1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 120. Đáy vực kinh hoàng 4

      Mắt thấy đám người kia xa rồi nam nhân đội mũ mới ngồi dậy nhìn về phía Miên Miên vẫn còn nằm rạp đất há hốc mồm liền nhịn được lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy? Sợ hãi? biết sợ mà còn dám vào?”

      Miên Miên nghe vậy lập tức đưa mắt nhìn hỏi: “Cái này…cái vừa mới bay qua chẳng lẽ cũng là tộc người ở nơi này?” Miên Miên nhìn đám quái điểu nửa người nửa chim bay phía xa mà khỏi kinh hãi.

      Nam nhân đội mũ thấy nàng kinh ngạc chỉ thản nhiên đáp: “Đúng vậy, bọn họ chính là Điểu nhân tộc, hóa thân của tà ác, tuy nhiên thị lực của bọn chúng chỉ có thể nhìn những vật cao nên nếu gặp phải bọn chúng nhất định phải nhanh chóng nấp vào chỗ thấp! “

      “Cái kia…tộc nhân thứ năm là loại tộc nào?” Miên Miên nội tâm khiếp đảm thôi, nơi đây sao lại có quá nhiều tộc người quái dị ? Bốn tộc nhân nàng gặp đều kinh khủng như vậy tộc thứ năm có khi nào còn tà ác hơn nữa ?

      “Tộc thứ năm chính là chủ nhân của khu rừng này, các nàng cơ bản đều là nữ nhân nên được coi là Nữ nhân tộc, đứng đầu chính là Nữ hoàng được người người tôn kính, nam nhân ở chỗ này hề có địa vị!” rồi nhìn qua Miên Miên, “Ngươi có thể đắc tội với bất cứ ai nhưng tuyệt thể đắc tội với đám người Nữ nhân tộc, nếu ngươi đắc tội với các nàng tất cả những người sống trong khu rừng này bỏ qua cho ngươi!”

      Miên Miên nghe khỏi ngây người, “Ngươi lúc trước ta thể tìm được con trai ta, cũng có khả năng cứu được , chẳng lẽ…chẳng lẽ là ở Nữ nhi quốc sao?”

      Nam nhân đội mũ có chút ngạc nhiên nhìn nàng, nữ nhân này quả nhiên thông minh hơn người, chỉ có như vậy thôi mà cũng đoán được tình bên trong.

      “Ngươi tại sao gì? Ta đoán đúng rồi có đúng ? Nữ nhi quốc kia ở chỗ nào a?” Miên Miên lôi kéo cánh tay sốt ruột hỏi.

      Nam nhân đội mũ đột nhiên cười lớn, “Nữ nhi quốc? Ngôn ngữ của ngươi quả là phong phú, bất quá tên cũng rất đúng!”
      “Dù sao chỉ là tộc toàn nữ nhân, gọi Nữ nhi quốc có gì được chứ? Ngươi đừng lảng sang chuyện khác nữa, ngươi mau cho ta biết phải làm thế nào mới tới được Nữ nhi quốc đó? Ngươi yên tâm, ta nhất định khiến ngươi khó xử, ta tự mình đến đó, tuyệt làm liên lụy tới ngươi!” Miên Miên vẻ mặt đầy mong chờ nhìn .
      “Thương ca ca…”, phía sau hai người đột nhiên truyền đến thanh nữ tử vô cùng êm tai.

      Miên Miên vội ngoái đầu nhìn lại thấy phía sau hai người là thiếu nữ mặc váy màu xanh nhạt, cái mũi có chút hỉnh, da trắng như bạch ngọc, quần áo cùng phục sức thoạt nhìn cũng có gì là giàu sang, người chỉ đeo duy nhất chuỗi trân châu màu trắng ngà, nữ tử bình thường như vậy nhưng lại khiến người ta có cảm giác thoải mái, chỉ là nữ tử này nhìn thấy Miên Miên có chút nhíu mày.

      Theo ánh mắt nữ tử, Miên Miên thấp mắt nhìn lại thấy tay nàng lúc này cầm chặt tay nam nhân nọ khỏi ngượng ngùng cười rồi buông lỏng tay.

      “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” nam nhân đội mũ nhìn nữ tử mới đến, ngữ khí càng trở lên lạnh lùng hơn cả.

      “Thương ca ca…ta…ta chỉ là muốn nhìn thấy ngươi thôi mà!” nữ tử nọ cúi đầu, bộ dáng ủy khuất .

      Miên Miên nhìn hai người lượt liền hiểu được tình, nữ tử này có vẻ rất ưa thích nam nhân được gọi là Thương ca ca này, mà nam nhân đội mũ này lại có chút biểu nào, cái này khó à nha!

      “Cái kia… nương cho tôi hỏi chút, Nữ nhi quốc như thế nào vậy? Chính là chủ nhân rừng rậm này muốn tìm phải tới đâu a?” Miên Miên đến trước mặt nữ tử nọ hỏi.

      Nữ tử nọ có chút nhíu mày nhìn nàng lúc lâu rồi mới cất tiếng hỏi: “Ngươi là xà nhân?”

      “Ách, làm sao ngươi biết được?”

      “Mùi người ngươi giống với chúng ta, ngươi muốn tới nơi đó làm gì? Chỗ đó rất nguy hiểm!” nữ tử hảo tâm .

      Miên Miên nghe vậy liền lôi kéo cánh tay nàng ta cười : “ nương, nhìn ngươi rất tốt bụng, ngươi cho ta biết được ? Ta tới có việc, ngươi yên tâm, ta nhất định làm liên lụy tới hai người, nương chỉ cần chỉ đường cho ta là được rồi!”

      "Ách... Cái này..."

      " được cho nàng!" nam nhân đội mũ lập tức đến trước mặt nữ tử kia lãnh khốc .

      “Này, ngươi sao có thể như vậy được, ngươi vì cớ gì mà cho người khác cho ta biết?”

      “Ngươi nhanh về , nếu tỷ tỷ của ngươi lo lắng!” nam nhân đội mũ bỏ qua câu hỏi của Miên Miên mà nhìn nữ tử nọ nhắc nhở.

      Nữ tử nọ nghe mặt liền có chút buồn rầu, “Ta chỉ muốn gặp ngươi thôi mà, tỷ tỷ của ta…nàng biết đâu!”

      “Chúng ta có khả năng đâu, về sau đừng tới tìm ta hiểu ?” nam nhân đội mũ thanh vui rồi xoay người quay lưng lại phía nữ tử nọ.

      Nữ tử nghe nước mắt thoáng chốc chảy ra, “Thực xin lỗi…ta…ta khống chế được lòng mình…Thực xin lỗi…” nàng ta nghẹn ngào .

      “Này, ngươi như thế nào có thể hiểu chuyện như vậy?” Miên Miên bĩu môi qua nam nhân đội mũ rồi lấy khăn tay của mình đưa cho nữ tử nọ, “Nếu ngươi thích nên tranh thủ a, có thứ tình gọi là có duyên mà phận, cũng có thứ tình khác là có duyên có phận, bất kể như thế nào ngươi đều phải nhớ kỹ điều, ngàn vạn lần được khóc, bởi vì ngươi có khóc cũng thể đổi lấy được tình của !” Miên Miên nhìn nàng ta chân thành khuyên nhủ.

      Lời Miên Miên vừa dứt, cả nữ tử lẫn nam nhân đội mũ đều đồng loạt đưa mắt nhìn nàng, từ đáy mắt hai người Miên Miên có thể nhìn thấy ngạc nhiên cùng kinh hãi.

      nương, nhất định phải chấp nhận hi sinh, người nhất định là phải có được người đó, chút duyên phận giữa hai người phải lúc nào cũng dẫn đến kết quả hạnh phúc nhưng là nếu lòng của ngươi bỏ xuống được hãy dũng cảm đối đầu với nó, dũng cảm thương, ta tin tưởng nếu ngươi cố gắng nhất định có hồi báo, mà cho dù có hồi báo ít ra ngươi cũng vui vẻ vì cố gắng hết sức mình!” Miên Miên rồi nhìn qua nam nhân đội mũ, “Nên quí trọng người bên cạnh mình, đặc biệt là những người thương ngươi bởi vì ngươi vĩnh viến biết ngày mai chuyện gì xảy ra, nếu như bỏ lỡ rồi ngươi nhất định phải hối hận cả đời!” rồi quay người bước , lúc này tốt hơn là nên cho hai người bọn họ chút gian hơn.

      nương, ta gọi là Tiểu Tịch a!” nữ tử nhìn Miên Miên ngày càng xa nhịn được lên tiếng.

      nhớ!” Miên Miên đầu cũng quay lại, chỉ khẽ vươn tay quơ quơ giữa trung rồi tiếp tục về phía trước.

      Nam nhân đội mũ kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Miên Miên, trong lòng có chút tư vị lên lời, nàng ta quá đặc biệt, thông tuệ của nàng khiến có chút hiếu kỳ về thân phận của nàng.

      "Thương ca ca, ta về sau khóc nữa, ta cũng bỏ cuộc… Ta thích ngươi…cho dù ngươi thích ta ta cũng khóc nữa!” Tiểu Tịch nhìn nam nhân đội mũ kiên định , sau khi nghe những lời kia của Miên Miên tựa hồ như cũng minh bạch được đôi điều.

      “Tiểu Tịch, ngươi trở về , đừng để tỷ tỷ ngươi phải lo lắng!” nam nhân đội mũ nhìn nàng trấn an .

      “Thương ca ca, ngươi chờ ta, tỷ tỷ của ta nhất định đồng ý thôi, ngươi nhất định phải chờ ta!” Tiểu Tịch nở nụ cười thập phần rực rỡ nhìn rồi nhanh chóng quay người .

      Nhìn bộ dáng đơn thuần của nàng, Thương chỉ có thể thở dài tiếng, “Ta làm sao mới có thể để cho nàng hiểu ta chỉ xem nàng như em đâu này?”

      Miên Miên cẩn thận từng chút về phía trước, tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng là nghĩ tới Tử Tử còn đợi nàng tới lòng của nàng lập tức trấn tĩnh lại.

      Đúng lúc này gian truyền tới mùi hương được bình thường, Miên Miên kéo ngực áo nhìn bốn phía, giờ phút này nàng vẫn chưa biết chính mình bị đám dã nhân theo dõi.

      “Có người a, lại có thể chơi kéo co nữa rồi!” Miên Miên còn chưa kịp phản ứng chung quang nàng xuất rất nhiều dã nhân, đám người lông lá đầy mình nhìn Miên Miên cười vô cùng vui vẻ.

      Miên Miên rùng mình kinh hãi, nàng từng chứng kiến man rợ của đám dã nhân kia, bọn chính là loại người lấy hành hạ người khác làm thú vui a!

      "Các ngươi đừng tới đây!" Miên Miên nhặt nhánh cây đất cố sức ném về phía đám dã nhân xung quanh, dù biết lực bất tòng tâm nhưng nàng vẫn muốn phản kháng.

      chết , chết !” Miên Miên lớn tiếng la hét, nàng nắm chặt nhánh cây cố sức đập lên người tên dã nhân gần mình nhất.

      “Bắt lấy nó, đánh chết nó !” đám dã nhân tức giận xông lên, đúng lúc này giọng khác vang lên, “Đại ca, các người lôi kéo rồi có thể để cho ta ăn thịt nàng ta ?”

      Đám dã nhân nghe có tiếng lạ lập tức quay lại nhìn, hơn chục tên Dị thực tộc đằng sau thấy vậy liền đưa ra đống hoa quả xanh đỏ đủ màu về phía bọn chúng, đám dã nhân thấy hoa quả cười ha hả cầm lấy nhai lấy nhai để, xem ra đây chính là thức ăn bọn chúng thích rồi, “Được rồi, chờ chúng ta kéo chơi để các ngươi ăn thịt nàng ta!”, đám Dị thực tộc nghe vậy liền kiếm chỗ ngồi xuống chờ đợi.

      “Cút ! Cút !” Miên Miên lớn tiếng kêu lên.

      Đám dã nhân cười lạnh rồi bắt đầu lôi dây thừng ra về phía Miên Miên, đúng lúc này bụng nàng bất chợt cuộn đau dữ dội, “A…đau quá…đau... thể nào, sao lại là lúc này chứ? Aaaa…”

      “Thương…cứu ta…” Miên Miên dồn hết sức lực lớn tiếng kêu lên, giờ phút này ngoại trừ cầu cứu nàng còn lựa chọn nào khác, nước ối vỡ rồi, nàng sắp sinh a…

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 121. Đáy vực kinh hoàng 5

      “Chủ tử, người muốn xuống dưới đó sao? Vực sâu vạn trượng này nhìn thấy đáy!” Thủ lĩnh của đám thị vệ do Dạ Phong phái cùng Ngải Vân nghi hoặc nhìn nàng ta hỏi.

      Ngải Vân khóe miệng giương lên nụ cười lạnh, “Các ngươi yên tâm, ta tự có cách xuống!”, Ngải Vân đối với trí thông minh của mình vô cùng tự tin, rất nhanh chóng nàng ta làm ra được con diều khổng lồ đủ để hai người có thể bám vào được.

      “Thiếu gia, ngươi tại sao làm diều a? Con diều này có thể giúp chúng ta xuống đáy vực sao?” Linh Chi nhìn mười lão nhân bận rộn làm diều theo chỉ đạo của Ngải Vân có chút khó hiểu hỏi, được rồi, con diều này tuy rất lớn nhưng là nó có thể nâng người ta bay sao?

      Sáu hộ vệ cùng đồng loạt nhìn về Ngải Vân, đúng là bọn chúng cũng mắc mắc điều này đấy.

      Nhìn thấy cả đám mấy người vẻ khó hiểu pha lẫn tò mò nhìn mình, Ngải Vân chỉ cười cười gì, tri thức của thế kỷ 21 bọn họ làm sao có thể tiếp thu a? Ngải Vân vốn là người thích chứng minh bằng hành động hơn là lời .

      “Thiếu gia, người chắc chắn Sủng phi ở dưới đó sao?”Linh Chi nghi hoặc hỏi rồi ngần ngại đưa mắt nhìn xuống vách núi, nếu Nương nương có cách xuống sau này bọn họ phải làm sao lên được đây này? Chẳng lẽ lại bò lên?

      “Ngươi yên tâm , thế giới này ngoại trừ ta ra có ai hiểu nàng ta nữa chứ!” Ngải Vân cười lạnh , nàng ta tin chắc Miên Miên tới đây để tìm con trai mình, lòng dạ Miên Miên thế nào nàng ta còn lạ gì chứ, chưa nhìn thấy xác sao có thể bỏ cuộc được đây? Bất quá đáy vực này nhất định phải xuống, chưa nhìn thấy xác đám mẹ con Miên Miên nàng ta thể nào an tâm được.

      Đám người theo thấy Ngải Vân vậy cũng hỏi gì thêm, bọn có thể lựa chọn sao? Nhiệm vụ của bọn chúng chính là tìm được Miên Miên, Ngải Vân cho bọn họ manh mối bọn họ có cách nào kháng lại thánh chỉ đâu này?

      Ngải Vân thấy bọn họ gì cũng thản nhiên tới đám người bận rộn làm diều hỏi, “Thế nào rồi?”

      “Thưa thiếu gia, chút nữa là xong rồi!” người lớn tuổi nhất trong đám người đứng dậy đáp.

      Ngải Vân nghe vậy giấu được nở nụ cười, Nguyễn Miên Miên, cho dù ngươi còn sống hay chết Ngải Vân ta cũng để yên cho ngươi lần này đâu!

      Đúng lúc này mười lão nhân được mời tới làm diiều đứng dậy : “Thiếu gia, mười con diều lớn này theo hình vẽ của người hoàn thành rồi!”

      Ngải Vân chậm rãi tiến đến kiểm tra từng con diều , vốn giỏi tính toán nàng ta đương nhiên ước chừng được chiều dài của mỗi sợi dây. Ngải Vân kiểm tra lượt rồi trực tiếp sai người cất diều , bản thân mình rất nhanh chóng đem dây thừng buộc lại.

      “Thiếu gia, để chúng ta thử trước !” Thủ lĩnh của đám thị vệ lên tiếng , nàng ta dù sao cũng là Xà hậu, nếu nàng ta có làm sao bọn chúng có lấy mạng ra đền cũng đủ.

      "Các ngươi tin ta?" Ngải Vân nhíu mày, thanh có chút vui nhìn .

      “Thiếu gia, chúng ta chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho người!” đám thị vệ đồng loạt lên tiếng .

      “Đúng vậy thiếu gia, người để bọn nô tài trước, vạn nhất có chuyện gì cũng dễ dàng chống đỡ hơn!” Linh Chi vội vàng tới trước mặt nàng ta thành khẩn , trong thâm tâm nàng, Ngải Vân chính là ân nhân cho nàng và gia đình cuộc sống mới a!

      Ngải Vân thấy vậy thanh có chút khinh thường : “Các ngươi yên tâm , xuống được dưới đó còn nhiều việc phải trông chờ vào các ngươi, đây là dây thừng ta đặc chế, có chuyện gì xảy ra đâu!”

      Đám người thấy nàng ta kiên quyết như vậy cũng biết gì hơn, Linh Chi vội đưa tiền công cho mười lão nhân làm diều, mười lão nhân nhận được tiền công hậu hĩnh kích động cảm ta rồi lập tức rời . Thời tiết dạo này hay có bão tuyết, nơi đây lại là đỉnh núi, bọn họ tất nhiên muốn giữ mạng cho mình rồi!

      Đám thị vệ cùng Linh Linh Chi vội vàng làm theo Ngải Vân mà cột dây thừng lại quanh người rồi nhất loạt đứng chờ mệnh lệnh tiếp theo.

      “Được rồi! Nhìn ta làm mẫu!” Ngải Vân rồi bắt đầu chạy lấy đà, Linh Chi ở đằng sau nhìn thấy nàng ta chuẩn bị lao xuống vách núi nhịn được la hét thất thanh.

      Ngải Vân vẫn tiếp tục chạy về phía trước, con diều lớn theo hướng gió thuận lợi bay lên, đám thị vệ kinh hãi mở lớn mắt vẻ thể tin nhìn Ngải Vân lơ lửng giữa trung.

      “Trời ạ, thiếu gia bay lên, bay lên a!” Linh Chi hưng phấn la lớn, nàng cũng biết nương nương thông minh nhưng lại thể ngờ người có thể thông minh đến mức này a!

      “Được rồi, chứng ta mau chóng bắt đầu !” Thủ lĩnh thị vệ lớn tiếng rồi dẫn đầu đám người lao về phía trước, Linh Chi phấn khích nhìn mình lơ lửng trong trung, trong lòng sớm đem Ngải Vân thành bồ tát sống mà khen ngợi.

      Đám người vừa mới khuất khỏi tầm mắt đỉnh núi lập tức xuất vô số thị vệ cùng cỗ xe lăn hoa lệ, ngồi xe lăn tất nhiên chính là đương kim thánh thượng của Thụy Tuyết quốc Dạ Phong. Dạ Phong lãnh đạm ngồi xe, hai bên là hai nữ tử cầm ô che chắn cho khỏi những bông tuyết lạnh.

      tin được nàng ta còn có thể làm ra chuyện này!” Dạ Phong khóe miệng nhếch lên, thanh có chút thưởng thức đối với hành động vừa rồi của Ngải Vân.

      “Chủ nhân, Xà hậu liệu có đoán đúng ? Nguyễn nương cùng Dạ Mị cơ bản là bị trọng thương sao có thể ở nơi này được? Thêm nữa, bản thân hai người đó là đối tượng truy nã toàn quốc, bọn họ có khả năng làm con diều lớn như vậy mà ai biết được!” Lôi Ảnh cẩn thận suy xét.

      “Trẫm cũng nghĩ vậy, nhưng là ngươi cũng thấy, cáo thị dán từ lâu mà vẫn thấy bọn họ xuất , với tính cách của Miên Miên mà chỉ có thể có lý do, đó chính là nàng hề biết tới tồn tại của cáo thị, còn nữa, nàng chấp nhất như vậy chắc chắn bỏ qua cơ hội tìm Tử Tử!” Dạ Phong nhắc tới Miên Miên, trong lòng khỏi dâng lên chút ngọt ngào.

      “Chủ nhân, vậy để ta xuống dưới đó xem thử a!” Lôi Ảnh vội đề nghị.

      “Ân, ngươi mang theo ba mươi cao thủ xuống dưới, nếu phát manh mối gì bắn tin để ta xuống, còn ngươi phải lập tức quay về!”

      "Vâng!"

      Đúng lúc này thị vệ dẫn mấy vị lão nhân làm diều cho Ngải Vân quay trở lại để làm tiếp ba mươi con diều nữa. Mấy vị lão nhân vừa nhìn thấy Dạ Phong toàn thân lập tức quì xuống run rẩy sợ hãi hệt như nhìn thấy quỉ, khát máu của dạo gần đây ai là biết!

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 122. Đáy vực kinh hoàng 6

      Bởi vì lúc này đám dã nhân kéo đến ngày càng đông lại thêm bọn Dị thực tộc ở đằng sau đánh lén nên Thương có chút mệt mỏi, nếu bình thường chỉ có mình nhất định sớm thoát được nhưng là nhìn thấy Miên Miên thống khổ lăn lộn đất, biết nàng sắp sinh nên thể rời được.

      “Đánh chết ngươi…đánh chết ngươi!” Miên Miên cố nhịn cơn đau sốt ruột vơ lấy hòn đá khá lớn hướng tới đám dã nhân đập xuống, nàng thể để mặc Thương vì nàng bị thương tổn được.

      “Ta đánh chết ngươi!” hai tên trong đám Dị thực tộc còn lại lập tức nhào tới Miên Miên mãnh liệt lôi kéo tóc nàng, bọn chúng muốn nhân cơ hội đám dã nhân bận đối phó với Thương mà lôi nàng .

      “Hỗn đản…hỗn đản!” Miên Miên giờ phút này còn cố kỵ hình tượng thục nữ của mình lớn tiếng la mắng.

      “Thối xà nhân…” hai tên Dị thực tộc nhìn Miên Miên đầy hận ý, đột nhiên lúc này Dị thực tộc B như phát ra điều gì lớn tiếng kêu lên: “Nàng ta tiểu tiện rồi!”

      Dị thực tộc A nghe vậy lập tức nhìn sang Miên Miên giận dữ , “Nha, nữ nhân bẩn thỉu, biết xấu hổ!” hai tên Dị thực tộc vô cùng kích động, bọ dáng chán ghét nhìn Miên Miên như thể nàng vừa làm gì ghê tởm lắm.

      “Có mẹ ngươi mới tiểu có, biến thái!” trải qua quá nhiều kiện kinh hãi Miên Miên lúc này còn khách khí với bọn chúng nữa, bọn chúng khinh khi nàng nàng cần gì phải đối tốt với chúng chứ?

      “Bẩn quá, bẩn quá ! ngờ xà nhân lại buồn nôn đến vậy, ngươi lật nàng ta lên xem nàng ta có hay đại tiện luôn rồi?” Dị thực tộc A quát lớn với Dị thực tộc B.

      “Ngươi tại sao tự làm , nàng ta nhất định là đại tiện rồi, ngươi là đần quá !” B quở trách.

      “Vậy phải làm sao bây giờ? Bẩn thế này làm sao ăn được? Chúng ta tuy ăn thịt xà nhân nhưng rất là ưa thích sạch nha!” A có chút do dự .

      “Đúng nha, ta cho các ngươi biết ta những tiểu mà cả đại tiện cũng nha…” Miên Miên rồi hỉ mũi, lấy tay xoa xoa lên người rồi nhìn hai tên Dị thực tộc trêu ngươi , “Ăn a, các ngươi tới ăn a…”

      "Ai nha, buồn nôn chết ta rồi!" hai tên Dị thực tộc vẻ mặt kinh hãi la lên.

      Miên Miên nhíu mày trừng mắt nhìn bọn chúng, nội tâm khỏi than thầm, Thương, ngươi mau mau lên a, ta sắp chịu nổi nữa rồi! giờ phút này Miên Miên có thể cảm nhận ràng cổ tử cung ngừng mở rộng, thậy là đau quá mà!

      “Như vậy , chúng ta đem nàng ta tới bờ sông tẩy rửa được ?” Dị thực tộc A mắt sáng lên nhìn Dị thực tộc B .

      “Đúng vậy a, mang nàng ta rửa !” B hưng phấn rồi hai tên bắt đầu nắm lấy tóc nàng lôi kéo theo hướng bờ sông tới.

      “A…hai tên hỗn đản các người mau buông ta ra a… Hỗn đản…tên hỗn đản!” Miên Miên bụng vốn sắp sinh lại bị hai tên Dị thực tộc lôi kéo làm cho nàng dần mất hết khí lực chỉ có thể buông xuôi mặc cho chúng lôi .

      “Cút ngay!” nhìn thấy Miên Miên bị hai tên Dị thực tộc kéo , dưới thân nàng còn ngừng chảy nước ối, Thương đột ngột hét lớn tiếng nghiêng mình vọt tới trực tiếp chém giết. Cũng vì Thương đột ngột chuyển hướng mà đám dã nhân có cơ hội lập tức đánh đến, Thương bị song chưởng đánh tới lập tức hộc máu tươi.

      "Thương, Thương ngươi như thế nào rồi?" Miên Miên lo lắng hỏi, giờ phút này cơn đau đớn bị lo lắng lấn át.

      Thương khoát khoát tay nhìn nàng rồi bắt đầu quay người đối kháng với đám dã nhân, rất nhanh chóng giết được rất nhiều tên, lúc này đây trước mặt chỉ còn lại độc dã nhân to lớn khác thường. Miên Miên ở bên quan sát trận chiến khỏi kinh ngạc, nàng thể ngờ được đám dã nhân này lại đoàn kết đến thế, thấy nguy mà hề bỏ chạy thoát thân mà dường như ý chí chiến đấu càng cường đại hơn cả.

      Thương vốn bị trọng thương rất nặng, nếu phải vì vẫn còn tên dã nhân này sớm gục ngã luôn rồi.

      “AA…đau…đau quá…” nước mắt Miên Miên ngừng chảy xuống, mồ hôi thấm ướt mái tóc rối tung, được rồi, nàng sắp sinh rồi…

      tiếng kêu thét đau đớn, tên dã nhân cuối cùng rốt cuộc cũng dục xuống dưới lưỡi kiếm của Thương.

      “Thương…ta sắp sinh…sắp sinh rồi…” mắt thấy tên dã nhân cuối cùng ngã xuống Miên Miên rốt cuộc chịu được la lên.

      Thương nghe vậy lập tức đến, nhìn thấy giữa hai chân nàng máu tươi ngừng chảy ra khỏi nhíu mày hỏi: “Ngươi phiền nếu ta giúp ngươi chứ?”

      Miên Miên vội vã lắc đầu, giờ phút này nàng còn có thể lựa chọn nữa hay sao?

      “Tốt, ngươi ráng chịu đựng!” Thương rồi lập tức lấy trứng rắn trong ngực nàng ra để qua bên, chính là sợ nàng vì đau mà làm tổn thương trứng a. Thương cẩn thận cố định trứng rắn rồi bắt đầu giúp Miên Miên thoát quần dài.

      Miên Miên nhìn nam nhân trước mắt giấu nổi vẻ thẹn thùng cùng cảm kích, là , chính hết lần này tới lần khác cứu sống nàng, nàng cũng biết bị trọng thương, nếu tìm được Tử Tử và chờ Dạ Mị thức dậy nàng nhất định hảo hảo báo đáp .

      “Dùng sức…dùng sức !” giờ phút này, mồ hôi Thương ngừng chảy xuống, chỉ là do có mang mũ nên Miên Miên nhìn thấy mà thôi.

      "Ân... Ân..."

      “Lập tức sinh thôi, dùng sức…dùng sức !” Thương có chút lúng túng, đây chính là lần đầu tiên trong đời đỡ đẻ cho nữ nhân a, nhưng là biết nếu giúp nàng đứa bé này chết mất.

      Miên Miên cắn chặt răng dùng sức rặn, hai bàn tay gắt gao bấu chặt xuống đât, đúng lúc này nàng cảm giác được có vật trơn cứng ra, Miên Miên nhịn được thở ra hơi vô lực nằm đất mà Thương lúc này cũng mệt mỏi ngồi xuống thở ra.

      Trong lúc hai người còn thở dốc Dạ Mị ở trong trứng rắn bên cạnh có chút động đậy nhưng chỉ là trong giây lát. Miên Miên quá mệt mỏi nên hề chú ý tới rung động này.

      “Ừ, tiểu bảo bối…” Thương thở ra hơi rồi mệt mỏi đem trứng rắn vừa sinh cho Miên Miên.

      Miên Miên nhận lấy trứng từ tay khỏi kinh hãi trợn tròn mắt, trời ạ, phải nàng sinh ra quái vật chứ? Vì cái gì mà trứng rắn này lại có màu hồng phấn ?

      “Ta sinh ra quái vật sao? Trứng rắn như thế nào lại còn có màu sắc nữa?” Miên Miên nhíu mày cầm trứng ngước lên nhìn Thương hỏi, có lẽ biết nguyên nhân này!

      “Cầm trứng tới bên trái, chỗ đó có rất nhiều ngải cứu, những tộc người ở đây đều thích mùi cây này nên tới gần ngươi, ngươi vừa sinh xong thân thể hư nhược nên tránh nhanh lên, tránh cho lát nữa lại gặp rắc rối!” Thương nhịn lại cơn đau do vết thương gây ra chỉ chỉ về phía bên trái .

      “Thương, ngươi thế nào rồi? Có phải vết thương rất nghiêm trọng ?” Miên Miên buông trứng rắn xuống muốn tới nâng dậy nhưng lại bị tay ngăn lại, “, mau tranh thủ thời gian …nhanh lên…” rồi vì quá mệt mỏi mà ngã xuống.

      “Thương, cho ngươi ăn như thế nào a?” Miên Miên lắc lắc thân thể lớn tiếng hỏi, thế nhưng nằm dưới đất có chút phản ứng hệt như mỹ nhân ngủ say.

      Miên Miên thấy phản ứng vội vàng gượng dậy, cứu nàng nhiều lần như vậy rồi làm sao nàng có thể bỏ ở chỗ nguy hiểm như vật được? Miên Miên đem hai trứng rắn bỏ vào ngực rồi bắt đầu xuất ra tất cả khí lực bản thân lôi kéo .

      Miên Miên cảm thấy mình vô cùng may mắn vì sau khi sinh bụng chỉ hơi khó chịu chứ quá đau đớn, nếu nàng biết phải làm sao nữa.

      “Nặng quá…” theo hướng Thương chỉ trước khi bất tỉnh, Miên Miên từng chút kéo rời , tuy là rất mệt nhưng nàng cũng dám chậm trễ. Sau hồi cố gắng, Miên Miên cuối cùng cũng kéo được đến vùng cỏ, Miên Miên nhăn mũi có chút khó chịu, khó trách những tên quái nhân thích ở chỗ này… Miên Miên lại thêm lần cảm thán về khả năng thích ứng cường đại của khứu giác mình rồi tiếp tục lôi Thương tới giữa đám ngải cứu mới dừng lại.

      được, phải vào sâu hơn nữa!” Miên Miên có chút lo lắng yên lần nữa lôi kéo Thương sâu vào bên trong, mãi đến khi đến gần dòng suối mới dừng lại, tốt, nàng cũng sắp chết khát rồi!

      “A uii…mệt mỏi quá, đoán chừng đợt này ta gầy cả chục ký đây a!” Miên Miên buông lỏng toàn thân thoải mái la lên rồi tới bên cạnh dòng suối bắt đầu dùng tay vốc nước uống.

      thoải mái a!” Miên Miên thỏa mãn kêu lên rồi nhìn qua Thương vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng tới trước mặt , đắn đo mãi cuối cùng cũng xốc mũ lên, tuy làm vậy là đúng nhưng là mũ của đều dính máu hết rồi, hơn nữa, nếu đội mũ nàng cũng thể cho uống nước được.

      Chỉ là nàng ngờ nam nhân này lại suất đến vậy, khắc khi mũ của Thương được gỡ xuống Miên Miên khỏi ngây người, mũi thẳng, lông mày rậm, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, môi mỏng,… là quá suất mà!

      “Nguyên lai là lại dễ nhìn như vậy a!” nàng vốn tưởng Thương đội mũ để che chố khiếm khuyết, ngờ lại đẹp trai đến vậy, nhìn hồi Miên Miên bất giác lắc đầu tự giễu, “Ngươi cũng đâu phải lần đầu thấy qua mỹ nam a!”. Miên Miên quay người tới dòng suối dùng tay múc lấy ít nước trong mang lại rót vào trong miệng Thương.

      Nhìn thấy nuốt nước xuống Miên Miên mới thở phào nhõm, nàng nhìn lượt rồi quyết định đem quần áo của chính mình đặt tẳng đá rồi vội vàng chạy quanh tìm kiếm thảo dược trị thương, may là năm năm qua nàng cũng học qua chút y dược nếu lần này có cách nào giúp rồi.

      Miên Miên chậm rãi nhai thảo dược đắp lên vết thương rồi xé quần áo băng bó cho Thương, sau khi xong xuôi trán nàng cũng lấm tấm mồ hôi.

      "Thương ca ca... Thương ca ca..." đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gọi, thanh vô cùng quen thuộc! Là Tiểu Tịch.

      “Tiểu Tịch…Tiểu Tịch!” Miên Miên la lớn, quả nhiên chỉ được lúc Tiểu Tịch chạy đến trước mặt nàng, nhưng là vừa nhìn tới Thương nằm đất mà cõ mũ che mặt lại khiến nàng ngây ngẩn cả người.

      “Tiểu Tịch…Tiểu Tịch!” Miên Miên khó hiểu giọng gọi.

      “Ngươi…ngươi như thế nào lại bỏ mũ của a?” Tiểu Tịch kích động nhìn nàng hỏi.

      bị trọng thương, miệng toàn máu nên ta gỡ mũ xuống, phải là ngươi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của chứ?” Miên Miên giật mình hỏi.

      “Ân, đối với ta trước nay đều rất tốt tuy nhiên chưa bao giờ gỡ mũ xuống cả, nhưng là ta chưa bao giờ quan tâm tới tướng mạo của , chỉ là…ta có chút ngạc nhiên, ngờ lại dễ nhìn đến vậy!” Tiểu Tịch si ngốc nhìn Thương hôn mê.

      "Làm sao ngươi biết được nơi này?" Liên tục có chút khó hiểu hỏi.

      “Ta từ lần trước trở về suy nghĩ kỳ rồi, ta cảm nhận được người là luôn muốn được ở cạnh người đó cho nên quay lại, ta tìm các ngươi vất vả quá mà!” Tiểu Tịch chu môi .

      Miên Miên nghe nàng vậy gật gật đầu, “Đúng rồi, ngươi có thể mang gặp đại phu ? Chỉ có đem giao cho ngươi ta mới cảm thấy yên tâm a!”

      Tiểu tịch gật đầu, "Ngươi cứ yên tâm giao cho ta, nhất định ta chăm sóc cho tốt. Đúng rồi, ngươi tới đây là muốn đâu a?”

      "Tiểu Tịch…" Miên Miên đột ngột nắm lấy tay Tiểu Tịch khiến nàng ta có chút sững người, “Van cầu ngươi cho ta biết Nữ nhi quốc ở nơi nào a? Ta phải tới đó cứu con ta mà!” Miên Miên ánh mắt đầy mong chờ nhìn Tiểu Tịch.

      "Con của ngươi?" Tiểu Tịch có chút kinh ngạc hỏi lại.

      “Đúng, con trai Tử Tử năm tuổi của ta từ đỉnh núi rơi xuống nơi này, ta nhất định phải cứu , cho nên, van cầu người cho ta biết Nữ nhi quốc ở đâu được ? Ta thề, ta nhất định làm liên lụy tới các người a!” Miên Miên vội vàng đưa tay lên làm động tác thề thốt.

      “Hài tử năm tuổi…Năm tuổi…” Tiểu Tịch giọng thào rồi trợn mắt nhìn Miên Miên. “Ngươi chính là hài tử có đôi mắt tím?”

      Miên Miên thấy phản ứng của Tiểu Tịch khỏi ngây người, “Ngươi…ngươi như thế nào biết được điều này?”

      Tiểu Tịch rất nhanh quay lưng lại phía nàng, vẻ áy náy , “Thực xin lỗi, ta thể cho ngươi biết được, bởi vì…ngươi căn bản cứu được đâu, nếu ngươi cố chấp tới đó chỉ có con đường chết mà thôi!”

      "Ta sợ!" Miên Miên kiên định nhìn Tiểu Tịch .

      “Ngươi như thế nào lại biết quí mạng sống mình đâu này?” Tiểu Tịch quay lại nhìn nàng, ánh mắt vẻ trách cứ nàng hiểu chuyện.

      Miên Miên thấy nàng ta có chút giận dữ liền thở dài , “Chúng ta có khả năng chỉ sống vì mình cả, ngày nào đó bên cạnh ngươi xuất những người mà ngươi sẵn sàng chết vì họ, tuy như vậy có chút mệt mỏi nhưng là chúng ta có cách ngăn cản bản thân mình được!”

      Tiểu Tịch nghe nàng có chút ngây người, vẻ khó xử : “Nữ hoàng ở đây chính là người lợi hại nhất, đắc tội với nàng chắc chắn thoát khỏi cái chết, còn nữa, nàng vừa ý ai ai có thể khiến nàng buông tay đâu!”

      Miên Miên nghe Tiểu Tịch khỏi khẩn trương hỏi lại, “Có phải hay nữ hoàng coi trọng con trai ta? Nàng muốn làm gì? Nhi tử sao? Chẳng lẽ nàng ta có con sao?”

      " phải!" Tiểu Tịch lần nữa quay đầu né tránh ánh mắt của Miên Miên.

      Thấy nàng chịu lên tiếng, Miên Miên giận dữ : “Ngươi muốn ta cũng miễn cưỡng! Thương liền nhờ ngươi chiếu cố, mặc kệ khó cỡ nào ta cũng tìm nàng ta!”

      được !” Tiểu Tịch thấy Miên Miên quay người định vội vàng chạy tới lôi kéo tay nàng vẻ khẩn cầu, “Van cầu ngươi đừng được ? Nếu ngươi nhất định toàn mạng trở về đâu!”

      Miên Miên nghe vậy liền mỉm cười, “Ta rồi, đến ta cũng đến rồi, nếu cứu được ta nguyện chết cùng !” rồi gỡ cánh tay Tiểu Tịch ra chạy .

      còn là con của ngươi nữa rồi, căn bản nhớ ra ngươi, bị cho uống nước lãng quên rồi, cái gì cũng nhớ ra, ngươi cũng giúp gì được cho đâu!” Tiểu Tịch ở phía sau lớn tiếng kêu lên.
      Miên Miên nghe những lời nàng khỏi dừng lại cước bộ.

      “Xin ngươi đừng tìm cái chết được ? Con ngươi còn nhận ra ngươi nữa rồi, ngươi chỉ có thương tâm thêm thôi!” Tiểu Tịch lần nữa lên tiếng khuyên ngăn.

      “Cảm ơn ngươi! Thương đành giao lại cho ngươi chăm sóc!” Miên Miên đầu cũng quay lại khoát khoát tay , bất kể như thế nào nàng cũng thể bỏ rơi Tử Tử được!

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 123. Đáy vực kinh hoàng 7

      -------Y quán------

      Thương nằm giường, đại phu cho uống thuốc hạ nhiệt nên người cũng dần dần thanh tỉnh lại.

      Thương xoay người cơn ê ẩm truyền tới khiến khẽ rên lên tiếng, mà Tiểu Tịch canh giữ bên cạnh nghe tiếng động lập tức mở mắt hưng phấn la lên, “Thương ca ca, huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi, huynh thấy trong người thế nào?”

      Vì thanh của Tiểu Tịch quá lớn nên Thương dần mở mắt nhưng là khắc khi mở mắt này, thế giới màu đen quen thuộc của được thay thế bằng thế giới tràn ngập ánh sáng tươi vui, Thương sửng sốt đến run người.

      “Ai, là ai gỡ mũ của ta xuống?” Thương nhìn thấy mũ của mình liền cố nén nhịn cơn đau người ngồi dậy nhìn nộ khí la lớn.

      "Làm sao vậy? Thương ca ca..." Tiểu Tịch nhìn thấy người mà nàng mến tỉnh dậy vốn vui vẻ lại bị cơn giận của hù cho ngây người.

      “Ta hỏi ai gỡ mũ của ta xuống, là ai hả?” Thương nộ khí hét lớn, bộ dáng của lúc này vạn phần hung dữ.

      "Thương ca ca..." Tiểu Tịch bị Thương nạt nhịn được nước mắt ủy khuất.

      “Ta hỏi ngươi sao người ? Có phải là ngươi gỡ xuống ? Ta chưa với ngươi là bất kể kẻ nào cũng được phép đụng tới mũ của ta sao? Lời ta với ngươi có ý nghĩa gì sao?” Thương tức giận nắm lấy cánh tay Tiểu Tịch lớn tiếng quát, trông lúc này hệt như con sư tử bị người chọc giận.

      "Ô ô, Thương ca ca, huynh đừng tức giận, phải ta... phải là ta gỡ mũ ngươi mà, ta huynh như vậy lời huynh ta đều khắc cốt ghi tâm mà, ô ô..." Tiểu Tịch bị bộ dáng tức giận của hù cho sợ hãi thôi.

      "Vậy là ai? Đại phu sao?" Thương vẫn buông Tiểu Tịch hỏi, vấn đề này đối với thực rất quan trọng.

      " phải... là nàng... là nữ tử kia, là nữ tử huynh cứu gỡ mũ huynh xuống!” Tiểu Tịch run rẩy .

      Thương ngây người, là nàng? Là nàng gỡ xuống sao?

      "Thương ca ca, huynh đừng nóng giận, huynh bị thương chính là nàng mang theo huynh chạy trốn, nàng nếu thoa thuốc cho huynh huynh chết mất. Đại phu cũng là nếu nhờ nàng dùng thảo dược đắp lên miệng vết thương cho huynh huynh thể cứu được nữa rồi. Thương ca ca, huynh tin tưởng ta, là nàng có biết chuyện được gỡ mũ của huynh xuống đâu!” Tiểu Tịch đơn thuần lại thiện lương rất sợ Thương trách Miên Miên nên vội vàng giúp nàng giải thích.

      “Thương nhi, con nhớ kỹ lời mẫu thân , mũ này thể tùy tiện gỡ xuống biết ? Chỉ có nương tử của con mới được quyền gỡ mũ này xuống!”

      “Mẫu thân, tại sao phải đợi nàng gỡ xuống, chẳng lẽ chính mình thể gỡ xuống sao?

      “Đương nhiên là có thể, nếu con gặp được nữ tử khiến con thích con có thể tự mình gỡ xuống, nhưng là con nên biết, nếu mũ gỡ xuống rồi mà nữ tử đó con cả cuộc đời này con cũng thể rời xa nàng, cuộc sống của con gắn liền với cuộc sống cùng an toàn của nàng, đây chính là gia mệnh của tộc chúng ta!”

      “Mẫu thân, cái kia…con phải đợi nữ tử kia đến bao giờ đâu này?”

      “Con trai, duyên phận đều do trời định sẵn, tin tưởng mẫu thân, người đó rất nhanh xuất thôi!”

      Những lời của mẫu thân năm ấy vang vọng trong tâm trí Thương, nghĩ tới có ngày mũ của mình lại bị gỡ xuống, mà người gỡ lại chính là nữ nhân có chồng con, thể nào tiếp thu được này! Vì sao lại là nàng chứ?

      "Thương ca ca, huynh làm sao vậy? Có phải vết thương còn đau ?” Tiểu Tịch luống cuống tay chân lo lắng hỏi.

      “Nàng đâu rồi?” đáp lại lo lắng của Tiểu Tịch cũng hề có phản ứng nào mà chỉ lạnh nhạt hỏi.

      "Nàng... nàng tìm Nữ hoàng rồi, bất quá ta cho nàng biết Nữ hoàng ở đâu cả!” Tiểu Tịch gấp, nàng biết Thương ca ca chính là hy vọng Miên Miên tìm được Nữ hoàng.

      "Nàng rồi? Ngươi như thế nào mà ngăn cản nàng, ngươi chẳng lẽ biết nàng tới đó đồng nghĩa với tự tìm cái chết sao?” Thương nhíu mày vẻ trách cứ .

      Tiểu Tịch bị trách cứ ủy khuất gục đầu xuống bàn, “Ta có khuyên nàng nhưng là nàng căn bản chịu nghe ta…”

      Thương nhìn thấy nàng thút thít có chút áy náy : “Thực xin lỗi, là ta nặng lời!”

      Tiểu Tịch thấy có vẻ bình tĩnh hơn rồi liền lau nước mắt , “ sao, ta biết là Thương ca ca phải cố ý mà!”

      Thương nhìn thấy nàng bộ dáng thiện lương miễn cưỡng cười rồi đưa tay vịn vết thương chuẩn bị rời giường. Tiểu Tịch thấy vậy lập tức đưa tay đỡ hỏi, “Thương ca ca, huynh muốn đâu? Thương thế của huynh còn chưa khỏi mà!” rồi nhìn đôi mắt xanh của có chút ngượng ngùng cúi đầu.

      “Ta muốn tìm nàng ta, tên ngốc đó lung tung gặp nguy hiểm mất!” Thương hề cấm kỵ .

      Tiểu Tịch nghe có chút cứng người, nàng cũng biết Thương ca ca dường như quan tâm tới Miên Miên nhiều hơn cả nàng, lòng của nàng có chút đau đớn. Tiểu Tịch ngước nhìn nam nhân nàng thầm bao nhiêu năm trời đau lòng : “Thương ca ca, huynh ở lại nơi này hảo hảo dưỡng thương , ta cứu nàng, ngươi đừng lo lắng quá!” rồi xoay người định rời .

      “Tiểu Tịch!” Thương đột ngột gọi nàng, “ được , ta hy vọng khiến ngươi phải khó xử!”

      Tiểu Tịch nghe giấu nổi cay đắng nhưng là nàng vẫn quay đầu lại, “Dù có chuyện gì nàng cũng thể giết ta được, nàng chính là chị ruột của ta a!” rồi đẩy cửa kiên định bước .

      Thương thấy nàng như vậy chỉ có thể thở dài, đúng vậy, nữ hoàng chính là chị ruột của nàng nhưng là hai tỷ muội từ tính cách bất đồng. Tỷ tỷ nàng là người cực đoan, cố chấp lại rất tàn nhẫn, từ trước tới nay danh vị công chúa của nàng chỉ là hữu danh vô thực, nàng cũng từng với nếu có thể nàng cũng cần địa vị này nữa, muốn làm muội muội của nữ hoàng!

      -----------------

      Miên Miên mang theo hai trứng rắn trong ngực mà ngừng buồn cười, người biết còn tưởng rằng nàng từ cúp A chuyển thành cúp F nữa đây! Nhưng điều khiến nàng vui nhất chính là nhờ có con đường ngải cứu này mà nàng lại khá thuận lợi, nàng tin rằng nếu mình kiên trì theo đường thẳng chắc chắn lạc đường được.

      “Hử? Đó là cái gì?” Miên Miên phát trong bụi cỏ xanh phía trước có vòng màu đỏ tươi rất đẹp, Miên Miên cảnh giác tới, nàng muốn lại bị dị tộc nào đó tấn công đâu, để người khác bắt được bằng nàng động thủ trước?

      “Cấm la!” thanh đột ngột vang lên, cổ Miên Miên bị con dao bén nhọn kê sát, Miên Miên nhíu mày trầm tư, người này lợi hại cỡ nào mà xuất sau lưng nàng hề có tiếng động? Xem ra nàng chậm chân rồi!

      muốn chết mau nơi ở của các người ở đâu?” thanh nữ tử phía sau có chút phẫn nộ, lưỡi dao càng lúc càng sát vào da thịt Miên Miên.

      Miên Miên có chút ngây người khi nghe nàng ta

      “Ta đếm đến ba, nếu ngươi ta lập tức cho người đến địa ngục… …hai…”

      "A Tình..." Miên Miên đột ngột la lên.

      Lưỡi dao kề cổ nàng có chút nới lỏng bởi người phía sau có chút sững sờ.

      "A Tình, là ngươi sao?" Miên Miên tuy nhìn thấy mặt người sau lưng nhưng là giọng này quá quen thuộc đối với Miên Miên nên nàng nhịn được hỏi.

      Miên Miên thấy lưỡi dao dần buông lỏng lập tức quay người lại, ngạc nhiên đến sững người, “A Tình, là ngươi sao?”

      “Nương nương, sao người lại ở chỗ này?” Vô Tình sau kinh ngạc lập tức ôm chầm lấy Miên Miên nức nở ngừng.

      “Ta tìm các ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này, ta còn tưởng rằng…” Miên Miên nghẹn ngào nên lời, nàng biết Vô Tình chắc chắn bảo hộ cho Tử Tử nhưng lại nghe Thương cùng Tiểu Tịch Tử Tử lại bị người ta bắt hề nghe thấy tên Vô Tình, nàng vốn nghĩ rằng nàng ta lành ít dữ nhiều rồi.

      “Nương nương…người đây là?” Vô Tình nhìn y phục Miên Miên rách nát, tóc tai rối tung có phần chật vật mà đau lòng, nàng trừng mắt nhìn hai trứng rắn trong ngực Miên Miên có phần kinh ngạc hỏi.

      “A Tình, ngươi làm sao vậy, sao mặt ngươi lại có nhiều vết sẹo như vậy? Y phục của người sao lại rách nát thế kia? Ô, chân của ngươi…chân của ngươi làm sao vậy?” hai nàng bắt đầu dưới dò xét đối phương lượt, Miên Miên nhìn thấy Vô Tình chân trần, người đầy thương tích đau lòng hỏi, nàng ta đến tột cùng là trải qua những chuyện gì ở chỗ quái dị này?

      "Nương nương, ta sao…ta có việc gì" Vô Tình thấy Miên Miên lo lắng lập tức trấn an nàng.

      “Cái gì là có việc gì chứ? Chân của ngươi làm sao vậy? Tại sao lại phải băng bó thế kia? Ngươi ở nơi đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà người lại toàn vết máu vậy? Ngươi mau cho ta a!” Miên Miên lo lắng lớn tiếng hỏi.

      "Nương nương... Ta có việc gì, lúc ta cùng Tử Tử rớt xuống nơi này chân của ta bị thương rồi, sau đó trong lúc tìm đường ra khỏi đây chúng ta gặp đám người rất hung dữ, ta đánh nhau với bọn họ rồi bỏ chạy tới đây, nghĩ tới đám người đó lại đuổi theo nên ta mới có thể an toàn đến giờ!” Vô Tình ngắn gọn mọi chuyện, kỳ thực là nàng muốn làm cho Miên Miên lo lắng nên bỏ qua rất nhiều tình tiết nguy hiểm khác.

      “Vậy bây giờ sao rồi? Có thể khỏi được ?” Miên Miên lo lắng ngồi xuống đưa tay đụng chạm vết thương ở chân Vô Tình kiểm tra lượt.

      Vô Tình thấy nàng như vậy nội tâm nén nổi xúc động, khẽ mỉm cười trấn an, “Nương nương, người đừng lo lắng, ta đắp thảo dược lên rồi, chỉ là chân ta có chạm tới nước nên có chút hư thối, chờ mọi chuyện qua ta băng bó lại sau!” rồi nâng Miên Miên đứng dậy.

      Miên Miên nhìn vết thương của Vô Tình thở dài, “Ngươi nhất định phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nơi này được ngải cứu bao bọc nên tương đối an toàn!”

      “Nương nương, ngươi biết nơi này sao?” Vô Tình có chút kinh ngạc hỏi nàng..

      “Đúng vậy, lúc ta tìm các ngươi có quen được người bạn tốt ở đây, cứu ta rất nhiều lần, bọn quái vật ở nơi đây rất sợ mùi ngải cứu cho nên khu vực này chính là chỗ an toàn nhất!” Miên Miên rồi nắm lấy tay Vô Tình áy náy : “Thực xin lỗi A Tình, để ngươi phải chịu khổ rồi!”

      “Nương nương, người sao lại mấy chuyện này, chúng ta tuy là hai người nhưng Vô Tình sống chết cũng hết lòng vì người. Đúng rồi nương nương, người như thế nào lại có bộ dáng chật vật như thế này? Trong ngực người là cái gì a?” Vô Tình nhíu mày dò xét, thời điểm nàng rời nương nương có mang thai a!

      Miên Miên thấy biểu nghi hoặc của Vô Tình liền cười , “Trong lúc ngươi vắng mặt ta có sinh tiểu bảo bối, còn có Dạ Mị… Từ ngày các ngươi rớt xuống đây Thụy Tuyết quốc xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả thay đổi rồi!” Miên Miên vắn tắt những kiện gần đây cho Vô Tình nghe lượt.

      “Nương nương người sinh tiểu bảo bối có màu hồng nhạt? Trứng rắn như thế nào lại có màu hồng?” Vô Tình giật mình hỏi lại.

      “Ta cũng biết nữa, có khi nào ta sinh ra quái vật ?” Miên Miên lo lắng rồi từ trong ngực lấy trứng rắn đưa cho Vô Tình.

      “Nương nương, có khi nào là tiểu công chúa ?” Vô Tình kẽ vuốt trứng rắn .

      “Ta cũng biết nữa, chưa từng có ai thấy qua trứng rắn màu hồng a, đành phải chờ thức tỉnh mới biết được!” rồi lại từ trong ngực lấy ra trứng rắn màu trắng, “Cái này là Dạ Mị, tuy ta biết vì sao lại trở về bộ dáng này nhưng là ta tin tưởng nhất định sớm thức tỉnh!” Miên Miên tràn đầy tin tưởng nhìn trứng rắn .

      “Bệ hạ thức tỉnh sao?” Vô Tình nhìn hai trứng rắn mà tài nào có thể liên tưởng được việc Dạ Mị ở trong đó.

      "Nhất định, từng vậy mà, nhất định tỉnh lại!” Miên Miên vuốt trứng rắn kiên định , nàng khẳng định với Vô Tình như vậy cũng chính là trấn an chính bản thân mình.

      Vô Tình thấy biểu tình mặt Miên Miên chỉ gật gật đầu : “Thế nhưng mà…ta thể nào tin được chủ mưu đằng sau mọi chuyện lần này lại là Tuyết vương gia, bệ hạ phải đối với rất tốt sao? Như thế nào lại có thể làm chuyện thiên địa dung này chứ?” Vô Tình có chút khổ sở, tại sao chỉ trong thời gian ngắn lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy a?

      “Những chuyện này phải là chuyện ta với ngươi có thể quản được, trước mắt chúng ta cứ chờ Dạ Mị thức tỉnh rồi tính tới chuyện cứu Tử Tử!” Miên Miên khẽ thở ra hơi .

      “Đúng vậy, ta cũng tìm Tử Tử, trong lúc ta đánh nhau với bọn quái vật nó để lạc mất rồi!”

      “Ta nghe Tử Tử bị Nữ hoàng bắt rồi, chẳng lẽ nàng ta muốn nhận làm con mình sao?” Miên Miên suy đoán .

      “Nương nương, người biết chuyện này ư?” Vô Tình kinh ngạc nhìn Miên Miên.

      “Chỉ biết như vậy thôi, ta hiểu vì sao Nữ hoàng này lại muốn Tử Tử làm con của nàng ta, chẳng lẽ nàng ta thể sinh con sao? Ta còn nghe Nữ hoàng này rất tàn nhẫn, những quái vật ở đây rất sợ hãi nàng ta, nữ nhân này nhất định phải hạng tầm thường dễ đối phó!” Miên Miên nhíu mày vẻ đăm chiêu.

      “Ân, ta cũng cảm thấy nàng ta đơn giản, có thể quản lý khu rừng quái dị này nhất định thể khinh thường được!” Vô Tình gật gật đầu .

      Miên Miên bất chợt giận dữ lớn tiếng : “Nữ nhân biến thái dám lôi kéo con ta làm nhi tử! Nữ hoàng như bà ta muốn sinh con có gì khó khăn đâu mà phải bắt hài tử người khác làm con mình đâu này?”

      “Nương nương, người sai rồi!” Vô Tình thấy nàng nghi hoặc nhịn được .

      “Hử? Ta đoán sai sao? Ta đoán sai chỗ nào a?” Miên Miên khó hiểu nhìn Vô Tình.

      “Ngươi chỉ đúng việc Tử Tử bị Nữ haongf bắt nhưng là phải bị bắt làm nhi tử của nàng ta mà là…” Vô Tình cúi đầu ái ngại dám tiếp.

      làm nhi tử của nàng ta làm cái gì? Chẳng lẽ nàng ta dám để Tử Tử của ta làm người hầu cho nàng ta?” Miên Miên càng lúc càng khó hiểu, đôi lông mày tự giác nhíu chặt hơn.

      “Nương nương, theo những gì ta nghe được Nữ hoàng chính là muốn Tử Tử làm Quốc vương của nơi này, cách khác, lão bà biến thái đó muốn Tử Tử làm tướng công của nàng ta a, hơn nữa, hôn lễ cũng được hơn tuần rồi, cả khu rừng này bây giờ ai ai cũng biết Nữ hoàng vừa mới có thêm tiểu tướng công!”

      "Cái gì?" Miên Miên ngây người, nữ nhân biến thái kia lại muốn con nàng làm tướng công của nàng ta sao? Tử Tử mới có bao nhiêu tuổi a? Hài tử năm tuổi biết cái gì đây?

      “Nữ hoàng này rất biến thái, ta ở đây tìm mọi biện pháp rồi mà vẫn thể nào tìm ra được nơi ở của nàng ta, là tức chết ta mà!” Vô Tình nắm chặt tay oán hận .

      Miên Miên nghe vậy đột ngột đem Dạ Mị đưa cho Vô Tình, “A Tình, ngươi giúp ta hảo hảo chiếu cố Dạ Mị cùng tiểu bảo bối, ta phải tìm Tử Tử nên thể mang theo bọn họ được! Ta nhất định phải tìm rồi cứu ta, ta thể để nữ nhân biến thái kia hủy hoại hạnh phúc cả đời của Tử Tử được!”

      “Ta cũng , nương nương ở đâu A Tình ở đó, quyết rời người nửa bước!”

      “A Tình!” Miên Miên vịn vai nàng kiên định : “Ta biết ngươi đối với ta rất tốt, sợ ta mình gặp chuyện hay nhưng là ngươi thấy đấy, chẳng phải ta tìm các ngươi đến giờ vẫn an toàn sao? Ngươi bị thương, đứng bất tiện, hơn nữa, ta muốn để Dạ Mị cùng tiểu bảo bối gặp nguy hiểm, vạn nhất ta xảy ra chuyện gì còn có ngươi, Dạ Mị cùng tiểu bảo bối. Nếu là tất cả chúng ta cùng vạn nhất có chuyện may Thụy Tuyết quốc phải làm sao? Tuyết vương gia nhẫn tâm vứt bỏ tình thân để soán quyền đoạt vị bỏ qua cho chúng ta sao?” Miên Miên trấn an Vô Tình.

      “Thế nhưng ta yên tâm để người mình được, cho ta theo người , ta cam đoan chỉ đứng xem mà tiến vào Nữ nhi quốc được ?” Vô Tình đề nghị.

      được!” Miên Miên kiên quyết , “A Tình, ta trước nay chưa cầu xin ngươi điều gì, hôm nay ta xin ngươi thay ta hảo hảo chiếu cố Dạ Mị cùng tiểu bảo bối, bọn theo ta chưa từng được nghỉ ngơi, ta muốn bọn gặp nguy hiểm, ta xin ngươi được ? Ta phúc lớn mạng lớn xuyên tới gặp bao nhiêu chuyện mà mất mạng, ngươi tin tưởng ta, ta nhất định bình an dẫn Tử Tử quay lại tìm ngươi, ngươi thay ta chiếu cố bọn , ta tin Dạ Mị nhất định là sắp tỉnh lại rồi!” Miên Miên nhìn Vô Tình khẩn thiết .

      "Thế nhưng mà..."

      có thế nhưng… A Tình, ta biết ngươi muốn ta tìm nguy hiểm nhưng là ta thể được, từ sau chuyện soán quyền của Tuyết vương gia ta quyết định trở về thế kỷ 21 nữa mà ở lại trợ giúp Dạ Mị đoạt lại Thụy Tuyết quốc!” Miên Miên mỉm cười nhìn Vô Tình trấn an.

      vậy? Nương nương, người bỏ sao?” Vô Tình kích động hỏi.

      “Đúng, ta về nữa, cho nên ngươi phải hảo hảo chiếu cố tới bản thân mình, Dạ Mị cùng tiểu bảo bối cho tốt, ta về sau còn phải nương tựa vào ngươi và bọn a!” Miên Miên thở dài .

      "Nương nương..." Vô Tình ôm hai trứng rắn nhìn Miên Miên nghẹn ngào nên lời.

      “Ngươi có võ công nên ta rất yên tâm đem bọn giao cho người, A Tình, nhất định được để cho ta thất vọng!” Miên Miên nhìn Vô Tình chăm chú .

      Vô Tình gạt nước mắt, gật gật đầu với Miên Miên, “Nương nương, ngươi đáp ứng ta, nhất định phải bình an trở về!”

      Miên Miên thấy nàng ta đồng ý nở nụ cười tươi : “Ta nhất định bình an trở vè, chỗ này an toàn nhất nên ngươi ở lại đây thời gian mà dưỡng thương !” Miên Miên ôm Vô Tình vỗ vỗ lưng nàng trấn an.

      “Dạ Mị, tiểu bảo bối, hai ngươi nhất định phải ngoan ngoãn chờ ta trở lại, ta nhất định tìm được Tử Tử!” nàng nhàng hôn lên hai trứng rắn rồi quay người bước . Vô Tình hốc mắt đỏ hoe nhìn nàng càng càng xa mà đau lòng thôi, đúng lúc này, trứng rắn màu trắng trong tay Vô Tình hiểu vô tình hay hữu ý mà lại phát ra vầng hào quang mờ nhạt…

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 124. Đáy vực kinh hoàng 8

      Miên Miên cẩn trọng đường thẳng tiến sâu vào trong rừng, càng rừng cây ngải cứu ngày càng trở nên thưa thớt, trước mặt nàng lúc này là tòa cung điện tráng lệ, to lớn vô cùng.

      Miên Miên kinh ngạc nhìn cung điện ở phía xa, xem ra nơi đây chính là nơi ở của Nữ hoàng rồi, nhất định Tử Tử ở nơi này, chỉ là muốn vào được cung điện quả thực có chút khó khăn. Miên Miên bây giờ hiểu vì sao người ở đây lại thưa thớt đến vậy rồi, mùi ngải cứu cộng với hồ nước lớn bao quanh, ngoại trừ đường thủy còn con đường nào khác để tiến nhập cung điện cả.

      Miên Miên đưa mắt dò xét xung quanh để tìm phương tiện nhưng là thấy bất cứ thứ gì cả, xem ra, năm năm qua nàng học bơi rốt cuộc cũng có chỗ dùng tới rồi, nước hồ bị kết băng nên Miên Miên hề do dự nhảy xuống bắt đầu bơi vào.

      Miên Miên bơi được lúc cũng tới được bờ bên kia, nàng khó nhọc hít thở, nếu mà hồ này dài thêm chút nữa chỉ sợ nàng đủ sức mà bơi vào bờ rồi, nhưng là nghĩ tới Tử Tử đợi nàng tới cứu mọi mệt mỏi trong nàng giảm đáng kể.

      Miên Miên sau khi lấy lại sức lập tức hướng phía cung điện tới, nàng cẩn thận nằm xuống quan sát, bên ngoài cửa cung có thể thấy được rất nhiều nữ nhân gương mặt lạnh lùng cầm kiếm canh giữ, các nàng này khẳng định là thị vệ rồi.

      Miên Miên nhìn những thị vệ nữ nghiêm nghị đứng đó mà khỏi lo lắng, nàng phải làm sao mới vào được trong cung điện bây giờ?

      Đúng lúc này phía xa đột nhiên truyền tới những thanh huyên náo, Miên Miên cẩn thận nhìn sang chỉ thấy hai thị vệ nữ đằng trước, phía sau hai nàng là mười mấy nữ tử ăn mặc có chút bất đồng hướng về phía cung điện. Miên Miên có chút nghi hoặc, những nữ tử này chẳng lẽ vào cung làm cung nữ hay sao?

      Miên Miên nghĩ vậy lập tức rời khỏi chỗ nấp chạy tới, có lẽ bình thường cung điện này chưa từng có người xâm nhập nên hai thị vệ đầu đằng trước hề có chút cảnh giác nào cả. Miên Miên nhanh chóng nhập vào đội ngũ của đám nữ tử phía sau, đám nữ nhân cũng hề ngạc nhiên hay la lối khi nàng chạy tới. Miên Miên cảm thấy vô cùng may mắn vì nàng giao trứng rắn cho Vô Tình nên bây giờ chỉ mặc bộ xiêm y mỏng, thời tiết ở đây khô ráo như vậy nếu nàng còn mặc nguyên đồ từ lúc xuống núi chắc chắn tránh khỏi bị nghi ngờ rồi.

      Chỉ trong chốc lát đoàn người đến trước cửa lớn, hai nữ thị vệ dẫn đầu tiến đến vài câu với thị vệ giữ cửa rồi cả đoàn người lại tiếp tục tiến vào, Miên Miên vội vàng cúi thấp đầu nhanh chóng về phía trước.

      “Ồ? Như thế nào mà ở đây lại có mùi vị của xà nhân?” thị vệ giữ cửa đột ngột lên tiếng nghi hoặc.

      Miên Miên nghe vật vội vàng lách người vào giữa đám nữ nhân phía sau đẻ giảm bớt mùi người, đúng lúc nàng vừa ổn định vị trí trong hai thị vệ dẫn đầu cười cười với thị vệ giữ cửa, “Ngươi khẩn trương quá rồi, ở đây làm sao có xà nhân được, nếu có cũng là Quốc vương a!”

      "Ha ha, cũng đúng!" thị vệ giữ cửa cười lớn rồi nhanh chóng quay về vị trí của mình tiếp tục nghiêm người canh giữ.

      “Người ngươi sao lại có mùi khó chịu?” nữ tử bên cạnh Miên Miên nhíu mày vẻ ghét bỏ đột ngột quay qua hỏi nàng.

      “A, cái này…mấy ngày trước ta có phụ người ta giết chết xà nhân, y phục của ta lúc đó bị hỏng nên đành phải lấy quần áo của nàng ta mặc đỡ… ngại quá!” Miên Miên cười cười, bộ dáng khi dối của nàng rất khó nhìn.

      Nữ tử kia nghe vậy hừ tiếng vui : “Ngươi mặc cái gì mặc lại mặc quần áo của xà nhân, ta khuyên ngươi tốt nhất nên cẩn thận chút, Nữa hoàng ghét nhất chính là xà nhân, ngươi còn mặc đồ này chắc chắn gặp phiền toái!” rồi nhanh chóng vượt lên phía trước.

      "Tham kiến lệ tổng quản!" Miên Miên cũng biết mình theo bọn họ được bao lâu rồi, ngay lúc nàng buồn bực nghe thấy người phía trước hô lên tiếng rồi mười mấy nữ tử lập tức quì xuống, Miên Miên thấy vậy cũng vội vàng quì xuống, hơn nữa còn cố tình cúi đầu thấp.

      “Các ngươi đều là những đầu bếp nổi danh trong rừng, Nữ hoàng cho gọi các ngươi tiến cung lần này là muốn các ngươi làm ra những món ăn có thể khiến Quốc vương vui lòng, nếu các ngươi có thể lấy được lời khen của Quốc vương từ nay về sau con đường quan lộ mở rộng, giàu sang phú quí tột bậc!” Lệ tổng quản vừa mở miệng ra điều kiện rất hấp dẫn.

      “Vâng!” đoàn người lần nữa cúi rạp người xuống đất, xem ra các nàng cũng là người có chút danh tiếng trong thế giới này đây.

      Miên Miên nghe nàng ta nãy giờ cũng hiểu được đôi chút, xem ra Tử Tử chán ăn rồi, điều này nàng có thể hiểu được, Tử Tử trước giờ ngoài thức ăn do nàng cùng Vô Tình làm ăn bất cứ thứ gì khác, cũng từng rằng chỉ có đồ ăn do nàng và Vô Tình mới xứng là mỹ vị nhân gian.

      "Tất cả đứng lên !" Lệ tổng quản vừa hết câu, đoàn người lập tức đứng dậy nhưng là vẫn cúi thấp đầu.

      Lệ tổng quản nhìn qua đoàn người lượt rồi tiếp tục : “Các ngươi có thể tiến nhập cung điện phục vụ Nữ hoàng cùng Quốc vương là phúc phận tổ tiên các ngươi để lại, bổn quan tin tưởng các người nếu làm tốt chắc chắn rất nhanh thăng quan tiến chức, ngược lại các ngươi chỉ có con đường xuất cung trở về thân phận hèn mọn lúc trước cho nên lần này nếu các ngươi muốn gia tộc được lưu danh nên xuất ra tất cả tài nghệ của mình, ta hy vọng các ngươi tận dụng tốt cơ hội lần này!”

      “Vâng!” đám nữ nhân lần nữa gật đầu vẻ hiểu biết, trong đáy mắt mỗi người kìm được vui mừng, đây chính là cơ hội cả đời người chưa chắc có lần thứ hai, bọn họ tất nhiên muốn làm cho Lệ tổng quản phật lòng rồi.

      Lệ tổng quản thỏa mãn gật đầu rồi sai người đưa các nàng đến phòng bếp trong cung, đúng lúc qua khoảng sân rộng lớn cơn gió thổi tới, mùi xà nhân người Miên Miên theo gió phiêu tán, những người có mặt lập tức quay lại nhìn nàng.

      Ánh mắt nghi hoặc của các nàng khiến Miên Miên có chút bối rối, làm sao vậy? Các nàng phát rồi sao?

      “Xà nhân ở đâu cả gan dám xâm nhập cung điện?” Lệ tổng quản đứng cao giận dữ quát lớn, đám thị vệ ở gần đó nghe tiếng lập tức chạy tới chĩa kiếm vào người Miên Miên, đám nữ tử sợ bị liên lụy nhanh chóng chạy sang bên.

      … ta phải xà nhân, ta chỉ là mặc quần áo của xà nhân thôi…” Miên Miên vội vàng giải thích.

      Lệ tổng quản nghe vậy chậm rãi tới bên cạnh Miên Miên cẩn thận ngửi rồi cả giận : “Ngươi xem bổn quan là phế vật hay sao? Mùi người ngươi ràng là mùi của xà nhân, bổn quan làm tổng quản bao nhiêu năm chẳng lẽ lại phân biệt nối hay sao? Ngươi nữ xà này dám xâm nhập cung điện quả là gan cùng mình!”

      Miên Miên nghe bà ta vậy trong lòng bắt đầu run rẩy, nàng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ vào tới đây rồi mà phải chịu chết như vậy sao? Nàng còn chưa nhìn thấy Tử Tử a, thế nhưng…nàng phải làm sao bây giờ?

      “Ngươi tới, đem nàng ta giết !” Lệ tổng quản nộ khí quát lớn, cả hoàng cung này ai cũng biết Nữ hoàng ghét nhất chính là xà nhân, nếu như việc bà ta để cho xà nhân xâm nhập vào mà bị Nữ hoàng biết được chắc chắn thoát khỏi cái chết a.

      phải, tổng quản hãy nghe ta , ta là chỉ mặc quần áo xà nhân thôi!” Miên Miên vội vàng giải thích, nàng còn chưa có gặp được Tử Tử, nàng thể bị bại lộ được, thể!

      “Kéo ra ngoài ban dược chết ngay cho ta!” Lệ tổng quản mới quan tâm tới nàng giải thích, bà ta tin tưởng phán đoán của mình, thà rằng giết lầm cũng tuyệt đối thể để xà nhân xâm nhập được!

      , …” Miên Miên bị đám thị vệ hung hãn lôi kéo ra ngoài.

      "Dừng tay!” thanh nữ tử đột ngột vang lên khiến mọi người dời chú ý. Lệ tổng quản nhìn sang người vừa lên tiếng rồi vội vàng quì xuống lớn tiếng kêu lên, “Nô tỳ thỉnh an công chúa!”

      "Nô tỳ thỉnh an công chúa!" mười mấy nữ tử cùng đám thị vệ lôi kéo Miên Miên cùng dừng tay quì xuống thỉnh an.
      Miên Miên kinh ngạc nhìn lên, Tiểu Tịch, người vừa lên tiếng chẳng phải là Tiểu Tịch sao? Nàng…lại là công chúa ở đây sao?

      "Tất cả đứng lên ! Lệ tổng quản, xảy ra chuyện gì?" Tiểu Tịch thay đổi trang phục thường dân, lúc này đây trang phục người nàng thập phần quí giá, hoa lệ.

      “Hồi bẩm công chúa, chúng nô tỳ phát xà nữ xâm nhập cung điện ạ!” Lệ tổng quản chỉ chỉ vào Miên Miên , “Công chúa, chính là nàng ta, người nàng ta nồng nặc mùi xà nhân! Xà nữ này bị ta phát khi cố trà trộn vào đoàn ngự trù mới tiến cung!” Lệ tổng quản nhếch miệng cười đắc ý nhìn Miên Miên.

      Tiểu Tịch nghe bà ta vậy cũng quay sang nhìn Miên Miên rồi cười khẽ : “Lệ tổng quản hình như nhầm rồi, nữ tử này ta có biết qua, mấy ngày trước chính là nàng cứu ta khỏi xà nữ, mùi xà nhân người nàng mà ngươi chính là do bộ quần áo xà nhân nàng mặc, khi cứu ta y phục của nàng rách gần hết nên mới phải lấy đồ của xà nữa đó mặc tạm!”

      Lệ tổng quan nghi hoặc nhìn Tiểu Tịch rồi lại nhìn về phía Miên Miên có chút tin tưởng.

      “Như thế nào? Lệ tổng quản tin lời bổn công chúa sao?” Tiểu Tịch thanh tự giác nâng cao, bộ dáng phi thường vui hỏi.

      “Nô tỳ dám!” Lệ tổng quản thấy nàng khó chịu vội vàng .

      “Được rồi, ngươi cứ giao nàng ấy cho ta, ta cho nàng bộ y phục để thay là được!” rồi cầm lấy tay Miên Miên , “Ngươi theo ta!”
      Cứ như vậy Miên Miên dưới giúp đỡ của Tiểu Tịch vượt qua được tình huống nguy hiểm, Lệ tổng quản nhìn theo bóng lưng Tiểu Tịch mà biết làm sao đành quay lại với đám người phía sau, “Công chúa nàng phải xà nhân, đơi lát nữa nàng ta thay đổi trang phục tới sau, tại chúng ta cứ đến phòng bếp trước !”

      ----------Điện của Công chúa-----------

      “Ngươi có khỏe ? có bị thương chứ?” hai người vừa bước vào phòng trong, Tiểu Tịch lập tức xoay người đóng cửa rồi sốt ruột hỏi Miên Miên.

      "Ngươi... Ngươi là công chúa?" Miên Miên kinh ngạc nhìn Tiểu Tịch, có chút nghi hoặc.

      Tiểu Tịch nghe vậy chỉ gật gật đầu rồi cười buồn, “Thực xin lỗi vì cho ngươi biết chuyện này, kỳ , ta căn bản cũng muốn địa vị công chúa này, công chúa gì chứ? Ta so với tượng gỗ còn bằng!” rồi ưu thương thở dài.

      Miên Miên thấy vậy nhìn Tiểu Tiểu Tịch, “Khó trách ngươi có thể tự do lại trong rừng, đúng rồi, Thương bây giờ như thế nào rồi?”

      có việc gì, đúng rồi, ngươi như thế nào tìm được nơi này? Ta ở bên ngoài tìm người lâu thấy, nghĩ đến là ngươi lại tìm ra nơi này, còn xâm nhập vào tới đây!” Tiểu Tịch đối với hành động trà trộn của Miên Miên có chút khiếp sợ.

      “Chỉ cần trong lòng ngươi muốn cho dù là núi đao biển lửa ngươi cũng nhất định có thể vượt qua!” Miên Miên ngắn gọn việc nàng có thể tới được đây.

      Tiểu Tịch bị lời của Miên Miên làm cho chấn kinh, nàng rất đặc biệt, vì những người thường mà có thể bất chấp tất cả, nàng sao? Nàng có thể làm được như Miên Miên ?

      “Cảm ơn ngươi cứu ta, nếu phải ngươi đến kịp ta nhất định bị các nàng xử tử rồi!” Miên Miên cảm kích , dù biết Tiểu Tịch là công chúa, là muội muội của Nữ hoàng nhưng nàng có cách nào oán giận nàng ta được.

      “Ngươi trách ta gạt ngươi sao?” Tiểu Tịch có chút khó hiểu, Miên Miên biết thân phận của nàng sao vẫn có thể cảm ơn nàng chứ?

      “Ngươi chỉ là công chúa!” Miên Miên mỉm cười , những lời này hàm ý rất là nàng qui chụp những hành động của Nữ hoàng lên người Tiểu Tịch, là công chúa sao chứ? Nàng ta đâu thể nào ngăn cản được mệnh lệnh của Nữ hoàng?

      Tiểu Tịch nghe nàng khỏi hít sâu hơi rồi tới trước bàn trang điểm cầm lên hộp lấy ra việc dược hoàn đưa đến trước mặt Miên Miên: “Đây là vị đan, ngươi uống vào rồi có thể át chế mùi xà nhân người!”, nàng có chút lo lắng, với thân phận của nàng chắc chắn có nhiều người tin tưởng nàng, tốt nhất là cứ để Miên Miên giấu kín mùi xà nhân !

      “Cảm ơn!” Miên Miên nhận lấy dược hoàn chút do dự nuốt xuống.

      “Ngươi cứ trực tiếp nuốt như vậy chẳng lẽ sợ ta hại ngươi sao?” Tiểu Tịch thấy Miên Miên tin tưởng nàng như vậy vẻ xúc động gương mặt.

      "Ta tin tưởng ngươi!" Miên Miên chân thành , mặc dù mới chỉ gặp mặt hai lần nhưng Tiểu Tịch cho nàng cảm giác nàng có thể tin tưởng được!

      Tiểu Tịch giấu được cảm động , “Ngươi nhớ kỹ, dược hoàn này chỉ có tác dụng trong vòng ba ngày, khi qua ba ngày rồi dù ngươi có uống thêm dược cũng thể che giấu được nữa!”

      “Cảm ơn ngươi, Tiểu Tịch! Ta nghe tỷ tỷ của ngươi muốn con trai ta làm Quốc vương?” Miên Miên có chút e ngại hỏi.
      Tiểu Tịch cũng mấy chú ý đến e ngại của nàng mà chỉ khẽ gật đầu xác nhận, “Hành động của nàng vĩnh viễn ngươi cũng thể hiểu được!”

      “Vậy ngươi có thể giúp ta gặp mặt Tử Tử được ? gặp tỷ tỷ ngươi cũng được?” Miên Miên vẻ mong chờ nhìn Tiểu Tịch.

      Tiểu Tịch nhìn thấy biểu tình của Miên Miên chỉ có thể thở dài tiếng rồi trực tiếp ngồi xuống thương cảm : “Thực xin lỗi…”

      Miên Miên nhìn Tiểu Tịch mà biết nên gì lúc này mới phải.

      “Ta chỉ là công chúa hữu danh vô thực, ta biết chính mình có địa vị như thế nào trong mắt nàng, nàng ta cho ta những thứ tốt nhất nhưng ta vẫn thấy vui, ta cảm thấy nàng và ta giống như người của hai thế giới khác nhau, bình thường chỉ có nàng truyền ta tới chứ ta thể tùy tiện gặp nàng được, ngươi , ta làm muội muội mới vô dụng làm sao?” Tiểu Tịch rồi nhìn Miên Miên có chút bi thương.

      “Thực xin lỗi, ta biết tình lại như vậy!” Miên Miên có chút áy náy, nàng biết Tiểu Tịch nhất định ở nơi này cũng hạnh phúc gì, ngay cả nam nhân mình cũng có quyền lựa chọn, đáng buồn!

      “Đúng rồi, ngươi cũng nên chán nản, ta nghe dạo gần đây Quốc vương hầu như thể ăn được gì nhiều, lần này cho triệu tập nhiều ngự trù nổi danh trong nhân gian chắc là vì Quốc vương. Ngươi bây giờ còn mùi xà nhân rồi cũng có thể tới ngự thiện phòng tranh đấu, ta tin dù cho con trai ngươi bị hạ dược lãng quên nhất định cũng có cảm giác với đồ ăn ngươi nấu, như vậy ngươi có thể nhìn thấy rồi!” Tiểu Tịch đứng bật dậy .

      “Ân, đây cùng là cách tốt!” Miên Miên gật đầu hưởng ứng.

      “Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp đỡ ngươi, ta cũng hy vọng tỷ tỷ lại mắc thêm lỗi lầm nào nữa. Hôm nay có nhiều ngự trù như vậy chắc chắn tỷ tỷ gọi ta đến, ngươi cứ yên tâm làm những món sở trường của mình, ta giúp ngươi!” Tiểu Tịch lôi kéo tay nàng cười .

      "Cảm ơn ngươi, Tiểu Tịch!” Miên Miên chân thành .

      “Đừng cảm ơn, ngươi cứu Thương ca ca cũng khác gì là cứu ta cả. Ngươi chuẩn bị chút , ta cho người đưa ngươi tới ngự thiện phòng!” rồi ôn nhu gọi thị nữ bên ngoài vào ngắn gọn vài câu, thị nữ nọ gật gật đầu hiểu ý ra.

      "Ngươi !” Tiểu Tịch nhìn Miên Miên gật đầu khích lệ.

      Miên Miên cũng gật gật đầu đáp lại rồi quay người theo thị nữ nọ rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :