1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 105: Hôn tịch

      Editor: Bộ Yến Tử

      Beta: ThyToretto

      Thường Nhuận Chi có chút mơ màng ngồi dậy, là buổi trưa khắc.

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử vẻ mặt vui mừng hầu hạ nàng đứng dậy tắm rửa, thay cho nàng bộ giá y đỏ thẫm.

      Thường Nhuận Chi nhìn giá y tầng tầng lớp lớp liền cảm thấy đau đầu.

      Tuy rằng là mùa đông, nhưng xiêm y rườm rà như vậy, mặc cũng khó, thoát cũng cực khổ... Thường Nhuận Chi thiên mã hành nghĩ.

      " nương?"

      Diêu Hoàng thấy nàng nhìn giá y ngẩn người, vội gọi tiếng.

      Ngụy Tử yên :

      " nương, giá y này là trong cung làm mới đưa tới..."

      Thường Nhuận Chi lên tiếng, thấy Ngụy Tử dè dặt cẩn trọng, đầu óc vừa nghĩ liền hiểu , Ngụy Tử lo lắng nàng có phải nhớ tới lần mặc giá y xuất giá trước kia hay .

      " có việc gì. Bất quá... tại muốn mặc vào sao?"

      Thường Nhuận Chi buồn rầu hỏi:

      "Người đón dâu phải giờ Dậu mới tới sao? Còn phải đợi hai ba canh giờ nữa mà."

      Diêu Hoàng cười :

      "Chờ nương dùng xong ngọ thiện, cũng là lúc theo thái thái gặp các vị tân khách đến chúc mừng, tự nhiên phải ăn mặc long trọng chút, lấy đó làm cảm tạ với tân khách. Chờ gặp xong tân khách, nương phải trở về tịnh mặt, thượng trang, đeo trang sức. lát còn có quan viên Lễ bộ và ma ma trong cung tới gặp nương."

      Lần đầu nguyên chủ kết hôn là gả cho tiểu quan hàn môn, tự nhiên có nhiều quy củ rườm rà như vậy. Lại ngày thành thân, trong lòng nguyên chủ chỉ tâm tâm niệm niệm hôn phu tương lai, căn bản quản tới quá trình phải lễ nghi này.

      So với nguyên chủ cảm tính mà , Thường Nhuận Chi phải để ý tính nhiều lắm.

      Tuy rằng kêu rên trong lòng, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, từ lúc Diêu Hoàng và Ngụy Tử mặc vào tầng giá y cho nàng.

      Giữa lúc đó, Nhạc thị cũng chạy tới, tiếp nhận quần áo trong tay Ngụy Tử, tự mình mặc cho nữ nhi.

      "Di nương tới rồi sao?"

      Thường Nhuận Chi giang hai tay, nhìn Nhạc thị mỉm cười.

      Nhạc thị đáp lời nàng:

      "Thái thái cho người tới truyền lời, muốn ta tới hầu hạ người trang điểm."

      Mặt Nhạc thị mang theo tươi cười, nhìn Thường Nhuận Chi :

      "Tam nương hôm nay đẹp."

      "Di nương, ta còn chưa có thượng trang."

      Thường Nhuận Chi cười.

      Nhạc thị gật đầu:

      "Thượng trang khẳng định hấp dẫn hơn nữa."

      Thường Nhuận Chi mặc xong giá y, tới trước gương trang điểm cẩn thận nhìn.

      Trong gương đồng chiếu ngược ra ảnh người có chút mơ hồ, nhưng sắc mặt vui vẻ cùng y phục đỏ thẩm làm cho người ta nhìn vào tâm cũng nảy sinh vui mừng.

      Thường Nhuận Chi sờ sờ giá y làm bằng thủ công, cười hỏi Nhạc thị:

      "Di nương xem giá y này có đẹp mắt ?"

      "Đẹp mắt."

      Nhạc thị tự đáy lòng . Lại có chút tiếc nuối:

      "Chỉ tiếc là giá y này ta giúp gì hết."

      Giá y lần đầu nguyên chủ xuất giá, là do Nhạc thị tự mình may. Mà giá y lần này là sau khi được hôn chỉ, Lễ bộ cho người tới hỏi số đo của Thường Nhuận Chi để Dệt Tạo cục trong cung làm, Nhạc thị tự nhiên xen tay vào được.

      "Mặc dù di nương may giá y bên ngoài, nhưng mà thứ ta mặc bên trong là do di nương tự tay làm."

      Thường Nhuận Chi nhàng kéo tay Nhạc thị, cười :

      "Di nương làm, dán vào tâm ta."

      Nhạc thị lúc này mặt mày hớn hở, nhìn khuôn mặt Thường Nhuận Chi còn chưa thượng trang trắng trong thuần khiết, hốc mắt lại có chút đỏ.

      Thường Nhuận Chi cũng cảm thấy mũi có chút chua xót.

      Cũng may lúc này tiểu Hàn thị để Ngọc Kỳ tới gọi Thường Nhuận Chi qua, muốn cảm tạ các vị tân khách.

      Nhạc thị vội vã giúp Diêu Hoàng tiểu phòng bếp bưng đồ ăn lên, để Thường Nhuận Chi ăn no mới tới đó.

      " lát vội vàng có thời gian rảnh dùng bữa đâu, nương ăn nhiều chút nhé, hạ thưởng còn có chút mệt."

      Nhạc thị liên tục chia thức ăn cho Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi gật gật đầu, ăn khách khí.

      Giải quyết xong ngọ thiện, Thường Nhuận Chi theo Nhọc Kỳ tới chỗ tiểu Hàn thị.

      Hoàng gia cưới tức (dâu), tân tức phụ (con dâu mới) nhà mẹ đẻ cũng phải tiểu hộ cửa , bởi vậy ngày thân nghênh này, dường như nam đều phủ Cửu Hoàng tử, mà nữ quyến liền tới phủ An Viễn hầu.

      ngày này phủ An Viễn hầu náo nhiệt phi phàm, chủ thính, sườn thính đều có người ngồi đầy.

      Tiểu Hàn thị dẫn Thường Nhuận Chi kính rượu bàn tiếp bàn, cảm tạ các nàng đến phủ An Viễn hầu chung vui ngày Thường Nhuận Chi xuất giá.

      Đại đa số nữ quyến liên tục cát tường, thỉnh thoảng cũng có vài người biết chừng mực, toan tính mấy câu xuôi tai, tiểu Hàn thị cũng như bình thường mỉm cười cho qua, so đo với các nàng.

      Dù sao cũng là ngày đại hỉ, tâm tình tiểu Hàn thị thượng có thể, cũng muốn xảy ra thêm chuyện.

      Khi kính rượu tới trước mặt tam thái thái phủ Trấn Quốc công, tam thái thái có chút kỳ quái hỏi:

      "Quý nhân như Hầu phu nhân có chuyện vội, biết ngài an bài nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu ở đâu? Hôm kia ta có , ta và nhị thái thái phủ Văn Viễn là tỷ muội, Hầu phu nhân xử chu đáo, hôm nay hơn phân nửa đem ta và nàng an bài ở khối tới."

      bàn khác nữ quyến nhất thời tiêu thanh, hai mặt nhìn nhau.

      Đều là tiểu nhân tinh chìm nổi trong trạch viện ít năm, ai mà hiểu câu trào phúng đó của tam thái thái?

      Tiểu Hàn thị tươi cười đổi, chậm rì rì mềm cứng trả lời:

      "Danh sách tân khách đều là định tốt vào buổi sáng, nếu tiếp đón có gì ổn, tam thái thái ngài nên tha thứ cho."

      Tam thái thái ý vị thâm trường :

      "Sau này Hầu phu nhân nên xử càng cẩn thận mới tốt. Hôm nay cũng may là ổn người ta, hai nhà chúng ta là thân thích, tự nhiên trách Hầu phu nhân. Nhưng nếu sau này ổn người khác, cho qua dễ như vậy."

      Thường Nhuận Chi biết vị tam thái thái này có gì quá tiết với đích mẫu nhà mình, nhưng ý tứ trong lời bà ta từ đầu đến cuối đều là chỉ trích tiểu Hàn thị xử qua loa, Thường Nhuận Chi nghe có chút khó chịu.

      "Tam thái thái thứ lỗi, hôm nay khách liền tùy chủ . Nếu sau này nhà chúng ta lại làm bàn tiệc, mời tam thái thái tới cửa, tam thái thái có cầu gì, trước tiên nên phái người đến báo trước cho mẫu thân ta tiếng. vậy mẫu thân dựa theo lời tam thái thái , nhất nhất an bài thỏa đáng, để tới lúc đó lại để tam thái thái có điểm soi mói, nhất định làm vừa lòng tam thái thái."

      Mặt Thường Nhuận Chi mang theo tươi cười, giọng .

      Sau khi lời này, có vài vị nữ quyến cúi đầu che miệng cười, vẻ mặt khó chịu của tiểu Hàn thị cũng dịu bớt.

      Chính xác, ngươi tới nhà nhân gia làm khách, còn nhiều cầu như vậy, chút cũng biết thông cảm chủ nhà. Đối với loại người thích bới móc này, thấy bà ta bị nghẹn trở lại, quả là nhân tâm đại khoái.

      Thường Nhuận Chi xong, cũng chờ tam thái thái nữa, liền với tiểu Hàn thị:

      "Mẫu thân, chúng ta bàn tiếp theo ?"

      Tiểu Hàn thị tự nhiên mỉm cười vuốt cằm, tùy ý tiếp đón các nữ quyến khác, dẫn Thường Nhuận Chi bàn tiếp theo.

      Chờ kính rượu hơn nữa tân khách, Thường Nhuận Chi mới hỏi tiểu Hàn thị:

      "Phủ Trấn Quốc công phải thân gia với chúng ta sao? Sao tam thái thái kia lại ở trước mặt nhiều người khó dễ mẫu thân vậy?"

      Tiểu Hàn thị hừ tiếng:

      "Ta đau lòng nhị tỷ ngươi như thân nữ nhi, nhưng tam thái thái kia đối đãi nhị tỷ phu ngươi giống như thân nhi tử. Ngươi bà ta có thể coi ta là thân gia sao?"

      Nguyên chủ đối với hôn nhị tỷ mình là Thường Thấm Chi vẫn chưa hiểu hết, nhưng cuối cùng luôn cảm thấy tuy nhị tỷ phu là thứ tử, có thể đến cùng còn ngoại phóng làm quan, ở phủ Trấn Quốc công phải sống dễ chịu mới đúng.

      Thường Nhuận Chi đem nghi hoặc này hỏi tới.

      Tiểu Hàn thị nghe xong cũng chỉ cười nhạo tiếng.
      HaYen, Snow, Minhang 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 106: Đại hôn ()

      Editor: Bộ Yến Tử

      Beta: ThyToretto

      "Lúc trước nhị tỷ ngươi ở trong cung làm nữ quan, mà nhị tỷ phu ngươi lúc đó là tiểu quan ở Lại bộ có đầu ra, luận cấp bậc, còn muốn thấp hơn nhị tỷ ngươi vài cấp."

      Tiểu Hàn thị thấy Thường Nhuận Chi biết chuyện này, tinh tế cho nàng nghe.

      "Lúc đó nhị tỷ ngươi về với ta, nàng coi trọng thứ tử Thừa Học tam phòng phủ Trấn Quốc công, chăm chỉ cầu tiến, tuy rằng tại tìm được đầu ra, nhưng vĩnh viễn bị đè nặng. Khi đó, nhị tỷ ngươi mang thân phận nữ quan, người tới cửa cầu thân rất nhiều, còn có vài đích tử gia tộc nguyện ý cưới nàng làm chính thê. Vốn ta cũng coi trọng nhị tỷ phu ngươi, nhưng nghĩ đó là người mà nhị tỷ ngươi coi trọng, nên cũng tiện mở miệng từ chối. Thế là ta bẩm báo lão thái thái, để lão thái thái định đoạt."

      "Sau khi lão thái thái cân nhắc phen, lại phái người cẩn thận tìm hiểu phẩm hạnh nhị tỷ phu ngươi, sau đó đồng ý."

      Tiểu Hàn thị đến đó, lại nhịn được bật cười:

      "Lúc đó phụ thân ngươi rất vui, cảm thấy mặc dù nhị tỷ ngươi là thứ xuất, nhưng tướng mạo hay nhân tài đều tốt, phối với thứ tử bản phủ Trấn Quốc công, là thấp gả, chịu đồng ý cọc hôn này của nhị tỷ ngươi. Sau đó lão thái thái mắng ông ta trận, ngại hiếu đạo, phụ thân ngươi thể đồng ý."

      Thường Nhuận Chi mím môi cười.

      Tiểu Hàn thị tiếp tục :

      "Cọc hôn này muốn định xuống, ở giữa còn đoạn phong ba. Bên này chúng ta ghét bỏ thân phận nhị tỷ phu ngươi, ngược lại tam thái thái phủ Trấn Quốc công vừa ý cửa thân gia này."

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ, nhíu mày :

      "Là tam thái thái nhìn được thứ tử có nhạc gia cường thế hả?"

      Tiểu Hàn thị gật đầu:

      "Tam thái thái đó làm người rộng lượng chút nào, nhị tỷ phu ngươi ở dưới thủ hạ của đích mẫu kiếm ăn dễ. Theo như nhị tỷ ngươi , vốn nhị tỷ phu ngươi từng có vài cơ hội thăng cấp, nhưng tất cả đều thành, đó là vị tam thái thái này đứng sau lưng phá rối. Tam thái thái này có đích tử, đích tử của bà ta tiền đồ, sao có thể dễ dàng tha thứ cho thứ tử có tiền đồ tốt hơn nhi tử của mình chứ?"

      "Bây giờ, phỏng chừng tam thái thái này còn cho rằng, nhị tỷ phu ngươi thành thân hai năm có thể tới Hàng Châu bổ khuyết cho vị quan bệnh chết ở đó, là do chúng ta ở sau lưng xuất lực. Cho nên bà ta liên tục nhìn phủ chúng ta vừa mắt. Chú ý mặt mũi nhị tỷ ngươi, ngày tết chúng ta vẫn lui tới hai với phủ Trấn Quốc công. Bên cạnh đó, tính thân cận."

      Thường Nhuận Chi :

      "Ý nghĩ của tam thái thái này, kỳ thực cũng rất bình thường. hãm hại nhị tỷ phu, cũng ở giữa phá hư, đúng ra là cách chuyện có chút chanh chua lại xuôi tai, cũng tính bà ta quá đáng."

      Tiểu Hàn thị cả cười:

      "Cho nên nhìn cách làm người của bà ta cũng ác lắm. Nếu như bà ta là nhân vật lợi hại độc chết người, gì ta cũng cho nhị tỷ ngươi thành con dâu nhà họ. Cũng coi như nhị tỷ phu ngươi có vận khí, mới thành thân, gặp được chuyện tốt, mang theo nhị tỷ ngươi rời khỏi kinh thành, cùng cần nhìn mặt hay làm ngại mắt tam thái thái."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Đều là đích mẫu, chỉ có mẫu thân là tốt nhất."

      Tiểu Hàn thị liếc nàng, cười mắng:

      "Miệng lưỡi trơn tru."

      Thường Nhuận Chi làm bộ muốn ngấy ở bên người tiểu Hàn thị làm nũng, tiểu Hàn thị vội đẩy nàng:

      "Được rồi, ngươi nên trở về khuê phòng trang điểm . Đợi lát người của Lễ bộ và ma ma trong cung tới."

      Thường Nhuận Chi ngoan ngoãn nghe lời trở về, nương tử trang điểm chờ trong phòng nàng.

      Nhìn thấy Thường Nhuận Chi, nương tử trang điểm nhanh chóng hành lễ, mở ra hộp dụng cụ trang điểm cần dùng, nhất nhất triển lãm cho Thường Nhuận Chi xem.

      Thường Nhuận Chi tự nhiên có dị nghị, nhắm mắt lại tùy ý nương tử trang điểm đùa nghịch.

      Tịnh mặt đến nửa, Ngọc Kỳ liền dẫn quan viên Lễ bộ và ma ma dạy lễ nghi trong cung tới.

      Người của Lễ bộ là trung niên sắc mặt ngay thẳng, sau khi thấy Thường Nhuận Chi cũng nhiều, cầm Thánh chỉ trong tay bắt đầu đọc.

      Thường Nhuận Chi quỳ xuống nghe chỉ, đống từ ngữ vừa trau chuốt hoa lệ lại vừa xa lạ ập vào tai nàng, đọc xong lễ quan liền đưa Thánh chỉ tới tay Thường Nhuận Chi.

      Đây là đạo Thánh chỉ ban thưởng danh hào Hoàng tử phi cho Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi được mang theo Thánh chỉ này vào cửa lớn phủ Cửu Hoàng tử, chờ sau khi buổi lễ kết thúc, nàng còn phải cùng Cửu Hoàng tử tới Lễ bộ, treo Thánh chỉ này lên, lưu danh tông điệp Hoàng gia, đến lúc hoàn thành nghi thức đó nàng mới chân chính trở thành con dâu Hoàng gia.

      Thường Nhuận Chi trịnh trọng cất Thánh chỉ vào trong hộp, giao cho Diêu Hoàng bảo quản.

      Lễ quan tuyên chỉ xong, mấy câu chúc mừng, lui ra ngoài, để ma ma trong cung ở lại dạy ít lễ nghi cung đình cho Thường Nhuận Chi.

      Vị ma ma này là do Quý phi nương nương chọn, khuôn mặt hiền lành, cũng có bộ dạng lão khí hoành thu như các ma ma khác.

      Bà tinh tế cho Thường Nhuận Chi ít chuyện cần chú ý trong cung, hơn nữa báo cho nàng biết những hạng mục cần phải làm tiếp theo, hôm nay sau khi hoàn thành lễ thân nghênh tiếp đó là những chuyện cần làm vào ngày thứ hai, thứ ba và ngày thứ tư.

      xong, ma ma lại giọng :

      "Lão nô truyền lời của Quý phi nương nương."

      Thường Nhuận Chi lập tức đứng thẳng cúi đầu.

      "Bởi vì Cửu Hoàng tử phi trước mới vào cửa liền dưỡng bệnh, cũng có trải qua những trình tự này, ngay cả thượng tông điệp, cũng do Cửu Hoàng tử đích thân . Bây giờ ngài trở thành Hoàng tử phi, kỳ thực đãi ngộ khác nhiều lắm so với nguyên phối. Mong rằng sau này ngài và Cửu Hoàng tử cầm sắt cùng minh, tương kính như tân, vì Cửu Hoàng tử khai chi tán diệp, sinh con nối dòng."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, :

      "Tạ Quý phi nương nương dặn dò, thần nữ dám tòng mệnh."

      Lão ma ma vừa lòng nở nụ cười, với Thường Nhuận Chi:

      "Những điều lão nô muốn xong rồi, Cửu Hoàng tử phi vẫn nên nhanh chóng trang điểm ."

      Lễ quan Lễ bộ phải chứng kiến toàn bộ quá trình thân nghênh, mà lão ma ma trong cung làm bạn bên cạnh Thường Nhuận Chi theo nàng từ Hầu phủ tới phủ Hoàng tử.

      Vốn lão ma ma còn có chức trách kia, lấy khăn hỉ tân nương, nhưng đây là đêm tân hôn lần hai.

      Bởi vì Thường Nhuận Chi gả lần hai, cho nên khâu này được bỏ qua. Lão ma ma chỉ cần cùng Thường Nhuận Chi đến phủ Cửu Hoàng tử, núp góc tường nghe chuyện, sáng sớm hôm sau hồi cung phục mệnh.

      sai, tác dụng của lão ma ma chính là giám sát phu thê có động phòng vào đêm tân hôn, hợp phòng có thoải mái hay .

      Thường Nhuận Chi biết điểm này, trang điểm xong chuyện phím với lão ma ma mấy câu, sau đó biết "Tin dữ" này.

      Trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy mình bị người ta lôi ra ngoài lột sạch.

      Phu thê ở trong phòng làm gì ... Đừng lão ma ma liên quan ở bên "Rình coi", chính là cha nương nàng biết, phải cũng làm cho người ta khó xử sao!

      Đến lúc đó phải nghĩ biện pháp, lừa lão ma ma này ...

      Thường Nhuận Chi nghĩ trong lòng, lại chú ý sắc mặt nàng càng ngày càng hồng.

      Nương tử trang điểm cười, :

      "Màu da của ngài tốt lắm, trang điểm lên, nhìn mặt hồng như quả đào, hôm nay nhất định Cửu Hoàng tử bị ngài mê hoặc."

      Thường Nhuận Chi cảm thấy mặt mình sung huyết.

      Bất tri bất giác, mặt trang điểm xong, còn thừa lại chuyện cuối cùng đó là mang Phượng quan hà bí.
      Snow, MinhangChris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 107: Đại hôn (nhị)
      Editor: Bộ Yến Tử

      Beta: ThyToretto

      Hồng thường khăn quàng vai bộ diêu quan, điền rầu rĩ đeo san san.

      Đeo lên Phượng quan hà bí, toàn bộ quá trình trang điểm liền kết thúc.

      Nhìn bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong gương đồng, Thường Nhuận Chi có chút hoảng hốt.

      Lập gia đình...

      Tiếng tán thưởng của người xung quanh ngừng truyền vào tai nàng, Thường Nhuận Chi giật mình thoát ly cảm giác hoảng hốt.

      Nàng có chút ngượng ngùng, cúi đầu.

      Trong nháy mắt, con mắt sáng thiện liếc, diễm như xuân hoa, tất cả mọi người xem ngây người.

      " xinh đẹp..."

      Nương tử trang điểm cảm khái tự đáy lòng :


      "Mới đầu khi thấy ngài, mặt ngài trắng trong thuần khiết, ngược lại biết sau khi trang điểm, ngài lại động lòng người như vậy đó."

      Thường Nhuận Chi có chút xấu hổ, kéo kéo váy bách hoa 襉 dưới thân, hỏi:

      "Kế tiếp ta còn phải làm gì?"

      "Kế tiếp ngài cứ ngồi yên ở đó, chờ nhạc dạo của tân lang tới đón."

      Nương tử trang điểm cười cười, .

      Diêu Hoàng biết nương tử trang điểm hoàn thành nhiệm vụ, nhận ánh mắt của Thường Nhuận Chi, tự mình tặng cái hà bao phong phú cho nàng ta. Nương tử trang điểm mặt mày hớn hở, còn vài câu may mắn, sau đó ra ngoài.

      Nhạc thị luôn bồi bên cạnh Thường Nhuận Chi làm trợ thủ cho nương tử trang điểm, nhìn khuôn mặt minh diễm của nữ nhi, khẽ kéo tay nàng :

      "Lúc trước ta có , sau khi tam nương trang điểm lên nhất định rất hấp dẫn, quả nhiên là vậy."

      Thường Nhuận Chi liền cười:

      "Ở trong mắt di nương, ta vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất."

      Nhạc thị "Ai" tiếng, vụng trộm quay mặt , thầm lau khóe mắt.

      Diêu Hoàng nháy mắt ra dấu với Ngụy Tử, hai nha hoàn đầu, ý bảo người hầu hạ trong phòng đều ra ngoài.

      Ma ma trong cung cũng giọng theo sau, nhường gian lại cho mẫu nữ (mẹ và con ) Nhạc thị.

      "Di nương cần lo lắng cho ta, ta sống tốt."

      Thường Nhuận Chi mặc giá y, Lễ quan phía sau, chỉ có thể ngồi thẳng thắt lưng, thể làm nũng lay tay Nhạc thị, cũng thể dựa vai bà chuyện.

      Nhưng nàng có thể gắt gao lôi kéo tay Nhạc thị, cảm thụ nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay bà.

      "Lần này phải mù hôn câm gả, ta và Cửu Hoàng tử nhận thức nhau trước hôn nhân, đối đãi ta tốt lắm, di nương đừng buồn."

      Thường Nhuận Chi ôn nhu :

      "Chờ gả cho người, ta thể thường xuyên về thăm người, cũng như trước kia, có nhiều thời gian ở nhà mẹ đẻ, để di nương nhớ thương."

      Nhạc thị hấp hấp cái mũi, đáp:

      "Tam nương cũng đừng tùy hứng, nhớ khi lễ tết phải trở về nha..."

      " biết di nương."

      Bất luận Nhạc thị gì, Thường Nhuận Chi đều mỉm cười đáp.

      Nhạc thị thấy nàng có gì ổn, cũng thấy yên tâm.

      Hai người vài lời, Nhạc thị nhắc tới nha đầu hồi môn của Thường Nhuận Chi là Trông Hạ và Tìm Đông.

      "Các nàng coi như an phận?"

      "Ừ. Hai nha hoàn kia coi như có chút hiểu biết."

      Thường Nhuận Chi gật đầu :

      "Người mà thái thái chọn, tự nhiên thành bổn phận. Các nàng còn , qua hai ba năm nữa, ta lại tìm người phối cho các nàng."

      Nhạc thị chần chờ:

      "Đó là người mà thái thái chọn tới hầu hạ trong phòng ..."

      "Thái thái là đề phòng Cửu Hoàng tử nạp thiếp, chứ phải chọn người hầu hạ ta. Nếu Cửu Hoàng tử có tâm tư này, thái thái cũng thể vẽ vời thêm chuyện."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Di nương yên tâm, ta có chừng mực."

      Nhạc thị thư thái cười:

      "Trong lòng ngươi biết là được, di nương chỉ sợ ngươi chịu thiệt."

      " , người ta đều ngã lần khôn ra lần, ta cũng phải là Thường Nhuận Chi trước kia."

      Thường Nhuận Chi cảm thán câu, thấy Nhạc thị nghi hoặc nhìn nàng, nở nụ cười, :

      "Di nương nhìn, ta bây giờ tốt hơn hay là trước kia tốt hơn?"

      Nhạc thị cười :

      "Di nương thấy tam nương chỗ nào cũng tốt."

      "Di nương tốt dỗ ta."

      Thường Nhuận Chi cúi đầu cười yếu ớt, Nhạc thị đưa tay vân vê khăn quàng vai cho nàng, :

      "Di nương phải lời hay, là lời . Ngươi ở trong lòng di nương, là nương xinh đẹp nhất, nương tính tình tốt nhất..."

      Thường Nhuận Chi im lặng, nửa ngày sau mới nhìn Nhạc thị mỉm cười, mắt hàm chứa lệ:

      "Di nương ở trong lòng ta, cũng là mẹ ruột tốt nhất."

      Hai mẹ con tâm với nhau, rất nhanh tới giờ Dậu.

      Diêu Hoàng vội vàng tiến vào bẩm báo:

      " nương, người đón dâu đến."

      Thường Nhuận Chi vội cầm khăn xoa xoa mắt, Nhạc thị cũng quay mặt, thầm nước mắt.

      Chỉ chốc lát sau, tiểu Hàn thị vui sướng bước vào phòng.

      "A, xem mắt các ngươi này, khóc?"

      Cảm giác gả nữ nhi tiểu Hàn thị cũng trải qua, trêu ghẹo vài câu cho qua, miễn cho các nàng xấu hổ.

      "Nhuận Chi mau đứng lên , Diêu Hoàng, cầm quạt lông tước đến cho nương nhà ngươi."

      Hôn tục Đại Ngụy dùng khăn che đầu, nữ tử khi xuất giá, tay cầm cây quạt lông tước che khuất nửa gương mặt. Cho đến khi vào cửa nhà chồng, lúc bái đường tân lang ngâm phiến thi (thơ mở quạt), mới được phép dỡ quạt xuống.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy trùm khăn che đầu nhìn cái gì cũng thấy, ít nhất khi cầm quạt che mặt, nàng còn có thể lưu đôi mắt bên ngoài.

      Sau khi cầm quạt lông tước, Thường Nhuận Chi cẩn thận nhìn, cảm thấy toàn bộ cây quạt khéo léo hoàn mỹ, lông chim tước còn có ánh sáng lóng lánh, nan quạt làm từ ngọc niết trong tay còn có chút bóng loáng, trơn tuột.

      Thường Nhuận Chi cầm quạt che khuất mặt mình, tiểu Hàn thị đánh giá phen, gật đầu :

      "Như vậy tệ. Được rồi, chuẩn bị chuẩn bị, lát tân lang tới phải ở cửa ngâm Thôi trang thi đó."

      (Bài thơ qua cửa. Đọc bài thơ này, nhà cho phép tân lang mới được đón tân nương tử.)

      Đợi lúc, Thường Nhuận Chi liền nghe thanh náo nhiệt cao thấp nối tiếp nhau truyền tới, càng ngày càng vang, càng ngày càng gần.

      Có người bắt đầu hô:

      "Tân nương tử ra! Tân nương tử ra!"

      Tiểu Hàn thị cười với Thường Nhuận Chi:

      "Đại ca, nhị đệ và tam đệ ngươi ngăn người đón dâu, cho họ tiến vào dễ dàng."

      Quả nhiên, tiếng vang bên ngoài yên tĩnh lát, hiển nhiên là huynh đệ của nàng làm khó tân lang.

      "Cửu Hoàng tử phải ngâm Thôi trang thi."

      Thường Nhuận Chi ngưng thần nghe, liền nghe được giọng quen thuộc của Lưu Đồng.

      Hôm nay trong giọng của , Thường Nhuận Chi nghe ra được ý mừng chút nào che giấu.

      "Nghe đồn chúc hạ điều phấn hồng,
      Gương sáng trước đài đừng làm xuân.
      cần phải đầy mặt hồn trang lại,
      Lưu hai hàng lông mày đợi họa sĩ."

      Ngâm bài Thôi trang thi, nhất thời dẫn tới thanh trầm trò khen ngợi

      "Cửu Hoàng tử muốn vẽ chân mày cho tân nương tử!"

      Có người cao giọng chế nhạo.

      Ngay sau đó ngoài cửa liền phá lên cười, người của phủ Cửu Hoàng tử thừa cơ hội hét to:

      "Tân nương tử ra! Tân nương tử ra!"

      Tiểu Hàn thị tươi cười đầy mặt, :

      "Mở cửa , đừng khó xử Cửu Hoàng tử."

      Nha hoàn hầu hạ trong phòng nhanh chóng mở cửa, Thường Nhuận Chi cầm phiến bính, che nửa gương mặt, nhìn Lưu Đồng đứng ngoài cửa.

      Hôm nay mặc thân mãng bào ngọc đái, lễ quan là chuỗi ngọc cúi miện, so với ngày xưa càng thêm quý khí bức người. Đứng trong đám người ngoài cửa, như hạc giữa bầy gà.

      Mắt Thường Nhuận Chi cong lên, tiếp xúc tầm mắt của Lưu Đồng, lại nhàng cúi xuống.

      Lưu Đồng cười ngu đần, thấy Thường Nhuận Chi tránh tầm mắt , cũng vàng khôi phục đứng đắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được nhìn lén Thường Nhuận Chi, cảm thấy hôm nay nàng đặc biệt xinh đẹp.

      Tiểu Hàn thị xem ở trong mắt, trong lòng càng thêm vui vẻ, từ lúc Lưu Đồng thi lễ với bà, mới để Thường Nhuận Chi bái việt các vị trưởng bối nhà mẹ đẻ, theo Lưu Đồng rời khỏi Hầu phủ.
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 108: Đại hôn (tam)

      Editor: Bộ Yến Tử

      Beta: ThyToretto

      Đến khi ngồi lên kiệu hoa, Thường Nhuận Chi mới thở phào nhõm.

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử theo hai bên kiệu hoa, Ngụy Tử thỉnh thoảng lại miêu tả cảnh náo nhiệt đường cho Thường Nhuận Chi, còn với Thường Nhuận Chi, Cửu Hoàng tử cưỡi bạch mã phía trước, nhìn oai dũng phi phàm.

      Thường Nhuận Chi nhàng hé rèm, nghe xong câu đó, tâm cũng có chút ngứa ngáy, muốn nhìn rầm rộ phía trước.

      Diêu Hoàng nhìn ra tâm tư của nàng, vội :

      "Nô tì che cho nương, nương xem mắt tốt rồi."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, dựa vào Diêu Hoàng che dấu, đẩy rèm xe ra to chút, nhìn phía trước.

      Nàng thu tay, bất đắc dĩ :

      "Chỉ nhìn thấy đuôi con ngựa bạch thôi."

      Diêu Hoàng buồn cười:

      "Cửu Hoàng tử đằng trước chúng ta, nương nhìn từ chỗ này, thấy là chuyện bình thường mà."

      Thường Nhuận Chi cũng rối rắm, im lặng ngồi trong kiệu hoa.

      biết ngồi bao lâu, mới đến phủ Cửu Hoàng tử.

      Hạ kiệu hoa, liền có người bắt đầu rãi đường ít hoa màu, ngũ cốc.

      Lễ quan ở Lễ bộ đứng trước cửa phủ Cửu Hoàng tử, thấy Thường Nhuận Chi hạ kiệu hoa, đứng chung chỗ với Lưu Đồng, cao giọng hô:

      "Ngọc phượng nâng chân mại bồn lửa, hung thần ác sát trốn hai bên. Vui như lên trời rơi phúc oa, ngày lành hồng náo nhiệt lửa! Người mới khóa chậu than!"

      Lưu Đồng nắm tay Thường Nhuận Chi, vượt qua chậu than.

      Thường Nhuận Chi cũng chú ý, tránh tia lửa bắn tung tóe lên giá y của mình.

      Ngay sau đó liền muốn khóa yên ngựa, lễ quan tiếp tục cao giọng :

      " khối đàn hương mộc, điêu thành ngọc yên ngựa. Người mới mại qua, từng bước bảo bình an, người mới khóa yên ngựa!"

      Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi lại vượt qua yên ngựa.

      Lúc này, lễ quan mới cho Lưu Đồng vào đại môn phủ Hoàng tử, cho người dâng lên cây cung và ba mũi tên.

      " tên bắn trời, trời ban lương duyên!"

      Theo lời lễ quan , Lưu Đồng giương cung lắp tên, bắn lên trời.

      "Nhị tên bắn, phối đôi!"

      Lưu Đồng lại bắn xuống đất.

      "Tam tên bắn động phòng, từ đây định dương!"

      Lưu Đồng lại bắn mũi tên về chủ viện của mình.

      Bắn xong ba mũi tên, Lưu Đồng đặt cây cung trong tay xuống, tươi cười đầy mặt tới bên cạnh Thường Nhuận Chi, nắm tay dắt nàng vào phủ Cửu Hoàng tử.

      Đây là lần đầu tiên Thường Nhuận Chi vào phủ Cửu Hoàng tử, bất quá lúc này nàng cũng có bao nhiêu tâm tư quan sát nơi tương lai phải sinh sống.

      Từ cửa phủ Cửu Hoàng tử đến chính sảnh đãi khách, là con đường màu đỏ, Thường Nhuận Chi đó, chỉ cảm thấy tim đập như sấm.

      Tay Lưu Đồng nóng như lửa, nắm tay nàng thập phần hữu lực, lát sau, Thường Nhuận Chi cảm thấy lòng bàn tay dậy mồ hôi, điều này làm cho nàng càng thêm khẩn trương.

      Đến chính sảnh, hai người bái thiên địa xong, Lưu Đồng đưa Thường Nhuận Chi vào động phòng, tân khách theo đuôi tới, ồn ào muốn thấy mặt tân nương tử, bắt Lưu Đồng niệm phiến thi.

      Có người thải quả tiền lên giường hỷ, Thường Nhuận Chi ngồi trong trướng, tay cầm quạt lông tước che nửa gương mặt, cười nhìn Lưu Đồng ứng phó tân khách theo chân vào.

      Lưu Đồng lay chuyển được nhiệt tình của tân khách, chỉ có thể mỉm cười nhìn Thường Nhuận Chi, giọng ấm áp bắt đầu đọc:

      "Thành thượng phong sinh sáp cự hàn,
      Cẩm duy mở ra lộ tường loan,
      biết tần nữ thăng tiên thái,
      Lại đem tròn cách mẫu đơn."

      Nhất thời có người ồn ào :

      "Tân nương tử mau mở quạt ra ! Đừng dùng quạt che mặt mẫu đơn nữa á!"

      Thường Nhuận Chi thấp giọng nở nụ cười, chậm rãi mở quạt ra.

      Gương mặt xinh đẹp như hoa xuân liền ra trước mặt Lưu Đồng.

      Cơ hồ làm xem ngây người.

      Kỳ thực cho tới nay, Lưu Đồng cũng quá để ý tới tướng mạo của Thường Nhuận Chi, thích Thường Nhuận Chi, là thích nàng xử sợ hãi, tính cách lạnh nhạt tự nhiên. Hơn nữa lúc ở chung với nàng, Lưu Đồng luôn cảm thấy nội tâm bình tĩnh ấm áp, rất thoải mái, cho nên dần dần phát mình luyến tiếc rời xa nàng, thích nàng đến nỗi muốn vĩnh viễn ở chỗ với nàng.

      Đột nhiên nhìn thấy gương mặt trắng trong thuần khiết thanh nhã, hôm nay bỗng nhiên lại diễm lệ động lòng người, tim Lưu Đồng nhịn được đập lỡ nhịp.

      phải chưa thấy qua tiểu mỹ nhân, chỉ cần khi niên thiếu, phi tử hậu cung của Nguyên Vũ đế có biết bao phong tình, cũng nhìn qua, có gì hiếm lạ.

      Nhưng nét đẹp của Thường Nhuận Chi, lại làm chuyển được ánh mắt.

      Chỉ cần là nàng, như thế nào cũng đẹp.

      Mắt Lưu Đồng ánh chớp nhìn chằm chằm Thường Nhuận Chi, khóe miệng nhếch lên, ý thức nở nụ cười ngu ngốc.

      Vẫn là Thụy vương nhìn được, ngầm chen chân đá , buồn cười :

      "Mắt nhìn cũng chớp! Cả đời chậm rãi nhìn, còn mau tiếp rượu khách nhân ?"

      "Ai, ngũ ca..."

      Lưu Đồng gãi đầu, mặt ửng đỏ, vội tiếp đón tân khách trước viện uống rượu.

      Có Thụy vương hỗ trợ tiếp đón, đám người sai biệt lắm, Lưu Đồng mới quay người lại đến trước mặt Thường Nhuận Chi, kéo tay nàng, ngập ngừng :

      "Nàng nghỉ ngơi trước nha, ta, ta lập tức trở về."

      Thường Nhuận Chi cười lên tiếng, thấy Lưu Đồng cẩn thận mỗi bước , cuối cùng cũng rồi, thở hắt ra, tay đỡ lễ quan đầu, hỏi ma ma theo nàng:

      "Cái này có thể tháo ra sao?"

      Ma ma gật đầu cười :

      "Nghi thức kết thúc, tại Hoàng tử phi có thể gỡ quan cởi y phục tắm rửa, cũng thoải mái chút. Ăn chút đồ ăn, đỡ cho đến buổi tối khí lực động phòng."

      Mặt Thường Nhuận Chi nhanh chóng đỏ lên, xấu hổ chuyển tròng mắt, lại nghĩ tới lúc đó ma ma này muốn ở bên nghe lén nàng và Lưu Đồng động phòng.

      "Ma ma, ta để nha hoàn hầu hạ ta tắm."

      Thường Nhuận Chi cười đề nghị:

      "Hôm nay là ngày đại hỷ của ta, ma ma khó có dịp nhàn rỗi ra khỏi cung, cũng đừng coi giữ bên cạnh ta. bằng ma ma tham gia náo nhiệt ?"

      Thường Nhuận Chi ngầm nháy mắt với Diêu Hoàng, Diêu Hoàng tiến lên kéo tay ma ma:

      "Nô tì hầu hạ ma ma."

      "Ngươi muốn nhàn hạ."

      Thường Nhuận Chi cười cười, :

      "Để Ngụy Tử , nàng có thể cùng người tán gẫu, lại để nàng trò chuyện nhiều cùng ma ma chút, cũng giúp nàng học ít quy củ của ma ma. Diêu Hoàng, ngươi hầu hạ ta rửa mặt."

      Diêu Hoàng vừa ý bĩu môi, xoay thân qua Ngụy Tử, làm bộ kháp nàng.

      Ngụy Tử nhận được ý tứ, cười hì hì tiến tới cạnh ma ma, lôi kéo ma ma ra ngoài.

      Thường Nhuận Chi thở hơi, :

      "Hi vọng ma ma kia có thể uống say, đừng nhớ thương tới chỗ ta."

      Diêu Hoàng gật đầu cười:

      "Quả là kỳ quái, nương có thể đuổi bà ta mà, nếu thể, đến lúc đó để Cửu Hoàng tử ra mặt, chắc ma ma kia cũng thể cũ kỹ tình lý."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu, đỡ đầu :

      "Nhanh giúp ta gỡ đống trói buộc này , ép cổ ta đau quá."

      Diêu Hoàng cười, giúp Thường Nhuận Chi dỡ xuống lễ quan, xõa tóc, còn ấn đầu cho nàng, thả lỏng da đầu bị buộc chặt, thuận tiện phân phó người ta chuẩn bị dục dũng (bồn tắm).

      lát sau, người hầu liền đến bẩm báo chuẩn bị xong, Diêu Hoàng hầu hạ Thường Nhuận Chi thay đổi xiêm y, trước tắm.

      Trong dục dũng rắc đầy cánh hoa khô, Thường Nhuận Chi để Diêu Hoàng vớt lên, :

      "Đơn giản tắm rửa là được rồi, mới tẩy qua, cả người cũng có mồ hôi."

      Diêu Hoàng gật đầu đáp ứng, lát sau chủ tớ hai người rửa mặt xong, bước ra nội thất.
      HaYenChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 109: Động phòng hoa chúc

      Editor: Bộ Yến Tử

      Beta: ThyToretto

      Tóc Thường Nhuận Chi có chút ẩm, Diêu Hoàng cầm khăn lau cho nàng.

      Trong phòng đốt lò hương, ấm áp hòa hợp.

      Thường Nhuận Chi ngồi giường hỷ, đánh giá trang trí phòng ngủ phen.

      Gọn gàng, sạch , xa hoa, lại rất hợp ý nàng.

      Diêu Hoàng mở nắp lò hương nhìn vào bên trong, trở về cười với Thường Nhuận Chi:

      "Trong lò hương có huân hương, chắc là Cửu Hoàng tử biết nương thích huân hương, cho nên căn dặn người dưới cho hương liệu vào."

      Thường Nhuận Chi cúi đầu cười, phong tình thẹn thùng thấp thoáng dưới ánh nến nhìn sót thứ gì.

      Diêu Hoàng chỉ vài lời với Thường Nhuận Chi, hỏi nàng có muốn ăn chút đồ ăn hay .

      Thường Nhuận Chi nghĩ lát mới trả lời:

      "Vẫn nên chờ Cửu Hoàng tử trở lại , ta và chàng cùng ăn. Lúc này chắc chàng chỉ uống rượu thôi, chưa ăn gì đâu."

      Diêu Hoàng liền đáp tiếng, mở hòm xiểng chuẩn bị quần áo ngày mai Thường Nhuận Chi mặc.

      "Ma ma , ngày mai nương phải mang Thánh chỉ phong hào theo Cửu Hoàng tử tới Lễ bộ, đây là đại nương nhập tông điệp Hoàng gia, thể qua loa."

      Diêu Hoàng vừa vừa cẩn thận kiểm tra hòm xiểng, xác định quên, mới vừa lòng đậy nắp hòm xiểng:

      "Sáng sớm nương thức dậy là có thể mặc."

      Thường Nhuận Chi lên tiếng, ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược chậm rãi sơ tóc.

      Thời gian chờ đợi làm người ta ngao ngán, nhưng Thường Nhuận Chi cảm thấy đợi lâu lắm, Lưu Đồng trở lại.

      Mặc dù Diêu Hoàng thấy hai má Lưu Đồng hồng hồng, nhưng cử chỉ bình thường cũng say rượu, liền gật đầu với Thường Nhuận Chi, giọng thối lui đến gian ngoài.

      Những nha hoàn còn lại cũng rời khỏi nội thất.

      "Nhuận Chi."

      Hai mắt Lưu Đồng lấp lánh, đến trước mặt Thường Nhuận Chi, đưa tay giữ bả vai nàng, lúc chuyện miệng mang toàn mùi rượu:

      "Hôm nay nàng đẹp."

      Thường Nhuận Chi nhíu nhíu đầu mày, đưa ngón tay hỏi :

      "Đây là mấy?"

      "Nàng nghĩ ta say sao?"

      Lưu Đồng bật cười :

      "Là , mắt ta còn tốt lắm nha."

      Thường Nhuận Chi cười cười kéo tay :

      "Muốn đổi xiêm y ? Mùi rượu người chàng rất nặng đó."

      Lưu Đồng vừa nghe liền cười đáp:

      "Ta rửa mặt lát, nàng chờ ta."

      xong, Lưu Đồng liền gọi Hoa Trạch chuẩn bị nước cho .

      "Nước ấm chuẩn bị xong, để người ta nâng lên là được."

      Thường Nhuận Chi theo câu, lại hỏi :

      "Buổi tối chưa ăn sao?"

      " có."

      bên Lưu Đồng tự tìm xiêm y, bên trả lời:

      "Ra đó cũng chỉ uống rượu, Ngũ ta thay ta chống đỡ, ta mới có cơ hội thoát thân."

      đến đó, Lưu Đồng dừng chút, quay đầu lại nhìn Thường Nhuận Chi, mặt đột nhiên đỏ lên.

      Thường Nhuận Chi tức giận trừng , thúc giục :

      "Vậy chàng nhanh tắm thả lỏng , ta cho người nấu canh giải rượu tới cho chàng, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn."

      Lưu Đồng tìm ra xiêm y, cầm tay, nghe vậy nhìn Thường Nhuận Chi, nhíu mày hỏi:

      "Nàng cũng chưa ăn sao?"

      ", chờ chàng đó."

      Thường Nhuận Chi cười, mặt Lưu Đồng lại lộ ra nụ cười ngốc hề hề.

      Những lúc như vậy, Thường Nhuận Chi có cảm giác, ngay cả lúc có thân phận Hoàng tử hay , cũng chỉ là đại nam hài hơn hai mươi.

      Mà nàng nhìn nụ cười đó của , ràng có thể cảm giác được, nàng bị trân ái.

      Lưu Đồng tắm, Thường Nhuận Chi gọi Diêu Hoàng báo phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu và bày cơm.

      Lo lắng Lưu Đồng uống nhiều rượu, bây giờ lại là buổi tối, thể ăn thịt cá, liền cần cháo loãng và bốn món ăn từ rau xanh làm món ăn phụ.

      Lát sau Lưu Đồng đổi xiêm y, từ trong phòng tắm ra, tóc hơi ẩm, xõa ở phía sau.

      Cao lớn vững chãi, quả nhiên đẹp mắt.

      Thường Nhuận Chi nhìn chằm chằm Lưu Đồng tới xuất thần, cho đến lúc mặt Lưu Đồng nóng lên.

      ho ho, ngồi xuống cạnh nàng, có chút ngượng ngùng, yên hỏi nàng:

      "Nhìn gì vậy?"

      "Nhìn chàng..."

      Thường Nhuận Chi giọng :

      "Thực soái."

      "Thẳng thắn?"

      Lưu Đồng có chút kỳ quái:

      "Như thế nào có thể nhìn ra ta thẳng thắn?"

      Thường Nhuận Chi hiểu, hỏi:

      "Chàng soái, là cái nào soái?"

      "Phổ thiên dưới, hay là vương thổ; dẫn thổ chi tân, hay là vương thần. Dẫn thổ chi tân chi dẫn."

      Lưu Đồng nghiêm cẩn hồi đáp.

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ, lại nhịn được, cười lên tiếng.

      Chờ nàng cười xong, thấy Lưu Đồng còn chờ nàng giải thích, liền giọng cho :

      "Ta soái, là soái khí soái."

      "Dẫn khí..."

      Lưu Đồng vẫn hiểu.

      Thường Nhuận Chi chỉ có thể thẳng:

      "Chính là khen chàng lớn lên đẹp mắt đó."

      Lưu Đồng nghe xong ngây người, chớp chớp mắt, sau đó ngượng ngùng ho ho.

      Bộ dáng ngượng ngùng, làm cho tâm Thường Nhuận Chi ngứa ngáy khó nhịn.

      Lúc này khoảng cách giữa bọn họ rất gần, mùi vị tươi mát sạch người dụ dỗ nàng.

      Thường Nhuận Chi nhịn được, tiến lên hôn hạ gò má Lưu Đồng.

      Cả người Lưu Đồng cứng đờ ngay khắc kia.

      Cho đến khi nghe thanh cười khúc khích của Thường Nhuận Chi, mới phục hồi tinh thần lại, mặt đỏ vòng nhìn Thường Nhuận Chi, muốn "Có qua có lại".

      Thường Nhuận Chi theo bản năng né tránh.

      Khi hai người cười đùa, phòng bếp chuẩn bị đồ ăn đưa tới.

      Thường Nhuận Chi đẩy đẩy Lưu Đồng, giọng dỗ :

      "Trước ăn cơm, đừng để đói tổn thương dạ dày."

      Lưu Đồng có thể là ngoan ngoãn phục tùng Thường Nhuận Chi, lúc này lại mưu phúc lợi cho mình:

      "Vậy lát nữa ta muốn có qua có lại."

      Thường Nhuận Chi chỉ có thể đáp ứng.

      Sức ăn của Lưu Đồng , phòng bếp chuẩn bị thứ gì, đều bị ăn sạch, còn với Thường Nhuận Chi:

      "Trước kia đồ ăn trong phủ ngon như vậy, nay ăn cùng nàng, liền cảm giác đồ ăn đều thơm hơn rất nhiều."

      Thường Nhuận Chi miệng lưỡi trơn tru, Lưu Đồng còn rất nghiêm trang giải thích mình .

      Uống canh giải rượu, hai người súc miệng, Diêu Hoàng liền dẫn toàn bộ người hầu ra ngoài.

      Nến hỷ đỏ thẫm yên tĩnh cháy, thỉnh thoảng bạo hai tiếng chúc tâm.

      Chúc tâm bạo, việc vui đến.

      Chỉ còn lại hai người trong nội thất, ôn nhu dần dần tràn ngập.

      Lưu Đồng cầm cổ tay Thường Nhuận Chi, cho nàng tiếp tục né tránh.

      " tốt lắm, mau để ta có qua có lại."

      Lưu Đồng vừa vừa tiến sát vào người Thường Nhuận Chi, cuối cùng cũng như nguyện hôn lên mặt mon mềm của nàng cái.

      Bên trong yên tĩnh, hai người nhìn lẫn nhau.

      "Nhuận Chi..."

      Lưu Đồng do dự chút, nghe nàng lên tiếng đáp lại.

      Rồi sau đó cố kỵ nữa, tay vòng qua ôm lấy thắt lưng Thường Nhuận Chi, hơi khom người, bế nàng ngồi dậy.

      Lúc này Thường Nhuận Chi sớm có chuẩn bị, có gì kinh hoảng.

      Nàng ôm lấy cổ Lưu Đồng, mỉm cười với .

      Nam nhân này, tướng mạo cũng nhu, khuôn mặt góc cạnh ràng, hình dáng ràng, có chút phù hợp quan niệm thẩm mỹ của người Đại Ngụy.

      Nhưng ở trong mắt nàng, soái ca.

      Mà soái nam nhân như vậy, sau này là người của nàng, cũng là tình lữ chung thân của nàng.

      Thường Nhuận Chi nghĩ vậy, cảm thấy mỹ mãn tựa đầu vào vai Lưu Đồng.

      Mà bước chân Lưu Đồng chưa từng dừng lại, cứ bước tới giường hỷ.
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :