1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 130. Đáy vực kinh hoàng 14

      “Công chúa…công chúa…” mắt thấy Nữ hoàng rời , thị nữ của Tiểu Tịch vội vàng chạy lại cởi dây trói đỡ nàng xuống.
      “Bên ngoài thực nam nhân tên Dạ Mị tới sao?” Tiểu Tịch nhìn thị vệ gần đó hỏi.

      Nữ thị vệ thấp mắt nhìn nàng : “Chúng thần biết, nhưng là có tử nhẫn giống tiểu Quốc vương như đúc, nhưng là…aizzzz…” đắn đo cả buổi mà nữ thị vệ cũng biết phải như thế nào liền quay người vội vàng rời .

      Tiểu Tịch có chút nhíu mày, các nàng có gì khó sao? Dạ Mị này đến tột cùng là người phương nào?

      “Vô liêm sỉ, các ngươi lại dám lừa gạt quả nhân?” Nữ hoàng cao quí ngồi ghế cao nộ khí tức giận khiến cho toàn bộ nữ thị vệ có mặt sợ hãi quì rạp người mặt đất ngừng run rẩy.

      “Các nàng có lừa ngươi!” giọng bình thản vang lên, Dạ Mị nâng tử nhãn nhìn về phía Nữ hoàng.

      Nữ hoàng cười lạnh nhìn lượt, “Con phải là tên nào cũng miệng lưỡi trơn tru như vậy sao? Tuy ngươi cùng lớn lên phi thường giống nhau nhưng là cái này chỉ có thể ngươi là con trai , ngươi chính là Dạ Mị chê cười ta a!” Nữ hoàng nhìn Lệ tổng quản bế tiểu nam hài tay có chút bỡn cợt .

      Lệ tổng quản có chút xấu hổ nhìn tiểu nam hài tay, kỳ bà ta rất thích đứa trẻ này, cùng với tiểu Quốc vương là phi thường đáng ueei a, , so với tiểu Quốc vương thậm chí còn muốn đáng hơn nhiều a!

      “Có nhiều chuyện ta nhất thời thể nào giải thích được, nhưng ta đích thực là Dạ Mị!” Dạ Mị nhìn Nữ hoàng bình thản rồi lại nhìn lên Lệ tổng quản : “Ngươi thả ta xuống!”

      Lệ tổng quản có chút e ngại hỏi lại: “Ngài đây…là muốn bò sao?” bà ta xem chừng tiểu nam hài này cùng lắm cũng chỉ mới tuổi thôi, làm sao có thể a?

      “Thả ta xuống!” thanh Dạ Mị có chút lạnh , Lệ tổng quản nghe vậy vội vàng thả xuống, tuy đứa bé này phi thường đáng nhưng biết vì lẽ gì mà toàn thân lại tản ra loại khí thế bức người khiến bà ta cũng có chút e ngại.

      Nhìn tiểu nam hài tuổi bộ dáng giống Dạ Mị chật vật đứng đại điện có chút buồn cười, nhưng mà cũng có cách nào khác. Dạ Mị biết Vô Tình là người rất quan trọng với Miên Miên, nếu lúc đó thức tỉnh Vô Tình bị đám người Ngải Vân giết chết. mãnh liệt làm cho mình tỉnh dậy sớm hơn so với bình thương nên trở thành bộ dáng tại.

      “Ha ha ha, ngươi xem ngươi thậm chí còn đứng chưa vững a!” Nữ hoàng nhịn được chỉ chỉ Dạ Mị lớn tiếng cười, tiểu gia hoa này so với Tử Tử còn thấp hơn cả mấy cái đầu, muốn đứng còn phải cố hết sức trông hết sức buồn cười, chẳng lẽ con của đứa nào cũng biết làm trò khiến người ta vui như vậy sao?

      “Rất buồn cười?” Dạ Mị lúc này cũng có chút xấu hổ, thức tỉnh sớm khiến bộ dáng của so với trẻ mơi sinh sai biệt lắm, bây giờ ngay cả đứng cũng trở thành việc khó khăn.

      Nữ hoàng thấy như vậy nhịn lại ý cười hỏi: “Tiểu bằng hữu, cha ngươi đâu rồi? Ngươi có phải hay cũng muốn gặp mẹ cùng với ca ca người? Hay là cha ngươi lại bỏ rơi ngươi nữa rồi?” tuy người đứa bé này có mùi giống Dạ Mị nhưng là việc này cũng chỉ có thể là con của Dạ Mị mà thôi.

      “Tiểu Thất, ngươi thay đổi rất nhiều!” Dạ Mị sau hồi cố gắng cuối cùng quyết định trực tiếp ngồi xuống nền đại điện đưa mắt nhìn Nữ hoàng . Dạ Mị nhìn nàng ta mắt màu đỏ huyết mà quần áo người đỏ so với lửa cũng sai biệt lắm, vẻ mặt lãnh so với ấn tượng của về nàng năm xưa quả rất khác.

      Nữ hoàng giật mình, Tiểu Thất? lại gọi nàng là Tiểu Thất? Nàng nhớ rất kỹ tên này vài năm trước nàng chỉ cho người mà thôi. Năm đó nàng bảo nàng tên là Tiểu Thất, nàng có muội muội là Tiểu Tịch, gộp lại chính là đêm Thất tịch, nàng cũng là vì thân phận của nàng mà trước giờ chưa có ai gọi tên nàng, nàng cầu gọi nàng là Tiểu Thất…

      Những lời ngày đó vang lên tai nàng tuy nhiên chuyện này cũng qua rất nhiều năm rồi. Nữ hoàng trấn tĩnh nhìn tiểu hài nhi ngồi đại điện đột ngột cười lớn, thoải mái mà lại bất đắc dĩ vô cùng: “Dạ Mị nha Dạ Mị, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Nguyên lai tưởng rằng chỉ mình ta thống khổ, ngờ ngươi cũng khá hơn mà!”

      “Ngươi làm sao?” Dạ Mị có chút hiểu ý nàng, cái gì gọi là khá hơn nàng chứ?

      biết sao? Vậy ta cho ngươi biết, ta sau khi bị ngươi cự tuyệt luyện thành ma công, ngày thường ta cũng mang hình dáng của tiểu hài tử năm tuổi. Những chuyện này phải đều là do ngươi ban cho ta sao?” Nàng ta lớn tiếng quát lên tựa hồ như muốn trút hết nỗi hận bấy nhiêu năm vậy.

      Dạ Mị nghe vậy có chút nhíu mày rồi giận dữ : “Thực xin lỗi, ta biết ngươi lại thành như vậy!”

      “Xin lỗi?” Xin lỗi bây giờ có tác dụng gì sao? Chỉ tiếng xin lỗi của ngươi tất cả có thể trở về như trước kia sao?” Nữ hoàng toàn thân run rẩy cả giận .

      “Tuy ta lắm đến tột cũng xảy ra chuyện gì với nàng nhưng là trước kia ta rất ràng, ta chỉ xem nàng là muội muội thôi!” Dạ Mị nhớ lại năm xưa từng với nàng rằng nàng cùng với muội muội đáng giống nhau.

      “Đừng có muội muội với ta, ta biết ngươi chính là vì ta phải là người Thụy Tuyết quốc nên mới chịu lựa chọn ta đúng ? Muội muội? Ta như thế nào lại là muội muội của ngươi chứ? Nếu ngay từ đầu ngươi chỉ coi ta như muội muội tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy, tại sao khi ta hiểu lầm ngươi thích ta lại đối xử với ta tốt như vậy? Ngươi biết ta hiểu làm mà vẫn chiếu cố ta tốt như vậy, ngươi chính là muốn đùa bỡn ta, đùa bỡn ta…” quá khứ giống như vẫn còn hữu đâu đây nhưng là hôm nay hai người thể trở lại như xưa được nữa.

      Lần đầu tiên nhìn thấy , nàng vì ham chơi mà chạy đến Thụy Tuyết quốc, nàng thể ngờ bên ngoài lại lạnh đến vậy, thời điểm nàng sắp chống đỡ nổi nữa lại bị đám lưu manh vây lại. Nàng vốn tưởng mình lần này coi như xong rồi xuất , đối với nàng khi ấy giống như là thiên thần trời phái xuống cứu nàng, cho nàng những thứ tốt nhất có thể, nàng vì hao phí bao tâm tư chỉ để cuối cùng đổi lấy hai chữ, muội muội!

      “Ta chưa từng đùa bỡn với bất kỳ ai, lúc trước cứu nàng, đối tốt với nàng chỉ là vì thấy nàng tuổi còn lại chỗ nương tựa. Ta chưa từng nghĩ tới nàng lại là công chúa ngoại quốc, nếu biết ta cần phải lo lắng an ủi nàng!” những lời này phát ra từ tiểu hài nhi như có chút buồn cười khiến người ta khó có thể tin nhưng tất cả lại là .

      Nữ hoàng nghe vậy cười cay đắng nhưng là hận ý với bấy lâu nay đâu có thể dễ dàng mất được? Nếu phải trời cao cho nàng duyên phận này nàng như thế nào gặp a? vì sao lại phải đối xử với nàng như vậy, nam nhân thế giới này đều phải người tốt giống như mẫu hậu đều là kẻ bạc tình đó sao?

      “Mẫu tử các nàng đâu?” Dạ Mị nhìn Nữ hoàng cao tâm trạng thất thường khỏi nhíu đôi mày hỏi.

      “Muốn thấy bọn họ sao? Rất tốt, ta tại liền cho ngươi gặp bọn họ!” xong liền ra hiệu cho Lệ tổng quản đưa người tới, nàng ngược lại muốn nhìn xem cả nhà ba ngươi bọn họ gặp nhau như thế nào a!

      “Mẹ, lão cha tới cứu chúng ta sao?” Tử Tử đường tới đại điện nhịn được ngửa đầu nhìn Miên Miên mong chờ hỏi, biết lão cha bỏ rơi bọn họ quan tâm mà.

      Miên Miên chỉ khẽ gật đầu mà có trả lời , hiểu vì sao mà tâm nàng lúc này có chút bất an, Dạ Mị tỉnh rồi sao? tỉnh rồi? Chỉ là vì sao đột nhiên lại tỉnh lại như vậy, chẳng lẽ thời điểm đến rồi sao?

      Tử Tử vừa bước vào đại điện lớn tiếng hét lên: “Lão cha ta đâu rồi? Lão cha ta đâu?”

      “Ha ha, như thế nào? Cha ngươi ở ngay bên phải ngươi a, ngươi nhìn thấy sao?” Nữ hoàng khóe miệng treo lên nụ cười lãnh nhìn về phía Tử Tử, đáy mắt ánh lên tia cười khi có khi .

      “Ở đâu chứ?” Tử Tử đưa mắt nhìn xung quanh lượt, đúng lúc này thoáng nhìn thấy thân ảnh bên phải, Tử Tử nhíu mày đến trước thân ảnh nhắn kia nhìn hồi rồi đột ngột kêu lên: “Wow, ngươi cùng với ta lớn lên giống y nhau nha!” rồi nhìn qua Miên Miên dò hỏi: “Mẹ, người từ khi nào lại sinh cho ta đệ đệ a?”, bàn tay an phận sờ sờ gương mặt Dạ Mị tựa hồ như muốn tìm xem có hay đeo mặt nạ giả.

      Mà những lời này của khiến khuôn mặt của Dạ Mị lập tức đen nửa, cái thằng ranh con này lại dám sờ mặt như vậy sao?

      Miên Miên nghi hoặc nhìn về phía tiểu Dạ Mị, cảm giác có cái gì đó đúng mà lại đúng, chẳng lẽ là trứng màu hồng phấn nở ra rồi, tên tiểu tử này lại dám giả mạo cha sao? nên a, bộ dáng của đích thực là như hài tử mới sinh đến đứng vẫn còn đứng chưa vững, nhưng là có cái gì đó đúng lắm, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      biết phép tắc, ta chính là cha ngươi a!” tiểu Dạ Mị cuối cùng chịu nổi xoa nắn của Tử Tử đột ngột hét lên.

      “Cái gì?” Tử Tử cùng Miên Miên nghe hét lên đồng thanh kinh hô, nét mặt Miên Miên lúc này quả thực thể chấp nhận được.

      Tử Tử rất nhanh trấn tĩnh lại khoát khoát tay : “Đệ đệ, ta giải thích qua cho ngươi chút a, ta chính là ca ca của ngươi, bởi vì lúc trước rớt xuống đây nên ngươi chưa từng thấy qua ta nhưng ngươi thấy ta tuấn mỹ thế này phải nhận ra chúng ta là người nhà a, cho nên…”

      “Ngươi là Dạ Mị?” Miên Miên sau khi định thần lại vội vàng đến trước mặt tiểu Dạ Mị ngồi xổm xuống hỏi, trực tiếp cắt ngang lời Tử Tử.

      “Mẹ, ngươi đừng tin , cái tên tiểu hài tử này nhất định là láo rồi, nên tin!” Tử Tử ở bên cạnh lầm bầm .

      “Ngươi câm miệng, ngươi có từng thấy tiểu hài tử nào như vậy mà lại biết chuyện ?” Miên Miên trừng mắt nhìn Tử Tử .

      Tử Tử gãi gãi đầu khẽ lẩm bẩm, “Ân, đúng là chưa từng thấy a!”

      “Ngươi…như thế nào lại trở thành bộ dáng này?” Miên Miên tuy trong nội tâm khó chấp nhận nhưng là vẫn cố gắng ép mình bình tĩnh lại.

      lời khó hết, bất quá nàng yên tâm, ta rất nhanh khôi phục bộ dáng trưởng thành thôi!” tiểu Dạ Mị nhìn Miên Miên khẽ gật đầu , bộ dáng lúc này giống Dạ Mị như đúc chỉ khác là hơn rất nhiều mà thôi.

      …đây phải là , mẹ, đùa đúng ? như thế nào lại có thể là lão cha ta a?” Tử Tử nhìn Miên Miên ánh mắt tràn đầy tin tưởng mà khỏi luống cuống, có thể sợ sao? Phải biết rằng tiểu hài tử này thậm chí còn bé hơn rất nhiều a, có thân hình to lớn như lão cha a!

      là cha của ngươi!” Tuy Miên Miên rất muốn thừa nhận tiểu gia hỏa còn hơn cả Tử Tử này là Dạ Mị nhưng là Dạ Mị a, chính nàng còn thấy quái dị nữa là, đây chính là trượng phu của nàng a, bộ dáng thậm chí còn hơn con trai hai người khiến nàng bối rối!

      “Ôi trời ơi!” Tử Tử lặng thinh ngồi mặt đất, vẻ mặt thể nào chấp nhận được : “Lão cha? Ngươi là lão cha ta?” tay sờ sờ khuôn mặt của tiểu Dạ Mị rồi dùng sức nhéo nhéo đùi mình, Tử Tử rốt cuộc chịu nổi đả kích ngửa mặt lên trời hét lớn: “Aaa, muốn như vậy a… mẹ, ngươi đánh chết ta a!”

      Chỉ nghe đông tiếng, Miên Miên rất khách khí ở đầu giáng cho cái : “Ngươi đừng có la hét nữa!”

      Tử Tử bĩu môi gì nữa nhưng cũng nhất quyết nhìn lão cha tí hon của mình.

      Nhìn bộ dáng ủy khuất của Tử Tử, Miên Miên hòa hoãn : “Được rồi Tử Tử! cha ngươi phải là như vậy mãi a, ngươi đừng có bày ra bộ mặt đó, phải tin tưởng là bây giờ cũng có ngươi nha!” rồi nhìn qua tiểu Dạ Mị có chút được tự nhiên, có Tử Tử…cảm giác này sao lại quái dị như vậy đâu này?

      “Xem ra nhà ba người các ngươi rất là hạnh phúc nha!” Nữ hoàng ngồi cao mỉa mai nhìn đám Miên Miên .

      “Mẹ, tình nhân đỏ mắt rồi kìa?” Tử Tử nhịn được chen vào .

      “Ngươi hiếu kỳ chuyện quá khứ giữa ta và sao?” Nữ hoàng chỉ chỉ về phía Dạ Mị nhìn Miên Miên hỏi.

      “Đương nhiên là hiếu kỳ, ngươi xem!” Tử Tử vội vàng kêu lên, phải biết rằng là người rất hiếu kỳ a.

      Miên Miên bình thản nhìn nàng ta : “Ta muốn biết bởi vì ta biết bao giờ tổn thương bất kỳ ai, cho nên, dù ngươi với từng có đoạn tình ta cũng lựa chọn tin tưởng , tuyệt vì những chuyện qua mà vứt bỏ hay buông tay !” đúng vậy, vì nàng mà trả giá rất nhiều, nam nhân có thể phó thác chung thân đại như nàng sao có thể buông tay chứ?

      Nữ hoàng bị kiên định của Miên Miên làm cho sững sỡ, nàng tin nữ tử lại hề tò mò về quá khứ của trượng phu mình. Dạ Mị đến tột cùng là nàng ta sâu đậm thế nào mà nàng ta lại tin tưởng đến vậy?

      khí đại điện lúc này chút tự nhiên, ai biết nên làm thế nào để phá vỡ im lặng này.

      “Người tới, đem nữ nhân này ra ngoài giết cho ta!” Nữ hoàng biểu tình hạ lệnh.

      Đám thị vệ bên ngoài nghe lệnh lập tức cầm đao kiếm tới, Tử Tử thấy vậy lập tức đứng chắn trước Miên Miên, tiểu Dạ Mị cũng chậm rãi đứng dậy nhìn Nữ hoàng cao : “Lúc trước hết thảy đều coi như ta nợ ngươi, muốn giết giết ta được rồi, nàng vô tội!”

      "Như thế nào? Đau lòng sao?"

      “Đúng, ta đau lòng!” Dạ Mị ngần ngại , tự nhiên những lời này của chọc giận Nữ hoàng.

      “Được, muốn ta giết nàng cũng được nhưng là ngươi phải lấy ta!” Nữ hoàng nở nụ cười mị hoặc nhìn tiểu Dạ Mị đưa ra điều kiện.

      “Trái tim ta chỉ có mình nàng!” tiểu Dạ Mị nhìn Miên Miên thương , những lời này của làm Miên Miên cảm động thôi mà Tử Tử ở bên cạnh cũng nhịn được gật gật đầu thỏa mãn.

      Nữ hoàng nghe chỉ nở nụ cười : “Trái tim chỉ có mình nàng sao? Tốt thôi, ngươi vậy đừng trách ta thâm ngoan thủ lạt!” rồi liếc nhìn Lệ tổng quản, Lệ tổng quản hiểu ý lập tức rút kiếm kề cổ Miên Miên, động tác bà ta nhanh như vậy khiến cho Miên Miên có chút giật mình, nàng căn bản nghĩ đến Lệ tổng quản lại biết võ công?

      "Tỷ tỷ..." bên ngoài đột ngột vang lên thanh của nữ tử, Tiểu Tịch lúc này thay ra y phục hoa lệ chỉ mặc độc bộ quần áo mộc mạc giống như lần đầu gặp Miên Miên. Tiểu Tịch chậm rãi qua Miên Miên rồi thoáng nhìn xuống tiểu hài tử phía dưới nở nụ cười hữu hảo.

      "Ngươi tới làm gì?" Nữ hoàng cơn giận còn chưa hết lớn tiếng hỏi.

      “Tỷ tỷ buông tay a, mặc kệ ngươi trước kia thống khổ như thế nào, sau này muội muội nhất định ở bên cạnh ngươi. Buông tay , ta tin tưởng tỷ tỷ nhất định tìm được hạnh phúc chân chính của mình!” Tiểu Tịch nhìn Nữ hoàng chân thành .

      “Câm miệng, ngươi tính toán gì mà lại những lời này? Người đâu, đưa công chúa trở về phòng!” dựa vào cái gì mà ai cũng muốn giáo huấn nàng? Nàng tột cùng làm điều gì sai chứ? Nàng sai ở đâu?

      “Tỷ tỷ, van cầu người thả bọn họ , van cầu người a…” Tiểu Tịch lập tức quì xuống, nàng hi vọng tỷ tỷ tiếp tục sai trái nữa, nàng muốn tỷ tỷ trở lại như ngày xưa là người thiện lương, đáng giống như ngày trước.

      “Ngươi nếu muốn giữ mạng mình tốt nhất ngoan ngoãn ngồi trong phòng cho ta!” Nữ hoàng vừa dứt lời đám thị vệ lập tức xông lên lôi kéo Tiểu Tịch ra ngoài. Miên Miên thấy vậy nội tâm vô cùng khó chịu nhưng lại thể ngăn cản bởi vì nàng biết ngăn cản lúc này chẳng khác gì đẩy Tiểu Tịch vào chỗ chết cả.

      “Dạ Mị, ta cho ngươi tối để suy nghĩ, nếu ngày mai ngươi vẫn chấp nhất như hôm nay ngươi chuẩn bị tinh thần mà nhìn nàng ta chết trước mặt ngươi !” rồi nhìn về phía đám thị vệ hạ lệnh: “Đem bọn họ nhốt vào tử lao!” Nữ hoàng bề ngoài lạnh lùng như vậy nhưng là thâm tâm có chút bối rối, chẳng lẽ là vì đối với nàng vô tình sao? Nàng cảm thấy rất thoải mái, tại nhốt bọn vào tử lao là lựa chọn tốt nhất, nàng dễ dàng gì buông tha cho , cho dù bây giờ chỉ là tiểu hài tử sao chứ? làm cho nàng mất tất thảy phải trả lại tất thảy cho nàng!

      ----------

      đường đến tử lai, Miên Miên giao cho nhiệm vụ vô cùng quan trọng – ôm cha !

      Đoạn đường này, mặt Tử Tử so với cái bánh bao chiều khác chút nào, nhìn tiểu gia hỏa tay mình mà khóe miệng khỏi run rẩy, “Mẹ…ngươi xác định hài tử ta ôm là lão cha ta?” Này cảm giác tự nhiên a, các người có ai thấy qua con ôm cha bao giờ chưa?

      Miên Miên trừng mắt liếc , tên này làm sao đến giờ này còn mọi chuyện, bất quá nội tâm nàng cũng chưa thể nào chấp nhận được, trượng phu đầu ấp tay gối hôm nay lại biến thành bộ dạng này, cảm giác này đích thực là dễ chịu chút nào!

      Cứ như vậy ba người rất nhanh chóng tới được phòng giam, cửa lao rất nhanh chóng bị khóa lại, nền đất nơi này lạnh hơn băng mà.

      “Dạ Mị, ngươi vì sao lại biến thành bộ dạng này? Vô Tình đâu rồi? Ngươi có nhìn thấy nàng ? Còn có bảo bối của chúng ta sao?”

      “Bảo bối? Mẹ, ngươi sinh cho ta đệ đệ sao?” Tử Tử hiếu kỳ xen vào hỏi.

      Miên Miên hướng phía gật gật đầu rồi lại nhìn về phía tiểu Dạ Mị. Dạ Mị liền đem những chuyện trải qua giải thích lần, nhưng là chỉ có chút ít chuyện này thôi cũng đủ khiến mặt Tử Tử đen nửa, khóe miệng ngừng co giật hỏi: “Lão cha, ý ngươi là ngươi thức tỉnh phát sinh ra cường sóng khiến cho xấu nữ nhân kia cùng đám thị vệ đều hôn mê bất tỉnh, sau đó ngươi cùng A Tình bỏ chạy?”

      “Đúng vậy, ta cái gì đều khôi phục, chẳng lẽ muốn ở đó đợi các nàng tỉnh lại hay sao?” Dạ Mị thản nhiên .

      “A , …ý của ta là làm sao ngươi lại có thể bỏ chạy a?” Tử Tử nhất thời có thể tiếp nhận được cha mình chưa lâm trận mà bỏ chạy, vô cùng mất mặt a!

      “A Vô Tình bình an là tốt rồi, bảo bối ở chỗ nàng ta cũng yên tâm. Đúng rồi Dạ Mị, có hay biện pháp giúp ngươi nhanh chóng hồi phục a? Có thể dùng linh châu ?” Miên Miên hưng phấn hỏi.

      “Có thể, nhưng là ta tại linh lực gì cũng có, lần trước nàng hôn mê ta đem nửa linh khí của linh châu truyền cho nàng nên tại dù nửa linh khí kia ngừng lớn mạnh ta cũng có cách nào khống chế nó!” Dạ Mị thở dài .

      “Vậy phải làm sao bây giờ? Lão cha, ngươi phải giữ mãi cái bộ dáng này chứ? Ta muốn a, như vậy mất hết thể diện a!” mới cần suốt ngày ôm tiểu hài nhi giới thiệu với người khác đây là lão cha a!
      “Ngươi yên tâm, tuy tại ta có cách nào khống chế linh lực của linh châu nhưng là ta lớn lên rất nhanh thôi. Ta mỗi ngày lớn thêm tuổi cho đến khi khôi phục lại nguyên hình mới thôi, tháng là đủ rồi!” Dạ Mị trấn an .

      Tử Tử nghe vậy thở dài, “A, tốt lắm, tháng coi như cũng được, phải dài lắm!”

      Miên Miên lúc này có chút lo lắng: “Chúng ta phải làm sao trốn thoát đây, tại chúng ta pháp thuật đều qua Nữ hoàng, nàng ta muốn giết chúng ta dễ như trở bàn tay a!”

      “Muốn ra ngoài theo ta!” từ phía ngoài tử lao đột ngột vang lên giọng nam nhân.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 131. Đáy vực kinh hoàng 15

      “Vì vỏ bọc công chúa này mà ta thống khổ, mặc kệ ta cố gắng bao nhiêu vẫn thủy chung thể đến được với ngươi…Kỳ ta muốn cho ngươi biết điều này, nguyện vọng lớn nhất đời ta chính là cùng ngươi ở chỗ ngắm mặt trời mọc, lại chờ mặt trời lặn, thủy triều lên xuống, chỉ tiếc là ta phải nữ tử mà ngươi chờ đợi, ngươi cũng có khả năng cũng ta lãng quên thiên hạ, thế nhưng là ta vẫn chấp nhất từ bỏ! Ta tuyệt đối hối hận, chỉ cần trong trái tim ta có ngươi là đủ rồi…” Tiểu Tịch mỉm cười thỏa mãn rồi chậm rãi nhắm hai mắt. “Thương, cuộc đời này của ta gặp được ngươi tốt!”

      Thương đột nhiên cảm thấy tayTiểu Tịch ngày càng trở nên lạnh giá, động tác cũng trở nên vô lực, cả người nàng cuộn lại áp sát lồng ngực hơn như thể nàng rất lạnh…Nhưng là trong làn nước hồ nàng có xích lại bao nhiêu cũng thấy ấm hơn. Thương thương tiếc ôm chặt nàng vào lòng, muốn nữ tử trong lòng phải hao tổn khí lực thêm nữa.

      bé này vẫn luôn đáng như vậy, cho tới nay nàng trong lòng vẫn luôn luôn là tiểu muội muội cố chấp mà lại hoạt bát đáng , bất đắc dĩ mà tùy hứng bao bọc nàng.

      Thương cuối cùng cũng trồi lên mặt nước vui vẻ : “Tiểu Tịch, chúng ta ra ngoài rồi!”

      Đám người Miên Miên kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Tịch yên ổn trong lòng ngực Thương. Miên Miên nhịn được khóc lớn, Vô Tình cũng chảy nước mắt theo, màn này khiến Thương ngây người, giờ phút này mới để ý đến Tiểu Tịch ở trong lòng vì cái gì đột nhiên nặng hơn rất nhiều?

      chút sức nặng này cao thủ như đương nhiên phát ra nhưng là thời khắc mà ngẩng đầu nhìn đám Miên Miên, Tiểu Tịch theo chuyển động của mà dựa cả vào cổ hồi lâu cũng ngẩng lên. Thương lập tức cảm thấy có gì đó sụp đổ trong lòng .

      bối rồi nâng đầu nàng, thiếu nữ trước mặt ướt sũng, tóc tai cùng lông mày thấm nước càng trở nên đen nhánh lạ thường, hàng lông mi dài mượt nhắm chặt, rũ xuống mà hai má nàng lúc này trắng bệch chút huyết sắc, đôi môi hồng tím tái còn mọng đỏ mà khóe môi nàng vẫn còn khẽ cong lên thành nụ cười thỏa mãn.

      Thương nhìn chằm chằm vào gương mặt bình yên của Tiểu Tịch, người vốn trầm ổn lạnh lùng bất giác run rẩy, ngón tay run rẩy đưa lên dò xét hơi thở nàng.

      “Tiểu Tịch!” Thương lúc này giống như người hạnh phúc vì tự do lại bị người khác đẩy xuống hầm băng sâu vạn trượng, thống khổ kêu lên!

      Miên Miên nước mắt lã chã nhìn về phía Tiểu Tiểu Tịch, tay phải nàng bị chặt đứt, vết thương lúc này vẫn còn chảy máu, những giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt nước rất nhanh chóng tan

      có ai biết thời điểm Tiểu Tịch đó suy nghĩ cái gì mà lại quyết định như vậy nhưng mà kết cục như vậy làm cho Miên Miên thương tâm, nàng quì dưới đất ôm ngực đau đớn. Tiểu Tịch đơn thuần, thiện lương biết bao, nàng vì cứu các nàng mà nhiều lần bị Nữ hoàng trách phạt, có thể trước kia nàng là cố chấp nhưng là nàng quá Thương rồi, đến độ có thể hi sinh cả bản thân hoàn thành những việc muốn làm.

      “Nếu là ngươi thích phải tranh thủ , đừng vì bị ngăn trở mà buông tay, nhưng là ngươi nhất định phải nhớ kỹ, có thứ tình gọi là có duyên phận, cũng có thứ tình gọi là hy sinh để thành toàn cho người khác, bất kể thế nào ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần được khóc bởi vì cho dù ngươi có khóc hết nước mắt cũng thể đổi lấy được tình của !”

      “Thương ca ca, ta về sau khóc nữa, ta cũng buông tay. Ta thích ngươi, ta vĩnh viễn chỉ thích mình ngươi, cho dù ngươi thích ta ta cũng vì vậy mà khóc đâu!”

      Nguyên lai tưởng rằng nàng kiên cường như vậy nhất định có được hạnh phúc thể ngờ kết cục của kiên cường kia lại phải trả giá bằng cả tính mạng của mình, như vậy quá mức tàn nhẫn với nàng rồi!

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 132. Tại sao lại là ngươi?

      -----------Tử Tinh Cung------------

      “Chủ nhân!” Lôi Ảnh tiến nhanh vào quì dưới đại điện hành lễ.

      Dạ Phong ngồi ghế cao sớm chờ được lên tiếng hỏi: “Như thế nào? Có phải là có tin tức của bọn rồi ?” trong lòng Dạ Phong lúc này kỳ rất mong chờ có tin tức của Miên Miên. Từ khi quyết định làm phản, nghĩ thương tổn tới nàng, biết và nàng còn có thể trở lại như xưa nữa nhưng là vẫn như trước muốn thương tổn nàng.

      “Hồi bẩm bệ hạ, thuộc hạ hề phát tung tích gì của nhưng là tại từng cây gần đó có phát xà nhân hôn mê bất tỉnh cùng với đám thị vệ do bệ hạ phái theo Xà hậu ngày trước, tất cả đều được mang về đây!” Lôi Ảnh cúi đầu báo cáo.

      “Hôn mê?” Dạ Phong chút quan tâm lạnh nhạt hỏi.

      “Thưa bệ hạ, đúng vậy! Phía dưới vách núi, trong khu rừng gần đó là quốc gia khác, ở đó có rất nhiều tộc người quái dị, tàn độc sinh sống. Thuộc hạ tìm được Xà hậu cùng đoàn người đều hôn mê nên lập tức đưa các nàng trở về!” Lôi Ảnh đứng dậy .

      Dạ Phong nghe vậy cũng chỉ gật gật đầu, “ thỉnh ngự y chưa?”, tuy có chút hài lòng với Ngải Vân nhưng mà ít nhất lúc này nàng ta vẫn còn giá trị lợi dụng.

      “Ngự y là thân thể nương nương suy yếu, chỉ cần nghỉ ngơi tẩm bổ hai ngày là được!”

      Dạ Phong hờ hững gật đầu, còn việc tại sao lại hôn mê phải đợi nàng ta tỉnh lại mới biết được rồi!

      “Bệ hạ…” Lôi Ảnh nhìn Dạ Phong có chút e ngại biết nên hay ?

      “Có việc gì?” Dạ Phong khỏi nhíu mày hỏi, trong ấn tượng của Lôi Ảnh phải là dạng người hay ngần ngại như vậy, chắc chắn phải là chuyện rất khó giải quyết với khiến có bộ dáng này.

      “Bệ hạ, thuộc hạ tuy tìm thấy tung tích của bọn nhưng là có tìm thấy người!” Lôi Ảnh rồi ra hiệu cho thị vệ dẫn người vào.

      Thời điểm nhìn người được đám thị vệ đỡ vào trong đại điện mà kìm nén được khó chịu trong người, đúng vậy, bà ta vẫn chưa chết!

      “Hoàng nhi…” Thái hậu chứng kiến Dạ Phong ngồi bảo tọa mà khỏi run rẩy, phải vì bà ta sợ hãi mà là bà ta cảm thấy có lỗi vì ngày xưa đối xử với quá hà khắc.

      “Ngươi như thế nào vẫn chưa chết?” Dạ Phong lạnh giọng hỏi.

      Thái hậu cảm thấy toàn thân bủn rủn, bà ta nghĩ tới mình vừa tìm được đường sống trở về câu đầu tiên nhi tử hỏi bà lại phải là “Người sao rồi, có khỏe ?” mà lại là “Ngươi như thế nào vẫn chưa chết?”, vẫn chưa chết? mong bà chết đến vậy sao?

      “Như thế nào? Ngươi tới là muốn gặp con trai ngoan của ngươi sao? Đáng tiếc, con trai ngoan của ngươi rồi, chỉ sợ là bao giờ có thể tận hiếu với ngươi được nữa, bởi vì cho dù có chết cũng biết ngươi chính là kẻ độc chết mẫu thân , trộm làm con mình rồi!” Dạ Phong lạnh lùng , mỗi câu mỗi chữ của thản nhiên nhưng lại cay nghiệt vô cùng.

      “Cái gì?” Thái hậu nghe Dạ Mị biết chân tướng mọi chuyện trực tiếp ngã ngồi đất, bộ dáng thập phần thương tâm. màn này trong mắt Dạ Phong biến tướng méo mó, bà ta vẫn còn thương nhớ sao? Chẳng lẽ Dạ Mị trong mắt bà ta còn trọng yếu hơn cả con ruột là sao?

      biết rồi sao?” Thái hậu kinh hãi nhìn Dạ Phong hỏi.

      “Ngươi làm chuyện xấu còn cho rằng có thể che giấu cả đời sao? chỉ biết bộ mặt của ngươi mà còn biết ngươi giết mẫu thân ra sao nữa kìa!” Dạ Phong chậm rãi từng chữ từng chữ .

      Thái hậu có chút khó chịu, dù sao Dạ Mị là do bà ta tay nuôi nấng bấy nhiêu năm, bà sớm xem như con ruột của mình, thế nhưng mà…

      “Thương tâm như vậy sao? Nếu ngươi có tình thương của người mẹ như vậy ngươi có thể tìm a, có thể đường đụng phải tên ăn mày giống , đến lúc đó nếu bỏ qua tội lỗi của ngươi có lẽ cho người gia nhập cùng cũng nên!” Dạ Phong giương lên nụ cười vui vẻ .

      Thái hậu nghe vậy khỏi sửng sốt nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại lắc đầu : “Ta biết khi ngươi còn bé ta đối với ngươi tốt nhưng là đối xử với ngươi rất tốt, bao nhiêu năm qua ngươi thể nào biết, ngươi cho dù có muốn lên ngôi Vua cũng nên tàn nhẫn như vậy, ít nhất ngươi cũng phải cho vị trí Vương gia a!” như vậy ít nhất bà ta còn có chốn nương thân!

      “Ta vẫn muốn hỏi ngươi vấn đề, ngươi đến tột cùng là có xem ta là con trai của ngươi hả?” Dạ Phong hai tay khoanh trước ngực hỏi, những năm tháng bị nhốt trong phòng tối, bị bà ta đánh đập vẫn luôn hữu trong tâm trí , bà ta rốt cuộc xem là cái gì? Là nơi trút giận sao? Bà ta có biết hay , là ngươi chứ phải là súc sinh!

      Thái hậu nghe hỏi có chút sững người cả nửa ngày, khóe miệng run rẩy : “Ta biết là ta có lỗi với ngươi thế nhưng…ai gia cũng thể làm khác được, ngươi trời sinh tàn tật, nếu phải có Dạ Mị ai gia làm sao có thể ngồi lên ghế Xà hậu, như thế nào muốn gió được gió, muốn mưa có mưa? Ai gia cũng là vì bảo vệ chính mình thôi!” bà ta thản nhiên khiến cho người nghe được chán ghét vô cùng.

      “Ích kỷ!” Lôi Ảnh nhịn được lên tiếng, đến ngày hnya rồi mà bà ta chút hối hận đều có lại còn ra những lời khó nghe như vậy, bà ta rốt cuộc có đứng là mẫu thân của bệ hạ ?

      “Nhưng bây giờ, nhi tử giúp ngươi có được vị trí cao quí đó biến mất, ngươi sao? Muốn tìm ?” Dạ Phong nhìn Thái hậu đất có chút khó chịu, như thế nào mà tới bây giờ bà ta chuyện vẫn có thể đả thương người như vậy chứ?

      Thái hậu nghe vậy đưa mắt nhìn về Dạ Phong bảo tọa, đột ngột đứng dậy : “Phong nhi, Phong nhi bây giờ là Thụy Tuyết xà vương điều đó cho thấy nhi tử của ai gia vẫn là giỏi nhất!”

      Dạ Phong nghe những lời này của bà ta khỏi nhíu mày, vì cớ gì những lời này nghe lại có chút quái dị?

      “Phong nhi, mẫu hậu biết ngày trước là ta đối với ngươi nghiêm khắc nhưng là mẫu hậu tại hứa với ngươi là nhất định hảo hảo đối tốt với ngươi, đem tất cả tình thương của người mẹ bù đắp cho ngươi!” Thái hậu rồi thương nhìn về phía Dạ Phong, hành động này của bà ta khiến Dạ Phong càng thêm phản cảm.

      “Ta cho ngươi biết, những ngày tháng ngươi trút giận nên ta, ta cầu xin mà ngươi chút thương xót ta thề với lòng mình, ngươi vĩnh viễn phải là mẫu hậu của ta, ngươi cũng xứng làm mẫu hậu của ta!” Dạ Phong rồi nhìn người đàn bà ngoan độc phía trước có chút chán ghét.

      Thái hậu lần nữa run rẩy rồi chỉ thẳng vào Dạ Phong cả giận : “Ta chính là mẫu hậu của ngươi, là mẫu hậu thân sinh ra ngươi, ngươi như thế nào có thể bất hiếu như vậy?”

      Dạ Phong thấy bà ta như vậy những giận mà còn cười lạnh : “ tại ngươi mới nhớ mình là mẫu hậu thân sinh ra ta sao? Lúc trước ngươi trói ta, dùng roi trút giận lên ta sao nghĩ đến ta là con ruột của ngươi ? Ngươi cũng xứng làm mẫu hậu của ta sao?” giọng chứa đầy trào phúng, đương nhiên có tư cách bà ta như vậy!

      Thái hậu lần nữa ngã ngồi đất nhìn : “Ngươi muốn làm gì ta? Muốn giết ta sao? Ngươi giết ta nhất định bị trời phạt, cho dù trước kia ta đúng nhưng ta vẫn là mẹ ruột của ngươi!” có lẽ là vì sợ chết hoặc là vì thấy sống chưa đủ nên bà ta cố gắng níu kéo.

      “Kỳ là ta cũng định như vậy!” Dạ Phong nhàn nhạt .

      “Cái gì?” Thái hậu kinh hãi, toàn thân bởi vị lạnh nhạt của Dạ Phong mà ngừng run rẩy.

      “Bất quá… tại ta thay đổi chủ ý, ta muốn ngươi sống mà chứng kiến nhi tử ngươi thương bị ta giết như thế nào, đương nhiên, ta cũng từ từ trả lại cho ngươi những tháng ngày tủi nhục năm xưa!” Dạ Phong rồi nhìn qua Lôi Ảnh.
      “Đưa bà ta đến hoán tẩy phòng, giữ cho bà ta sống, làm tốt cho ăn cơm!”

      “Thuộc hạ hiểu!”

      “Cái gì? Nghịch tử ngươi lại dám để cho ta giặt quần áo? Thái hậu tôn quí như ta như thế nào có thể làm những công việc đó chứ?’ bà ta lớn tiếng hét lên.

      “Trẫm , ngươi bây giờ chỉ là cung nữ già mà thôi!” Dạ Phong từng chữ từng chữ nhấn mạnh .

      “Ngươi tên bất hiếu, ngươi phế vật, lẽ ra ngày trước ta nên bóp chết ngươi mới đúng, tên què nhà ngươi dám hủy hoạt cuộc sống huy hoàng của ta, ta nguyền rủa ngươi chết …” Thái hậu cay nghiệt chửi bới.

      Lôi Ảnh cuối cùng cũng chịu đựng được trực tiếp lôi bà ta ra ngoài, người đàn bà này như thế nào lại độc ác đến vậy, trong lòng bà ta chỉ nghĩ tới quyền lực hoàng cung thôi sao?

      Thấy bà ta bị Lôi Ảnh kéo , Dạ Phong phẩy tay cho đám cung nữ thị vệ lui xuống, đại điện yên tĩnh trở lại. Dạ Phong ngồi bảo tọa, nghĩ đến những lời khó nghe khi nãy của Thái hậu tự giác đưa tay ôm ngực, rất đau…

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 133. Dần dần lớn lên

      ----------Nửa tháng sau----------

      “Thương, ăn chút !” cả đoạn đường rời Thương bởi vì cái chết của Tiểu Tịch mà áy náy thôi, luôn tự hỏi vì cái gì mà lúc trước lại vô tâm như vậy, vì cái gì phát nàng quan trọng với như vậy, vì cái gì?

      Nhìn tự trách mà nội tâm Miên Miên khỏi đau buồn, nàng biết nếu phải vì nàng Tiểu Tịch chết, dị tộc cũng vì thế mà diệt vong.

      “Ta đói!” Thương nhìn Miên Miên mỉm cười rồi cầm kiếm ra, Miên Miên cũng có đuổi theo, nàng biết chính là cần được yên tĩnh.

      “Dạ Mị, chúng ta chuyện a!” Miên Miên nhìn về phía Dạ Mị có chút cao lớn hơn trước , nàng là muốn cùng lập ra kế hoạch tốt cho đoạn đường sắp tới này.

      Dạ Mị gật gật đầu rồi cùng nàng ra, nơi này là thôn trang khá vắng vẻ, đoàn người bọn họ ở đây cũng được ít lâu, đương nhiên là dưới hỗ trợ của Thương, biết dùng biện pháp gì mà có được mấy bộ mặt nạ da người những có thể thay đổi gương mặt của mọi người mà còn có thể che tử nhãn của Dạ Mị cùng Tử Tử. Dạ Mị kinh ngạc Thương lại đây là bí mật gia truyền nên tiện nên mọi người cũng hỏi nhiều.

      Miên Miên tới dưới gốc liễu ngồi xuống, nàng đưa tay khẽ vuốt ve trứng rắn trong ngực, Dạ Mị trong hình dáng mỹ nam mười sáu tuổi ngồi xuống cạnh nàng.

      “Còn nửa tháng nữa là ra đời rồi, biết có bộ dáng như thế nào nữa?” Dạ Mị nhìn lên trời cười cười , bộ dáng lúc này so với ngày trước những thua kém mà còn có phần khí phách hơn hẳn.

      “Đúng vậy, biết có bộ dáng gì nữa đây? Còn nửa tháng nữa lận, ta tại chờ nổi nữa nha!” Miên Miên rồi lần nữa đưa tay vuốt ve trứng rắn.

      “Chuẩn bị sẵn sàng để trở về rồi sao?” Dạ Mị nhìn nàng hỏi.

      “Ân, chúng ta vẫn là nên trở về thôi, ta thể tiếp tục ngồi yên để dân chúng Thụy Tuyết quốc chịu khổ được, ngươi phải cũng vậy sao?” Miên Miên từ ngày tới đây gặp nhiều trắc trở trưởng thành hơn rất nhiều, nàng như vậy lại khiến cho Dạ Mị thương cảm, lâu lắm rồi có nhìn thấy bộ dáng tươi cười của nàng rồi.

      "Thực xin lỗi, vì ta mà mọi việc mới kéo dài như vậy!” vì bộ dáng còn chưa khôi phục của khiến bọn họ phải lưu lại nơi này mấy ngày, biết nàng rất lo lắng cho dân chúng, bên ngoài ngừng truyền tới tin đồn ngày nếu bọn xuất Dạ Phong giết người thay thế. Miên Miên cùng cảm thấy áy náy, thủ đoạn này cao tay rồi!

      quan hệ tới ngươi, chúng ta ai muốn mọi chuyện lại diễn tiến như vậy cả!” Miên Miên nhìn chân thành , nàng biết những chuyện này liên quan gì tới chỉ là vận mệnh trêu đùa bọn họ mà thôi.

      Dạ Mị nghe vậy cười khổ rồi đưa mắt nhìn về phương xa tựa như suy nghĩ chuyện gì.

      Miên Miên lúc này giọng : “Nếu ngươi đoạt lại được Thụy Tuyết quốc ngươi xử lý như thế nào đây?”

      “Nàng ?” Dạ Mị quay qua nhìn nàng hỏi.

      Miên Miên bị hỏi ngược lại cúi đầu khó xử : “Kỳ ta biết là con người thiện lương, cực đoan như vậy cũng là có nguyên nhân…”

      Dạ Mị nghe Miên Miên vậy liền nắm chặt tay nàng trực tiếp nốt điều nàng phân vân: “Ta biết nàng suy nghĩ chuyện gì, cũng biết nàng muốn cái gì. Mặc kệ có làm bao nhiêu chuyện xấu, cho dù muốn giết ta ta cũng tha thứ cho , bởi vì chính là đệ đệ của ta, đệ đệ duy nhất!”

      Nghe được những lời này của Dạ Mị, Miên Miên cảm động vô cùng, nàng hy vọng hai huynh đệ bọn họ tương tàn như vậy.

      “Những chuyện làm hôm nay tất thảy đều do lỗi của ta, nàng yên tâm, ta nhất định giúp trở lại như ngày xưa, phải biết rằng chính là Dạ Phong thiện lương a!” Dạ Mị rồi nở nụ cười nhìn về phía xa tự nhủ, Dạ Phong, mặc kệ đệ hận ta đến đâu ta như trước có cách nào hận đệ, điều duy nhất ta có thể làm cho đệ là giúp đệ thoát khỏi tâm ma, khôi phục lại thiện lương của đệ mà thôi!

      Miên Miên tươi cười nhìn Dạ Mị, nàng biết thương tổn tới Dạ Phong, đây hết thảy đều là vận mệnh, nàng tin hai người bọn nhất định vượt qua được!

      “Mẹ, mẹ…” Tử Tử biết từ nơi nào đột ngột chạy tới ôm lấy cổ Miên Miên cười : “Mẹ, ta lại học xong món công phu rất lợi hại đây này!”

      “Thương thúc thúc dạy ngươi sao?”

      “Đúng vậy a, Thương thúc thúc rất là thích ta nha, bất quá ta biết chính là ai cả đường lối về nha!” Tử Tử thản nhiên .

      Dạ Mị ở bên cạnh đen mặt nhìn : “Ngươi là muốn tay ngoài dài hơn tay trong ?”

      “Hắc hắc hắc… ta là ai a? Miễn ở đâu có mẹ là ở đó ta vui!” Tử Tử e ngại cười cười .

      “Ngươi, cái tên tiểu tử thúi này!” Dạ Mị nộ khí dứng dậy, cái thằng ranh con này chuyện sao dễ chọc người vậy, hôm nay hảo hảo giáo huấn phen là được mà!

      “Nhanh…mau rời khỏi đây!” đúng lúc này Vô Tình chạy kịp thở tới hét lớn, Thương cũng rất nhanh chóng tới.
      Miên Miên thấy vậy lập tức đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Vương gia muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, thị vệ tra ra nơi này rồi!” Vô Tình thở dốc , nếu phải vữa này vô tình ra chợ mua đồ chỉ sợ thị vệ đến rồi bọn họ cũng biết mất.

      “Cái gì? Nơi này vắng vẻ như vậy cũng có thể tìm được ư?” Miên Miên kinh ngạc hỏi.

      “Chúng ta vẫn là nên tranh thủ thời gian thôi, hôm nay còn chưa có khôi phục hoàn toàn, chúng ta nắm chắc phần thắng nên thể trạm chán bọn họ được!” Thương gấp.

      Dạ Mị gật đầu, “Nghe , chúng ta tranh thủ thôi, chỉ cần chúng ta né được bọn mười ngày nữa là đủ rồi!”

      Miên Miên vội vàng gật đầu tán thành, nàng tự nhiên biết mười ngày mà Dạ Mị tới có ý gì, mười ngày nữa chắc chắn Dạ Mị khôi phục hoàn toàn nên trong lúc này bọn họ thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.

      “Được, chúng ta mau thôi!” Miên Miên vội vàng cũng với Vô Tình trở về lấy tay nải theo mọi người hướng tới sau núi, chỉ là bọn họ lúc này cũng biết truy đuổi bọn họ lúc này phải là thị vệ bình thường mà là thị vệ lợi hại nhất – Lôi Ảnh. Trong tay là thần khuyển mua từ nước ngoài, ai có thể trốn thoát khỏi khả năng của nó, trận truy đuổi sinh tử chính thức bắt đầu…

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 134. Tránh né truy đuổi

      ----------Hai ngày sau----------

      mệt mỏi cả về thể xác lần tinh thần khiến cho Miên Miên cùng mọi người chạy trốn ngày càng khó khăn, mà Dạ Mị vì bôn ba mấy ngày lại ngừng lớn lên khiến cho đám người Miên Miên lo lắng bởi vì theo Thương tìm hiểu lúc này thị vệ truy đuổi bọn họ có tới hơn ngàn người, con số lớn như vậy bọn họ căn bản vô lực chống cự. Dù cho thương có là cao thủ cũng có biện pháp nào khác ngoài tiếp tục né tránh.

      “Vì cái gì mà bọn luôn đuổi kịp chúng ta?” Vô Tình thở dốc hỏi, hai ngày nay mấy người bọn họ căn bản có thời gian ngừng lại nghỉ ngơi cũng như ăn uống, bất kỳ ai trong tình trạng này đều khó có thể chịu đựng được.

      “Xem ra trong tay bọn nhất định là có thần khuyển!” Dạ Mị dừng bước .

      "Thần khuyển?" những người còn lại gnhe tới tên này đều có chút ngây người.

      “Thần khuyển là giống quí của Thú quốc, người Thú quốc thường dùng thần khuyển để dò mùi của dã thú!” Dạ Mị rồi thở dài, “ đến tột cùng là hận ta đễn mức độ nào mà đến cả thần khuyển cũng có thể mua về?”

      Miên Miên nghe vậy cũng hiểu được đôi phần, thần khuyển này cùng với cảnh khuyển ở thế kỷ 21 có vẻ khác nhau lắm có điều thần khuyển có vẻ lợi hại hơn hẳn, nếu sao bọn họ xa đến vậy rồi mà loài vật này còn có thể đánh hơi được? tầm thường chút nào!

      “Chúng ta bay giờ phải làm sao? Mấy ngày rồi chúng ta chưa có nghỉ ngơi, chỉ sợ kiên trì được bao lâu nữa!” Vô Tình hổn hển , Tử Tử lúc này sớm mệt mỏi nằm lưng Dạ Mị, người lớn như Miên Miên, Vô Tình còn chịu nổi huống chi hài tử như .

      Dạ Mị lau mồ hôi trán nhìn lên trời , “Chúng ta có cơ hội nghỉ ngơi rồi!”

      “Làm sao vậy?” Miên Miên nhìn hỏi.

      “Nàng có thấy bầu trời đen kịt ? Xem hẳn là trời sắp mưa to tới nơi rồi, thần khuyển tuy lợi hại nhưng cũng thể ngửi mùi trong mưa được, thần khuyển ghét nhất chính là mưa!” Dạ Mị gấp.

      “Thế nhưng mà lúc nào trời mới mưa đây?” Miên Miên nhìn Dạ Mị hỏi.

      , chúng ta hướng tới bờ sông !” Dạ Mị rồi cõng Tử Tử tiếp tục hướng phía trước tới, ba người Miên Miên, Vô Tình, Dạ Phong trực tiếp phía sau Dạ Mị.

      “Lão cha, ta nặng lắm ? Nếu thả ta xuống để ta tự lúc !” Tử Tử nhìn Dạ Mị có chút nỡ , phải biết rằng đường núi lúc này thập phần khó ngay từ đầu mực cõng Tử Tử leo lên, lưng áo sớm thấm đẫm mồ hôi nhưng lần cũng than thở.

      “Tiểu tử ngốc, ngươi là con trai ta, lão tử ta cõng nhi tử như thế nào lại mệt được?” Dạ Mị tươi cười trấn an Tử Tử mà trán mồ hôi vẫn ngừng chảy xuống lại khiến cho Tử Tử trầm mặc ôm chặt cổ , có cha tốt!

      Theo đường núi đường tới bao lâu liền thấy có hồ nước, lúc này Dạ Mị mới để Tử Tử xuống rồi căn dặn Miên Miên cùng mọi người tìm chỗ tránh rồi mình tới bờ sông, chỉ thấy đột ngột ngồi xếp bằng bên bờ sông vận khí.

      Miên Miên cùng Vô Tình, Thương, Tử Tử đứng trong rừng cây gần đó im lặng lên tiếng, bọn họ cũng biết Dạ Mị là tình là gì nhưng là mọi người đều hiểu chắc chắn việc này dễ dàng gì cho nên thể quấy nhiễu được.

      Dạ Mị xếp bằng ở bờ sông bắt đầu tập trung tinh thần vận khí hấp thụ linh lực của linh châu, tuy nhiên do năng lực của lúc này còn chưa có khôi phục hoàn toàn nên quá trình vận khí có thể gặp nguy hiểm nhưng căn bản có cách nào khác cả, mọi người quá mệt mỏi rồi mà mưa biết bao giờ mới bắt đầu, muốn dùng linh khí của linh châu phá tan tầng mây cho mưa xuống.

      Mọi người nhìn nhau trong nội tâm đều rất lo lắng, mặt là lo lắng cho Dạ Mị, mặt là lo lắng bọn họ tập trung lại như vậy nếu để bọn truy binh đuổi tới nhất định tránh khỏi trận chiến sinh tử rồi.

      “Phá!” chỉ nghe thấy Dạ Mị hét lớn tiếng rồi luồng hào quang từ người bay thẳng lên tầng mây, ngay tại thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng cơn mưa như thác đổ liền trút xuống.

      "Trời mưa rồi… trời mưa rồi!" Vô Tình kích động la lớn/

      “Dạ Mị…” tại lúc mọi người còn chưa kịp vui mừng Dạ Mị đột ngột ngã xuống, nội tâm Miên Miên theo bóng dáng cũng muốn sụp đổ, nàng điên cuồng xuyên qua màn mưa chạy tới. Thương giao lại Tử Tử cho Vô Tình rồi cũng chạy vội .

      "Dạ Mị… Dạ Mị…" Miên Miên lớn tiếng gọi, theo động tác lay lắc của nàng khóe miệng Dạ Mị chậm rãi chảy xuống tia máu tươi, Miên Miên sợ hãi khóc lớn, nàng biết là lúc này ko nên khóc nhưng mà nàng nhịn được, thấy bị thương lòng của nàng rất đau.

      “Đừng lo, chết được đâu, chắc là bị nội thương do vận khí quá độ, mau dìu đến trong rừng nghỉ ngơi !” Thương rồi trực tiếp cõng Dạ Mị quay về phía Vô Vô Tình. Miên Miên vội vàng tới phía sau nâng Dạ Mị, mà Vô Tình lúc này cũng dựng xong cái lều che mưa .

      “Dạ Mị…” Miên Miên liên tục gọi tên .

      “Lão cha…lão cha…ô ô…” thấy Dạ Mị đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Tử Tử rốt cuộc nhịn được khóc toáng lên.

      Thương thấy thế thở dài : “Được rồi, mọi người đừng khóc nữa, ta khẳng định là có việc gì đâu, các ngươi khóc như vậy ngược lại nếu để người ngoài nghe được chúng ta thoát nổi đâu. Vô Tình, ngươi tìm gần đây xem có thứ gì ăn được ?” Thương phân phó.

      “Được!” Vô Tình đáp vội rồi lập tức rời .

      “Sư phó, lão cha ta có chuyện gì sao?’ Tử Tử nén khóc đưa mắt nhìn Thương hỏi.

      “Yên tâm , ta vừa bắt mạch cho rồi, chỉ là nội thương do dùng quá sức cộng thêm mệt mỏi nhiều ngày nên mới vậy. Được rồi, chúng ta nên tranh thủ làm chút gì đó ăn , cũng cần phải ăn rồi. Trận mưa này chắc còn lâu mới tạnh, vừa vặn cho chúng ta chút thời gian để nghỉ ngơi.

      Miên Miên nghe vậy lập tức lau nước mắt : “Được, chúng ta đều khóc nữa!”

      "Nương nương, nương nương..." Vô Tình kiếm thức ăn vội vàng trở về, “Nương nương, bên kia có cái động rất lớn, hay là chúng ta tới đó tránh mưa , chỗ đó cũng dễ làm đồ ăn hơn!” Vô Tình vội, trong tay nàng lúc này còn cầm theo hai con gà rừng, nhanh như vậy bắt được gà rừng, nàng quả nhiên rất lợi hại.

      “Tốt!” Miên Miên gật đầu tán thành, Thương để Vô Tình thu thập mọi thứ còn mình cõng Dạ Mị trước. Miên Miên bên ôm trứng rắn bên nắm lấy tay Tử Tử theo sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :