1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 65: Thư

      Edit: Bộ Yến Tử

      "... Ba năm trước, khi Thái Tử từ hành lang phía Tây trở lại có mang về thị thiếp, nhưng thị thiếp kia chết hai năm trước. Bất quá nghe thị thiếp kia làm người phô trương, từng nghe qua lúc Thái Tử ở hành lang phía Tây đốc công, kỳ thực liên tục cùng nàng tìm hoan mua vui. Nếu thực là như thế, vậy lần này Thái Tử bị giam cầm cũng oan."

      Thường Nhuận Chi hơi hơi cúi mâu.

      Đâu chỉ oan, xử phạt này, quá mức nhàng rồi nha.

      Hơn mười mạng người, mấy trăm mẫu ruộng tốt...

      Đối với Thái Tử mà , bất quá chỉ là giam cầm tháng.

      Ngụy Tử thở dài:

      "Mắt nhìn Thái Tử phi ngày tốt hơn, Thái Tử lại xảy ra chuyện... Làm chức Thái Tử phi này, quá khó khăn , sau này còn biết xảy ra cái gì nữa? Thiêu thân á."

      Thường Nhuận Chi nở nụ cười, đốt vào trán Ngụy Tử cái, :

      "Sao bỗng nhiên ngươi lại lo lắng cho Thái Tử phi vậy?"

      Ngụy Tử nhìn nhìn bốn phía, sau đó mới đè thấp giọng với Thường Nhuận Chi:

      "Nô tì nghe , thân thể Lý lương đệ được tốt."

      Thường Nhuận Chi ngẩn ra:

      "Theo chỗ nào nghe tới?"

      "Mấy tiểu nha hoàn ."

      Ngụy Tử giọng :

      "Mặc dù Thái Tử cấm chân Lý lương đệ, nhưng có chuyện, luôn muốn người ra sân Lý lương đệ làm, mấy tiểu nha hoàn nghe được chút tiếng gió cũng kỳ quái. Các nàng sau khi Lý lương đệ bị giam cầm, xương cốt ngày bằng ngày..."

      Tâm Thường Nhuận Chi nắm chặt, lại khỏi hỏi:

      "Vậy Mạc nhũ nhân đâu?"

      Ngụy Tử :

      "Mạc nhũ nhân nhưng là tốt lắm, cả ngày mang theo tiểu gia nàng sinh, nhìn trả thù an phận."

      Ngụy Tử chần chờ lát, càng thêm hạ giọng:

      "Ngày ấy khi Thái Tử giam cầm Lý lương đệ, răn dạy Mạc nhũ nhân phát sinh cái gì, thầm kín cũng có người truyền, nô tì cũng nghe lỗ tai."

      "Làm sao chỗ nào cũng có ngươi vậy hả?"

      Thường Nhuận Chi vừa giận vừa tức, đến cùng vẫn nhịn được lòng hiếu kỳ, :

      "Ngươi cùng ta , sau này lại hứa đề việc này."

      Ngụy Tử liên tục đáp ứng, :

      "Nghe lúc Mạc nhũ nhân sinh con, Lý lương đệ hạ dược nàng, làm Mạc nhũ nhân sinh sản thuận lợi bị thương thân, sau này cơ hội có thai . Bởi vậy mà Mạc nhũ nhân ghi hận Lý lương đệ, cho nên cũng thầm động tay động chân với Lý lương đệ. Nhưng mà làm cái gì, nô tì cũng biết. Bất quá Thái Tử từng qua cái gì, đả thương địch thủ ngàn tự tổn hại tám trăm, cái gì mà mất nhiều hơn được."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu, nghĩ rằng cái gọi là tay chân, tất nhiên chính là hương thơm kia rồi.

      Đả thương địch thủ ngàn tự tổn hại tám trăm, chỉ chính là Mạc nhũ nhân cả ngày huân hương cho chính mình. Cũng phải là đả thương địch thủ ngàn tự tổn hại tám trăm sao?

      Bất quá... Cuối cùng, vẫn có cảm giác có chỗ thông.

      Thường Nhuận Chi cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên thẳng mắt.

      Mùi hương kia của Mạc nhũ nhân... Cũng chính là mùi vị gần đây nàng mới ngửi được. Lúc trước khi nàng ở phủ Thái Tử cũng có tiếp xúc với Mạc nhũ nhân, cũng có ngửi được từ người nàng mùi vị như vậy nha.

      Gần đây là do trùng hợp sao? Gần đây Mạc nhũ nhân mới biết được khi nàng sinh sản Lý lương đệ động tay động chân vào sao?

      Thường Nhuận Chi cảm thấy có chút hồ đồ.

      " nương nghĩ cái gì vậy?"

      Diêu Hoàng thân thiết hỏi.

      Thường Nhuận Chi nhắm mắt lại xoa xoa khóe mắt, lắc đầu :

      " có gì."

      Nàng dừng chút, :

      "Sau khi hồi phủ nên tìm thái thái thương lượng chút, xem có thể từ quan ở phủ Thái Tử làm nữa hay ."

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử hẹn mà cùng :

      " nương muốn từ quan hả?"

      "Phủ Thái Tử rất phức tạp, ta cảm thấy mệt."

      Thường Nhuận Chi thẳng:

      "Huống chi... Ta cũng biết là ở phủ Thái Tử có thể học được cái gì nữa."

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử ngẫm lại thấy cũng đúng, trong khoảng thời gian này các nàng và nương hơn phân nửa đều nhàn rỗi, cơ bản có việc gì làm.

      " đợi ở phủ Thái Tử cũng tốt, mỗi ngày lại đỡ phải nhận phong thư của Phương đại nhân."

      Ngụy Tử cổ cổ quai hàm, tiếp:

      "Mỗi lần cùng , nương xem cũng xem liền để người ta thiêu, vẫn kiên trì mỗi ngày đưa phong..."

      Nhắc tới chuyện này, Thường Nhuận Chi cảm thấy có chút vô lực.

      tại, Phương Sóc Chương cải biến sách lược, tính toán cùng nàng hồng nhạn đưa tình sao?

      Mỗi ngày phong thư, là muốn làm thủ tài hoa đào sao, muốn vài câu thân thiết, muốn đề cập chuyện khẩn thiết tân hôn yến nhĩ của bọn họ từng chút từng chút à...

      Thường Nhuận Chi xem, nhưng Ngụy Tử lại xem từng phong thư gửi tới.

      Thường Nhuận Chi xác thực có chút bất đắc dĩ.

      Mặc dù gặp Phương Sóc Chương, nhưng mà mỗi ngày nhận phong thơ nhắc nhở nàng Phương Sóc Chương còn tồn tại.

      Chỉ hy vọng lần này sau khi trở lại Hầu phủ, thư của Phương Sóc Chương đưa vào .

      Thường Nhuận Chi nghĩ như vậy, lại nghĩ rằng Phương Sóc Chương hồn tiêu tan, kiên trì mỗi ngày phong thơ, thấy nàng trở về Hầu phủ, liền đưa thư đến Hầu phủ.

      Tiểu Hàn thị phóng phong thư tới trước bàn của Thường Nhuận Chi, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng:

      "Nhuận Chi, cùng mẫu thân giải thích coi, đây là xảy ra chuyện gì?"

      Thường Nhuận Chi vừa thấy phong thư đề bảy chữ "Nhuận Chi thân khải, Sóc Chương tự", liền thấy choáng váng cả đầu.

      "Hồi mẫu thân, chuyện này... Đích xác phải con sai."

      Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ thở dài.

      Ngụy Tử lập tức :

      "Thái thái, cũng biết Phương đại nhân này nổi điên cái gì, từ mười ngày trước, mỗi ngày để người đưa tới phong thơ cho nương, nương có xem qua, cũng để người ta đừng đưa tới nữa, Phương đại nhân vẫn là kiên trì... Vốn tưởng rằng trở lại Hầu phủ, Phương đại nhân tặng, nghĩ tới thế nhưng đưa đến Hầu phủ."

      Tiểu Hàn thị nở nụ cười thanh, cẩn thận đánh giá Thường Nhuận Chi, vừa lòng gật đầu :

      "Càng xinh đẹp, khó trách Phương Sóc Chương hối hận."

      "Mẫu thân..."

      Thường Nhuận Chi buồn cười lắc đầu, lại than tiếng:

      "Con còn để ý đến tình cảm của nữa, cũng với rồi, ai mà nghĩ tới da mặt lại dầy như tường thành vậy chứ. Ngược lại, con cảm thấy mỗi ngày đưa tới phong thơ bất quá là muốn ghê tởm con."

      Tiểu Hàn thị nhìn phong thư bàn nhiều chút, :

      "Nếu con để ý, ta có thể mở ra xem chút ?"

      Thường Nhuận Chi lắc đầu:

      "Mẫu thân muốn xem cứ xem , chẳng qua là sau khi xem xong nên thiêu hủy có lẽ tốt hơn."

      Tiểu Hàn thị cười tiếng, hủy tín triển khai giấy viết thư, lông mày nhíu lại thành .

      Rất nhanh đọc xong phong thơ, Ngụy Tử nhịn được hỏi:

      "Thái thái, là làm thơ nữa sao?"

      Tiểu Hàn thị nghiêng mắt nhìn nàng, :

      " phải."

      "Đó là..."

      "Nhuận Chi, con tự mình xem ."

      Tiểu Hàn thị đưa giấy viết thư cho Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi tiếp nhận, chần chờ hồi lâu mới mở thư ra đọc.

      Chữ viết của Phương Sóc Chương cũng giống như diện mạo , làm cho người ta có loại cảm giác hoa mỹ, nét chữ cứng cáp, có thể nhìn ra được người viết rất nghiêm cẩn.

      Thường Nhuận Chi đảo qua nội dung thư, xem xong cũng hề gợn sóng sợ hãi, lần nữa bỏ trở lại trong phong thư, giao cho Diêu Hoàng để nàng cầm thiêu hủy.

      Ngụy Tử nhất thời vò đầu :

      " nương..."

      Từ xưa nàng tối bát quái, mỗi phong thư Phương Sóc Chương gửi tới Thường Nhuận Chi đều dặn nàng thiêu hủy, nàng đều mở ra xem. Phong thư này nàng còn chưa có xem đó...

      Diêu Hoàng lôi Ngụy Tử ra ngoài, tiểu Hàn thị đưa tay vẫy vẫy Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi qua đỡ lấy tiểu Hàn thị.

      "Phương Sóc Chương kia xem ra là hối hận khi hòa ly với con rồi."

      Tiểu Hàn thị vừa vừa :

      "Bất quá làm thấp Cửu hoàng tử như vậy, nhìn thủ đoạn đó, có chút thấp hèn."

      Thường Nhuận Chi cúi đầu nghe, cũng chuyện.

      Phương Sóc Chương thư viết khẩn thiết, lệ đếm nhiều chỗ ổn của Cửu hoàng tử, ý đồ chứng minh Cửu hoàng tử phải lương phối.

      Thường Nhuận Chi nhìn thư kia, chỉ cảm thấy buồn cười.
      MinhangChris thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 66: Từ quan
      Edit: Bộ Yến Tử

      Nàng và Phương Sóc Chương rất , muốn tiếp tục cùng nảy sinh khúc mắc, bởi vì bọn họ hòa ly, là người lạ.

      Phương Sóc Chương thủy chung nhận định, là vì có tồn tại của Cửu hoàng tử, nàng mới đổi sắc mặt đồng ý đối đãi với .

      Thường Nhuận Chi giọng :

      "Mẫu thân, Nhuận Chi đối với chuyện này bị quấy nhiễu..."

      Tiểu Hàn thị gật đầu:

      "Ta hiểu , mặc kệ làm sao xem, Phương Sóc Chương cũng phải lương phối. Con ra khỏi hố lửa của Phương gia, ta cũng để cho con nhảy vào lần nữa."

      Tiểu Hàn thị buông tiếng thở dài, :

      "Mấy ngày trước đây mới cùng lão thái thái thương lượng qua, lão thái thái càng xem Cửu hoàng tử càng thuận mắt. Hơn nữa Mộc Chi trở về cũng từng , con và Cửu hoàng tử ở chung hòa hợp, Cửu hoàng tử đối với con cũng có tình tố... Nếu như có thể định xuống chuyện của hai người, ngược lại ta cũng giải quyết xong cọc tâm ."

      Thường Nhuận Chi cúi đầu:

      "Khổ cực cho mẫu thân vì Nhuận Chi phiền nhiều tâm tư."

      "Cũng là con biết chuyện."

      Tiểu Hàn thị vỗ vỗ tay Thường Nhuận Chi:

      "Mặc dù con phải do ta sinh ra, nhưng ta nhìn con lớn lên. Nhân phẩm tướng mạo như vậy, ta cũng luyến tiếc người tiện nghi này biết tốt xấu. Phương Sóc Chương kia, cũng là do ta có tận lực khuyên phụ thân con. Chỉ hy vọng con oán hận ta."

      Thường Nhuận Chi vội :

      "Mẫu thân đâu vậy, Nhuận Chi chưa từng có tâm oán hận người."

      Tiểu Hàn thị thấy nàng giống giả bộ, trong lòng càng thêm vui mừng.

      Hai mẹ con du vườn, Thường Nhuận Chi cũng hợp thời đưa ra chuyện muốn từ quan ở phủ Thái Tử.

      "Mặc dù có tham dự vào chuyện hậu viện trong phủ Thái Tử, nhưng ở bên nhìn, cũng cảm thấy trong lòng run sợ, sợ ngày kia bị người cầm làm mai tử... Bây giờ ở phủ Thái Tử đợi cũng có non nửa năm, nếu từ quan, biết có hợp quy củ hay ?"

      Sau lúc lâu trầm ngân, Tiểu Hàn thị :

      "Từ mua quan bán tước là có cách quy hạnh kiểm xấu, bất quá muốn từ quan, vậy phải tìm lý do. Bây giờ hiển nhiên phải là thời cơ thỏa đáng."

      Tiểu Hàn thị hơi hơi nhíu lông mày:

      "Thái Tử mới xảy ra chuyện bị Thánh Thượng răn dạy giam cầm, giờ phút này nếu như con từ quan, chỉ sợ có thể bị người ta là muốn tránh họa, khỏi có chút bất cận nhân tình, đối với thanh danh Hầu phủ cũng tốt."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu, nàng cũng là lo lắng điểm ấy, cho nên ở chỗ này khó xử.

      Mặc dù Thái Tử bị giam cầm, nhưng Nguyên Vũ đế chỉ "Thành công vĩ đại", để ở trong phủ Thái Tử thanh tỉnh lại, cũng có xử phạt gì khác. Sau khi Thái Tử trải qua thời gian giam cầm, cuối cùng bắt đầu hồi phục.

      Cho nên trong khoảng thời gian này, kỳ thực cũng là thời cơ cho Thái Tử thầm quan sát những người đầu nhập vào đối với có trung tâm hay .

      Nhưng mà Thường Nhuận Chi sợ nàng đưa ra từ quan, Thái Tử đối với nàng có ý kiến gì, đến cùng nàng bất quá là nữ nhân, có ảnh hưởng gì tới kế hoạch lớn của Thái Tử.

      Chỉ sợ bởi vì vậy mà Thái Tử nhìn chằm chằm vào phủ An Viễn hầu, đối với phủ An Viễn hầu có điều bất mãn.

      "Chuyện này trước cần hoảng hốt, chờ hỏi qua lão thái thái, nghe chút ý tứ của lão thái thái lại tiếp."

      Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi, :

      "Tả hữu con cũng nên ở trong phủ nghỉ ngơi đoạn ngày. Thái Tử phi phải là chờ sau khi Thái Tử được giải lệnh giam cầm cho con trở lại sao? Chúng ta từ từ nghĩ biện pháp."

      Thường Nhuận Chi gật đầu đáp ứng.

      Trở lại Hầu phủ, chính là trở về nhà của mình.

      Mặc dù Hầu phủ cũng là cao môn nhà giàu, lại giống như phủ Thái Tử, cả ngày tràn ngập trong tâm cơ, cơ hồ là tia khói thuốc súng chiến trường cũng có.

      Tiểu Hàn thị quản lý Hầu phủ thuận buồm xuôi gió, đại tẩu mang thai sớm ổn, lại tiếp nhận quyền mà tiểu Hàn thị cho nàng, xử lý ít chuyện nội vụ.

      Lúc có việc gì, tiểu Hàn thị liền gọi Nhạc thị, Tiền thị và Triệu Thanh Dao đánh mã điếu.

      Có đôi khi Triệu Thanh Dao để Thường Nhuận Chi đánh, Nhạc thị cũng nhường Thường Nhuận Chi thượng bàn, bà ngồi bên nhìn.

      Thường Nhuận Chi đánh mã điếu ngược lại có đặc biệt chung ái, cho nên càng nhiều thời giờ là ở bên xem cuộc chiến.

      Triệu Thanh Dao làm con dâu, tự nhiên tốt thắng tiền của ba vị trưởng bối. Nàng là người biết chuyện, cũng giống như Thường Nhuận Chi lúc trước, vẫn duy trì tần suất thắng trận thua ba trận, đoán ba vị trưởng bối muốn bài gì, liền đưa bài trong tay đánh ra.

      Theo phương diện này mà , Triệu Thanh Dao và Thường Nhuận Chi ngược lại là cùng loại người.

      Triệu Thanh Dao ngày quá được sảng khoái, có đôi khi nhàn, cũng cùng tiểu tử là Thường Nhuận Chi chuyện phiếm.

      Những ngày này Thường Nhuận Chi chịu tiểu viện của Triệu Thanh Dao, cùng nàng cùng nhau thêu thùa may vá.

      Mặc dù Triệu Thanh Dao xuất thân từ Quốc công phủ, nhưng tay châm tuyến ngược lại cũng có khuông có dạng. Khi may đồ lót cho hài tử chưa sinh ra, cả người điềm đạm yên tĩnh, nhìn qua đẹp mắt.

      Thường Nhuận Chi chống má ngồi ở bên, lẳng lặng nhìn động tác tay Triệu Thanh Dao.

      "Đại tẩu thực khéo tay."

      Thường Nhuận Chi khen nàng:

      "Chờ tiểu chất nhi sinh ra, có đại tẩu ở đây, cũng thiếu xiêm y xinh đẹp để mặc."

      Triệu Thanh Dao liền cười :

      "Ta cũng là lúc nhàn rỗi có chuyện gì làm. Làm xiêm y cho hài tử, luôn cao hứng."

      Thường Nhuận Chi vuốt cằm, hỏi nàng:

      "Lúc đại tẩu chưa xuất giá, có phải cũng thường xuyên thiêu thùa may vá hay ?"

      "Cũng chính là sau khi định thân, bị mẫu thân ta lải nhải bắt luyện."

      Triệu Thanh Dao cười :

      "Mẫu thân ta , tuy rằng đều là cao môn nhà giàu, cũng thiếu người hầu làm xiêm y, nhưng đến cùng cũng là tiểu tức phụ của người ta, luôn muốn tự tay làm quần lót, nạp cái tiểu hài đáy tới hiếu thuận bà bà. Còn nữa, làm xiêm y cho phu quân và hài tử của mình, cùng với việc để người khác làm cho bọn , ý nghĩa luôn đồng dạng."

      "Thân gia mẫu thực có đạo lý."

      Thường Nhuận Chi trêu ghẹo :

      "Được lão nhân gia bà dạy dỗ, khó trách quan hệ đại tẩu và đại ca tốt như vậy."

      Mặt Triệu Thanh Dao bỗng chốc đỏ bừng, oán trách trừng mắt nhìn Thường Nhuận Chi, cười mắng nàng:

      "Miệng lưỡi trơn tru."

      Thường Nhuận Chi cũng giận, tiếp tục cùng Triệu Thanh Dao tán gẫu.

      xong, Triệu Thanh Dao liền lúc mình chưa xuất giá.

      "... Đều là nhà công hầu, trước kia Nhuận Chi muội tính cách ngại ngùng, cũng cùng bọn tỷ muội chúng ta hỗn ngoạn, muội nhưng là biết, tiểu thư tỷ muội chúng ta, kỳ thực lúc ấy thường tụ cùng chỗ chơi đùa."

      Triệu Thanh Dao thở dài:

      "Bây giờ, Lý tỷ tỷ vào cung làm nữ quan, Thấm Chi lại cùng huynh trưởng của Lý tỷ tỷ có duyên phận, các hảo tỷ muội khác cũng lập gia đình... Chỉ có Đừng tỷ tỷ, tiểu tâm can linh lung như vậy, nghĩ tới cũng chết vì bệnh."

      Tay Thường Nhuận Chi chống má suy nghĩ chút.

      Lý tỷ tỷ trong miệng Triệu Thanh Dao, chắc là người xuất thân từ Trấn quốc công phủ, làm nữ quan ở Cần chính điện, Lý nữ quan.

      Huynh trưởng Lý nữ quan, chính là chi thứ huynh Lý Thừa Học. Thường Thấm Chi gả cho Lý Thừa Học, cũng cọc duyên phận.

      Nàng đến Đừng tỷ tỷ...

      "Đại tẩu Đừng tỷ tỷ, là Cửu hoàng tử phi sao?"

      Triệu Thanh Dao vuốt cằm :

      "Đúng vậy, còn phải là Cửu hoàng tử phi sao."

      Triệu Thanh Dao thở dài:

      "Nguyên bản chúng ta cho rằng, mệnh của nàng là tốt nhất. Tuy rằng Cửu hoàng tử cũng kiến thụ gì cả, nhưng đến cùng cũng là Hoàng tử, sau này phong vương cũng là chuyện theo lý thường phải làm, Đừng tỷ tỷ sau này chính là vương phi. Nhưng mà nghĩ tới, nàng mệnh tốt, thế nhưng... Ai."

      Triệu Thanh Dao lắc lắc đầu, xem ra là vì Cửu hoàng tử phi tiếc hận.
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 67: Bằng chứng
      Editor: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi mím môi, hỏi:

      "Đại tẩu và Cửu hoàng tử phi quan hệ tốt lắm sao?"

      Triệu Thanh Dao ngừng động tác tay, suy nghĩ lát :

      "Cũng tính là tốt lắm, bất quá chúng ta xem ra, Đừng tỷ tỷ người khéo léo, có người chán ghét nàng. Chỉ có thể nàng biết cùng người ở chung, cũng biết điều hòa quan hệ với đại gia. Có nàng ở chung, mặc dù tỷ muội chúng ta xảy ra chuyện phân tranh gì đó, rất nhanh được hòa hảo."

      Thường Nhuận Chi tiếp tục hỏi:

      "Nghe trước ngày khi Cửu hoàng tử phi xuất giá bị ngã gãy chân... Đại tẩu có thăm nàng ?"

      "Thăm hả? có."

      Triệu Thanh Dao lắc đầu:

      " đến cùng nàng là Hoàng tử phi, thân phận giống như trước. Với quan hệ của ta và nàng, ngược lại là nghĩ tới nàng mới gả ra ngoài liền đệ thiếp mời xem nàng. Bất quá cũng có tỷ muội đưa thiếp mời qua, Đừng tỷ tỷ đều để ma ma bên người qua lại với các nàng, nàng tốt lắm, chúng ta cần lo lắng, chờ nàng dưỡng tốt, lại tụ chỗ vui đùa."

      Triệu Thanh Dao thở dài:

      "Ai cũng nghĩ tới vết thương của nàng chuyển biến xấu, rất nhanh buông tay rời khỏi nhân gian... Lúc nghe được tin tức này, chúng ta đều khiếp sợ."

      Thường Nhuận Chi trầm ngâm , gác châm tuyến vào khay sạp.

      Triệu Thanh Dao tiếp nhận, bên lấy tú tuyến xâu kim bên trong ra, bên :

      "Đại khái là tác dụng di tình , bởi vì Đừng tỷ tỷ sớm, dưới phủ Phụ Quốc Công đều bi thống, chỉ có thể gửi gắm tình cảm cho nữ nhi khác ở phủ Thái tử. Vị Mạc nhũ nhân kia coi như là lấy hết vinh quang của Đừng tỷ tỷ."

      Thường Nhuận Chi nhất thời bình hô hấp, lát sau làm bộ như nghi hoặc hỏi:

      "Nghe qua đại tẩu thường lui tới cùng nhóm tỷ muội rất tốt, cần phải thập phần quen thuộc với phủ Phụ Quốc Công mới phải. Sao giống như đại tẩu rất xa lạ Mạc nhũ nhân vậy?"

      Triệu Thanh Dao cả cười, đưa tay điểm lên trán Nhuận Chi:

      "Mạc nhũ nhân kia rất giống với muội, là người tính tình hũ nút, từ thích cùng chúng ta chơi cùng chỗ, sau này khi lớn lên cũng thấy bóng dáng nàng. Đừng tỷ tỷ nàng tính tình buồn, thích ra ngoài chơi, chúng ta tự nhiên cũng tốt gấp gáp tìm nàng ngoạn, phải sao?"

      Còn có câu Triệu Thanh Dao dám trước mặt Thường Nhuận Chi.

      Đến cùng xuất thân của Mạc nhũ nhân là thứ nữ, giống như Thường Nhuận Chi cũng là thứ nữ cùng các nàng lui tới, các nàng cũng thể cưỡng cầu. Ai đáng giá kết giao cùng thứ nữ chứ? (*Suy nghĩ gì vậy chứ?*)

      Lời này ở trước mặt Thường Nhuận Chi, tự nhiên Triệu Thanh Dao ra.

      Nhưng theo lời của nàng, đủ để Thường Nhuận Chi hiểu trong lòng, theo như suy đoán của nàng, hơn phân nửa là .

      Mạc nhũ nhân bây giờ, chính là đích nữ phải gả cho Cửu hoàng tử.

      Vị Cửu hoàng tử phi qua đời kia, mới là người được coi trọng, thứ nữ phai mờ ở trước mặt mọi người.

      Triệu Thanh Dao xong liền thở dài:

      "Có thể là do phủ Phụ Quốc Công đối với cái chết của Đừng tỷ tỷ thể chấp nhận được, nên di chuyển phần tình cảm này tới người Mạc nhũ nhân, cho rằng nàng là Đừng tỷ tỷ. Nghe còn có người truyền, Đừng tỷ tỷ và Mạc nhũ nhân lớn lên rất giống nhau..."

      Triệu Thanh Dao lắc đầu, Thường Nhuận Chi lập tức truy vấn:

      "Làm sao, Mạc nhũ nhân và Cửu Hoàng tử phi lớn lên giống sao?"

      Triệu Thanh Dao cũng nhíu lông mày, suy nghĩ :
      "Chuyện này hả, ra ta cũng được ràng lắm. Dù sao cơ bản chúng ta chưa thấy qua Mạc nhũ nhân kia."

      Thường Nhuận Chi chớp chớp mắt mấy cái, :

      "Muội còn tưởng rằng Mạc nhũ nhân và Cửu Hoàng tử phi lớn lên giống nhau, là giống từ khi còn cho đến lớn."

      Triệu Thanh Dao lắc đầu:

      "Sớm vài năm ta có nghe qua. Muội nghĩ , các nàng tuy là tỷ muội, nhưng đến cùng cũng phải cùng mẹ sinh ra, các nàng lớn lên có bao nhiêu tương tự, muội tin sao? Chỉ có thể phủ Phụ Quốc Công bên kia di tình quá sâu, lừa mình dối người."

      Triệu Thanh Dao còn tại xong "Đừng tỷ tỷ" của nàng:

      "Đừng tỷ tỷ là người làm cho người ta như mộc xuân phong, làm người hay xử thế có nửa điểm ổn, khi cùng người ở chung luôn để người ta cảm thấy bị chiếu cố chu đáo. Lúc ấy chúng ta ở chung với nhau, luôn muốn hỏi Đừng tỷ tỷ có đến hay . Có nàng ở chung, phảng phất có gì ngoài ý muốn, có thể chơi rất thư thái."

      Thường Nhuận Chi cần nghe xong.

      Mỗi câu mỗi chữ để hình dung, chỗ nào phải với Thường Nhuận Chi, đó là Mạc nhũ nhân trong ấn tượng kia.

      Khéo léo, để người ta như mộc xuân phong, xử chu đáo thoả đáng, cũng cùng người kết oán...

      Xét đến cùng vẫn là Thái tử phi câu: Khó đối phó.

      Thường Nhuận Chi bỗng nhiên lên tiếng hỏi:

      "Đại tẩu, vậy nhóm của tẩu sau đó có gặp qua Mạc nhũ nhân ?"

      "Mạc nhũ nhân hả?"

      Triệu Thanh Dao nhíu mày:

      "Ta chưa thấy qua, các tỷ muội khác cũng chưa thấy qua."

      Thường Nhuận Chi liền truy vấn :

      "Vì cái gì chưa thấy qua đâu?"

      "Muội lại hồ đồ, đó là cơ thiếp của Thái tử, làm sao chúng ta có thể tùy tiện thấy chứ?"

      Triệu Thanh Dao buồn cười :

      "Tỷ muội chúng ta, ai cũng có khả năng làm thiếp phải sao? Cho nên, mặc dù muốn hòa nhã giao tiếp với những gia đình khác, cũng chỉ có khả năng giao tiếp với nhân gia chủ mẫu. Phủ Thái tử có địa vị cao, có thể cùng phủ Thái tử đánh lên giao tế, hơn phân nửa đều là bà bà của chúng ta, cụ bà bà đồng lứa mới có tư cách, trong ngày thường chúng ta đều có khả năng tùy tiện nhìn thấy Thái tử phi, huống chi là cơ thiếp trong nội viện Thái tử chứ?"

      Thường Nhuận Chi gật đầu, than tiếng, biểu cảm tiếc nuối:

      "Vậy đại tẩu cũng có cơ hội nghiệm chứng chút, xem Mạc nhũ nhân và Cửu Hoàng tử phi có phải hay lớn lên tương tự."

      Triệu Thanh Dao cười :

      "Ta so đo cái này làm gì? Chỉ hy vọng Mạc nhũ nhân kia có thể tiếc phúc... Lúc trước phủ Phụ Quốc Công rất thương Đừng tỷ tỷ, bây giờ đều chuyển dời đến người nàng."

      Triệu Thanh Dao :

      "Hi vọng Mạc nhũ nhân có thể liên quan Đừng tỷ tỷ kia phần, hảo hảo sinh hoạt ."

      Triệu Thanh Dao cũng biết tình huống trong phủ Thái tử phức tạp, nữ nhân của Thái tử nhiều lắm, mặc dù Mạc nhũ nhân kia sinh nhi tử, vậy ở trong phủ Thái tử cũng quá được như bước băng mỏng .

      Triệu Thanh Dao nghĩ như vậy, liên tưởng đến tình trạng của chính mình, khỏi cảm thấy may mắn.

      Vừa ngẩng đầu, thấy Thường Nhuận Chi xuất thần.

      "Nhuận Chi?"

      Triệu Thanh Dao gọi nàng tiếng, thân thiết hỏi:

      "Tinh thần muội được tốt, có muốn nằm lát hay ?"

      ", cần..."

      Thường Nhuận Chi vội đứng lên, ngượng ngùng :

      "Thuê thùa rất mệt mỏi, cổ có chút đau nhức, muội còn muốn quạt cho đại tẩu."

      xong liền tiếp quạt tròn trong tay nha hoàn, quạt gió cho Triệu Thanh Dao.

      Triệu Thanh Dao cười :

      "Có nha hoàn kìa, muội cần làm vậy."

      " có việc gì, tả hữu muội cũng nhàn rỗi."

      Thường Nhuận Chi xê dịch băng bồn tới bên người, chút chút quạt theo băng trong bồn toát ra lãnh khí.

      Triệu Thanh Dao liền cúi đầu thêu thùa may vá, thỉnh thoảng ngẩng đầu, liền thấy Thường Nhuận Chi lại ngây người.

      Nàng buồn cười lắc đầu, cũng nhiều.

      Thường Nhuận Chi đợi cho đến lúc đại ca Thường Bằng trở về, mới cáo từ rời khỏi.

      Thường Bằng kỳ quái :

      "Nhuận Chi xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn mất hồn mất vía."

      Triệu Thanh Dao :

      "Thời tiết quá nóng, nàng thần du... Hôm nay buồn, phỏng chừng buổi tối muốn mưa lần nữa rồi."

      Quả nhiên, thiên cương lau hắc, bắt đầu phong gào thét, chỉ chốc lát sau liền mưa to tầm tã.

      Thường Nhuận Chi đứng dưới mái hiên, dựa vào vách lẳng lặng nhìn đèn lồng treo dưới mái hiên lay động trong ánh sáng nhạt, lơ lửng trong màn mưa ở tây trúc.

      " nương..."

      Diêu Hoàng đứng ở phía sau nàng lo lắng, :

      "Việc này, hay là nương cứ cho rằng mình biết ..."

      Thường Nhuận Chi chậm rãi gật đầu:

      " muốn giấu giếm, ta tự nhiên cũng thể ."
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 68: Tới tiện

      Editor: Bộ Yến Tử

      Nghĩ đến chuyện Cửu hoàng tử bị bắt nạt, trong lòng Thường Nhuận Chi liền dâng lên cỗ phẫn nộ thể nên lời.

      Nhưng nàng cũng biết, chuyện này có chút xíu liên quan đến nàng á.

      Sở dĩ nàng phẫn nộ, đến cùng là vì nàng nhận định Lưu Đồng rồi.

      Đối với bằng hữu, nếu bị bắt nạt như vậy, Thường Nhuận Chi đều phẫn nộ.

      Huống chi nàng đối với Lưu Đồng có cảm tình, có chút siêu việt tình bằng hữu đơn thuần.

      Ban đêm, Thường Nhuận Chi lăn qua lộn lại ngủ yên, ngày thứ hai sau khi tỉnh lại tinh thần đầy uể oải.

      Cơn mưa to đêm qua tạnh, bất quá nhiệt độ khí giảm xuống, thời tiết cũng .

      Chuyện này càng làm tâm tình Thường Nhuận Chi thể nào sung sướng nổi, chẳng sợ Ngụy Tử chọc cười nàng, nàng cũng thể cười nổi.

      Để Thường Nhuận Chi kiên nhẫn là, Phương Sóc Chương lại đưa thư tới nữa.

      Tiểu nha hoàn đến bẩm báo vừa nhấc lên ba chữ "Phương đại nhân", Thường Nhuận Chi liền nâng tay :

      "Thiêu."

      Ngụy Tử vội vàng lên tiếng, lôi kéo tiểu nha hoàn , đoạt thư trong tay nàng, chút cũng thèm khách khí xé ra.

      Diêu Hoàng đuổi theo đến nơi, Ngụy Tử nháy nháy mắt với nàng, hai nha hoàn bước tới cùng nhau xem thư Phương Sóc Chương viết.

      "Phương đại nhân bây giờ đúng là bám riết tha..."

      Ngụy Tử bên xem, bên :

      "Lần trước nương hồi phủ, Phương đại nhân đến bái kiến Hầu gia, bị cự tuyệt ngoài cửa. Bây giờ Phương đại nhân học ngoan, người ra, đưa thư, người gác cổng cũng tốt ngăn đón..."

      Diêu Hoàng bình tĩnh :

      "Quang truyền tin có cái gì dùng? Người đến, có thành ý."

      "Đây, phải bởi vì nương muốn thấy sao?"

      Ngụy Tử suy nghĩ :

      "Ôi, ngươi , nếu nương bằng lòng gặp , có phải Phương đại nhân có thể thắng hồi tâm của nương hay ?"

      Diêu Hoàng nhíu mày :

      "Sao ngươi có thể nghĩ vấn đề ra như vậy hả? Chẳng lẽ ngươi muốn nương trở lại Phương gia lần nữa sao?"

      "Ta đương nhiên muốn."

      Ngụy Tử vội vàng lắc đầu, than tiếng, chần chờ :

      "Chẳng qua mấy ngày này, ta xem xét Phương đại nhân này ân cần kính nhi, khó tránh khỏi nghĩ đến lúc nương và vừa thành hôn."

      Ngụy Tử buồn bã :

      "Lúc ấy tình cảm của bọn họ rất tốt, mỗi ngày như keo như sơn, ta coi cũng rất hâm mộ, ánh mắt nương nhìn Phương đại nhân, là để ta nhìn tâm cũng mềm. Ai có thể nghĩ đến Phương đại nhân có mới nới cũ như vậy..."

      Diêu Hoàng liền tiếp lời:

      "Cho nên nương rời khỏi Phương đại nhân là đúng."

      "Đúng vậy, Phương đại nhân nhưỡng quả đắng, phải tự mình chịu."

      Ngụy Tử mạnh mẽ gật đầu, lại bát quái :

      "Ngươi ... Chuyện của nương và Cửu hoàng tử, có thể thành sao?"

      Diêu Hoàng nhìn nàng cái, buồn cười :

      "Chuyện của chủ tử mà ngươi cũng muốn xen vào?"

      "Sợ cái gì, chỉ có hai người chúng ta."

      Ngụy Tử hắc hắc cười :

      " nương nếu có thể thành Cửu hoàng tử phi, ngươi xem Phương đại nhân có biểu cảm gì?"

      Diêu Hoàng suy nghĩ lát :

      "Đại khái chính là biểu cảm cam lòng lại thể nề hà. còn có thể cùng Hoàng gia tranh tiểu tức phụ sao?"

      " đúng."

      Ngụy Tử nhất thời cười ha ha, :

      "Ngươi có biết ta suy nghĩ cái gì ? Ta suy nghĩ, ngày kia nương thành Hoàng tử phi, Phương gia lão thái thái kia phải quỳ xuống với nàng sao? Ngẫm lại, ta liền cảm thấy hết giận."

      Diêu Hoàng thiết tưởng chút cảnh tượng kia, cũng nhịn được treo cao khóe miệng. (*Hai chị cứ như thành vậy á*)

      "Cái khác , ta cảm thấy Cửu hoàng tử so với Phương đại nhân tốt hơn nhiều lắm."

      Diêu Hoàng ho khan tiếng, giọng :

      "Ít nhất, lúc đối mặt với Phương đại nhân, cho dù nương có cười, cũng giống như đeo thêm lớp mặt nạ, cười rất chân thực. Ngược lại là ở trước mặt Cửu hoàng tử, cười rộ lên đặc biệt đẹp mắt, nhìn sơ qua liền biết nàng cười xuất phát từ nội tâm."

      Thốt ra lời này, hai nha hoàn đồng thời trầm mặc.

      Nửa ngày sau Diêu Hoàng trước:

      " nương rất để bụng chuyện của Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử đối với nương, ta coi cũng có ý tứ kia. Mặc kệ như thế nào, chúng ta làm nha hoàn, phải quản cho tốt miệng của mình nương phân phó làm cái gì, chúng ta cứ làm theo là được."

      Ngụy Tử gật đầu, nghi hoặc hỏi Diêu Hoàng:

      "Ngươi làm sao biết nương để bụng chuyện của Cửu hoàng tử?"

      Diêu Hoàng im lặng lát, nghĩ rằng nếu như nương để bụng chuyện Cửu hoàng tử, cũng thể để ý chuyện Mạc nhũ nhân.

      Nàng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại :

      "Ngươi cho là ta và ngươi giống nhau sao, chỉ biết ra ngoài hỏi thăm chút chuyện, có hay đều được à? Tâm tư của nương, ta có thể sánh bằng ngươi nhìn được ràng."

      Ngụy Tử liền hì hì cười :

      "Phải, ai chẳng biết Diêu Hoàng tỷ tỷ bình tĩnh ổn trọng nhất, ta là tự thẹn phất như lạp!"

      Diêu Hoàng cười điểm điểm cái trán của nàng, :

      "Được rồi, thư này cũng xem qua, nhanh chóng thiêu thôi?"

      Ngụy Tử chu chu miệng, suy nghĩ chút :

      "Nội dung bức thư này, có muốn cho nương biết hay ?"

      " cho nương nghe cũng ngại, ngươi cho là nương còn hiếm lạ chuyện viết thư hứa hẹn sao?"

      Diêu Hoàng niệp giấy viết thư ở trung giơ lên:

      "Cái gì, 『 sau này trong phủ để nàng chưởng gia 』, cái gì, 『 mẫu thân cứ để ta thu xếp』... Này tính là hứa hẹn sao? Đây phải là chuyện người nam nhân nên làm khi cưới vợ à? giống như là chịu ủy khuất, rồi nhượng bộ bằng."

      Ngụy Tử gật đầu tỏ vẻ tán thành, thống khoái mà tiếp nhận thư cầm thiêu hủy.

      "Quên , bất đồng nương , được lại chọc nương phiền lòng."

      Đốt thư trở về, hai người kết bạn trở về, Ngụy Tử :

      " tại, nương vừa nghe đến ba chữ Phương đại nhân liền nhíu mày, giống như Phương đại nhân là mãnh thú hồng thủy vậy."

      " nương và hòa ly, vốn là muốn cùng phân giới hạn, ném sạch quan hệ. tại, lại giống như kẹo mè xửng dính chặt nương, phải nương sợ hãi tránh cũng kịp sao?"

      Diêu Hoàng thở dài:

      "Nhưng mà nương ngoan tẫn, đều xé rách mặt nạ với , ai có thể nghĩ đến da mặt dầy như thế..."

      "Này có phải hay giống nương , người tới tiện tắc vô địch?"

      Ngụy Tử đúng khi tiếp câu, Diêu Hoàng nhất thời nhịn được cười ra tiếng.

      Khi hai người trở về, Thường Nhuận Chi ngủ, toàn bộ nội thất im ắng.

      Diêu Hoàng chạy đến đuổi muỗi bên trong ra, lại nhàng thả màn trướng xuống.

      Bên này Thường Nhuận Chi bởi vì bí mật của Lưu Đồng mà phiền lòng, bên kia Lưu Đồng lại hồn nhiên biết Thường Nhuận Chi phát bí mật của , tìm cách cho hôn của mình.

      Trừ bỏ khi trưởng thành, trong cung có phái Tinh Kỳ ma ma tới dạy lễ chu công (*dạy chuyện ấy ấy*), đồng thời thưởng quá hai cung nữ cho làm thực tiễn, nhưng mà Lưu Đồng chưa từng có nữ nhân bên cạnh.

      phải thương tiểu mĩ nhân, là khi còn niên thiếu ở trong cung gặp qua đủ loại tần phi, cũng chịu qua mấy nữ nhân này dù sáng dù tối chế nhạo và nhục nhã, khiến cho hứng thú của đối với nữ nhân lớn.

      Thậm chí sau đó cưới Hoàng tử phi, kỳ thực là hạ quyết tâm muốn cùng thê tử của mình hảo hảo sống qua ngày.

      nghĩ tới Hoàng tử phi qua đời, lại biết được bí mật như vậy, càng đối với nữ nhân hận thấu xương.

      Nhưng mà sâu trong nội tâm của , kỳ thực vẫn khát vọng có thể có nữ nhân quan tâm .

      từ có mẹ ruột, mặc dù mẫu phi của Thụy vương Hiển tần sau đó thay thế thân nương, cho rất nhiều ấm áp, nhưng đến cùng cũng lo người là .

      muốn cưới người có thể chiếu cố , ấm áp , cho duy trì cùng lực lượng, thậm chí còn có thể quở tránh lúc phạm sai lầm rối rắm, nữ nhân tới giáo huấn .

      Ngay tại lúc cơ hồ cảm thấy, đời này có khả năng có nữ nhân như vậy xuất , Thường Nhuận Chi lại xuất .
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 69: Mưu hôn

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng thích rất nhiều điểm ở Thường Nhuận Chi.

      Tỷ như diện mạo của nàng, nhiêu khô sạch thanh tịnh;

      Tỷ như vẻ mặt của nàng, khi cùng nàng ở chung, mặc dù nàng luôn luôn gợn sóng sợ hãi, trong mắt trước giờ luôn nghiêm cẩn chuyên chú;

      Tỷ như giọng điệu khi nàng chuyện, giọng êm tai như gió mát thầm;

      Tỷ như bộ dáng khi nàng cười rộ lên, ôn nhu thích ý, trong tươi cười như vậy, giống như có chuyện gì phiền lòng đều có thể trừ khử.

      Trong lúc Lưu Đồng vui sướng, lại phát , kỳ thực cũng sợ Thường Nhuận Chi.(*Trẻ dễ dạy*)

      Chính là lần kia, báo với Thường Nhuận Chi cách xa Mạc nhũ nhân chút, cần trêu chọc nàng, lại thể cho nàng giải thích hợp lý.

      Sau đó Thường Nhuận Chi đối mặt trầm mặc ít lời, làm hoảng hốt khó chịu.

      Thậm chí, muốn đụng chạm Thường Nhuận Chi chút cũng dám.

      Kia **** sau khi hồi phủ, cơ hồ đêm ngủ, mấy ngày đều vì chuyện đó mà khó chịu.

      Rồi sau đó, liền xác định ——

      muốn ly khai nữ nhân này.

      Loại cảm giác này rất huyền diệu, chưa từng có tình cảm đối với nữ nhân nào như vậy đâu.

      thậm chí mặt dày hỏi hoa hoa công tử Diêu Trừng Tây trong kinh.

      Diêu Trừng Tây chê cười , đây là đối với nữ nhân sinh ra cảm tình, bằng mất hồn mất vía như vậy. (*Ôi! Ca trong sáng quá .*)

      Lưu Đồng có chút mê mang, hỏi Diêu Trừng Tây nên làm sao đây.

      Diêu Trừng Tây chê cười , :

      "Có thể làm sao đây? thích liền cướp vào trong tay! Nàng thân phận cao sao? cao, nạp nàng vào phủ."

      Lưu Đồng nghe xong nhíu lông mày, lắc đầu :

      " lo lắng thân phận của nàng, ta cũng muốn cưới nàng làm thê tử của ta."

      Nguyên bản Diêu Trừng Tây cười trêu tức nhất thời thu liễm ý cười, ngồi thẳng thân thể cao thấp cẩn thận đánh giá phen, :

      "Ngươi xong rồi, ngươi đây là nàng, bằng ngươi luyến tiếc nàng chịu nửa điểm ủy khuất."

      Trong lòng Lưu Đồng bình tĩnh, thậm chí có chút đắc chí:

      "Như vậy rất tốt, chính là..."

      lại có chút lo sợ:

      "Cũng biết, nàng đối với ta có phải hay cũng giống nhau..."

      Diêu Trừng Tây dám tin :

      "Ngươi nhưng là cốt nhục thiên gia, đường đường là Hoàng tử đó! Ngươi muốn cưới ai, còn có thể bị người khác quản chế sao? Trừ phi thân phận nàng quá thấp."

      Diêu Trừng Tây bát quái hỏi:

      " với ta thử xem, đến cùng là ai vậy? Ta giúp ngươi tham mưu?"

      Lưu Đồng mặt biểu cảm đưa tay đẩy mặt ra:

      "Gần đây ngươi rất nhàn sao? Thư cục bên kia là ở thôi ngươi?"

      "Ai quản bọn họ? Ta thích viết liền viết, thích viết ai cũng thể ấn cổ tay ta buộc ta viết."

      Diêu Trừng Tây tự mình lấy cái hào, kêu tử kinh tán người. xuất thân đại tộc, hàng năm lại trà trộn phố phường, thích viết ít chuyện lạc thú dân gian.

      tùy tay viết qua ít chuyện thú vị, thu thập đến cùng nhau, hợp thành quyển 《 diêu tử kinh dật 》, đúng là sách giải trí mà Thụy vương và Thường Nhuận Chi đều thích xem.

      Diêu Trừng Tây bĩu môi, vẫn nhẫn nhịn :

      "Ta thấy ngươi cũng sốt ruột , nguyên phối kia của ngươi cũng chết hai ba năm, các ngươi cũng có cảm tình gì, cần phải vì nàng coi giữ. có tâm nghi nữ nhân, liền nhanh chân cưới về phủ, sớm chút sinh cho ngươi nhi nửa nữ, bên cạnh ngươi cũng có điểm nhân khí."

      Lưu Đồng khỏi theo miêu tả của Diêu Trừng Tây, mặc sức tưởng tượng tương lai của và Thường Nhuận Chi.

      quyết định chủ ý, Lưu Đồng liền muốn bắt đầu trù tính chuyện hôn của mình.

      Mặc dù, biết lão thái thái phủ An Viễn hầu cũng vừa ý , hi vọng có thể làm tôn nữ tế của bà, nhưng cho tới bây giờ Lưu Đồng phải người chỉ biết dựa vào người khác thay chính mình mưu hoa người.

      dựa vào mấy ngày Thái tử bị giam cầm, lúc ốc còn mang nổi mình ốc, quyết tâm tốc chiến tốc thắng giải quyết hôn của mình.

      Đến nỗi, có phải bởi vậy mà chộc giận Thái tử hay —— vậy cũng là chuyện sau này, tại quản xong nhiều chuyện như vậy.

      Tâm tư trước, nhiệt huyết đầu, Lưu Đồng nghĩ người thứ nhất đó là Hiển tần trong cung.

      đưa bài tử tiến cung thỉnh an Hiển tần.

      Hiển tần nhìn thấy Lưu Đồng đương nhiên rất là cao hứng, trong lòng còn nhớ lần trước Lưu Đồng có với bà, có người trong lòng cho bà biết.

      Hiển tần vội vàng hỏi:

      "Tiểu Cửu đến, là muốn cho ta biết nữ tử con thích là ai sao?"

      Lưu Đồng cười tủm tỉm ngồi xuống, chêm chọc cười phen, rồi mới ngượng ngùng :

      "Hôm nay là tới hướng nương nương thảo cái chủ ý."

      "Hả?"

      Hiển tần nhất thời cười hỏi:

      "Chuyện gì vậy, con nghe chút?"

      Lưu Đồng ngượng ngùng sờ sờ cái mũi:

      "Con lúc trước... Nhận thức nương, đĩnh, rất thích nhân gia ..."

      đến đây Lưu Đồng có chút ngượng ngùng, tiếp tục tiếp.

      Hiển tần nghe được tâm hoa nộ phóng, vội vàng giục:

      "Tiếp tục nha! Là nương nhà ai? Bao lớn? Lớn lên ra sao? Tính tình thế nào..."

      lần hỏi rất nhiều, Lưu Đồng dừng chút mới :

      "Con xem nàng tự nhiên chỗ nào cũng tốt, bất quá nếu phải gả cho con, khả năng gặp chút chê trách."

      Nguyên bản vẻ mặt Hiển tần hưng phấn cũng hoãn xuống, chần chờ :

      "Có cái gì ổn à?"

      Lưu Đồng gật đầu:

      "Nàng gả hơn người."

      Hiển tần hiểu vuốt cằm:

      "Vậy nàng là bị hưu, hây là nàng thủ tiết?"

      "Đều phải..."

      Lưu Đồng xấu hổ :

      "Nàng hòa ly."

      mặt Hiển tần tránh khỏi tia kinh ngạc, như có đăm chiêu :

      "Bây giờ người hòa ly... Nhưng là rất ít nghe ."

      Lưu Đồng có chút nóng vội, vội :

      "Nương nương, nàng là người rất tốt, , tốt lắm..."

      Muốn khích lệ nương trong cảm nhận của mình là tốt nhất, Lưu Đồng ở trước mặt Hiển tần lại nhất thời nghèo từ, chỉ có thể cường điệu hai chữ "Tốt lắm".

      Thấy sốt ruột, Hiển tần nở nụ cười.

      "Tốt lắm, nửa ngày con cũng đến cùng là nương nhà ai."

      Hiển tần :

      "Trước tiên nên với con, nếu nàng kia thân phận rất thấp, ta muốn hỗ trợ, chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực."

      Lưu Đồng khẽ lên tiếng, :

      "Nương nương cũng biết nàng. Nàng là thứ muội của ngũ tẩu, tam nương phủ An Viễn hầu."

      Hiển tần nhất thời sửng sốt chớp chớp mắt, :

      "Là kêu... Nhuận Chi sao?"

      "Phải!"

      Lưu Đồng vội vàng gật đầu:

      "Nương nương biết nàng?"

      "Đó là muội tử của ngũ tẩu con, ta tự nhiên là biết."

      Hiển tần nhíu mày:

      "Lúc trước khi sứ đoàn Tiên Ti đến kinh, cung yến nàng vội tới vấn an ta. Ta để Xích Thược theo hầu hạ nàng."

      Lưu Đồng cúi đầu, có chút yên.

      Ngày ấy Thường Nhuận Chi xảy ra chuyện, người biết được tình huống chân thực nhiều lắm, nhưng lúc đó hầu hạ bên người nàng là hai cung nữ, người là tiểu cung nữ Xích Thược trong cung Hiển tần, người khác từng hầu hạ Thường Thấm Chi khi nàng làm nữ quan, tên Uyển Bạch, hai người này nhất định biết hai.

      Cũng biết Xích Thược ở trước mặt Hiển tần có đóng nhanh miệng hay .

      Lại nghe Hiển tần :

      "Xích Thược nhưng là , Thường tam nương kia làm người ôn hòa, là người tốt tính lại tinh tế."

      Lưu Đồng nhàng thở ra, cười hì hì :

      "Người mà con coi trọng, sao có thể tốt?"

      Hiển tần nở nụ cười:

      "Lúc này, con coi trọng nhân gia, tự nhiên thấy được nhân gia chỗ nào cũng tốt."

      Hiển tần suy nghĩ chút, :

      "Việc này trước tạm thời gác lại, chờ ta hiểu biết hai lại ."

      Lưu Đồng nhất thời nóng nảy:

      "Nương nương, việc này cũng tốt kéo dài!"
      HaYen, MinhangChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :