1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 110: Vẽ lông mày

      Editor: Bộ Yến Tử

      Beta: ThyToretto

      Mùa đông năm nay lạnh như năm trước, quan ngoại Yến Bắc cũng truyền tới công báo chiến , chỉ người Tiên Ti đến quấy rầy vài lần, về sau lại có việc gì.

      vậy, năm nay người Tiên Ti sống tệ, dân chúng Đại Ngụy cũng thư thái hơn.

      Mặt trời mọc, nắng ấm nhu hòa xuyên qua song cửa chiếu vào phòng, trong màn phù dung có hai người ôm nhau ngủ.

      Lưu Đồng tỉnh lại trước, chậm rãi mở mắt, tay vừa động, chạm đến đầu vai mềm mại của Thường Nhuận Chi.

      có chút hoảng hốt, rồi sau đó lại cảm thấy mỹ mãn đưa tay ôm chặt lấy nàng.

      Dời tầm mắt xuống, nhìn thấy gương mặt nhu hòa của Thường Nhuận Chi, lông mi đen nhánh cong cong lẳng lặng đậu mắt nàng.

      Lưu Đồng cười thầm, hơi cúi đầu, hôn lên mắt nàng.

      Bởi vì động tác này của , Thường Nhuận Chi từ trong giấc ngủ tỉnh lại.

      Mở mắt ra nhìn thấy gương mặt tươi cười phóng đại của Lưu Đồng.

      Thường Nhuận Chi nở nụ cười, sau đó má lại nhiễm lên hai rặng mây đỏ.

      Nàng ngượng ngùng mím môi, rộng rãi chào hỏi Lưu Đồng:

      "Sớm."

      "Sớm."

      Lưu Đồng theo bản năng đáp lại câu, ánh mắt có chút mơ hồ:

      "Còn, còn đau ?"

      Thường Nhuận Chi buồn cười.

      Tối hôm qua động tác Lưu Đồng có chút kịch liệt, khó tránh khỏi làm nàng có chút ăn tiêu. nghĩ tới, sau khi tỉnh vẫn tâm tâm niệm niệm chuyện nàng có còn đau hay .

      Thường Nhuận Chi nhàng lắc lắc đầu coi như trả lời.

      Lưu Đồng yên lòng, hỏi nàng:

      "Còn muốn ngủ tiếp sao?"

      "Giờ gì rồi?"

      "Đại khái là thần khi trúng."

      Lưu Đồng xem sắc trời, kéo chăn gấm lên:

      "Nếu nàng còn mệt, ngủ thêm chút nữa . Ta cho người chuẩn bị đồ ăn sáng."

      Thường Nhuận Chi lắc đầu:

      "Ngủ sai biệt lắm, dậy ."

      Lưu Đồng gật đầu, nhìn nàng, lại nhịn được ôm lấy nàng, đặt sau gáy nàng nụ hôn.

      Môi xỉ triền miên hồi lâu, Lưu Đồng mới chịu buông tha nàng, thương phủ phủ khuôn mặt nhắn hồng hồng, ôn nhu :

      "Dậy ."

      Lưu Đồng tìm xiêm y thay, quay đầu thấy Thường Nhuận Chi cũng đứng lên, mở hòm xiểng cầm xiêm y ra ngoài.

      Lưu Đồng kỳ quái hỏi:

      " gọi nha hoàn vào hầu hạ sao?"

      " cần."

      Thường Nhuận Chi mặc vào nội sấn, thân áo sơ mi tuyết trắng do chính tay mẹ ruột Nhạc thị làm:

      "Thiếp có thói quen cần người ta hầu hạ bên cạnh quá mức."

      xong, Thường Nhuận Chi hiếu kỳ hỏi:

      "Chàng sao? Sao chàng cũng gọi nha hoàn?"

      "Thói quen."

      Lưu Đồng sờ sờ mũi:

      "Hồi cung nhân bên người đều nhàn hạ, thứ đầu tiên ta học đó là để ý tới sinh hoạt của mình. Nhiều năm trôi qua, trở thành điều tất yếu. Nếu bây giờ có người hầu hạ, ta thấy tự nhiên."

      Như vậy quả hợp khẩu vị của Thường Nhuận Chi, nàng cười cười, :

      "Như vậy rất tốt, có tay có chân, ít việc đơn giản, cần gì phải chờ nha hoàn đến hầu hạ?"

      Hai người mặc xong xiêm y, lại thay phiên nhau sửa cổ áo cho đối phương, Thường Nhuận Chi tự mình đeo ngọc đái bên hông cho Lưu Đồng, treo ngọc bội phía , thả dải lụa rũ theo ngọc bội.

      Mắt Lưu Đồng tràn đầy ý cười, bắt lấy tay nàng, :

      "Ta vẽ lông mày cho nàng."

      Thường Nhuận Chi sửng sốt:

      "Vẽ lông mày?"

      Lưu Đồng thẹn thùng cười, chớp chớp mắt.

      "Nghe đồn chúc hạ điều phấn hồng,
      Gương sáng trước đài đừng làm xuân.
      cần phải đầy mặt hồn trang lại,
      Lưu hai hàng lông mày đợi họa sĩ."

      Lưu Đồng giọng :

      "Hôm qua khi ta đón dâu, có vẽ lông mày cho nàng."

      Thường Nhuận Chi ngượng ngùng cúi đầu, cắn cắn môi :

      "Được."

      Lưu Đồng mặt mày hớn hở, nhìn xiêm y hai người sai biệt lắm, hướng gian ngoài gọi người vào hầu hạ.

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử thức dậy từ sớm, nghe tiếng nhanh chóng vào.

      Diêu Hoàng đánh giá sắc mặt hai người, lúc này trong lòng rất vui vẻ, tích cực chuẩn bị nước ấm cùng ống nhổ, dâng khăn lên.

      Rửa mặt xong, Diêu Hoàng muốn chải đầu cho Thường Nhuận Chi.

      Lưu Đồng ngăn nàng lại, ho khan :

      " gọi phòng bếp chuẩn bị bày cơm."

      Diêu Hoàng chần chờ nhìn Thường Nhuận Chi, thấy Thường Nhuận Chi gật đầu, mới lên tiếng đáp ứng.

      Lưu Đồng kéo Thường Nhuận Chi ngồi xuống, cầm loa tử đại bàn trang điểm, vội vã vẽ chân mày cho nàng.

      Tay niết loa tử đại vừa khoa tay múa chân vẽ mày cho Thường Nhuận Chi, lại dừng tay, biết nên làm sao bắt đầu, sợ vẽ mày nàng bị xấu.

      Thường Nhuận Chi cúi đầu, giọng cười.

      Lưu Đồng xấu hổ, ngượng ngùng đặt loa tử đại xuống, cầm lược lên, nghiêm trang :

      "Trước tiên ta chải tóc cho nàng."

      Chải tóc là chuyện đơn giản nhất, Lưu Đồng làm được.

      Tóc Thường Nhuận Chi mềm mượt, vừa đen vừa thẳng, chải khó, bất quá mới chải vài cái lại biết làm sao.

      Lưu Đồng hưng trí bừng bừng, đón nhận cái nhìn há hốc mồm của Ngụy Tử, :

      "Ngươi lại đây, dạy ta cách búi tóc bàn phát?"

      Ngụy Tử bước lên trước, cấp tốc đem lưu ý khi búi tóc bàn phát cho Lưu Đồng nghe.

      Năng lực học tập của Lưu Đồng rất mạnh, thất bại vài lần, cuối cùng cũng vấn nửa phiên kế thành công cho Thường Nhuận Chi.

      Sau khi hoàn thành, Lưu Đồng vừa lòng nhìn Thường Nhuận Chi trong gương, cười, hỏi nàng:

      "Thế nào?"

      Thường Nhuận Chi đỡ đầu, cười cười:

      "Chấp nhận ."

      Lưu Đồng nhéo nhéo lỗ tai của nàng:

      "Nàng còn soi mói."

      "Tay nghề vẫn kém hơn Diêu Hoàng và Ngụy Tử."

      Thường Nhuận Chi buồn cười, xoay người lại đối mặt Lưu Đồng:

      "Chàng xem phía trước nè."

      Thời điểm Lưu Đồng búi tóc cho nàng, chỉ chú ý trau chuốt bộ phận phía sau, cho nên xử lý phía trước thô ráp, tóc tai hỗn độn.

      Lưu Đồng nhìn búi tóc của Thường Nhuận Chi mà phát ngốc.

      Thường Nhuận Chi nghi hoặc kêu:

      "A Đồng?"

      Lưu Đồng phục hồi tinh thần, cười chua sót.

      đưa tay xõa búi tóc hỗn độn vừa búi xong, để Ngụy Tử chải đầu cho Thường Nhuận Chi, ngồi bên chóng má xem, bên :

      "Búi tóc này... Trong ấn tượng của ta, mẫu thân cũng búi qua."

      Thường Nhuận Chi nghe vậy, phủ tay lên mu bàn tay .

      Lưu Đồng cười cười, :

      "Nhuận Chi, nàng mẫu phi có thể nhìn thấy chúng ta sao?"

      "Có thể."

      Thường Nhuận Chi khẳng định:

      "A Duy Tháp cho người nhìn thấy."

      Lưu Đồng nhàng nở nụ cười.

      lát sau, Ngụy Tử búi xong tóc cho Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng tại thấu lên, vẽ chân mày cho nàng.

      cầm loa tử đại, dám hạ nặng tay, nhàng vẽ hàng chân mày lá liễu của Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi thấy chỉ dám vẽ ở đuôi lông mày, dám vẽ toàn bộ, nhàng bắt lấy bàn tay , dẫn vẽ lông mày.

      Diêu Hoàng dẫn người phòng bếp dọn cơm lên, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

      Ngụy Tử thầm giữ chặt nàng, vụng trộm cười, :

      "Xem, tình cảm của nương và Cửu Hoàng tử tốt, lúc nãy Cửu Hoàng tử còn để ta dạy cách búi tóc cho nương đó, bây giờ lại tự mình vẽ lông mày cho nương..."

      Ngụy Tử thầm trong lòng, dù lúc Phương đại nhân mới thành thân với nương, cũng đối tốt với nương như vậy đâu.

      Lời này nàng cũng dám ra, sợ hỏng bầu khí vừa rồi.

      Diêu Hoàng nghe ý cười đầy mặt, chờ thấy bên kia Thường Nhuận Chi làm xong, mới tiến lên mời tân phu thê dùng đồ ăn sáng.
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 111: Nhu tình
      Editor: Bộ Yến Tử
      Beta: ThyToretto

      Tuy là tân hôn, nhưng hai người cũng cảm thấy xa lạ.

      Sau khi dùng qua tảo thiện (Bữa sáng, điểm tâm, món ăn ), vị ma ma trong cung hôm qua tới chào từ biệt hai người.

      Thấy hai người ở chung hài hòa ấm áp, mặt ma ma treo lên nụ cười thấu hiểu, :

      "Lão nô trở về phúc mệnh, quấy rầy Cửu Hoàng tử và Hoàng tử phi."

      Thường Nhuận Chi có chút ngượng ngùng, vội nháy mắt với Diêu Hoàng.

      Diêu Hoàng đưa lên cái hà bao, ma ma bất động thanh sắc thu, mấy câu cát tường, lại nhắc nhở bọn họ nhớ Lễ bộ, mới vừa lòng cáo từ.

      Lưu Đồng để ma ma lời tốt đẹp cho Quý phi nương nương, Ngụy Tử vội tiễn ma ma đoạn đường.

      Sau khi Ngụy Tử trở về le lưỡi với Thường Nhuận Chi:

      "Nghe ý tứ của ma ma, bà ta biết nô tỳ cố ý rót rượu cho bà ta uống."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Ma ma trong cung làm việc, sao có thể bị mấy trò mèo của chúng ta làm hỏng? Bất quá bà ta nhìn thấu ý tứ của ta, thuận thế làm thôi."

      Ngụy Tử gật đầu :

      "Khó trách nương cho ma ma nhiều ngân lượng để đa tạ như vậy."

      Thường Nhuận Chi cười .

      Nghỉ chỉ chốc lát nữa, Lưu Đồng liền nhớ kỹ lời của ma ma, muốn cùng Thường Nhuận Chi Lễ bộ.

      Thường Nhuận Chi thấy có gì cần thu thập, quần áo cũng có gì ổn, liền phóng khoáng cùng Lưu Đồng rời khỏi phủ Hoàng tử.

      "Tạc vóc phủ An Viễn hầu náo nhiệt."

      Trong xe ngựa, Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi cười, sau đó buông tiếng thở dài:

      "Cũng chỉ có hôm qua, ta mới cảm giác được vui mừng khi thành thân."

      Thường Nhuận Chi nhớ tới hôn nhân lần đầu của , vì trước khi Mạc thị thành thân bị té gãy chân, hôn lễ cũng chỉ làm qua loa cho xong.

      Thường Nhuận Chi cười hỏi Lưu Đồng:

      "Lúc chàng muốn vào phủ, có bị người ta làm khó dễ ?"

      Lưu Đồng nghe vậy liền cười:

      "Tự nhiên, nhất là Tiểu Tứ, cản đường cho ta vào cửa, ngăn được, còn cảnh cáo ta, nếu ta đối xử tốt với nàng, lúc trưởng thành cho ta đẹp mặt."

      Thường Nhuận Chi trêu ghẹo Lưu Đồng:

      "Tiểu Tứ tương lai muốn làm Tướng quân, chàng đừng có đắc tội với đệ ấy."

      Lưu Đồng buồn cười, lôi kéo tay Thường Nhuận Chi đồng ý :

      "Người nhà của nàng đối đãi với nàng tốt... Lúc ta cùng nàng xuất môn, nhìn thấy hốc mắt An Viễn hầu phu nhân đỏ hoe."

      Thường Nhuận Chi ôn nhu :

      "Mặc dù thái thái phải mẹ ruột của thiếp, nhưng bà liên tục chiếu cố thiếp."

      Lưu Đồng thất thần, tự đáy lòng :

      "Có thể có đích mẫu như vậy, là vận khí của nàng."

      Lưu Đồng xong, trầm mặc, cúi đầu.

      Thường Nhuận Chi thầm phỏng đoán, chắc là nhớ tới Cửu Hoàng tử phi Mạc thị.

      Lòng Thường Nhuận Chi có chút rầu rĩ, ngược lại phải ghen, chỉ là để ý suy nghĩ trong lòng Lưu Đồng, vẫn là có thể dễ dàng nghĩ tới nữ tử qua đời kia, sợ rằng giữa bọn họ cũng phải có cảm tình, nhưng thâm sâu.

      Nhưng vừa nghĩ như vậy, nàng lại bình thường trở lại.

      Nghĩ lại, thời gian nàng và Lưu Đồng biết nhau còn đến năm, nào có lý bởi vì chuyện này mà tâm tình hậm hực?

      Này vẫn là tân hôn của nàng, vẫn nên hưởng thụ tuần trăng mật tốt.

      Trong lòng chợt lóe lên cảm giác thoải mái, mặt Thường Nhuận Chi vẫn treo nụ cười, cùng Lưu Đồng chuyện phiếm đa số là những chuyện khi chưa xuất giá ở Hầu phủ, Lưu Đồng nghe được mùi ngon.

      Chỉ chốc lát sau, xe ngựa đến Lễ bộ.

      Lập tức, hai người dắt tay nhau nhập gia phả tông điệp Hoàng gia, Thường Nhuận Chi lấy ra Thánh chỉ phong hào Hoàng tử phi, nhanh chóng hoàn thành công việc.

      Đến tận đây, danh hào Hoàng tử phi của Thường Nhuận Chi được định xuống.

      Quan viên Lễ bộ đều tiến lên chúc mừng hai người, liên tiếp cát tường ngừng nghỉ.

      Lưu Đồng cười đến nỗi mắt híp thành đường, nắm tay Thường Nhuận Chi vừa vừa cảm tạ.

      Vừa muốn ra cửa, bên ngoài liền có người vào.

      Lưu Đồng dừng chân, Thường Nhuận Chi nhìn theo tầm mắt , cảm thấy có chút quen mắt, hình như gặp qua ở đâu.

      Sau đó nàng nghe Lưu Đồng :

      "Tam ca, hảo."

      Tam ca của Lưu Đồng, vậy chính là Lễ vương.

      Năm vị Vương gia, Kỳ, Lễ, Chúc, Thụy và Sầm, phân biệt theo thứ tự thứ tử (con trai thứ)của Nguyên Vũ đế là, con thứ ba, con thứ tư, thứ năm và thứ sáu, trong đó, mẫu phi của ba người Kỳ, Lễ, Chúc đều là cung chủ cung nắm phi vị trong tay, giai tầng cũng chỉ thấp hơn Quý phi nương nương.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy Lễ vương quen mắt, là vì cung yến tiếp đãi người Tiên Ti, nàng gặp qua vị Vương gia này nên nhìn cái liền nhận ra.

      Lưu Đồng thi lễ với Lễ vương, sau đó nhàng kéo tay Thường Nhuận Chi, ý bảo nàng tiến lên, thi lễ với Lễ vương:

      "Đây là tân nương tử của đệ."

      Thường Nhuận Chi vội đứng đắn thi lễ cho Lễ vương:

      "Em dâu gặp qua tam ca."

      "Mau đứng dậy, mau đứng dậy."

      Lễ vương vội đỡ nàng, cười :

      "Chúc mừng các ngươi kết làm liền cành."

      Lễ vương lại nhìn Lưu Đồng:

      "Bây giờ Cửu đệ muốn đâu?"

      "Mới vừa xong việc ở Lễ bộ, tính toán trở về phủ Hoàng tử."

      Lưu Đồng :

      "Tam ca đến Lễ bộ làm việc, đệ đệ và tức phụ quấy rầy huynh."

      Lễ vương cười :

      "Vô phương, ta mỗi ngày đều nhàn rỗi."

      Lưu Đồng chỉ hàn huyên mấy câu cùng Lễ vương, liền dắt tay Thường Nhuận Chi cáo từ.

      đường về phủ, Lưu Đồng với Thường Nhuận Chi:

      "Cách làm người của tam ca, nhìn rất thân thuộc, bất quá ngũ ca hai mặt, tốt nhất đừng thân cận với mới an toàn."

      Thường Nhuận Chi nhận thức người vẫn có hai phần bản , nàng gật đầu :

      "Nhìn Lễ vương gia dễ chuyện, bất quá trong mắt có hai phân tính kế, nhìn vào làm người ta vui."

      "Ta và cũng có giao tình gì, hôm nay gặp phải cũng là chuyện ngoài ý muốn."

      Lưu Đồng cười :

      "Tốt lắm, đề cập tới . Ngày mai chúng ta lại tiến cung thỉnh an, hôm nay ta dẫn nàng dạo nhìn cảnh sắc phủ Hoàng tử."

      "Tốt."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, Lưu Đồng cười cười :

      "Phủ Hoàng tử của ta, cảnh trí đem so với phủ An Viễn hầu mà , kém hơn ít."

      Lúc trước Lưu Đồng ở chung hai ngày với Thường Nhuận Chi ở thôn trang, cũng cùng Thường Nhuận Chi cẩn thận tình huống phủ Hoàng tử —— phủ Hoàng tử của , là sở hữu của Hoàng tử rời cung, nhất cũng đáng giá tiền nhất. Mà người làm Hoàng tử như , cũng là người nghèo nhất trong các huynh đệ.

      Thường Nhuận Chi biết, bởi vì mẫu phi Lưu Đồng là người Tây Vực, cho nên sau khi Du quý nhân chết, Lưu Đồng có ngoại gia nâng đỡ hay hỗ trợ. Từ được sủng ái, mấy năm nay cũng được ban thưởng cái gì, tiền phủ Hoàng tử của , cũng dùng vào việc giúp đỡ người Tây Vực.

      Đối với việc gả cho "Người nghèo", Thường Nhuận Chi sớm có chuẩn bị.

      Cũng may phu thê bọn họ đều phải loại người tiền tài tối thượng, thích hưởng thụ vật chất.

      Thường Nhuận Chi tự nhận là dựa vào đồ cưới của mình, chỉ cần kinh doanh thỏa đáng, lo chưa đến hạng.

      Nếu như muốn nàng nuôi Lưu Đồng, nàng nuôi rất ổn.

      Thường Nhuận Chi cười, với Lưu Đồng:

      "Trước kia ở Hầu phủ, có đôi khi còn cảm thấy chỗ ở quá lớn. Thiếp muốn nhìn di nương, còn phải hồi lâu... Nơi ở lớn có cái tốt của nó, chỗ ở cũng có lợi ích riêng."

      Thường Nhuận Chi tựa vào vai Lưu Đồng, thỏ thẻ:

      "Chỗ ở , đảo mắt có thể nhìn thấy chàng, cần phí tâm tư tìm. tốt."

      Lòng Lưu Đồng khẽ nhúc nhích, đưa tay nắm bả vai nàng, ngập ngừng hạ môi :

      "Nàng cần tìm, nàng gọi ta tiếng, ta xuất trước mặt nàng."

      Hai người nhu tình mật ngữ qua lại cho tới khi hồi phủ, ôn tồn lát, dùng xong ngọ thiện, Lưu Đồng cho người gọi quản và người trong phủ tới gặp Hoàng tử phi.
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 112: Gặp người

      Editor: Bộ Yến Tử
      Beta: ThyToretto

      Người làm trong phủ Cửu hoàng tử nhiều, hơn nữa rất nhiều đều là "Đơn vị liên quan."

      Thường Nhuận Chi nhìn, thấy ràng có rất nhiều người có huyết thống ngoại tộc, mũi cao mắt khác màu, có vẻ khác loại.

      "Lúc ta còn chưa rời cung lập phủ, bắt đầu trợ giúp người Tây Vực gặp khó khăn, bởi vậy biết ít người thông hôn với Tây Vực, vừa có huyết thống Tây Vực vừa có huyết thống Đại Ngụy. Chờ ta ra cung lập phủ, cần người giúp ta quản lý phủ Hoàng tử, liền tìm bọn họ. Bọn họ nguyện ý vào phủ, hỗ trợ làm việc. Đến bây giờ, người làm việc trong phủ ước chừng có ba bốn mười, đại đa số đều là lão nhân lúc ấy nguyện ý vào phủ làm việc khi ta vừa lập phủ."

      Thường Nhuận Chi chần chờ, giọng hỏi Lưu Đồng:

      "Bọn họ ký khế ước gì?"

      "Chính là giống như thuê khế, bọn họ làm việc, ta trả bạc."

      Lưu Đồng :

      "Khế bán mình... Ta thích, ta cũng nhận thấy vì khế ước bán mình có thể cam đoan người đó trung thành. Vẫn là dùng bạc trả tiền thù lao mới trực tiếp."

      Thường Nhuận Chi nhàng gật đầu, đối với thiện tâm của Lưu Đồng lại có lý giải cao hơn phần.

      lý giải quyền con người, ở thời đại này là có chút vượt mức.

      Thường Nhuận Chi bên nghĩ, bên nghe Lưu Đồng giới thiệu từng quản .

      Chọn mua vật tư, quản lý toàn bộ vệ sinh và hoàn cảnh trong phủ, làm việc ở phòng bếp ... Sau khi gặp qua, tiếp đó là các ma ma tới chào, bà là ma ma quản trong Nhàn Lạc viện.

      Trước đó Thường Nhuận Chi có nghe Lưu Đồng qua, hai thông phòng của đều ở tại Nhàn Lạc viện phủ Cửu Hoàng tử. Từ lúc và Mạc thị đính thân, liền cho phép hai người họ tới viện hầu hạ .

      Thường Nhuận Chi yên lặng, Lưu Đồng nhìn sắc mặt Thường Nhuận Chi, ho khan hỏi:

      "Sao các nàng tới chào hỏi Hoàng tử phi?"

      Ma ma sửng sốt, nhanh chóng trả lời:

      "Bảo Cầm nương và Nhu Nam nương có , biết Hoàng tử phi có muốn thấy các nàng hay , cho nên dám vội vàng tới ra mắt Hoàng tử phi ..."

      Ma ma châm chước :

      "Nếu Hoàng tử phi muốn thấy các nàng, lão nô liền thông tri các nàng tới đây."

      " cần."

      Thường Nhuận Chi cười cười, với Lưu Đồng:

      " cần thiết lao sư động chúng như vậy đâu."

      Lưu Đồng gật đầu, lại với ma ma kia:

      "Nhưng tốt nhất vẫn nên để các nàng tới vấn an Hoàng tử phi."

      Ma ma vội vã gật đầu.

      Thấy tất cả mọi người yên tĩnh đứng, Lưu Đồng bày tỏ thái độ của mình, :

      "Hoàng tử phi vào phủ, sau này tất cả công việc trong phủ, quản có cái gì hiểu, cứ đến hỏi Hoàng tử phi, mời Hoàng tử phi định đoạt. Cất giữ ấn triện, con dấu, chìa khóa trong phủ, lát nữa tổng quản giao toàn bộ cho Hoàng tử phi bảo quản, nhất nhất giải thích ràng."

      Mọi người nhanh chóng xác nhận, tổng quản tiến lên hỏi Thường Nhuận Chi có cái gì phân phó.

      Thường Nhuận Chi nghĩ tới ngày thứ hai sau tân hôn, Lưu Đồng lại giao quyền quản gia cho nàng.

      Nàng biết Lưu Đồng coi trọng tín nhiệm nàng, trong lòng nàng cao hứng, mặt cũng lộ tươi cười, trả lời tổng quản:

      "Hàng ngày trong phủ hoạt động như thế nào, quản cứ tinh tế lần với ta là được rồi. Tạm thời cần thay đổi."

      Tổng quản liền đáp ứng, lại hỏi Lưu Đồng có gì phân phó.

      Lưu Đồng xua tay :

      "Nhanh chóng giao công việc với Hoàng tử phi, còn lại, nghe Hoàng tử phi phân phó, làm tốt bổn phận của bản thân là được."

      Tổng quản lĩnh mệnh mang người lui xuống, chốc lát nữa đem ấn triện và chìa khóa tới.

      Thường Nhuận Chi thở phào nhõm, với Lưu Đồng:

      "Chàng nên sớm cùng ta thông khí, nếu ta sớm biết rằng..."

      "Sớm biết cái gì?"

      Lưu Đồng buồn cười :

      " phải nàng , sau này ngày ba bữa, xiêm y bốn mùa của ta, nàng đều bao sao? Bây giờ nàng mới vào cửa, chưởng quản gia quyền, sau này ăn mặc dùng... Ta chỉ hỏi nàng."

      Thường Nhuận Chi bật cười:

      "Đây là chàng muốn phủi tay làm chưởng quầy hả?"

      "Ngược lại cũng phải."

      Lưu Đồng nghiêm trang :

      "Tiền hàng năm của Hoàng tử, ta giao cho nàng thiếu văn. Hơn nữa ta cam đoan, tuyệt đối giấu riêng cho mình."

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc :

      "Cái này mà chàng cũng cam đoan?"

      Lưu Đồng thấy kỳ quái, hỏi lại:

      " phải , thê tử thích nam nhân của mình giấu tiền riêng sao?"

      "Ơ..."

      Thường Nhuận Chi cách nào phản bác:

      "Chàng giữ riêng tiêu vặt cũng tốt mà."

      Lưu Đồng liền đánh xà tùy côn thượng:

      "Nhuận Chi nàng tốt, cho ta tiền tiêu vặt nữa."

      xong liền quấn lên người Thường Nhuận Chi, đường kéo người ta đến nội thất.

      Chỉ có quản là khổ sở, đợi Thường Nhuận Chi cả buổi để bẩm chuyện, còn thường xuyên chịu đựng cái nhìn xem thường của chủ tử nhà mình.

      Mới tân hôn tự nhiên hai người muốn quấn lấy nhau, nhưng mà ngày thứ hai Thường Nhuận Chi thức dậy liền phát cả người bủn rủn.

      Nàng trừng mắt liếc Lưu Đồng, Lưu Đồng lấy lòng tiến đến bên cạnh, ân cần xoa thắt lưng cho nàng.

      Thường Nhuận Chi :

      "Hôm nay phải vào cung tạ ơn, các nương nương trong cung nhìn thấy thiếp như vậy, nghĩ oai mới là lạ."

      Lưu Đồng cười :

      "Các nương nương đều là người từng trải, chê cười chúng ta."

      "Chàng đơn giản lắm, đến lúc đó dọa người là thiếp nè."

      Thường Nhuận Chi đưa tay nhéo hông thịt mềm mại của Lưu Đồng:

      "Thiếp phát da mặt chàng ngày càng dầy đó."

      "Nào có..."

      Lưu Đồng sờ sờ mũi, cười hì hì muốn làm hòa chuyện với Thường Nhuận Chi, Diêu Hoàng tới , hai vị nương ở Nhàn Lạc viện tới.

      Thường Nhuận Chi lập tức đẩy Lưu Đồng ra, ngồi thẳng tắp, :

      "Cho các nàng vào ."

      Lúc ở thôn trang Lưu Đồng qua với Thường Nhuận Chi về hai nữ tử ở Nhàn Lạc viện.

      Vương Bảo Cầm do Hiển tần nương nương đưa, từ lúc năm tuổi theo hầu, cho đến khi hai mươi lăm tuổi xuất cung, bởi vì có tin tức người nhà, cho nên Vương Bảo Cầm cũng chọn rời cung, mà thỉnh cầu Hiển tần nương nương cho nàng ta theo Cửu Hoàng tử tìm đường ra.

      Đoạn Nhu Nam do Quý phi nương nương đưa, vốn là tú nữ đồng hương với Quý phi, trong lúc phân việc, trở thành cung nữ bình thường theo hầu hạ Quý phi nương nương. Vốn dĩ Quý phi nương nương chuẩn bị dâng nàng ta cho Nguyên Vũ đế, nhưng Nguyên Vũ đế xem trọng nàng ta. Đợi đến lúc tuổi Đoạn Nhu Nam có chút lớn, lập gia đình được nữa, vừa vặn Quý phi biết Hiển tần muốn đưa vài người cho Cửu Hoàng tử, nên tặng Đoạn Nhu Nam qua.

      Lần đầu khi Thường Nhuận Chi thấy hai người Vương, Đoạn, liền biết Lưu Đồng có lừa nàng.

      Hai nữ tử này là người biết an phận thủ thường.

      Tuổi hai người quả lớn hơn Lưu Đồng nhiều lắm, nhất là Vương Bảo Cầm, đại khái từ làm cung nữ, ăn đủ đau khổ, ràng già dặn hơn chút, mặt mày dịu ngoan, bộ dạng phục tùng liễm mắt.

      Còn Đoạn Nhu Nam có vẻ nao núng rất nhiều, so với Vương Bảo Cầm hào phóng lạnh nhạt, nàng ta có chút dè dặt cẩn trọng.

      Quý phi nương nương tính toán hiến nàng ta cho Nguyên Vũ đế, nhưng Nguyên Vũ đế coi trọng nàng ta... Điều đó có thể , , nàng rta có tâm tư này; nhị, nàng ta hiểu phong tình.

      Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Đoạn Nhu Nam, Thường Nhuận Chi bừng tỉnh đại ngộ —— lá gan nàng ta quá .

      Hai người hành lễ với Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi nhàng cho đứng lên, để người ta ban ghế cho các nàng ngồi.

      Đoạn Nhu Nam liền dám, Vương Bảo Cầm cũng chần chờ, sau khi tạ ơn Thường Nhuận Chi ngồi xuống.

      Thấy Vương Bảo Cầm như vậy, Đoạn Nhu Nam cũng chỉ có thể ngồi xuống theo, nhưng mà đứng ngồi yên, thường thường liếc nhìn Thường Nhuận Chi.
      HaYenChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 113: Mặt rồng

      Editor: Bộ Yến Tử
      Beta: ThyToretto

      thực, Thường Nhuận Chi đối với hai người Vương, Đoạn cũng có địch ý gì.

      Nhìn ra được các nàng cũng tự biết tuổi mình lớn, mang lại niềm vui cho Cửu Hoàng tử, cho nên hôm nay trang điểm trung quy trung củ, thậm chí có chút lão khí hoành thu (già).

      Vừa nhìn Vương Bảo Cầm liền ràng, nàng ta biết Lưu Đồng thất tín, cho nên ở trước mặt Thường Nhuận Chi biểu tùy ý, tự nhiên hào phóng;

      Còn Đoạn Nhu Nam lo lắng chủ mẫu mới gả vào phủ là Thường Nhuận Chi có địch ý với nàng ta, cho nên lo lắng đề phòng dám lơi lỏng khắc.

      Thường Nhuận Chi vài lời với hai người nữa, thấy Đoạn Nhu Nam vẫn còn khẩn trương, bất đắc dĩ :

      "Ta và Cửu Hoàng tử còn phải tiến cung, nên thể nhiều với các ngươi. Các ngươi về trước ."

      Vương Bảo Cầm và Đoạn Nhu Nam vội đứng lên, đồng thanh :

      "Dạ."

      Chờ sau khi hai người , Lưu Đồng mới mở miệng:

      "Hai người các nàng là người thành , ta để các nàng chuyển đến Nhàn Lạc viện, cho các nàng tới hầu hạ, các nàng cũng dám dị nghị, đến bây giờ cũng có chủ động xuất bên cạnh ta. Ma ma Nhạc Lạc viện có , hai người các nàng ở chung chỗ, mỗi ngày đều cười cười, sống tệ."

      Thường Nhuận Chi do dự, giọng hỏi Lưu Đồng:

      "Các nàng chẳng lẽ liền... nghĩ tới nam nhân?"

      Lưu Đồng ho khan, cũng đồng dạng giọng đáp lời nàng:

      "Lúc trước ở trong cung Bảo Cầm tỷ có đồng hương, tình cảm của hai người rất tốt, sau đó người nọ vì chuyện đánh mất tánh mạng. Hiển tần nương nương , nếu người nọ còn sống, vậy chắc Bảo Cầm tỷ cũng tới hầu hạ ta đâu. Còn Đoạn Nhu Nam, nghe vốn dĩ là nương xinh đẹp, sau đó ở trong cung bị dọa khiếp đảm, làm gì cũng dè dặt cẩn trọng, mỗi ngày có thể ăn no mặc ấm, nàng ta liền thỏa mãn."

      Trong cung có ít chuyện u, vậy hai người các nàng đều trải qua hắc ám trong đó.

      Thường Nhuận Chi muốn tìm tòi nghiên cứu, nàng chỉ cần biết, hai nữ tử này có khát vọng gì tới phu quân của mình, uy hiếp tới nàng, liền có thể.

      Sau khi dùng tảo thiện, hai người khởi hành vào cung.

      Đây là lần thứ hai Thường Nhuận Chi tiến cung, lần đầu tiên tiến cung lưu lại bóng ma tâm lý —— nếu phải lần kia, nàng cũng gặp được Lưu Đồng.

      đường ngồi xe ngựa vào cung, lát sau liền có tiểu hoàng đến trước cửa, ngăn xe ngựa, mấy câu với Lưu Đồng, trước dẫn đường.

      Thường Nhuận Chi hỏi Lưu Đồng:

      " gặp Thánh thượng trước hay là..."

      "Lúc này phụ hoàng ở chỗ Quý phi nương nương, trực tiếp tới cung của Quý phi nương nương."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, trong lòng có chút yên.

      Thấy nàng khẩn trương, Lưu Đồng ôn nhu :

      "Đừng sợ, phụ hoàng ăn người."

      Thường Nhuận Chi buồn cười :

      "Nào có ai chuyện như chàng ..."

      "Nàng đừng khẩn trương."

      Lưu Đồng lôi kéo tay Thường Nhuận Chi, :

      "Nàng xem, trong lòng bàn tay nàng đổ nhiều mồ hôi như vậy."

      Thường Nhuận Chi im lặng, cầm khăn xoa xoa tay, hít sâu:

      "Thiếp cam đoan mình lỡ lời..."

      "Yên tâm, ."

      Lưu Đồng cười trấn an nàng.

      Khi hai người đến cung Quý phi, vừa vặn Nguyên Vũ đế hạ bàn cờ với Quý phi nương nương.

      Cung nhân bẩm báo Cửu Hoàng tử và Cửu Hoàng tử phi đến, Quý phi cười cho cung nhân dẫn họ vào.

      "Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, Quý phi nương nương."

      "Thần tức khấu kiến phụ hoàng, Quý phi nương nương."

      Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi cung kính hành lễ, Quý phi lại nhìn Nguyên Vũ đế, thấy ông ta cúi thấp mắt, cũng biết trong lòng ông ta còn chút thoải mái.

      Quý phi chỉ có thể lên tiếng:

      "Biết hôm nay các ngươi tiến cung, đừng đa lễ, mau đứng lên ."

      Lưu Đồng cũng mặc kệ phản ứng của Nguyên Vũ đế, Quý phi kêu khởi, liền đỡ Thường Nhuận Chi đứng lên.

      "Cửu Hoàng tử đến chơi cờ với Hoàng thượng ."

      Quý phi cười tiếp Lưu Đồng, miễn cho khí lạnh lẽo:

      "Gọi tức phụ ngươi đến trò chuyện cùng ta."

      Lưu Đồng lên tiếng, Thường Nhuận Chi phúc thân thi lễ với Quý phi:

      "Quấy rầy nương nương."

      " ."

      Quý phi nắm tay Thường Nhuận Chi tới bên, để Lưu Đồng lại đối mặt với gương mặt mặt lạnh tanh của Nguyên Vũ đế.

      thấy Nguyên Vũ đế cũng có ý chơi cờ cùng , đứng ở trước mặt Nguyên Vũ đế, cúi xuống đầu.

      "Đứng ngốc ở đó làm gì? Ngồi xuống."

      Nguyên Vũ đế vui thấp xích tiếng, Lưu Đồng mím môi, :

      "Nhi thần tuân chỉ."

      xong liền ngồi xuống.

      Nguyên Vũ đế hạ con cờ đen, Lưu Đồng theo sát phía sau hạ con cờ.

      "Cửa hôn này vừa ý ngươi?"

      Nguyên Vũ đế nhìn bàn cờ, giống như vô tình hỏi.

      Lưu Đồng hạ cờ rất nhanh, nghe vậy :

      "Nhi thần tự mình cầu thánh chỉ tứ hôn, tự nhiên vừa ý."

      "Cưới thứ nữ hòa ly, ngươi có tiền đồ."

      Nguyên Vũ đế hừ lạnh, "Ba" tiếng hạ cờ, các quân cờ khác bàn cờ cờ hồ nhảy lên.

      Lưu Đồng vẫn nhanh chậm tiếp tục hạ xuống quân cờ, :

      "Nhi thần cũng là quan phu khắc thê, tới lượt nhi thần ghét bỏ người khác."

      "Tốt xấu gì ngươi cũng là con cháu hoàng gia, phối ai xứng?"

      "Người xứng đôi nhi thần cũng nhiều, nhưng phải người nhi thần thích."

      Lời này làm Nguyên Vũ đế còn cáu kỉnh:

      "Ngươi xem trọng nàng ta điểm nào? Ba ba muốn cầu thân cưới về."

      Lưu Đồng ngừng động tác trong tay, lúc lâu sau mới chậm rì rì hạ cờ, :

      "Tình biết sở khởi, hướng mà thâm."

      Nguyên Vũ đế cười:

      "Xem ra ngươi vẫn có chút tiền đồ!"

      Lưu Đồng cũng biện giải, phản bác, tay cầm cờ trắng chờ Nguyên Vũ đế.

      " được!"

      Nguyên Vũ đế có hưng trí, đánh mất trong tay hắc tử, trừng mắt nhìn Lưu Đồng mắt, suy nghĩ chút :

      "Trẫm nhìn phủ ngươi cũng quạnh quẽ, bây giờ ngươi cưới thê, chuyện con nối dòng cũng nên đề thượng nhật trình, người trong hậu viện cũng nên thêm. Thái tử..."

      "Nhi thần cần."

      Lưu Đồng ngẩng đầu, trong nháy mắt ánh mắt có chứa lợi khí đâm người:

      "Nhi thần sớm muộn gì cũng có con nối dòng, nhưng hậu viện, phụ hoàng nhật lí vạn ky, nhi thần cũng muốn vì chút chuyện này làm lụng vất vả."

      Nguyên Vũ đế thập phần vui:

      "Trẫm còn chưa xong."

      "Phụ hoàng xong, nhi thần vẫn câu này."

      Lưu Đồng cố chấp :

      "Hậu viện của nhi thần cần thêm người."

      "Trẫm tự nhiên có tâm tư quản chuyện hậu viện của ngươi."

      Nguyên Vũ đế tức giận :

      "Nếu phải Thái tử ở trước mặt trẫm , thay phủ Phụ Quốc công vun vào, muốn hứa gả nương Mạc gia cho ngươi, trẫm bận tâm hữu ái huynh đệ, trẫm quản hậu viện ngươi làm gì? Ngươi lại biết tốt xấu, hiểu tình cảm huynh đệ."

      Lưu Đồng mím chặt môi hạ cờ nhanh như chớp, mất lớn khí lực mới có thể đè ép lửa giận xuống.

      "Thái tử thay nhi thần làm mối lần, đáng tiếc kết quả như ý... Bây giờ nhi thần cưới được hiền thê, thề toàn tâm toàn ý với nàng. Hảo ý của Thái tử, nhi thần ghi tạc trong lòng. Nếu như phụ hoàng muốn phụ tâm ý Thái tử, sợ dã tràng xe cát, Mạc nương kia, bằng phụ hoàng thu vào hậu cung, cũng thành toàn tâm ý của Thái tử."

      Nguyên Vũ đế bị Lưu Đồng làm cho mê sảng, nét mặt già nua đỏ bừng, thẹn quá thành giận mắng:

      "Ngươi quả thực biết cái gì!"

      Câu này lượng tương đối cao, nhất thời người hầu hạ trong điện vội vàng phủ phục đất.
      HaYenChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 114: Chống đẩy

      Editor: Bộ Yến Tử
      Beta: ThyToretto

      Lưu Đồng vén áo bào quỳ xuống.

      Thường Nhuận Chi chuyện với Quý phi nương nương, nghe cung nhân bẩm báo Nguyên Vũ đế tức giận, vội vã chạy tới.

      Nguyên Vũ đế trợn mắt nhìn Lưu đồng cúi đầu quỳ gối đối diện.

      Thường Nhuận Chi thấy vậy trong lòng căng thẳng, vội quỳ xuống bên cạnh Lưu Đồng.

      " xảy ra chuyện gì?"

      Quý phi nhanh chóng tiến lên hoà giải, giữ chặt cánh tay Nguyên Vũ đế, :

      "Nếu Cửu Hoàng tử có chỗ nào chọc giận Thánh thượng, Thánh thượng cũng đừng so đo với tiểu hài tử như ."

      Nguyên Vũ đế :

      "Đều qua hai mươi rồi, còn là tiểu hài tử sao?!"

      "Vậy người , đến cùng xảy ra chuyện gì?"

      Quý phi cười dỗ :


      "Cho tới bây giờ Cửu Hoàng tử phải là hài tử ngỗ nghịch bất hiếu, Thánh thượng cũng thể vô duyên vô cớ phát hỏa. Người cứ , để nô tì lý giải xem?"

      Quý phi dỗ Nguyên Vũ đế ngồi xuống, Nguyên Vũ đế thuận khí, với Quý phi:

      "Trẫm thấy cưới thê, nhưng hậu viện lại quạnh quẽ, liền nghĩ để nạp mấy phụ nhân tốt cho khai chi tán diệp. lại la ó, ngược lại thành ra như vậy! , hậu viện của cần thêm người, còn muốn toàn tâm toàn ý đối đãi Hoàng tử phi."

      đến đây, Nguyên Vũ đế vui chuyển qua Thường Nhuận Chi:

      "Thường thị, nữ tử tam tòng tứ đức, nghĩ tới ngươi lại ghen tị như thế, chấp nhận được chuyện hôn phu nạp thiếp!"

      Tội danh này Thường Nhuận Chi dám gánh, đợi Lưu Đồng , liền sát phía sau:

      "Hồi phụ hoàng, cũng là nữ tử tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu, tự nhiên phu quân cái gì, thần tức liền nghe cái đó. Phu quân muốn nạp thiếp, thần tức nên vâng theo."

      Nguyên Vũ đế nhất thời bị nghẹn, Quý phi có chút cảm khái trong lòng, lại có chút buồn cười.

      "Bệ hạ là... Tiểu phu thê bọn họ vừa mới thành thân, ngài lại ba ba tặng người quấy nhiễu cảm tình phu thê người ta làm chi?"

      Quý phi mĩm cười :

      "Còn vì chuyện đó mà tức giận Cửu Hoàng tử ..."

      Nguyên Vũ đế vui :

      " vậy là trẫm phải?"

      "Sao có thể chứ."

      Quý phi vội hỏi:

      "Cửu Hoàng tử và Cửu Hoàng tử phi vậy cũng hiểu ngài vì Cửu Hoàng tử suy nghĩ, bất quá Cửu Hoàng tử tạm thời đồng ý thêm người vào hậu viện, bệ hạ cũng thông cảm bọn họ mới tân hôn, muốn người khác cắm | chân vào. Về sau nếu như Cửu Hoàng tử muốn thêm nữa người, ngài lại ban thưởng cho vài người?"

      Nguyên Vũ đế phải nghĩ tới chuyện cưỡng ép đưa nữ nhân cho Lưu Đồng, ông ta đường đường là đế vương, cũng làm ra chuyện đó, bất quá vì Lưu Đồng còn chờ ông ta xong cự tuyệt, làm ông ta tức giận thôi.

      Nguyên Vũ đế trừng mắt nhìn Lưu Đồng, hừ lạnh:

      "Trẫm là phụ hoàng của , há có thể để nghĩ như thế nào nghĩ? Trẫm mới mặc kệ phá chuyện này."

      Lưu Đồng tức giận, bật thốt:

      "Còn thỉnh phụ hoàng thay nhi thần từ chối hảo ý của Thái tử. Mạc gia nương kia, nếu phụ hoàng muốn, vậy để Thái tử thu vào phòng , cũng là đoạn giai thoại."

      Thí giai thoại!

      Mặt già của Nguyên Vũ đế đỏ lên, thấy Quý phi hồ nghi nhìn tới, vội ho tiếng mắng Lưu Đồng:

      " hưu vượn!"

      Đến tận đây, Nguyên Vũ đế thực cảm thấy Lưu Đồng tiến cung làm ông ta ngột ngạt, cũng nghĩ gặp lại đứa con trai này, vung tay :

      "Ừ, ngươi cũng cảm tạ, hoàn thành chuyện rồi, tại ngươi rời cung , trẫm nhìn ngươi liền phiền lòng."

      Lưu Đồng nắm tay Thường Nhuận Chi khấu thủ, lại tạ Quý phi, cáo từ rời khỏi.

      Trong điện, Quý phi liếc xéo Nguyên Vũ đế:

      "Bệ hạ coi trọng nương Mạc gia?"

      Trong hậu phi, người làm bạn dài nhất với Nguyên Vũ đế là Chúc Quý phi, tình cảm hai người tiếp cận vợ chồng già. Bị Quý phi hỏi như vậy, mặt Nguyên Vũ đế có chút nóng:

      "Ngươi đừng nghe Tiểu Cửu bậy! Căn bản phải như thế."

      Nguyên Vũ đế giải thích với Quý phi phen:

      "Vốn dĩ Tiểu Cửu cưới nương Mạc gia, lần này muốn cưới Thường thị, cũng có báo trước với phủ Phụ Quốc công. Dù sao đó cũng là nhạc gia của Tiểu Cửu, nghe phủ Phụ Quốc công phê bình kín đáo, Thái tử ở giữa vun vào, nghĩ muốn Tiểu Cửu nạp nương Mạc gia, cũng coi như tục đoạn duyên phận cùng phủ Phụ Quốc công. Trẫm mới nhấc lên mở đầu, vội vàng cự tuyệt. Ngươi nhìn Tiểu Cửu , làm như trẫm hại bằng."

      Quý phi nghe xong, hơi chột dạ.

      Điểm trọng yếu là Thái tử muốn đưa nữ nhân Mạc gia cho Cửu Hoàng tử, Cửu Hoàng tử chịu tiếp sao?

      Khó trách sắc mặt khó coi như vậy, ném trở về nhường Thái tử thu nương kia.

      Quý phi thầm than trong lòng, khỏi có chút lo sợ.

      Chuyện bà ta ... Chuyện phủ Phụ Quốc công dịch nữ mà gả này có cảm giác giấu diếm được lâu nữa.

      Quý phi thay Cửu Hoàng tử lời hay, lại giống như vô tình :

      "Nếu như bệ hạ muốn thấy Mạc thị, cứ cho gọi tiến cung. Lại tiếp, đúng là lâu rồi trong cung chưa tiến người mới."

      Nguyên Vũ đế bất đắc dĩ :

      "Trẫm có tâm tư đó. Vốn dĩ muốn chọn nữ nhân cho Tiểu Cửu, Tiểu Cửu cần, trẫm cho tiếp ... Truyền ra giống cái gì? biết còn trẫm cùng nhi tử thưởng nữ nhân! Việc này sau này đừng nữa."

      Quý phi cười xác nhận.

      Bên kia đế phi việc này, rời khỏi cung Quý phi tiếp tục vấn an các vị nương nương khác, Thường Nhuận Chi mới hỏi Lưu Đồng việc này.

      Nghe Lưu Đồng , Thường Nhuận Chi nhíu mày.

      Thái tử đúng là... hồn tiêu tan.

      "Cự tuyệt Thái tử như vậy, biết ta lại có ý kiến gì với chàng ?"

      Thường Nhuận Chi thân thiết hỏi.

      Lưu Đồng cười cười, :

      " ta có ý kiến như thế nào? Bây giờ ta phải thuộc hạ làm việc cho ta, sợ ta."

      Lưu Đồng cũng biết Thường Nhuận Chi đoán đến việc của Mạc thị, sợ trong lòng nàng có khúc mắc, còn vất vả giải thích:

      "Thái tử và Mạc gia lui tới chặc chẽ, lúc trước ta cưới nữ nhân Mạc gia, cũng là do Thái tử làm mối ... Đại khái là vì ta thấy ta cưới vợ, sợ ta chặt đứt mối liên hệ với phủ Phụ Quốc công, cũng chặt đứt lui tới cùng ta, cho nên mới ba ba muốn tác hợp nương Mạc gia làm thiếp cho ta. Ta lại có tâm tư này, nếu như có tâm muốn nạp thiếp cũng nạp người Mạc gia. Ta và Thái tử phân giới hạn còn kịp, tội tình gì gấp gáp trói chung chỗ với ta chứ?"

      Giải thích này nghe qua cũng có đạo lý, nhưng tinh tế nghĩ lại, cảm thấy có chút gượng ép.

      Cưới nữ nhân Mạc gia làm thê, cùng phủ Phụ Quốc công, Thái tử trói làm đôi cũng hợp tình hợp lý, nhưng nạp thiếp giống cưới vợ, cần để ý như vậy sao?

      Thường Nhuận Chi thấy Lưu Đồng cố hết sức giải thích, cười :

      "Mặc kệ trong lòng chàng nghĩ như thế nào, thiếp hy vọng chàng nạp thiếp."

      Lưu Đồng cao hứng kéo tay nàng, cam đoan:

      "Ta tuyệt đối nạp thiếp, nàng yên tâm."

      "Nhìn biểu của chàng trước mặt bệ hạ, thiếp tin chàng."

      Thường Nhuận Chi hí mắt cười, đưa tay kéo tay :

      "Tốt lắm, trở về , thiếp còn phải chuẩn bị lễ vật lại mặt cho ngày mai nữa."

      Lưu Đồng cười :

      "Ta cùng nàng."

      "Đương nhiên lại mặt chàng phải theo giúp ta, chẳng lẽ chàng muốn để ta lại mặt mình hả?"

      Thường Nhuận Chi bất mãn đô đô miệng, Lưu Đồng cười bất đắc dĩ, :

      "Ta cùng nàng chọn lễ vật, tự nhiên ngày mai phải cùng nàng lại mặt rồi, xem tiểu bộ dáng của nàng nè."

      Lưu Đồng điểm lên mũi Thường Nhuận Chi, phu thê hai người cùng nhau nở nụ cười.
      HaYenChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :