1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 100: Say còn biết gì
      Editor: Bộ Yến Tử

      Beta: ThyToretto
      Ngụy Tử rất bất mãn thái độ của Thái tử phi với Thường Nhuận Chi, vừa ra khỏi phủ Thái tử liền oán giận.

      Thường Nhuận Chi :

      "Bất quá lời nàng ta có chút lọt tai, nhưng có ác ý, ngươi mất hứng cái gì?"

      Diêu Hoàng cũng :

      "Nghe người ta , người mang thai tính tình rất ổn định, dương quái khí. Chắc Thái tử phi cũng bị như vậy."

      "Mặc kệ nàng ta có phải như vậy hay , coi nàng ta như vậy cũng có gì tốt."

      Thường Nhuận Chi buông tiếng thở dài, quay đầu nhìn phủ Thái tử gần hoàng thành, :

      "Tả hữu sau này chúng ta cùng Thái tử phi lui tới cũng nhiều."

      Ngụy Tử nghi hoặc :

      "Sau này nương là Cửu Hoàng tử phi, Thái tử phi là chị dâu của ngài, sao có thể lui tới nhiều?"

      Thường Nhuận Chi mặc mặc, khẽ thở dài :

      "Thái tử phi muốn cùng ta lui tới, ta cũng nghĩ trộn cùng chỗ trong phủ Thái tử. Mặc dù là trục lý như thế nào? lui tới cũng là chuyện bình thường."

      Ngụy Tử còn muốn hỏi, Thường Nhuận Chi xua tay :

      "Được rồi, chuyện này đề cập tới, trở về ."

      Mặc dù Ngụy Tử tò mò, nhưng lời Thường Nhuận Chi nàng vẫn nghe, lúc này liền thành thành ngậm miệng, theo phía sau Thường Nhuận Chi.

      Nhưng mà cách phủ Thái tử xa lắm, Thường Nhuận Chi lại dừng bước chân.

      Đứng phía trước nàng là nam nhân, dường như gặp được Thường Nhuận Chi là điều rất kinh ngạc, lúc này mở to mắt nhìn nàng.

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ, ngẫm lại lúc này vừa đúng lúc hạ tiểu hướng, Thái tử về phủ, phụ tá tới cửa canh giờ, nhìn thấy Phương Sóc Chương nguyện trung thành ở cạnh Thái tử cũng có gì ngạc nhiên.

      Chẳng qua, trước lúc đại hôn, phu thê cũ gặp nhau ... Truyền ra sợ là được tốt.

      Thường Nhuận Chi lúc này xoay thân, tính toán đổi đường , Phương Sóc Chương dưới tình thế cấp bách lên tiếng gọi:

      "Chờ chút, Nhuận Chi!"

      Chân Thường Nhuận Chi cứng đờ, bước chân mại nhanh hơn.

      Nhưng mà đến cùng Phương Sóc Chương người cao bước dài, rất nhanh liền đuổi theo, chắn trước mặt nàng.

      Diêu Hoàng thấy tránh khỏi Phương Sóc Chương, lúc này liền cảnh giác đứng giữa và Thường Nhuận Chi.

      Ngụy Tử bất mãn hỏi:

      "Sao Phương đại nhân có thể cản đường nương nhà chúng ta? Rất có thể thống! Đây cũng phải hành vi của quân tử!"

      Phương Sóc Chương đối với hai nha hoàn hồi môn Diêu Hoàng và Ngụy Tử của thê tử nguyên phối cũng có chút ấn tượng, còn từng đoán qua, hai nha hoàn này có phải đưa cho hay . Sau đó thấy Thường Nhuận Chi tỏ vẻ, mới tiếp tục chú ý các nàng.

      Lúc này bị hạ nhân từng hầu hạ chính mình ngăn cản rồi quát lớn, dựa theo bản tính vốn có của Phương Sóc Chương, là nên phẫn nộ.

      Nhưng lại cáu kỉnh, hảo ngôn hảo ngữ :

      "Ta cùng nương các ngươi vài câu, chỉ vài câu thôi..."

      " vài câu hả? Nửa câu cũng được!"

      Thấy Phương Sóc Chương phóng thấp tư thái, Ngụy Tử nổi giận, :

      "Lúc ấy nương nhà ta muốn nhiều mấy câu cùng Phương đại nhân, chẳng phải ngài kiên nhẫn quay đầu bỏ , tới tiểu viện của Mi di nương hả? tại trái lại muốn cùng nương nhà ta mấy câu, dựa vào cái gì nương nhà ta phải đáp ứng ngươi? nương nhà ta lại nợ ngươi."

      Thường Nhuận Chi nhíu đầu mày:

      " tới chuyện này làm gì? Chuyện cũ kỹ."

      Chuyện cũ lâu năm...

      Phương Sóc Chương cười chua sót, mới qua bao lâu, tựu thành chuyện cũ lâu năm?

      "Nhuận Chi..."

      "Phương đại nhân tự trọng!"

      Diêu Hoàng đánh gãy :

      "Khuê danh của nương nhà ta, phải Phương đại nhân có thể kêu. Truyền ra ngoài, ngài đây là tiết độc hoàng gia!"

      Mặt Phương Sóc Chương trận xanh trận trắng.

      Thường Nhuận Chi lui về sau hai bước, nhàn nhạt :

      "Phương đại nhân muốn ngăn cản đường của ta sao?"

      "Ta chỉ muốn cùng ngươi mấy câu..."

      "Ta và Phương đại nhân cái gì để ."

      Thường Nhuận Chi bình tĩnh :

      " hòa ly, Phương đại nhân vì sao buông tha ta, cũng buông tha chính ngươi?"

      cũng muốn buông tha chính mình, tâm tâm niệm niệm tới nàng nữa, nhưng làm được...

      "Ngươi, ngươi có nhận được thư ta viết cho ngươi ?"

      Phương Sóc Chương yên hỏi.

      Thường Nhuận Chi nhíu mày, Ngụy Tử lắm mồm xen vào:

      "Thư mà Phương đại nhân gửi cho nương đều là nô tì thu, nương xem qua, nô tì đốt hết rồi!"

      Ngụy Tử đúng lý hợp tình, mặt Phương Sóc Chương bắt đầu trở nên vặn vẹo.

      Lúc nãy Diêu Hoàng và Ngụy Tử vô lễ với , có thể nhịn. Nhưng khi nghe thấy nha hoàn này đốt thư của , nhịn được nữa, hung cắn chặt răng mới phát tác:

      "Vì sao đốt thư của ta?"

      Vẻ mặt lúc này của Phương Sóc Chương có chút dọa người, Ngụy Tử khỏi nuốt nước miếng rút lui bước.

      Thường Nhuận Chi :

      "Đốt thư của Phương đại nhân, Phương đại nhân phải luôn biết sao? Sao lại có nghi vấn này chứ? Thư là ta cho đốt, Phương đại nhân phát hỏa với nha hoàn của ta làm gì?"

      Ngữ khí của Thường Nhuận Chi vẫn như cũ nhàn nhạt.

      Lúc trước chưa hạ Thánh chỉ tứ hôn, mỗi ngày Phương Sóc Chương đều viết phong thơ cho nàng.

      Sau khi chỉ hôn, Phương Sóc Chương vẫn còn tiếp tục viết thư, chính là mịt mờ chút, tần suất cũng ít .

      Tiểu Hàn thị việc này với Thường Nhuận Chi, cảm thấy mấy thứ này tốt cho người ta biết, cho nên sau đó phủ An Viễn hầu tiếp được thư của Phương Sóc Chương, đều từ tiểu Hàn thị xử lý.

      Đừng Thường Nhuận Chi, chính là Ngụy Tử cũng có cơ hội nhìn đến này tín.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy tiểu Hàn thị xử lý việc này là theo lý thường, căn bản đem việc này để ở trong lòng.

      Ai biết thư Phương Sóc Chương viết cái gì?

      Chẳng sợ viết gì đó, Thường Nhuận Chi cũng quan tâm.

      "Phương đại nhân muốn mấy câu, chỉ mấy câu. biết ta có thể hay chưa? Quý nhân như ngài có nhiều chuyện vội, ta cũng thiếu chuyện để làm. Ngài có thể tránh ra sao?"

      Lúc Thường Nhuận Chi đối mặt Phương Sóc Chương luôn rất đạm mạc, điều này làm Phương Sóc Chương cảm thấy vô lực.

      có chút mơ màng lui qua bên, Thường Nhuận Chi qua , lát sau xoay người lại, :

      "À đúng rồi, nghe Phương đại nhân hỉ lấy được lân nhi, còn có chúc mừng Phương đại nhân, hương khói truyền thừa, có người thừa kế."

      Phương Sóc Chương thấy căng thẳng, vừa nhìn, Thường Nhuận Chi xa.

      Phương Sóc Chương đứng ngốc tại chỗ, lặng im lâu, rồi như cây thịt biết , vào phủ Thái tử.

      Đần độn giải quyết xong xuôi chuyện xấu, đồng liêu mời ca múa tư đùa bỡn, cũng theo. Ngợp trong vàng son, đẩy chén hỏi chén, cánh tay ngọc cặp môi thơm... Chờ trở lại Phương phủ, bên người theo hai vũ cơ da trắng mỹ mạo.

      Trần Đông Mai chào đón, tươi cười mặt khi nhìn thấy hai vũ cơ cơ hồ nhịn được co rút.

      "Lão gia, hai vị này là..."

      Phương Sóc Chương uống say, giọng điệu hàm hồ:

      " đơn sao? Cho ngươi làm tỷ muội, rất nhiều tỷ muội..."

      Trần Đông Mai nhảy dựng, miễn cưỡng ổn định tâm thần cho người mang hai vũ cơ xuống, chính mình tự tay giúp đỡ Phương Sóc Chương trở về phòng.

      đường Trần Đông Mai nghĩ chuyện này, giọng với Phương Sóc Chương:

      "Lão gia, ca nhi của Mi di nương sinh bệnh, ngài muốn nhìn cái ?"

      Phương Sóc Chương ha ha cười:

      "Sinh bệnh? Bệnh thực hay là bệnh giả hả? theo Mi nhi liền sinh bệnh, nếu phải bị khắc, chính là Mi nhi chiếu cố nó tốt. Nếu bệnh nữa, cũng đừng để nó bên cạnh Mi nhi ... Ngươi nuôi ? Ai nuôi phải như nhau à..."

      Trần Đông Mai còn chưa phản ứng kịp, biết nên vui hay nên giận, Phương Sóc Chương nhào vào giường, vù vù Đại Thụy ( ngủ).
      MinhangChris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 101: Báo ứng

      Editor: Bộ Yến Tử

      Beta: ThyToretto

      Trần Đông Mai cởi giày cho , lệnh cho tiểu nha hoàn lấy nước, lau mặt và tay cho , rồi mới trút bỏ ngoại bào, đắp chăn lên.

      Suy nghĩ lát, Trần Đông Mai tới Yến Quy viện của Tô Nguyên Mi.

      Từ sau khi Tô Nguyên Mi sinh non, liên tục ốm đau nằm giường.

      Trước đó nàng bị Phương Sóc Chương giam lỏng trong Yến Quy viện, chỉ cảm thấy bị bó trói tay chân. Mặc dù Phương gia như cũ có người của nàng, nhưng ràng trình độ trung tâm giảm xuống rất nhiều.

      Mặc dù áo cơm thiếu, Tô Nguyên Mi vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.

      Lúc này kỳ thực cửa viện bỏ lệnh khóa, Tô Nguyên Mi dỗ nhi tử ngủ, nhìn ngọn nến xuất thần.

      Nghe nha hoàn bẩm báo Trần di nương đến, nàng suy nghĩ, vẫn cho người mời nàng ta vào.

      Mặt ngoài thấy Trần Đông Mai và Tô Nguyên Mi hòa khí, nhưng trong thầm đều có tiểu tâm tư riêng.

      Cứ như việc Tô Nguyên Mi bây giờ bị thất sủng, nhưng Trần Đông Mai vẫn muốn đắc tội nàng.

      "Tô tỷ tỷ còn chưa ngủ sao?"

      Trần Đông Mai cười sải bước vào phòng, nhìn quanh chút:

      "Ca nhi ngủ rồi sao?"

      "Ngủ rồi."

      Tô Nguyên Mi đáp, tiếp đón Trần Đông Mai ngồi, cho nha hoàn dâng trà, hỏi:

      "Canh giờ này, sao Trần muội muội còn tới đây?"

      Trần Đông Mai thở dài, :

      "Lão gia vừa mới trở về, muội muội vừa hầu hạ lão gia ngủ."

      Mắt Tô Nguyên Mi tối chút, Trần Đông Mai biết nàng nghĩ cái gì, liền giải thích:

      "Lão gia ca múa tư đùa bỡn, thời điểm trở về uống say đến còn biết gì, còn mang về hai hồ mị tử."

      Mặt Tô Nguyên Mi biểu cảm:

      "Dẫn hai nữ nhân trở về? Lão gia muốn an bài các nàng ra sao?"

      Trần Đông Mai :

      "Lão gia cho chúng ta làm tỷ muội ..."

      Trần Đông Mai chua sót cười:

      "Ý tứ này phải rất ràng sao?"

      Tô Nguyên Mi chuyện.

      Trần Đông Mai nhìn vẻ mặt của nàng, vẫn tàng trụ, :

      "Muội muội với lão gia rồi, Ca nhi bị bệnh, nhường lão gia đến xem xem. Nhưng lão gia ..."

      Thấy ánh mắt Tô Nguyên Mi dời qua, Trần Đông Mai tiếp:

      "Lão gia , biết Ca nhi là bệnh hay là giả bệnh, nếu Ca nhi ba ngày hai đầu bệnh tật, là Tô tỷ tỷ khắc Ca nhi, hoặc là Tô tỷ tỷ chiếu cố Ca nhi tốt. Nghe ý tứ của lão gia, nếu Ca nhi lại sinh bệnh, lão gia để Tô tỷ tỷ nuôi dưỡng Ca nhi."

      Nhất thời mắt Tô Nguyên Mi lên hung quang:

      " cho ta nuôi Ca nhi, để ai nuôi?!"

      Trần Đông Mai xấu hổ:

      "Lão gia lời say, để ta nuôi, phía sau lại thêm câu 『 ai nuôi phải đều giống nhau 』, nhưng mà biết ý lão gia là gì nữa."

      Tô Nguyên Mi ngẩn ra, rồi sau đó đột nhiên nở nụ cười, cười đến rơi nước mắt.

      "Tô tỷ tỷ, ngươi đây là..."

      Trần Đông Mai có chút hồ đồ, khuya như vậy lại nghe được tiếng cười của Tô Nguyên Mi càng cảm thấy □ người.

      "Trần muội muội còn nhớ , lúc ấy ta vừa có thai, với lão gia, sinh hạ hài tử, ghi tạc danh nghĩa thái thái?"

      Khóe miệng Tô Nguyên Mi khẽ nhếch, mắt lộ ra trào phúng:

      "Lời này của lão gia, là muốn cùng ta tính nợ cũ... Nếu phải đề nghị này, chỉ sợ thái thái hòa cách."

      Vốn Phương Sóc Chương cực kì coi trọng cái thai này của Tô Nguyên Mi, bất quá Tô Nguyên Mi vừa nhấc lên câu, Phương Sóc Chương liền kế hoạch nhường Thường Nhuận Chi nhận thứ tử nữ làm đích tử nữ, nuôi dưới danh nghĩa của nàng.

      Nhưng hôm nay, nàng sinh non nhi tử nối dõi tông đường cho Phương Sóc Chương, đến nay Phương Sóc Chương cũng thèm tới Yến Quy viện nhìn nàng lần, cứ cách hai ngày cho người ôm nhi tử tới cho nhìn cái, từ lúc ôm nhi tử ra khỏi Yến Quy viện đến lúc đưa về, chưa bao giờ vượt qua nửa canh giờ.

      Bây giờ nàng ra tháng, tên của nhi tử, Phương Sóc Chương cũng thèm đặt.

      căn bản coi trọng đứa con trai này.

      Tô Nguyên Mi nghĩ, lại khỏi ha ha phá lên cười.

      Trần Đông Mai thấy nàng cười đến bi thương, trong lúc nhất thời lòng cũng có chút lưu luyến. Cảm giác đồng bệnh tương liên du nhiên nhi sinh.

      "Tô tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều, hảo hảo dưỡng Ca nhi mới là chuyện đứng đắn."

      Trần Đông Mai cúi đầu câu, suy nghĩ hồi lâu lại :

      "Chuyện của thái thái lúc trước... Sau này chúng ta cũng đừng nữa. Bây giờ, thân phận thái thái giống như trước..."

      Khóe mắt Tô Nguyên Mi cười ra lệ, nghe vậy tiếp lời:

      "Đúng vậy, nhân gia hòa ly, chức lại đặt lên càng cao... Lão gia nhất định ảo não rồi hối hận . A, giữ được tâm của thái thái, có quan hệ gì tới chúng ta? Kém cạnh với Cửu Hoàng tử, trở về chỉ biết phát giận lên chúng ta."

      Trần Đông Mai biết gì, chỉ có thể trầm mặc.

      lâu sau, Tô Nguyên Mi trắc trắc câu:

      "Mệnh nàng cũng tốt ."

      Trần Đông Mai cảm thấy Tô Nguyên Mi có chút đáng sợ, nghĩ chuyện nàng muốn cũng xong, đứng dậy :

      "Đêm khuya, Tô tỷ tỷ sớm chút nghỉ ngơi . Muội muội về trước."

      Tô Nguyên Mi nhàn nhạt đáp, cũng quan tâm nàng, từ khi nàng rồi, liền để nha hoàn đưa lời của nàng đều câu.

      Ra khỏi Yến Quy viện, nha đầu bên người Trần Đông Mai nhịn được, oán giận với Trần Đông Mai:

      "Mi di nương đúng là xem mình như chủ tử, cũng nhìn tình cảnh tại của nàng ta ... Lão gia thèm gặp nàng ta, nàng ta còn làm bộ làm tịch."

      Trần Đông Mai bĩu môi:

      "Nàng ta đây là bỏ xuống được cái giá... Vốn tưởng rằng thái thái mất, đương gia chủ mẫu trong phủ do nàng ta làm, kết quả nghĩ tới lão gia đem quyền quản gia giao cho lão ma ma, sau khi lão ma ma , lại giao cho ta. Nàng ta xem ta thuận mắt mới là lạ. phải nhi, nàng ta còn ghen tị thái thái trước."

      Nha hoàn vội hỏi:

      "Vậy di nương cũng cần thiết nhường nàng ta, đó là lãng phí nàng ta, nàng ta chịu cũng phải chịu?"

      "Vậy được."

      Đầu óc Trần Đông Mai rất thanh tỉnh:

      "Lão gia lại xa nàng ta, nhưng nàng ta còn có lão thái thái làm chỗ dựa, còn có con trai chống lưng."

      Trần Đông Mai thở dài, sờ sờ bụng mình:

      "Ta cũng muốn có thể giống như nàng ta, sinh nhi nửa nữ, để nửa đời sau mình có thể dựa vào, ta thấy đủ rồi."

      đến đây, Trần Đông Mai dừng lát, :

      "Gần đây khẩu vị của Chúc Thi có phải tốt hay ? Hai ngày trước nàng có với ta, thấy người mệt mỏi, có tinh thần, ăn cái gì cũng vô. Mời đại phu nhìn nàng cái ."

      Nha hoàn lên tiếng, đỡ Trần Đông Mai trở về.

      Ngày thứ hai Trần Đông Mai quả thực mời đại phu, xem mạch cho hảo tỷ muội Chúc Thi cùng nhau lớn lên từ , đồng dạng là thiếp thất của Phương Sóc Chương.

      Kết quả là Chúc Thi có mang.

      Trần Đông Mai thấy có chút phức tạp, cười chúc mừng Chúc Thi.

      Mắt Chúc thi căng thẳng, kéo tay Trần Đông Mai lắp bắp :

      "Đông Mai tỷ, sao, làm sao đây... Mi di nương có phải hay , có phải hay hại ta?"

      Trần Đông Mai phản nắm giữ tay nàng, hít hơi sâu :

      "Nàng tại ốc còn mang nổi mình ốc, chỗ nào làm hại ngươi? Yên tâm, có ta ở đây, để ngươi có việc."

      Chúc Thi vẫn yên:

      "Từ trước nàng còn có thể xuống tay với thái thái, ta cũng, ta cũng bên giúp ... Ta, ta có phải hay gặp báo ứng? Có phải lúc sinh hài tử chết hay ?"

      Đối mặt với bộ dáng khủng hoảng của Chúc Thi, Trần Đông Mai chỉ có thể cúi đầu trầm mặc.

      Nếu bên bỏ đá xuống giếng, trừ bỏ Chúc Thi, làm sao lại có phần của nàng trong đó chứ?
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 102: Khúc nhạc dạo

      Editor: Bộ Yến Tử

      Beta: ThyToretto

      Phương gia lại có việc vui, ở bên này Thường Nhuận Chi cũng nghe đầy lỗ tai.

      Ngụy Tử vẫn ấm ức chuyện ngày đó Phương Sóc Chương cản đường Thường Nhuận Chi, vừa vặn biết việc này, liền chạy tới trước mặt Thường Nhuận Chi .

      Thường Nhuận Chi đương nghe chuyện xưa, trả lời:

      " còn rất bận."

      Cũng phải sao, tiểu thiếp vừa sinh nhi tử, lại có thêm tiểu thiếp mang thai ...

      Ngụy Tử bĩu môi, :

      "Phương đại nhân vốn là người xuất thân hàn môn, tại thiếp có, nữ nhân thứ xuất cũng có, sau này lại muốn cưới thê tử nhà mẹ đẻ có quyền thế, sợ là dễ dàng như ý."

      Thường Nhuận Chi cười cười, tay ngừng, ánh mắt còn nhìn chằm chằm đoan chính sinh tuyên bày biện bàn, bút hoa chộp lấy Kinh Phật.

      Ngụy Tử thấy nàng quan tâm việc này, cũng nhắc lại, lặng lẽ lui ra.

      Chờ sau giờ Ngọ Thường Nhuận Chi ngủ trưa, Ngụy Tử ngầm kéo Diêu Hoàng :

      "Diêu Hoàng tỷ, tỷ ... Nếu Phương đại nhân còn chưa từ bỏ ý định làm sao đây?"

      Diêu Hoàng :

      " còn có thể chưa từ bỏ ý định? Tội danh quấy rầy Hoàng tử phi gánh nổi."

      Ngụy Tử tiếp lời:

      "Vậy cũng chừng! Có số người cũng phải là sắc đảm che trời á."

      Ngụy Tử lẩm bẩm:

      " ngăn cản đường nương vài lần, lần trước còn hung ta."

      "Đó là do ngươi xông lên."

      Diêu Hoàng bất đắc dĩ đẩy trán nàng, :

      "Được rồi, ngươi đừng nghĩ cái này lòng thanh thản, nương có chừng mực."

      Ngụy Tử gật đầu, lại hỏi Diêu Hoàng:

      "Tỷ xem... Tâm của nương với Phương đại nhân, bỏ xuống lúc nào vậy? Ta thấy trong dĩ vãng, nương đối Phương đại nhân là hảo, cả người lẫn trái tim đều cho . thu hồi thu hồi ... Ta còn thấy có điểm chân thực."

      Diêu Hoàng buồn cười, :

      "Từ lúc nương muốn hòa ly, ngày này đều qua gần năm. nương và Phương đại nhân tổng cộng ở chung bất quá hai năm thời gian, cũng phải cảm tình vào sinh ra tử gì hết, sao có thể thu trở lại? Huống chi Phương gia kia bỏ mặc ngương chúng ta, tâm nương lạnh phải chuyện bình thường sao? Ai đáng giá gấp gáp chịu ngược?"

      " cũng phải."

      Ngụy Tử hấp hấp cái mũi:

      "Phương đại nhân lớn lên đẹp mắt, nhưng Cửu Hoàng tử cũng kém. Trọng yếu nhất là, Cửu Hoàng tử còn có tiểu thiếp có nữ nhân. nhương chúng ta gả tới đó, xác định sống tốt hơn rất nhiều những ngày ở Phương phủ."

      "Đó là nhất định."

      Diêu Hoàng khẳng định tiếng, với Ngụy Tử:

      "Được rồi, nghỉ ngơi , lát nương nên dậy."

      Hai ngày sau, phủ Thái tử truyền đến tin tức, là tân nữ quan đến, để Thường Nhuận Chi qua gặp mặt.

      Thường Nhuận Chi liền phủ Thái tử.

      Nữ quan mới tới họ Mạc, mắt Thường Nhuận Chi tối sầm lại.

      Giải quyết việc chung cùng Mạc nữ quan xong, Thường Nhuận Chi lại tới chỗ Thái tử phi ngồi lát, sau đó cáo từ, trực tiếp Lại bộ dỡ chức.

      Tiếp đãi nàng, là tiểu quan nàng gặp lần đầu ở Lại bộ, rồi dẫn nàng phủ Thái tử.

      Tiểu quan tự nhiên cũng biết thân phận tương lai của nàng là Hoàng tử phi, tiếp đón càng thêm ân cần.

      Thường Nhuận Chi nghe mấy lời khen tặng, mặt vẫn duy trì mỉm cười nhàn nhạt.

      Chờ thủ tục xong xuôi, nàng chính thức dỡ xuống chức vị nữ quan, Thường Nhuận Chi cảm thấy thoải mái ít.

      Tiểu quan tiễn nàng đoạn xa Lại bộ mới vừa lòng quay lại, Diêu Hoàng cười :

      "Vị đại nhân kia cũng nhiệt tình."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.

      "Ngụy Tử."

      Nàng khẽ gọi nha hoàn lại gần, :

      "Phủ Thái tử mới tới nữ quan họ Mạc, ngươi hỏi thăm chút có phải có quan hệ gì với phủ Phụ quốc công hay . Nhớ kỹ, đừng để người nhận thấy."

      Ngụy Tử vội vàng đáp ứng, Diêu Hoàng mở to hai mắt nhìn Thường Nhuận Chi, chủ tớ hai người nhìn nhau lúc, lát sau mới chuyền dời tầm mắt.

      Danh hào mật thám của Ngụy Tử cũng phải thổi phồng, bất quá hai ngày, liền hỏi thăm được thân phận Mạc nữ quan tới cho nàng biết.

      "Quả đúng là có quan hệ họ hàng với phủ Phụ quốc công đó, bất quá là bà con xa, dường như là mới tới kinh thành mùa hạ năm nay."

      Ngụy Tử giọng với Thường Nhuận Chi:

      "Người phủ Phụ quốc công đưa nàng ta tới phủ Thái tử làm nữ quan, là do Mạc nhũ nhân ở giữa vun vào, Thái tử gia chuẩn."

      Dừng chút, Ngụy Tử :

      "Hình như Thái tử phi hề thân cận với vị Mạc nữ quan này."

      Diêu Hoàng :

      "Có thể thân cận mới là lạ, đó là thân thích của Mạc nhũ nhân."

      Ngụy Tử thở dài:

      "Mọi chuyện trong phủ Thái tử cũng phức tạp, ngay cả nha hoàn vẩy nước quét nhà, cũng muốn giảng bối cảnh luận tư lịch ... Nhìn mà đau đầu."

      Thường Nhuận Chi bật cười:

      "Người trước cửa nhà Tể tướng còn là quan thất phẩm, huống chi người làm việc trong phủ Thái tử?"

      Ngụy Tử bĩu môi, rất là khinh thường.

      Thường Nhuận Chi mở nàng, giọng hỏi Diêu Hoàng:

      "Mạc nữ quan kia... Ngươi thấy sao?"

      Diêu Hoàng nhíu mày, lúc lâu sau mới :

      "Ngày ấy nô tì nhìn Mạc nữ quan, cảm thấy ánh mắt nàng ta vừa vừa sâu, là người có dã tâm. Càng sâu tới... biết nô tì có phải bị tâm lý của mình ảnh hưởng hay , luôn cảm thấy khi Mạc nữ quan chuyện với nương, ánh mắt lúc nhìn nương có chút đối địch."

      Thường Nhuận Chi nhàng vuốt ve ngón tay mình, nửa ngày sau mới trả lời:

      "Ngươi cũng cảm thấy như vậy?"

      " nương lúc đó cũng cảm giác được?"

      Diêu Hoàng vội hỏi.

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, chần chờ lát:

      "Sau khi ta nghe nữ quan kia họ Mạc, mới có chút đề phòng nàng ta. Cũng biết có phải giống như ngươi nghĩ , bị tâm lý ảnh hưởng, cảm giác mấy khách quan."

      Diêu Hoàng suy nghĩ lúc lâu, :

      "Mặc kệ Mạc nữ quan kia có ý định gì với nương, tóm lại nàng ta ảnh hưởng gì lớn tới chúng ta là được. nương rời khỏi phủ Thái tử, cũng cần tiếp tục quản chuyện phủ Thái tử. Mắt thấy vài ngày nữa tới đại hôn của nương rồi."

      Nhắc tới chuyện đại hôn, Thường Nhuận Chi cũng có chút khẩn trương, mặt đỏ lên.

      Diêu Hoàng thấy nàng thẹn thùng, lòng lại rất vui mừng:

      " nương hảo hảo chuẩn bị gả, thời gian ở lại Hầu phủ nhiều lắm."

      "Đúng vậy..."

      Thường Nhuận Chi cảm than tiếng, tự đáy lòng :

      "Kỳ thực lúc trước khi hòa ly, ta còn nghĩ, nếu có thể ở lại trong phủ cả đời, cũng có thể xem là cái đường ra. Nhưng nghĩ tới, thời gian bất quá năm..."

      Diêu Hoàng ôn nhu :

      "Đó là do nương và Cửu Hoàng tử có duyên phận."

      Mặc dù chính xác là do lão thái thái dật dây, nhưng nàng và Lưu Đồng gặp gỡ, phải có người cố ý an bài.

      Lại tiếp, cũng là duyên phận.

      Thường Nhuận Chi cười cười, từ đây gác chuyện phủ Thái tử và Phương gia qua bên, quan tâm tới, toàn tâm toàn ý an tâm chờ gả.

      Vì có thể lấy tư thái tốt nhất ngày mùng năm tháng chạp xuất giá, Thường Nhuận Chi tự mình làm chút mặt nạ để dùng.

      Phấn Trân châu trộn chung với sữa bò và lòng trắng trứng, khuấy đều, nhìn quái dị.

      Sau khi Tiểu Hàn thị hỏi qua, quan sát hai ngày, cảm thấy mặt Thường Nhuận Chi giống như lại trắng ra, cũng thử học phương pháp làm của Thường Nhuận Chi.

      Hiệu quả tự nhiên là tốt vô cùng.

      Cho nên còn mấy ngày nữa là tới mùng năm tháng chạp, nụ cười mặt tiểu Hàn thị chưa bao giờ ngừng lại.

      Rất nhanh, mùng năm tháng chạp cũng đến.
      MinhangChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 103: Sơ ngũ

      Editor: Bộ Yến Tử

      Beta: ThyToretto

      Mấy ngày trước tuyết cứ rơi liên miên, tiểu Hàn thị còn lo lắng sơ ngũ ngày ấy trời tốt.

      Ai biết đến sơ tứ trễ, tuyết lại rơi thưa thớt.

      Đợi đến sơ ngũ sáng sớm, bầu trời dần sáng sủa, tiểu Hàn thị liên tục chú ý tình huống thời tiết phát , hôm nay là ngày vạn lý trời quang, thiên thượng thấy mảnh bông tuyết.

      Hôn lễ tổ chức lúc hoàng hôn, do nam nữ song phương đều phải hôn đầu (hôn nhân lần đầu), cho nên hạng mục công việc đêm tân hôn cũng ít , cũng cần thiết để người ta cẩn thận dạy lần.

      Bất quá buổi sáng tiểu Hàn thị vẫn tới đây, lúc Thường Nhuận Chi vội tới thỉnh an bà, mịt mờ để nàng vào ban ngày ngủ nhiều lát, miễn cho buổi tối có tinh lực.

      Mặt Thường Nhuận Chi đỏ bừng lên, kiên trì hầu hạ tiểu Hàn thị rửa mặt chải đầu, theo bà tới tiểu viện lão thái thái.

      Hôm nay tinh thần lão thái thái cũng rất chấn hưng, thay đổi thân đồ mới, lúc này đoan ngồi ghế, đợi Thường Nhuận Chi phát biểu.

      Thường Nhuận Chi cung kính ngồi quỳ tại bên nghe.

      Những lời này, lần đầu nguyên chủ gả tới Phương gia cũng nghe qua.

      Mà khi đó tâm tư nguyên chủ chỉ đặt người hôn phu tương lai, lão thái thái cái gì, ấn tượng của nàng rất mơ hồ, lại nhớ được cái khác.

      tại Thường Nhuận Chi, lại cẩn thận đem những lời mà lão thái thái nhất nhất nghe đầy đủ.

      đến lúc sai biệt lắm, duy độc nửa đoạn sau, lão thái thái càng trịnh trọng chút.

      "Đây là lần gả thứ hai của ngươi, lần đầu lập gia đình như ý, có thể hòa ly tái giá. Bây giờ là gả lần hai, gả vào Hoàng gia, nếu lại như ý, cũng thể hòa ly lần nữa. Thường gia có thể cần thể diện này, nhưng Hoàng gia bỏ qua."

      Lão thái thái ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt lợi hại:

      "Cho nên, sau này sống thế nào, cần nhờ vào chính ngươi."

      Thường Nhuận Chi thấp giọng xác nhận.

      "Hôn nhân, hợp hai họ chi hảo, muốn sống qua ngày như ý, cũng dễ dàng."

      Lão thái thái lẳng lặng nhìn Thường Nhuận Chi, khuôn mặt uy nghiêm thay đổi, trong mắt lại có chút lo lắng:

      "Ngươi có còn nhớ, sau khi ngươi hòa ly trở về, bắt đầu đến bên cạnh ta, ta cùng ngươi ?"

      Thường Nhuận Chi nghĩ chút, gật đầu :

      "Cháu nhớ được. Lão thái thái , đại tỷ tỷ sống tốt, là vì số phận nàng tốt, cũng hiểu được kinh doanh; nhị tỷ tỷ sống tốt, là nàng nhìn vị trí của mình, hiểu cách tính toán. Lão thái thái lấy chuyện này để cháu tự mình nghĩ, vì sao đến bước đường hòa ly này..."

      Lão thái thái thấy Thường Nhuận Chi vẫn nhớ được lời bà lúc trước, thập phần cao hứng.

      Bà vẫy tay với Thường Nhuận Chi, ý bảo nàng đến bên người, kéo tay nàng tinh tế đánh giá phen, cảm khái :

      "Ngươi trưởng thành..."

      Thường Nhuận Chi cúi đầu, :

      "Có lão thái thái chỉ điểm, mẫu thân chiếu cố, nếu cháu vẫn có chút tiến bộ, tự mình cũng còn mặt mũi đến gặp lão thái thái."

      "Như vậy tốt lắm."

      Lão thái thái nhàng vỗ vỗ tay nàng, vui mừng :

      "Nhìn ngươi bây giờ trầm ổn nội liễm, sau này ngươi gả cho người ta, ta cũng cần thay ngươi lo lắng cái gì."

      "Lão thái thái đừng mặc kệ cháu , cháu nếu có việc gì khó, còn phải trở về hỏi ý kiến lão thái thái đó."

      Thường Nhuận Chi làm nũng, lão thái thái mím môi nở nụ cười:

      "Được, có chuyện gì, cứ việc trở về, nơi này tóm lại vẫn là nhà ngươi."

      Thường Nhuận Chi nghe thấy chữ "Nhà", hốc mắt lại đỏ lên.

      Tiểu Hàn thị ở thấy vậy, vội :

      "Êm đẹp, sao lại khóc nhè?"

      Lão thái thái cũng nhìn nàng.

      Thường Nhuận Chi ngượng ngùng khịt khịt mũi, buồn bã :

      " có gì, chỉ là, chỉ là luyến tiếc..."

      Thường Nhuận Chi cảm thấy mình rất may mắn, có được người nhà như vậy.

      Liên tục nghe , cao môn nhà giàu có rất nhiều điều xấu xa, vừa lúc biết mình xuyên qua thành thứ nữ Hầu phủ, mặc dù trong trí nhớ cho nàng biết, đích mẫu của nàng, là người tốt, nhưng nàng vẫn yên tâm, sợ có chỗ nào đó mà nàng biết vẫn tồn tại điều xấu xa.

      Bây giờ trôi qua năm, những hoài nghi mà nàng từng nghĩ, đều có thể ném .

      Tiểu Hàn thị bị nàng cảm nhiễm, hốc mắt cũng đỏ.

      Lão thái thái kinh duyệt nhiều chuyện, thấy vậy cười :

      "Còn chưa tới thời điểm người đón dâu tới mà, chờ lúc Nhuận Chi bái biệt phụ mẫu trưởng bối, xuất giá, các ngươi khóc cũng muộn."

      Thốt ra lời này, tiểu Hàn thị và Thường Nhuận Chi tự chủ được nở nụ cười.

      "Lão thái thái!"

      Tiểu Hàn thị ra vẻ ủy khuất :

      "Con dâu và Nhuận Chi là thương tâm, ngài thốt ra lời này, giống như hai người chúng ta diễn trò vậy đó."

      Lão thái thái mỉm cười, trêu ghẹo tiểu Hàn thị vài câu, chuyển ánh mắt qua mặt Thường Nhuận Chi.

      "Mặc dù gả lần hai, nhưng ngươi cũng cần hạ thấp vị trí của mình. Gả vào Hoàng gia, nhìn rất vinh quang, kỳ thực có rất nhiều xót xa cùng bất đắc dĩ. Nếu như gả được tốt, còn có chút hy vọng; nhưng nếu như gả tốt, cũng chỉ có thể chịu đựng mà sống. Ngươi học Đại tỷ tỷ ngươi nhiều chút, sau này thân là Hoàng tử phi, cùng các vương phi và Hoàng tử phi khác ở chung, phải hiểu được khiêm nhường và lễ nhượng, cũng biết cách nhường nhịn và thoái nhượng. Ngươi ra ngoài, đơn giản đại biểu cho thể diện Cửu Hoàng tử, còn đại biểu cho thể diện của phủ An Viễn hầu chúng ta, bất luận như thế nào, cần chủ động bắt nạt người, cũng để người ta tới bắt nạt, biết chưa?"

      Thường Nhuận Chi trịnh trọng đáp:

      "Cháu ghi nhớ trong lòng."

      Từ trong viện của lão thái thái ra, tiểu Hàn thị liền thúc giục nàng trở về ngủ tiếp.

      "Phải tới giờ Dậu mới đón dâu, chúng ta cũng thể ở cùng. Chờ sau khi ngươi dùng ngọ thực, sai biệt lắm cũng nên kiểm kê đồ cưới lại lần cuối cùng, nâng đồ cưới xuất môn. Rồi sau đó lại chờ người đón dâu tới đón thân."

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ :

      "Mẫu thân, lúc này để con về ngủ, làm sao con ngủ được..."

      "Ngủ được cũng nhắm mắt lát."

      Tiểu Hàn thị cười :

      "Bằng buổi tối làm sao có tinh thần ứng phó?"

      "Mẫu thân!"

      "Hảo hảo, trêu ghẹo ngươi, mau trở về thôi."

      Tiểu Hàn thị ha ha cười, đuổi Thường Nhuận Chi rồi, bà cũng muốn vội vã hoàn thành công việc ngày hôm nay, toàn bộ quá trình đưa gả đều phải xem lại lần, như thế này các tân khách liền sắp tới cửa.

      Mặc dù phải lần đầu gả nữ nhi vào Hoàng gia, nhưn đến hôm nay, tiểu Hàn thị vẫn bận tối mày tối mặt, hoàn toàn có cảm giác vô cùng thuần thục.

      Cũng may có Thường Mộc Chi chạy tới hỗ trợ bà quản lý.

      Triệu Thanh Dao mang thai, ở bên trợ thủ.

      Thường Mộc Chi hỏi nàng:

      "Bằng đệ đưa đồ gả mới qua chưa? Như thế này xuất môn nên trước tiếng."

      Triệu Thanh Dao gật đầu :

      "Số đo lấy rồi, phu quân thử xuyên qua rất vừa người, có vấn đề."

      Tiểu Hàn thị lại :

      "Mộc Chi, ngươi đến xem danh sách tân khách yến hội, ta tới trước thống nhất an bài số ghế, ngươi nhìn thử xem có chuyện gì ổn hay ."

      Sau khi Thường Mộc Chi tiếp nhận lật phiên, nhíu mày :

      "Mẫu thân, nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu này, vẫn là an bài đến bàn họ Mạc thôi, chúng ta và bà ta cũng thân cận."
      MinhangChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 104: Thứ nữ

      Editor: Bộ Yến Tử

      Beta: ThyToretto

      Tiểu Hàn thị vừa nhận lấy nhìn thử, có chút hồ đồ:

      "Nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu phải tỷ muội với tam thái thái phủ Trấn Quốc công sao? Ta nghĩ các nàng quan hệ gần, cho nên an bài các nàng ở cùng nơi. Có vấn đề hả?"

      Mặt Thường Mộc Chi có chút trầm, :

      "Tam thái thái phủ Trấn Quốc công là đích mẫu của hôn phu Thấm Chi, chúng ta đương thân thích đợi, an bài bà ta ngồi vị trí thân cận chủ | bàn tiệc ngược lại cũng có gì ổn. Nhưng nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu kia, thường ngày có lui tới thân cận với chúng ta, làm gì cất nhắc bà ta như vậy."

      Tiểu Hàn thị nghe thấy trong lời Thường Mộc Chi có chút vui, đến cùng cũng là nữ nhi của mình, lúc này liền biết Thường Mộc Chi có chuyện gì đó gạt bà.

      "Ở trước mặt mẹ ruột của ngươi, ngươi còn che dấu cái gì chứ?"

      Tiểu Hàn thị tức giận :

      "Nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu kia có chỗ nào đắt tội ngươi hả? Ngươi nhanh ràng cho mẫu thân."

      Thường Mộc Chi mím môi trầm mặc, Triệu Thanh Dao ở bên khuyên nhủ:

      "Vương phi có tâm gì, cứ với thái thái, đừng để trong lòng buồn mình. Thái thái biết, còn có thể đưa ra chủ ý cho Vương phi phải sao?"

      Triệu Thanh Dao nghĩ có lẽ Thường Mộc Chi e ngại nàng ở đây, tiện , xong lời này liền tìm cớ tránh .

      "Được rồi, tại chỉ có chúng ta, ngươi , nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu chỗ nào ổn?"

      Sắc mặt Tiểu Hàn thị trịnh trọng hỏi Thường Mộc Chi.

      Thường Mộc Chi than dài tiếng:

      "Kỳ thực cũng là ta lòng dạ hẹp hòi, đệ muội tránh như vậy, ngược lại ta có vẻ bài xích nàng..."

      " đứng đắn."

      Tiểu Hàn thị cười :

      "Đệ muội ngươi còn tới mức độ lượng như vậy."

      Thường Mộc Chi thành :

      "Mẫu thân cũng biết, trong khoảng thời gian này Vương gia ở trước mặt Thánh thượng được thích ?"

      "Ừ."

      Tiểu Hàn thị vuốt cằm.

      "Lúc trước rất nhiều người đều nghĩ cách muốn cùng ta và vương phủ nhấc lên quan hệ, những người này, ứng phó lại thể nào nổi, ứng phó bằng lời, ta lại sợ chọc phiền toái cho vương gia. Cho nên, liên tục đều là dịu dàng thái độ có lệ."

      Thường Mộc Chi than tiếng:

      "Sau đó ta ngẫm lại cứ tiếp tục như vậy cũng được, nhân gia còn khi Thụy vương phủ chúng ta | đắc thế, liền coi ai ra gì ... Cho nên sau khi cùng Vương gia thương lượng, tổ chức mấy tràng yến hội."

      Chuyện này tiểu Hàn thị cũng biết đến, phủ Thụy vương tổ chức yến hội, bà cũng hai lần.

      Thường Mộc Chi đến đây, sắc mặt càng thêm trầm:

      "Nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu mang nữ nhi nhà bà ta tới, dường như xem thấy ta, cứ tiếp tục chạy tới bên cạnh Vương gia, liên tục khen thứ nữ của bà ta ôn nhu hơn người. Thứ nữ đó còn tìm cơ hội trực tiếp cọ lên người Vương gia, sau đó cũng biết nàng ta dùng kế gì, lại ngã vào lòng Vương gia."

      Lúc này Tiểu Hàn thị trợn tròn mắt:

      "Vậy Thụy vương sao?"

      Sắc mặt Thường Mộc Chi tốt lên chút:

      "Vương gia , đỡ người bất quá là nhấc tay chi lao, nhị thái thái đừng quá cảm kích , trực tiếp đem câu kế tiếp của nhị thái thái đánh đổ."

      Tiểu Hàn thị nghe vậy cũng nhàng thở ra:

      "Như vậy phải rất tốt sao? Vương gia thèm để ý, các nàng cũng có cách."

      "Có cái gì tốt đâu."

      Thường Mộc Chi phiền chán :

      "Nếu cứ như vậy qua , ta cũng liền nhịn. Nhưng sau đó Vương gia trở về với ta, đường cũng có thể gặp thứ nữ phủ Văn Viễn hầu, thứ nữ kia liên tiếp đến ngẫu ngộ cái gì ... Vương gia mang ra đùa, ta nếu nghĩ ra biện pháp để thứ nữ kia đừng quấn quít lấy , vậy liền đem thứ nữ kia nạp vào cửa, cũng đỡ cho phải thành khối thịt béo cho người nhớ thương."

      Thường Mộc Chi xong phun ra ngụm trọc khí:

      "Ta tại nhìn thấy người phủ Văn Viễn hầu liền cảm thấy ghê tởm. Thứ nữ kia ta cũng gặp qua, là nương dè dặt cẩn trọng, có thể thấy được nàng ở dưới ánh mắt thủ hạ đích mẫu kiếm ăn, cũng dễ dàng. Thứ nữ xảy ra chuyện gì? phải bị ném cho người ta làm tiểu thiếp chịu giày xéo sao?"

      Tiểu Hàn thị nhíu mày:

      "Ngươi đồng tình thứ nữ kia? Đây thể được! Nàng ta sống như ý, vậy cũng có quan hệ tới ngươi, ngươi đừng có làm người hiền lành, nhường Thụy vương nạp nàng ta vào cửa."

      "Sao có thể chứ."

      Thường Mộc Chi :

      "Ta bây giờ phiền biết làm cách nào đuổi thứ nữ kia, trượng phu của mình bị người nhớ thương, cảm giác này rất sốt ruột."

      Tiểu Hàn thị thở dài tiếng, kéo tay nàng vỗ vỗ:

      ", theo ý ngươi, an bài nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu kia xa chút."

      Tiểu Hàn thị như vậy, Thường Mộc Chi lại có chút chần chờ :

      "Vậy... Tam thái thái phủ Trấn Quốc công có phải có ý kiến hay ? ràng các nàng là tỷ muội, còn an bài các nàng xa."

      Tiểu Hàn thị :

      "Khách tùy chủ liền, bà ta có ý kiến như thế nào? Đến lúc đó ta vị trí an bài thỏa đáng, tốt sửa đổi. Nếu bà ta làm bộ làm tịch khó xử ta, vậy bà ta bị mang tiếng bá đạo hay soi mói, ta cũng để ý giúp bà ta khuếch tán lớn hơn."

      Thường Mộc Chi cười, lặng lẽ giơ ngón tay cái với tiểu Hàn thị.

      Tiểu Hàn thị giương mắt cười, lại tiếp tục với Thường Mộc Chi:

      "Chuyện của thứ nữ kia, kỳ thực cũng khó. Đến cùng ngươi vẫn là Vương phi, phủ Văn Viễn hầu cũng thể vì vậy mà cứng rắn đắc tội ngươi. Ngày nào đó ngươi trực tiếp phóng thoại, cảnh cáo bọn họ phen, chắc hẳn bọn họ cũng cân nhắc dám làm gì ngươi."

      "Này..."

      Thường Mộc Chi có chút do dự. Phương thức làm việc như vậy, khác hẳn hoàn toàn với hình tượng làm người hiền lành đại tướng kính đình bên ngoài.

      Tiểu Hàn thị thấy nàng do dự liền biết nàng nghĩ cái gì, :

      "Ngươi, cái đứa này, trước khi gả ngươi giúp mọi người làm điều tốt, là để cho ngươi có chút tiếng tâm. Bây giờ ngươi có thanh danh là Vương phi hiền lương thục đức, sợ thả ra chút cường thế, cũng để người ta biết, mặc dù ngươi giúp người ta làm điều tốt, cũng ở yên đợi người ta tới bắt nạt."

      Dừng chút, tiểu Hàn thị mặt mày hớn hở :

      "Theo ta thấy, Vương gia chỉ đùa với ngươi thôi, để ngươi nghĩ cách làm cho thứ nữ kia đừng quấn quýt lấy , bằng cứ trực tiếp nạp thứ nữ đó vào cửa, kỳ thực cũng là ép ngươi làm Vương phi đứng đắn. Lúc trước phu thê các ngươi ở trong hoàng thất đầu cũng thấy được, bây giờ Thụy vương được thánh thượng coi trọng, ngươi muốn làm người mềm mỏng, Thụy vương cũng lo lắng phải sao? Chẳng bằng ngươi cứ thừa dịp này, bày ra mặt cường thế của ngươi, cũng để người ta phải suy nghĩ khi đánh chủ ý tới hậu viện Thụy vương."

      Thường Mộc Chi rộng mở tầm mắt, :

      "Mẫu thân phải... Sao ta có thể nghĩ tới chứ?"

      "Ngươi nha, còn phải ăn cơm nhiều năm nữa mới theo kịp ta."

      Tiểu Hàn thị hí mắt, :

      "Được rồi, chuyện này của ngươi cứ đặt sang bên thôi, tới lúc đó ngươi lại xử lý. Chuyện quan trọng nhất hôm nay, chính là chung thân đại của Nhuận Chi, cũng thể xảy ra sơ xót gì."

      "Mẫu thân yên tâm, còn có ta nhìn chằm chằm mà."

      Thường Mộc Chi cười cười, mau chân chạy tới xem Thường Nhuận Chi.

      Tiểu Hàn thị vội hỏi:

      "Ta để nàng ngủ, chờ lúc dùng cơm trưa lại kêu nàng dậy, tỷ muội các ngươi lại chuyện lát."

      Thường Mộc Chi nhất thời che miệng cười :

      "Đây phải giống với lúc ta xuất giá sao? Mẫu thân cũng để ta ngủ ngày nhiều chút."

      " phải à, ban ngày ngủ đủ, buổi tối cứ việc ép buộc."

      Tiểu Hàn thị nháy mắt mấy cái, Thường Mộc Chi buồn bực nở nụ cười.

      Cười xong, Thường Mộc Chi cảm khái :

      "Mẫu thân, nữ nhi thực may mắn, có mẫu thân tốt như người vậy... Nhuận Chi cũng cần phải cảm kích người mười phần á."

      "Sao lại lời đó chứ."

      Tiểu Hàn thị kỳ quái .

      Thường Mộc Chi cười cười:

      " có chuyện gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới thứ nữ phủ Văn Viễn hầu, có chút cảm khái mà thôi."
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :