1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 130: Ban thưởng đồ ăn

      Editor: Bộ Yến Tử

      Trong Lân Đức điện, giăng đèn kết hoa, ti trúc thanh dứt bên tai.

      Mùi thơm trong điện đủ loại, quấn quanh chóp mũi.

      Thường Nhuận Chi bịt miệng mũi, theo cung nhân dẫn đường, đến vị trí của nàng ngồi xuống.

      Cũng may, phía sau vị trí này có cái cửa sổ, gió có thể lùa vào.

      Thường Nhuận Chi xếp bằng ngồi xuống.

      Cái bàn trước mặt nàng bày biện điểm tâm và thức ăn tinh xảo, còn có mùi thơm nồng đậm của trà.

      Thường Nhuận Chi nhìn chung quanh, trừ bỏ thấy có người uống trà, thức ăn hay điểm tâm bọn họ đều động tới.

      Thường Nhuận Chi cũng tùy đại lưu, có động mấy thứ này.

      Thời gian ngồi như vậy đại khái khoảng hai nén hương, ca múa bắt đầu ngừng lại.

      Có người xướng câu "Hoàng thượng giá lâm", Nguyên Vũ đế long hành hổ bộ tới, Quý phi theo bên cạnh trang dung ung dung, phục sức hoa lệ khảo cứu. Phía sau Thái tử cung kính cuối đầu, đứng sau Nguyên Vũ đế vài bước chân, Thái tử phi và cung nữ nâng đỡ tả hữu, theo mặt sau.

      Trong điện, nhất thời mọi người đều đứng lên, cong eo thi lễ:

      "Tham kiến bệ hạ."

      Giao thừa năm nay, theo lý thuyết tâm tình Nguyên Vũ đế phải tốt lắm, nhưng tại mặt mày ông ta trầm như nước, trong mắt đầy tia lửa, sắc mặt giận tái .

      Lòng Thường Nhuận Chi trầm xuống, nhìn về phía Thường Mộc Chi.

      Vừa vặn, Thường Mộc Chi cũng nhìn về phía nàng.

      Trong lòng hai tỷ muội đều nghĩ cùng chuyện.

      Sắc mặt Thánh thượng như vậy, có phải duyên cớ từ điều xin nghỉ mà các nàng viết ra ?

      Thường Nhuận Chi mắt xem mũi, mũi xem tâm, thu hồi tầm mắt tiếp tục cung thắt lưng bảo trì tư thế thi lễ.

      Nửa ngày sau, mới nghe được tiếng cho khởi của Nguyên Vũ đế.

      Tất cả mọi người đều nhìn ra được, dường như tâm tình Nguyên Vũ đế tốt chút nào. Trong lúc nhất thời, khí trong đại điện có chút ngưng trệ.

      Sau khi Nguyên Vũ đế ngồi thủ tọa, ban thưởng mọi người nhập tòa, vội vàng cho người tuyên bố yến hội bắt đầu, đúng theo như năm rồi đáng lẽ phải mấy câu lược tĩnh.

      Trong điện lại vang lên tiếng nhạc khí diễn tấu ti trúc, người trong Ca múa tư dáng người đều ôn nhu, vũ cơ khởi động thắt lưng đoạn nhiêu nhàng bắt đầu múa trong đại điện.

      Dư quang trong đáy mắt Thường Nhuận Chi chú ý Nguyên Vũ đế, chỉ thấy ông ta xoa hai chân ngồi ngay ngắn ở ngự tòa, hơi nghiêng đầu cái gì đó với Quý phi.

      Quý phi nghiêng thân lắng nghe, bất chợt gật đầu rồi sau đó lại nhíu mày.

      Lại nhìn Thái tử, ngồi vị trí thứ nhất phía tay trái Nguyên Vũ đế, mặt hàm mỉm cười, cùng diễn tấu nhạc khí vợt, thưởng thức kỹ thuật nhảy múa duyên dáng của vũ cơ.

      Thái tử phi sắp tới ngày lâm bồn, ngồi ở bên cạnh Thái tử, hơi ngưỡng thắt lưng ra sau, tay đỡ thắt lưng, tay phủ lên bụng, mặt cũng treo lên bộ mặt nạ mỉm cười.

      Thường Nhuận Chi thu hồi tầm mắt.

      Cung yến tiến hành đến nửa, Nguyên Vũ đế bắt đầu cho người ta ban thưởng thứ ăn cung đình xuống, cho người đưa các phủ.

      Khi hạ thánh lệnh xuống, Nguyên Vũ đế dừng lát, nhìn lướt qua nhi tử, con dâu và các tôn tử cháu phía dưới, :

      "Hôm nay là giao thừa, sao Thụy vương và cửu Hoàng tử tới?"

      Hôn phu nhà mình bị điểm danh, Thường Mộc Chi và Thường Nhuận Chi nhất thời đứng lên, khom người phúc lễ.

      Thường Mộc Chi :

      "Hồi phụ hoàng, trước nguyệt Vương gia rời kinh làm việc, hôm nay là giao thừa cũng thể chạy về, mong rằng phụ hoàng thứ tội."

      Thường Mộc Chi giải thích hợp tình hợp lý, nhưng đến phiên Thường Nhuận Chi, có chút nên lời.

      Thường Nhuận Chi kiên trì :

      "Hồi phụ hoàng, Thụy vương gia từng gởi thư về trước khi giao thừa, nhưng mà Cửu điện hạ thấy Thụy vương gia đến hẹn mà còn chưa trở về kinh, trong lòng sốt ruột, liền tự mình trước nghênh đón, chắc là đường gặp chuyện gì đó chậm trễ, còn mời phụ hoàng thứ tội."

      Nguyên Vũ đế nhưng là có ý tứ muốn trách cứ hai huynh đệ này, nghe xong giải thích của hai con dâu liền gật đầu, vẻ mặt coi như ôn hòa :

      "Thụy vương thay trẫm làm việc vất vả, Thụy vương phi làm lụng vất vả chuyện nhà trong vương phủ. Có công nuôi dưỡng ba vị tiểu điện hạ, hôm nay ban thưởng món ăn ngày tết cho Thụy vương phủ nhiều thêm chút."

      Thường Mộc Chi vội phúc lễ tạ ơn, Nguyên Vũ đế ngược lại nhìn về phía Thường Nhuận Chi, vẻ mặt dừng chút, :

      "Cửu Hoàng tử chưa được ý của trẫm tự tiện rời kinh, nhưng niệm tình nhớ huynh đệ, quan tâm bị loạn, trẫm cũng phạt ."

      Thường Nhuận Chi nhàng thở ra, cũng khom người phúc lễ:

      "Đa tạ phụ hoàng."

      " đến giờ Tý, thời điểm sai biệt lắm, các ngươi đều hồi phủ đoàn niên thôi."

      Nguyên Vũ đế có chút mệt mỏi xoa xoa khóe mắt, đứng lên.

      Mọi người vội vã đứng lên, cung tiễn Nguyên Vũ đế.

      Chờ Nguyên Vũ đế rồi, Thường Nhuận Chi mới chuyển đến bên cạnh Thường Mộc Chi, giọng :

      " tại xuất cung, đại tỷ muốn hồi phủ sao?"

      "Ừm."

      Sắc mặt Thường Mộc Chi được tốt lắm, mặc dù được Nguyên Vũ đế quân ân ban thưởng nhiều đồ ăn, nhưng nhiều món ăn này có ý tứ...

      Thường Mộc Chi lắc lắc đầu, :

      "Ta vài câu cùng mẫu phi rời cung, ngươi chung với ta."

      "Được."

      Thường Nhuận Chi tự nhiên có dị nghị.

      Hai người tới tẩm cung của Hiển tần, sắc mặt Hiển tần hoàn hảo, trái lại còn an ủi Thường Mộc Chi:

      " phải qua hai ngày nữa Tiểu Ngũ và Tiểu Cửu trở lại sao, tâm cần gấp."

      Thường Mộc Chi mỉm cười, lại cho ba đứa con trai lời từ biệt với Hiển tần, rồi mới dẫn hài tử theo Thường Nhuận Chi rời khỏi tẩm cung Hiển tần.

      được xa xa, lại nghe thấy thanh huy tĩnh truyền đến.

      Hai tỷ muội quay đầu nhìn lại, loáng thoáng nhìn thấy ngọn đèn trong cung Hiển tần sáng lên rất nhiều.

      Thường Mộc Chi giọng :

      "Chắc là Thánh thượng giá lâm."

      "Thánh thượng tới tẩm cung của Hiển tần nương nương?"

      Thường Nhuận Chi giọng hỏi câu.

      "Chắc là có chuyện phải làm."

      Thường Mộc Chi vuốt cằm, mặt có chút sầu lo:

      "Thời điểm phụ hoàng rời khỏi Lân Đức điện, Quý phi nương nương liên tục theo. Hôm nay là giao thừa, theo lý mà phụ hoàng về tẩm cung của mình nghỉ ngơi hoặc là tới tẩm cung của Quý phi. Nhưng mà phụ hoàng lại tới tẩm cung của mẫu phi..."

      Thường Mộc Chi cúi đầu, than tiếng mà người khác thể nghe thấy.

      Thường Nhuận Chi nhấp mím môi, thu hồi tầm mắt, :

      "Đại tỷ cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao , nếu như hôm nay Thánh thượng ngủ lại tẩm cung của Hiển tần nương nương, đó cũng là số phận của Hiển tần nương nương phải sao? Có thể là Hiển tần nương nương cũng ngóng trông Thánh thượng ngủ lại."

      " cũng phải."

      Thường Mộc Chi gật gật đầu, :

      " tóm lại, việc này cũng phải tiểu bối chúng ta có thể quản... thôi."

      Hai tỷ muội rời cung, Thường Mộc Chi nhường muội muội về phủ Hoàng tử, cần cùng nàng ta đến phủ Thụy vương gác đêm. Thường Nhuận Chi cũng đáp ứng.

      Thuyên Đại an bài gia yến, đối mặt bàn món ngon mĩ vị, bàn lại chỉ có mình Thường Nhuận Chi ngồi đó.

      Nàng khỏi thở dài.

      Bất quá Lưu Đồng mới ngày thôi, nàng cũng có chút trà tư, cơm nghĩ.

      Vội vàng dùng xong chút đồ ăn, miễn cưỡng chống đỡ qua giữa giờ Tý, Thường Nhuận Chi liền ngủ.

      Ngày thứ hai thức dậy mặt trời lên cao.

      Thường Nhuận Chi hỏi Thuyên Đại có nhận được tin tức của Thụy vương và Lưu Đồng chưa, Thuyên Đại lắc đầu.

      Thường Nhuận Chi thở dài, :

      "Thôi, vậy cũng chỉ có thể chờ tin tức truyền đến. Vẫn là nên chuẩn bị tốt thọ lễ cho Thánh thượng trước sơ ngũ thôi."

      Thuyên Đại vuốt cằm, :

      " biết điện hạ có gì phân phó?"

      Thường Nhuận Chi :

      "Thường ngày gia đều đưa tranh chữ, năm nay chàng muốn có chút ý mới, ta nghĩ, trung quy trung củ đưa cái khối ngọc cổ chạm trổ là tốt rồi."

      Thuyên Đại khẽ nhíu mày:

      "Điện hạ, khối ngọc cổ chạm trổ sợ là phải muốn phí ít..."

      " chọn lớn, chọn khối khéo léo tinh xảo là ổn thỏa mà."

      Thường Nhuận Chi :

      "Chúng ta cũng cầm đồ vật này lộ trước mặt Thánh thượng, đưa đại biểu chút vật quý trọng là đến nơi."

      Thuyên Đại lên tiếng đáp ứng, nghe xong bố trí của Thường Nhuận Chi, liền chọn khối ngọc cổ chạm trổ ngụ ý tốt lành.

      Thường Nhuận Chi chuẩn bị năm lễ, trở về nhà mẹ đẻ chuyến, mọi việc đều bình thường, tiểu Hàn thị và Nhạc thị cũng thấy an tâm.

      Đảo mắt liền đến sơ tứ đại niên.
      HaYenMinhang thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 131: Tấn vị

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng vừa qua sáu ngày, cũng có tin tức truyền về.

      Thường Nhuận Chi phái người tới thôn trong thư mà Thụy vương viết, cũng thấy hồi gì.

      Ở bên ngoài, Thường Nhuận Chi vẫn bình thường như cũ, nhưng trong lòng gấp tới điên rồi.

      Đến cùng Thụy vương có gặp chuyện may hay ? Lưu Đồng tới Duyện Châu có thể gặp nguy hiểm sao? phái người rồi, sao lại có hồi vậy nè?

      Thường Nhuận Chi cứ tiếp tục nghĩ tới nghĩ lui, chung quy vẫn nghĩ ra nguyên cớ.

      Thậm chí, nàng có chút dám đối mặt với Thường Mộc Chi.

      Dù sao tay nàng còn có lá thư mà Thuỵ vương để Lương Bằng viết gạt nàng.

      Vài thứ, Thường Nhuận Chi đều muốn trực tiếp giao thư này cho Thường Mộc Chi.

      Nhưng mắt thấy tình huống tại ngày càng phức tạp, ra nàng chỉ sợ kế hoạch này là do Thụy vương cố ý an bài, nếu như mình hơi chút vô ý, hủy kế hoạch của Thụy vương, vậy nàng có cách nào đối mặt với Lưu Đồng.

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ mấy ngày, vẫn là ổn định giao thư cho Thường Mộc Chi xem.

      Đúng lúc này, trong cung truyền ra chuyện vui.

      Trước đại thọ của Nguyên Vũ đế, ông ta phong Hiển tần làm Hiền phi.

      Thay đổi trong hậu cung, thường thường chiếu rọi tiền triều.

      Người trong hậu cung của Nguyên Vũ đế rất đông, nhưng dù sao phi vị cũng có số lượng nhất định, vị trí này chỉ có vài cái, phải ai cũng có thể được người ta xưng là câu mỗ phi nương nương.

      Trong năm vị vương gia, chỉ có mẹ đẻ của Thụy vương và Sầm vương có phi vị. Đó cũng là vì xuất thân mẹ đẻ của bọn họ thấp.

      Mà ba vị khác, mẹ đẻ của Kỳ vương là Đức phi, mẹ đẻ Lễ vương là Thục phi, còn mẹ đẻ của Chúc vương là Tĩnh phi, chiếm hai vị trí trong tứ phi.

      Bốn phi vị lần lượt là Quý - Đức - Hiền - Thục, còn có Quý phi có con cái đứng đầu.

      Chỉ còn lại vị trí bị khuyết là Hiền phi.

      Hiền phi trước chết vì bệnh, vài năm nay vị trí Hiền phi này vẫn để trống, Nguyên Vũ đế vẫn phong Hiền phi.

      Vốn dĩ Tĩnh phi có cơ hội trèo cao thêm bước nữa, nhưng mà nghĩ tới, thình lình, Nguyên Vũ đế lại phong Hiển tần làm Hiền phi.

      Hiển tần tấn thăng phi vị, theo lý Thường Mộc Chi và Thường Nhuận Chi phải tiến cung chúc mừng.

      Thường Nhuận Chi đến phủ Thụy vương, hỏi Thường Mộc Chi:

      "Hôm nay có muốn vào cung hay , vì Hiển... Vì Hiền phi nương nương chúc mừng?"

      mặt Thường Mộc Chi cũng có nhiều vui mừng gì, tương phản rất là sầu lo.

      Nàng ta kéo tay Thường Nhuận Chi, chần chờ :

      "Nhuận Chi, ta thấy trong lòng bất ổn."

      Thường Nhuận Chi dừng lát.

      Đầu tiên là, giao thừa đêm ba mươi được thưởng rất nhiều món ăn ngày Tết. Mẹ đẻ Thụy vương lại được thăng hai cấp, cùng mẫu phi của Kỳ vương, Lễ vương cùng ngồi cùng ăn... Nếu là Thụy vương êm đẹp ở trước mặt nàng ta cũng thôi , nhưng mà Thụy vương còn chưa sống chết, chưa bao giờ có chuyện phong thưởng mà lại làm cho lòng Thường Mộc Chi yên như vậy, cũng là người chi thường tình.

      "Đại tỷ tỷ lo lắng cái gì?"

      Thường Nhuận Chi cười với Thường Mộc Chi:

      "Hiền phi nương nương có thể được phong phi vị, phải chuyện tốt sao?"

      "Nhưng mà..."

      Thường Mộc Chi khóa mi, :

      "Vương gia vẫn còn bặt vô tín, phụ hoàng lại thưởng hậu hĩnh như vậy, cuối cùng có phải cảm thấy nên bồi thường cái gì hay ?"

      Thường Mộc Chi hiểu lên tiếng hỏi, nhưng Thường Nhuận Chi tốt đáp lại.

      Hai tỷ muội rơi vào trầm mặc, nửa ngày sau Thường Mộc Chi thở hắt ra, :

      "Quên , mặc kệ nguyên nhân gì... Vẫn phải chờ Vương gia trở về mới biết được."

      Thường Nhuận Chi thuận thế chuyển đề tài:

      "Vậy hôm nay muốn vào cung sao?"

      " cần."


      Thường Mộc Chi lắc lắc đầu:

      "Lúc nãy mẫu phi có cho người rời cung nhắn lại, cần tiến cung chúc mừng. Dù sao ngày mai là sinh thần của Thánh thượng, vẫn cần dẫn người ghé mắt mới tốt."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, :

      "Nương nương băn khoăn có đạo lý, mọi vẫn là điệu thấp cho thỏa đáng."

      Thường Nhuận Chi từ biệt Thường Mộc Chi trở về phủ, với Thuyên Đại:

      "Ngày mai phải đưa khối ngọc cổ chạm trổ kia vào cung, dù sao cũng là trọng vật, thể thoải mái như tranh chữ năm rồi. Ngươi tự mình nhìn, cho người bố trí thỏa đáng chút, cũng nên đụng đụng."

      Thuyên Đại đáp:

      "Điện hạ yên tâm, tuyệt đối có sai sót."

      "Tổng quản làm việc ta còn rất yên tâm."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, lại tiếp:

      "Ngày mai, người nâng khối ngọc cổ chạm trổ đến cửa cung phải cẩn thận châm chước, sơ ý hay đại ý cũng thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

      "Dạ."

      Thuyên Đại vuốt cằm, Thường Nhuận Chi cũng tiếp tục giữ lại bên cạnh liền cho ông ta lui xuống.

      Sau khi bọn họ rời khỏi, Thường Nhuận Chi thở dài.

      Qua thêm tuổi cũng làm nàng phi thường buồn bực.

      Lắm chuyện , người quan trọng nhất bồi ở bên cạnh cũng có.

      Lắc lắc đầu, Thường Nhuận Chi suy nghĩ phen, phân phó Diêu Hoàng:

      "Ngươi chuẩn bị hai cái hồng bao lớn chút, đưa đến hai vị ở Nhàn Lạc viện."

      Diêu Hoàng cúi xuống, hỏi:

      " nương, bao bao nhiêu thích hợp?"

      "Bao năm mươi hai , lấy trong đồ cưới của ta đó."

      Diêu Hoàng gật đầu, Ngụy Tử đứng bên có chút vừa ý, :

      "Các nàng ăn mặc dùng, đều bị khắt khe, sao nương còn muốn cho các nàng cầu tốt?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu, bất đắc dĩ cười :

      "Đến cùng ta là Hoàng tử phi, cần đối với các nàng cầu tốt sao?"

      "Vậy tại sao nương cho Diêu Hoàng tỷ đưa đại hồng bao cho các nàng?"

      Ngụy Tử lẩm bẩm .

      Thường Nhuận Chi :

      "Ngươi đó, nội tâm thực . Đều là nữ tử, các nàng thành bổn phận gây phiền toái cho ta, thưởng cho các nàng ít có gì ổn. Đoạn Nhu Nam nhát gan cũng thôi , nhưng Vương Bảo Cầm là người thông minh, vậy minh bạch dụng ý từ đại hồng bao này."

      Diêu Hoàng giọng :

      " nương muốn cho các nàng biết, nếu như các nàng an phận mà sống, sau này nhất định có thể bình bình an an ở trong phủ sinh hoạt? Cũng làm cho các nàng an tâm."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, dừng lúc, lại :

      "Mặc dù A Đồng có với ta, nhưng chàng là Hoàng tử, chuyện tương lai khó mà trước. Có hai người kia ở đây, tốt xấu gì cũng coi như tấm chắn, cũng đỡ cho có người ta ghen tị."

      "Ghen tị như thế nào?"

      Ngụy Tử hừ hừ :

      "Cửu Hoàng tử ngưỡng mộ nương chúng ta, nam nhân nhà mình thích quý phụ trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng chỉ có thể huyên thuyên sau lưng. Đến cùng phải là vừa hâm mộ vừa ghen tị nương nhà chúng ta hay sao?"

      "Làm sao mà đến miệng ngươi, nghe qua liền có mùi vị đâu?"

      Thường Nhuận Chi bật cười, điểm điểm trán Ngụy Tử, :

      "Được rồi, chuyện này có Diêu Hoàng làm, ngươi năng chua ngoa, ở bên đợi thôi."

      Ngụy Tử bộ dáng tức giận bất bình:

      " nương đối tốt với hai người các nàng như vậy, nhưng mà mừng năm mới, cũng thấy phát đại hồng bao gì cho nô tỳ cùng Diêu Hoàng tỷ nha!"

      "Ngươi muốn đại hồng bao?"

      Thường Nhuận Chi chê cười nàng ta:

      "Vậy chờ thời điểm đồ cưới ngươi xuất giá..."

      " nương lại trêu ghẹo nô tì!"

      Ngụy Tử dậm chân cái, hai bên tai đỏ bừng, hừ tiếng xoay người ra ngoài.

      Diêu Hoàng cười :

      "Gần đây dường như nương rất thích trêu chọc Ngụy Tử nha."

      "Nàng ta rất đáng mà."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Nếu ngươi cũng giống như nàng ta, ta cũng thích trêu chọc ngươi?"

      Diêu Hoàng bất đắc dĩ :

      " nương đừng đùa nô tì..."

      "Nàng ta tính tình hoạt bát, miệng lại mau, cùng nàng ta chuyện ngược lại cảm thấy cả người thoải mái."

      Thường Nhuận Chi thở dài:

      "Ta cũng chỉ có thể tự mình tìm việc vui cho mình."

      Diêu Hoàng cũng ngầm thở dài.

      Nếu là ở phủ cửu Hoàng tử, mừng năm mới nhiều ngày, phải làm là cả ngày cùng nương ?

      Bây giờ cửu Hoàng tử ở trong phủ, nương có người chuyện đậu thú, cũng chỉ có thể tìm Ngụy Tử vui vẻ.
      HaYenMinhang thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 132: Sinh thần

      Editor: Bộ Yến Tử

      Sơ ngũ đại niên, sinh thần của Nguyên Vũ đế.

      Đại Ngụy khai quốc trăm năm, Nguyên Vũ đế là Hoàng đế đời thứ năm. Dựa theo tuổi tác mà , so với bốn vị tiền bối lúc trước, ông ta được coi là thọ.

      Mặc dù Thường Nhuận Chi rất có ý kiến việc Nguyên Vũ đế quá mức bất công thiên vị Thái tử. Nhưng thể thừa nhận, trừ bỏ Nguyên Vũ đế có chút hồ đồ thiên vị Thái tử, ở quốc , ông ta rất có kiến giải, xử lý chính cũng là thức khuya dậy sớm, nhật lý vạn ky.

      Vốn dĩ Nguyên Vũ đế chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng tướng mạo lại giống như người năm mươi tuổi. ông ta là Đế vương chăm chỉ, tuyệt quá phận.

      Nếu cẩn trọng của Nguyên Vũ đế, Đại Ngụy cũng vạn quốc hướng đến như bây giờ, thịnh cảnh muôn hình vạn trạng.

      Công lao này, đủ để Nguyên Vũ đế lưu danh sử sách. Đại khái sau này cũng được luận câu là Nguyên Vũ đế thịnh thế.

      Thường Nhuận Chi như cũ theo Thường Mộc Chi tiến cung.

      Náo nhiệt trong cung còn náo nhiệt hơn so với đại niên đêm đó. Nguyên Vũ đế làm thọ tinh, hôm nay ăn mặc hoàn toàn đổi mới, thần thái sáng láng, chuyện cùng Thái tử và vài vị nương nương.

      Thường Mộc Chi hơi cúi đầu, tư vị trong lòng có chút .

      Thường Nhuận Chi nhưng là nhìn phụ tử bọn họ nhiều lát, cẩn thận quan sát biểu cảm vài người.

      Có thể nhìn ra Nguyên Vũ đế cao hứng, nhưng nụ cười mặt Thái tử có chút giả tạo.

      Khi nàng tới Lễ bộ thượng tông điệp có gặp qua Lễ vương, bây giờ ta đứng bên mỉm cười, tạm thời nhìn ra cảm xúc.

      Mặt Chúc vương cứng ngắc, đại khái vốn ta nghiêm túc như vậy, gương mặt giận tự uy, cũng làm người ta kinh ngạc.

      Kỳ vương vốn luôn cho người ta cảm giác như mộc xuân phong bây giờ cùng Nguyên Vũ đế chuyện trò vui vẻ.

      Kế tiếp là Sầm vương, nhàm chán vô nghĩa đứng ở bên, như nghe mà cũng như nghe Nguyên Vũ đế chuyện cùng vài vị huynh trưởng của ta.

      Vừa nhìn thấy, tựa hồ có gì ổn.


      Nhưng Thường Nhuận Chi có thể cảm nhận sâu sắc là, thỉnh thoảng Chúc vương nhìn về phía Thái tử, khi rảnh rỗi Thái tử cũng nhìn ta chút.

      Này, có chút kỳ quái.

      Liền Thường Nhuận Chi biết, Thái tử và ta sở hữu phong vương huynh đệ, đều chính là mặt tình.

      Lưu Đồng từng qua, Thụy vương mặc dù nhìn Lễ vương thân thuộc nhưng là người hai mặt. Thường Nhuận Chi cũng nhìn ra được Lễ vương là người đơn giản, nhưng ta điệu thấp làm người, sâu sắc am hiểu giấu tài chi đạo.

      Có thể thấy được, Lễ vương phải nhân vật đơn giản.

      Còn về Kỳ vương, là nhi tử thứ hai của Nguyên Vũ đế, chỉ ở dưới Thái tử, thua ở chữ đích trưởng tử. Nhưng ta tài hoa hơn người, thế lực nhà mẹ đẻ lại lớn, muốn ta cam tâm ở phía dưới Thái tử, Thường Nhuận Chi có cách nào tin tưởng.

      Lúc nhàn thoại, Lưu Đồng có với nàng. Khi xảy ra chuyện vỡ đê ở hành lang phía Tây, người thứ nhất đứng ra muốn Nguyên Vũ đế tra nguyên nhân vỡ đê, còn cái gì là trả lại "Trong sạch" cho Thái tử, chính là Kỳ vương.

      Tính kế trong đó, hơi ngẫm lại liền có thể ràng.

      Lại Chúc vương. Chúc vương đầu óc đơn giản, tính tình lỗ mãng, ra là người rất dễ đắc tội với người khác. Thường Nhuận Chi cảm thấy, mặc dù ta có chút ngốc nhưng rất lớn mật, dù sao từng gặp vài lần khi Chúc vương giáp mặt Thái tử luôn làm lớn chuyện. Loại người như Thái tử, nội tâm cực , lòng nghi ngờ lại phóng đại, phỏng chừng còn rất mang thù, ta có thể nhìn quen Chúc vương mới là lạ.

      Kế tiếp là Sầm vương...

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lúc, ngược lại có ấn tượng gì với Sầm vương.

      Bỏ ba người Kỳ vương, Lễ vương và Sầm vương qua bên , ánh mắt Thái tử và Chúc vương hỗ động, có chút làm cho người ta thấy khả nghi.

      Thường Nhuận Chi thầm phỏng đoán, bỗng nhiên Thường Mộc Chi lôi kéo nàng, giọng :

      "Tới chỗ mẫu phi tìm hai vị trí ngồi , lát nữa bắt đầu hiến thọ lễ cho Thánh thượng."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, theo Thường Mộc Chi tới trước mặt Hiền phi.

      Từ lúc Hiển tần thăng vị lên vị trí tứ phi, bây giờ cùng tam phi Quý - Đức - Thục cùng ăn cùng ngồi, còn có chút kịp thích ứng.

      Dù sao lúc trước khi nhìn thấy ba vị này, bà ta đều phải hành lễ thỉnh an.

      Thấy hai người tới, Hiền phi rất là cao hứng, đợi hai người phúc lễ, cười hỏi các nàng:

      "Thọ lễ chuẩn bị hiến cho Thánh thượng sắp xếp thỏa đáng chưa?"

      "Mẫu phi yên tâm."

      Thường Mộc Chi và Thường Nhuận Chi đều gật đầu, Thường Mộc Chi lại :

      "Còn chưa chúc mừng mẫu phi, tức phụ chúc mừng mẫu phi tấn thăng phi vị."

      Thường Nhuận Chi cũng tiếp câu chúc mừng.

      " câu chúc mừng là đủ rồi, miễn cho người ta nhìn chằm chằm, ta được chí liền càn rỡ."

      Hiền phi vẫy vẫy tay, nhịn được hỏi các nàng:

      "Còn chưa có tin tức của Tiểu Ngũ sao?"

      Thường Mộc Chi chậm rãi lắc đầu.

      "Vậy Tiểu Cửu sao? Ngươi phái người tìm chưa?"

      Hiền phi truy vấn.

      Thường Mộc Chi vẫn tiếp tục lắc đầu.

      "Ai."

      Hiền phi thở dài:

      "Đều đến sơ ngũ... Ta cũng chuyện này với bệ hạ, nhưng mà bệ hạ ta cần lo lắng quá mức... Người làm mẹ, sao có thể lo lắng cho hài tử của mình chứ?"

      Thường Nhuận Chi giật mình, khỏi hỏi:

      "Bệ hạ bảo mẫu phi cần lo lắng cho Thụy vương và A Đồng quá mức sao?"

      "Đúng vậy."

      Hiền phi vuốt cằm, :

      "Bệ hạ , bọn họ cũng phải tiểu đồng ba tuổi, đều là đại nhân thành gia lập nghiệp, chuyện này có thể có cái gì..."

      Hiền phi bất đắc dĩ :

      "Suy nghĩ của nam tử, cùng nữ tử chúng ta luôn giống nhau."

      Thường Nhuận Chi như có đăm chiêu.

      Hai tỷ muội vấn an xong, liền trở lại vị trí chỗ ngồi của mình.

      Nghi thức tiến hành hiến thọ lễ của Nguyên Vũ đế sắp bắt đầu.

      Chư tiểu quốc ở Tây Vực, nước bạn ở ngoại cảnh đều tiến lên đưa thọ lễ. Chư châu Đại Ngụy, quan phủ địa phương cũng nghĩ cách dâng lên ít lễ vật độc đáo có ý nghĩa, chúc mừng sinh thần Nguyên Vũ đế.

      Người sở hữu lễ vật đều nâng lên đại điện triển lãm phen.

      mặt Nguyên Vũ đế liên tục treo nụ cười ôn hòa, khí trong đại điện rất tốt.

      Người bên ngoài dâng tặng thọ lễ tạm thời cáo đoạn qua bên, kế tiếp chính là lúc Thái tử, vài vị Vương gia và chư vị Hoàng tử hiến thọ lễ.

      Mặc dù Thường Nhuận Chi biết tình huống năm rồi chư tử hiến thọ là gì, nhưng nghĩ cũng có thể nghĩ, mỗi khi đến lúc này, chỉ sợ cũng trốn thoát bốn chữ đấu tranh gay gắt.

      Thái tử làm Thái tử, tiến hành hiến thọ lễ nên do ta áp trục.

      Tiếp theo bắt đầu đến lượt các Hoàng tử, lục tục dâng lên thọ lễ.

      Khi đến phiên cửu Hoàng tử, Thường Nhuận Chi đem khối cổ ngọc chạm khắc mà Thuyên Đại chuẩn bị bày lên.

      Quý phi ở bên đùa với Nguyên Vũ đế:

      "Cửu Hoàng tử cưới thê, chắc tặng lễ cũng cứng nhắc như vậy. Nếu nô tì nhớ lầm, năm rồi cửu Hoàng tử chọn đều là tranh chữ, năm nay nhưng là tặng điêu kiện."

      Thường Nhuận Chi đưa khối cổ ngọc chạm khắc, tuyển dụng điền bạch ngọc ngọc liêu do Mã Sư quốc Tây Vực sản xuất, chỉnh thể điêu kiện chỉ có loại lớn cho trẻ con vừa mới sinh, đồ án là quả đào mừng thọ con dơi, lấy "Thọ" trong đào mừng thọ và ý "Phúc" trong biên bức. Tay nghề điêu khắc của khối ngọc cổ này rất cao, đào mừng thọ và biên bức trông rất sống động.

      Nguyên Vũ đế gật đầu, xem ra rất vừa lòng:

      "Cửu Hoàng tử có tâm, thưởng."

      Mỗi lần tiến hành hiến thọ lễ đều giống nhau, Nguyên Vũ đế đều kêu thưởng. Thường Nhuận Chi tiếp thưởng cũng hề có áp lực tâm lý.

      Cảm tạ thưởng, Thường Nhuận Chi thối lui đến bên.

      Sau khi bát Hoàng tử và thất Hoàng tử cũng hiến thọ lễ, bắt đầu đến phiên vài vị Vương gia.

      Thường Nhuận Chi ngắm mắt đến Thái tử đứng gần Nguyên Vũ đế nhất cùng vài vị Vương gia, thầm phỏng đoán bọn họ đưa thọ lễ gì.
      HaYen thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 133: Dâng tặng lễ vật

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đầu tiên dâng tặng lễ vật là Sầm vương.

      Nhìn bộ dáng Sầm vương có chút lười nhác, ta bước ra khỏi hàng thi lễ với Nguyên Vũ đế, cười :

      "Phụ hoàng, gần đây Công bộ mới nghiên cứu chế tạo ra canh cửi mộc cơ(1), chỉ có thể để người ta sử dụng canh cửi cả tay lẫn chân, mà còn có thể dùng lực nước thôi động vận tác canh cửi. Nhi thần thí nghiệm qua, cơ năng dệt của canh cửi này hiệu suất lớn."

      <Tử: (1): khung cửi, máy dệt>

      "Hửm?"

      Nhất thời, Nguyên Vũ đế cảm thấy hứng thú:

      "Có thể đề cao hiệu suất canh cửi bao nhiêu?"

      "Nếu thất bố dùng cách dệt cơ cũ dệt thành, cần tới sáu ngày, nhưng nếu dùng dệt cơ mới này, chỉ cần ngày mà thôi, thậm chí đến thời gian ngày, có thể dệt thành."

      Sầm vương cười :

      "Dệt cơ năng này chế tác thành công, chủ ý trong đó có góp mặt của nhi thần. Nhi thần ưỡn mặt, công lao này nhi thần trước lĩnh. Cũng mời phụ hoàng dung nhi thần trộm cái lười, mượn dệt cơ này hiến thọ lễ cho phụ hoàng ."

      xong, Sầm vương liền cho người nâng dệt cơ mới chế lên.

      Thường Nhuận Chi hiểu nguyên lý dệt cơ, nhưng nhìn dệt cơ kia được người ta nâng lên cách nàng ngày càng gần, nàng vẫn nhịn được tán than trong lòng.

      Đó có thể gọi là dệt cơ, đó ràng là cái máy dệt.

      Cùng dệt cơ tầm thường bất đồng chỉ có ba năm mai(*) con suốt, xe dệt này có chừng mấy chục con suốt.

      Bát Hoàng tử đứng bên cạnh tán thưởng, :

      "Quang xem con suốt này, dệt cơ khi thông dụng trong dân gian, vậy canh cửi này phải việc khó."

      Thập Hoàng tử phi phụ họa:

      "Khi chưa xuất giá, ta từng gặp qua trong nhà vú già phưởng ma, cho dù là dừng tay, mỗi ngày nhiều nhất có thể kéo ba cân sợi. Xem đại dệt cơ này, phỏng chừng giản lược thô sơ chút, cũng đủ ma cầm lên, ngày có thể phưởng thượng trăm cân sợi đay."

      Thường Nhuận Chi nghe, trong lòng cũng từ cảm khái.

      Xe dệt này, tới việc đề cao hiệu suất canh cửi, càng trọng yếu hơn là, Sầm vương còn , nó có thể dùng lực nước thôi động canh cửi vận tác.

      Này thuyết minh nó hoàn toàn có thể giải phóng con người làm việc.

      Bởi vậy kéo dài, sau này giá vải dệt các loại, nhất định có điều rơi chậm lại.

      Giang Nam cung cấp các loại vải dệt, ở giữa kiếm được lợi nhuận rất lớn. Nay triều đình có dệt cơ này, sau này vải dệt hạng nhất, cùng bố thương Giang Nam có thể có điều kiện chuyện.

      Đối với quốc khố mà , tự nhiên giảm bớt ít áp lực, đương nhiên vẫn có thể xem đây là chuyện vui.

      Lúc này, long tâm Nguyên Vũ đế đại duyệt:

      "Thọ lễ này của Sầm vương, thâm được tâm trẫm, thâm được tâm trẫm!"

      Nguyên Vũ đế cười ha ha, bàn tay to vung lên :

      "Thưởng, trùng trùng có thưởng!"

      "Tạ phụ hoàng."

      Sầm vương khom người tạ lễ, sau đó duỗi thẳng thắt lưng trở lại bộ dáng lười biếng ban đầu, lùi sang bên trở lại vị trí của mình.

      kiện thọ lễ đầu trình lên, mặt khác thọ lễ của vài vị Vương gia cũng có thể hấp dẫn thêm lực chú ý của mọi người.

      Ngược lại Thường Nhuận Chi muốn nhìn chút, vài vị Vương gia khác có tâm tư khéo tới đâu.

      Sau khi Sầm vương trình xong, tới phiên Thụy vương dâng tặng lễ vật.

      Thụy vương có ở đây, Thụy vương phi thay ta dâng lên bồn Vạn Niên hoa tự tay Thụy vương sở chế.

      So với thọ lễ của Sầm vương mà , lễ này của Thụy vương, có vẻ có chút keo kiệt.

      Thường Mộc Chi khom người :

      "Bồn hoa này là do tự tay Vương gia sở chế, hi vọng phụ hoàng có thể giống như Trường Thanh Tùng mộc này, trường thọ, trường thanh."

      Nguyên Vũ đế ngồi bất động lát, khỏi hỏi:

      "Là tự tay Thụy vương sở chế?"

      "Dạ."

      Thường Mộc Chi vuốt cằm :

      "Trường Thanh Tùng chính là tự Vương gia vào trong núi hái ra, bồn hoa tự tay Vương gia sở chế, bùn đất trong bồn cũng tự Vương gia đào móc mang về, bốn chữ 『 Vạn năm trường thanh 』này, cũng là tự tay Vương gia khắc lên đó."

      Trong nháy mắt, Nguyên Vũ đế động dung, hạ ngọc giai, vây quanh nhìn bồn hoa kia vòng.

      Nửa ngày sau, Nguyên Vũ đế vuốt cằm :

      "Thụy vương vất vả, thưởng."

      Thường Mộc Chi vội cúi thân tạ lễ.

      Nguyên Vũ đế trở về ghế rồng ngồi xuống, dừng chút, :

      "Cho người đem bồn mộc hoa Vạn năm trường thanh này chuyển đến điện Tử Thần."

      Có người vội vã đáp:

      "Tuân chỉ."

      mặt đám người Thái tử có chút khó chịu.

      Điện Tử Thần là tẩm cung của Nguyên Vũ đế, thọ lễ của Thụy vương được đặt trong điện Tử Thần, hàm nghĩa trong đó...

      Thái tử và vài vị Vương gia đều có đăm chiêu riêng, khi đến phiên Chúc vương dâng tặng lễ vật, cung nhân nhắc nhở ta hai tiếng mới có phản ứng lại.

      "Phụ hoàng."

      Chúc vương tiến lên chắp tay :

      "Nhi thần là người thô lỗ, phải kiểu người hoa dạng. Chúc thọ phụ hoàng, nhi thần chỉ chọn vật quý trọng hiến cho phụ hoàng."

      Lời Chúc vương vừa ra, Nguyên Vũ đế cả cười.

      "Ngươi cũng biết ngươi là người thô lỗ, còn chịu đọc thêm nhiều sách vở."

      Chúc vương cười hắc hắc, sai người nâng thọ lễ của ta lên.

      Thường Nhuận Chi vừa thấy xuống, nhất thời cảm khái.

      Chúc vương đúng là hạ vốn gốc.

      Chúc vương đưa, là chiếc thuyền rồng đám tiên chúc thọ, chia làm ba tầng thượng, trung, hạ có tam tinh phúc, lộc, thọ. Hạ tầng khác là các tiểu tiên, điêu khắc giỏi, ngay cả thần thái đều trông rất sống động.

      Nhất tinh tuyệt là, chiếc thuyền rồng đám tiên chúc thọ này, dùng ngà voi điêu khắc.

      Loại đồ vật như ngà voi, bây giờ ở Đại Ngụy, coi như là vật hiếm thấy.

      Nguyên Vũ đế cũng bị phần thọ lễ này của Chúc vương làm cho kinh ngạc, cho người nâng lên, cẩn thận nhìn hồi lâu, cười :

      "Thứ này rất khó được ?"

      Chúc vương :

      "Nhi thần là vì phụ hoàng. Khó được được, tự nhiên là muốn hiến cho phụ hoàng."

      Nguyên Vũ đế rất vừa lòng:

      "Chúc vương có tâm, thưởng!"

      Thấy Nguyên Vũ đế tỏ vẻ gì khác, Chúc vương có chút phẫn nộ lui xuống.

      Kế tiếp, đến phiên Lễ vương.

      Lễ vương như luôn luôn làm người điệu thấp phô trương, đưa thọ lễ vẫn trung quy trung củ, là bức đám tiên củng thọ đồ. Bất quá, họa pháp phúc đồ này có chút tân kỳ, cùng phương pháp người Đại Ngụy từng vẽ có chút bất đồng.

      Nguyên Vũ đế hiếu kỳ :

      "Bức họa này, đường cong, tựa hồ đều phải có bút mực có khả năng họa liền?"

      Lễ vương gật đầu, :

      "Hồi phụ hoàng, đây là kỹ xảo vẽ tranh nơi cực Tây truyền đến. Bọn họ dùng lông ngổng chế tác thành bút, thấm mực vẽ tranh, sở làm nên họa, đường cong càng thêm sáng lưu sướng, minh ám biến hóa càng thêm ràng. Nhi thần cảm thấy bức họa này cực kỳ sinh động, liền hiến cho phụ hoàng. Chúc phụ hoàng phúc như dòng chảy Đông Hải, thọ tự cây thông Nam Sơn già."

      Nguyên Vũ đế vuốt cằm cười, :

      "Bức họa này vô cùng tốt, thưởng."

      Lễ vương lui xuống, Kỳ vương đứng dậy, mặt hàm mỉm cười.

      "Phụ hoàng, nhi thần được gốc Vạn Tham Tuyết hoa, đặc biệt hiến cho phụ hoàng."

      Thốt ra lời này, trong điện nhất thời trận ồn ào.

      Loại đồ vật như Vạn Tham Tuyết hoa, Thường Nhuận Chi chưa từng nghe qua. Nàng khỏi nghiên đầu kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn thập Hoàng tử phi, :

      "Vạn Tham Tuyết hoa là thứ gì vậy?"

      Thập Hoàng tử phi vội trả lời:

      "Cửu tẩu biết sao? Vạn Tham Tuyết hoa lớn lên ở đỉnh tuyết sơn. Truyền thuyết, hạt giống này sau khi rơi xuống đất, ngàn năm mới nẩy mầm, cách mấy ngàn năm mới trưởng thành, sau ngàn năm mới nở hoa, hoa kỳ ngàn năm, sau ngàn năm nữa mới kết quả. Từ lúc hạt giống rơi xuống đất cho đến lúc kết quả, phải hao phí biết bao nhiêu vạn năm. Cho nên, trong tên có chữ『 vạn 』. 《 Dược kinh 》có ghi lại, từ hoa đến quả Vạn Tham Tuyết hoa đều có thể làm thuốc, cùng người tham dược lý tương đương, lại chỉ sinh trưởng trong tuyết, cho nên tên là Vạn Tham Tuyết hoa. Truyền thuyết dùng Vạn Tham Tuyết hoa, có thể kéo dài tuổi thọ, trường mệnh trăm tuổi, thậm chí có thể khởi tử hồi sinh."

      Thường Nhuận Chi nghe xong, trong lòng nghi hoặc, thực có công hiệu thần kỳ như vậy?
      HaYenMinhang thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 134: Yên tâm

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi có chút tin, những gì trong truyền thuyết, luôn dọa người như vậy.

      Nguyên Vũ đế sợ run lát, :

      "Ở đâu?"

      Kỳ vương liền cho người nâng Vạn Tham Tuyết hoa lên.

      Đó là gốc cây thấp, chỉ có người ở giữa cao, cành lá đều thiên ám màu trắng. đỉnh cây thấp nở ra đóa bạch hoa oánh oánh, hoa có bốn cánh, trung gian là Hoa Nhị, Hoa Nhị trình màu đỏ.

      cây chỉ có đóa hoa duy nhất, ngược lại có chút kỳ quái.

      Thường Nhuận Chi nghĩ tới, tầm mắt rơi xuống phía dưới thân cây, khỏi dừng chút.

      Dưới thân cây có khối hàn băng vây quanh, giữa khối băng tất cả đều là toái tuyết.

      Nguyên Vũ đế chậm rãi hít vào hơi, :

      "Này là tìm được từ đâu?"

      "Hồi phụ hoàng, là sau khi Sơn Tiếp theo nông phu lên núi lạc đường, ở đỉnh tuyết sơn nhìn thấy hái được."

      Kỳ vương :

      "Nông phu coi đây là điềm lành, tiến hiến cho Tri huyện địa phương, Tri huyện thấy có chỗ thỏa đáng, tầng tầng thượng hiến, cuối cùng rốt cuộc tới tay nhi thần. Nhi thần muốn đặc biệt hiến cho phụ hoàng nhân dịp sinh thần."

      Kỳ vương mặt hàm xuân phong, khom người :

      "Nhi thần chúc phụ hoàng tùng hạc duyên niên, vạn thọ vô cương."

      Nguyên Vũ đế đạm cười, gật đầu :

      "Kỳ vương có tâm, thưởng."

      Biểu cảm của Nguyên Vũ đế bỗng nhiên ảm đạm xuống, trong điện tất cả mọi người có chút hiểu.

      Thứ mà Kỳ vương đưa là Vạn Tham Tuyết hoa đó nha! Vì sao Thánh thượng lại xa xa coi trọng bằng bồn hoa Dài Thanh Tùng mộc của Thụy vương?

      Thường Nhuận Chi nghĩ sơ lúc, đột nhiên hiểu được, khỏi cúi đầu, thầm than tiếng, Kỳ vương đúng là tự cho mình thông minh lại bị thông minh hại.

      Nhất thời, Kỳ vương cũng có chút hiểu. Sau khi tạ ơn, giữa mi hơi hơi nhíu lại.

      Đối với việc vui thành Thái tử kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười trào phúng, rời khỏi hàng :

      "Phụ hoàng, nhi thần sai người đốt chế kiện văn tôn Thanh Hoa Vạn Thọ, đặc hiến cho phụ hoàng."

      kiện bình sứ thanh hoa cao hơn người được người ta dè dặt cẩn trọng nâng lên.

      Công nghệ đồ sứ Thanh Hoa ở Đại Ngụy vẫn chưa phát triển thành thục, nhưng Thái tử lại dâng lên kiện bình hoa bằng sứ Thanh Hoa, lúc này công nghệ xem như đăng phong tạo cực.

      Thường Nhuận Chi nhìn kỹ, toàn bộ thân bình tràn ngập thọ tự, là "Vạn thọ", vậy thọ tự bình này, sai biệt lắm có vạn.

      Nghiên cẩn cảm nhận chút, Thường Nhuận Chi phát những thọ từ này cơ bản giống nhau.

      Vạn thọ chi đếm, hợp ý "Vạn tuế" của Nguyên Vũ đế.

      Công phu vỗ mông ngựa của Thái tử tốt hơn nhiều so với Kỳ vương.

      Mặc dù lễ vật của Kỳ vương đưa quý trọng phi phàm, nhưng có thể lễ vật của ta, lại dẫn tới kiêng kị của Nguyên Vũ đế.

      Nông phu được Vạn Tham Tuyết hoa, đem hiến cho Tri huyện địa phương, đây thành vấn đề.

      Tri huyện xử lý thỏa đáng dâng lên , cũng thành vấn đề.

      Nhưng vấn đề ngay tại chỗ, vì sao đến cuối cùng, vật hi hữu có thể so với "Quốc thụy", lại đến trong tay Kỳ vương?

      Kỳ vương lại tùy tiện thuyết minh như vậy...

      Có lẽ Kỳ vương nghĩ nhiều, phỏng chừng còn nhận là mình hiến thứ này cho Nguyên Vũ đế, đủ để thấy hiếu đạo của ta.

      Dù sao đó cũng là Vạn Tham Tuyết hoa trong truyền thuyết! Ai mà nghĩ độc chiếm nó, ngày kia để chính mình dùng?

      Nhưng lễ vật này của Kỳ vương, đối với Nguyên Vũ đế mà , ông ta là vua của nước nó cần phải thuộc về ông ta.

      Kỳ vương hiến tặng Vạn Tham Tuyết hoa, ở trong mắt Nguyên Vũ đế, được coi là loại khiêu khích.

      Sau khi so sánh, tuy rằng Thái tử hiến thọ lễ hữu dụng bằng dệt cơ mới chế tạo của Sầm vương, có tâm bằng bồn mộc hoa Dài Thành Tùng của Thụy vương, quý trọng bằng thuyền rồng đám tiên chúc thọ của Chúc vương, bằng Đám tiên củng thọ đồ tân kỳ của Lễ vương, lại càng như Vạn Tham Tuyết hoa mà mọi người ghé mắt của Kỳ vương. Nhưng loại này lại trung quy trung củ, ngụ ý cát tường, hao tài tốn thọ lễ, lại hợp tâm ý Nguyên Vũ đế.

      Nguyên Vũ đế đối với thọ lễ của Thái tử thập phần vừa lòng, liền hô hai câu thưởng, tiếp:

      "Cũng chuyển văn tôn Thanh Hoa Vạn Thọ này đến điện Tử Thần ."

      Có người vội vàng đáp ứng.

      Thái tử tặng lễ xong, toàn bộ quá trình tặng thọ lễ liền kết thúc.

      Ngay sau đó, mọi người mừng thọ Nguyên Vũ đế.

      Bái thọ xong xuôi, lại thưởng thức ca múa lát, Thường Nhuận Chi tính toán rời cung hồi phủ.

      Thường Mộc Chi :

      "Đại gia đều chưa , ngươi lại vội vàng rồi, sợ là khó coi. lát nữa còn có gánh hát đến xướng hí khúc chúc thọ đó."

      Thường Nhuận Chi chần chờ lát, :

      "Đại tỷ tỷ, ta thích xem hí... Thọ lễ cũng hiến, thọ cũng bái, Thánh thượng cũng thể để ý ta rời khỏi."

      Thường Mộc Chi suy nghĩ lúc cũng gật đầu đồng ý, :

      "Vậy cũng phải tiếng cùng mẫu phi và Quý phi nương nương, cáo từ họ. Nếu có người ngầm hai câu trước mặt Thánh thượng, vậy tốt."

      Thường Nhuận Chi theo lời nàng ta gặp Hiền phi và Quý phi, mình có chút mệt mỏi, muốn xuất cung hồi phủ. Hiền phi và Quý phi nhường nàng hảo hảo nghỉ ngơi, cũng ngăn cản.

      Sau khi Thường Nhuận Chi rời cung vội vàng ngồi lên xe ngựa trở về phủ cửu Hoàng tử, vừa xuống xe ngựa liền hỏi người gác cổng:

      "Điện hạ trở lại?"

      Người gác cổng sửng sốt, đáp:

      "Dạ, cửu Điện hạ trở về, sao Hoàng tử phi điện hạ biết được ạ?"

      Dưới chân Thường Nhuận Chi ngừng, tiếp tục hỏi:

      "Có phải Điện hạ để các ngươi tiết lộ tin tức chàng hồi phủ hay ?"

      Người gác cổng càng giật mình:

      "Phải, Hoàng tử phi..."

      " tại Điện hạ ở đâu?"

      Thường Nhuận Chi bước ngừng vào trong phủ, người gác cổng nhanh chóng đuổi kịp, :

      " tại, Điện hạ và Thụy vương điện hạ ở chính viện..."

      Nhất thời Thường Nhuận Chi dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía người gác cổng xác nhận:

      "Thụy vương điện hạ ở trong phủ?"

      "Phải."

      Người gác cổng :

      "Điện hạ và Thụy vương gia cùng nhau trở về."

      Thường Nhuận Chi hơi hơi nhíu mày, lại hỏi:

      "Vậy người lúc trước Tổng quản phái trở lại?"

      " trở lại."

      Người gác cổng đáp:

      "Cũng là trở về lượt cùng Điện hạ và Thụy vương gia."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu, :

      "Chiếu theo những gì Điện hạ , đừng lộ ra tin tức chàng trở về."

      Người gác cổng đáp ứng, Thường Nhuận Chi hướng chính viện đến.

      Trong phòng ở chính viện, Lưu Đồng ngồi chơi cờ cùng Thụy vương.

      Thường Nhuận Chi lướt qua phòng ngoài, vừa vặn nhìn thấy sương vũ hành lang hạ, hai người ngồi cạnh chậu than cười cười.

      Trái tim nhấc lên nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng buông xuống.

      Thường Nhuận Chi thở phào nhõm, bên kia dường như Lưu Đồng có tâm linh cảm ứng có thể nghe được nàng cảm thán, bỗng nhiên nghiêng đầu, sau khi nhìn thấy nàng liền lộ ra nụ cười xán lạn.

      "Nhuận Chi!"

      Lưu Đồng đứng lên, chạy tới đón nàng, vừa vừa hỏi:

      "Làm sao sớm như thế hồi phủ?"

      Thường Nhuận Chi vốn định phụng phịu, đối mặt với khuôn mặt tươi cười của , có cách nào tức giận.

      Nàng thầm than trong lòng, hướng Lưu Đồng chu chu miệng, :

      "Chàng dùng mỹ nhân kế dụ hoặc thiếp."

      Lưu Đồng bị câu này của nàng khiến cho trượng nhị hòa thượng hiểu.

      lộ ra biểu cảm nghi hoặc, chợt đem lời này xem , đưa tay kéo tay Thường Nhuận Chi lại, với nàng:

      "Nhuận Chi, ta trở về."

      Thường Nhuận Chi ừ tiếng, Lưu Đồng nắm tay nàng :

      "Nàng còn chưa có chào Ngũ ca nha."

      Hai người đến trước mặt Thụy vương, Thường Nhuận Chi hành lễ với ta, kêu tiếng ngũ ca.

      Thụy vương nhìn nàng cười cười, :

      "Cửu đệ muội, làm phiền rồi, ta cần phải ở lại trong phủ của các ngươi nghỉ ngơi hai ngày."

      Thường Nhuận Chi nghi hoặc, Lưu Đồng giọng cho nàng nghe:

      "Bây giờ, Ngũ ca còn thể thân trước người khác đâu."
      HaYenMinhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :