1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 140. Tiểu Dương vào cung

      ----------Hai ngày sau----------

      Miên Miên thuận lợi tiến vào nội cung, kỳ cũng phải là do nàng lợi hại mà là hoàng cung mỗi ngày đều tuyển cung nữ, Miên Miên lại biết cách ‘hối lộ’ cho nên tự nhiên thuận lợi tiến vào, chỉ là thân phận của nàng lúc này cũng tốt lắm, cung nữ hoán tẩy phòng, xem ra nàng với chỗ này thực có duyên a!

      “Mọi người chuyên tâm làm việc, bớt lo chuyện bao đồng miễn cho đến lúc chọc giận chủ tử lại mất mạng!” Ma ma phụ trách lần nữa giảng giải lễ nghi cung đình cho người mới, tất cả cung nữ phía dưới nhất loạt gật đầu. Kỳ thực, Miên Miên sớm tìm hiểu được những cung nữ này cũng muốn tiến cung mà là vì bảo vệ người nhà mới làm cung nữ. Bởi vì vào cung làm cung nô, dù cho Dạ Phong có giết người cũng giết tới người nhà bọn họ, vì vậy, tất cả thiếu nữ đủ tuổi đều cố gắng tiến cung để cả nhà được bình an.

      Xem tình cảnh tại mà Miên Miên khỏi khó chịu, hết thảy những chuyện này đến tột cùng là vì sao chứ?

      “Được rồi, các ngươi làm việc !” Ma ma rồi để cho các cung nữ hoán tẩy phòng hướng dẫn các cung nữ mới cách làm việc, Miên Miên được Tiểu Hà, cung nữ vào cung trước nàng mấy tháng hướng dẫn.

      “Ngươi tên là gì? Ta gọi là Tiểu Hà, Hà trong hoa sen!” hoán tẩy phòng bây giờ giống như ngày trước là mỗi người việc, tại do quần áo quá nhiều nên đều là hai người phối hợp làm chung, thường là người cũ kèm người mới.

      “Ta gọi là Tiểu Dương!” Miên Miên bịa đại cái tên, dù sao nàng cũng lấy cái tên ưu nhã cho mình.

      "Tiểu Dương? Ha ha, tên đáng nha, nhà của ngươi trước chăn dê đúng ? Giống như nhà ta a, trước nhà ta bán ngó sen a!” Tiểu Hà cười cười tiếp: “Tiểu Dương, đến đây, ta dạy ngươi cách làm việc ở đây!” Tiểu Hà tươi cười dẫn Miên Miên đến cạnh hồ nước. Hồ này đối với Miên Miên rất quen thuộc, lúc trước nàng rảnh rỗi thường rất thích tới đây hóng gió.

      “Được rồi, chúng ta giặt đồ ngay chỗ này a, đúng rồi, đối diện có bụi cỏ lau, bất quá nơi đó là cấm khu có thị vệ canh giữ, ngươi ngàn vạn lần đừng hiếu kỳ mà chạy tới đó, mấy hôm trước có cung nữ mới vào biết chạy tới liền bị giết chết rồi!” Tiểu Hà nét mặt kinh sợ lại.

      “Tại sao lại bị giết? Trong đó có gì bí mật sao?” Miên Miên lúc này đoán được phần nào tình.

      “Ai biết được chứ, có cung nữ từng qua thấy bệ hạ vào trong đó, cái này khiến cả đám chúng ta kinh hãi đêm liền!” Tiểu Hà thần bí rồi cúi người bắt đầu giặt quần áo.

      Miên Miên trong lòng khỏi mừng thầm, còn nhớ nơi đây, chỉ cần còn nhớ còn có thể cứu được rồi!

      “Đúng rồi Tiểu Hà, ngươi vào cung được bao lâu rồi? Tại sao nội cung mỗi ngày đều tuyển thêm nhiều cung nữ như vậy? Ta nghe trong cung chỉ có mỗi Xà hậu, sao ở đây lại nhiều quần áo nữ nhân như vậy?” Miên Miên cẩn trọng tìm hiểu tình hình.

      Tiểu Hà nghe nàng hỏi khỏi hạ giọng : “Ta cũng biết, bất quá ta nghe hậu cung của nệ hạ có rất nhiều nữ nhân, quần áo này chính là của những nữ nhân kia a. Hơn nữa, theo lời đồn trước giờ bệ hạ chưa từng qua đêm ở cung của Xà hậu, cho dù có qua đêm cũng là ở cung điện phía sau nội cung nhưng mà những nữ nhân thần bí kia chúng ta cũng chưa từng thấy qua a!” rồi bĩu môi lầm bầm: “Nếu mà bệ hạ có thể vừa ý ta cũng tốt rồi!”

      Miên Miên nghe vậy nhịn được cười : “Bệ hạ như thế nào lại thích cung nữ được chứ, hơn nữa, ta thấy làm cung nữ kỳ thực tốt hơn so với làm phi tử nhiều lắm!”

      “Nào có, ta với ngươi là bệ hạ trước có thích cung nữ chưa? Nghe người rất thương cung nữ kia, còn phong cho nàng là Sủng phi, ngươi xem người ta may mắn ghê chưa?” Tiểu Hà tựa hồ như bất mãn với vận khí của nàng.

      Miên Miên nghe vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười gì, nếu nàng ta biết Sủng phi năm nào bị đuổi giết biết còn có thể giữ bộ dáng hâm mộ như lúc này chăng?

      Tiểu Hà lúc này cũng chuyện nữa mà chỉ cúi đầu nghiêm túc giặt quần áo, Miên Miên nhìn nàng ta khẽ mỉm cười rồi bắt đầu làm theo Tiểu Hà, nàng biết đây chính là nhiệm vụ mỗi ngày của cung nữ hoán tẩy phòng, nếu là xong chắc chắn có cơm ăn rồi!

      “A…” Miên Miên đột ngột kinh hô tiếng khiến cho Tiểu Hà bên cạnh hoảng sợ kêu lên: “Tiểu Dương, ngươi làm cái gì a? Muốn hù chết ta sao?”

      “Máu… ngươi xem, y phục này sao lại dính nhiều máu như vậy a?” Miên Miên cầm bộ y phục trong đống quần áo kinh ngạc , đây là bộ hồng y của phi tử trong cung, như thế nào lại dính máu đâu này?

      Tiểu Hà nhìn bộ y phục tay Miên Miên phất tay : “Ai, có gì đáng ngạc nhiên đâu, ngày nào chẳng có bộ dính máu a, nếu phải chúng ta bốc trúng cung nữ khác cũng bốc trúng thôi, ngươi cần ngạc nhiên như vậy!”

      Miên Miên ngây người, lòng của nàng lúc này bất an, “Chẳng lẽ bệ hạ lại hút máu phi tử sao?” Miên Miên vừa dứt lời bị Tiểu Hà dùng tay bịt miệng lại. “Ngươi muốn chết à? Chuyện này là điều cấm kị trong nội cung, ngươi ngàn vạn lần thể bừa mà mang họa sát thân!” rồi ném cho Miên Miên ánh mắt cảnh cáo.

      Miên Miên thấy Tiểu Hà phản ứng mạnh như vậy cũng biết điều im lặng gì thêm, chỉ là lòng nàng càng lúc càng rối loạn, trời ạ, chẳng lẽ Dạ Phong mỗi ngày đều hút máu nữ nhân sao? Chẳng lẽ thành mà? Thành Qủi hút máu sao?

      “Tiểu Dương, ngươi nhanh tay nhanh chân a, sắc trời cũng còn sớm nữa, mùa đông quần áo rất khó khô a, mau lên, ta còn muốn ăn cơm tối!” Tiểu Hà bề bộn nhắc nhở.

      “A, được!” Miên Miên nắm chặt tay đến độ nổi gân xanh, lòng nàng sớm đưa ra quyết định, tối nay nàng nhất định phải tìm hiểu mọi chuyện, nàng muốn biết Dạ Phong tại rốt cuộc như thế nào rồi!

      ----------Nửa đêm----------

      “Tiểu Dương, ngươi lợi hại a, tin được là ngươi mới vào cung đâu a…” Tiểu Hà tán thưởng , nàng nghĩ tới cung nữ mới như Miên Miên lại có thể thạo việc đến vậy, giặt đồ rất nhanh và sạch nha.

      Miên Miên khẽ mỉm cười, nàng cũng thể cho nàng ta biết rằng nàng mới đích thực là sư tỷ đây này!

      “Được rồi, làm xong có thể ăn cơm rồi!” thanh Ma ma quản sắc nhọn vang lên khiến Tiểu Hà có chút khẩn trương lôi kéo Miên Miên chạy .

      “Tiểu Hà, y phục này phải thu lại sao?” Miên Miên nhìn đống quần áo bên ngoài hỏi.

      cần a, trước kia phải thu nhưng là tại ngươi cũng thấy ngày có tới hai lượt giặt quần áo cho nên nắng đủ a, hơn nữa bây giờ là mùa đông cho nên phía đều lợp lá chắn rồi, tuyết bám được lên quần áo đâu!”

      "Lạnh ?" cả hai vừa bước vào phòng, Tiểu Hà lập tức đưa ly trà nóng cho Miên Miên hỏi,

      lạnh, mùa xuân cũng sắp tới rồi!” Miên Miên mỉm cười, nàng gần đây liên tục chạy trốn truy đuổi nên sớm quen với khí lạnh mùa đông rồi.

      “Đúng vậy a, mùa xuân cũng sắp đến rồi, mùa xuân ở Thụy Tuyết quốc lúc nào cũng đến rất sớm a!” Tiểu Hà vui vẻ .
      “Được rồi, ăn cơm a!” hiệu lệnh của Ma ma quản vừa rơi xuống, các cung nữ lập tức chen đẩy nhau ngồi vào bán, Miên Miên có chút lơ đãng, đêm nay nàng phải làm cách nào ra khỏi hoán tẩy phòng mà bị phát đây?

      “Van cầu ngươi cho ta chút đồ ăn a, ta rất đói…” phía cửa ra vào đột nhiên truyền đến thanh run rẩy, thân ảnh rất nhanh chóng xuất ở cửa quì đất nhìn Ma ma quản cầu xin: “Ma ma, van cầu ngươi cho ta ăn chút a, việc hôm nay ta làm xong rồi!”

      “Làm xong? qua giờ rồi cho nên tính!” Ma ma quản lạnh giọng .

      “Ma ma, van cầu ngươi cho ta ăn chút a, ta rất đói, ta rất cố gắng làm việc rồi!” thanh nàng ta có chút bất đắc dĩ cùng khẩn cầu.

      Miên Miên cả người cứng lại, đúng vậy, người quì ngoài cửa kia phải ai xa lạ mà chính là Thái hậu cao cao tại thượng, là Thái hậu cao ngạo tự phụ, là người bao giờ chấp nhận thứ hoàn mỹ ngày trước, như thế nào mà bà ta lại thành bộ dạng này? Tóc tai lộn xộn, sắc mặt tái xanh nhợt nhạt, y phục đơn bạc, đôi tay non mịm thon dài hằn đầy vết chai cứng…

      được!” Tiểu Hà nhìn thấy Miên Miên muốn đứng dậy vội vàng nắm chặt tay nàng lắc đầu .

      “Nhưng mà…”

      thể được, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, ngươi thể động tâm!” Tiểu Hà rồi gắp cho Miên Miên chút thịt, mà Thái hậu lúc này bị Ma ma quát đuổi ra ngoài, thấy bộ dáng này của bà ta khiến nội tâm Miên Miên khó chịu thôi, nàng căn bản thể nuốt trôi cơm được nữa.

      ----------Giờ Tý---------

      Mắt thấy mọi người ngủ say, Miên Miên cẩn trọng từ giường bò xuống cầm lấy y phục mặc vào rồi nhàng ra, dù thời tiết sắp chuyển sang mùa xuân rồi nhưng ngoài trời lúc này vẫn còn rất lạnh, Miên Miên đưa tay kéo lại quần áo người rồi nhanh chóng rời . Tối nay lúc chuyện với Tiểu Hà nàng biết được Thái hậu nay chỉ là tù nhân, trong nội cung ai dám thương hại nàng sợ bị phát bị xử tử.

      Miên Miên nhanh chóng đến trước cửa ra vào, nàng đưa mắt nhìn chung quanh lượt rồi phát căn lều đơn sơ đến nỗi bốn phía đều có thể bị gió thổi bay mà mặt đất kia toàn bộ đều là rơm rạ, nàng chú ý thấy đống rơm rạ có chút run rẩy, người bên trong đố nhất định là rất lạnh.

      Miên Miên cẩn thận tới hỏi, “Ngủ rồi sao?”

      “Xin hỏi ngươi ngủ chưa?” Miên Miên hướng phía lều cỏ tới, nhàng vỗ vỗ đống rơm rạ. Thái hậu nghe tiếng người khỏi kinh hãi, rất nhanh chóng từ trong đám rơm rạ chui ra run rẩy hỏi: “Có phải muốn ta làm việc? Ta lập tức rời giường!” rồi nhanh chóng ly khai đống rơm chuẩn bị làm việc.

      Miên Miên thấy thế vội vàng nắm lấy cánh tay bà ta : “ phải, bây giờ mới chỉ là giờ tý, còn lâu lắm mới tới thời gian làm việc!” nhìn thấy phản ứng của bà, Miên Miên cũng biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, nàng cũng từng bị Dạ Mị trừng phạt nên đương nhiên có thể hiểu được những thống khổ này!

      Thái hậu kinh ngạc nhìn về phía nàng nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi tới đây có chuyện gì?” ánh mắt nghi hoặc nhanh chóng chuyển sang nhìn Miên Miên cách đề phòng, “Có phải bệ hạ phái ngươi tới ?” rồi vội vàng nắm lấy cánh tau Miên Miên : “Ngươi cho biết, ta có lười biếng, ta mỗi ngày đều làm hết phần việc của mình đấy! ta có lười biếng!”

      Những vết chai tay Thái hậu khiến cho nàng có chút nỡ, Miên Miên nắm lấy tay bà ta khẽ mỉm cười : “Đừng sợ, ta phải do bệ hạ phái tới, ta gọi là Tiểu Dương, ta mới nhập cung hôm nay, ngươi còn chưa có ăn cơm a!” Miên Miên rồi từ trong ngực lấy ra hai cái bánh màn thầu đưa cho Thái hậu, đây là nàng vụng trộm giấu a!

      "Cho ta ăn?" Thái hậu kinh ngạc hỏi.

      Miên Miên khẽ gật đầu.

      Thái hậu thấy vậy vội vàng bắt lấy màn thầu từ tay Miên Miên bỏ thằng vào miệng tựa hồ như sợ nàng đổi ý vậy.

      Thấy Thái hậu chật vật như vậy, Miên Miên khẽ thở dài, trước kia nếm hết sơn hào hải vị có khi nào lại nghĩ tới màn thầu đâu!

      “Ai, người ăn từ từ kẻo nghẹn!” Miên Miên lại lấy từ trong người ra bình nước đưa cho Thái hậu.

      Thái hậu thấy vậy rốt cuộc cũng ngừng nhai đổi qua ngây ngốc nhìn nàng hỏi: “Ngươi là ngốc có phải ?”

      Miên Miên nghe vậy bất đắc dĩ cười cười, “Ngươi thấy ta giống kẻ ngốc sao?”

      “Ngươi ngốc sao lại có thể cho ta đồ ăn? Ngươi chẳng lẽ biết những người kia sợ hãi ta liên lụy tới cỡ nào sao? Hơn nữa, ta trước kia chính là lòng dạ rất xấu, xấu đến nỗi giày vò thương tiếc cả con trai ruột của mình nữa đây này!” Thái hậu duy trì khó hiểu nhìn nàng.

      Miên Miên thấy vậy lôi kéo tay bà ta : “Mỗi người đều khó tránh phạm sai lầm, thể vì lần sai phạm mà cướp đoạt quyền lợi của người khác, ngươi trước kia tốt nhưng là phải ngươi hối cải rồi sao? Ngươi cũng chịu trừng phạt rồi phải sao?”

      “Thế nhưng…ta có lỗi với tại ta rất hối hận, ta phải là mẫu thân tốt…”

      có nhưng là nữa, biết mình sai hảo hảo mà đền bù cho , ta tin tưởng những cố gắng của ngươi nhất định thấy và hiểu được!” Miên Miên rồi lần nữa tươi cười : “Ăn ! Ăn no rồi mới có khí lực làm việc a!”

      Thái hậu nghe vậy nước mắt thoáng cái rơi xuống, “ thể tưởng được nữ nhân xấu xa như ta cũng có người thương cảm, ô ô…” rồi che mặt khóc ồ lên.

      Miên Miên thấy vậy cũng gì mà chỉ nhàng ôm bà vào lòng, để mặc bà ta khóc lóc bi thương, nàng rốt cuộc cũng hiểu được câu gieo nhân nào gặt quả ấy rồi, chỉ mong Thái hậu sớm hối cải, cũng chỉ mong thời gian trôi qua mọi chuyện dần tốt đẹp hơn.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 141. Vi có ám hương đến

      Miên Miên tiến cung được hai ngày, trong hai ngày này nàng dùng bồ câu trao đổi cùng với Dạ Mị, nàng nhắc nhở ngàn vạn lần thể hành động thiếu suy nghĩ bởi vì tình hình trong nội cung lúc này hoàn toàn khác trước, tất cả đều phải đợi thời cơ đến.

      Nàng tin tưởng Dạ Mị có thể hiểu được, cũng tin tưởng nhất định làm việc lỗ mãng, việc cần làm của nàng lúc này là phải tìm hiểu nội tình nhưng là cung nữ hoán tẩy phòng như nàng thể tùy tiện lại trong cung được, nên làm thế nào đây?

      “Tiểu Dương… Tiểu Dương…” Miên Miên nghe thấy Tiểu Hà lớn tiếng gọi nàng từ phía xa, Miên Miên có chút sửng sốt nhìn về hướng phát ra thanh thấy Tiểu Hà ôm bụng nhìn nàng bộ dáng rất khó chịu.

      “Tiểu Hà, ngươi làm sao vậy?” Miên Miên nhanh chóng đến cạnh Tiểu Hà sốt ruột hỏi.

      “Giống như ăn trúng thứ gì rồi, ta rất muốn nhà xí a!” Tiểu Hà tái nhợt , là xui xẻo quá mà, sớm biết thế này tối hôm qua nên ăn hết đống thức ăn đó mà, bụng đau.

      “Tại sao lại như vậy chứ? Có cần phải tìm ngự y ?” Miên Miên khẩn trương hỏi.

      “Ngự y? Chúng ta chỉ là cung nữ giặt đồ thấp hèn, ngự y sao có thể phí sức xem bệnh cho chúng ta chứ? Tiểu Dương, ngươi đừng lo lắng, đợi lát nữa khá hơn ta tới chỗ Ma ma xin chút dược là được, nàng khẳng định có biện pháp đấy, chỉ là…” rồi lo lắng nhìn về phía mặt đất tranh thủ thu thập lại giỏ quần áo.

      “Nhưng mà cái gì?” Miên Miên tự giác hỏi rồi dường như hiểu ra gì đó nhanh chóng : “Ngươi đừng lo lắng, quần áo hôm nay ta có thể giặt mình được!”

      “Tiểu Dương, phải vấn đề giặt quần áo, quần áo có nhiều nhưng là hôm nay tới phiên ta đưa quần áo a!” Tiểu Hà rồi nhíu mày khó xử.

      “Đưa quần áo? Đưa đến đâu?” Miên Miên khó hiểu hỏi.

      “Cho Xà hậu a, đây vốn là việc của Ma ma quản nhưng mà mấy lần trước người đều bị thiếp thân nha hoàn của Xà hậu là Linh Chi mắng nên giao cho ta, ma ma ta hoạt bát, nhanh chân nhanh tay nên yên tâm giao cho ta, nhưng mà ngươi nhìn bộ dáng của ta hôm nay coi, với bộ dạng này mà đưa quần áo tới…chắc chắn bị mắng a!” rồi cúi đầu khó chịu.

      Miên Miên thấy vậy cười cười : “Giao cho ta a, ta giúp ngươi đưa !” việc này đúng là cơ hội trời cho a!

      “Thế nhưng ngươi biết Di Tâm cung ở đâu sao?” Tiểu Hà có chút lo lắng , “Nếu ngươi tới gặp ma ma giúp ta để người tự mình đưa a!”

      Miên Miên nghe vậy vội vàng : “Ngươi yên tâm , ta tìm được, ngươi bây giờ tìm ma ma chẳng phải khiến ma ma mất hứng, bao nhiêu cảm tình với ngươi chắc chắn còn gì a, ngươi cứ yên tâm giao cho ta !”

      " có thể chứ?" Tiểu Hà có chút lo lắng hỏi lại.

      “Được mà!” Miên Miên rồi lập tức cầm lấy giỏ quần áo hướng phía trước tới như sợ nán lại khiến Tiểu Hà đổi ý vậy, Tiểu Hà tuy có chút lo lắng nhưng lúc này bụng lại nổi lên cơn đâu khiến nàng có cách nào suy nghĩ tiếp được mà chỉ có thể lần nữa hướng nhà xí chạy .

      Miên Miên mang theo giỏ quần áo tới Di Tâm cung mà khỏi có chút thương cảm, cảnh vật trong cung có gì thay đổi so với ngày trước nhưng khí tựa hồ còn được như xưa, nàng biết rốt cuộc trong thời gian mình chạy trốn nơi đây xảy ra chuyện gì nhưng nàng biết nhất định là phải chuyện tốt gì!

      Miên Miên lắc lắc đầu cố rũ bỏ những suy nghĩ tiêu cực, hôm nay chính là cơ hội tốt để nàng tìm hiểu nội tình trong cung, nàng ngược lại muốn nhìn xem nội cung này đến tột cùng là cất giấu những nữ nhân như thế nào!

      “Này, ngươi làm gì vậy?” Ngay tại lúc Miên Miên chuẩn bị tiến sâu vào nội cung thanh lạ lẫm vang lên.

      Miên Miên khẽ run lên rồi cũng quay đầu lại liền đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của cung nữ lạ mặt, Miên Miên vội vàng cúi đầu : “Nô tỳ là cung nữ mới của hoán tẩy phòng, Tiểu Hà tỷ tỷ sinh bệnh nên để nô tỳ đưa quần áo tới cho Xà hậu, nhưng mà…nô tỳ tới lui nên lạc đường…”

      Cung nữ nọ thấy vậy cao ngạo đánh giá nàng phen rồi : “ biết đừng chạy lung tung, may mắn mà ta gọi ngươi lại nếu ngươi lung tung như vậy có khi lại bị coi là thích khách mà chết oan cũng biết chừng!” cung nữ nọ khinh thường ngẩng cao đầu .

      “Cảm ơn tỷ tỷ nhắc nhở!” Miên Miên phi thường cung kính .

      “Ân, được rồi, ta vừa vặn trở về, ngươi đưa quần áo cho ta !” cung nữ nọ rồi đến bên cạnh Miên Miên.

      "Xin hỏi tỷ tỷ phải.. ?"

      “Ta là cung nữ trong Di Tâm cung, ngươi may mắn lắm mới gặp ta đấy, nếu là Linh Chi tỷ tỷ ngươi ăn chửi chắc rồi, hừ!” rồi đợi Miên Miên phản ứng tiến đến cầm lấy giỏ quần áo tay nàng, “Được rồi, ngươi trở về , đừng ở chỗ này lung tung nếu ngươi chết cũng biết vì sao mình chết đấy!” rồi ôm quần áo uốn éo mông rời , Miên Miên thấy vậy ảo não lắc đầu, là xuất môn bất lợi mà, đành để buổi tối ra ngoài tìm hiểu vậy!

      Miên Miên rất nhanh chóng quay trở về hoán tẩy phòng, Tiểu Hà đứng ở phía xa chờ vừa nhìn thấy nàng di tới vội kêu lớn: “Tiểu Dương… Tiểu Dương…” rồi nhanh chóng chạy đến cạnh nàng sốt ruột hỏi, “Như thế nào? Linh Chi tỷ tỷ có trách mắng gì ngươi ?”

      Miên Miên khẽ mỉm cười đem tình kể lại cho Tiểu Hà lượt.

      vậy? Cái kia là quá tốt rồi, ngươi nha, làm hại ta lo lắng nãy giờ!” Tiểu Hà rồi phùng má bất mãn.

      “Ta có chuyện gì đâu mà!” Miên Miên nhìn bộ dáng lo lắng của Tiểu Hà đột nhiên lại nhớ tới Vô Tình liền nắm lấy tay nàng ta . Nàng dường như nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Bụng của ngươi có khá hơn chút nào chưa?”

      “Tốt hơn nhiều rồi, vừa vặn cũng có người giống ra nên ma ma thuận tiện cho ta liều, tại khá hơn rất nhiều rồi!” Tiểu Hà rồi vòng quanh người Miên Miên ý muốn tại mọi chuyện đều rất ổn.

      “Vậy tốt rồi, chúng ta làm việc thôi a!” Miên Miên lôi kéo tay Tiểu Hà muốn vào.

      “Ngươi nha, như thế nào chỉ nghĩ đến làm việc, làm việc thôi a. Ta với ngươi rồi, cứ ba ngày đưa quần áo là ma ma giảm bớt công việc cho chúng ta như là phần thưởng a, vừa nãy lúc ngươi đưa quần áo ta sớm làm xong công việc hôm nay rồi, tại chúng ta có thể nhàn rỗi đôi chút a, ta dẫn ngươi xem vật này nha!” Tiểu Hà tặc tặc cười bí hiểm .

      "Ách? Cái gì mà thần bí như vậy?" nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Tiểu Hà, Miên Miên khỏi nhíu mày hỏi.

      “Chỗ kia có thể là nơi bí mật của ta a, người bình thường ta cho đâu. Ta cam đoan ngươi nhất định thích chỗ đó a!” rồi nhanh chóng nắm lấy tay Miên Miên lôi nàng vào con đường gần đó.

      Miên Miên trong lòng dù có chút nghi hoặc nhưng cũng gì, kỳ nghe Tiểu Hà nàng cũng có chút hiếu kỳ với địa phương kia rồi.

      “Ta cho ngươi biết a, con đường này có người thứ hai biết đâu a!” Tiểu Hà thần bí với Miên Miên, mà Miên Miên lúc này nhìn con đường dài thăm thẳm khỏi chạnh lòng nhớ tới thế kỷ 21, đúng vậy, ở thị trấn cổ nàng từng qua cũng có những con đường dài và y như vậy.

      “Tới đoạn đường kia là có thể rẽ được rồi, chỉ còn lát nữa là đến rồi!” Tiểu Hà vừa giải thích vừa dẫn Miên Miên rẽ vào con đường bên phải, nhưng đúng lúc hai người vừa rẽ qua thanh rên rỉ vang lên khiến hai người run rẩy thôi, “Ngươi thể ở cùng Dạ Phong được, ngươi là thê tử của Dạ Mị, là chị dâu của Dạ Phong, các ngươi như thế nào có thể làm bậy như vậy được?” Miên Miên có chút sững sờ khi nhận ra giọng kia.

      “Ta cùng chỗ với ai ngươi có thể quản được sao? Ta đến để cho ngươi biết, ngươi hết thời rồi!” thanh nữ tử đầy châm chọc vang lên.

      Khóe miệng Miên Miên khỏi giương lên nụ cười, Ngải Vân, xa cách bấy lâu mà ngươi cũng thay đổi chút nào. Tiểu Hà ở bên cạnh khẩn trương nắm lấy tau Miên Miên, trong tình huống được ở cũng xong này phải làm sao mới tốt đây?

      “Ngươi như thế nào có thể như vậy được, là em rể của ngươi, ngươi là chị dâu của , các ngươi thể ở cùng chỗ được, thể!” Thái hậu bất mãn nhưng là bà ta nay cũng lực bất tòng tâm rồi!

      “Lão thái bà, ta cho ngươi biết, tình trong mắt ta chẳng có chút ý nghĩa gì, vật mà ta muốn cũng chẳng khác gì ngươi, ngươi vì muốn bảo tọa Xà hậu mà bỏ cả nhi tử của mình để nhi tử người khác lên làm Vua vì sao ta lại thể đổi tình lấy thứ ta muốn chứ?” Ngải Vân lạnh giọng hỏi lại.

      “Ngươi…ngươi như thế nào có thể làm vậy được? Ta sai rồi ngươi thể sai lầm nữa…” thanh Thái hậu run rẩy, hiển nhiên bà ta đối với cách làm của Ngải Vân tại hề tán thành.

      “Ta nhổ vào, ngươi có tư cách gì mà đánh đồng ngươi với ta chứ? Ta cho ngươi biết, ta muốn thứ gì ai có thể cướp , ngươi bây giờ chỉ là tù nhân, ngươi nhìn lại dáng vẻ của ngươi bây giờ xem, khác gì kẻ ăn mày, con ngươi lại để ý tới ngươi, ngươi làm mẹ tốt a!” Ngải Vân trào phúng mỉa mai .

      Thái hậu nghe vậy ngăn được khóc lớn, bà ta bất lực rồi.

      “Ta đến đây nghĩa là ta còn nhớ tới chút ân tình với ngươi, Linh Chi!” Ngải Vân lớn tiếng gọi.

      “Dạ! Đây là bánh bao thịt Nương nương cho ngươi, ngươi bây giờ bánh màn thầu còn có mà ăn chứ đừng tới bánh bao thịt, về sau ngươi đừng có quấn lấy Nương nương nữa, ngươi phải biết thân phận của ngươi bây giờ chỉ là cung nữ giặt quần áo hạ đẳng thôi!” Linh Chi cười lạnh đem bánh bao ném tới trước mặt Thái hậu, Miên Miên nhìn màn này khỏi nghĩ thầm, quả nhiên chó cậy hơi chủ, gà cậy gần chuồng!

      “Đừng ta đối tốt với ngươi, phải biết rằng với thân phận tại của ngươi người ta tránh còn kịp chứ đừng ta bất chấp nguy hiểm tới thăm ngươi, ân tình của chúng ta từ nay coi như thanh toán sòng phẳng!”Ngải Vân cười lạnh lùng rồi chuẩn bị rời .

      "Vân nhi..." Thái hậu ôm lấy chân nàng ta, cả thân thể nằm rạp đất, “Vân nhi, mẫu hậu sai rồi, mẫu hậu hi vọng ngươi tiếp tục sai lầm nữa… Ngươi trước kia phải như bây giờ a…”

      “Ta bây giờ như thế nào chứ?” Ngải Vân bất động cúi đầu nhìn bà ta lạnh lùng hỏi.

      “Ngươi trước kia chính là hài tử đơn thuần thiện lương a…” Thái hậu nước mắt ngắn dài .

      Ngải Vân nghe vậy đột nhiên cười cười rồi giơ chân đạp mạnh xuống, Thái hậu suy yếu đỡ nổi bị nàng ta đá văng ra, “Ta cho ngươi biết, hai chữ thiện lương này căn bản có liên quan gì tới ta, ngươi xem tất cả mọi người đều giống như Nguyễn Miên Miên sao? Ta cho ngươi biết, chỉ có kẻ ngu ngốc đó mới xứng gọi là ‘thiện lương’.” Ngải Vân rồi ngồi xổm xuống nhìn Thái hậu khinh thường cười : “Về sau đừng với ngươi khác là ngươi quen biết ta bởi vì ta cảm thấy ngươi quá mất mặt !” Ngải Vân phá lên cười lớn.

      Miên Miên lúc này đây rất tức giận, nàng muốn xông ra ngoài nhưng cánh tay lại bị Tiểu Hà nắm chặt, nàng ta mực lắc đầu, “ được! Chúng ta nên rời khỏi đây thôi!” vừa vặn đường có hai cái sọt lớn, Tiểu Hà vội vàng cầm lấy cái trùm lên người Miên Miên rồi bản thân mình cũng nhanh chóng trùm cái khác lên. Nàng ta vừa thân xong Ngải Vân tới, Tiểu Hà trong lòng khẩn trương thôi, nàng sợ hãi, trong nội cung này ai biết tâm địa của Xà hậu nhưng là tận mắt chứng kiến màn như vừa rồi, nàng ta tin chắc nếu bị Ngải Vân phát hai người chết toàn thây rồi.

      “Nương nương, người là lợi hại!” Linh Chi nịnh nọt .

      Ngải Vân nghe nàng ta vậy cũng chỉ khinh thường cười, hai người cứ như vậy nghênh ngang rời . Tiểu Hà thở phào nhõm rồi nhanh chóng giúp Miên Miên gỡ sọt xuống, Miên Miên lúc này cũng muốn gì với Tiểu Hà mà chỉ chăm chú tới phía trước, nàng muốn xem Thái hậu. Nhưng là lúc hai người tới nơi Thái hậu sớm rời , bánh bao đất cũng thấy đâu cả.

      “Phù, là nguy hiểm a!” Tiểu Hà vỗ vỗ ngực định thần rồi lôi kéo tay Miên Miên, “ thôi, tại chắc có người nữa đâu!”

      "Tiểu Hà, ta muốn xem nàng!" Miên Miên nhìn Tiểu Hà .

      Tiểu Hà nghi hoặc nhìn nàng hỏi lại: “Ngươi phải là tên ngốc chứ? Ngươi có biết là phàm những người tiếp xúc hay chuyện với bà ta đều bị bệ hạ lệnh giết sạch ? Ngươi nha, ngươi nên thương người quá, loại người đó đáng đâu!” rồi để ý tới phản kháng của Miên Miên mà mực lôi kéo nàng rời mà Miên Miên trong lòng thấp thỏm yên nhưng vẫn theo nàng ta.

      Cũng biết hai người bao lâu, ngang dọc hồi đến độ Miên Miên cũng sắp choáng rồi!

      “Xem này, đến rồi!” thời điểm Miên Miên theo Tiểu Hà rẽ qua con đường liền thấy gian chung quanh đột nhiên thoáng đãng hơn hẳn.

      Miên Miên ngây người, trời ạ, nơi này là chỗ nào? khoảnh đất trống ngập tuyết, giữa khoảnh đất còn có ba cây hoa mai rất lớn, giữa vùng tuyết trắng xóa này màu hồng nhạt kia thực thu hút ánh nhìn mà.

      "Đẹp ?" Tiểu Hà lôi kéo Miên Miên về phía dưới gốc mai gần đó.

      “Đẹp quá a!” đúng vậy, đây chính là loài hoa nàng thích nhất a!

      Tiểu Hà tinh nghịch cười cười, “ cho ngươi biết a, ta thích nhất chính là hoa mai, rất đẹp, rất mê người a, mỗi lần nhìn thấy nó ta nhớ tới mẫu thân mất của ta…” Tiểu Hà đến đây tự nhiên ngồi xuống ôm đầu gối khóc nức nở.

      Miên Miên thấy vậy có chút luống cuống tay chân, nàng vội vàng ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại khóc rồi?”

      “Ngươi biết ? Khi còn bé ta sợ nhất chính là bị lạnh, ta rất ghét mùa đông, mẫu thân ta vì ta mà trồng rất nhiều hoa mai trong sân, nàng hoa mai chính là loài hoa đẹp nhất, hoa mai sợ lạnh, hoa mai trong mùa đông càng rực rỡ hơn hẳn, hoa mai làm cho ta còn sợ mùa đông giá lạnh nữa!” Tiểu Hà nhớ lại tuổi thơ có chút bi thương cùng khó chịu.

      Miên Miên nhìn về phía những cánh hoa mai xinh đẹp, Xà giới này quả nhiên khác Nhân giới, ở đại hoa mai phải tới tháng hai mới có thể nở rộ mà ở nơi này hoa mai lại nở vào mùa đông giá lạnh, quả thực rất đẹp, rất mê người!

      “Trước kia mỗi lần hoa mai chuẩn bị nở mẫu thân đều hát cho ta nghe, về sau người vì bạo bệnh mà qua đời ta còn được nghe hát nữa. Hôm nay nhìn thấy hoa mai nở, ta thể nào ngăn mình nhớ tới người!” Tiểu Hà rồi tiếp tục ôm gối khóc nấc lên.

      "Tiểu Hà..." Miên Miên thấy nàng ta thương tâm có chút đành lòng, nàng giọng hát, “Chân tình như thảo nguyên rộng lớn, ánh mặt trời vạn dặm chiếu sáng cho ta và người, mây khai khi mặt trời bắt đầu lên, băng tuyết lạnh lùng in dấu, ngay tại lúc lạnh giá mà khai nhụy…”

      Tiểu Hà thấy Miên Miên đột nhiên hát có chút kinh ngạc, đáy mắt lên những hình ảnh của quá khứ, tiếng hát của nàng rất hay, rất trong, rất cảm động khiến Tiểu Hà kìm được nước mắt.

      “Bông tuyết bồng bềnh trong gió bấc, thiên địa mảnh mờ mịt bao lai, nhánh hàn mai ngạo nghễ trong tuyết, chỉ vì người ấy mà tỏa hương, ta oán hối, tình này trường lưu, trái tim…” Miên Miên hạ giọng kết thúc bài hát, Tiểu Hà kích động nắm lấy tay nàng : “Tiểu Dương, bài hát của ngươi hay a, ta chưa từng nghe thấy trước đây a!”

      Miên Miên nghe vậy khẽ mỉm cười : “Chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi!”

      “Ân, ta vui a, ta rất vui!” Tiểu Hà hưng phấn nhưng là giây sau lông mày tự giác nhíu lại, “A ôi!!! Ta đau bụng, được rồi, ta muốn , ngươi ở chỗ này chờ ta, ta xong quay lại ngay!” rồi nhanh chóng theo đường chạy .

      Miên Miên thấy nàng ta vội vã như vậy cũng chỉ có thể mỉm cười, ánh mắt hướng tới những bông hoa mai cao khẽ ngâm: “Góc tường mấy cành mai, hàn tuyết mình khai mở, xa biết phải tuyết, vi có ám hương đến!” đây chính là bài thơ nàng thích nhất cũng là bài thơ mà nàng thể nào quên .

      “Hay cho câu xa biết phải tuyết, vi có ám hương đến!” thanh quen thuộc đột ngột vang lên phía sau khiến cho Miên Miên sững người bất động.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 142. Hát cho ta nghe

      “Hay cho câu xa biết phải tuyết, vi có ám hương đến!”

      Miên Miên có chút run rẩy ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên sau nàng chính là nam nhân thể quen thuộc hơn được nữa, giờ phút này thân bạch y ngồi xe lăn, khớ miệng khẽ nhếch thành nụ cười nhạt, cả người tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, nhìn lúc này giống như người từ trong họa bước ra, vẫn hoàn mỹ như trước kia.

      "Ngươi là ai?" Miên Miên ra vẻ trấn tĩnh hỏi.

      Dạ Phong nghe vậy nhìn nàng khẽ cười : “Ngươi chưa thấy qua ta?”

      Miên Miên có chút nhíu mày : “Chẳng lẽ ngươi chính là Liễu ngự y tài tuấn hơn người?” Đúng vậy, Liễu ngự y chính là ngự y được Dạ Phong tin tưởng nhất, cũng giống như Dạ Phong đều phải ngồi xe vì tàn tật từ . tại Dạ Phong cũng mặc hoàng bào của Xà vương nên nàng tự nhiên có thể bỏ qua thân phận của , hơn nữa, nàng muốn duy trì quan hệ vua tôi với , rất bất lợi cho nhiều chuyện.

      Dạ Phong sững người rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại cười : “ cũng đúng, ta chính là Liễu ngự y!” Hôm nay bởi vì phải luyện công nên màu mắt tại là màu đen của thường dân chứ phải màu tím của hoàng tộc, hơn nữa, Tử Tinh cung có tới hai người ngồi xe lăn, hôm nay lại mặc long bào, cũng thể trách nàng nhận ra thân phận của được.

      “Nô tỳ tham kiến Liễu ngự y!” Miên Miên vội cúi người hành lễ

      “Ta cũng phải đại quan gì cho nên ngươi cần thỉnh an ta. Đúng rồi, bài thơ vừa rồi của ngươi rất hay, rất có ý tứ!” Khó có thể tìm được cung nữ sợ mình, nội tâm Dạ Phong cũng muốn để lộ ra thân phận của mình, là do nàng cho có cảm giác thân thuộc hay là do chính tịch mịch quá lâu rồi đây?

      “Đa tạ Liễu ngự y khích lệ! Nô tỳ chỉ là nghe người ta rồi đọc lại thôi ạ!” Miên Miên rồi nhìn về phía những cành hoa mai vẻ thưởng thức.

      “Hử? Ngươi nghe ai đọc qua?” Dạ Phong có chút tò mò hỏi.

      “Nô tỳ vừa tiến cung bao lâu, kỳ trước lúc vào cung có gặp qua nữ tử, nàng xin nô tỳ chút nước uống, thấy nô tỳ rất thích hoa mai nên dạy cho bài thơ này, còn có bài hát về hoa mai nữa!” Miên Miên nhìn về phía Dạ Phong ngồi .

      “Ngươi có thể nhận thức nàng?” Dạ Phong vội vàng truy vấn.

      Miên Miên lắc đầu : “Dạ Mị , nàng cũng mình là ai nhưng là nô tỳ cảm thấy nàng giống người thường!”

      Dạ Phong giật mình, tin tưởng nữ tử đó chắc chắn là Miên Miên, chỉ có nàng mới có thể hát những khúc ca êm tai như vậy, cũng chỉ có nàng mới thiện lương có ân tất báo như vậy.

      Miên Miên thấy Dạ Phong lâm vào trầm tư cũng tiện quấy rầy. Trước khi nàng tiến cung Dạ Mị vì sợ thần khuyển trong cung nhận ra nên dùng linh lực của linh châu mùi người nàng, hôm nay Dạ Phong nhất định hoài nghi thân phận nàng, nàng vẫn nên cẩn thận chút hơn.

      “Liễu ngự y, người sao chứ?” thấy im lặng lúc lâu, Miên Miên nhịn được giọng hỏi.

      “A, có… có chuyện gì!” Dạ Phong bị gọi bất ngờ có chút giật mình bừng tỉnh rồi lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

      “Ta gọi là Tiểu Dương!” Miên Miên mỉm cười .

      “Miên… Tiểu Dương?” Dạ Phong có chút run rẩy lẩm bẩm tên nàng.

      “Làm sao vậy? Liễu ngự y có phải thấy danh tự của ta rất tao nhã? Ha ha, ta tên như vậy là do nhà ta trước kia có chăn dê a!” chứng kiến phản ứng của Dạ Phong, Miên Miên khỏi cao hứng, xem ra vẫn còn nhớ rất nàng, cũng giống như là dã đánh mất hết lý trí như lời đồn bên ngoài.

      có, ta chỉ là thấy ngươi rất giống với vị bằng hữu của ta thôi!” Dạ Phong rồi hít hơi dài, có chút bất đắc dĩ.

      “Vậy người bằng hữu kia giờ ở đâu rồi?” Miên Miên vẻ quan tâm hỏi.

      biết, ta khiến nàng bỏ rồi!”

      Miên Miên nghe vậy trong lòng có chút đau đớn nguyên nhân, kỳ nàng cũng Dạ Mị ở chung chỉ hơn năm mà ở cũng Dạ Phong có hơn năm năm, nếu tính về quen thuộc nàng cùng với mới là quen thuộc nhất, những lời này của khiến nàng xúc động muốn khóc. Dạ Phong, ra là ngươi suy nghĩ cái gì?

      Dạ Phong thở dài thườn thượt : “Có rất nhiều chuyện nếu bỏ lỡ lần bao giờ có thể quay lại được nữa…” Dạ Phong biểu cảm vô cùng bi thương.

      Miên Miên thấy vậy chỉ hoa mai cành : “Liễu ngự y, ngươi xem, hoa mai này đẹp a, rất có sức sống a, ta tin tưởng người còn sống nghĩa là còn hi vọng đấy, hơn nữa, ở địa phương xinh đẹp như vậy ngươi nên hảo hảo thưởng thức cảnh đẹp mới đúng!”, nàng muốn tiếp tục bi thương nên có tình tránh sang chuyện khác.

      Dạ Phong khẽ mỉm cười : “Ngươi rất đúng!”

      Miên Miên nhặt những cánh hoa nền tuyết đưa lên mũi hít hơi, “Người xem, mùi rất thơm a!”, rồi cũng đưa cho cánh hoa khác ý bảo cũng ngửi thử xem.

      “Ân, mùi rất thơm, đúng rồi, ngươi có thể hát lại ca khúc khi nãy ngươi hát ?” Dạ Phong nhìn nàng mong chờ.

      Miên Miên buông cánh hoa khẽ cất giọng hát: “Chân tình như thảo nguyên rộng lớn, ánh mặt trời vạn dặm chiếu sáng cho ta và người, mây khai khi mặt trời bắt đầu lên, băng tuyết lạnh lùng in dấu, ngay tại lúc lạnh giá mà khai nhụy, ta thấy mùa xuân tới, bông tuyết bồng bềnh trong gió bấc, thiên địa mảnh mờ mịt bao lai, nhánh hàn mai ngạo nghễ trong tuyết, chỉ vì người ấy mà tỏa hương, ta oán hối, tình này trường lưu, trái tim…” thanh Miên Miên kỳ ảo phiêu đãng trong gian rộng lớn khiến người nghe say mê dứt.

      Trong lúc nàng hát, Dạ Phong đẩy xe lăn về phía trước, giờ phút này ai biết suy nghĩ chuyện gì nhưng mà ánh mắt bi thương nhìn lên trời lại để Miên Miên có chút khó chịu. Dạ Phong nhìn chằm chằm lên trời cao, những bông tuyết theo gió phiêu bồng, tóc nhanh chóng phủ đầy tuyết, bóng lưng đơn trong gió lạnh...

      Thanh cuối cùng rơi xuống, Miên Miên nhìn Dạ Phong trước mặt trầm tư, ánh mắt trống rỗng nhìn về phương xa, nàng biết nhìn gì nên chậm rãi tới sau lưng . Đúng lúc nàng tới gần Dạ Phong thấp giọng lẩm bẩm, giọng rất nhưng lại khiến nàng run rẩy thôi, bởi vì … “Miên Miên, nàng rốt cuộc ở nơi nào, ta rất nhớ nàng…”

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 143. Tiểu công chúa vô lo

      Từ khi tách khỏi Miên Miên, Vô Tình theo Thương xông pha chốn giang hồ, dù lâu bước chân vào giang hồ như Vô Tình nhưng nàng cũng biết núi Hoa Sơn thường được các võ lâm cao thủ chọn làm nơi gặp mặt, đương nhiên những người có đủ năng lực leo lên tới đỉnh ngọn núi này tuyệt đối cũng phải người bình thường.

      Đối với ngọn núi Hoa Sơn này người thường nhìn qua sợ hãi, ngọn núi cao đến thấy điểm cùng, đường lên thiên tân vạn khổ, nếu phải là người có bản lĩnh nửa đường có thể bị gió thổi bay hoặc cẩn thận rớt xuống đáy vực vạn trượng thịt nát xương tan. Nhưng càng là chỗ nguy hiểm người trong chốn võ lâm càng ưa thích, phải biết rằng, có thể leo lên tới đỉnh mới được coi là cao thủ đích thực. Ngày trước chưa tiến cung Vô Tình cũng từng leo lên Hoa Sơn lần, phong cảnh đỉnh núi rất đẹp, hết thảy mọi thứ nơi đó đều khác với Thủy Tinh thành nhưng là nàng biết , mỗi người ở đó đều phải người đơn giản.

      “Mỹ nhân, ngươi như thế nào càng ngày càng xinh đẹp đâu này!” Trong khách điếm, Tử Tử nhìn ba bốn nữ tử vây quanh bàn ăn khỏi cưởi , bên cạnh mỗi nàng đều có thanh kiếm nhưng các nàng rất hòa ái, nửa điểm ác ý đối với mà thậm chí còn có nét vui vẻ.

      “Tiểu hài tử, ngươi thực biết chuyện a, đến ăn chút !” mỹ nhân được Tử Tử khen cười vui vẻ thuận tay bóc cho con tôm .

      “Hử? , thỉnh được gọi ta là tiểu hài tử, các mỹ nhân có thể gọi ta là tiểu mỹ nam a!” Tử Tử rồi mở đôi mắt mê người cười cười, hề khách khí cầm con tôm được bóc vỏ chậm rãi nhai, chút cũng e sợ.

      Mấy nữ tử bị trêu chọc cười lớn, đưa bé là rất đáng a.

      “Trời ạ, ngươi rất thú vị nha, đợi ngươi lớn rồi nhất định mê chết nhiều nữ tử đây!” đám nữ tử túm tụm lại bàn tán.

      “Mẫu thân ngươi lợi hại nha, như thế nào lại sinh được hài tử biết chuyện như tiểu mỹ nam đây a!” nữ tử vừa cười vừa .

      “Ai, có biện pháp, soái quá cũng là cái tội a, bất quá, về phần thông minh nha, đó chính là trời phú a!” Tử Tử đắc ý .

      “Tử Tử, đến đây!” Vô Tình nhìn bộ dáng đắc ý của Tử Tử mà khỏi nhíu mày lên tiếng gọi.

      Tử Tử nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu nhìn các nàng cười : “Mỹ nhân tỷ tỷ a, tiểu mỹ nam phải trước, nhớ kỹ là ta rất các người a!” rồi còn bày ra mộ bộ dáng của bậc trượng phu rồi nhanh chóng đến cạnh Vô Tình ngọt nhạt cười, “A Tình , có chuyện gì a?”

      “Ngồi!” Thương đẩy ghế về phía Tử Tử, bộ dáng như thể có chuyện muốn .

      “Sư phụ, có chuyện gì nghiêm trọng hay sao?” Tử Tử ngồi xuống nhìn Thương khó hiểu hỏi.

      “Buổi sáng ngày mai chúng ta phải lên đường rồi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Thương nhìn về Vô Tình cùng Tử Tử hỏi, trong lòng lúc này là tiểu hài tử phấn nộn.

      “Sư phụ, người yên tâm , ta nhất định có thể lên tới đỉnh a!” Tử Tử khẩu khí lớn , đây là khách điếm dưới chân núi, đa phần khách trọ ở đây đều là những người muốn lên Hoa Sơn, những nhân sĩ giang hồ này khiến Tử Tử phi thường ưa thích, bọn họ bát quái cũng thích tìm hiểu chuyện của người khác, chủ để duy nhất khiến bọn họ quan tâm đó là làm như thế nào để lên tới đỉnh Hoa Sơn.

      “Tử Tử, ngọn núi này muốn lên đơn giản như vậy đâu, đường xá trắc trở laij vô cùng nguy hiểm, đây cũng phải trò chơi!” Vô Tình giải thích, nàng vốn tính là để Tử Tử ở lại khách điếm nhưng ai biết là sống chết cũng chịu, việc này khiến nàng đau đầu nhức óc.

      “A Tình , người việc này rất nhiều lần rồi, người yên tâm , chuyện này ta nghĩ kỹ rồi, hồ đồ làm bậy!” Tử Tử nghiêm túc .

      “Thôi , vẫn là để theo chúng ta , nếu để lại chỉ sợ người lo lắng yên là ngươi thôi!” Thương .

      Vô Tình nghe vậy chỉ có thể gật đầu, rất đúng, nếu để Tử Tử ở lại người yên tâm chính là nàng đây này!

      “Tử Tử, lại đây uống chén a!” vài nam nhân ngồi gần đó vừa nhìn Tử Tử vừa cười , bọn thế nhưng rất phục tiểu hài tử này, nhanh như vậy mà có thể dẹp yên những mỹ nhân đẹp nhất ở đây rồi, bọn đương nhiên là muốn hỏi xem tiểu hài tử này dùng phương pháp gì rồi. Nhưng là bọn họ vừa mới lên tiếng nhóm nữ tử khi nãy liền cười cười nhìn Tử Tử : “Tiểu mỹ nam, đến a, đến uống rượu với tỷ tỷ a, ngươi yên tâm , ngày mai các tỷ tỷ bảo hộ ngươi lên núi a!”

      sao?” Tử Tử híp mắt cười .

      “Tỷ tỷ há lại có thể lừa tiểu mỹ nam ngươi a, mau tới ăn cơm!” xem ra những nữ hiệp này đều rất thích Tử Tử, nhất định phải lên đường bằng mang theo tiểu hài tử đáng này cùng, ít ra đường cũng nhàm chán a!

      "Ha ha, Yes Sir!" Tử Tử chút cấm kỵ chạy đến.

      “Chúng ta có phải qua bên đó ?” Vô Tình có chút lo lắng, tuy tất cả đều ở cùng khách điếm nhưng nếu có đánh nhau ai có thể cam đoan được có chuyện gì xảy ra, để Tử Tử cùng đám người lạ kia khiến nàng yên tâm nhưng là ngoài Nương nương ra ai có thể được cả.

      có việc gì, tất cả mọi người đều là người trong võ lâm, bọn họ đối với triều đình có hứng thú, đối với Tử Tử càng có ý xấu!” Thương trấn an .

      Vô Tình thở dài, bao lâu đặt chân vào giang hồ, nàng đối với những con người nơi đây có chút lạ lẫm rồi!

      Đúng lúc này tiểu công chúa trong lòng Thương lại bắt đầu cười khúc khích, có thể là vô tình thôi nhưng lại khiến Vô Tình cùng Thương nhíu mày khó hiểu.

      “Đứa này sao chứ?” Thương nhịn được nhìn tiểu gia hỏa trong lòng nghi hoặc hỏi, tiểu công chúa đáng hề phản kháng lại ánh mắt nghi hoặc của mà phi thường ngoan ngoãn nằm yên. Thế nhưng mà nhu thuận này so với các tiểu hài tử bình thường. Tiểu công chúa ngoại trừ lúc mới sinh ra bất kể là lúc đói hay mệt mỏi cũng bao giờ khóc, nàng nếu phải là cười là mở to đôi mắt quan sát chung quanh, tuyệt bao giờ khóc nháo.

      biết, ngày hôm qua lúc ta tắm rửa cho Tử Tử có để nàng giường mình, ai ngờ trong lúc vô ý nàng lăn xuống đất, ta thiệt là bị hù mém chết mà. Thời điểm ta bế nàng lên nàng lại mở to mắt nhìn ta, trán sưng cục nhưng nàng cũng khóc tiếng nào…” Vô Tình lo lắng nhìn tiểu công chúa, thời gian qua bọn họ chưa từng nghe nàng khóc nháo, chẳng lẽ nàng biết khóc sao?

      “Công chúa này kỳ quái!” Thương nhíu mày , hài tử mới sinh sao lại khóc đâu này? Đứa bé này làm khó hiểu thôi.

      “Bất quá tiểu công chúa cười cũng là chuyện tốt, ta ngược lại mong nàng có thể mãi mãi vô ưu vô lo như vậy!” Vô Tình nhìn tiểu công chúa trong lòng Thương .

      “Đúng vậy, khóc nháo cũng tốt, nữ nhân hay khóc rất phiền toái!” Thương tán thành .

      Vô Tình nghe vậy có chút sửng sốt nhìn nhưng thấy im lặng gì cũng tiện hỏi thêm, nàng vươn tay ôm lấy tiểu công chúa trong lòng Thương : “Thời gian còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi để ngày mai còn lên đường, khi lên núi có cách gì bỏ cuộc giữa chừng được!” Vô Tình nhắc nhở .

      “Ân, đúng là còn sớm nữa, nên tranh thủ nghi ngơi thôi!” Thương rồi quay qua bàn Tử Tử ngồi lớn tiếng gọi: “Tử Tử, chúng ta nghỉ thôi!”

      “A, được! Mỹ nhân tỷ tỷ, các người ngủ ngon a!” Tử Tử rồi cười cười chạy tới bên cạnh Thương.

      Nhìn Tử Tử đứng trước mặt mình, Thương nghiêm mặt : “Tử Tử, ngươi phải nhớ kỹ, khi chúng ta bắt đầu lên núi ngươi nhất định phải kiên trì tới cùng, mẹ của ngươi còn chờ ngươi cứu, hiểu ?” Thương nhất định phải dặn dò cẩn thận, ngọn núi này phải muốn lên là lên được nên rất lo lắng cho Tử Tử.

      “Sư phụ, người yên tâm , ta phải là tiểu hài tử, ta hiểu được!” Tử Tử kiên định gật đầu, nội tâm ngừng mặc niệm, nữ nhân, người nhất định phải chờ ta tới cứu người a, nhất định phải tin tưởng ta!

      “Tốt, quả nhiên hổ danh đồ đệ ta!” Thương rồi nắm lấy tay về phòng ngủ, nghỉ sớm chút để còn có sức mà lên núi!

      --------------

      Đêm rất khuya, Miên Miên ban ngày vô tình gặp lại Dạ Phong nhưng lại vội vàng rời , tuy gì nhưng nàng biết nội tâm ít nhất vẫn còn chút lương tri, chứng kiến bộ dáng đơn tịch mịch của làm cho nàng rất khó chịu. đoạt lại được hết thảy những gì muốn, sao còn vui vẻ? vui, độc như vậy càng khiến nàng quyết tâm phải bằng mọi cách thức tỉnh , để cho trở lại bộ dáng thiện lương ngày trước.

      Thanh hơi thở đều đặn vang lên bên tai Miên Miên, bây giờ là nửa đêm, mọi người đều ngủ say nhưng nàng lại tài nào ngủ được. Lòng nàng tại vô cùng lo lắng cho Thái hậu, biết tại bà ta thế nào rồi? Những lời của Ngải Vân dù ai nghe được cũng thể đồng tình, nàng ta chính là do tay Thái hậu nuôi lớn mà.

      Sau khi xác nhận tất cả mọi người ngủ say, Miên Miên mang theo lo lắng lặng lẽ ra ngoài, nàng thẳng đường đến lều cỏ thấy Thái hậu ngồi lặng yên đống rơm rạ ngừng đưa mắt nhìn xung quanh giống như chờ ai đó.

      Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bà đợi người nào? Miên Miên nghĩ vậy liền ngồi xuống quan sát xem đến tột cùng là Thái hậu đợi ai, thế nhưng nàng đợi cả nửa ngày cũng thấy ai đến cả, Miên Miên nhịn được chậm rãi bước đến cạnh lều cỏ hỏi: “Tô má má, người đợi ai sao?”

      Thái hậu nghe vậy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh trấn tĩnh ngoái đầu lại nhìn Miên Miên, nét lo lắng gương mặt nhanh chóng chuyển thành vẻ tươi cười : “Tiểu Dương a, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi, ta còn tưởng hôm nay ngươi tới a, ta chờ ngươi rất lâu rồi!” xem ra từ lúc bị Ngải Vân tuyệt tình bà cũng chưa chuyện với ai cả.

      Miên Miên thấy vậy khẽ mỉm cười : “Làm sao vậy? Có phải đói bụng rồi ?” Miên Miên vội vàng móc từ trong túi quần ra hai cái bánh bao, ai ngờ Thái hậu lúc này lại nở nụ cười thần bí rồi lấy từ trong đống rơm ra gói , cẩn thận từng chút mở ra hai cái bánh bao.

      “Ngươi…”

      “Ngươi yên tâm, bánh bao thịt này phải do ta trộm đâu… Ta cố ý để dành cho ngươi hai cái a, rất thơm nha!” Thái hậu rồi vội nhét hai cái bánh bao vào trong túi quần Miên Miên, hành động như sợ người khác bắt gặp.

      Miên Miên bất chợt thấy lỗ mũi cau cay, màn hôm nay nàng chứng kiến từ đầu đến cuối, Thái hậu quan tâm tới người khác như vậy chắc chắn nàng là người đầu tiên a.

      "Làm sao vậy? Ta có trộm, ngươi yên tâm a!” Thái hậu thấy nàng gì tưởng nàng sợ hai cái bánh này do bà trộm đến nên vội vàng giải thích.

      “Ta biết!” Miên Miên thấy Thái hậu vội vàng như vậy khỏi nắm lấy tay bà trấn an.

      Thái hậu nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhõm, bà nhìn Miên Miên : “Tiểu Dương, về sau có chuyện gì ít đến nơi này a, ta dù sao cũng chỉ là tội nhân, nếu để người khác biết được ngươi gặp rắc rối a!” Thái hậu có chút thương cảm , rất lâu rồi có ai chuyện với bà khiến bà thiếu chút nữa cũng quên chính mình cũng rất biết chuyện rồi.

      “Ngươi yên tâm, ta sợ!” Miên Miên nắm tay bà khẳng định , nếu sợ hãi nàng cũng đến đây rồi, chứng kiến Thái hậu từng ngày thay đổi nàng muốn để cho bà có cơ hội có thể bù đắp lại cho Dạ Phong, để bà trở thành người mẹ thương con như bao người khác!

      Dạ Phong, ngươi nhất định phải đợi ta, đợi ta trả lại cho người người mẹ chân chính, chờ ta trả cho người tình thương chân chính của người mẹ!

      ----------Ngự hoa viên----------

      “Hồi bẩm bệ hạ, cung nữ Tiểu Dương kia ba lần tự tiện gặp bà ta rồi!” Lôi Ảnh quì dưới đất , trong nội tâm khỏi bực bội, cung nữ kia sợ chết hay sao?

      Dạ Phong ngồi ghế khẽ mỉm cười : “Nàng đúng là có lá gan lớn hơn người!”

      “Bệ hạ có muốn xử lý nàng như những lần trước?” Lôi Ảnh thận trọng hỏi.

      cần, nàng biết chuyện có tội, ta ngược lại rất hiếu kỳ vì sao nàng lại quan tâm tới bà ta đến vậy. Ngươi nghe ngóng xem bọn họ những chuyện gì!” Dạ Phong nhìn trời , biết vì sao mình lại hành động như vậy nhưng là đột nhiên cảm thấy nội cung buồn chán này rốt cuộc cũng có làn gió xuân rồi.

      “Vâng, thuộc hạ hiểu!” Lôi Ảnh nhận lệnh rời .

      Tiểu Dương, ngươi đến tột cùng là có bao nhiêu bí mật đây?

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 143. Tiểu công chúa vô lo

      Từ khi tách khỏi Miên Miên, Vô Tình theo Thương xông pha chốn giang hồ, dù lâu bước chân vào giang hồ như Vô Tình nhưng nàng cũng biết núi Hoa Sơn thường được các võ lâm cao thủ chọn làm nơi gặp mặt, đương nhiên những người có đủ năng lực leo lên tới đỉnh ngọn núi này tuyệt đối cũng phải người bình thường.

      Đối với ngọn núi Hoa Sơn này người thường nhìn qua sợ hãi, ngọn núi cao đến thấy điểm cùng, đường lên thiên tân vạn khổ, nếu phải là người có bản lĩnh nửa đường có thể bị gió thổi bay hoặc cẩn thận rớt xuống đáy vực vạn trượng thịt nát xương tan. Nhưng càng là chỗ nguy hiểm người trong chốn võ lâm càng ưa thích, phải biết rằng, có thể leo lên tới đỉnh mới được coi là cao thủ đích thực. Ngày trước chưa tiến cung Vô Tình cũng từng leo lên Hoa Sơn lần, phong cảnh đỉnh núi rất đẹp, hết thảy mọi thứ nơi đó đều khác với Thủy Tinh thành nhưng là nàng biết , mỗi người ở đó đều phải người đơn giản.

      “Mỹ nhân, ngươi như thế nào càng ngày càng xinh đẹp đâu này!” Trong khách điếm, Tử Tử nhìn ba bốn nữ tử vây quanh bàn ăn khỏi cưởi , bên cạnh mỗi nàng đều có thanh kiếm nhưng các nàng rất hòa ái, nửa điểm ác ý đối với mà thậm chí còn có nét vui vẻ.

      “Tiểu hài tử, ngươi thực biết chuyện a, đến ăn chút !” mỹ nhân được Tử Tử khen cười vui vẻ thuận tay bóc cho con tôm .

      “Hử? , thỉnh được gọi ta là tiểu hài tử, các mỹ nhân có thể gọi ta là tiểu mỹ nam a!” Tử Tử rồi mở đôi mắt mê người cười cười, hề khách khí cầm con tôm được bóc vỏ chậm rãi nhai, chút cũng e sợ.

      Mấy nữ tử bị trêu chọc cười lớn, đưa bé là rất đáng a.

      “Trời ạ, ngươi rất thú vị nha, đợi ngươi lớn rồi nhất định mê chết nhiều nữ tử đây!” đám nữ tử túm tụm lại bàn tán.

      “Mẫu thân ngươi lợi hại nha, như thế nào lại sinh được hài tử biết chuyện như tiểu mỹ nam đây a!” nữ tử vừa cười vừa .

      “Ai, có biện pháp, soái quá cũng là cái tội a, bất quá, về phần thông minh nha, đó chính là trời phú a!” Tử Tử đắc ý .

      “Tử Tử, đến đây!” Vô Tình nhìn bộ dáng đắc ý của Tử Tử mà khỏi nhíu mày lên tiếng gọi.

      Tử Tử nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu nhìn các nàng cười : “Mỹ nhân tỷ tỷ a, tiểu mỹ nam phải trước, nhớ kỹ là ta rất các người a!” rồi còn bày ra mộ bộ dáng của bậc trượng phu rồi nhanh chóng đến cạnh Vô Tình ngọt nhạt cười, “A Tình , có chuyện gì a?”

      “Ngồi!” Thương đẩy ghế về phía Tử Tử, bộ dáng như thể có chuyện muốn .

      “Sư phụ, có chuyện gì nghiêm trọng hay sao?” Tử Tử ngồi xuống nhìn Thương khó hiểu hỏi.

      “Buổi sáng ngày mai chúng ta phải lên đường rồi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Thương nhìn về Vô Tình cùng Tử Tử hỏi, trong lòng lúc này là tiểu hài tử phấn nộn.

      “Sư phụ, người yên tâm , ta nhất định có thể lên tới đỉnh a!” Tử Tử khẩu khí lớn , đây là khách điếm dưới chân núi, đa phần khách trọ ở đây đều là những người muốn lên Hoa Sơn, những nhân sĩ giang hồ này khiến Tử Tử phi thường ưa thích, bọn họ bát quái cũng thích tìm hiểu chuyện của người khác, chủ để duy nhất khiến bọn họ quan tâm đó là làm như thế nào để lên tới đỉnh Hoa Sơn.

      “Tử Tử, ngọn núi này muốn lên đơn giản như vậy đâu, đường xá trắc trở laij vô cùng nguy hiểm, đây cũng phải trò chơi!” Vô Tình giải thích, nàng vốn tính là để Tử Tử ở lại khách điếm nhưng ai biết là sống chết cũng chịu, việc này khiến nàng đau đầu nhức óc.

      “A Tình , người việc này rất nhiều lần rồi, người yên tâm , chuyện này ta nghĩ kỹ rồi, hồ đồ làm bậy!” Tử Tử nghiêm túc .

      “Thôi , vẫn là để theo chúng ta , nếu để lại chỉ sợ người lo lắng yên là ngươi thôi!” Thương .

      Vô Tình nghe vậy chỉ có thể gật đầu, rất đúng, nếu để Tử Tử ở lại người yên tâm chính là nàng đây này!

      “Tử Tử, lại đây uống chén a!” vài nam nhân ngồi gần đó vừa nhìn Tử Tử vừa cười , bọn thế nhưng rất phục tiểu hài tử này, nhanh như vậy mà có thể dẹp yên những mỹ nhân đẹp nhất ở đây rồi, bọn đương nhiên là muốn hỏi xem tiểu hài tử này dùng phương pháp gì rồi. Nhưng là bọn họ vừa mới lên tiếng nhóm nữ tử khi nãy liền cười cười nhìn Tử Tử : “Tiểu mỹ nam, đến a, đến uống rượu với tỷ tỷ a, ngươi yên tâm , ngày mai các tỷ tỷ bảo hộ ngươi lên núi a!”

      sao?” Tử Tử híp mắt cười .

      “Tỷ tỷ há lại có thể lừa tiểu mỹ nam ngươi a, mau tới ăn cơm!” xem ra những nữ hiệp này đều rất thích Tử Tử, nhất định phải lên đường bằng mang theo tiểu hài tử đáng này cùng, ít ra đường cũng nhàm chán a!

      "Ha ha, Yes Sir!" Tử Tử chút cấm kỵ chạy đến.

      “Chúng ta có phải qua bên đó ?” Vô Tình có chút lo lắng, tuy tất cả đều ở cùng khách điếm nhưng nếu có đánh nhau ai có thể cam đoan được có chuyện gì xảy ra, để Tử Tử cùng đám người lạ kia khiến nàng yên tâm nhưng là ngoài Nương nương ra ai có thể được cả.

      có việc gì, tất cả mọi người đều là người trong võ lâm, bọn họ đối với triều đình có hứng thú, đối với Tử Tử càng có ý xấu!” Thương trấn an .

      Vô Tình thở dài, bao lâu đặt chân vào giang hồ, nàng đối với những con người nơi đây có chút lạ lẫm rồi!

      Đúng lúc này tiểu công chúa trong lòng Thương lại bắt đầu cười khúc khích, có thể là vô tình thôi nhưng lại khiến Vô Tình cùng Thương nhíu mày khó hiểu.

      “Đứa này sao chứ?” Thương nhịn được nhìn tiểu gia hỏa trong lòng nghi hoặc hỏi, tiểu công chúa đáng hề phản kháng lại ánh mắt nghi hoặc của mà phi thường ngoan ngoãn nằm yên. Thế nhưng mà nhu thuận này so với các tiểu hài tử bình thường. Tiểu công chúa ngoại trừ lúc mới sinh ra bất kể là lúc đói hay mệt mỏi cũng bao giờ khóc, nàng nếu phải là cười là mở to đôi mắt quan sát chung quanh, tuyệt bao giờ khóc nháo.

      biết, ngày hôm qua lúc ta tắm rửa cho Tử Tử có để nàng giường mình, ai ngờ trong lúc vô ý nàng lăn xuống đất, ta thiệt là bị hù mém chết mà. Thời điểm ta bế nàng lên nàng lại mở to mắt nhìn ta, trán sưng cục nhưng nàng cũng khóc tiếng nào…” Vô Tình lo lắng nhìn tiểu công chúa, thời gian qua bọn họ chưa từng nghe nàng khóc nháo, chẳng lẽ nàng biết khóc sao?

      “Công chúa này kỳ quái!” Thương nhíu mày , hài tử mới sinh sao lại khóc đâu này? Đứa bé này làm khó hiểu thôi.

      “Bất quá tiểu công chúa cười cũng là chuyện tốt, ta ngược lại mong nàng có thể mãi mãi vô ưu vô lo như vậy!” Vô Tình nhìn tiểu công chúa trong lòng Thương .

      “Đúng vậy, khóc nháo cũng tốt, nữ nhân hay khóc rất phiền toái!” Thương tán thành .

      Vô Tình nghe vậy có chút sửng sốt nhìn nhưng thấy im lặng gì cũng tiện hỏi thêm, nàng vươn tay ôm lấy tiểu công chúa trong lòng Thương : “Thời gian còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi để ngày mai còn lên đường, khi lên núi có cách gì bỏ cuộc giữa chừng được!” Vô Tình nhắc nhở .

      “Ân, đúng là còn sớm nữa, nên tranh thủ nghi ngơi thôi!” Thương rồi quay qua bàn Tử Tử ngồi lớn tiếng gọi: “Tử Tử, chúng ta nghỉ thôi!”

      “A, được! Mỹ nhân tỷ tỷ, các người ngủ ngon a!” Tử Tử rồi cười cười chạy tới bên cạnh Thương.

      Nhìn Tử Tử đứng trước mặt mình, Thương nghiêm mặt : “Tử Tử, ngươi phải nhớ kỹ, khi chúng ta bắt đầu lên núi ngươi nhất định phải kiên trì tới cùng, mẹ của ngươi còn chờ ngươi cứu, hiểu ?” Thương nhất định phải dặn dò cẩn thận, ngọn núi này phải muốn lên là lên được nên rất lo lắng cho Tử Tử.

      “Sư phụ, người yên tâm , ta phải là tiểu hài tử, ta hiểu được!” Tử Tử kiên định gật đầu, nội tâm ngừng mặc niệm, nữ nhân, người nhất định phải chờ ta tới cứu người a, nhất định phải tin tưởng ta!

      “Tốt, quả nhiên hổ danh đồ đệ ta!” Thương rồi nắm lấy tay về phòng ngủ, nghỉ sớm chút để còn có sức mà lên núi!

      --------------

      Đêm rất khuya, Miên Miên ban ngày vô tình gặp lại Dạ Phong nhưng lại vội vàng rời , tuy gì nhưng nàng biết nội tâm ít nhất vẫn còn chút lương tri, chứng kiến bộ dáng đơn tịch mịch của làm cho nàng rất khó chịu. đoạt lại được hết thảy những gì muốn, sao còn vui vẻ? vui, độc như vậy càng khiến nàng quyết tâm phải bằng mọi cách thức tỉnh , để cho trở lại bộ dáng thiện lương ngày trước.

      Thanh hơi thở đều đặn vang lên bên tai Miên Miên, bây giờ là nửa đêm, mọi người đều ngủ say nhưng nàng lại tài nào ngủ được. Lòng nàng tại vô cùng lo lắng cho Thái hậu, biết tại bà ta thế nào rồi? Những lời của Ngải Vân dù ai nghe được cũng thể đồng tình, nàng ta chính là do tay Thái hậu nuôi lớn mà.

      Sau khi xác nhận tất cả mọi người ngủ say, Miên Miên mang theo lo lắng lặng lẽ ra ngoài, nàng thẳng đường đến lều cỏ thấy Thái hậu ngồi lặng yên đống rơm rạ ngừng đưa mắt nhìn xung quanh giống như chờ ai đó.

      Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bà đợi người nào? Miên Miên nghĩ vậy liền ngồi xuống quan sát xem đến tột cùng là Thái hậu đợi ai, thế nhưng nàng đợi cả nửa ngày cũng thấy ai đến cả, Miên Miên nhịn được chậm rãi bước đến cạnh lều cỏ hỏi: “Tô má má, người đợi ai sao?”

      Thái hậu nghe vậy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh trấn tĩnh ngoái đầu lại nhìn Miên Miên, nét lo lắng gương mặt nhanh chóng chuyển thành vẻ tươi cười : “Tiểu Dương a, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi, ta còn tưởng hôm nay ngươi tới a, ta chờ ngươi rất lâu rồi!” xem ra từ lúc bị Ngải Vân tuyệt tình bà cũng chưa chuyện với ai cả.

      Miên Miên thấy vậy khẽ mỉm cười : “Làm sao vậy? Có phải đói bụng rồi ?” Miên Miên vội vàng móc từ trong túi quần ra hai cái bánh bao, ai ngờ Thái hậu lúc này lại nở nụ cười thần bí rồi lấy từ trong đống rơm ra gói , cẩn thận từng chút mở ra hai cái bánh bao.

      “Ngươi…”

      “Ngươi yên tâm, bánh bao thịt này phải do ta trộm đâu… Ta cố ý để dành cho ngươi hai cái a, rất thơm nha!” Thái hậu rồi vội nhét hai cái bánh bao vào trong túi quần Miên Miên, hành động như sợ người khác bắt gặp.

      Miên Miên bất chợt thấy lỗ mũi cau cay, màn hôm nay nàng chứng kiến từ đầu đến cuối, Thái hậu quan tâm tới người khác như vậy chắc chắn nàng là người đầu tiên a.

      "Làm sao vậy? Ta có trộm, ngươi yên tâm a!” Thái hậu thấy nàng gì tưởng nàng sợ hai cái bánh này do bà trộm đến nên vội vàng giải thích.

      “Ta biết!” Miên Miên thấy Thái hậu vội vàng như vậy khỏi nắm lấy tay bà trấn an.

      Thái hậu nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhõm, bà nhìn Miên Miên : “Tiểu Dương, về sau có chuyện gì ít đến nơi này a, ta dù sao cũng chỉ là tội nhân, nếu để người khác biết được ngươi gặp rắc rối a!” Thái hậu có chút thương cảm , rất lâu rồi có ai chuyện với bà khiến bà thiếu chút nữa cũng quên chính mình cũng rất biết chuyện rồi.

      “Ngươi yên tâm, ta sợ!” Miên Miên nắm tay bà khẳng định , nếu sợ hãi nàng cũng đến đây rồi, chứng kiến Thái hậu từng ngày thay đổi nàng muốn để cho bà có cơ hội có thể bù đắp lại cho Dạ Phong, để bà trở thành người mẹ thương con như bao người khác!

      Dạ Phong, ngươi nhất định phải đợi ta, đợi ta trả lại cho người người mẹ chân chính, chờ ta trả cho người tình thương chân chính của người mẹ!

      ----------Ngự hoa viên----------

      “Hồi bẩm bệ hạ, cung nữ Tiểu Dương kia ba lần tự tiện gặp bà ta rồi!” Lôi Ảnh quì dưới đất , trong nội tâm khỏi bực bội, cung nữ kia sợ chết hay sao?

      Dạ Phong ngồi ghế khẽ mỉm cười : “Nàng đúng là có lá gan lớn hơn người!”

      “Bệ hạ có muốn xử lý nàng như những lần trước?” Lôi Ảnh thận trọng hỏi.

      cần, nàng biết chuyện có tội, ta ngược lại rất hiếu kỳ vì sao nàng lại quan tâm tới bà ta đến vậy. Ngươi nghe ngóng xem bọn họ những chuyện gì!” Dạ Phong nhìn trời , biết vì sao mình lại hành động như vậy nhưng là đột nhiên cảm thấy nội cung buồn chán này rốt cuộc cũng có làn gió xuân rồi.

      “Vâng, thuộc hạ hiểu!” Lôi Ảnh nhận lệnh rời .

      Tiểu Dương, ngươi đến tột cùng là có bao nhiêu bí mật đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :