1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 135: Quân cờ

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, trong lòng hiểu đôi chút.

      Hôm nay tiến cung nghe Hiền phi , Nguyên Vũ đế bảo bà ta cần lo lắng cho Thụy vương, Thường Nhuận Chi còn có chút hoài nghi, vậy hành tung của Thụy vương Nguyên Vũ đế sớm biết.

      Giao thừa ngày ấy, Nguyên Vũ đế từ chỗ điều xin nghỉ của Thụy vương phi biết được Thụy vương còn chưa trở về. Vẻ mặt ngày đó của ông ta rất nghiêm túc, hơn phân nửa bởi vì chuyện này.

      Mà ngày nay, hai con trai tín thời gian dài, Nguyên Vũ đế lại có vẻ mặt ngưng trọng như lúc trước, ngược lại rất thoải mái.

      Còn khuyên Hiền phi cần lo lắng cho Thụy vương.

      Lúc đó Thường Nhuận Chi đoán được, Nguyên Vũ đế liên lạc được với Thụy vương.

      Cho nên nàng vội vàng muốn xuất cung về phủ, nhìn xem Lưu Đồng trở lại hay chưa.

      Quả nhiên, Lưu Đồng và Thụy vương đều ở trong phủ.

      Lưu Đồng lôi kéo Thường Nhuận Chi ngồi bên cạnh , tiếp tục cùng Thụy vương đánh tiếp ván cờ.

      Thường Nhuận Chi yên tĩnh ngồi, quan sát thế cục bàn cờ.

      Xem ván cờ trước mắt, hiển nhiên Lưu Đồng muốn chiếm thượng phong.

      tay Lưu Đồng còn nắm chặt tay Thường Nhuận Chi chịu nới ra, Thụy vương nhìn thấy cũng chỉ cười cười, gì. Thường Nhuận Chi lại có chút thẹn thùng, định rút tay về lại thấy Lưu Đồng chịu buông, cũng mặt dày theo .

      Lưu Đồng lại tiếp quân cờ, với Thụy vương:

      "Ngũ ca, nếu huynh chỉ lo thoái nhượng phòng thủ, có thể kết cục ván cờ này huynh thua."

      "Cũng chưa hẳn."

      Thụy vương nở nụ cười thanh, hạ quân cờ bảo thủ như cũ.

      Lưu Đồng càng thêm cấp tiến.

      Hai người tiếp qua vài lượt, lại đến phiên Thụy vương ra cờ, bỗng nhiên Thụy vương bước cờ ngoài dự đoán của mọi người.

      Lưu Đồng kinh ngạc hô tiếng, chấp tử muốn xem, lại dừng lại.

      Suy nghĩ chút lại muốn xem, lại dừng lại.

      Thụy vương uống ngụm trà xanh, khen:

      "Trà này thêm hương liệu, quả thực làm người ta môi xỉ lưu hương, hiểu ra ngọt lành. Chờ trở lại vương phủ, ta cũng cho ngũ tẩu đệ mua loại lá trà này, khi tinh thần hỗn độn, vừa vặn uống nâng cao tinh thần."

      Lưu Đồng nhìn chằm chằm bàn cờ, miệng lên tiếng, tay muốn hạ xuống, đều có biện pháp hạ.

      Nửa ngày sau ngẩng đầu nhìn Thụy vương, :

      "Lúc trước Ngũ ca xuống tay đều phòng thủ, là vì bố trí cạm bẫy này ? Nếu đệ xuống cờ, mặc kệ để chỗ nào, chính mình đều sập bẫy tiến thoái lưỡng nan..."

      Thụy vương nhíu mày cười cười:

      "Sớm với đệ rồi, đệ còn ta thua, vậy cũng chưa hẳn."

      Lưu Đồng hạ cũng phải, hạ cũng phải, cơ hồ muốn đầu tử nhận thua.

      Nhưng ở trước mặt Thường Nhuận Chi, lại muốn chiến mà hàng.

      Lưu Đồng do dự, quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi nhận thấy tầm mắt của , cũng nhìn về phía :

      "Xảy ra chuyện gì?"

      "Nhuận Chi, nàng xem ta chỗ nào được?"

      Lưu Đồng hỏi.

      Thường Nhuận Chi :

      "Cờ thuật của thiếp tốt đâu."

      "Vậy vừa vặn."

      Lưu Đồng vui đùa, :

      "Nếu thua, cục cờ này có thể là nàng thua."

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn mặt cờ, :

      "Chàng tùy tiện vị trí , bước này dù sao cũng phải , so với trì trệ tiến, chẳng bằng chàng cứ bất ngờ hạ xuống quân cờ, chừng còn có thể chó ngáp phải ruồi phá vỡ bố cục của Ngũ ca."

      Nhãn tình Lưu Đồng sáng lên:

      "Đúng vậy, phá vỡ bố cục của Ngũ ca phải đến nơi sao?"

      Lưu Đồng suy nghĩ lúc, vui tươi hớn hở hướng vị trí mà chưa từng nghĩ tới hạ khỏa cờ này.

      Thụy vương ngoài ý muốn nhìn Thường Nhuận Chi, :

      "Ý tưởng này của Cửu đệ muội quả thực tự mở ra con đường."

      Thường Nhuận Chi ngượng ngùng cười cười.

      Hai huynh đệ lại hạ cờ hồi lâu, ván cờ này cũng kết thúc.

      Cuối cùng, Lưu Đồng bại nửa con cờ cho Thụy vương.

      Lưu Đồng cảm thán :

      "Đến cùng kỹ thuật đánh cờ của Ngũ ca vẫn cao minh hơn đệ nhiều."

      Thụy vương cười :

      "Thời điểm đệ chơi cờ, rất thích ưu thế mãnh công. Thói quen này tốt đâu."

      Lưu Đồng thụ giáo gật gật đầu, Thụy vương nhìn Thường Nhuận Chi, khỏi hỏi nàng:

      "Đại tỷ tỷ của muội tốt chứ?"

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, thỏ thẻ :

      "Đại tỷ tỷ tốt lắm, tuy rằng được tin tức của Ngũ ca, nhưng nàng ở vương phủ vẫn đỉnh được, ở trước mặt Hiền phi nương nương, cũng có lộ ra nửa điểm lo lắng sốt ruột làm nương nương lo lắng."

      Thụy vương gật đầu, lại hỏi sau khi Lưu Đồng rời kinh, có xảy ra chuyện gì ?

      Thường Nhuận Chi :

      "Cũng xảy ra chuyện gì, trừ bỏ ngày trừ tịch đó, Thánh thượng ban thưởng món ăn ngày Tết cho Thụy vương phủ nhiều thêm đạo, chính là Hiền phi nương nương tấn vị."

      Thụy vương gật đầu, lông mày Lưu Đồng nhíu lại, với Thụy vương:

      "Ngũ ca, gần đây huynh nổi bật, sợ là được an ổn."

      "Ừ."

      Thụy vương :

      "Cho nên, nếu có thể ở trong phủ của đệ hai ba ngày, vậy rất tốt."

      "Ngũ ca!"

      Lưu Đồng bất mãn kêu tiếng, Thụy vương cười cười, :

      "Sốt ruột cái gì."

      Thụy vương vừa , vừa nhặt các quân cờ bàn cờ lên bỏ vào trong hộp, lại tùy ý hỏi Thường Nhuận Chi:

      "Cửu đệ muội mới từ trong cung về, nhìn thời thần, lúc ấy hiến thọ lễ cho Thánh thượng kết thúc. bằng Cửu đệ muội cho ta và Tiểu Cửu nghe, đại gia tặng lễ gì vậy?"

      Trong lòng Thường Nhuận Chi khẽ nhúc nhích, châm chước chút, chiếu theo trình tự Thái tử và vài vị Vương gia khác đưa thọ lễ.

      Người bên cạnh, vậy Thụy vương cũng quan tâm tới, huống chi căn bản nàng muốn nhớ.

      Thụy vương nghe, đăm chiêu :

      "Kỳ vương huynh tặng Vạn Tham Tuyết hoa?"

      Thường Nhuận Chi gật đầu, dừng lúc lâu, vẫn đem câu hỏi lúc đó của Nguyên Vũ đế cùng câu trả lời của Kỳ vương năm mười:

      "Ta thấy, lúc Thánh thượng nghe xong Kỳ vương giải thích về tồn tại của hoa kia, sắc mặt có chút lãnh."

      Thụy vương nghĩ sơ liền thở dài:

      "Kỳ vương huynh rất đắc ý."

      Lưu Đồng nhíu mày:

      "Đó là kỳ hoa khó gặp, Kỳ vương có được hiến cho phụ hoàng, sao phụ hoàng có thể mặt lạnh chứ?"

      Thụy vương lắc đầu, :

      "Nông phu đoạt được, tặng cho Tri huyện rồi lại tặng lên , cuối cùng phải rơi vào tay phụ hoàng, mà là Kỳ vương huynh, lại từ trong tay Kỳ vương huynh làm thọ lễ tặng cho phụ hoàng... Này thuyết minh cái gì?"

      Lưu Đồng bừng tỉnh đại ngộ:

      "Thuyết minh trong triều thần bách quan, có người trung tâm của Kỳ vương."

      "Tri huyện tầng tầng tiến dâng lên thứ gì, cuối cùng theo lý nên thuộc sở hữu của phụ hoàng. Kỳ vương huynh ở bên trong cắm cước, bước cờ xấu."

      Thụy vương giọng :

      " vậy, Kỳ vương huynh chỉ chú ý tới Vạn Tham Tuyết hoa đáng quý kia, ngờ đến mặt này."

      Lưu Đồng gật đầu, cười :

      "Phỏng chừng sau khi suy nghĩ cẩn thận, tại cũng ảo não."

      Suy nghĩ lát, Lưu Đồng lại :

      "Bên cạnh lễ này ngược lại cũng , dệt cơ kia của Sầm vương... Ngược lại đích xác thực dụng."

      Thụy vương gật đầu :

      " ta ở Công bộ cũng phải có chuyện làm, nếu dệt cơ này có thể thông dụng dân gian, đó là chuyện tốt. Sợ là sợ Công bộ nắn bóp công nghệ chế tạo, chịu vì dân gian sở dụng."

      Lưu Đồng nhíu mày :

      "Vì sao thể để dân gian sở dụng?"

      Thụy vương :

      "Nghe Cửu đệ muội miêu tả, cơ hình của dệt cơ kia lớn hơn dệt cơ tầm thường rất nhiều. Các loại hàm tiếp trong đó, công nghệ rèn chờ, nghĩ đến thôi cũng rất phức tạp. Muốn chế tác trận dệt cơ như thế, trước tiên phải thu thập tài liệu, phí dụng nhân công chắc hẳn hề thấp, dân chúng tầm thường chắc chắn làm được. Lui mà cầu tiếp theo, dệt cơ này có thể dùng rất tốt, cũng chỉ có thể là đại thương hộ. Cùng với việc tiên nghi thương hộ, chẳng bằng nhường triều đình nắn bóp kỹ thuật tạo ra dệt cơ này."

      Thụy vương nhìn về phía Lưu Đồng :

      "Đến lúc đó, dệt bao nhiêu vải vóc, định bao nhiêu giới, còn phải Dệt Tạo tư định đoạt?"
      HaYenMinhang thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 136: Trước tình

      Editor: Bộ Yến Tử
      Lưu Đồng nghe thấy nhanh chóng nhăn mày, :

      "Ngũ ca phân tích có đạo lý, Công bộ sở hữu cách nghiên cứu chế tạo ra dệt cơ, triều đình tự dùng ngược lại cũng hợp tình hợp lý. Chính là đến lúc đó..."

      Lưu Đồng nhìn về phía Thụy vương:

      "Bên trong Dệt Tạo tư, hơn phân nửa là người của Thái tử."

      Thụy vương cười cười, :

      "Các bộ các tư trong nội cung, Thái tử đều cầm tiền bạc chuẩn bị. là người của Thái tử, ngược lại cũng nên được thông."

      "Vậy đến lúc đó còn có dính líu."

      Khóe miệng Lưu Đồng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lạnh:

      "Công lao của Sầm vương, cứ như vậy nguyện ý nhường cho Thái tử được lợi sao? Đệ coi chưa hẳn."

      Thụy vương có hé răng, thở hắt ra, nhìn Thường Nhuận Chi ngồi ở bên cúi đầu, lại nhìn về phía Lưu Đồng, :

      "Đệ và đệ muội cũng có đoạn thời gian thấy, đừng tán gẫu những chuyện buồn tẻ vô vị này. Ta về phòng nghỉ ngơi lát, phu thê các đệ hảo hảo trò chuyện."

      Thụy vương đỡ bàn thấp muốn đứng dậy, Lưu Đồng bước lên phía trước đỡ ta.

      Lương Bằng và Viêm Thanh cũng nhanh chóng tiến lên.

      Lúc này Thường Nhuận Chi mới chú ý tới, dường như đùi phải của Thụy vương có chút tiện.

      Lưu Đồng tự mình đỡ Thụy vương về phòng, đợi lát mới trở về, nhìn thấy Thường Nhuận Chi lại kéo tay nàng, tinh tế vuốt ve mấy cái, :

      " nhiều ngày, làm nàng lo lắng..."

      Thường Nhuận Chi mím môi, nghe giọng điệu của có chút áy náy, ủy khuất được áp chế bây giờ lại dâng lên.

      "Chàng chàng rời kinh vài ngày, lại có tin tức, thiếp có thể lo lắng sao..."

      Thường Nhuận Chi vung tay đánh lên ngực , mới đánh hai cái bị Lưu Đồng kéo vào trong lòng.

      "Tùy nàng đánh, đánh tới lúc nàng nguôi giận mới thôi."

      Lưu Đồng phủ phủ sau lưng nàng, giọng :

      "Trước ngực ta cứng rắn, đừng để tay nàng bị phế đó."

      Nhất thời, Thường Nhuận Chi kiên nhẫn, nhàng nhấc chân nghiền mấy cái chân .

      " hưu vượn cái gì đó!"

      Lưu Đồng cười cười, buông lỏng nàng ra, nâng mặt nàng lên đối mặt với .

      " có việc gì, bây giờ phải ta hoàn hảo tổn hao gì trở lại sao?"

      Lưu Đồng cọ cọ nàng, :

      "Bên ngoài lạnh lắm, thân thể nàng được tốt, chúng ta về phòng chuyện ."

      Phu thê hai người trở về chính phòng, thay xiêm y dầy cộm mặc bên ngoài ra.

      Thường Nhuận Chi tiến lên nhéo nhéo cánh tay cùng thắt lưng Lưu Đồng, giọng :

      "Hình như có chút gầy?"

      Lưu Đồng khỏi cười :

      "Tuy rằng mỗi ngày ra đường đều cỡi ngựa, vẫn còn khá đến nỗi gầy ."

      "Dù sao thiếp cũng thấy chàng gầy."

      Thường Nhuận Chi hừ tiếng, ngồi xuống, hỏi Lưu Đồng:

      "Chàng mau cho thiếp biết, đến cùng xảy ra chuyện gì? ràng các người đều trở lại, vì sao hôm nay là sinh thần của Thánh thượng, các người tiến cung chúc thọ? Có phải Thánh thượng biết tin tức các người trở lại hay ?"

      Lưu Đồng gật đầu, bất đắc dĩ :

      "Nàng hỏi nhiều vấn đề như vậy, ta làm sao đáp?"

      Thường Nhuận Chi bất mãn nghiêng mắt nhìn , Lưu Đồng vội vàng qua ngồi xuống kề bên nàng, ôm nàng vào trong ngực, :

      "Từ đầu ta có , mỗi dạng, cẩn thận ràng với nàng mà."

      "Vậy chàng còn mau ?"

      Thường Nhuận Chi vừa cười vừa vặn thịt khiến ngứa ngáy, chọc cho Lưu Đồng hú lên quái dị.

      Diêu Hoàng phao trà bưng lên, lại đặt thêm than vào chậu, phẩy tay cho tất cả nha hoàn trong phòng lui ra ngoài, nhường gian trong phòng cho hai người.

      Lưu Đồng giọng giảng thuật lại tình sau khi rời kinh.

      Ngày ấy ở cửa thành đợi lát, cuối cùng chờ kịp, dẫn theo người rời kinh chạy đến Duyện Châu tìm kiếm.

      Lưu Đồng nghĩ, bất luận như thế nào, Thụy vương muốn về kinh phải qua quan đạo, nghỉ ngơi ở trạm dịch, tiếp tục dọc theo quan đạo mà chạy.

      Dọc theo đường đều nghe thấy tin tức gì, liên tục chạy về hướng Duyện Châu.

      Ngày thứ ba, Lưu Đồng đến Duyện Châu cảnh.

      quyết định, trước tiên vào cửa thành Châu Thành, mà là ở ngoài thành hỏi thăm chút.

      Lưu Đồng :

      "Lúc đó, ta cũng biết Ngũ ca có còn ở trong thành Duyện Châu , nhưng dọc theo đường đều gặp được Ngũ ca, chỗ trạm dịch cũng có ghi lại Ngũ ca có nghỉ lại, ta đây chỉ có thể chuyển mục tiêu đến trong thành Duyện Châu. Nếu bởi vì Ngũ ca có việc chậm trễ, ở lại Duyện Châu mà hồi kinh, còn bởi vì vậy mà thể thông tín tới kinh thành, hơn phân nửa là bị người ta quản chế. Có năng lực đó, vậy cũng chỉ có ba đại tộc Địa đầu xà ở Duyện Châu."

      "Vậy làm cách nào chàng gặp được Thụy vương?"

      Thường Nhuận Chi hỏi.

      Lưu Đồng cười :

      "Lúc đó Ngũ ca ở ngay tại hộ nông gia ngoài thành Duyện Châu, khi ta ở ngoài thành hỏi thăm tình trong thành Duyện Châu, bị Lương Bằng phát . Lương Bằng trực tiếp mang ta qua chỗ nông gia gặp Ngũ ca."

      Thường Nhuận Chi :

      "Vậy đúng là quá khéo."

      "Này phải khéo."

      Lưu Đồng :

      "Ngũ ca liêu chuẩn ta đến, có ý để Lương Bằng đợi ở chỗ đó."

      Thường Nhuận Chi ngẩn ra, vội hỏi:

      "Đúng rồi, ngày ấy chàng rời khỏi kinh thành, thiếp hồi phủ vừa vặn nhận được thư Lương Bằng viết."

      Lưu Đồng vừa nghe nhất thời nở nụ cười.

      "Sau khi ta gặp được Ngũ ca, Ngũ ca hỏi có phải nhìn thấy lá thư này nên mới tới được, kết quả nghe ta nhận được bất kỳ lá thư nào, Ngũ ca còn lo lắng hai ngày. Sau khi trở về ta hỏi qua Thuyên Đại, Thuyên Đại nàng nhận thư nhìn, lại cho Ngũ tẩu biết."

      Lưu Đồng ôm cổ Thường Nhuận Chi, bủn xỉn khen nàng:

      "Nhuận Chi, nàng thông minh!"

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ đưa tay đẩy ra:

      "Hảo hảo chuyện, đến cùng là chuyện như thế nào?"

      Lưu Đồng như cũ cười, trả lời Thường Nhuận Chi:

      " ra tình hoàn chỉnh, phải bắt đầu từ lúc Ngũ ca Duyện Châu."

      Dân phong ở Duyện Châu bưu hãn, Tri châu nhiều lần đảm nhiệm thành quan ở Duyện Châu đều vô kiến thụ, bởi vì Duyện Châu được ba đại tộc nắm giữ, triều đình phái quan địa phương tới làm việc toàn bộ phải xem sắc mặt bọn .

      Dần dà, Duyện Châu liền trở thành khối xương cốt khó cắn.

      Nguyên Vũ đế đối ngoại ngăn địch, đối nội trị quốc, đều rất thích dùng kế sách dụ dỗ. Đối với Duyện Châu, mặc dù ông ta cảm thấy chỗ này trị được, nhưng bởi vì chỗ kia tiếp giáp hải vực, cùng Cao Câu Lệ thường xuyên lui tới, cho nên liên tục dễ dàng tha thứ cho ba đại tộc làm mưa làm gió ở Duyện Châu.

      Cho đến khi Duyện Châu xảy ra bạo động, Duyện Châu Cùng biết bị đâm trọng thương.

      Nếu như chỉ là dân chúng tầm thường gây chuyện dẫn phát bạo động, vô ý đâm Cùng biết bị thương, ngược lại còn được qua. Nhưng việc này phát sinh khi thu hoạch vụ thu, đến tháng chạp mới truyền đến kinh thành.

      Cái này phải do Nguyên Vũ đế coi trọng.

      Ngày thu được tin tức, Nguyên Vũ đế liền triệu Thái tử và vài vị Vương gia vào điện Cần Chính thương nghị việc này.

      Vốn dĩ Nguyên Vũ đế định phái cá nhân Duyện Châu ám tra, loại án này kém chút nữa gây tai nạn chết người, vốn nên do Chúc vương tiếp nhận. Nhưng mà Chúc vương nghe cần phải tra chân tướng Duyện Châu gặp chuyện may, còn muốn cầm bằng chứng tới chứng minh, nên lấy cớ đùn đẩy, Hình bộ có mấy đại án kiểm chứng, tạm thời có cách nào rời kinh.

      biết vì sao, Thái tử cũng hát đệm đỡ cho Chúc vương, gần đây Chúc vương vụ quấn thân, chỉ sợ phân ra tâm tư tới Duyện Châu.

      Kỳ vương, Lễ vương và Sầm vương ban sai ít chuyện, lại chưa từng làm qua án tử, huống chi tình huống Duyện Châu phức tạp, nơi nào bọn họ chịu mạo nguy hiểm trước? Tự nhiên cũng hé răng.

      Nguyên Vũ đế vốn định để Chúc vương chọn quan viên Hình bộ đến Duyện Châu ám tra, Thái tử lại tự mình đề nghị, Thụy vương rảnh rỗi, bằng phái ta chuyến.
      HaYenMinhang thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 137: Bạo loạn

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thái tử vừa ra đề nghị này, Chúc vương liền tán thành.

      Ba người Kỳ vương thấy cái chuôi hỏa thiêu này rớt lên người mình, đương nhiên mừng rỡ đem đề nghị này tạc thực, ào ào phụ họa.

      Nhất thời, tầm mắt mấy người này đều đặt lên người Thụy vương.

      Nguyên Vũ đế hỏi Thụy vương có nguyện ý tới Duyện Châu trước chuyến hay ?

      Tuy rằng trong lòng Thụy vương biết, đến Duyện Châu chẳng phải chuyện tốt lành gì? Nhưng đến nước này, nếu ta cũng chống đỡ cho qua, chỉ sợ bất mãn lúc trước Nguyên Vũ đế đặt đám người Chúc vương chuyển tới người ta.

      Cho nên Thụy vương đáp ứng nhận cọc chuyện xấu này.

      Đồng thời, lúc Thụy vương gật đầu, ta cũng mẫn cảm chú ý tới biểu tình thả lỏng của Chúc vương và Thái tử.

      Thụy vương thầm cảnh giác trong lòng.

      xác định là Thụy vương Duyện Châu ám tra trước, lúc này Nguyên Vũ đế cho đám người Thái tử lánh về trước, ông ta cùng Thụy vương chuyện Duyện Châu.

      Chờ Thái tử và vài vị Vương gia rời khỏi đó, Nguyên Vũ đế ngồi ở phía sau mặt bàn, than tiếng.

      "Thụy vương, tới Duyện Châu sợ là có chút nguy hiểm."

      Nguyên Vũ đế nhìn Thụy vương :

      "Lần này ngươi , thể nắm , chỉ có thể ngầm hỏi. Sưu tập chứng minh việc thực tế, ngược lại cần nóng vội."

      Thụy vương cung thắt lưng vuốt cằm, :

      "Nhi thần nhất định tận lực điều tra tình hình thực tế, phụ nhờ vả của phụ hoàng."

      Nguyên Vũ đế nhìn Thụy vương nửa ngày, thu hồi tầm mắt, nghiêm mặt :

      "Duyện Châu có ba đại tộc Tề, Lỗ và Vũ Văn. Lúc Đại Ngụy kiến quốc, đối với Duyện Châu cơ hồ là thực hành chính sách nuôi thả. là, vì Duyện Châu có vị trí độc đáo, phía Đông là biển tiếp giáp Cao Câu Lệ, phía Tây có núi cao sừng sững, nơi phong bế dễ thủ khó công; hai là, cho tới bây giờ dân chúng ở Duyện Châu vô cùng sợ hãi ba đại tộc, cao ở triều đình, dân tâm đều, cho nên cũng khó quản trị. Giờ lại đến chuyện của Duyện Châu Cùng Biết, hơn phân nửa cùng ba đại tộc ở Duyện Châu thoát xong can hệ."

      Nghe Nguyên Vũ đế xong, Thụy vương vuốt cằm :

      "Nhưng bởi vậy mà thương tổn quan viên triều đình, còn muốn giấu diếm việc này... vậy trong đó có tình thể cho ai biết."

      "Cho nên trẫm , lần này di hành tới Duyện Châu, có chút nguy hiểm."

      Ánh mắt Nguyên Vũ đế hơi nheo lại, nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu.

      Ông ta dừng lát mới :

      "Cọc án tử này, đúng ra nên phái Hình bộ thẩm tra. Thái tử đề cập để ngươi gánh trách nhiệm này, quả thực làm trẫm có chút ngoài ý muốn. Càng ngoài ý muốn là, vậy mà Chúc vương cũng tán thành."

      Thụy vương nhanh chóng chăm chú nhìn biểu cảm của Nguyên Vũ đế, lập tức dùng bộ dạng phục tùng che giấu.

      "Tính tình Chúc vương, trẫm rất ràng. ta có mưu lược gì, tính tình cũng rất bạo ngược. Theo lý mà , nếu ta sợ tự mình tới đó có nguy hiểm, vậy cũng là phái quan viên Hình bộ nào đó mới đúng. Dù sao nếu làm tốt án tử này, cũng là chiến tích."

      Sắc mặt Nguyên Vũ đế có chút rét run:

      "Nhưng mà, chẳng những ta tự mình , còn phụ họa để ngươi , cái này có chút ý vị sâu xa."

      Nguyên Vũ đế đến cùng, ông ta trầm mặc lúc lâu, mới mở miệng :

      "Ngươi Duyện Châu ám tra việc này, đồng thời trẫm phái người thầm theo bảo vệ ngươi, để ngừa vạn nhất. đến thời điểm mấu chốt, những người này xuất . Ngươi tận lực tra ràng chuyện này."

      Thụy vương khom người phúc lễ, :

      "Nhi thần tuân chỉ, tạ phụ hoàng."

      "Ừ."

      Nguyên Vũ đế gật gật đầu, :

      "Việc này nên để lâu, hôm nay ngươi liền rời kinh Duyện Châu . Đừng mang theo nhiều người, ngừa để lộ tiếng gió."

      Thụy vương lĩnh chỉ ra cung, vội vàng về phủ dùng cơm trưa, bất chấp bồi Thường Mộc Chi về phủ An Viễn hầu, liền rời khỏi kinh.

      Quan đạo Đại Ngụy xây dựng hoàn thiện, cứ cách hai ba trăm dặm gặp trạm dịch. Trạm dịch tiếp đãi tạp vụ người chờ, chỉ tiếp đãi người có quan phù, gia quyến cập kỳ viên chức. Mặt khác, thư tín Đại Ngụy cũng thông qua trạm dịch truyền tới lui.

      Thụy vương tới Duyện Châu trước, tự nhiên cũng theo quan đạo.

      Bởi vì rất đột ngột, Thụy vương lại chưa bao giờ rời nhà quá xa, cho nên biết làm sao che lấp thân phận. Việc này phải tiến hành giấu kín, cho nên sau khi Thụy vương cân nhắc, liền viết thư, để Viêm Thanh trở về tìm Lưu Đồng, nhường Lưu Đồng làm giúp ta ít văn điệp thân phận giả rồi đưa cho Viêm Thanh mang về.

      Sau này, Thụy vương nhất định bảo trì lưu thông thơ từ cùng Lưu Đồng, giấu kín ít tin tức truyền lại từ Duyện Châu với Lưu Đồng.

      Thụy vương ở Duyện Châu ám tra tiến triển Duyện Châu Cùng Biết bị đâm bị thương cũng nhiều thuận lợi, dân chúng Duyện Châu vừa nghe có người hỏi việc này, liền im miệng , giữ kín như bưng.

      Thụy vương chỉ có thể ấn tâm tư xuống, chậm rãi tra.

      lần tra này, liền qua hơn nửa tháng.

      Thẳng đến lúc gần tới niên quan, các nơi ở Duyện Châu đều náo nhiệt hẳn lên, dân chúng cũng bắt đầu chẳng câu nệ nhiều, dần dần, ít tiếng gió này mới truyền đến tai Thụy vương.

      Trong đăng ký ở hộ Bộ, sản lượng lương sản của Duyện Châu liên tục chiếm vị trí rất thấp. Nhưng theo cách của dân chúng Duyện Châu, lương sản ở Duyện Châu thiếu, tương phản, cơ hồ sản lượng hàng năm đều rất cao. Hơn nữa lại thường xuyên lui tới cùng thương nhân Cao Câu Lệ, kinh tế Duyện Châu vô cùng phồn vinh, đây là cái nơi to mọng.

      Năm nay thu hoạch vụ thu, Duyện Châu lại có mùa thu hoạch bội thu. Ba đại tộc liên hợp lại, báo cáo về triều đình mẫu sản lượng thấp như năm rồi, lại dùng mức giá rẻ bèo mua lại tất cả số lương thực này. Độc chiếm nó, sau đó lấy giá cao bán ra ngoài.

      Tuy rằng dân chúng Duyện Châu ước gì giao thuế cho triều đình. Nhưng đối với xâm chiếm thành quả lao động của ba đại tộc, tổn hại lợi ích của bọn họ, vẫn có vài phần oán hận.

      Còn có mấy hộ nhân gia như vậy, bất mãn với hành động này của ba đại tộc, náo loạn lên.

      Dưới tình huống lúc đó như vậy, chưởng gia của ba đại tộc sau phen thương lượng, liền sai người đánh chết đương gia của mấy hộ nhân gia náo loạn đó tại đương trường. Còn gia quyến của bọn họ, cũng bị ba đại tộc Duyện Châu bắt ép Tri châu nhốt vào tù.

      Tri châu Duyện Châu tên là Trương Ngờ, thời gian ta nhậm chức Kỳ đầy còn chưa đến năm. ta nhịn hai năm, nghĩ tới cuối cùng lại xảy ra cố.

      Muốn bình an vô làm được chức Kỳ đầy ở Duyện Châu, vững vàng đổi nơi khác thậm chí thăng quan, Trương Ngờ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo an bài của ba đại tộc.

      Trương Ngờ thỏa hiệp, nhưng có nghĩa là tất cả quan viên đều nguyện ý vứt bỏ tôn nghiêm làm con rối bị ba đại tộc thao túng.

      Cùng biết(1) Bàng Lương là trong số đó.

      < (1): chức quan ở Duyện Châu>

      Bàng Lương thầm nhìn gia quyến mấy hộ nhân gia đó bị bỏ tù, thầm viết chứng từ cho bọn họ điểm chỉ, tính toán tìm cách mang chứng cớ này tới kinh thành.

      Nhưng mà hành động của Bàng Lương lại bị Tiểu Lại bên cạnh ta phát , Tiểu Lại việc này cho Trương Ngờ biết.

      Thời điểm Bàng Lương sắp sửa rời thành Duyện Châu, bị người của ba đại tộc và Trương Ngờ ngăn cản.

      Bàng Lương muốn chạy trốn, lại quả bất địch chúng, thể đào thoát. Trong lúc hỗn loạn, ta bị người ba đại tộc đâm bị thương.

      Sau này, người của ba đại tộc dùng mẫu thân bị mù của Bàng Lương áp chế ta, ra lệnh cưỡng chế ta ngậm miệng lại.

      Mặc kệ là đương gia mấy hộ nhân gia nháo bị đánh chết tại đương trường, hay là Cùng biết Duyện Châu bị đâm trọng thương, thực đều là xảy ra trước mặt công chúng. như ban ngày, lanh lảnh càn khôn, ba đại tộc dùng phương thức như vậy hướng dân chúng Duyện Châu nhắn dùm tin tức —— bọn họ chính là Hoàng đế đất Duyện Châu, ai dám phản kháng, nếu người nhà ai nháo như mấy hộ nhân gia đó, có kết cục là biết tự lượng sức mình giống như Cùng biết.

      "Nhưng ra, đó còn phải chuyện tối tăm làm người ta thể tưởng tượng. Sau đó chuyện này phát triển lên, mới là mấu chốt của vấn đề."

      Lưu Đồng giọng .
      HaYenMinhang thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 138: Thâm tra
      Editor: Bộ Yến Tử

      Sau khi Bàng Lương bị khống chế, ba đại tộc cũng sinh ra cảm giác nguy cơ. Sợ có người đem việc này truyền tới kinh thành.

      Càng vì e ngại, tự nhiên muốn chịu triều đình quản thúc Tri châu Duyện Châu.

      Trương Ngờ phối hợp với người của ba đại tộc, dán bố cáo, coi như uy hiếp dân chúng phen, để bọn họ thủ khẩu như bình được lung tung. Bằng kết cục của bọn họ tốt hơn mấy nhà kia.

      Dân chúng Duyện Châu giận mà dám , nhưng chính xác dám mạo phạm quyền uy của ba đại tộc.

      Cho nên sau khi xảy ra việc bạo loạn lúc thu hoạch vụ thu, kinh thành vẫn biết gì.

      Nhưng dưới chính sách tàn bạo cùng áp bách, nhất định có phản kháng.

      Trong mấy hộ nhân gia kia, có hài tử tên Kỷ Quang Mạc của hộ nhân gia lúc trước rời nhà du học xa, hai năm, đến lúc này hạ tuần năm tháng mười mưới trở về nhà.

      Vừa về nhà phát trong nhà có ai, hỏi hàng xóm chung quanh thấy ánh mắt hàng xóm lóe lên, trả lời biết.

      Kỷ Quang Mạc đọc vạn quyển sách, lại vượt vạn dặm đường, ánh mắt nhìn người tự nhiên sâu xa. Lúc này liền biết xảy ra chuyện.

      ta cũng ở phụ cận nhà quá lâu, mà lập tức rời khỏi đó. Tìm nơi nấp thường phục phen mới trở về.

      Rồi sau đó ta nhìn thấy, vậy mà có quan sai lại ở phụ cận nhà ta, mà người hàng xóm đối mặt với quan sai lớn tiếng khóc :

      "Quan gia, tiểu nhân thấy Quang Mạc trở lại mà! Này, điều này sao có thể? Mới đảo mắt thấy người ..."

      Kỷ Quang Mạc thầm rùng mình, rời khỏi đó.

      Nhìn thái độ của hàng xóm và xuất của quan sai, Kỷ Quang Mạc khẳng định trong nhà nhất định xảy ra chuyện lớn.

      ta cũng dám lại hỏi người quen biết, mà là chuyên môn tìm khất nhi đầu đường hỏi thăm.

      Ngại ba đại tộc, đám khất nhi cũng dám gì. Nhưng đối mặt với đồ ăn và bạc trắng, rất nhanh bọn họ đem chuyện mình biết thẳng ra.

      Kỷ Quang Mạc biết chuyện phụ thân mình chết, tất cả người nhà đều bị bỏ tù.

      có người nào dám truyền tin tức này ra ngoài, nhưng Kỷ Quang Mạc lại sợ. Lúc này ta viết phong thư cho bằng hữu mình kết giao lúc xuất ngoại du học, kể đơn giản tình huống trong nhà, lược bỏ chỗ hiểm yếu. Sau đó, tự mình đến kinh thành.

      Nhưng sau đó, bằng hữu có tin tức của ta; việc ở Duyện Châu, cũng nghe được chút tiếng gió nào.

      Toàn bộ tháng 11 đều cùng chi thất liên, bằng hữu của ta liền biết bạn mình xảy ra chuyện.

      Sau phen châm chước, đầu tháng chạp bằng hữu của Kỷ Quang Mạc mới đưa được tin tức này đến kinh thành, sau đó truyền đến tai Nguyên Vũ đế.

      muốn dẫn lửa thiêu thân, bằng hữu của Kỷ Quang Mạc chỉ Duyện Châu xảy ra bạo loạn, Cùng biết Duyện Châu bị đâm trọng thương. Còn lại, ta dám .

      Nhưng với tin tức này, đủ gây chú ý với Nguyên Vũ đế.

      Kinh thành và Duyện Châu cách nhau cũng tính đặc biệt xa. Vì sao khi xảy ra bạo loạn lúc thu hoạch vụ thu tới bây giờ mới có người truyền đến, hơn nữa còn là thông qua con đường chính thức?

      Nguyên Vũ đế quyết định điều tra việc này, mới có góp mặt của Thụy vương.

      "Ngũ ca nghĩ biện pháp cho người ngầm liên hệ với Bàng Lương, xác nhận ba đại tộc ở Duyện Châu giết người hung ác bên đường, cùng với việc Tri châu Duyện Châu vẽ đường cho hươu chạy là có thực. Cũng để Bàng Lương viết chứng từ, đóng dấu tay."

      Lưu Đồng uống ngụm trà, than :

      " lâu uống trà xanh ngọt lành như vậy."

      Thường Nhuận Chi lại rót thêm cho ly trà đầy, :

      "Bây giờ chàng trở lại, muốn uống cạn có thể uống đủ."

      Lưu Đồng nháy mắt mấy cái với Thường Nhuận Chi:

      "Trà do nàng pha, uống tốt nhất."

      Thường Nhuận Chi khẽ cười:

      ", vậy sau này trà của chàng, đều do thiếp phao cho chàng?"

      "Vậy tốt quá."

      Lưu Đồng mặt mày hớn hở, lại uống ngụm trà, :

      "Ta đến chỗ nào rồi?"

      " đến chỗ Thụy vương lấy được chứng từ từ tay Bàng Lương."

      "Đúng rồi."

      Lưu Đồng gật đầu, tiếp tục tình huống Thụy vương ở Duyện Châu.

      Sau khi lấy được chứng cớ này, Thụy vương nảy sinh nghi hoặc trong lòng.

      Nếu như ba đại tộc khổ tâm nghệ phong tỏa tin tức này như vậy, xem ra cũng rất thành công. Nhưng chuyện này, làm sao lại truyền đến kinh thành?

      Thụy vương cảm thấy tin tức này đến có chút đột ngột, nghĩ buông tha manh mối này. Lúc này liền hỏi người Nguyên Vũ đế thầm phái tới, do đó biết được bằng hữu Nghiêm Đình của Kỷ Quang Mạc.

      Nghiêm Đình xuất thân đại tộc Bàng chi, cũng có giao tập gì với ba đại tộc Duyện Châu. Thụy vương tự mình tìm tới cửa hỏi Nghiêm Đình việc này, Nghiêm Đình biết được thân phận của Thụy vương, cũng hết chuyện mà ta biết cho Thụy vương nghe.

      Biết được Kỷ Quang Mạc đến kinh thành liền có tin tức, Thụy vương nhíu mày.

      Nghiêm Đình , Kỷ Quang Mạc vào kinh cáo ngự trạng, nhưng cũng có nghe trong kinh thành có người cáo ngự trạng.

      Lúc này, Thụy vương liền liên tưởng đến Chúc vương.

      Nếu quả Đại Ngụy có người đường muốn cáo ngự trạng, đại cổ ngự trạng an trí ở cửa lớn Hình bộ Thẩm Vấn tư, mặt cổ to như vậy, gõ lên cũng là vang thùng thùng.

      Nếu Kỷ Quang Mạc cáo ngự trạng, vậy tự nhiên ta chỉ có thể đến Thẩm Vấn tư Hình bộ đánh đại cổ ngự trạng.

      Nhưng trong đoạn thời gian đó, cũng có nghe có người cáo ngự trạng.

      Trừ phi, Kỷ Quang Mạc có lựa chọn cáo ngự trạng.

      Lại hoặc là... Kỷ Quang Mạc đến Hình bộ cáo ngự trạng, lại bị người ta giấu giếm.

      Liên tưởng đến lúc đó, Nguyên Vũ đế cầu cần người Duyện Châu điều tra tình hình thực tế. Chúc vương tìm cớ chống đẩy cho qua, bỗng nhiên Thụy vương cảm thấy đoàn sương mù này trở nên có chút lớn.

      Sau khi từ biệt Nghiêm Đình, Thụy vương đem chứng cứ tay nhất nhất sửa sang lại cho tốt. Giao phần cho người Nguyên Vũ đế ngầm phái tới, để ngừa vạn nhất, cũng để bọn họ trở về với Nguyên Vũ đế, cần ám tra lại ghi chép lui tới Thẩm Vấn tư Hình bộ, xem có người tên Kỷ Quang Mạc từng xuất qua hay ?

      Giải quyết chuyện đến nước này, cũng coi như viên mãn.

      Khi đó là hai mươi hai thánh chạp, Thụy vương tính thời gian, quyết định ám tra thêm mấy ngày nữa. Hai mươi tám tháng chạp có thể quay lại kinh.

      ta liền viết thư về kinh thành.

      Nhưng thư bất quá nửa ngày, tình liền xảy ra biến hóa.

      Lương Bằng được mệnh lệnh của Thụy vương tửu lâu ám tra, nghe được công tử nhà họ Tề là trong ba đại tộc lúc uống rượu cùng bạn bè có thổi phồng, đương kim hoàng đế bọn họ còn ngại, sau khi Thái tử đăng cơ, lại càng cần sợ.

      Bạn bè hỏi vì nguyên do gì? Tề công tử , Thái tử còn phải hỗ trợ Tề gia bọn họ theo Cao Câu Lệ kiếm tiền tài, làm sao dám đắc tội bọn họ?

      Lời bên trong rất ư càn rỡ.

      Lương Bằng nghe xong hoàn toàn, sau khi trở về liền báo lại cho Thụy vương.

      Cùng Thái tử nhấc lên quan hệ, Thụy vương vốn muốn tra tiếp, nhưng lại nghĩ tới ngày ấy ở điện Cần Chính, người đầu tiên đề nghị ta tới Duyện Châu là Thái tử, khiến cho ta đâm lao phải theo lao. Trong lúc nhất thời tâm sinh mâu thuẫn, cuối cùng vẫn phải thuận theo chủ tâm tiếp tục tra xuống.

      lần tra này, làm Thụy vương sợ ngây người.

      Từ sớm Thái tử có lui tới cùng người Tề gia, những năm gần đây Tề gia dựa vào các loại gia dịch cùng Cao Câu Lệ, tích góp được ít ngân lượng, trong đó còn bao gồm buôn bán nô lệ.

      Loại giao dịch này, có phí tổn nhưng tiền lời cực cao. Có Thái tử đứng phía sau làm hậu thuẫn, sinh ý này của Tề gia quả thực như cá gặp nước.

      Thái tử thông qua Tề gia lãm tiền, Tề gia có Thái tử che chở, càng thêm kiêng nể gì vô pháp vô thiên ở Duyện Châu.

      Đây là nguyên nhân Thái tử đồng ý Duyện Châu bại lộ ở triều đình.

      Còn Thái tử hát đệm giúp Chúc vương đến Duyện Châu, chắc là vì nguyên nhân khác —— bọn họ ở Duyện Châu, có lợi ích cộng đồng, cũng có kiêng kị cộng đồng.
      HaYen thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 139: Tội liên

      Editor: Bộ Yến Tử

      Chúc vương là người có ý nghĩ đơn giản, người như vậy hơn phân nửa bị người ta tính kế đến chết, nhưng ta rất may mắn là, ta có mẫu phi khôn khéo và ngoại gia có thế lực.

      Mẫu phi của Chúc vương là Tĩnh phi, là nữ nhân ít lời thiếu ngữ, nhưng bà ta có vài phần thông minh.

      Khi Chúc vương được phong Vương, bà ta liền dựa vào quyền thế nhà mẹ đẻ, thông qua ít quan hệ thông gia quải cong, cùng Lỗ gia ở Duyện Châu thành lập liên hệ.

      Nhi tử được phong Vương, Tĩnh phi đối với tương lai có chút ý tưởng. Biết nhi tử ngầm mưu quỷ kế, Tĩnh phi nghĩ nếu như thực đến ngày kia, trước hết để lại cho mình và nhi tử con đường sống, bác bác. Bác xong, dựa vào con đường đó chạy thoát là được.

      Con đường này, chính là Lỗ gia.

      Lỗ gia và hoàng tộc Cao Câu Lệ vốn có lui tới, Tĩnh phi để Chúc vương thông qua Lỗ gia liên lạc với Cao Câu Lệ, nhường Chúc vương đến nỗi vạn bất đắc dĩ, được động đến Lỗ gia.

      Tuy rằng Chúc vương lỗ mãng ngu dốt, nhưng lại rất nghe lời Tĩnh phi. Vài năm như ngày, vẫn bất động thanh sắc cho Lỗ gia chút ơn huệ .

      Xong việc phạm nhân Lỗ gia, chỗ thượng đương Hình bộ, Chúc vương đều có thể cho ta lau quệt. ít đại án muốn án, đề cập chút chuyện mất đầu, Chúc vương còn có thể cho thay đổi tử tù. Danh sách địch nhân của Lỗ gia, Chúc vương đều nắm trong tay, cũng có thể nghĩ biện pháp gán tội danh thay Lỗ gia diệt trừ dị kỷ.

      Chuyện như vậy xảy ra cũng nhiều, nhưng làm kiện tiếp theo, làm cho người ta biết đó là gièm pha.

      Cho nên Chúc vương liên tục cẩn thận, chưa bao giờ bại lộ qua chuyện của Lỗ gia.

      Nhưng chịu nổi, hai nhà Tề - Lỗ đều ở Duyện Châu, đều là trong ba đại tộc. Hai nhà có hợp tác, tự nhiên cũng có cạnh tranh. Lúc công tử, thiếu gia hai nhà nổi tranh đấu, thiếu được muốn bắt tới hậu đài của mình mà ra.

      Thái tử và Chúc vương biết, đối phương cũng đồng dạng có liên hệ cùng Duyện Châu.

      Tuy rằng biết cụ thể mối liên hệ là gì? Nhưng ngại bọn họ cộng đồng thủ hộ lợi ích phương, cũng kiêng kị lẫn nhau.

      Loại cân bằng vi diệu này, cho đến lúc Cùng biết Duyện Châu bị đâm trọng thương truyền đến ngự tiền cân bằng như cũ.

      Thụy vương tra được Tề gia và Thái tử có quan hệ, khi đó cũng ràng mối liên hệ của Lỗ gia và Chúc vương.

      Trong lòng ta thầm hoài nghi, sau khi Kỷ Quang Mạc đến kinh thành mất tích, nhất định có liên quan đến Hình bộ và Chúc vương, lại cũng có tìm ra chứng có gì để chứng minh.

      Mắt nhìn tới niên quan, Thụy vương cũng muốn tiếp tục ở lại Duyện Châu.

      ta tự mình thu thập phần chứng cớ, tinh tế quản lý, liền tính toán theo hành trình về kinh.

      Nhưng nửa đường quay về kinh, Thụy vương lại bị nhóm người ám sát. Thụy vương đề phòng, ngã từ ngựa xuống bị quăng gãy chân.

      May mắn có người Nguyên Vũ đế phái tới bảo hộ, Thụy vương mới có thể đến nổi chiết tổn quá mức.

      Nhưng mà dù người Nguyên Vũ đế phái tới là tinh , cũng chống lại được địch nhân số lượng nhiều. Cuối cùng hai bên lưỡng bại câu thương, bên này người của Thụy vương chết sai biệt lắm, mà địch nhân cũng còn sót người sống.

      Chứng cớ này, càng là ở ban đầu liền bị người tìm kiếm ra, hủy sạch .

      Thụy vương quyết định nhanh, để Lương Bằng và Viêm Thanh mang ta cải trang phen, tá túc ở hộ nông gia ngoại thành, sau đó viết thư, quang minh chính đại gửi về kinh thành cho Lưu Đồng, ám chỉ Lưu Đồng đến tiếp ứng. Do sợ Thụy vương phi và Hiển tần biết việc này kinh hoảng, xảy ra sơ xót gì cho nên Thụy vương quyết định trước tạm thời án binh bất động.

      Khi thư qua trạm dịch, bị người cẩn thận coi qua, chậm trễ chút thời gian. Bằng , Lưu Đồng ở kinh thành sớm có thể thu được thư Thụy vương viết, cũng có thể sớm chút tới đón ứng Thụy vương.

      "Sau đó sao?"

      Thường Nhuận Chi nâng má hỏi Lưu Đồng:

      "Vì cái gì khi trở về Thụy vương còn muốn che che lấp lấp chịu lộ diện?"

      Lưu Đồng than , :

      "Thời điểm Ngũ ca ở nông gia dưỡng thương, bên kia tự nhiên phụ hoàng cũng chiếm được chứng cứ huynh ấy phái người đưa trở về trước. Rồi sau đó liên tục thấy người đưa tin tức của Ngũ ca và phụ hoàng. Sau này phụ hoàng mới phái người đến tìm Ngũ ca, thầm... Đại khái cũng ám tra Hình bộ."

      "Vậy còn Thái tử?"

      Thường Nhuận Chi nhịn được hỏi:

      "Thái tử... Thánh thượng có thể tra xét?"

      Lưu Đồng cau mày, nhàng lắc đầu :

      "Cái này ta ... Liên quan đến Thái tử và Tề gia, dường như Ngũ ca báo cho phụ hoàng biết."

      Lưu Đồng dừng chút, :

      "Người phụ hoàng phái tới truyền đạt ý tứ là, để Ngũ ca tạm thời đừng cho bất luận kẻ nào hành tung của huynh ấy, trước cứ nhìn xem tình huống phát triển tình. Đó cũng là ý Ngũ ca nghĩ. Ta coi, dường như Ngũ ca muốn ngầm đem tình Tề gia và Thái tử, còn có Lỗ gia và Chúc vương, tra cho ràng."

      Thường Nhuận Chi nhấp mím môi, giọng hỏi:

      "Lỗ gia và Chúc vương có liên hệ, làm sao Thụy vương biết đến?"

      "Ngũ ca là thông qua Kỷ Quang Mạc và Hình bộ, liên tưởng đến khác thường của Chúc vương, sau đó lại thông qua việc nhớ lại Bàng Lương thuyết minh tình hình thực tế dấu vết để lại ở Duyện Châu cho huynh ấy, suy đoán ra."

      Lưu Đồng :

      "Vài năm nay, Tề gia, Vũ Văn gia tốt xấu ra án tử, còn có hai ba cái đền tội, nhưng Lỗ gia, người phạm án ít, người trong danh sách thiếu, người đền tội cũng có. Từ đó có thể suy ra, trừ bỏ chủ Hình bộ, còn có thể là ai? Phạm vào tội lớn, vốn nên lưu đày hoặc mất đầu, phạt vài đồng tiền là có thể thoát tội... Loại án này, ai viết ra được?"

      Lưu Đồng vuốt ve ly trà, ánh mắt nặng nề:

      "Chỗ Duyện Châu, nên động thủ trị trị. Cũng biết, lúc này phụ hoàng có thể hạ quyết tâm hay ."

      Thường Nhuận Chi trầm tư lát, giọng với Lưu Đồng:

      "Hôm nay sinh thần của Thánh thượng, thiếp thấy ông ta đối với Thái tử và Chúc vương cũng có gì ổn. Có phải Thánh thượng căn bản biết hai người bọn họ cùng Duyện Châu có liên hệ?"

      Lưu Đồng , Thường Nhuận Chi chỉ có thể :

      "Nếu là Thánh thượng có hành động, Thụy vương tiếp tục che giấu hành tung như vậy... Chỉ sợ là bạch bận việc."

      "Ai phải."

      Lưu Đồng đóng chặt mắt:

      "Nhưng cũng chỉ có thể chờ phụ hoàng quyết định."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, hốt hoảng nhớ tới, vội hỏi:

      "Đúng rồi, ám sát Thụy vương, là người của ba đại tộc Duyện Châu sao? điều tra xong chưa? Bọn họ ám sát thất bại, có tiếp tục hành động vậy?"

      Lưu Đồng :

      "Lúc đó ta muốn mang theo Ngũ ca hồi kinh, người của phụ hoàng cũng tìm đến, vốn định tiểu đạo, Ngũ ca lại cứ theo phản đạo, thoải mái quan đạo càng an toàn chút, chúng ta liền đường duyên quan đạo trở về, ngược lại đích xác bình bình an an. Khi sắp đến kinh, người phụ hoàng phái đến , đến ám sát Ngũ ca, là người Vũ Văn gia."

      "Vũ Văn gia?"

      Thường Nhuận Chi trợn to mắt:

      " phải người Tề gia, Lỗ gia à?"

      " phải."

      Lưu Đồng lắc đầu:

      "Quả làm người ta thấy tò mò."

      Lưu Đồng đăm chiêu.

      Hai phu thê nửa ngày, Thường Nhuận Chi giải thích được ít nghi hoặc, lại nảy sinh thêm tò mò mới.

      Nàng thở dài, ỷ ôi tiến vào trong lòng Lưu Đồng, :

      "Nghe chàng quả thực làm cho người ta thấy kinh tâm động phách, lại rất dọa người. Sau này thiếp cũng dám cho chàng rời kinh."

      Lưu Đồng bật cười, ôm nàng :

      "Ở ngoài kinh thành cũng phải hiểm địa gì, sau này ta cần rời kinh ban sai, chẳng lẽ nàng cũng muốn ngăn cản ta?"

      Thường Nhuận Chi mím môi :

      "Nếu thiếp ngăn cản chàng, chàng hay là ?"

      Thường Nhuận Chi quấn lấy thắt lưng Lưu Đồng, Lưu Đồng dở khóc dở cười, suy nghĩ lát nghiêm trang :

      "Trong lòng ta muốn , nhưng thể ... Bằng bổng lộc hàng năm cho nàng dưỡng gia biến thiếu."

      Thường Nhuận Chi cúi đầu cười.
      HaYenMinhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :