PHIÊN NGOẠI 1: MỖI NHÀ ĐỀU CÓ NỖI KHỔ RIÊNG!
~o0o~
“Mummy… A Tình lại giận Lôi Ảnh thúc thúc rồi, hai người họ lại biến đâu mất rồi!” tiểu công chúa xinh đẹp híp mắt nhìn Miên Miên vừa ăn đào vừa xem biểu diễn chu môi .
“Hử? Bọn họ lại vậy nữa?” Miên Miên vui vẻ xem biểu diễn, giống như hề chú ý tới bất mãn của tiểu công chúa.
“Mummy a, Linh Nhi chuyện với người mà!” tiểu công chúa bị thái độ Miên Miên làm cho sinh khí.
Miên Miên nhìn tiểu công chúa gần sáu tuổi, sáu năm qua nàng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, phi thường đáng . Miên Miên đưa tay ôm nữ nhi thương của mình vào lòng, cười : “Làm sao rồi? phải hai người đó thường xuyên cãi nhau sao?”
“Nhưng mà mumy đáp ứng Linh Nhi để cho hai người bọn họ thành hôn a, cũng lâu lắm rồi, hai người họ bao giờ mới lấy nhau a?” Linh Nhi ngửa cổ lên nhìn nàng hỏi.
“Ách… vấn đề này còn phải xem hai người bọn họ nữa, hơn nữa, A Vô Tình của ngươi với Lôi thúc thúc cứ bí bí làm người ta biết đâu mà lần, chuyện của hai người họ chắc phải nhờ Dạ Phong thúc thúc ngươi ra tay thôi!” nghĩ đến việc Dạ Phong rời cung hai năm rốt cuộc cũng chịu trở về, nàng rất vui vẻ, tuy tại ở trong nội cung nhưng là trong Thủy Tinh thành muốn gặp cũng có gì khó khăn. Rời hai năm, lại còn mang về nữ tử phi thường đáng , nữ tử này lại chính là đồng học – bạn tốt của nàng nữa chứ, nàng rất mừng cho hai người bọn họ.
Nhớ lại năm đó, nữ tử phi thường đáng đến trước nàng hỏi: “Ngươi là Nguyễn Miên Miên sao?”
“Ngươi là?”
“Ta là Diêu Bối Bối, về sau chúng ta là hảo tỷ muội được ? Ngươi có khó khăn gì cứ với ta, ta nhất định cố hết sức giúp đỡ ngươi!” nàng vỗ ngực nghiêm trang .
“Ách? Vì sao lại đối tốt với ta như vậy?” Miên Miên khó hiểu nhìn nàng hỏi. “A, bởi vì nhờ có ngươi mà ta cuối cùng cũng đứng thứ nhất từ dưới đếm lên a!” nàng vui vẻ cười .
Từ đó trở , trường nàng học xuất đôi hảo tỷ muộn chiếm giữ vị trí thứ nhất và thứ nhì từ dưới đếm lên, bất quá, Miên Miên cũng rất thích Diêu Bối Bối, tuy nàng ta luôn cao điểm hơn nàng chút nhưng là người rất tốt tính, vô cùng nghĩa khí. Chỉ là sau này nhà nàng chuyển lên thành phố nên hai người còn nhiều cơ hội gặp lại nhau nữa, ngờ nàng cũng xuyên đấy!
Chẳng lẽ đầu năm nay xuyên trở thành trào lưu rồi sao?
“Cần Dạ Phong thúc thúc ra tay sao? Thôi , chuyện của bản thân mình thúc ấy còn lo chưa xong kia kìa!” LinhNhi phùng má, bất mãn lầm bầm, đương phiền phức a!
“Dạ Phong thúc thúc còn chưa đến mức đó, chuyện này cũng cấn gấp quá!” Miên Miên sủng nịch vuốt tóc tiểu công chúa cười .
“Vậy ca ca sao chứ? ở trong trường học biết khiến bao nhiêu thiếu nữ khóc thương rồi đây này!” tới đây, tiểu công chúa khỏi bất mãn, tại sao mọi người lại cứ khi dễ nữ hài tử chứ?
Khóe miệng Miên Miên có chút run rẩy, trường học này là do nàng dựa theo tiêu chí của thế kỷ 21 lập nên nhằm tạo cơ hội cho nữ nhi Xà quốc có thể được đến trường học tập. Về phần Tử Tử, nàng còn lời nào để mà, trưởng thành sớm, mới mười tưởi mà già dặn cực kỳ, mỗi lần chuyện cùng nàng lại thấy đau đầu mà!
“Mummy a, người bao giờ mới sinh cho ta muội muội nữa? Ta muốn muội muội a!” LinhNhi bĩu môi, khẩn cầu .
“Làm sao, muốn làm tỷ tỷ sao? Tử Thần, Tử Ước phải đệ đệ của ngươi sao? Đúng rồi… còn có đây a…” Miên Miên lấy tay chỉ bụng mình cười .
“Ai nha, bọn đệ đệ đáng ghét a! Ta thích đệ đệ a, bọn đáng ghét, muội muội tốt nha, vừa đáng vừa thiện lương. Được rồi, cha là Thụy Tuyết quốc 5000 năm mới có công chúa, LinhNhi đành phải hi vọng vào Dạ Phong thúc với Lôi Ảnh thúc thúc thôi… Bọn họ nhất định sinh ra muội muội đáng a!” Cứ nghĩ tới mình có tiểu muội muội, LinhNhi cười đến ngậm miệng lại được.
Miên Miên nghe vậy mà khỏi thở dài, chờ bọn ? Còn biết tới mùa trăng năm nào đây này?!
“Mẹ!” Thân tiểu hài tử tuấn từ phía xa chạy tới, nhìn kỹ lại, hóa ra là Tử Tử, tuy mới chỉ mười tuổi nhưng soái tới mức khiến bao nhiêu nữ hài tử mê luyến. Tử Tử cười cười đến bên cạnh LinhNhi, sờ sờ đôi má phúng phính của nàng, cười : “Muội muội thân ái của ta!”
“Hừ! để ý tới huynh!” LinhNhi hất tay Tử Tử, bất mãn .
“Ai, đại ca cũng có chọc giận muội nha!” Tử Tử khó hiểu .
“Bạn học của ta thích huynh, người ta nhờ ta đưa thư tình cho huynh, huynh nhìn cũng nhìn cái khiến ta mất mặt, aizzz, người thiệt thòi vẫn là muội muội của huynh đây này.” Nghĩ tới bạn học vì nàng hoàn thành nhiệm vụ mà khóc tới thương tâm là nàng lại tức giận mà.
“Ách, hóa ra là vì chuyện này a, được rồi, cùng lắm ngày mai cho nàng lá hồi …” Tử Tử cười đắc chí .
“Aiii ôi!!!” còn chưa kịp hết câu, lỗ tai bị giữ chặt.
“Mẹ, người làm gì thế, đau quá a!” Tử Tử vội hét lên.
Miên Miên thấy nhăn nhó, vội vàng buông tay ra : “Ngươi có thể đừng lêu lổng ở trường nữa được hả? Ngày mai cha ngươi trở về rồi, muốn cha ngươi đánh ngươi trận nữa mới chừa hả?” Nàng đe dọa .
“ muốn a, mẹ, người tàn nhẫn như vậy a, ta vẫn còn là tiểu hài tử a!” hoài nghi mình phải là con đẻ của cha , bằng sao mẹ muốn cha đánh , cha liền hai lời đánh trận nên thân, mỗi lần đều khiến đau quá a!
“Lần sau còn nghe lời nữa ta liền bắt ngươi ở nhà tự phạt!” Miên Miên nhíu mày .
Tử Tử vừa nghe vậy, vội vàng xin tha: “Biết rồi, mẹ, người đừng nóng giận, nóng giận tốt cho đệ đệ a!” cười đùa , đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội hỏi: “Đúng rồi mẹ, ta vừa mới thấy A Tình khóc ở hậu hoa viên a!”
“Cái gì?” Miên Miên vừa nghe thấy A Tình khóc, vội vàng buông LinhNhi, nhìn Tử Tử hỏi: “Ngươi A Tình khóc?”
“Đúng vậy a, xem ra rất thương tâm a!” Tử Tử chống cằm : “Aizzz, đúng là tình khiến người ta đau khổ mà!”
“Xem ra ta thể quản rồi. Tử Tử, dẫn muội muội người về phòng, đợi tí nữa hai đệ đệ tỉnh lại, nhớ nhắc người hầu cho đệ đệ ngươi ăn cháo, nhớ chưa?” Nàng dặn dò.
“ biết!” Tử Tử rồi liền dắt tay LinhNhi rời , vừa vừa cảm thán: “Lôi Ảnh thúc thúc làm ăn là… aizzz…”
Theo lời chỉ dẫn của Tử Tử, Miên Miên rất nhanh tìm thấy A Tình, thấy cả người nàng co lại, bả vai ngừng run lên, hiển nhiên vẫn còn khóc.
Miên Miên thấy vậy, giọng gọi: “A Tình!”
Vô Tình vừa nghe thấy tiếng nàng, thân thể hơi rung lên, vội vàng lau nước mắt rồi nhanh chóng quay đầu nở nụ cười gọi: “Tỷ tỷ!”. Gió thổi qua, cả biển hoa cùng làn váy của Vô Tình phiêu động trong gió khiến cho nàng thoạt nhìn giống hệt hiệp nữ xinh đẹp, động lòng người, kỳ thực, Vô Tình vốn rất xinh đẹp, chỉ là mặt nàng có vết sẹo mà thôi, nàng biết Lôi Ảnh cũng mấy để tâm tới điều này, nếu cũng nổi giận lúc nàng tuyên bố muốn gả Vô Tình cho người khác. Vì Vô Tình trước sau luôn đối xử rất tốt với nàng nên nàng cũng cố hết sức tìm kiếm biện pháp làm mờ vết sẹo kia , rốt cuộc trời xanh phụ lòng người, để cho nàng tìm được thần y, dùng hết thời gian nửa năm mới có thể làm vết sẹo kia biến mất.
Chỉ là, tình cảm của hai người này thong thả đến độ khiến người khác phải gấp gáp thay, là gấp chết nàng mà, nhưng Vô Tình trước sau chỉ , chuyện tình cảm thể gấp gáp. Nhìn từng ngày trôi qua, con của nàng ngày nhiều hơn, vậy mà hai người bọn họ hoàn toàn có động tĩnh gì, phải biết rằng trời cao buông tha bất cứ người nào, nữ nhân lớn tuổi cũng dễ sinh con dưỡng cái, đến tột cùng là tên Lôi Ảnh này nghĩ cái gì a?
“Tỷ tỷ!” Vô Tình lần nữa nở nụ cười, ràng là chứng minh cho Miên Miên thấy nàng vẫn rất ổn.
Nhìn thấy Vô Tình làm bộ kiên cường, Miên Miên khỏi thở dài, ở đây, ngoại trừ bọn Dạ Mị ra cũng chỉ có Vô Tình là lòng đối xử với nàng. Mấy năm gần đây nàng ấy tận tâm tận lực vì nàng, từ lúc Dạ Phong trở về nàng mới phát điều, ánh mắt Vô Tình nhìn Lôi Ảnh có gì đó đúng lắm, hóa ra nàng có người mến rồi, hơn nữa… người này so với Dạ Phong còn muốn lãnh hơn cả. Ách…
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Có phải có việc gì hay ?” Vô Tình thấy Miên Miên thở dài liền vội vàng dò hỏi, từ lần đầu tiên nàng gọi ‘tỷ tỷ’, Miên Miên cho phép nàng gọi mình là ‘Nương nương’ nữa rồi, tỷ tỷ xưng hô như vậy quá khách khí, mà tỷ ấy cũng chưa bao giờ coi nàng là người hầu cả, dứt khoát ép nàng gọi ‘tỷ tỷ’.
Miên Miên mỉm cười nhìn nàng : “Như thế nào, phải có chuyện gì ta mới có thể đến thăm muội sao?”
“ có… Đúng rồi, muội còn chưa xem Bảo Bảo nữa, chắc là cũng sắp tỉnh tồi!”
rồi muốn chuồn nhưng lại bị Miên Miên vạch trần : “ cần , Tử Tử chiếu cố bọn chúng rồi, muội đừng lo lắng!” rồi kéo tay nàng tới ghế đá gần đó, ấn nàng ngồi xuống.
“Tỷ tỷ…” Vô Tình chứng kiến bộ dáng nghiêm túc của Miên Miên, có chút luống cuống tay chân.
“Có phải lại cãi nhau với Lôi Ảnh rồi hay ?” Miên Miên toạc ra.
“ có… mới có!” Vô Tình vừa nghe nàng nhắc tới Lôi Ảnh, vội vàng chối biến.
“Vậy sao? Muội đúng , ta đây hỏi !” rồi muốn đứng dậy tìm Lôi Ảnh. Vô Tình bị hành động của nàng làm cho kinh hãi, vội vàng kéo tay nàng lại, nước mắt rất nhanh chảy xuống.
Miên Miên thấy vậy, vội vàng kéo nàng ngồi xuống, trấn an : “Làm sao vậy? Có phải khi dễ muội đúng ? Hay mực chịu kết hôn với muội?” Nàng đương nhiên biết lí do khiến Lôi Ảnh kiên trì như vậy, trừ khi Dạ Phong hết hôn trước, nếu kết hôn, ý niệm này theo nhiều năm, cho dù nàng muốn giúp cũng thể lên tiếng, là làm khó người ta mà.
“ đối với ta rất tốt, chỉ là… chỉ là mấy ngày trước bọn có ra ngoại ô chơi, vì muốn quấy rầy Vương gia với Bối Bối nương nên mình rời , nào ngờ giữa đường thấy nương bị rơi xuống nước, quên mình cứu nương kia, ai ngờ…
“Ai ngờ cái gì?” Miên Miên vội vàng hỏi.
“Ai ngờ nương kia chỉ là tắm rửa, qua lúc nàng vừa lặn xuống nước, lại nghĩ nàng bị rơi xuống nên mới cứu, ai ngờ… nương kia mảnh vải che thân cũng có… Lại Lôi Ảnh nhìn thấy thân thể nàng rồi, nàng nhất định phải gả cho nên… nên theo tới phủ đệ rồi…” Vô Tình nghẹn ngào , đoạn tình này vốn dễ dàng gì, tại sao tới bây giờ rồi mà lại chen thêm người nữa a?
“A? Cái này biết xấu hổ, Dạ Phong mặc kệ nàng ta sao?” Miên Miên có chút tức giận, biết Vô Tình thích Lôi Ảnh, chẳng lẽ muốn chia rẽ hai người sao?
“Vương gia có , thế nhưng nương kia mực là Lôi Ảnh nhìn hết thân thể nàng ta rồi, còn … còn Lôi Ảnh chạm vào nàng ta, cho nên… Vương gia cũng thể làm gì hơn, đành để cho Lôi Ảnh tự mình giải quyết. Bối Bối nương thấy tình nghiêm trọng nên mới để cho nương kia hồi phủ cùng. Bối Bối nương còn giúp ta giải quyết chuyện này, nhưng là… nghĩ tới nương kia cũng quá lợi hại, cả ngày bám lấy Lôi Ảnh, ngay cả lúc ngủ… cũng buông tha…” tới đây, giọng Vô Tình có chút khác thường.
“Cái gì? Còn có nữ nhân biết liêm sỉ như vậy?” Miên Miên nhìn thấy biểu tình đau khổ của Vô Tình, trấn an : “Muội yên tâm, tỷ tỷ để người khác khi dễ muội!” Mắt thấy Vô Tình chịu ủy khuất, Miên Miên khỏi thở dài, ngày thường thấy nàng uy vũ hơn người, võ công lợi hại, làm việc nhanh nhẹn, nghĩ tới đụng tới chuyện tình cảm lại biết nên làm thế nào cho vẹn toàn.
“Tỷ tỷ… có khi nào Lôi Ảnh lấy nàng ta ?” Vô Tình lo lắng nhìn Miên Miên. “Tại sao lại hỏi vậy?” Miên Miên nghi hoặc hỏi lại.
“Bởi vì… Lôi Ảnh làm người rất có trách nhiệm, có khi nào… phụ trách với nương kia ?” Vô Tình nhíu mày .
Miên Miên nghe vậy cũng chỉ có thể thở dài, kỳ tính cách của Vô Tình có thể là rất sảng khoái, dựa theo quan niệm của nàng, việc Vô Tình cướp Lôi Ảnh về cũng phải chuyện thể xảy ra, chỉ là… người khắc người, Vô Tình vừa gặp được Lôi Ảnh là lại trở thành tiểu hài tử mềm yếu. Aizzz, tình khiến người ta thay đổi khó lường mà…
“Tỷ tỷ…” Vô Tình thấy Miên Miên lên tiếng, khẽ thở dài.
Miên Miên nghe thấy Vô Tình gọi mình, ngẩng đầu nhìn nàng cười : “, tới chỗ bọn xem chút, ta ngược lại muốn nhìn xem đó rốt cuộc là dạng nữ nhân gì!” Miên Miên giảo hoạt cười, đứng dậy trước, lần này nàng nhất định phải biến cuộc hôn nhân này thành mới được, tuyệt đối thể trì hoãn. Ân, thuận tiện cũng nên dọn dẹp chuyện của Dạ Phong luôn!