1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 149. Ba ngày cuối cùng!

      ---------Khách điếm bình dân---------

      Tất cả các quán rượu trong Thủy tinh thành đều là mục tiêu theo dõi của Dạ Phong nên đoàn người thể tùy tiện tiến vào nghỉ ngơi được. Tại căn nhà hẻo lánh ở phía Bắc Thủy tinh thành có đôi lão nhân sinh sống, bọn họ trước đây có nhận ơn của Dạ Mị nên lúc này đây tự nhiên toàn tâm toàn ý trợ giúp , dù sao quân vương tại cũng khiến cho dân chúng ngày càng phẫn nộ, bọn họ biết chính mình cũng thể sống lâu nên chỉ có hy vọng là trước khi chết có thể thấy được Thụy Tuyết quốc quốc thái dân an như trước.

      Trong căn phòng tập trung rất nhiều người, bọn họ chính là theo Thương tới đây, bất quá bọn là người trong giang hồ nên cũng muốn liên quan tới triều đình nhưng cũng hứa hẹn, chỉ Thương muốn bọn họ nhất định ra tay tương trợ!

      Kỳ người trong võ lâm vốn rất nghĩa khí, chứng kiến người dân vô tội cùng Thụy Tuyết quốc ngày càng xuống, suy kiệt dần tự nhiên thể nào bỏ mặc được, hơn nữa, bọn vẫn thấy Dạ Mị là quân vương tốt.

      “Bệ hạ, ngài nhất định phải thành công a!” toàn bộ trung thần quì dưới đất nhìn Dạ Mị chân thành , những ngày tháng này bọn họ đều sống trong sợ hãi, nhìn thân nhân của mình cùng những người khác bị giết mà cách nào thay đổi được, loại tâm tình này so với chính mình bị giết còn đau khổ hơn.

      “Các ngươi yên tâm , vì dân chúng, ta cố hết sức có thể!” Dạ Mị khôi phục lại hình dáng ban đầu kiên định .

      “Chúng ta khi nào bắt đầu hành động ạ?” đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm.

      “Mọi người cứ đứng lên trước !” Dạ Mị nhìn về phía các vị đại thần .

      Đám đại thần nghe vậy toàn bộ đứng dậy ngồi xuống cạnh bàn , từ lúc tìm được Dạ Mị tới nay những đại thần này làm việc rất kín kẽ, bọn họ tự nguyện thần phục Dạ Mị. Từ khi Dạ Mị lên làm Xà vương tới nay đều làm mọi chuyện rất tốt, tham quan cũng giảm dần, là bệ hạ được dân chúng kính cho nên cho dù là chết thần tử trung thành như bọn họ cũng nguyện ý trợ giúp để Thụy Tuyết quốc nhanh chóng trở lại như trước kia!

      Dạ Mị trầm tư lúc rồi : “Đợi ba ngày nữa , ba ngày nữa chúng ta liền xuất phát!” những ngày này Dạ Mị vẫn luôn nhận được tin tức từ Miên Miên, nàng vẫn dặn nên nóng vội, chuyện Dạ Phong dần khôi phục lại tử nhãn khiến vui mừng nhưng là muốn chờ nữa rồi, theo tin tức thăm dò được Dạ Phong lại bắt đầu tàn sát dân chúng vô tội, trong thư Miên Miên tới chuyện này chứng tỏ nàng cũng biết, nếu biết chắc chắn nàng đứng ngoài quan sát rồi. Xem ra chừng nào còn chưa xuất Dạ Phong nhất định từ bỏ.

      “Tại sao lại phải chờ ba ngày nữa?” đại thần khó hiểu hỏi, từ lúc quyết định theo Dạ Mị, còn màng tới sống chết của bản thân rồi, mỗi ngày bây giờ đối với bọn họ chính là loại dày vò a!

      “Chúng ta còn thiếu vài thứ, ba ngày này ta cố gắng thu thập mọi thứ xong xuôi, còn nữa, lần này chỉ có thể thành công thể thấy bại nên chúng ta nhất định phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ!” Dạ Mị chậm rãi giải thích.

      “Bệ hạ rất đúng, thực lực của Dạ Phong quá cường đại, lại nhập ma, chúng ta nhất định phải có đối sách chu toàn mới có thể xuất quân được, nếu hấp tấp hành động mà chọc giận hậu quả khôn lường!” đại thần khác gật đầu tán thành .

      Đối với những lời của đại thần này, Dạ Mị khẽ gật đầu đồng ý.

      “Lão cha, đến tột cùng là tới bao giờ ta mới có thể gặp lại mẹ? Ta nhớ mẹ…” Tử Tử nhìn Dạ Mị cau mày hỏi, rất lâu rồi gặp mẹ a, nhớ mà! biết nữ nhân của ở trong cung thế nào rồi?

      “Kiên nhẫn chờ thêm ba ngày nữa thôi rồi phụ thân đưa ngươi gặp mẫu thân, được ?” Dạ Mị vuốt tóc Tử Tử sủng nịch .

      Đúng lúc này trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cười khúc khích của tiểu hài nhi, biết có phải là do nghe Dạ Mị sắp được gặp Miên Miên mà tiểu công chúa trong lòng Vô Tình đột nhiên cười vui vẻ. màn này khiến những người có mặt có chút sửng sốt, Vô Tình cúi đầu nhìn tiểu công chúa từ lúc sinh ra chỉ biết cười mà khỏi lo lắng, nội cung lòng người hiểm ác, tiểu công chúa vô tư thế này liệu có thể sống sót được ?

      “Được rồi, mọi người cũng nên trở về rồi, đừng để cho hoài nghi, đợi thời cơ chín muồi ta cho người thông báo cho các vị!” Dạ Mị nhìn những đại thần .

      “Vâng!” những đại thần nghe vậy lập tức đứng dậy hành lễ rồi ra.

      Đợi mọi người hết rồi, Dạ Mị lần nữa ngồi xuống : “Thương, chuyện này quan hệ tới ngươi, ba ngày sau có thể nhờ ngươi mang theo tiểu công chúa tránh ? Đây là chuyện gia đình ta, có lẽ chúng ta nên tự mình giải quyết hơn!” Dạ Mị nghiêm túc nhìn Thương .

      Thương nghe vậy chỉ cười lạnh : “Ngươi tự tin quá rồi, chuyện gia đình ngươi ta có hứng thú nhưng là trong nội cung có người khiến ta lo lắng, cho nên ta nhất định phải !”

      “Sư phụ…” Tử Tử nhìn Thương rồi lại nhìn qua Dạ Mị, giây sau vỗ vỗ cái trán của mình, mẹ à, ngươi như thế nào lại khắp nơi hái hoa đào rồi?

      "Thương..." Dạ Mị nhìn Thương biết nên gì, biết lần này vào cung thập phần nguy hiểm, sống hay chết của bản thân mình cùng mọi người cũng thể nào bảo đảm được.

      “Được rồi, đừng mấy chuyện này, ngươi tốt hơn là tập trung suy nghĩ cách đối phó với đệ đệ của ngươi !” Thương rồi nắm tay Tử Tử : “, hôm nay phụ dạy ngươi chiêu thức mới!”

      “A, được!” Tử Tử nghe vậy lập tức hào hứng theo Thương về phía hậu viện.

      "Bệ hạ..." Vô Tình ôm tiểu công chúa giọng gọi.

      "Có chuyện gì sao?" Dạ Mị nhìn Vô Tình hỏi.

      “Bệ hạ, có chuyện này ta nghĩ là nên cho người biết!”Ngày hôm qua lúc tới quán rượu tìm Lô Vượng nàng phát ra Tư nhi được Miên Miên phái người đón , nàng đoán chắc rằng Miên Miên cuối cùng cũng bắt đầu kế hoạch trả thù Ngải Vân rồi, nàng nhất định phải cho Dạ Mị biết tình.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 150. Đại kết cục – Bí thứ nhất

      ----------Hôm sau----------

      "Ta thích ngươi, ta chán ghét ngươi!" thanh này phải của ai khác mà chính là Tư nhi, nàng giận dữ nhìn Ngải Vân nịnh nọt trước mặt lớn tiếng .

      "Con…con chán ghét ta?" Ngải Vân vì câu này của Tư nhi mà suy sụp ngã ngồi đất, vì cái gì chứ, nàng làm sai chuyện gì sao? Vì sao Tư nhi lại chán ghét nàng đến vậy?

      “Đúng vậy, ta chán ghét ngươi, ngươi tối qua làm gì mà cứ ôm lấy ta ngủ, ta vất vả mới có thể gặp lại mẫu thân, ngươi theo chúng ta ngủ lo mà ngủ , ôm lấy ta làm gì chứ, đáng ghét!” đối với việc ba người tối qua ngủ chung giường, Ngải Vân cứ ôm chặt lấy mình ngủ khiến nàng gần được Miên Miên hiển nhiên là có chút bất mãn.

      "Ta... Ta là mẹ ruột của ngươi a!" Ngải Vân vội vàng .

      “Ngươi mới phải mẹ ta, ta nhìn sơ cũng thấy ngươi là người xấu rồi, bất quá ta cũng muốn so đo với ngươi, mẫu thân ta làm người phải độ lượng, hơn nữa ta cũng biết con ngươi Thiên quốc nên chuyện tối ta bỏ qua, thỉnh ngươi về sau đừng coi ta như con ngươi, được ?” Tư nhi vẻ hiểu chuyện , tuy còn nhưng suy nghĩ lại hề ngây thơ chút nào.

      "Tư nhi..." Ngải Vân nhìn nữ nhi của mình trở thành người xa lạ mà khỏi đau đớn.

      “Tư nhi được vô lễ!” Miên Miên vừa tản bộ về chứng kiến Ngải Vân ngồi đất, ánh mắt mờ mịt hiển nhiên là do bị đả kích quá lớn.

      “Mẫu thân, người đâu vậy?” Tư nhi nhìn thấy Miên Miên liền cười vui vẻ, thân hình xinh vội chạy tới cạnh nàng.
      Miên Miên ôm lấy nàng có chút vui hỏi: “Tư nhi vừa nãy gì?”

      " có... có gì!" Tư nhi le lưỡi bộ dáng hài hước .

      nữ này, ngươi rốt cuộc là muốn giở trò gì hả? Ngươi làm gì tiểu công chúa?” Linh Chi rốt cuộc cũng nhịn được lên tiếng xen vào. Từ hôm qua nhìn thấy tiểu hài tử giống tiểu công chúa như hệt này, Nương nương liền thay đổi, chút quyết đoán cũng còn nữa rồi.

      “Ta làm gì cả, nàng ta là tự làm tự chịu thôi!” Miên Miên ôm Tư nhi tới chiếc bàn gần đó đặt nàng ngồi xuống rồi quay lại nhìn Ngải Vân : “Ngươi nhìn rồi chứ, nàng gọi ta là mẫu thân chứ phải gọi ngươi!”

      Ngải Vân vội ngước nhìn nàng, đáy mắt lên tia đau đớn cùng bất đắc dĩ.

      “Linh Chi, ngươi mang Tư nhi ra ngoài chơi chút , ta có chuyện muốn với Nương nương của ngươi, chắc hẳn Xà hậu cũng muốn biết chuyện gì xảy ra rồi!” Miên Miên quay đầu .

      “Ngươi ra lệnh cho ta?” Linh Chi lầm bầm .

      “Đưa Tư nhi ra ngoài !” Ngải Vân đưa mắt về phía Linh Chi kiên định , các nàng đợi ngày này lâu lắm rồi, việc của Tư nhi khiến nàng ta suy nghĩ đến nhức não, đau đến thở nổi rồi.

      Linh Chi nghe vậy có chút sửng sốt nhưng vẫn tuân lệnh mang theo Tư nhi ra ngoài, tuy rất tình nguyện nhưng là Nương nương muốn vậy nàng ta cũng thể nào làm khác được.

      “Như thế nào, nữ nhi của ta khiến cho ngươi hoài niệm sao?” Miên Miên nhìn trong phòng chỉ còn lại hai người liền nhìn về phía Ngải Vân hỏi.

      “Nàng là Tư nhi, đúng ? Nàng là nữ nhi của ta có đúng ?” Ngải Vân mong chờ nhìn Miên Miên, nàng ta muốn biết đáp án, nàng ta sắp bị bức điên rồi.

      “Lúc trước chính là ngươi tự tay giết chết nàng, ngươi chẳng lẽ lại mau quên như vậy? Hơn nữa, chẳng phải chính ngươi tự tay ôm nàng hạ táng sao? tại ngươi nữ nhi ta là con của ngươi phải là buồn cười lắm sao?” Miên Miên nhìn bộ dáng khẩn trương của Ngải Vân khỏi trào phúng .

      “Nhưng mà… ta khẳng định đứa bé đó chính là Tư nhi của ta, ta khó nhọc sinh ra nàng, chăm sóc nàng đâu phải ngày ngày hai, ta sao có thể nhận ra nàng chứ?” Ngải Vân có chút khó chịu , đúng vậy, đây chắc chắn chính là Tư nhi của nàng, nhưng mà… chuyện lúc trước nên giải thích thế nào đây? Nàng ta đích xác cố tình giết chết Tư nhi, còn tự tay mình hạ táng nàng, hôm nay mọi chuyện như thế nào lại thành như vậy được?

      "Làm sao vậy? nghĩ tới ngày ngươi giết chết nàng sao?” Miên Miên nhìn Ngải Vân khổ sở mà khỏi mỉa mai, Ngải Vân nha Ngải Vân, thể tưởng được kẻ máu lạnh như ngươi cũng có ngày vì người nào đó mà lung lay, xem ra vương bài này của nàng có hiệu quả rồi!

      “Van cầu ngươi cho ta biết được , rốt cuộc chuyện gì xảy ra với nàng?” Ngải Vân bò vội đến ôm lấy chân Miên Miên sốt ruột hỏi, dựa vào trực giác của người mẹ, nàng ta tin chắc Tư nhi là con ruột của mình, thế nhưng mà ai có thể cho nàng ta lời giải thích về chuyện Tư nhi còn sống và nhận ra nàng ta đâu này?

      Miên Miên đưa mắt nhìn xuống nàng ta hỏi: “Nếu như cho ngươi cơ hội, ngươi có chọn giết nàng lần nữa?”

      !” Ngải Vân cần suy nghĩ dứt khoát trả lời, đúng vậy, nếu ông trời cho nàng cơ hội lần nữa, nàng nhất định mù quáng như vậy, mất Tư nhi rồi nàng mới nhận Tư nhi quan trọng biết bao, dù sao cũng là máu thịt nàng mang nặng đẻ đau sinh ra!

      Miên Miên nghe vậy hạ người ngồi xuống nhìn Ngải Vân cười cười rồi ghé sát tai nàng ta : “Ngươi đúng, nàng đúng là con ruột của ngươi, Tư nhi!”

      “Cái gì?” tuy đoán được đáp án nhưng chính tai nghe được vẫn khiến cho Ngải Vân kinh hãi, đôi mắt mở lớn nhìn Miên Miên vẻ thể tin được.

      “Sau khi ta bắt gặp ngươi cùng Vạn Toàn có gian tình, Vô Tình với ta rằng ngươi nhất định giết người diệt khẩu nhưng là ta tin, dù sao nàng cũng là cốt nhục của ngươi, ngươi dù căm ghét ta đến mấy cũng thể hại tới con của mình được. Thế nhưng ta sai, ngươi quả nhiên vì danh lợi của bản thân mà bất chấp cả việc hi sinh con mình, nếu phải ta cùng với Vô Tình kịp thời cứu thoát đứa bé kia nàng xuống địa ngục rồi!” Miên Miên nhìn Ngải Vân lạnh giọng , Ngải Vân là quá độc ác rồi.

      "Làm sao có thể, làm sao có thể... Lúc trước nàng ràng chết rồi mà?" Ngải Vân nhảy dựng lên, nàng ta muốn biết tất cả mọi chuyện.

      “Đúng vậy, lúc Vô Tình tới nàng thực tắt thở rồi nhưng chẳng qua là tình trạng chết lâm sàng mà thôi, Vô Tình hô hấp nhân tạo cứu sống nàng. Đứa bé ngươi ôm hạ táng chẳng qua là thế thân chúng ta tìm được thôi, tuy Tư nhi chết nhưng tại nàng còn nhận ra ngươi nữa rồi!” Miên Miên nhấn mạnh .

      "Vì cái gì? Ngươi làm gì Tư nhi? Tại sao nàng lại nhận ra ta?” Ngải Vân nắm lấy tay Miên Miên kích động hét lên.

      “Mặc kệ ta làm gì cũng thể độc ác bằng ngươi được, đúng sao?” Miên Miên cười lạnh .

      Ngải Vân kinh hãi nhìn nàng rồi cay đắng cười : “Ngươi từ khi nào lại trở nên có tâm cơ như vậy? Từ khi nào biết uy hiếp người khác rồi?”

      “Ở chung với ngươi lâu như vậy học được bảy tám phần thủ đoạn của ngươi ta khiến ngươi thất vọng rồi!” Miên Miên châm chọc , phải biết rằng so với ngoan độc của Ngải Vân nàng vẫn còn rất nhân từ!

      “Ngươi muốn như thế nào? Ngươi muốn dùng Tư nhi ép ta làm gì?” Ngải Vân nhìn Miên Miên lạnh giọng hỏi.

      "Làm cái gì? Ngươi rất nhanh hiểu thôi!" khóe miệng Miên Miên giương lên nụ cười lạnh rồi rất nhanh ngồi xuống đất, lớn tiếng kêu lên: “A…đau…”

      Trong lúc Ngải Vân còn chưa hiểu dụng ý của Miên Miên Tư nhi ở bên ngoài nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy Miên Miên ngồi dưới đất, vẻ mặt đầy thống khổ khóc lớn: “Mẫu thân, người làm sao vậy? Làm sao vậy? Ô ô…”

      " có... có việc gì!" Miên Miên nhíu mày trấn an Tư nhi.

      Tư nhi đột nhiên quay đầu nhìn Ngải Vân rồi lớn tiếng kêu lên: “Ngươi xấu nữ nhân này làm gì mẫu thân ta? Ngươi đại phôi đản, đại phôi đản…” bàn tay ngừng đánh lên người Ngải Vân, mà Ngải Vân lúc này tự chủ được rơi nước mắt nhìn nữ nhi của mình, tại sao có thể như vậy được, tại sao?

      “Tư nhi… được như vậy, Xà hậu phải cố ý đẩy ngã mẫu thân đâu…” Miên Miên vội kéo Tư nhi ra , mà tay kia của nàng ôm lấy chân, bộ dáng đau đớn thôi. Tư nhi nhìn nàng mà khỏi đau lòng, điều duy nhất nàng có thể làm là lớn tiếng mắng Ngải Vân rồi thân ảnh nhắn vội dìu Miên Miên tới giường.

      Ngải Vân ngây ngốc nhìn theo biết nên gì hay làm gì lúc này mới đúng. Miên Miên nhìn bộ dáng bi thương của Ngải Vân khỏi nghĩ thầm: Ngải Vân, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm, những điều này đều là ta học từ ngươi đấy, ta biết Dạ Mị còn đợi được nữa rồi mà thời gian của ta cũng còn nữa. Nếu ngươi còn sống ta thể nào yên tâm rời được, cho nên ta nhất định phải tiễn ngươi trước.

      "Tư nhi... Tư nhi..." Khi Tư nhi dìu Miên Miên tới được giường, Ngải Vân giống như là người điên lao đến nắm chặt cánh tay của nàng kêu lên: “Tư nhi, ta mới là mẹ ruột của con, nữ nhân này phải, nàng ta lừa con đó, có phải con bị nàng ta hạ độc nên mới nhận ra mẹ?” Ngải Vân khóc rống lên như thể muốn dùng tiếng khóc để thức tỉnh Tư nhi.

      Tư nhi ngây ngốc nhìn Ngải Vân như người xa lạ, im lặng gì.

      "Nương nương... Nương nương..." Linh Chi từ bên ngoài chạy lại lớn tiếng : “Nương nương, tốt rồi, Dạ Mị đem người xông vào cung, vào đến Tôn Loan điện rồi!”

      Miên Miên giật mình kinh hãi, làm sao có thể chứ, Dạ Mị sao có thể nhanh như vậy vào cung rồi? Miên Miên vội vàng xuống giường chạy . Ngải Vân thấy nàng bỏ khỏi cười lớn, “Tư nhi, con nhìn xem, nữ nhân kia căn bản bị thương, nàng gạt con đó!” Nàng ta gấp, cuối cùng nàng ta cũng có cơ hội để Tư nhi nhìn rồi.

      "Mẫu thân..." Tư nhi căn bản nghe được lời Ngải Vân, nàng sốt ruột chạy theo Miên Miên kêu lớn. Ngải Vân thấy vậy vội vàng đứng dậy lớn tiếng gọi theo: “Tư nhi, con đâu vậy?”

      "Nương nương... Nương nương..." Linh Chi thấy Ngải Vân chạy cũng vội vàng đuổi theo.

      Như thế nào có thể như vậy được, chẳng phải dặn bọn họ được nóng vội rồi sao? Dạ Mị sao có thể tùy hứng như vậy được? Miên Miên đường chạy tới Tôn Loan điện ngừng lo lắng, nàng căn bản chỉ chạy hề nghĩ tới kết quả mọi chuyện.

      -----------Tôn Loan điện-----------

      Miên Miên từ đằng xa trông thấy tầng tầng lớp lớp thị vệ bao vây bên ngoài Tôn Loan điện, xem ra Dạ Mị nhất định là ở bên trong rồi, Dạ Phong nhất định bỏ qua cơ hội tốt như vậy, bọn họ sao có thể manh động như vậy này?
      “Mẫu thân…” Tư nhi từ xa cũng chạy tới.

      Miên Miên thấy nàng có chút sửng sốt nhưng cũng rất nhanh chóng ôm nàng vào lòng, thị vệ bên ngoài thấy Miên Miên cũng dám ngăn trở nên hai người thuận lợi tiến vào đại điện, nhưng thân ảnh quen thuộc xuất trước mắt nàng.

      “Mẹ…” Tử Tử mắt sáng rỡ kêu lên, ánh mắt dừng lại người Tư nhi có chút ngây ngẩn, chẳng lẽ lại đúng như lời A Tình , nàng còn sống sao?

      “Tử Tử!” Miên Miên vội tới cạnh rồi buông Tư nhi xuống, sủng nịch vuốt tóc .

      “Tỷ tỷ…” Vô Tình nhìn Miên Miên muốn rất nhiều điều nhưng lại biết nên bắt đầu từ đâu, tiểu công chúa trong lòng nàng bật cười khanh khách giống như cũng cảm nhận được Miên Miên ở gần. Miên Miên nhìn tiểu công chúa trong lòng thập phần vui mừng cùng hạnh phúc.

      Miên Miên hôn lên má tiểu công chúa, chia cách rất lâu rồi, Miên Miên rất nhớ mọi người. Nàng đưa mắt nhìn Dạ Mị cùng Thương gần đó, trách cứ : “Hai người các ngươi tại sao lại hồ đồ như vậy, phải với hai người chờ rồi sao?”

      “Vô Tình cho ta hay chuyện của Tư nhi, ta lo lắng cho nàng nên hành động sớm.” Dạ Mị nhìn Miên Miên, lâu rồi hai người gặp, muốn ôm nàng vào lòng, thế nhưng cũng biết, tại phải lúc thích hợp cho những chuyện như vậy.

      “Đừng lo lắng, chúng ta phải vẫn rất hoàn hảo đó sao?” Thương nhìn nàng mỉm cười , dáng vẻ tươi cười này của khiến Miên Miên cảm thấy án náy vô cùng.

      “Tốt lắm, các ngươi rốt cuộc đến rồi!” Dạ Phong ngồi ghế cao cất tiếng cười .

      Miên Miên ngước nhìn Dạ Phong cao, đứng bên cạnh lúc này là Lôi Ảnh, hai bên đại điện là hai hàng thị vệ thân thủ hề thua kém Lôi Ảnh. Xem ra là bọn họ bị bao vây rồi.

      “Ta rất cao hứng vì ngươi đến, tất cả ân oán của chúng ta hôm nay đều mang ra giải quyết lần , ta chờ đợi ngày này rất lâu rồi!” Dạ Phong nhìn xuống Dạ Mị đại điện, đáy mắt lên tia quang mang. Dạ Phong như vậy lại khiến cho Miên Miên vô cùng lo lắng, nàng biết Dạ Phong trở nên như ngày hôm nay tất cả đều vì chữ hận, mà mấu chốt của mọi chuyện lại chính là Dạ Mị. Hôm nay Dạ Mị lại xuất trước mặt như vậy chỉ sợ tâm ma trong lòng khó cách nào khống chế được.

      “Dạ Phong, ta biết là ta khiến ngươi chịu nhiều uất ức nhưng là… ngươi cũng nên mang hết những oán hận đó đổ lên đầu dân chúng vô tội như vậy!” Dạ Mị nhìn đệ đệ duy nhất từ lớn lên cạnh mình mà khỏi cảm khái.
      “Ha ha ha… chê cười rồi! Những việc ta muốn làm lại còn cần ngươi chỉ dạy sao?” Dạ Phong khinh thường cười lớn .

      “Mặc kệ ngươi oán hận ta thế nào, ta chỉ hi vọng ngươi đừng tổn hại đến những người vô tội, Tuyết vương gia được dân chúng mến trước kia nên trở thành người cuồng sát như vậy!” Dạ Mị cố gắng khuyên bảo Dạ Phong, hi vọng đệ đệ duy nhất của mình tiếp tục sai lầm nữa.

      Dạ Phong nghe vậy khỏi cười lạnh, khinh bỉ : “Như ngươi người khiến dân chúng mến là Tuyết vương gia, ta tại là Thụy Tuyết xà vương, ngươi cần phải so sánh nữa!”

      "Thế nhưng..."

      có thế nhưng, ta cho ngươi biết, tất cả những sai lầm trong quá khứ là thể bào bù đắp được, ngươi hiểu ?” rồi đưa mắt nhìn qua thị vệ gần đó : “Dẫn bà ta tới đây!”

      “Vâng!” thị vệ kia nhận lệnh vội vàng rời từ cửa bên cạnh, đám người Dạ Mị có chút khó hiểu, là muốn dẫn ai tới?
      Khi tên thị vệ kia quay lại cùng với người nữa, mọi người lại được phen kinh ngạc, đây chẳng phải là Thái hậu sao?

      "Mẫu hậu..." Dạ Mị nhìn thấy Thái hậu kìm được lên tiếng gọi.

      Thái hậu thấy có người gọi mình liền ngước mắt nhìn, khắc khi nhìn thấy Dạ Mị, nước mắt bà kìm được rơi xuống. Tên thị vệ kia sau khi dẫn người tới liền buông tay hành lễ với Dạ Phong rồi quay trở về vị trí cũ. Thái hậu bởi vì mệt nhọc trong thời gian dài cộng thêm ăn đủ no vô lực ngồi đại điện, “Thực xin lỗi… Mẫu hậu xin lỗi hai ngươi…”

      Dạ Mị thấy vậy lập tức tới, những tên thị vệ thấy vậy lập tức tiến đến ngăn cản, Miên Miên vội vàng nắm lấy tay áo Dạ Mị kéo lại, nàng muốn hành động thiếu suy nghĩ.

      “Ngươi vì sao có thể đối xử với người như vậy được?” Dạ Mị nhìn Dạ Phong lớn tiếng hỏi, đáy mắt xuất vài tia nộ khí.

      "Như thế nào? Ngươi lo lắng cho bà ta? Chẳng lẽ ngươi quên là chính bà ta giết chết mẫu thân của ngươi khiến ngươi từ có cơ hội thấy người sao? Ngươi như thế nào lại thương xót kẻ thù của mình chứ?” Dạ Phong mỉa mai nhìn Dạ Mị .

      Dạ Mị nghe vậy khỏi trầm mặc, lát sau : “Những ân oán kia đều là trong quá khứ, tuy ta có cách nào quên được những việc người làm nhưng nếu tới hận, ta cũng có cách nào hận được, dù sao người cũng chiếu cố ta rất nhiều năm…” Dạ Mị ngay thẳng .

      "Dạ Mị..." Thái hậu nghe vậy kìm được khóc nấc, những tháng ngày bị đày đọa này làm bà ta hiểu được rất nhiều đạo lý, nghĩ lại những hành vi vô lối ngày trước của mình mà khỏi cảm thấy xấu hổ.

      Dạ Phong ngồi cao đột nhiên vỗ tay vang dội như thể nhìn thấy thứ gì thú vị lắm vậy.

      cảm động a, màn mẫu tử tình thâm a!” giọng mang đậm hàm ý châm chọc.

      "Tư nhi..." Ngải Vân lúc này cũng đuổi đến nơi, nàng ta nhìn lượt những người có mặt mà khỏi sửng sốt rồi rất nhanh chóng thu lại ánh nhìn đến bên cạnh Tư nhi. Tử Tử thấy nàng ta tới vội vàng đem Tư nhi đẩy ra sau lưng bảo hộ.

      “Rất tốt, đông đủ, xem ra hôm nay nhất định rất náo nhiệt a!” Dạ Phong lạnh giọng khiến cho đám người Dạ Mị bỗng dưng cảm thấy bất lực, xem ra mọi chuyện sớm nằm trong dự tính của rồi.

      "Dạ Phong..." Miên Miên nhìn thấy ánh mắt Dạ Phong lên tia hồng sắc khỏi kêu lên. Từ ngày biết được thân phận nàng tới nay tử nhãn của chưa từng xuất ánh hồng, hôm nay xuất chứng tỏ nhất định sắp nổi giận rồi.

      “Phong nhi, mọi sai lầm đều là do ta sai, trước kia là ta đúng, ta nên đối xử với con tàn độc như vậy, ta sai rồi…” thanh Thái hậu mang theo đau thương, bất đắc dĩ cùng ân hận vang lên trong đại điện.

      Dạ Phong nghe vậy cũng chút xúc động, lạnh lùng nhìn Thái hậu : “Ngươi cho rằng chỉ cần xin lỗi là xong sao?”

      Thái hậu nghe vậy lập tức bò tới chính diện rồi ngước lên nhìn : “Tất cả lỗi lầm đều là do ta gây nên, là ta thiếu nợ con, ta dùng phần đời còn lại đền bù cho con, nhưng là hai huynh đệ các con thể nào tương tàn như vậy được, dù sao người hai con cũng chảy chung dòng máu a!”

      Dạ Phong nhìn Thái hậu trước mặt, nội tâm có chút lay động, mới có thời gian gặp mà bà ta giờ đây thay đổi rất nhiều, tóc bạc nhiều hơn, tiều tụy hơn rất nhiều,… nhưng như vậy vẫn đủ để tha thứ cho bà ta, có cách nào quên được những thống khổ phải chịu do bà ta mạng lại, thể!

      “Đừng nữa, ngươi có ta cũng tha thứ cho ngươi!” Dạ Phong trực tiếp phản bác.

      "Phong nhi..."

      “Câm miệng, ngươi cho rằng những lời này của ngươi có thể khiến nỗi oán hận của ta tan biến sao? Ta cho ngươi biết, ngươi quá ngây thơ rồi, ta để ngươi sống chính là để cho ngươi chứng kiến chết dưới tay ta như thế nào, phải là để ngươi những lời vô nghĩa này, hiểu chưa?” Dạ Phong lãnh , chờ đợi lâu như vậy phải là để nghe những lời xám hối của bà ta, phải biết rằng những chuyện của quá khứ, bà ta có xin lỗi cũng thể nào khác được!

      "Tư nhi!" Ngải Vân căn bản chú ý tới bất cứ kẻ nào khác, ánh mắt đau thương cùng mong chờ của nàng ta chỉ tập trung người Tư nhi, đây là nữ nhi của nàng ta, tại sao nàng lại nhận ra nàng ta chứ?

      Miên Miên thấy vậy liền đưa tiểu công chúa trong lòng cho Vô Tình rồi đến cạnh Ngải Vân : “Ta , nàng là nữ nhi của ta, ngươi đừng những lời đâu nữa!”

      " phải, nàng phải con của ngươi, ta biết ngươi hận ta giết ngươi tỷ tỷ đúng ? Nhưng mà ngươi được phép làm vậy, ta vốn muốn để cho ngươi sống thêm mấy ngày ngờ ngươi lại dám lợi dụng Tư nhi đối phó với ta, nàng nhận ra ta ta liều mạng với ngươi!” Ngải Vân kích động rồi biết lấy từ đâu ra thanh đoản kiếm hướng về phía Miên Miên đâm tới.

      Tư nhi thấy vậy chút do dự chạy tới ngăn cản, mà Ngải Vân lúc này thấy Tư nhi đột ngột chạy tới muốn thu tay cũng còn kịp nữa, đoản kiếm rạch đường cánh tay của Tư nhi,

      “Nữ nhân lòng lang dạ sói!” Thương đạp đá văng Ngải Vân ra xa.

      "Nương nương…" Linh Chi vội vàng chạy tới đỡ Ngải Vân dậy.

      “Tư nhi, con như thế nào rồi? Có đau lắm ?” Miên Miên vội vàng bịt vết thương tay Tư nhi lo lắng hỏi.

      "Mẫu thân... có việc gì…" Tư nhi mỉm cười trấn an nàng.

      Thương lấy từ trong người ra lọ kim sang dược rắc lên vết thương của nàng rồi vùng vải bó lại, “Đừng lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da thôi!” Thương trấn an Miên Miên.

      Ngải Vân bò dậy muốn tiến tới nhưng lại bị Thương chặn lại, “Tư nhi…Tư nhi, mẫu thân phải cố ý, ô ô…” Ngải Vân thấy bản thân mình lần nữa tổn thương tới Tư nhìn khỏi đau đớn.

      Những chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến cho Dạ Phong ngồi cao cũng biết gì, biết , ân oán giữa các nàng nên để cho các nàng tự mình chấm dứt hơn.

      “Ngải Vân, ngươi độc ác, ngươi còn muốn giết nàng lần nữa sao?” Miên Miên ôm Tư nhi trong lòng giận dữ nhìn Ngải Vân quát.

      có… có… Tư nhi, mẫu thân phải cố ý, con hãy nghe mẫu thân , nghe mẫu thân a…”

      cần nữa, ta biết!” Tư nhi đột ngột giãy ra khỏi lòng Miên Miên đứng dậy nhìn Ngải Vân lạnh giọng .

      Lời này của nàng khiến những người có mặt khó hiểu nhìn lại, nàng biết chuyện gì?

      "Tư nhi..." Ngải Vân giọng gọi, Tư nhi, con mau nhớ lại , ta mới là mẹ ruột của con a!

      "Mẫu hậu..." Tư nhi đến trước nàng ta giọng gọi, tiếng này của nàng khiến mọi người ngây ngẩn, chẳng lẽ nàng khôi phục trí nhớ rồi sao? Mà Ngải Vân nghe thấy Tư nhi gọi mình là mẫu thân giấu được vẻ vui sướng, “Tư nhi, con nhớ ra điều gì rồi đúng ? Mẫu thân biết là con nhớ được mà!” rồi vươn tay ôm Tư nhi vào lòng khóc lớn.

      "Ta chưa bao giờ mất trí nhớ cả!" Tư nhi lần nữa khiến những người có mặt rung động, Ngải Vân vội vàng buông nàng ra hỏi: “Con có mất trí nhớ? Vậy chẳng lẽ… bấy lâu nay con diễn kịch sao? Con là muốn trợ giúp mẫu thân, đúng ?” Nghĩ tới đây, Ngải Vân khỏi vui sướng, nàng biết mà, nữ nhi của nàng làm sao có thể nhận ra nàng chứ?

      Tư nhi lặng lẽ gạt tay nàng ta qua bên rồi : “ tiếng vừa rồi là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy, từ lúc ngươi dùng chăn cố giết ta, ta còn là con của ngươi nữa rồi!”

      "Cái gì?" Ngải Vân kinh hãi, giây sau vội vàng kêu lên: “Con đừng nghe bọn chúng bậy, con chính là vô ý rớt xuống hồ nước rồi bị các nàng tráo a, con được nghe bọn họ bậy…” Ngải Vân luống cuống tay chân, đúng vậy, nàng ta sợ hãi, khó khăn mới gặp lại được Tư nhi, nàng ta muốn mất nàng lần nữa.

      "Ngươi cần gạt ta ta, ngươi cho rằng chuyện gì ta cũng biết ư? Có trách trách ngươi, lẽ ra lúc giết ta ngươi nên nhắm mắt lại!” Tư nhi rồi cũng khóc lớn, bị chính mẹ ruột của mình giết chết mà phải làm ra vẻ biết gì hết khiến tâm hồn ngây thơ của nàng đau đớn.

      "Nhắm mắt?" Ngải Vân lẩm bẩm rồi đột ngột trừng lớn hai mắt, đúng vậy, lúc che chết Tư nhi nàng ta vì đành lòng nên nhắm mắt lại, chẳng lẽ…

      “Ngày đó ngươi động thủ, ta mở mắt ra muốn cầu xin ngươi cần đối với ta như vậy, thế nhưng mà… ngươi lại nhắm mắt, ngươi căn bản thấy được cầu xin của ta, ngươi căn bản thấy được ta thống khổ biết bao, ta muốn nhưng lại nên lời, cảm giác thống khổ cùng đau đớn khi ấy cả đời này ta vĩnh viễn quên, cho nên ta hận ngươi, ta rất hận ngươi, ngươi căn bản chưa từng muốn có nữ nhi như ta… ô ô…” Tư nhi khóc rống lên.

      Miên Miên thấy vậy vội tới trước ôm nàng vào lòng, giờ phút này nàng rốt cuộc cũng minh bạch mọi chuyện rồi, đại phu từng , dù người có quên ký ức cũng dễ gì thay đổi tính tình, Tư nhi ngày đó lại thay đổi nhiều như vậy, nguyên lai là nàng sớm biết mọi chuyện, nàng chỉ là vờ như biết, rốt cuộc nỗi đau đớn, thống khổ ngày đó phải lớn đến đâu mà có thể khiến tiểu hài tử trở thành như vậy?

      Những lời của Tư nhi khiến mọi người kinh ngạc thôi, Dạ Phong ở cao nhíu chặt mày, đúng vậy, nhớ lại những tháng ngày thống khổ năm xưa.

      "Tư nhi..." thanh Ngải Vân mang theo run rẩy, nàng ta thể tin được là Tư nhi biết hết mọi chuyện, lòng nàng ta đau như thể bị nghiền nát.

      “Ngươi vì sao phải đối xử với ta như vậy? Nếu là ta ngoan… nghe lời ta có thể sửa đấy… Ngươi tại sao lại muốn giết chết ta? Ta là con của ngươi kia mà… ô ô…” Tư nhi càng càng khóc dữ hơn.

      khí đại điện có chút áp lực cùng khó chịu, những người có mặt ai tiếng nào bởi vì bọn họ căn bản cũng biết nên gì lúc này.

      “Mẫu thân cố ý… mẫu thân cố ý mà…” Ngải Vân ngừng lập lập lại những lời này, đúng vậy, nàng cố ý, chuyện này cũng khiến nàng dày vò trong khoảng thời gian dài, nàng hối hận mà!

      Miên Miên nghe vậy khỏi giận dữ: “Nghìn tính vạn tính ta cũng nghĩ tới tính ra kết quả này. Ta càng nghĩ đến Tư nhi sớm biết hết mọi chuyện, nếu có thể, ta tình nguyện tin nàng mất trí nhớ, ngươi xem, ngây thơ của nàng bị ngươi tổn thương sâu sắc, ngươi bảo nàng sau này làm sao có thể quên được đây?” thanh Miên Miên có chút bất đắc dĩ.

      "Nương nương..." Linh Chi thấy Ngải Vân càng lúc càng thương tâm khỏi giọng gọi, chứng kiến ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh nhìn Ngải Vân mà khỏi kêu lên: “Các ngươi tưởng Nương nương hối hận ư? Tối nào người cũng gặp ác mộng mà ngủ yên giấc, người hối hận mà!”

      “Ngải Vân, ta sớm qua, chúng ta nên tới đây, nên, những chuyện này đều là trừng phạt dành cho chúng ta!” Miên Miên ôm Tư hạ giọng .

      Ngải Vân nghe vậy bất giác cười lớn, ánh mắt chăm chú nhìn vào Miên Miên lớn tiếng : “Ngươi thắng! Ngươi ngay cả tia hi vọng cuối cùng cũng để lại cho ta, ta ngờ kẻ ngốc như ngươi cũng có ngày thông minh đến vậy!” thanh nàng ta có chút cay đắng cùng bất đắc dĩ, ngờ bao nhiêu năm nàng ta thông minh cuối cùng lại rơi vào tình huống thân bại danh liệt, người quan tâm như vậy, bao nhiêu cố gắng của nàng ta là để đổi lấy những ánh mắt khinh thường này sao?

      “Ta thắng, ta chỉ là so với ngươi hạnh phúc hơn mà thôi! Mặc kệ cuộc đời này có bao nhiêu khó khăn ta cũng bỏ rơi những người bên cạnh mình, con người ta thể chỉ sống cho riêng mình, chúng ta có nhiều chuyện thân bất do kỷ cùng nhiều áp lực khác nhau nhưng ta muốn với ngươi rằng, cho dù ngươi có bao nhiêu áp lực cũng nên lựa chọn con đường cực đoan như vậy, đứa bé này là cốt nhục của ngươi, bất kể mang dòng máu của ngươi nhưng cũng là do ngươi sinh ra, nàng là người thân duy nhất của ngươi ở thế giới này, phải sao? Ngươi dù thế nào cũng nên vứt bỏ nàng a!” Miên Miên nhìn Ngải Vân chậm rãi .

      Ngải Vân lặng gì, nàng ta chính là suy nghĩ những lời này của Miên Miên. Ngải Vân đưa mắt nhìn Tư nhi trong lòng Miên Miên, nhìn nàng nhìn mình bằng đôi mắt xa lạ, u oán cùng cừu hận, sâu trong thâm tâm Ngải Vân dâng lên niềm đau xót, nàng ta muốn vậy…

      “Mẫu hậu, Tư nhi rất người!

      “Mẫu hậu, người xem, Tư nhi lại cao hơn rồi!”

      “Mẫu hậu, người thoải mái sao? Tư nhi làm loạn nữa, ngươi mau khỏe lại được ? Tư nhi nhất định ngoan!”
      “Mẫu hậu là mẫu hậu tốt nhất đời này!”

      Năm năm, hài tử luôn nhìn nàng bằng đôi mắt ấm áp cùng qaun tâm giờ đây còn gọi nàng là mẫu hậu nữa, nàng dựa vào người khác rồi, chẳng lẽ nàng thua rồi ư? xấu đến nỗi đến cả nữ nhi của nàng cũng muốn nhận nàng nữa?

      “Nữ nhân độc ác như vậy nên chết hết hơn!” Dạ Phong cao đột ngột lên tiếng, thanh rét lạnh đến thấu xương.

      Mọi người kinh hãi nhìn về phía Dạ Phong, đôi mắt của lúc này bị nhuộm đỏ. Miên Miên thấy vậy khỏi run rẩy, chẳng lẽ những hành động của Ngải Vân chọc giận rồi sao?

      “Người tới, đem nữ nhân độc ác này ra ngoài chém cho ta!” Dạ Phong lạnh lùng hạ lệnh, thanh cứng rắn như thể cho phép ai căn thiệp vào.

      “Vâng!” vài thị vệ nghe lệnh lập tức đến cạnh Ngải Vân, Linh Chi thấy vậy vội bò tới trước cầu xin: “Bệ hạ tha mạng a, Nương nương phải cố ý, bệ hạ tha mạng…”

      Tuy Miên Miên vẫn muốn Ngải Vân phải chết nhưng khi vừa nghe Dạ Phong hạ lệnh, lòng của nàng vẫn có chút nỡ…

      "Dừng tay!" Thái hậu từ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng ngăn cản khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua.

      "Phong nhi, ngươi thể giết nàng a!"

      "Như thế nào? Ngươi còn muốn bảo hộ nàng hay sao?"

      "Phong nhi, ngươi tuyệt đối thể giết nàng , bởi vì... nàng là thân muội muội của ngươi nha!"

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 151. Đại kết cục – Bí thứ hai

      câu ‘nàng là thân muội muội của ngươi’ khiến cho tất cả những người có mặt khỏi ngây ngẩn, những ánh mắt nghi hoặc đổ dồn về phía bà như thể muốn xác nhận lại thông tin, làm sao có thể chứ? Ngải Vân sao có thể là muội muội của Dạ Phong được?

      Người duy nhất tỉnh táo lúc này chính là Miên Miên, tuy chuyện này có chút hoang đường nhưng cũng phải là thể xảy ra, dù sao Ngải Vân tại cũng là xuyên đến nhưng khối thân thể nàng ta chiếm giữ lại là muội muội của Dạ Phong, nếu chuyện này là hai người họ chẳng phải là loạn luân sao?

      "Nàng là muội muội của ta?" Dạ Phong nghi hoặc hỏi, chuyện này sao có thể được chứ?

      “Đúng! Nàng là muội muội cùng mẹ khác cha của ngươi!” Thái hậu khàn giọng .

      Mọi người nghe vậy thoáng đưa mắt nhìn nhau mà ngay cả Dạ Mị cũng nén được thở dài. Tuy cùng Ngải Vân chưa từng phát sinh quan hệ nhưng lại cũng có cùng huyết thống, chuyện này làm sao có thể thông cáo thiên hạ được, ca ca cưới muội muội, chuyện này quá hoang đường rồi!

      Thái hậu khẽ thở dài rồi bắt đầu trần thuật lại chuyện quá khứ, “Nhiều năm trước, tuy ta ngồi lên được vị trí Xà hậu nhưng là ta có hạnh phúc, trong lòng cha ngươi chỉ có mẫu thân của Dạ Mị, người lúc nào cũng nhớ đến nàng ta. Ta ngày ngày nhìn người thương nhớ nàng ta mà hề đoái hoài gì tới Xà hậu là ta đây. Trước đó ta cứ tưởng rằng mình sinh hai người con trai cho quan tâm tới ta, nhưng là ta sai rồi, trong lòng chỉ có mình Thương phi. Trong những tháng ngày độc đó ta có nhận thức Ngự tiền thị vệ bên cạnh, luôn ở bên cạnh bảo hộ cho ta nhiều năm trời, ta cuối cùng cũng cùng phát sinh quan hệ…” Thái hậu đến đây thanh có chút run rẩy.

      “Về sau ta phát mình mang thai, đây chính là đại tội, nếu để cha ngươi biết tất nhiên ta cùng với người kia thể toàn mạng được. Thị vệ kia vì muốn bảo vệ ta mà định với cha ngươi là cưỡng gian ta, ta nhất quyết chịu, ta cảm thấy cho dù có vậy cha ngươi cũng nhất định tha thứ cho ta, ngôi vị Xà hậu này nhất định khó giữ được, thêm nữa, ta cũng muốn chết…” Thái hậu nhắc tới thị vệ kia mà khỏi nở nụ cười, xem ra lòng bà .

      “Về sau, để bảo vệ mình cùng , ta lựa chọn với bệ hạ để cho ta lên chùa cầu phúc cho Thương phi, bệ hạ nghe vậy đương nhiên rất vui vẻ để ta , người căn bản hề ta, nhưng như vậy cũng tốt, ít ra ta có thể bảo vệ được người mà ta quan tâm. Ta ở trong chùa năm rồi sinh ra Ngải Vân, thời gian đó có bên cạnh nên ta hề cảm thấy tịch mịch, đáng tiếc, ta cuối cùng hại chết …” Thái hậu đến đây kìm được thương tâm khóc lớn.

      Ngải Vân ở gần đó nhíu mày, nét mặt có chút khó chịu, có chút giãy giụa yên.

      lần kia, bởi vì ta ta nhạt miệng nên lên núi hái quả mơ cho ta, lúc được người ta khiêng về sau đó, trong ngực vẫn còn ôm chặt túi mơ, vĩnh viễn rời xa ta rồi…

      “Sau đó người trở về cung sao?” Miên Miên nhìn Thái hậu nhắc tới quá khứ mà đau thương dứt liền lên tiếng chuyển hướng câu chuyện.

      “Đúng vậy, ta tuyệt vọng hồi cung, bởi vì thể mang Ngải Vân hồi cung cùng nên trước khi ta giao nàng cho người thân tín nhất nuôi dưỡng. Lúc nàng lên năm, ta sai người đón nàng tiến cung, ta vì muốn bù đắp lại cho cha của nàng nên cố hết sức nuôi dưỡng Dạ Mị thành bậc đế vương, rồi để cho lấy nữ nhi của ta là Xà hậu, có thể giúp nàng có được những ngày tháng tốt đẹp về sau…”

      “Aaaa… Đau… đau quá…” Thái hậu vừa dứt lời, Ngải Vân ôm đầu lăn lộn đại điện, bộ dáng thập phần thống khổ.
      Miên Miên thấy vậy chút do dự chạy tới nâng nàng ta dậy, sốt ruột hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại đau đầu?”

      "Nàng chết... Nàng có chết a, nàng ta muốn giành lại thân thể này, đau… ta đau quá…” Ngải Vân gắt gao nắm lấy cánh tay Miên Miên, đôi mắt trống rỗng vô hồn, bộ dáng thống khổ nhưng vẫn ngừng : “Nàng muốn trở lại, nàng muốn đuổi ta …”

      Miên Miên kinh hoàng, “Ngươi là Ngải Vân kia vẫn tồn tại trong cơ thể ngươi?” Miên Miên nghĩ tới linh hồn của Ngải Vân đích thực vẫn còn trong cơ thể khỏi kinh hãi, nàng trước đây cũng từng nghe qua trường hợp nguyên hồn ngủ say bị chiếm thân thể, chắc chắn là do những chuyện xưa khi nãy kích thích nàng khiến nàng muốn tỉnh lại rồi.

      "Vân nhi… Vân nhi..." Thái hậu thấy Ngải Vân thống khổ như vậy, vội vàng bò tới trước mặt nàng ta sốt ruột kêu lên.

      “Vân nhi, con làm sao vậy? Con đừng dọa mẫu hậu a, mẫu hậu biết mình có lỗi với con nhưng mà mẫu hậu muốn như vậy a!” Thái hậu lôi kéo tay Ngải Vân giải thích, đứa con này chính là kết tinh tình của bà với người kia, bà nhất định thể để nó xảy ra chuyện được.

      “Mẫu hậu… mẫu hậu…” thanh Ngải Vân có chút khác lạ vang lên, nàng ngước nhìn lên Miên Miên ôm lấy mình, thanh có chút khiếp nhược, khàn khàn hỏi: “Ngươi là ai?”

      "Vân nhi... đây là giọng của Vân nhi!” Thái hậu mừng rỡ, “Vân nhi…” bà dùng sức gọi lớn như muốn thức tỉnh nàng.

      “Đau quá…” Ngải Vân lần nữa ôm đầu kêu thất thanh, ngay khi Miên Miên sốt ruột nhất Ngải Vân lại nắm lấy tay nàng, nhíu mày nhìn đau : Ngải Vân trước kia cũng sa vào ma đạo rồi, nàng ta bị cừu hận che lấp rồi, thể để nàng trở lại, thể…”

      “Ngải Vân, ngươi cái gì?” Miên Miên đương nhiên nhận ra thanh này chính là của Ngải Vân thời đại.

      “Ta cùng với nàng có giao dịch, ta vì nàng cướp lấy Dạ Mị, nhưng mà Dạ Mị trong lòng chỉ mình ngươi… vừa nãy nàng nghe Thái hậu chuyện chờ được nữa rồi… nàng còn là Vân nhi trước kia nữa rồi…” Ngải Vân thống khổ .

      “Ngải Vân…” những lời này của nàng ta khiến Miên Miên giật mình, đại điện này ngoài Dạ Mị, Dạ Phong chỉ còn Vô Tình là hiểu chuyện hai nàng tới, những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau. tại chỉ có chuyện khiến Miên Miên khó hiểu nhất, Ngải Vân cùng Vân nhi làm sao có thể đồng thời xuất như vậy?

      Ngải Vân cố gắng làm cho chính bản thân mình tỉnh táo để kể lại mọi chuyện, “Trước kia khi ta tử vong ngoài ý muốn, nội tâm ta muốn chết, trong lúc ta lang thang vô định gặp linh hồn của Vân nhi, nghĩ tới ta với nàng lớn lên giống nhau như đúc, nhưng là nàng rất nhu nhược, nàng vì chuyện Dạ Mị cưới người khác mà né tránh thực tại. Vì ta muốn chết, ta muốn sống lại nên ta với nàng ta có thể giúp nàng có được tình của Dạ Mị, khiến trong lòng chỉ có mình nàng ta… “ Ngải Vân đem giấu kín ra.

      "Cái gì?" Thái hậu kinh hãi thốt lên, ngay cả những người biết chuyện cũng khỏi giật mình.

      “Miên Miên, xin lỗi ngươi… Xin ngươi thay ta chiếu cố cho Tư nhi… ta thực lòng xin lỗi ngươi…” rồi chờ Miên Miên kịp phản ứng lấy đoản kiếm giấu trong tay áo đâm vào tim mình.

      “Ngải Vân…”

      "Vân nhi..."

      "Mẫu hậu..." Tư nhi tuy luôn miệng hận nàng nhưng chứng kiến cảnh này cũng nhịn được chạy lại khóc lớn, “Mẫu hậu được vứt bỏ Tư nhi… được… ô ô…”

      "Tư nhi... Tư nhi… mẫu hậu thực xin lỗi con... Mẫu hậu rất hối hận… con nhất định phải nghe lời Miên Miên mẫu thân… hảo hảo sống tốt, đừng giống ta mà bị bạn bè xa lánh…” lần đầu tiên nàng chân thành lời xin lỗi, đúng vậy, tranh đấu mấy năm trời cuối cùng cũng chỉ là hư .

      “Ô ô… Tư nhi hận mẫu thân…Tư nhi hận mẫu hậu rồi… mẫu hậu đừng chết… ô ô…” Tư nhi ôm nàng lớn tiếng khóc.

      “Thái hậu… Ta phải con của người… con người sớm chết rồi… ta chỉ là u hồn sống trong thân thể nàng, xin lỗi vì quá phận với người…” rồi lại nhìn Miên Miên lần nữa cười : “Từ đầu đến cuối ta cũng thể nào sánh bằng ngươi, bất quá…ta tâm nhận thua, ta muốn tất cả kết thúc từ đây… Miên Miên! Tha thứ cho ta…” Ngải Vân rồi cánh tay nắm tay Miên Miên dần buông lỏng.

      “Ngải Vân…” Miên Miên khóc gọi, hận lâu như vậy, tranh đấu lâu như vậy lại phải chứng kiến nàng chết trước mặt mình, nước mắt nhịn được chảy xuống.

      “Trời phạt a…” Thái hậu run rẩy , nguyên lai bà tưởng rằng có thể bảo toàn được tính mạng cho nàng, ngờ…

      “Được rồi, chuyện của nàng cũng xong rồi, chúng ta nên đối mặt với chuyện của mình thôi!” Dạ Phong đột ngột lên tiếng, tuy những chuyện này đều là ngoài kế hoạch nhưng việc chính vẫn thể quên.

      Dạ Mị nhìn Dạ Phong ngồi cao, nội tâm trăm mối ngổn ngang, xem ra thể tránh được hồi quyết đấu rồi.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 152. Đại kết cục - Lấy chết đền tội

      Dạ Phong lên tiếng khiến cho mọi ánh nhìn lần nữa đổ dồn về , Miên Miên thu lại ánh mắt bi thương từ người Ngải Vân nhìn rồi lại nhìn sang Dạ Mị, hai huynh đệ bọn họ nhất định phải tương tàn như thế này sao?

      “Ta giết người!” Dạ Mị chân thành , mặc kệ người khắc nghĩ thế nào, những lời này đích thực xuất phát từ chính trái tim .

      “Như thế nào? Thương hại ta sao?” đối với những lời của Dạ Mị, Dạ Phong những cảm kích mà còn có chút giận dữ, Dạ Mị như vậy phải là xem thường quá rồi sao?

      “Ta thương hại ngươi cũng xem thường ngươi, ta vậy bởi vì ta là ca ca của ngươi.” Dạ Mị nhấn mạnh , đúng vậy, đây mới chính là điều muốn , là ca ca, có ca ca nào lại đích thân giết chết đệ đệ của mình đâu?
      Dạ Phong cười lạnh, “Nhưng là ta chưa bao giờ coi người là ca ca của ta cả!”

      “Phong nhi, mọi lỗi lầm là do ta mà ra, hai huynh đệ các ngươi ở chung với nhau hề dễ dàng, nên vì oán hận mà chém giết lẫn nhau như vậy.” Thái hậu lau nước mắt , người đáng thương nhất hôm nay phải là bà ta mới đúng, nữ nhi duy nhất của bà chết rồi, con trai lại vì tranh ngôi vị mà tàn sát lẫn nhau, chẳng lẽ cứ nhất định phải có người chết sao?

      “Ngươi? Đúng vậy a, mọi chuyện đều là do ngươi mà ra, vậy bây giờ ngươi muốn giải quyết thế nào đây?” Dạ Phong lạnh lùng nhìn Thái hậu, đôi mắt càng thêm đỏ, giờ phút này tình cảm huynh đệ đối với chỉ là phù vân, chỉ có báo thù mới là chuyện quan trọng nhất cần phải làm.

      Thái hậu nghe vậy vươn tay chạm tới thi thể lạnh băng của Ngải Vân, nước mắt nhịn được chảy xuống. Giờ phút này, nội tâm Miên Miên cũng rất khó chịu, có lẽ Thái hậu người thị vệ kia.

      “Mọi chuyện đều do ta gây ra, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, ta nhất định làm những chuyện đó hại người hại mình nữa, nhưng là chuyện hôm nay thể vãn hồi được rồi.” Thái hậu vừa vừa vuốt tóc Ngải Vân giống như muốn giúp nàng sửa sang lại cho nghiêm chỉnh, thanh bi thương khiến người nghe có chút khó chịu cùng đau lòng.

      "Mẫu hậu..." Miên Miên giọng gọi, nàng nhìn Thái hậu thay đổi từng ngày mà khỏi nhớ tới mẫu thân ở quê nhà, mỗi người sống đời khó tránh được có lúc sai lầm, chỉ là có rất nhiều chuyện thể thay đổi được, vì cớ gì thể buông bỏ thù hận?

      Thái hậu nghe tiếng nàng, thân thể già yếu có chút run rẩy nhìn nàng, ánh mắt lóe lệ quang, “Miên Miên!” Thái hậu nắm chặt tay Miên Miên, những giọt nước mắt nóng hổi rơi tay nàng.

      “Cảm ơn con luôn đối tốt với ta như vậy, lại còn giúp ta hiểu được những sai lầm của bản thân, có được người con dâu như vậy quả là phúc ba đời của ta.” Thái hậu chân thành , đúng vậy, bà từng ích kỷ cỡ nào, vì muốn nữ nhi mình thuận lợi mà ngại ủy khuất đứa con dâu thiện lương này, nàng là người chứ phải gỗ đá a!

      “Mẫu hậu, người cần tự trách, chúng ta ai chẳng có lúc sai lầm, biết sai mà sửa là người lương thiện.” Miên Miên nắm lấy tay bà khẳng định .

      Thái hậu nghe vậy lần nữa đưa tay gạt nước mắt, bà ngước nhìn Dạ Phong lạnh lùng cao, trấn định : “Mọi sai lầm là do ta tạo nên, hôm nay ta lấy cái chết để đền tội, hi vọng con có thể thu tay lại, buông bỏ cừu hận với Dạ Mị, chính là huynh đệ duy nhất của con!” rồi kịp đợi mọi người phản ứng nhanh chóng rút đoản kiếm ngực Ngải Vân tự sát.

      “Mẫu hậu…” Miên Miên kinh hãi kêu lên, Dạ Mị vội vàng chạy tới nâng Thái hậu dậy, sốt ruột gọi lớn, “Mẫu hậu, người vì sao lại phải như vậy chứ?”

      Thái hậu nghe thấy tiếng Dạ Mị liền cố sức mở mắt, dòng máu tươi theo khóe miệng tràn ra, “Ta hại chết quá nhiều người, ta cũng nên đền tội rồi, Dạ Mị… Tha thứ cho mẫu hậu…” ánh mắt bà khóa chặt người Dạ Mị, đối với bà mà tha thứ của có ý nghĩa rất quan trọng.

      “Mẫu hậu, ta chưa bao giờ oán trách người!” Dạ Mị nắm lấy tay bà, chân thành .

      “Mẫu hậu, người ráng chịu đựng, ta gọi ngự y, bọn họ nhất định chăm sóc tốt cho người!” Miên Miên rồi muốn đứng dậy tìm ngự y lại bị Thái hậu kéo lại, “ cần…”

      "Mẫu hậu..." Miên Miên lần nữa ngồi xổm xuống trước mặt bà, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, nếu là lúc trước khác, những ngày này ở trong cung chứng kiến Thái hậu thay đổi từng ngày, lòng Miên Miên có chút xót xa.

      “Tội nghiệt ta quá lớn, chết có gì đáng tiếc, thêm nữa, ta cũng muốn để cho sống tịch mịch nữa… Ta nên gặp rồi!” thanh Thái hậu càng lúc càng suy yếu nhưng lại chất chứa giải thoát, Miên Miên đương nhiên biết người bà nhắc tới chính là cha của Vân nhi kia.

      "Phong nhi..." Thái hậu bi thương gọi.

      Dạ Mị nghe vậy lập tức nâng bà nhìn về hướng Dạ Phong cao. Dạ Phong chút biểu tình nhìn xuống nhưng trong lòng lúc này khỏi rung động, oán hận lâu như vậy mới chờ được ngày bà ta đền tội, thế nhưng tại sao lòng của lại cảm thấy vui mà lại còn có chút đau xót, tại sao chứ?

      "Phong nhi... mẫu hậu lòng xin lỗi con… có lẽ ta chết trăm lần cũng bù đắp lại được những tháng ngày thống khổ của con… thế nhưng ta hi vọng… hi vọng con có thể buông xuống hận thù mà bắt đầu lại từ đầu… mẫu hậu ở chỗ này tạ tội với con…” Thái hậu rồi dùng hết sức lực còn lại của bản thân giãy ra khỏi Dạ Mị, cố sức hạ người quì xuống, hướng tới Dạ Phong cao dập đầu rồi nhìn lên : “Phong nhi… Nếu có kiếp sau, mẫu hậu nhất định… nhất định hảo hảo đối tốt với con… dù con có tàn tật như tại mẫu thân cũng nhất định bỏ rơi con… tuyệt đối vứt bỏ con…” Thái hậu khó nhọc , máu tươi theo khóe miệng ngừng chảy xuống nhuộm đỏ cả vùng.

      "Mẫu hậu..." Dạ Mị cùng Miên Miên đồng thời cất tiếng gọi bi thương.

      Miên Miên nhìn lên Dạ Phong, nàng tin lại có thể tuyệt tình đến vậy, quả nhiên, nàng thấy nhíu mày, hai tay tự chủ nắm chặt thành ghế, bộ dáng có vẻ khó chịu yên. Nội tâm Miên Miên khỏi than, ràng là có quan tâm, vì sao lại phải cố gắng làm ra vẻ để ý tới chứ? Đợi đến lúc mất rồi có hối hận cũng làm được gì nữa đây? Dạ Phong, vì sao ngươi phải tự đày đọa mình như vậy chứ?

      khí đại điện căng thẳng thôi, hết Xà hậu đến Thái hậu đều lần lượt tự sát, kế tiếp là ai đây?

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 153. Đại kết cục – Lựa chọn cuối cùng

      Thái hậu cùng Xà hậu tử vong khiến cho khí trong đại điện trầm xuống, tất cả những người có mặt ai gì mà bọn họ cũng biết nên gì lúc này.

      Miên Miên thương cảm nhìn Dạ Mị, trong lòng tại chắn chắn rất khổ sở, nhưng liệu cái chết của Thái hậu có thể xóa bỏ mọi hận thù của Dạ Phong ?

      Dạ Phong cao bất chợt cười lớn, dáng cười thập phần khó coi, những lời khiến cho những người có mặt khỏi kinh hãi, khó chịu: “Người đàn bà độc ác này cuối cùng cũng chết rồi, tốt!”, câu ‘ tốt’ kia, Miên Miên có thể thấy được ra rất gian nan.

      "Dạ Phong..." Dạ Mị thở dài, đương nhiên cũng có thể nhận ra đau đớn cùng giằng xé của Dạ Phong khi những lời này.

      Dạ Phong nhìn xuống Dạ Mị, đôi mắt đỏ tươi như máu nhìn chằm chằm vào Dạ Mị, lạnh lùng cười cười rồi bình tĩnh lên tiếng phá vỡ yên lặng: “Người đàn bà kia cũng chết rồi, ân oán giữa chúng ta cũng nên giải quyết thôi!”

      "Ngươi muốn giải quyết như thế nào?" Dạ Mị nhìn Dạ Phong lạnh nhạt hỏi lại.

      “Ta thấy ngươi cũng nỡ rời xa bà ta? nỡ cùng bà ta luôn, như thế nào?” Dạ Phong lãnh , vừa dứt lời đám thị vệ mang theo trường kiếm từ bên ngoài chạy vào bao vây lấy Dạ Mị, khí thế vô cùng hung hãn.

      "Nhất định phải như vậy sao?" Dạ Mị nhàn nhạt hỏi, khí thế bình thản đến nỗi những người xung quanh thể nào nhận ra được tâm trạng của lúc này thế nào cả.

      “Đúng, nhất định phải vậy!” Dạ Phong nộ khí cùng lãnh quát lên khiến những người có mặt khỏi bịt tai đau nhức.

      “Nếu như ta nguyện ý cùng mẫu hậu, ngươi có thể buông tha cừu hận trong lòng ?” Dạ Mị vẫn giữ tư thế bình thản nhìn lên , tựa hồ như hề để ý tới sinh tử của bản thân.

      Miên Miên kinh hãi nhìn Dạ Mị, tự giác nắm chặt lấy tay khẽ hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

      Dạ Mị quay lại nhìn nàng khẽ cười : “Nàng cũng biết, nếu Dạ Phong phát động binh sĩ Thụy Tuyết quốc này có bao nhiêu người dân vô tội phải chết?”

      “Nhưng ngươi hứa rời bỏ mẹ con ta!” đáy mắt Miên Miên xuất lo lắng, vì sao hai người bọn họ cứ nhất định phải dùng cách này để giải quyết mọi chuyện chứ?

      “Những điều ta hứa với nàng, kiếp sau ta nhất định thực !” Dạ Mị nhìn Miên Miên, đáy mắt cũng chất đầy thống khổ cùng nỡ, nhưng với tư cách là hậu nhân Dạ tộc, thể để người dân vô tội chết thay mình được.

      Dạ Phong cao hừ lạnh tiếng rồi : “Ta cho ngươi biết, ngươi chết tất cả những kẻ khác cũng phải chôn cùng, muốn tất cả được sống ngươi phải đánh thắng được ta, chỉ có chiến thắng mới có tư cách quyết định mọi chuyện!” trực tiếp cắt đứt đường lui của Dạ Mị.

      quá đáng!” Thương nhịn được lên tiếng . Tử Tử bên cạnh nhìn thúc thúc có chút lạ lẫm cùng quen thuộc cao mà khỏi nhíu mày, nên lời.

      câu của Thương khiến Lôi Ảnh nắm chặt trường kiếm trong tay, kẻ nào được quyền vũ nhục chủ nhân của , chỉ là ánh mắt khi lướt qua Thương lại kìm được nhìn tới Vô Tình ở gần Thương. Vô Tình lúc này cũng nhìn , ánh mắt của hai người giao nhau trong chớp mắt nhưng lại khiến hai người tự chủ được run rẩy.

      “Dạ Phong…” Miên Miên thở dài rồi nhìn : “Những lời ngươi lúc trước còn tính ?”

      Câu hỏi này của Miên Miên khiến cho Dạ Mị, Vô Tình cùng những người khác đều tập trung nhìn về phía nàng, chẳng lẽ nàng với Dạ Phong có bí mật mà bọn họ biết sao?

      “Ngươi , chỉ cần ta nguyện ý gả cho ngươi, cùng người đời đời kiếp kiếp rời xa ngươi buông bỏ hận thù mà làm quân vương tốt, những lời này còn tính ?” Miên Miên nghiêm túc nhìn Dạ Phong hỏi.

      “Miên Miên…”

      “Tỷ tỷ…”

      Thương cùng Vô Tình bán tín bán nghi nhìn Miên Miên, nàng sao có thể làm như vậy được chứ?

      “Sinh tử của Dạ Mị ta làm sao có thể để nàng hi sinh cả đời để trao đổi được?” Dạ Mị nộ khí , bàn tay nắm bàn tay nàng tự giác tăng lực.

      Bởi vì bàn tay bị Dạ Mị nắm chặt, Miên Miên khỏi nhíu mày, nàng nhìn Dạ Mị khẽ: “Dạ Mị, ngươi như thế nào có thể ích kỷ như vậy được?”

      “Hử? Ích kỷ?” bàn tay nắm lấy tay Miên Miên của Dạ Mị có chút run rẩy.

      “Đúng, ngươi thể ích kỷ như vậy được, đây là cách tốt nhất để ai phải chết cả, tất cả mọi người có thể bình an mà Dạ Phong có thể chuyên tâm làm quân vương tốt, điều này chẳng lẽ tốt sao? Mọi đau khổ của trong quá khứ ta thay mọi người đền bù cho !” Miên Miên nghiêm túc . Dạ Mị muốn máu chảy thành sông, nàng cũng vậy, bất kể là xà hay người đều là sinh mạng cả, hơn nữa, những ngày tháng lưu lạc bên ngoài giúp nàng nhận ra rất nhiều điều, xà nhân ở đây rất lương thiện, nguyện vọng của bọn họ cũng rất giản dị, đó chính là được bình an, khoái hoạt vui sống, chỉ vậy thôi.

      “Nàng sai rồi, nhất định bỏ qua cho ta, chỉ cần ta còn sống ngày ngừng tay!” Dạ Mị rồi nắm chặt lấy tay nàng, nàng đương nhiên biết chuyện những ngày nàng ở trong nội cung, Dạ Phong cũng ngừng lại việc giết người vô tội.

      “Miên Miên…” Dạ Phong rốt cuộc cũng lên tiếng, toàn bộ chú ý đại điện lần nữa chuyển về phía , Miên Miên trong lòng khỏi khẩn trương chờ đợi câu trả lời của .

      “Ta nàng, ta rất nàng, chính nàng là người đem đến hi vọng sống cho ta, chính nàng khiến ta nhận ra cuộc sống này ra vẫn còn rất nhiều niềm vui thú, là nàng làm cho ta cảm thấy vui vẻ, là nàng cho ta biết tư vị của tình ,… Ta muốn rằng, ta cho dù có tổn thương cả thế giới này cũng nhất định thương tổn tới nàng, cũng như vậy, ta có thể cho nàng cả thế giới này nhưng duy chỉ có việc này là thể, cho nên… Xin lỗi nàng…” Dạ Phong rốt cuộc cũng ra những lời giữ trong lòng lâu, nhưng lời này nghi ngờ gì, chính là muốn , tuyệt đối buông tha cho Dạ Mị!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :