1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 135. Sợ hãi cực độ

      “Tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” bọn thị vệ khó hiểu nhìn về phía Lôi Ảnh, cái hốc cây này lớn nên chỉ có thể chứa được ba bốn người là cùng mà chỉ mình con thần khuyển chiếm mất hai chỗ, tự nhiên chỗ còn lại là dành cho tướng quân rồi, bất quá Lôi Ảnh cũng có ở trong đó.

      Lôi Ảnh nhìn ra ngoài trời mưa to gió lớn rồi lại nhìn đám thị vệ nấp dưới các gốc cây gần đó có chút nhíu mày : “Ta cảm thấy trận mưa có gì đó đúng lắm nhưng mà mặc kệ là nguyên nhân gì, ngày hôm nay với chúng ta khá bất lợi, thần khuyển ghét mưa vì trong mưa nó thể đánh hơi được, việc truy đuổi của chúng ta cũng bị trì hoãn theo, ta nghĩ lần trì hoãn này phải thời gian mà chính là tính mạng.”

      “Tính mạng?” hai tên tướng quân có chút hiểu hỏi lại.

      “Ta khẳng định hai ngày nay bọn nhất định mệt chịu nổi rồi, vốn là chúng ta có thể thừa cơ này bắt được bọn chúng nhưng đột nhiên lại có trận mưa này, cho bọn chúng những có thời gian nghỉ ngơi mà còn có thể tranh thủ chạy trốn, cái này có khác nào trận mưa cứu mạng đâu?” Lôi Ảnh bình tĩnh .

      Hai tên tướng quân nghe vậy vội : “Vậy tướng quân, chúng ta mau tranh thủ thời gian phía người nghe ngóng gần đây xem có chút tin tức gì ?”

      Lôi Ảnh khẽ gật đầu tán thành, hai thị vệ nghe lệnh lập tức rời .

      Lôi Ảnh lúc này chậm rãi lấy ra túi thịt sống đưa tới cho thần khuyển, từ sau khi Xà hậu tỉnh lại bọn người Dạ Mị chưa có chết khiến cho Dạ Phong vô cùng tức giận tiếc tiền tài mua thần khuyển quí hiếm về truy đuổi. tuyệt đối làm cho chủ nhân thất vọng!

      ------------

      Đám người Miên Miên ở trong hốc cây thở phào nhõm, Vô Tình nhóm lên đống lửa để nướng gà rừng. Cái động cây này thần kỳ, bọn họ là lần đầu tiên thấy hốc cây lớn như vậy, chỗ tốt để nghỉ ngơi.

      Thương để cho Miên Miên chiếu cố Dạ Mị còn mình đến bờ sông bắt cá. Tử Tử lúc này vừa ôm trứng rắn vừa lo lắng nhìn lão cha của , Miên Miên bận rộn chăm sóc Dạ Mị, A Tình cùng Thương sư phó lo chuẩn bị thức ăn cho nên chỉ còn mình chiếu cố cho đệ đệ (hoặc có khi là muội muội cũng nên).

      Miên Miên bề bộn để đầu Dạ Mị gác lên đùi mình để có thể thoải mái ngủ. Thương lát rồi cũng quay trở lại, toàn thân ướt đẫm nhưng cũng bắt được khá nhiều cá. Vô Tình vội vàng tiếp nhận cá từ mang rửa sạch rồi bắt đầu nướng.

      “Làm ít canh cá nóng cho uống !” Thương nhìn về phía Dạ Mị hôn mê .

      Vô Tình gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta biết phải làm gì!” rồi lấy từ trong bao ra cái nồi hứng ít nước mưa rồi đem cá làm sạch thả vào, bao lâu sau mùi thơm lừng tỏa ra bốn phía.

      “Tử Tử, đến ăn chút !” Vô Tình đem gà rừng chia cho mỗi người khối lớn, mặc dù lo lắng cho Dạ Mị nhưng Miên Miên vẫn nghe lời khuyên của Vô Tình mà bắt đầu chậm rãi ăn, ngày mai còn phải tiếp tục chạy trốn, nếu ăn nhất định chạy nổi rồi.

      “Nương nương, canh được rồi!” Vô Tình cẩn thận đem canh cá đến trước Miên Miên còn tiện tay đưa cho nàng cái thìa . Cái thìa này chính là lúc Vô Tình chợ thấy xinh xắn nên mua chuẩn bị cho tiểu bảo bối sau này, tại xem ra cũng bắt đầu có công dụng rồi!

      Miên Miên dùng chén bắt đầu múc từng muỗng canh cá đút cho Dạ Mị, Tử Tử mực muốn ngồi bên cạnh, bàn tay nhắn chốc chốc lại khẽ vuốt trứng rắn mong chờ.

      “Tử Tử, y phục khô rồi này!” từ lúc nướng xong đồ ăn tới giờ Vô Tình bắt đầu giúp mọi người hong khô quần áo.

      Tử Tử mặc quần áo, hơi ấm từ quần áo khô khiến thỏa mãn ôm lấy trứng rắn tới nằm cạnh đống lửa ngủ ngon lành.
      Miên Miên ngừng chiếu cố Dạ Mị, Vô Tình giúp hai người thu dọn đồ đạc mà Thương cũng ra ngoài tìm hiểu thông tin, giờ phút này tâm tình của mọi người đều có chút lo lắng bởi vì bọn họ biết địch nhân đến tột cùng là ở đâu, cách bọn họ có xa lắm ?

      Nhìn thấy có thể uống hết chén canh cá, nội tâm Miên Miên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. “Dạ Mị…” Miên Miên giọng gọi, Dạ Mị rốt cuộc cũng tỉnh lại.

      “Dạ Mị, ngươi cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào thoải mái ?” Miên Miên lo lắng hỏi.

      Dạ Mị khẽ vuốt trán có chút đau đầu khó chịu nhưng cũng rất nhanh chóng đứng, Vô Tình thấy vậy lập tức mang đồ ăn còn lại đưa tới cho hai người.

      “Ăn thêm chút a!” Miên Miên nhìn Dạ Mị .

      Dạ Mị nhìn chung quanh lượt rồi quay qua nhìn Miên Miên hỏi: “Thương đâu rồi?”

      xem xét tình hình bên ngoài rồi, ngươi ăn chút gì !” Miên Miên lo lắng .

      Dạ Mị nghe nàng vậy cũng chậm rãi ngồi xuống bắt đầu ăn gà nướng. Được nghỉ ngơi cùng với ăn uống đầy đủ khí lực của hồi phục rất nhanh. Dạ Mị nhìn Tử Tử ngủ say bên đống lửa mỉm cười đưa tay khẽ vuốt đầu , “Những ngày này cực khổ cho rồi!”

      Miên Miên nghe mà có chút đau xót, “Tất cả mọi người đều giống nhau mà, ta tin tưởng chỉ cần vượt qua giai đoạn khó khăn này chúng ta tốt cả thôi!”

      tốt rồi!” Thương toàn thân ướt đẫm nước mưa từ bên ngoài chạy vào lớn tiếng .

      “Có chuyện gì vậy?” Dạ Mị tâm tình vừa mới thả lỏng nhíu mày hỏi, mà lúc này Tử Tử bởi vì giọng của Thương mà cũng giật mình mở to mắt, trứng rắn ở trong tay suýt chút nữa rơi xuống.

      “Đám thị vệ lần theo dấu vết sắp đuổi tới đây rồi!” Thương nhíu mày lo lắng .

      Đám người Miên Miên, Dạ Mị cùng Vô Tình bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ ông trời cho bọn nghỉ ngơi chút được sao?

      Thương thấy biểu lo lắng của mọi người như vậy quay người ra định tìm hiểu thêm xem đám thị vệ kia bao giờ đuổi tới đây nhưng là vừa ra bao lâu lại lập tức quay vào, nét mặt vô cùng khó coi.

      “Làm sao vậy?”

      xong rồi, có lẽ lần này chúng ta chạy thoát rồi!” Thương khó chịu .

      “Có chuyện gì xảy ra sao?” Vô Tình vừa thu thập đồ đạc vừa hỏi.

      “Mưa sắp tạnh rồi!” Thương lo lắng nhìn ra ngoài trời .

      Vô Tình giật mình làm rớt đống hành lý đất quay qua nhìn Thương kinh hãi, “Cái gì? Mưa tạnh?”

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 136. Chính diện giao phong

      Mưa tạnh…

      Lời Thương rơi xuống hệt như sét đánh ngang qua hốc cây, đám Miên Miên kinh hoàng, tại sao có thể như vậy được? Cơn mưa vừa mới còn rất lớn, cì cớ gì mà tạnh là tạnh ngay được đâu này?

      “Đừng chần chừ nữa, mau tranh thủ thời gian rời khỏi đây!” Dạ Mị trấn tĩnh lại đứng dậy .

      Mọi người nghe Thương rồi thoáng nhìn nhau cái, Vô Tình vội vàng đem hành lý khoác lên người rồi nắm lấy tay Tử Tử, Tử Tử bề bộn đưa trứng rắn cho Miên Miên để vào trong ngực rồi đoàn người nhanh chóng rời .

      Tất cả mọi người đều hiểu nếu lần này mà tránh thoát coi như cơ hội cuối cùng coi như cũng xong rồi, cho nên, lần này tuyệt đối thể để bọn chúng bắt được!

      Mà lúc này đây, Lôi Ảnh nhìn thấy trời mưa tâm tình thả lỏng hẳn, xem ra là trời cũng giúp bọn rồi!

      “Hắc ngang, chúng ta thôi!” Lôi Ảnh lớn tiếng gọi, trừ trong sơn động cái đầu cực lớn nhô ra, thần khuyển nhanh chóng chạy tới trước mặt .

      Lôi Ảnh nhìn thần khuyển khẽ vuốt đầu nó cười : “Hắc ngang, có thể lập công hay còn phải trông chờ vào ngươi đó!” rồi mang quần áo Dạ Mị lần nữa đưa qua mũi nó cho nó ngửi, hắc ngang rất nhanh chóng hướng về phía rừng rậm chạy tới.

      “Mẹ, chúng ta còn phải trốn bao lâu nữa?” Tử Tử thở dốc hỏi, mệt mỏi quá, chưa bao giờ mệt mỏi như lúc này.

      Miên Miên đau lòng nhìn rồi ngồi xuống vẫy vẫy : “Đến đây, ma ma cõng ngươi!”

      “Con trai, để lão cha cõng ngươi!” Dạ Mị nhìn Tử Tử sắp nổi lại nhìn Miên Miên mệt mỏi ra mặt có chút đau lòng trực tiếp cúi người đặt Tử Tử ngồi cổ mình rồi nhìn về phía Miên Miên , “Mau thôi!”, rồi trực tiếp trước dẫn đường.

      Miên Miên thấy vậy khẽ mỉm cười tới, Thương mực trước tìm hiểu xung quanh, Vô Tình cẩn trọng sau cùng trông chừng cho tất cả.

      Con đường núi này vốn khó lại thêm trận mưa lớn vừa rồi càng trở nên trơn ướt hơn cả, đám người Miên Miên khó nhọc tiến tới. Đúng lúc này phía sau đột nhiên truyền tới tiếng chó sủa lớn, tiếng sủa vang vọng trung.

      xong, thần khuyển lợi hại quá sức!” Dạ Mị nhíu mày. Vô Tình sợ hãi nhìn lại phía sau, tuy cái gì cũng thấy nhưng là nghe tiếng sủa cũng có thể đoán được là bọn chúng sắp đuổi tới nơi rồi.

      “Phía trước có dòng sông lớn!” Thương thám thính đường vừa đúng lúc quay lại .

      Dạ Mị nghe vậy trong đầu lập tức nghĩ tới chuyện liền quay sang mọi người : “Mau về phía sông, chúng ta đường thủy!”

      "Đường thủy?" Mọi người kinh hô nhưng bước chân hề đình chỉ nhanh chóng chạy theo Thương.

      “Lão cha, ta có thể tự được, ngươi thả ta xuống !” Tử Tử nhìn Dạ Mị mồ hôi ngừng đau lòng .

      có việc gì, có phải hay ngồi cổ thoải mải? Vậy lão cha cõng ngươi?” Dạ Mị để xuống rồi ngồi xuống để cho leo lên lưng mình.

      “Lão cha, ta còn là tiểu hài tử nữa rồi!” Tử Tử rồi trực tiếp chạy tới phía trước.

      Miên Miên thấy vậy liền quay người nhìn Dạ Mị : “ thôi, Tử Tử cũng phải hài tử yếu ớt gì!”

      Dạ Mị nghe nàng vậy liền nắm lấy tay nàng chạy , bao lâu sau đoàn người đứng trước con sông rộng lớn.

      “Chúng ta bằng đường thủy sao?” Miên Miên đứng ở bờ nhìn về phía con sông lớn dài vô cùng tận mà khỏi lo lắng, tuy mọi người đều biết bơi nhưng mà con sông này lớn hệt như biển vậy, bọn họ sao có thể đủ thể lực bơi qua chứ?

      “Trước mắt chỉ có con đường này thôi, thần khuyển tuy lợi hại nhưng nó chỉ có thể ngửi được mùi đất, chúng ta đường thủy nó chắc chắn ngửi ra!” Dạ Mị giải thích.

      “Thế nhưng…mấy hôm nay được nghỉ ngơi, thể lực mọi người căn bản có đủ để bơi qua con sông này!” Thương nhíu mày nhìn về phía mặt sông .

      “Vô Tình, ngươi biến lại nguyên hình mang theo Tử Tử trước , Miên Miên bảo hộ trứng rắn sau, ta mang theo Thương, phải xà nhân nên thể lực chắc chắn bơi xa được, ta mang theo tốt hơn!” Dạ Mị trực tiếp phân phó.

      cần!” Thương phản đối.

      Dạ Mị thấy thế chỉ khẽ nhếch miệng cười rồi cũng gì thêm, mọi người rất nhanh chóng khôi phục lại hình dáng xà nhân rồi xuống sông. Đúng lúc này mộ con thần khuyển cực lớn nhanh chóng chạy tới Dạ Mị thấy vậy liền để cho Miên Miên cùng mọi người trước còn mình lưu lại cuối cùng.

      Thần khuyển đến bên bờ lớn tiếng gầm gừ với Dạ Mị, thanh lớn đến nỗi khiến cả mặt nước gợn sóng. Dạ Mị cười lạnh tiếng rồi dùng tay té nước về phía thần khuyển, động tác của nhanh đến nỗi khiến thần khuyển kịp né tránh.

      Thần khuyển bị giội nước phát ra nhưng thanh bi thương rồi lùi lại phía sau, hiển nhiên là nó lợi hại nhưng là nó vẫn sợ nước. Dạ Mị nhanh chóng thả người xuống nước bơi , hơn ngàn thị vệ lúc này mới chạy tới nơi.

      “Dạ Mị, các ngươi trốn thoát đâu!” Lôi Ảnh tung người đến cạnh bờ sông hét lớn rồi hạ lệnh cho tất cả thị vệ xuống sông truy đuổi.

      Lập tức xuất hơn ngàn xà nhân lao xuống dưới sông, mặt sông nhanh chóng đen kịt đầu người, mà lúc này vài thị vệ còn nhanh trí tạo ra mấy cái bè gỗ cho bọn Lôi Ảnh cùng các tướng quân khác dùng.

      “Lão cha…” Tử Tử có chút sợ hãi di chuyển tới gần Dạ Mị mà Thương lúc này rút kiếm chuẩn bị giao đấu.

      “Các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn trở về cùng ta , các ngươi căn bản chạy thoát đâu!” Lôi Ảnh tới giữa đám thị vệ vây bọn người Miên Miên từ cao nhìn xuống .

      “Cho dù có chết ta cũng nhất quyết thỏa hiệp!” Vô Tình phẫn nộ nhìn Lôi Ảnh lớn, kỳ ai biết Vô Tình nghĩ gì mà vậy, nàng chính là thâm tàng bất lộ, năm năm qua ai chú ý tới lòng của nàng có hình ảnh của Lôi Ảnh chỉ là loại tình cảm thầm mến lại biến thành như vậy, lòng của nàng khó chịu biết bao.

      Lôi Ảnh nhìn về phía Vô Tình, đáy mặt có chút đau lòng nhưng rất nhanh chóng qua , tránh ánh mắt Vô Tình rồi nhìn qua Dạ Mị : “Ta có thể buông tha cho bất cứ ai ở đây nhưng ngươi được!”

      “Muốn giết ngươi phải giết ta trước!” Miên Miên nhìn Lôi Ảnh kiên định , nàng biết ta chỉ là phụng mệnh làm việc nhưng là Lôi Ảnh hôm nay đối với nàng cũng xa lạ rồi, cảm giác thống khổ này dễ chịu chút nào.

      “Nguyễn Nương nương, thỉnh người đừng làm ta khó xử. Ta là thuộc hạ, bệ hạ lệnh giết tha ta cũng chỉ có thể tuân theo mà thôi. Nếu các ngươi lức phản kháng mà bị thương cũng đừng trách ta!” Lôi Ảnh rồi nhìn đám thị vệ : “Nếu Dạ Mị phản kháng đưa tất cả về cung, nếu phản kháng giết chết tha!”

      Đám thị vệ nghe vậy lập tức hướng về phía Dạ Mị bơi tới, Dạ Mị vội vàng đẩy Miên Miên cùng Tử Tử ra phía sau, Thương nhìn quanh lượt rồi : “Giết bọn chúng có thể chúng ta có con đường thoát thân!”

      “Đúng vậy, giết chết bọn chúng !” Vô Tình hưởng ý, người nàng muốn bảo vệ ai có thể thương tổn được, dù cho là nam nhân nàng thầm mến chăng nữa cũng được!

      “Được! Miên Miên, nàng mang theo Tử Tử cẩn thận chút, nhớ là chỉ cần thấy cơ hội nhất định phải rời !” Dạ Mị dặn dò Miên Miên rồi ba người cầm kiếm bắt đầu vung lên. Miên Miên nắm chặt bàn tay xíu của Tử Tử thấy cái đuôi của ngừng vung vẩy dưới nước, bàn tay nắm lại thành quyền, muốn xông tới nhưng mà cũng biết là mình phải đối thủ của đám thị vệ đó.

      Máu tươi tràn ngập mặt sông, ai biết đó rốt cuộc là máu của người nào nhưng là mùi tanh tưởi này khiến cho Miên Miên khó chịu thôi. Miên Miên nhíu mày nhìn về phía Lôi Ảnh thấy lạnh nhạt nhìn về phía bên này, nàng biết chính là cố tình làm tiêu hao thể lực của mọi người, chờ cho đám người các nàng kiên trì nổi nữa bắt luôn lượt.

      "Tử Tử, ngươi sợ sao?" Miên Miên nhìn Tử Tử hỏi.

      sợ!” Tử Tử kiên định .

      “Vậy tốt, chúng ta cùng tiến lên!” Miên Miên nắm chặt tay .

      Miên Miên ghé sát tai Tử Tử vài câu rồi hai người nhanh chóng hướng Dạ Mị bơi tới. Miên Miên lặn xuống kéo Dạ Mị cùng với Vô Tình chìm xuống mà bên kia Tử Tử cũng lôi kéo Thương lặn .

      Lôi Ảnh ở bè gỗ có chút sững sờ vội ra lệnh: “ xong, tất cả lặn xuống tìm kiếm cho ta!” rồi chính mình cùng với hai tướng quân khác cũng nhảy xuống.

      Miên Miên rất thông minh, nàng lợi dung màu máu trong nước mà lặn xuống, hành động này tuy có thể giúp bọn có cơ hội trốn thoát nhưng lại cũng vô cùng nguy hiểm, nếu bọn Lôi Ảnh vẫn cố chấp đuổi theo cả đám người có khi phải bỏ mạng dưới đáy sông mất.

      “Bắt lấy bọn !” Lôi Ảnh ở trong nước ngừng tìm kiếm.

      Đám thị vệ nghe lệnh bắt đầu mở lớn mắt tìm kiếm, bởi vì số lượng thị vệ quá đông nên chẳng mấy chốc bọn người Miên Miên bị dồn xuống đám rêu dưới đáy hồ. Sắc mặt Tử Tử ngày càng khó coi, hiển nhiên là do phải ở dưới nước quá lâu mà Thương bên cạnh cũng khá hơn chút nào. Miên Miên trong lòng lo lắng thôi, đám thị trong nước ngừng tìm kiếm mà trong tay bọn họ đều là trường kiếm, lần này phải chết dưới đáy hồ này sao?

      “Các ngươi trốn thoát đâu!” Lôi Ảnh ở trong nước đánh cược , khóe miệng giương lên nụ cười đắc ý, “Nếu có thể đừng thương tổn tới những người khác, giết chết Dạ Mị!” Lôi Ảnh ra lệnh.

      Đám đông thị vệ nguyên hình xà nhân cầm trường kiếm bơi tới, Miên Miên thấy vậy đẩy Dạ Mị ra phía sau mình, Dạ Mị rất nhanh chóng kéo nàng xuống. Dạ Phong chỉ muốn đối phó với mình , thể để nàng chết được!

      “Chết cùng chết!” Miên Miên nắm chặt tay Dạ Mị rồi nhìn về phía Thương áy náy : “Thực xin lỗi, liên lụy tới ngươi rồi!”

      Thương nhìn nàng mỉm cười bình thản : “Ta nguyện ý!”, đúng vậy, kể từ khi biết nàng là nửa kia mình chờ đợi người của , tâm của , tính mạng của tất cả đều chỉ thuộc về nàng!

      Ngay khi bọn thị vệ cầm trường kiếm đâm tới luồng quang mang phi thường chói mắt từ trong ngực Miên Miên phát ra, Miên Miên vội vàng lấy trứng rắn ra, hào quang sáng chói tỏa ra khắp đáy hồ, chỉ nghe tiếng vang lớn, toàn bộ thị vệ truy đuổi bị bắn văng ra rất xa, ngay cả cao thủ như Lôi Ảnh cũng chịu nổi bị bắn ra… tiếng khóc nỉ non nhưng vang dội vang lên dưới đáy hồ…

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 137. Chờ mong gặp mặt

      Dạ Phong ngồi ghế cao trong đại điện nhíu mày nhìn Lôi Ảnh quì phía dưới lạnh lùng hỏi: “ đúng là thần kỳ như thế?”

      “Hồi bẩm bệ hạ, thuộc hạ dám dối, tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều thấy rất ràng, nếu phải vì có lực cản của nước những thị vệ nội lực kém sớm bỏ mạng vì cỗ lực lượng cường đại kia rồi!” Lôi Ảnh cung kính .
      Dạ Phong nhàng dựa vào bên ghế tựa như suy nghĩ điều gì.

      “Ta là bọn chưa có chết mà, hơn nữa Nguyễn Miên Miên còn sinh ra hai cái trứng rắn quái dị, nếu ta đoán sai cỗ lực lượng kia chính là do trứng rắn màu hồng nhạt?” Ngải Vân nãy giờ im lặng cuối cùng nhịn được lên tiếng .

      “Trứng rắn màu hồng nhạt?” Dạ Phong nghe Ngải Vân những điều này cũng có chút ấn tượng nhưng là nhớ nàng ta tới trong đó có trứng rắn màu hồng nhạt đấy.

      “Đúng vậy, lần đó suýt chút nữa ta có thể cướp được cả hai trứng rắn kia nhưng là đúng lúc ta tới gần cái trứng rắn nở ra, chính là cái màu trắng, ta tận mắt nhìn thấy phá vỏ rồi sau đó cũng có luồng hào quang như Lôi Ảnh , về sau ta cũng ràng mọi chuyện cho lắm. Đúng rồi, các ngươi có thấy được trong trứng rắn màu hồng nhạt kia đến tột cùng là quái vật gì ?”

      “Hồi bẩm Nương nương, nhìn !” Lôi Ảnh thấp giọng .

      “Trứng rắn màu hồng nhạt?” Dạ Phong nhíu mày trầm tư, trứng rắn cũng có màu hồng nhạt sao?

      “Có thể nào bên trong là tiểu công chúa ?” Dạ Phong đột ngột .

      Ngải Vân giật mình nhìn về phía Dạ Phong hỏi: “Bệ hạ, người bên trong trứng rắn hồng nhạt là công chúa? Ách, chẳng lẽ người cũng xác định được?” Ngải Vân lúc này có chút khó hiểu, như vậy cho thấy cũng chắc chắn lắm.

      “Nương nương, Thụy Tuyết quốc chúng ta hơn năm ngàn năm nay rồi tiểu công chúa nào cả!” Lôi Ảnh ảnh nhìn Ngải Vân , đám đại thần phía dưới cũng gật đầu tán thành.

      “Cái gì? Hơn năm ngàn năm đều có công chúa nào sao?” Ngải Vân có chút sửng sốt nhưng lại dám tiếp bởi vì dù sao trước đó nàng cũng sinh con , mặc dù bây giờ ai biết chuyện Tư nhi phải là con ruột của Dạ Mị nhưng là Dạ Phong cũng ngại chuyện đó nên tự nhiên đám đại thần cũng thể lung tung, còn nữa, bọn đương nhiên còn chưa có muốn chết!

      “Nếu đúng là tiểu công chúa đầu tiên của Thụy Tuyết quốc mà …chắc hẳn công chúa này phi thường đáng a!” đáy mắt Dạ Phong xuất tia sáng, hơn năm ngàn năm nay Thụy Tuyết quốc chỉ độc sinh ra hoàng tử, chính là lần đầu tiên nghe thấy có trứng rắn màu hồng nhạt có uy lực lớn đến vậy, tiểu công chúa này khiến người ta mong chờ mà! biết nàng lớn lên có bộ dáng thế nào đây?

      Ngải Vân thâm tâm ghen ghét cộng với phẫn nộ thôi, đúng vậy, hơn năm ngàn năm có công chúa, nàng ta tin Nguyễn Miên Miên lại tốt số đến vậy, mặc kệ đứa con đó lợi hại đến đâu nàng ta cũng hy vọng đó là tiểu công chúa. Muốn phá vỡ lịch sử người phá vỡ cũng phải là nàng chứ phải Nguyên Miên Miên. Còn nữa, tại sao thời điểm nàng sinh Tư nhi lại có ai mong chờ chứ? Vì cớ gì mà có ai đề cập đến lịch sử này chứ? Chẳng lẽ ngay từ đầu tất cả bọn đều biết Tư nhi phải là con của Dạ Mị?

      Ngải Vân bất mãn thôi, Nguyễn Miên Miên, ta muốn nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi sinh ra chính là quái vật, nguyền rủa con của ngươi sống quá ba ngày!

      “Đúng rồi, trong lúc ngươi truy đuổi bọn có nhìn thấy hài tử nào nữa sao?” Ngải Vân nhịn xuống cơn giận trong lòng nhìn Lôi Ảnh hỏi.

      “Hồi bẩm Nương nương, có!” Lôi Ảnh đáp gọn rồi như nhớ ra điều gì đó liền thêm, “Đúng rồi, có chuyện này khá kỳ quái!”

      “Hử? Kỳ quái như thế nào?” Dạ Phong hiếu kỳ nhìn Lôi Ảnh, giờ phút này các tướng quân trong đại điện thở cũng dám thở, vào triều hôm nay với bọn quả thực giống như lên đoạn đầu đài vậy.

      “Hồi bẩm bệ hạ, thời điểm thuộc hạ nhìn thấy Dạ Mị có chút kinh hãi, bởi vì… bởi vì thay đổi!” Lôi Ảnh nhíu mày rồi bắt đầu hồi tưởng lại hôm gặp Dạ Mị.

      "Thay đổi?" Dạ Phong lần nữa nhìn về phía Lôi Ảnh : “Ngươi đứng lên mà !”

      Lôi Ảnh nghe vậy lập tức đứng lên nhìn Dạ Phong tiếp tục : “Thời điểm thuộc hạ đuổi tới nơi, bọn do vội vã đánh rơi mặt nạ da người nên thuộc hạ mới phát ra bộ dáng Dạ Mị có chút đúng lắm, bộ dáng của lúc đó chỉ giống như thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi là cùng!”

      “Sao chứ?” Dạ Phong cùng Ngải Vân đồng thời hỏi. Ngải Vân nhanh chóng ngậm miệng lại, nơi đây là đại điện, nàng ta cũng thể quá lỗ mãng được.

      Dạ Phong lâm vào trầm tư, cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày đó, nhất định phải tìm được lý do khiến Dạ Mị đột ngột trẻ lại như vậy!

      “Vậy chẳng lẽ cái trứng rắn màu trắng kia là Dạ Mị?” Ngải Vân đột ngột lên tiếng xen vào.

      Đại điện lập tức lâm vào trầm mặc, ngay cả Dạ Phong cũng kinh ngạc nhìn về phía Ngải Vân.

      “Bệ hạ xem, lần đó ta cũng thấy Dạ Mị mà lần này lại đột ngột xuất , hơn nữa theo như Lôi Ảnh bây giờ chỉ khoảng mười mấy tuổi, phải rất kỳ quái sao? người cho dù cải lão hoàn đồng tối đa cũng có thể là trẻ con mấy tuổi chứ phải mười mấy tuổi như được. Ta nghe trong cơ thể có linh châu hộ thể, như vậy pháp lực của nhất định rất cao, cần gì phải trốn tránh như vậy? Ta thấy nhất định là chưa khôi phục pháp lực rồi!” Ngải Vân phân tích kỹ lưỡng .

      Dạ Phong nghe nàng ta mới chợt nhớ ra chuyện : “Đúng vậy, trẫm nhớ trước kia phụ hoàng từng qua, khi linh châu bị mất nửa linh lực chủ nhân của nó bị biến thành hài nhi, tuy nhiên việc này vô cùng nguy hiểm bởi vì phải bắt đầu tất cả lại từ đầu, linh châu trong cơ thể cũng theo lớn lên mà khôi phục lại!”

      Đám quan thần ở phía dưới đại điện đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mọi người đều có chung suy nghĩ, đúng vậy, bọn vừa nghe Dạ Mị còn sống liền nảy sinh hy vọng Dạ Mị quay về đoạt lại ngai vị nhưng là lúc này đây…

      “Nếu để khôi phục lại hình dáng ban đầu chẳng phải càng khó đối phó hơn sao?” Ngải Vân nhíu mày .

      Dạ Phong nghe vậy cũng lo lắng mà ngược lại còn cười cười : “Kẻ địch mạnh thắng mới có ý nghĩa!”

      Lôi Ảnh ảnh nhìn Dạ Phong, “Bệ hạ, xin để cho thuộc hạ dẫn người tiếp tục truy bắt bọn !”

      cần, truyền lệnh của ta xuống, từ bây giờ trở mỗi canh giờ giết người. Các người phải chắc chắn rằng tin tức này phải được truyền khắp mọi ngóc ngách Thụy Tuyết quốc!” Dạ Phong lãnh .

      Đám đại thần nghe thấy mệnh lệnh ngoan độc của Dạ Phong đều bị hù cho đổ mồ hôi lạnh, ngày mười hai canh chẳng phải có mười hai người dân vô tội phải chết sao? Thủy tinh thành còn chưa đủ rối loạn hay sao mà Dạ Phong còn ban lệnh như vậy chứ?

      “Thuộc hạ hiểu!” Lôi Ảnh nhận lệnh .

      “Ta ngược lại muốn xem bọn có thể trốn đến bao giờ, xa cách lâu ta cũng muốn gặp lại bọn rồi, Xà hậu có muốn gặp bọn họ ?” Dạ Phong đầy ý nhìn Ngải Vân hỏi.

      Ngải Vân thấy hỏi khẽ mỉm cười : “Suy nghĩ của bệ hạ chính là suy nghĩ của Ngải Vân, bất quá nếu bệ hạ muốn sớm ngày gặp lại bọn họ mỗi canh giờ nên giết hài nhi, người xem, nàng vừa mới sinh con tình thương của mẹ nhất định rất cao a!” Ngải Vân cười lạnh, trong lòng nàng đương nhiên biết Dạ Phong nỡ giết Nguyễn Miên Miên nhưng là chỉ cần Nguyễn Miên Miên hồi cung nàng ta nhất định có cách khiến Miên Miên biến mất khỏi cõi đời này.

      “Ý kiến hay, các ngươi làm theo lời Xà hậu . Được rồi! trẫm mệt mỏi, các ngươi cũng lui xuống hết !” Dạ Phong khoát khoát tay .

      “Chúng thần cáo lui!” chúng đại thần vội hành lễ rồi lần lượt rút lui, Ngải Vân cũng dẫn theo Linh Chi rời khỏi đại điện.

      “Nương nương, nếu như nữ nhân kia trở về chỉ sợ bệ hạ nỡ ra tay!” đường về Di Tâm cung Linh Chi lo lắng .

      Ngải Vân nghe vậy chỉ khinh thường cười lạnh : “Ngươi cho rằng nàng ta có thể che được trời sao? Còn nữa, trong lòng nàng ta chỉ có mình Dạ Mị mà Dạ Phong nội tâm vốn rất chấp nhất, nếu chứng kiến nàng ta vì Dạ Mị mà trả giá tất cả nhất định chịu đựng được, đến lúc đó nữ nhân kia những làm mất lòng Dạ Phong mà còn khiến bọn chết sớm hơn kìa!” Ngải Vân đắc ý cười .

      “Nương nương, người phân tích lợi hại nha, những chuyện như vậy mà người cũng có thể đoán được!” Linh Chi vẻ khâm phục .

      Ngải Vân được Linh Chi ca ngợi cũng chỉ nhếch miệng cười, đối với trí thông mình của mình nàng ta chưa bao giờ nghi ngờ cả, chắc hẳn biểu vừa rồi của nàng khiến Dạ Phong phải thay đổi cách nhìn, nàng tin tưởng trí thông minh này giúp nàng biến nguy thành an đấy. Cho dù Dạ Phong thích Nguyễn Miên Miên sao chứ? Nàng tin chắc loại thích của cuối cùng cũng khiến giết chết Miên Miên đấy, khả năng phán đoán tâm lý người khác của nàng chưa bao giờ thất bại a!

      Đúng lúc này phía trước đột nhiên truyền đến thanh bi thương, lão nhân tay cầm theo giỏ quần áo té mặt đất mà thị vệ bên cạnh bà lão nộ khí vung roi quật lên người kia khiến bà ta ngừng kêu rên, bộ dáng thập phần thống khổ.

      “Lớn mật, các ngươi thấy Nương nương ở đây hay sao mà dám quấy nhiễu hả?” Linh Chi thấy Ngải Vân nhăn mặt vội quát tên thị vệ nọ.

      “Nương nương tha tội, chúng nô tài biết Nương nương ở đây ạ!” tên thị vệ vừa mới còn ngang ngược vội vàng quì xuống .

      Ngải Vân thấy vậy chậm rãi đến trước mặt , ngay khi nàng chuẩn bị qua dưới chân đột nhiên bị người khác tóm lấy khiến nàng có chút sửng sốt quay người nhìn xuống.

      “Vân nhi… là con sao?”

      Ngải Vân kinh ngạc nhìn xuống dò xét, “Mẫu hậu?”

      Thái hậu thấy nàng ta nhận ra mình mừng như gặp phúc tinh càng ôm chặt lấy chân nàng ta khóc lóc: “Vân nhi, con nhất định phải cứu ta, cứu ta a…”

      “Mẫu hậu, người vì sao lại biến thành bộ dáng này?” Ngải Vân ngồi xuống nhìn Thái hậu thân chật vật khỏi giật mình, mà tên thị vệ quất nàng khi nãy quì bên dạnh khỏi toát mồ hôi lạnh.

      “Nhà ngươi to gan, lại dám để Thái hậu làm những việc hạ cấp như vậy, ngươi muốn chết sao?” Linh Chi thanh cao vút hướng tới tên thị vệ quát lớn.

      "Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng a! Chính bệ hạ trực tiếp hạ lệnh, nô tài cũng là phụng mệnh làm việc thôi!”

      Ngải Vân sững người nhìn qua, tuy nàng ta mọi chuyện cho Dạ Phong nghe nhưng nàng ý cũng chưa từng nghĩ tới Thái hậu rơi xuống đáy vực mà còn có thể quay về, hơn nữa lại còn bị Dạ Phong giáng xuống làm cung nữ như vậy!
      “Vân nhi, mẫu hậu trước nay đối với ngươi tệ, ngươi nhất định phải cứu mẫu hậu a, mẫu hậu sắp bị bọn hành chết rồi!” Thái hậu thương tâm khóc kể tội Dạ Phong.

      bạt tai vang lên cắt đứt lời bà ta, mà bạt tai này chính là Ngải Vân tát đấy. Thái hậu bưng mặt khó hiểu nhìn Ngải Vân, nàng ta lại dám đánh bà?

      “Ngươi như thế nào đến bây giờ còn chưa biết hối cải? Ngươi có phải mẫu thân hay mà đến giờ vẫn còn nhẫn tâm quở trách như vậy? Ngươi có hay lương tâm của người mẹ hả?” Ngải Vân lớn tiếng quát, nước mắt nàng ta nhanh chóng rơi xuống.

      "Vân nhi..."

      “Ngươi tốt nhất là mau chóng tỉnh táo lại , ta Dạ Phong, ta muốn trải qua những tháng ngày đen tối như trước nữa, ta muốn toàn tâm đối tốt với , làm cho ta. Chờ ngươi lĩnh hội được mọi chuyện ta tự nhiên đến gặp ngươi!” Ngải Vân rồi phất tay áo rời khiến Thái hậu sững sờ ngồi đất, bà ta căn bản phản ứng kịp.

      “Nương nương, người đánh bà ta trước mặt tên thị vệ nọ, ta sợ lại cho bệ hạ đến lúc đó…” Linh Chi vừa vừa lo lắng mọi chuyện nghiêm trọng lên ngờ Ngải Vân lúc này chỉ bình thản đưa tay lau nước mắt rồi nở nụ cười gian giảo : “Bổn cung biết nhất định báo cáo lại cho Dạ Phong nên cố tình diễn kịch đấy, ta muốn nghĩ rằng ta lòng đối với !” Ngải Vân cười lớn hướng về tẩm cung của mình.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 138. Chính là lúc này!

      Trong khách điếm bình dân thỉnh thoảng truyền đến thanh vui đùa phi thường dễ thương của hài nhi, loại thanh thực rất dễ nghe…

      “A…a…” tiểu hài tử trong lòng Miên Miên ngừng khua khua bàn tay bé vẻ vô cùng vui thích, toàn bộ ánh mắt kinh ngạc trong phòng đều đổ dồn về phía tiểu công chúa vừa ra đời này.

      “Mẹ, nàng đẹp quá, so với người đẹp gấp vạn lần a!” Tử Tử đứng trước mặt Miên Miên nhịn được kêu lên rồi bàn tay nhàng chạm tới gương mặt non mềm của tiểu công chúa.

      “Nương nương, nàng đẹp, ta chưa từng thấy qua công chúa nào xinh đẹp như nàng a!” Vô Tình nhìn tiểu công chúa giấu được kinh ngạc, nàng rất đẹp, làn da mỏng manh trắng mịn, lông mi dài cong vút mà đặc biệt là đôi tử nhãn kia, nàng chưa bao giờ thấy qua nữ hài tử nào có đôi mắt tím đẹp đến độ tỏa sáng như vậy.

      Dạ Mị mỉm cười đưa tay ôm lấy tiểu công chúa từ trong lòng Miên Miên, tiểu gia hỏa đột ngột bị bế lên chớp chớp đôi mắt to nhìn Dạ Mị rồi cười tươi.

      “Năm ngàn năm rồi, cuối cùng hoàng gia cũng có được tiểu công chúa đầu tiên, thể tin là ta lại may mắn đến vậy!” Dạ Mị trong đáy mắt lên tia thán phục cùng vui mừng thôi.

      “Cái gì?” Miên Miên đứng bật dậy hỏi lại Dạ Mị, “Ngươi nàng là công chúa đầu tiên của Thụy Tuyết quốc suốt năm ngàn năm qua?”

      “Ân!” Dạ Mị gật đầu rồi : “Năm ngàn năm qua hoàng gia các đời đều sinh ra hoàng tử, chưa triều đại nào ghi nhận ra đời của công chúa nào. Thời điểm Ngải Vân sinh Tư nhi toàn thể triều đình vô cùng mừng rỡ, đặc biệt là Thái hậu. Tuy nhiên, từ lúc người đến thăm Tư nhi lại với ta rằng đứa bé này có chút giống, cái gì mà sợ đứa bé sống được lâu nên cần làm lễ quá long trọng, bởi vì càng long trọng càng nguy hiểm tới tính mạng. Ta nghĩ tới những điều người lại ứng nghiệm như vậy, Tư nhi quả nhiên phải là con của ta!”

      “Chẳng lẽ Thái hậu biết chuyện?” Miên Miên có chút kinh ngạc.

      “Có lẽ là do trực giác, đại khái là Tư nhi quả thực kém ta rất xa.” Dạ Mị thản nhiên .

      “Nếu như vậy tại sao Thái hậu còn đối xử với nữ kia tốt đến vậy đâu này?” Vô Tình ngồi nghe bên cạnh nhịn được xen vào hỏi.

      Dạ Mị nghe vậy cũng chỉ cười cười : “Mỗi người đều có lòng thiên vị, Ngải Vân từ là do người nuôi lớn lại là bà con xa, người như thế nào lại để cho nàng ta gặp chuyện hay đâu, còn nữa, thời điểm đó chưa ai thấy qua bộ dáng của tiểu công chúa nên việc che dấu cũng dễ dàng hơn!”

      Mọi người nghe vậy cũng biết gì nữa, chỉ là trong lòng Miên Miên có chút khó chịu, nếu Thái hậu biết hài tử nàng nuôi từ còn là Ngải Vân trước kia nữa nàng khổ sở đến cỡ nào đây?

      “Thái hậu nếu nhìn thấy tiểu công chúa đáng như vậy nhất định rất thích nàng!” Vô Tình khẳng định , phải là tiểu công chúa đáng người gặp người thích a!

      “Người mong chờ nhìn thấy cháu như vậy có lẽ rất vui, có điều, biết bây giờ người còn sống ?” Miên Miên có chút bắt đắc dĩ .

      “Nàng hận người sao?” Dạ Mị ôm tiểu công chúa nhìn Miên Miên hỏi.

      “Ngươi sao?” Miên Miên hỏi ngược lại.

      Dạ Mị bị hỏi ngược lại có chút ngây người, biết tâm trạng mình lúc này thế nào nữa, hận sao? Hận nàng giết chết mẹ ruột của ? Hận nàng đối xử tàn nhẫn với Dạ Phong?

      Miên Miên thấy ngây người liền tiến tới ôn nhu : “Cho dù người làm sai nhiều chuyện nhưng người đối với ngươi rất tốt, kỳ thực ta hy vọng người còn sống, phải vì ta rộng lượng hảo tâm mà là chỉ có người còn sống mới có cơ hội bù đắp những tổn thương người gây ra cho Dạ Phong. Cái gọi là người buộc nút phải gỡ nút, Dạ Phong chính là do người ép tới đường này người phải tự tay cứu thoát khỏi tâm ma.” Miên Miên chậm rãi .

      “Đúng vậy, người thiếu nợ Dạ Phong rất nhiều…” Dạ Mị ngập ngừng, cũng nợ Dạ Phong rất nhiều.

      “Được rồi, mọi người đừng những chuyện này nữa. Tỷ tỷ, các ngươi trước hết cứ ở chỗ này nghỉ ngơi, ta ra ngoài tìm hiểu tình hình nơi này chút thuận tiện mua chút thức ăn cùng với ít đồ dùng cần thiết!” dù gì bọn họ cũng thể ở lại khách điếm bình dân này mãi được, vẫn là nên chuẩn bị những thứ cần thiết rồi sớm ngày rời .

      “Ân, cực khổ cho A Tình rồi!” Miên Miên nhìn Vô Tình mỉm cười mà Vô Tình lúc này sớm khoát tay với nàng rồi ra.

      xong rồi đây!” đúng lúc này Thương từ trong phòng ra, tay là mấy bộ da người, áy náy : “Lần trước trời mưa khiến mấy cái mặt nạ bung ra mới khiến các người bị bại lộ, xin lỗi!”

      Dạ Mị nghe vậy đưa tiểu công chúa lại cho Miên Miên rồi đến bên cạnh : “Tất cả mọi người là bằng hữu, ngươi cần xin lỗi, dù mặt nạ rớt xuống chúng ta vẫn bị phát bởi vì thần khuyển rất lợi hại!”
      “Ngươi cần an ủi ta, là kỹ thuật của ta thành thục…”

      “Tỷ tỷ…” Vô Tình từ bên ngoài chạy vào thở dốc cắt ngang lời Thương.

      “Làm sao vậy? Như thế nào lại vội vàng như vậy?” Miên Miên bước tới gần cửa hỏi.

      “Ta vừa rồi ra ngoài mua đồ ngờ lại thấy người dân ở đây lũ lượt mang hành lý muốn rời , ta tiến đến hỏi người, nguyên lai là Vương gia vì muốn chúng ta xuất hạ lệnh ngày mười hai canh mỗi giờ giết chết người dân!” Vô Tình khổ sở .

      “Cái gì?” Miên Miên cùng Dạ Mị đồng thời hét lớn, như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy chứ?

      “Cái này cũng chưa hết, ta còn nghe bọn giết người trưởng thành mà là giết trẻ con a!” Vô Tình có chút run rẩy : “Bọn họ… bọn họ đều đây là chủ ý của nữ kia!”

      Miên Miên bước chân có chút loạng choạng, Dạ Mị thấy vậy vội bước lên ôm nàng vào lòng.

      “Ngải Vân như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy?” Miên Miên hốc mắt ngập nước nhìn Dạ Mị.

      “Nàng ta chính là muốn lợi dụng tình mẫu tử trong nàng để ép chúng ta xuất !” Dạ Mị nhíu chặt mày, thủ đoạn này quả nhiên là đủ tàn độc, bọn còn có lý do gì mà trốn tránh nữa?

      “Dạ Mị…” Miên Miên ngước đôi mắt ướt nhưng vô cùng kiên định nhìn Dạ Mị.

      Dạ Mị thấy vậy : “Ta biết nàng muốn gì, là lúc này rồi, chúng ta cũng nên dũng cảm đối mặt rồi!”

      “Thương…” Miên Miên ổn định lại tâm tình nhìn Thương giọng gọi.

      "Làm sao vậy?" Thương nhìn nàng muốn lại thôi, trực giác cảm thấy có gì đó ổn.

      “Tử Tử, ôm muội muội ngươi hộ mẹ!” Miên Miên đem tiểu công chúa đưa cho Tử Tử mà Tử Tử lúc này rất ra dáng đại ca, phi thương nâng niu bảo vệ cho nàng.

      “Thương, cầu này của ta có hơi qáu đáng, ta biết bản thân mình có tư cách cầu ngươi làm việc giúp ta nhưng là ta vẫn muốn nhờ ngươi!”

      “Có chuyện gì cứ , nếu ta có thể giúp ta tuyệt từ chối!”

      “Ta hi vọng ngươi cùng với Vô Tình có thể thay ta chiếu cố Tử Tử cùng tiểu công chúa!”

      Thương vừa nghe Miên Miên xong, chân mày tự giác nhíu chặt: “Ngươi có ý gì? phải là ngươi muốn cùng trở về chứ?

      “Chúng ta phải là muốn gạt các ngươi qua bên mà là có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ!” Miên Miên nhíu mày .

      “Những chuyện này là quốc của nước ta cùng với ngươi có quan hệ, ngươi cần cố chấp can thiệp. Tử Tử cùng với tiểu bảo bối tại là điều chúng ta lo lắng nhất, lần này chúng ta trở về chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết nên tất cả chỉ có thể trông cậy vào ngươi rồi. Nếu chúng ta có thể bình an ta phái người đến đón các ngươi!” Dạ Mị trực tiếp thay cho Miên Miên.

      “Tỷ tỷ, người muốn ta rời sao?” Vô Tình thương cảm nhìn Miên Miên hỏi.

      “A Tình, ta phải muốn ngươi rời , ngươi tin tưởng ta, chúng ta nhất định có việc gì, ngươi nhất định phải thay ta chiếu cố Tử Tử cùng tiểu công chúa. Hai người bọn còn như vậy nếu như bị bắt cùng chúng ta e rằng khó giữ nổi mạng sống!” Miên Miên nắm lấy tay Vô Tình vội.

      được, sống cùng sống, chết cùng chết, Vô Tình thề rồi sao có thể chưa lâm trận mà bỏ chạy chứ?” Vô Tình bất mãn .

      “A Tình, ta biết ngươi đối với ta rất tốt nhưng mà ngươi phải biết rằng nếu ngươi cũng rồi, may có chuyện ngoài ý muốn xảy ra Thụy Tuyết quốc phải bị hủy trong tay kẻ ác sao?” Miên Miên trấn an Vô Vô Tình.

      “Mẹ, người muốn vứt bỏ ta sao? Tử Tử ta thế nhưng cũng là bậc đại nam nhân, sao có thể sợ chết chứ?” Tử Tử thở phì phì giận dữ .

      “Tử Tử, phải là chúng ta muốn vứt bỏ ngươi. Ngươi nhớ kỹ, ngươi chính là người hy vọng cuối cùng của chúng ta, nếu như ta cùng mẫu thân ngươi nhập cung thể trở về ngươi nhất định phải dùng thân phận tôn quí cùng với thông minh của ngươi cứu chúng ta ra. Nếu bây giờ tất cả chúng ta cùng phải là điểm hi vọng cũng có sao?” Dạ Mị bước tới trấn an Tử Tử.

      muốn, Tử Tử ta nam tử hán đội trời đạp đất, ta sợ chết!” Tử Tử kiên định nhìn Miên Miên : “Người là nữ nhân của ta, ta nhất định bảo hộ người, với tư cách nam nhân của người ta đây để người như vậy!” Tử Tử bĩu môi kháng nghị.

      Miên Miên nghe vậy liền mỉm cười ngồi xuống khẽ vuốt đầu : “Ngoan, ngươi thể tùy hứng, bốc đồng như vậy được, ta rất thương tâm a!”

      "Thế nhưng mà..."

      “Được rồi, ta đáp ứng các ngươi, bất quá các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình!” Thương đột ngột lên tiếng.

      "Cái gì? Ngươi muốn để hai người họ như vậy sao? Ngươi cũng biết nếu hôm nay hai người họ nguy hiểm cỡ nào a!”

      “Nếu như tất cả cùng chỉ có nguy hiểm hơn thôi, bằng chúng ta tìm cứu binh may ra còn có cơ hội đảo lại thế cờ!” Thương mỉm cười tự tin .

      “Ách, ngươi có ý gì?” Vô Tình cùng Tử Tử có chút khó hiểu nhìn Thương.

      “Cảm ơn ngươi, hảo bằng hữu của ta!” Dạ Mị nhìn cảm kích , phải biết rằng Tử Tử cùng với tiểu công chúa chính là lo lắng lớn nhất của lúc này a!

      “Ngươi nhớ kỹ, ta chưa bao giờ cho ngươi là hảo bằng hữu, ta làm tất cả đơn giản chỉ vì nàng!” Thương hề cấm kỵ chỉ vào Miên Miên .

      “Sư phụ, ngươi phải là thích mẹ ta à nha?” Tử Tử thông minh phản ứng trước tiên .

      Tử Tử vừa dứt lời, Miên Miên kinh ngạc nhìn , Thương thấy thế cũng tránh né : “Đúng! Ta thích mẹ ngươi nhưng là ta ép buộc nàng!” rồi lại quay sang Dạ Mị, “Ngươi nhớ kỹ cho ta, chỉ cần ngươi khiến cho nàng sống khổ sở ta nhất định chần chừ mà nhất định cướp nàng về!” Thương đưa mặt nạ cho Dạ Mị cảnh cáo .

      Dạ Mị nhìn : “Ngươi yên tâm, ta cho dù chết cũng tuyệt đối phụ nàng!”

      Thương khẽ mỉm cười hài lòng: “Các ngươi yên tâm , ta dẫn Tử Tử cùng Vô Tình triệu tập hùng nghĩa sĩ, chắc hẳn bọn đối với quân vương tại cũng rất bất mãn. Các ngươi nhất định phải kéo dài thời gian chờ chúng ta tới, tin tưởng ta!” Thương rất tự tin .

      "Thương..." Miên Miên cảm động, nàng biết nên gì với nữa.

      “Ngươi yên tâm, cái này phải vì ngươi mà là vì dân chúng. Nếu quân vương độc ác như vậy còn tồn tại chỉ khổ cho dân chúng thôi!” Thương hi vọng Miên Miên đối với cảm kích quá nhiều.

      “Bất kể thế nào chúng ta cảm ơn ngươi!” Dạ Mị như trước cảm kích .

      “Các ngươi nhất định phải cố gắng kiên trì, nhất định được hành động thiếu suy nghĩ!” Thương liên tục dặn dò.

      “Nhất định!” Miên Miên gật đầu .

      Tử Tử thấy vậy lôi kéo tay Miên Miên : “Mẫu thân, ngươi yên tâm a, ta nhất định hảo hảo chiếu cố muội muội. Ta cùng sư phụ triệu tập hùng nghĩa sĩ bất mãn với triều đình, các người nhất định phải đáp ứng ta bình an chờ ta tới a!” Tử Tử vội, sư phụ đúng, cùng chịu chết bằng tìm cơ hội cứu hai người hơn.

      Miên Miên nghe vậy ngồi xổm xuống ôm hôn , “Con ngoan, mẫu thân nhất định chờ ngươi tới cứu ta a!” rồi nhìn về phía Vô Tình, “Hết thảy lại phải nhờ ngươi rồi!”

      Vô Tình giờ phút này phi thường muốn để hai người Miên Miên, Dạ Mị nhưng là nhìn ánh mắt kiên định của hai người nàng lại biết nên gì cả, có lẽ đúng là nàng nên cùng với Thương tập hợp hùng nghĩa sĩ trong thiên hạ hơn, “Tỷ tỷ, các ngươi nhất định phải cẩn trọng, nhất định phải chờ bọn ta tới!”

      “Nhất định! Tốt rồi, các ngươi thu thập chút rồi tranh thủ thời gian thôi!” Miên Miên rồi quay người nhìn về phía Dạ Mị, Dạ Mị lúc này cũng nhìn nàng, đáy mắt hai người kiên định, bọn họ cũng nên đối mặt với thực tế rồi!

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 139. Sống chết rời!

      ---------- Hai ngày sau ----------

      Trời đêm yên tĩnh, cỗ xe ngựa bình dân dừng lại cạnh hồ, con hắc mã nhàn nhã gặm cỏ gần đó thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về hướng hai người trò chuyện rồi lại tiếp tục gặm cỏ.

      Gió nhè thổi đem rét lạnh thổi tới hai người đứng cạnh bờ hồ, “Lạnh ?” Dạ Mị nhìn Miên Miên rồi vươn tay ôm nàng vào trong ngực muốn sưởi ấm cho nàng, đành lòng để nàng đứng trong đêm rét lạnh như vậy.

      lạnh, ngươi xem , mùa đông sắp qua rồi này!” rồi nhìn về phía hàng liễu bên bờ hồ, tuy lúc này những cây liễu trụi lá nhưng Miên Miên lại cảm thấy khí xuân hữu đâu đây.

      “Còn ngày đường nữa là tới Thủy Tinh thành rồi!” Dạ Mị nắm lấy tay Miên Miên lo lắng . Từ khi hai người quyết định trở về liền mua cỗ xe ngựa bình dân, cải trang thành dân thường theo đường từ ngoại thành mà .

      Miên Miên nghe vâyh nhìn về phía Dạ Mị : “Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định có chuyên gì đâu, tất cả cứ làm theo kế hoạch bàn!”

      được!” Dạ Mị hề nghĩ ngợi mà trực tiếp cự tuyệt, suy tính của nàng nhất định đồng ý!

      Miên Miên thấy phản ứng giọng : “Dạ Mị, ngươi sắp khôi phục lại như ngày trước rồi, chỉ là linh châu còn chưa luyện đến cực đỉnh, ngươi thể mạo hiểm được. Đây chính là cơ hội duy nhất của chúng ta, nếu thất bại vĩnh viễn khó có khả năng xoay chuyển tình thế rồi!”

      “Dạ Mị ta há lại sợ chết hay sao? Còn nữa, Dạ Mị ta cũng cần nữ nhân của ta vì an toàn của ta mà hi sinh bản thân mình!” đối với đề nghị của Miên Miên, Dạ Mị kiên trì bác bỏ.

      Miên Miên nghe vậy chỉ có thể thở dài, nàng đương nhiên biết Dạ Mị là lo lắng cho nàng, “Ngươi hãy nghe ta , ta có thể ngăn dừng lại việc giết chóc tàn nhẫn kia, còn ngươi nhất định phải xuất vào lúc mấu chốt nhất. Chẳng phải chúng ta thương lượng xong rồi hay sao? Ta giả trang cung nữ vào cung, ngươi tìm những cận thần trung thành ngày trước, ta thấy bọn họ phải tận trung với nước mà là thân bất do kỷ, thời gian này bị Dạ Phong bức bách ta nghĩ họ cũng sắp chịu nổi rồi!”

      “Thế nhưng mình nàng vào cung như thế ta yên tâm, ta tin tưởng là chúng ta tìm ra biện pháp khác lưỡng toàn hơn!” Dạ Mị lo lắng nắm lấy tay Miên Miên .

      “Ngươi yên tâm, Thương phải chế tạo mặt nạ da người cho ta sao? Ta mang nó chắc chắn bị phát , còn nữa, ta dùng thân phận cung nữ vào cung nhất định thăm dò được nhiều chuyện hơn. tại tình hình trong nội cung như thế nào chúng ta đều biết , việc vào cung là thể vào, ta khẳng định Dạ Phong giết ta đâu!” Miên Miên tự tin .
      “Miên Miên…”
      “Mị, ngươi đừng lo lắng cho ta, Dạ Phong xấu chỉ là nội tâm bị cừu hận che lấp, nếu có thể tâm đối với dân chúng ngai vị đế vương này chúng ta cũng cần phải giành lại rồi, nhưng là tại ngươi cũng thấy, dân chúng khắp nơi oán hận… nhập mà rồi…” Miên Miên đến đây nội tâm khó chịu thôi.

      nhập ma rồi, Dạ Phong, đến tột cùng là ngươi có bao nhiêu cừu hận với quá khứ đây?

      “Cũng bởi vì nhập mà nên mỗi ngày phải dùng máu nữ nhân để duy trì công lực, ta thể để cho nàng vào cung được, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chúng ta phải làm thế nào?” đôi mắt thâm thúy của Dạ Mị ngoại trừ lo lắng còn gì khác nữa.

      đường trở về, nghe thấy dân chúng đồn rằng Dạ Phong còn tử nhãn nữa mà biến thành màu hồng liền biết ma tính của Dạ Phong càng lúc càng nặng rồi, hơn nữa trong nội cung thường xuyên có cung nữ bị lấy máu, làm sao có thể yên tâm cho nàng vào đó đây?

      Miên Miên nghe vậy khẽ mỉm cười: “Cho dù thành ma rồi ta vẫn tin tưởng, bản tính xấu!” Người khác có thể hiểu Dạ Phong nhưng mà năm năm qua đối với nàng như thế nào nàng rất , chính là tâm che chở cho nàng, cho nên nàng tin tưởng, bản chất chính là thiện lương đấy, chỉ bị cừu hận che lấp thôi.

      “Lo lắng vẫn là lo lắng, còn là Dạ Phong trước kia nữa rồi, dù chúng ta muốn giúp ta cũng thể để nàng mạo hiểm được!” Dạ Mị hề che dấu lo lắng nhìn vào mắt Miên Miên.

      “Mị, chúng ta lúc này thể sợ hãi cũng thể ích kỷ được, đây chính là do chúng ta thiếu nợ !” Miên Miên kiên định nhìn Dạ Mị .

      Dạ Mị có chút sửng sốt nhìn nàng : “Đúng vậy, chúng ta thể ích kỷ nhưng là ta vẫn muốn có thể ích kỷ chút!” Dạ Mị rồi quay người tới cạnh bờ hồ, nhìn mặt nước ngừng lay động tạo thành những quầng sáng mê người phản chiếu cảnh vật bờ, lúc lan rộng, lúc thu hẹp, giống như tâm trạng lúc này vậy.

      “Ngươi sao lại như vậy?” Miên Miên tới cạnh hồ quay đầu nhìn Dạ Mị có chút khó hiểu.

      “Dạ Phong làm mọi chuyện đều là vì ta cướp hết thảy những thứ lẽ ra thuộc về , nàng , nếu ta chết rồi có phải mọi chuyện kết thúc ? Nhưng là ta nỡ!” Dạ Mị rồi quay người nhìn Miên Miên, tử nhãn khiến người ta say mê lúc này lại chất chứa bi thương khiến người khác đau lòng.

      “Mị, phải, phải như thế!” nhìn ánh mắt bi thương của , lòng nàng nhức nhối giống như bị kim châm vậy.
      Nhìn Miên Miên vội vã, Dạ Mị đột nhiên cười cay đắng rồi ngẩng đầu nhìn trời thở dài, “Nàng biết ? Ta vẫn cho rằng thế giới này ta chính là người hạnh phúc nhất, ta có mẫu hậu thương ta, đệ đệ ôn hòa, nữ nhân ta thích, hết thảy tốt đẹp, thế nhưng mà hôm nay ta đột nhiên nhận ra điều, những thứ này căn bản thuộc về ta, là ta cướp của , với tư cách là ca ca ta quả đúng là ca ca đáng hận nhất rồi!”

      Miên Miên thấy như vậy vội vàng nắm chặt tay : “Mị, hết thảy những chuyện này phải là lỗi của ngươi, là ý trời, có lẽ kiếp trước ngươi thiếu nợ đấy, ngươi thể chết đơn giản như vậy được, ngươi chết rồi lấy ai bồi hoàn lại cho đây? Ai có thể cho biết sai đây?”

      “Thế nhưng chỉ cần ta còn sống đối với vẫn là loại châm chọc, mà ta… ta nỡ chết, ta ích kỷ, ta muốn rời xa nàng, muốn rời xa Tử Tử cùng tiểu công chúa…” Dạ Mị lúc này cũng hiểu vì sao lại cảm thấy có lỗi với Dạ Phong, Dạ Phong làm bao nhiêu chuyện hại người chỉ vì hữu của , nếu chết rồi cõ lẽ Dạ Phong khôi phục lại tâm tính thiện lương của Tuyết vương gia, a , là tâm địa thiện lương của Thụy Tuyết xà vương mới đúng!

      "Dạ Mị..."

      “Có lẽ ta nên ích kỷ như vậy, có lẽ thời điểm thấy thi thể của ta hận khí tiêu tan cùng cũng nên!” Dạ Mị thở dài .

      Miên Miên nghe vậy khỏi gấp gáp: “Ngươi gì vậy? Cái gì mà ngươi chết vui chứ? Ta cho ngươi biết, đâu, người làm vậy chỉ chọc giận thêm thôi, cho là ngươi vì thương cảm đáng thương, nhất định càng lầm lạc hơn nữa… Ngươi có biết cái gì gọi là hạnh phúc gia đình hả?”

      "Dạ Mị... Mị..." Miên Miên nhìn thấy ánh mắt Dạ Mị trống rỗng khỏi lo lắng gọi nhưng là dường như vẫn hề nghe thấy tiếng nàng, “Dạ Mị…Dạ Mị…”

      Miên Miên sợ những suy nghĩ tiêu cực khiến hành động dại dột, nàng sợ rời bỏ nàng, Miên Miên lần đầu tiên vung tay tát Dạ Mị cái vang dội. Đúng vậy! nàng sợ hãi, vất vả lắm hai người mới có thể ở chung chỗ, những lời khiến nàng lo lắng, nàng thể để mất , thể!

      “Miên Miên…” Dạ Mị bị cái tát của Miên Miên làm cho bừng tỉnh, nhíu mày nhìn nàng hai hàng nước mắt lưng tròng mà khỏi chua xót.

      “Ngươi suy tính chuyện gì? Trốn tránh sao? Hay là ngươi sợ hãi, ngươi sợ Dạ Phong bị thương tổn? Ngươi sợ chính mình bồi hoàn nổi cho sao?”

      “Miên Miên…”

      “Đừng tiêu cực như vậy, ta xin người đừng suy nghĩ những thứ tiêu cực như vậy được ? Ngươi biết , cái này chính là chuyện nhân sinh biến đổi vô thường, hết thảy những chuyện này phải là lỗi của ngươi, là do ý trời, trời cho ngươi cơ hội nhận ra là muốn ngươi đền bù cho , lấy chính bản thân ta mà , chúng ta cách nhau mấy thế kỷ, ta vì sao lại ngàn dặm xa xôi xuyên tới đây? Cũng là vì vận mệnh, đây chính là vận mệnh của ta!”

      Nhìn bộ dáng vội vàng của nàng, Dạ Mị đột nhiên cười cười vươn tay vuốt tóc nàng sủng nịch : “Thực xin lỗi, là lỗi của ta! Nàng rất đúng, chuyện như vậy rồi ta phải đền bù cho xứng đàng, ta nhất định để đệ đệ đơn thuần thiện lương của ta nhập ma đạo!”

      Miên Miên nghe những lời này của lập tức lau nước mắt mỉm cười : “Ân, ta muốn chúng ta cùng cố gắng, thể để tiếp tục sai lầm nữa!”

      “Được, ta đáp ứng nàng, bất quá nàng cũng phải đáp ứng ta nhất định phải cẩn trọng hành động, dù có bị khôi phục lại hình dáng ban đầu cũng được mạo hiểm biết ?” Dạ Mị dặn dò, cuộc chuyện khi nãy giúp quyết định được rất nhiều chuyện.

      “Được… ngươi yên tâm, ta mới muốn chết đâu, phải biết rằng ngày nữ nhân kia còn sống ta thể chết được!” Miên Miên rồi tự tin cười, Ngải Vân, chắc ngươi đợi ta rất lâu rồi a, kỳ ta cũng đợi giây phút này lâu lắm rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :