1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 125: Hoa phòng

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Mộc Chi nghe vậy, nhịn được hỏi:

      "Vậy điểm mấy chốt và nguyên tắc của ngươi là gì?"

      Lời này làm Thường Nhuận Chi suy nghĩ hồi lâu.

      Ở đây nạp thiếp là hợp pháp, dạo thanh lâu lại càng vô tội, nếu như bây giờ nàng với Thường Mộc Chi điểm mấu chốt và nguyên tắc của nàng là trong hôn nhân bạn lữ phải chung tình, có phải làm Thường Mộc Chi giễu cợt cùng thuyết giáo nàng hay ?

      Đến cùng Thường Nhuận Chi vẫn nghĩ công khai lời có chút phản lại đạo lý ở thời đại này nha.

      Nàng cả cười cười, :

      " chốc cũng , chờ chàng chạm đến điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của ta ."

      Thấy Thường Nhuận Chi lạnh nhạt tự nhiên như vậy, Thường Mộc Chi khỏi thở dài.

      "Ngươi oán , ngược lại cũng là hiền thê."

      Thường Mộc Chi cầm khăn lau nước miếng bên khóe miệng cho tiểu nhi tử, giọng :

      "Ngươi như vậy tốt lắm, đừng nhìn cửu đệ trầm mặc ít lời, nhưng làm người trung trực. Ngươi đối tốt với , nhất định giúp ngươi thu xếp ổn thỏa. Đại tỷ cao hứng cho ngươi."

      Thường Nhuận Chi vỗ vỗ mông của tiểu chất nhi, nghe vậy giọng :

      "Còn phải đa tạ đại tỷ và mẫu thân, còn có lão thái thái, quan tâm tới ta."

      "Quan tâm ngươi là việc phải làm mà."

      Thường Mộc Chi thở dài, vốn định tới hôn lúc trước cùng Phương gia, ức khổ tư ngọt phen, nhưng lại cảm thấy tại sao phải kéo Phương gia làm cớ chuyện, nhất thời im lặng.

      lúc im lặng, đại nha hoàn Triệu Phấn bên người Thường Mộc Chi tiến lên bẩm báo, hai vị thị thiếp trong vương phủ vừa tới, hỏi Vương gia về hay chưa, biết chưa về phủ, quay trở về.

      Thường Mộc Chi đáp câu biết, dặn dò Triệu Phấn:

      "Ngươi tiếp đón cửu Hoàng tử phi, dạo vườn hay làm gì cũng được. Ta còn phải xử lý ít chuyện trong phủ, Lục Ngọc theo ta."

      Triệu Phấn lên tiếng, cười cười đến bên cạnh Thường Nhuận Chi, khom người phúc lễ.

      "Ta cũng có tâm tư dạo vườn, trời rất lạnh, ở trong phòng ấm áp hơn nhiều. Đại tỷ có chuyện phải làm cứ làm , để Triệu Phấn mang đến mấy quyển sách vào phòng cho ta là được."

      Thường Nhuận Chi gật đầu với Triệu Phấn, lại nhìn Thường Mộc Chi cười :

      "Ta mang theo cháu chơi."

      Thường Mộc Chi cười mắng nàng:

      "Ngươi nhưng là bắt ! Ba cháu của ngươi, ngươi bắt theo hết ."

      "Ta đây cầu còn được."

      Thường Nhuận Chi ôm ấu tử nhu thuận phấn nộn của Thụy vương trong tay, nhàng hôn cái "Ba" mặt , chọc cho tiểu tử kia cười khanh khách ngừng.

      Lục Ngọc theo Thường Mộc Chi rời , Triệu Phấn dẫn Thường Nhuận Chi tới hoa viên phủ Thụy vương.

      đường, Thường Nhuận Chi tùy ý hỏi Triệu Phấn:

      "Thị thiếp trong vương phủ an phận sao?"

      Triệu Phấn gật đầu:

      "Vương gia làm sao gần nữ sắc, trong vương phủ có trắc phi, Vương phi sống rất thư thái. Vương gia chỉ có ba thị thiếp, trừ bỏ Hương Cần là nha đầu hồi môn theo Vương phi vào phủ, cũng chỉ có hai vị kia. Các nàng có người từ hầu hạ Vương gia, vị khác là chất nữ bà con xa của Hiền tần nương nương, nghe trước khi vào phủ bị kế mẫu bắt nạt rất thảm. Nương nương thấy nàng ta đáng thương, để Vương gia nạp nàng ta, cho nàng ta chỗ an thân. Hai vị này làm người thành , cũng cùng Vương phi tranh thủ tình cảm, ngược lại Vương phi cũng chiếu cố các nàng."

      Triệu Phấn vừa , vừa dẫn Thường Nhuận Chi tới ấm phòng trong vườn hoa.

      Ấm trong phòng thiêu long, bên trong có nhiều chậu hoa, hoa trong chậu rất nhiều loại. Mùa hạ có thể nhìn thấy nhiều loại hoa này, nơi này vậy mà cũng có, chẳng qua đại bộ phận chỉ là nụ hoa xíu, hoa nở rộ cũng nhiều.

      Triệu Phấn cười :

      "Nếu như cửu Hoàng tử phi muốn xem sách, vậy đừng phòng ở tầm thường. Nô tì thiện tác chủ trương, mời cửu Hoàng tử phi đến hoa phòng này."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, để Diêu Hoàng cởi áo cừu cho mình, bỏ khăn choàng cổ, cười :

      "Nơi này rất ấm áp, còn có mùi hoa rất tự nhiên. Trong phủ làm cách nào có thể trồng được những hoa cỏ phản quý như vậy?"

      Thường Nhuận Chi hỏi.

      "Là Vương phi sắp xếp, trước mắt còn là giai đoạn thí nghiệm, cũng thể cam đoan có thể thành."

      Triệu Phấn :

      "Năm rồi Vương gia còn nhàn tản, tiền bạc trong tay Vương phi cũng thiếu, biết làm cái gì. Bây giờ thân phận Vương gia khác trước, Vương phi có chút địa phương chi bằng dùng tiền bạc chuẩn bị, cho nên muốn biện pháp tìm chút tài lộ. Nhóm quý nữ quý phụ trong kinh đều thích hoa cỏ, Vương phi liền cho người làm cái hoa phòng như thế, để Hoa Nông thử trồng đủ loại."

      Triệu Phấn bên căn dặn tiểu nha hoàn chuyển ghế nằm, bày trái cây điểm tâm và nước trà, bên trả lời Thường Nhuận Chi.

      "Trong kinh xây dựng hoa phòng, người bán hoa cỏ quý hiếm vào mùa đông phải có, Vương phi nghĩ là, nếu có thể để Hoa Nông phân loại ra càng nhiều giống quý, vậy rất tốt."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Giống như Diêu Hoàng và Ngụy Tử, Triệu Phấn cùng Lục Ngọc?"

      Triệu Phấn thoải mái để Thường Nhuận Chi giễu cợt:

      "Cũng phải vì tên của mấy chậu hoa quý này, mà chúng nô tỳ mới được nhã danh sao?"

      Nhàn thoại vài câu, Triệu Phấn lại hỏi Thường Nhuận Chi:

      "Lúc nãy cửu Hoàng tử phi muốn hai quyển sách, biết ngài muốn xem sách gì? Nô tì cho người thư phòng lấy."

      Thường Nhuận Chi ngẫm lại :

      "Có ít sách tạp đàm du ký ?"

      Triệu Phấn vuốt cằm :

      "Vương gia cùng rất nhiều nhân sĩ giang hồ lui tới, cũng lấy tới ít tạp thư. Nếu cửu Hoàng tử phi tin nô tì, vậy nô tì liền thay cửu Hoàng tử phi tuyển hai quyển tới nhé?"

      Thường Nhuận Chi tự nhiên có dị nghị.

      Đợi lát sau, Triệu Phấn mang sách tới cho Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi vừa thấy, quyển là 《 Sân Vắng u hồi lục 》, quyển là 《 Quế hương cành nhớ 》.

      "Hai quyển này nô tì có nghe Vương gia đề cập qua với Vương phi, xem xong, rất sai."

      Triệu Phấn cười :

      "Cửu hoàng tử phi liền nhìn thử hai quyển này có ý tứ hay ?"

      Thường Nhuận Chi gật đầu, nhìn Triệu Phấn cười :

      "Vương phi của các ngươi có rất nhiều chuyện để làm, ngươi giúp nàng . Nơi này có tiểu nha hoàn hầu hạ được rồi."

      Triệu Phấn hành lễ, tạ ơn Thường Nhuận Chi, lại căn dặn nha hoàn ở hoa phòng vài câu, mới cáo từ rời .

      Tiểu oa nhi trong lòng ngáp cái, nằm trong lòng Thường Nhuận Chi ngủ.

      Bà vú bước lên phía trước, tiếp nhận tiểu oa nhi trong tay Thường Nhuận Chi, thối lui tới bên rồi bế nó đặt lên sạp, đắp chắn lên.

      Thường Nhuận Chi nhìn bộ dạng ngủ điềm đạm đáng của tiểu hài nhi, giọng với Diêu Hoàng:

      " cũng ngoan, khóc nháo."

      Diêu Hoàng cười :

      "Từ tiểu điện hạ nhu thuận hơn các nhân nhi khác, nghe bà vú chăm cùng mấy ma ma khác đều phí nhiều tâm tư gì."

      Thường Nhuận Chi cười cười, Diêu Hoàng lại :

      " tại nương muốn xem sách sao? Nô tì cho người chuyển ghế nằm đến cạnh cửa sổ, ánh sáng chỗ đó sáng hơn."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, Diêu Hoàng cho người chuyển ghế nằm qua cạnh cửa.

      Tất cả nha hoàn và bà tử đều lại nhàng, là sợ quấy nhiễu tới Thường Nhuận Chi đọc sách, thứ hai là sợ quấy nhiễu giấc ngủ của tiểu điện hạ.

      Thường Nhuận Chi mở 《 Sân Vắng u hồi lục 》ra bắt đầu đọc.

      Sân Vắng là tên quyển sách do nam tử viết, được xem như là quyển tiểu thuyết thần quái chí quái. Nhân vật trong sách gọi là Sân Vắng, viết theo ngôi thứ nhất, nội dung đại khái là, vốn dĩ Sân Vắng chết, hồn phách trôi nổi ở nhân gian, du đãng chung quanh, bởi vậy thấy hết thiện ác trong nhân gian.

      《 Sân Vắng u hồi lục 》được tạo thành từ rất nhiều mẫu chuyện xưa , chuyện xưa cuối cùng có cảm nhận về tâm tư của tác giả.

      Thường Nhuận Chi chỉ nhìn ba câu chuyện phía trước, lại chú ý nhiều tới chú giải và phê bình của Thụy vương.
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 126: Ba câu chuyện

      Editor: Bộ Yến Tử

      Trong chuyện xưa thứ nhất có viết, hồn phách của Sân Vắng bay tới hộ nông gia, phụ mẫu nông gia coi trọng hương khói, ngoan ngoãn phục tùng nhi tử và tôn tử, nhưng lại vô cùng ghét bỏ nữ nhi cùng tôn nữ, trước khi nữ nhi và tôn nữ xuất giá, khắc ngừng làm lụng việc nhà nông; khi xuất giá, phụ mẫu nông gia còn muốn khi gả có thể sử dụng càng nhiều lợi ích của nhà chồng; sau khi xuất giá, còn muốn chuyển đồ vật về nhà mẹ đẻ.

      Chuyện xưa viết đến kết cục, cháu nông gia vì chịu nổi nhà chồng làm nhục và bóc lột của nhà mẹ đẻ, sáng sớm ngày nọ treo cổ trước cửa nhà, lại làm người muốn ra cửa chơi dậy sóng, cháu độc đinh sủng ái nhất của nhân gia đời thứ tư bị hù chết.

      Sân Vắng cảm thán, gậy ông đập lưng ông, ngươi bẫy ta vào tuyệt cảnh, ta đoạn hương khói của ngươi, thiên lý sáng tỏ, đó là đạo lý hiển nhiên.

      Mà trong chú giải và phê bình của Thụy vương có viết: Nữ tử rơi vào khốn cảnh tự nhiên đáng thương, thân tự lập, vì sao lại treo cổ? Chết rồi giải quyết được gì? Vì dư luận thiển kiến, nàng này lập trường mạnh, đủ liên chi. Trĩ Tử chịu tai bay vạ gió, dữ dội liên cũng! Làm ác người vô trừng, thiên lý tại sao hiển nhiên?

      Quan điểm của Thụy vương là, kiên cường duy nhất của tôn nữ nông gia là treo cổ trước cửa nhà mẹ đẻ, cũng đáng giá là người đáng thương. Mà cháu của nàng ta bị hù chết mới là người vô tội đáng thương. Tôn nữ của nữ nhi là đầu sỏ hãm hại, gây nên tội ác lại nhận trừng phạt, làm sao là thiên lý hiển nhiên chứ?

      Khi Thụy vương viết phê bình chú giải là dùng loại chữ cực kỳ đoan chính, phê bình chú giải ngắn gọn lại cực có thâm ý.

      Đối với việc Thụy vương phê bình nàng kia lập trường mạnh, Thường Nhuận Chi có chút bất mãn.

      Từ lớn lên trong gia đình, nhận nhục chịu đựng dung nhập vào khung xương của nàng ta. Nàng ta nghĩ mạnh mẽ, nhưng nàng ta có điều kiện cùng con đường khác sao? Nếu phải sống nổi nữa, sao nàng ta lại treo cổ chứ? Người ta lựa chọn cái chết, cần gì trách móc nàng ta nặng nề?

      Thường Nhuận Chi thầm, đây là Thụy vương chuyện đau thắt lưng.

      Bất quá đối với việc Thụy vương về Trĩ Tử, Thường Nhuận Chi cũng là tán thành.

      Người chân chính nên nhận trừng phạt, là trưởng bối và phụ mẫu trong gia tộc, tiểu hài tử có gì sai đâu? Vì sao phải nhận lấy bất công mà đám người ngoan cố đó gây ra?

      Nhìn chuyện xưa này, Thường Nhuận Chi có chút cảm khái.

      Tiếp theo, nàng lại xem chuyện xưa thứ hai.

      Câu chuyện xưa thứ hai mà Sân Vắng trông thấy, Công Chính là hồng bài đứng đầu kỹ lâu, có mối quan hệ đương cùng công tử nhà giàu. Người viết tốn biết bao nhiêu bút mực, cường điệu miêu tả tình cảm sầu triền miên của nhân vật chính, cảm tình sinh tử rời, nhưng tú bà vì lợi ích mà chen giữa, chính thê của nam chính phản đối, cùng với nam chủ nhà bức bách nam chủ.

      Kết quả cuối cùng của chuyện xưa là, chân tình của nam nhân vật chính làm cảm động gia tộc và chính thê, nam nhân vật chính có thể đón nữ chính vào cửa, cùng nhau sống hạnh phúc mỹ mãn.

      Vẫn như cũ, Sân Vắng lại cảm thán, chân tình cảm động thiên địa, ngươi quyết chí thề du, đổi ta tình thâm ý trọng vân vân.

      Thường Nhuận Chi xem xong câu chuyện xưa này, cũng còn hứng thú, nhưng xem xong hoàn toàn là hướng về miêu tả cảm tình dùng từ ngữ trau chuốt hoa lệ, còn đối với cái gọi là tình lại cách nào cảm nhận được.

      Chú giải của Thụy vương cũng có phê bình nhưng rất đơn giản, chỉ có mười hai chữ.

      Tổn hại gia tộc vợ cả, vậy chi tới tình thâm ý trọng?

      chữ "Trọng" cuối cùng nét bút cứng cáp hữu lự, có thể thấy được lúc đó khi Thụy vương viết lời này cực kỳ phẫn nộ.

      Thường Nhuận Chi nhịn được kêu tiếng hảo.

      Tam quan Thụy vương rất chính ma! Cứ dựa vào phê bình của mà xem xét, đời này của đại tỷ cần lo lắng.

      Thường Nhuận Chi vừa lòng gật đầu, lật qua trang khác, lại phát Thụy vương viết trương phê bình mỏng như cánh ve, giáp ở mặt sau trang sách.

      Còn tưởng chỉ có mười hai chữ...

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc, mới cầm trang phê bình lên đọc.

      Thụy vương lời lẽ sắc bén, dùng từ trực tiếp, viết xuống trang phê bình như thế, chủ yếu hai điểm.

      Điểm thứ nhất xuất phát từ chuyện xưa này, phân tích xuất thân công tử nhà giàu, tính cách, cùng với thủ đoạn và tâm kế của Kỹ Tử kia, lời phê phán đối với công tử nhà giàu là, tổn hại lễ pháp động tình với Kỹ Tử, động chân tình, quả thực ngu ai bằng;

      Điểm thứ hai dựa theo điểm thứ nhất mà ra, thông qua chuyện xưa này, trình bày và phân tích đương kim quyền quý, công tử thế gia nhà giàu, lấy tệ nạn "Chơi " làm thú vui.

      So với chuyện xưa thứ nhất, hiển nhiên chuyện xưa thứ hai làm Thụy vương suy xét càng nhiều.

      Thời điểm Thường Nhuận Chi nhìn trang phê bình này, cũng nhịn được ngồi ngay ngắn.

      Chuyện xưa thứ ba càng nhiều chút thần quái, Sân Vắng gặp tiểu nữ hài có đôi mắt dương, tiểu nữ hài có thể nhìn thấy vài thứ mà thường nhân thể nhìn thấy, tỷ như quỷ hồn, tỷ như cổ linh khí, tỷ như tử khí vật chết.

      Khi tiểu nữ hài thấy Sân Vắng, do biết quỷ hồn này có tâm hại người, nên để Sân Vắng theo nàng ta. Dựa vào hỗ trợ của Sân Vắng, tiểu nữ hài có đôi mắt dương dần lớn lên, trở thành "Tiên sư" mà người quanh đó điều biết đến.

      Do nàng ta có thể xem phong thuỷ, đoán cát hung, tình duyên nam nữ, mỗi lần xem đều có thể làm cho người xem tránh được cái hại, cho nên nhận được kính trọng của dân chúng địa phương.

      Dần dần, tiểu nữ hài trổ mã lớn lên ngày càng xinh đẹp. Mối tình đầu nàng ta coi trọng là vị công tử quý tộc đến từ kinh thành, hi vọng có thể cùng kết làm liền cành. Nữ hài theo tới kinh thành, bởi vì thanh danh của nàng ta tốt, thành công gả cho công tử quý tộc, sử dụng năng lực của mình trợ giúp gia tộc công tử quý tộc nâng cao thực lực.

      Nhưng mà chuyện xưa vẫn chưa kết thúc.

      Vì gia tộc của công tử quý tộc có thể nâng cao danh vọng, vứt bỏ nữ hài khi còn giá trị lợi dụng. Công tử quý tộc cưới quý nữ hào môn khác, hai mắt nữ hài bị người ta móc ra, chết cóng ở bãi tha ma.

      Cuối cùng, nữ hài hóa thành lệ quỷ, bám vào người thê tử mới cưới của công tử quý tộc. Nàng ta hại chết công tử quý tộc, nữ tử này cũng lợi dụng thế lực nhà mẹ đẻ, quấy nhiễu gia tộc ta gà chó yên, dần dần suy sụp. Sau khi nữ hài báo cừu xong, dùng thân phận nữ tử này sống đến tuổi già sức yếu.

      Kết cục chuyện xưa Sân Vắng có , thiện có thiện báo, ác có ác báo, chịu ơn huệ của người ta, phải biết ghi tạc trong lòng, còn với bực lấy oán trả ơn này, cuối cùng phải gặp quả báo. Giữa những hàng chữ, hiển nhiên hề đề cập chuyện quở trách nữ hài hãm hại gia tộc công tử quý tộc.

      Xem xong, mày Thường Nhuận Chi nhíu lại. Trong lòng có chút lạnh, tầm mắt vừa chuyển lại đặt lên phần phê bình của Thụy vương.

      Đối với chuyện xưa này, Thụy vương có viết, có chút ý tứ làm nàng phải suy nghĩ sâu xa.

      Thụy vương viết rằng: Chuyện quỷ quái thể tẫn tín, kẻ này đề cập tới gia tộc vì thượng vị mà từ thủ đoạn, thực thể thực . Nếu có thể từ từ đồ chi, tắc vợ cả rời, tiền đồ mong muốn. Nóng vội, cuối cùng là mua dây buộc mình. Bi tai.

      Thái độ của Thụy vương với chuyện xưa này làm người ta có chút mê hoặc.

      Theo lý mà , người bình thường làm giống như Sân Vắng, lý giải nữ hài, mà thống hận gia tộc này và công tử quý tộc.

      phê bình của Thụy vương ngay cả thái độ biểu lộ ta tiếp thu, nhưng có thể điểm xuất phát của ta, cũng là cách xử lý công tử quý tộc cùng gia tộc này.

      Từ từ đồ chi, tiền đồ mong muốn, thể nóng vội.

      Từ từ đồ chi...

      Ngón tay Thường Nhuận Chi nắn bóp gáy sách, hơi hơi buộc chặt.
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 127: Bi tai

      Editor: Bộ Yến Tử

      Nếu theo cách của Thường Nhuận Chi, nghe xong chuyện xưa này, nàng chỉ cảm thấy kết cục của công tử quý tộc cùng gia tộc này là "Đại khoái nhân tâm".

      Còn việc Thụy vương bọn họ nóng vội, mua dây buộc mình.

      Quan trọng là, ở cuối cùng ta bỏ thêm hai chữ.

      Bi tai.

      Thụy vương là vì mưu đồ gây dựng tiền đồ gia tộc bọn họ thất bại trong gang tất mà cảm thấy tiếc nuối.

      Thường Nhuận Chi hít hơi sâu, đặt quyển《 Sân Vắng u hồi lục 》xuống.

      Nàng xoa xoa mi tâm, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Ghế nằm diêu a diêu, suy nghĩ của Thường Nhuận Chi có chút phiêu xa.

      Thời điểm Thụy vương viết phê bình, tiết lộ ý tưởng tiềm tàng trong tiềm thức của ta.

      Có lẽ chính ta cũng biết, từ lúc bắt đầu ta thay Nguyên Vũ đế làm việc, bắt đầu ủng có quyền thế, bắt đầu có đại thần muốn kết giao cùng ta... Dần dần, ta bắt đầu tán thành chính mình.
      Ở trong tiềm thức của ta, ta thể chấp nhận vì tiền đồ cá nhân và lợi ích của gia tộc mà mưu hoa sai lầm.

      cách khác, ta chấp nhận vì có dã tâm, là sai lầm.

      Bỗng dưng, Thường Nhuận Chi mở to mắt.

      " nương, tiểu điện hạ tỉnh."

      Diêu Hoàng tới giọng .

      Thường Nhuận Chi nhìn cháu , thấy ta dùng hai tay nhu nhu mắt, bộ dáng ngây thơ, khỏi cười cười.

      Thường Nhuận Chi đứng dậy bước qua, ôm ta cười hỏi:

      "Long nhi tỉnh sao? Di di ôm ngươi xuỵt xuỵt được nè?"

      Thường Mộc Chi có ba đứa con trai, trưởng tử Lưu Cảnh Thiên, thứ tử Lưu Cảnh Mạch, tam tử Lưu Cảnh Long, khi Thường Nhuận Chi gọi bọn , đều gọi tiểu tự của bọn .

      Lưu Cảnh Long mộc mộc nhìn Thường Nhuận Chi, lên tiếng :

      " sâu, phải nhất nhất."

      Lưu Cảnh Long chưa đến ba tuổi, lúc chuyện được ràng. Bà vú ở bên hỗ trợ dịch, :

      "Tiểu điện hạ , Hoàng tử phi là thẩm thẩm, phải di di."

      Thường Nhuận Chi nở nụ cười, quát quát mũi của ta, :

      "Cũng là thẩm thẩm, cũng là di di."

      Lưu Cảnh Long nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng.

      Thường Nhuận Chi cực kỳ thích bộ dáng tiểu hài tử nghiêng nửa đầu, rất đáng . Nhịn được đưa tay đặt lên khuôn mặt nhắn nộn nộn có thể vắt ra nước của ta, với nha hoàn hầu hạ bên cạnh:

      " múc nước đến, để tiểu điện hạ lau mặt và khóe mắt, hầu hạ tiểu điện hạ sấu cái miệng."

      Bọn nha hoàn vội vàng làm theo, Thường Nhuận Chi lại hỏi ta muốn xuỵt xuỵt hay .

      Lưu Cảnh Long nghiêm trang gật đầu, Thường Nhuận Chi liền ôm ta phòng rửa mặt, cầm cái bô.

      Lưu Cảnh Long chu chu miệng, đẩy Thường Nhuận Chi ra. Bà vú cười :

      "Tiểu điện hạ thẹn thùng đó."

      "Lam hài tử xuỵt xuỵt, mưa hài tử chiêm chiếp."

      Lời này cần bà vú phiên dịch, Thường Nhuận Chi cũng nghe hiểu .

      ta , nam hài nhi tiểu, nữ hài nhi xem xấu hổ.

      Thường Nhuận Chi bật cười, đến cùng vẫn tôn trọng ý kiến tiểu oa nhi, tránh bên.

      Rất nhanh nha hoàn bưng tới nước, hầu hạ Lưu Cảnh Long súc miệng, lau mặt, Thường Nhuận Chi lại dỗ ta uống chút nước, :

      "Trong phòng nóng, rất làm, được bổ nước, bằng ừ ừ khó chịu."

      Lưu Cảnh Long vừa thẹn nhìn nàng:

      "Ừ ừ thể sách!"

      "Hảo hảo, ừ ừ."

      Thường Nhuận Chi cười đến ánh mắt đều mị lên, tiến lên trước "Ba" ta chút.

      Đối với chuyện này, Lưu Cảnh Long rất thích.

      Ngọ thiện cũng là dùng ở phủ Thụy vương, thoáng cái qua buổi trưa, Lưu Đồng vẫn chưa trở về.

      Sắc trời trễ, Thường Nhuận Chi cáo từ với Thường Mộc Chi.

      Thường Mộc Chi nhíu mày :

      "Cửu đệ còn chưa có trở về, hơn phân nửa chạy tới Duyện Châu. Vậy Vương gia..."

      sốt ruột mặt nàng ta ngày càng trầm trọng.

      Thường Nhuận Chi an ủi nàng ta :

      "Đại tỷ đừng tự mình dọa mình, chúng ta cứ chờ tin tức ."

      Thường Mộc Chi thở dài, cũng tới Thụy vương, chỉ :

      "Ngày mai giờ Thân chúng ta phải vào cung, sai biệt lắm là sau khi dùng xong ngọ thiện. Ngày mai thức dậy, ngươi mang người tới đây, chúng ta cùng nhau tiến cung."

      Thường Nhuận Chi lên tiếng, Thường Mộc Chi lại :

      "Nếu cửu đệ trở lại, ngươi cần tới đây, cùng cửu đệ tiến cung ."

      Thường Nhuận Chi vốn định cái gì đó, thấy vẻ mặt Thường Mộc Chi yên lòng, liền đem lời đó nuốt trở vào.

      Trở về phủ cửu Hoàng tử, vừa khéo đụng phải Thuyên Đại vội vã từ trong phủ ra.

      Thuyên Đại nhanh chóng thi lễ, tới cạnh xe ngựa nhìn, thấy Lưu Đồng, bước lên phía trước hỏi:

      "Hoàng tử phi điện hạ, cửu điện hạ đâu?"

      "Có việc ra ngoài."

      Thường Nhuận Chi vừa đáp vừa vịn vào tay Diêu Hoàng xuống xe ngựa, nghe vậy có chút kỳ quái :

      "Sao vậy, tổng quản có việc muốn tìm điện hạ?"

      "Cũng phải là sao!"

      Thuyên Đại nhanh chóng lấy phong thư trong lòng ra, :

      "Vừa có thư gửi đến, phải làm là Thụy vương."

      Thường Nhuận Chi túc mặt, nhận lấy.

      phong thư chỉ viết chín chữ, cũng có chữ viết khác. Do dự lát, Thường Nhuận Chi vẫn mở thư ra xem.

      Thư này phải Thụy vương viết, mà là Lương Bằng viết, người này là Thụy vương dẫn Duyện Châu. thư , thời điểm Thụy vương từ Duyện Châu trở về kinh thành, liền gặp mai phục, lúc trước kiểm chứng bạo loạn ở Duyện Châu thu thập được ít vật chứng, chứng từ, đều bị người lấy ra hoặc tiêu hủy, Thụy vương bị thương , tạm thời thể di chuyển, nên ở lại cái thôn dưỡng thương.

      Thư này phải thư cầu cứu, tựa hồ là viết để báo bình an.

      Thường Nhuận Chi nhàng thở ra, người có chuyện gì lớn là tốt rồi...

      "Người truyền tin đâu?"

      Thường Nhuận Chi hỏi Thuyên Đại.

      "Là người đưa tin truyền tin, dịch quán bên kia trực tiếp đưa tới."

      Thuyên Đại trả lời, lại hỏi:

      "Điện hạ, thư cái gì? Muốn cho người lập tức thông tri cửu điện hạ trở về hay ?"

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ chút, Lưu Đồng nửa ngày, tính tình như vậy, chắc là liên tục ngừng đuổi tới Duyện Châu, tại phái người đuổi theo, vậy cũng đuổi kịp. Huống chi căn bản biết tới chỗ nào rồi...

      Thở dài, Thường Nhuận Chi đơn giản tình huống của Thụy vương, lại :

      "Chỗ của cửu điện hạ cần thông tri, chàng tạm thời hồi phủ xong."

      Tin tức Thụy vương bị thương, biết Thụy vương phi biết chưa.

      Nếu biết Thụy vương bị thương, có phải Thụy vương phi khiêng được hay ?

      Đầu óc Thường Nhuận Chi đảo vòng, trước tiên để Thuyên Đại phái vài người tin cậy, mang theo túc ngân và thuốc trị thương quý báu, theo địa chỉ thư đến thôn kia, cũng dặn bọn họ đường lưu ý có chạm mặt Lưu Đồng hay .

      Mặt khác, Thường Nhuận Chi cho Thuyên Đại cẩn thận hỏi thăm phủ Thụy vương có thu được thư chưa.

      Thuyên Đại lên tiếng trả lời, rồi làm công chuyện.

      Phái người phủ Thụy vương thẳng đến mau tiêu cấm mới trở về, Thuyên Đại nghe xong tiến trình bọn họ làm việc rồi đến bẩm báo cho Thường Nhuận Chi, phủ Thụy vương có động tĩnh, ít nhất phái người phía trước hỏi thăm, hơn phân nửa là bọn họ nhận được thư.

      Xem ra, quả nhiên Thụy vương nghĩ cho đại tỷ biết việc này.

      biết tình huống chuyện, có lẽ đại tỷ còn an ổn được. Biết Thụy vương bị thương, chỉ sợ nàng ta an ổn được. Nếu ngày mai tiến cung mà lộ ra nửa điểm...

      Trong lòng Thường Nhuận Chi rất ràng, Thụy vương cho Lương Bằng viết thư cho Lưu Đồng, lại chỉ viết riêng cho Lưu Đồng, mà phải như trước kia. Trong vương phủ phong, Lưu Đồng phong. Tất nhiên là có đạo lý của ta.

      Thường Nhuận Chi suy tư trong lòng, gật đầu với Thuyên Đại, :

      "Chuyện này ngươi phải thủ khẩu như bình, đừng tiết lộ ra ngoài."

      "Tiểu nhân hiểu ."

      Thuyên Đại vuốt cằm.
      HaYenChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 128: Giao thừa

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đêm nay, Thường Nhuận Chi ngủ an ổn.

      Thành thân hơn hai mươi ngày, cho dù là nàng sống mấy ngày nay, Lưu Đồng đều ngủ chung cùng nàng, hoặc ôm nàng, vành tai và tóc mai chạm nhau, giao như giao đầu gối.

      Bỗng nhiên đêm nay chỉ có mình nàng ngủ giường, Thường Nhuận Chi cảm thấy quen.

      Thường Nhuận Chi thở dài, ngồi dậy, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mạnh mẽ vỗ xuống đầu mình.

      "Hỏng bét, vậy mà ta đem sách Thụy vương mang trở lại!"

      Quyển《 Sân Vắng u hồi lục 》kia nàng xem xong ba chuyện xưa để xuống, biết là sợ nhìn đến phê bình của Thụy vương hay là vì cái gì, dù sao nàng có chút dám lại xem mặt sau chuyện xưa.

      Nàng mang về, là quyển《 Quế hương cành nhớ 》 chưa kịp xem.

      Lúc đó nàng là muốn quyển sách này thấy, liền nhường Diêu Hoàng cầm.

      Sau đó nhìn thấy Thường Mộc Chi, lại quên mất quyển sách này.

      Còn Diêu Hoàng cầm xong lại giao cho Trông Hạ cầm, tiểu nha hoàn cũng hiểu, sau khi hồi phủ trực tiếp cho Cùng Nhau mang trở lại.

      Thường Nhuận Chi cởi hài ngủ lại, cử đế nến nhìn, quả nhiên, châm tuyến trong nội thất phóng tới cái sọt, 《 Quế hương cành nhớ 》 lẳng lặng nằm ở đàng kia.

      Gác đêm là Tìm Đông, nghe được động tĩnh, vội tiến vào, sợ sệt hỏi Thường Nhuận Chi:

      " nương có gì căn dặn ạ?"

      " có việc gì."

      Thường Nhuận Chi khoát tay, :

      "Ngươi ra gian ngoài nghỉ ngơi , ta ngủ được, muốn xem sách lát."

      Tìm Đông lên tiếng trả lời, lại cảm thấy bỏ như vậy được tốt, lại dè dặt cẩn trọng hỏi:

      " nương có muốn chuẩn bị nước trà và điểm tâm hay ?"

      "Buổi tối ăn khuya bị thương dạ dày."



      Thường Nhuận Chi nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Tìm Đông :

      "Ngươi khêu ngọn đèn lớn lên chút nghỉ ngơi , nếu có chuyện gì ta gọi ngươi."

      Lúc này Tìm Đông cao hứng đáp, khêu ngọn đèn lên cao hơn, sau đó vừa lòng ra khỏi nội thất.

      Thường Nhuận Chi khoát thêm cho mình kiện áo lông cừu, nương theo ánh đèn đọc《 Quế hương cành nhớ 》.

      Nội dung về tài tử giai nhân, nhưng so với 《 Sân Vắng u hồi lục 》 mà , nội dung của《 Quế hương cành nhớ 》càng thêm tỉ mỉ xác thực và phong phú, có mùi vị hí khúc. Người viết sách này hẳn là người đọc sách, bởi vì bên trong dùng số lượng lớn thi từ và biền phú, đọc có cảm giác chát miệng, lại có thể cảm thụ được sức quyến rũ của thơ từ. Người chút tài năng, viết ra được văn như vậy.

      Tự nhiên Thường Nhuận Chi cũng biết đây là thiên hảo văn, nhưng nàng xem vào.

      Vừa lật 《 Quế hương cành nhớ 》, nàng nhịn được
      [​IMG]
      Last edited: 23/5/17
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 129: Rơi xuống

      Editor: Bộ Yến Tử

      Ngày ba mươi giao thừa, hoàng tử, hoàng tôn và dòng họ Lưu thị đều nhất tề chạy tới trong hoàng cung.

      Xen lẫn ở giữa nhiều người như thế, ngược lại cũng thấy được tỷ muội Thường thị.

      Sau khi thuận lợi tiến cung, hai người dẫn ba vị tiểu điện hạ thẳng tới cung Hiển tần nương nương.

      Hiển tần nhìn thấy tôn tử tự nhiên thập phần cao hứng, hỏi bọn họ vài câu, sau đó mới chuyển lực chú ý tới người tỷ muội Thường thị.

      Cẩn thận đánh giá hai tỷ muội, Hiển tần cười :

      "Dĩ vãng hai người các ngươi đứng cùng nơi, ngược lại còn biết. Hôm nay nhìn thấy các ngươi đứng kề nhau, đúng là phát hai người các ngươi có hai phần tương tự."

      Thường Mộc Chi cười :

      "Tức phụ và Nhuận Chi là thân tỷ muội, sao có thể giống nhau? Mẫu phi nhưng là , tức phụ và Nhuận Chi giống nhau hai phần, là hai phần nha?"

      Hiển tần :

      "Mặt mày đĩnh giống, nhìn chính là người ôn hòa lương thiện."

      Thường Mộc Chi làm bộ như ngượng ngùng, :

      "Đa tạ mẫu phi khích lệ."

      "Ngươi là hầu nhi, đó là do ta thổi phồng người, thổi phồng tiểu tức phụ của Tiểu Cửu."

      Hiển tần cười mắng, nhìn về phía Thường Nhuận Chi hỏi nàng:

      "Tiểu tức phụ của Tiểu Cửu vào cửa gần tháng, sinh hoạt ở phủ Hoàng tử thích ứng chưa?"

      Thường Nhuận Chi có chút mệt rã rời, nghe được câu hỏi của Hiển tần, vội trả lời:

      "Đa tạ nương nương quan tâm, tức phụ thích ứng ở phủ Hoàng tử."

      Hiển tần đối với Thường Nhuận Chi ở trước mặt bà ta tự xưng "Tức phụ" rất là hưởng thụ, nhìn Thường Nhuận Chi càng ôn hòa hai phần:

      "Tiểu Cửu đối đãi ngươi tốt lắm ? Hài tử đó đặc biệt tới trước mặt ta , rất thích nương, liên tiếp ngươi tốt lắm, muốn cưới ngươi. Vì thế còn đến chỗ Quý phi nương nương để cầu xin..."

      Thường Nhuận Chi xấu hổ đỏ mặt, trong lòng lại vừa vui sướng vừa thẹn thùng.

      Chuyện này nàng nhưng là biết, chính là cũng biết tình huống cụ thể. Lúc này nghe Hiển tần trước mặt nàng, còn cụ thể như vậy, tự nhiên là Thường Nhuận Chi thấy ngượng ngùng.

      tới chuyện này, Hiển tần cũng thầm:

      "Lại tiếp, nhưng mà biết Tiểu Cửu dùng lý do gì thuyết phục Quý phi, để Quý phi nương nương hỗ trợ chuyện trước mặt bệ hạ. Bằng , cọc hôn này của các ngươi, phỏng chừng còn thành nhanh như vậy."

      Thường Nhuận Chi im lặng lát, bên kia Hiển tần qua lời này lại bỏ qua, ngược lại bắt đầu đừa giỡn với ba tôn tử bảo bối.

      vài lời với ba tôn tử, Hiển tần lại quay lại với Thường Mộc Chi:

      "Mấy hôm trước Tiểu Ngũ Duyện Châu trở lại ?"

      Thường Mộc Chi hàm hồ lên tiếng, Hiển tần nhân tiện :

      "Sao bọn họ còn chưa tới đây? Bệ hạ lưu bọn họ chuyện?"

      Thường Mộc Chi còn chưa có trả lời, Hiển tần lại tự cố tự :

      "Gần đây bệ hạ rất coi trọng Tiểu Ngũ... Ai, cũng biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, hôm nay là giao thừa, bệ hạ còn bỏ xuống được quốc , Tiểu Ngũ trở về cũng liền hai thiên, cũng nhường nghỉ ngơi lát."

      Mặc dù ngoài miệng oán trách, nhưng mặt Hiển tần lại hiển nụ cười tự hào.

      Cũng phải, nhi tử được Hoàng đế coi trọng, làm cung phi, bà ta đương nhiên cao hứng.

      Thường Nhuận Chi thầm than trong lòng, dư quang nhìn Thường Mộc Chi hơi cúi đầu.

      Thường Mộc Chi giọng :

      "Mẫu phi, Vương gia còn chưa có trở về..."

      "Cái gì?"

      Hiển tần trợn to mắt, Thường Mộc Chi lập lại lần:

      "Vương gia còn chưa có trở về."

      "Làm sao lại chưa trở về?"

      Nhất thời Hiển tần trở nên nóng nảy, tốc độ chuyện cũng nhanh hơn:

      " phải thư đến , có thể hai mươi tháng chạp đến kinh sao?"

      Thường Mộc Chi mím môi, :

      "Phải, Vương gia hai mươi tám tháng chạp về tới kinh, nhưng đến hôm nay còn chưa có thấy người khác, cho nên..."

      Hiển tần ngồi thẳng:

      "Nhất định là đường gặp phải chuyện gì đó! Có phái người tìm chưa? được, phải với bệ hạ tiếng..."

      Hiển tần sốt ruột vội vàng gọi cung nữ bên người, Thường Mộc Chi vội khuyên bà ta, :

      "Mẫu phi, chỗ Vương gia còn biết là tình huống gì, hôm nay là giao thừa, cũng thể bởi vì chuyện của Vương gia mà hưng sư động chúng... Hôm qua cửu đệ cũng ra rời kinh tìm, tức phụ cũng phái người tìm rồi, nếu có tin tức lập tức báo lại, mẫu phi cần lo lắng."

      Hiển tần nghe Lưu Đồng cũng tìm, lại thấy vẻ mặt trấn định của Thường Mộc Chi, cũng sắp xếp thỏa đáng, lý trí liền an ổn chút.

      Bà ta hít hơi sâu, khỏi gật đầu :

      " sai sai, làm sao chuyện này còn chưa có ràng... Hôm nay là giao thừa, là vì muốn chuyện của Tiểu Ngũ mà nháo mà qua năm được tốt, người người đều thoải mái, bệ hạ vậy cũng có ý kiến với Tiểu Ngũ..."

      Thường Mộc Chi nhàng thở ra, vuốt cằm :

      "Khi tức phụ tiến cung, cùng Nhuận Chi viết điều xin nghỉ, đem chuyện Vương gia và Tiểu Cửu thể tham gia cung yến tỉ mỉ. Bên phía phụ hoàng chắc là lúc này biết rồi."

      Hiển tần nhìn về phía Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi nhàng gật đầu, ôn nhu an ủi:

      "Nương nương cần hoảng loạn, nhất định Vương có việc gì."

      "Ngươi rất đúng, Tiểu Ngũ có việc gì."

      Hiển tần gật đầu, :

      "Trước đối phó qua đêm nay lại ..."

      Hiển tần xoay người lại chuyện với ba tôn tử, Thường Mộc Chi ở bên nhìn, thường thường cũng thêm hai câu.

      Nhưng Thường Nhuận Chi nhìn thấy, các nàng đều có chút yên lòng.

      ra, Thường Nhuận Chi có chút . Nếu như Thụy vương xảy ra đại gì, cũng có thể biện lý do cho Hiển tần và Thụy vương phi, cứ là có việc chậm trễ thể trở về được. Như vậy các nàng có thể an tâm, có tin tức cũng đỡ hơn có mà.

      Thụy vương có khả năng nghĩ tới điểm này.

      Mà bây giờ, ta tình nguyện để Hiển tần và Thụy vương phi chiếm được tin tức của ta mà sốt ruột, hơn phân nửa là để các nàng biết tình huống của ta, muốn để các nàng nhận ra vì ta rơi xuống.

      Có thể vì cái gì?

      Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy chuyện này có thể có chút phức tạp, chừng trong đó còn có mưu gì chưa biết cũng nên...

      đêm ngủ tốt, vừa muốn suy xét loại vấn đề này mà phí đầu óc, Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy đầu có chút mơ hồ.

      Bất tri bất giác, vậy mà nàng lại nâng má ngủ.

      Thường Mộc Chi quay đầu nhìn, nhàng lay tỉnh nàng :

      "Nhuận Chi, lên sạp nằm ngủ lát ."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, được Diêu Hoàng đỡ đến nằm sạp, vừa nằm xuống lát ngủ say.

      Lần nữa tỉnh lại, sắc trời dần dần ám xuống.

      Thường Mộc Chi thấy nàng tỉnh, vội hỏi:

      " muốn gọi ngươi, mau thu dọn rửa mặt chút , chúng ta lập tức tới Lân Đức điện."

      Theo lời, Thường Nhuận Chi súc miệng rửa mặt, làm tinh thần tỉnh táo, lại tới chỗ Hiển tần thỉnh tội.

      Hiển tần có chút đau lòng :

      "Hôm qua là lo lắng cho Tiểu Cửu cho nên ngủ được sao? Ủy khuất ngươi."

      Dù sao cũng là vì nhi tử của mình, Lưu Đồng mới có thể rời kinh, khi Hiển tần đối mặt với Thường Nhuận Chi, có chút áy náy.

      "Nương nương chiết sát tức phụ, tức phụ có ủy khuất."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Chẳng qua là hôm qua biết vào cung, nên kích động ngủ được."

      Hiển tần bị chọc nở nụ cười:

      " hưu vượn."

      " ."

      Thường Nhuận Chi cố tình nghiêm trang :

      "Đây là lần thứ ba tiến cung! Đều trước lạ sau quen, lần thứ ba này cũng là ngựa quen đường cũ thôi? Nhưng mà tức phụ lại thấy rất khẩn trương, có thể sầu xấu ta."

      Đương nhiên, Hiển tần tin lời nàng , nhưng thấy Thường Nhuận Chi sang chuyện khác như vậy cho khí sinh động, lòng Hiển tần cũng thấy biết ơn nàng.

      "Canh giờ sai biệt lắm, chúng ta tới Lân Đức điện . sớm tốt, chậm cũng tốt, lúc này sai biệt lắm đúng là thời điểm nhiều người nhất, cũng miễn cho người ta chú ý."

      Hiển tần .
      HaYenMinhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :