1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 125. Đáy vực kinh hoàng 9

      “AA…” tiếng hét thảm thiết vang lên mà chủ nhân của nó phải ai xa lạ chính là Ngải Vân.

      “Các ngươi tới giết quái vật này nhanh !” Ngải Vân lớn tiếng kêu lên, dưới chân nàng xuất cái đầu người khiến nàng lớn tiếng la hét, đám thị vệ lập tức tới bề bộn giúp nàng ta thoát khỏi đám quái vật.

      “Thiếu gia…”Linh Chi thanh run rẩy lên tiếng gọi, đúng vậy, nàng rất sợ a, nơi đây đến tột cùng là địa phương quái quỉ nào mà tràn ngập khí, thế lại còn có nhiều quái vật đến thế?

      “Đây là địa phương quái quỉ gì a?” Ngải Vân lớn tiếng la hét, thân thể nàng bởi vì chứng kiến đám dị nhân này mà run rẩy ngừng.

      “Aaaa…” tên Thổ tộc bị đám thị vệ bao vây đánh giết khỏi kêu lên những tiếng bi thương , thanh của kinh động tới đám quạ đen trong rừng khiến chúng đồng loạt kêu lên những tiếng vang vọng núi rừng.

      Toàn bộ khu rừng lập tức chìm trong thanh quỉ dị, tiếng kêu của bầy quạ khiến cho đám người theo Ngải Vân có chút được tự nhiên, giống như là bị cái gì đó bí dõi theo.

      “Chủ tử, nơi này quá mức quỉ dị, có vẻ nơi đây thuộc vào phạm vi của Thụy Tuyết quốc nữa rồi!” sáu thị vệ theo giờ đây chỉ còn lại năm người, hiển nhiên nguyên nhân là do lúc mới xuống đoàn người ngờ trước được quỉ dị của nơi này nên mới chủ quan chết oan như vậy.

      Ngải Vân nhìn về phía xa lạnh lùng : “Những tên này phải là quie mà là tộc người lấy đất làm nơi ở!” lúc này đây nàng ta cố nhớ lại những kiến thức ở thể kỷ 21, “Đúng rồi, ta biết rồi, đối phó với những tên này chúng ta thể cứng được mà phải nhuyễn, nếu chúng chạm vào các ngươi các ngươi chỉ cần khẽ vuốt tay bọn chúng là được, các ngươi nhất định được động thủ giết chết chúng nếu bọn chúng nhất định kéo tới báo thù!”

      Năm thị vệ nhìn nhau nghi hoặc, đây là lần đầu tiên bọn chúng nghe thế giới có tộc người như vậy, còn có cách lấy nhuyễn áp chế kia nữa, liệu có thành công ?

      “Tin ta , ta tuyệt đối sai đâu!” Ngải Vân nhìn dưới đất , đối phó với Thổ tộc này nhất định phải lấy kiên nhẫn làm đầu.

      “Chủ tử, hay là chúng ta trở về , phía trước chỉ sợ là còn nhiều nguy hiểm hơn nữa!” Thị vệ dẫn đầu phân tích , tuy hiểu vì sao đám người kia lại có thể sống trong lòng đất nhưng là biết rất rừng rậm này nhất định đơn giản, bọn họ vừa mới tiến vào như vậy rồi nếu tiến sâu thêm nữa, chỉ e…

      Ngải Vân nghe vậy nhìn giận dữ : “Trở về? Như thế nào có thể trở về chú? Ngươi nhìn xem đằng sau là cái gì? Ngươi tưởng vào rồi còn có thể ra dễ dàng vậy sao?” Ngải Vân tức giận nhưng là phải tức giận vì khu rừng quái dị này mà là bọn họ tìm rất lâu rồi cũng có tìm thấy thi thể của Miên Miên cùng Tử Tử, xem ra bọn họ nhất định là còn sống! chết nàng làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ chứ?

      “Chủ tử, ta tin tưởng nếu chúng ta lui lại nhất định tìm thấy đường ra, người cũng thấy, bên ngoài ràng là tuyết rơi ngập đường mà ở đây lại khô thoáng lạ thường, hơn nữa chúng ta vừa tiến vào gặp nhiều chuyện quái dị, nô tài sợ nếu tiếp hay!”Thi vệ trưởng tiếp tục khuyên giải, ai có thể biết phía trước còn phát sinh chuyện gì, nếu có chuyện gì xảy ra làm sao trở về phục lệnh được?

      “Lui? Trong từ điển của Ngải Vân ta chưa bao giờ tồn tại chữ đó, đến đây rồi ta nhất định phải theo đến cùng!” Ngải Vân vẻ mặt lãnh khốc, giọng có chút oán giận.

      “Thiếu gia…” Linh Chi giọng kêu nhưng là lời cũng ra nổi.

      “Ta cho các ngươi biết, Ngải Vân ta muốn có ai có thể ngăn cản được, nếu như ai dám lên tiếng ngăn cản ta…hừ, gặp Phật giết Phật, gặp người giết người!” ánh mắt Ngải Vân nheo lại, vẻ mặt lãnh khốc lạnh lùng từng chữ .

      "Chủ tử..." Thị vệ trưởng thấy Ngải Vân như vậy liền thở dài rồi cúi đầu im lặng, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ cho nàng ta tìm được Sủng phi, nàng muốn bọn cũng có quyền được lùi.

      “Các ngươi cứ can đảm mà tiến lên phía trước, ta tin có chuyện gì có thể làm khó được ta!” rồi lườm qua Linh Chi : “Ngươi trước tiên, ba người các ngươi theo phía sau nàng, hai người các ngươi hai bên ta!” Ngải Vân chỉ từng người an bày.

      Linh Chi kìm được run rẩy, bảo nàng đầu tiên chẳng phải so với bảo nàng chết cũng khác mấy. nhưng là nàng thể tuân mệnh được. Nội tâm Linh Chi khổ sở vạn phần, trong đầu nàng khỏi xuất suy nghĩ, nếu đây là Sủng phi nàng có để cho Vô Tình trước che cho mình ?

      ---------Ngự thiện phòng----------

      “Qủa nhiên là có mùi xa a!”

      “Đúng vậy a, nguyên lai mùi xà nhân toát ra từ quần áo a!”

      Từ lúc Miên Miên theo thị nữ của Tiểu Tịch tới đây, đám người kia ngửi thấy mùi xà nhân người nàng liền thay đổi thái độ, Lệ tổng quản tự nhiên cũng gì thêm mà chỉ dặn dò mọi người nhanh chóng chuẩn bị cơm dâng lên.

      "Ai, ngươi là làm cái gì a?" phòng bếp nơi này rộng lớn, đoàn người Miên Miên có tới hơn mười mấy người mà vẫn còn rất nhiều chỗ dư, nữ tử chuyên tâm thi triển sở trường của mình liếc qua đống thịt băm cùng với trứng bàn Miên Miên có chút nghi hoặc, những rau quả ở trong phòng bếp có rất nhiều mà tại sao nàng lại chọn như vậy này?

      “Ta nấu cháo!” Miên Miên ngẩng đầu .

      “Nấu cháo?” nữ tử bên cạnh nghe vậy khỏi kinh ngạc, giọng vô tình lớn hơn bình thường khiến những người trong bếp đều quay lại nhìn Miên Miên cười lớn , “Xin nhờ a, Nữ hoàng là muốn chúng ta nấu cơm cho Quốc vương a, ngươi sao lại nấu cháo chứu? Cháo cũng có thể dâng lên được sao?” đám nữ tử có phần khinh thường nhìn Miên Miên, nữ nhân này khẳng định là đầu óc bình thường rồi.

      “Các ngươi đừng ở đó tán dóc nữa, mau tranh thủ thời gian !” Lệ tổng quản có việc rời , hai thị vệ dẫn đầu ban sáng lập tức lên tiếng thúc giục.

      Mọi người nghe được trong giọng của các nàng có chút kiên nhẫn tự nhiên cũng dám nhiều lới mà quay lại công việc cảu mình, từ giờ đến lúc dâng cơm lên chỉ còn canh giờ nữa thôi.

      Miên Miên quan tâm tới bọn họ chê cười mà chuyên tâm nấu cháo, nàng biết Tử Tử thích nhất là cháo do chính tay nàng nấu!

      canh giờ nhanh chóng trôi qua, Lệ tổng quản lúc này quay lại ngự thiện phòng, “Được rồi, tất cả các người dừng tay a, Nữ hoàng bắt đầu thử món ăn, các ngươi cứ an tâm ở đây đợi kết quả!” rồi sai mười mấy thị nữ cẩn thận bày biện đồ ăn lên mâm.

      “Tổng quản, cái này…” thị nữ nhíu mày khó xử nhìn Lệ tổng quản.

      "Làm sao vậy?" Lệ tổng quản chậm rãi đến trước mặt nàng ta thấp mắt nhìn món ăn mâm, lông mày tự giác nhíu lại, “Ngươi làm cái này là?”

      Miên Miên nghe bà ta hỏi vội cúi đầu , “Thưa Lệ tổng quan, đây là cháo thịt bằm và trứng muối!”

      “Cháo? Ta bảo ngươi làm món ăn sở trường của mình, ngươi lại nấu cháo?” Lệ tổng quản khó chịu lớn giọng hỏi.

      Miên Miên thấy bà ta vui cũng gì mà chỉ mực cúi đầu, nàng cơ bản thể phản bác, nếu phản bác có khi bà ta dẹp luôn chén cháo nàng nấu cho Tử Tử mất.

      “Tổng quản, bên kia hối chúng ta mau lên ạ!” đúng lúc này cung nữ từ bên ngoài chạy lại gấp.

      “Được rồi, mau tranh thủ thời gian mang thức ăn qua !” Lệ tổng quản vội vàng tới trước la lên.

      “Tổng quản, cái này phải làm sao bây giờ?” cung nữ nọ thấy Lệ tổng quản chuẩn bị rời vội vã lên tiếng hỏi.

      “Đều bày lên hết , mau mang qua bên kia !” Lệ tổng quản lớn tiếng rồi nhanh chóng đầu dẫn đường.

      Miên Miên thấy cháo được mang mới thởi phào nhõm, hôm nay nàng chỉ hy vọng Tử Tử ăn đến cháo nàng làm, càng hy vọng có thể cảm nhận được tình của nàng trong đó.

      Sau khi đoàn người Lệ tổng quản rời , những nữ ngự trù toàn bộ trầm mặc, hồi hộp chờ đợi, ai nấy đều thầm cầu mong cho món ăn của mình được Quốc vương thưởng thức.

      trầm mặc duy trì được lúc bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã, Lệ tổng quản vừa bước tới, thở cũng kịp thở chỉ vào Miên Miên : “Ngươi…ngươi theo ta, Nữ hoàng muốn gặp ngươi!”

      “Ta?” Miên Miên giật mình chỉ chỉ vào chính mình hỏi lại, tuy nàng có thể đoán được nếu Tử Tử ăn chắc chắn thích nhưng là được kêu như vậy vẫn khiến cho nàng có chút kích động.

      "Đúng vậy a!" Lệ tổng quản thở gấp .

      “Lệ tổng quản, chúng ta như thế nào?” đám nữ ngự trù thấy Lệ tổng quản chỉ gọi mình Miên Miên liền sốt ruột hỏi.

      “Các ngươi? Hừ, thức ăn các ngươi làm Quốc vương nhìn còn nhìn tới có thể làm sao được?” thanh bà ta mang đầy châm chọc nhìn đám nữ ngự trù.

      Đám nữ ngự trù nghe vậy khỏi bất mãn, cam lòng, các nàng xuất ra toàn bộ bản lĩnh của mình rồi mà sao có thể chịu thua bởi chén cháo chứ? Chuyện này khiến các nàng cam lòng mà!

      “Được rồi, mau theo ta a!” Lệ tổng quản lần nữa lên tiếng .

      Miên Miên nghe vậy nội tâm mừng thầm, nàng vội vàng theo Lệ tổng quản ra khỏi ngự thiện phòng, lòng của nàng lúc này có chút run rẩy, mấy tháng rồi nàng có gặp Tử Tử, biết bây giờ có ổn ? Có gầy ?

      Hai người vừa ra tới hành làng vắng người, Lệ tổng quản đột ngột quay đầu cười với nàng, “Ngươi nha, ngươi may mắn vì có công chúa trợ giúp nha, nếu phải công chúa mang cháo ngươi nấu dâng lên ai mang lên cho Quốc vương thứ như vậy đâu, ai mà ngờ Quốc vương lại thích cháo đến độ hơi ăn sạch đâu này!

      “Cảm ơn Lệ tổng quản khích lệ!” Miên Miên cẩn trọng .

      “Ân, bổn quan nhìn thấy ngươi cũng tồi, lát nữa nhớ biểu cho tốt, chừng Nữ hoàng ban cho ngươi chức quan nữa đấy!” Lệ tổng quản vẻ vui mừng cùng hâm mộ .

      "Vâng!" Miên Miên ngoại trừ gật đầu vâng biết thêm gì nữa.

      Dưới dẫn đường của Lệ tổng quản, hai người rất nhanh chóng tới được tẩm cung của Nữ hoàng, Lệ tổng quản bề bộn dặn dò Miên Miên: “ vào đó gặp Nữ hoàng nhớ phải hành lễ theo qui củ, hiểu ?”

      "Vâng!" Miên Miên đáp .

      Miên Miên cúi đầu theo Lệ tổng quản tiến vào tẩm cung của Nữ hoàng, nàng cẩn thận từng chút qua đoạn hành lang dài, Miên Miên thấp mắt nhìn hai hàng thị vệ chút biểu tình đứng hai bên hành lang, xem khí thế này bọn họ tuyệt thua kém gì nam nhân, quả nhiên là lãnh thổ của nữ nhi có khác!

      “Nữ hoàng, người mang đến rồi ạ!” Lệ tổng quản cúi người hành lễ .

      Miên Miên nghe vậy cũng lập tức quì xuống: “Nô tỳ tham kiến Nữ hoàng điện hạ!”

      “Ngẩng đầu lên!” thanh nữ tử phi thường dễ nghe vang lên từ cao.

      Miên Miên nghe vậy liền ngẩng đầu, khắc này nàng ngây ngẩn cả người, Tử Tử, hốc mắt Miên Miên có chút cay cay, nàng rất muốn lao tới ôm lấy Tử Tử thế nhưng với đội ngũ thị vệ đông như vậy nàng chết cũng sao, nếu như liên lụy tới Tử Tử thể được. Tử Tử híp mắt nhìn nàng tựa hồ như muốn dò xét điều gì đó, biểu tình như vậy khiến Miên Miên có chút khó chịu, đáy mắt lúc này chính là lạ lẫm.

      “Món ăn ngươi làm gọi là gì?” Thanh Nữ hoàng lần nữa vang lên.

      Miên Miên lập tức thu hồi ánh mắt người Tử Tử quay qua, lần này nàng bị hù cho kinh hãi thôi, cái này…đây chính là Nữ hoàng truyền thuyết sao? Nàng có nhìn lầm chứ?

      “Nữ hoàng hỏi ngươi đấy!” Lệ tổng quản thấy Miên Miên ngây người vội vàng nhắc nhở.

      “Hồi bẩm Nữ hoàng, món đó là cháo thịt nạc trứng muối ạ!” Miên Miên rồi kín đáo nhìn Tiểu Tịch ở bên cạnh, thấy nàng khẽ gậy đầu mới thở phào yên tâm. Nữ hoàng này tuổi so với Tử Tử ràng sai biệt lắm, nàng ta sao có thể là vị Nữ hoàng mà người người vừa nghe đến sợ mất mật đâu này?

      “Tướng công rất thích ăn món này sao?” Nữ hoàng tuổi đột ngột quay qua nhìn Tử Tử giọng hỏi.

      màn như vậy lọt vào mắt Miên Miên thập phần buồn cười, nguyên lai nàng cứ tưởng rằng Nữ hoàng là lão bà, như thế nào lại tuổi như vậy a? đúng, nàng ta có khả năng tuổi như vậy được, nàng ta ràng là tỷ tỷ của Tiểu Tịch mà? Chẳng lẽ nàng ta có bệnh gì sao?

      “Ân, ăn rất ngon!” Tử Tử thu lại ánh mắt dò xét Miên Miên nhàn nhạt nhưng là nàng để ý thấy lông mày vẫn nhíu chặt lại tựa hồ như có chuyện khó nghĩ.

      “Tướng công thích đồ ăn ngươi làm như vậy từ nay về sau ngươi liền lưu lại ngự thiện phòng phụ trách việc ăn uống của người , ta cấp cho ngươi bổng lộc gấp 10 lần so với các đầu bếp khác nhưng là ngươi nhất định phải làm hợp khẩu vị của người nếu coi chừng cái đầu của ngươi!” giọng ngây thơ mang hàm ý cảnh cáo rệt nhìn Miên Miên .

      “Lệ tổng quản!”

      “Có nô tỳ!” Lệ tổng quản bị gọi lập tức bước lên cúi người .

      “Đem những nữ nhân hôm nay tiến cung toàn bộ đem xử tử!” Nữ hoàng tuổi lạnh lùng .

      "Vâng!" Lệ tổng quản nhanh chóng đáp.

      Miên Miên thấy nàng ta ban lệnh như vậy khỏi kinh ngạc, nàng như thế nào có thể tùy ý giết người như vậy? phải trước đó cho các nàng ấy trở về quê nhà sao?

      “Như thế nào? Ngươi cho rằng bản Nữ hoàng đúng?” chứng kiến biểu tình kinh hãi của Miên Miên nàng ta lạnh giọng hỏi.

      “Nữ hoàng… có thể đừng giết các nàng được , các nàng cũng đâu phải là cố hết sức chứ?” mặc dù biết mình nên quản nhiều chuyện như vậy nhưng là nàng thể làm ngơ được, các nàng đều là người vô tội!

      “Hừ, trở về? Ta cho ngươi biết, phàm là những người vô dụng sống cũng chẳng có ích gì, lưu lại đám người đó phải quá lãng phí tài nguyên rồi sao?” Nàng ta tôn quý đứng dậy phủi hồng bào khinh thường .

      “Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, các người đừng tranh cãi nữa…” đúng lúc này tử đứng dậy .

      “Ân, tướng công mệt chúng ta liền về nghỉ ngơi thôi, tất cả mọi chuyện đều nghe theo tướng công cả!” Nữ hoàng lạnh lùng rất nhanh chóng biến thành tiểu nữ hài ngây thơ cười sáng lạn nhìn Tử Tử rồi lại nhìn qua Tích : “Tiểu Tịch, ngươi trông chừng nàng ta!”

      Tiểu Tịch nghe vậy lập tức gật đầu, Nữ hoàng tuổi thấy vậy lập tức nắm lấy tay Tử Tử lui vào phòng trong.

      theo ta!” nhìn ánh mắt lưu luyến của Miên Miên, Tiểu Tịch khỏi than tiếng.

      Miên Miên gì mà chỉ gật gật đầu rồi theo Tiểu Tịch tới hoa viên, Lệ tổng quản lúc này cũng vội vàng rời thực thi mệnh lệnh ban nãy của Nữ hoàng.

      " là con của ngươi sao?" Tiểu Tịch dẫn Miên Miên qua đoạn vắng người nhịn được hỏi.

      “Đúng vậy, chỉ là…ánh mắt của nhìn ta khi nãy lạ lẫm!” Miên Miên có chút khó chịu khi nhớ tới ánh mắt dò xét của Tử Tử khi nãy.

      Tiểu Tịch thấy nàng khó chịu liền lên tiếng an ủi, “ có việc gì, chỉ cần ngươi cố gắng, ta tin nhất định có thể tỉnh lại!”

      Miên Miên mực trầm mặc gì, đột nhiên nàng dường như nhớ tới điều gì nên vội vàng nhìn Tiểu Tịch hỏi: “Nữ hoàng kia là tỷ tỷ của ngươi sao? Vì sao…vì sao ta thấy nàng cùng Tử Tử dường như sai biệt lắm?”

      Tiểu Tịch thở dài tiếng, “Nàng ta chính là Nữ hoàng chân chính, cũng chính là chị của ta. Năm nàng mười sáu tuổi có vụng trộm trốn ra ngoài chơi, ai biết trong thời gian ở ngoài có chuyện gì xảy ra nhưng là từ khi quay về nàng hoàn toàn thay đổi, nàng ấy dốc sức luyện công cuối cùng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma mới biến thành hình dạng tiểu nữ hài như bây giờ. Bất quá, tháng có ba ngày nàng khôi phục lại bộ dáng nguyên thủy, đại khái là khoảng hai ngày sau nàng biến lại thành thiếu nữ mười tám tuổi rồi!”

      “Hai ngày sau sao?”

      “Đúng vậy, cho nên trong hai ngày tới ngươi nhất định phải tranh thủ thời gian mang con ngươi , nếu để nàng khôi phục lại hình dáng thực mọi chuyện vô cùng khó khăn. Ba ngày này nàng giống như kẻ khát máu giết người gớm tay, ngươi nhất định phải coi chừng, nếu đưa được ngươi cũng phải lấy cớ mà tránh mặt !” Tiểu Tịch chân thành nhắc nhở.

      Miên Miên nghe Tiểu Tịch mọi chuyện mà khỏi nhíu mày nghi hoặc, vị Nữ hoàng này đến tột cùng là quái vật gì?

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 126. Đáy vực kinh hoàng 10

      ngày trôi qua, tâm trạng Miên Miên lúc này đây hệt như kiến bò chảo nóng, từ lúc đại điện tới giờ nàng căn bản có cơ hội nhìn thấy Tử Tử. Miên Miên sốt ruột đứng ngồi yên, chỉ cong ngày mai nữa thôi là Nữ hoàng kia khôi phục lại nguyên hình rồi, Tiểu Tịch nàng ta lúc đó vô cùng đáng sợ, nàng nên làm gì bây giờ?

      “Nguyễn trù nữ, Nữ hoàng kêu ngươi làm điểm tâm mang qua bên đó, Quốc vương đói bụng rồi!” đúng lúc Miên Miên biết phải làm thế nào để gặp được Tử Tử ngoài cửa truyền đến tiếng thị nữ. Miên Miên ngoái đầu nhìn nàng ta vẻ mặt rạng rỡ thôi.

      "Được, ta lập tức làm!’ xem ra muốn gặp Tử Tử nàng chỉ có cách là phải khơi dậy tính tò mò trong rồi, dù cho Tử Tử quên mọi thứ nhưng nàng tin chắc tính hiếu kỳ của thể mất hoàn toàn được, vậy nàng phải làm cái gì đó thần bí rồi!

      ---------Nửa canh giờ sau---------

      “Nguyễn trù nữ, Nữ hoàng triệu kiến ngươi!” quả nhiên nằm ngoài dự đoán của Miên Miên, Lệ tổng quản rất nhanh chóng tìm tới nàng.

      Miên Miên lặng lẽ phía sau bà ta, trong lòng ngơi suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Tử Tử tin tưởng nàng.

      Dưới dẫn dắt của Lệ tổng quản, Miên Miên có mặt tại hậu hoa viên, cảnh sắc nơi này khác xa trong rừng, trăm hoa đua nở, thập phần mê người. Miên Miên nhìn thấy bóng dáng Tử Tử ngồi bên cạnh Nữ hoàng ở bàn đá phía xa, hai người ở giữa biển hoa như vậy có chút kích thích Miên Miên, cảnh này đẹp như tranh vẽ vậy.

      “Nô tỳ thỉnh an Nữ hoàng, thỉnh an Quốc vương!” Miên Miên hành lễ mà khỏi mắng thầm, tên tiểu tử thối này lại dám để cho mẹ ngươi thỉnh an, chờ ngươi khôi phục lại trí nhớ rồi xem ta chỉnh ngươi thế nào!

      “Nguyễn trù nữ đứng lên !” Nữ hoàng khách khí , thanh vô cùng non nớt khiến Miên Miên thể nào liên tưởng được nàng ta với tàn độc, khát máu mà Tiểu Tịch tới.

      “Ngươi tới cho ta biết đây là cái gì, tại so nó lại có thể động đậy đâu này?” Tử Tử trưng ra bộ dáng non nớt hiếu kỳ nhìn Miên Miên hỏi mà bên cạnh Nữ hoàng cũng mở to mắt khó hiểu nhìn Miên Miên, màn này giống như những hài tử bình thường khác.

      “Thưa quốc vương, đây chính là cá vàng nghịch nước ạ!” Miên Miên bình tĩnh .

      "Cá vàng nghịch nước? Nhưng chẳng phải đây chỉ là miếng bánh thôi hay sao?” Tử Tử rồi mở hộp bàn ra, trong hộp là cái bánh rất rất , nhưng mà chờ bỏ miếng bánh vào trong hũ dấm chua chỉ trong chốc lát, miếng bánh nhanh chóng phình to thành hình dáng con cá vàng, thần kỳ khiến cho người xem khỏi tò mò.

      Miên Miên khẽ mỉm cười, kỳ nàng chỉ là lợi dụng chút nguyên lý co lại khi gặp lạnh mà thôi, bất quá, có thể khiến cho Tử Tử tò mò mới chính là mấu chốt của vấn đề.

      “Vì cái gì mà đồ ăn ngươi làm ra luôn cho ta cảm giác ngon miệng như vậy?” Tử Tử nghi hoặc nhìn Miên Miên dò xét như muốn tìm ra lý do thích đồ ăn nàng nấu.

      Miên Miên nghe hỏi chỉ khẽ cười : “Bởi vì khi làm đồ ăn nô tỳ rất chuyên tâm, đồ ăn đó là dùng tất cả tình của nô tỳ mà làm thành!”

      Nữ hoàng nghe nàng vậy có chút thỏa mãn nhìn Tử Tử, “Tướng công, chỉ cần người thích ta ra lệnh cho nàng ngày nào cũng làm đồ ăn cho người!” ròi khuôn mặt hiều vì cớ gì mà ửng hồng lên trông thấy.

      Miên Miên nhìn biểu tình của nàng ta mà có chút mất tự nhiên, nàng ta mỏ miệng là kêu con trai nàng là tướng công như vậy hóa chẳng ra nàng thành bà bà rồi chắc? Cảm giác quái dị khiến Miên Miên khó chịu, Nữ hoàng này lại còn tẩu hỏa nhập ma biến tới biến lui, nàng mới cần con dâu quái dị như vậy đâu!

      “Chúng ta phải là gặp nhau rồi chứ?” Tử Tử đột ngột lên tiếng hỏi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc nhìn Miên Miên, cảm thấy có chút thân thuộc.

      Nữ hoàng nghe vậy nghi hoặc nhìn Miên Miên tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng lúc này.

      Miên Miên thấy khí có chút căng thẳng lập tức chống chế, “Nô tỳ ở trong rừng thường xuyên qua lại, thỉnh thoảng còn hái ít lá thuốc đem bán, có lẽ Quốc vương chừng có vô tình gặp qua rồi!” nàng mới hy vọng lúc Tử Tử chưa nhớ lại khiến Nữ hoàng nghi ngờ mà hỏng chuyện.

      “Nữ hoàng…Nữ hoàng…” đúng lúc này thị nữ của Tiểu Tịch vội vàng chạy lại la lớn rồi quì phịch xuống run rẩy , “Nữ hoàng, công chúa đột nhiên sinh bệnh rồi!”

      “Cái gì? Tiểu Tịch sinh bệnh rồi sao?” thân hình nhắn của Nữ hoàng lập tức đứng dậy hỏi.

      “Dạ thưa Nữ hoàng, công chúa sinh bệnh rồi ạ!”

      Nữ hoàng vẻ mặt tràn ngập lo lắng nhìn qua Tử Tử, “Tướng công, người ở nơi này chờ ta, ta xem muội muội chút!” rồi lại nhìn qua Miên Miên: “Ngươi ở đây hảo hảo chiếu cố Quốc vương, ta lát quay lại!”, lời vừa dứt thân hình nhắn lập tức rời , Lệ tổng quản thấy vậy cũng vội vã theo sau, đại điện rộng lớn phút chốc chỉ còn lại nàng cùng Tử Tử.

      Trước lúc rời thị nữ của Tiểu Tịch đột ngột quay đầu nháy mắt với Miên Miên, nàng lập tức minh bạch mọi chuyện, xem ra, Tiểu Tịch chính là trợ giúp nàng.

      “Ngươi làm đồ ăn rất ngon!” Tử Tử nhìn mọi người hết liền mỉm cười với Miên Miên.

      "Tử Tử..." Miên Miên nhịn được thở dài.

      Tử Tử nghe nàng gọi thẳng tên mình phút chốc giống như bị điện giựt, thanh này thực rất quen thuộc, quen thuộc đến độ khiến cho run rẩy thôi.

      “Bảo bối thương của ta, ta muốn vượt qua núi cao, tìm kiếm nơi mặt trời dừng bước, tìm kiếm nơi ánh trăng mình, ta phải đến tận cùng thế giới, tìm kiếm truyền thuyết người tuyết bí , ta tìm mọi biện pháp có thể để gọi tên ngươi…ta muốn bình an trở về, trở về kể cho ngươi nghe hết thảy những chuyện kỳ thú này, bảo bối thương của ta…” Miên Miên cất lời hát bài Bảo bối thương mà Tử Tử thích nhất ngày trước, nàng hy vọng nghe thấy mà tỉnh lại, có thể nhớ ra nàng, nhớ ra mọi chuyện.

      Thanh Miên Miên tràn ngập thương, ôn nhu mà dịu ngọt khiến cho Tử Tử hoảng hốt thôi…đúng lúc Miên Miên hát xong từ cuối cùng đột nhiên hừ : “Lại hát bài này rồi, xin nhờ, ta còn là tiểu hài tử nữa rồi!” rồi kinh ngạc dùng bàn tay nhắn bịt miệng mình, trời ạ, như thế nào lại những lời này?

      Mà Miên Miên đứng bên nở nụ cười rạng rỡ nhìn hỏi: “Tiểu mỹ nam, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi sao? Có nhớ mẹ ?”

      “Tiểu mỹ nam cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Tử Tử lần nữa khống chế được ra rồi bắt đầu ôm lấy trán, nhíu mày rên rỉ.

      “Tử Tử…Tử Tử, ngươi làm sao vậy?” Miên Miên thấy bộ dáng thống khổ của vội vàng tới lo lắng hỏi.

      “Ngươi là ai? Đến tột cùng ngươi là ai hả?” Tử Tử ôm trán thống khổ hỏi, thân hình nhắn vì cơn đau mà bắt đầu run rẩy.

      “Tử Tử, ta là mẹ ngươi a, ngươi chẳng lẽ nhớ ta sao?” Miên Miên sốt ruột hỏi.

      "Ta biết ngươi…ta biết ngươi!" Tử Tử hét lên, vì sao nữ nhân này lại khiến có cảm giác quen thuộc đến thế? Loại cảm giác đau đớn này đến tột cùng là vì đâu? Vì sao lại thể nghĩ ra điều gì cả? Thế nhưng mà… như thế nào có thể trả lời những câu hỏi của nàng đơn giản như thể rất quen miệng vậy?

      “Tử Tử, ta là mẹ ngươi, là mẹ ruột của ngươi a!” Miên Miên vôi vàng tới đỡ sốt ruột , nhìn thống khổ như vậy nước mắt nàng rất nhanh rơi xuống, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…Tử Tử…” Miên Miên đau lòng , nàng là mẹ mà lại chu toàn trách nhiệm của mình để tuổi còn phải chịu đựng nỗi đau này.

      "Làm sao vậy?" thanh nghi hoặc đột nhiên vang lên, Nữ hoàng vừa bước vào thấy Tử Tử bộ dáng thập phần thống khổ, gương mặt lập tức trở nên băng giá.

      Miên Miên thấy nàng ta trở lại lập tức cúi đầu , bởi vì bây giờ chỉ cần nàng sai câu e Tử Tử gặp nguy hiểm mất.

      “Tướng công, người làm sao vậy?” Nữ hoàng tuổi đến bên người Tử Tử, bộ dáng lúc này thập phần lo lắng.

      có việc gì, là ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thôi!” Tử Tử đột ngột dối, cũng biết vì sao mình lại dối, trực giác cho biết phải bảo vệ nữ nhân này!

      “Vậy chúng ta liền nghỉ thôi, nghỉ ngơi rồi chúng ta lại chơi đùa được ?” Nữ hoàng cười sáng lạn , bộ dáng nàng lúc này giống tiểu hài tử hồn nhiên.

      “Ân, được!’ Tử Tử đối với hồn nhiên của nàng dần bình tâm trở lại, cười cười nắm tay nàng hướng tới biệt viện.

      Miên Miên nhìn theo bóng lưng khỏi thờ dài, nàng nên làm gì bây giờ? Tử Tử đến tột cùng là có nhớ ra nàng hay ? Chỉ còn ngày mai nữa thôi là mùi xà nhân người nàng giấu được nữa rồi, nàng nên làm sao bây giờ? Nếu ngày mai mà nàng mang được Tử Tử rời để Nữ hoàng khôi phục lại hình dáng nhất định bỏ qua cho nàng, nàng nhất định phải mau chóng nghĩ cách đưa Tử Tử rời khỏi nơi đây mới được.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 127. Đáy vực kinh hoàng 11

      “Nằm xuống!” Ngải Vân lớn tiếng hét lên, đoàn người học theo nàng nằm xuống, đàn điểu nhân rất nhanh bay qua đầu bọn họ, gian lần nữa yên tĩnh trở lại.

      Thời điểm này năm thị vệ mất thêm người nữa, mọi người khẩn trương nhìn về phía Ngải Vân phảng phất như nàng ta là Bồ tát cứu khổ cứu nạn vậy! Ngải Vân thấy vậy đắc ý cười : “Ta sớm rồi, các ngươi nghe theo ta may ra còn mạng mà ra khỏi nơi này, nếu kết cục thoát khỏi cái chết!”

      “Chúng nô tài chờ chủ tử phân phó!” bốn thị vệ trăm miệng lời đồng thanh , có cách nào khác, đoạn đường này đích thực là vì bọn họ nghe theo lời Ngải Vân mà còn sống tới bây giờ, xem ra Xà hậu này cũng là có chút tài năng hơn người.

      “Thiếu gia, người là lợi hại quá a!” Linh Chi thán phục nhìn Ngải Vân, đoạn đường này là đáng sợ mà.

      “Được rồi, mau tranh thủ thời gian tiếp !” Ngải Vân vô cùng đắc ý với những lời khen ngợi rồi tự mình trước, nhưng là nàng ta rất nhanh chóng ngừng lại, mấy người sau thấy vậy cũng lập tức dừng lại khẩn trương nhìn Ngải Vân tựa hồ chỉ chờ lệnh nàng là lập tức hành động.

      Ngải Vân nhìn về phia xa rồi lại nhìn về phía bên phải, lông mày nhíu lại suy tư rồi đột ngột ngồi xổm xuống kiểm tra mặt đất lúc rồi ngẩng đầu lên : “Mới vừa thôi!”

      “Chủ tử, bụi cỏ lau bên kia dường như bình thường!” thị vệ trưởng cẩn trọng nhìn bụi cỏ phía xa .

      Ngải Vân nghe vậy nhìn cười lạnh, “Ngươi chẳng lẽ phát ở chỗ này có mùi rất đặc trưng sao? Ngươi nhìn xem, bên này có rất nhiều kiến nhưng là bên kia lại vô cùng sạch , ta nghĩ những quái vật trong rừng này thích mùi này phải, vậy chúng ta nên bên mé rừng này có lẽ an toàn hơn.” Ngải Vân phân tích .

      Đoàn người nghe Ngải Vân vậy thở phào nhõm, xem ra nàng ta là có năng lực a!

      “Được rồi, các người theo ta!” Ngải Vân rồi dẫn mấy thị vệ cùng Linh Chi vào vùng cây ngải cứu.

      Lúc này ở sâu trong vùng ngải cứu, Vô Tình thống khổ nắm chặt vết thương nơi chân, vết thương vẫn còn chưa khỏi nhưng là nàng lo lắng cho Miên Miên, nàng thể đợi được nữa, cho dù sau này có tàn phế nàng cũng muốn tìm Miên Miên.

      Vô Tình gắt gao cắn môi dưới kìm chế cơn đau đưa tay kiểm tra vết thương ở chân, trán nàng sớm ướt đẫm mồ hôi, xem ra vết thương khá hơn rồi nhưng là vì lúc trước nàng có bôi dượt liệu tốt nên vẫn còn rất đau đớn. Vô Tình cắn răng chậm rãi đứng dậy.

      “Chúng ta phải tìm nương nương!” Vô Tình giọng rồi lấy áo ngoài làm thành tay nải cẩn thận bỏ hai trứng rắn vào rồi cố định lưng, đưa tay tìm kiếm mặt đất nhánh cây có thể làm gậy rồi quay người rời .

      “Có tiếng động!” Thị vệ trưởng đột ngột rồi tập trung dò xét xung quanh lượt.

      Ngải Vân nghe vậy liền bước đến nghe ngóng xung quanh nhưng mà chút tiếng động cũng nghe thấy, nàng ta quay qua thị vệ trưởng trấn an: “Ngươi cần khẩn trương như vậy, có ta ở đây gì có thể vây khốn chúng ta đâu!” rồi ra lệnh cho bọn họ nhanh về phía trước.

      Ngay tại lúc nàng ta đẩy nhanh cước bộ trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên có người ra, bốn mắt nhìn nhau, tất cả những người có mặt ngây người nhìn sang. Thời gian như ngừng trôi…

      Ngải Vân kinh ngạc nhìn Vô Tình sững người bên ngoài bụi cỏ ngửa mặt cười lớn : “Đúng là trời cũng giúp ta mà, thể tin được ở nơi này tốn chút công sức nào tóm được nha hoàn của nàng ta a, xem ra, nàng ta nhất định là ở gần đây rồi!”

      “Chủ tử muốn giết nàng?” Thị vệ trưởng lên tiếng đầu tiên.

      “Chậm chút!” Ngải Vân thoáng nhìn qua tay nải sau lưng Vô Tình có chút nghi hoặc.

      ngờ ngươi cũng đến được nơi này, xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh a!” Vô Tình cười lạnh .

      “Bản lãnh của ta? Chủ tử của ngươi cho ngươi biết khả năng của ta sao? Hử, trong tay nải của ngươi là cái gì?” Ngải Vân nhướn mày nửa cười nửa hỏi.

      “Đó phải là chuyện của ngươi!” Vô Tình lạnh lùng , vô thức đưa tay chỉnh sửa tay nải tránh ánh mắt tò mò của Ngải Vân.

      Ngải Vân lần nữa cười lớn rồi tà ác nhìn Vô Tình , “Ngươi chớ có đắc ý, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được bốn ngự tiền thị vệ của ta sao?”

      “Cho dù chết ta cũng giao tay nải cho ngươ!” Vô Tình cương quyết rồi dùng tay giữ chặt tay nải người.
      sao? Nhưng là việc này phải là do ngươi quyết định rồi!” Ngải Vân rồi liếc nhìn sang tên thị vệ trưởng, thị vệ trưởng hiểu ý gật gật đầu rồi lập tức phi thân tới, Vô Tình thấy vậy lập tức nâng nhánh cây lên chống đỡ. màn này khiến Ngải Vân có chút sửng sốt, nguyên lai là nàng ta cũng biết võ công a!

      tiếng xoát vang lên, tay nải vai Vô Tình bị thị vệ nọ đánh văng ra, Vô Tình thấy vậy lập tức nhào tới, nhưng là trong lúc nàng lao tới đỡ phía sau lại bị chưởng tập kích, Vô Tình nhịn đau ôm lấy tay nải buông.

      Chỉ nghe bịch tiếng, Vô Tình ngã lăn mặt đất mấy vòng, trứng rắn cũng vì va chạm mà lăn ra… trứng rắn màu hồng nhạt bên lăn tới bên cạnh trứng rắn màu trắng.

      màn này khiến đám người Ngải Vân hít sâu hơi, Ngải Vân nghĩ tới bao nhiêu thứ nhưng cũng làm sao nghĩ tới trong tay nải lại có hai trứng rắn!

      “Trứng rắn này từ đâu ngươi có được?” Ngải Vân híp mắt vẻ thâm sâu nhìn Vô Tình hỏi.

      “Là của ta!” Vô Tình bấp chất khóe miệng chảy máu vội vàng nhặt trứng rắn bỏ vào trong tay nải.

      “Của ngươi? Hừ, ngươi cũng sinh được sao?” Ngải Vân thanh lạnh lùng rồi nhắm mắt suy tư, lúc sau nàng ta mở bừng mắt khẽ nhếch khóe miệng, “Xem ra trứng rắn này đích thị là của nữ nhân kia rồi, nàng ta chắc chắn ở gần đây!” rồi liền đưa mắt dò xét xung quanh.

      Vô Tình cảnh giác nhìn nàng ta , “Là trứng của ta, ngươi đừng có đoán bậy!’

      “A, ngươi ít , có muốn ta cho người kiểm tra ngươi lượt xem ngươi có còn là trinh nữ ?” Ngải Vân châm chọc .

      Vô Tình đanh mặt, oán hận nhìn nàng ta lớn tiếng : “Hèn hạ!”

      "Hèn hạ? Cái này phải hèn hạ mà là thủ đoạn, nếu thủ đoạn chút mà có thế giúp ta có được những thứ mình muốn ta cũng ngại đâu!” Ngải Vân cười lớn tiếp. “ tưởng được nàng ta lại sinh ra song thai, là chuyện đáng mừng a!” giờ phút này thanh của Ngải Vân mang chứa đầy đau xót, đúng vậy, Dạ Mị để nàng ta sinh con hết lần này đến lần khác, còn nàng sao nào?

      Vô Tình nghe vậy cũng có ý định giải thích, nàng tuyệt đối để cho Ngải Vân biết Dạ Mị ở trong trứng rắn màu trắng, nếu nàng ta biết nhất định bệ hạ gặp nguy hiểm mất.

      “Mau đưa trứng rắn cho ta!” Ngải Vân rồi vươn tay về phía Vô Tình ngồi dưới đất.

      “Ngươi nằm mơ!” Vô Tình vội vàng đem tay nải lần nữa buộc chặt người rồi lau lau khóe miệng chậm rãi đứng dậy.

      Ngải Vân thấy vậy cười lớn, “Ngươi nghĩ ngươi có quyền từ chối sao? Các ngươi lên hết cho ta, cần giết nàng ta chỉ cần đoạt lấy trứng rắn là được!” tốt nhất để nàng ta sống rồi từ từ tra tấn, nàng ta muốn Miên Miên phải tận mắt chứng kiến những người nàng ta quan tâm chết như thế nào.

      “Vâng!” bốn thị vệ cúi người nhận lệnh rồi lập tức phi tới.

      trận quyết chiến thể tránh khỏi, Vô Tình dù bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng thi triển hết võ học cả đời ra, nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Miên Miên giao cho. Kỳ võ công của nàng căn bản dư sức đối phó với bốn thị vệ này, chẳng qua chân nàng bị thương tổn lại thêm phải bảo hộ trứng rắn nên di chuyển có phần bất tiện nên thể nào đánh thắng được.

      thể tin được nàng ta dĩ nhiên lại là thân thâm tàng bất lộ!” Ngải Vân nhìn Vô Tình thân võ công khỏi cười lạnh, Nguyễn Miên Miên ngươi là giỏi a, bên người lại có bảo bối lợi hại đến vậy!

      “Chủ tử, nàng ta rất lợi hại!” thị vệ đột nhiên nhìn sang Ngải Vân , chưa từng thấy qua nữ nhân nào cố chấp mà lại có võ công cao như vậy cả.

      Ngải Vân đưa mắt quét người Vô Tình lượt chợt nhận ra chân của nàng ta chảy máu, xem ra là bị trọng thương rồi, Ngải Vân nhìn bốn thị vệ lớn tiếng : “Công kích chân nàng ta!”

      Bốn thị vệ nghe vậy lập tức chuyển mục tiêu tấn công, Vô Tình lúc này sớm kiệt sức, mồ hôi đầm đìa chảy xuống, máu từ vết thương ngừng chảy ra nhưng vẫn rất kiên trì đối phó với từng đợt công kích. Nương nương từng dặn nàng nhất định phải bảo vệ bằng được trứng rắn, nàng tuyệt đối thể để nương nương thất vọng được….

      “Đánh gãy chân nàng ta cho ta!” Ngải Vân thấy Vô Tình kiên quyết buông trứng rắn tức giận ra lệnh.

      Lời nàng ta vừa dứt, bốn thị vệ đồng loạt giương kiếm hướng tới chân Vô Tình bổ xuống, tiếng xương gãy khô khốc vang lên, Vô Tình đau đớn ngã xuống, nhưng là dù ngã xuống nàng cũng quên ôm lấy trứng rắn vào trong lòng, va chạm mạnh mẽ khiến cho nàng lần nữa hộc máu.

      Ngải Vân thấy thế lập tức cầm kiếm tới cắt dây tay nải, hai trứng rắn lần nữa lăn ra.

      “Ngươi liều mạng vì Nguyễn Miên Miên như vậy đáng sao?” Ngải Vân nhướn mày nhìn Vô Tình người bê bết máu hỏi.

      “Hừ, loại người như ngươi vĩnh viễn hiểu được cùng xứng đáng hiểu!” Vô Tình nhịn xuống cơn đau thấu xương thò tay nhặt lấy trứng rắn, Ngải Vân thấy vậy lập tức đâm kiếm xuống tay Vô Tình, máu tươi lập tức chảy ra, Vô Tình mồ hôi đầm đìa vì đau.

      “Ta cho ngươi biết phải là ta hiểu mà chính là ta khinh thường thứ đó!” Ngải Vân rồi rút kiếm tay Vô Tình lạnh nhạt , vì động tác rút kiếm này mà máu tay Vô Tình ngừng chảy ra, loang lổ cả khoảng đất.

      Vô Tình nhìn tay mình cười cay đắng rồi tiếp tục duỗi cánh tay đẫm máu về phía trước, “A Tình, nhờ ngươi chiếu cố bọn , ta biết ngươi quan tâm tới ta cho nên xin ngươi cũng có thể quan tâm tới bọn như vậy!”, bên tai nàng giống như vẫn còn nghe thấy Miên Miên dặn dò, đúng vậy, nàng nhất định phải hảo hảo chiếu cố bọn !

      Ngải Vân thấy Vô Tình cố chấp như vậy tức giận nâng kiếm lần nữa đâm xuống, Vô Tình nhịn được hừ lạnh tiếng, nước mắt bắt đầu ngưng đọng nơi khóe mắt nhưng rất nhanh chóng bị nàng nuốt trở vào. Ngải Vân lạnh lùng rút kiếm, nàng ta ngược lại muốn nhìn xem nàng đến tột cùng có bao nhiêu khí lực a, nếu nàng dám đưa tay lần nữa nàng ta nhất định chém đứt cánh tay nàng.

      “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn bỏ qua lời ta … ngươi đừng mong giữ lại được hai cánh tay này, nêu bây giờ ngươi bỏ cuộc ta còn có thể chừa cho ngươi con đường sống!” Ngải Vân cũng biết tại sao mình lại ra điều này, vì cảm động sao? Hay là vì muốn thấy nàng ta biểu trung thành với Miên Miên?

      “Đừng sợ, ta nhất định bảo hộ cho các ngươi…” Vô Tình thống khổ rồi lần nữa đưa cánh tay đầy máu chậm rãi vươn tới, hành động của nàng khiến cho đám thị vệ kinh hãi. Ngải Vân hiểu, nàng ta thể nào hiểu nổi, nàng ta có thể vì Nguyễn Miên Miên mà cả mạng mình cũng cần nữa sao? Tình nghĩa chủ tớ của hai người này thâm sâu đến vậy sao?

      “Ngươi cho dù có giết ta ta vẫn nhất định bảo hộ bọn , bởi vì ta chính là nha hoàn của nương nương…” Vô Tình mỉm cười, gương mặt đẫm mồ hôi hề có chút sợ hãi, đúng vậy, có thể chết vì chủ tử như vậy có gì đáng tiếc chứ?

      Linh Chi nghe Vô Tình mà giật mình, tuy nàng ta lúc nào cũng nghĩ là mình trung thành với Ngải Vân nhưng là nhìn Vô Tình như vậy lại khiến nàng ta nhận ra chút ít trung thành đó chẳng khác gì thứ đồ chơi trẻ con. Nàng ta hiểu, Sủng phi rốt cuộc đối xử với Vô Tình thế nào mà khiến nàng có thể bán mạng vì mình như vậy?

      Ngải Vân lúc này bị hành động cùng lời của Vô Tình chọc giận, “Xem ra, ngươi chính là cần tới tay của mình nữa rồi!” rồi lập tức vung kiếm chém xuống, nhưng là đúng lúc thanh kiếm chuẩn bị chạm tới tay Vô Tình trứng rắn màu trắng đột ngột phát quang rồi xoẹt xoẹt mấy tiếng lập tức nứt ra…

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 128. Đáy vực kinh hoàng 12

      “Aaaa…” tiếng hét kinh hãi đánh thức nàng từ trong mộng tỉnh dậy, mồ hôi theo tóc chảy xuống gương mặt nhắn, mà đôi mắt nàng lúc này trống rỗng nhìn về phía xa xăm.

      “Nữ hoàng…” tiếng hét của nàng khiến cho đám thị nữ canh giữ bên ngoài hốt hoảng chạy vào.

      “Bây giờ là giờ nào rồi?” nàng mồ hôi ướt đẫm hỏi.

      “Hồi bẩm nữ hoàng, qua giờ mẹo rồi ạ!” Lệ tổng quản vội vàng đáp.

      Nữ hoàng tuổi nghe vậy lập tức đứng dậy chậm rãi đến tràng kỷ trước cửa sổ nhắm mắt tĩnh tâm, được lúc nàng đột ngột mở lớn hai mắt, đáy mắt tia u oán, “ đến, đến!”

      Đám thị nữ ở đằng sau thở cũng dám thở, phảo biết rằng Nữ hoàng ngày mai là khôi phục hình dáng rồi, nếu bây giờ bọn họ phạm lỗi chẳng khác gì tự tìm đến cái chết.

      “Lệ tổng quản!” Nữ hoàng nhìn về phía xa lạnh lùng lên tiếng, tuy hình dáng của nàng bây giờ chỉ là tiểu hài tử nhưng là khí thế nữ vương vẫn mạnh bức người.

      “Có nô tài!” Lệ tổng quản vội vàng bước đến trước nàng chờ đợi.

      “Triệu tập bốn tộc nhân, hạ lệnh cho tất cả tuần tra toàn bộ rừng rậm cho ta, nếu gặp được xà nhân có đôi mắt tím giống với tiểu Quốc vương bắt mang về đây, còn lại toàn bộ giết hết tha!” Nữ hoàng lạnh lùng ra lệnh.

      “Nô tỳ tuân chỉ!” Lệ tổng quản vội cúi người nhân lệnh rồi nhanh chóng ra ngoài phân phó hạ nhân thực thi mệnh lệnh.

      “Ngươi rốt cuộc cũng chịu tới rồi sao? Ta chờ ngươi rất lâu rồi!” Nữ hoàng nhìn khu rừng phía xa ai oán thầm.

      ---------Tẩm cung Quốc vương-----------

      “Tiểu mỹ nam, ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”

      “Uy, ngươi nếu còn dám bảo ta là nữ nhân của ngươi xem xem ta có nhéo đứt cái lỗ tai này của ngươi ?”

      “Tốt, vậy ngươi phải đáp ứng chiếu cố mẹ cả đời a!”

      Từng lời , từng cử chỉ thân mật vang lên trong đầu Tử Tử, các này lại để cho nằm mơ đau đớn thôi, là ai, ngươi đến tột cùng là ai? Ta đến tột cùng quên chuyện gì?

      Những hình ảnh khác nhau liên tiếp lên, những hình ảnh này cũng cho biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Cảm giác mờ mịt trong đầu khiến có chút hít thở thông, những tiếng động mơ hồ truyền tới nhưng cơ bản thể nhìn thấy thứ gì khác…

      "Phụ thân..." Tử Tử đột ngột mở lớn mắt tỉnh dậy từ cơn mê muội, mà người đầu tiên nhìn thấy lại là tiểu Nữ hoàng, trông nàng có vẻ vui, “Ngươi vừa mới gọi phụ thân? Ai là phụ thân của ngươi?”

      Tử Tử kinh ngạc nhìn nàng ta rồi từ từ nhớ lại mọi chuyện liền dùng sức đẩy nàng ta ra lớn tiếng , “ quái, ngươi chính là quái! Ta mới thích nữ quái như ngươi a!”

      Gương mặt ngây thơ của tiểu Nữ hoàng phút chốc trở nên trầm lạnh giá, “ tin được là ngươi lại có thể khôi phục trí nhớ, , cha ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”

      “Hừ, cha ta? Đại danh của cha ta có thể hù chết ngươi a!” Tử Tử khôi phục trí nhớ liền vứt bỏ bộ dáng nhu thuận trở lại bộ dáng trêu ngươi ngày trước.

      “Vậy sao? Ngươi chút xem có thể đem ta hù chết ?” tiểu Nữ hoàng nhìn chằm chằm đôi mắt tím của hỏi.

      “Thụy Tuyết quốc Xà vương, Dạ Mị!”Tử Tử treo lên bộ dáng tiểu mỹ nam đứng dậy nhìn Nữ hoàng .

      Tiểu Nữ hoàng có chút giật mình, kỳ nàng cũng sớm thấy đôi tử nhãn của có chút quen thuộc nhưng là nàng có cách nào liên tưởng cùng Dạ Mị với nhau, nàng tin Dạ Mị có thể bỏ rơi con mình dưới đáy vực như vậy, thương đệ đệ cùng muội muội như vậy sao có thể con trai mình đâu này?

      Tử Tử đột nhiên nhớ tới Miên Miên, mẫu thân rốt cuộc cũng tới tìm , nhưng là muốn nàng gặp nguy hiểm nên quyết định chuyện này ra.

      “Aaaa….” đúng lúc này tiểu Nữ hoàng ôm lấy đầu ngã xuống lớn tiếng hét lên, màn như vậy khiến Tử Tử ngây người, nàng ta làm sao vậy?

      “Mở ra!” Lệ tổng quản thấy vậy lập tức đẩy Tử Tử qua bên rồi nhanh chóng phân phó người mang thuốc tới. Tiểu Nữ hoàng lúc này ngừng lăn qua lăn lại mặt đất, từ khóe miệng phát ra những tiếng kêu quỉ dị vang vọng khắp hoàng cung.

      "Nàng... Nàng làm sao vậy?" mặc dù nữ này ép buộc thành thân với nàng nhưng là ngày ngày ở cạnh nhau, nàng kỳ thực đối xử với rất tốt, nam nhân có phong độ như đương nhiên là phải quan tâm hỏi thăm nàng rồi.

      “Nữ hoàng mau uống thuốc …” Lệ tổng quản hề để tâm tới vấn đề Tử Tử hỏi mà vội vàng nâng tiểu Nữ hoàng lăn qua lăn lại đất dậy.

      Tử Tử liếc qua đám nữ thị vệ thấy các nàng ngừng run rẩy, bộ dáng giống như gặp quỉ cũng có mấy khác biệt liền rón rén từ giường bước xuống thừa lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.

      “Bắt lấy !” tiểu Nữ hoàng thê lương kêu lên.

      Đám đông nữ thị vệ nghe lệnh lập tức chạy ra ngoài truy đuổi.

      “Làm sao vậy?” Miên Miên bưng chén cháo đặt trước mặt Tiểu Tịch liền nghe bên ngoài truyền tới thanh huyên náo nhịn được lên tiếng hỏi.

      xong rồi!” Tiểu Tịch đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng mở cửa sổ.

      “Làm sao vậy?” Miên Miên khó hiểu hỏi, tiểu Nữ hoàng Tiểu Tịch sinh bệnh muốn ăn bất cứ thứ gì nên ra lệnh cho nàng nấu cháo mang đến. Kỳ thực nàng cũng muốn gặp Tiểu Tịch để hỏi vài việc, chỉ là chưa kịp ngồi xuống nghe những tiếng la hét bi thương khiến nàng có chút giật mình.

      “Nàng sắp khôi phục lại hình dáng rồi…” sắc mặt Tiểu Tịch có chút biến đổi, lông mày tự giác nhíu chặt lại.

      "Cái gì? Ý của ngươi là nàng sắp trở nên khát máu rồi?” Miên Miên vội vàng đến trước cửa sổ hỏi.

      Tiểu Tịch quay người lại nhìn nàng vẻ khó xử : “Ta biết có chuyện gì xảy ra mà nàng lại khôi phục sớm hơn dự tính, nhưng là ta biết rất đột ngột này chắc chắn khiến đầu rơi máu chảy, người mùi ngươi sắp giấu được nữa rồi, bây giờ ta lập tức tới chỗ nàng, ngươi tìm cơ hội mang Tử Tử !” Tiểu Tịch nhìn nàng kiên định .

      “Nếu vậy chẳng phải ngươi gặp nguy hiểm sao?” Miên Miên nhìn Tiểu Tịch đơn thuần mà khỏi lo lắng.

      “Ngươi đừng lo lắng quá, ta chiếu cố tốt bản thân. Ba canh giờ trước khi khôi phục nguyên dạng nàng đau đến chết sống lại nên có thời gian để ý các người, ngươi nhất định phải tranh thủ thời gian mang Tử Tử rời xa nơi này, nhanh !” Tiểu Tịch rồi nắm lấy tay Miên Miên dẫn nàng .

      Tiểu Tịch dẫn nàng ra khỏi tẩm cung liền hướng tới tẩm cung của Nữ hoàng, rất nhanh chóng hai người có mặt tại tẩm cung. Miên Miên nhìn thấy tiểu Nữ hoàng mặt trắng đến còn chút huyết sắc nằm đất ngừng lăn qua lăn lại phát ra những tiếng rên rỉ mà khỏi kinh hãi.

      “Tỷ tỷ…tỷ tỷ…người thế nào rồi?” Tiểu Tịch lo lắng hỏi.

      “Có bắt được chưa hả?” Lệ tổng quản hướng tới đám nữ thị vệ bên ngoài lớn tiếng hét lên.

      “Chúng ta truy đuổi về bên này!” nữ thị vệ lên tiếng đáp.

      Tiểu Tịch nghe vậy liền liếc nhìn Miên Miên, Miên Miên gật gật đầu giống như hai người có cùng suy nghĩ, Tiểu Tịch lập tức bước đến : “Lệ tổng quản, ngươi trước vẫn là lo chiếu cố tỷ tỷ , ta lấy thuốc cho tỷ tỷ!” Tiểu Tịch rồi rất nhanh chóng ra ngoài, Miên Miên thấy vậy cũng vội vàng theo.

      Vừa ra khỏi cửa xa quả nhiên thấy có năm sáu nữ thị vệ lôi kéo Tử Tử đến.

      Nội tâm Miên Miên kinh hãi, đúng lúc này Tiểu Tịch nhìn nàng khẽ gật đầu, thời điểm mấy nữ thị vệ tới gần Tiểu Tịch đột ngột ngã xuống khiến các nàng hốt hoảng la lên, “Công chúa…công chúa…”

      Trong khoảnh khắc này ai chú ý đến Tử Tử, Miên Miên thấy thế liền im lặng tới sau các nàng đưa tay kéo lấy Tử Tử chạy .

      “Tử Tử, ta là mẫu thân của ngươi, ngươi ngàn vạn lần được la lên a!” Miên Miên vừa nắm tay Tử Tử kéo vừa giải thích cho , đúng vậy, nàng chính là sợ chưa khôi phục trí nhớ la lên xong đời nàng rồi.

      “Mẹ, người dông dài a, nhanh nhanh chạy mau a!” Tử Tử vừa chạy theo nàng vừa hét lên.

      Miên Miên nghe giục mình mà thể quay người hỏi, “Ngươi nhớ lại rồi sao?”

      “Nữ nhân, mau tranh thủ thời gian chạy a, người muốn bị bắt lại hay sao?” Tử Tử gian giảo cười rồi đổi lại lôi kéo Miên Miên chạy .

      Miên Miên thấy vậy vui sướng chạy theo qua hoa viên, rốt cuộc khi đến bụi cỏ dại to ngừng lại, Miên Miên ngồi xổm xuống nhàng vạch mở bụi cỏ vui sướng vẫy vẫy Tử Tử, “Tử Tử ngươi xem, đây là công chúa cho ta biết đó, từ chỗ này ra rất nhanh chóng đến rừng cây ngải cứu, đến lúc đó chúng ta coi như được an toàn rồi!” Miên Miên rồi kéo Tử Tử chuẩn bị đẩy qua.

      “Mẹ, I love you a!” Tử Tử rồi hôn chụt lên má Miên Miên, bắt đầu bò ra.

      Miên Miên thấy sắp qua tới bên kia cũng cúi người chuẩn bị bò theo, nhưng đúng nàng chuẩn bị bò qua từ phía cung điện truyền đến tiếng hét thê lương, thanh này khiến cho Miên Miên giật mình kinh hãi, Tiểu Tịch…đây chính là tiếng la của Tiểu Tịch.

      “Mẹ, ngươi nhanh lên a!” Tử Tử ra được vội quay lại giục nàng.

      Đắn đo nửa ngày Miên Miên quyết định đem cỏ dại lấp lại cửa, “Tử Tử, ngươi nghe mẹ , ngươi trốn , ta sau, ngươi hứa với ta nhất định phải trốn , được quay lại!” Tiểu Tịch giúp đỡ nàng nhiều như vậy, nàng thể biết Tiểu Tịch gặp nguy hiểm mà mặc kệ nàng ấy được!

      “Mẹ…mẹ…” Tử Tử ở bên ngoài lớn tiếng kêu lên nhưng là ở bên trong Miên Miên sớm rời .

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 129. Đáy vực kinh hoàng 13

      Miên Miên xuất ra tất cả sức lực chạy , nội tâm ngừng khẩn cầu hy vọng Tiểu Tịch bị Nữ hoàng thương tổn.

      Ngay khi Miên Miên vừa chạy tới cửa cung điện, cảnh tượng trước mắt khiến nàng giật mình kinh hãi: Tiểu Tịch lúc này bị treo lên cao mà người nàng lúc này in hằn những vết roi loang lổ máu, đứng phía dưới chính là nữ tử mặc áo bào đỏ diện mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng kém phần quỉ dị khác người.

      “Tự biết trở về rồi sao?” Nữ tử áo đỏ tay cầm ro da, khóe miệng giương lên nụ cười hiểm nhìn Miên Miên.

      Miên Miên rất nhanh chóng chạy tới chắn trước Tiểu Tịch cả giận : “Ngươi chính là ma quỉ, nàng là muội muội của ngươi, là thân muội muội của ngươi a, sao ngươi có thể…” Miên Miên rồi quay người định cởi trói cho Tiểu Tịch lập tức bị nữ thị vệ kéo lại.

      "Muội muội? muội muội dám câu kết người ngoài phản bội lại tỷ tỷ mình giữ lại có tác dụng gì chứ?” rồi vung roi da hung hăng quất lên người Tiểu Tịch, quần áo Tiểu Tịch lập tức bị roi da xé nát.

      “May mà hôm nay ta chỉ mất nửa canh giờ là có thể khôi phục nếu chẳng phải các người chạy mất rồi sao?” Nữ hoàng lạnh lùng cười .

      “Nữ hoàng…van cầu ngươi tha cho công chúa , công chúa đối với ngươi chưa bao giờ có ý định thay lòng cả, ngươi thả nàng ra …” thị nữ của Tiểu Tịch quì dưới đất thương tâm .

      “Ngươi muốn trút giận cứ nhắm tới ta là được rồi!” Miên Miên kiên định nhìn nàng ta , nhìn thấy Tiểu Tịch bị đánh tới thương tích đầy mình, nước mắt nàng nhịn được rơi xuống.

      “Ngươi như thế nào lại ngốc như vậy, phải bảo ngươi rồi sao? Sao ngươi còn quay trở lại làm gì?” Tiểu Tịch cắn răng nhịn đat nhìn Miên Miên trách cứ .

      Miên Miên nghe vậy trong lòng đau xót thôi, “Thực xin lỗi, là ta liên lụy tới ngươi, thực xin lỗi…”

      “Ta sao…Ngươi từng có thể vì người mình thích mà làm việc nhất định vui vẻ, Thương ca ca thích ngươi ta liền thích ngươi!” Tiểu Tịch mặt chút huyết sắc khó nhọc .

      Miên Miên nghe vậy nhịn được rơi nước mắt rồi nhìn vẻ lạnh lùng của Nữ hoàng cả giận : “Nữ nhân này xứng đáng làm tỷ tỷ của ngươi, nàng ta có lương tâm!”

      “Lương tâm có thể giúp ngươi có cơm ăn sao?” nàng ta chút e ngại rồi nhìn Miên Miên chất vấn, “Ngươi đem Tử Tử đâu rồi?”

      biết!” Miên Miên cương quyết .

      biết? Vậy để ta đây làm cho ngươi biết!” Nữ hoàng rồi nhìn đám nữ thị vệ đứng gần đó, bọn họ hiểu ý lập tức vung roi hung hăng quật tới người Tiểu Tịch, Miên Miên thấy vậy vội vàng nhào tới dùng thân mình che chở cho Tiểu Tịch.

      “Dừng tay!” đột ngột tiếng giận dữ vang lên, Tử Tử chậm rãi xuất nơi cửa điện.

      Nữ hoàng khóe miệng giương lên nụ cười rạng rỡ nhìn : “Ôi! về rồi đó sao?”

      Tử Tử nhìn nàng ta hừ lạnh tiếng rồi đến bên cạnh Miên Miên đau lòng hỏi: “Có đau ?”

      Miên Miên thấy vội vàng chạy lại kiểm tra lượt từ đầu tới chân , “ phải ngươi rồi sao, ngươi vì sao lại nghe lời chứ? Ngươi quay lại công sức bấy lâu nay của ta hóa ra là vô ích rồi sao?” nàng nộ khí , giờ phút này nàng đương nhiên biết bản thân lành ít dữ nhiều, điều duy nhất nàng khẩn cầu là Tử Tử được bình an, nhưng bây giờ sao, lại quay lại tìm nàng.

      “Người đừng nữa, ta mới để cho nữ nhân của mình bị thương tổn đấy, sống cùng sống chết cũng phải chết cùng!” Tử Tử kiên định .

      “Ôi…nhìn ra ngươi hóa ra lại thích mấy đại nương nhà, như vậy ngươi cũng thích ta , ta chẳng phải đẹp hơn nàng ta gấp vạn lần đó sao?

      “Dừng!” Tử Tử khinh thường hừ lạnh .

      Nữ hoàng thấy vậy lập tức đứng dậy lạnh lùng : “Ngươi trở về rồi nữ nhân này cũng còn giá trị lợi dụng rồi. Người tới, giết chết nàng ta !”

      “Dừng tay!” Tử Tử vươn tay chắn trước nàng ta .

      “Ngươi cho là mình đáng giá để ta tha cho nàng ta sao?” Nữ hoàng rồi khinh thường cười lớn tựa hồ như cười nhạo Tử Tử ngây thơi,

      Ngươi giết nàng!” Tử Tử tự tin .

      “Vậy sao? Ta đây liền chứng minh cho ngươi thấy, những chuyện mà ta muốn xưa nay nhất định phải làm được! Người đâu, lập tức giết chết nàng ta cho ta!” nàng ta vừa dứt lời mười nữ thị vệ gần đó lập tức tới.

      mau…” Tiểu Tịch thấy vậy nhíu mày hét lên, nàng biết tỷ tỷ khi khôi phục lại nguyên hình khát máu vô cùng, giết người ghê tay.

      “Nàng chính là lão bà của Dạ Mị, mẹ ruột của ta!” Tử Tử lớn tiếng .

      “Dừng tay!” Nữ hoàng vừa nghe Tử Tử lập tức khoát tay với đám nữ thị vệ.

      Tử Tử thấy nàng ta nghi hoặc cười cười : “Nữ nhân của nam nhân người thương nhất ở đây, nếu ngươi giết nàng phải quá uổng phí rồi sao? Phải biết rằng nàng chính là bảo bối của a, nhất định đến cứu nàng, đến lúc đó chẳng phải ngươi lại có thêm quân cờ lợi hại nữa sao?” Tử Tử giảo hoạt .

      Nữ hoàng nghe nhịn được cười lớn, Miên Miên ở bên cạnh ngây người nhìn Tử Tử, nàng hiểu vì sao Tử Tử lại phải thân phận nàng ra cả.

      “Ngươi quả nhiên là con trai , xảo trá cùng thông minh so với chỉ có hơn chứ tuyệt kém, , ngươi phát chuyện đó khi nào?” Nữ hoàng cao ngạo nhìn hỏi.

      “Ngươi thích ra, giết chết xà nhân là ta chẳng phải là vì đôi mắt tím này của ta sao? Ta thấy mỗi lần ngươi nhìn vào mắt ta đều ngẩn cả người, thế giới này cũng ta lớn lên có thể mỹ như vậy ngoài lão cha ta ra có thể là ai được cơ chứ? Còn nữa, lúc ngươi hỏi ta cha ta là ai ta thấy ngươi cũng muốn phát bệnh rồi, lại vài lần nghỉ trưa với ta có gọi tên Mị. Ân, lão cha ta cũng tên Mị nha!” Tử Tử tuy tuổi còn nhưng phân tích mọi chuyện lại hệt như chuyên gia.

      Nữ hoàng nghe những lời này của ngăn được cười lớn, “ ngờ gien di truyền của lại tốt như vậy a!” rồi nhìn về phía Miên Miên lắc lắc đầu, “ như thế nào lại ngươi? Muốn đẹp đẹp, muốn thân hình có thân hình, suy nghĩ ngây thơ ấu trĩ, ngu ngốc!”

      “Nàng ngốc, nàng chính là thiện lương đơn thuần, tất thảy những gì thuộc về nàng đều khiến cho nam nhân kia mê muội đấy, bởi vì mê muội nên mới có ta à!” Tử Tử nhìn nàng chút e sợ , chỉ là lúc này trong lòng có chút khinh thường Dạ Mị, hừ, lại dám đến đây gieo rắc ái tình!

      “Nữ hoàng!” đúng lúc này bên ngoài truyền tới giọng , nữ thị vệ vội vàng vào quì xuống run rẩy, phải biết rằng thời điểm Nữ hoàng khôi phục nguyên hình chính là lúc người khát máu nhất a!

      “Có chuyện gì?” Nàng ta lạnh nhạt quay qua nhìn nữ thị vệ nọ hỏi.

      “Bốn tộc nhân báo cáo, trong rừng rậm có rất nhiều người đều là thần dân Thụy Tuyết quốc nhưng là người có tử nhãn giống tiểu Quốc vương có thấy qua, bất quá có người có mùi khá giống với tiểu Quốc vương ạ!| Nữ thị vệ rồi thấp mắt cúi đầu gì thêm.

      Nữ hoàng nghe nàng ta báo cáo, khóe miệng giương lên nụ cười đắc ý, “Giống mùi sao? quả nhiên đến!” rồi quay về nhìn đám nữ thị vệ hạ lệnh, “Các ngươi canh gác bên ngoài nếu có thấy đến đây dẫn tới gặp ta, còn lại tấy thảy những kẻ khác giết tha!”

      “Vâng!” đám nữ thị vệ nhận lệnh lập tức lui .

      “Được rồi, đến coi như các ngươi vẫn còn chút giá trị. Người đâu, đem bọn họ nhốt vào tử lao, tăng cường canh gác, cho phép bọn chúng bỏ trốn!” Nữ hoàng nhìn Lệ tổng quản lạnh lùng .

      “Nô tài tuân chỉ!” Lệ tổng quản nhanh chóng lĩnh chỉ rồi phân phó đám nữ thị vệ lôi kéo Miên Miên cùng Tử Tử .

      “Tiểu Tịch… Tiểu Tịch…” Miên Miên bị đám thị vệ lôi nhưng vẫn cố ngoái người lại nhìn Tiểu Tịch lớn tiếng kêu lên, mà Tiểu Tịch lúc này cũng đưa mắt nhìn nàng khẽ mỉm cười trấn an.

      Đợi đến lúc trong sân chỉ còn lại Nữ hoàng cùng Tiểu Tịch, nàng ta bước đến trước Tiểu Tịch : “Ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi vì sao lại phản bội ta? Ngươi biết trước giờ ta ghét nhất chính là bị người khác phản bội sao?”

      “Tỷ tỷ… ta chỉ là muốn người tiếp tục sai lầm thêm nữa, muốn…”

      đùa sao? muốn ta tiếp tục sai lầm? Ta trước giờ làm sai chuyện gì chứ?” Nữ hoàng cả giận .

      “Tỷ tỷ, mặc kệ ngươi trải qua chuyện thương tâm gì nữa, muội muội đều hi vọng ngươi có thể buông tay, những chuyện qua hảo hảo để chúng qua , chúng ta chuyên tâm quản lý quốc gia tốt sao?” Tiểu Tịch toàn thân đầy máu nhưng vẫn cố gắng nhịn đau khuyên giải.

      “Buông tay? Hừ, ta cho ngươi biết, muốn ta quên những chuyện trước kia là có khả năng, còn có, ngươi đừng tưởng là muội muội của ta mà ta giết ngươi. Hôm nay chỉ là chút giáo huấn, nếu ngươi dám phản bội ta lần nữa ta nhất định tự tay giết chết ngươi!” Nữ hoàng lạnh lùng cảnh cáo Tiểu Tịch.

      “Nữ hoàng…Nữ hoàng…” đúng lúc này từ bên ngoài lại có hai nữ thị vệ chạy vội tới quì xuống hô lên.

      “Lại có chuyện gì?” Nữ hoàng lạnh giọng hỏi.

      “Bên ngoài…bên ngoài…” hai nữ thị vệ do dự hồi lâu mà vẫn biết nên thế nào.

      “Đến cuối cùng là có chuyện gì?” Nữ hoàng bất giác nâng cao giọng hỏi.

      Hai nữ thị vệ thấy nàng ta cao giọng khỏi run rẩy : “Bên ngoài có xà nhân tự xưng là Dạ Mị, muốn gặp người!” rồi lập tức cúi thấp đầu.

      Nữ hoàng nghe vậy khóe miệng giương lên nụ cười hiểm, bộ dáng vui vẻ hướng đại điện tới, Dạ Mị, ngươi quả nhiên tới, ta chờ ngươi rất lâu rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :