1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 60: Suy đoán

      Edit: Bộ Yến Tử

      Đích xuất và thứ xuất bất đồng, mặc dù Thường Nhuận Chi ở phủ An Viễn hầu cảm thụ sâu, nhưng khác biệt trong đó nàng vẫn biết đến.

      Liền theo nguyệt lệ lên , ở phủ An Viễn hầu, đích xuất mỗi tháng lệ ngân ba mươi hai, thứ xuất hai mươi hai.

      Muốn là thiên vị thứ nữ, vậy cũng có khả năng. Nhưng phủ Phụ quốc công thực công khai như vậy khỏi có chút quá mức .

      Chuyện này phải , bọn họ coi trọng nữ nhi vào phủ Thái tử làm thiếp, xa hơn cao hơn đứng đắn hơn khi gả nữ nhi làm chính thê cho Cửu hoàng tử sao?

      Thường Nhuận Chi cảm thấy vô pháp lý giải.

      Phủ Phụ quốc công cũng phải nhân gia có nội tình, như thế nào có thể làm ra chuyện như vậy để cho người ta lên án chứ?

      Thường Nhuận Chi lâm vào suy tư, Diêu Hoàng ở bên cười cười, nhiều chứ ác ý :

      "Thái độ của phủ Phụ quốc công đối với hai nữ nhi hoàn toàn bất đồng, biết, còn tưởng rằng bọn họ đưa đích nữ vào phủ Thái tử, đưa thứ nữ gả cho Cửu hoàng tử làm chính thê đó."

      Trong đầu Thường Nhuận Chi "Ông" tiếng, lập tức nhìn Diêu Hoàng, nhanh tay bắt lấy cổ tay nàng :

      "Ngươi vừa mới cái gì?"

      Diêu Hoàng phát hoảng, vội hỏi lại:

      "Nô tì chưa cái gì nha! Bất quá, chỉ đúng câu phủ Phụ quốc công đưa —— "

      Ý thức được chính mình vừa rồi cái gì, Diêu Hoàng nhất thời ngậm miệng, ngược lại hút ngụm khí lạnh.

      ", thể nào..."

      Dù là Diêu Hoàng ngày thường trầm ổn bình tĩnh, nghe được phỏng đoán như vậy, cũng bị kinh hách đến nỗi ra thân mồ hôi lạnh.

      Hôn của Cửu hoàng tử là do Thái tử làm mối, Thánh Thượng hạ chỉ, lễ bộ gánh vác. Bởi vì Cửu hoàng tử phi và Mạc nhũ nhân lớn lên giống nhau, chỉ cần phủ Phụ quốc công giấu diếm khẩu phong, cọc hôn này muốn đổi tân nương tử, Lễ bộ khẳng định cũng vô pháp xác minh.

      Nhưng Thái tử nhất định biết được! Dù sao, cọc hôn này chính là do làm môi.

      Thường Nhuận Chi biết vậy nên chính mình hiểu cái gì, nàng có chút dại ra hỏi:

      "Mạc nhũ nhân theo vào phủ đến sản tử... Trung gian cách bao lâu?"

      Diêu Hoàng miễn cưỡng ổn định tâm thần, cẩn thận suy nghĩ chút, rồi sau đó sợ hãi :

      "Cụ thể là bao lâu, tại nô tì cũng thể , nhưng chính là biết... Mạc nhũ nhân vào phủ bất quá hai tháng liền chẩn ra hỉ mạch, lúc sản tử... Là sinh non."

      "Sinh non sao?"

      Thường Nhuận Chi thào:

      "Sinh non..."

      ", nương..."

      Trong lòng Diêu Hoàng có chút run sợ.

      Thường Nhuận Chi duỗi ngón trỏ so ở môi, nhàng "Hư" tiếng, :

      "Nhớ kỹ, hôm nay chúng ta cái gì cũng . Hiểu chưa?"

      Diêu Hoàng dùng sức gật đầu, trán tế ra mồ hôi rậm rạp.

      Nhi tử Mạc nhũ nhân còn rất , số lần Thường Nhuận Chi thấy cũng rất ít.

      Nhưng hài tử này khỏe mạnh, làm sao cũng giống như là tiểu nhi bị sinh non...

      phải sinh non, vậy chỉ có thể là đủ tháng.

      Nếu là đủ tháng sinh sản, vậy lên Mạc nhũ nhân trước khi tiến vào phủ Thái tử có thai.

      hề nghi ngờ, nàng còn chưa có xuất giá, cùng Thái tử có quan hệ...

      Ngược lại đẩy lời trở về...

      Thái tử chẳng phải là đoạt thê của Cửu hoàng tử sao? Rồi sau đó đem thứ nữ phủ Phụ quốc công đưa cho để che đậy?

      Rồi sau đó lại vì triệt để vùi lấp chuyện này, phủ Phụ quốc công liền đối với thứ nữ kia có cũng được mà có cũng sao, động thủ...

      Bằng , vì sao trước ngày Cửu hoàng tử phi thành thân bị té gãy chân, rồi sau đó gần hai tháng liền bỏ mình?

      Tự bản thân Thường Nhuận Chi bị cái suy đoán kia làm kinh sợ.

      Càng cảm thấy suy luận này là vớ vẩn, lại càng nhịn được hướng đây nghĩ.

      Thường Nhuận Chi khỏi hồi tưởng lại, khi mới vào phủ Thái tử, Thái tử phi hướng nàng giới thiệu tình huống ở hậu viện phủ Thái tử.

      Thái tử phi nhấc lên xuất thân của Lý lương đệ là thư hương, tướng môn hổ nữ Tống lương đệ, Tiêu nhũ nhân và Thái tử phi có xuất thân giống nhau đều là thương nhân, Âu Dương nhũ nhân trong nhà nhiều thế hệ tạo cùng với xuất thân giáo phường tư của Trần nhũ nhân.

      Cuối cùng, lúc nàng nhắc tới Mạc nhũ nhân cái gì?

      cái gì?

      Thường Nhuận Chi dùng sức hồi tưởng.

      "Mạc thị là tam phòng chi nữ Phụ quốc công phủ, cùng đích thê Cửu hoàng tử là tỷ muội. Cửu hoàng tử phi là đích nữ, Mạc thị là thứ nữ."

      "Mạc thị này, cách xa nàng chút, nàng khó đối phó."

      Trung gian còn có cái gì nhỉ?

      Đúng rồi, khi Thái tử phi đến Mạc nhũ nhân, chần chờ hai lần.

      Thái tử phi vì cái gì muốn chần chờ?

      Tại sao Thái tử phi muốn đề câu Cửu hoàng tử phi và Mạc nhũ nhân đích thứ chi phân?

      Thường Nhuận Chi khỏi ngừng lại hô hấp.

      Thái tử phi vô duyên vô cớ chần chờ, cũng thể vô duyên vô cớ đề ít chuyện liên quan nhau, trừ phi là vì trong lòng nàng để ý.

      Nàng như vậy cho Thường Nhuận Chi, như là cho chính mình giống nhau.

      Cửu hoàng tử phi là đích, Mạc nhũ nhân là thứ.

      Đây là chuyện đặt tại bên ngoài.

      Nhưng tình hình thực tế ...

      Thường Nhuận Chi chậm rãi đưa tay che mặt.

      Chân tướng mọi chuyện miêu tả sinh động.

      Vì sao khi Cửu hoàng tử nghe nàng nhắc tới Mạc nhũ nhân lại khác thường như vậy —— nguyên bản là vì Mạc nhũ nhân này mới là thê của , vậy hết thảy cũng được thông.

      Thường Nhuận Chi lại khỏi liên tưởng bắt đầu từ lần đó cùng Lưu Đồng tới chuyện thay Thái tử làm việc.

      Lúc đó nàng Lưu Đồng ở trước mặt Thái tử làm việc có lệ, là tiêu cực phản kháng, hỏi phải tâm thực lòng phụ tá Thái tử, hay là cùng Thái tử có thù cũ.

      Lưu Đồng sao nhỉ...

      cam lòng.

      cam lòng.

      Mà lý do cam lòng kia, nghĩ đến cũng phải là vì cảm thấy Thái tử tương lai phải là minh quân.

      Thái tử đối với , có chút khó nghe, trực tiếp có thể là thù đoạt thê, gián tiếp là mối hận giết thê.

      Trời nắng lớn, Thường Nhuận Chi lại lãnh mồ hôi giọt.

      Thái tử và Mạc nhũ nhân cẩu thả với nhau, là trước khi Thánh thượng tứ hôn hay là sau khi tứ hôn?

      Nếu là sau khi tứ hôn, vậy Thái tử và Mạc nhũ nhân còn có thể câu "Kìm lòng đậu".

      Nhưng nếu là trước lúc tứ hôn, vậy Thái tử làm môi này cho Cửu hoàng tử, rất ác độc. ràng cùng Mạc nhũ nhân có đầu đuôi, lại kéo Cửu hoàng tử vào đến thay che giấu, đưa cho Cửu hoàng tử thứ nữ làm vật hi sinh, để Cửu hoàng tử đeo lưng thanh danh khắc thê cùng điềm xấu...

      khắc đó, Thường Nhuận Chi chắc chắn suy đoán của nàng.

      Điều này làm cho nguyên bản nàng thích Thái thử hai phần, trực tiếp đạt tới thập phần.

      Thái tử của quốc gia, cư nhiên lại là tiểu nhân như vậy.

      Thường Nhuận Chi để tiểu nha hoàn lấy nước tới, tẩy sạch mặt, lau khô mồ hôi trán.

      lát sau, Du Chu bên người Thái tử phi lại đến.

      Nàng cho người bưng băng bồn đến, cười với Thường Nhuận Chi:

      "Gần đây trời bắt đầu nóng, băng phòng mở, chỗ Thái tử phi bát băng theo phân lệ xuống dưới, Thường nữ quan nếu là cần, phải băng phòng lấy. Bất quá Thái tử phi thân thể Thường nữ quan được tốt lắm, để Thường nữ quan đừng quá tham lạnh."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, đưa cho Du Chu cái hà bao, để Du Chu trở về thay nàng cảm tạ Thái tử phi.

      Du Chu tiếp cười cười, lại cùng Thường Nhuận Chi nhàn thoại hai câu, mới cáo từ rời khỏi.

      Ngụy Tử từ bên ngoài trở về, tóc mái tẩm ướt, biết chơi được có bao nhiêu điên. Nàng lau mồ hôi, lắm mồm :

      " nương, vừa rồi là Du Chu đến hả?"

      "Ừ, nàng đến đưa khối băng."

      Thường Nhuận Chi đáp, Ngụy Tử cười hì hì :

      "Nô tì xem mặt nàng mang cười, liền đoán được nàng rất là cao hứng."

      Thường Nhuận Chi buồn cười :

      "Chuyện này mà ngươi cũng biết?"

      "Đương nhiên rồi! Thái tử phi cao hứng, tự nhiên Du Chu cũng cao hứng theo."

      Ngụy Tử thần bí cười :

      "Mới vừa rồi nô tì ra, nghe Thái tử cấm chân Lý lương đệ, còn răn dạy Mạc nhũ nhân phen. Thái tử phi còn cao hứng sao?"

      Nụ cười mặt Thường Nhuận Chi có chút miễn cưỡng.
      HaYen, Snow, Minhang3 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 61: Kim thưởng

      Edit: Bộ Yến Tử

      Cách thời gian nàng cho Thái tử phi biết mùi chỗ Mạc nhũ nhân có chút khác thường, qua năm ngày.

      Xem ra, Thái Tử phi vẫn nghe lọt lời của nàng.

      Bây giờ... Là lúc Thái Tử phi nghiệm thu thành quả ?

      Nhưng mà mùi hương kia xuất phát từ chỗ Mạc nhũ nhân, Thái tử lại cấm chân Lý lương đệ, răn dạy Mạc nhũ nhân phen...

      Thường Nhuận Chi quơ quơ thần, lập tức lắc đầu, với Ngụy Tử:

      "Ngươi nha, suốt ngày chạy ra ngoài, tính tình đều dưỡng dã. Theo minh vóc khởi, ngươi liền đợi tại trong tiểu viện , cho phép ra ngoài."

      Ngụy Tử cả người cứng đờ, tội nghiệp nhìn về phía Thường Nhuận Chi.

      "Thu tính tình của ngươi lại."


      Thường Nhuận Chi nhìn Ngụy Tử, nhíu mày :

      "Qua đoạn thời gian an ổn, ngươi liền quên quy củ. Nơi này là phủ Thái tử, phải địa phương bên cạnh. Nếu ngày kia ngươi xông họa, ta cũng cứu được ngươi."

      Trong chốc lát Ngụy Tử có lên tiếng chỉ đứng thẳng, cúi đầu ngoan ngoãn xác nhận.

      Thường Nhuận Chi thở dài, suy nghĩ chút vẫn với Ngụy Tử:

      "Ngươi cũng phải kẻ ngu dốt, ta chỉ lần."

      Thấy Ngụy Tử nhìn nàng, Thường Nhuận Chi mới tiếp:

      "Người trong phủ Thái tử, ngươi đừng khởi tâm kết giao, càng đừng coi người ta thành bằng hữu rồi tất cả mọi chuyện cho người ta biết. Ngươi thổ lộ tình cảm cùng đồng nhân, nhân gia đem ngươi bán ngươi còn muốn giúp đỡ nhân gia đếm tiền. Ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh ta, đến lúc đó rời khỏi phủ Thái Tử, cũng sạch thanh thản ổn định. hiểu chưa?"

      Ngụy Tử chần chờ nhìn Thường Nhuận Chi, lại nhìn Diêu Hoàng, trong mắt chậm rãi tích tụ khủng hoảng.

      Nàng hạ giọng lắp bắp hỏi:

      " nương, nhưng mà, nhưng mà nô tì xông cái họa gì vậy?"

      Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu.

      Hôm nay, nàng nhận thức được rất nhiều chuyện, cũng có tâm tư ở bên cạnh Ngụy Tử chuyện, xua tay :

      "Để Diêu Hoàng với ngươi , ta mệt mỏi, nghỉ lát."

      Diêu Hoàng lên tiếng, thấy Thường Nhuận Chi thoát hài nằm xuống, liền đặt băng bồn xê dịch tới cạnh giường, buông màn trướng xuống cho Thường Nhuận Chi, rồi sau đó kéo Ngụy Tử ra ngoài, cùng nàng tinh tế thầm phen.

      Thường Nhuận Chi đối với Diêu Hoàng rất yên tâm, sợ Diêu Hoàng đúng mực cái gì cũng với Ngụy Tử.

      Nghỉ ngơi lát thấy thoải mái hơn, Thường Nhuận Chi mắt lạnh nhìn, Ngụy Tử là an phận ít, cũng có chui ra ngoài, chơi nháo, an ổn trụ tại trong tiểu viện.

      Thường Nhuận Chi an tâm rất nhiều.

      Ngày thứ hai tới trước mặt Thái Tử phi nghe hầu sai phái, ngầm đánh giá chút, quả nhiên thấy Thái Tử phi hàm chứa ý cười, mặt cũng có hai phân thần hái, nhìn ra được tâm tình nàng tốt lắm, là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái.

      Thấy Thường Nhuận Chi, tươi cười mặt Thái Tử phi càng thêm khuếch đại hai phân.

      Thái tử phi để người trong phòng ra ngoài, chỉ để lại bên người nàng ma ma ít lời thiếu ngữ cùng hai tỳ nữ là Du Chu và Tiềm Bích.

      Thái tử phi cười cười với Thường Nhuận Chi:

      "Nhuận Chi, ít nhiều nhờ có ngươi."

      Thái tử phi lôi kéo tay Thường Nhuận Chi vỗ vỗ, Thường Nhuận Chi vội cong eo :

      "Điện hạ cái gì đó, vi thần sợ hãi..."

      Thái tử phi sâu nhìn nàng cái, cũng tiết lộ thêm cái gì, chỉ cười :


      "Mấy ngày này vất vả cho ngươi rồi, may mắn nhờ có Thẩm ma ma nhắc nhở ta, lúc này ta mới nhớ tới, ngươi tới bên cạnh ta tính toán đâu ra đấy cũng bốn con trăng, ta còn chưa có qua nửa điểm, là hồ đồ."

      Thái tử phi vẫy vẫy tay, Du Chu liền bưng cái khay từ trong phòng ra.

      "Mấy thứ này, ngươi cầm ngắm thử . Cũng biết ngươi có thích hay ."

      Thường Nhuận Chi vừa thấy, nhất thời hút ngụm khí lạnh.

      khay ánh vàng rực rỡ sáng long lanh, có trâm cài tóc, bộ diêu, sai hoàn, chuỗi ngọc, vòng tay, khuyên tai... Cái gì cần có đều có, tối sáng ràng, là màu vàng, trong đó mã não làm đẹp, trân châu, thủy tinh, ngân chui, thuý ngọc... Càng làm cho cả khay phụ tùng tràn ngập châu quang bảo khí.

      "Này..."

      Thường Nhuận Chi thu hồi tầm mắt, liên tục lắc đầu:

      "Vô công chịu lộc, điện hạ chiết sát vi thần."

      "Đây là thứ ngươi nên được, ngươi hãy thu xuống , đừng ngượng ngùng."

      Thái tử phi chỉ nghĩ Thường Nhuận Chi xuất thân thứ nữ, chưa thấy qua nhiều hảo vật như vậy, trong giọng cũng mang theo chút cao cao tại thượng còn có chút cảm giác bố thí, :

      "Cái này đều là đồ mới đánh, bất quá ta thích mấy dạng như vậy, ngươi cầm, ghét bỏ là tốt rồi."

      Thường Nhuận Chi nghĩ chút, kéo khóe miệng cười cười, muốn cự tuyệt, Thái Tử phi tựa hồ là nhớ tới cái gì, đối Tiềm Bích :

      "Đem hộp đồ sứ kia tới đây."

      Tiềm Bích vội lên tiếng trả lời, lát sau bưng hộp đồ sứ tới.

      Hộp đồ sứ oánh bạch ôn nhuận, mặt điểm tô những viên trân châu màu trắng nho , cầm gần, có thể ngửi được chút hương nồng liệt dị thường trong đó, hương thơm này nhưng làm sao di người.

      Tiềm Bích đưa hộp đồ sứ nâng lên cho nàng, Thường Nhuận Chi chỉ có thể tiếp nhận.

      Thái tử phi cười :

      "Thứ này là thứ tốt, trấn đau tiêu sưng, phá huyết hóa ứ, rất kỳ hiệu. Ta nơi này dùng được, ngươi cũng cầm ."

      "Điện hạ, cũng là có kỳ hiệu gì đó, hay là ngài cầm ..."

      Thường Nhuận Chi nhịn xuống khỏe khi ngửi mùi vị này, :

      "Điện hạ cho vi thần đống trang sức như vậy, còn đưa kỳ dược, vi thần thấy hổ thẹn..."

      "Những phụ tùng đó là khao công lao của ngươi trong khoảng thời gian này, ta cũng tính tiêu pha. tới Hương Tề tử này, tuy rằng quý báu hi hữu, nhưng cũng có để ta sợ tốn văn tiền. Ngươi an tâm cầm là được rồi."

      Thái tử phi cho phép Thường Nhuận Chi cự tuyệt, hôm nay có chuyện gì làm, phân phó Du Chu theo Thường Nhuận Chi, đem đồ vật đuổi về nơi nàng ở.

      Thường Nhuận Chi có cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng, cùng Du Chu trở về.

      Chờ sau khi Du Chu , Thường Nhuận Chi mới cầm lấy hộp đồ sứ đánh giá phen, rồi sau đó chậm rãi vạch nắp hộp đồ sứ hộp lên.

      Ngụy Tử ở bên khịt khịt mũi, nhíu mày :

      " nương, ngài cầm trong tay cái gì đó?"

      Thường Nhuận Chi giọng :

      " biết, nghe Thái Tử phi , cái này kêu là... Hương tề tử."

      "Hương tề tử?"

      Ngụy Tử vội thấu lên :

      "Có thể cho nô tỳ nhìn cái ?"

      Thường Nhuận Chi bật cười :

      "Ngươi đều thấu lên đây, ta còn có thể cho ngươi xem."

      xong, Thường Nhuận Chi liền đưa hộp đồ sứ cho Ngụy Tử, Ngụy Tử trước cảm thán phen hộp đồ sứ tinh xảo, rồi mới để sát vào miệng hộp đồ sứ, cẩn thận nhìn lại hỏi, mới kinh ngạc :

      " là Hương Tề Tử, hộp đồ sứ như thế, bán ít nhất cũng sáu bảy trăm lượng bạc !"

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc :

      "Đồ vật như thế, bán sáu bảy trăm lượng hả?"

      "Đúng vậy, thứ Hương Tề Tử này cũng hảo được đó."

      Ngụy Tử gật đầu .

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử đều là người mà tiểu Hàn thị cố ý tuyển cho nàng, Diêu Hoàng thận trọng có thể giúp nàng quản lý gia , Ngụy Tử mạnh mẽ gan lớn, còn hiểu ít y lý, Thường Nhuận Chi đối với kết luận của Ngụy Tử về Hương Tề Tử này rất là tin tưởng.

      "Này đến cùng là đồ vật gì vậy?"

      Thường Nhuận Chi nhíu mày :

      "Ta giống như ngửi được mùi vị này ở đâu..."

      "Đây là hùng xạ trong túi hương ..."

      Ngụy Tử bắt đầu kể ra nơi xuất phát cùng cách sử dụng Hương Tề Tử cho Thường Nhuận Chi hiểu , lúc Thường Nhuận Chi nghe Ngụy Tử "Hùng xạ" liền kinh sợ.

      Nàng đánh gãy lời Ngụy Tử, hỏi nàng:

      "Ngươi là , đây là... Xạ hương hả?"
      Snow, Minhang, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 62: Bình tĩnh

      Edit: Bộ Yến Tử

      "Xạ hương?"

      Ngụy Tử nhíu mày, rồi sau đó mới gật đầu :

      "Hương Tề Tử hình như cũng có cái tên như thế. Bất quá thứ này mình lấy ra mà , đĩnh thối, có khả năng tan được trong nước và còn tản mát ra các mùi vị độc đáo. Hơn nữa, thứ này giống như dùng kết hợp cùng các hương liệu khác để điều hòa, nó có thể tổng hợp lại mùi vị của các hương liệu khác, ổn định mùi..."

      lên chuyện gì đó mà nàng quen thuộc, Ngụy Tử lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

      Thường Nhuận Chi cũng có tâm tư nghe xong.

      Mùi vị này... Đúng là mùi hương mà lần trước nàng tìm ở Nam thị, lại như cũ cảm thấy có chút sai sai.

      Huân hương trong phòng Mạc nhũ nhân, dùng tạp hương số lượng lớn, chỉ vì che giấu mùi xạ hương này.

      Mạc nhũ nhân vậy mà dùng xạ hương huân chính mình sao?

      Thường Nhuận Chi có chút thể lý giải.

      Liên tưởng đến Lý lương đệ bị giam cầm —— hay là xạ hương này, là Lý lương đệ cầm đến thiết kế hại Mạc nhũ nhân?

      như vậy Mạc nhũ nhân cũng là người bị hại, nhưng tại sao Thái tử còn muốn răn dạy Mạc nhũ nhân?

      Huống chi, Lý lương đệ vì sao lại yếu hại Mạc nhũ nhân chứ?

      Chuyện này có chút thông.

      Khi Thường Nhuận Chi còn suy xét, Diêu Hoàng bên giúp nàng thu thập đống phụ tùng mà Thái tử phi đưa tới, còn Ngụy Tử đứng bàng quan ở bên mà cao hứng.

      Thường Nhuận Chi bật cười, lắc lắc đầu.

      Ở trong mắt nàng, thợ khéo hoàn mỹ gì đó đối với nàng mà là gánh nặng, nàng thu được an ổn, cầm thủy chung tâm thần yên.

      "Nhớ thu lại cho tốt, cầm khóa cho kỹ, đừng lấy ra."

      Thường Nhuận Chi :

      "Lúc bình thường mặc, cũng đừng lấy ra."

      "Đừng mà nương, xem tốt đó."

      Ngụy Tử :

      "Thái tử phi thưởng, người đội cũng có mặt mũi."

      "Diêu Hoàng chỉ để ý thu hảo."

      Thường Nhuận Chi liếc Ngụy Tử mắt:

      "Thương đánh ra lâm điểu, Thái Tử phi thưởng thứ chói lọi như vậy cho ta đội, ngươi bảo ta phải nhìn Du Chu và Tiềm Bích như thế nào hả? Phải xem những người khác trong phủ Thái tử làm sao?"

      Ngụy Tử suy nghĩ lát :

      "Cũng phải, chúng ta buồn thanh phát tài là tốt rồi."

      Thường Nhuận Chi bật cười lắc đầu.

      Nàng chưa từng có tâm tư nghĩ tới nhờ vào phủ Thái Tử để phát tài.

      Tới chỗ này là bất đắc dĩ.

      Mà bây giờ, Thường Nhuận Chi nghĩ trật tự để rút lui.

      Nàng muốn từ quan.

      Chức vị nữ quan, kỳ thực cũng thể làm lâu. Dù sao cũng là cổ đại, nữ tử đến tuổi lập gia đình, gả cho người, tự nhiên cũng thể tiếp tục làm việc ở giữa đống nam nhân.

      Mặc dù nếp sống ở Đại Ngụy phóng khoáng, nhưng thế gia đại tộc đến cùng vẫn tương đối bảo thủ.

      Huống chi nữ tử sau khi lập gia đình, luôn muốn chủ trì trung quỹ, quản gia lý trướng, cũng có dư thừa thời gian mà làm công việc của nữ quan.

      Thường Nhuận Chi đến phủ Thái tử, cũng giống như ở đại khi xuất ngoại du học, là vì độ tầng kim.

      Chẳng qua nhân gia xuất ngoại du học mạ vàng, cơ hồ là linh phiêu lưu.

      Mà nàng ở nơi này, phiêu lưu lại thể khinh thường.

      Hơi chú ý, chừng mệnh cũng giữ được nữa rồi.

      Lại liên tưởng tới cung yến lần đó, nàng thay Thái Tử phi trúng chiêu, Thường Nhuận Chi nhịn được run run.

      Nếu bàn về tâm kế, nàng phải là có, chỉ là muốn hao phí tâm thần ở đó mà thôi.

      Trọng hoạt đời, nàng chỉ muốn an an ổn ổn bình bình đạm đạm sống qua cả đời.

      Tính tình Thường Nhuận Chi hàng ngày, cũng giống như làm nữ quan, làm việc dài nhất cũng bất quá bốn năm. Tuổi của nàng ở chỗ này, trong nhà tổ mẫu để cho nàng ở ngoài đợi lâu, vậy ở trong phủ Thái tử cũng đợi lâu lắm.

      Lại ngao mấy tháng...

      Thường Nhuận Chi nhéo đầu quyền, thầm báo với chính mình.

      Ít , ít tò mò, chớ chọc người chú ý, cũng đừng đắc tội người.

      Ôm tín niệm như vậy, Thường Nhuận Chi ở trong phủ Thái tử cơ hồ thành người hình.

      Mà phủ Thái tử bởi vì Lý lương đệ bị giam cầm, Mạc nhũ nhân bị răn dạy, hình như cân bằng nào đó bị đánh vỡ, thế nhưng xuất đoạn thời gian bình tĩnh rất quỷ dị.

      Thái tử phi vẫn như trước, đóng cửa từ chối tiếp khách, thấy ngoại nhân, các nữ nhân của Thái tử căn bản thể bước vào cửa viện của nàng bước.

      Thẩm ma ma bên người Thái tử phi toàn quyền đại lý chuyện bên cạnh Thái tử, ngay cả Du Chu và Tiềm Bích đều phải sang bên.

      Mấy ngày này, Thái tử tới tiểu viện của Thái Tử phi qua đêm tần suất nhiều chút, biết có phải hay xuất phát từ bồi thường.

      Thái tử phi sở sinh ba tiểu Quận Chúa, nhiều ngày các nàng cũng là cười tủm tỉm, bị Thái Tử phi ảnh hưởng, biết Thái tử coi trọng mẫu thân của mình, cho nên cũng cao hứng theo.

      Đến nỗi đối với nữ nhân khác của Thái tử, xem là chuyện tốt gì.

      Giữa những chuyện này, người mất hứng nhất là Tiêu nhũ nhân.

      Nàng tự khoe có quan hệ tốt nhất với Thái Tử phi, nhưng bây giờ Thái Tử phi thấy người, mà ngay cả nàng cũng ăn canh bế môn.

      Trong khoảng thời gian này sắc mặt Tiêu nhũ nhân liên tục tốt, thấy được Thái Tử phi, còn vài lần tới tìm Thường Nhuận Chi.

      Đều Thường Nhuận Chi tính tình ôn hòa dễ chuyện, nhưng Tiêu nhũ nhân lại cảm thấy Thường Nhuận Chi dầu muối đều ăn, tốt hồ lộng.

      Vì thế, Tiêu nhũ nhân cũng nổi lên tâm tư oán hận Thường Nhuận Chi.

      Những ngày Tiêu nhũ nhân lại đây tìm Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi như trước ôn hòa mời nàng nhập tòa, để cho người ta phụng trà, tìm cùng nàng trò chuyện.

      Tiêu nhũ nhân để nàng bình lui người phận , thẳng với Thường Nhuận Chi:


      "Thường nữ quan, ta cũng tìm ngươi vài lần, chỗ của Thái Tử phi ngươi thay ta qua sao?"

      Thường Nhuận Chi tự nhiên là gật đầu:

      "Tiêu nhũ nhân cũng biết, Thái Tử phi đối với cái thai lần này rất là coi trọng, những việc tầm thường nàng đều hờ hững. Ngài cũng đừng có gấp, nếu như có đại gì, trực tiếp tìm Thái tử điện hạ giải quyết phải rất tốt sao?"

      Tiêu nhũ nhân hừ lạnh tiếng:

      "Thường nữ quan rất linh hoạt, chuyện hậu trạch, sao có thể tìm Thái tử giải quyết chứ? Thái tử phi phải trách tội ta à?"

      Thường Nhuận Chi dừng chút.

      Vừa nghe đến "Chuyện hậu trạch", nàng liền có cảm giác tốt.

      Hình như Tiêu nhũ nhân cũng ý thức được mình sai, chạy nhanh dời đề tài, thấy Thường Nhuận Chi có phản ứng gì, mới yên tâm, lại thúc giục nàng :

      "Thường nữ quan lại thay ta tới trước mặt Thái Tử phi câu , ta là có mật muốn cùng nhau trò chuyện với Thái Tử phi đó."

      Thường Nhuận Chi ôn hòa gật đầu:

      "Tiêu nhũ nhân yên tâm, ta nhất định truyền lời."

      Nhưng đến cùng, Thái Tử phi có để ở trong lòng hay , có như mong muốn của ngươi cùng ngươi chuyện hay , vậy phải nàng ( Nhuận Chi) có thể làm chủ được rồi.

      Tiêu nhũ nhân nghĩ tới cũng biết lời ngầm của nàng, mím môi nhìn nàng mắt, đến cùng vẫn cảm thấy tốt khi quá mức đắc tội nàng, đưa cho nàng cái hà bao, khen nàng hai câu, luôn miệng cảm tạ, sau đó vội vàng bỏ .

      Thường Nhuận Chi đem hà bao đặt ở bên, nhìn thoáng qua thở dài:

      "Tiêu gia quyên ti, quả nhiên danh bất hư truyền."

      hà bao tú tuyến chính là tơ quyên sợi Nam Ninh, cứng cỏi dễ đoạn, sau khi nhuộm màu lại dễ tẩy màu mà nổi tiếng. cái "Đỉnh phối" hà bao như vậy cũng có thể trị chút bạc.

      Diêu Hoàng ở bên lo lắng :

      "Tiêu nhũ nhân từ sau khi Lý lương đệ bị giam cầm, cả người liền mạnh mẽ rất nhiều, cũng là theo khi đó khởi, nàng mới thường thường muốn tìm Thái Tử phi... nương người xem, Tiêu nhũ nhân muốn tìm Thái Tử phi chuyện, có phải hay có liên quan tới chuyện Lý lương đệ bị giam cầm?"

      Thường Nhuận Chi hơi hơi nhắm mắt :

      "Đừng nghĩ nhiều, giúp nàng truyền lời này, cái khác... Coi như biết là tốt rồi."

      Thường Nhuận Chi đưa lời, Thái Tử phi sau đó có gặp Tiêu nhũ nhân hay , Thường Nhuận Chi hỏi thăm.

      Bất quá, bên trong phủ viện Thái tử bình tĩnh quỷ dị, lại đột nhiên bị đánh vỡ.

      Nguyên Vũ, năm thứ mười chín, ngày hai mươi bảy tháng năm, Thái tử bị Nguyên Vũ đế đương triều trách cứ, tấu chương trực tiếp đập lên mặt Thái tử.

      Quần thần khiếp sợ.
      HaYen, Snow, Minhang2 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 63: Đê vỡ

      Edit: Bộ Yến Tử

      Nửa tháng trước, hành lang ở phía Tây sông Đại Đào xảy ra lũ lụt, ba năm trước mới làm xong tòa đê đập gia cố, thế nhưng bị dòng nước xô tới làm vỡ đê, lúc này đê bị cuốn phía có mười phụ nhân và tiểu hài tử còn có số vật dụng giặt quần áo, trong chớp mắt nước từ sông Đại Đào lan tràn lên bờ, bao phủ mấy trăm mẫu ruộng tốt ở bờ sông.

      Dân chúng địa phương bị tình cảm quần chúng kích thích phẫn nộ, đến nha môn đứng chật như nêm cối, muốn tri huyện cho lời giải thích.

      Tri huyện địa phương mới đến nhậm chức bao lâu, căn bản dám giấu giếm nên báo tình hình tai nạn, chỉ có thể phát ra văn thư tám trăm dặm rất kịch liệt, trình lên sổ con thỉnh tội.

      Sau khi Ngự sử đài tiếp nhận văn thư, tra xét tường tận hồ sơ xây dựng đê đập nguyên thủy phen ở hành lang phía Tây sông Đại Đào, nghĩ tấu chương, trình lên án trác của Nguyên Vũ đế.

      Tấu chương có viết , năm đó khi xây dựng tòa đê đập này phòng ngừa lũ lụt, triều đình phái Đại hoàng tử lúc đó còn chưa trở thành Thái tử trông coi. Nguyên Vũ đế phái đốc kiến đê đập, là để thể nghiệm dân sinh, hai là muốn lập chiến tích.

      Khi đê đập làm xong, Đại hoàng tử viết tấu chương, trong quá trình xây dựng đê đập hề xảy ra vấn đề, là phen ca công tụng đức. Nguyên Vũ đế còn bởi vì vậy mà khen ngợi , còn coi đây là lý do, vì để lập Đại hoàng tử làm Thái tử tăng thêm kiếp mã.

      Mà lúc này, đê đập bị vỡ.

      Làm xong bất quá ba năm, lại vỡ đê rồi.

      Đây là chói lọi đánh lên mặt Nguyên Vũ đế!

      triều đình trừ bỏ vài đại thần quỳ gối giữa đại điện, các quần thần còn lại đều cúi đầu dám mở miệng chuyện.

      Thụy vương đứng chung chỗ với năm vị vương gia, cũng cúi đầu .

      Hôm nay là tiểu hướng, giống như ngày đại hướng muốn nghị luận quốc Đại Ngụy, tương đối tiểu hướng có vận may và thoải mái hơn rất nhiều so với đại hướng, nhóm hoàng tử cũng nguyện ý ở ngày tiểu hướng đến tụ tập, lộ mặt trước mặt Nguyên Vũ đế.

      Lúc này, Cửu hoàng tử Lưu Đồng cũng đứng trong hàng ngũ hoàng tử, do có quan hệ vô cùng tốt với Thụy vương, trước nay cùng Thụy vương đứng cách nhau xa.

      Lưu Đồng hơi hơi nâng mí mắt nhìn đại khí dám ra, đại điện Thái tử cúi đầu quỳ gối, khóe miệng xẹt qua tia cười trào phúng.

      "Thời gian bất quá mới ba năm, đê đập mới gia cố, sao có thể bị sông Đại Đào vỗ phát liền vỡ!"

      Nguyên bản bộ mặt từ ái của Nguyên Vũ đế bây giờ có chút dữ tợn, đế vương ra oai, người bình thường cũng dám nhìn thẳng:

      "Hơn mười mạng người, sáu trăm mẫu ruộng tốt, nghịch tử! Ngươi muốn giải thích như thế nào với dân chúng ở hành lang phía Tây đây!"

      Thái tử hai tay chống xuống sàn, lo sợ , trong đầu cấp tốc nghĩ đối sách ứng phó.

      Chuyện này đột nhiên xảy ra, căn bản nghĩ tới Ngự sử đài bên kia vậy mà chịu thông báo với tiếng.

      Nếu như biết chuyện này sớm khắc, trước hết cũng có thể nghĩ biện pháp hòa dịu để vượt qua khoảng thời gian này.

      Mà lúc này, hề có biện pháp như tưởng tượng.

      Thái tử hổn hển thở hai ngụm khí thô, từ ngữ hàm hồ :

      "Nhi thần, nhi thần biết vì sao đê lại vỡ..."

      "Ngươi biết?!"

      Nguyên Vũ đế phẫn nộ quát:

      "Trẫm để Hộ bộ chi hai mươi vạn lượng bạc, bất quá là gia cố cái đê dài năm trăm trượng, địa phương nên dùng thạch tài, bút tiền này tính toán đâu ra đấy cũng đủ xây dựng nên con đê ngàn năm vỡ! Nhưng bút bạc này phân tiền cũng thừa lại, ngược lại cũng thôi , tại bất quá ba năm đê vỡ, ngươi cho trẫm biết, đê đập làm sao xây dựng gia cố! Ngươi trông coi chuyện này, làm sao giam!"

      Nguyên Vũ đế càng cũng càng sinh khí, mạnh mẽ đứng lên, làm lung lay trận.

      Chúng thần nhất thời kinh hô:

      "Bệ hạ!"

      Tự có người đỡ lấy Nguyên Vũ đế, Nguyên Vũ đế vỗ vỗ ngực, biểu cảm khó chịu.

      Người bên phe phái Thái tử nhanh chân chạy ra :

      "Bệ hạ bớt giận! Thần cho rằng, lúc trước Thái tử điện hạ mới tới dân gian, đối với chuyện gia cố xây dựng đê đập cũng tinh thông, cũng có thể bị người lừa bịp."

      lời ra, liền có người phụ họa:

      "Bệ hạ, năm đó Thái tử điện hạ lấy danh nghĩa Hoàng tử, đốc công công việc xây dựng đê đập, vào dịp này Thái tử cải trang vi hành tới chỗ dân chúng địa phương, đem trọng tâm đặt ở chỗ hiểu giải dân sinh. Chuyện xây dựng đê đập, bất quá Thái tử tầm thường hỏi đến, tự thể tưởng được có người giả báo giấu diếm, theo thứ tự hàng nhái, cứ thế nên bây giờ phát sinh chuyện đê vỡ... Chuyện này cũng phải ý của Thái tử, Thái tử nghe thấy việc này cũng cảm thấy bi thống, mời bệ hạ nắm ."

      "Còn mời bệ hạ nắm !"

      Trong lúc nhất thời, mười mấy triều thần đều bước ra khỏi hàng tán thành, tề thanh hô để Nguyên Vũ đế nắm .

      Thụy vương cẩn thận quan sát, phát sắc mặt Nguyên Vũ đế tốt lên rất nhiều.

      thầm thở dài.

      Chuyện này vô luận Thái tử ở giữa sắm vai nhân vật gì, kỳ thực còn trọng yếu. Quan trọng là, Nguyên Vũ đế muốn bảo vệ Thái tử.

      Quan điểm này, cũng đủ.

      Chẳng qua, lúc trước cùng xây dựng đê đập có điều liên hệ quan viên, vậy cũng bị Thái tử đẩy ra, làm thế tội sơn dương.

      Thụy vương nghĩ như vậy, lại bỗng nhiên thấy Kỳ vương bước ra khỏi hàng.

      "Phụ hoàng."

      Kỳ vương tác phong nhanh nhẹn, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, là thứ tử của Nguyên Vũ đế, là vị vương gia lớn nhất dưới Thái tử, chưởng quản Lại bộ, quan viên khảo hạch, trong đó tác dụng của .

      Kỳ vương bước ra khỏi hàng làm Nguyên Vũ đế nhíu nhíu đầu mày, cũng để Thái tử căng thẳng nới lỏng tâm thần.

      "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, muốn làm chứng Thái tử, việc này phải nắm , nên giao cho Hình bộ, Đại Lý tự, Đô sát viện tam tư hội thẩm, Ngự sử đài giám sát, hành văn quảng cáo thiên hạ, dĩ hoàn thanh danh cho Thái tử, lấy chương triều đình thanh minh."

      Kỳ vương nhanh chậm, bộ dạng nhàn nhã như cũ.

      Lưu Đồng nghe ngầm hiểu, khỏi lộ ra mỉm cười.

      được đường đường chính chính, Kỳ vương cũng bất quá là vì muốn Thái tử tốt hơn khi vượt qua kiếp này.

      Bất quá, hành động này lại thể được tâm tư sâu sắc của .

      Kỳ vương ra, Lễ vương, Chúc vương, Sầm vương cũng ào ào bước ra khỏi hàng phụ họa.

      Bốn vị vương gia này kỳ thực mỗi người đều có tâm tư, nhưng lúc đương kim Thái tử hay ho, bọn họ lại để ý liên hợp cùng nhau, ra sức đánh hồi chó rơi xuống nước.

      Bốn đứa con trai làm sắc mặt Nguyên Vũ đế tốt đẹp nhất thời có chút khó coi trở lại.

      nhìn lướt qua ngọc dưới bậc thần tử, tầm mắt dừng ở người Thụy vương vẫn có hé răng.

      "Thụy vương, ý của ngươi như thế nào?"

      Nguyên Vũ đế nhìn chằm chằm Thụy vương, uy thanh hỏi.

      muốn nhìn, nhi tử được phong vương cuối cùng, có phải cùng bọn họ giống nhau hay , ước gì nhân cơ hội này đá Thái tử cước.

      Thụy vương chần chờ, mới đứng ra, chắp tay cong eo :

      "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng... Việc cấp bách phải truy tra chuyện năm đó, mà trước là muốn chi ra ngân sách, ưu đãi và an ủi dân chúng những gia đình có người mất, trợ cấp yêm ruộng tốt đứng đầu, tránh cho lũ lụt ở hành lang phía Tây có cơ hội phát triển, ổn định tâm dân chúng hành lang phía Tây. Trước ổn định dân tâm, lại tra chuyện tình lúc trước cũng muộn."

      Trong mắt Nguyên Vũ đế xẹt qua tia tán thưởng, lại nhìn mấy người con trai khác, thất vọng khó có thể che giấu.

      cũng nhảm nhiều, chỉ :

      "Theo lời Thụy vương , hạn cho ba ngày, lục bộ phối hợp, Trung Thư Lệnh phác thảo chiếu lệnh, giao trẫm thẩm duyệt."

      Lời này vừa ra, đại điện trong khoảng thời gian ngắn lặng ngắt như tờ.

      Nguyên Vũ đế dừng chút, :

      "Thụy vương, ngươi nghĩ điều trần xử lý thiện hậu này, giao đến chỗ trẫm."

      Thụy vương sửng sốt, vội hỏi:

      "Nhi thần tuân chỉ."

      "Thái tử thành công vĩ đại, giam cầm tháng, lấy xem hiệu quả."

      Nguyên Vũ đế đến đây, lại là khí đánh chỗ đến, váy dài vung lên :

      "Bãi triều!"

      Nhưng lại long hành hổ bộ rồi.
      HaYen, Snow, Minhang2 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 64: Ưu dân
      Edit: Bộ Yến Tử

      Hàm Nguyên điện, sau khi Nguyên Vũ đế rời khỏi, nhóm thần tử và cung nhân liền đứng gom lại đám năm đám ba chuyện với nhau.

      Thái Tử chật vật, Kỳ vương nhìn cười cười, thu được cái nhìn ngoan của Thái Tử.

      Kỳ vương nhíu mày, xoay người khỏi Hàm nguyên điện, đuổi theo vài bước vượt qua Thụy vương.

      "Ngũ đệ."

      Kỳ vương tươi cười như trước:

      "Hôm nay, sao ngươi nhớ tới làm người tốt, thay Thái Tử chuyện vậy?"

      Bước chân Thụy vương dừng chút, bình tĩnh trả lời:

      "Kỳ vương huynh lo lắng nhiều, phụ hoàng cầu, làm nhi thần tự nhiên phải có hỏi có đáp. Thần đệ theo như lời, toàn phát ra từ phế phủ, có quan hệ tới Thái Tử đâu."


      "Hả?"

      Kỳ vương cười cười:

      "Xem ra, Ngũ đệ đúng là quan tâm khó khăn của dân gian. Làm vương gia nhàn tản, nhưng mà là nhân tài được trọng dụng."

      Trong lòng Thụy vương rùng mình, Kỳ vương chỉ cười cười, phất phất tay với , rồi rời khỏi.

      Thụy vương đứng đó lúc lâu, Lễ vương, Chúc vương và Sầm vương cũng lần lượt qua bên người .

      Lễ vương thở dài, với Thụy vương:

      "Hôm nay Ngũ đệ giúp Thái Tử chuyện, cũng biết là họa hay phúc. Thái Tử chưa hẳn cảm kích huynh tương trợ, tương phản..."

      chưa hết, ý tứ lại rất ràng.

      Nguyên Vũ đế hôm nay nhường Thụy vương nghĩ điều trần(1) cho , ở trong lòng Thái Tử, chính là tín hiệu Nguyên Vũ đế bắt đầu coi trọng Thụy vương. Thái Tử đa nghi, hơn phân nửa bởi vậy mà kiêng kị Thụy vương.

      Thời gian Chúc vương đợi ở Hình bộ có chút lâu, chuyện khẩu khí rất trực tiếp:

      "Ngũ đệ, hôm nay có phải đệ có bệnh hay ? Thái Tử hại đệ đánh mất binh quyền ở Binh bộ, đệ vẫn giúp đỡ chuyện? Đầu óc đệ hỏng rồi hả?"

      Chúc vương tức giận khoét mắt, trùng trùng hừ tiếng rời khỏi.

      Sầm vương híp mắt, nhìn chằm chằm Thụy vương nửa ngày mới :

      "Ngũ ca, thần đệ chân tình cảm tạ huynh. Lúc này sợ là Thái Tử kiêng kị huynh, so với kiêng kị vài người chúng ta, càng nhiều."

      Sầm vương ha ha cười bỏ , Thụy vương vẫn đứng tại chỗ.

      thở dài, ngẩng đầu nhìn trời.

      Lưu Đồng đến bên cạnh , khóe miệng giật giật giọng :

      "Ngũ ca..."

      "Hửm?"

      Thụy vương nhìn Lưu Đồng cười cười:

      "Hôm nay có phải đệ cũng đồng ý ta đứng ra như vậy hay , thay Thái Tử chuyện?"

      Lưu Đồng lắc đầu:

      "Ngũ ca, huynh làm chuyện gì, trong lòng tự nhiên đều cũng có đếm, đệ có biện pháp suy nghĩ. Chẳng qua..."

      Lưu Đồng dừng chút, thở dài:

      "Chẳng qua, Thái Tử chưa hẳn cảm kích huynh đâu."

      "Ta cũng phải muốn Thái Tử cảm kích."

      Thụy vương cũng thở dài theo, ý bảo Lưu Đồng đuổi kịp bộ pháp , vừa vừa :

      "Hôm nay triều nổi phong ba, đệ xem có hiểu ? Phụ hoàng, là muốn việc này nháo quá lớn. Bằng , cuối cùng phụ hoàng cũng thể dùng 『 thành công vĩ đại 』 vốn có ý nghĩa này đến trách cứ Thái Tử."

      Thụy vương lắc lắc đầu:

      "Thành công vĩ đại, tốt lắm, còn có thể Thái Tử chí hướng quảng đại, là người làm đại . Hướng hỏng rồi , cũng bất quá là có chút xem điều kiện thực, làm người phù thổi phồng... Chuyện này có cái gì tốt để trách cứ?"

      "Nhưng mà..."

      Lưu Đồng nhíu mày, muốn cái gì, Thụy vương nâng tay xen lời :

      "Cái này kỳ thực có thể xem . Quan trọng là, phụ hoàng đồng ý Thái Tử bởi vì việc này mà bại lộ. Đệ phát , đám người đứng ra thay Thái Tử chuyện, khi lấy cớ giải vây cho Thái Tử, biểu của phụ hoàng ra sao à?"

      Lưu Đồng giật mình.

      Thụy vương :

      "Đó là loại biểu cảm thả lỏng."

      Lưu Đồng dừng bước chân, Thụy vương quay đầu nhìn :

      "Xảy ra chuyện gì?"

      "Ngũ ca, công bằng."

      Lưu Đồng cúi đầu nhìn dưới chân, buồn rầu tới:

      "Thái Tử phạm vào chuyện lớn như thế, bởi vì phụ hoàng đành lòng trách cứ , mắt nhắm mắt mở muốn quên chuyện này..."

      Thụy vương chỉ cười cười.

      Lưu Đồng nhìn , :

      "Mặc dù đệ biết, Ngũ ca đứng ra thay Thái Tử chuyện, là Ngũ ca có ý nghĩ của chính mình, nhưng chính là cam lòng. ràng Kỳ vương huynh bọn họ đào hố rất tốt cho Thái Tử..."

      Thụy vương bật cười :

      "Làm sao tất cả đều cho rằng ta thay Thái Tử chuyện?"

      Lưu Đồng sửng sốt, Thụy vương nghiêm cẩn :

      "Ta ở đại điện , đích xác đều là lời lòng. Chuyện xảy ra, nếu như cứ chăm chăm vào nguyên nhân này mà cãi nhau ngừng nghỉ, trước hết cứ khống chế hậu quả tốt, miễn cho tổn thất giống như quả cầu tuyết càng cút càng lớn. Tìm căn nguyên đến cùng, chịu tội phải dân chúng vô tội sao?"

      Thụy vương thở dài:

      "Đến nỗi này rồi, chuyện này làm sao tra, nếu như có thể tra ra chút gì, cũng còn trọng yếu. Dù sao, liên lụy tới Thái Tử, lòng của phụ hoàng luôn thiên vị. Nhóm thần tử xem sắc mặt phụ hoàng làm việc, ai lại dám minh mục trương đảm muốn Thái Tử cúi đầu nhận tội? Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, bất quá là lý tưởng của pháp gia mà thôi. Trăm ngàn năm qua, đệ thấy qua có vương tử nào phạm pháp, cùng tội như thứ dân chưa?"

      Thụy vương vỗ vỗ vai Lưu Đồng, :

      "Tốt lắm, đệ đừng quá lo lắng cho ta. Thái Tử kiêng kị ta cũng tốt, Kỳ vương huynh bọn họ cũng bởi vì vậy mà chú ý tới ta cũng tốt... Trái phải ta cũng là vương gia nhàn tản, cũng thể tranh quyền đoạt thế. Bọn họ nhìn chằm chằm ta đoạn thời gian, tự nhiên cũng buông tha."

      Thụy vương lười biếng duỗi thắt lưng, bất đắc dĩ :

      "Còn phải suy nghĩ viết điều trần... Chỗ của Phụ hoàng ta cũng dám làm cho có lệ, hôm nay muốn làm nghề mộc là được rồi."

      Thụy vương nhìn Lưu Đồng, thấy vẫn trầm mặc chuyện, khỏi bật cười :

      "Tốt lắm, tuổi còn trẻ, đừng cau mày chuyện như mấy cụ già, nhanh thành lão nhân đó... Đệ lo lắng cho ta nhiều, lại chẳng quan tâm tới bản thân đệ, lúc nào mới có thể ôm được mỹ nhân về nhà hả?"

      Lưu Đồng ngượng ngùng, gò má ửng đỏ :

      "Ngũ ca đừng giễu cợt đệ..."

      "Ai giễu cợt đệ chứ? Thành gia lập nghiệp, đó là đại thiên kinh địa nghĩa."

      Thụy vương nâng cằm suy nghĩ chút, :

      "Trải qua việc này, Thái Tử bị giam cầm tháng, vậy cũng yên tĩnh đoạn thời gian, thể chú ý tới đệ quá nhiều. Thừa dịp mấy ngày này, đệ vẫn nên cẩn thận suy nghĩ biện pháp, tự mình định sẵn kế hoạch hôn , miễn cho sau này lại phức tạp."

      Lưu Đồng vội vàng lên tiếng, theo Thụy vương ra khỏi cung.

      Sau khi cùng Thụy vương tách ra, Lưu Đồng than tiếng.

      Có chút nhớ nhung pháp, dám với Thụy vương. Nhưng ý tưởng này càng , mọc rễ trong lòng , muốn xem cũng khó.

      Thái Tử bảo thủ, lấy chuyện vơ vét của cải làm thú vui, cùng dân tranh lợi, để ý dân chúng khó khăn. (* Điển hình hôn quân tương lai, tư lợi*)

      So với Ngũ ca ưu quốc ưu dân, Thái Tử kém đâu chỉ điểm nửa điểm?

      Nếu như Ngũ ca là đích tử tốt rồi...

      Lưu Đồng nghĩ như vậy.

      Mà bên này, bởi vì Thái Tử bị giam cầm, phủ Thái Tử đông như trẩy hội cảnh giống trong lúc nhất thời cũng tiêu ngừng lại.

      Thái Tử phi hoảng loạn hai ngày, được Thẩm ma ma đề điểm, ngược lại cũng ổn định tâm thần, nhân cơ hội này cũng bắt đầu sử thủ đoạn sửa trị toàn bộ bên trong phủ viện Thái Tử.

      Việc này, Thường Nhuận Chi có tham dự. Thái Tử phi cũng biết tì khí của nàng, huống chi có ít chuyện giấu kín, nàng cũng muốn để Thường Nhuận Chi biết.

      Cho nên, Thường Nhuận Chi cũng trở nên nhàn nhã có việc gì làm.

      Thái Tử phi liền cho phép Thường Nhuận Chi hồi Hầu phủ nghỉ đoạn thời gian, chờ Thái Tử được giải lệnh giam cầm trở về.

      Thường Nhuận Chi mừng rỡ, tự nhiên vô cùng cao hứng đáp ứng, ngày thứ hai liền dẫn theo Diêu Hoàng và Ngụy Tử trở về phủ An Viễn hầu.

      Thẳng đến khi ra khỏi phủ Thái Tử, Ngụy Tử mới thầm chuyện bên trong phủ viện của Thái Tử cho Thường Nhuận Chi nghe.
      HaYen, Snow, Minhang2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :