1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 150: Tổ phụ

      Editor: Bộ Yến Tử

      Nữ nhân sinh hài tử nhất định cần nhiều thời gian, huống chi đây là thai đầu của Triệu Thanh Dao, khi sinh thông thuận mấy. Thường Nhuận Chi nghĩ, đến trời tối mà Triệu Thanh Dao còn đau bụng như cũ có thể là sinh khó.

      Nhìn lão thái thái luôn trong tư thế đợi tin từ tiểu viện của Thường Bằng, Thường Nhuận Chi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng gì, cùng lão thái thái chờ tin.

      Nhưng mà lão thái thái đợi lát, nỗi lòng bắt đầu ổn định lại, thấy Thường Nhuận Chi ngoan ngoãn ngồi bên, : "Ngươi trở về phủ Hoàng tử , bên này sợ là phải đợi tới mai mới có tin tức."

      Thường Nhuận Chi cười lắc đầu : "Sắc trời còn sớm, cháu bồi lão thái thái chờ."

      Lão thái thái thấy nàng có ý tứ miễn cưỡng, ngược lại cũng khuyên nhiều, chỉ : "Làm cho người ta nhìn chút lậu khắc, đừng lầm canh giờ trở về."

      Thường Nhuận Chi đáp ứng, trở về tiếp tục chép Kinh Phật của nàng.

      Lúc này lão thái thái cũng có tâm tư tụng kinh, dứt khoát đến trước mặt Thường Nhuận Chi, nhìn nàng chép kinh, thường thường điểm hạ vấn đề nàng viết.

      xong, lão thái thái khỏi đến lão Hầu gia qua đời.

      "Tổ phụ ngươi là người hoạt bát, bao lâu liền thích du ngoạn chung quanh, phóng danh sơn đại xuyên, giao lưu bằng hữu trong thiên hạ." Lão thái thái giọng : "Bởi vì rất nhiều địa phương, kiến thức gì đó cũng nhiều, cho nên mặc dù ông ấy đầy bụng kinh luân, lại thắng ở lịch duyệt phong phú, thấy thế tình. Sau đó ông ấy thừa kế tước vị An Viễn hầu, cũng là bị tước vị trói buộc ở tại kinh thành, tối ngày tứ tứ phương phương trong nhà..."

      Thường Nhuận Chi khỏi dừng bút, nghiêm cẩn nghe lão thái thái chuyện cũ.

      "Tổ phụ ngươi vốn là người chịu ngồi yên, nhưng vì cơ nghiệp tổ tông Thường gia, ông ấy vẫn phải buông tha ý nghĩ muốn làm du hiệp, buông trường kiếm trong tay xuống, thành thành đợi ở kinh thành, cho đến lúc ông ấy qua đời... Chắc là vì ông ấy tiếc nuối thể lại khắp thiên hạ, nên ông ấy dạy dỗ phụ thân ngươi trở thành người lãng mạn ôm ấp tình cảm như ông ấy."

      Lão thái thái vẫn niệp phật châu trong tay như cũ, lời : "Khai quốc tứ công thất hầu mười quân, sắc tạo mười phủ, bây giờ cận tồn hạ phủ Trấn Quốc công, phủ Phụ Quốc công, phủ An Quốc công và phủ Ninh Xa hầu, phủ Cảnh Xa hầu, phủ Văn Viễn hầu và phủ An Viễn hầu chúng ta. Hầu phủ chúng ta, sau khi phụ thân ngươi tập tước, cũng lại là Hầu phủ. Tình huống như vậy, từ lúc tổ phụ ngươi còn tại thế, dự liệu đến."

      Thường Nhuận Chi : "Tổ phụ có kiến thức như thế, chắc là thông qua cách làm của mấy đại đế vương trước, dự nghĩ tới tình huống bây giờ."

      Lão thái thái cười cười, vuốt cằm : "Lúc ấy ông ấy , chung quy có ngày Hầu phủ của chúng ta cũng bị gọt rơi, cũng biết gọt Hầu tước vị là vị đế vương nào, cũng biết thời điểm bị gọt Hầu phủ lấy dạng tư thái gì... Cho đến lúc trước khi chết ông ấy với ta, chỉ cần Hầu phủ an phận, chẳng sợ bị Thánh thượng tìm cớ gọt tước, chúng ta cũng phải thành thành nhận xuống, đừng có tâm tư khác. Ông ấy đây là xu thế phát triển tất nhiên của vương triều, chúng ta chống cự xong, chỉ có thể thuận theo nó, thích ứng nó, vì Thường gia tìm con đường khác."

      mặt lão thái thái có chút hoảng hốt, đại khái là nhớ tới tình cảnh lão Hầu gia lâm chung, vẻ mặt có chút sầu não.

      Lão thái thái tiếp: "Quả nhiên bị ông ấy trúng rồi. Sau khi phụ thân ngươi tập tước, có ngày uống chút rượu, ngày hôm sau khi vào triều người còn tồn lưu mùi rượu, lại nhất thời nóng nảy cùng thần tử tranh chấp, bật thốt lên vài câu ô ngôn uế ngữ mắng chửi người, bị tiên đế lấy ngự tiền thất nghi vấn tội, trực tiếp đẩy Hầu phủ chúng ta xuống hàng chờ tập tước. Phụ thân ngươi ghi nhớ lời tổ phụ ngươi lâm chung , có nửa điểm bất mãn, thành thành nhận tội nhận phạt..."

      Lão thái thái cười cười, : "Ngươi xem, kết quả cuối cùng, Hầu phủ chúng ta bất quá chính là bị hàng chờ tập tước thôi, cũng có thương cập kì cái gì."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, cười : "Tổ phụ thấy đại cục, thay Thường gia mưu tính con đường sau này tốt lắm. Bây giờ Thường gia bình an trôi chảy, con cháu tranh khí, vậy tổ phụ ở cửu tuyền cao hứng."

      "Đúng vậy..." Lão thái thái : "Ông ấy vì Thường gia, buông tha chuyện mình để ý nhất, nếu ta thể thay ông ấy thủ hộ Thường gia cho tốt, sau này thấy ông ấy, ông ấy trách ta ..."

      Thường Nhuận Chi : "Ngài làm rất tốt rồi, tổ phụ chỉ có cảm kích ngài, làm sao quái ngài."

      " vậy cũng phải... Ông ấy chính là tiểu hài nhi tì khí." Lão thái thái cười cười, lại cảm thán: "Con cháu nối dõi Thường gia luôn luôn phong, tổ phụ ngươi chỉ có huynh đệ, phụ thân ngươi là con trai độc nhất... Cũng may đến đồng lứa Đại ca ngươi, tốt xấu gì còn có bốn huynh đệ. Ta còn nhớ lúc ấy vừa gả vào Thường gia... Chỉ chớp mắt, ta đều phải ôm cháu chắt."

      Thường Nhuận Chi cười : "Ôm cháu chắt ngài liền thỏa mãn? Tiếp qua mười mấy năm, ngài còn có thể ôm huyền tôn tử."

      "Sao có thể sống lâu như vậy? Vậy phải thành lão tinh." Lão thái thái cười .

      Thường Nhuận Chi đứng đắn : "Làm sao là lão tinh? Lão thái thái ngài mỗi ngày ăn được uống được ngủ được, quy luật nghỉ ngơi tâm tình giai, đừng là ôm huyền tôn tử, phải, đến tôn đều có thể ôm!"

      "Càng càng thái quá." Lão thái thái bất đắc dĩ lắc đầu.

      Thường Nhuận Chi lại rất đứng đắn cùng lão thái thái quên bút tuổi.

      "Bây giờ ngài mới sáu mươi, chúng ta cứ tính cháu chắt của ngài mười tám tuổi thành thân sinh con, khi đó ngài cũng mới tám mươi mà thôi, lúc ấy tự nhiên có thể ôm huyền tôn tử. Lại chờ thêm mười tám năm, ngài cũng mới trăm tuổi, ôm tôn tử cũng phải thể mà."

      Lão thái thái cười đến hợp bất long chủy: "Sống đến trăm tuổi sao? Vậy có thể là lão tinh."

      "Lão thái thái cứ nhìn trước kia , sử sách thọ tinh sống trăm tuổi cũng ít, sống quá trăm tuổi cũng có." Thường Nhuận Chi cười : "Cho nên, lão thái thái đừng nghĩ ôm cháu chắt liền thỏa mãn, ngài đó, phải xem cảnh tượng Thường gia phồn diệp mậu nhân đinh thịnh vượng mới tốt."

      Lời này làm lão thái thái xúc động, lão thái thái niệm a di đà phật, : "Hi vọng Phật Tổ phù hộ, để Bằng Nhi sinh con trai trước ."

      Thường Nhuận Chi dừng chút, nghĩ khuyên lão thái thái nên nhìn thoáng giới tính đôi nam nữ giới chút, đối mặt lão nhân lại tốt mở miệng.

      Vẫn là lão thái thái trước: "Cũng phải ta thích nữ hài nhi, nhưng nối dõi tông đường, tóm lại là nam hài nhi... Có nam hài nhi, có thể Thường gia chúng ta đời đời thế thế truyền xuống..."

      Thường Nhuận Chi nghe xong, cũng đánh mất suy nghĩ vừa rồi muốn khuyên vài câu.

      Lão thái thái phải người rất nặng nam nữ, mượn tiểu Hàn thị mà , lần đầu tiểu Hàn thị sinh đẻ là trưởng nữ Thường Mộc Chi, cách ba bốn năm mới sinh hạ trưởng tử Thường Bằng. Ở đây thời gian ba bốn năm, lão thái thái cũng bởi vì vội vã muốn ôm tôn tử mà nhường nhi tử nạp thiếp sinh con.

      Lão nhân coi trọng gia tộc truyền thừa, cho nên cần nam hài nhi nối dõi tông đường. Nhưng lão nhân cũng coi trọng quy củ gia tộc, vội vì muốn tôn tử mà hỏng quy củ, đánh mất an bình trong nhà.

      Quan hệ giữa tiểu Hàn thị và lão thái thái tốt lắm, trừ bỏ nguyên nhân tiểu Hàn thị là chất nữ bên nhà mẹ đẻ lão thái thái, chỉ sợ tiểu Hàn thị cũng là cảm kích lão thái thái tại thời điểm đó có bức bách bà nhường hôn phu nạp thiếp, mà là cho nàng thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức sinh nhi tử.
      HaYenMinhang thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 151: Trưởng tôn

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lão thái thái có tâm nguyện muốn ôm cháu chắt rất mãnh liệt, Thường Nhuận Chi chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện gen của Thường Bằng cấp có lực chút, để Triệu Thanh Dao hoài nhi tử.

      Đến cùng hôm nay Triệu Thanh Dao cũng thể sinh hài tử, Thường Nhuận Chi và lão thái thái đợi đến lúc sắc trời bắt đầu tối, chỉ có thể trước trở lại phủ Hoàng tử, căn dặn Thuyên Đại sáng sớm ngày mai cho người tới Hầu phủ chờ nghe tin tức.

      Ngủ đêm, Thường Nhuận Chi dùng xong đồ ăn sáng, Thuyên Đại cười cười đến bẩm báo: "Chúc mừng Hoàng tử phi điện hạ, đại nãi nãi phủ An Viễn hầu sinh được tiểu thiếu gia, mẫu tử đều bình an."

      Thường Nhuận Chi nhàng thở ra, mặt mày tươi rói: "Hỉ này của Hầu phủ, cũng là hỉ của ta. Diêu Hoàng, vào tư khố của ta lấy ba mươi lượng bạc, ở trong phủ đặt mua mấy bàn tiệc rượu, để đại gia hỏa nhi cũng vui vẻ."

      Diêu Hoàng lên tiếng đáp ứng, Thuyên Đại cười to : "Tiểu nhân thay đại gia hỏa nhi tạ Hoàng tử phi điện hạ."

      "Tổng quản vất vả, ta muốn đến Hầu phủ, chuyện đặt mua tiệc rượu, ngươi cho người làm . Cần phải để cho đại gia ăn uống hảo."

      Thường Nhuận Chi để Diêu Hoàng giúp nàng thay đổi thân xiêm y hợp với khí vui mừng, căn dặn ràng sau đó dẫn nha hoàn trở về Hầu phủ.

      Toàn bộ người hầu trong phủ đều vui sướng, Ngọc Kỳ tự mình tới đón Thường Nhuận Chi, tươi cười mặt muốn giấu cũng được.

      Thường Nhuận Chi nhíu mày cười, hỏi nàng ta: "Ngươi nhặt được bạc sao?"

      Ngọc Kỳ ngốc lăng, sau đó mới hiểu được, thuận theo : "Tam nãi nãi trêu ghẹo nô tì."

      Thường Nhuận Chi cười , Ngọc Kỳ : "Bất quá tam nãi nãi như thế ngược lại cũng sai, đại nãi nãi sinh hạ tiểu thiếu gia cho Hầu phủ, rất rất cao hứng, cả nhà cao thấp đều được thưởng, nô tì cũng được thưởng hai lượng bạc, cũng phải là khi kiếm được bạc à?"

      Thường Nhuận Chi : "Vậy tốt, chờ ta đến trước mặt thái thái, ta cũng muốn cùng người thưởng thảo."

      Chờ nhìn thấy tiểu Hàn thị, Thường Nhuận Chi chúc mừng bà, Ngọc Kỳ khẩn trương với tiểu Hàn thị: "Tam nãi nãi muốn hỏi thái thái thưởng thảo."

      Tiểu Hàn thị sửng sốt, sau đó Ngọc Kỳ liền kể chuyện đường khi đến đây lần.

      Tiểu Hàn thị vặn ninh mặt Thường Nhuận Chi, cười nàng: "Đều là người thành gia, da mặt còn dày như vậy hỏi ta muốn thưởng... Để ta sờ thử da có bao nhiêu dày."

      Thường Nhuận Chi tùy ý tiểu Hàn thị niết, cười : "Thái thái đừng nặng bên này bên kia."

      "Ngươi còn kém hai tiền thưởng kia?" Tiểu Hàn thị cười mắng nàng: "Lúc cửu Hoàng tử về ta phải hỏi chút, có phải cắt xén ngươi hay , tham tiền như vậy."

      như thế, tiểu Hàn thị vẫn để Ngọc Cẩn lấy hà bao hỷ, đưa cho Thường Nhuận Chi: "Cầm, dính dính khí vui mừng."

      Thường Nhuận Chi chút khách khí nhận lấy, cười : "Nữ nhi đến, phải là dính khí vui mừng với thái thái sao. Người khác muốn thưởng, ta còn tiếp nhận sao."

      "Được rồi, ngươi được tiện nghi còn khoe mã." Tiểu Hàn thị cười mắng nàng câu, lại : ", cùng ta nhìn chất nhi ngươi."

      Thường Nhuận Chi lên tiếng, theo tiểu Hàn thị tới sân viện của Thường Bằng, hỏi: "Thân thể đại tẩu thế nào? Sinh sản thuận lợi sao?"

      "Đĩnh thuận lợi." Tiểu Hàn thị vuốt cằm, cười : "Nàng thai vị chính, hài tử cũng có giày vò, sau khi sinh hạ hài tử tinh thần nàng còn rất tốt."

      đến đây, tiểu Hàn thị lại nhắc nhở Thường Nhuận Chi: "Bất quá lúc này trong phòng nàng còn huyết khí chưa tán sạch , ngươi đừng vào bên trong, miễn cho va chạm đến ngươi. Ở bên cạnh mái hiên nhìn hài tử là được rồi."

      Thường Nhuận Chi buồn bực : "Huyết khí có cái gì hảo va chạm ..."

      "Mặc dù ngươi thành thân, còn chưa có sinh hài tử, xông vào phòng sản phụ mới sinh hài tử tốt lắm."

      Tiểu Hàn thị giải thích, lại dặn dò Thường Nhuận Chi lần, thấy Thường Nhuận Chi gật đầu mới phóng tâm.

      Trong mái hiên, Thường Nhuận Chi thấy được tiểu nhi ngoan ngoãn ngủ giường.

      Khuôn mặt tiểu nhi trong tả lót chỉ lớn bằng bàn tay, hồng hồng, nhiều nếp nhăn, nhìn ra lông mày, do nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn đến mắt nhắm thành đường như cái khâu, mũi miệng ... Nhìn ra lớn lên giống ai.

      Bất quá tóc máu rất tươi tốt.

      Bà vú canh giữ ở bên, nhìn thấy tiểu Hàn thị và Thường Nhuận Chi tiến vào vội vàng hành lễ chào hai người.

      Tiểu Hàn thị miễn lễ cho nàng ta, hỏi nàng ta: "Đại thiếu gia liên tục ngủ sao?"

      "Hồi thái thái, đại thiếu gia liên tục ngủ, khóc cũng nháo." Bà vú trả lời.

      "Ừ." Tiểu Hàn thị gật đầu: "Chờ đại thiếu gia đói bụng tỉnh dậy muốn ăn, ngươi nhanh uy , đừng để bị đói."

      Bà vú nhanh chóng đáp ứng.

      Tiểu Hàn thị nhìn tôn nhi ngoan của bà cười mị mắt, sợ nhiễu ngoan tôn ngủ, giọng chuyện cùng Thường Nhuận Chi.

      "... Sinh hạ được năm cân hai lục, nhìn mập, thân thể vừa vặn chắc nịch hữu lực."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, vừa vặn nhìn thấy bên lỗ tai của tiểu chất nhi lộ ra ngoài, nhất thời cười : "Vành tai của có nhiều thịt, sau này khẳng định là hài tử có phúc khí."

      đến đó, tiểu Hàn thị càng cao hứng, lặng lẽ với Thường Nhuận Chi: "Ta đem ngày tháng năm sinh ra nhìn hơn nữa canh giờ, xưng cốt, vừa khéo là lục hai nhị tiền, là chi mệnh đại chấn gia phong."

      Thường Nhuận Chi : "Đoán mạng pháp bằng xưng cốt? Người xem sách của Canh Vô Nhẫm?"

      Tiểu Hàn thị kinh ngạc : "Ngươi cũng xem qua?"

      Canh Vô Nhẫm là người gì, còn sống ở thế gian hay , thể hiểu hết, dân gian truyền lưu chỉ có ba bốn quyển sách của ta. Thường Nhuận Chi thích xem sách giải trí, nghiêm cẩn mà , sách mà Canh Vô Nhẫm viết, tính là sách giải trí giết thời gian. Trong sách của ta có đại trí tuệ, đề cập bói thệ, phỏng đoán, tính toán ít huyền mà lại huyền gì đó. Thường Nhuận Chi xem qua quyển trong đó, sau đó cảm thấy quá mức huyền diệu, liền đem loại sách này phóng tới bên.

      Xưng cốt đoán mạng pháp xem như là loại sách tương đối dễ lý giải của Canh Vô Nhẫm, chỉ cần tìm đúng ngày tháng năm và canh giờ sinh ra, có thể đối chiếu cốt trọng, suy tính giản lược ra vận mệnh cả đời người đó.

      Tôn tử này của tiểu Hàn thị đoạt được lục hai nhị tiền trong Xưng cốt, đối chiếu với phê phê văn là: "Từ mệnh phúc bất tận, đọc sách nhất định hiển thân tông, tử y kim mang vì khanh tướng, vinh hoa phú quý đều có thể cùng".

      Thường Nhuận Chi gật đầu, đáp lời tiểu Hàn thị: "Xem qua ít, sau đó cảm thấy rất huyền diệu, lý giải xong, cho nên liền đặt xuống."

      Tiểu Hàn thị gật đầu, có chút tiếc nuối : "Ngươi nên nhìn nhiều chút, sách của Canh Vô Nhẫm, rất có trí tuệ."

      Thường Nhuận Chi cũng biết sách Canh Vô Nhẫm viết có trí tuệ có nội hàm, có thể nề hà đối với nàng mà , sách này tổ hợp lại, đối với nàng mà cơ hồ cùng cấp ở thiên thư...

      Thường Nhuận Chi vội kéo mở đề tài này, cười : "Xem ra mệnh của tiểu chất nhi tốt lắm, thái thái có thể yên tâm."

      Tiểu Hàn thị liếc trắng mắt nhìn nàng, ngoài miệng : "Vẫn là tiểu oa nhi vừa sinh ra." Nhưng nét mặt che giấu được ý cười, ràng là bà thấy kiêu ngạo cùng sung sướng.

      Đại thiếu gia Hầu phủ có con, người muốn chờ đến hiến ân cần ít. Mọi chuyện trong phủ có người thu xếp, Thường Nhuận Chi thể vào phòng trò chuyện cùng Triệu Thanh Dao, nàng chỉ có thể đợi Triệu Thanh Dao tỉnh lại, đứng ngoài cửa mấy câu chúc mừng với nàng ta.

      Tiểu oa nhi ngủ no, tỉnh lại. Bà vú uy ăn nãi, dỗ yên tĩnh, tiểu Hàn thị liền để Thường Nhuận Chi ôm .

      Thường Nhuận Chi có chút do dự, nửa ngày sau vẫn dè dặt cẩn trọng ôm tiểu oa nhi vào lòng.
      HaYen thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 152: Gởi thư

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đây cũng chân chính xem như lần đầu tiên Thường Nhuận Chi ôm hài tử mới sinh ra, dường như mềm yếu xương cốt, chẳng sợ bọc lấy tã lót cơ bản cũng nặng bao nhiêu.

      Mới đầu tay Thường Nhuận Chi ôm có chút cứng ngắc, dần dần cũng mềm mại xuống, nhàng vỗ dỗ tiểu chất nhi mở to đôi mắt đen như mực nhìn nàng.

      Tiểu Hàn thị ở bên xem tôn tử của bà ta, lại nhìn Thường Nhuận Chi, hỏi: "Nhuận Chi, có tin tức sao?"

      "Hả?" Thường Nhuận Chi đáp trở về, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu Hàn thị, trong đầu thể chuyển kịp theo câu hỏi của bà ta: "Tin tức gì?"

      Tiểu Hàn thị dùng cằm điểm điểm bụng của nàng.

      Thường Nhuận Chi nhất thời hiểu được, dở khóc dở cười: "Mẫu thân, ta thành thân mới hai tháng mà!"

      "Cũng có khả năng đêm đó thành hôn liền hoài thai?" Tiểu Hàn thị đứng đắn : "Nguyệt hàng tháng của ngươi đến bình thường hả?"

      Thường Nhuận Chi chỉ có thể gật đầu : "Đĩnh bình thường."

      "Lần trước là thời điểm nào xong?" Tiểu Hàn thị tiếp tục hỏi.

      Thường Nhuận Chi hơi đỏ mặt, nhìn thoáng qua bà vú cúi đầu đứng bên cạnh, : "Mẫu thân, chuyện hài tử, ta có chừng mực."

      ra Thường Nhuận Chi cũng liên tục tính thời kỳ rụng trứng của mình.

      Bất quá nàng tính thời kỳ rụng trứng là vì tránh mấy ngày này, vì nó dễ dàng thụ thai.

      Dù sao thời gian nàng và Lưu Đồng thành thân cũng dài, chuyện mang thai, có thể hoãn thượng hai tháng là tốt nhất.

      Bất quá cũng phải được, dù sao thời điểm hai phu hưng trí, ai cũng bất chấp.

      Cho nên ý tưởng tại của Thường Nhuận Chi đó là, nếu hoài thai vậy thuận theo tự nhiên .

      Tiểu Hàn thị thấy nàng nóng nảy, cũng tốt nhiều làm nàng bị áp lực, : "Ngươi được nhàn liền lại ôm nhiều lát."

      Đều ôm hài tử nhiều dễ dàng mang thai, tiểu Hàn thị cũng là muốn tốt cho nàng.

      Thường Nhuận Chi gật đầu cười đáp ứng, qua lát thấy tiểu chất nhi lại nhắm mắt ngủ, nên dè dặt cẩn trọng trả hài tử lại cho bà vú, nhìn bà vú đặt trong nôi.

      Hai người khinh thủ khinh cước rời khỏi mái hiên, Thường Nhuận Chi muốn thỉnh an lão thái thái, tiểu Hàn thị cười ngăn nàng lại: "Hôm nay lão thái thái liên tục ngủ an ổn, chờ đại tẩu ngươi sinh hài tử, ta báo tin vui cho lão thái thái, lão thái thái mới chịu ngủ yên. Lúc này bà ngủ bù, ngươi cần qua."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, cười : "Lão thái thái tất nhiên cao hứng ?"

      "Đúng vậy." Tiểu Hàn thị vuốt cằm, : "Tuy rằng mặt bà nhìn ra nhiều cảm xúc lắm, chính là cười cười, nhưng ta biết bà cao hứng. Hương khói Thường gia có người thừa kế, vậy khối đá to trong lòng lão thái thái cũng được hạ xuống."

      xong, tiểu Hàn thị lại nở nụ cười: "Thường gia chúng ta, coi như là tứ thế cùng đường."

      Thường Nhuận Chi ở Hầu phủ đợi hơn nửa ngày mới trở lại phủ Hoàng tử, vừa khéo nhận được thư của Lưu Đồng từ Duyện Châu gửi đến.

      Từ sau khi Lưu Đồng Duyện Châu, mặc dù thư gửi có gián đoạn, nhưng Thường Nhuận Chi vẫn có thể cảm thụ được biến hóa trong nội dung thư của , ở Duyện Châu làm việc được thuận lợi.

      Lưu Đồng ít đề cập đến chuyện án tử ở tam đại tộc, thư cũng chỉ ít việc trong sinh hoạt của .

      Mới đầu lời lẽ của rất thoải mái, giữa những hàng chữ còn có tư tưởng nhàn tư khản Thường Nhuận Chi, dần dần, lời chế nhạo chọc cười người ta liền ít , đến bây giờ nhận được thư xem qua, câu đùa, độ dài thư cũng ngày càng ít .

      Lưu Đồng viết xảy ra chuyện gì, cũng có tố khổ, oán giận, nhưng chính tình huống này mới làm Thường Nhuận Chi lo lắng.

      Phong thư lần này, chữ Lưu Đồng viết đều có vẻ viết ngoáy, hiển nhiên thời điểm viết thư nỗi lòng cũng bình tĩnh. Trong thư , có thể ngày trở về còn phải tối trận.

      Thường Nhuận Chi tinh tế xem xong thư, suy nghĩ lát vẫn quyết định phủ Thụy Vương hỏi Thụy Vương chút có cái nhìn với chuyện này như thế nào.

      biết Lưu Đồng ở Duyện Châu có nguy hiểm hay ...

      Thường Nhuận Chi nghĩ liền làm, sáng sớm ngày hôm sau phủ Thụy Vương.

      khéo là, Thường Mộc Chi trở về Hầu phủ, trong phủ Thụy Vương có nữ quyến chiêu đãi nàng.

      Nha hoàn hồi môn của Thường Mộc Chi, do sinh nữ nhi mà được Thụy Vương đề lên làm thị thiếp, nhận được tin tức vội vàng đến nghênh người, hối lỗi : "Cửu Hoàng tử phi tới khéo, hôm qua Vương phi nhận được tin tức phu nhân của đại thiếu gia Hầu phủ sinh con, do có số việc chậm trễ về được, sáng sớm hôm trở về Hầu phủ."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, do dự lát vẫn hỏi: "Vậy Vương gia có ở trong phủ ?"

      Hương Cần sửng sốt gật đầu, : "Hôm nay lên hướng, lúc này Vương gia ở trong phòng khảo giáo các công tử."

      "Vậy ngươi dẫn đường , ta tìm Vương gia có chút việc muốn hỏi."

      Tự nhiên Hương Cần ngăn cản, vội để người bẩm báo Vương gia, bên dẫn đường cho Thường Nhuận Chi.

      Ba đứa con trai của Thụy Vương đều là đích xuất, trưởng tử thứ tử mở mông, lúc này ba đứa con trai nhất tề đứng trước mặt Thụy Vương, thành thành nghe Thụy Vương chuyện.

      Đương nhiên, ít nhất Lưu Cảnh Long chính là bồi đứng, đứng còn có chút bất ổn, nghiêng đầu ngốc hồ hồ nghe phụ vương mình chuyện.

      Thụy Vương biết Thường Nhuận Chi tới tìm có việc, dừng lúc : "Thiên Nhi và Mạch nhi luyện chữ lát , Long Nhi ở bên đừng quấy rối."

      "Dạ, phụ vương."

      Thiên Nhi và Mạch Nhi quy củ hành lễ xác nhận, Long Nhi chậm nửa nhịp "À" tiếng.

      Thụy Vương thiên thính, hạ nhân dâng trà, lát sau Hương Cần liền dẫn Thường Nhuận Chi đến.

      "Gặp qua Thụy Vương." Thường Nhuận Chi cúi đầu phúc thân hành lễ với Thụy Vương.

      Theo lý mà , Thụy Vương chẳng những là tỷ phu của nàng, còn là huynh trưởng mà trượng phu nàng kính trọng, dù sao Thường Nhuận Chi cũng cần phải theo Lưu Đồng gọi tiếng "Ngũ ca", nhưng khi Thường Nhuận Chi đối mặt với Thụy Vương, luôn có biện pháp yên tâm, cho dù là ở trước mặt Lưu Đồng và Thường Mộc Chi, cũng rất ít gọi "Ngũ ca" hoặc là "Tỷ phu".

      Đó cũng phải vì Thụy Vương ở trong mắt nàng là người xấu, cần nàng lúc nào cũng đề phòng, tương phản, những năm gần đây Thụy Vương luôn chiếu cố cùng quan ái với Lưu Đồng, nàng từ trong miệng Lưu Đồng biết được. Ít nhất, Thụy Vương đối xử với Lưu Đồng là tuyệt có ác ý.

      Chỉ là Thường Nhuận Chi đối với Thụy Vương luôn có chút cảm giác sợ hãi xa cách, muốn cùng ta giao tiếp nhiều.

      Thấy nàng có tiếng cũng có miếng hành lễ, cãi lại xưng "Thụy Vương", trong mắt Thụy Vương tránh qua tia kinh ngạc, đưa tay hư giúp đỡ chút, cười : "Cửu đệ muội cần đa lễ, ngồi ."

      Thường Nhuận Chi nghe lời ngồi xuống.

      "Nghe ngươi tới tìm ta có việc muốn hỏi, biết là chuyện gì?" Thụy Vương cũng cùng Thường Nhuận Chi chuyện phiếm, trực tiếp hỏi.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy nên giản lược chút, nên ra ý đồ hôm nay đến đây.

      "A Đồng cũng Duyện Châu lần, tuy rằng thư của chàng cũng chưa từng gián đoạn, mà ta nhìn, công việc ở bên kia của chàng cũng thông thuận, gần đây thư gửi về càng là chữ ngoáy, có thể nhìn ra được thời điểm chàng viết thư nỗi lòng rất bất bình. Trong thư chàng có viết muốn buổi tối trận trở về... biết chàng ở Duyện châu có phải có nguy hiểm hay ? Nếu Thụy Vương để ý, có thể hay cùng ta , A Đồng xảy ra chuyện gì?"

      Lưu Đồng cố định thời gian viết thư gủi cho nàng, vậy và Thụy Vương cũng thể chặt đứt liên hệ.

      tình ở Duyện Châu, có lẽ Lưu Đồng cho nàng, nhưng đối Thụy Vương, nhất định .
      HaYen thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 153: Hồi phủ

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đối mặt với câu hỏi của Thường Nhuận Chi, Thụy Vương trầm mặc lát : "Tiểu Cửu ở Duyện Châu có nguy hiểm, dù sao có người của Tả Kiêu Vệ làm hộ vệ. Chẳng qua, Duyện Châu vốn là nơi cố thủ khó công, muốn hoàn thành việc cũng dễ dàng như vậy. Chuyện này có chút khó làm, Tiểu Cửu muốn chậm trễ nhiều thời gian."

      Những lời này của Thụy Vương nghe qua rất có đạo lý, có thể câu dốc xuống địa phương.

      Đến cùng xảy ra chuyện gì, ta chữ cũng lộ ra.

      Thường Nhuận Chi hơi nhíu mày, hỏi trắng ra: "Bên người A Đồng chỉ có hai ngàn Tả Kiêu Vệ, nếu hai nhà Tề - Lỗ ở Duyện Châu kia phấn khởi chống cự, bọn họ cũng là quả bất địch chúng. Thụy Vương có thể cụ thể hay , A Đồng ở Duyện Châu làm việc tiến triển đến bước kia?"

      Biểu cảm mặt Thụy Vương có chút tiện, vẫn là lấy lí do lão bộ thoái thác, bảo Thường Nhuận Chi cần lo lắng, Lưu Đồng lâu nữa trở về vân vân.

      Thụy Vương lộ nửa chữ, Thường Nhuận Chi cũng có khả năng phát giận với Thụy Vương, cũng chỉ trầm mặc nhìn Thụy Vương.

      So nhẫn nại, nàng tự nhận mình so được quá, nhưng mà cuối cùng nàng vẫn là xem Thụy Vương, thấy Thường Nhuận Chi nghe ta giải thích xong cũng chuyện, Thụy Vương còn có thể tự cố tự tìm , ngược lại đến nỗi làm khí xấu hổ. Thường Nhuận Chi phản ứng, ta cũng chỉ có thể tự mình thoải mái vui vẻ tiếp.

      Thường Nhuận Chi thầm nghĩ, nếu nàng liên tục hé răng, chừng Thụy Vương còn có thể chuyện tào lao đến lúc Thường Mộc Chi trở lại vương phủ, sau đó tới thay ta tiếp tục cùng nàng tán gẫu.

      Cuối cùng Thường Nhuận Chi cũng thể từ trong miệng Thụy Vương nghe ra điểm hay nửa điểm tin tức, dù sao nữ chủ nhân vương phủ có ở đây, em dâu thêm thê muội ở lại đây, mình người ở phủ Thụy Vương cùng Thụy Vương tán gẫu lâu lắm tốt sao?

      Thế là Thường Nhuận Chi đứng dậy cáo từ.

      Thụy Vương cười mấy câu khách sáo giữ khách, để Hương Cần thay ta đưa Thường Nhuận Chi rời khỏi vương phủ.

      Từ chuyện này, ngược lại Thường Nhuận Chi cũng có thể cảm giác được, trình độ Thụy Vương ba phải đánh thái cực là lô hỏa thuần thanh.

      Hương Cần ở bên từ đầu nghe được vĩ, thấy vẻ mặt Thường Nhuận Chi mấy đẹp mắt, vẻ mặt ngưng trọng, khỏi vừa vừa với Thường Nhuận Chi: "Cửu Hoàng tử phi cần sốt ruột, Vương gia cửu Hoàng tử có việc gì, vậy khẳng định cửu Hoàng tử có việc gì."

      Thường Nhuận Chi khỏi cười khổ: "Đó cũng phải Thụy Vương có thể khống chế được."

      Hương Cần cười : "Vương gia chuyện, hư ngôn vọng ngôn. Nếu có mười phần nắm chắc, Vương gia như vậy. Cửu Hoàng tử phi cứ an tâm chờ cửu Hoàng tử hồi kinh."

      Thường Nhuận Chi muốn phản bác hai câu, lại nghĩ dù thế nào Hương Cần cũng là thị thiếp trong vương phủ, nữ nhân của Thụy Vương, đương nhiên có khả năng hướng về Thụy Vương chuyện. An nguy của cửu Hoàng tử, nàng cùng Hương Cần cũng thấy. Thường Nhuận Chi cũng hé răng, trầm mặc rời khỏi vương phủ, trở về phủ Hoàng tử.

      Lại đợi nhiều thiên, cuối cùng tin tức của Lưu Đồng cũng đến, dự tính tốt ngày hồi kinh.

      Lúc này Thường Nhuận Chi mới nhàng thở ra.

      Theo thư ngày đó Lưu Đồng viết, Thường Nhuận Chi thức dậy sớm, đến bên ngoài phủ Hoàng tử chờ.

      Giữa trưa, Hoa Hạo cưỡi ngựa, dẫn hai chiếc xe trở lại.

      Nhìn thấy Hoa Hạo, Thường Nhuận Chi vội đón, đợi nàng hướng trong xe ngựa xem, liền gặp Hoa Hạo khom mình hành lễ : "Hoàng tử phi điện hạ, cửu Hoàng tử điện hạ phủ Thụy Vương, muốn hạ thưởng mới trở về, nhường tiểu nhân trước đến bẩm báo Hoàng tử phi điện hạ tiếng."

      Thường Nhuận Chi thu hồi bước chân muốn hướng lên phía trước, : "Vừa mới trở về lại phủ Thụy Vương tìm Thụy Vương sao? Sốt ruột như thế?"

      Động tác mặt Hoa Hạo dừng lúc, trả lời: " lần này Duyện Châu, điện hạ gặp chút chuyện... Cần cùng Thụy Vương gia thương lượng."

      Thường Nhuận Chi nhàn nhạt lên tiếng, mình biết, xoay người phân phó Diêu Hoàng: "Bảo phòng bếp nấu cơm , ta đói bụng."

      Diêu Hoàng nhìn Hoa Hạo, lại nhìn Thường Nhuận Chi, sau đó phân phó người thông tri phòng bếp tiếng.

      Cùng Thường Nhuận Chi vào trong viện, Diêu Hoàng giọng : " nương đừng nóng giận, chắc là cửu Hoàng tử có việc gấp."

      "Ta sinh khí." Thường Nhuận Chi cười đáp lại câu, sắc mặt như thường.

      Câu trả lời cùng bộ dáng bên ngoài của nàng, theo Diêu Hoàng thấy xem ra phải như vậy.

      Từ trước tính tình nương nhà nàng mềm, mặc dù sinh khí cũng chỉ tự mình hờn dỗi, làm mình giận đến mức bệnh cũng là chuyện thông thường.

      Sau đó nương nhà nàng hòa ly, nhìn dịu dàng yên tĩnh như cũ, nhưng so với trước kia có nhiều chủ kiến chủ trương, tính tình cũng sáng sủa hơn, thời điểm tức giận rất ít, lại càng tự mình hờn dỗi.

      Mượn chuyện trước kia Phương đại nhân quấn quít lấy nương mà , nương chẳng sợ đối với Phương đại nhân càn quấy tự quyết định rất là bất mãn, oán giận hai câu đảo mắt liền đem loại chuyện làm nàng tức giận gác qua bên.

      Giống như hôm nay vậy, ràng nương vì cửu Hoàng tử hồi phủ trước tiên mà sinh khí, nhưng mặt nàng điểm mất hứng, trong lời cũng xem như là tình huống tầm thường, Diêu Hoàng là thấy qua lần đầu.

      Này có thể chứng minh, lần này nương nhà nàng sinh khí có chút lớn.

      Diêu Hoàng tốt khuyên Thường Nhuận Chi, chờ phòng bếp dâng đồ ăn lên, sau khi Thường Nhuận Chi ăn qua, Diêu Hoàng bồi nàng trở về phòng, trong phòng chỉ còn lại hai chủ tớ các nàng, Diêu Hoàng giọng : " nương đừng chọc tức thân thể, chờ cửu Hoàng tử trở lại, lại hỏi ngài ấy là có chuyện gì ..."

      Thường Nhuận Chi nghiêng đầu nhìn Diêu Hoàng, hốt cười: "Ngươi làm sao nhìn ra ta tức giận?"

      Diêu Hoàng thở dài: "Nô tì theo bên người nương cũng có chút năm, nếu còn xem cảm xúc nương, vậy nô tì cũng xứng chức nha hoàn hồi môn bên người rồi."

      "Ngụy Tử có thể nghĩ nhiều như ngươi nghĩ." Thường Nhuận Chi hướng ra ngoài điểm cằm, ý bảo Diêu Hoàng nhìn tiểu nha hoàn cùng Ngụy Tử giỡn.

      Diêu Hoàng bất đắc dĩ : "Nàng ta chính là con ngốc chịu để tâm."

      Thường Nhuận Chi che miệng cười, nửa ngày sau dừng cười, nhàng : "Có câu tục ngữ ngươi có nghe qua hay ? Tên là, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục."

      Diêu Hoàng sửng sốt, suy nghĩ lúc lâu : "Nô tì chưa từng nghe qua lời này... Bất quá, theo nô tì thấy, đời này người đứt tay đứt chân vẫn hảo hảo còn sống cũng thiếu, chỉ chưa thấy người mặc quần áo."

      Thường Nhuận Chi nở nụ cười, điểm lên trán Diêu Hoàng, : "Ngươi càng có thể ."

      Diêu Hoàng cười , Thường Nhuận Chi thở dài.

      "Quan hệ giữa A Đồng và Thụy Vương chặt mật, ở bên người xem ra, hai người bọn họ chính là trói ở sợi dây thừng, cùng vinh cùng hại." Thường Nhuận Chi thấp giọng : "Trong cảm nhận của chàng, có lẽ Thụy Vương là xếp hạng nhất. Thê tử như ta đây, chỉ có thể xếp ở phía sau."

      Diêu Hoàng xác định hỏi: " nương chẳng lẽ... Là ăn dấm chua cùng Thụy Vương?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu.

      "Bọn họ huynh đệ tình thâm, ta làm thê tử ăn dấm chua cái gì? Ta chính là..."

      Thường Nhuận Chi mân mím môi, : "Ta chính là lo lắng thôi..."

      Thường Nhuận Chi , Diêu Hoàng thấy nàng thấp đầu có ý tứ thêm gì nữa, cũng có hỏi nàng lo lắng cái gì.

      Đến nỗi Thường Nhuận Chi cụ thể lo lắng cái gì, chỉ sợ cũng chỉ có chính nàng biết.
      HaYenMinhang thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 154: Tai hoạ ngầm

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi luôn cảm thấy, quan hệ huynh đệ giữa Thụy Vương và Lưu Đồng chặt chẽ như vậy, tương lai thành tai họa ngầm.

      Có lẽ bởi vì nàng nhận nền giáo dục độc lập ở đại, nên đối với dạng tình thân buộc chặt cũng cảm mạo.

      Cái gì cùng vinh cùng hại, loại tình này tương đương ở chỗ "Liền ngồi", Thường Nhuận Chi thích.

      Nàng luôn thờ phụng là, nhân sinh lúc vị thành niên dựa vào phụ mẫu nuôi nấng giáo dục, sau khi trưởng thành dựa vào năng lực bản thân dưỡng gia kiếm tiền, phụng dưỡng cha mẹ song thân, chờ sau khi thành gia đặt trọng tâm lên người bạn lữ, cùng bạn lữ cùng nhau tận tâm nuôi nấng hài tử trưởng thành.

      Dù sao tìm căn nguyên đến cùng, chung quy phụ mẫu già , nữ nhân lớn lên, mà người làm bạn cả đời chỉ có bạn lữ cùng sinh nhi dục nữ.

      Còn về phần huynh đệ tỷ muội, cảm tình tốt, tướng đỡ tương trợ tự nhiên hảo, cảm tình giống như vậy đương tầm thường thân thích lại, cũng có gì tốt.

      Nàng lo liệu là tín điều nhân sinh như vậy, cho nên sau khi cùng Lưu Đồng thành thân, nàng liên tục hi vọng lúc Lưu Đồng xảy ra bất cứ chuyện gì, người nghĩ đến đầu tiên là nàng.

      Nhưng mà, giống như chuyện Thụy Vương ở Duyện Châu gặp chuyện may, giữa chi tiết cho người thứ nhất là Thường Mộc Chi biết là giống nhau, Lưu Đồng ở Duyện Châu có việc gì khó, đồng dạng cũng đồng ý cho nàng biết.

      Hai huynh đệ bọn họ lựa chọn cùng phương thức —— cho huynh đệ thân thiết với mình nhất, lại bỏ mặc thê tử bên.

      hoa mĩ là sợ thê tử lo lắng sốt ruột, thực tế, bất quá chỉ là xem thê tử cùng cấp cùng chi mà thôi.

      Lúc trước Thường Nhuận Chi đối với chuyện Thụy Vương gạt Thường Mộc Chi là có ý kiến, nhưng đến cùng việc này phải xảy ra người nàng, cho nên cảm xúc cũng quá sâu.

      Cho tới bây giờ đến phiên nàng, nàng mới biết được dạng tư vị đó là như thế nào.

      Loại chuyện nhi nữ tình trường này, nàng quá mức rối rắm, sau khi nghĩ lúc phóng qua bên.

      Chân chính làm nàng cảm thấy sầu lo, là chuyện khác.

      Thụy Vương đối với Lưu Đồng như thế nào, dù sao nàng phải người bên cạnh Thụy Vương, tuy rằng nghe nhiều, nhưng đến cùng cảm thụ sâu.

      Nhưng Lưu Đồng đối Thụy Vương như thế nào, nàng nhìn thấy rành mạch ràng.

      Từ lúc nhận thức Lưu Đồng đến bây giờ, nàng thấy mỗi cọc mỗi kiện, đều vô cùng tinh tường phản ánh tình cảm huynh đệ Lưu Đồng đối với Thụy Vương sâu vô cùng.

      Nếu như Thụy Vương có dã tâm, có khát vọng, năng lực bình bình làm Vương gia tiêu sái, vậy ngược lại Thường Nhuận Chi cũng biết là bọn họ huynh đệ tình thâm có gì ổn.

      Nhưng gần năm nay, Thụy Vương biểu ra năng lực xuất chúng, ghé mắt với ngự tòa thượng vị kia, Thái tử cập kì Vương gia như ta như [​IMG]
      HaYenMinhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :