1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt C221

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 50: Khuyên giải

      Editor: Bộ Yến Tử

      Mặc dù biết, vui sướng khi người gặp họa là tốt, nhưng trong lòng Thường Nhuận Chi chính là kiềm được vui mừng nhảy nhót.

      Nếu Phương gia người người đều nháo là tốt quá ! Như vậy, Phương Sóc Chương có thời gian rỗi tới trước mặt nàng lắc lư nữa.

      Cũng khó trách, tại Phương Sóc Chương thể phân thân, liền cáo bệnh.

      Thường Nhuận Chi nghe tin tức này, tâm tình càng thêm thoải mái.

      Nàng nghỉ tạm lát, lại tới trước mặt Thái Tử phi chờ nàng phân phó.

      —— Thái Tử phi phía trước nhụt chí giống như lấy tất cả mọi chuyện đều chuyển cho nàng làm, nàng cũng thèm so đo, ai bảo tính khí Thái Tử phi lại mạc danh kỳ diệu sinh khí chứ.

      Nhìn thấy sắc mặt Thường Nhuận Chi hồng nhuận, thần sắc thoải mái, trong lòng Thái Tử phi lại thập phần có tư vị, tâm tình mâu thuẫn ngày càng sâu.

      Dù biết Phương gia rất loạn, Thường Nhuận Chi từ trong đó thoát ly là đúng, nhưng nàng lại hy vọng nhìn thấy Thường Nhuận Chi sống thoải mái như thế.

      Cần phải nhanh chóng trợ giúp Phương gia dụ dỗ Thường Nhuận Chi trở về lần nữa, nàng lại thấy nàng làm được.

      Bây giờ bộ dáng này của Thường Nhuận Chi, ở trong mắt Thái Tử phi, chính là vừa mắt.

      Thái Tử phi thầm thu hồi tầm mắt, với Thường Nhuận Chi:

      "Nơi này của ta bây giờ có chuyện gì, ngươi xuống nghỉ ngơi ."

      muốn nàng làm việc, đương nhiên Thường Nhuận Chi thấy vui vẻ, lúc này nàng cười cười :

      "Điện hạ hảo hảo nghỉ ngơi, có chuyện gì, cho người tới phân phó vi thần tiếng là được."

      Thái Tử phi nhàn nhạt lên tiếng, thấy Thường Nhuận Chi rời khỏi, sắc mặt trầm, :

      "Nàng nhưng là tự tại..."

      Du Chu và Tiềm Bích chạy nhanh, ngậm miệng chuyện, chỉ cảm thấy sau khi Thái Tử phi có thai, dần dần trở nên dương quái khí.

      Lão ma ma đứng sau Thái Tử phi thở dài tiếng, cho tất cả người hầu hạ lui ra, mới thấp giọng khuyên nhủ:

      "Trong lòng ngài gúc mắt chuyện này, mới cảm thấy thoải mái. Bây giờ ngài có cái gì thoải mái đâu? Thái tử coi trọng cái thai lần này của ngài, ngài hảo hảo dưỡng thai, sinh tiểu hoàng tôn, hết thảy liền thông thuận."

      Thái Tử phi cũng biết làm cách nào giải bày tâm tình mâu thuẫn của mình cho lão ma ma nghe, chỉ có thể trầm mặc.

      Lão ma ma thấp giọng :


      "Lão nô nhìn ngài lớn lên, lời có phạm thượng, ngài cứ xem ngài như nữ nhi của lão nô... Nỗi khổ trong lòng ngài, lão nô đều biết. Có thể ngài muốn học chịu đựng, cũng muốn bắt chước nhìn chút. Huống chi vì hai cái ngoại nhân mà sinh khí, đáng. Chỉ là Phương gia, cũng đáng để ngài bực bội?"

      Thái Tử phi nhịn được :

      "Hết thảy những chuyện này đều do Thường Nhuận Chi gây ra..." (*Mụ này vô duyên chưa*)

      "Điện hạ, hết thảy những chuyện này, có quan hệ gì tới Thường nữ quan đâu ạ."

      Lão ma ma cũng dịu giọng lý giải:

      "Nàng hòa ly, hảo hảo trêu chọc ai, kém dương sai cứu ngài, là ngài muốn đưa nàng tới phủ Thái Tử làm nữ quan. Sau đó, lại gặp được Phương đại nhân, nàng là tình nguyện lại có khúc mắc cùng Phương gia, là ngài dù sáng dù tối cũng muốn tác hợp bọn họ... Bây giờ Phương đại nhân mới muốn nắm lấy tâm Thường nữ quan lần nữa, nhưng lại bị lão thái thái nhà biết nên náo loạn lên với , giận chó đánh mèo, liên lụy đến người của ngài cùng phủ Thái Tử, đại Du Chu chạy trở về, chỉ có thể , Phương gia lão thái thái kia ngu xuẩn đến buồn cười. Hết thảy những chuyện này, làm sao lại có thể đẩy hết lên người Thường nữ quan chứ?"

      Thái Tử phi nhất thời chuyện.

      Đạo lý này nàng biết, nhưng có thể là...

      "Lão nô mắt lạnh nhìn, Thường nữ quan đến bên cạnh ngài làm việc ba tháng, rất cần cù nghiêm cẩn, là người biết tri lễ, thương gây chuyện. Nàng đối với ngài, cũng coi như tận tâm tẫn trách, có chút chậm trễ nào."

      Lời lão ma ma thấm thía :

      "Tương lai ngài muốn làm phượng nghi thiên hạ, ánh mắt cũng thể chỉ thu chỗ được a..."

      Câu cuối cùng, làm cho Thái Tử phi bừng tỉnh.

      Nàng nhìn về phía lão ma ma, ánh mắt gấp trát vài cái.

      "Ma ma, bà đúng..."

      Thái Tử phi ổn định tâm thần, :

      "Nàng là bạn của ta mà phải địch, ta tội gì nhằm vào nàng. Người cần ta nhìn chằm chằm nhiều lắm, ta thể tiểu gia tử như thế."

      Lão ma ma nghe vậy, thập phần trấn an.

      "Nhưng mà ma ma, bên nhà họ Phương kia..."

      Thái Tử phi nhíu mày, tâm tình tràn đầy chán ghét, :

      "Thái tử coi trọng Phương đại nhân..."

      Lão ma ma vội nóng nảy, :

      "Thái tử phân phó, ngài nghe theo cũng được, chuyện của đại Du Chu, lão nô nghĩ biện pháp để Thái tử biết. Mặt ngoài, ngài vẫn cứ tác hợp Thường nữ quan và Phương đại nhân, Thái tử biết ngài so đo chuyện Phương gia thất lễ, nghĩ ngài rộng lượng. Sau này, nếu Thái tử có biến đổi thái độ như thế nào, ngài xem theo thái độ của Thái tử mà làm việc."

      Thái Tử phi gật đầu: "Phía trước là ta tướng ..."

      Nàng thở dài, :

      "Xem Thường Nhuận Chi, đem ít người chút việc để ở trong lòng, ngược lại sống rất phong phú. Ta lớn hơn nàng gần mười tuổi, cách sống lại có hiểu ràng như nàng."

      Vẻ mặt lão ma ma đau tiếc nhìn Thái Tử phi.

      "Ma ma yên tâm, sau này nếu có thêm ý tưởng gì, ta lại như vậy."

      Thái Tử phi vỗ về bụng hơi to, thần sắc ôn nhu xen lẫn tia lệ quang:

      "Mấy tháng này, trước hết nên hảo hảo sinh hạ tiểu hài nhi."

      Lão ma ma gật đầu, giọng :

      "Nữ nhân ở hậu viện, lão nô cho người thầm nhìn chằm chằm, ngài cần lo lắng quá mức."

      Thường Nhuận Chi nghỉ ngơi ngày, Thái Tử phi cũng có tìm nàng làm việc.

      Ngày thứ hai, lại đến trước mặt Thái Tử phi, Thường Nhuận Chi có chút kinh ngạc phát giác, thái độ Thái Tử phi trở nên hiền lành hơn nhiều so với dĩ vãng, còn nổi lòng thanh thản chơi hai ván cờ với nàng.

      Mặc dù biết tại sao tâm tình Thái Tử phi lại biến hóa, nhưng chuyện này đối với nàng mà , luôn là chuyện tốt.

      Thần sắc Thường Nhuận Chi cũng như thường cùng Thái Tử phi chơi cờ, tán gẫu, ăn điểm tâm.

      Ừm, biến Thái Tử phi trở lại ôn nhu, nhìn cũng có chút ánh sáng mẫu tính.

      Thường Nhuận Chi tiêu sái vài ngày, biết được đại Du Chu cách phủ, còn ăn chút bàn tiệc.

      Nàng là người bên cạnh Thái Tử phi, cũng tốt keo kiệt, tặng mười lượng bạc, biểu thị thành ý tôn trọng đối với vị lão ma ma ra phủ vinh lão này.

      Thường Nhuận Chi thiếu tiền, sau khi Phương gia hoàn trả lại đồ cưới cho nàng, rất nhiều đồ vật có biện pháp trở lại như cũ, Phương Sóc Chương vẫn là có nguyên tắc, toàn bộ đều tính ra ngân lượng cho nàng.

      Tiểu Hàn thị thu tất cả đồ cưới trở về, lần nữa đặt mua thêm vài thứ đồ cưới, là chờ nàng gả lần nữa, còn nguyên đồ cưới làm của hồi môn.

      Lúc hồi phủ, tiểu Hàn thị vẫn phát tiền hàng tháng theo phân lệ cho nàng. Trước đó, trong đồ cưới của nàng cũng có mấy cửa hàng và thôn trang có tiền lời, cũng đều để Thường Nhuận Chi tự mình thu, tiểu Hàn thị chưa từng hỏi tới.

      Theo phương diện này đến giảng, Thường Nhuận Chi đối với đích mẫu là tiểu Hàn thị, có nửa điểm gì để bậy bạ.

      Đây là lần đầu nàng gặp qua, đích mẫu tốt như vậy đó.

      Cho nên bây giờ nàng cũng được coi là tiểu tài chủ, trong tay niết bạc, luôn có mấy trăm.

      Lúc này, tâm tình Thường Nhuận Chi rất là khoái trá.

      Nếu như nhìn thấy nam nhân trước mặt này lắc lư , liền rất tốt.

      Thường Nhuận Chi đứng bất định, bất đắc dĩ buông mắt, hỏi:

      "Phương đại nhân, hôm nay Thái Tử phi có phân phó chuyện gì để ta giao tiếp cùng ngài. Xin hỏi, ngài có gì phải làm sao?"

      Phương Sóc Chương râu ria xồm xàm, cả người có vẻ đặc biệt suy sút.

      đứng trước mặt Thường Nhuận Chi, hốc mắt ửng đỏ, trong tròng mắt nổi tơ máu.

      Thường Nhuận Chi cũng nhiều, lẳng lặng đứng trước mặt .

      Coi như mặc kệ những gì , dường như có xảy ra chuyện.

      Nguyên bản, trong lòng Phương Sóc Chương có chút chờ mong, hốt nhiên dập nát, tâm cũng trở nên lạnh lẽo.
      HaYen, Minhang, 1393 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 51: Chặn đường

      Editor: Bộ Yến Tử

      Lúc ấy bọn họ vừa thành thân, cũng từng bận rộn công việc, rất trễ mới trở về, thủy chung luôn là Thường Nhuận Chi chờ . Nhìn thấy sắc mặt tốt, trong mắt đều là đau lòng, mặc dù ngoài miệng gì, nhưng biết, nàng rất để ý đến .

      Nhưng sau đó, nạp Mi nhi, Thu thủ trưởng đưa tới hai nữ nhân, nàng càng ngày càng trở nên trầm mặc, xem trong ánh mắt cũng ít nhiều có chút u oán.

      thích ánh mắt như vậy, dần dần vắng vẻ vợ cả.

      Rồi sau đó thân thể nàng càng ngày càng tốt, lại dứt khoát tới tiểu viện của nàng, như mẫu thân , miễn cho lây dính "Xúi quẩy".

      Sau đó...

      Sau đó bọn họ hòa ly.

      Sau đó lại phát , từng cho rằng, có nhiều cái phải với vợ cả, cũng là chỗ yên tĩnh cảng. Mà cho rằng kiều diễm giải ngữ hoa, lại dần dần hiển lộ bộ mặt mà biết.

      Lần nữa gặp nàng, cam lòng.

      Bằng cái gì sau khi bọn họ hòa ly, nàng rời khỏi , lại sống tốt hơn với trước kia?

      Mang theo tâm lý như vậy, lại bắt đầu tiếp cận nàng.

      phát , bây giờ nàng hấp dẫn hơn nhiều so với lúc trước, càng hấp dẫn lực chú ý của người khác. Bộ dáng nàng tự tin, xử lý chuyện cẩn thận, từng giọt từng giọt dần dần làm thể nào chuyển được ánh mắt.

      Nhưng hôm nay nàng, còn dáng vẻ hỏi han ân cần, thường thường khi gặp , trong mắt chỉ có xa lạ cùng kiên nhẫn, vốn trái tim nhảy nhót lại bị nàng hắt chậu nước lạnh.

      Trong mắt nàng, còn cái gọi là đau lòng như ngày xưa.

      Mà bây giờ, nữ nhân trước kia cần, nam nhân khác xuất bên cạnh nàng, miệng rất quen thuộc gọi tên nàng.

      Nhuận Chi.

      Nhuận Chi.

      Nhuận Chi...

      Giữa khuya nằm mộng, trong đầu Phương Sóc Chương ngừng quanh quẩn hai chữ này.

      thử tự mình gọi ra hai chữ này, lại phát , sao mà xa lạ quá.

      Khi thành thân cũng từng, gọi tiểu thê tử như con thỏ kia như vậy.

      Lại biết bắt đầu từ khi nào, ôn nhu thối lui, mệt mỏi đánh tới, hai chữ này, cuối cùng biến thành "Thường thị" lạnh như băng.

      Sau đó Cửu hoàng tử đến tìm , bệnh nặng hồi.

      Mi nhi đau lòng nhìn : "Gia gầy."

      nhìn ra mình có gầy hay , mà khi đứng ở trước mặt Thường Nhuận Chi, dung nhan nghèo túng, vẻ mặt tiều tụy, lúc trước mặt chỉ cần lộ chút mệt mỏi, trong mắt nữ tử chỉ có đau lòng, lại chỉ lẳng lặng nhìn , miệng chỉ bốn chữ vô cùng đơn giản.

      Có gì phải làm sao.

      A.

      Phương Sóc Chương tự giễu cười.

      "Phương đại nhân?"

      Thường Nhuận Chi nhíu lông mày, đến cùng Phương Sóc Chương xảy ra chuyện gì.

      Đứng trước mặt nàng, môi giật giật tựa hồ muốn cái gì, lại câu cũng . Nàng hỏi có chuyện gì, lại ngơ ngẩn cả người.

      Mặc dù, thư hùng khó phân biệt cảnh đẹp mỹ nam tử đứng ngẩn người, nàng cũng vui vẻ thưởng thức, nhưng dù sao người nọ cũng là Phương Sóc Chương đó, đúng sao?

      Nàng cũng nghĩ tới, bản thân mình hàng ngày bình tĩnh lại có chút gợn sóng á...

      Sau đó, nàng chợt nghe Phương Sóc Chương lên tiếng nở nụ cười.

      Cuối cùng phục hồi tinh thần lại, Thường Nhuận Chi nghĩ.

      "Nếu Phương đại nhân có chuyện, xin mời ."

      Thường Nhuận Chi nhìn về phía Phương Sóc Chương:

      "Chuyện cần ngài làm chắc cũng ít, chuyện của ta cũng thiếu."

      Phương Sóc Chương nhắm chặt mắt, khi mở ra lần nữa, cảm xúc bình phục xuống.

      "Nhuận Chi..."

      "Mời gọi ta là Thường nữ quan."

      Thường Nhuận Chi lập tức đánh gãy lời Phương Sóc Chương:

      "Miễn cho người ta hiểu lầm."

      mặt Phương Sóc Chương chợt lóe lên chút tức giận mà thệ.

      Mỗi lần gọi nàng Nhuận Chi, nàng đều phải sửa chữa .

      Vốn cũng quá để ý, chỉ nghĩ rằng nàng da mỏng nên thẹn thùng, ngược lại cũng liên tục thực như nàng mong muốn, sau khi nàng sửa chữa, liền gọi nàng "Thường nữ quan".

      Nhưng mà khi Cửu hoàng tử gọi nàng Nhuận Chi, nàng có chút ý tứ sửa chữa nào cả.

      Cũng chỉ nhằm vào sao?

      Phương Sóc Chương tức giận chỉ mình cửu hoàng tử, cũng tức Thường Nhuận Chi và bản thân .

      Nhưng thần sắc này lại vừa vặn để Thường Nhuận Chi nhìn thấy.

      Trong lòng Thường Nhuận Chi cũng hề hỉ, biểu cảm mặt càng có vẻ kiên nhẫn.

      "Phương đại nhân có việc mời mau chóng , nếu có việc gì, ta trước hết cáo từ."

      Thường Nhuận Chi nhìn chằm chằm Phương Sóc Chương, chỉ kém thẳng "Ngươi rất phiền".

      Phương Sóc Chương hít sâu hơi, :

      "Ngươi để ta gọi tên ngươi, lại cho phép cửu hoàng tử xưng hô thân mật như vậy với ngươi, các ngươi có quan hệ gì?"

      hỏi ra miệng, Phương Sóc Chương cần cố kị, :

      "Chẳng lẽ, ngươi còn nghĩ muốn vào phủ cửu hoàng tử bất thành?"

      Thường Nhuận Chi nhất thời nhíu mày, mặt ràng vui.

      "Quan hệ của ta và cửu hoàng tử, có quan hệ gì tới Phương đại nhân hay sao?"

      Lời Thường Nhuận Chi mang theo trào phúng:

      "Phụ mẫu ta cũng chưa từng hỏi ta như vậy, thử hỏi Phương đại nhân có tư cách gì hỏi ta?"

      Xưa nay Phương Sóc Chương là người kiêu ngạo tự phụ, chịu nổi người ta khiêu khích.

      Trong lời của Thường Nhuận Chi, thấy khác khiêu khích là mấy.

      vừa sầu vừa lo, bây giờ lại cảm thấy phẫn nộ.

      Miệng đắn đo :

      "Ta là hảo tâm nhắc nhở ngươi! Ngươi cái nữ nhân hòa ly, muốn làm cửu hoàng tử phi thể nghi ngờ là người si mộng! Chẳng sợ cửu hoàng tử vốn nổi tiếng là nghèo, quyền thế bản gì cũng có, ngươi cũng xứng với nhân gia! tốt xấu cũng là hoàng thân quốc thích, ngươi đâu?! Đừng dát vàng lên mặt mình nữa, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm thiếp của cửu hoàng tử? Ngươi quả thực thủ nữ tắc —— "

      "Ba!"

      Phương Sóc Chương ngờ, Thường Nhuận Chi luôn luôn yên tĩnh nhàn nhã, vậy mà tát cho cái!

      Phương Sóc Chương theo bản năng bịt má trái vừa bị đánh, kinh ngạc nhìn Thường Nhuận Chi.

      Trong ấn tượng của , Thường Nhuận Chi tính cách mềm, tâm địa mềm, chưa từng phát giận. như ý, nàng chỉ khó chịu khóc mình, cả ngày bộ dáng lã chã chực khóc, xem lâu, làm cho người ta ngán ngẩm.

      Đại khái là dựa vào nhận thức như vậy, ở trước mặt Thường Nhuận Chi có chút phòng bị.

      liên tục tin tưởng, chỉ cần lộ ra chút ý tứ hối hận, Thường Nhuận Chi liền cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh , tiếp thu vì nữ nhân này tạo cho thành cái dạng thương hại gì.

      Nhưng mà nhận thức như vậy lại trong lúc sụp đổ.

      Từ lúc bắt đầu Thường Nhuận Chi đưa thư hòa ly, nhận định nàng là bị thương tâm.

      nếm thử quá vãn hồi, Thường Nhuận Chi cự tuyệt, cho rằng nàng bất quá chỉ làm bộ làm tịch, mà tình lại làm cho hai nhà Thường, Phương muốn thành cừu gia, thể thuận theo ý tứ Thường gia, hòa ly với Thường Nhuận Chi.

      Sau khi cảm thấy, hòa ly, cũng cần lui tới. cũng lười nghe tin tức Thường Nhuận Chi.

      Nhưng dần dần, những chuyện tra ngày càng tinh tường bày ra trước mắt .

      Đích thê của , bị mẫu thân của tính kế, bị thiếp của dù sáng dù tối chèn ép.

      Khi đó cũng có đau lòng vì nàng, dù sao cũng là vợ chồng hòa ly, chỉ cảm thấy có chút tức giận vì mình bị lừa biết gì, tâm tư ngấm ngầm suy nghĩ, là vì bản thân Thường Nhuận Chi ngu xuẩn, bị người ta bắt nạt cũng chỉ biết nhường nhịn, trách ai được.

      nghĩ như thế, nhưng cách mấy tháng sau, lại để gặp được Thường Nhuận Chi hoàn toàn mới.

      Nàng chói mắt, lẳng lặng đợi ở đàng kia lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp sáng ngời, dần dần ăn mòn tâm .

      Thường Nhuận Chi lúc trước, khiếp đảm ngượng ngùng, yên tĩnh thanh nhã, là gốc cây xấu hổ có mùi vị.

      Thường Nhuận Chi bây giờ, như trước yên tĩnh thanh nhã, lại lăng nhiên nở rộ, tựa như đóa tuyết mai sợ phong sương.
      HaYen, Minhang, 1393 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 52: Xé rách

      Editor: Bộ Yến Tử


      Thường Nhuận Chi như vậy làm Phương Sóc Chương thập phần ngoài ý muốn.

      Nhưng đến cùng, cũng là bị phiến bạt tai.

      Bắt đầu Phương Sóc Chương cảm thấy kinh ngạc, sau đó liền phẫn nộ.

      Từ lúc bắt đầu, thê tử chỉ biết khiếp đảm yên tĩnh, thế nhưng bây giờ trở nên vô lễ mạnh mẽ như vậy sao?

      Nàng cũng dám đánh người?

      Phương Sóc Chương vừa khiếp sợ vừa tức giận nhìn nàng, sắp muốn ra tay đánh trở về, nhưng mặt Thường Nhuận Chi biểu cảm lại thành công làm lửa giận của bị kiềm hãm.

      "Phương đại nhân biết xấu hổ, ta đây cũng thẳng."

      Thường Nhuận Chi thu tay, hơi hơi nâng cằm nhìn Phương Sóc Chương, giơ tay nhấc chân, trong cử chỉ lời , cả người nàng đều có cỗ ngạo khí.

      "Quan hệ của ta và Cửu hoàng tử như thế nào, là chuyện giữa ta và Cửu hoàng tử. Nhưng Cửu hoàng tử phi gì đó, vậy cũng phải do Phương Sóc Chương ngươi định đoạt."

      Thường Nhuận Chi thuận miệng vô lễ xưng hô, gọi thẳng tên đầy đủ của Phương Sóc Chương.

      "Ngươi hôm nay đứng trước mặt ta, ta xứng với ai, ta thủ nữ tắc, chẳng qua là vì ta từng là thê tử kết tóc của ngươi. Nhưng Phương Sóc Chương, ngươi có tư cách gì đến chất vấn ta? Từ lúc bắt đầu ta và Phương Sóc Chương ngươi hòa ly, đối với ta mà , ngươi chẳng qua chỉ là người xa lạ."

      Thường Nhuận Chi nhìn thẳng vào ánh mắt Phương Sóc Chương, trong lời chứa chút lưu tình.

      "Bây giờ, bất quá là ngươi nhìn ta cách ngươi, lại sống được tốt hơn lúc ta còn ở bên cạnh ngươi, trong lòng thấy cam lòng mà thôi. Nam nhân mà, luôn có chút tự phụ kiêu ngạo, loại tâm tình này ta có thể lý giải. Nếu như ngươi hi vọng khi ta rời khỏi ngươi, muốn thấy ta sống thê thảm hơn khi còn ở Phương gia, tâm tư này của ngươi, cũng ngoan độc đó."

      "Từ lúc ta hòa ly, hi vọng sau này ta với ngươi là người lạ, tại sao ngươi ngoạn ? Ta cho ngươi mặt mũi, còn có thể thêm câu 『 mạnh khỏe 』, cho ngươi mặt mũi, ta liền thẳng từ đây ngươi đừng cổn xuất trước mắt ta, ngươi có năng lực làm khó dễ ta sao?"

      "Ngươi tưởng ta mấy ngày nay là bất kể ngại ngùng trước đây lui tới cùng ngươi hả? Ngươi nhìn lại chính ngươi xem. Nếu phải ở phủ Thái tử, ngươi thay Thái tử làm việc, ta thay Thái Tử phi làm việc, thể tránh việc tiếp xúc nhau, ngươi cho là ta muốn nhìn thấy mặt ngươi à?"

      "Phải, Phương Sóc Chương ngươi là thiếu niên tài, tuổi còn trẻ là quan ngũ phẩm, tiền đồ cực tốt, ngươi có tư cách kiêu ngạo, cũng có tiền vốn để ngươi tự phụ, khó nghe chút, ngươi đừng có khoe khoang trước mặt ta, ta rất xem thường ngươi."

      "Mặc dù Cửu hoàng tử giống như ngươi , quyền thế bản , ta cũng xứng với , ta cảm thấy buồn cười. tới Cửu hoàng tử đến cùng có phải quyền thế bản hay , sao ngươi thử ngẫm lại, nếu ngươi ta xứng với người quyền thế có bản lĩnh, phối với ngươi, vậy ngươi có phải hay so với quyền thế bản còn muốn chịu nổi hơn?"

      "Cửu hoàng tử như thế nào, ngươi cũng dám . Ngươi cho rằng ngươi cường hơn so với sao? Đương nhiên, lúc ngươi theo bản năng cầm chính mình so sánh cùng người khác, cũng thuyết minh ngươi hoài nghi chính mình."

      "Vậy ta cho ngươi biết, dứt bỏ thân phận địa vị đề cập tới, ta nhìn Cửu hoàng tử thuận mắt còn nhìn ngươi ta thấy vừa mắt. Làm sao hả?"

      Thường Nhuận Chi hơi , rất nhiều, Phương Sóc Chương thủy chung vẫn duy trì bộ dáng khiếp sợ, dại ra nhìn nàng.

      "Phương Sóc Chương, nên giữ chút thể diện cho mình, đừng để ta triệt để coi thường ngươi."

      Thường Nhuận Chi bước về phía trước bước, đứng sóng vai cùng Phương Sóc Chương, nàng nghiêng mặt qua nhìn cái, vẻ mặt trở nên nhàn nhạt, như xem người xa lạ.

      Rồi sau đó, nàng nâng bước rời .

      đến nước này, Thường Nhuận Chi cảm thấy Phương Sóc Chương chỉ cần còn muốn chút mặt mũi, tất nhiên tiếp tục dây dưa với nàng.

      Nhưng nghĩ tới, đến cùng nàng vẫn còn xem Phương Sóc Chương.

      Ngay khi nàng nâng bước bước , Phương Sóc Chương mạnh mẽ đưa tay lôi kéo cổ tay nàng, kéo Thường Nhuận Chi trở lại.

      Hai mắt Phương Sóc Chương đỏ bừng, hai tay nhanh chóng nắm chặt hai vai của nàng.

      Thường Nhuận Chi đưa tay đẩy , nhưng đến cùng lực lượng giữa nam và nữ vẫn cách xa nhau, nàng dùng sức đẩy, Phương Sóc Chương lại bất động.

      "Buông tay!"

      " buông!"

      Phương Sóc Chương gắt gao nhìn chằm chằm Thường Nhuận Chi, giọng câm trầm thấp:

      "Ngươi nhiều như vậy, đến cùng vẫn chưa quan hệ của ngươi và Cửu hoàng tử... Các ngươi, đến cùng tiến triển đến trình độ nào rồi?"

      Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.

      Nàng nhiều như vậy, Phương Sóc Chương có nghe lọt câu nào sao?

      "Ngươi !"

      nghe Thường Nhuận Chi trả lời, tay Phương Sóc Chương vẫn nắm vai nàng hung hăng siết lại.

      Thường Nhuận Chi cụp đầu xuống.

      "Ta , ngươi liền thả ta?"

      Thường Nhuận Chi lãnh trào cười, ngẩng đầu nhìn Phương Sóc Chương:

      "Ta biết ngươi chấp nhất chuyện này làm cái gì, biết như thế nào, biết lại như thế nào?"

      "Ngươi trả lời ta là được."

      Phương Sóc Chương nhìn chằm chằm Thường Nhuận Chi:

      "Các ngươi là hay là có, có như vậy chưa?"

      Trái tim Phương Sóc Chương thầm nhấc lên.

      Đại Ngụy khí rất cởi mở, đối với quan hệ nam nữ tư nhân đều rất khoan dung. Nam nhân dưỡng tiểu tình nhân ngoại phòng, nữ nhân dưỡng tiểu bạch kiểm trai lơ, tha ở mặt bàn , nhưng nhìn mãi cũng quen mắt.

      Đương kim Nguyên Vũ đế có hai muội muội, Trường Nhạc trưởng công chúa và Yên Nhạc trưởng công chúa, đều dưỡng trai lơ, phò mã Trường Nhạc trưởng công chúa qua đời, dưỡng trai lơ ngược lại cũng dễ dàng lý giải, mà phò mã Yên Nhạc trưởng công chúa vẫn còn sống, nhưng phò mã này tính tình mềm miên là văn nhược thư sinh, Yên Nhạc trưởng công chúa thích , nàng tương đối thích vui vẻ cùng nam nhân uy vũ cường tráng, ở trong phủ trưởng công chúa dưỡng bốn năm trai lơ hầu hạ tùy thân như vậy.

      Có hai vị trưởng công chúa làm "Tấm gương", thượng tầng quan hệ nam nữ Đại Ngụy sao có thể hỗn loạn.

      Nữ quan và các hoàng tử lui tới, cung nữ và các đại thần tư thông, mỗ quan thê thiếp cùng thủ trưởng duy trì quan hệ tình nhân, nội đường huynh muội cao môn nhà giàu, thậm chí là nam nữ cùng chi kém bối, có như vậy cũng thể chuyện xưa...

      Nghe qua có vẻ bất khả tư nghị, nhưng bị phát , lại thể làm cho người ta giật mình.

      Đại Ngụy bao dung vạn vật, quan hệ nam nữ, ếch ngồi đáy giếng, hiển nhiên tiêu biểu.

      Tuy rằng Phương Sóc Chương xuất thân hàn môn, nhưng đối với những chuyện phong lưu của cao môn nhà giàu cũng có nghe thấy, bây giờ chính cũng tích cực dung nhập, tiến vào thượng tầng quan hệ giao tế luẩn quẩn của Đại Ngụy, đối với việc này tự nhiên cũng liền kiến quái bất quái.

      hỏi Thường Nhuận Chi lời này, trong đó hàm ý tứ là ——

      Các ngươi, có phải có quan hệ thân thể hay ?

      Hòa ly hoặc là nam nhân chết hay phụ nhân kết hôn, trong tầng quan hệ ở Đại Ngụy, cơ hồ có mấy cái là tìm tình nhân.

      Mịt mờ chút, cùng mỗ quan lớn, nhà giàu có quan hệ như vậy. Ngại phiền toái như vậy, hơn phân nửa chính là dưỡng trai lơ.

      Phương Sóc Chương tuy rằng tự nhận là có hiểu biết tương đối về Thường Nhuận Chi, cảm thấy nàng làm chuyện " thủ nữ tắc" như vậy á.

      Nguyên bản, nghĩ như vậy, nhưng Thường Nhuận Chi biến hóa quá lớn, bây giờ nàng có thể vung tay đánh , cùng cửu hoàng tử như vậy như vậy... Chỉ sợ cũng là chuyện thuận lý thành chương.

      Ý nghĩ đó sinh ra, cứ như vậy mộc rễ ở trong lòng .

      Mặc kệ lúc trước Thường Nhuận Chi cái gì, mắng cái gì, trong đầu chỉ sót lại câu.

      —— muốn hỏi ràng, Thường Nhuận Chi và cửu hoàng tử, đến cùng có biến thành hay ... Tình nhân.
      HaYen, Minhang, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 53: chỗ yếu

      Editor: Bộ Yến Tử

      Đây là thói hư tật xấu của nam nhân.

      Đổi thành nguyên chủ, chỉ sợ lúc này biết thương tâm cỡ nào rồi.

      Nàng là dạng người gì, thân là trượng phu của nàng hai năm, Phương Sóc Chương sao có thể biết?

      Vậy mà, lại hỏi nàng vấn đề như vậy.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy châm chọc, nhưng nàng phải nguyên chủ, nàng có nửa điểm thương tâm.

      Giọng điệu Thường Nhuận Chi bình bình, đáp câu:

      " có."

      Trái tim nặng nề của Phương Sóc Chương rơi xuống, thở phào nhõm, quả thực như trút được gánh nặng.

      Thế là, mặt cũng lộ ra tươi cười, vừa muốn cái gì, lại nghe Thường Nhuận Chi :

      "Ta rất hiếu kỳ, vì sao ngươi lại muốn hỏi ta vấn đề này. Chẳng sợ ta và Cửu hoàng tử có cái gì, cũng e ngại chuyện này với ngươi sao?"

      Lúc này, tâm tình Phương Sóc Chương vừa tốt lên chút, nghe vậy liền hảo ngôn hảo ngữ :

      "Ta biết ngươi phải nữ tử như thế, ngươi và các nàng giống như..."

      "A, ta và các nàng có chỗ nào giống?"

      Thường Nhuận Chi nhíu mày:

      "Nhưng mà ta lại hi vọng cùng các nàng giống nhau, điều kiện tiên quyết là ta có việc gì làm, hòa ly mà chồng trước còn biết xấu hổ chạy tới trước mặt ta. Bằng , ta cùng ai đương thắm thiết, cũng thức thời đến ngăn cản ngươi mà nửa câu. Hảo cẩu còn chắn lại để ."

      Lông mày Phương Sóc Chương nhíu chặt:

      "Nhuận Chi, ngươi —— "

      "Muốn ta lại vài lần sao?"

      Thường Nhuận Chi đánh gãy lời :

      "Phương đại nhân nghe hiểu tiếng người hay là trí nhớ tốt? vô số lần rồi, mời gọi ta là Thường nữ quan. Ta với ngươi quen."

      Phương Sóc Chương hít vào hơi, ổn định tức giận:

      "Vì sao bây giờ ngươi trở nên mỏ nhọn lợi hại như thế?" (*Nguyên văn tác giả nhé!*)

      "Theo ta thấy , thể nhịn được nữa, cần nhịn."

      Thường Nhuận Chi trào phúng tiếp tục :

      "Phương đại nhân nghe quen, vậy xin đừng xuất ở trước mặt ta. Đương nhiên, ta cũng thể xem như nhàn rỗi có chuyện gì lại chạy đến trước mặt ngươi lắm lời đâu. Ngươi biết xấu hổ, nhưng mà ta còn muốn mặt mũi đó."

      Phương Sóc Chương nhịn được :

      "Ta làm sao biết xấu hổ?"

      giận dữ trừng mắt nhìn Thường Nhuận Chi:

      "Ngươi mới là biết xấu hổ, mới hòa ly bao lâu, ngươi liền..."

      "A."

      Thường Nhuận Chi khẽ cười tiếng, lắc đầu :

      "Phải, ta biết xấu hổ, mới hòa ly bất quá mấy tháng, liền cùng nam nhân khác quan hệ ái muội. Ngươi là nghĩ như vậy ? Vậy ngươi có biết ta nghĩ như thế nào hay ?"

      Thường Nhuận Chi bỗng nhiên ngừng cười, có nề có nếp :

      "Tốt xấu gì ta cũng hòa ly xong mới lui tới cùng nam nhân khác, ngươi sao hả? Lúc ta và ngươi còn là phu thê, ngươi có ba thị thiếp, ở bên ngoài còn biết có thêm chuyện gì cùng các phụ nhân khác hay nữa nha, càng đừng tới cái gì kỹ lâu, chắc là chạy ít nhỉ?"

      Thường Nhuận Chi giọng :

      "Ngươi chê ta biết xấu hổ, ta lại cảm thấy ngươi rất bẩn."(*Đúng, rất bẩn. Quan hệ mù mịt chướng khí*)

      Phương Sóc Chương nhất thời buông lỏng hai tay tóm vai Thường Nhuận Chi ra, tự chủ được lui về sau hai bước.

      Biểu cảm mặt ý vị sâu xa.

      Thường Nhuận Chi tự nhận chính mình giỏi phỏng đoán nhân tâm người khác, nhưng lúc này nàng đột nhiên có chút cảm nhận được hàm nghĩa thể mặt Phương Sóc Chương ——

      Đó là loại cảm giác, bị người ta đúng nên chột dạ và khó xử.

      Nhất thời, Thường Nhuận Chi hồi tưởng lại mới vừa rồi nàng cái gì nhỉ.

      Nam nhân dạo thanh lâu, ở thời đại này rất bình thường, cần thiết khó xử, càng thể nào có hai chữ chột dạ.

      Vậy, còn lại chỉ có...

      Đột nhiên, Thường Nhuận Chi mở to hai mắt.

      "Ngươi đúng cùng với mỗ phụ nhân, có quan hệ này?"

      Thường Nhuận Chi cảm thấy vớ vẩn.

      Phương Sóc Chương hơi hơi cúi đầu, xem ra có chút yếu ớt.

      Thường Nhuận Chi lui ra phía sau hai bước, bảo trì đoạn khoảng cách an toàn với Phương Sóc Chương.

      Nàng liên tục cảm thấy thiếu niên Phương Sóc Chương có thành tựu, kiêu ngạo tự phụ, phía trước bất quá cũng là lanh miệng đắn đo ra, kỳ thực trong lòng nàng chưa bao giờ nghĩ tới phương diện đó.

      Lại nghĩ tới, vậy mà trong lúc vô ý bị nàng trúng rồi.

      Trong chốc lát, Thường Nhuận Chi biết phải làm sao.

      Nàng luôn luôn là người hiền lành, giúp mọi người làm điều tốt là chuẩn tắc nàng đặt ra. Người khác đối tốt với nàng, nàng liền đáp lễ nhân gia hảo. Người khác đối nàng tốt, nàng cũng thể thiếp qua lấy ơn báo oán. Nếu như ai phạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàng cũng sẳng giọng.

      Tục ngữ , đánh người đánh mặt, mắng chửi người chỗ yếu, Thường Nhuận Chi tiên thiếu cùng người cãi nhau, tự nhiên trong lời cũng chọc chỗ đau của người.

      Nhìn Phương Sóc Chương cụp mắt xuống, chôn mặt trong bóng ma, trong lòng nàng có chút tư vị phải.

      Nếu Phương Sóc Chương bị nàng , mặt mang theo vẻ mặt đắc ý, Thường Nhuận Chi nhất định khinh bỉ .

      Nhưng mà hành động lúc này của Phương Sóc Chương, ràng là cũng biết hành vi như vậy tốt, xấu hổ mở miệng, bằng cúi đầu trước mặt nàng —— ràng lúc nãy còn cường thế trước mặt nàng lắm nha.

      Cho nên, nếu như có loại quan hệ đứng đắn này với mỗ phụ nhân, vậy hơn phân nửa phải do mong muốn.

      Đây là ngắn.

      Mà nàng yết ngắn...

      Thường Nhuận Chi có chút áy náy, lời xin lỗi ngạnh ở yết hầu, miệng cũng nên lời.

      Ngẫm lại lại cảm thấy, nếu phải là do chạy đến trước mặt gây cần mặt mũi, chuyện cũng phát triển đến tình trạng nông nổi này.

      Thường Nhuận Chi chìm trầm khí, :

      "Ta còn có việc, thể phụng bồi. Phương đại nhân tự tiện."

      xong Thường Nhuận Chi liền xoay người bỏ , bộ pháp có chút mau.

      Chờ nàng xa, Phương Sóc Chương mới ngẩng đầu lên, sâu nhìn về phía Thường Nhuận Chi ly khai.

      lâu sau, trào cười, thấp giọng :

      "Cái khác đều thay đổi, điểm mềm lòng này, đến cùng cũng thay đổi..."

      Phương Sóc Chương lấy tay chà xát mặt mình, rời khỏi phủ Thái tử.

      đường trở về Phương gia, chui vào thư phòng.

      Tô Nguyên Mi có thai sáu tháng có thừa, lại tự mình phòng bếp bưng chén canh bổ tới, muốn tiến vào thư phòng, lại bị gã sai vặt canh cửa ngăn lại.

      "Mi di nương, lão gia người muốn ở mình..."

      Gã sai vặt yên lòng giọng .

      Tô Nguyên Mi nhíu nhíu đầu mày, có thai lại vẫn xinh đẹp như cũ, mặt xẹt qua tia tức giận.

      Nàng giọng :

      "Lão gia xảy ra chuyện gì? Hôm nay phải phủ Thái tử sao? Làm sao nhanh như vậy trở lại?"

      Gã sai vặt đáp:

      "Tiểu nhân biết, bất quá xem dáng vẻ của lão gia, đại khái mệt mỏi khi phải phủ Thái tử."

      Tô Nguyên Mi tính tính thời gian, biết Phương Sóc Chương chỉ đợi tại phủ Thái tử bao lâu. Cho dù có làm việc, sao có khả năng trong thời gian ngắn như vậy lại mệt mỏi?

      Tô Nguyên Mi cũng đồng ý , mặt treo nụ cười nhu nhược, mắt hàm lo lắng :

      "Vậy phiền toái ngươi bẩm báo lão gia tiếng, cứ ta ở bên ngoài thư phòng, ngươi hỏi chút lão gia có muốn gặp ta hay ."

      Gã sai vặt chần chờ, Tô Nguyên Mi lập tức ra hiệu cho nha hoàn đứng phía sau đưa lên cái hà bao.

      Gã sai vặt nhéo nhéo vật cứng bên trong, vừa lòng cười, cung kính vào thư phòng.

      Nửa ngày sau gã sai vặt ra, giọng mang theo ý cười:

      "Lão gia cho phép Mi di nương vào."

      Tô Nguyên Mi tự chủ được khẽ nâng cằm, nhoẻn miệng cười.

      Nhưng mà vào bất quá khắc thời gian, nàng liền ra.

      Lệ đầy vành mắt, sắc mặt tái nhợt, bộ pháp lảo đảo.

      Nha hoàn canh giữ bên ngoài thư phòng bước lên trước đỡ nàng, từ trước tới giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tô Nguyên Mi, giọng có chút run run:

      "Di nương, người, người xảy ra chuyện gì?"
      HaYen, Minhang, 1392 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 54: Phương gia

      Editor: Bộ Yến Tử

      Tô Nguyên Mi lời, đỡ tay nha hoàn chậm rãi trở về Yến Quy viện của mình.

      Nàng rất chậm, nguyên bản đầu cụp xuống dần dần nâng lên, lau khô nước mắt, lần nữa treo lên nụ cười tươi tắn, nguyên bản sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận, bước chân yếu nhược cũng trở nên bình thường.

      Nha hoàn biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghiêm cẩn thủ phận, ngậm miệng lại.

      Giữa đường gặp được Trần Đông Mai.

      Phương Sóc Chương có ba thị thiếp, Tô Nguyên Mi là thanh mai trúc mã của , Trần Đông Mai và Chúc Thi là do cấp đưa tới.

      Sau khi lão ma ma ở phủ Thái Tử rời khỏi, Phương Sóc Chương chuyển giao mọi chuyện trong nhà cho ba người, người quản lý là Trần Đông Mai, nàng làm việc ổn trọng nhất.

      Trần Đông Mai nhìn thấy Tô Nguyên Mi dừng bước chân, cũng tới gần nàng, đạm mạt cười tiếng :

      "Tô tỷ tỷ là từ bên kia của lão gia tới sao?"

      Nụ cười mặt Tô Nguyên Mi ngọt ngào chê vào đâu được:

      "Đúng vậy, vừa tặng canh bổ dưỡng cho lão gia, chàng bệnh vừa mới khỏe, nhưng còn mệt. Trần muội muội đây là chỗ nào vậy?"

      Đây là khoe tình cảm giữa nàng và lão gia tốt lắm sao?

      Ánh mắt Trần Đông Mai tối sầm lại, bất động thanh sắc đánh trả :

      " chỗ nào, chỉ chung quanh chút. Gần đây lão gia bị bệnh, mọi chuyện trong phủ đều phải do ta nhìn chằm chằm, nhiều ngày có chút mệt mỏi, cho nên muốn tản bộ, nghỉ ngơi chút."

      Tô Nguyên Mi chỉ mỉm cười:

      " Vậy Trần muội muội tiếp tục dạo , ta mang thai mấy tháng, thân thể có chút ăn tiêu, mới vừa rồi lão gia còn dặn ta hảo hảo tĩnh dưỡng. Ta thể bồi Trần muội muội rồi."

      "Tô tỷ tỷ thong thả."

      Trần Đông Mai nhìn theo Tô Nguyên Mi xa, nụ cười mặt nhạt xuống.

      "Có cái gì tài giỏi chứ."

      Trần Đông Mai cười lạnh tiếng:

      "Sinh hay sinh còn chưa biết chắc, thần khí cái gì."

      Nha hoàn ở bên thấp giọng tiếp:

      "Chỉ là, nữ nhân sinh hài tử chính là xông vào quỷ môn quan, có xông qua được hay còn phải xem vận khí của nàng ta. Nếu như sinh hạ được hài tử, là trai hay là còn nhất định á."

      "Sinh được cũng nhất định nuôi sống được đâu."

      Trần Đông Mai giọng bổ sung câu, cùng nha hoàn thông thả tiếp.

      Mà bên kia, Tô Nguyên Mi trở về phòng ngủ ở Yến Quy viện, lúc này liền quăng ngã đồ vật bày bàn trang điểm.

      "Thường, Nhuận, Chi!"

      Tô Nguyên Mi ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm gương mặt mình trong gương đồng, trong tay nắm cây trâm vàng, lực đạo mạnh đến nỗi tay cũng muốn bẻ gẫy trâm cài.

      Nha hoàn vội vàng đưa tay nắm lấy tay nàng, ở bên :

      "Di nương xảy ra chuyện gì á? Mặc dù sinh khí cũng đáng để đạp hư thân thể của chính mình nha! Người còn mang thai đó!"

      Lời của nha hoàn làm Tô Nguyên Mi bừng tỉnh.

      Nàng vội vã bỏ trâm cài trong tay xuống, lấy tay đỡ lấy thắt lưng, hít sâu hơi.

      "Di nương, đến cùng là người xảy ra chuyện gì? Nhưng mà lão gia cái gì..."

      Nha hoàn yên nhìn Tô Nguyên Mi.

      Tô Nguyên Mi than tiếng, trưng ra bộ mặt tối tâm làm cho người ta kinh hãi.

      màn ở trong thư phòng lại lên trong đầu nàng.

      Nàng bưng canh bổ dưỡng vào thư phòng, lòng tràn đầy vui mừng tới bên cạnh phu quân.

      Phương Sóc Chương ngồi ghế tựa, trước mặt bàn bày văn phòng tứ bảo, ngồi dựa lưng vào ghế, ngửa đầu, duỗi tay phải xoa thái dương.

      Tô Nguyên Mi đặt canh bổ xuống bàn, ôn nhu :

      "Lão gia, thiếp thân đến giúp chàng ấn ấn nhé?"

      cho hết lời, nàng liền muốn tiến lên, Phương Sóc Chương dừng lại động tác, ngồi thẳng người sau đó trợn mắt :

      " cần, ngươi liền đứng chỗ kia ."

      Tô Nguyên Mi hiểu, giả vờ nghe thấy tiếp tục bước về phía trước, chỉ mỉm cười nhìn Phương Sóc Chương, nhu tình đầy mắt.

      Phương Sóc Chương nhìn lại nàng.

      Vốn là Tô Nguyên Mi tình đưa tình nhìn Phương Sóc Chương, thời gian trôi qua dần dần trở nên có chút dao động bất định.

      Nàng có chút biết làm sao, biết tại sao Phương Sóc Chương lại nhìn nàng như vậy?

      Trong mắt chỉ có xem kỹ cùng đánh giá, nửa điểm ôn nhu cũng có.

      "Lão gia..."

      Dần dần Tô Nguyên Mi cũng thu hồi tầm mắt, khẽ gọi Phương Sóc Chương tiếng.

      Phương Sóc Chương chỉ nhàn nhạt cúi mắt, mở miệng.

      "Ngươi có thai, sau này nên dưỡng thai cho tốt, có việc gì đừng tới phòng bên này."

      Phương Sóc Chương vừa thốt lên xong, trong lòng Tô Nguyên Mi chợt cảm thấy lạnh lẽo.

      có ý gì?

      "Chuyện trong phủ có Đông Mai quản lý, mấy ngày này ta mắt lạnh nhìn, nàng nhưng là người làm việc có chừng mực, ta cũng cần quan tâm. Chỗ của mẫu thân có Thi nhi hầu hạ, ngươi cũng cần thường chạy tới tiểu viện của lão nhân gia bà. Ngươi cứ thanh thản ổn định mà sinh hạ hài tử."

      "Lão gia..."

      Tô Nguyên Mi nhịn được, lã chã chực khóc :

      "Ý của chàng là gì? Thiếp thân quan tâm chàng, quan tâm lão thái thái là sai sao? Chàng đây là..."

      Trước kia, Phương Sóc Chương cảm thấy cho dù Tô Nguyên Mi ở trước mặt khóc lóc, trong đó phong tình cũng là Thường Nhuận Chi kém hơn so với nàng.

      Nhưng bây giờ nhìn, lại phát Thường Nhuận Chi lúc trước và Tô Nguyên Mi bây giờ, bộ dáng khi khóc lên, kỳ thực là bất đồng.

      Trước kia Thường Nhuận Chi ở trước mặt khóc thút thít, làm thấy ngán ngẩm.

      Mà khi Tô Nguyên Mi khóc thút thít trước mặt , lại sinh tâm thương tiếc.

      Là vì cái gì?

      Đại khái là vì Thường Nhuận Chi khóc chưa khơi gợi lên mỹ cảm, làm phiền chán; mà Tô Nguyên Mi khóc lên như lê hoa mang mưa, có thể kích thích ý muốn bảo hộ của .

      Nhưng mà, đây là vì sao nhỉ?

      Bởi vì cái là thương tâm, cho nên khóc được thực, mà cái khác là giả vờ khổ sở, cho nên khóc được giả.

      Trong lòng Phương Sóc Chương đột nhiên phát lên cỗ vô lực.

      Tại sao trước kia có phát ra hả?

      sai rồi...

      "Ngươi thông minh như vậy, cần phải hiểu ý tứ của ta."

      Giọng Phương Sóc Chương nhàn nhạt, cũng quanh co lòng vòng cùng Tô Nguyên Mi:

      "Lão thái thái vì cái gì hội nghĩ cách ngầm chiếm đồ cưới của Nhuận Chi, vì cái gì lão nhân gia bà xem Nhuận Chi vừa mắt, Nhuận Chi vì cái gì thể yếu nhiều bệnh, ma ma trong phủ Thái tử vì cái gì hội thỉnh từ... cọc chuyện như vậy, đều có bút tích của ngươi."

      "Lão gia!"

      "Ngươi cần ở trước mặt ta kêu oan, là người khác oan uổng ngươi."

      Phương Sóc Chương lại xoa xoa thái dương:

      "Việc này, đều là ta tự mình cho người điều tra ra, có người ở trước mặt ta nửa câu chửi bới ngươi."

      Phương Sóc Chương nhìn về phía Tô Nguyên Mi, nguyên bản nhu tình còn sót lại chút gì.

      "Từ lúc ta và Nhuận Chi hòa ly, ta liền bắt đầu cho người ta tra xét. Đương nhiên, lúc ta phát chuyện này ở giữa khắp nơi đều có ngươi, ta cũng rất ngoài ý muốn. Có thể thắng ở hùng biện, chẳng sợ ta tin nữa, thể thừa nhận này."

      Phương Sóc Chương hơi hơi ngồi thẳng thân thể:

      "Ta thể hiểu tại sao ngươi lại muốn nhằm vào Nhuận Chi như thế, có lẽ ngươi nhận định, nếu có Nhuận Chi, ta đỡ ngươi lên làm thê?"

      "Lão gia?"

      Trong lòng Tô Nguyên Mi khủng hoảng lan tràn.

      Phương Sóc Chương bật cười:

      "Mi nhi, ngươi là thanh mai trúc mã của ta, ta là dạng người gì, ngươi phải hiểu biết mười phần, cũng hiểu biết năm sáu phân ."

      Phương Sóc Chương nhìn thẳng Tô Nguyên Mi.

      "Ta nghĩ ngươi rất hiểu ta, cũng rất lý giải ta, cho nên ngươi tới kinh tìm ta, ta hai lời tiếp ngươi vào phủ, cho ngươi tất cả chỉ trừ bỏ địa vị chính thê, những thứ sở hữu ở ngoài ta có thể cho ... Ta cho rằng, đối với ngươi đây là lựa chọn tốt nhất, lại nghĩ rằng, ngươi vẫn chưa thỏa mãn."

      Phương Sóc Chương than tiếng, thu hồi tầm mắt, ánh mắt phiêu xa.
      HaYen, Minhang, 1393 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :