1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 145: Trấn an

      Editor: Bộ Yến Tử

      Huynh đệ hai người kết bạn rời cung, Lưu Đồng đưa Thụy vương về phủ Thụy vương trước, sau đó mới chậm rì rì trở về phủ Hoàng tử.

      Tâm của trùng trùng, vẻ mặt tối tăm, mặt có chút tươi cười.

      Thường Nhuận Chi cùng dùng ngọ thiện, hạ nhân dọn dẹp bát đĩa dâng lên trà xanh.

      Thường Nhuận Chi nâng trà đưa tới trước mặt , ôn nhu : "Thôn trang bên kia mới đưa tới đám hoạt vịt, buổi tối thiếp làm cho chàng món vịt Bát Bảo ăn nhé?"

      Nghe đến ăn Lưu Đồng có chút vui vẻ, nhưng ngại thích mỹ thực, nhất là lúc Thường Nhuận Chi tự mình xuống bếp làm đồ ăn, tổng có thể đảo cái hết sạch.

      Thường ngày Thường Nhuận Chi muốn xuống bếp, Lưu Đồng đều hưng trí bừng bừng muốn nếm thử đồ ăn, nhưng hôm nay Thường Nhuận Chi đề cập muốn xuống bếp, Lưu Đồng lại có chút yên lòng. Tựa hồ có nghe vào tai, có cũng được mà có cũng sao gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi trong ly trà, thất thần.

      Thường Nhuận Chi ám than tiếng, kề sát gần , tiếp nhận ly trà trong tay , dẫn tâm thần Lưu Đồng trở về.

      "Xảy ra chuyện gì sao?"

      Thường Nhuận Chi giọng hỏi : "Sáng nay lúc chàng xuất môn, còn bừng bừng sinh khí, sao vừa trở về cả người lại uể oải phấn chấn vậy? Lâm triều có chuyện à?"

      Lưu Đồng mím môi, muốn mở miệng chuyện hôm nay lâm triều cho Thường Nhuận Chi nghe, lại cảm thấy bởi vì hôm nay mình nhất thời lỗ mãng xúc động liên lụy đến Thụy vương. Tâm tự sinh cảm giác chán ghét mình, lúc đối mặt cùng Thường Nhuận Chi xấu hổ dám mở miệng.

      Thấy vẻ mặt mâu thuẫn lại dám hé miệng của , Thường Nhuận Chi : "Việc này cần giữ bí mật?"

      " phải..." Lưu Đồng hơi nhíu mày, nhàng : "Ta chính là... Có chút nên lời."

      Thường Nhuận Chi bưng ly trà lẳng lặng nhìn .

      Xưa nay Lưu Đồng thích ánh mắt lúc Thường Nhuận Chi nhìn chằm chằm , trong ánh mắt đó, cảm thấy mình được bao dung an ủi, có thể chăm chú nhìn như vậy, dần dần bình phục tâm tình nôn nóng.

      Lưu Đồng im lặng hồi lâu, nửa ngày sau mới lên tiếng than .

      Sau đó, đơn giản kể lại chuyện hôm nay lâm triều cho Thường Nhuận Chi nghe.

      "Nếu phải vì ngăn lại ta, Ngũ ca đứng ra đề nghị dùng “Đại Ngụy luật”, làm phụ hoàng thể động thủ với hai nhà Tề - Lỗ." Lưu Đồng thanh tiệm thấp: "Ta cảm thấy, đều do ta sai."

      Thường Nhuận Chi khỏi đưa tay giữ chặt tay Lưu Đồng, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết nên gì an ủi .

      Nếu đổi lại nàng là Lưu Đồng, vậy nàng còn thể khắc chế được như đâu.

      lâu sau, Thường Nhuận Chi thỏ thẻ : "Đó phải lỗi của chàng, muốn sai, cũng là sai lầm của Thánh thượng."

      Lưu Đồng kinh dị nhìn Thường Nhuận Chi, có chút thể tin được nàng thế nhưng thẳng đó là sai lầm của Nguyên Vũ đế.

      "Làm quân chủ, Thánh thượng cố kị cái này cố kị cái kia, khuyết thiếu quyết đoán sửa trị sâu mọt Đại Ngụy; làm phụ thân, Thánh thượng thể ở giữa điều hòa quan hệ các nhi tử... đến , ngọn nguồn vẫn ở chỗ Thánh thượng."

      Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng mỉm cười: "Cho nên, đó phải lỗi của chàng, vậy Thụy vương cũng thể trách chàng. Huynh ấy nghĩ là chàng vì bênh vực huynh đệ yếu thế, huynh ấy nên cao hứng mới đúng."

      "Nhưng mà cũng là vì ta, kéo sau chân Ngũ ca..." Trong lòng Lưu Đồng thấy thoải mái chút, lại vẫn thấy áy náy do mình liều lĩnh xúc động tạo thành.

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lúc, : "Vậy chàng có thể nghĩ như vầy , cuối cùng Thánh thượng điều chàng tới Duyện Châu thay thế Thụy vương tróc nã những người đó, đó là ông trời cho chàng cơ hội bồi thường cho Thụy vương. Bằng , chừng chuyện xấu này rơi xuống đầu Thụy vướng đó."

      Mặc dù trong lòng Lưu Đồng biết bởi vì chân Thụy vương bị thương, Duyện Châu tróc nã tội phạm quan trọng tới phiên ta, nhưng nghe Thường Nhuận Chi vậy, tóm lại trong lòng dễ chịu rất nhiều.

      đến chuyện muốn Duyện Châu, Lưu Đồng lại cảm thấy áy náy với Thường Nhuận Chi.

      "Cùng nàng thành thân tới nay, đều cùng nàng làm được gì hết, lúc này lại muốn xa nhà..." Lưu Đồng phản thủ nắm chặt tay nàng, hối lỗi : "Nhuận Chi, nàng đừng buồn ta nha."

      " ." Thường Nhuận Chi lắc đầu, suy nghĩ chút : "Lần trước chàng vội vàng, vừa muốn bận tâm Thụy vương, lâu như vậy mới trở về mà mang theo lễ vật gì cho thiếp, ưm, nếu vầy , lần này chàng Duyện Châu nhớ mang nhiều lễ vật về cho người ta há? Hai phần! Thiếp thấy lễ vật, cố mà tha thứ cho chàng."

      Lưu Đồng nghe vậy khỏi buồn cười: "Nàng cũng dễ dỗ."

      "Người khác muốn dỗ, thiếp còn đồng ý cho dỗ đâu." Thường Nhuận Chi cau cái mũi , lại duỗi thân đưa tay niết mặt Lưu Đồng: "Khi nào chàng xuất phát tới Duyện Châu vậy? Thiếp chuẩn bị hành trang cho chàng... Ai, mặt của Trương đại soái ca, rất lâu thiếp được thấy rồi."

      Lưu Đồng do nhớ được Thường Nhuận Chi , "Dẫn" đó là khen lớn được đẹp mắt, được thê tử khen dung mạo, Lưu Đồng cảm thấy có chút đắc ý đồng thời lại có chút ngại ngùng.

      "Nào có người nam tử lớn được đẹp mắt." Lưu Đồng ra vẻ ho thanh, trương mặt tới gần : "Phu nhân vẫn nên ngoan ngoãn thay vi phu thu thập hành trang thôi, hai ngày này của vi phu, liền muốn nhích người Duyện Châu."

      Thường Nhuận Chi hừ , tình nguyện đáp: "Dạ, phu quân, thiếp thân biết lạp."

      Lưu Đồng bật cười, duỗi tay kéo nàng lãm đến bên người, tình đến nồng khi nhịn được hôn lên trán nàng cái, tiểu phu thê lại ngấy oai đến cùng nơi.

      Cùng lúc đó, trong hoàng cung mặt Nguyên Vũ đế trầm như nước bước vào điện Cần Chính.

      Chúc vương bị ông ta lệnh quỳ ở chỗ này tới giữa trưa, Nguyên Vũ đế bảo ta quỳ, cũng cho nội thị chuẩn bị ngọ thiện cho ta.

      Lúc này bụng Chúc vương đói đến mức kêu vang, vẻ mặt uể oải.

      Nghe được động tĩnh, Chúc vương vội thẳng đứng dậy, nhìn thấy người đến là Nguyên Vũ đế, liền ngay: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần..."

      "Ngậm miệng!"

      Nguyên Vũ đế uống ta câu, sau đó ngồi xuống bàn, đầu tiên là nhìn mấy quyển tấu chương nghị và trung thư quyết, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chúc vương.

      "Người tên Kỷ Quang Mạc, trẫm cho người cứu ra. Ngươi cho trẫm biết, vì cái gì muốn khấu hạ thư sinh này cáo ngự trạng Duyện Châu?"

      Nguyên Vũ đế hỏi trực tiếp, Chúc vương lại thiện dối, bị Nguyên Vũ đế nhìn chằm chằm, tầm mắt cũng chỗ sắp đặt, ấp úng nửa ngày mới : "Nhi thần, nhi thần thu bạc, cho nên..."

      "Thu bạc của ai, cho nên cái gì?" Nguyên Vũ đế tay cầm ngự bút, châu phê tấu chương trần điều, câu hỏi nhưng trúng đoạn.

      trán Chúc vương đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy mình nhiều sai nhiều, nên dám nhiều lời.

      Nguyên Vũ đế thấy ta lời nào để , sắc mặt càng trầm, tung mấy quyển tấu chương bàn ném tới trước mặt Chúc vương quỳ.

      Trong tấu chương này, ghi lại năm rồi có người của Lỗ gia phạm tội, Chúc vương ra mặt giải quyết vài án tử, trong đó còn có tự tay Chúc vương bào chế thay Lỗ gia diệt trừ hai dị kỷ oan án.

      "Hảo hảo nhìn cho trẫm, xem xong, ngươi lại giải thích ràng cho trẫm."

      Nguyên Vũ đế hừ lạnh, cũng quản Chúc vương cầm tấu chương xem mà mồ hôi lạnh đầm đìa thế nào, chỉ lo chuyện tay chính mình.

      Chờ cuối cùng ông ta cũng xử lý tốt mấy quyển tấu chương bàn, chậm rãi đứng lên từ phía sau bàn tới trước mặt Chúc vương.
      HaYen thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 146: Tâm tật

      Editor: Bộ Yến Tử

      "Trẫm liên tục cho rằng, ngươi ở trong đám huynh đệ, tính tình trực tiếp nhất, làm động tác này. Nhưng mà nghĩ tới, trẫm nhìn lầm rồi."

      Nguyên Vũ đế từ cao nhìn xuống Chúc vương, ánh mắt nặng nề: "Mấy năm nay ngươi thay Lỗ gia làm bao nhiêu chuyện rồi? Đều nhất nhất cho ràng. Bằng , chức Vương gia này của ngươi, đừng nghĩ làm nữa."

      Chúc vương cả người run lên, vội vàng nằm sấp phục mặt đất, kêu khóc: "Phụ hoàng, nhi thần nhất thời hồ đồ, phụ hoàng tha thứ cho nhi thần ! Tha thứ nhi thần !"

      "Nhất thời hồ đồ?" Nguyên Vũ đế giận dữ phản cười: "Thời gian vài năm, ở trong miệng ngươi bất quá chính là 『 nhất thời 』?"

      Chúc vương do chưa bao giờ quỳ quá lâu như vậy, lại được dùng ngọ thiện, hơn nữa nỗi lòng sợ hãi, tim đập như nổi trống. Đối mặt Nguyên Vũ đế từng bước ép hỏi, Chúc vương khỏi túa mồ hôi lạnh, nhãn mạo kim tinh, môi run run nửa ngày thêm câu.

      Nguyên Vũ đế cả giận : "Trẫm hỏi ngươi, !"

      "Dạ!" Chúc vương giật mình cái, lại đột nhiên ngã xuống, mặt như giấy vàng cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.

      Lúc đầu Nguyên Vũ đế còn tưởng rằng ta dùng khổ nhục kế, trong lòng giận gấp đôi thậm chí chen chân đá ta hai cái. Thấy Chúc vương quả thực nửa điểm phản ứng, lại thăm dò thần sắc của ta, nhất thời cũng hoảng, vội mệnh cho Tự Nhân truyền thái y, cũng nâng Chúc vương xuống.

      Sau khi thái y chẩn trị, Chúc vương mạch tượng bất ổn, có tâm tật. Hôm nay đột nhiên té xỉu, là vì trước nay Chúc vương được nuông chiều từ bé, chưa từng đói bụng qua, mà hôm nay đến giờ cơm vẫn chưa được ăn cho nên đói đến hốt hoảng; thứ hai là vì cảm xúc quá mức kích động khẩn trương sở trí.

      "Bệ hạ, xưa nay tính tình Chúc vương gia táo bạo, cứ thế mãi, đối với thân thể của ngài ấy có hại lớn. Nếu là Chúc vương gia có thể tu thân dưỡng tính, tiếp tục tùy ý sinh khí, chắc thân thể dần dần chuyển tốt."

      Lời thái y Nguyên Vũ đế nghe vào trong tai, suy nghĩ lúc hỏi lại: "Tâm tật này của , có biện pháp trị tận gốc ?"

      "Hồi bệ hạ, Chúc vương gia là lần đầu tiên phát chi chứng tâm tật, tình huống đến cùng như thế nào, còn phải tinh tế quan sát mới biết. Vi thần tạm thời vô pháp đáp phúc bệ hạ."

      Thái y khom người đáp, Nguyên Vũ đế vẫy vẫy tay cho ông ta xuống.

      Cuối cùng, chuyện Chúc vương và Lỗ gia cũng bởi vì đột nhiên Chúc vương phát bệnh mà giải quyết được gì.

      Nguyên Vũ đế sợ lại mắng chửi Chúc vương, kích thích đến ta, tiếp tục truy cứu việc này, bất quá Nguyên Vũ đế vẫn trách cứ mẫu phi của Chúc vương phen, cũng để Quý phi ngừng nửa năm cung phụng trong cung của Tĩnh phi, xem như là biểu cái thái.

      Khi Lưu Đồng nhận được tin tức có liên quan đến Chúc vương, mới vừa cùng Tả Kiêu vệ Vệ Trường tán gẫu, tiễn người ra phủ.

      Nghe Chúc vương có tật, Tĩnh phi bị xích, Lưu Đồng chỉ cười lạnh.

      Bữa tối, Lưu Đồng nghe mùi ngon do tự tay Thường Nhuận Chi làm vịt Bát Bảo, chờ ăn no, đặt ngân đũa xuống, Lưu Đồng mới chuyện này cùng Thường Nhuận Chi.

      "Nàng xem, chuyện này trùng trùng cầm lấy, lại nhàng buông xuống." Khóe miệng Lưu Đồng khẽ nhếch, : "Sớm biết rằng là như thế này, phụ hoàng cần gì phải cầm hai tộc Tề - Lỗ lúc lâm triều."

      Thường Nhuận Chi múc cho chén canh, nghe vậy : " tình chân tướng tra ra, đương nhiên phải làm cho ra kết quả. Còn nữa, tâm tật Chúc vương đột phát, đó cũng là chuyện chưa từng đoán trước được."

      "Đó là ta nghĩ ra được phương pháp đào thoát chịu tội." Lưu Đồng khinh thường, tiếp nhận chén canh uống hơi cạn sạch.

      Thường Nhuận Chi gọi nha hoàn dọn bát đĩa, thượng sấu vu cùng nước ấm, nghe vậy khẽ nhíu mày, lắc đầu : "Thiếp ngược lại cảm thấy có thể Chúc vương là bị dọa ra tâm tật."

      "Hả?" Lưu Đồng có chút ngoài ý muốn, hiếu kỳ : "Điều này vì sao mà ?"

      "Thế nhân đều biết Chúc vương tì khí bạo ngược, chàng cũng có đề cập qua với thiếp, Chúc vương chủ thẩm án tử, thấy huyết ... Loại dễ dàng xúc động này, sinh khí, người cảm xúc kích động phập phồng, dễ dàng nhiễm bệnh và..."

      Thường Nhuận Chi dừng chút, Lưu Đồng truy vấn: "Và cái gì?"

      "... Chết bất ngờ." Thường Nhuận Chi giọng trả lời.

      Lưu Đồng nhất thời trợn to mắt: "Nàng theo chỗ nào biết cách này?" Lưu Đồng hỏi.

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lát, cảm thấy việc giải thích bệnh cao huyết áp rất phiền toái, liền nắm bắt theo góc độ của Lưu Đồng mà phân tích: "Khi con người phẫn nộ hoặc là sầu muộn, có thể trí bệnh can trí khoái, can đảm bất hòa. Người sở dĩ tì khí táo bạo, là vì tính nóng vượng, mà tính nóng vượng càng dễ dàng sinh khí, sinh khí lại làm cho gan bị hao tổn, càng ảnh hưởng khỏe mạnh của gan... Tuần hoàn ác tính như thế, dần dà, chết bất ngờ cũng phải có khả năng."

      Thường Nhuận Chi dừng chút, lại : "Thái y ta có tâm tật, khả năng đó là ta thương can sở trí."

      Thường Nhuận Chi còn hoài nghi, Chúc vương chỉ sợ có cao huyết áp.

      Tuy rằng số lần nàng gặp Chúc vương rất ít, nhưng so với đám người Kỳ vương, tựa hồ sắc mặt Chúc vương quả thực muốn "Hồng nhuận" rất nhiều, nghe bởi vì nhà ngoại của Chúc vương là võ tướng thế gia, từ học cách uống rượu, bây giờ cũng ngày | ngày ly khai rượu.

      Thử nghĩ chút, thời điểm cảm xúc của Chúc vương kích động phập phồng, tránh được nhiệt huyết đầu...

      Thường Nhuận Chi thầm lắc đầu, ném ý tưởng này qua bên.

      "Nghe nàng vậy, ngược lại quả thực có chút đạo lý." Lưu Đồng đăm chiêu : "Chúc vương lớn giọng, hơi hài lòng liền chửi ầm lên... người dễ dàng tức giận."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, : "Cho nên chàng cũng đừng nghĩ ta dựa vào khổ nhục kế giả dạng đáng thương mới tránh thoát kiếp này. Làm tốt, kiếp này của ta qua được lắp ba lắp bắp, càng khó cướp còn tại sau đầu."

      Lưu Đồng cười cười, khỏi "Di" tiếng, hỏi Thường Nhuận Chi: "Ta nghe lời này của nàng, làm sao lại cảm thấy có chút thích hợp nhỉ? Nhuận Chi, nàng vui sướng khi người gặp họa."

      Đây phải là tính cách của Nhuận Chi nha!

      "Ai bảo ta bắt nhốt cho Kỷ Quang Mạc cáo ngự trạng làm chi?" Ngữ khí Thường Nhuận Chi bình thản: "Nếu ta giam giữ Kỷ Quang Mạc, chuyện ở Duyện Châu sớm ràng trong thiên hạ, cũng cần Thụy vương phải Duyện Châu ám tra, chàng cũng cần lúc thành thân đến tháng liền bỏ lại thiếp mình rời kinh, mừng năm mới ở nhà với thiếp."

      Lưu Đồng xấu hổ cười cười, ôm Thường Nhuận Chi : "Còn giận hả?"

      " tức giận." Thường Nhuận Chi trả lời : "Thiếp luận mà thôi."

      Thường Nhuận Chi nghiêng đầu: "Chàng xem, ngày mai chàng lại muốn nữa, lại là vì chuyện ở Duyện Châu. Chính là do Chúc vương giam giữ Kỷ Quang Mạc mới có chuyện này, dẫn phát chuyện tình phía sau... Thiếp vui sướng khi người gặp họa sao nào? Là do ta hại người, cho thiếp vui sướng khi người gặp họa sao?"

      "Được, được, nàng muốn vui sướng khi người gặp họa cứ vui sướng khi người gặp họa ." Lưu Đồng vội vàng gật đầu, tuân theo nguyên tắc thà đắc tội tiểu nhân cũng bao giờ đắc tội với nữ nhân, ra vẻ hung tợn : "Thừa dịp này, Chúc vương cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi chút mới được, tốt nhất nghỉ ngơi mười năm hai mươi năm, về sau lại dám tùy tiện sinh khí mắng chửi người."

      Thường Nhuận Chi hừ , đẩy đẩy đầu Lưu Đồng.

      Vừa vặn đám nha hoàn bưng sấu vu và nước súc miệng lên, hai người súc miệng rửa mặt, Thường Nhuận Chi : "Chúc vương thế nào, chàng cũng đừng quản. Tả hữu sau này ta cũng vén nổi sóng gió gì —— thân thể ta bày ở chỗ kia. Quan trọng hơn vẫn là chuyện ngày mai chàng phải Duyện Châu."
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 147: Xa nhà

      Editor: Bộ Yến Tử

      Khi hạ thưởng Tả Kiêu vệ Vệ Trường đến phủ Cửu Hoàng tử, phụng mệnh lệnh của Nguyên Vũ đế tới nghe Lưu Đồng an bài.

      Duyện Châu tróc nã hai nhà Tề - Lỗ, Nguyên Vũ đế phái hai ngàn Tả Kiêu vệ theo Lưu Đồng. Những người này tự nhiên là nghe theo lời Tả Kiêu Vệ Trường phân phó, kể cả Tả Kiêu Vệ Trường cũng phải nghe sắp xếp của Lưu Đồng.

      Buổi chiều hai người thương nghị ít chi tiết, quyết định sáng sớm ngày mai dẫn người xuất phát Duyện Châu.

      Thường Nhuận Chi phải nữ tử bám người, trong thời gian thành thân với Lưu Đồng đến tháng mà xa nhà hai lần, cũng có oán hận gì. Chỉ là càng thêm cẩn thận chuẩn bị hành trang cho Lưu Đồng, lại dặn này dặn kia.

      Bộ dạng này của nàng, dừng ở trong mắt Lưu Đồng, lại càng cảm thấy đau lòng áy náy.

      Buổi chiều trước khi ngủ, động tác của Lưu Đồng có chút mạnh mẽ, làm Thường Nhuận Chi ăn chút đau khổ.

      Chuyện sau đó, Lưu Đồng áy náy càng sâu.

      Thường Nhuận Chi đùa : "Chàng tràn đầy tinh lực như vậy, lần này xuất môn, làm sao thiếp có thể yên tâm được..."

      Lúc đầu Lưu Đồng còn chưa hiểu hàm nghĩa che giấu trong lời của Thường Nhuận Chi, sau lúc lâu mới phản ứng lại, nhất thời đưa tay chọc ngứa nàng, cười : "Vậy nàng có muốn phóng tâm phúc ở bên người ta hay đây, tùy thời giám sát nhất cử nhất động của ta?"

      "Ai, thiếp nghĩ là có." Thường Nhuận Chi nhíu mày : "Nhưng mà phóng nữ , thiếp lo lắng; phóng nam , bảo được chàng lôi kéo nhân gia trêu hoa ghẹo nguyệt, bức bách nhân gia lên thuyền giặc của chàng làm sao bây giờ?"

      Lưu Đồng dở khóc dở cười.

      Thường Nhuận Chi vui đùa hai câu cũng nhắc lại chuyện này, nàng ôm lấy thắt lưng cường tráng rắn chắc của Lưu Đồng, giọng dặn : "Phiên này đến Duyện Châu, cũng thể coi như thoải mái đơn giản như lần trước Thụy vương tới đó ám tra bạo loạn. Chính chàng cũng phải cẩn thận chút."

      Lưu Đồng thuận thế hoàn trụ Thường Nhuận Chi, nghe vậy gật đầu : "Ta biết, nàng yên tâm."

      " thấy chàng bình an trở về, thiếp nào có yên tâm..." Thường Nhuận Chi hơi nhăn lông mày, ôm càng nhanh: "Nhớ viết thư đó nha, mỗi hai ngày phong."

      Lưu Đồng cười đáp ứng, lại : "Kỳ thực lần này ta , nhiều lắm là hơn mười ngày trở lại."

      "Vậy là chàng muốn viết thư?"

      " có." Lưu Đồng vỗ về phần lưng trắng nõn mịn màng của nàng, : "Nếu da mặt nàng đủ dày, sợ chờ ta trở lại, trong kinh truyền khắp Cửu Hoàng tử và Cửu Hoàng tử phi như keo như sơn khắc chia lìa... Mỗi ngày ta viết mười phong thư gửi về nhà, ta đây cũng có thể viết."

      Thường Nhuận Chi cười mắng : "Mồm mép lém lỉnh hoạt..."

      Còn chưa xong nàng nhanh chóng ngậm miệng lại, Lưu Đồng chịu buông tha nàng, nhất thời ôm lấy nàng đặt dưới thân, cười tủm tỉm : "Còn ta miệng lưỡi trơn tru, nàng thả thí thử có phải hay ..."

      Trời luôn muốn sáng rất nhanh, sáng sớm ngày thứ hai Thường Nhuận Chi chịu đựng cái đau của xương sống, thắt lưng và cả chân nữa, đứng dậy thay Lưu Đồng kiểm kê lại hành trang lần nữa.

      Diêu Hoàng hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng, lại thay nàng chải tóc.

      bên chải, bên mỉm cười với Thường Nhuận Chi: " nương, hôm qua Ngụy Tử ngủ rất trễ, hôm nay thể thức dậy sớm. Nô tì nhẫn tâm kêu nàng ta, lúc này thay nàng ta xin phép với nương."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, hỏi: "Ngụy Tử xảy ra chuyện gì? Thường ngày nàng ta nghỉ ngơi rất quy luật mà."

      Diêu Hoàng cười cười, Thường Nhuận Chi nhìn gương mặt tươi cười thần bí của Diêu Hoàng trong gương đồng, : "Ngươi còn học theo Ngụy Tử, chuyện bí hiểm. Còn nhanh ?"

      Diêu Hoàng cười : "Chuyện cụ thể làm sao, nô tì có chính mắt nhìn thấy, cho nên biết. Bất quá theo Ngụy Tử linh tinh lộ ra hai câu, còn có bộ dáng hưng phấn cùng cao hứng buổi tối hôm qua của nàng ta, hơn phân nửa là nàng ta và Hoa Trạch có tiến triển."

      "Hửm?" Thường Nhuận Chi cũng cười: "Nữ đại bất trung lưu, xem ra Ngụy Tử lập gia đình, sắp tới."

      Diêu Hoàng cười : "Cũng biết lúc nào Hoa Trạch đến trước mặt nương cầu cưới Ngụy Tử."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm: "Lúc trước có với Ngụy Tử, nữ hài tử phải nên dè dặt chút, làm sao đều phải chờ Hoa Trạch tự mình tới cửa cầu cưới mới tốt."

      Dừng chút, Thường Nhuận Chi với Diêu Hoàng: "Lúc này, toàn thân toàn tâm nàng ta đều nhào đến người Hoa Trạch, ngươi ở bên cạnh nàng ta cần phải thêm cho nàng ta hai."

      Diêu Hoàng xác nhận, : "Ngụy Tử vẫn có chừng mực, nương cần lo lắng."

      "Ừ."

      Diêu Hoàng chải đầu cho Thường Nhuận Chi xong, bên kia Lưu Đồng cũng tỉnh lại.

      Thường Nhuận Chi nhìn rời giường mặc xiêm y, súc miệng rửa sạch mặt rồi lau khô, : "Đồ ăn sáng chuẩn bị rồi, trước ăn chút điếm điếm dạ dày."

      Hai phu thê cười cười dùng tảo thiện, sắc trời còn .

      Người của Tả Kiêu vệ trực tiếp ở ngoài cửa thành tập kết, Lưu Đồng chỉ cần trước thần khi đuổi tới nơi đó hội hợp cùng bọn họ là được.

      Thường Nhuận Chi tiễn ra phủ Cửu Hoàng tử.

      Lúc này ngoài phủ vẫn là vạn lại câu tịch, hai ngọn đèn lồng lớn ở cửa phủ Cửu Hoàng tử chiếu sáng trưng xung quanh.

      "Bảo trọng thân thể."

      Thường Nhuận Chi nhón chân, sửa sang lại áo cừu mao lĩnh cho Lưu Đồng, : "Sớm chút trở về."

      Lưu Đồng cười cười, duỗi tay nắm lấy tay nàng, đặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve, lại thăm dò nàng sau đó hôn hôn lên trán nàng, vừa lòng cất bước lên ngựa, cười : "Nhuận Chi, chờ ta từ Duyện Châu trở về mang theo lễ vật tặng cho nàng. Hai phần."

      Thường Nhuận Chi nở nụ cười, hướng phất phất tay.

      Lưu Đồng giơ roi lên, quát tiếng "Giá", dẫn theo người cưỡi ngựa rời khỏi phủ.

      Thường Nhuận Chi tiếp tục đợi đến khi còn nghe được tiếng vó ngựa, mới quay vào phủ, trở về phòng ngủ ngủ bù.

      Chỉ còn lại mình nàng trong phủ, Thường Nhuận Chi thấy có việc gì. Cho nên ngày hôm sau nàng và Diêu Hoàng thương lượng trở về Hầu phủ xem xem, giết thời gian.

      Diêu Hoàng tự nhiên có dị nghị.

      Đưa bái thiếp về Hầu phủ, khi hạ thưởng Thường Nhuận Chi dẫn người trở về.

      Tiểu Hàn thị vui sướng tới đón nàng, cười : "Hôm qua lão thái thái còn nhắc tới, có thời gian ngươi có thể trở về chuyến trờ chuyện cùng lão nhân gia bà. Ngươi xem, người nhắc là linh nghiệm, hôm qua mới nhắc tới ngươi, hôm nay ngươi trở lại rồi."

      Thường Nhuận Chi nắm tay tiểu Hàn thị, cười trả lời bà ta: "A Đồng lại xa nhà ban sai, con mình ở phủ Hoàng tử đợi lại người tán gẫu, nên dứt khoát trở về thăm lão thái thái và thái thái, cùng mọi người trò chuyện chuyện phiếm."

      "Ở phủ Hoàng tử hết thảy tốt hết sao?" Tiểu Hàn thị thân thiết hỏi: "Cửu Hoàng tử đối với ngươi tốt ?"

      "Đều tốt." Thường Nhuận Chi vuốt cằm : "Trong phủ mọi chuyện hài lòng, mẫu thân yên tâm ."

      "Vậy liền tốt."

      Tiểu Hàn thị cười cười, Thường Nhuận Chi hiếu kỳ : "Con coi mẫu thân tựa hồ phá lệ cao hứng, trong nhà có phải có việc vui hay ?"

      Vừa , tươi cười mặt tiểu Hàn thị càng sáng hơn: "Liền chúc ngươi mắt sắc, vậy mà cũng bị ngươi đoán được rồi."

      Tiểu Hàn thị vừa vừa : "Hôn của Hồng nhi và Hộc nhi định ra sai biệt lắm."

      "Hả? Mẫu thân cho hai vị đệ đệ nhìn trúng hai nhà kia?" Thường Nhuận Chi cười hỏi: "Có thể làm con dâu của mẫu thân, đúng là hảo phúc khí."

      "Ngươi vui mừng dễ nghe dỗ ta." Tiểu Hàn thị ha ha cười: "Bất quá ta còn thích nghe ngươi vậy đó."

      Thường Nhuận Chi che miệng cười, : "Mẫu thân thích nghe, con đây liền dùng sức vơ vét lời hay hò hét ngài."

      "Cảm tình tốt ." Tiểu Hàn thị nhíu mày cười cười: "Sau này ngươi tốt, nhưng đừng trọng hình dáng ."
      HaYenMinhang thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 148: Liền hỉ

      Editor: Bộ Yến Tử

      Mẫu nữ hai người đường tới, tiểu Hàn thị giới thiệu tình huống gia thế hai nàng dâu mới định.

      "Hồng Nhi và Hộc Nhi thể so với đích trưởng tử là đại ca các ngươi, sau này muốn kế thừa gia nghiệp, cho nên thời điểm chọn tiểu tức phụ, ngược lại cũng coi trọng dòng dõi xuất thân." Tiểu Hàn thị : "Định thân hôn cho Hồng nhi là lão sư của ở Quốc Tử giam, chi nữ Thái học Tiến sĩ, tiểu nữ hài kia ta cũng có xem qua, tính tình đúng là nhàn tĩnh biết quy củ lại biết đại thế, làm người chất phác. Định hôn cho Hộc nhi cũng là chi nữ hộ thương hộ, là tự Hộc nhi chọn trúng."

      đến đây, tiểu Hàn thị lại thêm câu: " là con lớn cần nương."

      Thường Nhuận Chi cười : "Nhị đệ và Tam đệ trưởng thành, tự nhiên là muốn thành gia lập nghiệp. Mẫu thân luyến tiếc bọn họ, bằng cứ cho bọn đính hôn."

      "Ngươi chế nhạo ta." Tiểu Hàn thị cười điểm điểm trán Thường Nhuận Chi, khỏi thở dài : "Hồng nhi và Hộc ngược lại thôi , chính là Hộc nhi tự mình xem trọng nương kia, trong lòng ta khó tránh khỏi có chút lo lắng."

      Thường Nhuận Chi ôn nhu : "Đó cũng là duyên phận của Tam đệ, người mà Tam đệ tự mình xem trọng, chỉ cần nương kia tốt, cũng có gì ổn."

      " như thế..." Tiểu Hàn thị dừng lát, buồn cười lắc đầu : "Quên , lão thái thái cũng có ý kiến, ta tự nhiên cũng thể phản đối. Tả hữu sau này thành thân, là hai phu thê bọn sống với nhau, ta làm gì thao đa tâm như vậy."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm : "Mẫu thân nhìn thông suốt là phải, nhưng đừng vì chuyện này tự mình hờn dỗi. Bằng , Tam đệ mà biết chỉ sợ trong lòng bất an."

      đường xong, rất nhanh đến tiểu viện của lão thái thái.

      Lão thái thái vừa ngủ trưa dậy, ổn định tinh thần cho tỉnh táo, nghe nha hoàn bẩm báo thái thái và Tam nãi nãi đến, mỉm cười cho người mời các nàng vào.

      "Con dâu nhắc người đúng là linh nghiệm. Này nha, hôm qua mới nhắc Nhuận Chi, hôm nay nàng trở lại."

      Tiểu Hàn thị cười bảo nha hoàn vén rèm, cho ánh sáng lọt vào phòng, lại phân phó nha hoàn dâng nước trà và điểm tâm.

      Thường Nhuận Chi vấn an lão thái thái, bà cười bảo nàng ngồi xuống.

      "Lần trước lúc ngươi lại mặt, nhìn tiểu phu thê các ngươi quan hệ rất tốt, bây giờ còn ân ái ?" Lão thái thái trắng ra, khiến sắc mặt Thường Nhuận Chi ửng đỏ, nhàng gật đầu: "Tạ lão thái thái quan tâm, đĩnh, đĩnh ân ái..."

      Lão thái thái cười càng thoải mái: "Sống tệ là tốt, thấy ngươi sinh hoạt thư thái, tâm của ta có thể buông xuống rồi. Phụ thân ngươi dưới gối có ba nữ nhi, cũng chỉ có ngươi làm người ta lo lắng."

      Thường Nhuận Chi khỏi cúi đầu, nghe lão thái thái từ tốn .

      Tiểu Hàn thị ngồi ở bên, thường thường chen vào mấy câu tốt cho Thường Nhuận Chi, vui đùa : "Lúc trước khi Nhuận Chi lại mặt, lão thái thái còn cho Nhuận Chi hầu hạ, nàng là Hoàng tử phi, thân phận đoan đoan. Hôm nay Nhuận Chi trở về, ngài lại giáo huấn nàng, hơn phân nửa là vì tôn nữ tế (cháu rể) của ngài có ở đây."

      Lão thái thái trừng mắt liếc tiểu Hàn thị, nghiêm mặt : "Nếu có tôn nữ tế ở đây, ta cũng ở trước mặt giáo huấn Nhuận Chi. Nhuận Chi có thể nghe hiểu lời ta là được."

      Thường Nhuận Chi vội tỏ thái độ: "Lão thái thái cái gì, cháu đều nghiêm cẩn nghe."

      "Ngươi xem."

      Lão thái thái điểm điểm cằm nhìn tiểu Hàn thị, tiểu Hàn thị : "Nhuận Chi nghe lời biết chuyện, lão thái thái ngài cũng thể phủ nhận công lao của đích mẫu ta đây nhé."

      "Phải, là ngươi dạy giỏi." Lão thái thái bật cười, nhìn Thường Nhuận Chi : "Ngươi nhìn thử mẫu thân ngươi, bao nhiêu tuổi rồi còn ở trước mặt ta làm nũng."

      Thường Nhuận Chi cười : "Đó là bởi vì mẫu thân xem ngài như mẹ ruột, lão thái thái nên kiêu ngạo mới phải."

      Lão thái thái cười cười, lát sau mới gật đầu: "Cũng đúng, đời này của ta cũng có chuyện gì thư thái."

      Sau khi lão thái thái lời này, khỏi bắt đầu ức từ trước.

      Tiểu Hàn thị và Thường Nhuận Chi quy củ nghe, có nửa điểm kiên nhẫn.

      Sau đó vẫn là tiểu nha hoàn đến nhắc nhở lão thái thái, đến giờ lễ Phật, lão thái thái mới ngừng .

      Tiểu Hàn thị cùng Thường Nhuận Chi nhìn theo lão thái thái tiểu phật đường, tiểu Hàn thị : "Nhuận Chi, ngươi trò chuyện cùng di nương ngươi , sau khi dùng xong buổi tối lại về phủ Hoàng tử mới hảo?"

      Thường Nhuận Chi có dị nghị.

      Nhạc thị luôn luôn ở tại tiểu viện của mình chờ Thường Nhuận Chi đến, nhìn thấy Thường Nhuận Chi lập tức vui mừng, lôi kéo nàng : "Tam nương tới, di nương chờ ngươi hơn nửa ngày."

      "Lúc nãy cùng thái thái đến tiểu viện của lão thái thái chuyện." Thường Nhuận Chi cười nắm tay Nhạc thị vào nhà, hỏi: "Di nương làm gì vậy?"

      Nhạc thị : "Nhàn rỗi có chuyện gì làm, nên đan vài cái túi lưới."

      Nhạc thị cầm túi lưới trong khuông châm tuyến ướm lên người Thường Nhuận Chi, lắc đầu : "Nhìn có vẻ lớn hơn người chút."

      Bà đặt túi lưới trong tay xuống, hỏi Thường Nhuận Chi: "Nghe Hầu gia và thái thái , Cửu Hoàng tử xuất môn ban sai. Lúc này bao giờ mới trở về?"

      Thường Nhuận Chi : "Nhiều nhất nửa tháng."

      "Vậy nếu tam nương có chuyện gì, trở về Hầu phủ chơi." Nhạc thị cười : "Thường thường vẫn luôn nghe thái thái nhắc tới tam nương."

      "Vậy di nương có nhắc tới ta?" Thường Nhuận Chi cười hỏi.

      Nhạc thị vuốt cằm : "Thái thái nhắc tới tam nương, di nương tự nhiên cũng nhớ tam nương."

      Nhạc thị và Thường Nhuận Chi ngồi xuống, do dự hồi, Nhạc thị vẫn giọng hỏi Thường Nhuận Chi: "Trông Hạ và Tìm Đông mang tới phiền toái cho Tam nương chứ?"

      Thường Nhuận Chi vừa nghĩ liền hiểu Nhạc thị muốn hỏi cái gì, nàng cười cười, cũng giọng trả lời Nhạc thị: "Di nương yên tâm , Trông Hạ và Tìm Đông rất thành , cũng thể thấu bên người A Đồng. Mặc dù các nàng thực dám thấu bên người A Đồng, A Đồng cũng quan tâm các nàng."

      Nhạc thị nhàng thở ra, cười : "Tam nương có thể long trụ trái tim Cửu Hoàng tử tốt."

      "Giữa vợ chồng, chuyện long tâm, chỉ thổ lộ tình cảm." Thường Nhuận Chi cười cười, nghiêng đầu tựa vào vai Nhạc thị: "Di nương cần vì chuyện này mà lo lắng đề phòng, lui vạn bước chẳng sợ tương lai A Đồng sinh tâm tư khác, ta cũng có gì ổn. Chàng làm sao đối ta, ta làm sao đối chàng. Quan hệ giữa người với người, vốn là lẫn nhau, phải sao."

      Nhạc thị đau lòng ôm nữ nhi, lâu sau mới : "Di nương sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng... Dù sao, nam nhân đều là như vậy, nếu có ngày Cửu Hoàng tử di tình biệt luyến, di nương sợ Tam nương tiếp thụ được..."

      " ." Thường Nhuận Chi cười cười: "Nam nhân nếu thay lòng, ngăn cản được. Ta có thể làm, chính là sau khi thay lòng, bảo vệ tâm chính mình... Ta có chừng mực, di nương an tâm."

      Nhạc thị lúc này mới gật gật đầu, lại nghĩ tới chuyện, : "Đại nãi nãi đoán được ngày lâm bồn, Tam nương nếu có việc gì, chờ Đại nãi nãi sinh hạ hài tử, trở về ôm ôm."

      Dân gian có cách ôm hài tử nhiều dễ dàng có thai, Nhạc thị đề nghị này tự nhiên cũng là suy nghĩ nhường Thường Nhuận Chi sớm mang thai.

      Thường Nhuận Chi cũng chống đẩy, : "Đại tẩu sinh hài tử, ta đương nhiên phải trở về nhìn chất nhi. Chờ đại tẩu ra tháng, trong ngoài Hầu phủ còn muốn lo hôn cho Nhị đệ và Tam đệ. Ngược lại là hỉ gián đoạn."

      Nhạc thị cùng Thường Nhuận Chi đều nở nụ cười.
      HaYenMinhang thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 149: Sầu lo

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi bắt đầu lắc lư qua ngày ở Hầu phủ và phủ Hoàng tử.

      Làm Hoàng tử phi như nàng quả thực rất thích ý, Lưu Đồng là Hoàng tử được sủng ái, nên có rất ít người đến nịnh bợ. Chẳng sợ tại theo Thụy Vương làm việc, thanh danh địa vị có điều đề cao, cũng có người đến tới cửa bái phỏng —— Thường Nhuận Chi nghĩ, có thể là vì vị trí phủ Cửu Hoàng tử tương đối thiên .

      cần xã giao cùng các quan thái thái, đương nhiên Thường Nhuận Chi mừng rỡ thoải mái.

      Mặt khác, hậu viện phủ Hoàng tử sạch thanh tịnh, có chuyện gì sốt ruột, càng làm cho Thường Nhuận Chi mỗi ngày được thư thái.

      Nàng thường xuyên về nhà mẹ đẻ, tiểu Hàn thị có nửa điểm ý kiến.

      "Cửu Hoàng tử có trong phủ. Ngươi đợi ở đó cũng có người tán gẫu, chẳng bằng trở về bồi lão thái thái chuyện." Tiểu Hàn thị cười tủm tỉm nhìn Thường Nhuận Chi, : "Thấm Chi theo Thừa Học, cũng có hai năm gặp mặt nàng; còn về Mộc Chi, tuy rằng gả gần, thường ngày nàng cũng thường xuyên trở về nhìn, bây giờ Thụy Vương bận rộn, nàng cũng vội theo, ít nhất nửa năm mới thấy nàng."

      Thường Nhuận Chi nghe giọng có tí xíu oán trách của tiểu Hàn thị, : "Mặc dù đại tỷ tỷ ít khi trở về, nhưng vẫn nhớ tới thái thái cùng lão thái thái. Ta và đại tỷ tỷ gặp nhau nhiều, nhưng mỗi lần đều nghe nàng nhắc tới người trong nhà. Lúc đại tỷ tỷ có thời gian rảnh, nhất định hồi phủ, thái thái cứ an tâm chờ."

      Tiểu Hàn thị than tiếng, thầm: "Thụy Vương bây giờ thành người đắc dụng trước mặt Thánh thượng, Mộc Chi là Vương phi cũng biết bao giờ mới được thoải mái... Bảo đảm ngày nào đó có người đưa nữ nhân tới Vương phủ..."

      Thường Nhuận Chi đỡ tiểu Hàn thị, nghe tiểu Hàn thị giọng với nàng: "Năm rồi thấy Thánh thượng đề bạt Thụy Vương, Đại tỷ tỷ ngươi còn được thư thái. Thụy Vương bây giờ ở trước mặt Thánh thượng có địa vị cao, người có tâm địa gian giảo, vậy tâm tư cũng bắt đầu linh hoạt. Thủ đoạn đưa nữ nhân lung lạc quan hệ đều rất hữu hiệu, ngay cả phụ thân ngươi cũng từng thu nữ tử như vậy, cũng may lão thái thái bảo chuyển ra ngoài, ngược lại cũng ở trong phủ kích thích được chút bọt nước nào."

      Tiểu Hàn thị lại thở dài: " đến cùng, người trong hậu viện phủ Thụy Vương cũng nhiều lắm..."

      Thụy Vương trừ bỏ Vương phi là Thường Mộc Chi, chỉ có ba thị thiếp, trong đó người là nha hoàn hồi môn của Thường Mộc Chi.

      So với Nguyên Vũ đế và Thái tử, thậm chí là Kỳ vương, hậu viện của Thụy Vương có vẻ rất đơn điệu.

      Khó trách tiểu Hàn thị thầm chuyện này.

      "Nam nhân có thân phận địa vị liên tục lên cao, bạc có chút ít như vậy, sinh ra ý tưởng gì? Tiền quyền ngày càng nhiều, ý tưởng hoặc nhiều hoặc ít biến." Tiểu Hàn thị sầu lo : "Nhìn Thụy Vương cũng phải người thích sắc đẹp, cùng Đại tỷ tỷ ngươi thành thân mấy năm nay vẫn liên tục ân ân ái ái. Cũng biết tương lai như thế nào..."

      Tương lai của Thụy Vương và Thụy Vương phi, Thường Nhuận Chi cảm thấy nên nhiều lời.

      Tiểu Hàn thị sầu lo phủ Thụy Vương, Thường Nhuận Chi làm sao lo? Chẳng qua tiểu Hàn thị sầu lo là tương lai Thường Mộc Chi làm nữ nhân và thê tử, mà Thường Nhuận Chi lo, Thụy Vương cũng là nhi tử Hoàng đế, Vương gia đứng đắn tương lai.

      Các nàng sầu lo phải việc, nhưng trăm sông đổ về biển, tương lai của Thụy Vương, cũng đại biểu cho tương lai Thường Mộc Chi sao?

      Thường Nhuận Chi trầm mặc, sau đó cười với tiểu Hàn thị: "Thái thái mới Đại tỷ tỷ canh giữ ở phủ Thụy Vương, có thời gian trở lại Hầu phủ nhìn thử, lúc này lại bắt đầu lo lắng chuyện tương lai Đại tỷ tỷ... Đại tỷ tỷ canh giữ ở phủ Thụy Vương, làm sao phải coi giữ Thụy Vương? Thụy Vương tính tình rộng nhân, cùng Đại tỷ tỷ luôn luôn ân ái, Đại tỷ tỷ thay lo liệu hậu viện, cùng các vị quan phu nhân xã giao, là hiền thê. Theo ta thấy, Thụy Vương chỉ có càng ngưỡng mộ Đại tỷ tỷ, sầu lo của thái thái, có thể buông xuống."

      Tiểu Hàn thị nghe nàng liền nở nụ cười: "Chuyện gì đến miệng ngươi, đều là chuyện tốt."

      Thường Nhuận Chi cười : "Thái thái chính là ưu tư quá nặng, nên hướng chuyện tới cái tốt mà nghĩ."

      "Cũng phải." Tiểu Hàn thị gật đầu, lại đối với Thường Nhuận Chi : "Đến cùng là nữ nhi gả , như nước hắt ra ngoài, Mộc Chi là tiểu tức phụ hoàng gia... Nàng trở về Hầu phủ, ta cũng thể thường xuyên chạy tới phủ Thụy Vương tìm nàng, miễn cho người ta nhảm. Bây giờ ngươi cũng xuất giá, vừa là tỷ muội của Mộc Chi vừa là chị em dâu, còn nữa, trước nay Thụy Vương và Cửu Hoàng tử tương thân tương ái, nếu ngươi có việc gì, cũng thay ta chạy tới phủ Thụy Vương nhiều chút."

      Thường Nhuận Chi hiểu ý tứ tiểu Hàn thị, gật đầu đáp ứng.

      Đáng thương lòng phụ mẫu trong thiên hạ, mặc dù nữ nhân trưởng thành, làm phụ mẫu như cũ thể lo.

      Cũng may Đại nãi nãi Triệu Thanh Dao Hầu phủ sắp lâm bồn, dời lực chú ý của tiểu Hàn thị.

      Triệu Thanh Dao sắp sinh, khi Thường Nhuận Chi nhận được tin tức ở tiểu viện của lão thái thái cùng với lão thái thái.

      Lão thái thái tụng kinh, còn Thường Nhuận Chi ngồi bên chép kinh.

      Chuyện chép Kinh Phật, là lần trước Thường Nhuận Chi bị lão thái thái triệu gấp từ thôn trang về, tự giác lĩnh phạt chép Kinh Phật sau đó lại bắt đầu thích công việc giết thời gian này.

      Trước khi nhận Thánh chỉ tứ hôn, Thường Nhuận Chi tới thôn trang, Lưu Đồng lại đuổi theo tới đó, ở chung với Thường Nhuận Chi hai ngày. Sau khi Lưu Đồng , Thường Nhuận Chi bị lão thái thái triệu về phủ, còn răn dạy nàng phen.

      Thường Nhuận Chi là người theo thuyết vô thần, cũng phải rất tin tưởng Phật Tổ, thần minh hư vô mờ mịt gì đó. Mặc dù bản thân nàng chết mà trùng sinh có chút thần kỳ, nhưng còn đến nỗi để nàng hết lòng tin theo tôn giáo.

      Cho nên đối với việc người Đại Ngụy thờ phụng Phật giáo cũng tốt, người Tây Vực thịnh hành Hoả giáo cũng tốt, Thường Nhuận Chi vẫn duy trì tôn trọng tôn giáo, tôn trọng nguyên tắc thờ phụng tôn giáo. Còn về phần nàng, nàng chỉ tin nhân định thắng thiên.

      Nhưng mặc kệ cách nào, thứ nhất khi chép Kinh Phật có thể bình tâm tĩnh khí, thứ hai có thể luyện chữ, thứ ba có thể giết thời gian, Thường Nhuận Chi bài xích.

      Tin tức Triệu Thanh Dao bắt đầu đau bụng sinh truyền đến, Thường Nhuận Chi đặt bút xuống nhìn lão thái thái.

      Nha hoàn đến bẩm báo : "Thái thái tới viện của Đại gia, bảo nô tì đến tiếng cho lão thái thái và Tam nãi nãi. Bên kia đúng là loạn, thái thái lão thái thái cũng đừng qua. Thái thái , chờ Đại nãi nãi sinh, thái thái tự mình đến báo tin vui cho lão thái thái."

      Vốn dĩ lão thái thái nhắm mắt niệp phật châu, lúc này lặng lẽ mở mắt, gật đầu với nha hoàn : "Trở về với thái thái các ngươi, ta biết. Để nàng hảo hảo an bài, đây chính là hài tử đầu tiên đời thứ tư của Hầu phủ chúng ta, cần phải tỉ mỉ chút."

      Nha hoàn lên tiếng trả lời sau đó rời khỏi đó, lão thái thái muốn từ bồ đoàn đứng lên, Thường Nhuận Chi vội qua đỡ bà ta.

      Lão thái thái nhìn mặt ngoài bình tĩnh, nhưng thấy biểu bà ta thường xuyên nhìn về phía cửa và đứng dậy hai vòng, ra trong nội tâm lão thái thái cũng là kích động hưng phấn.
      HaYenMinhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :