1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 160: Ghê tởm

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng cụp đầu xuống.

      ở trước mặt Nguyên Vũ đế cho tới bây giờ đều là bộ dáng này, khi cùng Nguyên Vũ đế chuyện, cho tới giờ vẫn khô khan nhạt nhẽo.

      là phụ tử, kỳ thực cực kỳ xa lạ.

      "Hồi phụ hoàng, nhi thần làm chuyện này, thuận lợi."

      Trả lời ngắn gọn, hề năng rườm rà.

      Nguyên Vũ đế gật đầu, cũng biết tính tình Lưu Đồng là vậy, hỏi gì đó, nhiều lời.

      Ông ta dừng lúc lâu, lại hỏi: " Duyện Châu đều thấy chút người? Trẫm nhìn tấu chương ngươi viết, cũng chỉ viết làm như thế nào bắt bắt người hai nhà Tề - Lỗ, cùng với ít chứng từ hai nhà, lại có cái khác."

      Lưu Đồng dùng dư quang mịt mờ nhìn Nguyên Vũ đế, chậm rì rì : "Hồi phụ hoàng, nhi thần Duyện Châu, tự nhiên thấy thân hào nông thôn và dân chúng nơi đó chịu đủ ức hiếp bóc lột của ba đại tộc, cũng thu được nhiều cứ cớ từ miệng dân chúng. Trừ chuyện đó ra, chuyện tại đây đếm xỉa đến bộ tộc Vũ Văn, nhi thần cũng tiến đến hỏi qua."

      Ánh mắt Nguyên Vũ đế đột nhiên trở nên lợi hại, bất quá chỉ là khoảnh khắc, liền thu liễm lại, cười hỏi: "Hả? Tiểu cửu cảm thấy Vũ Văn gia thế nào?"

      Lưu Đồng câu môi cười, ngữ điệu càng thêm nhàn nhã chậm tốc.

      "Nhi thần cảm thấy, , sao, sao, dạng."

      Nguyên Vũ đế nhíu mày, muốn mở miệng, Lưu Đồng lại tiếp tục lên tiếng.

      "Này nha, muốn chúc Vũ Văn gia có vị thiếu gia tên là Vũ Văn Nguyên, để cho nhi thần ấn tượng khắc sâu." Lưu Đồng dùng giọng điệu chuyện phiếm: "Người này tướng mạo khắc nghiệt, vẻ mặt tối tăm, vừa nhìn đó là người hỉ nộ bất định. Khi ta cùng nhi thần chuyện, ngữ điệu kỳ quái làm người ta vui, dường như cực kỳ xem thường nhi thần. Người hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vậy mà lại ổn trọng chút nào. Cũng may đó là trưởng tử trưởng tôn Vũ Văn gia, tới phiên cái ngoạn ý như thế kế thừa gia nghiệp."

      Vẻ mặt Nguyên Vũ đế thập phần quái dị, Lưu Đồng giống như cùng người mắt mù nhìn thấy, lại than tiếng, giống như tiếc nuối : "Bất quá cũng thể như vậy, nếu là Vũ Văn gia nhường người như thế kế thừa gia nghiệp, đối với Đại Ngụy chúng ta mà , có lẽ vẫn là chuyện tốt. Ba đại tộc Duyện Châu bây giờ chỉ còn bộ tộc Vũ Văn này, để Vũ Văn Nguyên chưởng gia, Vũ Văn thị sợ là cũng đến đầu."

      đến đây, Lưu Đồng mới chú ý tới Nguyên Vũ đế, dường như bộ muốn thỉnh giáo hỏi: "Phụ hoàng cảm thấy nhi thần như vậy đúng ?"

      Nguyên Vũ đế nắm tay ở bên miệng giả ý ho ho, : "Vũ Văn gia như thế nào, cần quản nhiều."

      Nguyên Vũ đế chìm trầm mắt: "Ngươi chuyến tới Duyện Châu, cảm thấy Duyện Châu như thế nào?"

      Lưu Đồng : "Dân chúng địa phương ở đó người cao mã đại, nhưng tính tình thuần phác nhiệt tình. Tuy rằng dân phong địa phương bưu hãn, chắc cũng là vì gần biển. Nhi thần cảm thấy, Duyện Châu giàu có và đông đúc sinh sản nhiều, nếu có thể kinh doanh tốt, với Đại Ngụy chúng ta mà cũng có thể xem là kho lúa châu."

      Nguyên Vũ đế nghe vậy trầm tư, cũng lên tiếng.

      Lưu Đồng đứng im chuyện.

      lâu sau, Nguyên Vũ đế : "Nếu như thế, ở Duyện Châu, ngược lại quả thực nên hạ chút công phu."

      Lưu Đồng cúi đầu đáp lời, hành động này chính là ngôn tại ý ngoại, hạ hay hạ công phu, cùng quan hệ, đáng giá cùng sao?

      Nguyên Vũ đế nhìn Lưu Đồng, trong lòng thầm than.

      Trong đầu lại nghĩ tới Lưu Đồng mới vừa rồi đánh giá Vũ Văn Nguyên là "Ngoạn ý", Nguyên Vũ đế cảm thấy ngực buồn đau khó chịu.

      "Được rồi, chuyện này ngươi làm tệ, trẫm ban thưởng cho ngươi."

      Lưu Đồng chắp tay : "Đa tạ phụ hoàng ban cho."

      Lời này vừa vặn làm Nguyên Vũ đế thấy nghẹn.

      Đổi lại là Hoàng tử khác, thế nào cũng câu "Vì phụ hoàng phân ưu chính là bổn phận của nhi thần " đại loại như vậy? Còn Lưu Đồng, ban thưởng cho , còn ngơ ngác lập tức tiếp nhận.

      [Tử: Nguyên Vũ đế đúng là lão già hồ đồ, tự lão ban thưởng, người ta nhận lại thầm trong lòng sao từ chối. Tiếc của???]

      Lúc này, Nguyên Vũ đế cũng có nổi giận với Lưu Đồng, vẫy vẫy tay: " xuống ."

      Lưu Đồng chắp tay cong eo: "Nhi thần cáo lui."

      Rời khỏi điện Cần Chính, Lưu Đồng phủi phủi bào giác, quay đầu chăm chú nhìn điện Cần Chính, vừa vặn nhìn thấy con chim trú ở dưới mái hiên.

      nhìn chằm chằm lát, mới thu hồi tầm mắt.

      Qua hai ngày, hai nhà Tề - Lỗ bị định tội.

      Hai nhà có hết thảy bốn mươi mốt người bị phán trảm thủ thị chúng, còn lại ba trăm người có lưu đày biên quan, có phạt đến các nơi cưỡng bức lao động, có nhập vào tiện tịch, có ở tù vài năm đến vài thập niên.

      Chủng loại hình phạt luật pháp Đại Ngụy nhiều lắm, khổ hình cơ bản có. Từ lúc Nguyên Vũ đế đăng cơ tới nay, càng có phát sinh qua vấn tội quy mô như thế này.

      Trong kinh dán bố cáo, lập tức khiến dân chúng vây xem, trong lúc chuyện phiếm nhắc tới việc này.

      Chợ Tây Đường bán thức ăn, cũng thành nơi ước định tốt nhất của dân chúng, có thời gian rảnh nhất định phải tới đó.

      Dù sao cũng lâu Đại Ngụy có người bị trảm thủ thị chúng.

      Lưu Đồng hoàn giao chuyện này, lại ở trước mặt Nguyên Vũ đế ghê tởm ông ta phen, cảm thấy cả người thoải mái rất nhiều. Đợi đến lúc nghe được tin hai nhà Tề - Lỗ bị định tội, tâm tình càng thêm thư sướng.

      Thế là sáng sớm, liền kéo Thường Nhuận Chi dậy, muốn dẫn nàng Tây Đường ăn vằn thắn.

      Thường Nhuận Chi lay chuyển được , buồn cười : "Làm sao đột nhiên giống như tiểu hài nhi? Hai ngày trước phải chàng mới ăn sao?"

      "Cũng vì ăn qua mới nghĩ đến mùi vị kia." Lưu Đồng : "Mùi vị đặc biệt ngon, nhất định nàng thích. Nhất định phải là bọn vừa làm tốt, mới ra nồi, ăn ngon nhất... Nàng mau chút, chậm bên kia nhiều người ngồi, còn chỗ ngồi."

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ, chỉ có thể cấp tốc đứng dậy rửa mặt mặc quần áo.

      Vừa chuẩn bị tốt, bị Lưu Đồng vội vàng lôi kéo chạy ra ngoài phủ.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy Lưu Đồng có chút hưng phấn quá đầu: "Thực đói bụng, trong phủ lập tức có thể bưng điểm tâm lên cho chàng, xem chàng như vậy... Ai nha, nước miếng chảy ra kìa!"

      Lưu Đồng vội đưa tay lên lau miệng, nhưng căn bản đụng đến nước miếng, nhất thời biết mình bị Thường Nhuận Chi trêu ghẹo.

      "Nhuận Chi tốt, cư nhiên cuống ta!"

      Lưu Đồng ôm thắt lưng nàng chọc ngứa, Thường Nhuận Chi nhanh chóng cầu xin tha thứ.

      Hai người cãi nhau ầm ĩ ra phủ Hoàng tử, Lưu Đồng giống như ngựa quen đường cũ, xác định được mục tiêu lôi kéo Thường Nhuận Chi chạy .

      đường tới, Thường Nhuận Chi càng cảm thấy chân .

      Trước khi lập gia đình cũng tốt, sau khi lập gia đình cũng tốt, mỗi ngày sinh hoạt của nàng đều đâu vào đấy, quy củ, rất có quy luật.

      Nhưng lâu dần, vẫn cảm thấy có chút nhàm chán.

      Nhưng hôm nay nàng thấy được mặt sinh hoạt bất đồng của phố phường thường ngày.

      Canh giờ còn sớm, Tây Đường cũng bắt đầu náo nhiệt.

      Người bày sạp rất nhiều, có người nông ống quần và giày vớ còn dính sương sớm cùng bùn đất, nhóm phụ nhân cũng chút yếu thế, đầu cột khăn, bên hông đóng đai lưng, ra sức hét to.

      Rau xanh xanh đậm, hoa quả tươi mới, gà vịt kêu khanh khách cạc cạc, còn có thớt thịt heo tươi mới...

      Có mặc những người qua lại, Thường Nhuận Chi biết bên kia tất nhiên là quản các nhà phụ trách chọn mua.

      "Nơi này náo nhiệt..."

      Thường Nhuận Chi có cảm giác như mình vừa phát đại lục mới: "... Chính là mùi vị ngửi có chút tốt."

      "Chợ Tây Đường bán thức ăn, cũng chỉ có dạng này."

      Lưu Đồng cười cười, : "Chúng ta trước ăn vằn thắn, đến lúc đó nàng muốn dạo, ta cùng nàng dạo."
      Minhang thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 161: Vằn thắn
      Editor: Bộ Yến Tử

      Lúc này sắc trời sáng, quầy điểm tâm sáng cái kề bên cái, hơi mù sương hơi thường thường khí trời, các loại mùi xông vào mũi.

      Lưu Đồng dẫn Thường Nhuận Chi đến góc, Thường Nhuận Chi thấy rất náo nhiệt.

      Hơi cuồn cuộn ngừng bay lên , Lưu Đồng nhếch miệng cười với Thường Nhuận Chi: "Đến."

      nắm tay Thường Nhuận Chi, hét tiếng: "Lão bản, hai bát nhân 3 món vằn thắn!"

      Lão bản bận rộn nghe thanh nên đáp câu: "Được! Hai bát nhân 3 món vằn thắn!"

      nam oa bảy tám tuổi linh hoạt lại đón, cười với Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi: "Nhị vị khách quan ngồi bên trong, vừa có hai vị khách quan ăn xong rồi."

      Lưu Đồng cười hề hề : "Tuấn Sinh lại đây giúp cha mẹ ngươi."

      Nam oa gọi Tuấn Sinh có chút kinh ngạc: "Khách quan nhận thức cháu?"

      "Ha ha, hai ngày trước ta mới đến đây ăn, sinh ý nhà các ngươi rất tốt, khách nhân lui tới, ngươi nhớ ta cũng bình thường."

      Lưu Đồng ôm lấy Thường Nhuận Chi, tránh cho nàng bị người ta đụng đến, đường theo Tuấn Sinh vào bàn ghế thấp đẩu tử bên trong.

      Tuấn Sinh vừa vừa ngượng ngùng : "Người nhiều lắm, xin lỗi."

      "Hai ngày nay sinh ý rất tốt ?"

      "Ừm, cha qua hai ngày vội thở nổi, để tiểu thúc cháu đến giúp đỡ."

      Tuấn Sinh đáp, có chút ngượng ngùng.

      Hàn huyên vài câu, Tuấn Sinh dẫn hai người tới thu thập bàn đằng trước.

      Động tác Lưu Đồng cũng ngẩn ra.

      bàn tứ phương ngồi hai người, xem ra là chờ vằn thắn tươi mới. Hai người này phải người xa lạ...

      người trong đó nhất thời đứng lên, kinh ngạc : "Cửu..."

      Vừa bật ra chữ nên vội vàng sửa lời: "Cửu gia làm sao đến quán này ăn đồ ăn sáng?"

      Tên còn lại dừng lúc, chậm rãi đứng dậy.

      Lưu Đồng nhíu mày, nhìn thoáng qua người nọ, rồi mới nhìn người phía trước trả lời: "Bàng huynh phải cũng có hưng trí này, sớm đến chợ Tây Đường bán thức ăn chút sao?"

      Người này đúng là Duyện Châu Cùng biết, mới được thăng nhiệm làm Tri châu Duyện Châu, Bàng Lương.

      Trong khí trong lành, Bàng Lương cười nghe Lưu Đồng gọi ta là Bàng huynh, liền biết ở bên ngoài muốn tiết lộ thân phận, nên lấy xưng hô ngang hàng cùng ta, : "Hai nhà Tề - Lỗ được định tội hỏi hình, cũng coi như hiểu cọc tâm này của ta. Nghe hạ nhân vằn thắn của nhà này, hôm nay hẹn bạn tốt đến nếm thử."

      Bàng Lương nhìn về phía bạn của ta đứng bên, cười : "Ta cùng với Sóc Chương chính là cùng năm, khi Quỳnh Lâm yến cùng ngồi chung, bây giờ cũng hai năm thấy. Thừa dịp lần này ta ở kinh thành, muốn cùng bạn tốt ngày xưa tụ chỗ. Qua hai ngày nữa, ta phải khởi hành Duyện Châu."

      Lưu Đồng hơi mị mị mắt, thoáng nắm chặt tay Thường Nhuận Chi, tựa tiếu phi tiếu với bạn của Bàng Lương: "Phương đại nhân, lâu gặp."

      Tên còn lại, ràng chính là chồng trước của Thường Nhuận Chi, Phương Sóc Chương.

      Đối với việc trùng hợp gặp được Phương Sóc Chương, Thường Nhuận Chi cũng rất kinh ngạc.

      Bất quá nàng bởi vì vậy mà hoảng loạn. Dù sao đối với nàng mà , Phương Sóc Chương nhiều lắm chỉ là người xa lạ.

      Tầm mắt Phương Sóc Chương rơi mặt đất, chắp tay với Lưu Đồng: "Gặp qua cửu gia."

      Lược chút, lại hướng tới Thường Nhuận Chi hơi hơi thi lễ: "Gặp qua cửu phu nhân."

      Lúc này Bàng Lương mới chú ý tới Thường Nhuận Chi phía sau Lưu Đồng, lập tức ngượng ngùng, liên tục chắp tay: "Hóa ra là cửu phu nhân, thất lễ thất lễ."

      Lưu Đồng để sát vào bên tai Thường Nhuận Chi, thấp giọng cho nàng biết thân phận của Bàng Lương.

      Thường Nhuận Chi nhìn Bàng Lương cười : "Bàng đại nhân cao thượng, phu quân đối với Bàng đại nhân cũng cực kì tán thưởng, Bàng đại nhân cần đa lễ."

      Bàng Lương nghe tự nhiên cao hứng, có thể thấy được màn thân mật này của phu thê Lưu Đồng, dừng ở trong mắt Phương Sóc Chương, tư vị lại cực kỳ phải.

      Tuấn Sinh ở bên đợi nửa ngày, cuối cùng đợi đến lúc bọn họ chuyện, vội chen vào: "Các vị nhận thức nhau tốt rồi, bốn vị khách quan vừa vặn có thể ngồi bàn."

      Tuấn Sinh vừa , vừa cầm khăn lau xoa xoa bàn, : "Mời ngồi, vằn thắn lập tức có ngay."

      xong, lão bản bên kia vừa vặn có việc gọi Tuấn Sinh , thừa lại bốn người Lưu Đồng đứng ở bên bàn.

      Bàng Lương nhiệt tình tiếp đón Lưu Đồng cùng Thường Nhuận Chi ngồi, có chút ngượng ngùng : "Cùng cửu gia và cửu phu nhân ngồi cùng bàn ăn... Cũng là du củ của tại hạ cùng Phương đại nhân."

      Kỳ thực lúc này Lưu Đồng muốn ngồi xuống ăn vằn thắn gì đó nữa.

      Nhưng khi nghe Bàng Lương lời này, lại thể xoay mình chạy lấy người.

      Vừa tới, quả thực đối với Bàng Lương có chút tán thưởng, nghĩ trước mặt ta mặt nhăn mặt;

      Thứ hai, cứ như vậy, ngược lại hình như là tránh Phương Sóc Chương.

      Nếu hôm nay chỉ có mình , bứt ra cũng có gì to tát.

      Nhưng lúc này bên cạnh còn có Thường Nhuận Chi!

      Làm sao chịu rụt rè trước mặt Thường Nhuận Chi.

      Cho nên mặc kệ trong lòng Lưu Đồng muốn gặp Phương Sóc Chương bao nhiêu, tình nguyện ngồi xuống ăn vằn thắn bao nhiêu, nhưng nghe giọng của Bàng Lương, vẫn mang bộ mặt tươi cười ngồi xuống, săn sóc kéo ghế cho Thường Nhuận Chi ngồi, giống như chuyện phiếm với Bàng Lương.

      Ngược lại, Thường Nhuận Chi cảm thấy có chút kinh ngạc.

      Thực ra, nàng chuẩn bị tốt cùng Lưu Đồng hàn huyên với người ta phen sau đó tìm cớ rời khỏi đó, ngờ Lưu Đồng ngồi xuống.

      Thường Nhuận Chi chăm chú nhìn biểu cảm của Lưu Đồng, nhưng nhìn ra cái gì.

      Thường Nhuận Chi tự hỏi, Lưu Đồng thực rộng rãi như vậy sao?

      Nàng cảm thấy như thế.

      Nam nhân này máu ghen rất lớn.

      Thường Nhuận Chi ngồi kề bên Lưu Đồng, cũng hé răng, nghe Lưu Đồng và Bàng Lương chuyện.

      Phương Sóc Chương cũng hé răng, cụp đầu xuống, tầm mắt dừng ở mặt bàn hơi hơi có chút báo ngậy.

      Bàng Lương muốn mở đề tài kéo Phương Sóc Chương vào tán gẫu, lại bất đắc dĩ phát , Phương Sóc Chương tiếp tra, tựa hồ cửu hoàng tử cũng làm sao mà để ý tới Phương huynh, dần dần Bàng Lương cũng dừng ý niệm này lại.

      Rất nhanh, Tuấn Sinh bưng vằn thắn đến cho Bàng Lương cùng Phương Sóc Chương.

      Bàng Lương thấy động trước tốt, câu có câu cùng Lưu Đồng chuyện.

      Phương Sóc Chương cũng cố kị, tiếp nhận chén sau đó mở to miệng ăn.

      Dư quang Thường Nhuận Chi nhìn thoáng qua đều thay ta cảm thấy nóng mà hoảng.

      Bàng Lương trợn mắt há hốc mồm : "Huynh ăn mau như vậy làm cái gì? nóng miệng à!"

      Phương Sóc Chương hà khí, nuốt vằn thắn xuống, mơ hồ : "Hơi đói ..."

      "Đói bụng cũng đừng ăn mau như vậy..." Bàng Lương vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ở trước mặt Lưu Đồng nên càng cảm thấy xấu hổ —— vằn thắn của cửu Hoàng tử và cửu Hoàng tử phi còn chưa bưng lên, huynh ăn trước như vậy, giống cái gì...

      Cũng may động tác nấu vằn thắn của lão bản cùng lão bản nương rất nhanh, chỉ chốc lát sau, Tuấn Sinh lại bưng hai bát vằn thắn tới, cười với Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi: "Của nhị vị nhân 3 món vằn thắn."

      Lưu Đồng vội tiếp nhận, để Thường Nhuận Chi động thủ.

      Thường Nhuận Chi nhìn Tuấn Sinh cười, : "Cám ơn."

      Sắc mặt Tuấn Sinh ửng đỏ, khoát tay cần khách khí, xoay người lại vội.

      Bàng Lương nhìn có chút kinh ngạc, thầm trong lòng cửu Hoàng tử phi đúng là cái giá, vậy mà cám ơn tiểu nhị ca...

      Lưu Đồng rút đũa, cầm trù khăn cẩn thận lau, mới đưa cho Thường Nhuận Chi, lại vội vàng giúp Thường Nhuận Chi lấy hành cắt trong chén ra.

      Thường Nhuận Chi ăn hành, lại thích mùi hành, bình thường khi đầu bếp phủ Hoàng tử nấu cơm, chú ý điểm này. Ở bên ngoài, cũng chỉ có thể vớt hành ra.

      Bàng Lương càng nhìn càng ngạc nhiên, nhịn được cười : "Cửu gia đối với Cửu phu nhân là quan tâm đầy đủ."
      MinhangHaYen thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 162: Ai ngốc
      Editor: Bộ Yến Tử

      Tay cầm đũa của Phương Sóc Chương nhất thời dừng lại.

      Lưu Đồng nhàn nhạt cười, vừa khéo vớt sạch hành cắt ra ngoài, lúc này mới đoan qua chén của mình, cười : "Cưới tiểu tức phụ vất vả, tự nhiên muốn đối tốt với nàng. Bằng cưới vợ trở về làm ma?"

      Bàng Lương chấp nhận, bên cầm chiếc đũa của mình, bên : "Phu thê hòa thuận ân ái, là ít nhiều chuyện phiền lòng."

      Bàng Lương dừng chút, quay đầu nhìn Phương Sóc Chương: "Đúng rồi Sóc Chương, sau khi ta nhậm chức nghe huynh cũng cưới vợ, là nương trong kinh, biết bà chị..."

      Còn chưa hỏi xong, Phương Sóc Chương "Ba" tiếng ném chiếc đũa lên bàn.

      Động tác có chút lớn, toàn bộ mặt bàn đều bị ta bất thình lình động làm nổi lên địa chấn biên độ .

      Tay Thường Nhuận Chi đề đũa gắp vằn thắn run lên, vằn thắn lập tức rớt xuống bát, nước canh bắn lên tung tóe.

      Thường Nhuận Chi ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày.

      Bàng Lương có chút biết làm sao: "Sóc, Sóc Chương huynh..."

      "Ta ăn no."

      Phương Sóc Chương nhàn nhạt , từ trong lòng lấy ra ngân quả tử, đặt bàn, đứng lên : "Cửu gia, cửu phu nhân cứ từ từ mà dùng, hạ quan thể phụng bồi."

      xong liêu bào bước , vội vàng.

      "Này, này..." Bàng Lương xấu hổ quá biết làm sao.

      ta ba ba giải thích, liên tục vài tiếng xin lỗi Lưu Đồng cùng Thường Nhuận Chi, cũng có tâm tư ăn vằn thắn, học Phương Sóc Chương sờ sờ eo lưng, lấy ra năm đồng tiền đặt lên bàn, xấu hổ cáo từ với Lưu Đồng.

      Tuấn Sinh mắt sắc, chạy tới thấy bát vằn thắn ăn được nửa, khác chén còn chưa có động, nhất thời mặt khó coi.

      "Quá lãng phí mà..." Tuấn Sinh lẩm bẩm, bất quá nhìn thấy ngân quả tử và tiền đồng bàn, sắc mặt tốt lên ít.

      ta cầm ngân quả tử chạy theo phía sau bóng lưng Phương Sóc Chương hô: "Khách quan! Ngài cho nhiều!"

      Tự nhiên Phương Sóc Chương quan tâm ta, Bàng Lương bên chạy bên quay đầu : " có chuyện gì! Ngươi cầm ! Mua chút đồ ăn vặt!"

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu, nghe tiếng bước chân dừng lại có chút tiến thoái lưỡng nan của Tuấn Sinh, : "Cầm , coi như vận khí tốt, đường nhặt bạc."

      Tuấn Sinh nhếch miệng cười, lại thấy hai vị khách quan kia người xa, đuổi cũng đuổi kịp, thèm già mồm cãi láo, nhanh nhẹn thu ngân quả tử và tiền đồng, bưng hai bát vằn thắn xuống.

      Lưu Đồng lão thần khắp nơi hừ tiếng, Thường Nhuận Chi nghiêng đầu nhìn , buồn cười : "Lúc nãy làm sao ?"

      " cái gì mà ?" Lưu Đồng nhíu mày: "Ta sợ Phương Sóc Chương sao?"

      "Ta coi chàng vốn là còn muốn chạy, bất quá là Bàng đại nhân mời chàng ngồi, chàng dễ mà thôi." Thường Nhuận Chi chống má, thổi thổi phù du nước mì, cười : "Cái này tốt lắm, cũng có người khác, có thể ăn vằn thắn thôi?"

      Ý cười mặt Lưu Đồng banh được, bên : "Nàng , Bàng Lương kia cũng là đầu gỗ, nếu ta biết Phương Sóc Chương... biết nên làm sao ảo não chuyện hôm nay."

      Trượng nhị hòa thượng hiểu, Bàng Lương cuối cùng cũng đuổi kịp Phương Sóc Chương, vội ôm cổ ôm cánh tay ta, thở hổn hển : "Huynh, huynh mau như vậy làm cái gì? Huynh biết, biết vết thương của ta vừa khéo sao... Chạy, chạy cái gì!"

      Phương Sóc Chương mặt lãnh đứng, chung quanh là tiếng hét to của lão nông bán đồ ăn.

      Hai người đứng ở giữa, cực kì dễ thấy.

      Bàng Lương lôi ta đến sát đường, vừa vừa hỏi: "Huynh có chuyện gì sao? Trước mặt cửu Hoàng tử và cửu Hoàng tử phi, làm cho người ta nhăn mặt... Huynh còn muốn lăn lộn hay ?"

      Phương Sóc Chương hé răng, Bàng Lương lại biết ta cắn chặt cả răng cấm.

      Bàng Lương còn lải nhải: "Ta cái vằn thắn đều ăn, lúc này còn bị đói, huynh nhưng là ăn được nửa chén... Ai, huynh thượng chỗ nào ?"

      Phương Sóc Chương quải cái cong nhi, Bàng Lương vội truy qua.

      Phương Sóc Chương quan tâm ta, tự cố tự , Bàng Lương liên tục dán mặt nóng vào mông lạnh của , có chút tức giận, chạy vài bước đến phía trước ta cản đường, mặt nén ý giận : "Phương Sóc Chương, huynh có ý gì?"

      Phương Sóc Chương thể dừng bước, nhìn Bàng Lương lát, lộ ra nụ cười khổ: "Có đôi khi còn hy vọng ta có thể ngốc như huynh."

      "Ai ngốc? Huynh mới ngốc!" Bàng Lương cả giận : "Là huynh ở trước mặt Hoàng tử, Hoàng tử phi đùa bỡn tính tình, phải là ta!"

      Phương Sóc Chương lắc đầu, nhìn chằm chằm mặt đất phía trước bình thản : "Cửu hoàng tử phi, chính là tam nương phủ An Viễn hầu."

      Bàng Lương sửng sốt, nhíu mày : " sao?"

      "Bà chị trước của huynh, đó là tam nương phủ An Viễn hầu."

      Phương Sóc Chương nhìn Bàng Lương: "Sau khi nàng hòa ly với ta, cửu Hoàng tử ở ngự tiền mời hôn, phủ An Viễn hầu được Thánh chỉ tứ hôn, mùng năm tháng chạp năm trước nàng gả đến phủ cửu Hoàng tử, thượng tông điệp thành cửu Hoàng tử phi."

      Bàng Lương trợn mắt há hốc mồm, Phương Sóc Chương giọng hỏi ta: "Huynh , huynh ngốc hay là ta ngốc?"

      xong, Phương Sóc Chương cũng quản tên Bàng Lương ngốc sững sờ tại chỗ, sải bước bỏ .

      Bàng Lương đứng hỗn độn trong gió nửa ngày mới phục hồi tinh thần, tự lẩm bẩm: "Ta ngốc? Cũng là huynh tương đối ngốc ..."

      Bên kia, Thường Nhuận Chi thỏa mãn uống nửa chén canh nấc cục cái.

      Vỗ vỗ ngực, Thường Nhuận Chi : "Ăn ngon."

      "Ăn ngon à?" Lưu Đồng giống như vớ được vật quý : "Ta lần đầu ăn, cảm thấy khẳng định nàng thích mùi vị vằn thắn của nhà này."

      "Tiên, nồng, hương, mùi vị vằn thắn mùi vị làm được tệ, coi như là cực hạn." Thường Nhuận Chi khẳng định: "Ít nhất đầu bếp trong phủ làm ra mùi vị này."

      Lưu Đồng : "Chợ Tây Đường bán thức ăn cả dãy, có đủ loại quầy điểm tâm sáng. Về sau chúng ta lại đến sớm ăn, ngon hơn so với trong phủ."

      "Đại nương phòng bếp nghe chàng như vậy, sợ là muốn khóc." Thường Nhuận Chi che miệng cười.

      Lưu Đồng vò đầu: "Đầu bếp trong phủ làm chút đồ ăn, trả thù cầm tay, cái khác... Giống nhau."

      Thường Nhuận Chi cười cười, : "Miệng chàng cũng đủ kén chọn."

      Lưu Đồng cười hắc hắc, gọi Tuấn Sinh tới thu tiền vằn thắn.

      Tuấn Sinh chạy tới : "Hai vị khách quan cùng với hai vị khách lúc nãy chắc là biết nhau...Vị khách quan kia cho ngân quả tử cũng thay các vị trả tiền vằn thắn rồi, cần trả nữa đâu."

      Trong lòng Lưu Đồng vui, Thường Nhuận Chi lấy ra hà bao, đếm mười đồng tiền đưa cho Tuấn Sinh, : "Nên bao nhiêu là bấy nhiêu, cầm . Đó là ta đánh mất bạc, liên quan tới chúng ta."

      "Đúng vậy, liên quan tới chúng ta." Lưu Đồng tiếp nhận tiền trong tay Thường Nhuận Chi, cứng rắn nhét vào người Tuấn Sinh, : "Cầm."

      "Nhưng mà..."

      " có nhưng mà." Lưu Đồng vểnh mặt: "Nếu ngươi thu, sau này sạp bán vằn thắn của nhà ngươi, ta đến nữa."

      Tuấn Sinh có biện pháp, chỉ có thể thu tiền, dè dặt cẩn trọng : "Khách quan đừng nóng giận, lần sau lại đến..."

      "Chàng xù lông với người ta làm gì chứ." Thường Nhuận Chi nhàng vặn thịt mềm bên hông Lưu Đồng, nhìn Tuấn Sinh cười : "Vằn thắn nhà các ngươi ăn ngon lắm, lần sau ta ghé."

      "Ai!" Tuấn Sinh nhất thời nở nụ cười, sảng khoái lên tiếng.

      Thường Nhuận Chi kéo Lưu Đồng ra ngoài, ngang qua sạp nấu vằn thắn, lão bản và lão bản nương bận rộn nấu vằn thắn vội ngẩng đầu hô: "Khách quan lần sau lại đến nha!"

      Thường Nhuận Chi cười gật gật đầu.
      Minhang thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 163: Oai ngấy
      Editor: Bộ Yến Tử

      xa, Lưu Đồng vẫn còn hờn dỗi.

      "Ai nha nha, đây là tiểu oa nhi nhà ai, sinh khí lâu như vậy." Thường Nhuận Chi khẽ cười, nhón chân nhéo nhéo mũi Lưu Đồng.

      Lưu Đồng ổn định, mặt vẫn lộ ra nụ cười, lại lập tức bị thu trở về, giả vờ ho khan, làm Thường Nhuận Chi nhìn thấy càng thêm buồn cười.

      Kết quả Lưu Đồng cũng cảm thấy mình giả vờ giống, bất đắc dĩ suy sụp mặt: "Nàng cười ta."

      Thường Nhuận Chi dừng chân, nhàng dùng tay vỗ vỗ đầu : "Tốt lắm, chuyện có bao lớn, chàng cần gì phải tức giận. Soái ca chúng ta đừng nóng giận tốt sao?"

      Lưu Đồng ngẫm lại cũng cảm thấy mình sinh khí có chút vô duyên vô cớ, lại nghe Thường Nhuận Chi gọi soái ca, Lưu Đồng ngượng ngùng, gãi gãi đầu.

      than tiếng, giọng với Thường Nhuận Chi: " nghĩ tới tùy ý ra ngoài ăn điểm tâm, vậy mà cũng có thể gặp phải ta..."

      Thường Nhuận Chi khẽ cười: "Gặp phải ta thế nào? phải biểu của chàng rất có phong độ sao?"

      Lưu Đồng nhất thời thẳng thắn lưng, ra vẻ lạnh nhạt : " ta so với Bàng đại nhân chịu để ý, ngay cả hành vi lau đũa mà , quả thực ta phong độ hơn ta nhiều lắm."

      "Khen chàng hai câu chàng thở gấp, lên mặt."

      Thường Nhuận Chi buồn cười lắc đầu, Lưu Đồng nắm chặt tay nàng, khóa bàn tay bé non mềm của nàng trong lòng bàn tay mình.

      Thường Nhuận Chi thoáng tựa vào cánh tay , tay kia ôm lấy cánh tay .

      Sáng tinh mơ nam nữ ngọt ngấy ngấy như vậy, tự nhiên đưa tới rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.

      Lưu Đồng có chút ngượng ngùng, ngược lại Thường Nhuận Chi cảm thấy gì.

      Thấy nàng thèm để ý, đương nhiên Lưu Đồng rút tay ra, tương phản tươi cười mặt càng lúc càng lớn.

      "Về sau chúng ta rảnh rỗi, ra ngoài dùng đồ ăn sáng." Thường Nhuận Chi vừa , vừa với Lưu Đồng bên cạnh: "Hôm nay ăn vằn thắn, sau này có thể ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành, các loại mì sợi, bánh bao thơm ngọt, các loại cháo loãng... So với đồ ăn sáng mùi vị nhất thành bất biến trong phủ, bữa sáng bên ngoài càng thêm phong phú, có thể tùy ý lựa chọn, giá còn quý."

      Lưu Đồng trêu ghẹo nàng: "Nhuận Chi, nàng đúng là vợ hiền, lâu dài, tiền bữa sáng chúng ta cũng có thể tiết kiệm bút."

      Thường Nhuận Chi nghiêng mắt nhìn .

      Lưu Đồng dừng lúc, : " tới chuyện tiết kiệm tiền, đúng là có chuyện muốn với nàng."

      "Chuyện gì vậy?" Thường Nhuận Chi hỏi.

      "Lúc trước nàng nghĩ ra hai biện pháp." Lưu Đồng : "Chuyện thành lập thương đội bên Tây Vực, ta gửi thư cho người Tây Vực bên kia. Chỗ Ma Cát ta cũng viết phong thơ, chuyện này ta cần phải ra mặt giúp đỡ chút. Nếu tiến triển thuận lợi, thời điểm thu đông năm nay, chừng có thể nhìn thấy người Tây Vực bên kia."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, hỏi Lưu Đồng: "Vậy , phương diện tiền vốn, chàng chuẩn bị cho bên kia bao nhiêu bạc?"

      Nghe lời này, mặt Lưu Đồng lộ ra chút khó xử.

      "Ta chỉ gửi thư , để người Tây Vực bên kia nghĩ biện pháp. Dù sao năm thứ nhất, lần đầu tiên làm sinh ý như vậy, đầu nhập nhiều lắm cũng thích hợp, trước nhìn giá thị trường lại . Chờ bọn họ đến kinh thành, ta phụ trách giúp bọn họ bán . Đến lúc đó chờ tính sổ, xem là kiếm là bồi, nếu là buôn bán lời, là kiếm nhiều hay là kiếm thiếu."

      Lưu Đồng : "Nếu bồi, tổn thất ngân lượng, ta cho bổ thượng. Nếu buôn bán lời, chúng ta có thể lại mưu tiếp việc mua bán theo năm."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, cảm thấy Lưu Đồng lo lắng rất hợp lý.

      Bất quá...

      "Chàng để người Tây Vực bên kia nghĩ biện pháp, đến cùng là có chàng cho tiền vốn điếm, chỉ sợ thương đội thành lập được, cũng có người nguyện ý mạo hiểm. Mặc dù thành lập thương đội... Đầu năm, vậy cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo."

      Thường Nhuận Chi đúng trọng tâm, Lưu Đồng nghe vậy cười gật đầu: "Ta biết, bất quá có mở đầu luôn tốt. Có số việc về phía trước bước, làm sao biết sau này như thế nào?"

      Thường Nhuận Chi nở nụ cười, tựa vào cánh tay Lưu Đồng cọ xát: "Chàng còn rất mạnh mẽ vang dội nha, làm liền làm."

      "Đương nhiên."

      Lưu Đồng trở về câu, lại : "Còn có biện pháp thứ hai của nàng, ở kinh thành triệu tập người Tây Vực, thành lập đội ca múa, ta cũng có lo lắng."

      "Thế nào?"

      So sánh với chuyện thành lập thương đội ở Tây Vực, ràng chuyện thành lập đội ca múa càng làm Thường Nhuận Chi quan tâm hơn.

      Dù sao chuyện thương đội trong chốc lát cũng thấy được hiệu quả, ngược lại là đội ca múa, từ lúc bắt đầu thành lập bỏ công tập luyện chút, có thể lên đài diễn xuất.

      là hoạt động giải trí ở cổ đại rất đơn điệu, vả lại, nàng lại thích nghe hí, là nhàm chán, sống ngày bằng năm.

      Nếu có đội ca múa, tốt xấu gì cũng có thể giải khuây giúp nàng bớt nhàm chán!

      Thấy nàng nóng lòng muốn thử, Lưu Đồng khỏi nhíu mày.

      " mau nha!" Thường Nhuận Chi nhịn được vỗ vỗ Lưu Đồng, Lưu Đồng vừa cười vừa : " giao cho Hoa Trạch làm, trong khoảng thời gian này ta liên hệ người Tây Vực, hỏi ý kiến bọn họ."

      "Hoa Trạch?" Thường Nhuận Chi bừng tỉnh đại ngộ : "Khó trách..."

      "Cái gì khó trách?" Lưu Đồng hiếu kỳ hỏi lại.

      Thường Nhuận Chi cười : "Hai ngày trước nha hoàn Ngụy Tử bên cạnh thiếp còn , chờ Hoa Trạch thay chàng làm xong xuôi công việc, đến trước mặt thiếp cầu cưới nàng ta, trong lòng thiếp còn thầm, chàng để ta làm chuyện gì nhỉ. Hóa ra là chuyện này."

      "Ngụy Tử?" Lưu Đồng kinh ngạc : "Hoa Trạch xem trọng nha hoàn bên cạnh nàng?"

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, chê cười , : "Chàng làm chủ tử cũng quá xứng chức, vậy mà biết thuộc hạ mình bắt đầu hoa tốn tâm tư, đào người đều đào đến bên cạnh thiếp rồi nè."

      Lưu Đồng sờ cằm, ra vẻ thâm trầm : "Khó trách nha..."

      Thường Nhuận Chi nhịn được hỏi : "Khó trách cái gì?"

      Lưu Đồng nhíu mày: " cho nàng biết."

      "Mau cùng thiếp mà!" Thường Nhuận Chi nhất thời ôm lấy cánh tay Lưu Đồng, thấp giọng hờn dỗi làm nũng.

      Lưu Đồng bị nàng mài đến mức có cách nào khác, chỉ có thể cho nàng biết: "Khó trách ta cảm thấy trong khoảng thời gian này ta rạng rỡ, thời điểm cùng ta Duyện Châu cũng là hành lý câu toàn, chút lậu, Hoa Hạo còn trêu ghẹo ta có người đau chính là giống như... ra là có Ngụy Tử ở đằng sau ta thay ta chuẩn bị hết thảy. Cái này có thể giải thích thông."

      Thường Nhuận Chi hừ tiếng.

      "Nam nhân các chàng như nột, có đôi khi chính là sơ ý đại ý."

      "Phải, cho nên mới cưới vợ hiền, rất trọng yếu."

      Lưu Đồng cười ôm lấy Thường Nhuận Chi, hai người ngấy ngấy méo mó về phủ Hoàng tử.

      Lưu Đồng vừa vừa hỏi Thường Nhuận Chi còn muốn dạo , Thường Nhuận Chi lắc đầu : "Đợi lát nữa nhiều người, vẫn nên dạo."

      "Cũng phải, mùi vị chung quanh ngửi được tốt lắm." Lưu Đồng đồng ý : "Nếu nàng thích, chúng ta có thể dạo chợ đêm."

      "Đại niên đều quá còn có chợ đêm à? tiêu cấm sao?" Thường Nhuận Chi hiếu kỳ hỏi.

      Lưu Đồng chỉ cười cười: " đầu nhường cấm, nề hà nhịn được."

      đến đây, Lưu Đồng cúi xuống, : "Bất quá, có thể hình thành chợ đêm, nhiều ở son hạng mạch... Nhưng mà nữ tử ít loại địa phương đó."

      Thường Nhuận Chi nhân tiện : "Vậy cũng quan hệ, chàng dẫn thiếp phải đến nơi? Thiếp còn chưa có dạo qua chợ đêm đó, được , chàng dẫn thiếp nhìn náo nhiệt chút ?"

      Lưu Đồng tự nhiên cự tuyệt, cười : "Được thôi, chờ rãnh, chúng ta gọi thêm ngũ ca và ngũ tẩu, cùng nhau dạo. Đồ ăn vặt ở sạp chợ đêm rất nhiều, đến lúc đó nàng cũng nên tham ăn."
      MinhangHaYen thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 164: Chuộc thân
      Editor: Bộ Yến Tử
      Nụ cười mặt Thường Nhuận Chi có chút cương cứng.

      chung cùng phu thê Thụy Vương... Nàng cảm thấy hơn phân nửa mình câu thúc rất nhiều.

      Trở lại phủ Hoàng tử, Lưu Đồng có ít công việc muốn vội, Thường Nhuận Chi xử lý chút chuyện vặt vãnh ở nội viện.

      Thôn trang hồi môn của nàng, cách quý quản tới trước mặt nàng bẩm chuyện, trái phải thu hoạch vụ thu muốn cần chút. Cửa hàng hồi môn mỗi tháng quản tới lần, bẩm báo với nàng tiền lời của cửa hàng, sau đó để nàng nhìn sổ sách.

      Cho nên tương đối mà , thời gian rãnh mỗi ngày của Thường Nhuận Chi rất nhiều.

      Bận hết việc này, nàng lại bắt đầu nhàn.

      Lúc này, Diêu Hoàng vào : " nương, Bảo Cầm nương ở Nhàn Lạc viện muốn gặp ngài."

      Thường Nhuận Chi sửng sốt, : "Biết nàng ta có chuyện gì ?"

      "Nàng ta chưa , bất quá nô tì xem sắc mặt nàng ta, dường như có chút khó xử."

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lúc, : "Cho nàng ta vào ."

      Rất nhanh Vương Bảo Cầm đến, ăn mặc mộc mạc sạch , cũng trang điểm son bột nước, quy củ đến trước mặt Thường Nhuận Chi hành lễ.

      Thường Nhuận Chi ôn hòa : "Đứng lên , ngồi."

      Ngụy Tử chuyển điều cẩm ngột cho nàng ta, Vương Bảo Cầm chần chờ lát mới chịu ngồi xuống ghế.

      Thường Nhuận Chi thân thiết hỏi nàng ta: "Sống ở Nhàn Lạc viện có tốt ? Áo cơm ăn mặc, có cái gì ổn?"

      Vương Bảo Cầm lắc đầu, : "Mông Hoàng tử phi chiếu cố, nô tì và Nhu Nam ở Nhàn Lạc viện rất tự tại, chuyện áo cơm cũng có gì ổn."

      Vương Bảo Cầm dừng chút, đứng lên quỳ đại lễ với Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi phát hoảng, vội đưa tay ra đỡ: "Có chuyện gì ngươi cứ là được, cớ gì? Hành đại lễ làm gì chứ?"

      Vương Bảo Cầm nâng đầu đụng lên mặt đất, thanh vẫn vững vàng.

      "Hoàng tử phi nhân thiện, nô tì... Muốn cầu Hoàng tử phi, để nô tì tự chuộc nô tịch."

      Thường Nhuận Chi sửng sốt.

      cầu này, có lẽ trong mắt những người quyền quý khác là đại nghịch bất đạo, nhưng ở trong mắt Thường Nhuận Chi, lại cảm thấy rất bình thường.

      số người làm nô tài, cảm thấy lưng dựa đại thụ hảo thừa lương, đời đời kiếp kiếp làm nô, tốt xấu gì ăn mặc cần lo.

      số người làm nô tài, cam tâm vĩnh viễn làm nô, thủy chung nghĩ muốn vứt bỏ nô tịch trở thành lương dân.

      Người các hữu tư, người các hữu chí, thể ai đúng ai sai.

      Cho nên thời điểm nghe Vương Bảo Cầm muốn chuộc nô tịch, Thường Nhuận Chi chỉ sửng sốt lúc, liền gật đầu : "Có thể."

      mặt Vương Bảo Cầm nhất thời lộ ra vui sướng.

      "Bất quá..." Câu chuyện của Thường Nhuận Chi cũng là vừa chuyển: "Vì sao ngươi đột nhiên nghĩ muốn rời phủ?"

      Nếu như Vương Bảo Cầm biến nô làm lương, tự nhiên thể tiếp tục ở lại phủ Hoàng tử.

      Vỗn dĩ lúc Lưu Đồng cưới Mạc thị, vốn định đưa hai người Vương, Đoạn xuất phủ. Là các nàng đồng ý rời , mới liên tục ở tại Nhàn Lạc viện.

      Bây giờ Vương Bảo Cầm sửa lại chủ ý, chuyện gì cũng luôn có nguyên nhân của nó.

      Đến cùng Vương Bảo Cầm cùng với Hiển tần —— bây giờ là Hiền phi nương nương đưa cho Lưu Đồng, nàng ta muốn chuộc nô tịch, Thường Nhuận Chi cũng phải hỏi cho ràng tiền căn hậu quả.

      Vương Bảo Cầm quỳ mặt đất, thấp giọng : "Hồi Hoàng tử phi, vốn dĩ khi nô tì ở trong cung có đồng hương, là nội giam, nhưng quan hệ với nô tì rất tốt, sau đó bởi vì chút việc... đánh mất tánh mạng."

      Khi Vương Bảo Cầm đến đó, giọng dừng chút, Thường Nhuận Chi thấy mặt nàng ta xẹt qua chút sầu não.

      Thường Nhuận Chi còn nhớ Lưu Đồng từng qua với nàng, vốn Vương Bảo Cầm ở trong cung có đồng hương thân mật, cùng nàng ta là đối thực.

      vậy, đó là người mà Vương Bảo Cầm tới.

      "Lúc bình thường nhớ nhất là huynh trưởng vẫn ở quê, cũng nghĩ cách cùng huynh trưởng liên lạc. Sau khi chết, nô tì đành lòng cho huynh trưởng biết tin, nên nhái bút tích của , vẫn luôn cùng đại ca liên lạc lui tới, toàn tích tụ cũng lấy danh nghĩa của , thác người sao hồi đại ca ."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, : "Ngươi có thể làm đến tận đây, coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ ta, nghĩ đến ta ở dưới đất cũng có thể vui mừng."

      Hốc mắt Vương Bảo Cầm hơi hồng: "Nô tì được tốt như Hoàng tử phi, nô tì chỉ nghĩ thay tẫn phần tâm."

      Thường Nhuận Chi than tiếng, Vương Bảo Cầm tiếp: "Nguyên bản liên tục như vậy cũng rất tốt, nhưng mà hai ngày trước nô tì nhận được thư của đồng hương, đại ca trấn sửa sân cho người ta, bị cao lương thượng phóng ổn trượt xuống đập trúng đầu, đương trường liền..."

      Vương Bảo Cầm hấp hấp mũi: "Đại ca lưu lại hai nữ nhi, đại tẩu ngại trói buộc, ném hài tử cho người trong gia tộc , thu thập gói đồ trở về nhà mẹ đẻ tính toán tái giá."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày: "Nàng ta trông coi nữ nhi của mình?"

      "Đại ca chân bị què, đại tẩu lúc nào cũng cho rằng sao tiền đệ đệ trở về, nàng ta cần làm việc gì hết, mới gả cho đại ca ." Vương Bảo Cầm : "Bây giờ nam nhân của nàng ta còn, nàng ta đồng ý thủ tiết... Nữ nhân ăn khổ được như vậy rồi cũng tốt."

      Thường Nhuận Chi thở dài.

      Thế gian bách thái, mọi người có mọi cách sống, đây cũng có cách nào khác.

      "Sao đó sao?" Thường Nhuận Chi hỏi: "Người gia tộc thu lưu hai hài từ đáng thương này sao?"

      Vương Bảo Cầm chậm rãi lắc đầu.

      "Trong nhà trừ bỏ đại ca, chỉ có đôi thúc bá. Thúc bá tuổi cũng , hai hài tử còn , mỗi ngày há mồm muốn ăn cơm, bọn họ cũng đủ sức, huống chi bất quá là cách bối cháu trai... Nếu bọn họ nguyện ý dưỡng, nhi tử con dâu trong nhà cũng có ý kiến. Còn nữa, vốn mấy nhà này quan hệ lỏng lẽo, bọn họ đồng ý dưỡng, cũng bình thường."

      Thường Nhuận Chi đoán được tình kế tiếp.

      "Rồi sau đó bọn họ nghĩ, hai hài tử này còn có thúc thúc ở trong kinh, cho nên muốn đưa hài tử này tới trong kinh sao?" Thường Nhuận Chi hỏi.

      Vương Bảo Cầm gật đầu: " thư là như vậy, thư viết hảo ký ra, hai hài tử liền bị người ta mang đến kinh thành. Nô tì đánh giá, hơn phân nửa là hai ngày nữa, người có thể đến trong kinh."

      Thường Nhuận Chi chần chờ lát, hỏi Vương Bảo Cầm: "Ngươi vốn định thay đồng hương kia nuôi dưỡng hai chất tử chất nữ của ta?"

      Vương Bảo Cầm gật đầu.

      Trong khoảng thời gian ngắn Thường Nhuận Chi biết cái gì cho tốt.

      Hành động này của Vương Bảo Cầm thể nghi ngờ là việc thiện, đổi làm bất luận kẻ nào biết, chỉ sợ đều phải tán thưởng nàng ta câu có tình có nghĩa.

      Nhưng Thường Nhuận Chi lại cảm thấy nàng ta hy sinh nhiều lắm, rất ủy khuất chính mình.

      "Rồi sau nữa?" Thường Nhuận Chi giọng hỏi nàng ta: "Ngươi mang theo hai hài tử, sau này tính toán làm sao?"

      Vương Bảo Cầm : "Nô tì cũng có chút tích góp, đến lúc đó ra khỏi phủ nhẫm giữa phòng ở, đến chợ sáng, chợ đêm làm chút sinh ý, nuôi sống hai hài tử, phải làm là thành vấn đề."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày: "Rất vất vả, ngươi vì chính ngươi lo lắng chút sao?"

      "Nô tì biết là vất vả." Vương Bảo Cầm : "Kỳ thực ngẫm lại, cuộc sống như thế cũng sai, chờ bọn chúng trưởng thành, nô tì cũng có chút bôn đầu."

      Thường Nhuận Chi dừng lúc lâu: "Ngươi cảm thấy, đợi ở phủ Hoàng tử, bôn đầu?"

      Vương Bảo Cầm vội dám, khom lưng xuống muốn dập đầu, Thường Nhuận Chi đưa tay ngăn nàng ta lại, cười khổ : "Mặc dù ngươi nghĩ như vậy, cũng có gì sai..."
      MinhangHaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :