1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 75: Uy hiếp

      Editor: Bộ Yến Tử

      Quý phi càng nghe, lông mày càng nhăn chặt lại.

      "Phương gia kia... Nhưng là cái kia, khi bệ hạ ở Quỳnh Lâm yến, từng thổi phồng qua hiếu tử đó sao?"

      Quý phi hỏi.

      Lưu Đồng vuốt cằm:

      "Là có xảy ra hồi như thế, bất quá..."

      Lưu Đồng hiếu kỳ :

      "Nương nương thế nhưng biết cá nhân như thế?"

      Quý phi lắc đầu, :

      "Ngươi chắc là biết, bệ hạ từng tâm thưởng thức , sau khi yết bảng khoa cử liền phong làm quan ngũ phẩm. Bệ hạ vốn là muốn xem xem có khả năng làm quan hay , nếu là hợp tâm ý , chừng đưa Công chúa vừa độ tuổi gả cho ."

      Lưu Đồng biết vậy nên kinh ngạc.

      "Chính là nghĩ tới, An Viễn hầu trước bước, Phương gia tiểu tử thành con rể ."

      Quý phi cảm thán cười :

      "Sau đó bệ hạ , nhìn Phương gia tiểu tử kia tướng mạo đường đường, hiếu thuận đến cực điểm, kỳ thực bất quá cũng là gấp gáp muốn bò lên , muốn trọng dụng tới cũng trọng dụng nổi. Cho nên đến nay vẫn là quan ngũ phẩm, bệ hạ cũng có ý tưởng muốn trọng dụng . Bây giờ nghe ngươi , nhưng là may mắn có gả Công chúa tới đó."

      Lưu Đồng nghe thế, chỉ cảm thấy quả là thế vô thường, họa phúc khó liệu.

      Phương Sóc Chương nếu như biết vốn có thể thành con rể hoàng đế, biết có phải hay cảm thán câu, kém dương sai nhỉ?

      "Nếu như ngươi xem trọng nữ tử kia, việc này bệ hạ hơn phân nửa là đồng ý ."

      Quý phi thẳng:

      "Thứ xuất ngược lại cũng thôi, còn là nữ tử hòa ly... Như thế nào phối với ngươi?"

      "Nương nương, nhi thần cũng là quan phu phải sao?"

      Lưu Đồng giọng :

      "Huống chi, nhi thần còn cõng lưng thanh danh khắc thê."

      "Tiểu Cửu!"

      Hiển tần gọi tiếng, trong mắt tràn đầy khổ sở.

      Vẻ mặt Quý phi cũng dừng lát, có chút hoảng hốt.

      Lưu Đồng than tiếng, cười trấn an Hiển tần, lại với Quý phi:

      "Nương nương, nhi thần cầu cưới cao môn quý nữ gì cả, chỉ muốn người tri tâm. Nương nương giúp nhi thần !"

      Quý phi cúi hạ mắt suy tư nửa ngày, vẫn lắc đầu:

      "Cửu hoàng tử, việc này ta có nắm chắc. Nếu là có chắc mà giúp ngươi, chỉ sợ còn có thể tạo thành chút kết quả ngươi muốn nhìn đến, phải ngươi còn muốn trái lại trách tội ta..."

      Quý phi thấp giọng :

      " khi với bệ hạ việc này, bệ hạ biết được ngươi lại coi trọng thứ nữ hòa ly, khả năng chẳng những đồng ý cửa hôn này, có lẽ còn có thể vì đánh mất ý niệm của ngươi, ở trong khoảng thời gian ngắn khác chỉ hôn cho ngươi. Như vậy, ngươi chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?"

      Lưu Đồng yên lặng nhìn Quý phi lát, :

      "Nếu như nương nương chịu bỏ chút thời gian giúp nhi thần, vậy phụ hoàng phản đối... Dù sao, nhi thần đối với phụ hoàng mà , bất quá cũng là hoàng tử có cũng được mà có cũng sao, hôn của nhi thần, phụ hoàng quá để ý."

      "Ngươi cái gì đó?"

      Quý phi nhíu mày nhàng trách mắng:

      "Lời này ở trước mặt ta hai câu ngược lại cũng thôi, nếu là rơi xuống tai người khác, muốn sinh ra bao nhiêu chuyện hả?"

      Sắc mặt Hiển tần cũng có chút tốt, tay nắm chặt khăn.

      Lưu Đồng hơi hơi cúi đầu chuyện, Quý phi bởi vì Lưu Đồng mới vừa rồi câu kia mà sinh khí, giọng điệu cũng cường ngạnh chút, :

      "Được rồi, chuyện này trước tạm thời gác lại , cũng gấp."

      "Nhi thần thực vội."

      Lưu Đồng :

      "Nếu là bỏ qua thời cơ tốt như vậy, chỉ sợ tương lai càng thể nhường ta như nguyện."

      Quý phi nhíu nhíu mày, vừa muốn chuyện, lại nghe Lưu Đồng với Hiển tần:

      "Có thể mời nương nương tạm thời tránh chút , nhi thần muốn cùng Quý phi nương nương chút chuyện bí mật."

      Hiển tần kinh ngạc, rồi sau hiểu có thể Lưu Đồng muốn đàm phán điều kiện với Quý phi, muốn bà nghe thấy.

      Tuy có chút oán trách, nhưng Hiển tần vẫn gật đầu, đứng dậy lánh .

      Quý phi thấy thần sắc Lưu Đồng trịnh trọng, cũng giơ tay lên, vẫy lui người hầu hạ trong điện.

      "Cửu hoàng tử có lời gì muốn ?"

      Quý phi hỏi.

      thấy Lưu Đồng liêu vạt áo, thẳng tắp quỳ trước mặt Quý phi.

      "Nương nương, "

      Thanh Lưu Đồng rất trầm thấp, nhanh chậm :

      "Nhi thần muốn trong thời gian tháng Thái tử bị giam cầm, định xuống hôn này, vì cái gì khác, chỉ vì muốn hôn của mình, lại lần nữa bị Thái tử thao túng."

      Biểu cảm mặt Quý phi là chợt lóe lên giật mình, ho khan :

      "Ngươi đây là nghe từ chỗ nào? Thái tử chưa từng thao túng qua hôn của ngươi?"

      Lưu Đồng cười châm chọc:

      "Nương nương nên biết, lời này của nhi thần phải là hư ngôn."

      ngẩng đầu nhìn Quý phi:

      "Năm đó Thái tử làm mối, nhường nhi thần cưới đích nữ Mạc gia, mặc dù phụ hoàng cao hứng hữu ái thân thiết huynh đệ, vẫn là để nương nương tự mình xét hỏi chuyện liên quan tới nữ nhi Mạc gia. Nếu như có nương nương che lấp, đích nữ Mạc gia kia có thể nào trước khi đại hôn lại vào phủ Thái tử chứ? Thứ nữ Mạc gia lại có thể nào sập hầm mỏ thân phận đích nữ, gả vào phủ hoàng tử của ta?"

      Theo lời của Lưu Đồng, Quý phi ngồi ghế cũng trở nên căng thẳng, vai hơi hơi rụt, bộ tư thái phòng bị.

      "Mặc dù, tại bây giờ nương nương là phi tử của phụ hoàng, vị phân cao nhất, nhưng bởi vì xuất thân dân gian, kỳ thực tự thân nhà mẹ đẻ cũng có thế lực. Lúc Phụ hoàng tại thế hoàn hảo, nếu như ngày kia phụ hoàng long ngự tấn thiên, Thái tử kế vị, nương nương phải xem sắc mặt Thái tử sao? Cho nên nương nương thay Thái tử che lấp việc này, mặc dù nhi thần bất mãn, cũng thể bởi vậy oán hận nương nương."

      Lưu Đồng đến đó, nhìn Quý phi mắt:


      "Nhưng chuyện này cũng có nghĩa là, nhi thần bị tính kế lần, còn có thể dễ dàng tha thứ khi bị tính kế lần thứ hai."

      Lưu Đồng dập đầu với Quý phi, trịnh trọng :

      "Hôn nhân đại luôn muốn phụ hoàng gật đầu mới được. Nhi thần càng nghĩ, cũng chỉ có nương nương có thể giúp nhi thần chuyện này."

      Quý phi liên tục gì, chờ Lưu Đồng xong nửa ngày, bà mới híp mắt, lệ quang bắn thẳng đến Lưu Đồng:

      "Ngươi đây là uy hiếp bổn cung sao? Nếu là bổn cung giúp ngươi, ngươi có phải tới trước mặt bệ hạ hay , đem chuyện này lục ra mà ?"

      Nghe ý tứ trong lời Quý phi, Lưu Đồng theo như lời làm năm việc, bà có phủ nhận.

      Lưu Đồng biết Quý phi cũng hiểu kỳ quái trong đó, vẫn là sau khi đại hôn, lúc vào cung thỉnh an Quý phi phát .

      Do lúc ấy chân Mạc thị bị thương, có phương tiện xuất hành, cho nên chuyện chờ tạ ơn, đều là mình Lưu Đồng .

      Khi đó nhìn thấy Quý phi, xem vẻ mặt Quý phi liền có chút kỳ quái.

      Ngược lại thương hại cũng tốt lắm, chuyện này có thể tính là áy náy ?

      Quý phi còn hỏi nhiều chuyện có liên quan Mạc thị, hỏi Lưu Đồng đại loại như có hài lòng đối với Mạc thị hay . Nghe được Lưu Đồng khẳng định trả lời, bà hoàn hảo nhàng thở ra.

      Lúc trước Lưu Đồng cũng biết là có cái gì đúng, thẳng đến trước khi Mạc thị chết thẳng thắn với , sau đó lại tự mình ám tra, mới cảm thấy việc này muốn tâm giấu giếm xuống, kỳ thực cũng phải chuyện dễ dàng như vậy.

      Chỗ của Quý phi cũng là trọng yếu hoàn.

      Trước sau xâu chuỗi lại, Quý phi hiểu biết nội tình việc này, thầm thay Thái tử che lấp rồi cũng thuận lý thành chương.

      Mà lúc này Quý phi hỏi lại Lưu Đồng như vậy, là do chột dạ, hai cũng là có chút thẹn quá thành giận.

      hiền hòa liên tục tự xưng "Ta", cũng đổi thành uy nghiêm "Bổn cung".

      Lưu Đồng trả lời, là cam chịu.

      cũng hé răng, thẳng tắp quỳ, chờ đáp án của Quý phi.

      Quý phi cũng là ngoài mạnh trong yếu.

      Bà tinh tường biết, cửu hoàng tử nếu như đến trước mặt bệ hạ loã lồ việc này, vậy bà tuyệt đối là giấu giếm xong.

      Người người đều bệ hạ già , nhưng bà cùng ông làm bạn hơn hai mươi, ba mươi năm người tinh tường đều biết, bệ hạ cũng có hồ đồ, chỉ là vì tuổi lớn, tâm càng mềm.

      Mà bà, trong cung chìm nổi hơn hai mươi năm, cũng là thua dậy nổi.
      HaYen, Minhang, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 76: Đế phi

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng từ trong cung Quý phi cáo từ ra, Hiển tần chờ ở thiên điện vội vàng nghênh đón, hỏi thế nào.

      Lưu Đồng cười cười, gật đầu :

      "Quý phi nương nương đáp ứng hỗ trợ."

      Hiển tần liền hô tiếng "A di đà phật", lại tò mò hỏi:

      "Con và Quý phi nương nương cái gì vậy, nương nương đáp ứng giúp con chiếu cố?"

      Lưu Đồng chỉ cười .

      Hiển tần và Thụy vương giống nhau, chẳng phải người có lòng hiếu kỳ rất nặng, thấy Lưu Đồng có ý muốn , cũng hỏi nhiều, chỉ :

      "Quý phi nương nương nguyện ý giúp con chiếu cố, vậy con cứ trở về chờ tin tức . Ta cảm ơn Quý phi nương nương lát."

      Lưu Đồng lên tiếng, thi lễ với Hiển tần, thần sắc thoải mái mà ra khỏi cung, sau khi hồi phủ liền bắt đầu cho Hoa Trạch, Hoa Hạo thu xếp sính lễ chờ hôn .

      Chính là chờ đến phiên kiểm kê khố phòng, nhìn điểm sổ sách gì đó, Lưu Đồng cũng chỉ có thể than tiếng.

      Từ được sủng ái, lại có nhà mẹ nâng đỡ, duy nhất tích tụ đó là tích góp từng tí tiền hằng năm Hoàng tử được nhận, thái nửa còn bị cầm tiếp tế người Tây Vực.

      Sau khi trưởng thành có thể vào triều làm việc, lãm chút quyền thế, mượn chuyện này vơ vét của cải —— mặc dù hắc tâm như Thái tử vậy, nhưng hơi chút khấu điểm cũng xong.

      Nhưng vừa tới, Thái tử phòng bị, nhúng tay đến chuyện xấu du thủy; thứ hai, muốn cướp đoạt thuế má của dân chúng, xác thực làm được.

      Trừ này đó ra, còn phải dưỡng toàn bộ phủ cửu hoàng tử.

      Thu vào luôn định, nhưng chi ra lại cái chuẩn đếm nhi.

      làm hoàng tử đích xác là bị nghẹn khuất.

      "Gia..."

      Hoa Trạch khó xử :

      "Lần đầu cưới hoàng tử phi, là lễ bộ trong cung gánh vác, tư khố trong phủ chúng ta cũng tốn phí cái gì. Cũng biết lần này lễ bộ lại tính toán như thế nào."

      Lưu Đồng gật đầu:

      "Mặc kệ lễ bộ tính toán làm sao, chúng ta nên chuẩn bị trước, cứ chuẩn bị các thứ đầy đủ. Tóm lại, thể ủy khuất hoàng tử phi."

      Hoa Trạch đáp tiếng, vừa cười vừa :

      "Gia đối với hoàng tử phi tương lai tốt."

      Lưu Đồng cười cười, ho khan tiếng, suy nghĩ chút lại :

      "Lại tiếp, việc này là ta lỗ mãng, cũng báo chút tin tức cùng nàng, chỉ sợ trong lòng nàng mất hứng."

      Hoa Trạch nhất thời :


      "Làm sao hội? Gia vì cưới Thường tam nương, hao phí bao nhiêu tâm huyết? Còn tự mình tiến cung cầu Quý phi nương nương hỗ trợ đó. Tiểu nhân nếu là Thường tam nương, sợ là đối với gia khăng khăng mực."

      Lời này Lưu Đồng thích nghe, nở nụ cười, vẫn là trở về thực :

      "Nhuận Chi tính tình phải như thế này..."

      suy nghĩ chút :

      " được, ta còn muốn cùng Nhuận Chi chút, miễn cho nàng oán trách ta."

      Mặc dù Hoa Trạch cảm thấy chủ tử của mình suy nghĩ nhiều, nhưng tự nhiên mở miệng ra. Lưu Đồng muốn ước gặp Thường Nhuận Chi, Hoa Trạch liền tận tâm làm chân chạy giúp truyền tin.

      Bên này Lưu Đồng yên, sợ Thường Nhuận Chi trách ở , bên kia Quý phi cũng phát sầu.

      Lưu Đồng đẩy nan đề vung cho bà, bà có khả năng giải quyết. muốn để Lưu Đồng đem chuyện đích nữ Mạc gia gả chấn động lúc trước xuống, bà ở trước mặt bệ hạ thể diện cũng có.

      Đáng Quý phi cũng xác thực lo lắng, liền tính nàng khuyên Nguyên Vũ đế, Nguyên Vũ đế cũng đáp ứng Lưu Đồng cọc hôn nhân này.

      Hiểu chi lấy lý là thông, biện pháp duy nhất đó là động chi lấy tình.

      Quý phi suy nghĩ hai ngày, đánh tốt lắm suy nghĩ trong đầu, rồi mới thừa dịp thời điểm Nguyên Vũ đế đến trong tẩm cung bà nghỉ đêm, nhàn thoại việc nhà nhắc tới vài vị hoàng tử gia và nhóm hoàng tôn, thuận tiện cũng ném ra chuyện hôn nhân của Lưu Đồng.

      "Cửu hoàng tử cũng mau hai mươi hai, đầu hai năm có cưới hoàng tử phi, cũng thấy sốt ruột. Mắt nhìn liền thấy thập nhị hoàng tử cũng có nhi tử, cửu hoàng tử còn chưa có cái hậu tự, bệ hạ cũng nóng nảy sao?"

      Nguyên Vũ đế mặc trù sam minh hoàng, nằm ở giường :

      "Nếu nàng , trẫm cũng nghĩ tới chuyện này."

      Quý phi liền oán trách :

      "Đều là nhi tử, bệ hạ cũng quá mức xem cửu hoàng tử thôi."

      Nguyên Vũ đế cười cười, :

      "Ai bảo hài tử kia cùng trẫm tri kỷ, mẫu phi lại chết kỳ quái như vậy? Trẫm nhìn cũng cảm thấy tà khí phát hoảng, càng nhìn ánh mắt kia, u lam u lan, nhìn rất tà tính."

      Nhắc tới Du quý nhân cùng Lưu Đồng có huyết thống dị tộc, Quý phi cũng tốt cái gì, chỉ có thể vòng vo đề tài :

      "Vậy nô tỳ lúc này nhắc tới, bệ hạ đối với hôn cửu hoàng tử có thể có ý tưởng gì?"

      Nguyên Vũ đế suy tư trận, :

      "Trẫm đối với nữ nhi thế gia, thiên kim quan gia cũng quen thuộc, muốn nhân tuyển, trẫm nơi này quả có. Hôm nay nàng nhắc tới hôn của Tiểu Cửu, nhưng là có người xem trọng, tính toán bán phân phối Tiểu Cửu rồi sao?"

      Quý phi thần bí cười :

      "Bệ hạ ngại sai sai?"

      "Còn cùng trẫm đánh lên bí hiểm ư. Nàng thẳng , nếu là cùng Tiểu Cửu thích hợp, vậy định ra. Tiểu Cửu tuổi cũng , còn chưa có cái hậu tự kỳ quái."

      Nguyên Vũ đế nhìn Quý phi, Quý phi liền êm tai :

      "Đều phải nô tỳ coi trọng người, mà là cửu hoàng tử đến trước mặt nô tỳ cầu, muốn cưới nhân gia."

      "Hửm?"

      Nguyên Vũ đế cảm thấy ngoài ý muốn:

      "Là nương nhà ai?"

      Quý phi liền đơn giản kể tình huống Thường Nhuận Chi ràng, chặn chỗ hiểm yếu.

      Nguyên Vũ đế nghe xong nhất thời liền hổ mặt, mắng Quý phi:

      "Tiểu Cửu hồ đồ, nàng cũng hồ đồ theo sao? Phủ An Viễn hầu dễ , nữ nhi nhà cho hoàng gia làm vợ cũng phải có, tiểu ngũ gia phải là phủ An Viễn hầu ra sao? Nhưng này lại là thứ nữ còn là người hòa ly, làm sao có thể cho Tiểu Cửu? Nàng còn đến trước mặt trẫm giúp biện hộ?"

      Quý phi nhất thời ủy khuất từ giường ngồi dậy, thân nội sam đỏ tươi nổi bật lên da thịt trắng như tuyết của nàng.

      "Bệ hạ cho là trong lòng nô tỳ nghĩ như vậy? Nhưng chịu nổi cửu hoàng tử vui mừng! biết bệ hạ tất nhiên đồng ý cọc hôn này, nên đến cầu trước mặt nô tỳ, còn quỳ gối trước mặt nô tỳ nữa."

      Quý phi giả ý lau lệ :

      "Bệ hạ sở hữu hoàng tử công chúa, người từ trong bụng nô tỳ sinh ra, nhưng nô tỳ đều đem bọn họ xem như hài tử của chính mình mà đối đãi, luyến tiếc bọn họ chịu ủy khuất. Cửu hoàng tử từ cùng người thân cận, đối với nô tỳ cũng là giống nhau cung kính xa cách, ngay cả Hiển tần còn có ngũ hoàng tử được gần chút. Bây giờ muốn cưới người, lại cầu đến chỗ mẫu phi là nô tỳ, nô tỳ có thể giúp chiếu cố sao?"

      Nguyên Vũ đế bị Quý phi này vừa khóc vừa kể làm cho xấu hổ, giọng làm dịu nàng :



      "Nàng đa tâm, trẫm phải trách nàng. Nhưng là, có thể là nữ tử như vậy, làm sao có thể xứng đôi với Tiểu Cửu..."

      "Bệ hạ mới vừa rồi trong lời còn mang theo ý tứ ghét bỏ cửu hoàng tử, lúc này lại đau thương cửu hoàng tử."

      Quý phi nín khóc mỉm cười, lại than tiếng, buồn bã :

      "Theo nô tỳ xem, cũng có cái gì phối xứng. Cửu hoàng tử tự mình , quan phu, còn mang theo danh khắc thê, nào có lập trường chọn nhân gia."

      Quý phi giọng :

      "Nô tì nghĩ, cửu hoàng tử là thích Thường thị, nên để ý ."

      Bởi vì câu này mà Nguyên Vũ có chút hoảng hốt.

      Quý phi :

      "Cửu hoàng tử từ bị người xem nên quen, gặp được người để ý, nhường nhớ tới liền cảm thấy cả người cao hứng ấm áp, nhiều dễ dàng, tự nhiên là nghĩ đem người như vậy vĩnh viễn giữ ở bên người. Kỳ thực nô tỳ rất lý giải tâm tính của ."

      Quý phi chậm rãi xem định Nguyên Vũ đế, ngân nga thở dài:

      " như vậy... Nhường nô tỳ nhớ tới hoàng hậu khi còn tại thế. Lúc ấy biểu cảm của bệ hạ khi tới hoàng hậu, cùng cửu hoàng tử ở trước mặt nô tỳ nhắc tới Thường thị, quả thực giống nhau như đúc..."
      Minhang, 139Chris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 77: Chỉ hôn

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đại khái là vì nhắc tới Thuần Khác hoàng hậu, Nguyên Vũ đế có chút thất thần, ý tứ phản đối còn trọng yếu như vậy.

      Sau khi Quý phi khuyên phục cũng phát huy tác dụng, cuối cùng Nguyên Vũ đế cũng miễn cưỡng đáp ứng cọc hôn này.

      Chỉ là vẫn còn nhíu mày :

      " như vậy, Phương Sóc Chương kia càng thể trọng dụng. Tương lai nếu như ở triều làm quan, Tiểu Cửu cũng ở trong triều đình, chẳng phải để nhóm thần tử chế giễu sao?"

      Trong tâm tư của Quý phi, nàng mới thèm quản chuyện của Phương Sóc Chương kia, đáp lại hai câu, dần dần có thanh .

      Nguyên Vũ đế ngủ, Quý phi lại hề cảm thấy buồn ngủ.

      Được đồng ý từ miệng vàng lời ngọc của Nguyên Vũ đế, cọc hôn này còn tính là vạn vô nhất thất. Quý phi tính toán ngày mai mời Nguyên Vũ đế hạ chỉ, để Khâm Thiên giám xem cát hung bát tự, định ra ngày tốt, hai phương nhanh chóng viết xuống hôn thư, như vậy mới thỏa đáng.

      Hơi hơi nghiêng tai nghe ngóng tiếng hít thở đều đặn của Nguyên Vũ đế, Quý phi chậm rãi phun ra hơi.

      Ngày thứ hai Quý phi quả thực đến hỏi Nguyên Vũ đế muốn thánh chỉ, trải qua giấc ngủ cả đêm, Nguyên Vũ đế vốn có chút vừa ý, muốn đổi ý, đáng tiếc Quý phi trực tiếp tới trước mặt hỏi , cũng tốt để giả ngu, dù sao đường đường là đế vương, sao có thể giữ lời hứa chứ?

      Nguyên Vũ đế kiên trì để Trung Thư Lệnh chấp bút nghĩ thánh chỉ, Quý phi ngựa dừng vó cầm thánh chỉ Khâm Thiên Giám cùng Lễ bộ.

      Có Quý phi đốc xúc cùng với phối hợp của phủ An Viễn hầu, bên kia Khâm Thiên Giám rất nhanh có kết quả bói toán cát hung, là thượng cát.

      Quý phi liền cười để Lễ bộ nhanh chân thu xếp hạ thánh chỉ tứ hôn cho phủ An Viễn hầu và phủ cửu Hoàng tử, chuẩn bị lục lễ, lại thúc giục Khâm Thiên Giám sát tính ngày tốt.

      Chuyện hôn này định, kinh ngạc lỗ tai rất nhiều người.

      Người đầu tiên chính là Phương Sóc Chương.

      mới hạ quyết tâm muốn cưới Thường Nhuận Chi lần nữa, vừa mới bắt đầu hành động bất quá nửa tháng, tính toán dùng thư tín thừa thắng thu hồi tâm của Thường Nhuận Chi, nghĩ tới vợ trước lại muốn gả cho người khác.

      Lúc biết được tin tức này, Phương Sóc Chương suy tư viết thư cho Thường Nhuận Chi, tính toán viết bức thư tình biểu thị tâm ý của .

      Mặc dù biết thư trước đó đưa tới, tất cả đều bị Thường Nhuận Chi cho người thiêu hủy, nhưng cảm thấy, bám riết tha, kim thạch có thể lũ, tâm Thường Nhuận Chi rất mềm, chỉ cần kiên trì, ngày nào đó Thường Nhuận Chi tự tay mở ra thư viết.

      Ôm ý nghĩ như vậy, mỗi ngày phong thơ, chưa bao giờ gián đoạn.

      nhớ được, tân hôn lúc ấy, cũng từng viết thơ cho thê tử của mình. Khi đó, Thường Nhuận Chi xem xong ánh mắt nhìn rất là sùng bái cùng vui sướng, vậy Nhuận Chi rất thích thơ viết.

      Cũng phải, nam nhân lớn lên xuất sắc lại tài hoa hơn người, như thế nào làm nữ tử tâm động?

      Phương Sóc Chương chấp nhất bút, chính là xuất thần nghĩ tới sinh hoạt trong tân hôn lúc trước cùng Thường Nhuận Chi, thình lình bị thanh kinh hoàng của gã sai vặt trong nhà đánh gãy, bút lông sói chấm mực nước nhất thời động giấy viết thư tuyết trắng.

      "Xảy ra chuyện gì?"

      Phương Sóc Chương nhíu mày trách mắng:

      "Phía sau có cẩu truy ngươi sao? Lỗ mãng thất thất."

      các bút, tính toán lấy giấy viết thư bị nhiễm mực phóng tới bên, lại nghe gã sai vặt ở bên cả kinh kêu lên:

      "Lão gia! Thái thái nàng, nàng phải lập gia đình!"

      Phương Sóc Chương nghe được trượng nhị hòa thượng hiểu, đợi suy nghĩ cẩn thận, gã sai vặt liền tự mình bổ sung thêm:

      "Trong cung hạ ý chỉ phủ An Viễn hầu, cửu Hoàng tử muốn kết hôn với thái thái!"

      Bởi vì Phương Sóc Chương chuyển biến thái độ với Mi di nương, là tĩnh dưỡng kỳ thực cũng là giam cầm, người trong phủ đều biết được tâm tư của Phương Sóc Chương đối với thái thái trước kia.

      Đối với hạ nhân bọn họ mà , có chủ mẫu tính tình tốt tự nhiên là chuyện tốt.

      Cho nên trong phủ hơn phân nửa người đều ôm thái độ vui mừng, hi vọng Phương Sóc Chương có thể tiếp thái thái trước kia trở về.

      Bởi vậy, đối với chuyện xảy ra ở phủ An Viễn hầu, bọn họ cũng tương đối để bụng, thường xuyên hỏi thăm, nhưng chú ý nhiều hai phân là có.

      Cho nên chuyện phủ An Viễn hầu tiếp thánh chỉ trong cung, rất nhanh liền truyền tới.

      Phương Sóc Chương nghe ràng, buông tay, mực đoàn giấy viết thư liền tung bay xuống dưới, chậm rãi rơi xuống bàn.

      "Lão gia..."

      Gã sai vặt gấp trát hạ ánh mắt:

      "Lão gia, chúng ta làm sao đây?"

      Phương Sóc Chương cường trang trấn định, nhưng biết cảm giác lòng mình kịch liệt nhảy lên.

      Kinh ngạc, kinh ngạc, khủng hoảng, khó chịu... cảm xúc phản đối nối gót nhau mà tới.

      Đến lúc này, Phương Sóc Chương còn mang theo hai phân may mắn, hỏi gã sai vặt:

      "Có phải nhìn lầm rồi hay ? Có thể phủ An Viễn hầu có tiếp thánh chỉ?"

      Gã sai vặt liên tục lắc đầu:

      "Tiểu nhân hỏi thiệt nhiều lần, đều là phủ An Viễn hầu sắp có tiểu tức phụ Hoàng gia, nhân gia thực rành rành, chính là thái thái và cửu Hoàng tử... Lão gia!"

      Gã sai vặt còn chưa xong, liền thấy Phương Sóc Chương ngã ngồi xuống.

      Gã sai vặt vội đưa tay tới đỡ, cũng chậm bước, Phương Sóc Chương ngồi xuống, "Đông" tiếng, nghe xong cũng cảm thấy mông rất đau.

      "Lão gia..."

      Tay chân gã sai vặt có chút luống cuống, đứng bên phía sau.

      Lúc này, trong đầu Phương Sóc Chương liên tục quanh quẩn hai chữ.

      Xong rồi.

      Đồng dạng vì cọc hôn này mà giật mình, còn có Thái tử và Thái tử phi bị giam cầm.

      Khi Thái tử biết tin tức, là cùng Thái tử phi dùng cơm trưa.

      Trong khoảng thời gian này bị giam cầm, nhưng là thành rất nhiều, ở trong phủ Thái tử cũng thường xuyên ở cùng Thái tử phi.

      Trong lòng Thái tử biết Nguyên Vũ đế cấm chân , nhất định quá mức yên tâm, hơn phân nửa ở trong phủ Thái tử sắp xếp hai người vào giám thị .

      Thái tử cũng biết Nguyên Vũ đế ngóng trông đích hoàng tôn trong bụng Thái tử phi, cho nên đối với Thái tử phi trước nay chưa có hảo, hi vọng người giám thị có thể đem chuyện làm truyền đến tai Nguyên Vũ đế, cũng tốt nhường Nguyên Vũ đế hết giận được mau chút.

      "Thường nữ quan và Cửu đệ?"

      Thái tử nghe tới chuyện Nguyên Vũ đế hạ chỉ tứ hôn, nhất thời đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi:

      "Ngươi hỏi thăm sai?"

      "Tiểu nhân hỏi thăm là ."

      Hạ nhân phủ Thái tử vội hỏi:

      "Nghe Khâm Thiên Giám bên kia ngay cả lục lễ cùng ngày tốt đều định, trong nửa năm xuất giá."

      Sắc mặt Thái tử rất tốt, vung tay cho hạ nhân lui ra, lại hỏi Thái tử phi đồng dạng cũng giật mình:

      "Thường nữ quan ở bên cạnh ngươi hầu hạ, ngươi nhìn ra nàng cùng Cửu đệ có cái gì cẩu thả?"

      Thái tử phi vui khi Thái tử dùng từ "Cẩu thả" này, mặt dừng lát :

      "Thiếp thân chỉ biết Thường nữ quan liên tục kháng cự tiếp xúc với Phương đại nhân, nhưng là có phát giác nàng và cửu đệ có lui tới."

      Thái tử phi cắn ngụm bánh bao vàng óng ánh, :

      "Phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, cũng thể Cửu đệ và Thường nữ quan có giao tình lui tới. Có khi hai người bọn họ còn biết lẫn nhau."

      đến đây, Thái tử phi cũng dừng chút.

      Nàng nhớ tới cung yến lần đó, Thường Nhuận Chi Bích Tỉ viện, còn gặp qua Cửu Hoàng tử.

      Hay là...

      Thái tử phi nghĩ tới, chợt nghe Thái tử cả giận :

      "Ngươi cái gì? bọn có chút quen biết, phụ hoàng có thể hạ chỉ để Cửu đệ cưới thứ nữ hòa ly sao?"

      Thái tử phi thản nhiên :

      "Thái tử gia nếu như vừa lòng cọc hôn này, có thể tới trước mặt phụ hoàng . Thiếp thân là nữ tắc nhân gia, vốn chính là tóc dài kiến thức ngắn, cũng lý giải xong hàm nghĩa cọc hôn mà phụ hoàng định."

      Thái tử trong khoảng thời gian ngắn thể phản bác, đứng lên muốn phát giận, lại băn khoăn đến chuyện Thái tử phi có thai, chỉ có thể hừ lạnh tiếng, phẩy tay áo bỏ .
      HaYen, Minhang, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 78: Đăng môn

      Editor: Bộ Yến Tử
      Sau khi định hôn , Lưu Đồng mới có thể được gặp mặt Thường Nhuận Chi.

      Mấy ngày trước, có viết thư cho Thường Nhuận Chi ước định nàng ra gặp nhau, Thường Nhuận Chi đều đưa đẩy.

      Lưu Đồng nhận định Thường Nhuận Chi tức giận, càng thấy yên.

      Nhưng hôn có bụi bặm lạc định, lại tốt vội vàng phủ An Viễn hầu.

      Lưu Đồng nghĩ tới thông qua hỗ trợ của ngũ tẩu , nhưng ngẫm lại vẫn quấy rầy phu thê Thụy vương —— trong khoảng thời gian này Thụy vương rất phiền chuyện hạch toán thuế má bao năm qua ở Hộ bộ, vội đến sứt đầu mẻ trán, vậy Thụy vương phi cũng có lòng thanh thản quan tâm chuyện nhi nữ tình trường của .

      Thẳng cho đến khi thánh chỉ ban hôn được hạ, Lưu Đồng mới buông lỏng trái tim nặng trịch xuống, thoải mái tới phủ An Viễn hầu, bái kiến An Viễn hầu.

      Lưu Đồng nhiều lắm, nhưng làm người chân thành, An Viễn hầu chút chuyện, đều tiếp được, để An Viễn hầu đối với con rể tương lai này càng xem càng vừa lòng.

      Đương nhiên, An Viễn hầu cũng là người từng trải, biết con rể tương lai đến phủ phải vì ông, sau khi nhàn thoại phen, liền lấy cớ có việc rời khỏi, để Lưu Đồng ở trong phủ dạo, lưu lại dùng ngọ thiện, còn cố ý với , hoa viên Hầu phủ cảnh trí tệ.

      Lưu Đồng tự nhiên biết từ chối bất kính, cung kính nhường An Viễn hầu rời khỏi, liền kích động để hạ nhân Hầu phủ dẫn đường tới hoa viên.

      Thường Nhuận Chi bên này, từ lúc Lưu Đồng tới cửa An Viễn hầu liền cho người thông tri nàng. Thường Nhuận Chi biết Lưu Đồng tới cửa nhất định là muốn gặp nàng, lúc này nàng lo lắng biết có nên gặp mặt nhau hay .

      nàng làm bộ làm tịch kỳ thực cũng phải, bất quá là vì nàng đột nhiên hay tin gả cho Lưu Đồng, nhất thời cảm thấy, tiến độ hình như quá nhanh rồi đó.

      Lúc này nếu nàng gặp Lưu Đồng, Thường Nhuận Chi cảm thấy chỉ trong chốc lát, cũng thể cùng xong cái gì.

      Còn nữa, kỳ thực trong lòng nàng cũng có chút kỳ quái.

      Bất quá tiểu Hàn thị biết Lưu Đồng tới cửa, cũng cổ vũ nàng gặp mặt Lưu Đồng.

      "Trước khi đại hôn, tất nhiên là con phải hồi phủ đợi gả, thể cùng Cửu Hoàng tử gặp mặt nhau đâu."

      Tiểu Hàn thị dùng kinh nghiệm người từng trải với nàng:

      "Thừa dịp cơ hội này trông thấy mặt, đối với tình cảm hai người các con cũng rất tốt mà."

      Đây là muốn nàng chú ý bồi dưỡng tình cảm trước hôn nhân sao?

      Thường Nhuận Chi mặt đáp lời, trong lòng lại cảm thấy đáng.

      Nàng và Lưu Đồng cũng có cảm tình làm trụ cột, sau khi thành hôn ở chung cũng có thể hòa hợp. Nếu như nàng và Lưu Đồng tiếp xúc, người chính trực như vậy, hạ công phu muốn kết hôn với nàng, cuối cùng cũng đến nỗi cưới nàng rồi vắng vẻ nàng nha.

      Lúc này đây có thấy mặt nhau hay đều được, Lưu Đồng bởi vì chuyện thấy mặt nàng liền làm mặt lạnh với nàng, cũng thể bởi vì thấy mặt nàng lần nữa có thêm bao nhiêu cảm tình với nàng á.

      Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tự nhiên Thường Nhuận Chi ngỗ nghịch với tiểu Hàn thị, vẫn chiếu theo ý tứ của tiểu Hàn thị tới hoa viên Hầu phủ, chờ "Xảo ngộ" cùng Lưu Đồng.

      Thanh liễu hạ, bên hồ sen , Thường Nhuận Chi cứ lẳng lặng nhi lập như vậy chiếu thẳng vào mắt Lưu Đồng.

      đứng nhìn nửa ngày, rồi mới đỏ mặt ho khan tiếng, sải bước tới bên cạnh Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi nghe thấy thanh , cũng quay người lại, nhìn thấy Lưu Đồng liền mỉm cười với .

      Nụ cười này, nhưng là đem chuyện yên trong lòng Lưu Đồng dẹp yên chút.

      "Nhuận Chi."

      Lưu Đồng đứng ở trước mặt Thường Nhuận Chi, cao hơn nàng cái đầu, ánh mắt rất ôn nhu:

      "Ta, ta hẹn nàng vài lần, nàng đều gặp ta."

      đến chuyện Thường Nhuận Chi chịu gặp , trong giọng Lưu Đồng tựa hồ còn mang theo chút ủy khuất.

      Thường Nhuận Chi giương giương khóe miệng, thấy thế nhưng lại bày ra bộ dáng biết làm sao, cảm thấy có chút buồn cười:

      "Ừ... Đột nhiên biết huynh vào cung xin thánh chỉ, có chút biết làm sao khi đối mặt với huynh."

      Lưu Đồng vừa nghe liền kích động:

      "Nàng trách ta?"

      "Hả?"

      Thường Nhuận Chi nghi hoặc hừ tiếng.

      Ở trong tiềm thức của Thường Nhuận Chi, tóm lại nàng vẫn phải lập gia đình. Có lão thái thái làm chủ, nàng cũng sợ gả cho tên hỗn đãn để vui lòng rồi sống khổ sở qua ngày, huống chi lão thái thái còn chính miệng nàng nên hướng vào nhân tuyển là Lưu Đồng, cho nên Thường Nhuận Chi cam chịu mình hơn phân nửa là thê tử của Lưu Đồng.

      Bởi vậy, nàng đối với chuyện Lưu Đồng vào cung xin thánh chỉ, thể tức giận.

      Kỳ thực, trong lòng còn có chút mừng thầm nho .

      Lúc này nghe Lưu Đồng hỏi nàng có trách hay , cẩn thận ngẫm lại Thường Nhuận Chi cũng hiểu ý tứ của .

      Nhưng nàng cũng có sinh khí, còn cảm thấy Lưu Đồng thẳng thắn đáng , cũng tâm đối với nàng, mới vừa rồi thể đợi muốn cưới nàng qua cửa, lại sợ nàng bởi vì đột nhiên hành động như vậy mà vui với .

      Đối mặt với Lưu Đồng dè dặt cẩn trọng như vậy, để cho Thường Nhuận Chi đối với lần gặp mặt trước đó, Lưu Đồng não ý nghiêm túc ra lệnh cho nàng, cũng triệt để trừ khử.

      Nàng ôn nhu :

      "Trách huynh làm cái gì, chỉ là có chút kinh ngạc, sao đột nhiên huynh lại vào cung xin ý chỉ?"

      Thường Nhuận Chi tới việc này, ngược lại cũng rất tò mò:

      "Trước kia... Cũng chưa bao giờ nghe huynh đề cập qua việc này."

      Lưu Đồng thấy nàng quả có sinh khí, trong lòng nhàng thở ra, càng cảm thấy Thường Nhuận Chi thiện giải nhân ý, liền thuận miệng trả lời:

      "Này phải là thừa dịp Thái tử bị giam cầm, có thời gian quản ta..."

      đến đây Lưu Đồng lập tức ngừng miệng, ho tiếng, đông cứng chuyển đề tài :

      "Đúng rồi Nhuận Chi, đối với sân viện nàng muốn bố trí cái gì, có ý tưởng gì ? Cần mua thêm cái gì? Nàng với ta, ta trở về liền cho người chuẩn bị thỏa đáng, miễn cho đến khi chờ nàng qua phủ lại làm lụng vất vả."

      (*Trời ơi cưng vợ chưa kìa. Sợ vợ cực khổ. Iu quá *)

      Thường Nhuận Chi chớp chớp mắt.

      Lúc trước nàng suy đoán Thái tử và Lưu Đồng có ân oán, cho nên đối với giọng điệu của Lưu Đồng khi nhắc tới Thái tử cũng thấy ngoài ý muốn. Nhưng lúc này, nàng lại càng thể truy vấn Lưu Đồng chuyện có liên quan tới Thái tử, chỉ trả lời :

      "Ta có kiêng kị cái gì, cũng thích gì hết, chiếu theo quy củ là được. Nếu có cái gì, chờ sau này... Ta tự mình bố trí."

      Thường Nhuận Chi đối với sinh hoạt của người phú quý cũng có nửa điểm bất mãn, thể tiếp tục ở lại nhà mẹ đẻ kiếm cơm ăn, tới phủ Cửu Hoàng tử kiếm cơm cũng giống nhau.

      Chẳng qua mới qua lời này, nàng có chút hoảng hốt.

      câu "Sau này", tựa hồ đề cập tới tương lai của bọn họ, sao mà làm người nóng mặt chứ?

      Lưu Đồng cũng hơi đỏ mặt, vụng trộm liếc mắt nhìn Thường Nhuận Chi, làm sao lại thấy càng xem càng cảm thấy vui mừng.

      Lưu Đồng vuốt cằm, ho khan tiếng, cũng tìm chuyện để :

      "Trước kia có tới phủ An Viễn Hầu, đây vẫn là lần đầu tiên đăng môn... Hầu gia , Hầu phủ cảnh trí tốt lắm, Nhuận Chi nếu rảnh rỗi, bằng giới thiệu với ta ?"

      Lưu Đồng cảm thấy mình hồi lâu có nhìn thấy Thường Nhuận Chi, ước gì có thể cùng nàng ở chung nhiều nhiều chút.

      Thường Nhuận Chi cũng biết nghe lời, :

      "Tốt lắm, vậy A Đồng theo ta dạo Hầu phủ . Nơi này có mấy chỗ cảnh sắc là do phụ thân tự mình cho người bố trí đó ..."

      Nghe nàng hề khúc mắc gọi A Đồng, miệng Lưu Đồng đều liệt đến bên tai.

      Dọc theo đường , Lưu Đồng chậm rãi thong thả bước theo Thường Nhuận Chi, bên tán bước, bên cười .

      vui vẻ khi nghe giọng mềm ôn hòa của Thường Nhuận Chi, có cảnh đẹp nổi bật như vậy, cả trái tim Lưu Đồng đều phiêu phiêu đãng đãng rơi đến chỗ, mơ hồ thoải mái làm hận thể ngày mai liền đón dâu đem người cưới trở về, ngày ngày cùng nàng đợi cùng nhau, chính là thỉnh thoảng nghe nàng ôn tồn hai câu, cũng cảm thấy đó là ngày thần tiên.

      Chẳng sợ lúc này dần dần đến buổi trưa, thời tiết nóng lên, Lưu Đồng cũng có chút cảm giác nóng bức nào.

      Ngay tại lúc nghĩ có thể cùng Thường Nhuận Chi ở chung thêm lát, vị "Khách mời mà đến" lại đến, chính là Thường Âu.
      HaYen, Minhang, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 79: Tỷ khống

      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Âu nghe Lưu Đồng đến Hầu phủ, cố ý tìm tới.

      Nào biết khi vừa tới liền thấy Lưu Đồng chuyện với tam tỷ của mình.

      Thường Âu nhíu lông mày, bước qua làm dãy phân cách đứng giữa hai người.

      "Tiểu tứ làm sao lại đến?"

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc nhìn Thường Âu, hỏi:

      "Lúc này phải đệ nên ở trường học đọc sách sao?"

      Thường Âu hừ hừ hai tiếng, phòng bị nhìn chằm chằm Lưu Đồng, nhưng mà làm Lưu Đồng cảm thấy hiểu.

      Mặc dù tương lai Lưu Đồng là con rể Hầu phủ, cũng là tỷ phu của Thường Âu, nhưng cho đến cùng cũng là Hoàng tử, sao có thể để người vô lễ như vậy chứ?

      Thường Nhuận Chi giọng :

      "Tiểu tứ, sao đệ lại biết lễ nghi như vậy hả? Nhìn thấy Cửu Hoàng tử còn chào?"

      Thanh tuy rằng , nhưng chân đáng tin.

      Thường Âu ủy khuất nhìn Thường Nhuận Chi, nhưng là làm Thường Nhuận Chi mềm lòng.

      Cũng may Lưu Đồng rất biết điều làm người giảng hòa, :

      " có chuyện gì, Tiểu Tứ đây là xem ta như ngoại nhân đó, ta cao hứng."

      Lưu Đồng nở nụ cười, lại hỏi Thường Âu:

      "Tiểu tứ hạ học?"

      Thường Âu hừ tiếng tính như trả lời, trầm mặc hé răng dựa ở bên người Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi sờ sờ đầu .

      Thường Âu mười tuổi, cũng được tính là nửa đại tiểu tử. Tuy rằng vóc người còn chưa lớn, nhưng trong năm này vóc dáng lại cao lên rất nhiều. thiếu niên lang nhàng như vậy, tiếp qua vài năm nữa lớn lên, bà mối đăng môn làm mối biết có bao nhiêu.

      Lần trước Tiền di nương trải qua nhắc nhở chỉ điểm của Thường Nhuận Chi, ngược lại cũng ngoan bắt Thường Âu đọc sách.

      Vì thế, Thường Âu càng thêm thích tam tỷ , chỉ cảm thấy có tam tỷ ở đây, làm cái gì đều thư thái.

      Nhưng đợi đến lúc muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này tam tỷ hồi phủ, cùng tam tỷ hảo hảo trò chuyện, trong phủ đột nhiên đưa thánh chỉ tới, tứ hôn cho tam tỷ.

      Hừ! Lập gia đình có cái gì tốt! Lúc trước tam tỷ phu kia xuất thân hàn môn còn ghét bỏ tam tỷ, mặt sau tỷ phu này lại là Hoàng tử, biết sau lưng đối xử thế nào với tam tỷ nữa nha.

      Thường Âu cường tì khí lên, càng xem càng cảm thấy Lưu Đồng vừa mắt, lúc đối mặt Lưu Đồng tự nhiên có sắc mặt tốt.

      Bình thường gặp phải người như vậy, hơn phân nửa Lưu Đồng khinh thường chú ý, quay đầu bước . Nhưng bây giờ đối tượng là đệ đệ của Thường Nhuận Chi, có tức giận, chính là cười rộ lên có chút xấu hổ ngu đần.

      Tiểu cữu tử tương lai vì sao thích nhỉ?

      Lưu Đồng bồn chồn, đảo mắt nhìn Thường Nhuận Chi ôn hòa chuyện với Thường Âu, ít chuyện vụn vặt cũng có thể lâu như vậy.

      bên nghe biết chán, còn hưng trí bừng bừng thỉnh thoảng cắm vào hai câu.

      Thường Nhuận Chi trả lời , còn Thường Âu lại làm như thấy .

      Đại khái là vì Thường Âu đến bên này quấy rầy hai người tâm tình bị tiểu Hàn thị biết được, lát sau nha hoàn trong tiểu viện của tiểu Hàn thị đến mời Thường Âu qua, thái thái tìm .

      Thường Âu mặt mũi vừa ý, trừng mắt nhìn Lưu Đồng nửa ngày, vẻ mặt rối rắm suy nghĩ lát, :

      "Ngươi cùng tam tỷ ta hảo hảo chuyện, được bắt nạt nàng."

      Lưu Đồng dở khóc dở cười:

      "Ta khi nào bắt nạt tam tỷ của đệ?"

      " tại có."

      Thường Âu chút khách khí đánh giá phen, :

      "Chờ khi tam tỷ gả cho ngươi, ngươi cũng chuẩn bắt nạt nàng."

      Lưu Đồng liền giật mình.

      Tiểu cữu tử tương lai này vừa lòng tỷ phu, cho nên cho xem sắc mặt, nhưng lại biết hôn này thể đổi, sợ tương lai bởi vì nổi giận mà giận chó đánh mèo lên người Thường Nhuận Chi, cho nên cảnh cáo .

      "Được, Tiểu Tứ yên tâm, tỷ phu nhất định bắt nạt tam tỷ của đệ."

      Lưu Đồng cam đoan thề son sắt, đổi lấy cũng là câu thầm của Thường Âu:

      "Còn phải tỷ phu á..."

      Nha hoàn ở bên nghe xong đoạn đối thoại của hai người, trán đổ mồ hôi, thúc giục :

      "Tứ thiếu gia mau , thái thái chờ đó."

      Thường Âu lúc này mới quyệt miệng bỏ .

      Thường Nhuận Chi nhìn theo rời khỏi, bắt đắc dĩ với Lưu Đồng:

      "Huynh đừng so đo với Tiểu Tứ nha."

      Lưu Đồng lắc đầu :

      " ."

      Dừng chút, :

      "Nhìn ra được nàng rất sủng ."

      "Đúng vậy."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Trong phủ chỉ có tiểu nhân nhi, sủng sủng ai? Huống chi Tiểu Tứ cũng bị làm hư, luôn làm người ta muốn sủng ít."

      Lưu Đồng nghe có chút hâm mộ, giọng :

      " luyến tiếc nàng xuất giá."

      Thường Nhuận Chi dừng chút, cười :

      "Ừ, ta biết."

      xong liền nhìn Lưu Đồng nháy mắt mấy cái :

      " uổng phí ta đau hồi."

      Thường Âu xuất bất quá chỉ là tiểu nhạc đệm, rất nhanh liền qua .

      Thường Nhuận Chi và Lưu Đồng tán bước trò chuyện nhìn trời, thời gian cũng lặng yên trôi qua. Đợi đến khi hạ nhân nhắc nhở, mới biết được đến lúc phải dùng cơm trưa.

      Lưu Đồng cùng An Viễn hầu và bốn vị thiếu gia Hầu phủ dùng bữa, Thường Nhuận Chi cùng đám người tiểu Hàn thị ngồi riêng bàn.

      Tiểu Hàn thị chiếu cố, Nhạc thị cũng nhân cơ hội này nhìn con rể tương lai của mình.

      Nhạc thị là người nhiều chủ kiến, theo chỗ tiểu Hàn thị biết được Cửu Hoàng tử là lão thái thái xem trọng, cọc hôn này cũng là lão thái thái tác thành, tự nhiên đối với Lưu Đồng có ý kiến, còn nhắc Thường Nhuận Chi sau này muốn quá ngày lành.

      Nhạc thị luôn luôn nhận định lão thái thái có ánh mắt hảo, nếu là do lão thái thái nhìn trúng, phải là tốt nhất.

      Mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vui mừng, Nhạc thị theo nhà ăn ra, liền cười đến hợp bất long chủy.

      Tiền thị liền trêu ghẹo bà :

      "Khi lần đầu tam nương xuất giá, cũng chỉ nhìn thấy ngươi khóc, sau đó tam nương bị ủy khuất hòa ly hồi phủ. Lúc này tam nương vừa muốn xuất giá, ngươi cũng nở nụ cười. Nghĩ đến lần này tam nương là gả đúng người, sau này cũng thể chịu ủy khuất."

      Nhạc thị nhớ tới cọc hôn lần đầu của nữ nhi, tranh luận:

      "Cũng là do ta khi đó chịu van cầu thái thái, để lão thái thái ra mặt nhìn người..."

      "Tốt lắm, ta xem từ trước, liền xem về sau."

      Tiền thị vỗ vỗ tay Nhạc thị, :

      "Sau khi tam nương xuất giá là Hoàng tử phi, so với thân phận thái thái Phương gia còn cao quý hơn. Cửu hoàng tử còn chưa có con nối dòng, tam nương vào phủ nếu có thể lần được con trai, vị trí này có thể ngồi được vững vàng. Ai còn nhớ thương Phương gia."

      Nhạc thị cũng là hết giận gật gật đầu, lại chần chờ ngập ngừng :

      "Tiền tỷ tỷ, ngươi ... Tam nương xuất giá hai năm, đều thể có thai, có phải hay ..."

      "Phi phi phi!"

      Tiền thị lập tức :

      "Đó là bởi vì họ Phương kia cách xa tam nương, tam nương lại bị bệnh, thân thể tam nương cũng có tật xấu."

      Nhạc thị cũng vội vàng hướng đất thóa hai miệng, :

      "Tiền tỷ tỷ sai, sau khi tam nương hồi phủ lão gia thái thái mời thái y xem mạch cho nàng, còn điều trị thân thể cho nàng, tam nương nhất định có thể hảo hảo mà, sau khi lập gia đình nhất định sinh đại mập tiểu tử."

      Tiền thị cười gật đầu, lại nghĩ tới cái gì che miệng :

      "Lại tiếp, nghe lúc trước Cửu Hoàng tử còn từng đưa dược liệu trong phủ tới, nhường tam nương bồi bổ thân thể... chừng lúc ấy Cửu Hoàng tử nhận thức tam nương, liền quan tâm tam nương. Hai cái hài tử này đúng là có duyên phận."

      Nhạc thị tự nhiên hi vọng nữ nhi và con rể có thể hòa thuận mĩ mãn, nghe Tiền thị như vậy nụ cười liền treo mặt, lâu cũng tiêu, lại cùng Tiền thị xong lời hay về Cửu Hoàng tử.

      ràng lúc này hai người mới thấy mặt Lưu Đồng, lúc tán gẫu nhưng lại cũng tán gẫu được quật khởi, xong, đề tài oai đến chân trời.
      HaYen, Minhang, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :