1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 30. Vận khí lâm hàng

      ------------Hôm sau------------

      Sáng sớm, Miên Miên liền ở trong mộng ngửi được rất nhiều hương vị bánh bao, ngày đêm ăn cơm, nàng tự nhiên bị hương vị này làm cho nước miếng chảy ròng ròng, nhưng ngay lúc nàng muốn chụp lấy bánh bao, bánh bao bỗng dưng biến mất, nàng giật mình cái liền tỉnh lại ngay, chỉ là trong khắc nàng mở to mắt ra, nàng liền sợ thét lên, bởi vì trước mặt nàng có ba cái mặt to, mà ba cái mặt to này ở đối diện nàng cười vạn phần nịnh hót.

      Miên Miên vội ngồi thẳng người lùi lại phía sau, ba cung nữ này là bọn ngày hôm qua giáo huấn nàng, mà giờ khắc này, trong tay các nàng bưng bánh bao nóng hầm hập, khóe môi nhếch lên nụ cười tươi, đột nhiên cầm bánh bao đưa cho nàng.

      “Các mời ta ăn?” Miên Miên giật mình nhìn các nàng.

      Ba người vội vàng gật đầu, Miên Miên thấy thế nhàng cắn ngụm bánh bao nhưng vẫn nghi ngờ nhìn các nàng.
      Ba cung nữ thấy nàng ăn liền cười cầm bánh bao trong chén toàn bộ đưa cho nàng, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi nơi này, Miên Miên nhìn các nàng vội vã rời mà nhíu mi hiểu, sau khi ăn xong nàng liền nhanh chóng rửa mặt chải đầu, chạy tới chỗ làm việc, chỉ là khắc nàng xuất , những người kia lại giống như nhìn thấy quỷ nhanh chóng chạy ra.

      Thế nào? Nàng có khủng bố như vậy sao? lúc sau, nàng chỉnh đốn tâm tình mất mác, nhanh chóng tới nơi giặt quần áo, nhưng lúc nàng nhìn nhiệm vụ hôm nay phải làm liền ngây ngẩn cả người, “Di? Hôm nay sao chỉ có mấy bộ y phục thôi?” Ngay lúc này, Ân vừa đúng lúc tới, Miên Miên thấy thế vội nghi ngờ tới hỏi: “ , hôm nay y phục như thế nào ít như vậy a?”

      Ân khác thường cười ôn nhu với nàng “Ngươi trăm ngàn lần đừng mệt mỏi a, nếu giặt xong liền để cho các nàng giúp đỡ a, giờ ngọ phải nhớ dùng cơm a.” xong, nàng cũng nhanh chóng rời khỏi, để lại Miên Miên vẻ mặt mờ mịt.

      Từng giờ từng phút từng giây trôi qua, Miên Miên giặt y phục xong, sau đó liền xách y phục tới phía sông , nhưng ngay khi muốn ra hẻm , bên trong truyền tới tiếng đối thoại lại làm cho nàng cứng lại.

      nghĩ tới Nguyễn Miên Miên này quen Tuyết vương gia a~, trời ạ, Tuyết vương gia phải là huyết vương gia sao! Ngày hôm qua ba nàng kia chẳng qua chỉ mắng ta, kết quả đầu lưỡi các nàng cũng bị cắt rớt đấy!”

      “Đúng nha, là tàn nhẫn a, nhìn ra ta ngốc ngốc mà có bản lãnh lớn như vậy, chỉ làm bệ hạ rủ lòng thương xót còn làm vương gia ra tay cứu giúp, chúng ta nên tránh chút a, đừng để sau này chết như thế nào cũng biết!” người khác vội run như cầy sấy .

      Trong lúc Miên Miên kinh ngạc biết gì, bả vai nàng đột nhiên bị người ta vỗ cái, Miên Miên bị làm hoảng sợ lớn giọng kêu lên tiếng, giỏ cầm trong tay thiếu chút nữa là rớt.

      “Tìm ngươi nửa ngày a!”

      “Đức. . . Đức công công?” Miên Miên sờ sờ lên trái tim bị dọa cho hết hồn, nhìn .

      “Vận may của ngươi tới rồi, Nghi phi nương nương cố ý chỉ đích danh ngươi tắm gội cho bệ hạ đó, đây chính là chuyện may mắn, ngươi nên nắm chắc a.” Đức công công vội dặn dò.

      “Tắm…gội?”

      “Lần này ngươi cần phải nắm chặt cơ hội nha, chừng ngươi hầu hạ tốt trở thành tắm uyên ương a, như vậy ngươi được bay lên cây làm phượng hoàng a!” Đức công công vội che miệng cười lên.

      “Cái gì? Tắm uyên ương?” Miên Miên liên tiếp kinh hãi rốt cục nhịn được phát ra thanh hoảng sợ chói tai, chói tai đến nỗi làm Đức công công vội vã bịt lỗ tai lại.
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 31. Tùy thời nịnh

      "Công công..." đường tới dục trì, nàng cố tình chậm bước, phi thường tình nguyện theo sau.

      "Ai nha, ngươi là làm gì nha? Ngươi chậm như vậy là muốn chờ bệ hạ tắm rửa xong sao?" Đức Công công phi thường khó chịu kêu lên.

      Nàng nghe vậy liền ngước nhìn về phía vẻ đáng thương : "Công công... Ta biết là ngươi tốt với ta, nhưng là... ta căn bản hầu hạ người khác tắm rửa, còn nữa... đây là buổi sáng a, người bình thường tắm rửa phải là buổi tối sao?" Nàng càng thanh càng dần.

      "Cái gì là người bình thường? Đây là thiên tử a." Đức Công công câu khiến nàng ngoại trừ cố gắng thuyết phục ông ta còn biết gì hơn.

      "Nhưng là... vạn nhất ta hầu hạ tốt ảnh hưởng tới danh tiếng của Nghi phi nương nương nha, ta nghĩ ngài vẫn là nên tìm người có kinh nghiệm hơn ta ."

      "Cái này người khác cầu còn được, ngươi sao lại cứ trốn tránh, nữa, ngươi cho rằng Nghi phi nương nương chỉ là nương nương bình thường sao? Ta cho ngươi biết, được nương nương nâng đỡ, ngươi cho dù hầu hạ tốt cũng bị chém đầu đâu. Ngươi nhìn xem cái bộ dáng này của ngươi coi…ai…Ta muốn , xem a, ngươi chắc phải tích đức mấy đời mới được Nghi phi nương nương nhìn tới a. Được rồi, nhanh nhanh lên!" Đức Công công nghiêm túc rồi đẩy nàng rất nhanh lên phía trước.

      lâu sau, dưới dẫn dắt của Đức Công công, nàng đứng trong đại điện phi thường hoa lệ, đưa mắt nhìn lên cao, đập vào mắt nàng chính là cái bảng to đề "Liên trì dục nguyệt", nàng nhíu mày tự giác thầm nghĩ, tên đẹp a, đại mãng xà này quả nhiên rất biết xấu hổ, nhà tắm mà cũng dám đặt tên như vậy. quá khoa trương!
      "Nhanh vào !" Đức Công công mở cửa đẩy nàng vào.

      "Đức Công công..." Mắt thấy cửa bị đóng lại, nàng sợ tới mức liên tục gõ cửa la lên.

      "Là Hiểu Nguyệt sao? Tới giúp trẫm cởi áo." Bên trong truyền đến thanh lười biếng của Dạ Mị, nàng nghe vậy kìm được bĩu môi, muốn khóc mà, ô ô, nàng muốn hầu hạ mãng xà tắm rửa a!

      "Người đâu?" Thấy bên ngoài có động tĩnh, thanh bên trong ràng có chút vui lớn tiếng gọi.

      Nghe vậy, nàng hít hơi sâu đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt đờ ra vì sợ rồi vào, mới vừa tới cửa nàng bị cảnh tượng bên trong làm kinh ngạc thôi, trời ạ, đây là nhà tắm hay là hồ bơi a? Cái này phải quá lớn ?!

      Nhận thấy có người tới, Dạ Mị nhíu mày mở mắt ngoái đầu nhìn, thời điểm thấy nàng đứng đó khỏi ngây ra nhưng rất nhanh chóng lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại là ngươi?

      "Bệ... Bệ hạ..." Nàng vội cúi người hành lễ.

      "Hiểu Nguyệt đâu?"

      "Ách? Cái này... Ta biết, ân... Chắc bọn họ hiểu lầm rồi a, cái kia... cái kia bệ hạ, ta tại liền gọi người tên Hiểu Nguyệt tới." Tìm được cớ, nàng nhanh chóng định chuồn , nhưng ai biết được khi vừa quay đầu lại thấy Dạ Mị tựa như tia chớp xuất ở trước mặt nàng, quỷ a, nàng bị tốc độ của dọa lùi về phía sau, thời điểm nàng cho rằng mình ngã xuống đất eo đột nhiên bị người ta dùng lực ôm vào, theo quán tình nàng vội đưa hai tay ôm lấy cổ .
      Thời gian như ngừng lại, nàng xấu hổ ôm cổ Dạ Mị, mà lúc này cũng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, đôi mắt như đá quí lóe ra ánh sáng mê người, khóe môi nhếch lên nụ cười gian tà.

      Chỉ tiếc rằng hoàn mỹ của cũng chỉ có thể khiến nàng ngây người trong chốc lát, nàng giật mình buông cánh tay cổ , mãnh liệt dùng sức giãy giụa đẩy ra, hành động này dĩ nhiên dẫn đến việc nàng mông nàng tiếp đất rất chi là thân mật.

      "Ai ui…, mông của ta…” nàng xoa xoa mông khẽ kêu lên.

      Đứng bên cạnh, sắc mặt Dạ Mị lúc này phi thường khó coi, chậm bước đến ngồi xổm trước mặt nàng, bàn tay nâng cằm nằng lên lạnh lùng hỏi: “Ngươi như vậy là sợ ta?”

      Ách… Miên Miên sợ hãi nuốt nước miếng, khóe miệng run run, miễn cưỡng ép bản thân bình tĩnh cười : “ có, ta mới có sợ…”

      ? vậy ngươi vì sao phải đẩy ta ra?” Dạ Mị nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt như cũ hề có chút tình cảm.

      "Nhìn trẫm…" lần nữa nâng cằm nàng bức nàng nhìn thẳng mình.

      "Nô tỳ... Nô tỳ là sợ chính mình quá nặng, dám để bệ hạ tốn sức. Bệ hạ đường đường là thiên tử cao cao tại thượng, nô tỳ sao dám!" xong chính nàng cũng phải tự mắng mình đần, lý do nào lấy lại lấy lý do ngu ngốc này.

      Điều nàng ngờ là Dạ Mị nghe xong hề giận dữ mà còn cười cười đỡ nàng dậy : “Giúp trẫm cởi áo!”

      Ngây ngốc hồi lâu nàng nhanh chóng đứng dậy, nội tâm khỏi tự vấn, chẳng lẽ trình độ dối của nàng tăng lên rồi sao? Nàng đau lòng trong phút chốc rồi lại sung sướng cười, tốt, dối vậy cũng có thể qua ải, xem ra chỉ số IQ của mãng xà có cao bằng nàng nha.

      Chỉ tiếc chỉ số IQ của nàng cũng thể giúp nàng trách được trận đỏ mặt tía tai khi nhìn về phía Dạ Mị: “Bệ…bệ hạ….”, Miên Miên giọng yếu ớt cầu xin.

      "Hửm?" hé mắt nhìn thoáng qua gương mặt cầu xin của nàng nhưng thủy chung vẫn động.

      "Bệ hạ... người… cái này... áo này ta cởi a..." Thanh nàng mang theo rung động, hiển nhiên là bị màn thoát y tắm rửa này của dọa cho sốt ruột thôi. Thà hung hăng mắng chửi may ra mạng này của nàng còn có thể giữ lại, nhưng là vẫn như cũ câu dọa nàng sợ tới mức ruột gan cũng sắp trào lên họng rồi…

      " cởi?" Dạ Mị híp mắt nhìn về phía nàng chút biểu tình hỏi.

      Miên Miên cắn chặt răng yếu ớt gật đầu.

      Dạ Mị nghe vậy nâng cằm nàng tựa phi tựa tiếu : "Tử Tinh cung cũng phải dưỡng phế vật, phàm là hạ nhân làm việc tốt đều phải bị trừng phạt, ngươi xem...", rồi chỉ vào chiếc bàn bên cạnh bồn tắm: "Chỗ đó đốt đàn hương" xong liền khẽ vung tay, nắp đàn hương khẽ rơi xuống mặt bàn, lộ ra nén hương cháy dở.

      "Từ giờ trở , nén hương kia chia làm bốn, mỗi phần tư nén hương trôi qua nếu ngươi kiện cũng cởi giúp trẫm trẫm giúp ngươi cởi bỏ phần, ngươi xem nếu nén nhang cháy hết ...” tới đây Dạ Mị liền cười tà ác nhìn nàng từ xuống dưới.
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 32. Thử thách thời gian

      "Cái này công bằng a." Miên Miên chu môi kháng nghị, sao có thể như vậy a? Cái này ràng là ức hiếp nàng mà!

      "Hửm? công bằng?" Nghe nàng phản kháng Dạ Mị tùy ý nhíu mày tỏ vẻ vui.

      Miên Miên thấy thế liền cười cười xấu hổ, dáng bộ nịnh nọt : "Cái kia... ý của nô tỳ là quần áo xa hoa như của bệ hạ lần đầu tiên nô tỳ thấy nên biết bắt đầu cởi thế nào a, cho nên..."

      "Cho nên ngươi là muốn trẫm phải người bình thường?" Dạ Mị giúp nàng nốt câu còn lại.

      Cười nịnh nọt… lúc này đây nàng chỉ có thể ép bản thân mở miệng cười tươi, tươi a, nịnh được phải nịnh a, phải nịnh tha cho nàng ải này a…

      " vậy, trẫm thể làm khó ngươi rồi!" Dạ Mi tựa phi tựa tiếu .

      "Tạ bệ hạ, tạ bệ hạ" Miên Miên cảm kích cúi người cười tạ ơn.

      "Chậm !" đột nhiên vươn tay cắt ngang lời nàng đoạn chậm rãi tiếp: "Trẫm còn chưa hết, như vậy trẫm có thể miễn cho ngươi kiếp này, nhưng là…những kẻ cho người tiến cung, kể cả những kẻ dạy lễ nghi cho ngươi cùng những kẻ ở xài phòng với ngươi…toàn bộ đều... xử tử!" Dạ Mị vẻ lạnh băng nhìn về phía nàng cười tà ác.

      "Cái gì?" Miên Miên trừng lớn hai mắt vẻ tin nhìn về phía .

      "Quần áo cái cũng biết cởi, để kẻ như vậy tiến cung ngươi bọn họ ở lại còn hữu dụng hay sao?" bình tĩnh .

      Nghe giải thích, nội tâm Miên Miên khỏi thầm mắng, quá đáng, quá đáng, đại mãng xà thực biến thái, toàn bộ đều quá mức biến thái !

      " xong, ngươi có thể rồi!" Dạ Mị quay người hướng phía bồn tắm tới.

      "Bệ hạ..." Miên Miên thấy quay người liền túm chặt cánh tay , nhanh chóng đến trước mặt trưng lên bộ dáng tươi cười, "Tốt... Được rồi..." Ô ô… thể cởi sao? Nàng như thế nào có thể liên lụy nhiều người như vậy?

      "Thời gian trôi qua phần tư nén nhang rồi! " Dạ Mị liếc qua nén nhang bàn lạnh nhạt .

      Nghe vậy, Miên Miên thoáng cái luống cuống tay chân, vội vươn tay đến trước ngực bắt đầu giúp cởi áo. Mà Dạ Mị lúc này nhìn bộ dáng hoảng loạn của nàng lộ ra ý cười.

      Đại mãng xà nha đại mãng xà, len sợi có phải hay cần tiền mua? Vì cái gì quần áo lại có nhiều dây lưng như vậy a, là sợ người khác đối với cường bạo sao? Miên Miên bên bối rối cởi quần áo, bên cam lòng nghĩ.

      Thời gian dần trôi qua, khí bắt đầu có chút khẩn trương, kiện áo đầu tiên sắp được cởi ra... Miên Miên khẩn trương lau mồ hôi tự nhủ bản thân phải cố gắng, nàng bây giờ giống như là chạy đua cùng thời gian… bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn chớ khẩn trương!

      "Hết thời gian!" Dạ Mị đột nhiên lên tiếng.

      Miên Miên nghe vậy tức quay đầu nhìn về phía nén hương, quả nhiên, nửa khắc trôi qua, lòng nàng khỏi khẩn trương chỉ nghe “đát” tiếng liền rất nhanh nhận thức được góc áo bị nàng xé rách, khóe miệng giật giật nhìn khẩn trương.
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 33. Bất cứ giá nào

      "Ngươi là muốn ta động thủ hay tự mình động thủ đây?" Dạ Mị nhíu mày hơi nheo mắt, đuôi mắt tà mị nhìn về phía nàng, thanh bình tĩnh như .

      Miên Miên nghe vậy khóe miệng co lại, thấy đáy mắt lạnh băng, lòng của nàng bắt đầu run lên sợ hãi biết phải làm sao mới phải? Nếu nàng cởi, chắc chắn tên đại mãng xà biến thái này giết các nàng kia… nhưng là, nàng có cam đảm cởi đồ trước con rắn a…

      "Ngươi đây là được lợi còn muốn hơn sao? Muốn trẫm giúp ngươi?" Khóe miệng giương lên tia trào phúng nhìn nàng chằm chú..

      "Mới phải!" Miên Miên thoáng nổi giận kêu lên: "Cởi cởi, đại trượng phu dám làm dám chịu a." Nàng thở phì phì đưa tay cởi dây lưng bên hông mình, tại thời khắc tay nàng chạm vào dây lụa nàng bắt đầu do dự, nhưng chỉ lát sau, nàng giống như đưa ra quyết định, đem dây lụa kéo xuống đưa tới trước mặt Dạ Mị : "Tốt rồi, có thể tiếp tục chưa ?"

      Dạ Mị nhìn dây lưng trong tay nàng có chút vui nhíu mày. Miên Miên thấy thế liền cướp lời giải thích trước: “Ngươi là thua phải cởi lớp y phục, cái này là dây lưng chắc cũng được tính là lớp .” Miên Miên mặt đỏ phừng, bất kể giá nào nàng cũng thể cởi a.

      Nghe lời giải thích của nàng, Dạ Mị đột nhiên cười ra tiếng, duỗi ngón trỏ day day trán. Lát sau cố nín cười gật gật đầu đón lấy dây lưng trong tay nàng rồi chỉ vào nén hương tiếp tục : "Thời gian vẫn trôi qua!"

      Nghe được câu này, Miên Miên vội cúi đầu ở người tiếp tục cố sức cởi..., tới vài giây, áo choàng được nàng cởi ra, Miên Miên phấn khởi tiếp tục cởi tới lớp bên trong. Nhưng là vui sướng chưa được vài giây nàng lại phát rầu… tại sao quần áo bên trong cũng có nhiều dây lưng vậy a…

      lúc sau

      "Nguyễn thị nữ, ngươi cái này gọi là áo ngực cùng quần đùi?" Dạ Mị nhìn nàng bên dưới mặc quần đùi, phía là áo ngực vạn phần khó hiểu. Đúng vậy, nàng thua rồi, tại người nàng chỉ còn lại có áo ngực cùng quần đùi tự chế a.

      Miên Miên căn bản là có tâm tư giải đáp thắc mắc của , bất quá nội tâm nàng đặc biệt vui sướng, may mà nàng là người thế kỷ 21, nếu có quần đùi cùng áo ngực này tại nàng sớm trần truồng trước rồi.

      Thấy nàng trả lời, Dạ Mị đột nhiên cười cười, "Trẫm rất ngạc nhiên biết hai thứ này là thứ gì ạ, nhưng là ngươi , trẫm trước là nên kéo phía … hay là phía dưới đây?" xong liền cười tà ác đưa tay chạm vào đai đeo áo ngực nàng.

      Giờ phút này ngồi chồm hổm mặt đất Miên Miên nghe như vậy, nước mắt muốn trào ra, nếu như bị cởi hết nàng còn mặt mũi nào sống đời nữa?

      Dạ Mị liếc qua đĩnh hương bắt đầu đếm ngược "Năm, bốn, ba, hai… "

      Miên Miên theo tiếng nhìn về phía bàn, mồ hôi nàng sớm ra ướt hết tóc, ngay tại thời điểm chỉ còn có nửa móng tay mà tên xà vương biến thái vẫn có ý định buông tha cho nàng, làm sao đây, nàng phải làm sao đây a?

      " "

      ‘Bá’ tiếng rơi xuống, Miên Miên nuốt nước miếng, hai tay dùng lực nắm lấy góc vật cuối cùng người mãnh liệt kéo xuống, nàng bất chấp rồi, mà lúc này đột nhiên lại phát ra ánh sáng hoa lệ.
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 34. phải như vậy

      "Aaaaaa……tại sao lại sinh ra con rắn ở đây? khắc khi đồ lót của bị nàng giật xuống, toàn bộ nhà tắm liền truyền ra tiếng la hét thất thanh như muốn tàn phá tất cả của nàng.

      "Cái gì?" Dạ Mị vừa nghe nàng ba chữ “con rắn ” kia sắc mặt thoáng cái đen lại, vừa định lên tiếng hỏi cái tên ngu ngốc này nghĩ gì mặt đất liền truyền tới tiếng “Đông”, nàng hoa hoa lệ lệ ngất xỉu.

      canh giờ về sau

      "Tỉnh, tỉnh" Miên Miên cảm giác khuôn mặt của mình ngừng bị lay động, rốt cục nàng mở mắt ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt phóng đại của Đức Công công với vẻ khó chịu, lông máy nhíu chặt lại.

      "Đức Công công?" Miên Miên thấy thế vội giãy giụa từ giường đứng lên, nhận thấy mình chiếc giường quen thuộc mọi ngày liền hỏi: "Công công, ta thế nào trở về? Ngươi đến khi nào a?"

      "Thế nào là thế nào, ngươi thực làm hại chính mình!" Đức Công công thở phì phì ở trán nàng, ánh mắt phi thường khinh bỉ : "Cho ngươi hầu hạ bệ hạ, ngươi mò mẫm ồn ào cái gì? Nếu phải Nghi phi nương nương xuất kịp thời cứu ngươi mạng bây giờ ngươi là con rắn chết rồi!"

      "Ách?! Chết?" Miên Miên nghe thế toàn thân khẽ run rẩy, nguy hiểm như vậy sao? Qủa nhiên cung sâu như biển a...!

      "Ngươi ồn ào la hét cái gì, cái gì gọi là sinh con rắn ? Ngươi sinh à?" Đức Công công căng mặt chất vấn.

      Miên Miên nhìn , thấy nộ khí thôi, khóe miệng có chút run rẩy yếu ớt : "Cái kia... Cái kia… phải, là ta đem đồ lót của bệ hạ cởi xuống nha.” đến đây, mặt nàng thoáng cái đỏ rần lên, ấp úng khong biết nên giải thích ra sao.

      "Cái này cùng sinh con rắn có quan hệ gì?" Đức Công công khó hiểu nhìn nàng.

      "Sau đó... phía dưới xuất cái đầu con rắn có lông..." đến đây, toàn thân nàng thoáng cái lạnh run, đáng sợ…!

      "Con rắn có lông?" Đức Công công giọng lặp lại.

      "Đúng vậy, lúc ấy vừa vặn ngồi cạnh nha, ai ngờ kéo cái… cái kia…lông xà liền xuất ở trước mặt ta, ta thậm chí còn thấy nó nhúc nhích cơ!" Nàng vội vàng giải thích, hi vọng Đức Công công có thể minh bạch nàng mới phải cố ý phạm sai lầm đâu, ai bảo tên đại mãng xà kia biến thái như vậy, dưới quần lót còn cất giấu con rắn !

      Nghe đến đây Đức Công công lập tức hiểu được, vươn tay cốc lên trán nàng cái, "Ai ôi!!!, ngươi ngươi ngươi... Ngươi là heo sao? Cái kia gọi con rắn à? Thời điểm ngươi tiến cung mẹ ngươi có dạy ngươi sao?"

      "Dạy ta cái gì nha?" Miên Miên khó hiểu hỏi lại lão.

      "Ngươi..." Đức Công công thở phì phì duỗi tay chỉa về phía nàng, biết nên thế nào với nàng, "Ma ma dạy bảo ngươi vấn đề này? Hay là ngươi ngủ trong giờ học hả? Cái đó mà gọi là rắn à? Đây là biểu tượng nam tính của bệ hạ, con heo nhà ngươi a!” xong liền vươn tay hung hăng cốc nàng cái.

      "Cái gì? Cái kia... Cái kia chính là vật nam tính?" Nghe Đức Công công thế, Miên Miên thoáng cái đỏ mặt, yên lặng vài giây nhìn về phía Đức Công công vẫn tức giận, nuốt nuốt nước miếng yếu ớt mà : "Đúng... Thực xin lỗi nha, ta xác thực chưa có thấy qua, còn nữa, bề ngoài vật nam tính dường như phải cái dạng này a."

      " phải cái dạng này? Cái kia còn có dạng gì nữa hay sao trời?"

      Miên Miên nghe vậy liền nhìn về phía Đức Công công cười ngây ngốc , "Ách... Cái kia... Có lần nha hoàn nhà ta cùng người làm vườn giao hoan, ta vô tình thấy qua, có thể... có thể lúc đó đứng xa nên rất mơ hồ, còn nữa, còn nữa bề ngoài có lớn như vậy a!" xong, nàng cắn chặt bờ môi nắm chặt góc áo bộ dáng xấu hổ.

      Đức Công công nghe vậy mắt phóng ra hàn quang nộ khí rống lớn : "Ngươi là đồ ngu, cái gì là thiên tử, cái gì là dân chúng hả? Còn muốn đem con giun của bọn thường dân đến so sánh với bệ hạ? "
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :