1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 115. Sống chết rời!

      Từng bông tuyết trời phiêu nhiên rơi xuống chỉ trong chốc lát bao phủ toàn bộ Tử Tinh cung.

      “Sủng phi nương nương…” Linh Chi kinh ngạc đến quên cả thở nhìn Miên Miên, mà Ngải Vân đằng trước nàng ta cũng khỏi trừng mắt, từ lúc Dạ Phong hạ lệnh cho Lôi Ảnh đưa nàng ta Ngải Vân biết là cả hai người bọn họ đều Miên Miên, chỉ là nàng ta cũng ngờ Miên Miên vì Dạ Mị mà liều chết trở lại giúp nhận kiếm kia, ha ha, nữ nhân này quả nhiên là vẫn ngu ngốc như vậy mà!

      “Miên Miên…Miên Miên…” Dạ Mị lau máu tươi khóe miệng Miên Miên sốt ruột kêu.

      có việc gì, có đâm trúng ngực… chết được đâu!” Miên Miên mặt mày trắng bệch, bộ dáng thập phần khó coi nhìn Dạ Mị .

      Dạ Phong sắc mặt ngày càng trở nên khó coi, màn này những khiến cảm động mà ngược lại càng làm tăng sát khí của , đúng vậy, tức giận, vì cái gì mà tất cả mọi người đều hy sinh vì Dạ Mị chứ? Đây vốn là những thứ nên thuộc về , chỉ thuộc về mà thôi!

      Đúng lúc này Lôi Ảnh bị Miên Miên đánh xỉu được đám thị vệ đỡ dậy, may mà nội công thâm hậu nếu chưởng vừa rồi chết là chuyện thể nghi ngờ. Nhưng là Miên Miên thể có sức lực lớn như vậy được, chắc chắn là Dạ Mị đưa linh châu cho nàng ta rồi!

      “Nhanh lên, ta muốn gặp vương gia!” Lôi Ảnh hướng tới đám thị vệ nghiêm túc , nhất định phải cho vương gia biết chuyện này, nếu hậu quả rất khó lường.

      “Giết chết !” đám xà nhân sau hồi kinh ngạc lại tiếp tục la lớn, hận ý càng lúc càng nhiều.

      “Dạ Phong, mau truyền ngự y, mau truyền ngự y a…” Dạ Mị ôm lấy Miên Miên vẫn ngừng chảy máu hướng về Dạ Phong lớn tiếng quát, chính cũng bị thương rất nặng nhưng thể quản nhiều như vậy được, chỉ cần nàng bình an có thể hy sinh tất cả.

      Nhưng mà Dạ Phong lúc này sớm bị hành động vừa rồi của Miên Miên làm cho mất cả lý trí rồi, trong mắt …những chuyện này là là xỉ nhục lớn lao. Dưới xúi giục của giọng , Dạ Phong cười lạnh nhìn Dạ Mị khiến cho Dạ Mị bất giác rùng mình kinh hãi, bởi vì nghe rất Dạ Phong tràn đầy hận thù đúng chữ “Giết!”

      Nộ khí trong mắt Dạ Mị càng lúc càng rệt, áy náy trong lòng cũng giảm phân nửa. Dạ Mị nhìn Miên Miên chăm chú rồi nhàng đặt nàng xuống nền tuyết, tiểu cung nữ Sơn ca thấy vậy vội vàng chạy lại đỡ Miên Miên lo lắng gọi.

      “Ngươi muốn giết nàng nhất định phải bước qua xác của ta!” Dạ Mị vươn tay cầm lấy huyết kiếm sớm bị tuyết phủ lên rồi chậm rãi đứng dậy.

      “Dạ Mị…” chứng kiến lần nữa đứng dậy khiến Ngải Vân nãy giờ im lặng xem kịch khỏi chấn động, nàng hiểu vì sao lại Miên Miên đến vậy? Là do thể làm gì khác hay là do sớm nàng ta từ lâu rồi?

      Đám thị vệ thấy vậy tuốt kiếm chuẩn bị xông lên lại bị Dạ Phong khoát tay ngăn cản: “Để cho bọn chúng làm!”, biết rất đám xà nhân này có biết bao nhiêu hận ý đối với Dạ Mị, để bọn chúng giết là tốt nhất!

      “Giết!” đám xà nhân lần nữa kêu gào xông tới, tiếng đao kiếm va chạm ngừng vang lên. Miên Miên mơ hồ nhìn chung quanh, điều duy nhất nàng có thể nhận thức ràng chính là những bông tuyết dường như biến thành màu đỏ tươi như máu!

      “Nương nương, người như thế nào rồi?” Sơn ca thấy nàng mở mắt lo lắng hỏi.

      Ý thức Miên Miên dần thanh tỉnh, đúng lúc này thanh đao kiếm cũng dần lại, gian chung quanh yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi dễ dàng nghe được từng tiếng thở dốc.

      “Bệ hạ…” tiểu cung nữ bên cạnh nàng khóc lóc thương tâm khiến Miên Miên khỏi nhíu mày nhìn về hướng nàng ta nhìn, chỉ thấy Dạ Mị nằm nền tuyết đỏ tươi màu máu, mà đám xà nhân chung quanh thở dốc liên tục giống như cũng rất mệt mỏi.

      Miên Miên duỗi tay dồn hết khí lực bản thân đẩy Sơn Ca ra, mất chỗ dựa khiến nàng lần nữa ngã xuống, nhưng là Miên Miên có tâm trạng quan tâm những chuyện này, nàng nhìn theo hướng Dạ Mị nằm mà cố sức bò . Chung quanh phút chốc im ắng lạ thường, có ai lên tiếng cũng có ai ngăn cản nàng, tất cả đều nhìn chăm chú theo hướng nàng bò tới.

      "Dạ Mị..." Miên Miên nở nụ cười gọi tên Dạ Mị rồi tiếp tục hướng phía nằm bò tới, vệt máu đỏ tươi trải dài nên tuyết trắng theo hướng nàng bò nhưng là Miên Miên lại hề cảm thấy có chút đau đớn nào, lúc này nàng chỉ muốn được ở cùng chỗ với mà thôi…

      "Dạ Mị..." Miên Miên bò tới bên cạnh Dạ Mị mỉm cười nhìn .

      “Miên Miên…thực xin lỗi…ta sợ rằng thể bảo hộ nàng nữa rồi…” Dạ Mị nhíu mày gắng gượng nhìn Miên Miên , mất máu quá nhiều nên ý thức có chút mơ hồ.

      Miên Miên nở nụ cười nhìn , nụ cười của nàng lúc này sụ rất đẹp, rất động lòng người rồi thấp giọng bên tai : “Ngươi yên tâm, ta để cho ngươi chết đâu, …” rồi nhích lại gần gương mặt Dạ Mị.

      “Vương gia, mau cản nàng lại, linh châu…linh châu người nàng!” Lôi Ảnh ở phía xa nhìn thấy Miên Miên cúi người hôn Dạ Mị lập tức la lớn, những lời này của khiến Dạ Phong có chút sửng sốt nhưng rất nhanh chóng hạ lệnh cho người tới ngăn cản Miên Miên.

      Chỉ tiếc là bọn họ chậm bước rồi, ngay thời điểm Lôi Ảnh la lên Miên Miên cũng chuyển linh châu qua miệng Dạ Mị, khó nhọc cất tiếng, “Ta … nhất định để ngươi chết!” rồi mệt mỏi ngã xuống người Dạ Mị.

      Dạ Mị lúc này được quầng sáng màu hoàng kim bao bọc lấy, quầng sáng mạnh đến nỗi khiến tất cả những người có mặt phải nhắm mắt nghiêng đầu né tránh. Thời gian dần qua, quầng sáng trở nên mờ nhạt dần nhưng là còn thấy bóng dáng Dạ Mị cùng Miên Miên đâu nữa. Dạ Phong giận tím mặt quát lớn: “Tìm cho ta, cho dù có phải lật tung cả Thụy Tuyết quốc cũng phải tìm ra chúng cho ta!”, Dạ Phong hạ lệnh xong lập tức quay người nhìn phương xa, linh châu quả nhiên lợi hại nhưng mà cần biết, dù cho bọn chúng có trốn ở đâu nhất định cũng tìm ra!

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 116. Giết gà dọa khỉ

      Miên Miên nhìn chằm chằm vào trường mệnh khóa tay, tia hy vọng chợt dấy lên khiến lòng nàng ấm áp thôi. Nàng bắt đầu tìm kiếm xung quanh thế nhưng tìm cả nửa ngày trời cũng hề tìm thấy vật gì khác. Miên Miên cố gắng đè nén thất vọng, nắm chặt trường mệnh khóa quay người bước .

      “Dạ Mị, ngươi xem, khóa trường mệnh của Tử Tử này, chết, chưa có chết a!” Miên Miên từ trong ngực lấy ra quả trứng rắn rồi nhìn chăm chú vào nó , loại vui sướng này nàng rất muốn cùng chia sẻ, như chợt nhớ tới điều gì, Miên Miên đưa tay khẽ vuốt ve bụng mình : “Bảo bối, ngươi cùng cảm nhận được đúng ? Ca ca của ngươi, chưa có chết a, ta biết nhất định bình an sống lâu trăm tuổi mà!”

      “Dạ Mị, tuy ta biết đến bao giờ ngươi mới tỉnh lại, nhưng ta muốn ngươi biết rằng, cho dù là bao lâu ta cũng chờ ngươi, nhất định chờ ngươi tỉnh lại!” Miên Miên rồi dụi dụi mặt vào quả trứng rắn, “Ngươi nhất định phải tỉnh lại, ta nhất định tìm thấy Tử Tử, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi !” nàng hôn lên quả trứng rắn rồi cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong ngực mình.

      Ngoài trời tuyết ngừng rơi nhưng khí vẫn vô cùng giá lạnh, Miên Miên chậm rãi ăn hết phần lương khô rồi cầm lấy dây thừng hít sâu hơi bước tới phía trước, nàng cần tìm tảng đá lớn vững chắc để xuống phía dưới, nàng tin nhất định Tử Tử ở dưới đó chờ nàng.

      Đúng lúc này bụng nàng lại bất giác động đậy, Miên Miên thấp mắt nhìn xuống rồi đưa tay vuốt vuốt bụng trìu mến : “Bảo bối, ngươi nhất định phải ngoan nha, ta muốn tìm ca ca ngươi a, ngươi nhất định phải nghe lời, đừng khiến ta phân tâm a!” rồi Miên Miên bất giác cảm thấy lo lắng, nàng biết tiểu bảo bối trong bụng nàng được bao nhiêu tháng rồi, nếu lúc này mà nàng trở dạ … Miên Miên lắc lắc đầu gạt bỏ lo lắng, nàng còn cách nào khác, đành tới đâu hay tới đấy thôi, nàng tin tưởng bảo bối nhất định làm khó nàng đâu!

      -----------Tử Tinh cung-----------

      "Phế vật!" Dạ Phong giận dữ quát lớn Đổng tướng quân cùng đám xà nhân khiến toàn bộ những kẻ có mặt trong đại điện lập tức quì xuống, cả đám im lặng run rẩy.

      bao lâu rồi mà đến cả bóng người còn thấy hả? Ngươi xem giữ lại các người còn có tác dụng gì hả?” Dạ Phong ngồi cao mân mê ngón tay thanh rét lạnh .

      Đám xà nhân phía dưới ngừng run rẩy lớn tiếng cầu xin, “Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng…” tháng nay phàm là xà nhân phái tìm thấy người đều bị Dạ Phong treo cổ hết, đám đại thần phải đích thân làm việc cùng bị tàn nhẫn của Dạ Phong hù cho mất mật.

      “Bệ hạ tha mạng, vi thần tận lực tìm kiếm, chỉ là bọn giống như còn tồn tại đời vậy!” Đổng tướng quân vội vàng giải thích, Dạ Phong từ khi lên ngôi trở nên vô cùng khát máu giết người gớm tay, trong nhà còn có người già trẻ , thể chết được!

      “Ta rồi, phàm là những kẻ tìm thấy người đều phải chết!” Dạ Phong rồi đưa mắt nhìn đám xà nhân run như cầy sấy phía dưới cười lạnh, mà đôi mắt lúc này đỏ rực màu máu.

      Đám xà nhân nghe vậy toàn bộ vô lực ngã ngồi đất, vài kẻ cam chịu lớn tiếng chất vấn: “Lúc ngươi phải chỉ cần chúng ta giúp ngươi đoạt được ngai vị ngươi trả tự do cho chúng ra, tại sao lại tuân thủ lời hứa?”

      Dạ Phong chút áy này nhìn đám xà nhân nhao nhao phía dưới đại điện khinh thường mà cười nhạo : “Ngu ngốc, các ngươi đúng là những kẻ ngu ngốc… ký hết linh xà khế ước mà còn nghĩ tới tự do hay sao?”

      Lôi Ảnh thấy ngữ điệu Dạ Phong có phần chán ghết lập tức khoát tay ngầm ra lệnh cho đám thị vệ đứng ngoài. Đám thị vệ hiểu ý lập tức tiến lên đem đám xà nhân lôi xuống.

      "Ác ma, ngươi mới là ác ma, ngươi mới là ác ma..."

      “Ta nguyền rủa ngươi ngày tốt lành, ta nguyền rủa ngươi…”

      Đám xà nhân bị kéo xuống lớn tiếng la hét, nguyền rủa. Đến lúc này bọn chúng biết mình chỉ là quân cờ trong tay Dạ Phong mà thôi, mới chính là ác ma, còn bọn chỉ là lũ ngu ngốc bị lừa, tiếc rằng mọi thứ quá trễ để thay đổi rồi.

      đại điện chỉ còn lại đám đại thần chưa được phái tìm người run rẩy đứng bên, cả đám thầm cầu nguyện kẻ kế tiếp phải là mình, bọn chúng còn chưa có muốn chết a!

      “Xem ra mọi chuyện có vẻ cần phải thay đổi!” Dạ Phong nhấp ngụm trà lạnh nhạt .

      Đám đông phía dưới dám hé răng, bọn họ là chờ gọi tên người tiếp theo, bọn họ cuối cùng cũng nhận ra rằng bây giờ chẳng còn ai có quyền lựa chọn nữa rồi!

      "Hậu đại nhân!" thanh quỉ dị của Dạ Phong đột ngột vang lên.

      “Vi thần…nghe lệnh!” Hậu đại nhận bị gọi tên run rẩy rồi trực tiếp quì xuống, đám đại thần còn lại thở phào nhõm.

      “Ngươi ra ngoài dán cáo thị, phàm những người cung cấp thông tin của hai người kia được thưởng vạn lượng hoàng kim, mặt khác , nếu bọn chúng còn dám xuất Thụy Tuyết quốc mỗi ngày người dân vô tội chết thay bọn chúng!” đáy mắt Dạ Phong lên tia ác độc, hiểu rất Miên Miên cùng Dạ Mị, bọn họ nhất định để người vô tội chết thay cho mình, hừ, thiện lương quá chính là tự giết mình, xem ra trò chơi càng ngày càng đặc sắc rồi!

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 117. Đáy vực kinh hoàng

      ------------Mười ngày sau-----------

      Dưới vách núi khí đậm vẻ quỉ dị, bão tuyết đêm qua khiến vách núi bị băng tuyết bao phủ hoàn toàn, Miên Miên cũng quên mất chính mình ở đây bao lâu rồi nhưng là nhìn lượng lương khô mang theo giảm đáng kể nàng cũng đoán được sơ sơ.

      Mười ngày nay nàng mệt đến chịu nổi rồi, cho dù nàng ăn uống rất tiết kiệm lương khô cũng hết, toàn thân nàng lúc này lạnh như băng, thể lực suy yếu vô cùng thế nhưng nàng vẫn kiên định cho phép mình ngã xuống, bởi vì nếu nàng ngã xuống Dạ Mị cùng tiểu bảo bối phải làm sao bây giờ?

      mười ngày rồi nàng căn bản còn chưa ngủ giấc ra hồn mà chuyên tâm xuống, bởi vì bụng nàng thỉnh thoảng lại truyền tới cơn đau mà nàng lo lắng thôi, nếu tiểu bảo bối muốn ra bây giờ nàng phải làm sao đây? Miên Miên nghĩ được cách nào khác ngoài việc nhất định phải nhanh chóng xuống được dưới đáy vực, mặc dù phía dưới bị sương mù bao phủ khiến cho nàng thể nhìn thấy đáy nhưng là nàng thể trì hoãn được nữa!

      Từng cơn gió lạnh thấu xương từ đáy vực thổi ngược lên khiến Miên Miên tự giác đưa tay kéo chặt quần áo người, nàng bất an sờ lên quả trứng trong ngực kiểm tra lượt rồi mới hít sâu hơi bình tâm trở lại, bất kể như thế nào nàng cũng thể bỏ cuộc được, bây giờ nàng chỉ sống vì mình nàng nữa rồi! Nghĩ tới đây, Miên Miên lần nữa xuống.

      Thân thể nàng theo dây thừng ngừng xuống, nhất định nàng phải an toàn xuống dưới, nếu hôm nay mà còn tới được đáy vực có lẽ nàng gắng gượng được nữa rồi,…đúng lúc Miên Miên mải nghĩ đột nhiên trong trung vang lên những tiếng “xoẹt xoẹt”, Miên Miên nhìn lên kinh hãi thôi, dây thừng sắp đứt rồi…

      Miên Miên vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hang động nghỉ chân, nhưng là càng nhìn càng khiến nàng lo lắng hơn cả, ở chỗ này thậm chí còn tảng đá để nàng đặt chân lên nữa. Miên Miên cùng với vách núi hợp thành góc vuông, tình huống này nàng là lần đầu tiên gặp phải trong đời, Miên Miên sợ hãi biết nên làm gì lúc này nữa?

      Tiếng dây thừng dần đứt ra càng lúc càng rệt, thân thể Miên Miên đung đưa giữa trung, nàng sư lo lắng, chẳng lẽ nàng cố định dây thừng chắc hay sao? Nàng phải làm gì bây giờ, chẳng lẽ lại bò lên ?

      Miên Miên còn suy nghĩ dây thừng đứt hoàn toàn, thân thể nàng giống như hòn đá lao thẳng vào đám xương mù phí dưới, Miên Miên vô thức ôm chặt trứng rắn trong ngực, Dạ Mị, xin lỗi, ta thể chờ ngươi tỉnh lại rồi.

      Miên Miên cảm thấy thân thể mình va chạm mạnh vào mặt băng phía dưới, đau đớn vô cùng, “AAA…Cứu mạng a…” do áp lực quá lớn khi rời từ cao xuống nên Miên Miên lập tức chìm xuống giữa hồ băng.

      "Cứu... Cứu mạng..." mặc dù trong năm năm né tránh nàng cũng có học qua bơi lội nhưng là lúc này nàng có cách nào bơi nổi nữa, cơ thể nàng lạnh cóng, bàn tay bé trắng bệch cố gắng bám vào lớp tuyết dầy mặt hồ mà có cách nào lên được, nàng run rẩy đem trứng rắn trong ngực đặt mặt băng, tay còn lại vô thức sờ xuống dưới bụng mình vẻ áy náy gương mặt sớm tím tái vì lạnh.

      Miên Miên chỉ cảm thấy trận hoa mắt chóng mặt kéo tới, xem ra lần này nàng thể thoát khỏi cái chết rồi, chỉ là…nàng cam lòng, cam lòng cứ vậy mà chết được.

      "! ta thể chết được, ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, …” Miên Miên mãnh liệt lắc lắc đầu muốn vứt bỏ cảm giác choáng váng xâm chiếm nàng lúc này rồi cố gắng bò lên, nhưng là chỉ cần nàng bò chút là băng tuyết lại vỡ ra chút, Miên Miên lần nữa rơi vào trong hồ nước lạnh.

      “Miên Miên, ngươi nhất định phải kiên trì, nhất định a!” Miên Miên cố gắng tập trung suy nghĩ lần nữa đem trứng rắn đẩy rồi lại cố sức bò lên, lớp băng lần nữa bị vỡ toác ra dưới sức nặng của nàng, Miên Miên mệt mỏi nằm sấp muốn động đậy nữa, giờ phút này nàng cảm thấy bất lực cùng sợ hãi, cảm giác đơn khiến nước mắt nàng tự giác trào ra.

      “Bắt lấy!” tiếng đột ngột vang lên rồi sợi dây thừng được quăng tới trước mặt nàng. Miên Miên vội đưa mắt nhìn lên nhưng chỉ thấy phía xa xa kia nam nhân đội mũ rộng vành cầm lấy dây thừng nhìn nàng. Miên Miên vội vàng tóm lấy dây thừng rồi ôm lấy trứng rắn, dưới lôi kéo của nam nhân xa lạ mà nàng rất nhanh đến được bên bờ.

      "Cảm ơn… cảm ơn ngươi!" Miên Miên vừa lên bờ nhìn thấy đống lửa ở phía sau lưng nam nhân nọ, mà thanh củi vắt ngang đốm lửa còn có vài con cá được nướng chín, Miên Miên khỏi nuốt nước bọt, xem ra nam nhân này nướng đồ ăn nghe tiếng động giữa hồ nên mới cứu nàng.

      Với lời cảm tạ của Miên Miên, nam nhân đội mũ rộng vành cũng lời nào mà trực tiếp ngồi xuống cạnh đống lửa tiếp tục nướng cá.

      “Cho…cho hỏi nơi đây là đâu?” Miên Miên toàn thân run rẩy tới đống lửa ngồi xuống hỏi.

      “Ăn !” nam nhân bí đưa cho nàng con cá được nướng chín .

      "Cảm ơn…cảm ơn ngươi" Miên Miên lại lần nữa kích động lời cảm tạ rồi bắt đầu ăn cá, “Nơi này là chỗ nào a? Chung quanh đây có người ở ?” nàng đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt dò hỏi.

      “Những chuyện này ngươi cần biết, tranh thủ thời gian ăn rồi theo đường cũ mà trở về, nếu ngươi sớm chết lạnh ở chốn này!” nam nhân bí rồi đứng dậy nhanh chóng rời để lại mình Miên Miên mờ mịt nhìn theo.

      ----------Di Tâm cung---------

      "Nương nương… ngươi đây là?" Linh Chi nhìn Ngải Vân mặc đồ thường dân mà khỏi nhíu mày nghi hoặc, nương nương là muốn làm gì a?

      “Nàng xuất ta liền tìm nàng, cuộc đời ta mà mất đối thủ là nàng chẳng phái rất thú vị sao? có gì thú vị bằng việc tự tay ta kết liễu nàng ta a!” Ngải Vân lạnh lùng , đem mái tóc dài vén lên rồi tới bên cạnh giường thu thập quần áo, vì nàng ta mà nàng ngần ngại hy sinh cả nữ nhi của mình, bây giờ nàng ta lại biến mất hỏi làm sao nàng có thể cam tâm để như vậy được? Tư nhi, mẫu thân nhất định dùng máu của nàng ta để tế linh hồn con!

      Linh Chi thấy vậy vội vàng tới bên cạnh nàng ta : “Nương nương, bệ hạ đồng ý để cho người ra ngoài sao? Thân phận của ngươi bây giờ có thể hay khiến bệ hạ hài lòng?” Linh Chi lo lắng hỏi, nàng ta biết Dạ Phong hề nương nương.

      Ngải Vân đầu cũng quay lại : “Chuyện này phải ngươi cũng sao? Trong lòng căn bản hề có ta, làm như vậy chẳng qua là để kích động Miên Miên mà thôi, bây giờ chút manh mối của hai người bọn họ cũng tìm thấy…” rồi đem hành lý vác lên vai nhìn Linh Chi tự tin : “Ngoại trừ ta ra ai có thể tìm được nàng ta, thế giới này chỉ có ta là người hiểu nàng ta nhất!”

      “Nương nương, chúng ta là vụng trộm rời sao?” Linh Chi thấy nàng muốn rời liền lập tức theo sau.

      “Vì sao phải vụng trộm rời chứ? Ta chính là muốn đường đường chính chính ra, hơn nữa là còn có đồng ý của nha!” Ngải Vân rồi cười lạnh tiếng quay người bước .

      ---------- canh giờ sau----------

      “Nô tài tuân theo ý chỉ của bệ hạ đến bảo hộ nương nương!” sáu thị vệ võ công phi phàm quì trước Ngải Vân cung kính .

      Ngải Vân cười lạnh, nàng đương nhiên hiểu ý tứ của Dạ Phong, bảo hộ nàng chỉ sợ là thứ yếu mà mục đích chính là bảo hộ nữ nhân kia đúng hơn, bất quá cũng đáng bận tâm, sáu tên thị vệ này vẫn còn giá trị lợi dụng, đợi đến lúc cần tới nữa khắc có người thay nàng giết bọn chúng!

      "Nương nương!" Linh Chi cải trang nam nhân bước đến .

      Ngải Vân lườm nàng ta lạnh giọng, “Từ giờ trở gọi ta là công tử!” rồi quay người nghênh ngang bước . Lúc này đây, nàng ta muốn thay đổi lịch sử, dựa vào cái gì người khác xuyên qua đều là nữ chính mà nàng lại phải diễn vai phụ chứ, nhất là nữ chính lại là nữ nhân ngu ngốc Nguyễn Miên Miên kia chứ? Đúng vậy, Nguyễn Miên Miên ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định rất nhanh tìm thấy người, ta khiến cho ngươi sống bằng chết!

      -----------

      Miên Miên vô cùng cẩn thận ôm lấy ‘Dạ Mị’ mà sưởi ấm cho , nàng dám để trứng rắn ở gần đống lửa vì sợ nóng quá nhỡ đâu chín trứng sao? Nàng né người đem y phục mắc lên cành cây khô trước đống lửa để hong còn mình mò mẫn trong cái túi lấy ra mớ bông gòn, cái này chính là nàng lượm được a, Miên Miên quyết định đem trứng rắn bỏ vào bịch bông gòn, ít nhất gặp tình huống nguy kịch khiến trứng có bị rơi xuống nàng cần sợ hãi trứng bể ra rồi!

      “Dạ Mị, chúng ta lập tức lại phải lên đường rồi!” Miên Miên ôm lấy túi vải, chuyên chú thắt túi trước ngực rồi mặc lại quần áo vào, nàng có thể yên tâm về an toàn của rồi.

      Cũng biết có phải do vừa mới được ăn no cùng sưởi ấm hay mà nụ cười khóe môi Miên Miên trở lên có sức sống hẳn, nàng chà xát hai bàn tay trước đống lửa nỡ rời ấm áp này nhưng là nàng còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Miên Miên hít sâu hơi rồi quay người theo phương hướng nam nhân đội mũ khi nãy rời .

      Cước bộ của nàng lúc này rất nhanh mà trầm ổn, chỉ là nàng qúa nhanh nên để ý tới biến hóa của khung cảnh sau lưng.

      Đúng lúc này miem đột nhiên phát phía trước là cánh rừng rậm rất xanh tươi, chuyện gì xảy ra vậy chứ? Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, như thế nào ở đây lại là cánh rừng rậm được? Chẳng lẽ khí hậu ở đây lưỡng thiên như vậy sao? Miên Miên mang theo nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại phía sau, nàng muốn là nhìn chút xem vì duyên cớ gì mà cây cối ở đây lại xanh tươi đến vậy nhưng là thời khắc nàng quay đầu, những thứ sau lưng lại khiến cho nàng ngây ngẩn cả người, làm sao vậy? Miên Miên vội vàng chạy ngược trở lại tim kiếm, làm sao có thể như vậy được chứ?

      “Nơi đây là đâu? Ta ở chốn nào a?” nhìn phía sau lưng còn là tuyết trắng mà là cả mảnh cây cối um tùm Miên Miên khỏi kinh hãi, như thế nào vừa nãy rừng cây còn ở trước mặt nàng mà bây giờ nàng lại ở giữa rừng cây rồi? Nơi đây rốt cuộc là chỗ quái quỉ gì?

      Nghi hoặc cùng bất an theo thời gian dần dâng lên trong lòng Miên Miên, nhưng là đằng sau còn đường lui nữa rồi, nàng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến lên phía trước.

      Miên Miên vừa mới được bao xa trong rừng cây vang lên những tiếng gào thét khàn khàn của quạ, nàng bình sinh rất ghét quạ, khắp người chúng màu đen lại chuyên môn ăn thịt hư hối, quạ chính là điềm báo may a!

      Miên Miên có chút bất an, hai tay lập tức sờ lên ngực mình rồi nhanh chóng gia tăng cước bộ, vô luận có chuyện gì nàng cũng phải sớm rời khỏi chỗ này.

      Theo hướng nàng bước , tiếng quạ kêu ngày càng rệt hơn khiến tâm Miên Miên ngừng run rẩy, mồ hôi trán vì sợ hãi mà bắt đầu chảy xuống, “Trời a, như thế nào lại nóng như vậy?” Miên Miên lau mồ hôi có chút buồn bực , vừa mới ở ngoài tuyết lạnh khiến cho nàng sắp đóng băng tới nơi nơi đây lại nóng chịu được.

      Vì để giảm bớt nóng lực, Miên Miên đành phải cởi lớp áo ngoài rồi lại cẩn thận giấu kín trứng rắn vào trong ngực, nàng biết địa phương này quỉ dị khó lường tuyệt đối thể để lộ chứng rắn được, Miên Miên đưa tay nhặt lấy nhánh cây dưới đất với ý định dùng nó để đánh đuổi bọn quạ nếu chúng có tấn công nàng.

      Thu thập xong mọi chuyện, Miên Miên lần nữa hướng phía trước tới, càng lúc càng xa dần, bất chợt Miên Miên cảm giác như có vật gì đó di chuyển trong rừng, nàng vội ngoái đầu nhìn lại, nhưng là chung quanh hết thảy đều rất bình thường, chẳng lẽ nàng lại xuất ảo giác?

      “Miên Miên, phải sợ, đừng tự mình dọa mình như thế!” Miên Miên hít sâu hơi tự trấn an mình rồi vội vàng chạy về phía trước, nàng nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

      Trong lúc chạy, Miên Miên có thể cảm nhận được có vật gì đó ngừng di động phía sau nàng, Miên Miên lần nữa quay đầu, quả nhiên, mặt đất lúc này có rất nhiều mô đất di động theo hướng nàng chạy tới.

      Miên Miên vội vàng chạy tới phía trước, tay ngoại trừ nhánh cây có gì có thể làm vũ khí được cả, ngay cả áo ngoài vừa cởi cùng bị nàng vứt xuống trong lúc bỏ chạy.

      Miên Miên cảm giác bên tai mình gió ngừng thổi, mô đất đằng sau vẫn di chuyển theo hướng nàng chạy, nơi đây đến tột cùng là chỗ quái quỉ nào a?

      Phía trước đột nhiên truyền tới thanh khá lớn, Miên Miên đưa mắt nhìn chỉ thấy nhánh cây cao có con cú mèo màu xám mở to mắt nhìn nàng, thanh quái dị mà vô cùng thảm thiết, lớp lông vũ của nó theo tiếng kêu mà rung rung ngừng.

      Miên Miên bị hù đến run rẩy cả người, dưới chân bị nhánh dây cản trở khiến nàng té ngã, Miên Miên cố gắng hết sức xoay người để phần lưng tiếp đất.

      Cảm giác đau đớn khiến cho Miên Miên nhíu mày khó chịu, nàng đưa tay vịn gốc cây muốn đứng dậy, nàng muốn ở lại chỗ này lâu hơn nữa, nhưng là khi vừa mới đừng vững dưới chân lại bị thứ gì đó nắm lấy kéo, Miên Miên lảo đảo quì gối mặt đất thấp mắt nhìn xem chuyện gì xảy ra, khắc khi cúi xuống Miên Miên kìm nổi la hét thất thanh.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 118. Đáy vực kinh hoàng 2

      tiếng la hét thất thanh truyền khắp toàn bộ khu rừng, lũ quạ đen vì tiếng hét của Miên Miên mà cũng vội vỗ cánh bay .

      “A…ô ô ô, cút …cút !” nhìn thấy phía dưới chân mình chính là cái tay nhăn nheo, Miên Miên sợ tới khóc thét lên, cánh tay nhăn nheo nọ cũng vì nàng thét lên mà nới lỏng tay mà ngược lại càng dùng sức lôi kéo nàng xuống.

      “Cút …” Miên Miên chân tay quơ quào loạn xạ muốn hất văng cánh tay kia nhưng là mặc nàng la hét, đá quăng thế nào nó vẫn hề giảm sức lực kéo nàng xuống.

      “A… , cút … a a…” Miên Miên kinh hoàng, cánh tay này khí lực cũng lớn quá , nàng bị nó kéo lê mặt đất rồi mà nó vẫn ngừng lôi kéo giống như là muốn lôi luôn nàng xuống đất vậy. Miên Miên quờ quạng mặt đất hy vọng tìm được vật gì đó có thể làm vũ khí, Miên Miên sờ soạng lúc cũng túm được nhánh cây, nhánh cây này chính là lúc trước nàng chuẩn bị để đối phó bầy quạ đây mà. Miên Miên dùng hết sức nắm chặt nhánh cáy cắm xuống cánh tay nắm chặt chân nàng.

      “Cút …cút …” nàng cố sức cắm chặt nhánh cây, máu tươi ngừng chảy xuống, bộ dạng nàng lúc này vô cùng chật vật. Có lẽ do nàng dùng sức quá lớn hoặc là do nàng quá mức chấp nhất mà cuối cùng cánh tay bí kia rốt cuộc cũng buông tha chân nàng quay trở lại lòng đất.

      Miên Miên thấy thế vội vàng đứng dậy chạy nhanh về phía trước, do quá sợ hãi mà nước mắt vẫn ngừng rơi xuống , nàng sợ hãi, năm năm nay nếu phải có Dạ Mị cũng có Dạ Phong ở bên cạnh bảo hộ nàng, bây giờ nàng lại phải tự mình sinh diệt ai lo khiến bản tính nhát gan của nàng lần nữa trỗi dậy.

      Miên Miên cũng biết nàng đâu nữa, nàng còn cách nào khác là hướng về phía trước tới, nàng dám dừng lại.

      tràng cười quỉ dị đột nhiên truyền tới chỗ nàng, Miên Miên kinh hãi dừng lại cước bộ, mồ hôi sớm ướt đẫm người, nàng sợ hãi, sợ đến nỗi thở nổi. Miên Miên đưa mắt nhìn quanh rồi chính mình cũng xoay tròn nhìn quanh khu rừng lượt, nếu bây giờ mà trong rừng xuất quái thú nàng phải làm sao?

      Tiếng cười dần rồi thay thế bằng những tiếng xoẹt xoẹt ngừng, Miên Miên sợ hãi nuốt nước miếng rồi vô cùng cẩn thận hướng tới phía thanh phát ra, có khi nào nàng gặp được người giúp nàng rời xa chỗ này ? Miên Miên mang theo hy vọng cẩn thận từng chút tới.

      Thời điểm đến gần chỗ phát ra những tiếng xoẹt xoẹt, Miên Miên nhìn thấy phía xa có đống lửa lớn, có đám người vây quanh đống lửa gì đó mà nàng cơ bản là nghe , Miên Miên khấp khởi mừng thầm rất nhanh chóng chuẩn bị chạy lại.

      Thế nhưng mà ngay khi nàng muốn vượt qua bìa rừng lại ngây ngẩn cả người, đám người kia vừa rồi còn đứng bây giờ ngồi xuống toàn bộ, mà nàng nhìn thấy gì thế kia? Thứ được nướng đống lửa kia chính là xà nhân! Là xà nhân a! Miên Miên kinh hãi nhìn đám người nọ dùng dao cắt từng miếng thịt người xà nhân kia rồi bắt đầu nhai lấy nhai để, nét mặt vô cùng thích thú cùng say mê.

      Miên Miên Miên run rẩy ngừng, tim nàng đập loạn trong lồng ngực, cái này là đóng phim sao? Hay nơi đây chính là địa ngục mười tám tầng mà người ta hay tới?

      Hai chân nàng tự giác lui lại phía sau, nàng sợ hãi nuốt nước miếng, nàng muốn rời xa chốn địa ngục này, nàng muốn rời khỏi đây a!

      Miên Miên liên tục lui lại phía sau mà hề chú ý tới giẫm phải nhánh cây khô dưới chân, đám người nọ nghe tiếng động lập tức quay người la lớn: “Ai? Là ai ở đó?”

      Miên Miên hoảng sợ lập tức quay người bỏ chạy, nàng nghe rất phía sau truyền đến tiếng người hô lớn ‘có xà nhân xâm nhập, mau mau bắt lại!’, Miên Miên cố gắng chạy hết sức, có lẽ do hi vọng sinh tồn mà lúc này mặc dù mang thai nhưng cước bộ của nàng cũng hết sức nhanh lẹ.

      “Bắt lấy xà nhân, bắt lấy!”, mặc kệ nàng chạy nhanh cỡ nào cuối cùng cũng chạy lại đám nam nhân to lớn phía sau, Miên Miên mệt mỏi dựa thân cây hở, đám người nọ nhanh chóng bao vây lấy nàng.

      Miên Miên sợ hãi ôm người ngồi dưới đất nhìn đám người lớn lên xấu như ma quỉ, người lại bốc mùi mà kinh hãi.

      “Các ngươi…các ngươi là người hay quỉ?” Miên Miên run rẩy hỏi.

      “Chúng ta? Chúng ta là người chuyên ăn thịt xà nhân a!” tràng cười lớn vang lên rồi tên trong đám đứng ra .

      "Các ngươi... Các ngươi cút ngay cho ta, cút ngay..." Miên Miên nuốt nước miếng, trong lòng khỏi run sợ nhìn đám người bao vây lấy nàng.

      “Xem a, nàng hình như có trứng rắn trong ngực a!” kẻ trong đám chỉ chỉ ngực Miên Miên lớn tiếng kêu lên, mọi ánh mắt lập tức chỉa thẳng vào ngực nàng chút cố kị.

      “Hình như có tới hai cái nha, hai cái trứng rắn…” tên khác hưng phấn kêu lên.

      Miên Miên nghe vậy lập tức ôm chặt lấy ngực mình, đám người quỉ dị lớn tiếng cười : “Hôm nay là trời ban ân a, chúng ta rất lâu có được ăn trứng rắn rồi a!” rồi chảy nước miếng thèm thuồng nhìn Miên Miên, cái nhìn này của khiến Miên Miên khó chịu muốn nôn mà.

      “Trứng rắm…ăn trứng rắn a…” đám người vây quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi, bộ dạng vô cùng hứng phấn.

      Miên Miên thấy vậy lập tức đưa tay sờ soạng mặt đất, thể được, nàng thể bị chúng ăn thịt được, Dạ Mị cùng tiểu bảo bối càng thể được, bọn chúng là ma quỉ a, nàng nhất định phải tìm cách chạy , cho dù tỷ lệ thoát được là rất nàng cũng phải thử, tiếng của Dạ Mị như vang lên bên tai nàng, “Chờ ta, nhất định phải chờ ta tỉnh lại, chờ ta…”

      chết !” Miên Miên cầm mấy viên đá ném thẳng vào đám người bao vây mình, tên trong đám người lập tức ôm đầu ngồi xuống đất kêu la, Miên Miên vội vàng lách qua người chạy .

      “AA…” Miên Miên còn chưa có chạy được xa bị tên nắm tóc kéo lại, bị lôi kéo khiến nàng đau đớn thôi.

      “Muốn chạy à?” tên khác đạp mạnh phát vào Miên Miên khiến nàng té ngã mặt đất.

      “Giết xà nhân lấy trứng rắn, trứng rắn…” những tên còn lại bởi vì hành động chạy trốn của Miên Miên mà trở nên tức giận, Miên Miên thấy vậy nước mắt ngừng van xin, “Van cầu các người thả ta a, van cầu các người…”

      “Giết xà nhân lấy trứng rắn…” đám người nọ rất lâu rồi được ăn trứng rắn như thế nào có thể bỏ qua cho nàng được, bọn chúng thèm thuồng nhìn vào bụng Miên Miên như thế trong đó chính là thứ mỹ vị ngon nhất đời.

      “Ma quỉ, ma quỉ a…” Miên Miên liên tục nhặt đá ném vào người bọn chúng, dù nàng có chết cũng muốn bọn chúng được tiện nghi a.

      “Trói nó lại, mổ bụng lấy trứng rắn!” đúng lúc này kẻ có vẻ là lão đại trong nhóm đột ngột lên tiếng, lập tức có tên nắm lấy tóc nàng lôi kéo.

      “Ta nhổ vào, lũ ma quỉ các người!” Miên Miên giờ phút này còn cảm thấy đau đớn thể xác nữa, lòng của nàng rất đau, Dạ Mị, thực xin lỗi ngươi a, ta có cách nào bảo hộ ngươi rồi, có cách nào chờ ngươi tỉnh dậy rồi…
      Miên Miên hề rơi lệ, bởi vì nàng biết nếu lúc này khóc chính là chứng tỏ mình yếu đuối, , dù có chết nàng cũng muốn mỉm cười.

      Ngay tại thời điểm Miên Miên buông xuôi tất thảy những tiếng kêu gào ngừng vang lên khiến cho nàng lập tức mở to mắt nhìn, đám xà nhân trước mặt nàng kêu gào thảm thiết, người chảy ra những chất dịch màu xanh rất kinh dị, mà giữa đám người, nam nhân đội mũ cứu nàng lúc trước ngừng chém giết đám dị nhân. Miên Miên lập tức cảm thấy yên tâm lạ kỳ!

      Chỉ trong chốc lát, đám người vừa rồi còn la hét muốn mổ bụng nàng lấy trứng rắn toàn bộ nằm mặt đất, chết nhắm mắt. Miên Miên nhịn được nước mắt, nàng nghẹn ngào nhìn về nam tử đội mũ cảm kích : “Cảm ơn ngươi…cảm ơn ngươi lại cứu ta mạng nữa!”

      Nam nhân đội mũ nhìn Miên Miên có chút nhíu mày, kỳ , từ lúc nàng tiến vào rừng nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong tầm mắt của , chỉ là hiểu tại sao nàng vẫn ngoan cố vào, chẳng phải với nàng đây chính là tử địa rồi sao? Xem ra nàng cũng phải là người sợ chết, vậy vì sao nàng còn chạy vào đây?

      “Cảm ơn ngươi!” Miên Miên rồi vuốt ve trứng rắn trong ngực thầm : “Đừng sợ, mọi chuyện đều qua rồi, chúng ta có việc gì rồi!”

      Hành động của Miên Miên khiến cho nam nhân đội mũ nghi hoặc thoi, lúc trước cũng chứng kiến nàng thà chết cũng muốn bảo toàn trứng, tuy cũng có thể lý giải đó là tình thương của người mẹ dành cho con mình, nhưng là thấy có điểm đúng lắm, nàng mang thai trứng rắn thể nào lại có trứng rắn khác được, vậy cái trứng được nàng che chở trong ngực rốt cuộc là của ai?

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 119. Đáy vực kinh hoàng 3

      Miên Miên sau khi trấn an Dạ Mị cùng với tiểu bảo bối liền đưa mắt nhìn về nam nhân đội mũ thần bí thành khẩn : “Xin hỏi, nơi đây rốt cuộc là chốn nào? Đám người vừa nãy…vì sao lại muốn ăn thịt ta? Bọn phải là người phải ? Nếu là người vì sao máu lại có màu xanh kì dị như vậy được?” Miên Miên nhìn nam nhân đội mũ nghi hoặc hỏi.

      ngươi theo đường cũ mà rời ngươi nghe thấy sao?” nam nhân thần bí lãnh đạm hỏi.

      Miên Miên cúi đầu lúc rồi lại lần nữa đưa mắt nhìn về nam nhân kia kiên định : “Nếu có thể ai lại muốn xuống đáy vực này chứ, nhưng là ta có lựa chọn nào khác, con của ta bị rớt xuống nơi này, chỉ cần ngày còn chưa nhìn thấy thi thể của ta thể bỏ rơi được!”

      Nam nhân đội mũ nghe nàng mà có chút sững người vội hỏi lại: “Con của ngươi rớt xuống đây?”

      “Đúng vậy, cho nên cho dù chết ta cũng phải tìm !” Miên Miên nhìn nam nhân trước mặt chân thành , nàng sai, nàng thể nào bỏ rơi Tử Tử được.

      “Phàm là những người rơi xuống đây chỉ có kết cục duy nhất, đó chính là chết, nơi này chào đón xà nhân của Thụy Tuyết quốc, ngươi phải muốn biết đám người kia là gì sao? Ta cho ngươi biết, bọn họ chính là Dị thực tộc, phàm là những kẻ ngoại tộc rơi xuống đây chúng đều ăn hết và thức ăn thích nhất của chúng chính là xà nhân, chỉ cần là xà nhân rơi xuống đây mà vào tử địa này tất yếu trở thành bữa ăn ngon cho bọn chúng!” thanh nam nhân đội mũ có chút quỉ dị .

      Miên Miên nghe khỏi run rẩy, “Dị thực tộc? Thụy Tuyết quốc lại có địa phương quái dị như vậy sao?”
      “Nơi đây còn là Thụy Tuyết quốc nữa rồi, rừng rậm

      này thuộc về năm tộc người – Thổ tộc chính là kẻ kéo chân ngươi khi nãy!”

      “Thổ…thổ tộc?” Miên Miên nhớ lại cánh tay lôi kéo nàng lúc trước mà khỏi rùng mình, chỗ này quái dị quá ! Đám tộc nhân quái dị này như thế nào lại thích ăn thịt người như vậy chứ?

      muốn chết nhanh chóng , nếu chờ ngươi phía trước chính là cái chết!”

      , ta rời , ta thể bỏ rơi con trai ta được, sống phải thấy người chết phải thấy xác, ta tin tưởng Tử Tử chính là phúc lớn mạng lớn, thông minh như vậy thể chết được!” Miên Miên có chút nghẹn ngào, Tử Tử, rốt cuộc ngươi ở nơi nào?

      “Tử Tử?” Nam nhân thần bí có chút sững sờ lập lại, “Con ngươi là hài tử có đôi mắt tím sao?”

      Miên Miên nghe hỏi mà khỏi kinh ngạc nhìn, nàng có chút xúc động cầm lấy tay nam nhân nọ sốt ruột hỏi: “Làm sao ngươi biết được chuyện này? Ngươi từng gặp qua rồi đúng ? ở nơi nào? tại ở nơi nào a?”

      Đối với kích động của nàng, nam nhân thần bí nọ chỉ lãnh đạm gỡ tay nàng ra rồi lạnh lùng : “Nếu con ngươi là ngươi tốt nhất vẫn là nên trở về , ngươi thể tìm được , càng thể cứu được đâu!”

      “Lời ngươi có ý gì? vẫn còn sống đúng ? ở đâu? Ta xin ngươi cho ta biết ở đâu !” Miên Miên kích động lần nữa sốt ruột hỏi, nàng kích động sao được, Tử Tử vẫn còn sống a!

      ngươi thể cứu được , nếu như ngươi muốn trứng rắn của mình bị uy hiếp tốt nhất ngươi nên tranh thủ thời gian rời khỏi nơi đây !” nam nhân đội mũ rồi quay người bước .

      Miên Miên thấy rời khỏi mà nhịn được rơi nước mắt, nàng mệt mỏi ngồi đất khóc lóc thương tâm, “Ta biết …ta biết mình cái gì cũng làm xong, nếu tiếp tục tiến sâu vào nhất định tránh khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng là ngươi biết, Tử Tử là hy vọng sống duy nhất của ta năm năm qua. thông minh, ngoan ngoãn như vậy, ta thể bỏ rơi được… luôn ta chính là nữ nhân của , nhất định chiếu cố ta suốt đời… còn nếu có ai dám khi dễ ta nhất định trả lại kẻ đó gấp trăm lần… cả đời này nghe lời ta… nếu ta già được cõng ta ngao du thiên hạ…” Miên Miên nức nở thành lời.

      Nam nhân đội mũ thấy nàng nức nở đột ngột dừng lại cước bộ.

      hài tử như vậy sao ta có thể bỏ rơi được? Cho dù ngoan cố bướng bỉnh cũng là do ta sinh ra, làm mẫu thân như ta sao có thể vứt bỏ được, như thế nào biết gặp nguy hiểm mà lại bỏ rơi mình rời đâu này?” Miên Miên đưa tay che mặt ngăn những giọt nước mắt sắp rơi xuống.

      Nam nhân đội mũ ngoái đầu nhìn nàng khóc lóc thương tâm cũng biết vì lẽ gì mà lại đến trước mặt nàng : “Ta có thể mang ngươi ra ngoài, nhưng là ngươi tuyệt đối thể gặp được con ngươi, bây giờ còn là con ngươi nữa rồi!”

      Miên Miên nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn nghi hoặc: “Ngươi vậy là sao? Nếu phải là con ta là là con của ai?”

      “Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ta mang ngươi rời khỏi đây, hoặc là ngươi cứ tiếp tục vào tử địa này, ta quản tới sống chết của ngươi nữa!” đây là lần đầu tiên nhiều như vậy đối với nữ nhân xa lạ, kỳ cũng hiểu tại sao mình lại nhiều với nàng như vậy nữa, có lẽ do chứng kiến nàng khóc lóc thương tâm như vậy liền nghĩ tới mẫu thân của mình mà cảm động chăng?

      Miên Miên nghe vậy lập tức đứng dậy lau nước mắt cười sáng lạn nhìn : “Cảm ơn ngươi cứu ta nhưng là ta muốn với ngươi rằng, ta muốn lựa chọn con đường nào cả, ta chỉ nghe theo tình cảm của mình mà thôi!” rồi cúi người cảm tạ rồi xoay người bước sâu vào trong rừng.

      Nàng như vậy lại khiến cho nam nhân đội mũ ngây ngẩn cả người, nhìn dáng bộ kiên định của nàng, lòng hiểu sao lại có chút cảm động. Từ trước tới nay cũng phải là người thích quản chuyện của người khác, nhưng là nữ nhân này khiến cho biết làm sao mới phải.

      Miên Miên lau khô nước mắt, kiên định bước sâu vào trong rừng, tuy nam nhân đội mũ mới chỉ nhắc tới hai tộc người trong năm tộc nhưng là nàng cũng đoán được ba tộc còn lại nhất định còn nguy hiểm hơn cả.

      Đúng lúc Miên Miên suy nghĩ phía xa đột nhiên truyền đến những tiếng đao kiếm va chạm, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng là Miên Miên vẫn cẩn thận tiến tới, nàng tin chắc Tử Tử nhất định ở nơi này, chỉ là nàng biết chính xác địa điểm của thôi, nàng nhất định phải nhanh chóng tìm ra cùng Vô Tình.

      “Ta bắt bên trái a!”

      “Ta bắt chân!”

      “Ta cái này a!”

      Miên Miên đến gần nơi phát ra tiếng động, nàng tìm chỗ khuất nhìn ra khoảng rừng thưa trước mặt chỉ thấy trước mắt có bốn quái nhân lông tóc tươi tốt, bộ dáng so với dã nhân đại cũng có chút tương đồng. Thứ bốn dã nhân nọ lại tranh chấp phải là xà nhân mà là nam nhân có bộ dáng khá giống với nhân loại, chỉ khác là toàn thân đều là bùn đất, giống như bùn đất chính là quần áo của vậy. Miên Miên thoáng nhìn qua nam nhân nọ, ánh mắt nàng lập tức dừng lại nơi cánh tay của , vết máu tươi vẫn còn rất mới, mà vết thương cánh tay lại giống như bị đâm vậy, tên này lại chính là tên Thổ tộc kéo nàng khi nãy sao?

      Tên Thổ tộc thống khổ kêu lên, thanh kỳ lạ khiến Miên Miên có chút khó hiểu nhưng là nhìn tình cảnh trước mắt nàng cũng hiểu được đó chính là kêu vì đau đớn. Tiếng kêu vừa dứt bốn gã dị nhân lập tức dùng dây thừng trói chặt tứ chi của tên Thổ tộc nọ rồi bắt đầu kéo theo bốn hướng khác nhau. Miên Miên có chút kinh hãi, cái này có khác gì cực hình ngũ mã phanh thây ngày xưa đâu?

      “Ha ha, ta kéo a, ta kéo…” bốn gã dã nhân ngừng hô hào hưng phấn, cũng biết là do lực kéo của bọn chúng quá lớn hay là do tên Thổ tộc nọ quá yếu ớt mà thân thể lúc này bị kéo thành bốn phần bầy nhầy. Miên Miên nhịn được muốn nôn, chẳng lẽ những tên dã nhân này cũng ăn thịt sống sao?
      Nhưng lần này Miên Miên đoán sai rồi, đám dã nhân nọ nhìn đống thịt bầy nhầy của tên Thổ tộc bị chúng kéo thành từng phần hưng phấn vỗ tay rồi tới vài giây sau quăng đống thi thể của tên Thổ tộc nọ lại rồi nghênh ngang bỏ .
      Miên Miên lúc này đây minh bạch mọi chuyện, nguyên lai bọn phải muốn ăn thịt người mà chỉ là chơi đùa kiếm niềm vui thống khổ của kẻ khác?! Nghĩ đến tàn bạo của đám dã nhân rồi lại nhớ tới khát máu của đám Dị Thực tộc Miên Miên phút chốc nổi gai ốc đầy người, thân thể kìm được run rẩy.

      Miên Miên cố gắng trấn tĩnh lại rồi hướng phía khác tới, nàng phải nhanh chóng tìm được Tử Tử cùng Vô Tình rồi nhanh chóng rời khỏi đây, nếu ở lại lâu chắc chắn khó thoát ddc cái chết rồi.

      mau!” tiếng đột ngột vang lên, cánh tay của Miên Miên bị người ta nắm lấy kéo , Miên Miên vội vàng đưa mắt nhìn lên, hóa ra chính là nam nhân đội mũ lôi kéo nàng.

      “Có..có chuyện gì vậy?” Miên Miên vì bị lôi kéo phải đẩy nhanh cước bộ mà ra hơi hỏi.

      “Đằng sau!” nam nhân đội mũ chỉ đáp gọn đúng hai chữ rồi lại lôi nàng nhanh về phía trước, xuyên qua rừng rậm.

      Miên Miên nghe vậy khỏi quay đầu nhìn lại, khắc quay đầu này hồn vía nàng suýt chút nữa bị hù cho lên chín tầng mây mà, trời ạ, đằng sau là đám người quái dị hướng tới phía hai người chạy tới, cảm giác của nàng lúc này hệt như bị vạn quỉ truy đuổi vậy.

      “Cúi xuống!” nam nhân đội mũ kéo nàng đến đồng cỏ rồi đột ngột kéo nàng nằm sấp xuống, đúng lúc này đám người nọ nhảy qua đầu bọn họ. Miên Miên bị hù đến độ mở to mắt kinh hãi, nàng muốn hét lên thế nhưng miệng của nàng lại bị nam nhân bên cạnh bịt lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :