1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 165: Trả giá
      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi tạm thời vẫn giữ Vương Bảo Cầm ở trong phủ, chờ gặp mặt hai hài tử kia lại tiếp.

      Sau khi Vương Bảo Cầm , Thường Nhuận Chi gọi Diêu Hoàng tiến lên, : "Ngươi cho người hỏi thăm, chỗ mấy nữ chưởng quầy có còn thiếu người ."

      Diêu Hoàng chần chờ : " nương muốn sắp xếp con đường cho Bảo Cầm?"

      "Ta là chủ mẫu sao có thể lo, cứ như vậy nhìn nàng ta mang chút tích góp rời khỏi phủ Hoàng tử. Lại , nàng ta có thể có bao nhiêu tích góp chứ?" Thường Nhuận Chi thở dài: " nữ tử độc thân vốn là mưu sinh tốt, huống chi nàng ta còn mang theo hai hài tử. Rời khỏi phủ sinh sống, dùng bạc cũng rất nhiều."

      Thường Nhuận Chi đứng lên, Diêu Hoàng ở bên giúp đỡ.

      Thường Nhuận Chi : "Nàng ta vào cung từ , học quy củ trong cung, sau đó theo A Đồng, cũng tiếp xúc qua những chuyện người khác làm. Sinh hoạt gian khổ cùng khó khăn, nàng ta sao có thể biết hết được."

      Diêu Hoàng cười : "Chắc là lúc Bảo Cầm có trải nghiệm qua."

      "Đó cũng là chuyện nhiều năm..."

      Thường Nhuận Chi lắc đầu: "Ngươi cho người đến hỏi, nếu có chỗ thích hợp nàng ta thợ khéo, cho người thu lưu nàng ta. Nếu có... Ta lại ngẫm biện pháp."

      Diêu Hoàng lên tiếng đáp, suy nghĩ lúc lâu lại hỏi: " nương, Bảo Cầm phải , vậy còn Đoạn Nhu Nam ngài tính toán làm sao?"

      Vương Bảo Cầm và Đoạn Nhu Nam ở Nhàn Lạc viện liên tục làm bạn sinh hoạt, hai người các nàng cảm tình tự nhiên rất tốt. Bất quá so với Vương Bảo Cầm, Đoạn Nhu Nam nhát gan khiếp nhược, nếu Vương Bảo Cầm ở trong phủ, biết Đoạn Nhu Nam muốn sống qua ngày thành cái dạng gì nữa.

      Thường Nhuận Chi chần chờ: "Nàng ta cũng có tới tìm ta, ta cũng tốt cái gì làm cái gì... Cứ tiếp tục nhìn ."

      Diêu Hoàng tự làm chuyện Thường Nhuận Chi giao đãi, đêm đó Thường Nhuận Chi chuyện Vương Bảo Cầm đến thỉnh cầu nàng cho Lưu Đồng nghe.

      "Nàng ta quyết định chủ ý, cứ theo nàng ta." Lưu Đồng nghiêm cẩn nghe Thường Nhuận Chi xong, tiếp: "Chờ lúc đưa thân khế cho nàng ta, nàng cho nàng ta chút bạc, để nàng ta rời phủ tiện dùng."

      Thường Nhuận Chi bên nghe bên gật đầu, khỏi thở dài.

      "Sao vẫn còn than vãn?" Lưu Đồng hỏi nàng.

      Thường Nhuận Chi : "Chính là cảm thấy nàng ta hy sinh quá lớn. Bất quá nàng ta hơn hai mươi tuổi, còn có thể thành thân sinh con, chỗ nào cần bang nhân dưỡng hài tử, kế hoạch tương lai dưỡng lão chính mình..."

      Lưu Đồng cười cười: "Đó là con đường nàng ta chọn, nàng ta nguyện ý như vậy, phải sao?"

      Thường Nhuận Chi nhịn được hỏi: "Chàng thay nàng ta đáng tiếc?"

      "Đáng tiếc?" Lưu Đồng cảm thấy kỳ quái: "Có cái gì đáng tiếc? Nàng ta có thể vì tương lai của mình mà tính toán như vậy, phải tốt lắm sao?"

      "Nhưng mà nàng ta như vậy, cơ bản đoạn tuyệt ý niệm lập gia đình sinh con trong tương lai."

      Lưu Đồng nhíu nhíu đầu mày: "Có thể sau này nàng ta nuôi hai hài tử kia lớn lên, nam hài trưởng thành phụng dưỡng cha mẹ nàng ta, hiếu kính giống nàng ta phụng dưỡng. Thân thân sinh, có cái gì giống?"

      Quả nhiên, điểm xuất phát suy xét giữa nam nhân và nữ nhân bất đồng sao?

      Thường Nhuận Chi : "Thiếp chỉ là cảm thấy, nàng ta như vậy cả đời đều vì người khác trả giá..."

      " tính ." Lưu Đồng : "Nàng ta nuôi lớn hài tử, tương lai thể muội lương tâm bỏ lại nàng ta. Đây tính là có hồi báo."

      Thường Nhuận Chi có chút nhụt chí, chen chân vào đá đá Lưu Đồng: "Cùng chàng ."

      Lưu Đồng nhất thời cười, xoay người ôm lấy nàng: "Vậy nàng lại ràng chút cho ta nghe?"

      "... Vô lại." Thường Nhuận Chi hừ tiếng, nhân thể ôm cổ , giọng : "Chờ nàng ta rời khỏi phủ, trong phủ cũng chỉ có mình Đoạn Nhu Nam ... Chàng là Hoàng tử, trong phủ chỉ có Hoàng tử phi, Hoàng tử trắc phi gì đó người cũng có. Chàng , có phải hay có người xem xét chàng bên này người, gấp gáp tặng người cho chàng? Tả hữu chúng ta thành thân cũng qua hai ba tháng rồi, tặng người đến phủ, xem như là đắc tội thiếp."

      Lưu Đồng ha ha cười: "Có thể chừng."

      "Chàng còn rất đắc ý?"

      "Này, ta có." Lưu Đồng vội hỏi: "Nhân gia muốn đưa, ta tiếp phải được sao? Lại , vị trí Hoàng tử phi này của nàng cũng phải ngồi , đúng ."

      "Ừ." Thường Nhuận Chi hừ tiếng: "Nhưng mà thiếp thịt vui."

      "Phải ?" Lưu Đồng nhíu mày, hạ giọng : "Ta cũng giống vậy."

      xong nhanh chóng gục ngã nàng, kéo chăn đắp lên cơ thể hai người.

      Diêu Hoàng làm việc rất hữu hiệu, cách ngày liền qua lại Thường Nhuận Chi, là bên cửa hàng trang sức hồi môn của nàng, nữ chưởng quầy muốn tìm đồ đệ, lo tìm được người.

      Thường Nhuận Chi gật đầu : "Tốt xấu gì Vương Bảo Cầm cũng ở trong cung đợi ít năm, đối với năng lực giám thưởng trang sức vẫn phải có. tới cửa hàng trang sức làm việc, ngược lại cũng thích hợp."

      "Cũng là nương nguyện ý giúp đỡ nàng ta." Diêu Hoàng cười : " nương định khi nào cùng Bảo Cầm việc này? Nữ chưởng quầy bên kia còn chờ nô tì cho nàng ta lời chắc chắn."

      Thường Nhuận Chi : "Chờ nàng ta nhận hai hài tử, ta lại cùng nàng ta ."

      Lại qua hai ngày, cuối cùng hai hài tử kia cũng đến kinh thành.

      Sau khi đồng hương của Vương Bảo Cầm chết, nàng ta liền bị Hiển tần đưa cho Lưu Đồng. Qua năm, Lưu Đồng rời cung lập phủ, nàng ta cũng theo, ở thư là theo cửu Hoàng tử làm việc, cho nên địa điểm liên lạc thư tín cũng là phủ cửu Hoàng tử.

      Hai hài tử từ đường gia gia bọn họ mang đến phủ cửu Hoàng tử.

      Vương Bảo Cầm sớm với người gác cổng việc này, người gác cổng nghe bọn họ tìm Tiêu Ngọc Trạch, liền bảo bọn họ chờ, lập tức cho người báo tin cho Vương Bảo Cầm.

      Vương Bảo Cầm đến cửa phủ, nhìn hai hài tử khiếp nhược gầy, lúc này mặt liền ảm đạm.

      Nàng ta với đường thúc của hai hài tử, thân thúc của bọn họ còn ở nhân thế vài năm rồi, mấy năm nay đều là nàng viết thư trả lời.

      Đường thúc của hài tử vẻ mặt vô thố: "Này, này có thể làm sao..."

      Dẫn hai hài tử đến nơi như kinh thành, bạc ta mang người còn! Còn tưởng rằng khi đến kinh thành, đường huynh đệ của ta có thể cho ta chút tiền...

      Nông dân, tâm tư đều viết mặt. Vương Bảo Cầm vừa thấy liền hiểu .

      Nàng ta đưa qua cái hà bao, : "Bên trong có chút bạc vụn tiền đồng, chắc cũng đủ cho ngươi đưa bọn họ lại với trở về tiêu dùng."

      Đường thúc hài tử lập tức mở hà bao, bỗng chốc phản ứng lại, có chút xấu hổ.

      Sắc mặt Vương Bảo Cầm nhàn nhạt, : "Nơi này là phủ Hoàng tử, ngươi đừng ở lâu, sớm hồi hương thôi."

      "Ai ai!" Đường thúc hài tử liên thanh đáp ứng, lại nhìn nhìn hai đường chất cùng chi, có chút do dự : "Vậy hai oa nhi này..."

      "Ta nuôi dưỡng. Ngươi ."

      Đường thúc hài tử có chút do dự, vẫn hỏi nhiều câu: "Vị nương này, biết là..."

      Vương Bảo Cầm dừng lúc lâu, : "Lúc trước ta cùng với Ngọc Trạch ở trong cung là cộng ."

      Đường thúc hài tử còn có chút lo lắng.

      Vương Bảo Cầm thản nhiên : "Ngọc Trạch chết vài năm, ta đều có thể chiếu theo thói quen của , tiếp tục viết thư gửi bạc cho đại ca , chẳng lẽ ta còn có thể hại chất nhi ? Nếu như ngươi tin ta, vậy ngươi dẫn hài tử hồi hương ?"

      Tự nhiên đường thúc hài tử muốn tiêu phí thời gian lần này tới, liên tục tin tưởng Vương Bảo Cầm.

      Đến cùng đếm bạc trong túi, sau khi cảm thấy vừa lòng, mới chịu bỏ .

      Trước khi còn dặn dò hai hài tử còn tuổi, bọn họ phải nghe lời chớ chọc phiền toái.

      Vương Bảo Cầm dẫn hai hài tử vào phủ, cùng Đoạn Nhu Nam và hai nha hoàn đưa bọn chúng tắm rửa sạch , mới dẫn bọn chúng thỉnh an Thường Nhuận Chi.
      MinhangHaYen thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 166: Mỹ nhân
      Editor: Bộ Yến Tử

      Lúc này là hạ thưởng, Thường Nhuận Chi vừa ngủ trưa dậy, Diêu Hoàng liền đến bẩm báo nàng chuyện này.

      Vương Bảo Cầm dẫn hai hài tử đến gian ngoài chờ, Thường Nhuận Chi cho bọn họ vào.

      Hài tử ở nông thôn chưa thấy qua cái gì thể diện, ở nơi cao môn đại viện như vậy, gặp "Quý nhân" tầm thường thể nhìn thấy, bọn chúng liên tục sợ hãi rụt rè dám lời nào.

      Vương Bảo Cầm tạm thời cũng có an ủi bọn chúng cái gì, chỉ căn dặn bọn chúng ở trước mặt Thường Nhuận Chi phải nghe , phải hiểu hành lễ.

      Vương Bảo Cầm dẫn hai hài tử ngoan ngoãn hành lễ với Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi nhìn chăm chú, có chút ngoài ý muốn.

      Vốn tưởng rằng hài tử ở nông thôn, hơn phân nửa là da thô da hắc, nhìn bẩn hề hề. Ngược lại nghĩ tới hai hài tử này lớn lên cực kì tuấn tú, cùng là đôi mắt xếch, khóe mắt hơi hếch lên, chứa phong tình vạn chủng.

      Tuy rằng tuổi còn , lại có thể dự đoán được phong tư tương lai bọn chúng.

      Thường Nhuận Chi nhìn về phía Vương Bảo Cầm: "Này là chất tử và chất nữ người đồng hương kia của ngươi sao?"

      "Hồi Hoàng tử phi, phải ạ." Vương Bảo Cầm vuốt cằm : "Đây là ca ca Tiêu Đường, đây là muội muội Tiêu Ương Ương."

      Thường Nhuận Chi nhìn bọn họ lát, liền để Diêu Hoàng dẫn bọn chúng xuống.

      Chờ hai hài tử ngoan ngoãn ra, Thường Nhuận Chi gọi Vương Bảo Cầm tiến lên, nhíu mày : "Dung mạo hai hài tử này, sợ là có chút chói mắt."

      Vương Bảo Cầm vuốt cằm, biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút trầm trọng: "Lúc trước nô tì chưa từng gặp qua bọn chúng, vốn định thu thập cho bọn chúng tốt mới đến đáp lời Hoàng tử phi, nhưng mà nghĩ tới đưa bọn chúng tắm rửa sạch đổi thân xiêm y, hơi trang điểm chút...Bọn chúng lại thay đổi bộ dáng như vậy."

      Thường Nhuận Chi cẩn thận nhìn Vương Bảo Cầm lát, hỏi nàng ta: "Thúc thúc của bọn chúng... Lớn lên giống bọn chúng ?"

      Vương Bảo Cầm trầm mặc lát, vẫn chậm rãi gật đầu.

      Đầu này điểm, là gian nan.

      Thường Nhuận Chi cũng trầm mặc, lát sau mới : "Hai ngày trước ta để Diêu Hoàng giúp ngươi hỏi thăm chút, trong cửa hàng trang sức hồi môn của ta có nữ chưởng quầy muốn chiêu đồ đệ, dạy học tay nghề, còn cho tiền công. Ngươi nếu như nguyện ý, có thể để chưởng quầy đó nhìn cái. Nếu thích hợp, cứ lưu ở đàng kia bắt đầu làm việc."

      Vương Bảo Cầm hơi ngây người, lát sau chậm rãi cúi đầu: "Nô tì... Có đức năng gì, để Hoàng tử phi thay nô tì tính toán nhiều như thế..." [ tài đức, năng lực,..]

      "Bất quá chỉ là mấy lời, làm việc ở đó là ngươi, cũng tính toán cái gì cho ngươi."

      Thường Nhuận Chi dừng chút, vẫn khuyên nàng ta: "Tướng mạo hai hài tử kia, đối với bọn chúng phải chuyện tốt. Bây giờ còn làm người ta chú ý, nhưng cuối cùng bọn chúng vẫn phải lớn lên. Ngươi... Phải bỏ chút tâm tư."

      Vương Bảo Cầm cắn cắn môi dưới, nhàng gật đầu: "Nô tì biết, tạ Hoàng tử phi."

      "Hai hài tử tạm thời có thể ở lại Nhạn Lạc viện, chờ ngươi an định xuống, lại tiếp bọn chúng cũng muộn."

      Thường Nhuận Chi đến đây liền đặt chén trà sang bên, giao thân khế nô tịch cho nàng ta, mặt khác còn có phần văn thư trả lương tịch làm, cùng nhau giao đến tay nàng ta.

      Thường Nhuận Chi : "Hộ tịch của ngươi ta cho người làm tốt, do ngươi làm gia chủ, đó là nữ hộ. Hai hài tử kia tương lai tùy ngươi ngụ lại, văn thư hộ tịch của bọn chúng, lại từ ngươi làm. Đến nỗi còn thừa lại chuyện kiếm tiền dưỡng gia...Cụ thể, ngươi tìm Diêu Hoàng. Định xuống như vậy, đến với ta tiếng là được."

      Vương Bảo Cầm vuốt cằm, vội trịnh trọng quỳ xuống hành đại lễ với Thường Nhuận Chi.

      Lần này Thường Nhuận Chi đỡ, tùy ý nàng ta hoàn lễ, : "Ngươi tự mời ra phủ, tương lai ngày quá tốt hơn sai, tất cả do chính ngươi. Bảo trọng."

      "Nô tì khấu tạ đại ân Hoàng tử phi."

      Vương Bảo Cầm thực dập đầu cho Thường Nhuận Chi, lặng yên lui ra.

      Thường Nhuận Chi nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng ta lát, với Ngụy Tử đứng bên cạnh: "Ngươi giúp ta hỏi thăm chuyện này."

      có chút mệt mỏi buồn ngủ Ngụy Tử nhất thời tinh thần tỉnh táo: " nương muốn nghe chuyện này về vấn đề gì?"

      Thường Nhuận Chi tức giận : "Vừa hỏi thăm chút tin tức xíu, ngươi liền hăng hái."

      Ngụy Tử cười hắc hắc, Thường Nhuận Chi : "Ngươi lặng lẽ giúp ta hỏi thăm chút, chuyện đồng hương của Vương Bảo Cầm khi ở trong cung."

      Ngụy Tử nghe vậy gật đầu, lại có chút chần chờ : " nương, sao người lại nhớ mà hỏi tới chuyện này?"

      Thường Nhuận Chi đáp lời này, chỉ : "Lặng lẽ hỏi thăm, đừng biến thành mọi người đều biết."

      Ngụy Tử vỗ vỗ ngực: " nương yên tâm , nô tì hỏi thăm chuyện này, cho tới bây giờ đều dẫn người chú ý."

      Thường Nhuận Chi buồn cười, : "Ngươi có vẻ còn rất đắc ý."

      "Bản này của nô tì có thể giúp được nương, nô tì tự nhiên là đắc ý." Ngụy Tử hì hì nở nụ cười, chọc được Thường Nhuận Chi đưa tay đấm nàng ta chút.

      Ngày thứ hai Vương Bảo Cầm liền gặp nữ chưởng quầy, Thường Nhuận Chi xem sổ sách cửa hàng đưa tới, Diêu Hoàng vội vàng tiến vào, để sát vào bên tai Thường Nhuận Chi : " nương, Thái tử và Sầm Vương tặng người tới."

      Thường Nhuận Chi sửng sốt: "Đưa người gì?"

      Diêu Hoàng chuyện, chính là mặt khó coi.

      Thường Nhuận Chi nhất thời hiểu được: "Nữ nhân?"

      Diêu Hoàng gật đầu, Thường Nhuận Chi buồn cười : "Hai ngày trước ta mới cầm chuyện này vui đùa A Đồng, nghĩ tới miệng ta quả thực là miệng quạ đen..."

      Thường Nhuận Chi bỏ sổ sách xuống, đứng lên hỏi: "Tặng người đến người là làm sao ?"

      "Thái tử là cho phủ Hoàng tử chúng ta bát nương thay nương hiệp quản nữ quan trong phủ." đến đó, Diêu Hoàng cúi xuống tiếp: "Sầm Vương tặng nha hoàn trong veo như nước đến, là... Điều | giáo tốt lắm, để cửu điện hạ chỉ để ý thu dùng."

      Diêu Hoàng giọng : " nương, Thái tử đưa vị nữ quan kia tới, nương cũng biết."

      Động tác mặt Thường Nhuận Chi dừng chút.

      Nàng cũng biết nữ quan, còn để Diêu Hoàng có chút giữ kín như bưng ... Chỉ có vị nào.

      "Là... Họ Mạc kia?"

      Diêu Hoàng gật đầu.

      Lông mày Thường Nhuận Chi chíu chặt lại điểm, : "Ngươi , đây là ý tứ Thái tử, hay là... Ý tứ của phủ Phụ Quốc công?"

      Diêu Hoàng lắc đầu, cũng giọng : "Ai ý tứ nô tì biết, nô tì chỉ biết là, Mạc nữ quan này... Vô luận như thế nào cũng thể cho vào phủ Hoàng tử chúng ta."

      "Loại thủ đoạn ngầm đưa nữ nhân ghê tởm người này, đưa nữ nhân cứ đưa nữ nhân, còn đường đường chính chính tìm cớ gì chứ. Giống như Sầm Vương ràng, là đưa nữ nhân đó là đưa nữ nhân, chút cũng lấy cớ."

      Thường Nhuận Chi hừ lạnh, lại có chút đau đầu: "Sầm Vương cùng phủ Hoàng tử chúng ta lúc nào có giao tình? Làm loại chuyện ngại thảo người này."

      Diêu Hoàng cười cười: "Nô tì ngược lại cũng nghe qua, chờ cửu điện hạ trở lại, nương hỏi cửu điện hạ chẳng phải biết. nay, hay là muốn ngẫm lại làm sao xử lý hai người này..."

      "Đúng vậy, người đều đưa lên cửa, tốt liên tục lượng ."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày, : "Cho các nàng vào chuyện ."

      "Ai."

      Diêu Hoàng đáp ứng, liền để nha hoàn mời người tiến vào.

      Đợi chỉ chốc lát sau, liền thấy nha hoàn dẫn theo hai tiểu mĩ nhân hoàn toàn bất đồng, sải bước tới phòng khách.
      MinhangHaYen thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 167: Vào phủ
      Editor: Bộ Yến Tử

      Mạc nữ quan, Thường Nhuận Chi gặp qua. Mặc dù gặp ở phủ Thái tử, chỉ tiếp xúc giao tiếp công tác nữ quan thời gian nửa chén trà , nhưng nàng ta lớn lên như thế nào, Thường Nhuận Chi vẫn nhớ được.

      Dù sao sau khi biết họ của nàng ta, Thường Nhuận Chi đối với nàng ta có chút kiêng kị và xem kỹ.

      Khi đó thăm kiêng kị nàng ta, đoán nguyên do cùng mục đích nàng ta đến phủ Thái tử, nhưng mà có quá mức chú ý dung mạo của nàng ta.

      Còn lúc này khi nhìn thấy Mạc nữ quan, ngược lại Thường Nhuận Chi là nhớ tới bộ dáng lúc ấy của Mạc nữ quan.

      Có lẽ vừa bị người tiếp đến nhà giàu nhân gia trong kinh, khi đó tuy rằng nhìn Mạc nữ quan dã tâm bừng bừng, nhưng vẫn có hai phân non nớt, trang điểm cũng quá xuất sắc.

      So với lúc ấy, lúc này Mạc nữ quan có vẻ càng thêm thành thục, càng... Nhiều phong tình.

      nữ tử khác ăn diện ràng, nghĩ đến cũng biết đó là tiểu mĩ nhân mà Sầm Vương đưa tới.

      nhiêu thướt tha, mắt đẹp hàm xuân, quả là dạy dỗ tốt, cái nhăn mày nụ cười đều cực cụ phong tình.

      Vào phòng khách nhìn thấy Thường Nhuận Chi, nàng kia đầu tiên quy củ đề váy quỳ xuống đất, trong suốt hạ bái, thanh uyển chuyển êm tai: "Nô tì Tĩnh Lam, bái kiến cửu Hoàng tử phi."

      Mạc nữ quan mịt mờ hoành nàng mắt, có lẽ là e ngại thân phận chính mình, nhưng mà biểu của nàng ta được chủ động như vậy, đợi nàng ta lễ nạp, thanh thanh đạm đạm ngồi lễ cho Thường Nhuận Chi: "Thần nữ Mạc thị, gặp qua cửu Hoàng tử phi."

      quỳ hạ bái, ngồi lễ, ở giữa chứa chút so đo.

      Thường Nhuận Chi bưng trà uống ngụm, cười : "Đứng lên ."

      "Tạ cửu Hoàng tử phi."

      Hai người đồng thời lời cảm tạ, Thường Nhuận Chi trước nhìn về phía Mạc nữ quan, cười : "Mạc nữ quan, hồi lâu thấy."

      Mạc nữ quan hơi hơi cúi đầu, đạm cười : "Cửu Hoàng tử phi vẫn nhớ thần nữ, thần nữ cảm giác vinh hạnh sâu sắc."

      "Bất quá bình thường ta gặp ít người, trí nhớ cũng tương đối tốt thôi." Thường Nhuận Chi mặn nhạt đánh trả câu, vừa cười vừa hỏi nàng ta: "Mạc nữ quan phải ở phủ Thái tử đương sai sao? Sao lại chạy tới phủ cửu Hoàng tử?"

      Mạc nữ quan dừng chút, giọng : "Hồi cửu Hoàng tử phi, là Thái tử phi đề cập với Thái tử, chỉ bên người nàng có nữ quan theo hầu hạ, các vương phủ khác, bên trong phủ Hoàng tử đều tiên ít có nữ quan, lâu dài rất là ổn. Nên Thái tử nhường Thái tử phi tặng nữ quan đến các phủ, hiệp trợ các Vương phi, Hoàng tử phi xử lý nội vụ trong phủ."

      Thường Nhuận Chi chợt nhíu mày đầu: " như thế, phải là hữu phúc khí phủ cửu Hoàng tử ta độc chiếm? Các Vương phi và Hoàng tử phi khác, cũng nhận được phần của Thái tử... Lễ vật?"

      Mâu sắc Mạc nữ quan tối sầm lại, vuốt cằm : "Hồi cửu Hoàng tử phi, quả thực là như thế."

      Này tính cái gì? Công nhiên hướng trong phủ huynh đệ mình sắp xếp nhân thủ vào nội viện?

      Thường Nhuận Chi cười nhạo trong lòng, mặt nhưng là giấu diếm thanh sắc, cười : " làm Thái tử phi quan tâm. Bất quá..."

      Nàng nhìn nhìn Mạc nữ quan, thành khẩn : "Mạc nữ quan là ở bên người Thái tử phi hầu hạ, để Mạc nữ quan đến phủ cửu Hoàng tử... Sợ là nhân tài được trọng dụng."

      Sắc mặt Mạc nữ quan hơi biến, miễn cưỡng cười cười : "Cửu Hoàng tử phi khen trật rồi. Thái tử phi phân phó, thần nữ nào dám tòng mệnh."

      Thường Nhuận Chi chỉ cười, nghiêng đầu nhìn Diêu Hoàng : "Cho người tìm phòng ở, dẫn Mạc nữ quan an trí trước."

      Diêu Hoàng mị mị ánh mắt, tiếp thu ánh mắt Thường Nhuận Chi, gật đầu, cười tiến lên dẫn đường cho Mạc nữ quan, : "Mạc nữ quan, mời bên này."

      "Thần nữ cáo lui." Mạc nữ quan hơi hơi ngồi thân, theo Diêu Hoàng.

      Mạc nữ quan vừa , còn lại nương Tĩnh Lam mà Sầm Vương đưa tới còn yên tĩnh ngoan ngoãn chờ.

      Thường Nhuận Chi ngắm nàng ta mắt, nhàn nhạt hỏi: "Tĩnh Lam phải ? Bao lớn."

      Tĩnh Lam vội trả lời: "Hồi cửu Hoàng tử phi, nô tì năm nay mười sáu."

      "Mười sáu tuổi, tuổi giống như nụ hoa ." Thường Nhuận Chi cầm nắp chén, chậm rãi gạt lá trà trôi nổi trong chén: "Người ở nơi nào?"

      "Nô tì người Đàm Châu." Tĩnh Lam trả lời.

      "Đàm Châu sao?" Thường Nhuận Chi cười : "Quả là nơi dưỡng ra tiểu mĩ nhân."

      Nàng cao thấp đánh giá Tĩnh Lam hồi lâu, : "Trước hoa phòng làm nha đầu cắm hoa ."

      Thường Nhuận Chi khoát tay, để Trông Hạ dẫn nàng ta xuống.

      Nghe thấy phải hoa phòng làm nha đầu cắm hoa, ràng Tĩnh Lam rất ngoài ý muốn, lúc này ngây ngẩn cả người.

      Thẳng đến lúc Trông Hạ gọi nàng ta đứng dậy, nàng ta mới vội vã lắp bắp Thường Nhuận Chi: "Cửu Hoàng tử phi, nô tì là... Là Sầm Vương đưa cho cửu điện hạ —— "

      "Biết." Thường Nhuận Chi nhàn nhạt : "Sầm Vương đưa ngươi tới cho cửu điện hạ ấm giường, đúng ?"

      Nàng cười: "Lúc này cửu điện hạ ở trong phủ, ngươi cũng đừng xử ở trước mặt ta. xuống trước , cửu Hoàng tử nguyện ý muốn ngươi hầu hạ, triệu ngươi đến."

      Tĩnh Lam đương nhiên đồng ý, nhưng cũng dám lại cái gì, chỉ có thể làm bộ như rất ủy khuất, cả mắt và vành mắt đều đỏ theo Trông Hạ.

      [Tử: Ôi mẹ! Ở đâu ra cái thói tiểu tam cướp chồng người khác mà còn ra vẻ ủy khuất nữa vậy trời? Trời đất quay cuồng!!!]

      Ngụy Tử ở bên liên tục chịu đựng lúc chuyện, lúc này mới lên tiếng: "Làm ra bộ dáng này cho ai xem chứ? Chơi vui lắm à!"

      "Được rồi, kiều kiều yếu yếu ôn nhu sợ hãi, phó bộ dáng này phải là điều nam nhân thích nhất sao?" Thường Nhuận Chi nhàn nhạt : "Đều là Sầm Vương dạy dỗ tốt lắm, phó biểu cảm phỏng chừng chính là chọc nam nhân trìu mến tiêu phối."

      "Tiêu cái gì?" Ngụy Tử nghe .

      Thường Nhuận Chi cười: " có gì." Nàng quay đầu nhìn về phía Ngụy Tử: "Ngươi phải hỏi thăm chuyện này sao? Làm sao còn đợi bên người ta?"

      Ngụy Tử đô đô chu miệng: "Nô tì có hỏi thăm, nhưng dù sao cũng là chuyện trong cung, nào có dễ dàng nghe được như vậy."

      Ngụy Tử dừng chút, giọng tới gần bên tai Thường Nhuận Chi : " nương, Vương Bảo Cầm là người kín miệng, nha hoàn bên người nàng ta, nô tì cũng tiếp xúc qua, phỏng chừng Vương Bảo Cầm cùng nàng ta cũng đề cập qua chuyện đồng hương... Chuyện này, nô tì chỉ có thể để Hoa Trạch lặng lẽ hỏi thăm chút."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm: "Ta vội, ngươi chậm rãi hỏi thăm là ổn thỏa."

      Ngụy Tử gật đầu, muốn hỏi Thường Nhuận Chi đến cùng hỏi thăm chuyện này làm chi, nhưng mà nghĩ tới hôm qua khi nàng ta hỏi nương chịu đáp, lại đánh mất ý niệm này.

      Thoáng chốc Diêu Hoàng trở lại, tiểu nha hoàn đưa nước trà cho nàng ta uống, nàng ta uống ngụm, mới đến trước mặt Thường Nhuận Chi đáp lời.

      "Mạc nữ quan kia, quả nhiên là người có dã tâm."

      "Hả?" Thường Nhuận Chi nhíu mày: "Sao lại vậy?"

      "Mạc nữ quan thiếu kiên nhẫn, vừa tới liền mịt mờ hỏi nô tì tình huống trong phủ chúng ta. Nô tì , chỉ cần cửu Hoàng tử ở trong phủ liền cùng cửu Hoàng tử phi ở chung nhà, ân ái, nàng ta nghe xong lời này dường như có chút cho là đúng."

      Diêu Hoàng cười khẽ: "Rồi sau đó, nô tì bắt đầu hỏi tuổi tác của nàng ta, nàng ta mình mười tám, nô tì liền đuổi lên nàng ta có thể đính thân. Lúc này Mạc nữ quan cả cười, hôn vội. Nô tì thấy tươi cười mặt nàng ta giống giả bộ, giống như vui đùa , nương ngài cũng từng ở bên người Thái tử phi làm nữ quan, nhưng sau đó lại thành Hoàng tử phi; nàng ta cũng ở bên người Thái tử phi làm nữ quan, nghĩ đến tương lai tiền đồ cũng có giới hạn."

      Diêu Hoàng giọng : "Nô tì chính mắt nhìn thấy, nàng ta nghe xong lời này, tươi cười có chút..."
      Minhang thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 168: Dã tâm

      Editor: Bộ Yến Tử

      Diêu Hoàng đến đó, ngừng lại cúi đầu xuống, nhắc tới lời lúc trước.

      " nương có còn nhớ, lúc ấy khi phủ Thái tử giao tiếp cùng Mạc nữ quan, nô tì từng qua với nương, cảm thấy ánh mắt Mạc nữ quan khi nhìn nương, làm như đối với nương có chút đối địch."

      Thường Nhuận Chi đương nhiên nhớ được.

      chỉ là Diêu Hoàng, nàng cũng có cảm giác như vậy. Chính là biết có phải nguyên nhân nguyên chủ có ấn tượng với Mạc nữ quan họ Mạc hay , cho nên cũng thể khẳng định mình có phải bởi vì vậy mà bị ảnh hưởng nên phán đoán có mức chủ quan ước đoán.

      Thường Nhuận Chi gật đầu, Diêu Hoàng tiếp tục : "Nô tì tương lai tiền đồ nàng ta có ranh giới, Mạc nữ quan kia tươi cười... Dường như đối với đồ vật chí nhất định phải có."

      Thường Nhuận Chi như có đăm chiêu.

      "Mạc nữ quan cần phải dối, cho người hướng các phủ đưa nữ quan, chắc là ý tứ của Thái tử."

      Thường Nhuận Chi giọng : "Bất quá đưa nàng ta đến phủ chúng ta, vậy... Ở giữa cũng có chút duyên cớ."

      "Chính xác, nàng ta từng tiếp nhận vị trí của nương, nhậm chức nữ quan bên cạnh Thái tử phi, đó là Thái tử phi nghĩ tới việc muốn nàng ta hầu hạ, cũng ít nhất phải đưa nàng ta vương phủ khác." Diêu Hoàng gật đầu : "Đến cùng cửu Hoàng tử có phong Vương, đưa nàng ta đến phủ của chúng ta, đối với Mạc nữ quan mà , có ý tứ giáng chức."

      Diêu Hoàng dừng chút, giọng : "Cũng biết, là ý tứ của ai."

      "Ý của Thái tử cũng tốt, ý của Thái tử phi cũng thế, cho dù là phủ Phụ Quốc công..." Thường Nhuận Chi khẽ cười: "Mặc kệ là ai nhét nàng ta vào, nghĩ đến nàng ta là thuận thế làm, đối với chuyện này cũng là thích nghe ngóng."

      Diêu Hoàng nhíu đầu mày.

      " nương muốn như vậy, ngược lại nô tì cũng cảm thấy, Mạc nữ quan đối với việc đến phủ chúng ta, là ngầm vui mừng." Diêu Hoàng : "Nô tì nhìn vẻ mặt của nàng ta, ngược lại cũng lộ ra điểm oán giận hay cam lòng."

      "A, mặc kệ trong lòng nàng ta nghĩ làm sao..." Thường Nhuận Chi thán cười : "Chờ hôm nay A Đồng trở về, biết Thái tử và Sầm Vương tặng người đến, còn biết thế nào đây. Nàng ta có thể tiếp tục đợi ở trong phủ chúng ta hay , cũng chưa biết được."

      "Mạc nữ quan ngược lại cũng thôi, dù sao cũng là Thái tử đưa, lại dựa vào lý do tăng thêm nhân thủ đắc lực cho nữ quyến các phủ, coi như quang minh chính đại, mặc dù muốn đuổi , cũng phải từ từ nghĩ biện pháp. Nhưng mà Sầm Vương đưa nha hoàn kia tới, gọi là..."

      "Tĩnh Lam." Thường Nhuận Chi tiếp: "Tên rất dễ nghe."

      "Đúng vậy, gọi là Tĩnh Lam." Diêu Hoàng hỏi Thường Nhuận Chi: " nương làm sao tính toán?"

      Thường Nhuận Chi vẫy vẫy tay: "Chờ A Đồng trở về, hỏi ý tứ chàng. Bất quá, ta nghĩ hơn phân nửa nha đầu kia chỉ có thể tiếp tục đợi ở hoa phòng làm nha đầu cắm hoa thôi."

      "Việc này cũng coi như thanh nhàn." Diêu Hoàng .

      Thường Nhuận Chi cười: "Thanh nhàn cũng có ý nghĩa nước trong, cũng biết, nàng ta có thể quý trọng những ngày lành như vậy hay đây."

      Ngụy Tử nghe lời lúc trước của các nàng có chút choáng váng đầu, nhưng nghe nhắc tới Tĩnh Lam, đứng chổng ngược cũng thấy có hưng trí, : "Nô tì cảm thấy, tất nhiên nha đầu gọi Tĩnh Lãm kia chịu nổi tịch mịch."

      "Ngươi lại biết?" Thường Nhuận Chi buồn cười .

      "Nô tì xem ." Ngụy Tử : "Nàng ta nếu có thể mặc vào hí phục, lập tức có thể lên đài hát hí khúc! Hơn nữa tuyệt đối xướng làm câu giai."

      Thường Nhuận Chi nhất thời "Phốc xuy" tiếng nở nụ cười, Diêu Hoàng cũng cười theo, vặn cái lên cánh tay thịt của Ngụy Tử, : "Ta hai ngày này ngươi làm sao lão chuyện gánh hát, cảm tình ngươi là muốn nghe hí? Sửa ngày mai trước cho ngươi xướng xướng thành ?"

      "Ta nào có..." Ngụy Tử hừ hừ, Thường Nhuận Chi cười : "Sợ là Hoa Trạch ở trước mặt ngươi chuyện gánh hát ."

      Gần đây Hoa Trạch giúp Lưu Đồng liên hệ người Tây Vực thành lập gánh hát, khó tránh khỏi lúc ở trước mặt Ngụy Tử lỡ hai câu, Ngụy Tử đối với chuyện này đương nhiên cũng để bụng.

      " nương cũng trêu ghẹo nô tì!" Ngụy Tử làm bộ hừ tiếng, lại : "Nô tì , ánh mắt Tĩnh Lam, vừa nhìn liền biết là người an phận. nương vẫn nên cho người nhìn nàng ta chút vẫn tốt mà, đừng cho nàng ta chui chỗ trống."

      Thường Nhuận Chi cười gật đầu: "Vậy giao nhiệm vụ này cho ngươi? Nếu để nàng ta chui chỗ trống, ta có thể hỏi tội ngươi đó."

      Ngụy Tử vội vàng đáp ứng, nhanh chóng sắp xếp người đến hoa phòng giám thị Tĩnh Lam.

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu, Diêu Hoàng cũng cười : "Hạ nhân trong phủ Hoàng tử chúng ta, tất cả đều trung tâm, vậy cũng thể tản mạn đến mức có thể để nha hoàn mới vào phủ chui chỗ trống. Nha đầu kia đúng là quá mức lo lắng."

      "Có lo âu, ý thức cũng là việc tốt, lại để nàng ta phái người nhìn chằm chằm ." Thường Nhuận Chi cười , cũng cầm chuyện này đương hồi , vòng vo lại nhắc tới chuyện đích tử Thái tử.

      "Thế tử đầy tháng, nghe yến tiệc trăm ngày cũng bắt đầu trù bị. Thái tử bây giờ mau nhi lập chi năm mới vừa có đích tử, vậy yến hội trăm ngày làm ra hồi náo nhiệt." Thường Nhuận Chi xoa xoa thái dương: "Ai, thực sợ chuyện tham gia yến hội... Rất phiền phức, ngươi còn thể ."

      Diêu Hoàng cười : "Đến lúc đó, nương theo bên cạnh Thụy Vương phi phải đến nơi sao?"

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi nghĩ đại tỷ tỷ đến lúc đó có thể thanh nhàn sao? Ta muốn theo nàng, sợ càng bị người chú ý."

      Chính xác, Thụy vương với biệt hiệu "Vương gia mặt sắt" triệt để tới đại thần, trước mắt đám người quyền quý, Thường Mộc Chi là Thụy vương phi tự nhiên chịu người chú mục. Thường Nhuận Chi nếu ở đại hình yến hội liên tục theo Thường Mộc Chi, chỉ sợ nữ quyến đến tìm nàng chuyện ngày càng nhiều.

      Thường Nhuận Chi cùng Diêu Hoàng thương lượng chút đến lúc đó đưa danh mục quà tặng gì đến phủ Thái tử, lộn xộn nghĩ đến lúc đó có thể tìm chỗ trống trốn tránh người ta nhìn ngó hay .

      Bỗng nhiên, trong đầu Thường Nhuận Chi nghĩ đến kiện.

      "Bệ hạ tự mình đặt tên cho đích Hoàng tôn là Lưu Tuân, kỳ danh lấy tự Tuân quốc, lại phong ta làm Thế tử, có thể thấy được mong đợi với Thế tử... chừng chờ Thế tử đầy ba tuổi, xếp thứ tự gia phổ hoàng tộc, Thế tử được phong làm Hoàng thái tôn."

      Thường Nhuận Chi vuốt ve nắp chén trà, nhàng .

      Diêu Hoàng chần chờ: "Tuổi tác Thế tử còn rất , mau như thế đâu... Lúc đó chẳng phải Thái tử phải đầu vài năm mới lập?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu, suy nghĩ lúc : "Thái tử thuở tang mẫu, Thuần Khác Hoàng hậu xuất thân dân gian, Thái tử cũng có ngoại gia nâng đỡ, là do bệ hạ vì bảo vệ ta, chờ cánh chim của ta đầy đặn mới chịu lập làm Thái tử. Nhưng còn Thế tử giống vậy. ta phụ mẫu câu toàn, lại là đích tử duy nhất của Thái tử bây giờ, lập ta làm Hoàng thái tôn, hợp tình hợp lý."

      "Nhi tử của Thái tử cũng ít..." Diêu Hoàng .

      Thường Nhuận Chi thầm nhún vai.

      "Ai phải... Lập hay lập Hoàng thái tôn, ở Thái tử, mà ở bệ hạ." Thường Nhuận Chi lắc đầu: "Quên , ta | thao tâm cái gì."

      Nàng đứng lên, : "Ta phỏng chừng hôm nay A Đồng trở về biết Thái tử và Sầm Vương tặng người đến phủ sinh khí, ta còn phải chuẩn bị, buổi tối hôm nay tự mình xuống bếp thăm hỏi chàng."

      Diêu Hoàng cười : " nương là hiền thê."

      ", bảo phòng bếp mua thêm mấy vĩ tiên hoạt cá đến, A Đồng thích nhất ta làm cá."

      Diêu Hoàng lên tiếng đáp, tự mình phòng bếp căn dặn hạ nhân.
      Minhang thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 169: Đuổi

      Editor: Bộ Yến Tử
      Thường Nhuận Chi xuống bếp làm ba món ăn từ cá, phân biệt là Canh cá trích đậu hủ, Sóc quế cá và Cá viên già li.

      Hai món trước Diêu Hoàng và Ngụy Tử đều quen thuộc, nhưng mà món cuối cùng lại cảm thấy là lạ.

      "Hôm nay trúc hương liệu... Cũng có thể cầm đến nấu cơm?" Ngụy Tử chần chờ, hỏi: "Có thể ăn sao?"

      Thường Nhuận Chi : "Cái này gọi là Già li, nó phải loại hương liệu, nó được chế thành từ rất nhiều loại hương liệu hỗn hợp."

      Thường Nhuận Chi bóc viên cá, làm cho bớt nóng mới cắn ngụm, gật đầu : "Mùi vị cũng tệ."

      Ngụy Tử tin như cũ, Thường Nhuận Chi bóc ra thêm hai cái, để nàng ta và Diêu Hoàng nếm thử mùi vị, nàng ta cũng dám.

      Nhưng mà Diêu Hoàng lại đồng ý, nếm viên cá.

      "Mùi vị... Là lạ." Diêu Hoàng thành : "Ngược lại khó ăn."

      Tuy là như thế, sau khi Diêu Hoàng ăn xong, cũng nghĩ tiếp tục ăn viên thứ hai.

      Ngụy Tử càng muốn nếm thử.

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu : "Quên , khẩu vị của các ngươi và ta giống nhau. Chờ A Đồng trở về, xem chàng có thể thích mùi vị này hay ."

      Thường Nhuận Chi , bên kia nha hoàn vội vàng đến bẩm báo, chủ tử trở lại.

      "A Đồng trở lại, cho người bày cơm ."

      Thường Nhuận Chi rửa tay, vội vàng chạy tới chủ viện.

      được nửa đường nhìn thấy Lưu Đồng lại đón nàng, Thường Nhuận Chi treo nụ cười mặt, vừa mềm mại bước phát , sắc mặt Lưu Đồng được tốt lắm.

      " xảy ra chuyện gì sao?"

      Nàng vội tới, Lưu Đồng bắt lấy tay nàng, cao thấp cẩn thận nhìn nàng phen, sau đó thở phào nhõm, : "Nàng sao chứ?"

      "Thiếp có thể có chuyện gì chứ?" Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy hiểu, cầm khăn lau mồ hôi rịn ra trán : "Xem chàng đường này..."

      Lưu Đồng hơi cúi đầu tùy ý nàng lau mồ hôi, Thường Nhuận Chi ôn nhu : "Hôm nay thiếp tự mình xuống bếp làm đồ ăn, chàng đến nếm thử."

      "Được thôi."

      Lưu Đồng vuốt cằm, nắm tay Thường Nhuận Chi tới chủ viện, vừa vừa : "Trong phủ... có chuyện gì chứ?"

      Bình thường Lưu Đồng hồi phủ, cho tới bây giờ hỏi cái này cái kia.

      Từ lúc hai người bọn họ thành thân, hết thảy tình trong phủ Hoàng tử, đều là Thường Nhuận Chi định đoạt.

      Trong lời của ràng có ý tứ thăm dò, bất quá...

      Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy buồn cười: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

      Lưu Đồng biết nên hỏi tiếp như thế nào.

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu, ôm cánh tay : "Chàng có biết?"

      "Cái gì?"

      "Chuyện Thái tử và Sầm Vương tặng người đến."

      "Thái tử và... Sầm Vương sao?" Lưu Đồng dừng bước chân, trừng to mắt nhìn về phía Thường Nhuận Chi: "Sầm Vương cũng tặng người đến hả? ta tặng người gì đến?"

      "Hừm, xem ra chàng chỉ biết Thái tử tặng người đến." Thường Nhuận Chi cười cười.

      Lưu Đồng cam chịu.

      Thường Nhuận Chi : "Sầm Vương tặng nha đầu xinh đẹp, dạy dỗ tốt lắm, cho chàng thu dùng."

      Thường Nhuận Chi đến đây, nhìn Lưu Đồng mắt: "Thiếp nhưng là biết, khi nào chàng và Sầm Vương có loại quan hệ 『 hảo huynh đệ 』 như thế này?"

      "Ai cùng ta là hảo huynh đệ." Lưu Đồng phiền chán , lại lấy lòng nhìn về phía Thường Nhuận Chi: "Nhưng mà, ta biết tại sao Sầm Vương lại tặng người đến... Nàng cho người đưa trở về, cứ ta thích."

      "Vậy, nếu ta còn tiếp tục đưa cho chàng..."

      "Ta đây tiếp tục thích."

      Thường Nhuận Chi nhất thời "Phốc xuy" cười ra tiếng: "Chàng đó, người còn chưa gặp đuổi người rồi."

      "Ta gặp người Sầm Vương đưa làm chi? Đó phải muốn ta chậm trễ thời gian à!"

      Lưu Đồng hừ tiếng, dừng chút lại : "Sầm Vương đưa người cứ đuổi , người Thái tử đưa tới cũng đuổi luôn. Bằng người khác ta điệu bộ, đuổi người Sầm Vương đưa, nhưng lại thu lưu người Thái tử đưa."

      Thường Nhuận Chi nhìn cái, mới chậm rì rì : "Nhưng mà Sầm Vương là tặng người cho chàng làm ấm giường hầu hạ chàng, người Thái tử đưa, là nữ quan cho thiếp."

      Lưu Đồng phiền chán vặn lông mày, Thường Nhuận Chi xem ở trong mắt, ngoài miệng : "Thiếp cũng thích Mạc nữ quan đó đâu."

      Biểu cảm mặt Lưu Đồng dừng lại.

      "Lúc trước khi định ra hôn , thiếp tới phủ Thái tử giao đãi công việc của nữ quan, cùng vị Mạc nữ quan này gặp mặt qua. Tướng mạo của nàng ta... Thiếp thích, vừa nhìn biết là người có dã tâm." Thường Nhuận Chi ra vẻ phiền muộn : "Dã tâm ngược lại cũng thôi, ai có chút chí hướng, còn thiếp , nàng ta cầm thiếp ra đối đãi như địch nhân... Lúc ấy thiếp cũng phải là nữ quan phủ Thái tử."

      Lưu Đồng thấy rùng mình, trong mắt chợt xẹt qua tia tàn nhẫn.

      Dư quang trong mắt Thường Nhuận Chi vừa vặn nhìn đến, cơ thể nàng cứng lại lúc.

      "A Đồng." Thường Nhuận Chi gọi , : "Chúng ta đưa vị Mạc nữ quan kia trở về thành công sao? , phủ cửu Hoàng tử ít người, cần thiết nữ quan giúp thiếp sửa sang lại nội vụ."

      "." Lưu Đồng ràng gật đầu: "Đưa trở về, đừng nghĩ tới a miêu a cẩu gì cũng có thể đưa vào phủ chúng ta, nơi này của chúng ta cũng phải thiện đường."

      Vẻ mặt Lưu Đồng có chút lãnh, xong lời này bước vào chủ viện.

      Thường Nhuận Chi dừng chút, theo.

      Bữa tối, Lưu Đồng đảo quang mà qua đồ ăn do Thường Nhuận Chi làm, nhưng khi ăn mặt có bao nhiêu vui vẻ sung sướng, thậm chí còn chú ý tới món ăn mới mà Thường Nhuận Chi làm.

      Đêm đó giường động tác càng thêm phá lệ sinh mãnh, khi giữ lấy nàng mới chịu tin tưởng nàng còn tồn tại, động tác sau hữu lực hơn động tác trước mà xâm nhập.

      Thường Nhuận Chi tận lực đón ý hùa với , nhưng đến cùng lực lượng giữa nam và nữ trời sinh cách xa, cuối cùng mệt đến phát hoảng, bất tri bất giác ngủ mất.

      Lưu Đồng gọi nàng vài tiếng thấy nàng có trả lời, biết nàng ngủ say.

      ôm Thường Nhuận Chi tắm, tự mình tẩy sạch cơ thể cho nàng, lau khô mỗi tấc da thịt, mặc quần lót cho nàng.

      Lúc Thường Nhuận Chi ngủ chỉ ưm vài tiếng, lại nặng nề say ngủ.

      Do Tìm Đông gác đêm, lúc hai người tắm theo như Lưu Đồng căn dặn, đỏ mặt thay đổi drap giường và đệm chăn mới.

      Chờ Lưu Đồng ôm Thường Nhuận Chi từ phòng rửa mặt ra, Tìm Đông sớm lui ra ngoài.

      Lưu Đồng dè dặt cẩn trọng đặt Thường Nhuận Chi lên giường, dựa vào ánh nến cẩn thận nhìn mặt Thường Nhuận Chi.

      Gương mặt nàng vẫn ra màu hồng nhàn nhạt, mi như viễn sơn hàm đại, tiệp như tế sơ phẩy, mũi quỳnh khéo léo, cánh môi đào, dưới ánh nến nhu hòa mặt khuếch, thái dương còn có chút ẩm ý.

      Lưu Đồng nằm nghiêng bên cạnh nàng, tay phải nâng mặt, lẳng lặng nhìn nàng, cảm thụ được hô hấp đều đều của nàng, dần dần theo hô hấp của nàng mà điều chỉnh tần suất hô hấp của mình.

      lâu sau, Lưu Đồng mới vươn tay, nhàng phủ phủ mặt nàng.

      Trơn mềm, nhẵn nhụi, nõn nà giống như dụ hoặc .

      Từ lúc bắt đầu gặp nàng, vẫn luôn bị dụ hoặc.

      Lưu Đồng chậm rãi để sát vào, khẽ hôn lên trán nàng.

      "Mạc gia, Mạc gia..." Mắt đột nhiên trầm xuống, gió lốc trong mắt ngưng tụ.

      Ngày hôm sau, Thường Nhuận Chi thức dậy muộn.

      Khi nàng tỉnh lại, Lưu Đồng .

      Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy cả người bủn rủn, bất quá người khô ráo sạch , chắc là tắm rửa qua.

      Lúc này nàng đói đến phát hoảng, vội gọi Diêu Hoàng tiến vào, : "Ta rửa mặt trước, sau đó ăn chút đồ rất đói bụng."

      Diêu Hoàng cười gật đầu, hầu hạ Thường Nhuận Chi rửa mặt đánh răng súc miệng, sau đó bưng cháo và tứ điệp đồ ăn phụ tiến vào.

      Thường Nhuận Chi uống bát cháo mới cảm thấy có khí lực chút đỉnh, lúc này hỏi: "A Đồng rồi sao?"

      "Sáng sớm cửu điện hạ rồi." Diêu Hoàng cười trả lời, dừng chút lại nhìn Thường Nhuận Chi chớp chớp mắt, giọng cười : "Lúc cửu điện hạ có căn dặn, đưa Mạc nữ quan và Tĩnh Lam trở lại phủ Thái tử và phủ Sầm Vương."
      HaYenMinhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :