1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 170: Chủ ý

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi nghe vậy nhất thời nâng mi.

      Tuy rằng hôm qua Lưu Đồng tỏ vẻ muốn đuổi người về, nhưng Thường Nhuận Chi nghĩ tới thế nhưng lại cấp bách muốn đuổi người trở về.

      Hơn nữa phương thức đưa trở về, là đơn giản thô bạo.

      "Người đâu? Đuổi về rồi sao?" Thường Nhuận Chi vội vàng hỏi.

      Diêu Hoàng lắc đầu: "Còn chưa có, nô tì nghĩ, chờ nương tỉnh lại, hỏi qua ý tứ của nương." Diêu Hoàng thấp giọng : "Nô tì cảm thấy, làm như vậy ổn lắm."

      Mặc dù Diêu Hoàng đối với quyết định của Lưu Đồng hai lời muốn đuổi người trở về thập phần đồng ý, vì thế cũng vì Thường Nhuận Chi mà thấy cao hứng —— điều này chứng minh cửu Hoàng Tử đối với nương nhà nàng, ít nhất ở tại là toàn tâm toàn ý.

      Nhưng dù sao cứ như vậy tiễn người trở về, là đánh vào mặt người.

      Diêu Hoàng dám cứ như vậy nghe theo căn dặn của cửu Hoàng Tử tiễn người, cho nên vẫn chờ Thường Nhuận Chi tỉnh lại quyết định.

      "Đương nhiên ổn." Thường Nhuận Chi : "Hôm qua mới đưa tới người, hôm nay lại bị đưa trở về, Thái Tử và Sầm Vương nghĩ chàng ra sao?"

      Thường Nhuận Chi uống ngụm trà, đứng dậy trở về , : "Ngụy Tử đâu rồi?"

      " ở chủ viện, ra ngoài." Diêu Hoàng tiếp: " hỏi thăm chuyện."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày, suy nghĩ lúc mới : "Quên , ngươi tùy tiện tìm người hỏi thăm chút, có phải Thái Tử đều tặng nữ quan đến các phủ hay ? Hỏi số Vương phi và Hoàng Tử phi khác đối với những nữ quan này xử lý ra sao."

      " nương..." Diêu Hoàng khó xử: "Mới có ngày, huống chi, Thái Tử đến nỗi trong vòng ngày, đưa những nữ quan này phân biệt đến các phủ. Nếu muốn tìm hiểu, lúc này quá sớm."

      Thường Nhuận Chi gật đầu: "Cũng đúng, là do ta sốt ruột..."

      Chuyện này cầm có thể khó làm.

      Lưu Đồng muốn tiễn người trở về, nhưng nàng lại thể lo lắng hậu quả chuyện đó.

      Thái Tử bất mãn, Sầm Vương bất mãn, ngược lại cũng thôi, vốn dĩ Lưu Đồng và bọn họ quan hệ được thân mật gì, cũng đến nối đắc tội họ chỗ nào —— Lưu Đồng theo Thụy Vương làm việc, là võ đài chói lọi cùng Thái Tử, Thái Tử sớm bất mãn với Lưu Đồng, cũng kém chuyện này.

      Điều khiến Thường Nhuận Chi sầu lo là, chỉ sợ chuyện phủ cửu Hoàng Tử đầu ngày có nữ nhân được đưa vào cửa, ngày thứ hai bị đuổi , truyền ra ngoài.

      Đến nay Lưu Đồng chỉ có Hoàng Tử phi là nàng, phi vị Hoàng Tử Trắc phi còn trống hai vị trí, càng đừng tới vị trí có danh phận khác.

      Đến lúc đó thực cho Lưu Đồng chiêu Hoàng Tử Trắc phi trở về, nàng cũng khóc ...

      Trong lòng Thường Nhuận Chi định xuống như vậy, thay đổi thân xiêm y đơn giản sau đó trang điểm phen, gọi Diêu Hoàng trở về phủ An Viễn hầu.

      Nàng tính toán hỏi lão thái thái và thái thái cầm quyết định.

      Thường Nhuận Chi lâm thời nảy ra ý định trở lại phủ An Viễn hầu, cũng may lúc này tiểu Hàn thị bận.

      Đón người vào phủ, tiểu Hàn thị oán trách nàng: "Ngươi đứa này là, muốn trở về sao cho người đề cập tới, sớm đến tiếng."

      "Nữ nhi đột nhiên nghĩ trở về, thái thái nếu chào đón, vậy nữ nhi trở về." Thường Nhuận Chi đứng dậy làm bộ phải , tiểu Hàn thị cũng kéo nàng, cười mắng: "Ngươi muốn ."

      "Thái thái bảo nữ nhi , nữ nhi ngược lại muốn nữa."

      Thường Nhuận Chi vô lại ngồi xuống, chọc tiểu Hàn thị cười ngừng.

      Hai mẹ con lát, Thường Nhuận Chi cho bà ta ánh mắt, tiểu Hàn thị cho những người khác xuống, chỉ để lại bên người đại nha hoàn hầu hạ bà ta.

      "Đột nhiên trở về, xảy ra chuyện gì sao?" Tiểu Hàn thị thân thiết hỏi.

      Thường Nhuận Chi cũng gạt, thuật lại chuyện Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, cũng kết quả Lưu Đồng xử lý.

      "Mặc dù con rất cao hứng chàng cứ như vậy mà đuổi người , nhưng thấy được tốt lắm, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài..." Thường Nhuận Chi thấp giọng : "Vả lại, là lo lắng người khác A Đồng công nhiên bác bỏ mặt mũi Thái Tử và Sầm Vương, thẳng thừng đánh vào mặt bọn họ, để Thái Tử vào mắt, cũng giảng cảm tình huynh đệ; tiếp theo nữa là, sợ người khác đem đầu mâu chỉ hướng con, con... Ghen tị."

      Tiểu Hàn thị cúi đầu trầm tư, Thường Nhuận Chi đến nơi này cười tiếng: "Con ghen tị... như thế."

      Tiểu Hàn thị ngẩng đầu, vừa bực mình vừa buồn cười: "Ngươi ghen tị ngươi còn tự đắc hả?"

      "Chàng biết con đây ghen tị là được." Thường Nhuận Chi cười cười, tiếp: "Con chỉ sợ, chuyện này nếu truyền đến đầu người có tâm, có phải hay cảm thấy con ghen tị nên gây chuyện, rồi sau đó ban thưởng Trắc phi gì đó cho A Đồng, chèn ép『 khí diễm 』của con... Đến lúc đó người như vậy, mới đẩy xong."

      "Ngươi có thể nghĩ vậy coi như ngươi quá bổn."

      Tiểu Hàn thị nở nụ cười, bưng trà nhuận nhuận cổ họng, nhàng hỏi Thường Nhuận Chi: "Người còn chưa có tiễn ?"

      " có." Thường Nhuận Chi lắc đầu: "A Đồng bảo tiễn bước, con lại cảm thấy cứ như vậy tiễn bước được tốt, cho nên lúc này tới hỏi thái thái cầm quyết định."

      Tiểu Hàn thị vuốt cằm, : "Vừa vặn tiễn bước, vẫn là đừng tiễn bước."

      Thường Nhuận Chi dừng biểu cảm mặt: "Nhưng mà A Đồng ..."

      "Ngươi cần, chính là thái độ của cửu Hoàng Tử." Tiểu Hàn thị : "Nhưng mà cụ thể làm việc, ngươi là chủ mẫu, nên do ngươi quyết định."

      Thường Nhuận Chi cúi đầu .

      Tiểu Hàn thị nhìn nàng lát, lời thấm thía: "Ta coi được, ngươi cũng nghĩ muốn đuổi người , miễn cho trong phủ tiến hai cái sinh ra, trộn lẫn những ngày yên ổn của ngươi. Nhưng ngươi cũng ngươi đố kị, cũng thể ràng đắc tội Thái Tử, ngươi thể truyền ra ngoài rồi mang thanh danh ghen tị vào người. Biết ?"

      Tiểu Hàn thị đặt chén trà xuống, dừng lúc lại tiếp tục : "Người vào phủ, là người trong phủ ngươi, nên bố trí như thế nào, nên điều | giáo làm sao, ngươi chỉ có thể sử dụng thủ đoạn của ngươi. Nha hoàn, để nàng ta gần thân chủ tử, nàng ta có thể nhấc lên sóng gió gì chứ? Còn về nữ quan kia —— "

      Tiểu Hàn thị càng nở nụ cười: "Nếu như Thái Tử đánh vào danh vọng muốn trợ giúp ngươi quản lý vụ trong phủ, vậy ngươi cứ giả vờ hiểu, cho rằng chức nữ quan của nàng ta có chỗ dùng phải được rồi sao? Ta nhưng là nghe qua, nữ quan còn muốn thông qua bên người chủ tử. Nếu quả thực nàng ta dám đánh chủ ý tới bên cạnh cửu Hoàng Tử, cửu Hoàng Tử vừa ý ngươi có thể trực tiếp phát khó lên nàng ta. Thái Tử đưa nữ quan đến quyến rũ cửu Hoàng Tử... A, lời này truyền ra ngoài, là ai dọa người?"

      Thường Nhuận Chi nghe đến hai mắt sáng ngời.

      "Mẫu thân đúng... Nếu nàng ta dám bám dính theo A Đồng, là nàng ta đuối lý."

      Tiểu Hàn thị cười lắc đầu: "Ngươi nha, quan tâm bị loạn. Ngươi cứ chờ xem , các Vương phủ và phủ Hoàng Tử khác, hơn phân nửa cung kính nhận nữ quan Thái Tử đưa, chỉ có tính tình xúc động lại thẳng thắn, mới có thể đưa người trở về."

      Tiểu Hàn thị đến đó, vẫn thêm câu: "Nha hoàn kia cũng thôi , so với nàng ta, nữ quan kia ngươi cần phải chú ý nhiều chút."

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ, giọng hỏi: "Mẫu thân lo lắng, nàng ta làm nữ quan theo bên người con, cuối cùng có thể cùng A Đồng đụng mặt... Sợ nàng ta quyến rũ A Đồng?"

      Tiểu Hàn thị vuốt cằm, : "Thủ đoạn nữ tử quyến rũ nam tử, ùn ùn khó lòng phòng bị. Ngươi cần phải để tâm nhiều, phải chú ý nhất cử nhất động của nàng ta."

      Tiểu Hàn thị nhíu mày : "Đến cùng cũng là nương phủ Phụ Quốc công, biết nương này lớn lên thế nào, có phải hay có chút tương tự cửu Hoàng Tử phi lúc trước..."
      HaYenMinhang thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 171: Tái hôn

      Editor: Bộ Yến Tử

      Bất quá tiểu Hàn thị vừa như thế, Thường Nhuận Chi lại quan tâm.

      Ở Hầu phủ dùng xong ngọ thiện, Thường Nhuận Chi liền trở về phủ cửu Hoàng Tử.

      Nàng gọi Tổng quản Thuyên Đại đến, để ông ta tuyển nha hoàn cơ trí trong phủ qua hầu hạ Mạc nữ quan.

      Thuyên Đại kinh hãi chớp mắt, : "Hoàng Tử phi điện hạ, phải cửu điện hạ , cho người đuổi người về sao?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu: "Người đừng đuổi nữa, chỗ của cửu điện hạ, chờ chàng trở về, ta tự mình với chàng."

      Tự nhiên Thuyên Đại có dị nghị, cáo lui, chọn nha hoàn.

      Thường Nhuận Chi gọi ông ta lại, do dự hồi lâu mới hỏi: "Tổng quản có còn nhớ bộ dáng Hoàng Tử phi trước kia lớn lên thế nào ?"

      Thuyên Đại thấy kinh ngạc khi Thường Nhuận Chi hỏi vấn đề này, suy nghĩ lát mới cẩn thận hồi đáp: "Hoàng Tử phi trước kia sau khi vào cửa luôn sống ở nội viện tĩnh dưỡng, tiểu nhân cũng chỉ gặp mặt nàng ta hai ba lần. Tướng mạo của nàng ta... Tiểu nhân cũng nhớ ."

      "Vậy , trong phủ còn có nha hoàn nào từng gần người nàng ta hầu hạ?" Thường Nhuận Chi tiếp tục hỏi.

      Thuyên Đại cẩn thận suy nghĩ, trả lời nàng: "Tiểu nhân nhớ được, sau khi Hoàng Tử phi trước vào phủ, người hậu hạ bên cạnh, luôn là nha hoàn từ phủ Phụ Quốc công mang đến. Sau đó, Hoàng Tử phi trước qua đời, những người này cũng trở về phủ Phụ Quốc công."

      "... ra là thế." Thường Nhuận Chi gật đầu, khoát tay cho Thuyên Đại xuống.

      " nương." Diêu Hoàng nhịn được : "Thái thái bất quá chỉ như vậy, Mạc nữ quan lớn lên giống Hoàng Tử phi trước, ngài cần để ý."

      Thường Nhuận Chi lắc đầu, cau mày.

      Quả thực nàng có đem chuyện của Mạc nữ quan như chuyện qua, dù sao nàng ta cũng mang họ “Mạc”, Thường Nhuận Chi tin tưởng Lưu Đồng cũng thể liếc nhìn nàng ta nhiều cái.

      Mặc dù nàng ta lớn lên giống cửu Hoàng Tử phi trước như đúc như thế nào? Mạc nữ quan, dù sao cũng phải là Mạc Tân Trần.

      Ở trong trí nhớ Lưu Đồng thân thế của thê tử nguyên phối cơ khổ,
      Lưu Đồng liên nàng ta là , tất nhiên đem phân cảm tình này, chuyển dời đến thứ nữ phủ Phụ Quốc công sau khi qua đời, tìm người tới thế thân.

      Nhưng người có tướng mạo như vậy xuất , luôn có ít ảnh hưởng đối với Lưu Đồng.

      Buổi chiều sau khi ngủ trưa tỉnh dậy, Thường Nhuận Chi liền hỏi Mạc nữ quan và Tĩnh Lam có động tác gì hay .

      Diêu Hoàng lắc đầu, : "Coi như an phận."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, lại hỏi: "Thuyên Đại có tìm người tới hầu hạ Mạc nữ quan?"

      " muốn cùng nương chuyện này." Diêu Hoàng : "Thuyên Đại Tổng quản chọn nha hoàn đưa qua, bất quá Mạc nữ quan để các nàng trở lại, Mạc nữ quan , nếu nương ngài để ý, biết nàng ta có thể dùng nha hoàn."

      Thường Nhuận Chi cười mỉm: " , như vậy tùy nàng ta. Bất quá phủ Hoàng Tử chúng ta cũng phải người gì đều có thể tiến vào."

      Thường Nhuận Chi : "Chỉ cho nàng ta mang nha hoàn tùy thân hầu hạ, bên cạnh người liền tính. Ta bên này, lại bát hai thô sử nha hoàn cung nàng ta sai dùng."

      Diêu Hoàng cười gật đầu, tự sắp xếp chuyện này.

      Tới thời điểm sắp dùng bữa tối, Ngụy Tử trở lại.

      Thường Nhuận Chi thấy nàng ta ném miệng, biểu cảm mặt nhìn cũng giống như vui mừng, hỏi: "Làm sao mất hứng? Có phải hay hỏi thăm chuyện thuận lợi?"

      Ngụy Tử lắc đầu, do dự hạ hồi lâu mới chịu : " nương cho nô tì hỏi thăm chuyện, nô tì hỏi thăm... Nô tì phải vì chuyện này mà mất hứng."

      "Vậy vì cái gì?" Thường Nhuận Chi càng thêm tò mò.

      Ngụy Tử bĩu môi, ngầm suy nghĩ tốt nửa ngày : "Là vì khi nô tì trở về nghe hai người kia còn chưa , cho nên trong lòng được thoải mái."

      Tìm lý do rất tốt, bất quá ràng nàng ta tránh né ánh mắt Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng ta: "Ở trước mặt ta còn dám dối, có phải hay lại muốn bị khấu đồ cưới?"

      " nương!"

      Ngụy Tử chà chà chân, Diêu Hoàng ở bên : "Có chuyện gì ngươi cứ , ấp a áp úng, ở trước mặt nương còn che đậy, ngươi muốn bị khấu quang đồ cưới sao?"

      Ngụy Tử hừ tiếng: " nương trêu ghẹo ta cũng sao, ngươi lại chờ ta trêu ghẹo ngươi ngày đó."

      "Tốt lắm, mau, chuyện gì làm ngươi thấy mất hứng?" Thường Nhuận Chi hỏi.

      Ngụy Tử cúi đầu nhìn dưới mặt đất, giọng : "Nô tì nghe , Phương đại nhân... Muốn thành hôn."

      "Phương đại nhân?" Thường Nhuận Chi có chút ngoài ý muốn: "Phương Sóc Chương?"

      Ngụy Tử nhàng gật đầu.

      Thường Nhuận Chi buồn cười : " ta muốn thành thân, phải là chuyện rất bình thường sao? Ngươi mất hứng cái gì chứ?"

      Suy nghĩ chút, Thường Nhuận Chi hỏi: "Chẳng lẽ ta muốn kết hôn dâu, nhà mẹ đẻ hiển hách?"

      Ngụy Tử bĩu môi, : "Là nương nhị phòng phủ Văn Viễn hầu."

      "Nhị phòng phủ Văn Viễn hầu..." Thường Nhuận Chi nhớ tới ngày ấy nàng thành thân, dường như tam thái thái phủ Trấn Quốc công từng vì việc sắp xếp ghế mà cùng tiểu Hàn thị sẵng giọng, nếu nhớ lầm, lời mà tam thái thái kia là ra đầu vì nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu.

      Thường Nhuận Chi có chút xác định hỏi: " nương nhị phòng phủ Văn Viễn hầu kia sao?"

      "Nhị phòng phủ Văn Viễn hầu chỉ có vị nương lập gia đình." Ngụy Tử : "Vị nương kia là thứ xuất, nghe liên tục bị nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu hiếp bức hướng nam trong đám người được thông qua, muốn dựa vào nàng ta phàn quan hệ. Cho nên thanh danh nàng ta được tốt."

      [Tử: Các nàng có còn nhớ, ả này trước kia có xuất quyến rũ Thụy Vương hay ???]

      Ngụy Tử dừng chút, giọng : "Dường như vị tào nương này từng muốn thông đồng với Thụy Vương gia, sau đó Thụy Vương phi trước mặt mọi người lớn tiếng quát cảnh cáo nàng ta phen, chuyện này mới thôi. Bất quá từ đây, thanh danh nàng ta cũng bị hủy, càng tìm ra người để gả ."

      Thường Nhuận Chi cũng giật mình nhớ lại, nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu khắt khe thanh danh nữ tử thứ xuất, nàng tựa hồ cũng nghe qua lỗ tai.

      " như vậy, hôn này của nàng ta làm sao mà định ra?" Thường Nhuận Chi hiếu kỳ hỏi.

      Ngụy Tử bĩu môi: "Chuyện đó nô tì ràng."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, nghe xong chuyện này cũng ném đến bên, nhìn Ngụy Tử : "Chút tin tức này cũng nghe qua rồi, chuyện ta dặn dò ngươi làm, ngươi vẫn nên chú tâm chút."

      "Nô tì đỡ phải." Ngụy Tử vuốt cằm .

      Trời tối đen Lưu Đồng mới trở về, sau khi Thường Nhuận Chi cùng dùng bữa tối, mới cho biết chuyện có đuổi người .

      Nhìn Lưu Đồng cũng ngoài ý muốn.

      : "Ngũ ca nếu nàng là người thông minh, đuổi người ..."

      nhìn Thường Nhuận Chi cười: "Ngũ ca quả nhiên chưa sai, ở việc này, nàng xử trí ổn thỏa hơn ta rất nhiều."

      Thường Nhuận Chi giương giương miệng, đưa cho chén trà xanh: "Hôm nay chàng lại phủ Thụy Vương?"

      "Ừm."

      Lưu Đồng gật đầu, cười với Thường Nhuận Chi: "Đúng rồi, ta cùng ngũ ca hẹn xong rồi, sau ngày có hội chùa, buổi tối chúng ta cùng ngũ ca và ngũ tẩu dạo chợ đêm."

      Thường Nhuận Chi sửng sốt.

      "Lúc trước phải với nàng rồi sao?" Lưu Đồng thấy nàng sững sờ, buồn cười : "Nàng quên?"

      " có, chính là nghĩ tới... Chàng còn nhớ trong lòng." Thường Nhuận Chi ngượng ngùng cười, sờ sờ mũi.

      Lúc ấy Lưu Đồng ước hảo muốn cùng với Thụy Vương, Thường Nhuận Chi cũng theo bản năng ném việc này sau đầu. Ngược lại nghĩ tới Lưu Đồng đúng ước hẹn Thụy Vương chung...

      "Nhuận Chi?"

      Lưu Đồng gọi nàng hai tiếng, Thường Nhuận Chi mới hồi phục tinh thần, mộc ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"

      "Làm sao lại thất thần." Lưu Đồng thầm câu, cười : "Ta hỏi nàng nước ấm chuẩn bị tốt chưa, ta muốn tắm. Hôm nay cùng ngũ ca khu vực săn bắn phi ngựa, có chút mệt mỏi."

      Thường Nhuận Chi vội đứng lên, phân phó hạ nhân chuẩn bị tất cả dụng cụ tắm rửa.
      HaYenMinhang thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 172: Tương

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi biết hôm nay Thụy Vương và Lưu Đồng cái gì, sau khi trở về Lưu Đồng trừ bỏ bắt đầu nhấc lên chuyện đuổi người , cũng chưa tới hai người kia.

      Dường như coi các nàng tồn tại.

      Ngày hôm sau có việc gì, sáng sớm sau khi luyện kiếm lát, ở lại trong phủ cùng Thường Nhuận Chi.

      Vương Bảo Cầm bên kia, nữ chưởng quầy cùng nàng ta gặp mặt, thập phần vừa lòng với nàng ta. Bây giờ Vương Bảo Cầm ở cửa hàng trang sức phụ cận thuê chỗ ở, hai ngày nay đặt mua ít nhu yếu phẩm sinh hoạt.

      Hai hài tử Tiêu Đường và Tiêu Ương Ương như cũ ở tại phủ cửu Hoàng Tử, chờ Vương Bảo Cầm dàn xếp tốt, lại đón bọn chúng qua đó.

      Vương Bảo Cầm cũng coi như thượng đạo, mỗi ngày đều để Đoạn Nhu Nam dẫn hai hài tử tới thỉnh an Thường Nhuận Chi, mấy câu .

      Đoạn Nhu Nam tựa hồ đối với Thường Nhuận Chi cũng có đại ý sợ hãi, có đôi khi cũng ở bên cắm vào.

      Hôm nay lúc Đoạn Nhu Nam dẫn hai huynh muội Tiêu thị đến, Lưu Đồng ở đây.

      Đoạn Nhu Nam dẫn hai hài tử quy củ hàng lễ với hai người, Thường Nhuận Chi cười : "Ngồi , dùng đồ ăn sáng rồi?"

      "Hồi Hoàng Tử phi điện hạ, dùng." Đoạn Nhu Nam giọng , Lưu Đồng nhìn nàng ta cái, nở nụ cười: "Nhìn ngươi mập hơn chút."

      Đoạn Nhu Nam có chút ngượng ngùng, kéo kéo bên hông mình.

      Thường Nhuận Chi cười : "Trời bắt đầu nóng lên, cũng là thời điểm làm thêm hai bộ xiêm y cho người trong phủ."

      Đoạn Nhu Nam càng ngượng ngùng: "Để cửu điện hạ và Hoàng Tử phi điện hạ chê cười..."

      Thường Nhuận Chi câu ngại: "Vốn là chuyện cần phải làm, hôm nay vừa nghĩ tới."

      Thường Nhuận Chi cho Diêu Hoàng thông tri sư phụ cửa hàng cắt may vội tới người trong phủ tùy cơ ứng biến, lại nhìn nhìn huynh muội Tiêu thị thành đợi ở bên, cười : "Cũng phân biệt cho hai hài tử này hai bộ đồ mới."

      Tiêu Đường và Tiêu Ương Ương vội dập đầu hành lễ với Thường Nhuận Chi.

      "Đừng dùng đại lễ như vậy, mau đứng lên." Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ than tiếng.

      Hai hài tử này tướng mạo quả thực tầm thường, có thể đại khái vì xuất thân hương dã, cha chết mẹ bỏ , mặc dù đến kinh thành có Vương Bảo Cần nhận nuôi dưỡng, khó trách có cảm giác ăn nhờ ở đậu, cho nên biểu tương đối nao núng, có vẻ hẹp hòi.

      Hỏi qua sinh hoạt của hai hài tử trong phủ, tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Hoàng Tử phi, Mạc nữ quan đến."

      mặt Thường Nhuận Chi vẫn là tươi cười.

      Mạc nữ quan đến phủ nhậm chức nữ quan, tự nhiên là muốn mỗi ngày đến trước mặt Thường Nhuận Chi "Điểm mão". Chẳng qua Thường Nhuận Chi nghĩ tới nàng ta mau như thế liền bắt đầu thích ứng "Nhân vật" của nàng ta.

      Dùng dư quang quét Lưu Đồng mắt, Thường Nhuận Chi : "Cho nàng ta vào ."

      Đoạn Nhu Nam dắt hai hài tử đứng qua bên.

      Mạc nữ quan bước thong dong, mặt hàm mỉm cười, hơi hơi cúi đầu sải bước tới cửa, trong suốt hạ bái với Thường Nhuận Chi: "Nữ quan Mạc thị, gặp qua cửu Hoàng Tử phi."

      Nàng ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Lưu Đồng ở bên nên sửng sốt, lại nhanh chóng
      [​IMG]
      Minhang thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 173: Kinh chứng
      Editor: Bộ Yến Tử

      Đối với việc này Lưu Đồng cũng phủ nhận.

      "Đúng là có chút giống, dù sao cũng mang họ Mạc, nhà sở ra."

      Lưu Đồng dừng lúc lâu: "Vừa rồi cẩn thận nhìn thấy, lại vội vàng nên ta cảm thấy có năm phần tương tự."

      Thường Nhuận Chi hừ tiếng: " cẩn thận nhìn, lần sau lại cẩn thận nhìn."

      "Ta nhìn nàng ta làm chi." Lưu Đồng cười , lát sau ý cười lại thu liễm, thấp giọng thể nghe thấy câu.

      "Nàng ta họ Mạc cũng phối."

      cho rằng Thường Nhuận Chi có nghe, nhưng Thường Nhuận Chi nghe được .

      Bất quá Thường Nhuận Chi làm bộ như có nghe thấy, cùng Lưu Đồng trộn vài câu, kéo mở đề tài này.

      Có Lưu Đồng ở cùng, Thường Nhuận Chi cảm thấy thời gian qua rất mau.

      Đuổi Mạc nữ quan cùng Tĩnh Lam , cũng làm nàng sốt ruột hay dễ chịu gì, thời gian ngày trôi qua rất nhanh.

      Ban ngày ngày hôm sau Mạc nữ quan lại muốn đến nơi này của nàng "Điểm mão", bất quá lúc đó Lưu Đồng rời .

      Thường Nhuận Chi biết Mạc nữ quan đối với chuyện này có tiếc nuối hay , bất quá nhìn nàng ta bộ đích xác muốn hảo hảo hiểu biết vụ trong phủ cửu Hoàng Tử, cũng làm nàng thoải mái.

      vất vả tiễn người , Thường Nhuận Chi ấn trán bản thân, : "Nàng ta đây là muốn bò lên ta bất thành? Sau này chẳng lẽ mỗi ngày đều phải lại?"

      "Ai bảo nàng ta là nữ quan." Diêu Hoàng bất đắc dĩ , tiến lên tiếp nhận tay, giúp Thường Nhuận Chi kìm chỗ Thái Dương.

      Thường Nhuận Chi nhắm mắt lại : "Nàng ta bây giờ như vậy, ta ngược lại tình nguyện Thái Tử trực tiếp đưa nữ nhân tới. Như vậy cũng dễ đối phó chút..."

      Diêu Hoàng khẽ thở dài.

      Dừng chút, Thường Nhuận Chi hỏi nàng ta: "Ngày hôm qua nàng ta có hỏi cái gì ?"

      "Có." Diêu Hoàng : "Sau đó nô tì theo nàng ta chỗ kia, Mạc nữ quan hỏi Đoạn nương cùng huynh muội Tiêu Đường là ai. Nô tì cũng . Nàng ta còn cười , cho rằng huynh muội Tiêu Đường là con nối dòng của cửu Hoàng Tử."

      Thường Nhuận Chi lãnh xuy tiếng.

      Bỗng nhiên, nàng mở to mắt ngồi thẳng thân thể, nghi hoặc : " tới Đoạn Nhu Nam... Hôm qua biểu của nàng ta có chút kỳ quái."

      Diêu Hoàng thu tay, suy nghĩ : " nương chỉ là, chuyện sau khi nàng ta nghe được Tĩnh Lam muốn gặp cửu Hoàng Tử, bị dọa?"

      Thường Nhuận Chi gật đầu, cẩn thận hồi tưởng, : " đúng, lúc đó nàng ta bị dọa, là vì ta nhìn A Đồng , tiểu nữ nhân mà Sầm Vương đưa muốn gặp chàng..."

      Thường Nhuận Chi nhìn về phía Diêu Hoàng: "Trọng điểm cần phải ở chỗ tiểu mĩ nhân, mà ở chỗ Sầm Vương."

      "Sầm Vương..."

      Diêu Hoàng nhíu lông mày: "Nếu , nô tì hỏi thăm Đoạn nương chút?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu thở dài: "Nàng ta lá gan , lại mẫn cảm như vậy, sợ là ngươi còn chưa có hỏi xong, nàng ta liền xảy ra chuyện."

      đến đó, ma ma bên Nhàn Lạc viện tới bẩm báo, Đoạn Nhu Nam sinh bệnh, cả người nóng lợi hại, xin chỉ thị Thường Nhuận Chi muốn mời đại phu hay .

      Thường Nhuận Chi đứng lên : "Còn ở đó hỏi cái gì, nhanh mời đại phu. Diêu Hoàng, cùng ta Nhàn Lạc viện."

      Khi đuổi tới Nhàn Lạc viện, Đoạn Nhu Nam nằm ở giường.

      Nha hoàn hầu hạ Đoạn Nhu Nam khó xử ngăn cản Thường Nhuận Chi tiến vào: "Hoàng Tử phi điện hạ vẫn là đừng vào, tránh để bệnh khí của Đoạn nương lay qua cho ngài..."

      Thường Nhuận Chi chỉ có thể dừng chân, khỏi trách cứ nha hoàn: " êm đẹp, sao lại sinh bệnh?"

      "Nô tì cũng hiểu..." Nha hoàn rất là ủy khuất: "Hôm qua sau khi Đoạn nương trở về tâm thần yên, nô tì thấy thích hợp, khuyên nàng ngủ sớm, nghĩ tới hôm nay thức dậy, Đoạn nương tựu thành như vậy."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày.

      Đây là đột nhiên bị dọa, cho nên mới sinh bệnh?

      Thường Nhuận Chi khỏi thở dài, xoay người thấy Tiêu Đường và Tiêu Ương Ương sợ hãi đứng bên góc tường, bả vai nhắn rụt lại, vừa thấy cũng là bộ dáng kinh hách.

      Lòng Thường Nhuận Chi khỏi mềm nhũn, vẫy tay cho bọn chúng lại gần, hỏi: "Hai huynh muội các ngươi sao lại đứng ở chỗ này?"

      Tiêu Đường giọng : "Đoạn di sinh bệnh, cháu và muội muội sợ hãi..."

      đến mặt sau, thanh càng .

      Hai hài tử này đến kinh thành đầu nhập vào thân thúc thúc của bọn chúng, nghĩ tới thân thúc thúc chết vài năm trước, bây giờ theo Vương Bảo Cầm, vậy trong lòng cũng lo sợ bất an. tại Vương Bảo Cầm ở bên cạnh, lúc đó tới giờ chỉ có Đoạn Nhu Nam ở cùng bọn chúng. Đột nhiên Đoạn Nhu Nam sinh bệnh, bọn chúng sợ hãi cũng là chuyện bình thường.

      Thường Nhuận Chi nghĩ vậy lại thở dài, cong hạ thắt lưng ôn nhu với chúng: " quan hệ, lát đại phu tới, xem bệnh cho Đoạn di các ngươi, mở phương thuốc, Đoạn di các ngươi uống thuốc, rất nhanh có thể tốt lên."

      Tiêu Đường gật đầu, nắm tay Tiêu Ương Ương, cằm rụt chặt xuống bả vai, dám tiếp tục chuyện cùng Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ, chỉ có thể để nha hoàn của Đoạn Nhu Nam trước dẫn bọn chúng xuống.

      lát sau, đại phu được mời vào.

      Sau phen hỏi chẩn, đại phu Đoạn Nhu Nam chấn kinh quá độ, chính là chi chứng kinh giật mình.

      Mở phương thuốc, đại phu thẳng với Thường Nhuận Chi: "Sợ tắc tinh lại, lại tắc thượng tiêu đóng, đóng tắc khí còn, còn tắc hạ tiêu trướng, cố khí chuyến về. Vị nương này cực dễ dàng chấn kinh dọa, tuy là có thể dùng bổ ích thận khí chi dược liệu, cường tráng phế phủ khí, nhưng chung quy chỉ trị phần ngọn, thể nhổ căn nguồn bệnh này. Thứ lão phu thẳng, tâm bệnh, còn cần tâm dược."

      Thường Nhuận Chi cảm tạ đại phu, thanh toán chẩn kim, nhìn Đoạn Nhu Nam ngủ ở trong phòng nhíu mày trầm tư.

      Đến cùng Đoạn Nhu Nam sợ cái gì?

      Sầm Vương?

      Nàng ta là nha hoàn thông phòng của cửu Hoàng Tử, vì cái gì e ngại Sầm Vương?

      Thường Nhuận Chi nghĩ mãi xong, phân phó nha hoàn chiếu cố Đoạn Nhu Nam cho tốt, cách Nhàn Lạc viện trở về chủ viện.

      Đoạn Nhu Nam luôn luôn an nhàn trong viện, cho nên nàng ta sinh bệnh hay , cũng ảnh hưởng đến tình phủ cửu Hoàng Tử.

      Nửa buổi chiều Lưu Đồng trở về, kích động muốn Thường Nhuận Chi thu thập cùng buổi tối dạo hội chùa, du chợ đêm.

      Nhận thấy Thường Nhuận Chi hưng trí cao, Lưu Đồng thân thiết hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? chơi nàng mở lòng?"

      " phải..." Thường Nhuận Chi lắc đầu, tới chuyện Đoạn Nhu Nam sinh bệnh, giọng điệu nghi hoặc : "Thiếp cảm thấy nàng ta chính là nghe được danh hào Sầm Vương, cho nên mới bị dọa."

      Cơ thể Lưu Đồng bất động, Thường Nhuận Chi quay đầu nhìn , : "Đại phu , tâm bệnh còn phải trị bằng tâm dược, nhưng mà nàng ta sinh bệnh từ đâu thiếp cũng biết... tốt khi hỏi nàng ta trực tiếp, sợ lại dọa nàng ta vỡ mật biết làm sao đây."

      Lưu Đồng trầm ngâm lát : "Nàng ta sợ Sầm Vương, nên ở trước mặt nàng ta nhắc tới Sầm Vương. Cũng chỉ có thể như vậy."

      "Hả?" Thường Nhuận Chi biết vậy nên kinh ngạc, vội hỏi Lưu Đồng: "Chàng có biết vì sao nàng ta lại sợ Sầm Vương ?"

      " biết." Lưu Đồng lắc đầu, nắm vai Thường Nhuận Chi, : "Bất quá, vẫn có nghe đồn, Sầm Vương có chút ham mê tốt. Ta đánh giá, có phải nàng ta biết chuyện gì đó của Sầm Vương hay . Gan nàng ta như vây, cho nên sợ đến bây giờ, cũng biến thành bộ dáng nao núng nhát gan. Chuyện liên quan tới Sầm Vương, chỉ có thể sau này chú ý chút, đừng cho nàng ta nghe được danh hào Sầm Vương."

      Thường Nhuận Chi nhíu nhíu mày, giọng hỏi: "Sầm Vương có ham mê tốt gì vậy?"

      "Ta đây cũng biết." Lưu Đồng lắc đầu, : "Ta cùng với Sầm Vương lại có giao tình gì, nghe đồn cũng tiện hỏi thăm phải sao? Đến cùng ta có ham mê gì tốt, cũng chuẩn đếm xong."
      Minhang thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 174: Điển cố

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng như vậy, Thường Nhuận Chi muốn hỏi lại cũng thấy tiện.

      Lui vạn bước, mặc dù Sầm Vương có ham mê tốt gì đó, vậy gắt gao bịt lại.

      Càng thể vì tú nữ dân gian như Đoạn Nhu Nam mà bị công chi ở chúng.

      Thường Nhuận Chi ngầm than, : "Chuyện liên quan đến Sầm Vương, vậy Đoạn Nhu Nam... Cũng chỉ có thể như vậy."

      Trong khoảng thời gian ngắn nàng có chút trầm mặc, Lưu Đồng vỗ vỗ sau lưng nàng, : "Chuẩn bị nhanh , đừng để ngũ ca và ngũ tẩu chờ chúng ta."

      Thường Nhuận Chi trở về thay đổi thân xiêm y tầm thường xuất môn, tận lực mặc ngắn gọn.

      Hai người xuất môn xem như là du ngoạn, cũng dẫn nhiều người, chỉ mang theo hạ nhân hầu hạ tùy thân.

      Lo lắng chuyện tạo dựng cơ hội cho Hoa Trạch và Ngụy Tử có thể ở chung nhiều thêm chút, Thường Nhuận Chi cho Diêu Hoàng ở lại phủ Hoàng Tử, dẫn Ngụy Tử xuất môn.

      Thụy Vương và Thụy Vương phi chờ ở ngã tư, hai phu thê cũng ăn mặc giống hệt như phú quý dân chúng bình thường.

      Nhìn thấy Thường Nhuận Chi, lúc này Thường Mộc Chi bỏ qua Thụy Vương, kéo cánh tay muội tử nhà mình.

      Sau khi Thường Nhuận Chi hành lễ cho Thụy Vương, Thường Mộc Chi liền kéo nàng tới đằng trước.

      Thụy Vương cùng Lưu Đồng dừng ở phía sau.

      bao lâu, khoảng cách giữa hai huynh đệ và hai tỷ muội liền kéo ra.

      Thường Nhuận Chi hỏi Thường Mộc Chi: "Làm sao mà đại tỷ tỷ dẫn ba chất nhi cùng ?"

      "Bọn chúng còn quá , dẫn xem được, quái làm cho người ta quan tâm." Thường Mộc Chi cười cười, lại hơi thu nụ cười mặt lại, hỏi Thường Nhuận Chi: "Nữ quan phủ Thái Tử đưa tới, ở trong phủ của muội có thành ?"

      Thường Nhuận Chi cảm thấy kinh ngạc vì sao Thường Mộc Chi lại hỏi vấn đề này.

      "Chẳng lẽ nữ quan phủ Thụy Vương, an phận?" Thường Nhuận Chi hỏi.

      Thường Mộc Chi cười lạnh, trực tiếp trả lời, chỉ : "Kỹ xảo này của Thái Tử, quả thực khiến cho tỷ thấy rất xấu xa."

      Nàng ta nhìn về phía Thường Nhuận Chi, : "Chức vị nữ quan, kinh Thái Tử lại làm ầm ĩ như thế này, về sau đều lấy cớ đưa cơ thiếp tới các phủ khác. chức nữ quan rất tốt, bỗng chốc biến thành chướng khí mù mịt."

      Thường Mộc Chi dừng lúc, lại : "Nữ quan đưa đến phủ của muội, còn là người bên phủ Phụ Quốc công... Thái Tử là có rắp tâm bất lương."

      Thường Nhuận Chi chỉ có thể cười cười, an ủi nàng ta: "Tạm thời nàng ta còn vén dậy nổi sóng gió gì."

      "Nghe người nọ cùng cửu Hoàng Tử phi trước có điểm giống nhau, mặc kệ như thế nào, muội vẫn nên giám sát chặt chẽ." Thường Mộc Chi .

      Thường Nhuận Chi gật đầu.

      Thường Mộc Chi lại cùng nàng , nữ quan đến phủ nàng ta làm sao lắc lư đến trước mặt Thụy Vương chuyện, xong khó tránh khỏi mịt mờ mắng Thái Tử mấy câu.

      Thường Nhuận Chi biết tình hình cụ thể phủ Thụy Vương, nên tiện mở miệng.

      Nghĩ đến Thụy Vương phi bất quá là ở trước mặt Thường Nhuận Chi càu nhàu, qua liền cho qua, nhưng mà lại nhắc tới chuyện khác.

      "Phương Sóc Chương và phủ Văn Viễn hầu định ra việc hôn nhân, muội có nghe ?"

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc hỏi: "Đại tỷ tỷ cũng quan tâm chuyện này?" Nàng bất đắc dĩ : "Phương gia kia muội sớm thèm để ý tới, đại tỷ tỷ cần nhìn chằm chằm Phương gia."

      "Xem ra muội biết." Thường Mộc Chi cười : "Tỷ chỗ nào nhìn chằm chằm Phương gia, tỷ là nhìn chằm chằm phủ Văn Viễn hầu đó."

      Thường Nhuận Chi giật mình: "Đúng vậy, muội nghe nương phủ Văn Viễn hầu định ra việc hôn nhân, lúc trước còn muốn ở trước mặt Thụy Vương thông qua... Sau đó bị đại tỷ tỷ cho đuổi ."

      Thường Mộc Chi che miệng cười: "Xem lời muội này, cái gì gọi là bị tỷ cho đuổi chứ? tỷ giống như hung thần ác sát."

      Bất quá nàng ta cũng phủ nhận.

      "Tỷ là sợ nàng ta tà tâm chết, hoặc là , đích mẫu của nàng ta tà tâm chết, cho nàng ta chui chỗ trống, cho nên mới nhìn chằm chằm nàng ta." Thường Mộc Chi thở dài: "Chính là tỷ nghĩ tới, kết quả nàng ta lại được cọc hôn như thế."

      Thường Nhuận Chi nghe ràng ý tứ trong lời của nàng ta, dường như cọc hôn này còn có điển cố.

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lúc lâu mới lên tiếng : "Nếu tào nương kia là người cường ngạnh, gả đến Phương gia, ngược lại tính là chuyện xấu gì."

      "Há chỉ phải chuyện xấu, nàng ta đây là được đền bù mong muốn."

      Thường Mộc Chi xuy cười tiếng, giọng với nàng: "Từ trước tỷ cảm thấy nương kia ở dưới tay thủ hạ đích mẫu kiếm ăn, nhìn rụt rè sợ hãi, giống như con thỏ dè dặt cẩn trọng, nhất định là bị đích mẫu tha mài thành như vậy, còn từng đồng tình với nàng ta."

      đến đây, Thường Mộc Chi hừ lạnh: "Nào biết, đó cũng phải tiểu cừu bị bắt nạt gì hết."

      Thường Nhuận Chi hiếu kỳ hỏi: "Chẳng lẽ là sói đội lốt cừu?"

      Thường Mộc Chi bật cười, nhàng vỗ vỗ muội tử nhà mình, : " là sói ngược lại cũng tính, nàng ta cũng phải sói ngoan độc."

      Thường Mộc Chi dừng chút, : "Sau khi tỷ đuổi nàng ta , cho người nhìn chằm chằm nàng ta. Kết quả muội đoán thử xem? Tỷ phát , thứ nữ này sống ở phủ Văn Viễn hầu, cũng tính có bao nhiêu sai. Ít nhất ăn no mặc ấm, chịu khắt khe gì. Nhưng làm người ta bồn chồn là, quan hệ nữ quyến truyền nhiều nhất, đó là đồn đãi đích mẫu nàng ta khắt khe thứ xuất tử nữ. Mà mỗi khi nàng ta xuất tại trước mặt nữ quyến các phủ, chính là bộ dáng đáng thương hề hề, bị ủy khuất rất lớn..."

      Thường Mộc Chi thở dài: "Sau đó tỷ mới lĩnh ngộ được, hóa ra là do nàng ta giả vờ. Quả thực nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu là người vụng về, thứ nữ này muốn minh trong được đồng tình, ngầm còn chưa có chịu thiệt."

      Thường Nhuận Chi nghe vậy cười : "Này cũng là nàng ta thông minh. Bất quá nếu tiếp, để thứ nữ gấp gáp thông đồng nam tử quyền quý, lúc đó chẳng phải nhị thái thái đích mẫu phủ Văn Viễn hầu làm được chuyện này sao?"

      " như thế sai, cho nên mặc dù tỷ đối với nàng ta nhìn vào mắt, nhưng cũng nhiều ý kiến." Thường Mộc Chi : "Ngược lại tào nương này cũng coi như thuận thế mà làm. Đích mẫu nàng ta để nàng ta thông đồng với nam tử quyền quý, nếu là thành, đương nhiên nàng ta cũng được lợi; nếu bất thành, đến phải là đích mẫu nàng ta sai lầm sao? Nàng ta là tiểu nương, có ai lại trách móc nàng ta nặng nề chứ?"

      Thường Nhuận Chi gật đầu, : "Đại tỷ tỷ nhiều như thế, còn chưa cọc hôn này nàng ta đoạt được bằng cách nào?"

      "Muội tò mò hả?" Thường Mộc Chi cười hỏi.

      "Đại tỷ tỷ , muội đương nhiên tò mò." Thường Nhuận Chi cũng già mồm cãi láo, ràng thừa nhận.

      Thường Mộc Chi liền đem tồn tại của cọc hôn này và chấn động của nàng ta kể lại đầu đuôi.

      "Tào nương kia bị đích mẫu của nàng ta sai sử, trong mối quan hệ nữ quyến đều có tiếng. Lời xuôi tai, nhà ai cưới nàng ta là người thanh danh trở về? Sau này đích mẫu của nàng ta cũng hiểu được, cuối cùng cũng chú ý tới vấn đề thanh danh của mình, lại muốn vãn hồi chút thanh danh cho mình, cho nên bắt đầu tích cực tìm của hôn nhân tốt cho thứ nữ đó."

      Thường Mộc Chi cười lắc đầu: "Cho nên tỷ mới nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu vụng về... Đều đến phần thượng, cũng ý thức được là do thứ nữ kia thiết kế bà ta, còn ba ba nghĩ vì thứ nữ tìm cửa hôn tốt để vãn hồi thanh danh của mình."

      Thường Nhuận Chi cũng cười theo.

      "Sau đó sao?" Nàng hỏi.
      Minhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :