúc Vương thăm hỏi Chúc Vương, ít dược liệu trân quý cũng phê thành phê hướng đưa tới phủ Chúc Vương."

      Thụy Vương vuốt cằm : "Ta cũng nghe ."

      "Như là vì biểu mối quan hệ huynh đệ hữu ái chi tình, đệ cảm thấy Thái Tử đến nỗi diễn trò tới mức này." Lưu Đồng sầu lo : "Có phải Chúc Vương đầu nhập vào trướng Thái Tử hay ?"

      Thụy Vương cười cười.

      "Hơn phân nửa là vậy. " ta : "Chúc Vương tính tình táo bạo, làm việc lỗ mãng xúc động, bây giờ lại có tâm tật, chỉ sợ cũng muốn cùng Thái Tử làm đối, cũng có năng lực kia."

      Thụy Vương dừng chút, : "Huống chi ta cũng đạt thành giao dịch gì đó cùng Lỗ gia Duyện Châu, chúng ta biết. Bây giờ Lỗ gia ngã, ta muốn tìm chỗ dữa vững chắc khác cùng đường ra, cũng khó lý giải."

      "Nhưng mà... Vì sao lại là Thái Tử?" Lưu Đồng nghi hoặc: "Kỳ Vương cũng tốt, Lễ Vương cũng tốt, ít nhất Chúc Vương bên ngoài đều đắc tội bọn họ. Nếu là có thể cùng số trong bọn họ đến cùng nơi, đệ còn cảm thấy bình thường chút. Nhưng mà ta cố tình vài lần tam phiên qua lại với Thái Tử."

      Thụy Vương cười như chuyện đương nhiên.

      " ta nghĩ dựa vào, cũng phải dựa vào người nguyện ý cho ta dựa vào mới được."

      Lưu Đồng vừa nghĩ liền hiểu : "Ngũ ca là , Thái Tử cũng đối Chúc Vương cầu tốt?"

      Thụy Vương gật đầu, tạm dừng lát : "Sau khi Thái Tử tự kiềm chế chân bỏ lệnh cấm, làm việc càng cẩn thận, xử lý hướng có vẻ bó tay bó chân rất nhiều, thái nửa giờ giữa, ta đa dụng ở chỗ tìm ra niềm vui cho phụ hoàng... Có lẽ chính ta cũng phát , đám vương đệ phục ta, mối quan hệ giữa chư vị Hoàng tử cùng ta cũng hoàn toàn tín nhiệm. Sinh ra cảm giác nguy cơ, đúng là bình thường."

      Thụy Vương nhìn Lưu Đồng: "Việc ở Duyện Châu, Thái Tử cùng Chúc Vương coi như đồng bệnh tương liên. Thái Tử bắt lấy cơ hội này, thu Chúc Vương về dưới trướng, cũng là chuyện trong dự kiến."

      Lưu Đồng lặng im .

      Thụy Vương suy nghĩ chút bỗng nhiên cười : "Chuyện Thái Tử đưa nữ quan cho các phủ, trả thù là ta trong khoảng thời gian này, là động tác lớn nhất."

      Lưu Đồng xuy cười ra tiếng.

      "Cười cái gì?"

      "Cười ta đường đường là Thái Tử, thế nhưng dùng loại thủ đoạn lên được mặt bàn."

      Lưu Đồng nhớ tới vị "Mạc nữ quan" mà mình gặp trong phủ, trong mắt chợt lóe qua tia hung ác.

      ngờ lại vừa vặn bị Thụy Vương nhìn thấy.

      "Bên ngoài là mang theo hảo ý của Thái Tử, ngầm bên trong có động tác gì, quả thực cần phải chú ý. Bất quá ——" Thụy Vương nghi hoặc : "Đó dù sao cũng là việc nội viện của nữ tử, sao ta cứ thấy đệ giống như có ác ý lớn với nữ quan trong phủ của đệ vậy?"

      "Phủ Phụ Quốc công đưa người ——" Lưu Đồng vừa khỏi miệng, nhất thời ngừng lại.

      Thụy Vương tiếp lời: "Ta biết là người phủ Phụ Quốc công đưa, ngũ tẩu đệ còn thầm cùng ta, nữ quan kia có diện mạo tương tự Hoàng Tử phi trước, sợ đệ xem trọng nàng ta. Nhưng dù sao chuyện này phải nữ tử như nàng ta có thể quyết định, có Thái Tử và phủ Phụ Quốc công ở phía sau chỉ đạo, nàng ta có thể đến trước mặt đệ lắc lư sao... Đệ cũng đừng giận chó đánh mèo lên tiểu nữ tử."

      [Tử: hay lắm! Huynh mà biết Thái tử và người nhà đó đối xử với đệ đệ mình, biết huynh còn trầm ổn vậy à?]
      Lưu Đồng lặng im xem như đáp ứng, Thụy Vương sâu sắc nhận thấy, dường như nội tâm Lưu Đồng bình tĩnh giống như biểu mặt tại mà ta thấy.

      Bốn người rất nhanh tới chợ đêm.

      Hội chùa tiến hành, ai ai tễ tễ bán hàng rong đem này cùng nơi địa phương phân cách thành vài điều , thanh cổ nhạc, thanh thét to dứt bên tai.

      Tỷ muội Thường thị đều tự về cạnh phu quân mình.

      Lưu Đồng nắm tay Thường Nhuận Chi, cùng nàng giảng hội chùa có tiết mục phấn khích, kéo nàng ăn đồ ăn vặt các gánh bán hàng rong.

      So với Lưu Đồng, Thụy Vương có vẻ vững vàng hơn rất nhiều, cùng Thường Mộc Chi theo phía sau hai người Lưu Đồng, sân vắng lững thững giống như xuyên qua trong đám người.

      "Ngũ ca, huynh cũng ăn!" Lưu Đồng cười quay đầu .

      Thụy Vương lắc đầu, cười : "Các đệ ăn , ta và ngũ tẩu đệ dùng bữa tối mới ."

      Lưu Đồng giọng thầm với Thường Nhuận Chi: "Ngũ ca đối với việc ăn uống kén chọn, nhưng huynh ấy rất để ý xuất xứ đồ ăn có sạch hay . Huynh ấy nhất định là cảm thấy thức ăn bên ngoài sạch , cho nên mới ăn."

      Thường Nhuận Chi cũng che miệng giọng cười : "Đại tỷ tỷ từ chính là người quy củ, chưa từng ăn thử qua những nơi bán đồ ăn vặt như vầy. Vừa vặn, phu xướng phụ tùy."

      Lưu Đồng cười cười: "Người quy củ phu xướng phụ tùy, chúng ta giảng quy củ như bọn họ, cũng phải phu xướng phụ tùy."

      Thường Nhuận Chi hừ , thầm kháp bấm nội sườn thịt mềm cánh tay .

      Đội ngũ múa sư vừa qua, đám người đều theo đội múa sư tiến về phía trước, bốn người Lưu Đồng cũng bị người | đổ trước tễ, cực chẳng theo đội múa sư.

      Lưu Đồng che chở cho Thường Nhuận Chi, thiếu mắt nhìn tiền phương, với Thụy Vương: "Phía trước có tửu lâu, chúng ta tới chỗ đó nghỉ ngơi chút?"

      Thụy Vương tự nhiên có ý kiến.

      Rất nhanh, bốn người bị đụng đến cửa tửu lâu, tập trung nhìn vào, thấy trong tửu lâu y hương tấn ảnh, nữ tử ăn mặc bại lộ.

      Thường Nhuận Chi đánh hắt xì, giọng với Lưu Đồng : "Mùi son phấn rất đậm... Nơi này là thanh lâu hả?"

      Lưu Đồng xấu hổ gật đầu.

      Thụy Vương : "Chúng ta ở trong đại đường ngồi nghỉ lát cũng được, cho đủ bạc, chắc thành vấn đề."

      Bốn người vừa xong, vào tửu lâu.

      Trong tửu lâu sai biệt lắm đều ngồi đầy người, càng là dựa vào vị trí mở cửa sổ ven đường, người ngồi đầy.

      Thấy có khách đến, lập tức có hai vị nương tươi cười tới, đầu tiên là đánh giá Thụy Vương cùng Lưu Đồng, có lẽ là bình định bọn họ có thể tiêu phí nhiều bạc hay , xác định hai vị này ăn mặc tệ, chắc là người có tiền, sau đó mới chuyển mắt đến người tỷ muội Thường thị.

      Trong đó nữ mở miệng ngữ điệu xin lỗi : "Hai vị phu nhân, nơi này phải là nơi các ngươi có thể vào..."

      Viên Thanh ở phía sau Thụy Vương đưa lên thỏi bạc, : "Chủ tử cùng phu nhân nhà ta ở sảnh đường nghỉ ngơi lát, ở lâu."

      "Này..." Nữ tử phe phẩy nhung phiến, khó xử : "Cũng phải tiểu nữ tình lý, chính là các lão gia và thiếu gia vào nơi này vốn tìm hoan mua vui thoải mái, hai vị phu nhân dung mạo xuất chúng, nếu bị khách nhân hiểu lầm thậm chí mạo phạm... Lâu chúng ta thể đắc tội qua."

      Lời nữ tử này quả thực có đạo lý, Thường Mộc Chi với Thụy Vương: "Nếu , vẫn là tìm nơi khác ? Dù sao lát sau, người bên này đều qua, vậy đường cũng còn chật chội."

      Thụy Vương gật đầu, nhìn Lưu Đồng.

      Lưu Đồng cũng : "Ngũ tẩu hữu lý. Muốn thực kia trường nhãn, cũng là phiền toái."

      Bốn người tính toán rời khỏi nơi này.

      Vừa xoay người, liền nghe được tiếng tranh cãi chợt phát ra lầu, xen lẫn thanh bát đĩa rơi xuống đất té toái.

      Trong đại đường nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn lên lầu.

      Thời gian yên tĩnh trong nháy mắt, bỗng nhiên, lan can lầu bay ra người, "Phanh" tiếng, thẳng tắp rơi xuống dưới lầu.

      Sau lát tĩnh mịch, kỹ nữ trong lâu bỗng dưng phát ra tiếng thét chói tai.

      "Giết người rồi!!!"
      Minhang thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 177: Án mạng
      Editor: Bộ Yến Tử
      Tiếng thét chói tai này phảng phất như giọt nhập du oa trong nước lạnh, oanh tiếng, toàn bộ kỹ lâu đều nổ tung.

      Nam nhân quần áo chỉnh tề lầu các vội vàng chạy ra khỏi phòng, các nữ nhân che ngực nhô đầu ra xem náo nhiệt.

      Người nhát gan liên tục thét chói tai, người gan lớn để sát vào xem.

      Đám kỹ nữ hoang mang lo sợ, Lưu Đồng vỗ vỗ tay Thường Nhuận Chi, tiến lên hai bước nhìn nhìn, ngồi xổm xuống đưa tay thử dò xét hơi thở của ta, lát sau quay đầu lại lắc đầu với Thụy Vương: "Tắt thở."

      "Vương gia..." Thường Mộc Chi xuất thân là nữ tử khuê trung, lại chưa từng sử quá thủ đoạn dơ bẩn trong hậu trạch, vậy là lần đầu thấy có người chết trước mắt mình, khỏi quanh thân phát run.

      Thụy Vương nắm tay nàng ta kéo vào trong ngực, mấy câu trấn an nàng ta, lại nhìn nữ tử vừa khuyên bọn họ rời khỏi, trầm giọng: "Còn báo quan?"

      "Báo, báo quan?"

      Nữ tử trừng lớn mắt, Thụy Vương vuốt cằm : "Mạng người đó, chẳng lẽ kỹ lâu các ngươi còn dám giấu diếm?"

      " dám, đương nhiên dám!"

      Nữ tử vội xua tay, lúc này mới tỉnh thần, lập tức tìm tú bà trong lâu.

      Do có người chết, quanh thân người chết cũng có ai dám tới gần, ngược lại phá hư trường.

      Thụy Vương ngẩng đầu lên nhìn nơi người này bay ra lầu hai, xông lên mặt giơ giơ cằm.

      Lưu Đồng hiểu ý, vén áo bào, cấp tốc chạy vội lên .

      đến thang lầu trung ương mới nhớ tới Thường Nhuận Chi còn ở đó, nhất thời dừng chân quay đầu.

      Thường Nhuận Chi nhìn cười cười, phẩy phẩy tay ra ngoài, tỏ vẻ nhường chạy nhanh.

      Lưu Đồng cười thầm, lúc này mới tiếp tục chạy lên lầu.

      Thụy Vương nghiêng đầu nhìn về phía Thường Nhuận Chi, : "Cửu đệ vội chính , thể lo lắng muội, cửu đệ muội cần oán trách đệ ấy."

      Thường Nhuận Chi lắc đầu : " ."

      Nàng dừng chút, chần chờ : "Bất quá, án mạng chết người, tiếp tục ở lại đây có phải được tốt hay ?"

      Thụy Vương gật đầu, : "Chờ cửu đệ xuống, chúng ta ."

      Rất nhanh Lưu Đồng xuống, sắc mặt ngưng trọng, bước chân rất nhanh.

      "Ngũ ca." trầm giọng : "Phòng lầu còn có người chết."

      Động tác mặt Thụy Vương dừng lại: " có?"

      " có."

      "Cái gì có?" Thường Mộc Chi cả kinh : "Người giết người đâu?"

      Lưu Đồng lắc đầu.

      Thường Nhuận Chi : "Thứ nhất, là người dưới lầu này cùng người lầu nọ phát sinh tranh chấp, cùng chết. Thứ hai, chính là có người thứ ba, giết hai người, sau đó chạy mất."

      "Hỏi tú bà chút biết." Thụy Vương .

      Nữ tử tìm tú bà vội vã chạy ra ngoài lâu, ngang qua đám người Thụy Vương vội : "Mụ mụ bảo ta tìm người báo quan —— "

      "Chờ chút!" Lưu Đồng gọi nàng ta lại : "Giữa phòng lầu còn có người chết."

      "Cái gì?!" Nữ tử nhất thời kinh hãi.

      Lưu Đồng tiếp tục hỏi: "Vị khách giữa phòng kia là ai?"

      Nữ tử lắc đầu biết, Lưu Đồng chỉ có thể để nàng ta trước tìm người báo quan.

      "Chuyện này sợ là phức tạp."

      Lưu Đồng khẽ với Thụy Vương : "Người dưới lầu này nhìn là ngã chết, nhưng đến cùng có phải vậy hay còn phải chờ khám nghiệm tử thi mới biết được, nhưng mà người lầu nọ..."

      "Người lầu nọ như thế nào?" Thụy Vương hỏi.

      Lưu Đồng mím môi, để sát vào bên tai Thụy Vương, thấp giọng thầm.

      Thụy Vương trừng lớn mắt: "Lời này là ?"

      Lưu Đồng vuốt cằm.

      Thụy Vương suy nghĩ lúc : " như thế, lúc đó nhất định có người thứ ba ở đây..."

      "Đệ cũng nghĩ như thế, nhưng mà, nhưng mà có thể ở trong thời gian ngắn như vậy chạy trốn, người này nhất định có chút bản ."

      Lưu Đồng nhìn thoáng qua lầu, lúc này, người trong kỹ lâu cũng phát , biết dưới lầu ngã chết người, lầu cũng chết người.

      Nhất thời thanh ồn ào lớn hơn nữa.

      "Ngũ ca, chúng ta phải trước sao?" Lưu Đồng hỏi.

      Thụy Vương vuốt cằm, : " trước , lát phủ Kinh Triệu phái người tới."

      Lúc này bốn người Thụy Vương ra khỏi kỹ lâu.

      Chỉ chốc lát thời gian, ngoài lâu cũng truyền khắp tin tức có người mất mạng ở kỹ lâu.

      Đám dân chúng vừa mới theo đội múa sư rồi, ào ào chen chúc tới gần kỹ lâu, bên ngoài kỹ lâu người vòng lại vòng.

      Bọn họ cũng dám chen vào bên trong, chỉ đứng bên ngoài kỹ lâu, cà nhắc nhìn vào bên trong, ào ào nghị luận, cao đàm khoát luận, chỉ còn chờ Kinh Triệu Doãn dẫn người tới bắt tội phạm giết người, lại vừa vặn ngăn chận người đường.

      Thụy Vương và Lưu Đồng phân biệt chỉ dẫn theo tùy tùng, Thụy Vương dẫn theo Viêm Thanh, Lưu Đồng dẫn theo Hoa Trạch. Tổng cộng bốn nam nhân, áp căn có biện pháp bài trừ số lượng người ngừng gia tăng.

      Giằng co nửa ngày, đám người Thụy Vương vẫn chỉ có về tới trong kỹ lâu.

      "Quên , chờ Kinh Triệu Doãn dẫn người đến, xua tan đám người này, chúng ta lại ." Thụy Vương bất đắc dĩ .

      Lưu Đồng cười : "Hi vọng lão nhân Kinh Triệu Doãn động tác có thể nhanh chút. Bất quá đệ nghĩ, lúc này tiếp nhận báo án, ông ta nên lửa cháy đến nơi."

      Đại Ngụy lập quốc trăm năm, án mạng chết người đương nhiên là có. Mặc dù dân chúng đạt được trình độ " nhặt của rơi đường, đêm cần đóng cửa", nhưng chỉnh thể mà , mấy đại quân vương Đại Ngụy thống trị hạ, dân chúng vẫn an cư lạc nghiệp.

      Hàng năm trước lúc thu hoạch vụ thu hình Bộ xét duyệt án kiện các nơi báo lên, làm công tác thống kê số lượng phạm nhân bị định trảm đầu.

      Hàng năm người bị chấp hành tử hình, chưa bao giờ vượt qua ba trăm người.

      Thời điểm nhiều nhất, bất quá chỉ có hai trăm mười bốn người; thời điểm ít nhất, năm tử hình lệ chỉ bảy mươi hai lệ.

      Từ lúc Ngụy cao tổ quyết định chế định《 Đại Ngụy luật 》, mỗi điều luật pháp từ vài tên phán viên chế thẩm châm chước thảo luận lại châm chước thảo luận, cuối cùng đạt thành nhất trí, báo từ thánh tài Hoàng đế.

      Lúc đó thiên hạ sơ định, chính cần nghỉ ngơi lấy lại sức, Ngụy cao tổ đề xướng "Nhân hiếu", phải tội đại gian đại ác, đề nghị lấy tử hình luận xử.

      Cho nên khúc dạo đầu điều thứ nhất《 Đại Ngụy luật 》liền viết rằng: Phải chết giả, bộ án tấu nghe thấy, lấy tử thể phục sinh, câu giam quan thể bình, ngục thành đều trình, đế đích thân tới hỏi, khác từ câu oán hận chính là tuyệt chi. Chư phủ châu to lớn ích, đều trước sấu báo, tam tấu rồi sau đó quyết.

      Mà tội giết người, đúng là tội đại gian đại ác.

      Huống chi, còn là hai mạng người.

      Dưới chân thiên tử lại có án giết người, đương nhiên nhận chú ý cao độ của cao tầng. Gặp được loại chuyện như thế này, Kinh Triệu Doãn đúng là đáng thương.

      Lại bộ khảo hạch, ông ta tất nhiên chiếm được cấp bậc tốt nhất kia.

      Kinh Triệu Doãn tới rất nhanh, mang theo đội vệ binh phủ Kinh Triệu, bao vây toàn bộ kỹ lâu.

      mặt tú bà treo nụ cười lấy lòng tiến lên : "Phủ quan lão gia..."

      Kinh Triệu Doãn nhìn khoảng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, nhưng vóc người đĩnh cao, thắt lưng cũng thẳng, ánh mắt lợi hại.

      Ông ta đánh gãy lời tú bà, trực tiếp hỏi: "Nghe chết hai người?"

      "Dạ, phải phải..." Tú bà vội vã gật đầu.

      Bộ đầu cách ly lầu và lầu dưới, cho người tiếp cận, cùng người khám nghiệm tử thi quấn khăn che mặt lên lầu, tiến hành bước đầu khám nghiệm tử thi.

      Đầy tớ làm việc, Kinh Triệu Doãn hỏi tú bà.

      "Hai người chết, ngươi nhận thức?"

      "Tiểu nhân nhận thức..." Tú bà thành trả lời: "Bọn họ là người Thanh Liễu quán."

      "Thanh Liễu quán là nơi nào?"

      "Là..." Dường như tú bà có chút kiêng kị, nhưng vẫn giọng : "Là tiểu quan quán, hai người bọn họ là tiểu quan Thanh Liễu quán..."
      Minhang thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 178: Tiểu quan

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đại Ngụy nếp sống phóng khoáng, nam nhân có thú tiêu khiển là thanh lâu kỹ viện, tự nhiên nữ nhân cũng có tiêu khiển là tiểu quan quán.

      Đương nhiên, nam nhân có ham thích cùng nhu cầu này, cũng có thể tiểu quan quán vui vẻ hồi.

      Đây là bí mật bên ngoài, đại gia đều hiểu trong lòng mà .

      Kinh Triệu Doãn nghe xong, lập tức cho Bộ khoái Thanh Liễu quán xác minh.

      "Cũng là tiểu quan, tới kỹ lâu của ngươi làm gì?" Kinh Triệu Doãn nhíu mày hỏi tú bà: "Trừ bỏ hai người bọn họ, ở phòng đó còn những người khác ?"

      "Này..." Tú bà cười làm lành : "Phủ quan lão gia, hai người bọn họ đến nơi này của chúng ta, đương nhiên là theo người đến. Nhưng mà vị gia kia là ai, tiểu nhân biết."

      "Ngươi biết?" Kinh Triệu Doãn trầm giọng quát: "Kỹ lâu này của ngươi xảy ra án mạng chết người, ngươi còn dám dùng bốn chữ『 ta biết 』, coi như xong sao?!"

      Tú bà bị dọa nhảy dựng, liên thanh : " đúng đúng..." Tình thế cấp bách bà ta dáo dát nhìn quanh, thấy Thụy Vương và Lưu Đồng, lúc này đưa tay chỉ hướng bọn họ: "Bọn họ, bọn họ nhìn thấy người ngã xuống lâu, còn, còn lên phòng kia nhìn qua, phủ quan lão gia!"

      Kinh Triệu Doãn theo hướng tú bà chỉ nhìn lại, mặt chợt lóe qua kinh ngạc, bước tới trước chào hỏi Thụy Vương cùng Lưu Đồng.

      "Hạ quan tham kiến Thụy Vương, cửu Hoàng Tử."

      "Phùng đại nhân cần đa lễ."

      Thụy Vương hư đỡ ông ta thanh.

      Kinh Triệu Doãn Phùng Kha, là tiến sĩ lúc tiên đế còn tại thế, theo ngoại phóng Tri huyện thất phẩm, liên tục đến bây giờ là phủ Kinh Triệu Doãn, coi như là tên quan trường giảo hoạt.

      Bất quá mặc dù ông ta xử khéo đưa đẩy, muốn đắc tội người ta, làm người ngược lại được tính ngay thẳng, mặt thiên vị.

      Đánh giá của Thụy Vương đối với Phùng Kha coi như tốt.

      "Thụy Vương và cửu Hoàng Tử làm sao..." Phùng Kha thăm dò, hỏi.

      Thụy Vương đơn giản kể lại tình mình cùng Lưu Đồng và thê tử dạo hội chùa, giải đáp nghi hoặc của Phùng Kha, cũng đưa bọn họ từ đây trung hái ra án mạng.

      Phùng Kha lập tức hành lễ với tỷ muội Thường thị, lúc này mới thăm dò: "Tú bà Thụy Vương và cửu Hoàng Tử nhìn thấy người ngã từ lầu xuống, còn tự mình lên lầu xem qua, biết là chuyện như thế nào?"

      Ánh mắt Lưu Đồng nhíu lại, tức giận : "Chúng ta vừa muốn rời khỏi đây, người này từ lầu ngã xuống, chết người, đó đương nhiên là đại , ta chạy lên phòng ở lầu tìm hung thủ giết người, chẳng lẽ có cái gì đúng? Bất quá thấy ai hết, chỉ nhìn thấy người chết khác."

      Lưu Đồng kéo kéo cổ áo: "Ta Phùng đại nhân, chẳng lẽ ta cùng với Thụy Vương ở trong mắt ông, còn có thể cùng nhau có liên quan đến án mạng này hay sao? Ông chịu khám nghiệm trường trước, tra tìm vật chứng, ngược lại níu chặt chúng ta hỏi này hỏi nọ, có phải lẫn lộn đầu đuôi hay hả?"

      Phùng Kha dám, Thụy Vương xích Lưu Đồng: "Phùng đại nhân phá án, chúng ta cũng là người chứng kiến, để Phùng đại nhân hỏi ràng hiểu cũng là chuyện theo lý thường làm, Tiểu Cửu đừng cáu kỉnh."

      Thường Nhuận Chi cũng lôi kéo tay áo Lưu Đồng, Lưu Đồng hừ lạnh, lôi Thường Nhuận Chi xê qua bên, tùy ý Thụy Vương cùng Phùng Kha chuyện.

      "A Đồng, chàng xảy ra chuyện gì vậy?" Thường Nhuận Chi ngồi vào bên người Lưu Đồng, nghi hoặc hỏi : "Sao đột nhiên lại nhăn mặt với Kinh Triệu Doãn?"

      Lưu Đồng cười lạnh : "Ông ta đây là gặp ta và ngũ ca, cho nên mới dám cứ như vậy hỏi chúng ta. Nếu đổi lại là người khác, những lời này ông ta hỏi cũng dám hỏi."

      "Thiếp thấy Phùng đại nhân kia coi như là dụng tâm cẩn thận, giao đãi người dưới làm việc, cũng gọn gàng ngăn nắp." Thường Nhuận Chi : "Huống chi Thụy Vương đúng, chúng ta là người mục kích, giải đáp câu hỏi của nha môn, cung cấp chứng từ cho nha môn, cũng là chuyện nên làm. Có phải chàng... Quá nhạy cảm hay ?"

      Lưu Đồng há miệng thở dốc, muốn cái gì, nhưng đến bên miệng lại nuốt xuống, ngữ điệu vừa chuyển : "Dù sao ta chính là nhìn lão nhân kia vừa mắt. Người năm mươi mấy tuổi, còn chiếm vị trí trọng yếu ở Kinh Triệu Doãn."

      Thường Nhuận Chi dở khóc dở cười: "Trách được Thụy Vương chàng cáu kỉnh, phải chính là cáu kỉnh sao?"

      Lưu Đồng phụ họa cười cười.

      chán ghét Phùng Kha, kỳ thực phải vì lý do đó, đơn giản vì khi còn trẻ Phùng Kha là bạn tốt của tam gia phủ Phụ Quốc công.

      Tam gia phủ Phụ Quốc công, đó là phụ thân của Mạc thị, vỗn dĩ nên là nhạc phụ đứng đắn của Lưu Đồng.

      Đều ai cả đường , Lưu Đồng đây là hận phòng cùng ô, mặc kệ Phùng Kha làm người làm việc thỏa đáng lão đạo như thế nào, đều có ý kiến rất lớn với ông ta.

      Lưu Đồng nhận định, người có thể cùng tam gia phủ Phụ Quốc công tới cùng nơi còn trở thành bằng hữu, hơn phân nửa cũng phải mặt hàng gì tốt lành.

      Thường Nhuận Chi quấn quít lấy Lưu Đồng chuyện, thoáng chốc Thụy Vương cùng Thường Mộc Chi cũng tới.

      Thụy Vương bất đắc dĩ : "Tiểu Cửu, Phùng đại nhân đến đây là quan phủ trưởng, trước mặt những người như thế này, sao đệ chừa cho ông ta chút mặt mũi xuống đài chứ."

      Lưu Đồng hừ lạnh: "Đệ cho ông ta mặt mũi, phải ngũ ca cho ông ta đủ mặt mũi sao? Ông ta xem như buôn bán có lời."

      "Đệ bao lớn rồi, làm sao còn hỉ nộ tùy tâm." Thụy Vương nhíu nhíu đầu mày, thấy đây là ở bên ngoài, cũng tốt cái gì, huống chi còn ở trước mặt Thường Nhuận Chi, ta lại càng thể răn dạy Lưu Đồng, chỉ : "Phùng đại nhân hỏi xong, chúng ta có thể trở về."

      Lưu Đồng gật đầu, dắt tay Thường Nhuận Chi, có lỗi : "Vốn định dẫn nàng dạo chợ đêm, tại cũng bị đánh bại tâm tình. Chúng ta tìm thời gian khác, lần sau lại dạo."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, bốn người liền rời khỏi kỹ lâu.

      Vệ binh canh gác kỹ lâu chuyện phiếm.

      "Vừa rồi Trần Tứ dẫn người khiêng hai thi thể rồi, chúng ta sai biệt lắm cũng nên triệt thôi?"

      "Cần phải sai biệt lắm."

      "Ai, Trần Tứ hai người kia là người của tiểu quan quán, lớn lên có thể như thư hùng đừng biện luận, xinh đẹp, thực đáng tiếc, thể thấy đến cùng là hình dáng gì..."

      "A, nghĩ tới tiểu tử ngươi còn có miệng này?"

      " , phải chưa thấy qua sao?"

      "Coi như hết, xinh đẹp, chết cũng chết, có cái gì tốt mà nhìn, ngươi cũng sợ gặp tà."

      "..."

      Bước qua cửa kỹ lâu, Thường Nhuận Chi chỉ nghe được vài câu này.

      Trong nháy mắt trong đầu nàng xẹt qua chút gì đó, nhưng nàng thể nắm bắt.

      "Nhuận Chi?" Lưu Đồng gọi nàng, Thường Nhuận Chi phục hồi tinh thần, nhìn cười cười: "Xảy ra chuyện gì?"

      "Mới vừa rồi nàng nghĩ cái gì đó?" Lưu Đồng đưa tay phủ phủ mi tâm nàng, : "Nàng xem, lông mày đều nhăn lại nè."

      Thường Nhuận Chi cười lắc đầu: " có gì, thôi."

      Bốn người tới ngã tư mới chịu tách ra, trước khi Thụy Vương nhìn Lưu Đồng : "Ngày mai đệ tới phủ của ta chuyến."

      Lưu Đồng mím môi, đáp ứng.

      Chờ Thụy Vương , Lưu Đồng nắm tay Thường Nhuận Chi vừa vừa : "Ngày mai tới phủ ngũ ca, nhất định huynh ấy giáo huấn ta."

      Thường Nhuận Chi cười : "Bởi vì chuyện hôm nay chàng đối với Phùng đại nhân lễ phép."

      "Tám chín phần mười là vậy."

      Lưu Đồng sờ sờ cằm, thở dài: " có biện pháp, vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe huấn."

      "Nên." Thường Nhuận Chi cà nhắc, đưa tay nhàng gõ gõ trán : "Thụy Vương nên hảo hảo chàng phen, cho chàng nhớ lâu chút."

      Lưu Đồng biết mình đuối lý, mặt phối hợp Thường Nhuận Chi chêm chọc cười, thực tế trong lòng cũng có đặt việc này trong lòng.
      Minhang thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 179: Xấu xa
      Editor: Bộ Yến Tử
      Thụy Vương muốn huấn, nghe huấn là được. Từ làm sai chuyện gì, ngũ ca đều .

      Bất quá có số việc Thụy Vương chỉ cần giáo huấn lần có thể nhớ kỹ, sau đó lập tức sửa lại.

      Còn có số việc, Thụy Vương biết nội tình trong đó, cho nên chẳng sợ Thụy Vương giáo huấn mười lần, trăm lần, ngàn lần... cũng vẫn là bộ dáng kia, có gì biến hóa.

      Người như Lưu Đồng có đôi khi quá mức cố chấp, biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

      Ngày hôm sau, dưới chân thiên tử lại xảy ra án mạng chết người, người người gặp nhau ở đầu đường đều nghị luận phen.

      Loại chuyện như án mạng, phóng tầm mắt toàn bộ Đại Ngụy, khả năng vài huyện liền nhau năm cọc.

      Càng đến dưới chân thiên tử, trong đêm chết hai người, hơn nữa hung thủ giết người còn chưa bắt được.

      Thẩm vấn hai tộc Tề - Lỗ Duyện Châu, phán sau thu xử trảm, dân chúng kinh thành đều nghe , lại phải bôn tẩu bẩm báo phen, ước hảo sau thu chợ Tây Đường bán thức ăn xem xử quyết phạm nhân; gần đây mạng người quan tòa, tự nhiên càng làm bọn họ chú ý.

      Kinh Triệu Doãn áp lực vĩ đại.

      Đợi hai ngày, án tử còn có tiến triển.

      May mắn là có án mạng mới phát sinh.

      Bất quá áp lực của Kinh Triệu Doãn càng lớn hơn nữa.

      Đại khái là vì ngày ấy Thụy Vương cũng có mặt, cho nên có đầu mối Kinh Triệu Doãn lại chạy tới phủ Thụy Vương vài tranh.

      Có người hiểu lầm chuyện thấy Phùng đại nhân chuyên chạy tới phủ Thụy Vương, liền bừa ít chuyện.

      Lời đồn đãi những chuyện nhảm nhí như Thụy Vương cùng người gây án giết người ở kỹ lâu có liên quan lập tức truyền ra ngoài.

      "Mật thám" Ngụy Tử giọng với Thường Nhuận Chi: " tại trong kinh nhân tâm hoảng sợ, vốn dĩ là chú ý Kinh Triệu Doãn tra án tử, lúc này đại gia đều muốn chuyển ánh mắt tới người Thụy Vương."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày.

      Dân chúng ngu muội dễ dàng theo phong trào, truyền ra ngoài cách gì, truyền mười mười truyền trăm, ba người thành hổ, phải , đều bị thành .

      Nếu chuyện này tiếp tục phát triển như vậy, rất bất lợi với Thụy Vương.

      Thường Nhuận Chi sầu lo : "Nếu như A Đồng mà biết, còn biết muốn sinh khí ra sao..."

      "Cửu điện hạ biết rồi." Ngụy Tử : "Nô tì nghe Hoa Trạch , hôm nay hạ hướng cửu điện hạ muốn tìm Kinh Triệu Doãn Phùng đại nhân lý luận, Thụy Vương bắt ngài ấy lại khuyên giải hồi lâu."

      "Hạ hướng?" Thường Nhuận Chi kinh ngạc : "Chàng ở triều biết được tin tức này?"

      "Ngược lại cũng phải." Ngụy Tử : "Tựa hồ là sau khi tan triều, Thái Tử cố ý đến hỏi Thụy Vương, cửu điện hạ cũng ở bên, thế mới biết."

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ : "Thái Tử đến thấu náo nhiệt cái gì đây."

      "Thái Tử ước gì Thụy Vương tốt." Ngụy Tử khoái nhân khoái ngữ : "Tan hướng tìm Thụy Vương việc này, tự nhiên là đặc biệt xem Thụy Vương bị chê cười."

      Thường Nhuận Chi lắc đầu, nghĩ rằng chờ Lưu Đồng trở về, còn phải hảo hảo khuyên giải an ủi .

      nghĩ tới, Ngụy Tử ở bên : " nương để nô tì hỏi thăm chuyện, có điểm mặt mày."

      Đầu óc Thường Nhuận Chi nhất thời chuyển bất quá cong: "Ta cho ngươi hỏi thăm chuyện gì?"

      "Chính là, đồng hương của Vương Bảo Cầm."

      "À, đúng vậy." Thường Nhuận Chi vỗ vỗ trán: "Xem ta, quên mất chuyện này."

      Ngụy Tử cười : " nương quý nhân bận rộn, cũng may nô tì nhớ kỹ."

      "Thành, chờ tháng sau cho ngươi trướng tiền tiêu vặt hàng tháng."

      Thường Nhuận Chi cười cười, : " ."

      "Đồng hương của Vương Bảo Cầm gọi là Tiêu Ngọc Trạch, cùng nàng ta cùng năm, nếu là còn sống, chắc khoảng ba mươi tuổi." Ngụy Tử : "Tiêu Ngọc Trạch này, nghe lớn lên thập phần thanh tú, da thịt vô cùng mịn màng, mặt như hoa đào. ta còn năm giờ, cung phi cũng dám để ta ở bên mình hầu hạ, bởi vì ta lớn lên rất đẹp, thủy chung phải chuyện tốt."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày: " ta là hoạn quan, ở hậu cung trực, vậy ta trực ở đâu?"

      "Từ lúc ta mười bốn tuổi, liền ở Quốc Tử giam làm người hầu hạ bút mực, khi mười tám tuổi đến Thượng Thực cục, phụ trách sắp xếp các cung hàng hóa, hai mươi mốt tuổi bệnh nặng hồi, lui ra khỏi Thượng Thực cục, ngõ hẻm Trung Quan tĩnh dưỡng năm, hai mươi ba tuổi hồi cung."

      Thường Nhuận Chi hiểu : "Ngõ hẻm Trung Quan? Là nơi ta sống?"

      " phải." Ngụy Tử lắc đầu: "Ngõ hẻm Trung Quan, tên như ý nghĩa chính là ngõ hẻm, bất quá chỗ đó là cấm địa, vốn dĩ là nơi hoạn quan lớn tuổi sinh sống, sau đó chậm rãi, nơi này biến thành bị bệnh và cung nhân bị giáng tội tới. Ngõ hẻm Trung Quan còn có biệt xưng khác, gọi là "Giam Cầm sở", chung, người vào nơi này, đừng nghĩ ra. Tiêu Ngọc Trạch vì cái gì có thể từ nơi này ra ngoài, nô tì cũng thể hỏi ràng."

      đến đó, Ngụy Tử dừng lúc, : "Bất quá, từ khi từ ngõ hẻm Trung Quan ra, ta còn tin tức, thẳng đến lúc ta chết."

      Thường Nhuận Chi nghe rất nghiêm cẩn, mạnh được như thế cái kết cục vô tật mà chết, biết vậy nên bồn chồn: " có tin tức của ta là có ý gì?"

      "Ý tứ đúng là, ngõ hẻm Trung Quan kia chỉ biết là ta lấy danh nghĩa về cung ra, nhưng mà trong cung, có danh sách ghi lại ta trực. Thứ nhất ta cũng có hồi cung, thứ hai chính là ta hồi cung nhưng ai biết."

      Ngụy Tử giọng : "Rồi sau đó, bất quá ta rời khỏi ngõ hẻm Trung Quan hai tháng, được người ta phát chết trong vò nước ở trong cung."

      Tạm dừng lát, Ngụy Tử bỏ thêm bốn chữ.

      "Toàn thân xích | lõa."

      Hô hấp Thường Nhuận Chi hơi hơi ngừng lại.

      Trong cung tất nhiên có xấu xa, chuyện này nàng biết đến, nhưng đến cùng là dạng xấu xa gì có thể làm đến nhường này? Dạng người gì, có thể hại chết sơ dũ hoạn quan vừa bệnh nặng, còn giẫm lên tôn nghiêm của ta?

      "Rồi sau đó?" Thường Nhuận Chi trầm giọng hỏi.

      Ngụy Tử : " có sau đó, phát người chết, Tiêu Ngọc Trạch được người ta khỏa cỏ tịch khiêng ra khỏi cung."

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc : "Cứ như vậy?"

      "Cứ như vậy." Ngụy Tử : "Nếu ta có chủ tử, có thể vì ta chuyện, có lẽ trong cung còn có thể tra chuyện này. Nhưng ta có chủ tử làm chỗ dựa, vả lại ta có công công phía coi trọng... Còn nữa, lần nữa ta tiến cung chưa từng có minh lộ, ta tư xông hoàng cung, chết cũng xứng đáng... Cho nên mệnh của ta, có cũng sao."

      Thường Nhuận Chi nghe mà thấy tức giận trong lòng.

      Nàng nắm chặt quyền đầu, hít sâu: " có?"

      "Ừ" Ngụy Tử : "Nô tì chỉ có thể hỏi thăm ra nhiêu đó."

      "Liền thể hỏi thăm ra, ta cùng người nào lại gần?" Thường Nhuận Chi nhíu mày : "Người khác yếu hại ta, luôn có lý do."

      Ngụy Tử lắc đầu: "Chuyện ta ở Quốc Tự giam, tình liên quan các vị Hoàng tử, các công tử thế gia, nô tì hỏi thăm thấy cái gì; khi ta ở Thượng Thực cục, nghe ta làm người điệu thấp, tính tình lại ôn hòa, trêu chọc qua chuyện gì, cũng thấy đắc tội người nào. Chỗ ngõ hẻm Trung Quan càng đừng tới, chỗ đó ta có thể đắc tội với ai, người ở bên trong cũng có năng lực có thể vào cung hại ta."

      Nghi hoặc trong lòng Thường Nhuận Chi càng lúc càng lớn.

      Đến cùng người Tiêu Ngọc Trạch, xảy ra chuyện gì?
      Minhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :