1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 55: Thần cách

      Editor: Bộ Yến Tử

      "Khi còn ta chịu tang phụ, được quả phụ nuôi lớn, tâm nguyện lớn nhất kiếp này là có thể đứng ở địa vị cao, phụng dưỡng mẫu thân. Ta muốn làm hiền thần lưu danh Thanh sử, có thể thần, làm rạng rỡ tổ tông. Vì vậy, chẳng sợ dùng ít thủ đoạn làm người ta cảm thấy khinh thường, ta cũng tiếc."

      đến đây, Phương Sóc Chương dừng lát.

      Nghĩ lại lời Thường Nhuận Chi hôm nay, nàng ngại bẩn.

      Mặt mày trầm, tiếp tục :

      "Chuyện này, ngươi cần phải ràng. Ta rất nỗ lực bò lên đó."

      Tô Nguyên Mi vỗ vỗ ngực, hô hấp bắt đầu tăng, sắc mặt dần dần tái nhợt.

      "Vì thế, khi An Viễn hầu muốn tuyển rể, ta liền vui vẻ đáp ứng. phải là có dũng khí đối kháng Hầu phủ, chẳng qua là vì, trước đó ta cũng thầm điều tra qua khuê tú chưa hôn phối trong kinh, muốn tìm nhạc gia có lợi cho sĩ đồ tương lai của ta. Thường gia thể nghi ngờ là chi tuyển tốt nhất, càng đáng quý là, Nhuận Chi phải người khó ở chung. Nàng tính tình hảo, cũng hội cùng người sinh , làm người ta khó xử."

      "Phải, ta thừa nhận ta cảm thấy chán nàng, cho nên cũng coi trọng nàng. Cảm tình ta đối với nàng xa xa bằng tình nghĩa đối với ngươi mười mấy năm."

      Tô Nguyên Mi nghe thế, trong lòng chẳng những vui mừng, ngược lại cảm thấy có cái gì đó dần dần thể khống chế được.

      "Nhưng mà Mi nhi, ngươi nên dùng tín nhiệm ta đối với ngươi, đến thương hại Nhuận Chi."

      Tô Nguyên Mi cắn môi dưới.

      Nàng phải thể diễn trò trước mặt Phương Sóc Chương, nàng có thể hiểu , bây giờ Phương Sóc Chương trắng ra, nàng lại diễn trò, vậy nàng có vẻ quá dối trá.

      Điều duy nhất nàng có thể làm, đó là trầm mặc.

      chuyện, nàng còn có thể có biện pháp ứng phó với cục diện trước mắt. Chỉ khi nào chuyện, nàng cũng thể khẳng định từ trong miệng mình ra, có phải hay làm Phương Sóc Chương lại sinh ra ý tưởng khác.

      Vậy lấy bất biến ứng vạn biến .

      Tô Nguyên Mi nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình đáng buồn.

      Nàng ở trước mặt nam nhân này, là thanh mai trúc mã hơn mười năm, là người nàng hao hết thiên tân vạn khổ để tiếp cận. là trượng phu của nàng, là nơi cả đời cho nàng dựa vào.

      Mà bây giờ, nữ nhân còn là thê tử của , ở chỗ này cùng nàng làm mặt lạnh.

      Cho dù tại trong bụng nàng mang hài tử của .

      Thường, Nhuận, Chi...

      Trong lòng Tô Nguyên Mi thầm hận.

      Phương Sóc Chương bây giờ muốn tiếp tục để ý tới Tô Nguyên Mi, giọng điệu bình bình :

      "Nguyên bản ma ma ở phủ Thái Tử đến quản lý chuyện trong phủ liên tục là an an ổn ổn, lại bởi vì quan hệ mẫu thân, đột nhiên thỉnh từ. Là ngươi cho mẫu thân biết ta ở trong phủ Thái tử gặp Nhuận Chi, dậy lên tâm tư muốn cưới nàng về, còn ở bên cạnh , ngươi làm cũng ít... Nếu , mẫu thân yên tĩnh lâu như vậy, đột nhiên giận chó đánh mèo tới phủ Thái Tử, làm khó lão ma ma."

      Phương Sóc Chương nhìn về phía Tô Nguyên Mi, nàng cúi đầu, thấy lắm biểu cảm mặt nàng.

      "Mi nhi, ngươi bước cờ xấu rồi."

      Phương Sóc Chương giọng :

      "Nhuận Chi khi còn là chính thê của ta, nàng tính cách mềm, tự nhiên tạo thành uy hiếp gì đối với ngươi. Có nàng ở đây, ngươi đại có thể an an ổn ổn mang thai sinh con. Nhưng mà Nhuận Chi bây giờ còn là thê của ta, ta lại có khả năng phù chính cho ngươi. Đối ta mà , cần nhạc gia tốt, đến để chuẩn bị phô lộ cho tiền đồ của ta... có Nhuận Chi, còn có thể có người khác bên cạnh. Ngươi có thể khẳng định người kế tiếp giống như Nhuận Chi, hề có uy hiếp gì tới ngươi sao?"

      Trán Tô Nguyên Mi đổ mồ hôi lạnh, hốc mắt càng đỏ.

      Phương Sóc Chương than tiếng, lắc đầu, :

      "Ngươi còn ba bốn tháng nữa lâm bồn, trong khoảng thời gian này ngươi cứ hảo hảo ở Yến Quy viện đợi ."

      Tô Nguyên Mi mạnh mẽ ngẩng đầu lên:

      "Lão gia, chàng muốn cấm chân ta?"

      Phương Sóc Chương trầm mặc lát, :

      "Gần nhất, ngươi an phận chút ."

      Tô Nguyên Mi thể tin nhìn , ánh mắt đỏ, nước mắt đến là đến.

      Chỉ là, bây giờ Phương Sóc Chương lại bị nước mắt nàng ảnh hưởng.

      "Lão gia..."

      Tô Nguyên Mi thở sâu, giọng run run chực khóc:

      "Lão gia là vì Thường... Vì thái thái sao?"

      Phương Sóc Chương nhăn mày, sau đó phủ nhận :

      " phải."

      Nhưng mà trong khắc tạm dừng kia, bị Tô Nguyên Mi nắm bắt.

      Theo như lời của Phương Sóc Chương, Tô Nguyên Mi là thanh mai trúc mã mười mấy năm với , rất hiểu . Thường thường chỉ cần động tác cùng vẻ mặt biến hóa của , Tô Nguyên Mi liền có thể từ đó nắm bắt được rất nhiều tin tức.

      Tỷ như động tác Phương Sóc Chương tạm dừng lát này, Tô Nguyên Mi liền sáng tỏ đáp án của .

      " phải", nhưng kỳ thực, là "Phải".

      Điều này làm Tô Nguyên Mi sinh khí, giận chịu nổi.

      Thường, Nhuận, Chi!

      "Ngươi trở về ."

      Phương Sóc Chương tránh tầm mắt Tô Nguyên Mi:

      "Ta còn có chút chuyện muốn xử lý."

      Tô Nguyên Mi cắn môi, trầm mặc xoay người rời khỏi, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa bình thường nhất cũng cần.

      Nàng biết đây là kế lạt mềm buộc chặt nàng từng sử dụng, hay là nàng thương tâm cho nên quên.

      Đội mặt nạ lâu ngày, ngay cả nàng cũng đến cùng bộ mặt nào của nàng mới là .

      "... Di nương?"

      Nha hoàn yên lên tiếng gọi nàng, lúc này suy nghĩ của Tô Nguyên Mi mới quay trở về.

      Nàng vỗ về bụng, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Còn tranh sao?

      đến nước này rồi, còn tranh sao?

      Đương nhiên muốn tranh!

      Cho dù vì chính mình, cũng phải vì khối thịt trong bụng này tranh!

      Tô Nguyên Mi nàng, tuyệt lấy thắng lợi chắp tay nhường cho người ta!

      "Di nương?"

      Nha hoàn lại hô tiếng.

      Tô Nguyên Mi quay đầu nhìn nàng, giọng :

      "Tiểu La, cho Trần Đông Mai biết, ta muốn tĩnh dưỡng, hôm nay bắt đầu đóng cửa viện."

      Tiểu La giật mình nhìn Tô Nguyên Mi, cho rằng chính mình nghe lầm :

      "Di nương, người cái gì?"

      "Ta bắt đầu từ hôm nay, đóng cửa viện, ta muốn tĩnh dưỡng."

      Tô Nguyên Mi bình tĩnh lập lại lần nữa, trừng mắt :

      "Còn mau ?"

      "... Ai, phải ngay, phải ngay!"

      Tiểu La vội vàng rồi, lưu lại mình Tô Nguyên Mi ngồi khô quắc.

      Những lời mà hôm nay Phương Sóc Chương , nàng mỗi câu đều nghe lọt. tại, nàng lại tinh tế suy nghĩ chữ chữ cho ràng.

      Ý tứ của Phương Sóc Chương là nhận định nàng nghĩ hết biện pháp giở hết thủ đoạn bài trừ Thường Nhuận Chi khỏi Phương phủ, là mất nhiều hơn được.

      Nhưng kỳ thực Phương Sóc Chương hiểu lầm ý của nàng.

      Nàng đương nhiên cũng biết tính cách của vị chủ mẫu Thường Nhuận Chi này, đối nàng chỉ là thiếp thất mà , là nhiều may mắn.

      Nàng ra tay với Thường Nhuận Chi, cũng phải muốn bài trừ nàng khỏi Phương phủ.

      Lúc mà tin tức Thường Nhuận Chi muốn hòa ly truyền về, nàng cũng phi thường kinh ngạc.

      Nàng chẳng qua hi vọng Thường Nhuận Chi vô pháp gần gũi Phương Sóc Chương, vô pháp sinh hạ đích tử nữ.

      Nàng cũng có đoán trước được Thường Nhuận Chi hòa ly...

      Cho nên, nàng càng đoán trước được, Phương Sóc Chương từng khinh thường Thường Nhuận Chi khi nàng chú ý tới , bây giờ, lại đối với Thường Nhuận Chi, quan tâm.

      thế nhưng lại để bụng chuyện Thường Nhuận Chi!

      Tô Nguyên Mi cảm thấy vô cùng châm chọc.

      Chuyện gì nàng cũng làm, Phương Sóc Chương cũng hiểu được với nàng, vĩnh viễn đỡ nàng làm chính thê.

      Mà Thường Nhuận Chi, cái gì cũng có làm, lại dễ dàng câu tâm thần của Phương Sóc Chương.
      HaYen, Snow, Minhang2 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 56: Lời đồn đãi

      Edit: Bộ Yến Tử

      Tô Nguyên Mi chậm rì rì lấy miêu mi loa tử đại(1) từ trong hộp trang điểm ra, nhìn mình trong gương đồng, tay mềm miêu mi, ánh mắt lại phảng phất nhìn túc địch cuộc đời.

      "Hòa ly rồi mà vẫn còn quyến rũ mất hồn mất vía, câu được nghĩ lại cưới ngươi về, từ trước tại sao ta lại phát ngươi có năng lực như vậy ha?"

      Tô Nguyên Mi thấp giọng thào, đột nhiên khóe miệng ngoan nở nụ cười:

      "Ngươi cho là, ngươi là người thắng cuối cùng sao? A, người si mộng. Muốn trở lại Phương gia, cũng phải nhìn ngươi có mệnh này hay !"

      "Ba" tiếng, Tô Nguyên Mi cầm gương đồng trong tay vỗ mạnh lên bàn.

      Thân ở phủ Thái tử Thường Nhuận Chi đánh cái hắt xì.

      Diêu Hoàng nhíu mày :

      " nương, có phải tối qua bị lạnh hay ?"

      " phải."

      Thường Nhuận Chi chỉ chỉ Ngụy Tử:

      "Ngươi hỏi chút , nha đầu kia mới vừa rồi chạy đâu, mang về trận gió thơm như thế, ngấy phát hoảng."

      Ngụy Tử cười hắc hắc, di chuyển ra ngoài hai bước, :

      " nương, mới vừa rồi nô tì tới chỗ Mạc nhũ nhân, hỏi thăm Thanh Văn tỷ tỷ bên cạnh nàng, đây là huân hương trong phòng Mạc nhũ nhân á."

      Ngụy Tử ngửi ngửi hai tay áo của mình, :

      " nương cảm thấy ngấy sao? Nô tì ngược lại cảm thấy mùi vị này rất tốt đó."

      Thường Nhuận Chi khỏi trợn trừng mắt:

      "Đại nương tuổi còn trẻ, huân hương nồng như vậy làm cái gì? Mùi nhàng khoan khoái phải ngửi tốt hơn sao? Ngươi cách ta xa chút, chờ mùi nhạt dần lại gần ta."

      Ngụy Tử bất đắc dĩ đáp, bĩu môi trở về thay quần áo.

      Thường Nhuận Chi lật xem 《 diêu tử kinh dật 》, nhìn xem mùi ngon.

      Diêu Hoàng lấy bình hoa cắm mấy bông dài gáy(2) tươi vào, bày biện đoan đoan chính chính, dâng lên trà xanh.

      Thường Nhuận Chi uống ngụm, thích ý duỗi thắt lưng.

      "Mặc dù thời tiết nóng, nhưng mà những ngày này ta trải qua cũng khoái hoạt."

      Thường Nhuận Chi cười tủm tỉm tiếp:

      "Chỗ Thái tử phi đột nhiên phân chuyện gì cho ta nữa. Nếu có thể liên tục thanh nhàn như thế tốt rồi."

      Diêu Hoàng cười :

      "Trong ngày thường nô tì thấy chỗ của Thái tử phi cũng có chuyện gì, phía trước buồn bực là vì muốn nương vội, cũng nhiều nửa là vì muốn tác hợp nương và Phương đại nhân."

      Thường Nhuận Chi gật gật đầu, giận dữ :

      "Hi vọng Thái tử phi nghĩ thông rồi, đừng khó xử ta nữa."

      Diêu Hoàng suy nghĩ lát, :

      "Hôm nay nương và Phương đại nhân ầm ĩ trận, xem như xé rách lớp mặt nạ. vậy, Phương đại nhân cũng tiếp tục đến dây dưa với nương. Chỗ của Thái tử phi, tự nhiên cũng thêm gì đâu."

      Thường Nhuận Chi vui sướng gật đầu.

      Chuyện này nếu là , vậy thể tốt hơn rồi nha.

      Thời gian mới qua lát, Ngụy Tử đổi xong xiêm y rồi trở lại, nghe được Diêu Hoàng đề cập tới Thái tử phi, vội với Thường Nhuận Chi:

      " đến Thái tử phi, nô tì nhưng là nghe chuyện."

      "Chuyện gì vậy?"

      Thường Nhuận Chi tùy ý hỏi.

      " tại mấy tiểu nha hoàn đều , lần này Thái tử phi mang thai để Khâm Thiên giám tính qua, khẳng định là tiểu nam hài."

      Thường Nhuận Chi nghe vậy hơi hơi ngồi ngay ngắn, nhíu mày :

      "Ai truyền? Làm sao truyền ra được?"

      Ngụy Tử :

      "Ai truyền ra ràng, bất quá mấy tiểu nha hoàn đều có bài bản hẳn hoi."

      " nương, này có thể có vấn đề gì ?"

      Diêu Hoàng nhàng nhíu mày hỏi.

      Thường Nhuận Chi chần chờ, :

      "Tạm thời nhìn ra được có vấn đề hay , bất quá tổng cảm thấy có chút kỳ quái. Thái tử phi hoài tướng cũng phải người nào muốn biết có thể biết, huống chi chuyện đoán trước nam nữ như vậy... tại lời đồn đãi như thế, nếu như Thái tử phi sinh nhi tử ngược lại cũng thôi, nhưng nếu sinh nữ nhi, lời đồn đãi này bất quá cũng chỉ là hồi chê cười, truyền ra chuyện này căn bản có tất yếu. Trừ phi..."

      Ánh mắt Thường Nhuận Chi nhất thời ngưng lại, lắc đầu tự mình phủ định :

      " thể nào..."

      Diêu Hoàng và Ngụy Tử nhìn nhau, Diêu Hoàng thấp giọng hỏi:

      " nương nghĩ tới cái gì?"

      Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu, xua tay :

      "Quên , đừng để ý chuyện này. Các ngươi coi như nghe thấy lời đồn đãi này ."

      Hai người liền gật đầu, Ngụy Tử truy vấn :

      "Nếu như có người hỏi sao ạ?"

      Nàng ngượng ngùng vò đầu:

      "Mấy tiểu nha hoàn kia đều biết nô tì thích hỏi thăm, nô tì muốn chưa từng nghe qua lời đồn đãi này, nhân gia cũng tin..."

      Thường Nhuận Chi trừng mắt nhìn nàng, :

      "Vậy cứ có nghe qua, nhưng mà có chi tiết là được rồi."

      Ngụy Tử gật gật đầu.

      Bên ngoài tiểu nha hoàn đến kéo Ngụy Tử ra phác điệp, Thường Nhuận Chi mặc kệ nàng, tiếp tục xem quyển sách tay nàng.

      Xem làm sao cũng thể vào.

      "Ai." Nàng thở dài tiếng.

      Diêu Hoàng ở bên quạt cho nàng, hỏi:

      " nương có chuyện phiền lòng sao?"

      Thường Nhuận Chi thấp giọng :

      "Ta hoài nghi, tin tức này là do Thái tử phi cố ý cho người truyền ra ngoài."

      Diêu Hoàng dừng động tác tay lúc, nghi hoặc :

      "Thái tử phi?"

      "Ừ."

      Thường Nhuận Chi lại tiếp tục :

      "Mặc dù ta và Thái tử phi tiếp xúc nhiều, nhưng cũng nhìn ra được, nàng phải là dạng người ngồi chờ chết, nhất là —— "

      Nhất là ở quốc yến chiêu đãi sứ đoàn Tiên Ti, khi ở hậu viện biết vì sao bị người ta thiết kế kém chút nữa sanh non.

      Thường Nhuận Chi dừng lại lời , sau lát mới tiếp tục:

      "Cái thai của Thái tử phi bây giờ ổn, nữ nhân ở hậu viện lại như cũ án binh bất động, biết là đánh chủ ý gì. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Thái tử phi thả ra tin tức như vậy, chỉ sợ là vì để người ta thấy sốt ruột. Chỉ cần có người động thủ, Thái tử phi liền có thể có hành động."

      Thường Nhuận Chi :

      "Bất quá đây chỉ là do ta đoán, được chuẩn."

      Diêu Hoàng nhàng vuốt cằm, thở dài:

      "Mặc kệ là ai thả ra tiếng gió, phía sau lại có mục đích gì... Chỉ cần là nữ nhân hậu viện phủ Thái tử đều có lai lịch, Thái tử phi muốn đối phó, xác thực cũng phải là chuyện dễ."

      "Đĩnh đáng thương đúng ?"

      Thường Nhuận Chi cảm thán cười:

      "Cho nên, làm người khó, làm nữ nhân lại càng khó hơn. Nam nhân cưới vợ lại muốn nạp thiếp vào phòng, nạp thiếp vào phòng tính kế tiểu thiếp, tiểu thiếp cũng muốn đề phòng chủ mẫu chèn ép... Đều là nữ nhân, tội gì khó xử nữ nhân?"

      Diêu Hoàng thấy Thường Nhuận Chi tràn đầy cảm xúc, làm cho nàng đau lòng, vội vàng chuyển hoán đề tài, hỏi Thường Nhuận Chi hoa mà nàng vừa mới cắm nhìn đẹp mắt .

      Thường Nhuận Chi gật đầu thổi phồng hai câu, lại đem đề tài nhéo trở về.

      "Nữ nhân cùng hoa giống nhau, tốt đẹp nhất là lúc tuổi nở rộ, cũng ngay tại vài năm kia. Vài năm thời gian phong phú chính mình, hảo hảo hưởng thụ sinh hoạt, thế nào cũng phải cùng người lục đục với nhau, ngày trôi qua đều vất vả, làm gì chứ."

      Thường Nhuận Chi chỉ chỉ dài gáy trong bình hoa:

      "Chúng nó đều bị trói buộc trong cái miệng chai chật hẹp, nửa điểm tự do cũng có, lại còn muốn cùng đồng bệnh tương liên so sánh với các đóa hoa khác, cái này cùng ngươi so nhan sắc ai càng tiên diễm, cái kia cùng ngươi so mùi hoa càng mê người... Ngươi có ý nghĩa gì?"

      Diêu Hoàng dụng tâm người như hoa có thể sánh bằng tính, đến cùng là sợ Thường Nhuận Chi tiếp tục thao thao bất tuyệt, chỉ có thể gật đầu :

      " nương rất có đạo lý, căn bản là có ý nghĩa."

      Được tán thành, Thường Nhuận Chi liền thỏa mãn, với Diêu Hoàng:

      "Sau này ngươi và Ngụy Tử, đều phải tìm người cảm tình thành . cầu đại phú đại quý, chỉ cần gánh được tránh nhiệm gia đình tốt, các ngươi có thể đồng tâm hiệp lực sống an lành qua ngày, vậy là đủ rồi."
      HaYen, Snow, Minhang3 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 57: Nghi hương

      Edit: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi là có cảm mà phát.

      Nhưng sau khi lời này, nàng cũng tiếp tục rối rắm chuyện đó nữa.

      Nếu Thái tử phi có thủ đoạn gì muốn sử xuất, cũng cho nàng biết. Nàng vẫn nên làm bộ như cái gì cũng biết cho thỏa đáng.

      Nhàn nhã hai ngày, lời đồn đãi trong miệng mấy tiểu nha hoàn càng diễn càng kịch liệt.

      Thường Nhuận Chi mắt lạnh nhìn, mặc dù Thái tử phi phải hoàn toàn nắm phủ Thái tử trong tay, nhưng khẳng định nàng có tai mắt của riêng mình, như vậy, lời đồn đãi kia nàng thể biết. Nhưng nàng lại coi như biết chuyện này có gì ổn, cả ngày vẫn liên tục cười tủm tỉm.

      Thường Nhuận Chi tổng cảm thấy trong nụ cười của nàng, mang theo hai phần bí hiểm.

      Chuyện này, càng thêm khẳng định hoài nghi của nàng, lời đồn đãi này là do Thái tử phi cố ý.

      Mặc dù Thái tử phi miễn lấy Lý lương đệ cầm đầu vài vị nữ nhân ở hậu viện mỗi ngày thần hôn định tỉnh, nhưng có hai người lại kiên trì mỗi ngày đều đến tiểu viện của Thái tử phi chờ đợi.

      người là Tiêu nhũ nhân có quan hệ tốt với Thái tử phi, người khác đó là người mà cả hành vi hành động cũng sai, Mạc nhũ nhân.

      Thái tử phi tự nhiên là thấy các nàng, có lần còn ở trước mặt Thường Nhuận Chi sót miệng, các nàng bất quá là "Làm cho người khác xem".

      Thái tử phi thấy các nàng, Thường Nhuận Chi ngược lại cũng cảm thấy bớt việc.

      Bây giờ để cho nàng tùng hơi là, Thái tử phi còn minh ngầm ở trước mặt nàng đề cập tới Phương Sóc Chương, mà Phương Sóc Chương cũng phối hợp có xuất trước mặt nàng.

      Cho nên chẳng sợ Lý lương đệ các nàng thấy được Thái tử phi, các nàng vẫn đến nơi này hiến ân cần hỏi thăm tin tức, nàng cũng chỉ cười tủm tỉm.

      Chẳng qua sau khi qua vài thứ như vậy, sầu lo trong lòng Thường Nhuận Chi càng thêm nặng nề.

      Nàng phải người của thời đại này, tự nhiên cũng biết cuộc sống ở thời đại này nam nữ đối với việc sử dụng hương chấp nhất. Nàng thích mùi, chẳng sợ mùi nhàng khoan khoái, nàng cũng cảm thấy bằng huân hương mới tốt.

      Thường Nhuận Chi tự cảm thấy bản thân mẫn cảm với mùi, thậm chí là mẫn cảm.

      Cho nên khi Lý lương đệ các nàng tới tìm nàng, nàng cũng chỉ có thể ở trước mặt mấy người phụ nhân này chống đỡ lát.

      người các nàng mùi rất tạp, Thường Nhuận Chi ngửi lâu liền có chút ghê tởm.

      Nhưng này chẳng phải nguyên nhân làm cho nàng thấy sầu lo.

      Làm cho nàng sầu lo là, mùi vị người Mạc nhũ nhân.

      Mấy ngày này Ngụy Tử thường tiểu viện Mạc nhũ nhân, tìm Thanh Văn bên người nàng trao đổi tâm đắc khi thêu hoa.

      Thường Nhuận Chi vốn tưởng rằng cái này bất quá là chi gian bọn nha hoàn bình thường lui tới, chưa từng hạn chế Ngụy Tử, còn giễu cợt qua Ngụy Tử nhiều thêm bằng hữu bát quái.

      Nhưng mỗi lần Ngụy Tử trở về, người đều mang theo mùi giống nhau, rất là nồng diễm, ngửi lâu nàng cảm thấy choáng váng đầu, ghê tởm.

      Ngụy Tử biết tình huống của nàng như vậy, cho nên sau khi trở về chuyện thứ nhất đó là thay quần áo.

      Nàng còn từng với Diêu Hoàng:

      "Cái mũi của nương cũng quá nhạy cảm , từ trước huân hương cũng thấy nàng cái gì a... tại nhưng là chút mùi đều ngửi được."

      Trong lòng Thường Nhuận Chi có chút chần chờ, cũng muốn nhiều lời, mỗ ngày xem xét có rảnh, liền cùng Thái tử phi tố cáo giả, thuyết minh ngày muốn ra xem .

      nghĩ tới ngày thứ hai khi ra phủ Thái tử, thấy Cửu hoàng tử đứng ở dưới gốc tường cách phủ Thái tử xa.

      Thấy nàng ra, nguyên bản Lưu Đồng đứng dựa vào tường xoay người lại, mỉm cười với nàng, chậm rãi đến gần nàng.

      "Cửu..."

      Vừa ra chữ, nhìn thấy biểu cảm vừa lòng của Lưu Đồng, Thường Nhuận Chi cảm thấy buông lỏng, giọng điệu cũng trở nên càng mềm mại:

      "A Đồng, sao huynh lại ở chỗ này?"

      mặt Lưu Đồng treo lên nụ cười, nhàng :

      "Chờ nàng đó."

      "Chờ ta?"

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc :

      "Huynh làm sao biết ta ra?"

      "Ta có hai tai mắt trong phủ Thái tử mà."

      Lưu Đồng đơn giản giải thích chút.

      Nhưng chuyện này lại để Thường Nhuận Chi càng thêm kinh ngạc.

      là kinh ngạc cắm tai mắt trong phủ Thái tử, còn nhường xếp vào;

      Hai là kinh ngạc thế nhưng đem tai mắt đặt người nàng.

      Đương nhiên, Thường Nhuận Chi có khả năng tự kỷ đến mức nhận định Lưu Đồng xếp vào tai mắt liền là vì nàng.

      Nhưng Lưu Đồng có "Bí mật" như vậy, lại để Thường Nhuận Chi càng hiểu biết phần.

      tuyệt đối giống như hoàng tử " có bản gì" trong miệng Phương Sóc Chương.

      " thôi."

      Lưu Đồng mỉm cười với Thường Nhuận Chi:

      "Muốn đâu sao?"

      Thường Nhuận Chi vội vàng phục hồi tinh thần lại, :

      " tìm hương quán."

      Người Đại Ngụy thích dùng hương, nhất là sau khi lui tới thường xuyên cùng Tây Vực bên kia, hương liệu ở Tây Vực cuồn cuộn ngừng tiến cử vào Đại Ngụy. Mọi người đối với hương phẩm truy phủng, đối với hương liệu cho thượng tầng nhân sĩ, nhất là hương liệu hi hữu quý báu xua như xua vịt. Hương liệu Tây Vực vài lần xuất đều xảy ra tình huống cung đủ cầu, cũng càng kích thích ít thương nhân trước Tây Vực mua hương liệu đến, lại hét giá cao bán ở Đại Ngụy. Kinh tế Đại Ngụy và Tây Vực liền lui tới càng thêm thường xuyên.

      Trong Kinh thành liền thuận thế mở vài gia hương phẩm quán, tìm hương quán là nhà trong đó.

      "Tìm hương quán à?"

      Lưu Đồng nghe qua liền kinh ngạc :

      "Nàng muốn mua hương?"

      Thường Nhuận Chi :

      " mua, chỉ xem thử."

      Nàng nghi hoặc nhìn về phía Lưu Đồng:

      "Hình như, huynh rất kinh ngạc khi ta muốn tìm hương quán?"

      Lưu Đồng sờ sờ mũi:

      "Đúng vậy, ta thấy cho tới bây giờ nàng đều có huân hương qua, còn tưởng rằng nàng thích mùi."

      Thường Nhuận Chi cảm thấy ấm áp, nàng đem lực chú ý đặt người Lưu Đồng, mới phát cũng có huân hương.

      Nhưng là nàng nhớ được, khi nàng chân chính gặp lần đầu tiên ở trong cung, người vẫn là có mùi.

      Thường Nhuận Chi hơi cúi đầu, ý cười chợt lóe mà qua.

      " thích, mặc kệ là mùi nồng hay là đạm, đều như gió mát tự nhiên sảng khoái."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Ta tìm hương quán để có thêm kiến thức, xong rồi hôm nay còn có thể du ngoạn phen. Hôm nay, A Đồng có làm chuyện gì khác ?"

      Lưu Đồng nghe nàng hỏi như vậy, trong lòng nhất thời rung động.

      cười :

      "Hôm nay vô , ta cùng nàng chơi . Trong kinh, rất nhiều địa phương nàng còn chưa qua đó."

      Phía trước, Thường Nhuận Chi liền ràng Lưu Đồng ở kinh thành là cái "Địa đầu xà", đối với những điểm danh cảnh lớn trong kinh, như sạp đồ ăn vặt ngon, đều thuộc như lòng bàn tay, có người hướng dẫn du lịch tốt như thế theo, Thường Nhuận Chi tự nhiên cự tuyệt.

      Huống chi nàng mới vừa hỏi câu kia, có ý tứ mời .

      Đôi nam nữ đều có ý đối với đối phương, hiểu trong lòng mà tới cùng nhau.

      đường tìm hương quán, Lưu Đồng hỏi:

      "Sao đột nhiên nàng lại dậy lên tâm tư nghĩ muốn tìm hương quán hiểu thêm kiến thức?"

      Mặt Thường Nhuận Chi biểu cảm chút.

      Theo lý thuyết, nàng ra hoài nghi trong lòng với Lưu Đồng miễn cho sinh ra thêm nhiều chuyện.

      Nhưng Lưu Đồng hỏi trước mặt nàng, nàng lại tốt dối.

      Thường Nhuận Chi chỉ có thể cứng ngắc vòng vo chuyển đề tài :

      "Hôm nay hẳn là lúc muốn lên đại hướng(1), sao A Đồng ?"

      Lưu Đồng nhìn nàng cái, biết nàng tìm hương quán là có mục đích tiện thẳng, liền thức thời hỏi vấn đề phía trước, chỉ cười trả lời Thường Nhuận Chi:

      " lý luận lúc khai đại hướng, Hoàng tử trưởng thành đều phải trình diện. Bất quá nếu Hoàng tử trưởng thành muốn , vậy cũng chỉ cần hướng lên đầu hội báo tiếng... Thánh thượng cũng quá để ý."

      Thường Nhuận Chi nghe được trong lòng tê rần.

      cái gì thánh thượng quá để ý... Bất quá, là do thánh thượng đối với đứa con trai này để bụng mà thôi.
      HaYen, Snow, Minhang 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 58: Ngửi hương

      Edit: Bộ Yến Tử

      Lưu Đồng thu đau tiếc trong mắt nàng ở trong mắt.

      Trong lòng cảm thấy ấm áp, tự chủ được lại đến gần nàng chút.

      "Bây giờ Thánh Thượng cũng có mười bốn mười lăm Hoàng tử thành niên, nhưng ước định thành tục, trừ bỏ Thái tử và vài vị vương huynh phong vương ở ngoài, các Hoàng tử khác đều ở ngày đại hướng này Hàm Nguyên điện."

      Lưu Đồng giải thích với Thường Nhuận Chi:

      " tới đó, bất quá cũng chỉ để nghe nhóm triều thần kia cãi nhau mà thôi, chính mình căn bản có tư cách mở miệng chuyện; thứ hai hướng thượng bản thân còn có loại thái độ tham dự chính , chỉ khốn khổ dẫn tới kiêng kị của Thái tử và vương huynh phải sao? Cho nên, ngược lại bằng ."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, cười :


      "Như vậy cũng tốt, cũng có thể rơi thân thoải mái."

      Lưu Đồng nhàng nở nụ cười.

      "Nàng tìm hương quán là vì ngửi hương, ngược lại cũng cần bắt chỗ ở đây."

      Lưu Đồng :

      "Nam thị có chuyên môn hương thị, chỗ kia hương phẩm càng thêm đầy đủ hết, luyện chế ra chư hương cũng càng nhiều, thậm chí ít hương dược, trà thơm, ở chỗ kia cũng có thể mua được, càng đừng ít hương phẩm khí cụ, rực rỡ muôn màu, cái gì cũng có."

      Thường Nhuận Chi hiểu nhìn cái, chần chờ lát sau đó thấp giọng, hỏi:

      "Tìm hương quán hay cũng có bối cảnh?"

      Lưu Đồng nhìn chớp mắt, nhàng gật đầu:

      "Tìm hương quán xem như là địa phương của Thái tử ."

      "Xem như là địa phương của Thái tử sao? Làm sao cái xem như là pháp?"

      Thường Nhuận Chi nghi hoặc .

      Lưu Đồng liền giải thích :

      "Tìm hương quán đông gia họ Thẩm, là sản nghiệp nhà mẹ đẻ của Thái tử phi. Cho nên coi như là địa phương của Thái tử."

      Thường Nhuận Chi liền hiểu .

      "Thẩm gia là nhà mẹ đẻ của Thái tử phi, có 『 tài sản vạn vạn, điền sản lần ở thiên hạ 』 đồn đãi. Tuy có chút khuyếch đại, nhưng kỳ thực cũng mặt phản ánh ra gia tài chi cự của Thẩm gia. Thị trường hương liệu lợi nhuận vĩ đại, Thẩm gia ở trong đó cắm cước cũng kỳ quái. Có Thái tử ở sau lưng hộ giá hộ tống, tìm hương quán có thể trở thành quán hương phẩm thứ nhất trong kinh, ngược lại cũng chẳng có gì lạ."

      Thường Nhuận Chi nghe xong lời Lưu Đồng , tự nhiên là đánh mất ý tứ tìm hương quán.

      Hai người liền sửa lại lộ tuyến, hướng Nam thị mà .

      Càng tới gần hương thị, mùi giao tập kia ở cùng nhau liền cuồn cuộn ngừng mà chui vào trong lỗ mũi Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi cầm quyên khăn thích hợp che giấu mũi, phân tâm thần ở việc phân mùi vị, ý đồ tìm ra mùi bị lây dính từ chỗ của Mạc nhũ nhân

      Nàng cau mày, thỉnh thoảng lại mấp máy cái mũi.

      Lưu Đồng nhìn liền cảm thấy nàng lúc nhàn tĩnh, lại nhiều thêm phần hoạt bát đáng , mặt tự chủ được bật cười.

      Thường Nhuận Chi có chú ý, nàng nỗ lực ở cái quầy hàng phân hương phẩm.

      "Tiểu nương tử muốn mua hương sao? Mau nhìn thử hương do chính ta điều chế, mùi là tuyệt!"

      Thấy có người đến, nhóm phụ nhân bán hương vội vàng giới thiệu, trong lời còn quên trêu ghẹo:

      "Vị công tử này, nhìn cái phu nhân nhà ngươi xem, rất xinh đẹp, muốn là dùng hương của ta xong, bảo đảm ngươi càng thêm chuyển được ánh mắt, dừng được miệng!"

      Trong lúc chuyện còn mang ra chút điểm nhan sắc.

      Vẻ mặt Lưu Đồng có chút xấu hổ, nhưng có mở miệng phản bác, trước tiên nhìn về phía Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi tựa hồ cũng có nghe được lời của nhóm phụ nhân , nàng cầm lấy hộp sứ đựng hương phẩm quầy hàng, chịu đựng mùi khỏe, nhất nhất vạch trần đến ngửi.

      Khi ngửi đến hộp sứ thứ năm, nàng mạnh mẽ hất ra hộp sứ, đánh cái hắt xì.

      "Vị đại tỷ này, đây là hương gì vậy?"

      Nàng hỏi phụ nhân bán hương.

      Phụ nhân tới cầm lên ngửi, :

      "Đây là hương do ta chính tay điều chế, bên trong các linh lăng hương, hồi hương, đinh hương, đàn hương, hoắc hương và mộc hương, cầm bạch cập điều chế. Tiểu nương tử, cảm thấy dễ ngửi ? Hương này quý, ba lượng bạc tiểu nương tử liền có thể lấy ."

      Thường Nhuận Chi nhíu nhíu mày, nhàng đặt hộp đồ sứ xuống.

      "Tiểu nương tử nhưng đừng ngại quý, sạp này của ta, kia nhưng là có tiếng vật đẹp giá thấp."

      Phụ nhân bán hương thấy Thường Nhuận Chi đặt hộp đồ sứ xuống, ràng có ý tứ muốn mua hương, nhất thời có chút bất mãn:

      "Bản thân ta điều chế hương, nếu phóng tới địa phương bên cạnh, bán bốn năm hai cũng là có khả năng."

      Thường Nhuận Chi xin lỗi cười, ngược lại cũng cái gì, liền cách sạp này.

      Kế tiếp nàng lại chuyển động vài cái sạp, ngửi qua rất nhiều hương điều chế, cũng nhất nhất hỏi nguyên liệu hương phóng tới trong đó.

      " đúng, còn hơi kém cái gì..."

      Thường Nhuận Chi có chút buồn rầu đè thái dương, Lưu Đồng hợp thời :

      "Ở chỗ này đợi hơn nửa canh giờ, bị hương khí huân được khó chịu thôi? bằng chúng ta ra tìm chỗ ngồi, trước hít thở khí."

      Thường Nhuận Chi tự nhiên là đáp ứng xuống, hai người cách Nam thị, tìm tiểu lâu thanh u, muốn cái bao sương.

      Thường Nhuận Chi như cũ buồn rầu nhíu mày suy tư, Lưu Đồng phân phó chủ quán tốt lắm, muốn trà xanh thêm hương liệu.

      Khi hơi nóng ly trà bốc lên phóng tới trước mặt nàng, mới đánh gãy suy nghĩ của nàng.

      "Đừng dùng sức suy nghĩ, càng muốn nhớ tới, lại càng nghĩ ra được. Thử thả lỏng chút, khả năng có thu hoạch."

      Lưu Đồng thân thiết đem ly trà đẩy tới trước mặt nàng, Thường Nhuận Chi cười lắc đầu:

      "Huynh đúng, là ta quá cấp thiết."

      Lưu Đồng gật gật đầu, suy nghĩ chút hỏi:

      "Là có cái gì nghĩ ra, hay là có cái gì nghĩ ra? Nếu là nghĩ ra, có thể cùng ta , có lẽ ta có thể giúp nàng giải thích nghi hoặc."

      Thường Nhuận Chi chần chờ, liền mịt mờ :

      "Trước đó ta có ngửi được loại hương, liên tục biết đến cùng là hương gì, cho nên hôm nay mới đến tìm... Nhưng mà, để ta tìm được vài loại mùi tương đối ràng, có thể đối thượng, nhưng cuối cùng lại cảm thấy vẫn là kém chút gì đó. Cái mùi kia, biết người khác ngửi có cái gì đúng, ta ngửi có chút gay mũi chán ngấy. Đại khái là khứu giác của ta quá nhạy cảm."

      Thường Nhuận Chi tự giễu tiếng, Lưu Đồng lại nhíu nhíu mày, :

      "Nếu là khứu giác nàng rất mẫn cảm, người khác ngửi được mà nàng có thể ngửi được, vậy có lẽ nàng cảm thấy hơi kém phần kia, chính là người chế hương muốn che dấu bộ phận. Công phu người chế hương cũng là làm được gia, chính là ngờ hội ngộ được nàng có cái mũi linh như vậy."

      Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi, tiếp:

      "Hương này là từ trong phủ Thái tử ngửi được?"

      Vừa rồi Thường Nhuận Chi bởi vì lời Lưu Đồng thể hồ rót đỉnh, rồi lại bị nghi vấn của Lưu Đồng nổ tâm thần trở về.

      Lưu Đồng nhìn chằm chằm nàng:

      "Thái tử phi có thai, biết dùng ít hương lai lịch. Hương này, khẳng định phải ngửi được từ chỗ Thái tử phi. Vậy tất nhiên là nàng ngửi từ chỗ cơ thiếp của Thái tử."

      Thường Nhuận Chi nhấp mím môi, nhíu mày :

      "A Đồng, huynh hỏi cái này làm cái gì?"

      Lưu Đồng cũng cảm thấy được mình luống cuống, trầm mặc lát, lại vẫn kiên trì hỏi:

      "Là từ chỗ cơ thiếp nào ngửi được, có thể với ta được ?"

      Thường Nhuận Chi nghi hoặc nhìn về phía Lưu Đồng, vì sao Lưu Đồng bỗng nhiên dậy quan tâm tới chuyện hậu viện Thái tử.

      ràng phía trước nàng sang chuyện khác, Lưu Đồng còn săn sóc tiếp tục truy vấn mà.

      Lúc này, tại sao lại hỏi nàng rồi?

      Nàng trầm mặc, có thể xem biểu cảm của Lưu Đồng như là phải muốn đáp án thể.

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ chút, biết đến rồi đến chuyện này, cho cũng có gì đáng ngại.

      Thường Nhuận Chi nhân tiện :

      "Là Mạc nhũ nhân."

      ra khỏi miệng, cuối cùng Thường Nhuận Chi cũng cảm thấy có cái gì bị nàng xem
      HaYen, Snow, Minhang3 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 59: Sương mù

      Edit: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng, lại bị biểu cảm mặt làm phát hoảng.

      Lưu Đồng của lúc này cùng thường ngày đại tướng kính đình.

      Ở trong ấn tượng của Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng rất ôn hòa, nàng cũng từng thấy sinh khí qua. Cho tới nay, khi Lưu Đồng ở trước mặt nàng, đều để nàng nhận thức mặt thỏa đáng.

      Giúp người làm niềm vui cũng tốt, làm việc có chừng mực cũng tốt, thậm chí là theo từng chút việc trong cảm nhận được cẩn thận săn sóc...

      Thường Nhuận Chi liên tục cho rằng Lưu Đồng là người quân tử ôn nhuận bình thường, mà lúc này biểu cảm của Lưu Đồng lại đảo điên nhận thức của nàng.

      Lưu Đồng lúc này, bộ mặt dữ tợn, trong mắt phiếm lam, tơ máu tràn ngập, gắt gao mím môi, hai má bởi vì dùng sức mà buộc chặt, hơn nữa ngũ quan của có chút thiên hướng người Tây Vực, làm cả người rất dọa người.

      Thường Nhuận Chi cũng tự chủ được lui về sau bước.

      Sao lại biến thành như vậy?

      Thường Nhuận Chi tự hỏi chính mình —— hình như là sau khi nghe nàng nhắc tới Mạc nhũ nhân?

      Mạc nhũ nhân?

      Đừng?

      Nhất thời, Thường Nhuận Chi nhìn về phía Lưu Đồng:

      "Huynh nhận thức Mạc nhũ nhân sao?"

      Nhất tưởng như vậy, Thường Nhuận Chi lại cảm thấy khả năng lớn.

      Đích thê Lưu Đồng là Mạc thị, mặc dù là tỷ muội với Mạc nhũ nhân, nhưng Mạc thị vào phủ Hoàng tử bất quá hai tháng liền qua đời, theo lý mà , và Mạc nhũ nhân có tiếp xúc nhau mới đúng.

      Huống chi Mạc nhũ nhân là nữ nhân của Thái tử, Cửu hoàng tử cũng phải ngốc tử, vì sao lại tiếp xúc cùng nữ nhân của Thái tử chứ?

      Nhưng, vì sao nghe thấy ba chữ Mạc nhũ nhân này, liền biến thành như vậy...

      Thường Nhuận Chi nghĩ mãi xong, ánh mắt gấp trát vài cái, nhìn chằm chằm Lưu Đồng.

      Qua nữa ngày, Lưu Đồng mới hít sâu hơi, bình tĩnh trở lại.

      nhìn Thường Nhuận Chi, nàng cách chút khoảng cách, vọng tiến trong ánh mắt nàng hắc bạch phân minh .

      "Nhuận Chi..."

      Môi Lưu Đồng ngập ngừng, muốn lại thôi, sau lát mới :

      "Nàng nên cách xa Mạc nhũ nhân này chút."

      "Vì sao?"

      Thường Nhuận Chi nhíu mày, lại lặp lại câu hỏi:

      "Huynh nhận thức nàng sao?"

      Lần này thời gian Lưu Đồng trầm mặc càng dài, rồi mới giọng :

      "Đừng hỏi nhiều như vậy, nàng nên nhớ kỹ cách xa nàng ta là được."

      muốn nhiều lời, lại làm cho Thường Nhuận Chi càng thêm nghi hoặc.

      Trong thời gian kế tiếp hai người đều có chút trầm mặc, ngồi yên cùng nhau dùng xong ngọ thiện, Thường Nhuận Chi muốn hương thị nhìn lại, Lưu Đồng ngừng lại với nàng.

      "Nàng cần lo chuyện này."

      Lưu Đồng nghiêm cẩn :

      "Đem nghi hoặc của nàng với Thái Tử phi, để nàng ta thăm dò. Nàng cần liên lụy ở trong đó, miễn cho chuốc họa vào thân."

      Thường Nhuận Chi nhíu mày :

      "Nhưng mà..."

      " có nhưng mà."

      Lưu Đồng đánh gãy lời của nàng, nhìn thẳng nàng:

      "Nghe lời."

      Lưu Đồng chưa bao giờ ra mệnh lệnh đối với nàng, cho tới nay, cho nàng cảm giác, hai người bọn họ là ngang hàng tương giao.

      Mà khi Lưu Đồng cường thế dùng giọng điệu ra lệnh như vậy chuyện với nàng, Thường Nhuận Chi cũng từ đó cảm giác được uy nghiêm áp chế.

      Thường Nhuận Chi yên lặng cúi đầu.

      Nàng biết Lưu Đồng đây là vì tốt cho nàng, nhưng trong lòng chính là hiểu, có chút thoải mái.

      " biết."

      Thường Nhuận Chi thấp giọng đáp tiếng:

      "Ta trở về liền với Thái Tử phi."

      Lưu Đồng lúc này mới nhàng thở ra, muốn đưa tay đặt lên bờ vai nàng, lại có chút chần chờ thu trở về.

      lại dặn dò Thường Nhuận Chi lần nữa, :



      "Ở trong phủ Thái tử, đừng tò mò như vậy. Nếu biết cái gì, cho Thái Tử phi cũng được. biết chưa?"

      Thường Nhuận Chi lại lần nữa gật gật đầu.

      Kế tiếp hai người cũng có tâm tư dạo, ngồi lát, Thường Nhuận Chi muốn hồi phủ Thái tử.

      Lưu Đồng đứng dậy đưa nàng, dọc theo đường hai người đều trầm mặc.

      Khi đến phủ Thái Tử, lại vừa vặn gặp gỡ Phương Sóc Chương từ trong phủ Thái Tử ra.

      Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi đứng ở ngoài phủ Thái Tử, Phương Sóc Chương đứng ở cửa lớn phủ Thái Tử, ba người bước chân cùng biểu cảm đều dừng lát.

      Vẫn là Thường Nhuận Chi trước xoay người đối Lưu Đồng :

      "Đến, huynh trở về ."

      Lưu Đồng nhàng vuốt cằm, nhìn Phương Sóc Chương mắt, lại quay đầu nhìn về phía Thường Nhuận Chi:

      "Nhớ kỹ lời của ta."

      "Ừm."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, nhìn theo Lưu Đồng rời khỏi.

      Biểu cảm của nàng nhàn nhạt, thấy Lưu Đồng xa, rồi mới rộng rãi đón Phương Sóc Chương đến, nhìn chớp mắt qua , vào phủ Thái Tử.

      Từ đầu tới đuôi cho Phương Sóc Chương ánh mắt, cũng cùng thêm câu.

      Phương Sóc Chương liên tục đứng thẳng bất động tại chỗ, đợi sau khi nàng , chậm rãi phun ra ngụm trọc khí, quay đầu nhìn bóng lưng Thường Nhuận Chi, lại nhìn về phương hướng Lưu Đồng xa, ánh mắt phức tạp.

      Thường Nhuận Chi trở lại phủ Thái Tử, theo như lời Lưu Đồng, ở trước mặt Thái Tử phi đem chuyện chính mình gián tiếp ở chỗ Mạc nhũ nhân ngửi được mùi gì, lấy phương thức vui đùa ra.

      Thái tử phi coi trọng hay , vậy nàng liền xen vào.

      Rồi sau đó, Thường Nhuận Chi liền trở về nơi ở của chính mình, nàng từng bước sống qua ngày.

      Nhưng mà nàng cũng có chuyên tâm sinh hoạt, trong lòng nghi hoặc cùng lo âu lại buông tha nàng, phảng phất giống như quả cầu tuyết, càng cút càng lớn.

      Mạc nhũ nhân, Cửu hoàng tử, Mạc thị...

      Có thể đem Mạc nhũ nhân và Cửu hoàng tử liên hệ ở cùng nhau, cũng chính là Mạc thị kia.

      Nhưng đến cùng là nguyên nhân gì, để Cửu hoàng tử khi tới Mạc nhũ nhân liền biến sắc?

      Xem bộ dáng , hình như kiêng kị Mạc nhũ nhân thâm hậu.

      Đây là vì sao?

      đường đường là Hoàng tử, thế nhưng kiêng kị cơ thiếp Thái tử hả?

      Thường Nhuận Chi càng nghĩ trong lòng càng có tư vị.

      Diêu Hoàng thu những lo âu của nàng trong mắt, giọng hỏi thăm những chuyện có liên quan tới Mạc nhũ nhân.

      Rồi sau khi nàng trở về giọng với Thường Nhuận Chi ít tin tức.

      "Mạc nhũ nhân và Cửu hoàng tử phi xuất thân từ tam phòng của Quốc công phủ, Cửu hoàng tử phi là đích xuất, Mạc nhũ nhân là thứ xuất, nghe mặc dù hai người cùng mẹ, nhưng lớn lên lại cực kỳ tương tự, Cửu hoàng tử phi so với Mạc nhũ nhân lược đại chút."

      Thường Nhuận Chi nghe Mạc nhũ nhân và Cửu hoàng tử phi lớn lên giống nhau, có chút nhíu mày:

      "Ngươi tiếp tục ."

      "Tuy rằng Cửu hoàng tử phi so với Mạc nhũ nhân lớn hơn chút, nhưng Mạc nhũ nhân cũng là tiên tiến phủ Thái Tử. Quá hai tháng, Cửu hoàng tử mới cưới Hoàng tử phi vào phủ. Rồi sau đó, trước ngày chính là ngày đón dâu, Cửu hoàng tử phi bị ngã gẫy chân, vào phủ hai tháng liền bệnh chết."

      Thường Nhuận Chi gật đầu:


      "Nghe qua, Cửu hoàng tử và Mạc nhũ nhân, cần phải có tiếp xúc nhiều mới đúng. Trừ bỏ ở ngoài các nàng là tỷ muội lớn lên giống nhau."

      Diêu Hoàng nhìn nhìn chung quanh, mới tiến đến bên tai Thường Nhuận Chi :

      "Trong phủ Thái Tử từng có lời đồn đãi, Mạc nhũ nhân càng nhìn càng giống như là đích nữ phủ Quốc công..."

      Thường Nhuận Chi nhất thời cả kinh ngồi thẳng.

      "Truyền từ lúc nào?"

      Biểu cảm mặt Thường Nhuận Chi quả thực có thể là kinh hách:

      "Loại chuyện như thế này cũng tốt để loạn truyền đâu!"

      Diêu Hoàng gật đầu :

      "Cũng biết là sao? Bất quá đến chuyện này, xác thực cũng hơi kỳ quái."

      Diêu Hoàng càng thêm hạ giọng:

      "Bên phía phủ Phụ quốc công, thái độ đối với Cửu hoàng tử phi và Mạc nhũ nhân, đích xác là làm cho người ta có chút cân nhắc ra. Cửu hoàng tử phi ràng là đích nữ, nhưng khi nàng về cõi tiên, phản ứng bên phía phủ Trấn quốc công lại rất bình thản. Ngược lại là Mạc nhũ nhân bên này, theo tiến phủ Thái Tử, đến khi có thai, lại đến lúc sinh hạ nhi tử... Phụ quốc công phủ bên kia được coi trọng, luôn luôn thấy phái người tặng đồ lại, dường như rất sợ Mạc nhũ nhân chịu ủy khuất. Chi phí ăn mặc của Mạc nhũ nhân, là xuất thân đích nữ, chỉ sợ cũng đủ."

      Trong lúc nhất thời, lông mày Thường Nhuận Chi càng nhíu chặt.
      HaYen, Snow, Minhang3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :