1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 40. Cự tuyệt quan tâm!

      "Các nàng... Các nàng chết rồi hả?" Miên Miên sợ hãi nhìn về phía Vô Tình, biểu tình như muốn cho nàng biết là dọa chết người rồi, yên lành sao lại chết ngay trước mặt nàng chứ.

      Vô Tình nghe vậy đứng lên xem xét vết thương người thèm nhìn nàng cái. Miên Miên thấy thế vội càng đứng dậy chạy tới lôi kéo nàng ta: “Ngươi muốn đâu? nay chỗ này nguy hiểm chúng ta vẫn là nên trốn a…”

      Vô Tình nghe vậy lườm nàng : “ sợ chết mà còn dám mạnh miệng?”

      “Đó phải việc quan trong, ngươi tại bị thương nặng nha, ngươi vịn ta mà , có việc gì ta giúp ngươi…”

      "Vì sao phải giúp ta?" Vô Tình như trước nhàn nhạt hỏi

      “Bởi vì ngươi phải người xấu a!” Miên Miên thành .

      Nghe vậy Vô Tình khóe miệng kéo ra thành tia cười: “A, lý do ngu ngốc, người như ngươi thích hợp ở trong cung, chừng có ngày giống như các nàng ta!”

      “Ân…” Miên Miên cắn chặt bờ môi gật gật đầu, nàng biết a, thế nhưng nàng có cách nào làm ngơ a.

      “Về sau vẫn là nên bớt lo chuyện bao đồng !” xong liền bỏ để lại Miên Miên vẫn mờ mịt trông theo.

      lúc sau, nàng hít sâu hơi, vẫn là nên tranh thủ quay lại hoán tẩy phòng a, phải gấp rút chuẩn bị kế hoạch xuất cung thôi. Nghĩ tới đây, nàng vội vã chạy .

      Vô Tình thấy nàng rời liền từ phía sau đại thụ ra, ánh mắt nhìn chăm chú theo bóng lưng Miên Miên phía trước, người đơn thuần như nàng ta nên ở trong chốn thâm cung này, tính cách này khiến nàng ta gặp nguy hiểm, thậm chí mất mạng. Đứng được lúc Vô Tình thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt đến bốn cỗ thi thể, thấp mắt nhìn các nàng ta : “Là các ngươi tự tìm lấy!” xong lạnh lùng quay người .

      “Ồ? Đây là nơi nào a?” Miên Miên sau hồi rẽ trái quẹo phải cũng biết mình đâu, được rồi, nàng phải tìm người hỏi thôi, nếu về trễ ma ma mới tới tức giận a! Nhưng mà tại sao nguyên cả đoạn đường dài thế mà có thấy lấy cung nữ thái giám nào cả, chẳng lẽ nàng là tới lãng cung rồi?

      “Khục khục…”, đúng lúc này tiếng ho khan truyền tới khiến Miên Miên chú ý, nàng vội vã theo hướng thanh tới, vượt qua đình viện, Miên Miên trông thấy trong đình cạnh cái hồ nữ tử ngừng ho khan, đợi đến lúc Miên Miên đến được sau lưng nàng ta vừa vặn thấy nàng ta ho ra ngụm máu tươi nhuộm đỏ mảnh khăn trắng, Miên Miên bị dọa vội vã đến trước mặt nàng ta sốt ruột hỏi: “ nương, ngươi hộc ra máu a, ta dẫn ngươi xem đại phu nha?”

      Nghe vậy, nữ tử kia đưa mắt nhìn về phía Miên Miên mỉm cười: “Cảm ơn ngươi, ta sao…”

      "Nhưng là ngươi ho ra máu a, cái này..."

      "Nương nương, thuốc đưa đến rồi ạ." Miên Miên lời còn chưa dứt thấy phía trước cung nữ vội vã chạy tới, lát sau liền thấy nàng ta đưa ra chén thuốc đen ngòm đưa cho nữ tử kia còn ngớt bảo nàng tranh thủ uống.

      “Thi Hàm, nàng thế nào rồi?” đợi cho Miên Miên nhận thức nữ tử này là ai phía sau nàng lại đột ngột vang lên tiếng nam nhân hỏi thăm ai đó, nhưng là cái thanh này rất quen thuộc nha, Miên Miên bất giác quay đầu, giây sau, toàn thân nàng run lên vô thức lui về phía sau, ôi trời ơi…đại…đại mãng xà?!
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 41. Nhìn ra

      khắc khi Miên Miên nhìn thấy Dạ Mị liền bị dọa cho lùi về phía sau, nhưng mà Dạ Mị giống như là nhìn thấy nàng, nhanh chóng đến cạnh nữ tử tên Thi Hàm ân cần, sốt ruột hỏi. Nha hoàn Tiểu Lam thấy thế thức thời lôi kéo Miên Miên lui ra.

      "Ân... Vị tỷ tỷ này, nàng là vị nương nương nào a?" Miên Miên thấy Dạ Mị rất quan tâm đến nữ tử kia khỏi tò mò.

      Tiểu Lam nghe hỏi liền lườm nàng, đắc ý : “Ngươi có biết bệ hạ nhất là nương nương nào ?”

      Miên Miên lắc đầu. Nàng mới quan tâm tới chuyện này a.

      Tiểu Lam liếc nàng mang theo hàm ý châm chọc : “ biết ngươi là làm sao mà tiến cung đây, người bệ hạ nhất chính là nương nương ta a, chính bệ hạ ngôi vị Xà hậu chỉ có thể là Nghi phi nương nương.” Tiểu Lam đắc ý .

      “Nàng ta là Nghi phi nương nương?” Miên Miên giật mình, nàng cứ nghĩ Nghi phi trông phải đẹp hơn cả Nhu phi, nhưng hôm nay Nghi phi mà nàng thấy bệnh tình nghiêm trọng, gương mặt trắng bệch chút huyết sắc, vì cái gì tìm đại phu chữa trị cho nàng ta?

      “Bệ hạ đúng là nam nhân vừa ôn nhu lại si tình!” Tiểu Lam say mê .

      “Nhìn ra nha…” Miên Miên thấp giọng .

      “Gì? Ngươi vừa mới gì?” Tiểu Lam thấy nàng lẩm bẩm gì đó liền nhíu mày vui hỏi.

      “A, ta.. ta là bệ hạ đối với nương nương là tốt a!” Miên Miên cười cười chống chế.

      “Đúng thế, bệ hạ rất nặng tình với nương nương a, những người còn lại nghĩ cũng đừng nghĩ tới được bệ hạ để ý.” Tiểu Lam vô cùng đắc ý .

      Miên Miên nghe vậy mỉm cười gật đầu, trong đầu nghĩ tới lời Tiểu Lam, nghĩ cũng đừng nghĩ? Nàng coi thường nha!

      “Ngươi kia là có ý gì?” Thấy Miên Miên bĩu môi, Tiểu Lam vui hỏi.

      có…ách, ta là có nghi vấn a, cái kia, bệ hạ thương Nghi phi như vậy sao cả cung rộng như thế lại có thái giám cung nữ theo hầu?” Vạn nhất có chuyện gì xảy ra…đây chẳng phải là hối kịp sao?

      “Ngươi biết cái gì chứ? Là nương nương thích yên tĩnh nên cấm người ngoài ra vào.” xong liền quay qua nhìn Miên Miên, lông mày càng nhíu chặt hơn, “Ngươi đây là vào bằng cách nào?”

      Miên Miên thấy nàng ta hỏi, xấu hổ : “Ách… ta là lạc đường mà tới, xin lỗi a, ta tại liền .” đoạn quay người vén cao váy hướng phía ít người tới. tại xem ra là nàng nên nhân lúc đại mãng xà còn chưa có phát tránh là tốt nhất, nếu , nàng cũng biết sao về hành vi trốn việc này a.

      “Nguyễn Miên Miên?” Miên Miên lén lút tìm đường về căn bản có chú ý tới những người xung quanh, mà Đức công công nhìn thấy nàng bộ dáng lén lút nhịn được cao giọng gọi. Miên Miên nghe thấy liền đưa ngón tay lên miệng suỵt, ràng là bảo giọng chút.

      “Nguyễn Miên Miên, ngươi lo giặt quần áo chạy tới là làm cái gì? Lười biếng trốn việc hả?” Đức công công thấy nàng suỵt , phật ý giáo huấn.

      “Thực xin lỗi a, cái này là ta tìm đường về a.” Miên Miên xong co chân bỏ chạy, nhưng là nàng vẫn cảm giác từ phía sau có ánh nhìn lặng băng phóng tới a.

      “Đợi chút !” thanh nữ tử ôn nhu đột nghiên truyền tới, Miên Miên chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên, đại mãng xà mặt đen thui lạnh lùng nhìn nàng, mà bên cạnh lúc này Nghi phi lại dành cho nàng nụ cười ôn nhu, từ từ về phía nàng…
      Last edited: 22/8/14
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 42. Giúp ta được

      Miên Miên kinh ngạc nhìn về nử tử xinh đẹp tựa thiên tiên kia chậm rãi hướng nàng tới, nàng biết phải làm sao mới phải a.

      “Ngươi chính là Nguyễn Miên Miên?” Thi Hàm tới bên cạnh nàng mỉm cười hỏi.

      Miên Miên thấy nàng ta hỏi mình vội cúi người hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Nghi phi nương nương!”

      cần khách khí!” Thi Hàm hai tay nâng nàng dậy ôn nhu cười.

      “Ngươi thế nào lại chạy đến đây?” Dạ Mị nhìn nàng mà khỏi cả giận hỏi.

      Nghe quát lớn, Miên Miên giương mắt nhìn sợ hãi : “Ân… nô tỳ lạc đường…” xong liền ủ rũ cúi thấp đầu, bộ dáng ủy khuất.

      “Bệ hạ…” Mắt thấy Miên Miên bị quát lớn, Thi Hàm ôn nhu khuyên giải, chứng kiến màn như vậy nội tâm Miên Miên biết vì lẽ gì lại có cảm giác ê chề, giống như mình làm bóng đèn, phi thường khó chịu a.

      “Miên Miên, người đừng khó chịu, bệ hạ có ác ý!” Thi Hàm lôi kéo tay nàng .

      Miên Miên mỉm cười nhìn về phía nàng, theo nàng thấy nữ tử ôn nhu nàng cũng rất thiện lương, so với Nhu phi tốt hơn rất nhiều.

      “Bệ ha, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi!” Thi Hàm khẻ cười .

      “Trẫm đưa nàng về.” Dạ Mị ôm vai nàng như muốn che chở.

      "Bệ hạ, người vừa mới bãi triều, thiếp biết người có nhiều chuyện chính phải xử lý. Người yên tâm , có chuyện gì đâu.”

      “Trẫm có thể làm gì cho nàng?”

      “Bệ hạ…” Thi Hàm thanh nghẹn ngào, nàng hi vọng dành nhiều thời gian cho nàng mà chậm trễ chính , nếu là như vậy nàng tự trách mình rất nhiều.

      Thấy nàng nghẹ ngào, Dạ Mị than tiếng, “Tiểu Lam mau đưa nàng về nghỉ ngơi, kêu người gọi Lý ngự y tới xem cho nàng !”

      “Vâng!” Tiểu Lam vội vã nâng Nghi phi chuẩn bị ra về.

      “Miên Miên, ngươi giúp Bổn cung chuyện được ?” Thời điểm chuẩn bị ly khai, Thi Hàm quay người nhìn về phía Miên Miên .

      “Xin nương nương phân phó!” Miên Miên vội cúi người , kỳ thực cần nàng nhờ, chỉ cần nàng hạ chỉ làm sao nàng có thể làm.

      “Kỳ cũng có gì, là bổn cung hi vọng ngươi giúp bổn cung tiễn bệ hạ về!”, xong bộ dáng tươi cười dưới nâng đỡ Tiểu Lam quay người xa, mà Miên Miên lúc này ngốc trệ đứng chết trân chỗ, muốn nàng tiễn đại mãng xà về? Chẳng lẽ tên đại mãng xà này ngu ngốc đến độ biết đường về?

      Phải có đến lúc sau khi bóng Nghi phi biến mất phía xa Dạ Mị mới hướng hướng khác tới, Miên Miên thấy thế hơi sửng sốt, giây tới liền vội vã theo sau.

      “Nhanh lên a, ngươi là con rùa đó hả, sao lại chậm như vậy a.” Đức công liếc Miên Miên phía sau vui .

      “Ha ha, là công công người có thần công mà…” Miên Miên cười đùa ở sau , xong bạo gan liếc qua Dạ mị ở phía trước, mà Dạ Mị lúc này vừa vặn ngoái nhìn lại, mắt hai người thoáng cái đụng nhau, Miên Miên vội vã cúi đầu dám hó hé gì thêm.

      Đoạn đường tiếp theo, Miên Miên dám chậm trễ, rất nhanh theo sau Dạ Mị, nhưng là thủy chung có ngẩng đầu sợ lại chạm phải ánh mắt băng lãnh của chỉ chằm chằm nhìn vào gót giày Dạ Mị tới. lâu a, tột cùng là muốn đâu a? Miên Miên bĩu môi, nhưng là lúc nàng vạn phần nhập thần tự hỏi đột nhiên trượt chân ngã vào hồ bên cạnh, Miên Miên ướt sũng, kêu lên hoảng loạn.
      Last edited: 22/8/14

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 43. Ngươi đúng là heo

      “Phốc…cứu…cứu ta…” Miên Miên hai tay quơ lọan mặt hồ chật vật lớn tiếng kêu cứu, nhưng là đối tượng mà nàng kêu cứu lại rất nhàn nhã bơi ngửa tới, bận tâm tới lời kêu cứu tê tâm liệt phế của nàng.

      “Cứu…cứu mạng a…” Miên Miên vẫn quẫy đạp trong nước, đây phải là nàng khoa trương mà là đáy hồ căn bản rất sâu a, ngẫm lại nếu nàng nhìn đường mà đâu đến nỗi rớt xuống hồ thế này? giây sau, trong đầu nàng lên hình ảnh, đại mãng xà…!

      “Cứu…cứu…” Thanh Miên Miên dần, ý thức càng lúc càng mơ hồ, đại mãng xà, ta nguyền rủa ngươi, cho ngươi biến thành heo !

      Ngay lúc mà Miên Miên cho rằng mình chết eo nàng đột nhiên được ai đó nâng lên, khuôn mặt vừa nhô lên khỏi mặt nước nàng hít lấy hít để khó nhọc thở.

      Miên Miên ôm chặt cổ Dạ Mị, chỉ sợ sơ ý lại té xuống.

      “Ngươi đích thị là xà , xà mà biết bơi?” Dạ Mị nhìn nàng chật vật liền trêu chọc .

      Miên Miên mới để ý , nàng chỉ tập trung hô hấp, lúc sau khi hơi ổn trở lại, nàng nộ khí trừng lớn tiếng chất vấn: “Ngươi tại sao lại dẫn ta đến hồ nước?”

      “Ngươi dám chất vấn trẫm?” Dạ Mị vui nhướng mày.

      Nhìn thấy mắt lạnh băng, nhíu mày khó chịu, Miên Miên khóe miệng co giật, xấu hổ cười : “Ách, bệ hạ, nô tỳ…”

      “Ai bảo ngươi nhìn, trẫm muốn bơi tự nhiên phải tới bể bơi, trẫm còn chưa trách tội ngươi theo xuống, ngươi có biết bể bơi này ngay cả Nghi phi còn chưa được vào đâu!” cười lạnh ngắt lời nàng.

      “Ân… xin lỗi… Nô tỳ biết sai rôi, cái kia… Bệ hạ ngàic so thể đưa ta lên bờ trước , nô tỳ nguyện ý chịu phạt a!” Miên Miên xong liền nới rộng tay, vì là nàng phát rằng mình ôm cổ đại mãng xà a, trong trí nhớ của nàng xà tắm rửa nguyên hình, cái này…chẳng khác gì nàng ôm cái đầu rắn a…nghĩ tới đây, nàng liền cố gắng kéo giãn khoảng cách, tận lực để mình chạm tới thân thể .

      Tuy nhiên, dù nàng rất cẩn thận ly khai nhưng là Dạ Mị vẫn nhìn ra, cười lạnh tiếng: “Như thế nào, những nữ nhân khác muốn thân cận trẫm còn được, ngươi ngược lại né tránh, sợ ta ăn ngươi sao?” xong liền đem khuôn mặt tuấn tú hướng đến trước mặt nàng.

      Miên Miên phảng phất thấy như có đầu con rắn lớn đung đưa thổi khí trước mặt nàng, nàng sợ tới mức buông lỏng hai tay, thân thể theo thói quen lùi lại phía sau, trực tiếp ngã vào trong nước lần nữa, Miên Miên sợ tới mức nắm chặt cổ áo Dạ Mị dùng sức lôi xuống.

      Dạ Mị nghĩ tới khí lực của nàng lại lớn như vậy nên có chuẩn bị, theo lôi kéo của nàng mà nghêng nhưng là giây sau liền trấn tĩnh lại vươn tay ôm lấy eo nàng nâng lên, Miên Miên thấy được đỡ eo mình liền vội vã ngoi lên, chưa kịp đứng thẳng Dạ Mị bị nàng va trúng cằm, ngay lập tức môi dán chặt môi nàng, Miên Miên trợn trừng mắt bất động tại chỗ.
      Last edited: 22/8/14
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 44. Cho trẫm lý do

      Miên Miên định thần vội vã rời khỏi môi , thanh quái dị vang lên ‘ba’ tiếng nhắc nhở Miên Miên chuyện gì xảy ra, nàng trừng lớn hai mắt kinh ngạc nhiên đại mãng xà, cái đầu hơi nghiêng vẫn hề nhúc nhích, bộ dáng rất dọa người.

      Dạ Mị có chút nhíu mày nhìn bộ dáng Miên Miên, nội tâm khó chịu thôi. Lần đầu tiên trong đời gặp nữ nhân được hôn mà lại ngẩn người ra ngu ngốc đến thế, đến lúc sau thấy Miên Miên vẫn ngây người ra đó, Dạ Mị ho tiếng, vừa định hỏi nàng bỗng thấy Miên Miên duỗi ngón tay nhàng đụng chạm bờ môi rồi câu khiến muốn bóp chết nàng mà.

      “Ta…ta bị rắn cắn á!” Miên Miên lớn tiếng kêu lên, hai tay buông xuống, hai mắt khẽ đảo, nguyên lai nàng tưởng mình sắp hôn mê tới nơi bất ngờ ngã xuống nước khiến cho tai miệng nàng lại lần nữa bị nước ập vào, thể tỉnh lại.

      “Cứu…cứu…” Khát vọng sống làm cho nàng thể lên tiếng kêu cứu.

      Dạ Mị đen mặt nhìn nàng chật vật phác nước, nữ nhân chết tiệt này cái gì mà bị rắn cắn rồi hả? là muốn chọc tức chết mà.

      Sắc mặt Miên Miên ngày càng trắng bệch, Dạ Mị lúc này mới vươn tay xách nàng như xách gà giơ lên cao.

      Thời điểm Miên Miên trồi lên mặt nước lần thứ ba này, nàng gắt gao ôm chặt bờ vai Dạ Mị, khi định thần trở lại Miên Miên mới cảm thấy được luồng khí lạnh băng đỉnh đầu khiến người nàng như đông cứng lại, nàng ngẩng đầu nhìn khỏi hít sâu hơi, qủa nhiên là rất nghiêm trọng!

      "Như thế nào? Trẫm rất đáng sợ?" Nhìn thấy nàng phản ứng như thế, Dạ Mị khó chịu lại càng khó chịu hơn.
      “Bệ…bệ hạ…” Miên Miên nịnh nọt cười nhưng là bộ dáng tươi cười của nàng cũng thể khiến Dạ Mị bớt tức giận… Miên Miên thấy thế cắn chặt môi ủy khuất : “Bệ hạ, tha nô tỳ a, ô ô….”

      "Vì sao sợ trẫm?" Dạ Mị để ý tới nàng cầu xin hỏi.

      "Ô ô, phải, nô tỳ phải..." Miên Miên nức nở .

      " ? Vậy trẫm cần phải buông tay rồi!" xong, vươn tay tách ngón tay nàng bám vai mình ra.

      Miên Miên thấy thế vội vàng kêu lên: ” phải, nô tỳ phải là sợ bệ hạ, mà là nô tỳ sợ…sợ…” thấy vẫn ngừng tách ngón tay nàng, Miên Miên sợ hãi, phải sợ chết, mà là nàng sợ chết đuối a, chết như vậy rất khó chịu, hơn nữa, nàng lại có phạm sai lầm đến nỗi phải chết a…

      "Sợ cái gì?" Dạ Mị vẫn tiếp tục hỏi.

      Nhìn thấy hề có ý định buông tha nàng, Miên Miên bĩu môi nhìn cố lấy dũng khí lớn tiếng : “Nô tỳ, nô tỳ chỉ là sợ rắn a!” xong Miên Miên khóe miệng ‘oa’ tiếng liền khóc lên, nàng khóc, phải là do bị bức bách ra, mà là giờ phút này chính nàng ôm con đại mãng xà a…
      Last edited: 22/8/14
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :