1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 20. biết nguyên nhân

      Nguyễn Miên Miên ngước mắt nhìn nam nhân mặt mũi vui cười cười xấu hổ, nàng hoàn toàn vì sao lại trở nên phi thường nghiêm túc hơn nữa tựa hồ có chút tức giận, ách, nàng vừa rồi có sai cái gì à? Vì vậy, để nghiệm chứng ý nghĩ này, nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cái kia… Ta có sai cái gì sao?”

      “Ngươi nghĩ xem?” Dạ Mị vẻ mặt vui, tuy hôm nay mặc bộ quần áo bình thường, nhưng vẻ ngoài tuấn cùng với khí chất của mình, như thế nào cũng thể có dính dáng tới cái từ thái giám này a!

      “Ừm… Ta biết…” Miên Miên yếu ớt trả lời, làm gì phải giận dữ trừng nàng a, nàng biết mà!
      Dạ Mị thấy thế vui nhíu mày, biết? Nàng biết? Nữ nhân này ngu ngốc sao? Sai lầm lớn như vậy bày trước mắt nàng còn ra vẻ vô tội biết?!

      “Công công… Ngài đến lãnh cung có chuyện gì sao?” Nguyễn Miên Miên vội hỏi lần nữa, giờ phút này, trong lòng nàng khỏi nghĩ, công công mắt tím này hẹp hòi a, nàng hình như gì sai a, làm gì trừng to mắt nhìn nàng như vậy? Quả nhiên, rắn bất nam bất nữ tâm tư khó đoán!

      Dạ Mị thấy nàng còn luôn miệng gọi công công, khỏi cười lạnh thầm nghĩ, người ngu ngốc như vậy có thể trà trộn vào cung, xem ra đám ngu ngốc kia có thể cáo lão hồi hương rồi!

      “Thực xin lỗi.” Đột nhiên Miên Miên xin lỗi.

      Đột nhiên xin lỗi như vậy khiến Dạ Mị ngây ra lúc, nhìn về phía nàng như người vô tội hỏi: “Vì sao xin lỗi?”

      “Bởi vì chọc ngươi tức giận…” Miên Miên yếu ớt , giương mắt nhìn tiếp tục : “Ta biết mình ngốc biết vì sao chọc ngươi giận, nhưng mà các bất kể là làm tú nữ hay cung nữ đều phải biết thân biết phận thể chọc giận người khác, ta vô tình chọc giận ngươi cho nên sai rồi.” Trong trí nhớ của nàng, rắn tựa hồ là động vật máu lạnh lại thù dai, bởi vì cuộc chiến mãng xà, cuộc chiến người xà cũng điểm này, bởi vậy, nàng cũng với mình thà đắc tội với người cũng thể đắc tội với rắn, hơn nữa xin lỗi cũng thiếu miếng thịt nào!

      Nghe vậy, Dạ Mị liền biết nàng đích thị là phạm vào cái sai gì mà bị phạt đến lãnh cung, chỉ là, chưa bao giờ nhìn thấy tú nữ bị biếm thành cung nữ còn có thể vui vẻ như thế, huống chi đây là lãnh cung, mà nàng tựa hồ rất thích ở đây hưởng thụ, cung nữ ngốc này đến tột cùng có câu chuyện như thế nào mới có thể bình tĩnh như thế?

      “Công công…” Miên Miên thấy bắt đầu ngẩn người khỏi lần nữa dịu dàng gọi tiếng.

      “Ta ở cách đây xa,” Dạ Mị lạnh nhạt , bởi vì muốn rối rắm với vấn đề này nữa.

      Nghe vậy, Nguyễn Miên Miên kinh ngạc nhìn hỏi: “ vậy chăng, ngươi ở gần nơi này sao?”

      Dạ Mị nhìn nàng kinh ngạc như thế mà ánh mắt lại kinh hỉ, lông mày bất giác biến thành đường sâu, vì sao những lời này nghe tựa hồ có loại cảm giác xấu a!

      Quả nhiên… Chỉ thấy Nguyễn Miên Miên đột nhiên trùng trùng điệp điệp thở dài hơi, nở nụ cười, chu miệng vươn tay chỉ vào ngực phi thường bất mãn phàn nàn : “Ai ôi!!!, Ngươi sớm , ra chúng ta đều là người đồng cảnh ngộ a, vừa rồi ngươi như vậy làm ta sợ muốn chết, tiểu tử!”
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 21. Chọc giận Xà vương

      “Dạng?” Dạ Mị lẩm bẩm từ lạ lẫm này, tổng cảm thấy chữ này tựa hồ phải lời tốt đẹp gì!

      “Ai nha, đến đến, ngồi chút.” Trong lúc đó, Nguyễn Miên Miên đặt mông ngồi đồng cỏ mềm mại liền vươn tay kéo Dạ Mị, hơn nữa còn chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, Dạ Mị thấy thế giận mà còn cười, hơn nữa còn theo ý nàng ngồi bên cạnh nàng, muốn nhìn chút cung nữ này chuẩn bị gì.

      Miên Miên thấy ngồi bên cạnh mình, liền nhìn cười : “Phi tử ngươi hầu hạ ngủ chưa?”

      Nghe vậy, thông minh rất nhanh lĩnh ngộ lời nàng, xem ra, nàng coi giống như nàng là người hầu hạ lãnh phi rồi.

      Nguyễn Miên Miên thấy nhìn mình chằm chằm , nàng mỉm cười hỏi lần nữa: “Đúng rồi, sao ngươi đột nhiên tới nơi này?”

      “Bởi vì khúc hát của ngươi mà đến, có phải ngươi có người trong lòng, nếu như thế nào hát ra lời ca thê lương như thế?” Dạ Mị hiếu kỳ hỏi.

      “Ách, ta… ta có.” Nguyễn Miên Miên xấu hổ phất phất tay, nàng còn chưa từng , ở đâu ra người trong lòng a!
      Nghe nàng chối ngay, suy ngẫm vài giây rồi hỏi “Bài hát này là vì phi tử kia hát sao?”

      “Úi chà? Làm sao ngươi biết?” Miên Miên trừng lớn hai mắt hỏi, ngay sau đó, nàng vội che miệng lại cười xấu hổ, xong, nếu cho biết cái này là vì Phiêu Phiêu hát, Phiêu Phiêu chẳng phải thảm hơn?

      Thấy bộ dáng nàng khẩn trương như thế, Dạ Mị đột nhiên có chút cười cười, Miên Miên thấy thế tựa hồ có chút hiểu, giây sau, đột nhiên đứng dậy chỉ chỉ Dạ Mị ngừng : “A a a, ngươi cũng biết chuyện này đúng hay ?”

      Ách? Chuyện gì? Dạ Mị vẻ mặt mờ mịt.

      “Ngươi biết chuyện Phiêu phi đúng ?” Miên Miên khẩn trương hỏi.

      Dạ Mị nghe vậy khẽ gật đầu, có lẽ xem như biết!

      “A, có lý a, Phiêu Phiêu với người ngoài.” Miên Miên hiểu lẩm bẩm, tiếp đó phi thường rối rắm qua lại, có lý a, Phiêu Phiêu sao có thể để cho thái giám biết chuyện của mình?

      “Ta phải là người ngoài.” Dạ Mị thấy nàng rối rắm như thế liền mở miệng giải thích.

      Nghe vậy, Nguyễn Miên Miên bắt đầu trầm tư, ngay sau đó liền ly kỳ há to mồm luôn miệng la lên: “A a a, ngươi trước kia cũng hầu hạ qua Phiêu Phiêu đúng ?” xong, nàng như suy nghĩ cái gì gật đầu, đúng vậy, nếu , có lý do biết đến, giây sau, nàng đột nhiên trở nên phi thường nghiêm túc : “Chúng ta đều là người nhà, ta liền mở cửa sổ ở mái nhà thẳng nha.” xong, nàng phi thường bình tĩnh mà khẳng định : “Công công, ngươi cũng biết đại mãng xà kia rất quá phận.”

      “Đại mãng xà?” Dạ Mị nhíu mày lặp lại.

      Nguyễn Miên Miên chú ý tới sắc mặt biến hóa, tiếp tục : “Ngươi cũng biết đại mãng xà kia có rất nhiều nữ nhân, như vậy, vì sao thể thả Phiêu Phiêu? Phải biết rằng Phiêu Phiêu căn bản thích !” xong, còn phi thường bất mãn nắm nắm tay biểu thị đại mãng xà kia làm rất thiên lý tha.

      “Cho nên, đại mãng xà trong miệng ngươi làm gì?” Tứ khi xác định đại mãng xà trong miệng nàng là chỉ , sắc mặt của lại càng phát lạnh lùng.

      “Chậc, ngươi nghĩ sao?” Nghe Dạ Mị hỏi, Miên Miên bỗng hăng hái lên, nàng nắm hai tay thành nắm đấm, vẻ mặt phong phú “Đại mãng xà kia nha, rất ghê tởm, chiếm được tình của Phiêu Phiêu, nên sinh lòng đố kị đuổi nàng vào lãnh cung, có biến thái chứ?” Nàng cười quay lại muốn nghe ý , nhưng trong khắc xoay lại, nụ cười mặt nàng cứng lại…

      “Ngươi…” Khuôn mặt tươi cười của Nguyễn Miên Miên bắt đầu cứng ngắc, nàng khẩn trương giật giật khóe miệng nhìn Dạ Mị biết lúc nào đứng dậy hơn nữa tới bên cạnh nàng, mà giờ khắc này, Dạ Mị quăng cho nàng ánh mắt phi thường sắc bén, nàng có cảm giác ánh mắt này giống như đâm xuyên qua thân thể nàng, mà kinh khủng nhất là cái đuôi rắn vừa dài lại to mà Dạ Mị kéo sau lưng …..

      “Ta… Ta làm gì sai sao?” Nguyễn Miên Miên mồm miệng run run đứng như nhũn ra hỏi, vào cung lâu như vậy, nàng chưa bao giờ thấy qua công xà là cái dạng gì, duy nhất lần đó chính là Tiểu Thúy cùng gia đinh tên Sơn kia, nhưng đuôi của gia đinh tên Sơn kia cũng có lớn như vậy nha!

      “Ngươi đại mãng xà là cái dạng này sao?” Dạ Mị gằn từng tiếng lanh lùng hỏi.

      Nguyễn Miên Miên điên cuồng nuốt nuốt, chân cuối cùng khống chế được khuỵu xuống, cũng may bên người nàng có gốc cây đào, nàng gắt gao ôm cây đào mới ngăn cho cơ thể mềm nhũn ngã xuống, “Công công… Công công ngài… đùa gì vậy… Ta … Ta là đại mãng xà cực kỳ ngây thơ kia chứ phải ngài…” Nguyễn Miên Miên vội giải thích.

      Nghe vậy, Dạ Mị sắc mặt càng thêm khó coi, “Đại mãng xà cực kỳ ngây thơ?”

      Chỉ nghe thấy ‘ bịch ’ tiếng, Nguyễn Miên Miên rốt cục có chí khí quỳ mặt đất hai tay hợp nhất vạn phần đáng thương cầu xin : “Ô ô, ta phải là ngài, đại mãng xà ngây thơ kia phải là ngài a…” xong, nàng liếc qua cái đuôi rắn cực lớn phía sau lần nữa nuốt nước bọt, tiếp tục ủy khuất : “Tuy… Tuy đuôi ngài cũng rất rất lớn, nhưng ta phải ngài, ô ô… Ngươi đừng ăn ta đừng ăn ta…”

      Dạ Mị nghe vậy phi thường bất mãn trừng nàng, cái đồ đần chết tiệt này!

      “Ô ô, ta… Ta còn chưa từng … Công công, ngươi đừng ăn ta, ô ô, ngươi xem, ta cung đấu, cũng tranh thủ tình cảm, cũng thèm hầu hạ Xà vương, ta chỉ cầu bình an vượt qua năm năm, cho dù… Cho dù vĩnh viễn ở lãnh cung cũng sao, ô ô, đừng ăn ta được ?” xong, hai mắt chớp động nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn Dạ Mị.

      thèm hầu hạ đại mãng xà cực kỳ ngây thơ kia? Hừ?” Khóe miệng của nở tia cười lạnh hỏi lần nữa.

      Nguyễn Miên Miên vội vàng gật đầu, Dạ Mị thấy thế nụ cười lạnh lùng vẫn treo nơi khóe miệng, thu hồi cái đuôi biến lại nguyên dạng liền vẫy vẫy tay áo ra, Nguyễn Miên Miên thấy rời khỏi, rốt cục thở dài hơi liền vô lực chống đỡ ngã xuống đồng cỏ.

      ------------Tôn Loan điện---------------

      Giờ phút này, Dạ Mị bực bội xem tấu chương, chỉ nghe ‘ba~’ tiếng, tấu chương trùng trùng điệp điệp rơi mặt bàn.

      “Bệ hạ, có phải ngài mệt mỏi hay , để nô tài hầu hạ ngài ngủ a.” A Đức trung thành tận tâm vội đưa lên trà sâm tốt nhất .

      “Ừ.” Dạ Mị im lặng ừ tiếng.

      A Đức nghe vội xoay người tiếp nhận cái khay tay thái giám, mở tấm vải đỏ rồi rất nhanh đến cạnh Dạ Mị, “Bệ hạ, đêm nay ngài có muốn lật thẻ bài hay ?”

      Nghe vậy, Dạ Mị ngây ra lúc, sau đó khuôn mặt tuấn thoáng lên nụ cười tà mị “Muốn, đương nhiên muốn, truyền ý chỉ của trẫm, cung nữ hầu hạ Phiêu phi tối nay tới thị tẩm.”

      Nghe vậy, A Đức ngây ngẩn cả người, cái gì, cho nha hoàn lãnh cung đến tẩm thất? Nhưng từng trải qua nhiều sóng to gió lớn liền nhanh chóng phục hồi tinh thần cúi người : “Nô tài làm ngay.” Mặc kệ bệ hạ nghĩ như thế nào, với tư cách nô tài nhất định phải thỏa mãn tất cả cầu của bệ hạ, vì vậy ra khỏi cung điện đưa thái giám cùng nha hoàn ngay lập tức về phía lãnh cung.
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 22. Chọn ngươi thị tẩm

      “Này, các ngươi muốn làm gì?” Nguyễn Miên Miên bị bảy tám nha hoàn trói gô ném vào trong hồ nước màu trắng.

      “Phốc phốc phốc…” Miên Miên ngã ngồi trong nước hồ bối rối giãy dụa la lên: “Cứu ta… Ta biết bơi… Cứu ta… phốc phốc phốc…” Miên Miên chật vật vẫy nước đáng thương kêu cứu.

      Thị nữ nghe vậy vội vớt Miên Miên lên, có chút nhíu mày nhìn nước hồ, Nguyễn Miên Miên đột nhiên được cứu còn chưa kịp cảm tạ, thấy thị nữ chằm chằm vào nước hồ rồi lại nhíu mày nhìn nàng, Miên Miên thấy thế khó hiểu cúi đầu muốn tìm xem rốt cục là vì sao “Ách? ra… ra nước này sâu, ha ha” Miên Miên nhìn nước chỉ tới eo mình cười cười xấu hổ.

      Thị nữ trả lời nàng, mà nhìn thoáng qua những nha hoàn kia, giây sau, lại nghe những tiếng kêu rên…

      “Ah… Các ngươi muốn làm gì? Này, ngươi thoát y phục ta làm gì thế ? Này này này, ngươi dừng tay…, váy này thể thoát a…, tránh ra tránh ra.” Miên Miên thất kinh la lên.

      “Tiểu chủ xin ngài phối hợp với chúng tôi được ?” Thị nữ lần nữa mặt biểu tình .

      “Phối hợp?” Miên Miên nửa ngồi trong nước hồ cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể trống trơn của mình rồi nhìn các nàng hỏi: “Các ngươi bắt ta cởi đồ phối hợp với các ngươi cái gì?”

      “Cái này…”

      “Ồ, ngươi vừa mới gọi ta là gì?” Miên Miên tựa hồ nghĩ tới điều gì, vội cắ ngang lời thị nữ muốn .

      “Tiểu chủ” Thị nữ gọi tiếng.

      “Ai? Tiểu chủ?” Miên Miên nghe vậy ngây ra lúc, giây sau, nàng vội cười cười khoát tay: “Ha ha, các tỷ tỷ nhận lầm người a, nếu là ở tháng trước gọi ta tiểu chủ sai, nhưng bây giờ ta từ tiểu chủ biến thành nha hoàn lãnh cung rồi.” xong, cho rằng giải thích nàng rất nhanh cầm quần áo các nàng ném qua bên lên muốn mặc vào.

      “Tiểu chủ người mặc quần áo này sao có thể mặc gặp bệ hạ?” Thị nữ vừa vừa túm y phục trong tay Miên Miên qua.

      “Cái gì? Gặp Xà vương? Ta tại sao phải gặp Xà vương?” Chẳng lẽ mục đích các nàng tắm rửa cho nàng chính là để cho đại mãng xà kia ăn luôn nàng sao? Nghĩ tới đây, nàng toàn thân run run vội la lên: “Ta muốn gặp Xà vương muốn, muốn…”

      “Quần áo thay tốt rồi sao?” Đúng lúc này đằng sau màn đột nhiên ra người, Miên Miên thấy thế vội giấu cả người vào trong nước thất kinh la lên: “Ngươi… Ngươi sao có thể vào nhà tắm nữ?”

      A Đức nghe vậy khẽ mỉm cười : “Tiểu chủ, chúng ta là thái giám.”

      “Thái giám cũng được a, ngươi… Ngươi nhanh ra ngoài.”

      “Chúng ta ra ngoài cũng được, nhưng tiểu chủ phải lập tức mặc quần áo tử tế gặp bệ hạ.” A Đức .

      “Tại sao phải gặp Xà vương? Ta… Ta cũng có phạm lỗi.” Miên Miên vội mếu máo .

      phải người phạm lỗi, mà là gặp may mắn, đêm nay bệ hạ chỉ định người thị tẩm, nếu người phục thị bệ hạ tốt, cuộc sống huy hoàng chờ người.” A Đức cười cười .

      “Thị… tẩm?” Miên Miên có chút nhíu mày lẩm bẩm hai chữ này, ách? Nàng nhớ thượng diện từng qua thị tẩm giống như ngủ, bảo nàng cho Xà vương thị tẩm… Trời ạ, đó phải là ngủ cùng đại mãng xà sao? Lúc này, trong đầu nàng đột nhiên ra hình ảnh tiểu Thúy cùng Sơn lộ ra cái đuôi điên cuồng giao phối, kết hợp… Thị tẩm, Miên Miên lập tức kịp phản ứng mắt mở to so với mắt trâu còn lớn hơn, trời ạ, thị tẩm chẳng phải là tương đương kết hợp?!
      “Tiểu chủ tiểu chủ… Công công… Tiểu chủ ngất rồi.” Bọn nha hoàn vội vàng la lên.
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 23. Nụ hôn đầu của nàng

      “A” con mãng xà cực lớn há to mồm phát ra tiếng kinh thiên, mọi thứ chung quanh đều theo tiếng hô của mà run nhè .

      “Ngươi… Ngươi đừng tới đây, ta… Ta thể ăn… Ngươi xem ta gầy như vậy nếu ngươi ăn vào nhất định vướng răng đấy, còn nữa… Còn nữa ta phải Đường Tăng, thịt của ta thể ăn, ngươi hãy tha cho ta …” Miên Miên vô lực ngồi dưới đất mặt rưng rưng nước mắt đáng thương , mà ngón tay của nàng giờ phút này dang hung hăng véo lấy bắp đùi của mình để tránh bị con mãng xà cực lớn này dọa cho ngất .

      “Ăn thịt uống máu ha ha ha ha” Mãng xà cực lớn xấu xí trầm cười, hơn nữa bắt đầu từng bước tới gần nàng.

      muốn muốn…” Khuôn mặt nhắn tươi mát thoát tục giường lớn xa hoa nhăn nhúm cả lại, nàng dốc sức liều mạng lắc đầu tựa hồ chỉ muốn thoát khỏi thứ đáng sợ gì đó, Dạ Mị nhìn Miên Miên dốc sức liều mạng giãy dụa giường bất giác có chút nhíu mày, ngốc này mơ thấy cái gì?!

      “Đại mãng xà khốn kiếp.” Đột ngột tiếng, Miên Miên lớn tiếng rống lên, giây sau, nàng chợt ngồi dậy miệng run run vạn phần ủy khuất lẩm bẩm “Khốn kiếp, ngươi là tên khốn kiếp, thịt ta thể ăn, sao còn muốn ăn ta? Ô ô…” Miên Miên xong liền khóc lên, giống như mình bị ăn sạch.

      “Ngươi ghét đại mãng xà như vậy?” Dạ Mị đột nhiên vui lên tiếng hỏi.

      “A…” Đột nhiên nghe tiếng , Miên Miên lại càng hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu về phái tiếng , “A……” Lập tức, Nguyễn Miên Miên trừng lớn mắt nhìn đôi mắt tím mê người gần trong gang tấc, mà môi của nàng trong lúc quay đầu nghiêng về phía trước vừa vặn chạm vào Dạ Mị.

      “A…” Miên Miên bị hù vội lui về sau, tiếp đó bối rối xin lỗi “ xin lỗi… xin lỗi, ta phải cố ý.” Trời ạ, đây chính là nụ hôn đầu của nàng a, nụ hôn đầu tiên giữ gìn lâu như vậy hiến cho thái giám ca ca… Hơn nữa còn là con rắn thái giám, ô ô, cuộc đời của nàng cũng quá bi kịch !

      Dạ Mị thấy khuôn mặt nhắn của nàng buồn rầu rối rắm, nhịn được nở nụ cười nhàn nhạt, nghĩ tới môi ngốc này lại thơm ngọt mềm mại như vậy, nàng quả nhiên là cực phẩm trong đám ngốc, tệ, thú vị!
      Đúng lúc này, Miên Miên đột nhiên nhớ tới, đúng rồi, tại sao lại ở chỗ này? Vì vậy nàng vội ngước mắt nghi hoặc nhìn chút, tiếp đó bắt lấy cổ tay gấp gáp hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” xong, đợi trả lời, vội từ giường xa hoa xuống nhìn chung quanh nhíu mày lẩm bẩm: “Đây là nơi nào a?”

      “Chí Tôn cung.” Dạ Mị lạnh nhạt .

      “Chí Tôn cung? Cái gì là Chí Tôn cung? Oa, ở đây xa hoa a, cái này xinh đẹp a.” Miên Miên thoáng cái quên chuyện vừa rồi cùng với vinh hạnh được thị tẩm, thò tay cầm lấy đồ vật thủy tinh giá trị liên thành mặt bàn tán thưởng thôi.

      “Chí Tôn cung là tẩm cung của đại mãng xà trong miệng ngươi.” Dạ Mị nhướng mi ra.

      ‘Lạch cạch’ tiếng, Miên Miên nghe thấy ‘tẩm cung của đại mãng xà’, thoáng cái liền quên hô hấp, quên tất cả, đương nhiên cũng quên trong tay nàng cầm thủy tinh giá trị liên thành, thủy tinh đắt đỏ kia run rẩy trong tay nàng lặng yên rơi xuống đất ‘lạch cạch’ tiếng vỡ nát bấy.
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 24. Hại người hại mình

      “Ngươi… Ngươi đây là chỗ ngủ của đại mãng xà? Ách?” Miên Miên kinh ngạc nhìn tự giác nuốt nước miếng.

      Dạ Mị nhìn nàng khuôn mặt khẩn trương như thế rồi lại nhìn thủy tinh bị nàng đập vỡ lạnh nhạt : “Chắc ngươi biết thứ ngươi đập vỡ là thủy tinh ngàn năm mà dân chúng bình thường tám đời ăn uống cũng mua nổi.” xong, mặt vẫn nhạt như nước.

      “Cái gì? Mắc như vậy?” Nghe vậy, Miên Miên kinh ngạc nhìn thứ đồ thủy tinh vỡ tan tành mặt đất, trái tim bé theo câu ‘người bình thường tám đời ăn uống cũng mua nổi’ mà bịch bịch nhảy, tiếp đó rất nhanh ngồi xổm xuống thò tay bắt đầu nhặt thủy tinh.

      “Ngươi làm cái gì?” Dạ Mị nhìn nàng nhặt thủy tinh lên mà khó hiểu.

      Nguyễn Miên Miên trong khi hỏi nhặt thủy tinh lên hết, hỏi: “Ta làm vỡ thứ mắc như vậy đại mãng xà nhất định rất tức giận, chừng ăn tươi ta!” Nàng vừa vửa đem mảnh thủy tinh nhặt lên nhanh chóng vào bên giường đặt dưới mặt giường.

      Dạ Mị thấy thế có chút nhíu mày : “Ngươi muốn mưu sát Xà vương?” liếc nhìn cái nhìn cộm lên hỏi.

      Miên Miên dời tới lui cho tốt vội ngoái đầu nhìn lại cười : “Ngươi đúng phân nửa, ta làm như vậy là muốn chỉnh đại mãng xà kia, nhưng mà tuyệt đối phải mưu sát a” Nàng cũng hư hỏng như vậy!

      “Úc? Ngươi muốn như thế nào cả đâu này?” Dạ Mị nở nụ cười nhìn nàng hỏi.

      “Ngươi muốn a, đại mãng xà kia vời ta tới thị tẩm nhất định có ý nghĩ xấu xa, đợi tí nữa ta lên giường trước, sau đó nhất định phi thường kích động tới, tiếp đó kích động ngồi xuống” Nàng vừa vừa khoa tay múa chân, “Đợi lúc ngồi xuống những mảnh thủy tinh này đâm cái mông của nở hoa, dùng thủy tinh đắt đỏ của đâm mông đúng là rất có lời, ha ha.”

      Dạ Mị sau khi nghe nàng mơ mộng hão huyền tưởng tượng chỉ nhàn nhạt cười, lúc này Miên Miên đột nhiên nghĩ đến cái gì, vì vậy hỏi “Đúng rồi tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

      “Ngươi thử xem?”

      “Ách…” Thấy đem vấn đề ném cho nàng, Miên Miên bắt đầu cẩn thận cân nhắc, đến vài giây, nàng duỗi ngón tay dáng vẻ hiểu “A a a ta biết.”

      Thấy nàng có vẻ lĩnh ngộ, Dạ Mị có chút nhíu mày, thấy nữ nhân này rất ngốc, trực giác của cho biết, ý nghĩ của nàng nhất định tốt, quả nhiên…” ra đại mãng xà này rất biến thái, chỉ muốn nữ nhân, ngay cả ngươi bất nam bất nữ cũng muốn, chẳng lẽ muốn chơi 3P?”

      “3P?” Nghe được hai chữ này, lông mày trở thành chữ Xuyên (川), có cảm giác, cảm thấy hai chữ này nhất định phải lời tốt đẹp gì.

      “Ai nha 3P là ba người giường là cái kia, đúng rồi chính là giao phối mà các ngươi thường , 3P này là ba con rắn giao phối,” Miên Miên nổi hứng phiên bừng bừng khí thế giải thích, nhưng nàng lại biết Dạ Mị bên cạnh mặt sớm đen phi thường khó chịu trừng nàng.

      Đúng lúc này, tổng quản A Đức cùng với mười nha hoàn đột nhiên từ ngoài vào, trong tay các nàng bưng đồ ăn phi thường tinh mỹ ngon miệng, sau khi nhìn thấy Dạ Mị toàn bộ quỳ xuống đất cùng kêu lên: “Nô tài/ nô tỳ khấu kiến bệ hạ.”

      Thấy thế, Miên Miên có chút hoảng hốt hỏi: “Các ngươi gọi cái gì?”

      “Người là Xà vương bệ hạ của Thụy Tuyết quốc, ngươi còn mau tới hành lễ.” A Đức vội nhắc nhở.

      Nghe vậy, Miên Miên sợ hãi mở lớn mắt mãnh liệt nuốt nước bọt, tiếp đó run rẩy liên tục lui về sau, thẳng đến khi đến bên giường còn chỗ lui nữa, nàng khó có thể tin nhìn Dạ Mị, mồm miệng run rẩy lặp lại “Bệ… Bệ… Bệ hạ?” xong, nàng nhũn ra thẳng tắp ngồi xuống, giây sau, liền nghe tiếng kêu thê lương “A…. mông của ta …đau quá a…. “
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :