1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 85: Mặt sắt

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đến thôn trang sống, kỳ thực người cao hứng nhất chính là Nhạc thị.

      Mặc dù bà luôn luôn sống an phận thủ thường lại nặng quy củ, phong cảnh điền viên đối với bà mà cũng có dụ hoặc quá lớn, nhưng chỉ cần có nữ nhi thân sinh của bà ở cùng, Nhạc thị thấy thập phần đủ, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở.

      Thường Nhuận Chi dẫn bà nhìn người nhà nông lặn xuống bùn trong hồ sen, xem mọi người gặt lương thực, xem cảnh tượng đánh mạch tràng thượng loạn xị bát nháo, rất náo nhiệt.

      Mặc dù mấy ngày cuối thu nắng gắt, Nhạc thị đều có ngày nào là khổ sở.

      Ở thôn trang ngoại thành Thường Nhuận Chi sống nhàn nhã qua ngày, cũng thích cảnh mặt trời mọc lên rồi lặn xuống. Mỗi ngày xem người nông làm việc, học ít tri thức dân sinh, thành thói quen.

      Nhưng mà ngoại thành đến cùng cũng tiếp giáp kinh thành, tin tức trong kinh thông qua miệng dân chúng tương truyền, truyền đến trang viện.

      đầu sóng ngọn gió, ràng là đại tỷ phu của nàng, Thụy vương gia.

      Sau khi Thái tử bị giam cầm, hình như là trong đêm, Thụy vương trở thành người tâm phúc trước mặt Nguyên Vũ đế.

      Người mà từ trước tham dự chính , trước mặt Nguyên Vũ đế bất quá là cái nhảm, nhàn tản vương gia tán gẫu chuyện nhàn, lại tạo thành trung tâm lốc xoáy quyền thế.

      Thụy vương là người có liên quan tới đồn đãi xôn xao.

      Có người ngủ đông nhiều năm, khi thượng vị; có người là bất đắc dĩ, trâu bắt chó cày; lại có người bị Thái tử đẩy ra chống cự thế lực vài vị vương gia khác nuôi trồng ...

      Các loại suy đoán bàn luận ùn ùn, hề nghi ngờ, trong khoảng thời gian này Thụy vương ở kinh trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng.

      Rồi sau đó, ở Hộ bộ xảy ra đại kinh thiên, Nguyên Vũ đế tự mình hạ chỉ xử trí vài vị quan viên ở Hộ bộ.

      Dân chúng đều ngầm mấy quan viên này sở dĩ hay ho, là vì Thụy vương xét xử bọn họ những năm gần đây tham ô, làm việc thiên tư, làm rối kỉ cương, lợi dụng chức quyền mưu tính lợi ích cho mình.

      Dần dần mọi người tới Thụy vương, ngôn hành đều bắt đầu mang theo lo sợ bất an.

      Thường Nhuận Chi đánh mạch tràng ngồi nghe nhóm phụ nhân tụ lại cùng nhau tán gẫu, nghe phụ nhân :

      "...Dì hai nhà ta có đường muội gả cho cha làm nhị nương, sau đó nàng sinh con, sau khi sinh Thụy vương lớn lên hung thần ác sát, mặt nửa điểm tươi cười đều có, nhìn □ người ."

      "Phải, phải. "

      phụ nhân khác cũng hào hứng chen vào, :

      "Lúc trước vị đại nhân gì kia phải bị xét nhà sao? Nghe là do Thụy vương gia dẫn người tới, con trai ta cũng theo giúp vui, trở về với ta Thụy vương lớn lên rất dọa người, mặt trời nhô cao lại nóng như vậy nhưng nhìn con ta lại cảm thấy lạnh căm căm."

      Thường Nhuận Chi nghe các nàng đại tỷ phu của nàng như vậy, trong lòng có chút buồn cười, khỏi xen mồm :

      "Thụy vương lớn lên nào có dọa người như vậy, bất quá là chuyện ban sai, tổng thể cười hì hì được. Nên mặt có uy thế."

      Mấy ngày này Thường Nhuận Chi thường xuyên lắc lư ở trong thôn, từng nhà đều biết đến địa chủ là vị nương cùng gia đình tới, ban đầu có chút tò mò và sợ hãi, đến bây giờ cũng có thể giỡn vài câu với Thường Nhuận Chi.

      Nghe nàng cũng đề cập tới Thụy vương, nhóm phụ nhân liền kỷ kỷ tra tra hỏi:

      " nương gặp qua Thụy vương rồi sao?"

      " nương và Thụy vương có phải thân thích hay vậy?"

      "Thụy vương lớn lên rất xấu sao? Trong nhà vương phi có phải hay mỗi ngày đều run sợ trong lòng?"

      Thường Nhuận Chi nhất nhất hồi đáp:

      "Ta đích xác gặp qua Thụy vương, đối xử với người khác rất tốt, chính là thời điểm ban sai phải cẩn thận tỉ mỉ chút."

      "Hoàng gia còn có hai ba thân thích nhà nghèo đó, Thụy vương gia cùng ta ngược lại cũng có chút xíu quan hệ họ hàng."

      "Thụy vương lớn lên xấu, Hoàng thượng nạp phi cũng thể tuyển dưa vẹo táo nứt như vậy ? Tiểu mĩ nhân sinh nhi tử làm sao có thể xấu chứ. Vương phi nhà nha, người rất ôn hòa, cùng Thụy vương quan hệ tốt lắm, bọn họ còn sinh được ba đứa con trai."

      Nhóm phụ nhân nghe Thường Nhuận Chi trả lời, thường thường phát ra kinh hô, biểu cảm rất sinh động.

      Nhưng mà lời đồn đãi cũng chỉ là lời đồn đãi, bởi vì hai câu của nàng liền tiêu tán .

      Thụy vương có tên hiệu mới "Vương gia mặt sắt", dần dần được truyền ra.

      làm việc nghiêm túc cẩn thận nể mặt, Nguyên Vũ đế thích tính tình lục thân nhận của , rất nhiều chuyện xấu đều giao cho làm —— cho dù là ít chuyện lên được mặt bàn, hoặc là chuyện xấu nên để cho người ta biết đến, Nguyên Vũ đế cũng yên tâm giao cho Thụy vương.

      Mặc dù Thường Nhuận Chi có ở kinh thành, thấy được thịnh cảnh truy phủng trong kinh đối với Thụy vương, nhưng cũng có thể cách hai ngày nghe được ít tình huống từ người Hầu phủ truyền đến về Thụy vương.

      Thụy vương bị Nguyên Vũ đế tay đề bạt, chưởng quản thực quyền, hơn nữa quan viên ở Hộ bộ nguyện trung thành với Thái tử, bị Nguyên Vũ đế vuốt đuôi, Thụy vương ở Hộ bộ làm việc cũng dần dần bắt đầu, bởi vậy, rất nhiều triều thần cảm thấy Thụy vương bắt đầu quật khởi, thường hay lui tới phủ Thụy vương bái phỏng.

      Từ trước, có rất ít khách tới cửa Thụy vương phủ, bây giờ **** đông như trẩy hội.

      Đại tỷ của nàng, nữ chủ nhân phủ Thụy vương mỗi ngày đều phải tiếp đãi rất nhiều quan quyến, nếu phải nàng đưa đẩy nhận lễ vật của nhóm quan quyến đưa tới, chỉ sợ nàng thu lễ đều phải thu tới mỏi tay.

      Người Hầu phủ đến cười :


      " đơn giản là phủ Thụy vương náo nhiệt, Hầu phủ của chúng ta cũng náo nhiệt đó nha."

      "Hả?"

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ chút, nghi hoặc :

      "Trong phủ có chuyện gì sao? Nhị đệ, tam đệ muốn kết hôn hả?"

      Tiểu Hàn thị còn hai đứa con trai khác, là thai song sinh tên Thường Hồng và Thường Hộc, năm nay cũng mười bảy, đến tuổi làm mai. Hai người bọn họ cùng ngày sinh, việc thành thân phỏng chừng cũng đồng thời làm, chắc cũng hai năm nữa.

      Người tới lại lắc đầu, cười :

      "Chuyện hôn nhân của nhị thiếu gia và tam thiếu gia, có lão thái thái nhìn chằm chằm rồi... Hầu phủ náo nhiệt, kỳ thực cũng có liên quan tới Thụy vương gia. Chuyện này phải là có biện pháp thông Thụy vương phủ, liền chuyển hướng tới phủ chúng ta sao."

      Thường Nhuận Chi suy tư trận liền hiểu .

      Theo cách làm người của Thụy vương và cá tính của Thường Mộc Chi, vậy là người chạy tới phủ Thụy vương có thu hoạch . Ở phủ Thụy vương chạy được đường ra, lại tạo quan hệ với nhà mẹ đẻ Thụy vương phi. Đường cong cứu quốc, ngược lại là lựa chọn tệ.

      Thường Nhuận Chi gật đầu, :

      "Phụ thân và mẫu thân có chừng mực, việc này tất nhiên có thể xử lý thỏa đáng."

      Nàng dừng chút, lại hỏi:

      "Nhưng còn có tin tức gì ?"

      Người tới ánh mắt chớp chớp:

      "Còn có hai cái tin tức..."

      Thấy tựa hồ có chút muốn lại thôi, Thường Nhuận Chi cười :

      " mau , sớm cầm tiền thưởng về sớm, tiểu tức phụ của ngươi còn chờ kìa."

      Người tới tới thôn trang vài lần, Thường Nhuận Chi thoáng hiểu biết tình trạng trong nhà , biết là người biết xót tiểu tức phụ, trong lời dẫn theo hai phân trêu ghẹo.

      Người tới ngượng ngùng cười :

      "Để tam nương chế giễu rồi."

      Dừng chút, mới :

      " tin tức là liên quan đến cửu hoàng tử."

      Thường Nhuận Chi khỏi ngồi thẳng thân thể.

      "Cửu hoàng tử bây giờ theo Thụy vương gia làm việc."

      Thường Nhuận Chi cũng thấy ngoài ý muốn.

      Quan hệ của Lưu Đồng với Thụy vương là tốt nhất, mặc dù cam lòng thay Thái tử làm việc, nhưng thay Thụy vương làm việc nhất định có thể tận tâm tận lực.

      Thường Nhuận Chi gật đầu, tỏ vẻ mình biết, bưng trà uống ngụm lại hỏi:

      "Còn tin tức nữa đâu?"

      Người tới đánh giá vẻ mặt Thường Nhuận Chi, rồi mới cúi đầu giọng :

      "Phương gia bên kia, có di nương sinh non nhi tử."
      MinhangChris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 86: Thu quá

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đột nhiên nghe được cái tên lâu để ý, Thường Nhuận Chi còn có chút hoảng hốt.

      Rồi sau đó nàng mới giật mình, :

      "Là Mi di nương ?"

      Người tới vuốt cằm, gãi gãi sau đầu lắp bắp :

      "Thái thái biết chuyện này, nên để tiểu nhân tới cho tam nương biết. Thái thái , sau này Phương gia kia muốn cưới nhà tốt nữa rất khó khăn á."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, thấy quy tâm như tên, liền cười để Diêu Hoàng cho tiền thưởng, đưa rời khỏi.

      "Nhớ thay ta với thái thái, vấn an lão thái thái. đường cẩn thận chút."

      Thường Nhuận Chi dặn hai câu, nhìn theo rời khỏi.

      Ngụy Tử nghe tới chuyện Tô Nguyên Mi sinh nhi tử, tức giận mặt.

      Thường Nhuận Chi buồn cười :

      "Bày sắc mặt cho ai xem vậy?"

      " nương!"

      Ngụy Tử giậm chân :

      "Mi di nương kia sinh nhi tử!"

      "Sinh nhi tử xảy ra chuyện gì?"

      Thường Nhuận Chi nhàn nhã hỏi ngược lại:

      "Có thai, sinh nhi tử phải là chuyện mà khuê nữ nên làm sao, xác suất nửa, chuyện này có cái gì mất hứng?"

      Ngụy Tử thấy Thường Nhuận Chi thèm để ý, trong lòng thầm cao hứng, lại có chút bực mình, lẩm bẩm :

      "Nô tì là muốn, ngày tháng sau này của Mi di nương kia thể tốt hơn."

      "Làm sao lại vậy?"


      Thường Nhuận Chi giương mắt dò xét nàng:

      "Sinh nhi tử sống qua ngày là tốt rồi, nếu sinh khuê nữ sống dễ chịu phải sao? Ngụy Tử nhưng lại cũng trọng nam nữ."

      Ngụy Tử bộ nghiêm trang :

      "Nàng sinh nhi tử, sau này chừng còn có bảo đảm? Tương lai có nhi tử thân sinh cho nàng dưỡng lão!"

      "Lời này của ngươi ta đồng ý."

      Thường Nhuận Chi cầm sách giải trí lật trang tiếp theo, :

      "Phương gia trước có thứ trưởng tử, cao môn nhà giàu liền khinh thường canh cửa nhà bọn họ, có khả năng hứa gả nữ nhi trong nhà cho , Phương đại nhân muốn dựa vào việc hôn nhân với hi vọng nâng cao bước, hơn phân nửa bị thất bại. Tạo thành hết thảy chuyện này Mi di nương làm sao có thể thảo được hảo? Ít nhất trong mấy năm nay nhi tử nàng còn , nàng được mang theo bên người."

      Ngụy Tử ngẫm lại thấy có đạo lý, lại khó chịu :

      "Vậy chờ khi con của trưởng thành..."

      "Vậy , phải đợi mười mấy hai mươi năm nữa ."

      Thường Nhuận Chi thở dài:

      "Khi đó, tốt nhất quang của nàng đều vượt qua."

      Ngụy Tử nghe xong lời này càng thêm cao hứng, hừ tiếng :

      "Dù sao nàng cũng chỉ là thị thiếp. Còn nương sau này lại là Hoàng tử phi, so với nàng tôn quý biết bao nhiêu."

      Thường Nhuận Chi cười cười, lại lật Nhất Hiệt Thư.

      Diêu Hoàng tiễn người trở về, Ngụy Tử lôi kéo nàng thầm trận chuyện ở Phương gia.

      Diêu Hoàng bất đắc dĩ :

      "Sau này ở trước mặt nương, miễn bàn Phương gia. Kỳ thực, nương vừa ý nghe tin tức Phương gia."

      Ngụy Tử trừng mắt :

      "Đây là thái thái cho người tới với nương."

      "Dù sao nương và Phương gia cũng hòa cách, nguyên nhân là vì Tô Nguyên Mi. Thái thái đại khái là sợ trong lòng nương liên tục sủy chuyện này."

      Diêu Hoàng tiếp:

      "Ngươi xem thái độ của nương kìa, giống như để ý chuyện này sao? nương sớm để xuống chuyện Phương gia, nghe Mi di nương kia sinh nhi tử, bất quá cũng chỉ là nghe chuyện nhàn. Trời ạ, ngươi còn cũ kĩ nhắc tới chuyện Phương gia."

      Ngụy Tử lẩm bẩm :

      "Sau này ta tới nữa phải được rồi sao? nương sau này thành Hoàng tử phi, ta còn dám Phương gia! Đây là kiêng kị."

      "Ngươi biết là tốt rồi."

      Diêu Hoàng cười cười, tới trước mặt Thường Nhuận Chi đáp lời.

      hai câu, Diêu Hoàng chần chờ :


      "Mới vừa rồi nô tì hỏi thăm Trạch Sinh tình huống phủ Phụ quốc công..."

      Nguyên bản, vẻ mặt Thường Nhuận Chi lạnh nhạt nhất thời sắc bén lên, nàng nhìn Diêu Hoàng, ý bảo nàng .

      "Nô tì hỏi Trạch Sinh, phủ chúng ta liệt hỏa phanh du như vậy, phồn hoa cẩm đám, khác đám tam công tam hầu rất nhiều đó."

      Diêu Hoàng giọng tiếp lời:

      "Trạch Sinh , các tam công tam hầu khác, đều có người đến phủ thượng."

      "Người khác đều , phủ thượng bọn họ nếu có người , ngược lại có vẻ đột ngột."

      Thường Nhuận Chi thấp giọng :

      "Sau đó sao?"

      "Rồi sau đó nô tì liền nhàn thoại với lát, bất động thanh sắc hỏi phủ Phụ quốc công."

      Diêu Hoàng dừng lát, :

      "Trạch Sinh dù sao cũng phải người đón khách tiễn khách trong phủ, từ trong miệng cũng hỏi được cái gì. Bất quá Trạch Sinh , phủ Phụ quốc công đến phủ thượng là thái thái tam phòng bọn . Nghe Ngọc Kỳ tỷ tỷ bên cạnh thái thái , tam thái thái kia khi chuyện cùng thái thái rất kỳ quái, nụ cười mặt nàng cũng rất dối trá, còn hỏi tới nương."

      "Thái thái hứa là muốn, nguyên bản Cửu Hoàng tử phi là nữ nhi của tam thái thái, sau này nương gả cho Cửu Hoàng tử, vậy ở phòng nữ nhi của vị tam thái thái này, cho nên cũng có chút kỳ quái, rất tình nguyện tiếp đón nàng, vài câu, liền tiễn khách."

      Diêu Hoàng nhìn Thường Nhuận Chi, do dự :

      " nương, người xem phủ Phụ quốc công có phải có mưu gì đó hay ?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu :

      "Cọc hôn này là do Hoàng thượng tứ hôn, phủ Phụ quốc công dám làm văn vẻ gì đâu. Huống hồ, chuyện này đối với bọn họ cũng có gì ưu việt. Chúng ta tự mình sống qua ngày, hơi chút đề phòng bọn họ chút tốt rồi."

      Diêu Hoàng gật đầu, Thường Nhuận Chi lại trầm mặc.

      Đối với chuyện phủ Phụ quốc công dịch nữ mà gả, bất quá cũng là do nàng đoán. Trước mắt biết suy đoán này, cũng chỉ có mình Diêu Hoàng.

      Loại suy đoán này có gì để chứng thực, chẳng sợ nàng chắc chắn, cũng thể đem ra cho là .

      Nhưng tóm lại, phải đề phòng chút mới tốt.

      Có thể hạ tử thủ đối với thứ nữ chính mình ... Ai có thể khẳng định họ hạ độc thủ với nàng chứ?

      Thường Nhuận Chi biết có phải mình buồn lo vô cớ hay , nhưng vì an toàn, nàng vẫn phải để Diêu Hoàng lặng lẽ hiệu thuốc, khẩn cấp mua ít đồ vật như kim sang dược, giải độc đan, lo trước khỏi hoạ.

      Ở thôn trang ngày tiếp ngày cũng qua mười ngày, Lưu Đồng cưỡi ngựa đến.

      Những ngày này trời lạnh, nhiệt độ khí đột nhiên giảm xuống, Thường Nhuận Chi khoát thêm kiện áo cừu mỏng, dạo trong thôn.

      Thu hoạch vụ thu qua, mọi người đều tự trở về nhà, trong điền địa hiếm thấy được bóng dáng người làm nông.

      Nguyên bản ruộng lúa ánh vàng rực rỡ mênh mông bát ngát, mạch điền, biến thành từng đám rạ ngắn đập vào mắt.

      Thường Nhuận Chi cùng Diêu Hoàng cảm thán, gần đây có nhìn thấy chút chuyện náo nhiệt nào, Ngụy Tử chỉ về phía trước :

      " nương xem! Có người cưỡi ngựa!"

      Thường Nhuận Chi theo hướng ngón tay nàng chỉ, nhìn lại.

      Hai ngày trước có mưa trận, mùi vị vẫn còn chút ướt át, nhiều tro bụi lắm, vó ngựa chạy dậy nổi bụi, khuôn mặt người cưỡi ngựa phía trước nhìn được rất ràng.

      Khoản cách gần, góc cạnh ràng mặt Lưu Đồng có thể thấy được.

      "Là Cửu Hoàng tử!"

      Ngụy Tử kinh hô tiếng, vội nhìn về phía Thường Nhuận Chi.

      mặt Thường Nhuận Chi mang theo ý cười, thấy con ngựa kia dần dần thả chậm tốc độ, cuối cùng đứng ở trước mặt nàng xa.

      Gò má Lưu Đồng ửng đỏ, biết là bởi vì nhìn thấy Thường Nhuận Chi cho nên đỏ mặt, hay là bị gió thổi khi cưỡi ngựa.

      lưu loát xuống ngựa, roi ngựa trong tay treo yên ngựa, rồi mới nhìn về phía Thường Nhuận Chi, nhàng cười, có chút ngu đần gọi:

      "Nhuận Chi..."

      Ngụy Tử "Phốc xuy" tiếng, Diêu Hoàng liếc nàng mắt, đưa tay lôi nàng trốn ra xa.

      Thường Nhuận Chi tiến lên hai bước, vi trật nghiêng đầu nhìn con ngựa thở hổn hển, vừa dùng tay sờ sờ mặt con ngựa, vừa cười nhìn .

      Lưu Đồng dắt cương ngựa, liếm liếm môi tự giải thích :

      "Mấy ngày này ta đều giúp ngũ ca làm việc, có thời gian rảnh. Hôm nay Thái tử được giải lệnh giam cầm, ngũ ca để ta tránh ... Ta liền tới chỗ này tìm nàng."

      Thường Nhuận Chi hơi hơi cúi đầu, Lưu Đồng chỉ có thể nhìn thấy mảnh da thịt oánh bạch dưới cổ nàng.

      "Ừm."

      Thường Nhuận Chi thỏ thẻ :

      "Ta cao hứng."
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 87: Chủ nghèo

      Editor: Bộ Yến Tử

      Được câu "Cao hứng" của nàng, ý cười mặt Lưu Đồng làm sao cũng che giấu được.

      Hoa Trạch và Hoa Hạo theo sát phía sau đều thở dài trong lòng.

      Từ khi nhận thức chủ mẫu tương lai, thời điểm ngu đần của chủ tử càng ngày càng nhiều, chút cũng giống Hoàng tử mạnh mẽ vang dội khi thay Thụy vương làm việc.

      Tay trái Lưu Đồng dắt ngựa, nên Thường Nhuận Chi tới bên phải của , sóng vai mà .

      Hai người chậm rãi tới trang viện.

      "Thời hạn tháng giải lệnh giam cầm của Thái tử đến rồi sao?"

      Thường Nhuận Chi hỏi.

      "Ừ."

      Lưu Đồng gật đầu, trầm mặc lát :

      "Chờ Thái tử nhìn thấy ngũ ca thay thế ở Hộ bộ, sợ là làm khó dễ ngũ ca ... Ngũ ca để ta tránh , cũng là muốn lan đến gần ta."

      mặt Lưu Đồng giấu được vẻ lo lắng, Thường Nhuận Chi trấn an :

      "Yên tâm, Thái tử dám làm quá mức, dù sao ở còn có Thánh thượng nhìn chằm chằm mà. Chỉ cần Thánh thượng tín nhiệm Thụy vương gia, chẳng sợ Thái tử lại giơ chân, vậy cũng có tác dụng."

      Thái tử nếu biết nghĩ nhiều, ở giai đoạn tại làm khó Thụy vương.

      Nhất cử nhất động của , đều bị Nguyên Vũ đế xem ở trong mắt.

      Loại đồ vật như Thánh tâm này, đạt được dễ dàng, mất lại rất dễ dàng. Thái tử bởi vì chuyện ở hành lang phía Tây mà treo danh trước mặt Nguyên Vũ đế, nếu lại làm ra chút chuyện khiến Nguyên Vũ đế thất vọng...

      Thường Nhuận Chi lắc đầu, vứt bỏ giả thiết này sang bên, nhìn về phía Lưu Đồng muốn chuyển hướng đề tài, thấy sầu lo mặt Lưu Đồng chẳng những có giảm bớt, ngược lại quá nặng.

      "Thụy vương gia có việc gì đâu."

      Thường Nhuận Chi khỏi :

      "Huynh đừng quá lo lắng."

      Lưu Đồng :

      " tại ta lo lắng, nhưng tương lai ..."

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lát.

      Đúng vậy, tương lai Thái tử kế vị, đối đãi với Thụy vương như thế nào đây?

      Trong lúc nhất thời nàng cũng trầm mặc, hai người đều biết cái gì cho tốt.

      Vẫn là Lưu Đồng cười trước:

      "Xem ta, cùng nàng việc này làm cái gì. Chúng ta cũng lâu gặp mặt, ta rất nhớ nàng... Trà xanh á, hôm nay nên hảo hảo vừa uống vừa quát."

      Thường Nhuận Chi cũng cười, tức giận ném cho Lưu Đồng mắt, chỉ vào trang viện của mình :

      "Ở đàng kia, chúng ta chậm rãi qua, ta pha trà cho huynh uống."

      "Hảo."

      Lưu Đồng tinh tế nhìn nhìn phần đông tiểu viện nông gia giống như hạc giữa bầy gà với trang viện, hỏi:

      "Chỗ này là biệt trang trong phủ của nàng hả?"

      " sai."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm:

      "Thôn trang này, là của hồi môn của ta đó."

      Lưu Đồng nhất thời mở to hai mắt:

      "Của hồi môn của nàng?"

      "Ừ."

      Thường Nhuận Chi :

      "Lớn là các thôn trang và cửa hàng, là các vật sinh hoạt, khi xuất giá đều làm của hồi môn... Huynh biết?"

      Xem biểu cảm mờ mịt của Lưu Đồng, hiển nhiên là biết .

      Thường Nhuận Chi kỳ quái :

      "Lúc trước đồ cưới của Cửu Hoàng tử phi... Huynh thấy qua à?"

      Lưu Đồng rùng mình, rồi quay đầu :

      "Ta chú ý cái này. Nàng vào cửa hai tháng liền thệ(1), lại có nữ nhân, đồ cưới của nàng, tự nhiên là muốn trả lại cho phủ Phụ Quốc công."

      chú ý cái này... Hay là cơ bản thấy?

      Thường Nhuận Chi cười cười, nhàng lôi kéo Lưu Đồng, :

      "Trang viện này là của ta, sau này chúng ta ra ngoài chơi, có thể tới nghỉ chân đó."

      xong, Thường Nhuận Chi liền giới thiệu sản xuất trong thôn với Lưu Đồng, đại khái tiền thu vào hàng năm.

      Lưu Đồng nghiêm cẩn lắng nghe, bất chợt hỏi hai câu.

      Nghe Thường Nhuận Chi trừ bỏ thôn trang này, còn có mấy thôn trang khác, trong đó còn có thôn trang có ôn tuyền.

      "Thôn trang có ôn tuyền kia cơ bản là trồng các loại đồ ăn, vào đông khi ăn rau dưa tươi mới, hơn phân nửa đều lấy từ chỗ kia."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Chờ lúc vào đông, chúng ta có thể chỗ đó tắm suối nước nóng, lung lay thả lỏng gân cốt."

      Lưu Đồng nửa cảm thán nửa chế nhạo :

      "Hóa ra Nhuận Chi giàu có như vậy, sau này ta có thể dựa vào nàng nuôi rồi."

      Thường Nhuận Chi buồn cười, :

      "Huynh đường đường là hoàng tử, còn muốn dựa vào thê tử dưỡng gia?"

      "Ta rất nghèo."

      Lưu Đồng nghiêm trang .

      Lưu Đồng ở trước mặt Thường Nhuận Chi chính mình nghèo, phải lần đầu tiên, lúc trước tiểu Hàn thị cũng có qua với Thường Nhuận Chi chuyện Lưu Đồng nghèo, Thường Nhuận Chi đều có để ý.

      Bây giờ xem ra, hình như Lưu Đồng rất nghèo?

      Thường Nhuận Chi kỳ quái :

      "Huynh vì cái gì lại nghèo?"

      Lưu Đồng nhân tiện :

      "Bổng lộc của ta, các loại hiếu kính, đa số đều chiết cho Tây Vực bên kia ít..."

      Lưu Đồng nhức đầu:

      "Ta cảm thấy, có thể ăn no mặc ấm là được, tay cầm nhiều bạc như vậy có tác dụng gì. Mẫu phi của ta là người Tây Vực, ta liền muốn chiếu cố người Tây Vực nhiều chút. Cho nên..."

      Thường Nhuận Chi hiểu gật đầu, Lưu Đồng lại :

      "Ta trước kia cũng muốn làm sinh ý, kiếm thêm chút bạc. Nhưng sau đó phát , ở kinh thành mở thương phô, chẳng phải chuyện dễ dàng. Có đôi khi liên lụy đến lợi ích của vài vị vương huynh khác, quá mức phiền toái. Cho nên vẫn có làm."

      Cũng phải, đến tiền mau ổn định, chẳng qua là tửu lâu, thanh lâu, trà lâu và địa phương như hương phô này, Thường Nhuận Chi biết, vô luận là Túy Tiên lâu, Dịch Hồng các, hay là Nhạc Lộc quán, Tìm Hương quán, phía sau đều có bóng dáng vài vị nhân vật quyền thế. Muốn cùng bọn họ chia sẻ sinh ý, chia được hay chia được là chuyện khác, trêu chọc những người này, chuyện thiện hậu đều xử lý tốt.

      Thường Nhuận Chi hiểu tình cảnh của Lưu Đồng, nàng cũng đồng ý với ý tưởng của Lưu Đồng —— có thể ăn no mặc ấm là được.

      "Huynh thỏa mãn vui vẻ."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Được rồi, nuôi thêm người ta còn nuôi tốt lắm, sau này huynh ngày ba bữa, xiêm y bốn mùa, ta đều bao."

      Thường Nhuận Chi chớp chớp mắt, Lưu Đồng đặc biệt thích bộ dáng hoạt bát của nàng như vậy, kìm lòng đậu đưa tay kéo tay nàng.

      Tay Thường Nhuận Chi cũng giống nàng để cho người ta cảm giác nhu nhược, ngón tay nàng cốt tinh tế, móng tay mượt mà, nhắn mềm mại nhưng hữu lực, xúc chi hơi mát.

      Mà tay Lưu Đồng, lòng bàn tay có mỏng kén, đại khái là lúc trước tay kéo cương ngựa, huy roi ngựa, liên tục hoạt động, bây giờ nóng hổi.

      Bàn tay to bọc tay bé, nụ cười mặt Lưu Đồng dị thường thỏa mãn.

      Thường Nhuận Chi cũng có rời tay , tùy ý lôi kéo, cũng cúi đầu cười .

      đường đến trang viện, Thường Nhuận Chi mới nhàng giãy giãy, :

      "Ta cho pha trà cho hunyh uống."

      Lưu Đồng luyến tiếc nới ra, ngoan ngoãn nghe lời Thường Nhuận Chi ngồi xuống yên tĩnh đợi, nhìn bóng lưng Thường Nhuận Chi buồn bã nhược thất.

      Lưu Đồng đối với thể loại của Thường Nhuận Chi như vậy rất tha, làm Ngụy Tử thập phần cao hứng. Nàng lặng lẽ lôi kéo Hoa Trạch, ngầm thay Thường Nhuận Chi hỏi thăm các loại thích của Lưu Đồng.

      Mà Diêu Hoàng theo Thường Nhuận Chi tới phòng bếp pha trà.

      lát sau, Thường Nhuận Chi bưng nước trà thơm ngát lên, Diêu Hoàng nhấc lên các món điểm tâm.

      "Cưỡi ngựa đoạn như vậy, rất mệt."

      Thường Nhuận Chi :

      "Uống trước chút nước trà nhuận nhuận cổ họng, hảo hảo nghỉ ngơi lát ."

      Lưu Đồng tiếp nhận, cười tủm tỉm nhìn Thường Nhuận Chi, muốn đưa ly trà hướng bên miệng.

      Thường Nhuận Chi vội :

      "Cẩn thận nóng đó!"

      Lưu Đồng nhanh chóng bắt tay cầm xa chút.

      "Người bao lớn, còn liều lĩnh như thế."

      Thường Nhuận Chi nở nụ cười thanh, quỳ ngồi xuống.

      Lưu Đồng xấu hổ đặt ly trà xuống, vò đầu cười.

      Hoa Trạch cùng Ngụy Tử giọng chuyện thấy màn như vậy, trong lòng khỏi kêu rên, chủ tử lại vờ ngớ ngẩn.
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 88: Thông phòng

      Editor: Bộ Yến Tử

      gia tương lai đến, làm người cả trang viện tụ lại nhiệt tình chiêu đãi.

      Trái cây vừa mới hái trong vườn, chế thành mứt hoa quả, mạch bưng lên, để Lưu Đồng phẩm nếm.

      Quả thực Lưu Đồng có chút kinh ngạc nhiệt tình của bọn họ.

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Trong trang viện trừ bỏ vài vị quản và người trong phủ tới, những người khác cơ hồ đều là người làm công phụ cận. Bọn họ chỉ biết huynh là con rể tương lai của đông gia, biết huynh là Hoàng tử, cho nên thái độ đối với huynh nhiệt tình nhiều hơn sợ hãi."

      Lưu Đồng nhân tiện :

      "Vậy cũng đừng ra thận phận Hoàng tử của ta nha, hôm nay ta đến, cũng phải là lấy thân phận hôn phu tương lai của nàng mà tới sao?"

      Thường Nhuận Chi cười, chống lại con ngươi sáng long lanh của Lưu Đồng, màu lam trong đôi mắt trong suốt chiếu ra bóng dáng của nàng.

      "Ngày đón dâu cũng định rồi."

      Lưu Đồng :

      "Khâm Thiên Giám là ngày mùng năm tháng chạp."

      "Ta biết."

      Thường Nhuận Chi cười hai tiếng:

      "Khi ở trong phủ, thái thái lải nhải này ngày, suy tính chắc là tháng 11 bắt đầu, mỗi ngày an bài."

      "Trong phủ Hoàng tử hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, còn kém..."

      Lưu Đồng dừng chút, giọng :

      "Còn kém nữ chủ nhân."

      "Ừm."

      Thường Nhuận Chi hơi hơi mặt đỏ, Lưu Đồng ngứa tay, muốn chạm vào gương mặt của nàng, tay vừa đưa ra, liền nghe tỳ nữ bên người nàng :

      " nương, Nhạc di nương tới đây."

      Thường Nhuận Chi vội đứng lên, ra đón. Lưu Đồng cảm thấy tiếc nuối, cũng đứng lên theo.

      Chỉ chốc lát sau, liền thấy Thường Nhuận Chi cùng phụ nhân bước vào.

      Tuổi phụ nhân kia tính ra cũng lớn, mặc quần áo màu tím nhạt, tươi cười ấm áp từ ái, diện mạo cùng Thường Nhuận Chi có ba phần tương tự, nhất là mặt mày, cơ hồ là khắc ra từ khuôn.

      Thường Nhuận Chi giới thiệu với Lưu Đồng, :

      "Đây là di nương của ta."

      Trước khi Lưu Đồng tới chỗ này, tự nhiên có hỏi thăm qua, biết Thường Nhuận Chi và mẹ đẻ của nàng đến thôn trang ngoại thành, lúc này nghe Thường Nhuận Chi đây là di nương của nàng, cùng ngày ấy thấy qua bộ dáng của Nhạc thị ở phủ An Viễn hầu đúng là trùng hợp nhau, liền hiểu đây là mẹ đẻ của Thường Nhuận Chi.

      Lưu Đồng lập tức đứng đắn hành lễ với Nhạc thị, :

      "Gặp qua di nương."

      Nhạc thị vội vàng đỡ, thụ sủng nhược kinh :

      " đảm đương nổi đảm đương nổi, Cửu Hoàng tử đừng đa lễ..."

      Nhạc thị thối lui đến phía sau Thường Nhuận Chi, đẩy Thường Nhuận Chi tới phía trước, ngoài miệng còn thẳng " được".

      Thường Nhuận Chi cũng khó xử bà, nhìn Lưu Đồng :

      "Di nương của ta trọng quy củ, huynh đừng để ý."

      Lưu Đồng tự nhiên để ý, thẳng thắt lưng ôn hòa cùng Nhạc thị chuyện.

      Nhạc thị cảm thấy tự tại chút, có Thường Nhuận Chi thuyết phục, đến cùng vẫn ngồi xuống bên người Thường Nhuận Chi, cùng Lưu Đồng chuyện.

      Đương nhiên, hơn phân nửa là Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi , Nhạc thị ở bên nghe.

      Có Nhạc thị ở đây, Lưu Đồng muốn đứng đắn rất nhiều, theo tình huống phủ An Viễn hầu khi tới phủ Cửu Hoàng tử, thấy Nhạc thị mắt lộ ra thân thiết, Lưu Đồng tinh tế đem ít tình huống cơ bản trong phủ Cửu Hoàng tử giới thiệu cho Nhạc thị nghe.

      Thường Nhuận Chi cũng cẩn thận lắng nghe.

      Lưu Đồng rất cẩn thận, như phân bố bố cục các phòng xá phủ Cửu Hoàng tử, đến mối quan hệ những người hầu hạ cơ bản trong phủ, còn có chi mỗi tháng trong phủ, chu đáo, đều .

      Lưu Đồng còn liên tục giới thiệu hai huynh đệ luôn theo bên người là Hoa Trạch và Hoa Hạo, bực này cũng là với Thường Nhuận Chi đó là tâm phúc của .

      Nhạc thị nghiêm cẩn nghe, nhìn Thường Nhuận Chi mắt, do dự mở miệng hỏi:

      "Trong phủ Cửu hoàng tử có bên cạnh... Sao?"

      Lưu Đồng nghi hoặc nhìn Nhạc thị, cung thanh hỏi:

      "Di nương muốn hỏi chuyện gì?"

      Lưu Đồng nghe hiểu, nhưng Thường Nhuận Chi lại nghe hiểu , muốn chuyển hướng, lại nghe Nhạc thị :

      "Ý tứ của thiếp thân là, trước khi Cửu Hoàng tử phi vào cửa có biện pháp hầu hạ Cửu Hoàng tử, tất nhiên ít nha hoàn theo hầu hạ ngài. Nghe trong cung cũng từng đưa tới người hầu hạ cho Cửu Hoàng tử... biết sau khi tam nương vào cửa, đối với những nữ tử kia nên tính toán làm sao cho thỏa đáng?"

      Thường Nhuận Chi có chút bất đắc dĩ.

      Trước đó mấy ngày nàng rối rắm việc này, Nhạc thị liên tục xem ở trong mắt. nghĩ tới nàng nghĩ thông suốt, Nhạc thị lại ghi tạc việc này trong lòng, còn hỏi ở trước mặt Cửu Hoàng tử nữa.

      Trong lòng Thường Nhuận Chi rất cảm động, nhàng kéo tay Nhạc thị.

      Ngầm, Nhạc thị thân thủ vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

      mặt Lưu Đồng rất là xấu hổ, xem Nhạc thị là vẻ mặt thỉnh giáo, cũng tốt khi trả lời cho có lệ.

      "Lúc ấy Mạc thị dưỡng thương, có nha hoàn hồi môn của nàng tới hầu hạ ta."

      Lưu Đồng , lại nhìn về phía Thường Nhuận Chi, chần chờ giọng hỏi nàng:

      "Hai người trong cung đưa kia... Nàng có ý tưởng gì?"

      Thường Nhuận Chi mặc mặc, thẳng thắn :

      "Vậy phải nhìn huynh có cái ý tưởng gì nữa."

      Lưu Đồng trầm ngâm lát, :

      "Hai người kia, người là Hiển tần nương nương đưa, người là Quý phi nương nương đưa, đều rất thành bổn phận. Trước khi Mạc thị qua cửa, ta hỏi qua các nàng có muốn ra phủ lập gia đình, các nàng các nàng tuổi tác , tính lập gia đình, cũng gả xong, muốn ở lại phủ Hoàng tử. Ta cũng đồng ý."

      Lưu Đồng thành khẩn với Thường Nhuận Chi:

      "Người thể bội tín, ta nhận lời các nàng, để các nàng ra phủ, tốt giữ lời, thất tín ở người. Nàng cần tức giận."

      Thường Nhuận Chi cũng sinh khí khi nghe Lưu Đồng xử trí như vậy.

      Từ lúc ban đầu khi nàng nhận thức Lưu Đồng, nam nhân này là người tâm địa lương thiện —— mặc dù mắt lạnh lẽo. Nhưng chủ động thương hại người khác, cũng có nguyên tắc cùng điểm mấu chốt của riêng mình.

      Nàng thưởng thức chính là điểm này, cho nên mới nảy sinh hảo cảm với , làm sao có thể giận chứ?

      Thường Nhuận Chi mím môi cười cười, lắc đầu :

      "Ta tức giận."

      Dừng chút, nàng hỏi Lưu Đồng:

      "Vì cái gì trước khi Mạc thị qua cửa, huynh muốn cho các nàng ra phủ lập gia đình? Nếu huynh đáp ứng các nàng tiễn các nàng ra phủ, lại vì cái gì đề cập tới địa vị của các nàng địa vị, như cũ để các nàng làm thông phòng?"

      Thường Nhuận Chi đối với chuyện này rất tò mò.

      Lưu Đồng liền hồi đáp:

      "Ta khi đó... Lo lắng thê tử tương lai sinh khí, cho nên mới muốn các nàng lập gia đình. Các nàng đồng ý, ta thể bắt buộc, nhưng ta biết các nàng ở người ta chiếm được cái gì, nhiều nhất cũng chính là theo ta vinh dưỡng cả đời, theo tuổi trẻ đến lớn tuổi, cũng là đơn. Nếu nhấc địa vị các nàng lên, vạn nhất tương lai các nàng gặp người trong lòng, muốn gả sao đây? Thị thiếp Hoàng tử, lại có khả năng tùy ý chỉ cho người khác. Cho nên..."

      Thường Nhuận Chi hiểu .

      Vẻ mặt Nhạc thị vẫn có chút phức tạp, ngập ngừng nửa ngày sau mới :

      "Cửu hoàng tử và Hoàng tử phi trước cảm tình tốt, sợ nàng sinh khí, cũng dám lưu thông phòng hầu hạ..."

      Nhạc thị khỏi thay nữ nhi lo lắng, sợ Cửu Hoàng tử phi trước còn chiếm cứ vị trí trong lòng Cửu Hoàng tử, sau khi nữ nhi xuất giá lại sinh hoạt trong bóng ma của nữ nhân khác, ngày sau khổ sở.

      " phải như thế đâu di nương."

      Mặt Lưu Đồng nhất thời đỏ lên, vội giải thích :

      "Đều phải vì Mạc thị..."

      Nhạc thị cười cười, Thường Nhuận Chi ôn thanh :

      "Di nương đừng nghĩ nhiều."

      "Hảo."

      Nhạc thị gật gật đầu, đối Thường Nhuận Chi :

      "Di nương nghĩ nhiều."

      Bà nhìn về phía Lưu Đồng:

      "Chuyện khác đề cập tới, hi vọng sau khi tam nương qua cửa, Cửu Hoàng tử có thể hảo hảo đợi tam nương."

      Lưu Đồng vội trịnh trọng đáp:

      "Di nương yên tâm, ta nhất định hảo hảo đợi Nhuận Chi."
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 89: Minh Quang

      Editor: Bộ Yến Tử

      Nhạc thị lấy cớ có việc, nhường gian lại cho hai người bọn họ.

      Mặt Lưu Đồng vẫn còn hồng, Thường Nhuận Chi nhắc :

      "Nước trà nguội hơn rồi, có thể uống. Nếu để lạnh, thêm chút nước ấm ."

      Lưu Đồng vội bưng ly trà lên uống, liếm liếm môi, nhìn Thường Nhuận Chi :

      "Trước mặt di nương nàng, ta ngượng ngùng ."

      "Ừm."

      Thường Nhuận Chi cười gật đầu.

      "Ta phải là vì Mạc thị, mới muốn giải tán các nàng."

      Lưu Đồng trầm mặc lát, :

      "Mặc kệ lúc đó là ai gả cho ta, ta cũng vì thê tử tương lai, an bài nữ nhân trong phủ cho thỏa đáng, miễn cho thê tử vì các nàng sinh khí thương tâm."

      Thường Nhuận Chi nghiêm cẩn lắng nghe.

      "Mẫu phi ta là Du quý nhân, trước khi bà vào cung, kỳ thực có thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Hai người muốn gần nhau cả đời, kết quả vị lang quân kia gặp chuyện ngoài ý muốn, qua đời. Sau đó, mẫu phi ta vào cung."

      Lưu Đồng cúi đầu, giọng ngày càng trầm thấp:

      "Mẫu phi rất xinh đẹp, lại có phong tình khác người thường, nhận hết sủng ái của phụ hoàng. Nhưng mà, địa phương như hậu cung, hôm nay ngươi chịu ân sủng, ngày mai có thể bị biếm lãnh cung, trở mặt vô tình. sủng ái của phụ hoàng tới nhanh cũng nhanh, mẫu phi của ta cũng quá để ý. Người trong lòng người chỉ có mình Minh Quang, chẳng sợ sinh hoạt như địa ngục, Minh Quang đều có thể trừ khử tất cả thống khổ và đau thương. A Duy Tháp của người vĩnh viễn bảo hộ người."

      Thường Nhuận Chi nghi hoặc :

      "A Duy Tháp?"

      "Là thần minh tín ngưỡng của người Tây Vực."

      Lưu Đồng tiếp tục giải thích:

      "Bọn họ thờ phụng hoả giáo, Quang Minh thần là chủ nhân sáng thế. A Duy Tháp là tín ngưỡng của bọn . Giống như người Tiên Ti, người người thờ phụng Trường Sinh Thiên."

      Thường Nhuận Chi hiểu gật đầu, lại nghe Lưu Đồng :

      "Chuyện mẫu phi qua đời, có chút thần bí, cứ thế khi người khác nhắc tới mẫu phi và ta, đều có chút kiêng kị."

      Thường Nhuận Chi nghi hoặc :

      "Du quý nhân... phải bị bệnh chết sao?"

      "Bên ngoài là như thế."

      Lưu Đồng :

      "Cũng rất ít người biết bí mật này, mẫu phi của, là khởi vũ mà chết."

      Thường Nhuận Chi khỏi mở to hai mắt.

      "Khi đó mặc dù tuổi ta còn , cũng . Bởi vì tướng mạo của ta, ở trong cung rất nhiều người đều kiêng kị ta. Khi đó, mẫu phi ôm ta , ta là con dân A Duy Tháp, A Duy Tháp bảo hộ ta. Mỗi khi ta mở lòng, mẫu phi khiêu vũ cho ta xem, làm ta vui vẻ."

      "Mẫu phi nhảy rất khá, bị cản trở sức sống, rất có thể cảm nhiễm cảm xúc người khác. Ta hỏi mẫu phi, vũ đạo đẹp mắt như thế, vì sao phụ hoàng thích xem, mẫu phi , người chỉ biết vũ, mà các nương nương khác có thêm cái mới lạ, phụ hoàng thể bị hấp dẫn."

      "Hình như mỗi ngày mẫu phi đều khiêu vũ, ta nhìn ra được, người rất thích vũ đạo. Nhưng vũ đạo như vậy, chỉ có mình ta thưởng thức. Thỉnh thoảng Hiển tần nương nương dẫn ngũ ca đến xem rồi cổ động, mỗi lúc như vậy, mẫu phi cao hứng."

      "Sau đó đột nhiên có ngày, mẫu phi múa trước mặt ta, khi thực động tác xoay tròn, lại đình chỉ im bặt, ngã xuống, rồi sau đó cả người rung động, miệng nỉ non , 『 A Duy Tháp, Minh Quang của ta 』, liên tục lặp lại câu này. Cung nhân vội lên đỡ người, mẫu phi xếp bằng ngồi dậy, rồi sau đó nhắm mắt lại, lâu sau còn hơi thở."

      Lưu Đồng đến đây, mặt cũng thương cảm và hoài niệm:

      " người mẫu phi trừ bỏ khi bị ngã trầy sát chút da bên ngoài, có nửa điểm vết thương, vẻ mặt cũng rất an tường. Thậm chí thái y cũng tra xét độc, nhưng lại có phát dấu hiệu mẫu phi trúng độc... Cho nên, mẫu phi chết, thành án thể phá. Từ lúc đó, ánh mắt mọi người nhìn ta ngày càng khác thường, phụ hoàng cũng cố ý vô tình tránh xa ta."

      Thường Nhuận Chi đau lòng nhìn , nhàng đưa tay nắm lấy tay , an ủi .

      Lưu Đồng cười cười, phản công nắm chặt tay nàng, bọc bàn tay hơi lạnh của nàng trong lòng bàn tay.

      Lưu Đồng :

      "Tất cả mọi người mẫu phi ta chết rất quái dị, trước kia ta cũng cảm thấy vậy, cho đến khi... sau đó ta phát thùng toa xe mẫu phi dùng đựng văn tự viết thư, người nhận chỉ có , tên của là Minh Quang."

      Thường Nhuận Chi chần chờ chốc lát, hỏi:

      "Minh Quang... Là tên vị lang quân thanh mai trúc mã kia sao?"

      Lưu Đồng nhàng gật đầu.

      "Theo như trong thư của mẫu phi, ta nhìn ra được, mấy năm này khi Minh Quang chết , mặt ngoài mẫu phi thể như quên , sống tự tại tiêu sái, nhưng trong nội tâm của người vẫn bi thương khổ sở. Nếu như ta đến chỗ người, hàng đêm mẫu phi đều uống rượu, dựa vào say rượu, hi vọng có thể nhìn thấy Minh Quang. Khi phụ hoàng còn sủng ái người, người vừa sung sướng vừa đau khổ, cảm thấy đây là phản bội Minh Quang. Sau khi người thất sủng, như trút được gánh nặng, lại càng muốn tưởng nhớ tới Minh Quang. Suốt ngày uống rượu, mẫu phi sinh ra ảo giác. Ta nghĩ, sở dĩ mẫu phi khởi vũ mà chết, chắc là vì cảm giác say, lại sinh ra ảo giác, rồi sau đó liền đắm chìm trong đó, nguyện ý tỉnh ."

      Lưu Đồng than tiếng:

      "Đại khái mẫu phi cũng ý thức được tình huống thân thể của mình, trong mấy phong thư cuối cùng người viết cho Minh Quang có , nguyện A Duy Tháp phù hộ người kiếp sau có thể cùng Minh Quang làm đôi phu thê bình thường, cũng nguyện A Duy Tháp phù hộ ta, tìm được người tâm đầu ý hợp, có thể cùng ta đồng cam cộng khổ cả đời."

      Ánh mắt Lưu Đồng ôn nhu nhìn chăm chú vào Thường Nhuận Chi:

      "Đây là nguyện vọng của mẫu phi, ta hi vọng ta có thể làm được, để A Duy Tháp thấy, phó thác nàng thuật lại cho mẫu phi nghe, với người ta tốt lắm, cũng nguyện A Duy Tháp phù hộ người kiếp sau có thể được như mong muốn."

      Nghe xong chuyện xưa của Du quý nhân, khúc mắc của Thường Nhuận Chi về Lưu Đồng cũng được giải.

      Nàng đứng lên đến bên cạnh Lưu Đồng ngồi xuống, mềm nhích lại gần người , thấp giọng kiên định :

      "A Duy Tháp phù hộ huynh."

      Thân thể Lưu Đồng khẽ run lên, nhìn Thường Nhuận Chi, u lam trong nước dập dờn, như hồ nước sâu làm người ta say mê.

      hiểu ý tứ của nàng.

      Nàng với , nàng nguyện ý cùng đồng cam cộng khổ cả đời.

      Lưu Đồng kìm lòng đậu vươn tay, chậm rãi ôm nàng vào lòng.

      Đây là cái ôm ấp đầu tiên của bọn họ, nhưng phải đột ngột, ở bên người xem ra, ngược lại tự nhiên rất tốt đẹp.

      Diêu Hoàng lặng yên lui ra, Ngụy Tử hưng phấn lôi kéo ngón tay nàng vào phòng trong, cấp thiết nháy nháy mắt.

      Diêu Hoàng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, ngón trỏ so môi giọng hư tiếng:

      "Đừng ầm ĩ."

      Ngụy Tử liên tục gật đầu, mặt đỏ ửng.

      Lưu Đồng ở lại thôn trang hai ngày, mỗi ngày thức dậy đến gặp Thường Nhuận Chi, bất luận Thường Nhuận Chi chỗ nào, làm cái gì, đều làm bạn bên.

      Cho nên người trong thôn đều biết đến, trong tiểu thôn của địa chủ nương có vị hôn phu tương lai tới chơi.

      Nhóm đại nương hay nàng dâu đều vội vàng đến xem náo nhiệt, muốn nhìn thử nam nhân xứng đôi với Thường Nhuận Chi lớn lên có hình dạng gì.

      Chờ gặp qua Lưu Đồng, bọn họ ở mặt ngoài tự nhiên xưng tuấn tú lịch , dáng vẻ đường đường, nhưng thầm kín lại thầm, nam nhân kia sợ là có huyết thống ngoại tộc đó nha.

      Nhưng khi thấy Thường Nhuận Chi và Lưu Đồng chuyện, trong mắt hàm ý cười, chuyện họ thầm bị gắn gượng nuốt xuống.
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :