1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 140: Biện pháp

      Editor: Bộ Yến Tử

      Hai phu thê mấy ngày gặp, tự nhiên muốn hỗ tố tâm phen.

      Chờ hai người đứng dậy, sắc trời cũng đen.

      Diêu Hoàng cho người bày cơm, Thường Nhuận Chi gọi nàng ta lại giọng dặn dò vài câu, giao đãi vấn đề chỗ ở áo cơm của Thụy vương.

      "Chuyện Thụy vương gia ở trong phủ, đừng cho nhiều người biết. Tin tức này thể truyền ra ngoài."

      Thường Nhuận Chi :

      "Người hầu hạ bên kia, ngươi phải giao đãi ràng."

      Diêu Hoàng gật đầu xác nhận.

      Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi, cười :

      "Ngũ ca câu nệ tiểu tiết, cũng phải ở nơi này của ta nghỉ ngơi qua, cần thiết mọi chuyện đều chú ý."

      Thường Nhuận Chi dừng lúc, nhìn về phía Lưu Đồng :

      "Thiếp đây phải nghĩ cho cái chân bị thương của Thụy vương sao?"

      Thường Nhuận Chi gắp thêm thức ăn cho Lưu Đồng, hỏi :

      "Thụy vương bị thương có nặng ? Bao lâu có thể tốt? Thiếp thấy huynh ấy còn xong."

      Lưu Đồng :

      "Bị ngã ngựa, đại phu xem qua rồi, chỉ là bị trẹo gân. Tình huống có chút nghiêm trọng, phỏng chừng phải dưỡng hơn tháng."

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ hồi lâu:

      "Vừa vặn Thụy vương xong xuôi kiện việc xấu, cũng có thể dùng chuyện này làm cái cớ, tạm thời nghỉ ngơi thời gian."

      Lưu Đồng cũng gắp đồ ăn cho vào chén Thường Nhuận Chi, trả lời nàng:

      "Buổi chiều mệt nhọc, ăn nhiều chút nha."

      Thường Nhuận Chi đỏ mặt, khỏi trừng mắt nhìn Lưu Đồng.

      Sau khi dùng cơm, Thường Nhuận Chi tinh tế lại toàn bộ chuyện trong phủ Hoàng tử cho Lưu Đồng nghe.

      Lưu Đồng có cũng được mà có cũng sao nghe, cũng mấy để tâm.

      Thường Nhuận Chi thấy, vài câu cho xong tình huống này, sau đó chủ động nhắc tới chuyện khác.

      "Lúc trước chúng ta có qua, chuyện chuyển biến phương pháp giúp đỡ người Tây Vực. nhiều ngày, chàng có ở đây, lúc nhàn rỗi thiếp suy nghĩ được hai biện pháp."

      Thường Nhuận Chi nghiêng người dựa vào cái đệm phía sau, nhàn nhạt .

      Quả nhiên, toàn bộ lực chú ý của Lưu Đồng đều chuyển đến chuyện nàng , hai mắt sáng lấp lánh nhìn Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi chỉ cười thèm .

      Lưu Đồng sửng sốt chớp chớp mắt, giật mình phản ứng lại, vừa cười vừa nhéo nhéo mũi nàng:

      "Phụ nhân lớn mật, vậy mà ở trước mặt vị hôn phu của nàng làm bộ làm tịch, phải bị tội gì?"

      Thường Nhuận Chi hừ tiếng, :

      "Nếu như chàng muốn bắt thiếp vấn tội, vậy biện pháp này, thiếp vĩnh viễn ra khỏi miệng đâu."

      "Nhuận Chi ngoan, nàng tốt nhất."

      Lúc này, Lưu Đồng tước vũ khí đầu hàng, giữ chặt Thường Nhuận Chi, hung hăng hôn cái lên mặt nàng:

      "Mau cho ta biết , đến cùng là biện pháp gì?"

      Vui đùa hai câu, Thường Nhuận Chi trở nên nghiêm túc với Lưu Đồng:

      "Năm rồi chàng giúp đỡ người Tây Vực ở hai nơi là Tây Vực và kinh thành. Kinh thành bên này chàng giao bạc cho Thiện đường, Tây Vực bên kia giao bạc cho Ma Cát, đúng ?"

      Lưu Đồng vuốt cằm, Thường Nhuận Chi tiếp:

      "Bên Thiện đường có chàng nhìn chằm chằm, chắc cũng thể quá phận. Nhưng là bên phía Tây Vực, chàng giao bạc, dường như bọn họ cũng biết chàng là người thầm giúp đỡ bọn họ đâu?"

      Lưu Đồng gãi gãi đầu, lên tiếng phủ nhận.

      "Ta giúp bọn họ, vốn xuất phát từ ý nghĩ của mình, cũng đợi bất kỳ hồi báo gì từ bọn họ cả. Đương nhiên cũng gióng trống khua chiêng cho họ biết, là ta ngầm trợ giúp người Tây Vực."

      Thường Nhuận Chi nghe được lời này của Lưu Đồng, trong lòng thầm thở dài.

      Nếu đổi lại là nàng, có thể tuyệt đối đại như vậy á.

      "Bọn họ biết là chàng cho bạc ngược lại cũng thôi, sợ là sợ, bút bạc này cũng có rơi xuống đúng chỗ."


      Thường Nhuận Chi hỏi Lưu Đồng:

      "Chàng có tra qua chưa, bạc chàng cho, họ dùng làm việc gì?"

      Lúc này, vẻ mặt Lưu Đồng rất nghiêm túc, hỏi Thường Nhuận Chi:

      "Nàng là muốn hỏi, có phải Ma Cát nuốt bạc ta cho hay sao?"

      Thường Nhuận Chi gật đầu.

      "Ma Cát là Tư tế của chúng ta, là người đại biểu giúp chúng ta đối thoại với A Duy Tháp. Giáo chúng tuyệt đối tin cậy và sùng bái Ma Cát đến độ nàng thể tưởng tượng. Ở trước mặt ta sao, nhưng nàng đừng nên trước mặt bọn họ nha."

      Lưu Đồng dặn dò Thường Nhuận Chi.

      Thấy rất nghiêm cẩn, Thường Nhuận Chi tự chủ vuốt cằm.

      Bây giờ Lưu Đồng mới trả lời vấn đề mà Thường Nhuận Chi hỏi.

      "Bên phía Tây Vực cách đây quá mức xa xôi, ta ở đây chỉ có hai ba người. Có phải Ma Cát nuốt riêng bạc của ta hay , ta có khả năng biết đến."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, :

      "Quên , bây giờ đòi hỏi phải thay đổi phương thức chi trợ người Tây Vực. Nếu lại làm bạc năm rồi chàng cho có dùng đúng chỗ hay , cũng có tác dụng gì."

      Lưu Đồng gật đầu, hỏi Thường Nhuận Chi:

      "Nàng nghĩ ra biện pháp gì?"

      Thường Nhuận Chi :

      "Biện pháp thứ nhất, là nhằm vào Tây Vực bên kia. muốn dạy người ta bắt cá, phải nghĩ biện pháp cung cấp cơ hội cho bọn họ có thể lao động. Thiếp cảm thấy, chúng ta có thể cho người của chàng, cầm tiền vốn, thu hút người Tây Vực thành lập thương đội lui tới từ kinh thành cùng Tây Vực, làm buôn bán lại."

      "Làm buôn bán?"

      Lưu Đồng nhíu lông mày.

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, :

      "Lúc trước phải chàng có qua sao, chàng cũng làm sinh ý, nhưng vì trong kinh thành phàm là tiền sinh ý, phía sau đề có thế lực chống lưng, căn bản cắm tay vào xong cho nên mới buông tha. Nhưng thành lập thương đội, đề cập đến thế lực phía sau, dù sao thương đội là để mắt ở Tây Vực. Có Hoàng tử danh nghĩa là chàng, việc vận chuyển của thương đội cũng có thể thuận lợi hơn. Nếu có thể nắm chắc lợi ích, đối với chúng ta cũng có ưu việt, như vậy chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?"

      Thường Nhuận Chi đối với tiền bạc cũng có dục vọng chiếm lấy quá lớn, nhưng chịu nổi cách thức Lưu Đồng giúp đỡ người Tây Vực, đó là chủ nhân đốt tiền đó. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp toàn là tiền. Nếu có thể như nàng mong muốn, thành lập thương đội để kiếm tiền, Thường Nhuận Chi cảm thấy đây là chuyện hai bên đều có lợi.

      Lưu Đồng đăm chiêu:

      "Thành lập thương đội, lui tới kinh thành và Tây Vực... Mua bán cái gì, phải hảo hảo châm chước."

      "Muốn mua vài thứ thông thường ở địa phương Tây Vực nhưng lại hiếm thấy ở kinh thành, mua luôn những thứ được coi là đặc sản Tây Vực sau đó bán ra ở kinh thành. Ở kinh thành cũng vậy. Khoảng cách từ Tây Vực đến kinh thành hơi xa, ở đường cũng có thể mua thêm ít vật phẩm sung làm thương phẩm. Tổng thể mà , trừ bỏ đường có chút phiêu lưu, thương đội đoạt được, tiền bị thâm hụt."

      Lưu Đồng gật đầu, ghi nhớ phương pháp này trong lòng, lại hỏi Thường Nhuận Chi còn có biện pháp là gì?

      "Biện pháp thứ nhất là nhằm vào Tây Vực bên kia, biện pháp thứ hai, tự nhiên là nhằm vào kinh thành bên này rồi."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Bề ngoài người Tây Vực rất khác người Trung Nguyên, vừa nhìn có thể thấy . Đại Ngụy nơi nơi đều có gánh hát, tại sao người Tây Vực thành lập gánh hát riêng chứ?"

      Lưu Đồng nghe vậy sửng sốt, nhất thời dở khóc dở cười:

      "Nàng để người Tây Vực mặc hí phục hát hí khúc?"

      "Có gì thể?"

      Thường Nhuận Chi cười cười, tiếp:

      "Trong kinh thành có Ca Múa tư, nghe trong Ca Múa tư người Tây Vực chiếm nửa. Người Tây Vực giỏi ca múa, tính cách lại nhiệt tình bị cản trở, Hồ Toàn vũ bắt đầu truyền từ Tây Vực đến đây. Nếu người Tây Vực có ưu thế như vậy, vì cái gì cho bọn họ bày gánh hát? Hát hí khúc, diễn tuồng, vũ đạo và hồ nhạc bọn họ đều biết."

      "Ý của nàng là, dùng hình thức gánh hát đưa bọn họ tụ tập lại cùng nhau, lại cùng nhau làm Ca Múa tư?"

      Thường Nhuận Chi gật đầu:

      "Ca Múa tư chỉ biểu diễn giúp người quyền quý và hoàng tộc giải trí, dân gian cũng nên có phương thức giải trí như vậy mà."
      Minhang thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 141: Nhân tâm

      Editor: Bộ Yến Tử

      Biện pháp đầu tiên theo như lời Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng còn có thể cẩn thận châm chước dần dần thực hành.

      Còn biện pháp thứ hai lại làm cảm thấy thể tưởng tượng, càng thể nào xuống tay.

      "Làm như vậy, nhưng là công nhiên cùng Ca Múa tư đối đầu."

      Lưu Đồng nhíu mày với Thường Nhuận Chi:

      " làm người nhớ thương."

      "Vì cái gì làm người nhớ thương?"

      Thường Nhuận Chi hỏi lại Lưu Đồng:

      "Nhạc sĩ, vũ cơ và ca cơ trong Ca Múa tư cũng phải bình dân dân chúng được xem. Nếu quả đội ca múa chuyên phục vụ bình dân dân chúng, cũng tính là đoạt sinh ý của Ca Múa tư? Cung cầu vốn giống nhau."

      Lời này của Thường Nhuận Chi có chút vượt mức, Lưu Đồng hoãn hoãn mới hiểu được, :

      "Biện pháp này của nàng nghe qua rất mới mẻ độc đáo, nhưng muốn chân chính xây dựng nên, có thể phức tạp khó khăn hơn thành lập thương đội rất nhiều đó."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Nhưng thiếp lại cảm thấy so với việc thành lập thương đội đơn giản hơn, bất quá là cần bọn họ luyện tập động tác vũ đạo nhiều chút, sáng tác nhiều chút ai cũng khoái ca khúc thôi."

      Lưu Đồng nhíu mày:

      "Ở đâu mà tìm tới nhiều nhân tài biên vũ và thơ ca tụng?"

      "Trước hết cứ thành lập đội Ca Múa , sau đó tự nhiên nhân tài có."

      Thường Nhuận Chi :

      "Chẳng sợ tạm thời có, phải dựa vào các động tác vũ đạo có cùng nhạc khúc lưu xướng dân gian, cũng có thể vượt qua giai đoạn đầu. Dù sao dân chúng chưa bao giờ gặp qua gánh hát do người Tây Vực tạo thành á."

      Thường Nhuận Chi cũng chỉ là đưa ra đề nghị, chân chính biến ý tưởng đó thành là Lưu Đồng.

      Cho nên sau khi Lưu Đồng nghe xong lời Thường Nhuận Chi , cũng nghiêm cẩn châm chước tính toán thực hai ý tưởng này.

      Thấy suy tư nghiêm cẩn, Thường Nhuận Chi cũng quấy rầy , còn sửa sang lại quần lót hông lò hương.

      Lưu Đồng trở lại, tuy là năm mới, Thường Nhuận Chi cũng vui vẻ đóng chặt cửa lớn bước ra cửa , ở lại trong phủ cùng Lưu Đồng.

      Tự nhiên mà vậy, mỗi ngày đều có thể cùng Thụy vương hai câu.

      Thường Nhuận Chi liên tục nhớ kỹ lời phê bình chú giải của Thụy vương trong “Sân Vắng u hồi lục”, mỗi khi nghe Thụy vương và Lưu Đồng tới hướng cục, vẫn nhịn được ghé mắt, giọng nghe.

      Nhìn càng nhiều, nghe càng nhiều, Thường Nhuận Chi càng cảm thấy lúc Thụy vương giơ tay nhấc chân đều hiển lộ ra sâu sắc và trí tuệ, so với Thái tử, muốn cao hơn rất nhiều.

      Mà khi Thụy vương đề cập tới ít vẫn đề tồn tại trong triều đình và lo âu của mỗ ta dân chúng địa phương, vẫn lộ ra thái độ nhíu mày lo lắng, cái loại ngực mang thiên hạ, biểu cảm tiên thiên hạ chi sầu mà sầu này, làm Thường Nhuận Chi đồng thời thấy kính nể cũng nhịn được nghĩ. Nếu như ngày kia, Thụy vương có thể trở thành Hoàng đế, vậy hơn phân nửa ta lưu danh trong sử sách là thế hệ minh quân.

      Với ý tưởng này, Thường Nhuận Chi chặt chẽ giấu dưới đáy lòng, người cũng dám .

      Cho dù là Lưu Đồng.

      Thụy vương ở trong phủ Cửu Hoàng tử đợi bốn năm ngày, bên kia Nguyên Vũ đế mới cho người tới thông tri ta, ta có thể thân.

      Sau khi Thụy vương nhận được tin tức, lặng im lâu.

      Lưu Đồng nhịn được hỏi:

      "Ngũ ca suy nghĩ gì đó?"

      Thường Nhuận Chi bên, nghe vậy nhìn về phía Thụy vương.

      Thụy vương xoay người lại, chậm rãi cười cười, giọng :

      "Ta suy nghĩ, chuyện Vũ Văn gia phái sát thủ ám sát ta, có thể phụ hoàng điều tra xong."

      Lưu Đồng nhíu mày:

      "Ám sát Hoàng tử, tội này rất lớn. Điều tra chứng minh thực tế, Vũ Văn thị sợ là cũng bị xét nhà diệt tộc thôi."

      " ."

      Thụy vương nhàng lắc đầu, :

      "Phụ hoàng chấp chính ôn hòa, nghe hồi trước còn có chút cường thế, sau đó dần dần thu liễm mũi nhọn, bây giờ làm việc càng cầu ổn, muốn cấp tiến. Tam tộc Duyện Châu và Cao Câu Lệ lui tới thường xuyên, hai nhà Tề, Lỗ lại cùng Thái tử, Chúc vương có điều liên lụy, bây giờ lại thêm Vũ Văn thị... Chẳng sợ phụ hoàng tra biết là Vũ Văn gia phái người đến ám sát ta, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, vậy ở chuyện thương lượng xử trí Vũ Văn thị, cũng châm chước hơn nhiều, sợ rút giây động rừng."

      Thụy vương phân tích tâm lý của Nguyên Vũ đế, có thể là đạo lý ràng.

      Đều tâm tư đế vương khó dò, nhưng ở trước mặt Thụy vương, phương thức tư duy của Nguyên Vũ đế lại ràng đơn giản.

      Ở việc phỏng đoán nhân tâm, Thụy vương có thể là nhân tài kiệt xuất.

      Thường Nhuận Chi hơi mím môi, nghe Lưu Đồng :

      "Duyện Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, ba đại tộc kia sợ là đều bảo đảm. Nếu phụ hoàng có chút quyết đoán, nên dựa vào chuyện Cùng biết Bàng Lương bị đâm trọng thương, triệt để sửa trị toàn bộ Duyện Châu phen, đánh phủ đầu ba đại tộc kia."

      Lưu Đồng nắn chặt quyền, năng hùng hồn khí phách, nhìn biểu cảm của có thể biết, đối với giả thuyết bản thân đặt ra còn ôm hi vọng gì nữa.

      Thụy vương cả cười, vuốt ve ly trà :

      "Việc Duyện Châu cơ bản xong, xử trí như thế nào, phải chuyện chúng ta có thể được. Bây giờ ta rất tò mò, Vũ Văn gia nào có cừu oán với ta, vì sao lại phái người ám sát ta."

      "Chuyện ở Duyện Châu phụ hoàng luôn muốn cho ra kết quả, đến lúc đó tự nhiên Ngũ ca biết."

      Lưu Đồng suy nghĩ lúc, lại :

      "Phụ hoàng phải cho Ngũ ca công đạo mới đúng."

      Thụy vương trầm mặc hồi lâu, cũng biết ta suy nghĩ cái gì.

      "Phụ hoàng cho người nhắn dùm tin tức này, ta đây cũng tốt ở lại lâu trong phủ các ngươi."

      Thụy vương nhìn về phía Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi, cười :

      "Đa tạ Cửu đệ cùng Cửu đệ muội trong khoảng thời gian này thu lưu."

      "Ngũ ca gì đó."

      Lưu Đồng vẫy vẫy tay, đáp:

      "Vậy đệ cho người thông tri Ngũ tẩu, để Ngũ tẩu cho người tới đón huynh trở về?"

      "Ừm."

      Thụy vương gật đầu, nhớ tới Thường Mộc Chi, khỏi bật cười:

      "Nàng nhận được tin tức, nhất định lập tức chạy tới chỗ này."

      Quả nhiên bị Thụy vương đoán trúng, Thường Mộc Chi chiếm được tin người của phủ Cửu Hoàng tử truyền đến, lúc này dẫn theo người tự mình đến phủ Cửu Hoàng tử.

      Nhìn thấy Thụy vương, hốc mắt Thường Mộc Chi lập tức đỏ hoe.

      "Khóc cái gì?"

      Thụy vương bất đắc dĩ đưa tay kéo nàng ta qua, :

      "Trước mặt Tiểu Cửu cùng muội tử nàng đó nha."

      Thường Mộc Chi cầm khăn gấm đè khóe mắt, giọng hỏi Thụy vương:

      "Mấy ngày này chàng nơi nào, tín, làm cho người ta lo lắng quá chừng..."

      " lời khó hết, trở về lại tỉ mỉ cùng nàng."

      Thụy vương trấn an Thường Mộc Chi, cáo từ cùng phu thê Lưu Đồng.

      Tiễn bước hai người, Thường Nhuận Chi thở phào hơi.

      Nàng quay sang hỏi Lưu Đồng:

      " ra đại tỷ tỷ có yếu ớt như Thụy vương nghĩ, Thụy vương cần phải sớm chút báo bình an cho đại tỷ tỷ."

      Lưu Đồng :

      "Ngũ ca là lo lắng, nếu huynh ấy có chuyện gì để cho Ngũ tẩu biết, biểu ra ngoài, làm cho ít người bí mật chú ý cảnh giác tới người của phủ Thụy vương, ngược lại phải tận lực muốn làm Ngũ tẩu lo lắng."

      Thường Nhuận Chi tùy ý gật đầu, vừa buồn cười vừa :

      "Thiếp đây biết chuyện Thụy vương mạnh khỏe, chàng sợ thiếp biểu ra ngoài cái gì?"

      Lưu Đồng ha ha cười:

      "Nàng biểu ra cái gì, vậy đó đều là vì ta. Bọn họ chú ý hành tung của Ngũ ca, lại liên quan chú ý tới ta."

      Thường Nhuận Chi ngẫm lại cũng phải, liền ném chuyện này sang bên đề cập tới.

      Ngày trôi qua rất nhanh. Thấm thoát đến ngày mười lăm tháng giêng, ngày hội Nguyên tiêu, phủ Thái tử truyền đến tin vui.

      Mười bốn tháng giêng Thái tử phi bắt đầu đau bụng sinh, sau khi trải qua đêm sinh nở khổ sở, buổi trưa mười lăm tháng giêng, sinh được nam .

      Đây là đích tử của Thái tử, cũng là đích tôn đầu tiên của Nguyên Vũ đế.

      Nguyên Vũ đế mừng rỡ, tự mình ban tên, tên là Lưu Tuân, duy nhất bất đồng cùng với hoàng tôn của ông ta.

      Người này vừa ra, chúng hoàng tử đều ghé mắt.
      HaYenMinhang thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 142: Khai triều

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đám tôn tử của Nguyên Vũ đế khi đặt tên, đều thêm chữ là Cảnh, chữ thứ hai là lấy hình thức khác. Tỷ như ba đứa con trai của Thường Mộc Chi, phân biệt gọi là Lưu Cảnh Thiên, Lưu Cảnh Mạch và Lưu Cảnh Long.

      Vài đứa con thứ của Thái tử, cũng đều là đặt tên theo pháp như vậy, cũng có địa phương gì đặc thù.

      Nhưng Thái tử phi sinh đích tử, Nguyên Vũ đế tự mình đặt tên, bỏ chữ Cảnh, chỉ lấy tên tự là Tuân.

      Ngụ ý mặt chữ, tên Lưu Tuân này ngược lại cũng có chỗ nào đặc thù.

      Nhưng chúng Hoàng tử vẫn như cũ ghé mắt nhìn Lưu Tuân.

      Đó là bởi vì, chữ Tuân trong Lưu Tuân, từng là tên nước chư hầu mấy trăm ngàn năm trước.

      Thời điểm Ngụy cao tổ bình định thiên hạ khai quốc Đại Ngụy, vì nâng lên thân phận của mình, tự xưng với người trong thiên hạ rằng ông ta là người đời sau của hoàng thất Tuân quốc. Đến đây biểu mình đăng cơ là hoàng thất chính thống.

      Nguyên Vũ đế đặt tên này cho tôn tử, phá lệ có thâm ý.

      Thái tử phi sinh đích Hoàng tôn, tự nhiên phủ Thái tử lại náo nhiệt phen.

      Tuy rằng yến tiệc trăm ngày của đích Hoàng tôn vẫn còn sớm, phủ Thái tử lại sớm bắt đầu phát thiệp mời ra ngoài. Tự nhiên phủ Cửu Hoàng tử cũng thu được phần.

      Thường Nhuận Chi đau đầu đè thái dương, với Lưu Đồng:

      "Đưa lễ vật gì qua đó mới tốt đây?"

      Lưu Đồng rũ mắt, lâu sau mới :

      "Tùy tiện đưa chút gì cũng được, phủ Thái tử cũng hiếm lạ lễ vật phủ chúng ta."

      Thường Nhuận Chi làm bộ như có nghe được ý kỳ quái trong lời Lưu Đồng , còn tính toán muốn khố phòng chọn lễ vật.

      Ngày thứ hai Lưu Tuân sinh ra, đó là thời điểm đám triều thần trả phép, mười sáu tháng giêng khai triều.

      Ngày thứ nhất vào triều, Nguyên Vũ đế liền đem chân tướng bạo loạn ở Duyện Châu do Thụy vương tìm được công bố, đồng thời lấy ra tội trạng được tra ràng trong mấy năm qua của hai nhà Tề - Lỗ.

      Tự Nhân tiếp nhận điều trần nhất nhất đọc ra, tiếng độc hữu tràn ngập đại điện.

      Thời gian chừng nén nhang, Tự Nhân mới im tiếng lui ra.

      "Chuyến này Thụy vương Duyện châu, thế nhưng tra ra được tình hình thực tế như vậy."

      Nguyên Vũ đế đứng trước đế tòa, ánh mắt lợi hại, nhìn quét phía dưới vòng, :

      "Tề gia lừa gạt dưới, ngược lại, áp trá dân chúng, lược bán bình dân; Lỗ gia thông đồng với nước ngoài, hối lộ Hình bộ chế tạo án oan, cùng Tề gia cấu kết với nhau làm việc xấu. Những năm gần đây, mệnh quan địa phương ở Duyện Châu hào làm gì, càng ngày càng chịu áp bách cưỡng bức. Các ngươi xem, trẫm nên xử trí bọn họ như thế nào?"

      Chân Thái tử giật giật, đến cùng cũng dám bước lên trước.

      Chúc vương tính tình gấp, thể nhịn được lâu như Thái tử, lúc này liền tiến lên :

      "Phụ hoàng! Chuyện này Ngũ đệ nhưng là điều tra trắng đen chưa? Đừng oan uổng người tốt!"

      Nghe nhắc tới mình, Thụy vương chỉ có thể đứng ra :

      "Chúc vương huynh, việc Duyện Châu bạo loạn xác thực thần đệ điều tra ràng, lại có chứng cứ chứng minh thực tế. Còn việc hai nhà Tề, Lỗ là do phụ hoàng phái người ám tra, nghĩ đến nhất định oan uổng người tốt."

      Ánh mắt Chúc vương oán hận, nhất thời vô pháp tiếp, chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng lại.

      Còn lúc Thái tử nghe Thụy vương hai nhà Tề, Lỗ do Nguyên Vũ đế phái người điều tra, tâm tư tiến lên chuyện càng thêm lắng xuống.

      Nguyên Vũ đế híp mắt nhìn thẳng vào Chúc vương, :

      "Việc của Hình bộ, trẫm còn chưa có tính sổ với ngươi đâu, ngươi còn dám đứng ra thay hai nhà Tề, Lỗ chuyện?"

      Chúc vương thầm rùng mình, phản xạ điều kiện vén áo bào quỳ xuống, trong lúc nhất thời hoang mang lo sợ, lắp bắp :

      "Nhi thần, nhi thần..."

      Nguyên Vũ đế thấy bộ dáng có tiền đồ của ta, giận đến nỗi biết phát tác vào đâu, lạnh lùng :

      "Quỳ bên , trẫm bảo ngươi chuyện, ngươi nên ngậm chặt miệng lại!"

      Lưu Đồng cúi đầu đứng đó, nâng mí mắt nhìn Chúc vương, lại thu hồi tầm mắt.

      Thái tử dám hé răng, Chúc vương bị răn dạy cũng dám hé răng, nhưng người theo phe bọn lại thay bọn chuyện.

      vị triều thần bước ra khỏi hàng :

      "Bệ hạ, nếu như hai nhà Tề, Lỗ quả thực làm việc này, tự nhiên là nên hỏi tội luận xử. Nhưng đến cùng nơi đây cùng Duyện Châu, trước nay triều đình quản thúc chu toàn, nếu đột nhiên khởi phát khó, sợ là..."

      Lập tức có người tiến lên phụ họa, còn kéo cả Ngụy cao tổ ra .

      "Khi cao tổ chưa khởi , từng nhận được ân huệ giúp đỡ của ba đại tộc Duyện Châu. Sau khi Đại Ngụy kiến hướng, cao tổ cũng ngầm đồng ý tráng đại tam đại gia tộc Tề, Lỗ, Vũ Văn ở Duyện Châu là vì báo ân. Bây giờ người đời sau của hai tộc Tề, Lỗ làm sai, phạt tất nhiên phải làm nhưng thần cho rằng, phải nên dè dặt cẩn thận, tiến hành theo chất lượng cho thỏa đáng, miễn cho chọc gấp, tình thế phát triển tốt xong việc..."

      "Bệ hạ, bên trong đại tộc đều có con sâu làm rầu nồi canh, hạng người ném chuột sợ vỡ đồ. Thần tư cho rằng, hai nhà Tề, Lỗ làm chuyện này nhất định phải người toàn tộc. Bắt được người đại nghịch bất đạo này trong tộc, vạn vạn thể giận chó đánh mèo lên người khác, thương cùng vô tội."

      "Đúng vậy, đúng vậy..."

      Trong lúc nhất thời, người theo phái Thái tử và Chúc vương ào ào phụ họa.

      Kỳ vương án binh bất động, Lễ vương chỉ cười , Sầm vương tựa tiếu phi tiếu, dáng đứng như cũ chẳng quan tâm quá nhiều quy củ.

      Có người hi vọng tức ninh, tự nhiên cũng có người chủ trương tận diệt tam đại gia tộc Duyện Châu bí mật thống trị.

      "Quốc thổ Đại Ngụy ta, lưu độc chiếm thiên hạ, há dung cho bọn người đó tùy ý giày xéo?"

      Trong hoàng thất, vị lão Vương gia nghe được đám triều thần muốn việc lớn hóa , việc hóa , nhất thời phẫn nộ đứng ra quát:

      " đám các ngươi cầm bổng lộc của triều đình, chính là làm chuyện ba phải?!"

      Lời này của lão Vương gia đám triều thần cũng dám nhận, ào ào phát triển tài ăn của mình, làm cho lão Vương gia tức giận đến mức thổi râu trừng mắt.

      Nhóm triều thần chính trực lại phụ họa lời của lão Vương gia, cùng biện luận với đám người đương triều lúc nãy lý lẽ.

      Hai phái ngươi tới ta , ầm ĩ túi bụi.

      Nguyên Vũ đế có ý tứ ngăn lại, Thụy vương lặng yên lui trở về.

      Lưu Đồng tiến lên, ở sau tai Thụy vương giọng :


      "Ngũ ca, sao phụ hoàng chỉ nhấc lên việc hai nhà Tề, Lỗ, lại chịu chuyện người Vũ Văn gia phái người giết huynh vậy? Hôm nay trước đó có phải phụ hoàng phái người gì với huynh phải ?"

      Mặt mày Thụy vương ngày càng nặng nề, giọng :

      " có."

      " có à?"

      Lưu Đồng nhăn chặt lông mày:

      "Vậy..."

      "Nếu phụ hoàng chủ động đề, nghe là được; còn nếu phụ hoàng đề cập tới, đệ cũng đừng lên tiếng."

      Thụy vương dặn dò câu, lặng im đứng, nghe nhóm triều thần tranh luận.

      Lưu Đồng cắn cắn môi dưới, mịt mờ nhìn thoáng qua hướng Nguyên Vũ đế, ngầm có hận ý.

      nhịn nửa ngày, quyền đầu nắm chặt trong tay, cơ hồ làm ngón tay khảm sâu vào lòng bàn tay.

      Nhưng vẫn nhịn xuống được.

      Nếu có vạn nhất, lúc này Ngũ ca của có thể chết ở Duyện Châu rồi! Chẳng sợ cuối cùng hữu kinh vô hiểm, phụ hoàng lại còn có thể bộ điềm nhiên như có việc gì!

      Trong lòng Lưu Đồng tức giận nhắm thẳng thượng hướng, thanh biện luận cao thấp nối tiếp của đám triều thần đại điện càng làm cho cảm xúc của thêm táo bạo.

      "Phụ hoàng!"

      Bỗng nhiên Lưu Đồng bước ra khỏi hàng, sải bước tiến lên phía trước hai bước, tơ máu trong mắt như muốn nứt ra, biểu cảm cả người có chút đáng sợ.

      tiếng gọi này của thình lình xảy ra, Thụy vương cũng có đoán trước được, những người đại điện cũng đều phát hoảng. Trong lúc nhất thời, đại điện lâm vào mảnh yên tĩnh quỷ dị.

      Lưu Đồng muốn nhấc lên khẩu khí mở miệng, thân thể thình lình chấn động.

      Thụy vương đưa tay bắt lấy cổ tay lôi trở về, ánh mắt sắc bén nhìn , trong mắt còn hàm chứa kinh ngạc và lo âu chợt lóe mà qua.
      HaYen, Minhangthienbinh2388 thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 143: Đình biện luận

      Editor: Bộ Yến Tử

      Vẻ mặt gần như cấp bách như vậy, dường như Lưu Đồng chưa bao giờ nhìn thấy mặt Thụy vương.

      Ngũ ca của , luôn lạnh nhạt thong dong, có lúc nào thất kinh.

      Nhưng mà hôm nay lại bởi vì ...

      Trong lòng Lưu Đồng vi toan, miệng lại phát khổ.

      Huynh đệ hai mươi năm, biết hành động này của Ngũ ca có ý gì.

      Ngũ ca cho mở miệng.

      Nhưng thể nhịn được nữa!

      Lưu Đồng cắn khớp hàm, Thụy vương thấy có lên tiếng nhàng thở ra, ngược lại chắp tay với Nguyên Vũ đế:

      "Phụ hoàng, hành vi phạm tội của hai nhà Tề - Lỗ sáng tỏ, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, nên vấn tội. Nhi thần nhận thấy, vì đó mà tranh cãi cũng còn tất yếu. Lúc Đại Ngụy khai quốc chế định “Đại Ngụy luật”, từng năm sửa chữa hoàn thiện, cho tới bây giờ từ hoàng tộc quyền quý, cho tới dân chúng bình dân, phàm phạm tội giả đều ứng theo luật lệ Đại Ngụy, nên phán như thế nào, tựa như gì phán, nên phạt như thế nào, tựa như gì phạt."

      đến chuyện quy củ, Lễ vương thể đứng ra phụ họa:

      "Phụ hoàng, nhi thần nhận thấy lời của Ngũ đệ cực phải. Luật lệ Đại Ngụy chế, nên tuân chi. Bằng , đặt luật lệ này ra để làm gì?"

      Hai vị Vương gia mở miệng “Đại Ngụy luật”, các đại thần hướng thượng khác dám tiếp.

      “Đại Ngụy luật” là khi Đại Ngụy kiến hướng, Ngụy cao tổ sai người biên soạn, ai muốn có thể tuân luật lệ Đại Ngụy, đây phải công nhiên đem nhược điểm đẩy vào tay người khác sao?

      Nguyên Vũ đế ngưng mắt trầm tư.

      Thấy Nguyên Vũ đế có chút ý động, Thái tử và Chúc vương nhất thời sốt ruột, thầm nháy mắt cho người trong phe phái của mình.

      Lập tức có người bước ra khỏi hàng :

      "Lời của Thụy vương gia và Lễ vương gia phải có lý, nhưng theo luật lệ Đại Ngụy, đột nhiên ra oai đối với hai nhà Tề - Lỗ, có thể bởi vì vậy mà khiến hai nhà đó bắn ngược, hậu quả này biết hai vị Vương gia lo lắng qua chưa?"

      Đây là lại đá bóng cao su trở về.

      Nguyên Vũ đế nghe vậy cũng nhìn về phía Thụy vương và Lễ vương.

      Lễ vương chỉ phụ trách chuyện Lễ bộ, lúc này liền bưng khuôn mặt tươi cười chuyện.

      Lưng Thụy vương hơi cứng ngắc lát, chậm rãi :

      "Cổ nhân có vân, muốn biết bình thẳng, tắc tất thước đo; muốn biết phạm vi, tắc tất quy củ. Củ bất chính, thể vì phương; quy bất chính, thể vì tròn. Nhi thần nhận thấy, việc thiên hạ, khó ở lập pháp, mà khó ở pháp chi phải làm; khó ở nghe ngôn, mà khó ở ngôn chi tất hiệu. Phụ hoàng lấy việc này cúi tuân chúng thần công, vậy để chúng vị đại nhân trong điện, thị “Đại Ngụy luật” như có gì."

      Trong đại điện lâm vào tử giống như yên tĩnh.

      Thụy vương vẫn còn tiếp tục :

      "Dân chúng Duyện Châu bị áp bách mấy năm thậm chí hơn mười năm, mấy nhà khổ chủ bị người ta đánh chết bên đường. Thậm chí sau khi gian khổ học tập lấy được khoa cử đền đáp triều đình, cầm bổng lộc triều đình thề nguyện trung thành cùng triều đình, nhưng Cùng biết Duyện Châu cũng bị hai nhà Tề - Lỗ đâm bị thương rồi dùng thế lực ép trụ... Bọn họ còn chờ đợi triều đình cho bọn họ mảnh thanh thiên."

      Thụy vương liêu bào quỳ xuống, trịnh trọng :

      "Theo lý nên bắt hai nhà Tề - Lỗ vấn tội, nếu như bọn họ bởi vậy mà có hành động bất lợi đối với triều đình, cứ dựa theo “Đại Ngụy luật”, theo nếp định đoạt là được. Đại Ngụy nuôi quân chưa bao giờ uể oải, chẳng lẽ còn e ngại châu hai tộc?"

      Thanh Thụy vương trong trẻo ôn hòa, cũng khí thế bức nhân, nhưng mà lại tuyên truyền giác ngộ, như đánh thẳng vào mặt đại thần trong điện lúc trước ầm ĩ, làm họ xấu hổ mặt đỏ tai hồng.

      Lưu Đồng đứng ở phía sau Thụy vương.

      Dáng người Thụy vương cũng tính đặc biệt cao ngất uy vũ, thậm chí ta còn muốn thấp hơn Lưu Đồng.

      Nhưng lúc này Thụy vương quỳ mặt đất, theo thị giác Lưu Đồng vọng lại trước mặt , lại như cũ phảng phất tòa núi cao đứng sừng sững, lăng nhiên nguy nga, hãn thể xâm.

      Nguyên Vũ đế đứng trước đế tòa, ánh mắt dừng lại người Thụy vương, vẻ mặt phức tạp. Có chút thưởng thức, lại có chút tiếc nuối rồi mang theo chút nghiên cứu cùng kiêng kị, ngược lại liếc mắt nhìn Thái tử, ánh mắt thất vọng chợt lóe mà qua.

      lâu sau, Nguyên Vũ đế :

      "Hai nhà Tề - Lỗ sở phạm việc luật pháp tha, triều đình tha. Lệnh cho Thụy vương mang hai ngàn Tả Kiêu vệ Duyện Châu, vấn tội đương gia cầm quyền hai nhà Tề - Lỗ, truy bắt vào kinh. Nếu có chống cự giết ngay tại chỗ."

      Nguyên Vũ đế vừa thốt ra lời này, Thái tử và Chúc vương khỏi hấp ngược ngụm khí lạnh.

      Chúc vương vẫn như cũ quỳ gối bên lòng tràn ngập khẩn trương, lại bất chấp những thứ khác lê gối lên phía trước :

      "Phụ hoàng! Mấy gia tộc ở Duyện Châu vốn có lui tới cùng vương thất Cao Câu Lệ, bây giờ nảy sinh biến cố, nếu như Cao Câu Lệ có tâm giúp đỡ sợ dẫn phát quốc chiến!"

      Nguyên Vũ đế nhìn chằm chằm Chúc vương, nửa ngày sau mới nở nụ cười lạnh đáp:

      "Ý của ngươi là, trẫm còn phải sợ tiểu quốc là Cao Câu Lệ sao? Vì kiêng kị Cao Câu Lệ, muốn động thủ với hai nhà Tề - Lỗ đều phải cân nhắc kỹ rồi làm? Đại Ngụy ta mênh mông, ở trong mắt ngươi liền úy chiến như vậy hả?"

      Chúc vương quanh co ra lời, Thái tử linh cơ vừa động, tiến lên :

      "Trước nay phụ hoàng đều hòa thuận an bên với láng giềng, tuất sinh mệnh nhân dân, nếu để Thụy vương mang binh Duyện Châu, thực địa phương Duyện Châu phản kháng, vậy dân chúng..."

      Đương nhiên Thái tử đồng ý giao đãi với Tề gia như vậy, tuy rằng tại xem ra muốn bảo vệ Tề gia, sau này cũng thể tiếp tục cùng Tề gia làm chuyện lược bán bình dân. Vậy khoảng tài lộ này của ta coi như bị chặt đứt sạch rồi, cần phải nghĩ biện pháp để cháy xém đến Tề gia, vạn nhất Tề gia ra chút gì đó vị trí Thái tử của ta...

      Thái tử còn muốn chạy đường cong cứu quốc, nhưng tự nhiên địch nhân của ta có lời phản đối.

      Kỳ vương cười đến ôn hòa:

      "Lời ấy của Thái tử, là nhận định hai nhà Tề - Lỗ lấy tánh mạng dân chúng Duyện Châu uy hiếp triều đình?"

      khi Kỳ vương mở miệng, Thái tử ít nhiều có kiêng kị, trong lúc nhất thời ta có trả lời, cẩn thận suy tư trong lời của Kỳ vương có lỗ hổng hay cạm bẫy hay .

      Sầm vương hai tay ôm trước ngực, kỳ quái :

      "Bây giờ, Đại ngụy ta mênh mông thế nhưng chịu người ta uy hiếp? Thường ngày đúng là chưa bao giờ thấy Thái tử thay dân chúng suy nghĩ như vậy đâu."

      Sắc mặt Thái tử cực kỳ khó coi.

      Ngôn ngữ trong lời của mấy đứa con trai vô cùng sắc bén, Nguyên Vũ đế đứng ở thượng thủ chỉ cảm thấy ngực buồn chịu nổi.


      Ông ta quét mắt mấy đứa con trai lượt, cam lòng lại nhấc lên các Hoàng tử chưa được phong Vương khác.

      Khi hỏi Cửu Hoàng tử, Nguyên Vũ đế dừng lúc lâu, hiển nhiên còn ý kiến chuyện lúc nãy Lưu Đồng đột nhiên đứng ra gọi ông ta phụ hoàng, lại bị Thụy vương kéo trở về.

      "Cửu Hoàng tử nghĩ như thế nào?"

      Nguyên Vũ đế ngồi xuống ngự tòa, chậm rãi hỏi.

      Lưu Đồng có giương mắt cũng có ngẩng đầu, cứ đứng như vậy thanh bình bình :

      "Nhi thần có ý tưởng, phụ hoàng cái gì là cái đó, dù sao quân mệnh như trời cao."

      Lời của Lưu Đồng dẫn tới đám triều thần ào ào ghé mắt nhíu mày, lông mày Thụy vương nhíu lại thành đoàn.

      Tạm dừng giây lát, Lưu Đồng châm chọc cười lại bồi thêm câu:

      "Lui mà cầu, phụ hoàng chủ ý, nhi thần tự nhiên là nghe Thái tử."

      "Bá" tiếng, nhất thời tầm mắt mọi người lại ngưng tụ người Thái tử, có thể nghe hiểu ý tại ngôn ngoại, lại nhìn Thụy vương cái, ánh mắt Nguyên Vũ đế lúc này đổi tới đổi lui người hai đứa con trai.

      Thái tử đứng đó, chỉ cảm thấy đứng ngồi yên.

      Tay Nguyên Vũ đế nắm chặt, thà :

      "Hả? Nghe theo Thái tử? Trẫm còn tưởng rằng, ngươi luôn luôn theo Thụy vương làm việc, mọi chuyện đều nghe Thụy vương phân phó, ngược lại nghĩ tới ngươi cũng coi như biết quy củ."

      Biểu cảm mặt Lưu Đồng càng lạnh hơn, cười lạnh lùng:

      "Đó là tự nhiên, mọi chuyện cũng phải giữ quy củ sao. Giống như phạm vào “Đại Ngụy luật” cũng bị định tội hình phạt, đó cũng là quy củ. Chẳng sợ đào thoát quy củ, thiên lý sáng tỏ cuối cùng báo ứng cũng đến."
      HaYen, thienbinh2388Minhang thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 144: Bắn ngược
      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng ở trong mắt chúng triều thần, từng là Hoàng tử điệu thấp lại chớp mắt. Nhi tử của Nguyên Vũ đế rất nhiều, mặc dù Lưu Đồng có huyết thống dị tộc, có hơi khác các Hoàng tử khác nhưng chỉ dừng lại đó mà thôi.

      bắt đầu bộc lộ tài năng, là khi Thụy vương đột nhiên được Nguyên Vũ đế coi trọng cho làm việc.

      Tạm thời đề cập tới năng lực Lưu Đồng ban sai làm việc, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, Lưu Đồng đối với vị huynh trưởng là Thụy vương, tuyệt đối là hết lời để .

      Vui vẻ để người ta phân công việc, liền tự giác nhét Lưu Đồng vào chung phái với Thụy vương.

      Lúc Lưu Đồng , khi Nguyên Vũ đế có chủ ý, lui mà cầu liền muốn nghe theo lời Thái tử, rất nhiều triều thần cảm thấy phải lỗ tai mình nghe lầm chứ.

      Nhưng sau khi phản ứng lại, mới biết được đây bất quá là Lưu Đồng ám chỉ trào phúng thôi.

      Hoàng đế chủ ý, cũng phải đến lược Thái làm chủ? Nếu như Thái tử làm chủ, vậy cũng chỉ có thể nghe Thái tử.

      Nhưng mà đường đường là Đế vương, có chủ ý cầm, lại nhường Thái tử quyết định, lời này nghe qua có chút ổn.

      Hơn nữa sau đó Lưu Đồng cái gì thiên lý sáng tỏ, cái gì báo ứng, phẩm ra chút vị, xem ánh mắt Thái tử có chút giống.

      Vẻ mặt Nguyên Vũ đế buộc chặt, cũng tiếp tục hỏi ý kiến các Hoàng tử khác.

      "Trẫm miệng vàng lời ngọc, lúc trước có xử trí hai nhà Tề - Lỗ, tự nhiên hữu hiệu." Sắc mặt Nguyên Vũ đế lãnh túc, với Thụy vương: "Thụy vương, tiếp chỉ ."

      Thụy vương có chút khó xử, khỏi đè đùi bản thân.

      Nguyên Vũ đế giật mình, lại : "Chân của Thụy vương bị thương, như thế làm được tiện..."

      xong, tầm mắt Nguyên Vũ đế liền chuyển tới Lưu Đồng, tạm dừng trong giây lát, Nguyên Vũ đế : "Nếu vậy, để Cửu Hoàng tử lĩnh mệnh mang hai ngàn Tả Kiêu vệ Duyện Châu truy bắt tội phạm quan trọng."

      Lưu Đồng vi lăng lát, bước ra khỏi hàng : "Nhi thần lĩnh chỉ."

      Nguyên Vũ đế gật đầu cúi mắt, : "Hôm nay có chuyện gì khác, Chúc vương theo trẫm chuyến."

      xong, Nguyên Vũ đế lại nhìn quét vòng tiếp: "Bãi triều."

      Tự Nhân vội hô lên hai tiếng bãi triều dài, người dưới bậc ngọc tề thanh lễ bái cung hô tiễn bệ hạ.

      Đợi đến lúc còn nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Vũ đế, đám triều thần mới tốp năm tốp ba tụ cùng nơi rời khỏi đại điện.

      Lưu Đồng tiến lên đỡ Thụy vương đứng dậy, Thụy vương vịn tay đứng lên.

      Bởi vì sau khi về kinh tĩnh dưỡng tốt, tuy rằng bây giờ Thụy vương hành tẩu còn có chút tiện, nhưng ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày.

      Thụy vương cau mày nhìn Lưu Đồng.

      Có thể , mặt mày Lưu Đồng lúc này vô cùng lạnh, hay đúng hơn là mặt biểu cảm.

      Thụy vương muốn mắng mấy câu, suy nghĩ lát vẫn thể mở miệng trách cứ, lâu sau chỉ than tiếng.

      "Đệ đó." Thụy vương lắc đầu, tùy ý để Lưu Đồng đỡ ta chậm rãi ra ngoài, giọng : "Hôm nay nếu ta ngăn cản đệ, chẳng lẽ đệ muốn làm chúng triều thần vạch trần mối quan hệ mờ ám của Thái tử và Tề gia, Chúc vương và Lỗ gia sao?"

      Lưu Đồng cúi mâu, chuyên chú nhìn đường dưới chân, trả lời: "Vậy thế nào? Phụ hoàng muốn bao che, cũng phải hỏi chút có phải tất cả mọi người đều mù mắt mù tâm hay ."

      Thụy vương lắc đầu: "Cùng phụ hoàng đối nghịch có cái gì ưu việt?"

      Lưu Đồng hừ lạnh: "Theo ông ta, cũng thấy được ưu việt."

      "Tiểu Cửu." Thụy vương dừng bước chân, nghiêm túc nhìn Lưu Đồng: "Tâm tính đệ có vấn đề, tâm tính thất hành, làm cho đệ cấp tiến xúc động. Đây là làm người tử, làm người thần tối kỵ."

      Lưu Đồng cắn chặt răng: "Ngũ ca, huynh có thể nhẫn được?"

      "Có thể." Thụy vương chém đinh chặt sắt đáp: "Có cái gì thể nhẫn? Ta có thể nhịn được, cho nên, nhất định đệ cũng phải nhẫn mới được."

      "Ngũ ca!" Lưu Đồng hung hăng mím môi, cơ bắp mặt do dùng sức, khiến cho chỉnh khuôn mặt có chút phát thanh.

      "Huynh thấy được, hôm nay đại điện phụ hoàng chỉ lấy chuyện bạo loạn ở Duyện Châu và Tề gia Lỗ gia ra , Cùng biết bị đâm trọng thương, Tề gia lược bán bình dân chuyện thay Thái tử vơ vét của cải căn bản thèm nhắc tới. Chúc vương thầm liên lạc mưu tư thay Lỗ gia, cũng chỉ đơn giản câu xuông sau này tính sổ Chúc vương cho xong việc. Ngũ ca, huynh bị Vũ Văn gia phái người ám sát, cho tới nay lời giải thích cũng có, thậm chí hôm nay phụ hoàng đề cập tới Duyện Châu, Tề gia và Lỗ gia trong ba đại tộc đều , chỉ có Vũ Văn gia là đề cập. Dựa vào cái gì?! Vũ Văn gia ám sát Ngũ ca, tốt xấu gì cũng phải nguyên nhân với Ngũ ca chứ, nhưng dường như phụ hoàng quên chuyện đó rồi!"

      Ngữ khí Lưu Đồng nảy sinh ác độc, biểu cảm có chút hung thần ác sát: "Phụ hoàng cứ ba phải như vậy, ai có thể nguyện ý chịu loại ủy khuất này? Ngũ ca huynh cũng có thể nhẫn được! Nếu hôm nay có đệ muốn đứng ra, sợ là Ngũ ca cũng thể ở trước mặt phụ hoàng những lời thông suốt đó, làm phụ hoàng bị bất đắc dĩ nhất định phải xử trí Tề gia và Lỗ gia?"

      Thụy vương trầm mặc, lâu sau mới : "Tiểu Cửu, bất luận như thế nào, đó cũng là quân phụ của chúng ta. Cũng là quân phụ, vậy nên để quân ở phía trước phụ phía sau ."

      "Đệ quản xong nhiều thứ như vậy!" Lưu Đồng gầm : "Đệ chỉ biết là, cái gì có thể nhịn và cái gì thể nhịn, đệ thể nhịn được nữa!"

      "Tiểu Cửu!" Thụy vương lệ quát tiếng, Lưu Đồng táo bạo bên cạnh cũng bị trấn trụ.

      Thụy vương tướng mạo nghiêm túc, tự chút giải thích cho Lưu Đồng hiểu: "Đại trượng phu có thể nhịn thường nhân sở thể nhẫn, đệ cần bởi vì nhất thời thống khoái trong lòng, làm ít chuyện mất nhiều hơn được."

      Lưu Đồng oán hận nghiên mặt qua bên.

      Thụy vương cũng buông xuống mắt, ý bảo Lưu Đồng sam ta tiếp tục ra ngoài cung, bên : "Ta lại hỏi đệ, cứ tính hôm nay đệ thực phá tan tầng cửa sổ giấy này, có năng lực như thế nào? Phụ hoàng phế Thái tử sao? chém giết Chúc vương hả? diệt bộ tộc Vũ Văn thị? Đệ thấy sao? Chuyện đó có khả năng có kết quả, cần gì phải sinh nhiều chi tiết làm phụ hoàng càng vui khi nhìn đệ? Hôm nay sau khi đệ những lời đó, chỉ sợ để phụ hoàng treo lên tội danh với đệ rồi."

      "Đệ cái gì?" Lưu Đồng hừ lạnh: "Người làm chuyện xấu có báo ứng, chẳng lẽ đúng theo lý thường phải làm sao?"

      "Tiểu Cửu, đệ có biết ý tứ của ta." Thụy vương chống tay lên bả vai Lưu Đồng, dừng chút lại tiếp tục : " Duyện Châu truy bắt người hai nhà Tề - Lỗ, vốn nên là ta . Ta dựa vào việc đùi bị thương khéo léo từ chối. Nếu phải bởi vì hôm nay đệ ngôn luận phen, phụ hoàng nghĩ đến đệ, giao chuyện này cho đệ làm."

      Lưu Đồng cười lạnh : "Tình huống hướng thượng hôm nay, ai chẳng biết tới chuyện Duyện Châu là khối khoai lang phỏng tay? Ai mà nguyện ý tới đó chứ? Ông ta nghĩ giao cho người khác, vậy người khác phải nguyện ý mới được. Cũng như lần trước tin tức từ Duyện Châu truyền đến kinh thành, phụ hoàng còn có thể hỏi ai nguyện ý thăm dò tình hình thực tế của việc bạo loạn."

      Lưu Đồng mím môi, tiếp: "Nhưng cho tới bây giờ ông ta chưa từng hỏi xem đệ có nguyện ý hay ."

      Giống như hôn lần đầu của .

      Thái tử làm mối, Quý phi nhìn nương phủ Phụ Quốc công phối tốt lắm, có người nào với tiếng, cứ vậy định xuống cửa thân hôn này.

      Vốn dĩ Lưu Đồng có khúc mắc với Nguyên Vũ đế từ , sau đó càng vì chính mình và Thụy vương nhận được đãi ngộ công bằng từ chỗ Nguyên Vũ đế, khúc mắc này càng kết càng nặng.

      là phụ tử, đối với Nguyên Vũ đế còn có chút tình phụ tử, ao ước thỉnh thoảng Nguyên Vũ đế có thể nhớ tới ông ta còn có đứa con trai là .

      Nhưng Nguyên Vũ đế đối xử với thế nào?

      Lưu Đồng cười lạnh, mấy năm nay còn chưa có xem đạm sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :