1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 155: Tư sinh

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thụy Vương trầm ngâm lâu, giọng : "Tiểu Cửu, đệ coi như biết ."

      Lưu Đồng chậm rãi nắm chặt tay: "Lại muốn nhẫn sao?"

      " đành lòng, có thể như thế nào?" Thụy Vương trầm giọng : "Chuyện vị thiếu gia Vũ Văn gia có thể là Hoàng tử, đệ cảm thấy loại gièm pha này, có thể truyền ra ngoài sao?"

      Thụy Vương đứng lên hai bước, : "Phụ hoàng tự khoe khoan tình thâm ý trọng với Thuần Khác Hoàng hậu, mặc dù người trong hậu cung đếm ít, nhưng mà thấy phụ hoàng đặc biệt sủng ai. Nếu đám thần tử kia mà biết, lúc phụ hoàng còn trẻ từng cẩu thả cùng phu nhân Vũ Văn gia, còn sinh ra được nhi tử, thậm chí kẻ này còn lớn tuổi hơn Thái tử mấy tháng... Chỉ sợ nhấc lên sóng to gió lớn."

      Lưu Đồng cúi mắt, : "Chuyện danh dự của phụ hoàng, tự nhiên thể tuyên chi ở miệng. Nhưng vị ở Vũ Văn gia này... phái người ám sát ngũ ca là . Phụ hoàng phải là vì bảo vệ ta, mới đè ép chuyện này xuống sao?"

      Lưu Đồng mím môi nhìn Thụy Vương: "Phụ hoàng bất công Thái tử cũng thôi , dựa vào nhi tử tư sinh lại tùy ý làm bậy đến tận đây, phụ hoàng cũng có thể bất công ta?"

      Thụy Vương chắp tay sau lưng đứng hồi lâu, chậm rãi : "Phụ hoàng vốn là người xử ôn hòa, muốn mâu thuẫn kích phát người, theo ông ta xử lý thế gia công phủ, thủ đoạn dùng Hầu phủ hiển nhiên tiêu biểu. Bây giờ tuổi phụ hoàng càng lớn, tâm càng mềm. Thái tử là nhân tuyển ông ta chọn, tự nhiên phụ hoàng hi vọng Thái tử có thể sau khi ông ta trăm năm, an ổn kế vị đăng cơ. Còn về đứa con trai tư sinh kia... vậy phụ hoàng là cảm thấy hổ thẹn, cho nên đành lòng trách móc nặng nề. Dù sao, phụ hoàng vĩnh viễn có khả năng công bố thân phận của ta, nghênh ta trở về hoàng thất."

      Lưu Đồng nhìn bên mặt Thụy Vương, : "Phụ hoàng bất công Thái tử, bất công đứa con tư sinh đó, làm sao thấy bất công ngũ ca?"

      Thụy Vương cười cười, : "Thái tử là đích tử, đứa con tư sinh kia là trưởng tử, phụ hoàng tự nhiên coi trọng nhiều hơn. Còn ta phải thèm để ý. Dù sao, ta cùng Kỳ Vương huynh, Lễ Vương huynh, Chúc Vương huynh còn có Sầm Vương đệ, phụ hoàng đều xem giống nhau. Đều là 『 phải nhi tử Hoàng hậu sở sinh』."

      [ Tử: tui chỉ tội nghiệp cho Đồng ca mà thôi, dù sao Thụy Vương cũng được lão già đó để tâm tới chút xíu, còn Đồng ca bị vứt bỏ qua xó co ro ôm đau đớn mình. Vậy mà biết tự mình đau mình lại đau thay Thụy Vương.]

      Thụy Vương cười cười: "Này cũng là hoạn quả mà hoạn đều."

      "Nhưng cừu này, ngũ ca cùng vị kia ở Vũ Văn gia kết xuống." Lưu Đồng tiếp.

      " tính sao?" Thụy Vương thản nhiên : " lại có khả năng đến kinh thành tìm ta xúi quẩy, còn ta, cũng thể Duyện Châu tìm ta phiền toái. Mặc dù kết thù, ta có năng lực làm khó dễ được ta?"

      Lưu Đồng lạc quan như vậy.

      "Đệ có tiếp xúc qua với người này, ta vẻ mặt tối tăm, tướng mạo khắc nghiệt, khi nhìn đệ trong mắt đều hận ý. Người điên cuồng làm ra việc điên cuồng gì, vậy cũng thể đoán trước được."

      Lưu Đồng : "Càng là lần này, bắt hai nhà Tề - Lỗ, vậy là phế hai nhà này. Sau này ở Duyện Châu, có thể là thiên hạ của Vũ Văn gia, mình Vũ Văn gia độc đại, vậy nguyên khí diễm nhà Vũ Văn chỉ sợ càng thêm tăng vọt."

      Lưu Đồng dừng chút, cười lạnh: "Ngũ ca, lần trước phụ hoàng phái huynh Duyện Châu ám tra bạo loạn ở đó, sau đó lại nhường đệ mang binh tróc nã trọng phạm quan trọng hai nhà Tề - Lỗ, dường như chưa từng nghĩ tới, đệ biết thân phận Vũ Văn Nguyên. A, ông ta vạn vạn thể tưởng được, Vũ Văn Nguyên là tự mình bật đến trước mặt đệ thân thế của ta. Huynh , nếu phụ hoàng biết ông ta gắt gao giấu chuyện này, lại bị đương dễ dàng ra, biết biểu cảm mặt như thế nào?"

      Thụy Vương nhìn song cửa sổ , Lưu Đồng tự cố tự cười lạnh : "Thân là thiếu gia Vũ Văn gia, Vũ Văn Nguyên cùng thiếu gia hai nhà Tề - Lỗ cũng có lui tới. Mấy năm nay, Vũ Văn Nguyên biết từ trong miệng thiếu gia hai nhà, biết được bao nhiêu chuyện tốt mà Thái tử cùng Chúc Vương làm. Việc này khi bị ta lật ra, vậy hậu quả..."

      Vẻ mặt Lưu Đồng hung ác: "Cũng thế, nhìn Vũ Văn Nguyên kia cũng phải người an phận gì, lại chờ ta cùng Thái tử bọn họ chó cắn chó mới tốt."

      Thụy Vương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lưu Đồng, như trước trầm mặc .

      Huynh đệ hai người các hoài tâm , lâu sau Lưu Đồng mới : "Tả Kiêu Vệ bắt tội phạm quan trọng hai nhà Tề - Lỗ tới nha môn Hình bộ, có mấy cái ở địa phương Duyện Châu liền giơ chân đứng lên mắng chửi người, đệ cũng quyền đương giết gà dọa khỉ cho đao làm thịt. đường nghe bọn họ ném ra ít lời chịu tội, cũng làm cho người ta nhớ xuống hình thành tấu chương. Ngũ ca cảm thấy, bước tiếp theo đệ nên làm như thế nào?"

      Thụy Vương trầm ngâm lát: "Phụ hoàng cho đệ Duyện Châu tróc nã tội phạm quan trọng, mà những người này cũng vào đại lao Hình bộ, đệ cần quản. Đệ cứ viết điều trần xử lý việc này, lại viết tấu chương sửa sang lại hai nhà này cho tốt rồi trình lên, chuyện này đệ tính như xong xuôi. Chuyện còn lại, cũng phải đệ có thể quản."

      Lưu Đồng đáp ứng, lại hừ lạnh : "Khi đệ hồi kinh cùng Tả Kiêu Vệ Trường giải người vượt qua đại lao Đại Lý tự, Tả Kiêu Vệ Trường lại phụng ý chỉ phụ hoàng muốn áp giải người đến đại lao Hình bộ. Hình bộ là địa bàn của Chúc Vương, do tâm tật của ta chưa khỏi còn phải tịnh dưỡng, chức quyền ở Hình bộ phụ hoàng thu trở về. Áp giải người đến Hình bộ, đương nhiên là phụ hoàng ngầm xử lý chút chuyện để vụ lợi. Vì bảo vệ Thái tử và Chúc Vương, phụ hoàng làm nhiều chuyện nhỉ."

      Thụy Vương than : "Tốt lắm, việc này đệ cần phải xen vào."

      Thụy Vương tới nhàng vỗ vỗ vai Lưu Đồng: "Lúc trước cửu đệ muội còn đặc biệt đến vương phủ tìm ta hỏi chuyện đệ ở Duyện Châu, nàng rất lo lắng cho đệ. Sau khi hồi phủ đệ nên hảo hảo cùng nàng. Nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, đệ nhiều lắm hò hét."

      Lưu Đồng nở nụ cười, : "Nhuận Chi tâm nhãn mới ."

      "Vậy cũng chưa chắc." Thụy Vương cười : "Mượn chuyện lúc này đệ về kinh, về phủ Hoàng tử với nàng tiếng lại chạy tới chỗ ta mà , bảo đảm trong lòng nàng có chút thoải mái. Tóm lại, dỗ nữ nhân cho tốt, đối với đệ có chỗ hỏng."

      Lưu Đồng cười : "Ngũ ca có kinh nghiệm, đệ tự nhiên nghe ngũ ca."

      "Bớt trêu ghẹo ta ." Thụy Vương cười : "Có người vợ hiền, tỉnh đệ bao nhiêu chuyện. Tốt lắm, trở về , đừng làm cửu đệ muội sốt ruột chờ. Hảo hảo nghỉ ngơi hồi phục đêm, ngày mai tới trước mặt phụ hoàng phúc mệnh."

      Lưu Đồng lầm bầm phụ hoàng cần thiết phục mệnh gì, cùng Thụy Vương cáo từ sau đó chạy về phủ Hoàng tử.

      Thường Nhuận Chi nhận được tin Lưu Đồng hồi phủ khi mới luyện xong ngàn chữ, rửa bút, nghe hạ nhân bẩm báo cũng gì, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, phân phó gì, chỉ : "Nên vội cái gì đều vội thôi."

      Diêu Hoàng bảo đám nha hoàn đều ra ngoài, bên khuyên nhủ: " nương nghênh đón sao?"

      "Chàng cần ta dẫn đường." Thường Nhuận Chi lắc đầu : "Lại , khi giữa trưa ta có nghênh đón chàng rồi."

      Diêu Hoàng ngầm thở dài, lòng nương còn chưa hết giận, ngủ buổi trưa, lúc này luyện chữ, đều uổng phí.

      Lưu Đồng ở trong phủ cũng buồn bực, hỏi hạ nhân bên cạnh: "Hoàng tử phi đâu?"

      "Hoàng tử phi ở chủ viện."

      "Nàng nhận được tin ta trở về sao?" Lưu Đồng lại hỏi.

      Hạ nhân do dự lúc lâu mới : "Tin tức có truyền qua, chính là... Ngụy Tử nương Hoàng tử phi luyện chữ, chắc là nhất thời được..."

      Lưu Đồng kinh ngạc nhìn hạ nhân kia hồi lâu, có chút xác định hỏi Hoa Trạch phía sau: "Hoàng tử phi đây là... Tức giận?"
      HaYenMinhang thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 156: Lấy lòng

      Editor: Bộ Yến Tử

      Hoa Trạch gãi gãi đầu, chần chờ : "Chắc là vì điện hạ hồi kinh mà về phủ trước nên Hoàng tử phi mất hứng?"

      Lưu Đồng nhớ tới lúc trước khi Thụy Vương có qua, lòng than thầm, lại bị ngũ ca đoán trúng.

      biết Thường Nhuận Chi giận mình, cho nên bước chân tới chủ viện rất nhàng, có chút chột dạ.

      Hạ nhân ở chủ viện thấy vội vã hành lễ, Lưu Đồng khoát tay, vân vê vạt áo ho khan tiếng, mới cất bước vào phòng.

      Lúc này Thường Nhuận Chi lại bắt đầu luyện chữ, viết là 《 Thượng thư dận chinh 》 thiên trong "Tiêm quyết cừ khôi, tòng phạm vì bị cưỡng bức võng trị, cũ nhiễm ô tục, mặn cùng duy tân".

      Nghe được tiếng bước chân của Lưu Đồng, Thường Nhuận Chi ngẩng đầu nhìn cái, lại cúi đầu chuyên chú động tác tay, thản nhiên : " trở lại?"

      "Ơ? A, trở lại..."

      Lưu Đồng biết làm thế nào lên tiếng, thấy Thường Nhuận Chi tiếp, tự cố tự viết chữ, lượng bên nên có chút xấu hổ.

      Lưu Đồng gãi gãi đầu, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc hơi buông tay xuống, tầm mắt chuyển đến người Diêu Hoàng ở bên

      Cúi đầu phúc lễ với Lưu Đồng, Diêu Hoàng buồn cười giọng lui ra ngoài, còn rất cẩn thận đóng cửa phòng lại.

      Nghe được thanh cánh cửa khép mở nên Thường Nhuận nhíu mày, đặt bút xuống ngẩng đầu nhìn lên.

      Lưu Đồng có vẻ tự tại hơn nhiều khi có người ngoài ở. đến cạnh bàn, nhìn thoáng qua chữ Thường Nhuận Chi viết, cười : "Luyện chữ sao? Chữ này viết đúng là rất tốt..."

      Chờ sau khi thấy ràng nội dung Thường Nhuận Chi viết, Lưu Đồng dừng chút lên tiếng hỏi nàng: "Tiêm quyết cừ khôi... Người nào cừ khôi vậy?"

      Thường Nhuận Chi quay đầu nhìn : "Chàng ?"

      Cười mỉa, Lưu Đồng muốn bước lên phía trước ôm nàng, lại bị nàng lách mình né tránh.

      "Ban ngày ban mặt làm cái gì vậy?" Thường Nhuận Chi nhàn nhạt lườm Lưu Đồng, thanh cao thấp: " đường từ Duyện Châu trở về cũng vài ngày rồi, trong khoảng thời gian này chàng cũng mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi ."

      Lưu Đồng vội : "Ta phiền lụy!"

      "Chàng phiền lụy sao?" .Thường Nhuận Chi cười cười, sau đó nghiêm trang : "Còn thiếp lại mệt. Sáng tinh mơ liền thức dậy chờ, đợi nguyên buổi sáng đợi được người, làm thiếp mệt muốn chết rồi."

      Nhất thời mặt Lưu Đồng đỏ lên, lên trước ôm Thường Nhuận Chi vào lòng cọ cọ thèm để ý giãy dụa của nàng, ngực dán sau lưng nàng, cầm tay nàng giọng áy náy : "Nhuận Chi đừng nóng giận, là ta đúng, ta về kinh cần phải tự mình về phủ đến báo bình an với nàng sau đó lại tới chỗ ngũ... Ta lo lắng, nàng đừng nóng giận nữa nha."

      Thường Nhuận Chi mím môi, Tay hoành ở trước ngực mình, vẫn nhịn nhẫn mở miệng : "Có chút việc chàng lại nghĩ đến Thụy Vương đầu, có thể trước hết nghĩ cho thiếp hay ? chút việc của chàng, Thụy Vương biết, thiếp lại biết. Đổi vị trí suy xét chút, như là chút việc của thiếp, ta với đại tỷ tỷ thiếp lại với chàng, trong lòng chàng có thể dễ chịu sao?"

      Lưu Đồng lắc đầu, càng ôm Thường Nhuận chặt hơn: "Ta phải cố ý muốn gạt nàng, chỉ là có chút tình... hẳn là ta biết, ta càng thể với nàng. Ta hồi kinh phải tìm Ngũ ca, là muốn để huynh ấy cho ta quyết... Ta sai rồi, nàng đừng nóng giận nữa, ta cho nàng nhận được ?”

      Nghe Lưu Đồng như thế, nàng đột nhiên ý thức được, tất nhiên ở Duyện Châu lại xảy ra chuyện gì đó.
      Chuyện quốc gia đại , nam nhân cam chịu vì nữ nhân nên trộn cùng, này cũng là tình có biện pháp.

      Thường Nhuận Chi hết giận chút, nhất thời lại muốn mất mặt, chỉ có thể buồn bực hé răng.

      Lưu Đồng thấy nàng từ chối, liền biết thái độ nàng mềm mại xuống, nhàng thở ra, cọ xát sườn mặt của nàng, : "Nàng bảo ta từ Duyện Châu trở về mang lễ vật cho nàng, ta còn nhớ rất kỹ đó... Ta lập tức lấy cho nàng xem."

      Lưu Đồng thả lỏng người Thường Nhuận Chi, nhưng vẫn cố chấp cầm tay nàng.

      Sau khi Thường Nhuận Chi sinh khí liền cảm thấy chính mình mới vừa rồi có chút già mồm cãi láo, thấy nắm tay mình, càng ngượng ngùng, giãy giãy : "Làm cái gì đó..."

      "Ta mang lễ vật về cho nàng, mau nhìn ." .Lưu Đồng cười, lôi kéo Thường Nhuận Chi rời khỏi phòng.

      Giữa trưa, khi Hoa Hạo trở về mang hai xe đồ vật, đáng tiếc Thường Nhuận Chi thấy có bóng dáng Lưu Đồng, hai xe đồ chứa cái gì cũng có hỏi.

      Lễ vật mà Lưu Đồng cho Thường Nhuận Chi đều ở trong đó.

      Lưu Đồng lôi kéo Thường Nhuận Chi vừa , vừa hỏi nàng: "Hoa Hạo mang về đến đồ vật nàng cho các người nào vậy?"

      Thường Nhuận Chi sửng sốt, sau đó trả lời : "Hoa Hạo mang đồ vật trở về? Lúc đó, thiếp có chú ý."

      Ngoài phòng, Diêu Hoàng thấy Thường Nhuận Chi ra ngoài nên tự giác phía sau, nàng ta hỏi: " nương, quả thực Hoa Hạo mang đồ vật trở về, nô tì dẫn người kiểm kê đặt ở bên, còn chưa có bẩm báo nương."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, hỏi Lưu Đồng: "Lễ vật chàng mang về cho thiếp ở bên trong?"

      "Ừ." Lưu Đồng bất đắc dĩ : "Nàng bảo ta nhớ mang lễ vật trở về, kết quả lễ vật đưa tới trước mặt nàng, nàng còn làm như thấy..."

      Thường Nhuận Chi khẽ hừ, Lưu Đồng vội nhận hết trách nhiệm lên người mình: "Đều là ta sai, nên tự mình dẫn lễ vật cho nàng xem, để Hoa Hạo cho kéo về, nàng nào biết đó là lễ vật đưa cho nàng."

      Thường Nhuận Chi buồn cười, khen : "Chàng còn biết giữ lời đó."

      Lúc này, Lưu Đồng hắc hắc cười.

      Vừa cười vừa , hai người theo phía sau Diêu Hoàng để nàng ta ở bên dẫn đường đến nơi mà Hoa Hạo đặt lễ vật.

      Đồ vật này nọ, Diêu Hoàng đều cho người kiểm kê qua lần. ít hành lý hay vật cá nhân, lựa ra để riêng, cho người mang giặt. Còn thừa lại, Diêu Hoàng nhìn thấy toàn là đồ vật hiếm lạ, nên đặt ở nơi này, chờ Thường Nhuận Chi đến xử lý.

      Đồ vật lúc này nhất nhất bày biện. Có thứ gì, vừa nhìn liền hiểu ngay.

      Lưu Đồng lôi kéo Thường Nhuận Chi đến nơi này, lập tức chỉ hai loại đồ vật, : "Đây là đặc hữu ở Duyện Châu, lục thạch Lao Sơn, con diều Duy Huyện. Làm lễ vật đưa cho nàng."

      Thường Nhuận Chi theo ngón tay Lưu Đồng chỉ, nhìn qua đó.

      cái bệ trầm hương màu nâu mực, đặt thạch cảnh cao khoảng cánh tay người, thạch cảnh cũng có tạo hình riêng gì, dường như cũng có thợ thủ dông tạo hình qua. Nhưng lại khảm nhập cái bệ, toàn bộ thạch cảnh lại có vẻ rất cổ vận.

      Sắc màu yên tĩnh trang nghiêm tao nhã, thâm trầm mật tĩnh, sắc thái, kết tinh, hoa văn làm cho người ta hoa mắt thần mê.

      Thường Nhuận Chi tự chủ được đưa tay sờ sờ mặt ngoài lục thạch này, lạnh hoạt lạnh hoạt, nếu là mùa hè xem xét, vậy càng làm cho người ta vui mừng.

      Lưu Đồng cười : "Lục thạch này chỉ có ở chỗ ven biển, thạch loại tốt, chỉ tại ven biển triều giữa mới có, tự nhiên tạo hình hiếm có. Tảng đá này tính là lớn, ta coi đẹp mắt, nên mang về cho nàng."

      Thường Nhuận Chi lên tiếng, : "Có thể đặt ở bàn con cạnh sạp ngủ của chúng ta."

      Lưu Đồng gật đầu, lại cầm con diều chế tác tinh mỹ, sắc thái diễm lệ đưa cho Thường Nhuận Chi xem, cười : "Đầu xuân, chúng ta được , kinh giao đạp thanh thả diều. Danh xưng của Duy Huyện là diên đều, ở đó tay nghề người làm diều là tốt nhất thiên hạ."

      Nụ cười chớm nở mặt Thường Nhuận Chi, nhìn Lưu Đồng mắt.

      Lưu Đồng vội vàng tiến lên, ôm bả vai nàng cười hỏi: "Lễ vật này, nàng thích ?"

      Thường Nhuận Chi khẽ nâng cằm, làm bộ như miễn cưỡng nhận : "Bình thường ."

      Lưu Đồng muốn mở miệng, Thường Nhuận Chi lại : "Thứ mà thiếp thích nhất... Vẫn là cây trâm Tiên Vũ kia thôi."
      Minhang thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 157: Tâm nhãn

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đứng đối diện nhau, trong lúc nhất thời hai người biết gì.

      lát sau, Lưu Đồng nhàng lãm Thường Nhuận Chi vào trong ngực, : "Nếu nàng thích, sau này ta lại điêu khắc căn nữa cho nàng."

      Đáp câu, Thường Nhuận Chi lại im lặng.

      Thường Nhuận Chi căn dặn hạ nhân bê lục thạch Lao Sơn này đến trang trí tại phòng ngủ ở chủ viện, gác qua bàn con gần sạp. Lại cho người cất kỹ con diều, được để bị ẩm.

      Hai phu thê chậm rì rì về phòng ngủ, Thường Nhuận Chi hỏi Lưu Đồng chuyện ở Duyện Châu làm thế nào.

      Lưu Đồng : " tình đều làm tốt, người cũng đều áp giải đến đại lao Hình bộ. Ngũ ca để ta viết kết quả điều trần xử tấu minh, kế tiếp kết án hai nhà Tề - Lỗ như thế nào, kết tội ra sao phải xem ý tứ của phụ hoàng. Lúc đó ta có chuyện gì nữa."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, chần chờ lát hỏi: "Vậy Vũ Văn gia phái người ám sát Thụy Vương có thể đền tội sao?"

      Động tác mặt Lưu Đồng dừng lúc.

      Thường Nhuận Chi xem ràng, truy vấn : "Chẳng lẽ bệ hạ tính toán truy cứu trách nhiệm lên Vũ Văn gia? Người của bệ hạ phải cho Thụy Vương biết, ám sát ta là người Vũ Văn gia à?"

      Lưu Đồng hít sâu hơi, : "Vũ Văn gia... Nàng sau này đừng nữa."

      Nhíu mày, Thường Nhuận Chi thấy khó hiểu.

      "Vũ Văn gia cùng phụ hoàng có chút sâu xa, phụ hoàng, là đồng ý nhìn Vũ Văn gia gặp chuyện may." Lưu Đồng lại tiếp tục : "Cho nên ngay từ đầu, chuyện ngũ ca bị ám sát, bị lộ ra. Dù sao, tử những người đó, đều là người của phụ hoàng... Việc này phụ hoàng muốn làm phô trương, ngay từ đầu tính toán bảo vệ người Vũ Văn gia."

      Đối với việc này, Thường Nhuận Chi cảm thấy quả thực khó có thể lý giải.

      "Đây chính là chi cừu giết con đó! Có chuyện gì sâu xa lại có thể làm vệ hạ nhẫn như vậy nhỉ?"

      Lưu Đồng hơi hơi thấp cáp: "Nghĩ đến, chắc là vì ngũ ca có tổn thương gì ."

      Việc này Thường Nhuận Chi cảm thấy, nếu nàng là Thụy Vương, khẳng định đều phải khí nở nụ cười.

      Bị người ta ám sát, bởi vì mình có bị thương, hung thủ ám sát chưa toại, có thể coi như hung thủ có trải qua chuyện ám sát này sao?

      "Nếu ngay từ đầu bệ hạ hạ quyết tâm muốn để Vũ Văn gia được bình an, vậy vì sao còn muốn cho Thụy Vương biết việc này? Đó là vẽ vời thêm chuyện sao?!" Thường Nhuận Chi thấy châm chọc, .


      Lưu Đồng trầm mặc lát mới trả lời: "Có thể là, mới đầu phụ hoàng cũng biết ông ta cùng Vũ Văn gia còn có sâu xa như vậy. Cho nên sau khi biết được, mới xử lý chuyện này như vậy... Chuyện này đề cập tới, , hỏi, tựa hồ chưa từng xảy ra."

      "Chuyện lừa mình dối người." Thường Nhuận Chi mím môi, .

      Khóe miệng Lưu Đồng giật giật, bỏ đề tài đó qua bên: "Nhuận Chi, ta còn muốn viết điều trần tấu cho phụ hoàng vào sáng ngày mai. Nàng tới thư phòng mài mực cho ta ."

      Thường Nhuận Chi tự nhiên cự tuyệt, thấy sắc mặt Lưu Đồng đen tối khi nhắc tới chuyện Vũ Văn gia, chỉ biết đối với cách Nguyên Vũ đế xử lý chuyện Vũ Văn gia ám sát Thụy Vương cực kì bất mãn.

      Đến cùng là dạng sâu xa gì, Nguyên Vũ đế lại có thể nhẫn nhịn gia tộc ám sát Hoàng tử của mình?

      Phương diện này chỉ sợ là đơn giản...

      Mặc dù Thường Nhuận Chi vắt hết óc cũng thể nghĩ đến, thế nhưng Nguyên Vũ đế trước lúc Thái tử ra đời, lại cùng phu nhân thế gia đại tộc có đoạn tình duyên như vậy, còn ở dân gian để lại "Thương hải di châu".

      Theo Lưu Đồng vào thư phòng, Thường Nhuận Chi im ắng ở bên mài mực cho .

      Trải giấy ra, Lưu Đồng lấy sói hào chấm mực, lâu sau vẫn hạ bút xong.

      Thường Nhuận Chi xác định có phải bởi vì nàng ở bên cạnh, nên Lưu Đồng tốt viết tấu chương hay , nên : "Mực mài tốt lắm, thiếp giá sách bên kia tìm hai quyển sách."

      Gật gật đầu, Lưu Đồng như cũ cầm bút nhìn chằm chằm trang giấy trắng chữ, ngẩn người.

      Đến giá sách, Thường Nhuận Chi tùy ý rút hai quyển sách lật xem hai trang, lại nhìn về phía Lưu Đồng.

      Hai đầu mày chau lại, mân môi thành đường thẳng, vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ sầu tư đầy bụng.

      Nhìn từ cánh tay xuống, tay phải nắm sói hào cứng ngắc, tray trái nắm lại thành quyền. Gân xanh mu bàn tay mơ hồ có thể thấy được.

      chậm rì rì hạ bút, lâu sau tốc độ viết cũng cực kỳ chậm.

      Thường Nhuận Chi thu hồi tầm mắt, ngồi xuống bên cửa sổ, mặt ngoài là đọc sách, thực tế chữ sách chữ nàng đều xem vào.

      đường, Hoa Trạch vào được hồi người của phòng bếp người đến xin chỉ thị của nàng làm bữa tối, Thường Nhuận Chi liền ra ngoài chuyến phân phó Diêu Hoàng đêm nay xanh xao.

      Lúc nàng trở lại, Lưu Đồng như cũ chuyên chú viết tấu chương.

      Vẫn chậm rì rì như cũ.

      Tấu chương này, Lưu Đồng viết hơn canh giờ.

      Nhưng chờ viết xong, Thường Nhuận Chi nhìn nhìn, chiếu độ dày cùng chữ viết tinh tế trang giấy đến tính, nàng đoán mặt giấy cũng có hơn ngàn chữ.

      Thời điểm viết táu chương, có thể thấy có bao nhiêu cẩn thận châm chước.

      Chờ nét mực khô hẳn, Lưu Đồng gấp tấu chương lại, đặt sang bên cạnh, cầm sách ngăn lại.

      Thường Nhuận Chi thấy hết bận, cười tới : "Viết xong rồi sao?"

      Lưu Đồng gật đầu, mỉm cười với Thường Nhuận Chi: "Tay viết đều ê."

      "Vậy... Thiếp xoa xoa cho chàng?"

      "Ừ."

      Lưu Đồng duỗi tay đến trước mặt Thường Nhuận Chi, nhìn nàng cười.

      Thường Nhuận Chi tức giận : "Sao chàng biết khách khí chút nào hết."

      "Ta với nàng còn cần khách khí sao?" Lưu Đồng cười cười đưa tay quét mũi Thường Nhuận Chi, lại tự mình xoa xoa tay, từ sau cái bàn ra, hỏi: "Giờ nào rồi?"

      "Giờ Thân canh ba." Thường Nhuận Chi : "Lập tức có thể dùng bữa tối."

      Lưu Đồng gật đầu, ấn thái dương : "Nghe nàng , ta có chút đói bụng."

      nhìn về phía Thường Nhuận Chi, chờ mong hỏi: "Nàng tự mình xuống bếp sao?"

      Thường Nhuận Chi chau mày: "Nếu chàng về nhà trước, chừng thiếp cao hứng tự mình xuống bếp nấu cho chàng bữa tiệc đón gió tẩy trần. Chàng thèm về nhà trước. Có ăn chàng nên vui vẻ ."

      Ý tứ trong lời là, chàng về nhà còn muốn thiếp tự mình xuống bếp sao? Nghĩ hay .

      Lưu Đồng ngượng ngùng cười, trong lòng nghĩ, còn Nhuận Chi nội tâm , như vậy xem ra, nữ nhân tức giận, đúng dễ dỗ. ràng thấy dỗ người tốt lắm, chừng thời điểm gì đó lại lôi chuyện cũ ra, này nội tâm nhưng là lớn...

      Lưu Đồng mặt dày cười cười, mặt dày mày dạn tiến đến bên người Thường Nhuận Chi, : "Thành, chờ lúc nàng cao hứng, hôn lại tự xuống bếp. Ta liền thích ăn cá nàng làm, ngon trơn mềm, so với đồ ăn mà ngự trù làm ngon hơn nhiều."

      "Ai hiếm lạ làm cá cho chàng ăn chứ." Ngoài miệng Thường Nhuận Chi vuốt mông ngựa, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, nụ cười mặt cũng ngừng.

      Lúc muốn dùng bữa tối, nàng vẫn mềm lòng, phòng bếp xem xem, kết quả tự mình làm nồi canh cá cho Lưu Đồng.

      Thời điểm dùng bữa, Lưu Đồng ăn món canh cá do tự tay Thường Nhuận Chi nấu.

      thấy ấm áp trong lòng.

      Mặc dù nàng chừng còn giận , nhưng đến cùng vẫn là đau . muốn ăn cá nàng làm, nàng liền làm.

      Trước thành thân, có người nhân nhượng như vậy sao?

      Mặc dù là ngũ ca, cũng thể để ý việc vụn vặt này.

      Suy nhĩ tới lời Thường Nhuận Chi , sau khi trở về lại có về nhà trước.

      Nhà...

      mái nhà riêng.

      Mũi Lưu Đồng lên men, hóa vui sướng thành tham ăn, buổi tối ăn hết ba chén cơm lớn.

      Ngày mai vào triều, còn có hồi trận muốn đánh a!

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 158: Cảm tình

      Editor: Bộ Yến Tử

      Ngủ đêm ngon.

      Ngày hôm sau, khi thức dậy Lưu Đồng thấy thần thanh khí sảng.

      Thường Nhuận Chi nằm nghiêng giường nhìn mặc quần áo, tay chống sườn não, buồn ngủ : "Giữa trưa muốn trở về ăn gì?"

      Lưu Đồng suy nghĩ lúc, lên tiếng: "Ta muốn xem hôm nay vào triều là tình huống nào. có chuyện gì khác, ta trở lại. Nếu có việc, sợ là ta phải tới phủ của ngũ ca. "

      Thường Nhuận Chi cảm thấy đầu thanh tỉnh chút, nàng ngồi dậy, : "Muốn phủ Thụy Vương?"

      "Còn nhất định."

      Lưu Đồng đáp trở về câu, vừa khéo mặc xong xiêm y, tới bên giường để Thường Nhuận Chi sửa cổ áo lại, cổ tay áo cùng với ngọc đái sau thắt lưng.

      Thường Nhuận Chi im lặng động thủ giúp sắp xếp ổn thỏa y phục, dặn dò nhớ ăn sáng.

      "Bên phía Tây Đường có sạp vằn thắn, là đôi phu thê mới tới bày, nghe canh nồng vị mỹ, ta ăn thử xem."

      Lưu Đồng sờ sờ đầu Thường Nhuận Chi: "Nếu ăn ngon, lần sau chúng ta cùng ăn."

      Thường Nhuận Chi cười gật đầu, lôi kéo Lưu Đồng để cúi người xuống, hôn cái lên mặt , : " thôi, thiếp ngủ tiếp lát."

      Vuốt vuốt cằm, Lưu Đồng chờ Thường Nhuận Chi nằm xuống, dịch góc chăn cho nàng sau đó mới chịu .

      Thường Nhuận Chi ngủ được.

      giường hai khắc chung, vẫn vén bị rời giường.

      Diêu Hoàng nghe tiếng bước vào hầu hạ, : "Lúc cửu Hoàng tử còn dặn dò nô tì, nương muốn ngủ thêm lát, sao nương lại dậy rồi?"

      Thường Nhuận Chi : "Ngủ được... Đại khái là đói bụng."

      Diêu Hoàng cười : " nương muốn ăn gì?"

      "... Bảo phòng bếp nấu chén vằn thắn, thêm chút dầu vừng."

      Đáp tiếng, Diêu Hoàng phân phó Trông Hạ phía sau nàng ta tới phòng bếp truyền lời.

      Bây giờ Trông Hạ và Tìm Đông đều theo Diêu Hoàng học quy củ, Thường Nhuận Chi ở bên nhìn, hai tiểu nương này so với ban đầu quả thực trầm ổn hơn, lá gan cũng lớn chút. phải suốt ngày giống như con thỏ , chút gió thổi cỏ lay đều làm các nàng chấn kinh.

      Việc hỗn đỗn tại có rất nhiều, Diêu Hoàng để hai người các nàng làm, rèn luyện năng lực làm việc.

      Sau khi rửa mặt xong, phòng bếp cũng làm xong vằn thắn, bưng lên.

      Thường Nhuận Chi ăn canh, miệng ăn vằn thắn, dư quang nhìn đến khuôn mặt vui tươi hớn hở của Ngụy Tử, thình lình lên tiếng hỏi: "Ngụy Tử, hôm qua cùng Hoa Trạch cái gì?"

      " với ... nương!" Ngụy Tử vừa cao hứng phấn chấn đáp liền phản ứng kịp, nhất thời thuận theo giậm chân: "Mới sáng tinh mơ người lại trêu ghẹo nô tì."

      "Ta là quan tâm ngươi." Thường Nhuận Chi đứng đắn : "Tiểu Bạch Hoa bên người ta cũng bị đại sói sám ngậm rồi, từ đây là danh hoa có chủ... Tốt xấu gì hoa này cũng được dưỡng bên cạnh ta vài năm, còn hỏi ta câu. là nữ đại bất trung lưu."

      Diêu Hoàng cười, Ngụy Tử lập tức trừng mắt nhìn nàng ta: "Diêu Hoàng tỷ cười ta làm cái gì? Sau này, nương cũng muốn trêu ghẹo ngươi."

      "Ta da mặt dày, sợ." Đáp lại câu, Diêu Hoàng thấy Ngụy Tử tức giận đến thổi lông mày trừng mắt, trận buồn cười.

      Thường Nhuận Chi ăn vằn thắn hết sạch, canh cũng uống còn thừa.

      Tìm Đông vội đưa nước súc miệng, Thường Nhuận Chi súc miệng, nhận khăn Diêu Hoàng đưa tới lau miệng, nhìn Ngụy Tử cười : "Tốt lắm, cùng ngươi vui đùa. Ngụy Tử, ngươi cùng Hoa Trạch đến cùng tính toán làm sao? Cứ như vậy, tốt đâu."

      Ngụy Tử nhất thời ngại ngùng, cúi đầu giảo ngón tay, lời : " , chờ thay cửu Hoàng tử xong việc, đến trước mặt nương cầu, cầu cưới nô tì. Nô tì, nô tì mặc cho nương sắp xếp..."

      Thường Nhuận Chi : "Như vậy à... Ta đây được làm bộ làm tịch, thể để ta dễ dàng cưới đại nha hoàn bên người. Phải làm khó ta hai."

      Ngụy Tử cười hì hì : " nương muốn thay nô tì khảo nghiệm, nô tì ý kiến."

      "Ngươi còn dám có ý kiến?" Thường Nhuận Chi liếc xéo nàng ta, : "Đừng cho là ta biết ngươi đây là lấy lùi làm tiến."

      Ngụy Tử tiến lên đấm lưng cho Thường Nhuận Chi, bên cười : " nương tốt nhất."

      "Được rồi, bình thường cũng thấy ngươi ân cần như thế."

      Thường Nhuận Chi nhéo nhéo mặt nàng ta, : "Ta đây chờ ta đến trước mặt ta cầu cưới ngươi."

      Dừng chút, Thường Nhuận Chi hỏi: "Cha mẹ ngươi cũng biết việc này?"

      Ngụy Tử : "Lúc nô tì nghỉ ngơi có cùng nương nô tì đề cập qua... Nương nô tì , chỉ cần nương đồng ý liền . Cha nô tì cũng cùng ý tứ."

      Vuốt vuốt cằm, ngược lại Thường Nhuận Chi lại nhìn về phía Diêu Hoàng, nửa ngày cũng lên tiếng.

      Diêu Hoàng sờ sờ mặt mình, cười : " nương nhìn nô tì làm gì?"

      Thường Nhuận Chi : "Bây giờ Phong Trà giữ đạo hiếu, cũng cùng người khác liên hệ?"

      Nghe vậy, Diêu Hoàng liền biết trong lời Thường Nhuận Chi chưa hết ý tứ, Phong Trà có thể có cùng nàng liên hệ.

      Diêu Hoàng lắc đầu, : " ở bên phần mộ cha xây nhà, tạo gian nhà tranh giản dị, ăn dùng đều ở bên trong. Bình thường cũng xuất môn, buồn ở bên trong đọc sách, giữ đạo hiếu cho cha . Cha nương nô tì qua xem, nhìn qua cũng tệ, xanh xao vàng vọt, vậy lẻ loi mình, cũng có thể chiếu cố tốt bản thân."

      Gật gật đầu lắng nghe, sau đó Thường Nhuận Chi tiếp tục nhìn Diêu Hoàng.

      Diêu Hoàng chỉ có thể : "Nương nô tì ... cũng hỏi tình hình gần đây của nô tì, biết nô tì sống tệ, ngược lại cũng... Vui vẻ."

      Thường Nhuận Chi cười cười, : "Nếu như có thể liên tục bảo trì phần tâm này, chờ ta xong hiếu kỳ, kết cục đại bỉ kết thúc, hôn của các ngươi cũng nên làm."

      Diêu Hoàng cúi đầu đạm cười.

      Hết nhìn Diêu Hoàng, Thường Nhuận Chi lại nhìn Ngụy Tử.

      Cảm tình của hai nha đầu hoàn toàn bất đồng.

      Ngụy Tử và Hoa Trạch cảm tình tới mãnh liệt nhanh chóng, tiến triển mau, khi Ngụy Tử nhắc tới đối phương vui sướng hưng phấn, chỗ nào phải người mới với tình cuồng nhiệt.

      Còn Diêu Hoàng và Phong Trà là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vậy có thể đủ lý giải đối phương. Lúc ở chung nồng nhiệt kích tình như vậy, ngược lại bình thản ấm áp, lại càng tế dòng nước dài.

      Mặc dù hai loại cảm tình này trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Xem ra, đều cần phải tu thành chính quả.

      Thường Nhuận Chi thở phào nhõm.

      Đảm đương chức vị chủ mẫu quả rất phiền toái, kiêm ít chức vị!

      Nàng chỉ phải làm quy hoạch chủ nhiệm, còn phải làm tổng giám đốc giám sát nhân lực làm việc... Đó còn chưa hết, còn phải quản hôn người trong phủ.

      Nghĩ như vậy, Thường Nhuận Chi khỏi cảm thấy hảo nở nụ cười.

      khí phủ cửu Hoàng tử tốt, nhưng khí điện Cần Chính lại được thoải mái.

      Ít nhất ở mặt ngoài là như thế này.

      Hôm qua tấu chương mà Lưu Đồng viết đẩy tới, sau khi Nguyên Vũ đế xem qua, bắt đầu hỏi từng đại thần, hỏi ý kiến bọn cách xử phạt hai nhà Tề - Lỗ.

      Người bắt trở lại, làm sao xử trí, phải là Nguyên Vũ đế câu chuyện?

      Lúc đó tranh luận xử lý hai đại gia tộc này ra sao, hướng thượng tranh luận kịch liệt thế nào, lời các vị đại thần còn văng vẳng bên tai.

      Thần tử có chút ý tưởng trong lòng đồng ý ra đầu trước, quan viên ngay thẳng lại đứng dậy trước, trích dẫn《 Đại Ngụy luật 》 làm căn cứ, cầu theo luật mà làm.
      HaYen thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 159: Thành thực

      Editor: Bộ Yến Tử

      Nhân chứng chi , bị Lưu Đồng dẫn từ Duyện Châu về cùng với Cùng biết Bàng Lương đứng ra làm chứng: "Bệ hạ, từ lúc thần tự nhậm chức ở Duyện Châu, liền biết địa vị của tam tộc Duyện Châu, thần vô năng, thể thay đổi kết quả ở Duyện Châu, chính là thần chi quá."

      Bàng Lương cúi đầu, tiếp tục : "Thần bị thương, mặc dù đích xác là do người của tam tộc Tề - Lỗ và Vũ Văn gây nên, nhưng thủ phạm chính là vài con cái, phải toàn tộc đều vì thế mà coi rẻ vương pháp, mưu hại mệnh quan triều đình. Tội của tam tộc, mời bệ hạ nghiêm tra tế tra, sử tội trạng ràng, chớ trọng tội, chớ tội, lấy công chính liêm minh cho triều đình."

      Lời ấy thâm được tâm ít triều thần trung trực, những người này ào ào tiến lên tán thành.

      Đám thần tử thấy quả vẻ mặt Nguyên Vũ đế có gì bất mãn, cùng nhau tiến lên , đồng ý với lời của Bàng đại nhân.

      Nguyên Vũ đế gật đầu, nâng tay áp chế hướng nghị, : "Theo lời của Bàng Cùng biết, giao cho Hình bộ thẩm vấn đầu sỏ hai nhà Tề - Lỗ, chiếu theo điều lệnh luật lệ trong《 Đại Ngụy luật 》, chế tài tội này, được khoan thứ, cần phải nghiêm trị."

      "Bệ hạ minh."

      Chúng thần khom lưng chắp tay, đồng thanh .

      Bàng Lương sửng sốt, đợi chúng thần im tiếng, vội chắp tay : "Bệ hạ..."

      "À đúng rồi, Bàng ái khanh." Nguyên Vũ đế nhìn về phía Bàng Lương thần sắc ôn hòa: "Tri châu Duyện Châu Trương Ngờ, thân là trưởng quan châu, lại bảo hổ lột da, vẽ đường cho hươu chạy, áp phe cùng hai tộc Tề - Lỗ, cá thịt dân chúng Duyện Châu, làm trẫm thất vọng. Trẫm cho người tra xét cách chức. Sau khi Bàng ái khanh dưỡng thương tốt, liền tiếp nhận chức vụ tại của Trương Ngờ, tới Duyện Châu nhậm chức Tri châu."

      Bàng Lương nghe vậy nhưng mặt vui sướng gì, trong lúc nhất thời vẫn ngốc khởi xướng.

      Mà lúc này, Tự Nhân cũng gào to: "Bãi triều."

      Nguyên Vũ đế đứng dậy khỏi ngai vàng, bước xuống thềm, rất nhanh thấy bóng dáng.

      Bàng Lương đuổi theo mấy bước, cuối cùng ở trong cung thể lỗ mãng, chỉ có thể phẫn nộ thở dài, xoay người rời .

      Vừa khéo ta nhìn thấy Lưu Đồng muốn cùng Thụy Vương rời khỏi đó.

      Bàng Lương vội hô: "Cửu Hoàng tử dừng bước!"

      Lưu Đồng quay đầu lại, thấy Bàng Lương bước nhanh về phía , vội : "Bàng đại nhân chậm chút."

      Bàng Lương vài bước đến trước mặt Lưu Đồng, chắp tay với : "Cửu Hoàng tử." Lại nhìn về phía Thụy Vương.

      Bàng Lương đề tên bảng vàng, khi ở Quỳnh Lâm yến diện kiến thánh nhan. Hôm nay cũng là lần thứ hai gặp Nguyên Vũ đế.

      Lần này đây ta biết Thụy Vương ngược lại cũng bình thường, dù sao hôm nay lâm triều Thụy Vương chưa từng bước ra khỏi hàng lên tiếng.

      Lưu Đồng nhìn Bàng Lương giới thiệu: "Đây là Thụy Vương gia."

      Bàng Lương vội chắp tay hành đại lễ: "Hạ quan gặp qua Thụy Vương gia."

      Thụy Vương khách khí : "Bàng đại nhân cần khách khí."

      "Hạ quan nên làm đại lễ này." Bàng Lương cố ý : "Hạ quan nghe cửu điện hạ , nếu có Thụy Vương đề cập qua《 Đại Ngụy luật 》, tróc nã hai đại gia tộc quyền thế Tề - Lỗ chỉ sợ việc này cũng được thuận lợi."

      Thụy Vương chỉ cười cười.

      Lưu Đồng hỏi: "Bàng đại nhân vội vàng gọi ta lại, biết có chuyện gì?"

      Bàng Lương vội hỏi: "Thụy Vương, cửu điện hạ, hạ quan có chút nghi hoặc... Vì sao hôm nay bệ hạ đề cập chế tài, chỉ có hai nhà Tề - Lỗ? Vũ Văn gia ở Duyện Châu lúc tham gia bạo loạn, cũng xuất phần lực, vì sao bây giờ lại có thể đếm xỉa đến? Là bệ hạ nghe hiểu lời hạ quan sao?"

      xong, Bàng Lương ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Hạ quan vốn muốn hỏi bệ hạ, nhưng bệ hạ đột nhiên thăng chức cho hạ quan, hạ quan nhất thời vừa kinh vừa sợ, cho nên lúc đó quên việc này..."

      Lưu Đồng và Thụy Vương liếc nhau, Lưu Đồng : "Việc này... Bàng đại nhân cũng đừng hỏi nữa."

      "Vì sao?" Bàng Lương nhíu mày, suy tư lát nhất thời hiểu ra, kinh ngạc : "Bệ hạ có ý buông tha bộ tộc Vũ Văn?"

      Lưu Đồng gật đầu, Bàng Lương : "Này, có thể hạ quan..."

      Bàng Lương cắn chặt răng: "Bệ hạ thể diệt trừ căn nguyên chi hoạn ở Duyện Châu, lại cho hạ quan tiếp tục ở Duyện Châu làm quan, hạ quan..."

      Lưu Đồng thầm thở dài, Thụy Vương trầm ngâm lát : "Bàng đại nhân sau này ở Duyện Châu làm quan, cần xem xét thời thế, giấu tài, điệu thấp làm người mới phải."

      Bàng Lương nhìn Thụy Vương, mím môi : "Việc ở Duyện Châu có thể phát triển đến tận đây, hạ quan ở trong đó cũng có tác dụng. Mặc dù hai nhà Tề - Lỗ dùng trăm chân chi trùng, cũng chết mà cương, huống chi còn có bộ tộc Vũ Văn còn tồn tại... Hạ quan làm quan Duyện Châu, chỉ sợ bị quản chế ở Vũ Văn gia. Như lần này Hình bộ thẩm án đệ đơn, hai nhà Tề - Lỗ còn có cá lọt lướt, vậy tình cảnh của hạ quan... Chẳng lẽ phải càng thêm nguy hiểm sao?"

      Sắc mặt Bàng Lương hơi trầm xuống: "Mặc dù hạ quan nguyện ý chân tay co cóng sống ở Duyện Châu vài năm, sao có thể khẳng định ba nhà Tề - Lỗ và Vũ Văn, gia hại hạ quan? Tuy rằng hạ quan tận sức nguyện trung thành với triều đình, đền đáp thiên tử, vì thế cúc cung tận tụy có chết cũng từ nan, nhưng cũng muốn bởi vậy mà bị mất mạng, bị chết oan khuất."

      "Bàng đại nhân quá lời." Thụy Vương : "Sau việc này hai nhà Tề - Lỗ tất nhiên chưa gượng dậy nổi, vạn thể cùng châu chi Duyện Châu đánh đồng. Còn về phần Vũ Văn gia... vậy việc này, cũng có điều kiêng kị, dám minh mục trương đảm. Bàng đại nhân chỉ cần cẩn thận làm việc, chắc cũng có gì nguy hiểm."

      Lưu Đồng cũng : "Chân chính tiếp, việc Duyện Châu sở trường phát, bắt đầu từ Kỷ Quang Mạc. Hành động trước đó của Bàng đại nhân, tính là gì."

      Sắc mặt Bàng Lương vẫn như cũ tốt, cõi lòng đầy tâm đối với hai người cúc cái lễ, lại vội vàng .

      Thụy Vương nhìn bóng lưng ta lát, nhìn Lưu Đồng : "Người này thành thực như thế."

      " thành , mạo hiểm bất chấp nguy hiểm tố giác tam tộc Duyện Châu hung ác."

      Lưu Đồng ứng câu, cũng thấy lo lắng: "Lo lắng của ta, ngược lại quả thực có lý. Ngũ ca. Huynh ta lại lần nữa tới Duyện Châu làm quan, có nguy hiểm sao?"

      Thụy Vương cười cười, nâng bước về phía trước.

      Lưu Đồng lập tức đuổi kịp.

      Trầm ngâm lát, Thụy Vương : "Người này là chi tài, muốn tiến thêm bước, hàng này ở Duyện Châu, ta tránh được. Đây là cơ hội rèn luyện khảo nghiệm với ta."

      "Người này làm quan phương, ngược lại quả thực là vị quan tốt." Lưu Đồng : "Đệ hi vọng, tương lai ta có thể có tạo hóa tốt."

      " ta tuổi còn trẻ, đường còn rất dài, cứ chờ xem ."

      Huynh đệ hai người dọc theo con đường chậm rãi rời cung, được nửa, lại bị hai tiểu hoàng môn vội vàng chạy tới gọi lại.

      "Gặp qua Thụy Vương điện hạ, cửu Hoàng tử điện hạ." Tiểu hoàng môn thở phì phò, nhìn Lưu Đồng : "Cửu điện hạ, bệ hạ muốn gặp ngài."

      Lưu Đồng sửng sốt: "Phụ hoàng muốn gặp ta?"

      "Hồi cửu điện hạ, đúng vậy."

      Tiểu hoàng môn chắp tay chỉ con đường: "Cửu điện hạ mời."

      Lưu Đồng nhìn Thụy Vương, Thụy Vương gật đầu với .

      Đế vương triệu kiến, Lưu Đồng có khả năng .

      bình khí nín thở, nhấc chân đuổi kịp tiểu hoàng môn phía trước.

      đường trở về điện Cần Chính, trong thiên điện, Nguyên Vũ đế ngồi ở ghế tựa xem tấu chương.

      Cung nhân bẩm báo cửu Hoàng tử đến, Nguyên Vũ đế đặt tấu chương xuống nhìn về phía Lưu Đồng tới.

      Lưu Đồng liêu bào quỳ xuống, hành lễ lễ bái, : "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

      "Đứng lên ."

      Nguyên Vũ đế đặt tấu chương xuống bàn, dựa lưng vào ghế dựa, với Lưu Đồng: "Lần này Duyện Châu ban sai, còn thuận lợi?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :