1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 15: Biện luận


      Edit + Beta: Bộ Yến Tử

      Đông xuân đến, cành cây mọc đầy nhũ non.

      Tiên Ti vương phái sứ đoàn nghị hòa ba tháng trời, mới tới kinh thành Đại Ngụy.

      Sứ đoàn Tiên Ti tổng cộng đến hơn hai mươi người, người nào cũng là đại hán cường tráng, mắt to, mày rậm, mũi cao. người bọn họ còn mặc những bộ xiêm y bằng da, lông đặc sắc của Tiên Ti, bên hông đeo trường đao, chủy thủ khảm đá quý, bộ ngực căng phồng, đường, phát ra khí thế giận tự uy, làm cho tất cả mọi người nhượng bộ lui binh.

      Chuyện náo nhiệt như vậy, Thường Nhuận Chi cũng có may mắn được ra ngoài "Đánh giá".

      Nếp sống Đại Ngụy phóng khoáng, nữ tử xuất môn cũng rất bình thường, đường phồn hoa nơi nơi có thể thấy được nhiều bóng dáng nữ tử thướt tha. Nếu là mùa hè, các nương ngoại tộc còn lộ ra chiếc eo thon , hai cánh tay trơn bóng, cần cổ thon dài, càng hấp dẫn người ta chính là ánh mắt.

      Bất quá bây giờ là đầu mùa xuân, ngược lại cũng nương nào ăn mặc như vậy.

      Thường Nhuận Chi là bị tứ đệ Thường Âu nghịch ngợm kia cứng rắn kéo .

      Sau mùa đông, Tiền di nương cuối cùng cũng giải lệnh cấm cho Thường Âu, cho phép xuất môn chơi. Vì thế Thường Âu đặc biệt kéo Thường Nhuận Chi xuất môn, thứ nhất tỏ vẻ cảm tạ, thứ hai cũng dễ dàng lấy Thường Nhuận Chi ra làm lá chắn cho .

      Thường Nhuận Chi biết được tiểu tâm tư này của Thường Âu, ngược lại cũng chọc thủng .

      Cũng may lão thái thái là người dễ chuyện, nàng đợi mùa đông tất nhiên cũng buồn, đồng ý cho nàng xuất môn ngày thả lỏng tâm tình cho tốt, cũng có thể học hỏi thêm kiến thức.

      Trong lòng Thường Nhuận Chi cảm thấy ấm áp.

      Mặc dù Lão thái thái muốn dùng hôn nhân của nàng để thu hoạch chút ích lợi, nhưng cũng có hoàn toàn để ý tới cảm thụ của nàng. điểm này mà , kỳ thực Thường Nhuận Chi cũng thấy đủ .

      Hai người được phép ra ngoài, vì cớ gì ?

      Lầu hai Túy Tiên lâu, Thường Nhuận Chi bao sương phòng, lúc này nàng ngồi uống trà bên cửa sổ.

      Sứ đoàn Tiên Ti qua, Thường Âu ghé vào bên cửa sổ vẫn còn tán thưởng ngừng.

      "Tam tỷ, tại sao bọn họ lại cao như vậy á! Tam tỷ, tại sao bọn họ lại cường tráng như vậy hả? Tam tỷ, tại sao xiêm y bọn họ mặc tất cả đều là da lông! Tam tỷ..."

      Thường Nhuận Chi nghe nêu câu hỏi, thỉnh thoảng trả lời câu, thấy còn ghé vào bên cửa sổ, khỏi :

      "Người ta còn thấy nữa rồi, còn nằm sấp ở đàng kia xem cái gì hả?"

      Thường Âu quay đầu cười hì hì, :

      "Bọn họ rồi, phía dưới có thể còn có người còn nghị luận đó, đệ muốn nghe thử bọn cái gì."

      Thường Nhuận Chi bật cười, suy nghĩ chút lui sương phòng, để cho Thường Âu cùng nàng trong đại đường, muốn ấm trà.

      "Trong đại đường nhiều người, bọn họ đàm chuyện này cũng rất là lớn tiếng, ngươi nghe chắc đủ."

      Thường Nhuận Chi nâng ly trà ấm trong tay, Thường Âu tắc lưỡi dựng thẳng lỗ tai nghiêm cẩn nghe.

      Đại đường Túy Tiên lâu ngồi đầy, mặc kệ đối phương có nhận biết nhau hay , đối với việc sứ đoàn Tiên Ti đến lần này đều có rất nhiều lời muốn .

      Ngươi câu ta câu, dần dần đến quan hệ giữa Tiên Ti cùng Đại Ngụy.

      Có người bất bình tức giận, :

      "Cứ cách vài năm, Đại Ngụy chúng ta đều hòa chiến với Tiên Ti lần, sau mỗi lần chiến mặc kệ thắng thua, đều phải cho Tiên Ti lương thực vải vóc, vì cái gì có đem quân tiêu diệt Tiên Ti! Cũng đỡ phải mỗi lần vì chuyện của Tiên Ti, trả giá tuyệt bút phí dụng."

      Có cấp tiến, tự nhiên cũng có ôn hòa .

      "Đại Ngụy chúng ta vạn quốc hướng đến, há có thể làm việc chờ đợi phí công kia?"

      Như thế, người trong đại đường vì vấn đề này chia làm hai phái, biện luận ngừng nghỉ.

      Thường Nhuận Chi nghe thú vị, người hai bên đều thập phần có đạo lý, bầu khí biện luận này rất là nhiệt liệt, tài hùng biện của hai bên xác thực cũng rất cao.

      Thường Âu cũng nghiêm cẩn lắng nghe, nghe mệt mỏi, khỏi quay đầu hỏi Thường Nhuận Chi:

      "Tam tỷ, tỷ cảm thấy bên nào đúng?"

      Thường Nhuận Chi cười cười. Vấn đề dân tộc này á, trước nay tốt để trả lời là như vậy.

      "Tam tỷ?"

      Thấy Thường Nhuận Chi , Thường Âu nhịn được lôi kéo tay áo của nàng.

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nhìn về phía , :

      "Đạo lý đều có, nhưng chiến và chiến, kỳ thực mấu chốt là do Tiên Ti."

      Thường Âu hiểu, Thường Nhuận Chi nhân tiện :

      "Đây là suy nghĩ của tam tỷ, ta chỉ như vậy, đệ nghe chút là được rồi."

      Thường Âu vội gật đầu.

      "Theo như trước mắt, Thánh Thượng hy vọng cử binh đối ngoại. cách khác, theo góc độ của Đại Ngụy, Thánh Thượng cũng muốn chiến."

      Thường Nhuận Chi giọng :

      " cách khác, chỉ cần Tiên Ti xâm chiếm Đại Ngụy, trước mắt Đại Ngụy đánh nhau với Tiên Ti. Cho nên ta , chiến hay chiến, mấu chốt là do Tiên Ti."

      "Đánh nhau tốt." Thường Âu nhíu mày chu miệng: "Đánh nhau chết người."

      Thường Nhuận Chi sờ sờ đầu của : "Tiểu tứ tâm địa thực thiện lương."

      "Tam tỷ, có thể đánh nhau sao?"

      "Có thể nha." Thường Nhuận Chi : "Trừ phi Tiên Ti đánh nhau chỉ vì lương thực vải vóc, mà phải là thứ khác."

      "Thứ khác?" Thường Âu hiểu, hỏi lại.

      Thường Nhuận Chi dừng chút, giọng :

      "Tỷ như, muốn thu phục Trung Nguyên."

      Thường Âu nhất thời hấp hơi.

      "Bọn họ dám!"

      Vừa , Thường Âu vừa vỗ bàn muốn đứng lên.

      Thường Nhuận Chi vội vã kéo xuống: "Đừng kích động, phải cho đệ tùy tiện nghe chút là được sao?"

      Lúc này Thường Âu mới bớt căm giận bất bình, ngồi xuống.

      Chính là tỷ đệ hai người đều nghĩ tới, ban đầu bọn họ chuyện cũng để cho những người bàn bên cạnh đặc biệt là nam nhân đưa lưng về phía bọn họ chú ý.

      Nam nhân kia uống trà, khuôn mặt giấu trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay tinh tế cầm ly trà, trắng nõn thon dài, quả nhiên rất đẹp mắt.

      Thường Âu sinh hờn dỗi lát, lại nhịn được hỏi Thường Nhuận Chi:

      "Vậy... chắc là bọn cũng dám nhúng chàm Đại Ngụy chúng ta, như vậy có thể đánh nhau sao?"

      "Đương nhiên là có thể, mặc dù người Tiên Ti người người nhìn đều rất thô lỗ dã man, nhưng cũng phải ngốc tử. Nếu có thể đánh nhau lại có thể đạt được lương thực vải vóc, bọn họ lại cớ sao mà làm, có ai muốn sinh hồi chiến đâu?"

      Thường Nhuận Chi lại tiếp:

      "Nhưng mà người Đại Ngụy cũng phải kẻ ngốc, vì cái gì vô duyên vô cớ cho bọn lương thực vải vóc hả?"

      Thường Âu liền gãi gãi đầu:

      "Có thể sau khi mỗi lần đánh nhau, còn phải cấp cho Tiên Ti vài thứ kia... Còn bằng trực tiếp đánh nhau cho rồi."

      Thường Nhuận Chi liền cười bất đắc dĩ :

      "Đệ cũng có thể nghĩ tới, tại sao các đại thần triều đình lại có thể nghĩ tới? Chỉ là trực tiếp đánh nhau, mặt mũi Đại Ngụy chúng ta lại phóng ở đâu? Đánh nhau, là vì muốn đánh mất mặt mũi, để cho mọi người biết Đại Ngụy sợ trận chiến; mà sau khi chiến lại cho Tiên Ti lương thực vải vóc, là vì muốn tuyên bố cả thiên hạ biết Đại Ngụy quốc có dân giàu thực lực mạnh, Đại Ngụy như nước trăm sông đổ về biển cả, chỉ có thể hình dung chính là đại, lòng dạ rộng lớn, các nước khác thể so sánh."

      Thường Âu há miệng thở dốc: "Nhưng mà, nhưng mà..."

      ràng cảm thấy đúng, lại nên lời.

      Thường Nhuận Chi vỗ vỗ bả vai gầy yếu của tiểu thiếu niên, :

      "Tỷ biết, đệ muốn thay những người canh giữ ở Yến Bắc quan, những tướng sĩ ra sức chống đỡ người Tiên Ti mà thấy đáng giá."

      Thường Âu vội vàng gật đầu, sắc mặt đỏ lên:

      "Vì mặt mũi, có thể để ý sinh tử của bọn họ sao? Đây là đúng!"

      Thường Nhuận Chi dừng chút, khỏi thở dài :

      "Đúng vậy, nhưng mà... Tiểu hài tử tài trí đúng sai, mà đại nhân, chỉ nhìn lợi hại."

      Thường Âu bất mãn : "Tam tỷ, đệ phải tiểu hài tử."

      "Ừ ừ, tiểu tứ là tiểu nam tử hán, lại ăn nhiều cơm chút, sau này chính là đại nam tử hán!"

      Thường Âu lập tức thỏa mãn, cười hắc hắc.

      Thường Nhuận Chi liền nhân cơ hội đó dừng chuyện này lại, trời còn sớm, nên mang Thường Âu trở về, bằng Tiền di nương vừa thấy lại lải nhải.

      Lúc này Thường Âu cam tâm tình nguyện rời khỏi cùng Thường Nhuận Chi, được xa, còn có thể nghe được nắm tay kiên định :

      "Sau này đệ muốn luyện võ, trở thành đại tướng quân, để cho đám mọi rợ Tiên Ti kia dám cùng chúng ta đánh nhau, rồi sau đó lại đòi lương thực cùng xiêm y!"

      Thanh hai tỷ đệ thể nghe thấy, nam nhân ban đầu ngồi đưa lưng về phía Thường Nhuận Chi chậm rãi đứng dậy, hai người hầu hạ bên người bước lên phía trước :

      "Gia, phải về phủ sao?"

      Nam nhân khẽ lên tiếng, xoay người lại.

      Nam tử Đại Ngụy lấy nhu làm mỹ, dựa vào huân hương làm đẹp cũng tỏ thân phận. Nhưng nam nhân này, nhìn cũng có phong phạm của người , mặc dù dung mạo động lòng người, nhưng lại có cỗ khí khái mười phần nam tử, người cũng có huân hương, ngược lại biết thân phận là gì.

      Lại gần xem chút, ánh mặt trời chiếu xuống, đôi đồng tử của lại giống người bình thường màu nâu đậm, ngược lại ra chút ánh sáng màu lam. Xem khuôn mặt này, cùng với mỹ mạo của vũ cơ ngoại tộc trong kinh thành có mấy phần tương tự.

      vậy, huyết thống nam tử này có phần của ngoại tộc.

      nâng bước muốn , lại dừng chút, :

      " Thụy vương phủ."

      "Vâng." Hai hạ nhân vội vã đáp.
      HaYen, Tuyết Liên, Minhang3 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 16: Vương phủ

      Edit + Beta: Bộ Yến Tử

      Nguyên Vũ đế phong vương cho năm đứa con trai, cấp phủ đệ cách hoàng cung khoảng cách khá xa, chỉ có phủ Thái tử ở gần hoàng thành. Hơn giữa, do Thụy vương là người " tiền đồ", phủ đệ của cách hoàng cung xa nhất.

      Chủ tớ ba người tới Thụy vương phủ, người gác cổng Thụy vương phủ thấy người, bước lên phía trước tới tiếp đón, nhìn người trước mặt đến là người quá quen thuộc.

      Nam nhân cũng cần dẫn, tự mình cất bước tới phủ Thụy vương giống như lại trong thư phòng.

      là thư phòng, gác để giá sách là nơi cũng lớn, càng rộng lớn cũng là phòng bên cạnh, căn phòng trống để làm "Công tác giữa". Đây là nơi bình thường Thụy vương dùng bào đầu gỗ, khắc đầu gỗ, làm chỗ sống của người thợ mộc.

      Quả nhiên, nhìn thấy Thụy vương cầm trận bình bào khoan khoái khắc đầu gỗ, vụn gỗ bay lên. đầu Thụy vương cũng dính chút vụn gỗ. Trong miệng còn ngậm ngọn bút dùng để phác họa, hai chân chuyển hướng, hề có chút phong phạm quý tộc.

      "A, sao đệ lại đến đây?"

      Nghe được giọng của Thụy vương, nam nhân giương mắt ngắm chút, cười tiếng, ngược lại cũng ngừng động tác trong tay, tiếp tục bận rộn.

      Nam nhân cũng muốn trì hoãn, tự mình tìm ghế ngồi, thổi thổi bụi bặm ghế, vén áo bào ngồi xuống.

      "Sứ đoàn Tiên Ti vào kinh, chắc phải thiết đãi cung yến hai ngày ."

      Ánh mắt nam nhân cũng dừng khối gỗ trong tay Thụy vương, vẻ mặt chuyên chú:

      " vậy, Thái tử bọn họ lại có phen tranh cãi, huynh có tính toán gì?"

      "Tính toán?" Thụy vương nở nụ cười: "Trường hợp như vậy, đến phiên ta chen vào đâu."

      "Nhưng nếu huynh được sao?" Giọng nam nhân rất bình thản.

      "Vậy đánh thái cực, ba năm này phải đều như vậy sao."

      Thụy vương ngừng việc trong tay, nhún vai, đem khối gỗ bị bào sáng bóng đứng lên, ý bảo cho nam nhân nhìn:

      "Ngũ tẩu đệ hai ngày trước có , hộp trang điểm hồi môn của nàng ở nhà mẹ đẻ cái nắp bị hỏng rồi, ta muốn làm cho nàng cái mới. Đệ thấy thế nào hả?"

      Nam nhân bất đắc dĩ : "Đệ có dùng hộp trang điểm."

      Ngụ ý là hỏi cũng như hỏi.

      Thụy vương liền cười hắc hắc, đem khối gỗ trong tay bỏ xuống, cầm cái khăn vải bố bên cạnh xoa xoa tay.

      "Hôm qua, Ngũ tẩu đệ tiến cung thỉnh an mẫu phi, nghe mẫu phi muốn gặp đệ. Nếu đệ có thời gian rảnh, tiến cung , trò chuyện cùng mẫu phi lát."

      Thụy vương dừng chút, lại tiếp:

      "Tựa hồ... Mạc gia bên kia cũng ở trước mặt mẫu phi mấy câu."

      mặt nam nhân vốn dĩ bình thản đột nhiên trầm xuống.

      Thụy vương xem xét sắc mặt của , liền thở dài:

      "Đều hai năm, đệ còn muốn kéo dài tới khi nào?"

      "Ngược lại đến nỗi." Nam nhân : "Là bọn họ cách đoạn thời gian liền muốn dùng các loại lý do đến trước mặt ta lắc lư chút, nhắc nhở ta thân phận đích thê của Mạc thị, ta liền cảm thấy có chút ghê tởm."

      Hai người chuyện, Thụy vương phi Thường Mộc Chi nghe được phủ có khách đến nên vội vàng chạy lại đây.

      "Ngũ tẩu."

      Nam nhân vội vã đứng dậy đón chào.

      Thường Mộc Chi cho miễn lễ, cười để cho người ta dâng trà, oán trách Thụy vương :

      "Khách nhân tới cửa, chàng là chủ nhân nơi này, ngay cả ly trà đều có chiêu đãi."

      Thụy vương hắc hắc cười: "Cửu đệ cũng phải người ngoài nha."

      xong liền nháy mắt với nam nhân: "Đúng Cửu đệ?"

      Nam nhân bất đắc dĩ cười.

      Nam nhân này, ràng chính là cửu hoàng tử đương triều, Lưu Đồng.

      Thường Nhuận Chi nghĩ tới, nàng từng cùng nhân tuyển làm tôn tế của lão thái thái gặp thoáng qua.

      Hạ nhân dâng trà, phu thê Thụy vương cùng Lưu Đồng liền ngồi xuống, phẩm trà tán gẫu.

      "Hôm nay Cửu đệ đến là vì công việc sao?" Thường Mộc Chi ôn hòa hỏi Lưu Đồng.

      Thụy vương nhìn Lưu Đồng cái, :

      "Nếu như là chuyện cung yến, đệ cũng cần lo lắng. Bọn họ tranh cãi ầm ĩ cứ để họ tranh cãi ầm ĩ , đến cùng vẫn là có chừng mực. Ta cũng còn ứng phó được."

      Chuyện triều đình, Thụy vương cũng chẳng kiêng dè Thường Mộc Chi.

      Tuy rằng Thường Mộc Chi cũng bởi vì vậy mà kiêu ngạo, nhưng có đôi khi cũng chút ý nghĩ của mình, nhưng nếu là đề cập đến chuyện tương đối cơ mật, nàng vẫn là tự giác cáo lui.

      Cũng vì nguyên nhân này làm cho Thụy vương coi trọng vị đích thê như nàng.

      tại, hình như Thụy vương và Lưu Đồng chẳng phải chuyện cơ mật gì, Thường Mộc Chi cũng xen vào:

      "Cửu đệ cần lo lắng, ba năm này có Ngũ ca đệ bên cạnh học hội, bo bo giữ mình bốn chữ này vẫn là hiểu được."

      Thụy vương cười cười, thấy Lưu Đồng vẫn bộ dạng mặt mày nhíu chặt, khỏi tạm dừng lát sau đó hỏi:

      "Làm sao, đệ nghe cái gì?"

      Lưu Đồng vuốt cằm, giọng : "Thái tử muốn nhúng tay vào Binh bộ ."

      Lục bộ, Hộ bộ là địa bàn của Thái tử. Còn lại ngũ bộ, Kỳ vương chưởng quản Lại bộ, Lễ vương gánh chức vị Lễ bộ thị lang, Chúc vương nhậm chứa tuần tra giám sát Hình bộ, Thụy vương tạm giữ chức ở Binh bộ, Sầm vương nhậm Công bộ viên ngoại lang. Do đều là thân phận vương gia, cho nên cũng có xác thực quan chức các bộ. Nhưng nếu cầm quyền mà , dưới Thái tử, cầm quyền nhiều nhất là Kỳ vương, ít nhất là Thụy vương.

      Sau khi Thái tử chiếm được Hộ bộ, cuối cùng cũng muốn nhúng chàm vào Binh bộ trong tay Thụy vương chút quyền thế sao?

      Thụy vương nghe vậy dừng chút, ngược lại cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn.

      " muốn đem ta triệt để đá sao?"

      Thụy vương như có đăm chiêu:

      "Ta tạm giữ chức Binh bộ, tuy rằng có làm chuyện gì hữu dụng với Binh bộ, nhưng mà có phạm sai lầm. Muốn đem ta đá ra, luôn muốn tìm lý do ."

      Lưu Đồng gật đầu: "Hình như Thái tử muốn mượn cớ cung yến lần này dâng lên tấu chương."

      "Ở trước mặt người Tiên Ti à?"

      Thụy vương có chút thể tin được.

      luôn luôn cảm thấy, theo tính cách thích quyền thế của Thái tử, muốn lãm quyền, vậy đó cũng là chuyện trong nhà họ Lưu bọn họ nha, ở vấn đề đối ngoại, Thái tử vẫn là vẫn muốn giữ thanh danh. Nếu giống như lời Cửu hoàng tử , Thái tử muốn ở tiệc chiêu đãi sứ đoàn Tiên Ti gian lận, để cho người Tiên Ti chê cười Lưu gia vương triều, vậy đúng là...

      Thụy vương nhất thời có chút nên lời, vẫn là Lưu Đồng mở miệng :

      "Cụ thể Thái tử muốn làm sao cứ để làm, ta thể nào biết. Ngũ ca đến lúc đó nếu cứ cáo ốm ?"

      "Nếu là chủ ý do Thái tử quyết định, lúc đó ta ở đó, chuyện cũng ổn lắm."
      Thụy vương hơi hơi nhíu mày, tiếp:

      " muốn Binh bộ, ta ở Binh bộ bất quá chỉ là chức quan nhàn tản, với ta có liên quan nhiều."

      Lưu Đồng liền thở dài.

      "Nếu để cho thế lực Thái tử phát triển như vậy, sau này có thể làm sao đây?"

      Thụy vương cười :

      ""Cho nên đệ hãy ngoan ngoãn theo núp dưới mái hiên của , cần đắc tội . Đến nỗi sau chuyện này... huynh đệ Kỳ vương bọn họ trơ mắt nhìn Thái tử mưu quyền."

      "Vậy cung yến lần này —— "

      Thụy vương dừng chút:

      "Thuận theo tự nhiên . Cáo ốm cũng là cái cớ tốt, ta cũng lười xem sắc mặt bọn . Vừa vặn hai ngày này xác thực có chút mệt, cũng xem như là khi quân."

      Thường Mộc Chi nhất thời nhìn về phía , vừa mùng vừa giận dữ, :

      "Bảo chàng đừng làm mấy việc nhặt này, chàng liền làm."

      "Là muốn chắc chắn với nàng, vừa vặn ta cũng muốn luyện tập."

      Thụy vương vỗ vỗ mu bàn tay Thường Mộc Chi.

      Thấy phu thê bọn họ càn quấy, Lưu Đồng liền đứng dậy muốn cáo từ.

      Thường Mộc Chi vội ngăn lại , lưu dùng cơm trưa.

      Lưu Đồng : "Ngũ tẩu cần khách khí, ta trở về phủ dùng là được rồi."

      "Trong phủ của đệ cũng có nữ chủ tử, lúc này trở về, lại phải chờ chút mới có thể dùng cơm trưa."

      Thường Mộc Chi đến nơi này, cũng là dừng chút, nghĩ đến lời căn dặn của tổ mẫu với nàng, mặt càng thêm nhiệt tình chút:

      "Vừa vặn đệ cùng ngũ ca đệ trò chuyện nhiều chút, này hai **** tẫn phao ở bên cạnh làm đầu gỗ ."

      Thụy vương liền cũng thừa cơ mời Lưu Đồng.

      Lưu Đồng thịnh tình thể chối từ, chỉ phải lưu lại ăn bữa cơm.
      Tuyết Liên, Minhang, 1392 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 17: Hướng cục

      Edit + Beta: Bộ Yến Tử

      Thụy vương thích xa xỉ, tất cả chi phí trong Vương phủ đều rất “khiêm tốn”.

      Thức ăn của phu thê Thụy vương đều , Lưu Đồng cũng thích ăn đồ ăn quá mức mặn hay cay gì đó, bữa cơm này ăn rất thoải mái.

      Cơm nước xong, Thường Mộc Chi sai người dọn dẹp bát đĩa, dâng trà thơm.

      Thụy vương hỏi Lưu Đồng trong khoảng thời gian này phủ Thái tử có xảy ra tình huống gì .

      Do Nguyên Vũ đế thiên vị, trong tay Thái tử nắm tài nguyên nhiều nhất, khác hẳn với các Hoàng tử khác khi trưởng thành nhưng vẫn được phong vương, đều làm việc dưới trướng của Thái tử —— đương nhiên, bên ngoài là vì cống hiến sức lực cho Thái tử, nhưng bên trong lại ngầm cấu kết với các vương gia khác, đầu tiên kết làm bạn hữu.

      Tỷ như Cửu hoàng tử Lưu Đồng.

      Địa vị tồn tại rất thấp, nhưng tính như thế nào cũng là Hoàng tử, luôn muốn vì Hoàng đế làm chút việc.

      Lưu Đồng ở bên ngoài mang danh là "Điềm xấu", Nguyên Vũ đế cũng có chút kiêng kị , nên có trọng dụng . Thái tử cũng nhìn thấy và Thụy vương có mấy phần giao tình, đem thu dưới trướng, nhiều thêm người trợ giúp, có cơ hội để (Thái tử) mượn sức Thụy vương.

      Nhưng trong chuyện này, tự nhiên Thái tử cũng để Lưu Đồng nhúng tay vào. Nếu như Lưu Đồng nhúng tay, chỉ là chút chuyện cỏn con dư thừa bên ngoài.

      Lưu Đồng nhân tiện :

      "Cũng có gì, cũng giống như thường ngày á, chỉ có mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Chuyện của ta ở Kinh thành là chuyện tốt đẹp gì, bất quá đề cập mức lớn nhất cũng mấy năm."

      đến đây, Lưu Đồng dừng chút lại tiếp:

      "Tuy rằng thuế má nhập vào sổ sách Hộ bộ đệ có coi quá nhiều, nhưng tính ra, trong đó Thái tử tham ô, gian lận có ít đâu."

      Lưu Đồng so năm ngón tay, Thụy vương ngầm hiểu: " phải dựa vào tiền của Hộ bộ làm việc."

      Thụy vương thở dài lắc đầu: "Đường đường là Thái tử, lại muốn dùng tiền tài để lung lạc nhân tâm..."

      Thụy vương liên tục cảm thấy Thái tử lo lắng có chút thái quá.

      Dù sao cũng là Thái tử, Thái tử danh chính ngôn thuận, tội gì dùng loại thủ đoạn này lãm quyền? Chỉ cần nghiêm cẩn làm việc, đề phòng các huynh đệ khác tính kế, an an ổn ổn, đợi phụ hoàng ngồi ngai vàng mấy chục năm nữa, ngôi vị hoàng đế chính là của , tại cần gì phải làm việc này —— nếu như để phụ hoàng biết được, ngược lại phụ tín nhiệm phó thác giang sơn của phụ hoàng, mất thánh tâm, mất nhiều hơn được.

      Trong lòng Thụy vương sáng tỏ, nhưng cũng muốn lời này với Thái tử.

      Theo tâm tính đa nghi của Thái tử, lời này, chỉ sợ Thái tử còn tưởng rằng cũng muốn giành lấy ngôi vị hoàng đế.

      Quân tử muốn lập nguy, và vị huynh trưởng này cũng có giao tình gì, càng đừng tới mẫu phi của bọn họ hoặc nhiều hoặc ít họ còn muốn xem sắc mặt mẫu phi mình, Thụy vương càng thêm muốn tiến lùi chỗ với bọn họ. Bọn họ muốn đấu, liền để cho bọn họ đấu .

      Lưu Đồng gật đầu, suy nghĩ chút : "Còn có chuyện, phủ Thái tử muốn ra ngoài."

      "Hả? Chuyện gì?" Thụy vương hiếu kỳ .

      Lưu Đồng : "Thái tử phi có thai, hình như là mạch tượng bất ổn, cho nên Thái tử cũng có thượng tấu."

      (BYT: Tiểu Đồng ca sao mà bà tám ghê. Chuyện hốc kẹt nhà người ta mà rành quá trời hà.)

      Lúc Thường Mộc Chi nghe như thế nhất thời cũng cảm thấy hứng thú, hỏi: "Thái tử phi cuối cùng cũng có thai nữa sao?"

      Năm nay, Thái tử cũng hai sáu hai bảy tuổi, lại còn có đích tử, sau khi Thái tử phi vào cửa liên tục sinh ba nữ nhi, bây giờ lại có thai, tự nhiên Thái tử mong sinh ra nhi tử.

      Thụy vương : ""Đây là chuyện vui. Nếu Phụ hoàng biết được, tất nhiên cao hứng."

      Lưu Đồng gật gật đầu, dừng hồi lâu mới giọng :

      "Bất quá, hai vị lương đệ(1) của Thái tử rất nóng nảy. Phủ Thái tử cũng được thái bình nha."

      Thái tử và Nguyên Vũ đế hổ là phụ tử, hậu cung Nguyên Vũ đế người nhiều, người trong hậu viện phủ Thái tử cũng thiếu. Nguyên Vũ đế nạp phi là vì cân bằng triều đình, Thái tử nạp thiếp là vì mượn sức thế lực khắp nơi.

      Nếu Thái tử phi có con trai, tương lai Thái tử đăng cơ, vậy nữ tử trong hậu viện phủ Thái tử, chừng chính là cung chủ viện, tương lai là mẹ đẻ của đế vương.

      Trong hậu viện phủ Thái tử, thân phận của Thái tử phi và hai vị lương đệ Thái tử là cao nhất, các nàng đều xuất thân từ các gia tộc cũng là người ủng hộ lợi ích cho Thái tử.

      Trọng yếu nhất là, bây giờ Thái tử phi chỉ có ba nữ nhi ở dưới gối, cũng có sinh nhi tử.

      Mà hai vị lương đệ Thái tử đều đứa con trai .

      Nếu sau khi Thái tử phi có thai sinh hạ nhi tử, đối với các nàng mà cũng phải là tin tức tốt.

      "Ta , nhiều nữ nhân, đúng là phiền toái."

      Khóe miệng Thụy vương khẽ kéo ra cái, mỉm cười:

      "Nhìn thấy phụ hoàng biết, nhóm nương nương trong hậu nhiều như vậy, con trai con cũng nhiều như vậy, chú ý cái này xong cái kia, lâu dần, tự nhiên tranh đấu cũng tích tụ mà tới."

      Thường Mộc Chi vỗ nhè vào tay .

      Hai tay Cửu hoàng tử chống trán, dựa lưng vào phía sau, xoa xoa mi tâm.

      Thường Mộc Chi thấy thế khỏi quan tâm : "Cửu đệ giống như có tâm ?"

      Lưu Đồng cúi thấp đầu, trầm mặc lát mới lên tiếng:

      "Hôm nay đến Túy Tiên lâu(2), vốn định xem thử sứ đoàn Tiên Ti là người nào tới, để trước có thể chuẩn bị tốt, nghĩ tới có thể ở Túy Tiên lâu nghe được hồi biện luận."

      Thụy vương tâm tư thông thấu, nghe vậy nhân tiện :

      "Có liên quan đến chuyện ngưng chiến lần này, nghị hòa với Tiên Ti sao?"

      Lưu Đồng gật đầu, đáp:

      "Giống như ngày thường, đều phân chia làm hai phái, phái thứ nhất cảm thấy triều đình làm như vậy, là cổ vũ khí diễm Tiên Ti, đồng ý nghị hòa cùng Tiên Ti, chủ chiến; phái khác lại cảm thấy triều đình làm như vậy, mới có phong phạm của nước lớn, cũng thấy có gì ổn..."

      Lưu Đồng đến đây, dừng chút.

      nhớ tới đôi tỷ đệ kia, nhớ tới lời của nàng .

      Lưu Đồng nhìn về phía Thụy vương: "Ngũ ca. Cứ cách vài năm Tiên Ti lại cùng chúng ta đánh trận, huynh cảm thấy, bọn họ đánh với chúng ta là vì muốn giành lấy ấm no sao?"

      Thụy vương nghi hoặc : "Ý của đệ là gì?"

      "Hôm nay ở Túy Tiên lâu, nghe được nữ tử , Đại Ngụy chúng ta chiến tranh cùng Tiên Ti, căn bản là do Tiên Ti. đường đệ đến vương phủ nghĩ lại, cảm thấy lời của nàng thập phần có lý."

      Lưu Đồng trầm ngâm : "Nếu như Tiên Ti chỉ là muốn lấy lương thực cùng vải vóc từ Đại Ngụy chúng ta, hoàn toàn có thể đưa ra quan hệ tới lui cùng Đại Ngụy, ngưng chiến , dưỡng dân chăn nuôi. Dù sao những năm gần đây, phàm là chiến giữa Tiên Ti và Đại Ngụy, cuối cùng đều là ngưng chiến nghị hòa, kết quả cũng là Đại Ngụy giao phó lương thực cho Tiên Ti. Tiên Ti cần phải ràng, Đại Ngụy có ý xâm lược đối với Tiên Ti."

      Thụy vương vuốt cằm: " tệ."

      "Ngũ ca có còn nhớ , cũng từng có triều thần xin chỉ thị của phụ hoàng, có muốn thiết lập cửa ải giao thương ở Yến Bắc quan hay , thông thương cùng người Tiên Ti. Tiên Ti có bò dê ngựa, Đại Ngụy có lương thực vải vóc, bù đắp lẫn nhau, có thể ngưng chiến . Bốn năm trước, người Tiên Ti muốn đánh vào kinh, Thái tử trước mặt mọi người nhắc tới chuyện này với Tiên Ti, nhưng Tiên Ti lại cự tuyệt. Mỗi năm khi tới lúc trời đông giá rét, Tiên Ti lại xâm nhập đánh chiếm Yến Bắc quan..."

      Lưu Đồng nhìn về phía Thụy vương:

      "Ngũ ca cảm thấy, người Tiên Ti là vì muốn ấm no, tự do, hy vọng Tiên Ti bị Trung nguyên đồng hóa, hay là... Tiên Ti vốn có dã tâm?"

      Thụy vương nghe vậy cười cười, : "Tiên Ti còn chưa có lá gan lớn như vậy. Người Tiên Ti vốn nhiều, lại có vũ khí hoàn mỹ, mà Đại Ngụy quốc ta giàu có binh lực mạnh, Tiên Ti muốn xâm chiếm Trung Nguyên, căn bản chịu nổi kích. Nếu bọn họ ngu xuẩn, nên hiểu đạo lý này."

      Lưu Đồng : " như vậy, Tiên Ti là muốn bị Đại Ngụy đồng hóa?"

      "Hơn phân nửa như thế." Thụy vương vuốt cằm: "Khi Đại Ngụy khai quốc còn có Bột Hải quốc(3), trải qua vài thập niên đồng hóa, khi đó phải Tiên đế cũng quy thuận Đại Ngụy sao? Tiên Ti chắc là muốn học theo Bột Hải thôi."

      Lưu Đồng liền than tiếng.

      "Vậy chuyện này chẳng phải là tử cục sao? Nếu như Phụ hoàng có thể phái binh đánh đuổi người Tiên Ti, người ở Yến Bắc quan cũng cần lo lắng hãi hùng khi mùa đông tới."

      Thụy vương nghe được lời ấy khỏi bật cười: "Phụ hoàng làm như thế, muốn lưu Tiên Ti, làm đá mài đao cho Đại Ngụy."

      Lưu Đồng nhất thời kinh ngạc.

      Thụy vương thấp giọng buông tiếng thở dài:

      "Nếu Tiên Ti loạn, phụ hoàng phải có khả năng xử lý, chính là người cần dựa vào Tiên Ti đến nhắc nhở đại thần trong triều, chúng ta còn có các vị Hoàng tử —— giang sơn Đại Ngụy phải là cái thùng sắt, phải trời yên biển lặng. Dùng Tiên Ti cho tỉnh ngủ, đây là dụng ý sâu xa của phụ hoàng, nhắc nhở Đại Ngụy thể trọng văn khinh võ, chậm trễ luyện binh."

      Thụy vương ngẩng đầu nhìn phía Lưu Đồng, hỏi : "Đệ nhớ được chuyện bốn năm trước, phải biết làm như thế nào, cũng chính là sau khi sứ đoàn Tiên Ti đến, phụ hoàng mới lập Thái tử ?"

      Lưu Đồng gật đầu.

      "Ta thầm nghĩ, chính là vì Thái tử trước mặt mọi người hướng Tiên Ti nhấc tới chuyện này, phụ hoàng mới có thể lập làm Thái tử."

      Thụy vương giọng :

      "Thái tử là con trưởng, phụ hoàng vẫn luôn luôn thiên vị với , nhưng cũng biết năng lực bình bình, cho nên chậm chạp có lập làm Thái tử. Vì chuyện Tiên Ti này, phụ hoàng thấy được Thái tử ao ước cùng Tiên Ti hòa bình 『 nhân tâm 』, cho nên mới muốn đem giang sơn giao phó cho . Tiên Ti chi hoạn, phụ hoàng để sau khi Thái tử đăng cơ mới giải quyết. Đây là muốn giúp giành lấy chiến tích sau khi đăng cơ."

      Đối với lời suy đoán của Thụy vương, Lưu Đồng có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

      luôn luôn biết ngũ ca của mình cực kỳ trí tuệ, nhưng cũng nghĩ tới xem tình hội lâu dài như vậy, suy nghĩ ràng như vậy.

      Nếu như ngũ ca là Thái tử, tương lai Đại Ngụy...

      Nghĩ như vậy, Lưu Đồng nhất thời nín thở, thầm mắng chính mình loạn nghĩ.

      Ngũ ca nghĩ cuốn vào tranh đấu bên trong với Thái tử cùng bốn vị vương gia khác, loại ý tưởng này của vạn vạn được, vô ý cái, chẳng phải là hại ngũ ca sao?

      Lưu Đồng đem trọng tâm đề tài Tiên Ti để qua bên, cùng Thụy vương nhàn thoại vài câu chuyện nhà.

      Thường Mộc Chi tìm đúng cơ hội với Lưu Đồng:

      "Cửu đệ bây giờ cũng trưởng thành, trong vương phủ còn trống rỗng, lúc này nên cưới vương phi, cũng tốt để thay đệ quản lý việc nhà."
      HaYen, Tuyết Liên, Minhang3 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 18: Đánh tiếng

      Edit: Bộ Yến Tử

      Trước đó, lúc Thường Mộc Chi trở về phủ An Viễn hầu được lão thái thái căn dặn, muốn nàng đánh tiếng với Cửu hoàng tử.

      Đương nhiên, Thường Mộc Chi cũng rất vui vẻ muốn cho tỷ muội thay đổi số phận, cho nên cũng thập phần nhiệt tình thúc đẩy chuyện này.

      Bây giờ, vất vả mới có cơ hội, tự nhiên muốn tỉ mỉ hỏi câu.

      Lưu Đồng đối với chuyện này cũng mấy hứng thú.

      Lưu Đồng nhún vai, chỉ cười cười, : "Cũng phải có cưới qua, phải cưới rồi cũng như vậy sao? Nhưng mà, hình như Ngũ tẩu chưa từng hỏi ta chuyện này á, chẳng lẽ Ngũ tẩu xem trọng nương nhà ai, muốn làm mối sao?"

      Thụy vương cười mắng Lưu Đồng, sao đó nghiêm túc :

      "Nếu Ngũ tẩu đệ nguyện ý làm mối, đệ nên vụng trộm vui mừng . Bất quá Tiểu Cửu à, cũng đến lúc đệ nên cưới Hoàng tử phi rồi, cũng đỡ bị Mạc gia bên kia thường xuyên đến trước mặt đệ quấy rầy."

      Nhắc tới Mạc gia, Lưu Đồng còn có chút ghê tởm.

      Mạc thị là vợ cả của Lưu Đồng, tuy rằng hai người thành thân mới hai tháng, cơ bản cũng có gặp mặt nhiều, nhưng nàng vẫn chiếm danh phận đích thê Cửu hoàng tử, ghi chép trong gia phả Hoàng gia.

      Cọc hôn này, là do Thái tử làm mối, Lưu Đồng là phụng chỉ cưới vợ, trước đó chưa từng gặp qua Mạc thị.

      cũng từng ảo tưởng qua muốn cầm sắt hài hòa cùng thê tử.

      Nhưng nghĩ tới, thê tử này vừa vào cửa mới mấy ngày liền té gãy chân, rồi sau đó liên tục dưỡng bệnh, bất quá hai tháng sau vẫn cứ "Bệnh chết".

      , cũng bởi vì việc này, liên hệ lên thân mẫu tử , trở thành "Người điềm xấu" trong miệng nhóm Hoàng tử.

      Mẫu phi là hậu duệ tiền triều Toa Xa quốc quốc vương Tây Vực, bản thân có nhiều huyết thống. Khi sinh ra, ánh mắt phiếm lam, bị người của Khâm Thiên Giám coi là "Dị tộc", thấy hoàng đế vui mừng. Khi còn , mẫu phi Du quý nhân ở trong cung thất khởi vũ mà chết, càng làm cho quanh thân phủ thêm tầng sắc thái quỷ dị.

      Cho đến khi trưởng thành, Thái tử làm mối, Hoàng đế hạ chỉ, cưới con Mạc gia vào đại môn phủ Hoàng tử.

      Vốn tưởng rằng, hết thảy bụi bặm còn, sau này cũng có thể an tâm góp sức, nghĩ tới hôn này lại có đường rẽ như vậy.

      Trước khi Mạc thị chết, liền sáng tỏ "Chân tướng" trong đó...

      chán ghét, phẫn hận, lại chỉ có thể cắn răng nuốt xuống máu hận, nghiêm túc tiến hành đám tang cho Mạc thị.

      cho Thụy vương biết, kỳ thực nữ nhi Mạc gia bệnh tình sớm nguy kịch, nhưng có thông báo ra ngoài, hại gánh chịu cái danh khắc thê, cho nên có chút hảo cảm nào với Mạc gia.

      (BYT: Ta cực kỳ khinh bỉ cả nhà Mạc phủ này á. Ti tiện quá sức hà, làm tội nghiệp Tiểu Cửu đáng iu của ta. Hụ hụ. Ta muốn tru di thập nhị tộc Mạc gia và diệt sạch phủ Thái tử. Yaaa!)

      Thụy vương muốn bẩm tấu lên Thánh thượng, nhưng bị ngăn cản, Mạc thị làm người tệ, muốn nàng ở dưới đất yên, huống hồ, cũng tốt khi đắc tội Thái tử.

      Sủng thiếp của Thái tử sinh nhi tử, là tỷ muội với Mạc thị. Ở trong phủ Thái tử, địa vị vị Mạc nhũ nhân này gần với Thái tử phi cùng hai vị lương đệ Thái tử.

      Thụy vương cũng chỉ có thể tôn trọng ý nguyện của , đem chuyện này giấu diếm.

      Nhưng kỳ thực, chân tương này cũng chẳng phải .

      Chân tướng chân chính, Lưu Đồng cho bất luận kẻ nào, ngay cả Ngũ ca mà luôn luôn kính cũng .

      Mỗi khi thấy người Mạc gia tự cho mình là đúng, khi Thái tử ở trước mặt phân phó làm việc, cảm giác phẫn hận cùng chán ghét này lại dâng lên.

      hy vọng sao có thể mau mau nhìn thấy ngày mà Thái tử rơi đài.

      Nhưng bây giờ , cái gì cũng làm xong.

      Lưu Đồng nghĩ, hai tay nắm chặt, mu bàn tay toát ra gân xanh, ngay cả biểu cảm mặt cũng có chút vặn vẹo.

      Thường Mộc Chi liền phát hoảng, Thụy vương nhíu mày gọi : "Tiểu Cửu!"

      Lưu Đồng phục hồi tinh thần lại, vội cúi người tạ lỗi.

      Sắc mặt Thường Mộc Chi phức tạp:

      "Tiểu Cửu... Hôm qua, khi ta vào cung, mẫu phi tới chuyện hôn của đệ, người Mạc gia mỗi ngày đều đến trước mặt mẫu phi ... Mạc thị chết hai năm, đệ cũng nên cưới phòng thê lần nữa. Mạc gia bên kia, cứ nhìn đệ chằm chằm tha, biết là đệ khắc khuê nữ nhà bọn họ, còn muốn gả nữ nhi cho đệ, nếu đệ chịu tính toán cho mình, chờ khi Mạc gia mở miệng, đảm bảo Thái tử đồng ý hôn này, phải đệ có thể tùy ý để người khác làm chủ sao?"

      Thụy vương biết "Chân tướng", Thụy vương phi đương nhiên cũng biết.

      Phu thê bọn họ đều là người giữ kín miệng, cho nên ngay cả mẹ đẻ của Thụy vương là Hiển tần cũng biết chút gì trong đó, còn cảm thấy Mạc gia tệ, bọn họ bị lời đồn đãi nhảm nhí kia ảnh hưởng, khó được. Mà Mạc gia xem trọng Lưu Đồng như thế, bà rất là vui mừng, tự nhiên là nỗ lực thúc đẩy hôn cùng Mạc gia.

      Trời biết, Lưu Đồng hận thể cách Mạc gia càng xa càng tốt.

      Có thể, lời Thường Mộc Chi , chính xác là nhắc tới lời trong lòng Lưu Đồng.

      Nếu như cưới gia thế bình bình, nữ tử hề có sở trường, cũng tốt hơn cùng Mạc gia có qua lại.

      Suy nghĩ như vậy, Lưu Đồng liền đứng dậy nghiêm cẩn thi lễ với Thường Mộc Chi.

      Lưu Đồng thở dài tiếng: "Đa tạ Ngũ tẩu thay đệ lo lắng, quan tâm đệ. Nếu có Ngũ tẩu nhắc nhở, chỉ sợ bây giờ đệ còn biết đại này đâu."

      Thường Mộc Chi cảm thán trấn an: "Đệ hiểu lợi hại trong đó là tốt rồi."

      Nàng dừng chút, thẳng: "Cửu đệ, đệ đối với hôn này, có suy nghĩ gì hay ?"

      Lưu Đồng lắc lắc đầu: " dối gạt Ngũ tẩu, đệ phía trước... nghĩ tới chuyện cưới vợ."

      Thụy vương nhân tiện : "Bây giờ, Ngũ tẩu đệ nhấc lên, đệ nên ngẫm lại. Tiểu Cửu à, đệ có thể âu yếm nữ tử vậy?"

      "A?"

      Lưu Đồng nhất thời ngẩn ngơ.

      Thụy vương chớp chớp mắt mấy cái nhìn , : "Ta cùng Ngũ tẩu đệ, trước lúc thành hôn rất vui vẻ nhận thức nhau. Nam nữ a, muốn hay là muốn xem mắt, mới tốt khi ở cùng nhau."

      Sắc mặt Thường Mộc Chi nhất thời hồng hồng.

      Nếu như Thường Nhuận Chi có thể thấy màn như vậy, trong lòng hiểu , lời lão thái thái lúc trước, hôn của Thụy vương và đại tỷ, bà dùng thủ đoạn, chính là bà nắm đúng tính tình Thụy vương, để cho bọn họ có cảm tình trước.

      Lưu Đồng giật giật khóe miệng, có chút tự giễu : " người mang danh điềm xấu như đệ, nữ nhân trốn đệ còn kịp."

      Thụy vương lắc lắc đầu: "Đệ cũng đừng tự coi mình. Đệ có âu yếm nữ tử, vậy với đệ chút, đệ thích nương như thế nào hả? Cũng tốt cho việc Ngũ tẩu đệ thay đệ xem mắt, có thể có nương nhà ai thích hợp."

      Thụy vương vừa hỏi, ngược lại làm cho Lưu Đồng có chút mờ mịt.

      "Ừm..." khó được lộ ra tia lúng túng: " nhiều chuyện lắm là được."

      Thụy vương bật cười: "Đệ đơn giản. Tướng mạo, gia thế, tính tình, cái này tổng có thể hai câu ?"

      Thường Mộc Chi rất là tha thiết nhìn Lưu Đồng, Lưu Đồng suy nghĩ lát, :

      "Tướng mạo bắt buộc, đến nỗi nhìn được là được. Gia thế sao... Cũng cầu gì, đệ như vậy, cũng muốn cưới cao môn nhà giàu trở về cung, còn muốn quan tâm nhạc gia, nhà cửa tiểu hộ là có thể. đến tính tình, dịu ngoan chút là tốt rồi, mềm mại rộng lượng, có thể chống đỡ được phủ Hoàng tử, biết quản lý nhà cửa là được."

      Trong lòng Thường Mộc Chi tinh tế tính toán, cảm thấy trừ bỏ phương diện gia thế, vậy mà tam muội lại cực kỳ phù hợp nha.

      Nhưng nếu hỏi muốn đích nữ hay thứ nữ, nghe lại có chút kỳ quái.

      Nàng do dự, đầu óc vòng vo suy tính cười thở dài: " cầu của Cửu đệ cũng đơn giản. Ai, vẫn là nam tử tốt, cưới lần nữa, cũng còn có thể ra hai điểm cầu. Nữ tử tái giá... Ngay cả cầu cũng dám ."

      Tâm tư Thụy vương nhạy bén, vừa nghe Thường Mộc Chi tới việc nữ tử tái giá, liền hiểu nàng muốn tam muội nhà mẹ đẻ.

      "Nàng lo lắng cho muội tử(1) sao?" Thụy vương giọng hỏi.

      (1): em vợ

      "Cũng phải sao." Thường Mộc Chi phiền muộn cúi đầu, : "Sau khi Nhuận Chi ly hôn trở về, tại bây giờ theo bên người lão thái thái, thiếp nhìn muội muội làm người bình tĩnh, có chút buồn thay cho hôn nhân của nàng. Lão thái thái cũng oán giận với thiếp, thân phận này của Nhuận Chi, tái giá, cũng gả được tốt..."

      Lưu Đồng nghe thấy cũng hiểu lắm, ngược lại cũng có lòng hiếu kỳ hỏi nhiều.

      Nhưng Thường Mộc Chi cũng là muốn thông qua chuyện này, mở ra đề tài.

      Thường Mộc Chi : "Lão thái thái , nếu Nhuận Chi tái giá, hứa là chỉ có thể tìm tục huyền. có thể là tục huyền, cũng nhất định phải tìm tới Nhuận Chi."

      Đề tài liên quan đến muội muội của thê tử mình, Thụy vương khó mà nên lời.

      Nào biết Thường Mộc Chi lại hỏi Thụy vương: "Vương gia, chàng ... Lúc ấy chúng ta gặp nhau, nếu thiếp là phụ nhân ly hôn đợi gả, chàng còn có thể nguyện ý cưới thiếp làm chính thê ?"

      (BYT: Mộc tỷ này cũng cách bắt mối cho em quá ta. Hiếm thấy truyện nào đích tỷ lại quan tâm cho em thứ nữ khác mẹ. Hê hê)

      Thụy vương có chút lơ mơ, nghĩ tới Vương phi của hỏi vấn đề này nha, chốc đúng là biết trả lời làm sao.

      Vẫn là Lưu Đồng mĩm cười, : "Ngũ tẩu, ngũ ca đệ cũng phải là loại người thế tục này, huynh ấy vui vẻ bẩm tấu, tự nhiên cưới tẩu về. Đúng ngũ ca?"

      Thụy vương tìm được bậc thang, vội vàng gật đầu.

      Thường Mộc Chi biết Lưu Đồng là giải vây giúp Thụy vương, khẽ hừ tiếng : "Nếu như lúc đó ta là cái phụ nhân, sợ là ngũ ca đệ có tâm tư kia, ta còn hiểu biết ?"

      Thụy vương vội vã biểu lộ tâm ý, mình phải loại người như vậy.

      Thường Mộc Chi cũng tính buông tha, tìm chuyện hỏi Lưu Đồng: "Vậy còn đệ, Cửu đệ? Đệ có xem thường nữ tử ly hôn, thấy nàng xứng làm thê ?"

      Lưu Đồng nghiêm mặt : "Ngũ tẩu đùa, đệ là quan phu, cần gì xem thường người bất hạnh giống như đệ chứ?"

      "Lời này của đệ còn có thể nghe được." Thường Mộc Chi tựa tiếu phi tiếu, cũng biết là khen hay là trào phúng.

      Lưu Đồng lại rất đứng đắn : "Ngũ tẩu, đệ là . Người ly hôn, nam tử ngược lại cũng thôi, nhận càng nhiều chê trách, hơn phân nửa là nữ tử. Thế nhân bất công đánh giá nữ tử như vậy, tại sao đệ có thể giẫm lên bất hạnh của họ chứ, phải là sát thêm muối vào hay sao?"

      Thường Mộc Chi yên lặng nhìn Lưu Đồng lát, cuối cùng vừa lòng gật đầu: "Cửu đệ, lời của đệ đều xuất từ phế phủ. Ta tin đệ."

      Lưu Đồng nhàng cười.
      HaYen, Tuyết Liên, Minhang3 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 19: Thân phận

      Edit: Bộ Yến Tử

      Sau khi Lưu Đồng , Thụy vương tựa tiếu phi tiếu nhìn Thường Mộc Chi: "Nàng cần gì tốn nhiều tâm tư như vậy? Nàng muốn đem muội tử phối cho Tiểu Cửu hả?"

      Thường Mộc Chi kinh ngạc : "Chàng nhìn ra?"

      Thụy vương hừ tiếng: "Nàng tình huống của muội tử với Tiểu Cửu, lại hỏi có xem thường nữ tử ly hôn hay ... ràng như vậy, ta có thể nhìn ra sao? chỉ có mình ta, sợ là Tiểu Cửu cũng nhìn ra dụng ý của nàng."

      " như vậy..." Thường Mộc Chi nhất thời kích động đứng lên, Thụy vương lại đánh gãy lời của nàng: "Chuyện này, nàng đừng xem vào."

      Thường Mộc Chi nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì? Cửu đệ phải xem thường nữ tử như vậy sao?"

      Thụy vương rất là trực tiếp: "Cao môn quý nữ, sau khi ly hôn, đích thê Cửu đệ qua đời, là có thể cưới. Nhưng tình huống của muội tử như vậy, phối Cửu đệ, thân phận chỉ sợ vẫn là đủ . Dù sao, muội tử là thứ xuất."

      Thường Mộc Chi nhịn được : "Thứ xuất như thế nào? Nhuận Chi từ nhu thuận biết chuyện..."

      "Dựa tính tình có lẽ rất thích hợp với Tiểu Cửu, nhưng phân lượng, nàng chính là xứng với...."

      Thụy vương cắt đứt lời của Thường Mộc Chi, nghiêm cẩn : "Ta chỉ là khách quan với nàng mà thôi."

      Thường Mộc Chi nghe thế, cũng kích động, suy nghĩ chút : "Lão thái thái cảm thấy Cửu đệ thích hợp với Nhuận Chi, để cho thiếp trước đó đánh tiếng với Cửu đệ. Trước đó, thiếp chuyện này với chàng, nghĩ trước đó nhìn phản ứng của Cửu đệ. Bây giờ chàng cũng biết, thiếp và chàng đều nhìn thấu đáy. Thiếp thấy Cửu đệ khinh thường thân phận của Nhuận Chi, nếu như bọn họ có thể thành đôi, cũng là chuyện tốt, phải sao?"

      Thụy vương bất đắc dĩ : " chuyện tốt, nhưng mà chuyện này, đến phiên nàng đâu."

      Thụy vương tinh tế phân tích với nàng: " tại, nàng muốn nhìn tương lai của muội muội, lại ngẫm lại chuyện khúc chiết trong đó. Muội tử ly hôn trở về nhà, lại là thứ xuất, nàng chuyện này với Tiểu Cửu, trong mắt người bên ngoài chúng ta khinh mạn Tiểu Cửu."

      Thụy vương dừng chút, tiếp tục : "Còn nữa, Mạc gia cố ý đám hỏi với Tiểu Cửu, Thái tử bên kia chắc là hi vọng tích cực thúc đẩy việc này. Nàng ở giữa cắm cước, phản ứng của Mạc gia tạm thời cần thiết để ý tới, còn Thái tử sao? khi nàng đưa ra việc này, lấy tính cách đa nghi của Thái tử,
      nhất định nhận định là ta gợi ý, tối thiểu , ta là đánh lên mặt ."

      Thường Mộc Chi cẩn thận ngẫm lại, cũng hiểu ràng khúc mắc trong đó.

      "Tính tình Tiểu Cửu ta biết, trước đó vậy, quả tâm. cũng có xem thường nữ tử ly hôn trở về nhà. Nhưng cũng có nghĩa là, nguyện ý cưới muội muội của nàng. Dù sao cũng biết muội tử tròn méo ra sao."

      Thụy vương cười cười, lại : "Lão thái thái chính là để nàng đến đánh tiếng, nếu như nàng đánh tiếng thành công, về báo lại với lão thái thái. Chuyện khác, đều có lão thái thái an bài."

      Thường Mộc Chi giật mình, bất đắc dĩ cười cười: "Mỗi ngày xử lý chuyện trong phủ, làm cho đầu óc bị vây khốn, nghĩ tới cong cong vẹo vẹo trong đó. Cũng là đầu óc chàng ràng."

      Thụy vương cười đắc ý, : "Cho nên nàng phải nhớ kỹ, mọi việc đều phải nghe ta ."

      "Mỹ cho chàng." Thường Mộc Chi liếc mắt, hỏi nha hoàn canh giờ, mấy câu với Thụy vương, liền dỗ nhi tử nghỉ ngơi.

      Sau khi dỗ hài tử ngủ, Thường Mộc Chi khẩn trương phủ An Viễn hầu, cho lão thái thái kết quả mình đánh tiếng.

      Hàn thị nghe xong, tự nhiên cao hứng, lại hỏi Thường Mộc Chi nhiều vấn đề có liên quan tới Lưu Đồng.

      Tự nhiên Thường Mộc Chi cũng đều nhất nhất trả lời.

      Lúc chuyện, Thường Nhuận Chi cũng ngồi bên.

      Nàng muốn tránh , nhưng lão thái thái đồng ý, muốn để nàng nghe chút cũng có lợi, miễn cho đến lúc đó bà phải lặp lại lần nữa.

      Chờ khi lão thái thái hỏi chuyện có liên quan đến Mạc thị, Thường Mộc Chi liền có chút khó xử.

      Thường Mộc Chi giọng : "Tổ mẫu, phải cháu đồng ý với người, nhưng chuyện này ... Cửu đệ muốn , Vương gia cũng bảo con phải kín miệng. Bất quá tổ mẫu yên tâm, Cửu đệ đối với Mạc gia, là vừa lòng. Bằng , Mạc gia có ý đồ muốn tái giá khuê nữ khác cho Cửu đệ ràng như vậy, Cửu đệ sớm vô cùng cao hứng tiếp nhận,..."

      Hàn thị trong lòng có chút sầu lo: "Có thể Mạc gia kia..."

      tới Mạc gia, đó cũng phải gia tộc bình thường.

      Bây giờ, Đại Ngụy còn bảo tồn tam công tứ hầu, tam công đứng đầu là Trấn Quốc công, Phụ quốc công, An Quốc công. Phụ quốc công này, đó là đồng họ.

      Mạc gia là đại gia tộc, phủ Phụ quốc công chính là chi trong đó. Thời gian khi Đại Ngụy khai quốc, Mạc gia từng khai quán thụ học, khách tạ thế tộc môn sinh vô số kể, có thể trải rộng khắp thiên hạ, mà những học sinh này, sau khi học thành hơn phân nửa nhậm chức ở triều đình.

      Đó là nội tình của nhân mạch Mạc gia.

      Sau đó Mạc gia "Vạn thần chi sư" danh vọng quá mức vang dội, đưa tới kiêng kị của hoàng đế, bị chèn ép. Trong vài thập niên, Mạc gia bị suy thoái, nhân tài điêu linh, phủ Phụ quốc công mới đứng vững gót chân.

      Đích thê của Lưu Đồng là Mạc thị, xuất từ tam phòng phủ Phụ quốc công.

      Chuyện này cũng là phủ Phụ quốc công tối nhổ nhọn phòng.

      Lão thái thái có hảo cảm gì với Mạc gia, cảm thấy "Văn nhân nhiều gian". Vài năm trước, lão thái thái biết chuyện Mạc gia gấp gáp đưa nữ nhi tiến vào phủ Thái tử, còn từng Mạc gia sớm vứt bỏ khí tiết của lão tổ tông.

      Thường Mộc Chi cười : "Tổ mẫu lợi hại như vậy, Mạc gia kia, tổ mẫu tất nhiên là để vào mắt. Con nghe Vương gia , lão thái thái cơ trí khôn khéo, mọi việc có lão thái thái an bài, tất nhiên tìm được đường rẽ."

      Hàn thị đương nhiên biết Thường Mộc Chi vuốt mông ngựa, nhưng bà nghe cũng rất hưởng thụ, liền cười mắng Thường Mộc Chi: "Ngươi, đứa này miệng càng ngày càng ngọt ."

      "Cháu oan uổng, đó là do Vương gia , cũng phải là con ."

      Thường Mộc Chi thấy lão thái thái vung tay cái, lại nghe nha hoàn , trong cung truyền khẩu dụ cho An Viễn hầu, là ngày mai trong cung mở tiệc chiêu đãi sứ đoàn Tiên Ti, để cho An Viễn hầu cùng mệnh phụ tiến vào.

      Lão thái thái : " biết, nên chuẩn bị, để thái thái các ngươi chuẩn bị, cùng năm rồi giống nhau là được."

      Mỗi lần mở tiệc chiêu đãi sứ đoàn Tiên Ti, sau khi Đại Ngụy cùng Tiên Ti chiến đều tiến hành hoạt động này, lão thái thái nhìn quen lắm rồi, mấy ngạc nhiên .

      Thường Mộc Chi đứng dậy : "Tổ mẫu, con về trước, vương phủ bên kia vậy cũng có ý tứ giống nhau, con phải trở về xem thử."

      ", đến lúc đó ở yến tiệc, tổ tôn chúng ta lại trò chuyện."

      "Tổ mẫu, thân thể Vương gia gần đây khỏe, chúng con còn biết có biết có nên hay ." Thường Mộc Chi than tiếng, nhìn nhìn Thường Nhuận Chi.

      Thụy vương thân phận Thường Nhuận Chi xứng với Lưu Đồng, như cũ muốn Thường Mộc Chi sáng tỏ.

      Nghĩ lại lời cẩn thận phân tích với mình là " khách quan", Thường Mộc Chi liền cảm thấy trong lòng thoải mái.

      Nhuận Chi có chỗ nào tốt? Muội muội đường đường cũng là nữ nhi An Viễn hầu mà!

      Thường Mộc Chi nhấp giọng mím môi, đột nhiên với Hàn thị: "Tổ mẫu, người muốn trong cung, bằng mang theo Nhuận Chi tốt lắm, cũng để cho nàng ở trước mặt quý nhân lộ mặt."

      Thường Mộc Chi nháy mắt với Hàn thị, Hàn thị lập tức hiểu , liên tục cười : "Trước kia, tính tình Nhuận Chi rất hay ngại ngùng, mang nó ra ngoài nó cũng câu nệ lợi hại. tại, tính tình nó thay đổi, vẫn nên mang nó ra ngoài từng trải. Đề nghị này của con phi thường tốt."

      Thường Nhuận Chi nhìn hai bà cháu kia cứ như vậy quyết định hành trình của nàng ngày mai, khỏi bất đắc dĩ cúi đầu bật cười.

      nàng phát động tác giữa hai người bọn họ sao?
      HaYen, Minhang, 1392 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :