1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 15. Ước ao được đào thải

      Nguyễn Miên Miên từng cho là mình tới thiên đình, Tử Tinh cung này cũng đẹp a, vẻ đẹp này làm cho nàng biết nên hình dung như thế nào, bầu trời xanh thẳm trong suốt, những đám mây trắng nõn kẹo đường, còn có thủy tinh diễm lệ đủ mọi màu sắc, trong khí mang theo mùi thơm tươi mát mê người, bươm bướm đủ màu rong chơi như vẽ lên thế giới, giờ khắc này, nàng cho là mình chỉ là khán giả, người thể tin được chỗ ở của cự mãng có thể xinh đẹp như thế!

      Trong khi nàng ngẩn người, tú nữ cửa thứ nhất bắt đầu, đó chính là xem dung nhan, cửa ải này quan trọng nhất, ban giám khảo là đám có thâm niên cũng có năng lực, họ ở trong cung hai mươi mấy năm, có người thậm chí ba mươi mấy năm, tiêu chuẩn mỹ nữ đương nhiên tinh tường, mục đích của cửa ải này là phòng ngừa những người bình thường trà trộn vào đám tú nữ, đương nhiên, nếu ở cửa ải này bị đào thải, như vậy, tú nữ này cũng chỉ có thể về nhà!

      Miên Miên nhìn đội ngũ dài khỏi thầm cao hứng, hắc hắc, may mắn nàng bộ dạng rất bình thường!

      “Ô ô ô…”

      muốn, ta muốn gặp bệ hạ, gặp bệ hạ…”

      Trong lúc Miên Miên ngẩn người, thị vệ kéo lấy các tú nữ lần lượt khóc thê thảm, các tú nữ bị đào thải đương nhiên chịu được lớn tiếng khóc rống, tất cả tú nữ thấy thế đều khẩn trương nắm vạt áo, biểu lộ tâm thần bất ̣nh, nhưng giờ phút này lại có người mở to hai mắt vô cùng hâm mộ nhìn những tú nữ bị đào thải, đó chính là Nguyễn Miên Miên!

      Thời gian từng phút từng giây qua, cũng biết bao lâu, khi Miên Miên ngủ gà ngủ gật, tú nữ đằng sau đột nhiên đẩy nàng cái, hại nàng thiếu chút nữa ngã xuống đất, lúc này, nàng mới chú ý tới phía trước nàng những ánh mắt gai mắt đột nhiên biến mất thấy, ngược lại đối mặt chính là nhóm mười nữ quan niên kỷ khá lớn.

      “Ngẩng đầu lên.” người trong đám ra.

      Nghe vậy, Nguyễn Miên Miên sợ hãi ngẩng mặt lên, mọi người thấy thế khỏi lắc đầu, “Bộ dạng như vậy cũng có thể trà trộn vào?”

      Nguyễn Miên Miên vội vàng gật đầu phối hợp, đúng vậy a, bộ dạng như vậy có chút thẹn thùng, các ngươi hãy tranh thủ thời gian đào thải a!

      “Ngươi đào thải.” Nữ quan này rất chấp nhận .

      Nghe vậy, mặt Miên Miên lập tức xuất nụ cười khó có thể tin, đào thải? Nàng đào thải?! Như sợ các nàng đổi ý, nàng chờ thị vệ tiến lên liền chủ động chạy ra ngoài cung, đương nhiên hành động này của nàng lại khiến tất cả nữ quan đều thất thần, đào thải cũng cao hứng như vậy?!

      “Đợi chút” Trong lúc đó, giọng phi thường nghiêm nghị thình lình vang lên, nhưng lúc này Nguyễn Miên Miên nào có tâm tư nghe được ‘đợi chút’, bước tiến của nàng càng bước càng lớn, cũng càng lúc càng nhanh, chỉ là đợi miệng nàng khép lại, hai chân của nàng đột nhiên rời khỏi mặt đất.

      “A…” Miên Miên càng hoảng sợ, nhìn thị vệ xách nàng, lúc xác nhận nàng chú ý tới mình, thị vệ này mới để nàng xuống.

      “Đại ca ta tự mình , cần ngươi đuổi ta đâu.” Miên Miên vội nịnh nọt cười cười, nàng lúc này còn tưởng rằng là đến đuổi nàng !

      “Ngươi có lỗ tai sao? Kim bảo ngươi chờ chút.” xong, đợi Miên Miên phản ứng, thị vệ này rất nhanh liền túm nàng đến trước mặt Kim , Miên Miên thấy thế vội ngước mắt nhìn, biết lúc nào ở đây có thêm , hơn nữa, này dáng vẻ phi thường nghiêm túc, ánh mắt của bà rất lớn, toàn thân tản mát ra khí chất vô cùng uy nghiêm, ngay tại nàng còn chưa quan sát đủ vị phi thường nghiêm túc này chỉ nàng câu như sấm sét giữa trời quang “Ngươi vượt qua kiểm tra rồi”!
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 16. Qúa nhiều qui củ

      “Hả? Cái gì?” Nghe vậy, Miên Miên hoảng sợ nhìn này, nàng hoàn toàn hiểu ý của những lời này.

      “Ngươi vượt qua kiểm tra rồi, như thế nào? Lời của ta rất khó hiểu sao?” Kim này đối với Miên Miên kinh ngạc hiển nhiên có chút bất mãn.

      , ta phải ý này, ta là muốn ta vừa rồi phải đào thải sao? Như thế nào…” đợi nàng xong, Kim dường như kiên nhẫn phất phất tay, các cung nữ bước lên trước lôi nàng nơi khác.

      “Ai, ta còn chưa hỏi…” hai chữ ‘ ràng’ bị cung nữ ‘kéo túm’ triệt để ứ ở trong ngực.

      Nguyễn Miên Miên vừa rời , đám kia đứng dậy cúi người hành lễ với Kim .

      Kim lườm các nàng quát lớn: “Các ngươi nhớ kỹ cho ta, nên quên Nhu phi phân phó, mỹ nữ đương nhiên phải lấy, nhưng bộ dạng bình thường giống người kia chúng ta đây càng cần, hiểu chưa?”

      Mọi người nghe đương nhiên hiểu là có ý gì, bệ hạ sủng ái nhất chính là Nghi phi nương nương tiếp theo là Nhu phi, Nghi phi nương nương bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, Nhu phi đương nhiên muốn quá nhiều mỹ nữ tiến cung, phải biết rằng, ai cũng biết Nhu phi đối với bảo tọa xà hậu sớm như hổ rình mồi.

      ---------Nửa tháng sau--------

      “Nguyễn Miên Miên ngực ưỡn cao mông buộc chặt, ai nha, ngươi đây là cái gì?” dạy dỗ nhìn màn thầu lăn xuống từ ngực nàng khỏi căm tức hỏi.

      ta có cách nào ‘cố gắng’ rồi, của ta như vậy, người ta, ta chỉ có thể để cái màn thầu vào lót thôi.” xong, phi thường ủy khuất bĩu môi.

      “Nguyễn Miên Miên ăn cơm được phát ra tiếng, ngươi là heo sao?” quát lớn.

      … Đó là tiếng bụng ta kêu…” Miên Miên ủy khuất , ở chỗ này mỗi bữa cơm đều chỉ được ăn chút, là cái gì bảo trì dáng người, là bi ai, nàng rất lâu chưa ăn no rồi!

      “Nguyễn Miên Miên đó là rửa riêng. Chậu chung, sao ngươi có thể lấy giặt quần áo?”

      “Ách, yên tâm, ta rất vệ sinh, ta lấy bồn này rửa chân đâu, tục ngữ phải càng rửa càng khỏe mạnh mà!” Nàng ngước mắt sáng lạn cười, thấy thế vịn cây cột điên cuồng thổ huyết.

      “Trà hoa hồng”

      “Trà hoa cúc “

      “Trà hoa lài” Các tú nữ mở ra trà hoa tự mình tỉ mỉ bào chế, đương nhiên bài học này là trà đạo.

      Nguyễn Miên Miên nhìn các tú nữ từng người biểu tài hoa, đầu nàng tự giác mồ hôi, làm sao bây giờ, tất cả các loài hoa các nàng đều chọn rồi mà nàng ngay cà cái lá cây cũng đụng, xong rồi, cái này chết chắc rồi! Đúng lúc này, tới trước mặt của nàng, “Nguyễn Miên Miên mở chén trà ngươi ra.”

      Nghe vậy, Nguyễn Miên Miên cười cười xấu hổ, vô cùng được tự nhiên mở chén trà ra, thấy thế mày càng nhíu chặt, giây sau nàng nhịn được lớn tiếng cả giận : “Ngu ngốc, ta bảo ngươi ngâm trà hoa ngươi ngâm hoa giả?!”

      ---------Tắm rửa---------

      “Nguyễn Miên Miên mau cởi quần áo xuống tắm.” gào thét.

      Nguyễn Miên Miên toàn thân cứng ngắc run lên nhìn trong hồ nước vô số đuôi rắn, vì sao, vì sao những nữ nhân này vừa xuống nước tắm rửa toàn bộ liềnhiện hình rồi?!

      “Ngất tiểu chủ, ngươi đừng chọc tức giận a!” Miên Miên quay lại nhìn, ngồi bên người nàng là Chúng Bình nguyên hình, nàng ta vừa chuyện, vừa đem cái đuôi nàng ta bảo dưỡng cực hạn liên tục quơ quơ trước mắt, liền nghe “ầm” tiếng, nàng ngoài dự liệu của mọi người quả nhiên té xỉu.

      Các tú nữ trong hồ nước nhìn thấy bộ dáng nàng lúc này lần nữa che miệng cười : “Quả nhiên là danh xứng với thực ngất tiểu chủ!”

      Từ đó, nàng trong đám tú nữ có xưng hô khác, ‘ngất tiểu chủ’!
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 17. Biếm thành cung nữ

      “Nguyễn Miên Miên ngươi bao nhiêu lần ngươi sao còn đần như vậy?”

      “Ngất tiểu chủ sao ngươi luôn khiến tức giận thế?”

      “Ngất tiểu chủ ngươi yếu ớt “

      “Ngất tiểu chủ cùng tắm a”

      “Ngất tiểu chủ sao ngươi luôn ngất thế?” Suốt mười ngày, nàng bị những tú nữ này liên tiếp làm té xỉu, càng giận thổ huyết ngớt, cuối cùng đến câu ngươi đần như vậy cũng cần vào cung đâu, những tú nữ khác che miệng cười khẽ, trong mắt các nàng, ngất tiểu chủ này có bất cứ uy hiếp gì đối với các nàng, bất quá làm đối tượng giải trí khiến cuộc sống buồn tẻ có tư vị khác, tại các nàng đợi xà vương khâm chọn, như vậy, nhiệm vụ giải trí của nàng cũng hoàn toàn có thể đào thải.

      “Nguyễn Miên Miên.” Đột ngột, ở cửa truyền vào tiếng thái giám.

      Miên Miên vội từ giường xuống nhìn công công hỏi: “Công công có chuyện gì sao?”

      “Thu thập đồ đạc của ngươi .” Công công vào căn bản thèm liếc nhìn nàng.

      “Thu dọn đồ đạc? Chẳng lẽ cho ta xuất cung rồi?” Miên Miên nghe vậy khỏi hỏi, bởi vì hôm nay tất cả tú nữ đều đợi Xà vương khâm điểm, mà nàng ngốc như vậy bị vứt rồi, vậy có phải có thể xuất cung rồi hay ?

      “Ngươi hoàn toàn có thể xuất cung, nhưng là năm năm sau.”

      “Năm năm?” Miên Miên khó hiểu.

      “Bởi vì ngươi bị biếm thành cung nữ, mà chủ tử ngươi hầu hạ là Phiêu phi bị đánh vào lãnh cung.” Công công nửa rồi nhìn Miên Miên khó hiểu mở to mắt tiếp: “Ngươi chỉ cần an tâm hầu hạ chủ tử năm năm, năm năm sau, ngươi liền có thể xuất cung rồi.”

      “Có nghĩa là ta cần hầu hạ Xà vương rồi hả?” Nàng vội hỏi.

      “Biết ngươi muốn hầu hạ bệ hạ, nhưng ai bảo ngươi có số tốt như vậy, đám thấy ngươi tay chân vụng về huấn luyện tốt, ngươi như vậy hầu hạ Xà vương khiến các toi mạng, ngươi cũng đừng trách các nàng, kiếp sau ngươi đầu thai thông minh chút có cơ hội thôi.” Công công nhìn nàng an ủi.

      Nghe vậy, mặt Miên Miên lập tức xuất nụ cười sáng lạn, công công biết nguyên nhân còn tưởng rằng nhờ lời !

      “Vào .” Công công gầy teo đưa nàng đến cửa viện hoang vu liền rất nhanh rời , Miên Miên ôm hành lý vào nơi cỏ dại mọc lan tràn, trong nội viện lớn này có vài cây đào nhưng cũng quá tươi tốt, cửa lớn rộng mở, Miên Miên từ từ vào, “Xin hỏi có ai ?!”

      Thấy có người trả lời, Miên Miên liền vào, chỉ vừa bước vào căn phòng đơn giản liền thấy bên cạnh cửa sổ nữ tử vô cùng xinh đẹp ngồi, nàng có mái tóc dài màu đen, mặc quần áo phi thường mộc mạc, hai mắt trống rỗng nhìn về phương xa, tựa hồ mọi thứ chung quanh chỉ là khí.

      “Phiêu phi xin chào, ta là cung nữ mới tới, tên Nguyễn Miên Miên.” Tại đây có người nào khác, cần nghĩ, nàng khẳng định là Phiêu phi.

      “Phiêu phi ta là cung nữ tới hầu hạ người, ta là Nguyễn Miên Miên,” Nàng lần nữa, nữ nhân ngồi bên cửa sổ vẫn , đối với câu chào hỏi của nàng cũng chẳng quan tâm.

      Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng ấy được sao?! Miên Miên vội đến cửa sổ ra dấu với nàng, nàng ấy vẫn nhìn cũng để ý tới nàng, Miên Miên lần nữa nghĩ, nàng ấy phải là người mù chứ? Vì vậy, nàng vội quơ quơ tay trước mặt nàng ấy, ai ngờ nữ nhân này đột nhiên lườm nàng, liền tiếp tục nhìn về phương xa.
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 18. Ai ca hát

      “Đến, ăn chút!” Ở đây hơn tháng rồi, trong thời gian tháng này, nàng chiếu cố nàng ấy có thể gọi là chu đáo, hơn nữa hề oán hận, đại khái cũng là bởi vì nàng chẳng ngại phiền chiếu cố, Phiêu phi vốn thèm nhìn nàng cuối cùng cũng dời mắt lên người nàng, Miên Miên dịu dàng đem thức ăn đưa vào trong miệng nàng ấy, nhìn nàng ấy từ lúc ban đầu cự tuyệt đến bây giờ phối hợp, Miên Miên bất giác cười cười.

      Cơm nước xong xuôi, Miên Miên dựa theo lệ cũ đỡ nàng ra khỏi phòng tới nội viện, tỉ mỉ che chở nàng, hơn chục cây đào trong sân cùng với ngoài viện đồng lọat nở rộ, mùi thơm bao quanh cái Tĩnh Tâm uyển nho này, khiến người ta bất giác say mê, “Phiêu Phiêu người xem hoa đào đẹp a.” Những ngày này ở chung, nàng luôn gọi nàng ấy là Phiêu Phiêu, bởi vì nàng cảm thấy Phiêu Phiêu so với Phiêu phi cho người ta cảm giác thân thiết hơn.

      “Ừm, đẹp thơm, Miên Miên ngươi biết , toàn bộ Tử Tinh cung chỉ có nơi này mới có hoa đào, chỉ là ta nghĩ ngươi có thể chăm sóc chúng tốt như vậy.” Phiêu Phiêu nhìn nàng , bởi vì nàng mỗi đêm đều mất ngủ, mỗi ngày trước khi ngủ Miên Miên đều kể chuyện cho nàng, khi kể đến chuyện Mỹ Nhân Ngư, Phiêu phi vốn gì rốt cục cũng mở miệng câu, nàng thống khổ, nàng rất hạnh phúc, lúc này Miên Miên mới kinh hỉ phát Phiêu phi ra phải biết , chỉ là muốn mà thôi.

      Cũng bởi vì Miên Miên coi người như mình đối đãi, Phiêu Phi mới đem chuyện của mình cho nàng, ra ngoài cung nàng có thanh mai trúc mã, chỉ tiếc nhà người đó sa sút, cha mẹ ngăn cản, khiến nàng trong lúc vô tình bị cuốn vào hậu cung, cũng bởi vì nàng lòng nhớ đến nam nhân kia, cho nên mới bị đày vào lãnh cung.

      “Thấy hoa đào xinh đẹp như thế, ta đột nhiên nhớ đến huynh ấy.” Phiêu phi thương cảm .

      Nghe vậy, Miên Miên đột nhiên chỉ vào ánh trăng “Phiêu Phiêu nếu người nhớ người đó, người cứ ngắm trăng, phải biết rằng bầu trời chỉ có mặt trăng, khi người ngẩng đầu nhìn, nhất định cũng ngẩng đầu nhìn, hai người cùng ngắm mặt trăng, cùng nỗi nhớ.”

      Phiêu Phiêu nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn mặt trăng vừa tròn vừa lớn, có lẽ, cũng nhìn, lúc này, nàng đột nhiên quay đầu nhìn Miên Miên bên cạnh “Miên Miên ngươi có thể hát cho ta nghe bài ‘Chỉ nguyện đợi chờ chàng’ ?” Bài hát này Miên Miên hát cho nàng nghe mấy lần, mỗi lần nàng nghe đều rơi lệ đầy mặt, bởi vì bài hát này biểu đạt tất cả tâm tư của nàng rồi.

      Nghe vậy, Miên Miên ngước mắt nhìn trăng, môi khẽ mở ra thiên che dấu lâu: “ có cảm giác, ngoại trừ chờ chàng lòng thiếp như mặt nước phẳng lặng, thiếp cuồng dại giữ lời ước hẹn, muốn thay đổi, là thế giới gì, tình cay đắng còn cách xa chúng ta như vậy, thiếp thiếu thứ gì, chỉ mong có chàng bên cạnh, rất nhiều người ở chung quanh, nhưng thiếp chưa bao giờ quyến luyến, có ai giống chàng, cho thiếp cảm giác rung động lúc mới gặp, thiếp chỉ nguyện chờ đợi chàng…”

      Trong màn đêm thân hình cao ngất đột nhiên dừng lại, có chút nhíu mày, đôi mắt tím thâm thúy mà mê người dường như tìm kiếm nơi phát ra tiếng ca, vừa qua khỏi khúc quanh bị mùi thơm ngát mê người hấp dẫn đến, lại nghĩ rằng nghe được tiếng ca thê lương như thế lại êm tai như thế, giờ phút này, trong ngũ tạng lục phủ của như bị người làm đau nhức, ca từ bi thương như thế như sóng cả thủy triều sâu đập vào lòng , rốt cục là ai ca hát?

      “Bệ hạ, tiếng ca này hình như đến từ Tĩnh Tâm uyển trong lãnh cung.” Thái giám A Đức tựa hồ nhìn thấu nghi ngờ của , vội cung kính trả lời.

      “Tĩnh Tâm uyển?” Nghe vậy, gương mặt tuấn như điêu khắc của khẽ nở nụ cười, tử nhãn sắc bén hơi híp lại, khí vũ hiên ngang bước rất nhanh đến Tĩnh Tâm uyển…
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 19. Ngươi cái gì ?

      “Lòng thiếp vĩnh viễn ngọt ngào như vậy, có lẽ đơn tịch mịch, nhưng trong nội tâm hối cũng oán, thiếp chỉ nguyện chờ đợi chàng, lòng thiếp chưa bao giờ rời xa, bất chấp tinh tròn khuyết, bất chấp thời gian gian, cả đời cũng thay đổi…” Trong đêm yên tĩnh tiếng ca của Miên Miên đặc biệt có ma lực, khiến người nghe chìm sâu vào trong đó, ở thế kỷ 21 sở thích duy nhất của nàng là nghe nhạc, mà năng khiếu duy nhất của nàng là ca hát.

      “Bệ hạ để nô tài thông báo tiếng.” Dưới cây đào ngoài viện , thái giám A Đức vội cúi người hỏi dò.

      cần, ngươi về trước .” Dạ Mị mang theo chút độ ấm .

      “Dạ” A Đức cúi người trả lời, giây sau nghiêng người ngoan ngoãn rời .

      A Đức vừa rời , thân hình cao lớn của Dạ Mị liền vào, dưới ánh trăng, thân ảnh nhắn xinh xắn nhắm mắt giọng ngâm xướng, cánh hoa đào theo gió nhàng bay, bộ dạng như si như mộng này khiến Dạ Mị đột nhiên cảm thấy nàng như tiên tử trời phái xuống.

      “Đường có dài thêm, dù khoảng cách xa xôi thiếp cũng có thể vượt qua, nhớ nụ cười của chàng, thiếp nhịn được rơi lệ, chẳng có ai biết hơn thiếp, tư vị kiên quyết …” Giọng Miên Miên tự nhiên uyển chuyển mà êm tai, người biết chuyện nghe được ca từ thê lương như thế cũng nhịn được nội tâm khẽ run.

      Mà bước chân Dạ Mị hồn nhiên biết lên phía trước, nàng đến tột cùng có câu chuyện như thế nào, vì sao ca từ thê lương như thế, vi sao tác động lòng như thế?!

      Nguyễn Miên Miên hát xong nốt cuối cùng, nàng hít sâu hơi ngoái đầu nhìn về phía Phiêu phi thấy nàng nhắm mắt gục vào bàn đá ngủ rồi, mà dung nhan xinh đẹp của nàng còn vệt nước mắt khô, nàng như vậy khiến Miên Miên thấy vô cùng khó chịu, cũng bởi vì thế Miên Miên khỏi nghi hoặc trong lòng đến tột cùng tình là cái gì?

      “Ngươi là?” Đột ngột, giọng Dạ Mị truyền ra.

      Nguyễn Miên Miên đột nhiên nghe được giọng lại càng hoảng sợ, giây sau, vội ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau nàng cách đó xa có nam nhân tướng mạo tuấn mỹ đứng đó, hoàn mỹ như là tượng điêu khắc của trời cao, mà đôi mắt màu tím thâm thúy kia lại khiến Miên Miên thất thần, trời ạ, đôi mắt đẹp quá a!

      Dạ Mị nhìn thấy khuôn mặt nữ tử này tô son phấn lại có thể tinh khiết như thế, trong nội tâm khỏi cảm khái, thể tưởng được nàng tô son phấn lại dị thường xinh đẹp, mà giờ khắc này nàng chớp động đôi mắt như hắc bảo thạch cẩn thận dò xét , thấy nàng lời nào, Dạ Mị liền mở miệng hỏi lần nữa, “Ngươi vừa mới…”

      “Suỵt!” Miên Miên đợi dứt lời liền vội khôi phục trấn định đem ngón trỏ đặt bên môi ‘suỵt’ tiếng, ngay sau đó rất nhanh đến bên người Dạ Mị “Chúng ta ra ngoài chuyện, đừng làm ồn Phiêu Phiêu.” giây sau, nàng liền cúi đầu rụt vai chạy ra ngoài, Dạ Mị nhìn thấy bộ dáng lén lút của nàng khóe môi bất giác nở nụ cười.

      Nguyễn Miên Miên thẳng đến khi xác định tiếng quấy rầy đến Phiêu phi mới dừng lại, thấy Dạ Mị nhích lại gần mình, nàng nhìn đôi mắt tím của , lộ ra nụ cười giống như thiên sứ hỏi: “Công công ngươi tìm ta có việc sao?”

      “Cái gì?” Nghe vậy, Dạ Mị nhíu mày nhìn nữ hài cười như thiên sứ này, nàng vừa mới gọi là cái gì? Công công?!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :