1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 110. Gặp nhau lần cuối

      --------Hai tháng sau---------

      “Sức khỏe khá hơn rồi chứ?” bên bờ hồ, Dạ Phong nhìn Miên Miên cười hỏi.

      Miên Miên nhìn về phía , “ sớm có việc gì rồi, cảm ơn ngươi cho người mang tới nhiều thuốc bổ như vậy, ta ăn đến sắp mập ra rồi!” Miên Miên rồi cười lớn.

      Dạ Phong nhìn nàng nhịn được cười : “Béo cũng tốt, béo ra trông rất đáng !”

      Miên Miên nghe vậy có chút ngượng ngùng, nàng biết Dạ Phong đối với nàng rất tốt, thầm vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, năm năm trước nàng vốn kiên trì nổi nữa, là giúp nàng đứng lên, cũng chính năm năm qua giúp nàng quên đau khổ mà vui sống, thế nhưng bất kể ai dù tốt đến đâu cũng thể thay đổi được suy nghĩ muốn báo thù của nàng.

      “Còn bảy ngày nữa là sinh nhật hoàng huynh rồi, nhất định hôm đó rất náo nhiệt!” Dạ Phong ôn nhu rồi nhìn về phía xa.

      “Đúng vậy a, chỉ còn có bảy ngày nữa thôi!” Miên Miên nhìn xa xăm , nàng quyết định hôm đó triệt để giải quyết Ngải Vân sau đó rời , cứ nghĩ tới chỉ còn bảy ngày nữa là phải , lòng của nàng có chút khó chịu.

      “Làm sao vậy? Ngươi có tâm ?” Dạ Phong nhíu mày nhìn nàng hỏi.

      Miên Miên thở dài tiếng rồi trực tiếp ngồi xuống cạnh bờ hồ nhìn mặt nước , lòng của nàng có rất nhiều chuyện thể ra, việc nàng xuyên qua Dạ Phong cũng biết nhưng lại biết việc nàng muốn trở về, nàng muốn gạt nhưng nàng cũng có cách nào khác, nàng muốn và mọi người lo lắng khổ sở, dù sao cũng ở chung với nhau lâu như vậy rồi.

      “Vì chuyện Xà hậu mà phiền não sao?” thấy nàng im lặng Dạ Phong lần nữa lên tiếng hỏi.

      “Nàng ta? Ha ha, từ kiện lần trước nàng ta cũng có xuất trước mặt ta, dù cho ta muốn tìm nàng ta cũng chịu tiếp a, biết nàng ta suy nghĩ gì?” Miên Miên cười cười , Ngải Vân né tránh làm trò chơi này giống như chỉ còn lại mình nàng.

      Dạ Phong nghe vậy khỏi giận dữ : “Chắc chắn nàng ta buông tha ngươi dễ dàng như vậy, ngươi vẫn là nên cẩn thận hơn chút, có đôi khi yên tĩnh quá lại càng đáng sợ hơn!”

      “Đúng vậy, ta cũng chưa từng thấy qua nàng ta như vậy, theo lý mà nàng ta có khả năng ngồi chờ chết, chẳng lẽ đả kích lần trước quá lớn khiến nàng ta gục ngã rồi sao?” Miên Miên rồi nhìn Dạ Phong vẻ khó hiểu, theo nàng biết Ngải Vân phải là người thích rảnh rỗi cho lắm.

      “Thời gian này biểu của nàng ta thực rất ôn hòa, mọi ngày ngoài việc thỉnh an mẫu hậu toàn bộ thời gian đều ở trong Di Tâm cung, mặc kệ nàng ta muốn làm gì, ngươi đều nên cẩn thận hơn chút hơn!” Dạ Phong thản nhiên .

      “Ân, ta biết rồi, ngươi yên tâm , mặc kệ nàng ta làm cái gì ta đều cẩn thận!” rồi lại thở dài nhìn xa xăm.

      “Làm sao vậy? Sao lại thở dài rồi?”

      “Thái hậu ngày mai mang theo Tử Tử lên chùa cầu phúc cho bệ hạ, nàng mực muốn đúng sinh nhật bệ hạ mới quay về, ngươi cũng biết ta cùng Tử Tử chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy hết, ta rất lo lắng!” Miên Miên nhíu mày .

      “Ngươi yên tâm , Tử Tử là tôn nhi của mẫu hậu, người chăm sóc tốt cho Tử Tử thôi!” Dạ Phong an ủi .

      “Ta biết, thế nhưng ta chưa từng xa Tử Tử lâu như vậy cả!” rồi lại thở dài, kỳ như vậy cũng tốt, qua bảy ngày nữa chính là sinh nhật Dạ Mị rồi, sắp phải ra rồi nàng cũng nên hảo hảo ở cạnh Dạ Mị hơn.

      -------------

      Tạm biệt Dạ Phong xong Miên Miên lập tức trở về Tử Vân các, Tử Tử vừa nhìn thấy nàng liền nhào tới cười : “Mẹ, người đâu vậy hả?”

      gặp Tuyết thúc thúc của ngươi được sao?” Miên Miên ngồi xuống nhìn nhi tử mà khỏi nở nụ cười.

      “Mẹ, người muốn gì đều được hết, đúng rồi, hoàng tổ mẫu sớm mai phải lên đường rồi, người ta có nên hay a, suy nghĩ mệt nha!” Tử Tử gãi gãi đầu bộ dáng khó xử nhìn nàng .

      “Vậy ngươi cho mẹ, ngươi có muốn ?” Miên Miên vuốt đầu sủng nịch hỏi.

      “Muốn a!” Tử Tử nhanh chóng đáp khiến cho Miên Miên lẫn Vô Tình có chút sửng sốt.

      “Tử Tử, ngươi có biết hay nếu ngươi bảy ngày gặp lại nương nương a, ngươi muốn nương nương nữa sao?” Vô Tình vội ngồi xuống trước mặt hỏi, đứa này có chuyện gì mà lại muốn ly khai nương nương đâu này?

      Tử Tử nghe vậy làm bộ dí dỏm cười cười, “A Tình , ngươi sai rồi, ta như thế nào lại muốn mẹ a, nhưng là vì việc lập Hậu lần trước mà hoàng tổ mẫu vẫn còn rất giận mẹ, ta muốn trong bảy ngày này có thể thay đổi chút suy nghĩ của hoàng tổ mẫu đối với mẹ ta, ta muốn chỉ có phụ thân thương mẹ ta mà ta muốn tất cả đều như vậy!” rồi nhướn mày cười gian nhìn hai nàng.

      “Oa, Tử Tử, như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra nha!” Vô Tình nghe Tử Tử khỏi sửng sốt, quả là hài tử thông minh hiểu chuyện nha.

      "Tử Tử…" Miên Miên nhìn nhi tử mà biết nên gì nữa, nàng ôm chặt trong lòng, đứa bé này thực rất thông minh cũng rất hiểu lòng người, nếu nàng rồi phải làm sao đây?

      “Được rồi mẹ, người đừng buồn, bảy ngày qua rất nhanh a, tuy ta là người được vạn người thích nhưng người cũng cần lo lắng, ta lúc nào cũng nhớ tới người a!” Tử Tử vỗ vỗ lưng nàng an ủi.

      "Tiểu quỷ!" Miên Miên nhịn được phì cười buông ra dí dí ngón tay trỏ vào mũi .

      Tử Tử bày ra bộ dáng lão đại cười cười nhìn nàng.

      Miên Miên thấy vậy nắm lấy tay rồi quay người phân phó: “A Tình chuẩn bị chút thức ăn, đêm nay chúng ta bày tiệc!” Miên Miên bên ngoài vui vẻ vậy nhưng trong lòng khỏi đau xót, qua đêm nay rồi biết nàng có còn nhìn thấy Tử Tử nữa ?

      “Được!” Vô Tình đáp gọn rồi nhanh chóng ra thu xếp.

      “Mẹ đừng như vậy nha, ta đâu phải rồi trở lại đâu a!” Tử Tử khoát khoát tay cười .

      “Tử Tử, về sau ngươi làn quân vương, là quân vương nhất định phải chiếu cố thần dân của mình, nhất định phải lấy dân làm gốc hiểu chưa?” Miên Miên lôi kéo tay dặn dò.

      Những lời này của Miên Miên khiến Tử Tử có chút sửng sốt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại cười : “Còn quá sớm để điều này a mẹ, chờ sau này ta làm quân vương rồi sau nha, nếu ta làm tốt người có thể đánh ta mà!”

      “Xong rồi đây!’ Vô Tình sớm đoán được Miên Miên muốn làm tiệc nên chuẩn bị sẵn mọi nguyên liệu cần thiết nên đồ ăn rất nhanh chóng được bày lên bàn.

      “Oa, A Tình hôm nay đâu phải năm mới đâu mà người chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy a?” Tử Tử nhìn bàn lớn đầy thức ăn mà khỏi trừng lớn mắt.

      Vô Tình đem tất cả bày biện lại chút rồi nhìn cười : “Nhìn ngươi hiểu chuyện biết vì nương nương mà lo lắng cho nên hôm nay a Tình thưởng cho ngươi a!” rồi đưa tay nhéo nhéo gương mặt của lần nữa mỉm cười.

      “A Tình vội cũng ngồi xuống !” Miên Miên chỉ vào chiếc ghế còn lại rồi đưa tay rót rượu cho mình cùng Vô Tình, rồi lại rót thêm chút cho Tử Tử.

      “Mẹ, ta cũng có thể uống sao?” Tử Tử hưng phấn cười nhe hai hàm răng ra hỏi, thấy Miên Miên nhíu mày vội bày ra bộ dáng nghiêm trang : “Mẹ, ta là tiểu hài tử a, tiểu hài tử như thế nào lại có thể uống rượu đâu này?” mặc dù thế nhưng ánh mắt của vẫn rời khỏi chén rượu trước mắt, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

      “Được, ai chẳng biết ngươi sớm bị Lô thúc thúc dạy hư rồi, ngươi cũng phải hai lần uống rượu bị ta bắt được, hôm nay ta phá lệ cho ngươi uống, chỉ có lần này có lần sau, đương nhiên cũng chỉ có thể uống chút!” Miên Miên nhìn nghiêm người ngồi đó có chút buồn cười .

      “Vạn tuế!” Tử Tử hưng phấn bưng chén rượu đặt ở chóp mũi hít hà, oa, lâu lắm rồi có được nếm qua nha.

      Vô Tình ngồi bên có chút ưu sầu nhìn hai mẹ con, nương nương từng qua phải rời , khoảng thời gian này nàng thấy nương nương đặc biệt trầm mặc, dường như ngày đó sắp tới rồi.

      “A Tình, cám ơn ngươi luôn ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, sau này hy vọng ngươi cũng đối với Tử Tử như vậy!” Miên Miên rồi hơi uống cạn chén rượu.

      Vô Tình thấy thế cũng vội nâng chén uống sạch, Tử Tử ngồi bên có chút khó hiểu nhìn hai người hỏi, “Mẹ, người là có ý tứ gì a?”

      “Tử Tử, ngươi về sau nhất định phải nghe lời của A Vô Tình biết ?”

      “Mẹ, người gì a? Người muốn đâu sao?” Tử Tử có chút luống cuống hỏi.

      “Ha ha, làm cái gì nha, chẳng lẽ ngươi trưởng thành rồi mà muốn cho mẹ nghỉ ngơi sao? Ta cũng muốn theo người cả đời a, ta còn chờ ngươi sớm đăng cơ để được ra ngoài du lịch đó đây đây này!” Miên Miên sợ nhìn ra điều gì vội vàng lấy đại lý do .

      Tử Tử nghe vậy tay mân mê chén rượu cười , “Còn tưởng là chuyện gì, , về sau người có thể thoải mái mà a!” rồi gắp thức ăn vừa ăn vừa cười : “A Tình tay nghề quả nhiên là số a!”

      Vô Tình thấy thế chỉ nhàn nhạt cười rồi ưu sầu nhìn về phía Miên Miên, bất an trong lòng càng ngày càng lớn, chẳng lẽ nàng muốn rời rồi sao? Tử Tử về sau phải làm thế nào đây?

      Miên Miên chú ý tới bi thương của Vô Tình mà mực nhìn về phía Tử Tử ăn thầm nghĩ, bảo bối, ta hy vọng ngươi về sau lúc nào cũng có thể vui cười khoát hoạt như lúc này vậy…

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 111. Bình an

      Giờ Dậu vừa đến tỳ nữ của Ngải Vân tới thỉnh nàng qua ăn tối cùng, lời mời này quả thực làm cho Miên Miên có chút sửng sốt, rốt cuộc sau ba tháng né tránh nàng ta cũng chịu ra mặt rồi sao? Chẳng lẽ vì ngày mai là sinh nhật Dạ Mị cho nên muốn hỏi chuyện gì sao? Mặc kệ nàng ta suy tình điều gì Miên Miên vẫn quyết định tới Di Tâm cung chuyến, nàng cũng còn nhiều thời gian nữa rồi.

      “Gần đây Xà hậu vẫn tốt chứ?” Linh Chi mực trầm mặc khiến cho Miên Miên thể lên tiếng.

      Linh Chi nghe nàng hỏi cũng chỉ cúi đầu cười cười : “Nương nương yên tâm, Xà hậu vẫn khỏe!” rồi tiếp tục trầm mặc thêm bất cứ điều gì, vẻ rất chán ghét Miên Miên.

      Miên Miên thấy được biểu tình của nàng ta cũng tức giận mà chỉ cảm thấy may mắn cho Ngải Vân, ít nhất nàng ta cũng có được nữ tỳ trung thành quan tâm tới nàng ta như vậy.

      Dưới dẫn đường của Linh Chi, hai người nhanh chóng tới được Di Tâm cung của Ngải Vân.

      “Sủng phi nương nương, thỉnh!” Linh Chi cúi người đưa tay làm động tác mời vào.

      Miên Miên mỉm cười vào phòng trong, vừa bước vào cửa nụ cười càng thêm chói lọi, nàng rốt cuộc biết vì sao Ngải Vân lại trăm mưu ngàn kế muốn làm Xà hậu rồi, nơi này rất xa hoa, ngoại trừ tẩm cung của Dạ Mị đúng là nơi nào có thể vượt qua được, bất quá, mình nàng ta ở đây cảm thấy đơn sao?

      Linh Chi dẫn nàng hết vòng này tới vòng khác, Miên Miên bất đắc dĩ lắc đầu, lớn như vậy, lạnh lẽo như vậy có khác gì lãnh cung đâu?

      "Nô tỳ tham kiến sủng phi nương nương!" Miên Miên vừa bước vào cửa nghe thấy hơn ba mươi cung nữ cúi người thỉnh an nàng.

      “Đứng lên !” Miên Miên lạnh nhạt .

      "Sủng phi nương nương thỉnh bên này, nương nương bày tiệc ở hậu hoa viên chờ người!” Linh Chi rồi dẫn theo nàng tới hậu hoa viên, Miên Miên cũng gì mà im lặng theo.

      Trong hoa viên, nữ nhân ăn mặc vạn phần hoa lệ, khóe môi khẽ giươn lại thành nụ cười đẹp hướng về phía Miên Miên. Miên Miên nhìn chung quanh chút, hoa viên này lớn hơn tẩm cung của nàng rất nhiều, hoa cỏ cũng nhiều hơn, chỉ hiềm cái bây giờ là mùa đông nên cỏ cây cũng sớm khô héo rồi.

      “Tới ngồi !” Ngải Vân đưa tay vẫy vẫy nàng, bộ dáng thập phần thân thiết, người biết còn tưởng hai nàng là bạn tâm giao lâu năm kìa.

      Miên Miên mỉm cười tới trước mặt nàng ta, bàn lớn bày đầy sơn hào hải vị, chung quanh trang trí đầy hoa tươi, đây cũng chính là loài hoa nàng thích nhất.

      “Thích ? Nếu ta nhớ lầm đây chính là hoa mai vàng mà ngươi thích nhất?” Ngải Vân rồi cười đầy hàm ý nhìn nàng.

      Miên Miên hít sâu hơi rồi cười : “Đúng là ta rất thích mai vàng, mùi hương dễ chịu!” rồi nhìn Ngải Vân, “Hôm nay Xà hậu mời ta đến đây kiến người ngoài chú ý nha!”

      Ngải Vân cũng gì chỉ nhìn về Linh Chi, Linh Chi hiểu ý lập tức cúi người lui ra ngoài.

      có tỳ nữ theo mà ngươi cũng dám đến đây?” Ngải Vân cầm lấy bình rượu rót cho Miên Miên ly, rồi lại rót cho mình ly hỏi.

      có biện pháp, ngươi chọn lúc nàng theo Thái hậu cầu phúc cho bệ hạ mời ta đến, ta đâu thể đến được?”

      “Ngươi vì sao lại lưu lại nàng? Chẳng lẽ chính ngươi cũng biết mạng mình giữ nổi nên muốn liên lụy nàng?” rồi nhàn nhã nâng ly rượu lên ý bảo Miên Miên cùng uống.

      “Ta cảm thấy những lời này nên để ta thích hợp hơn!” Miên Miên rồi cũng nâng ly nhấp ngụm , “Ân, tệ, là rượu ngon!”

      Ngải Vân có chút sững sờ : “Ngươi cứ uống như vậy sợ ta độc chết ngươi sao?”

      “Ta chết cũng phải lần, có gì đáng sợ hơn nữa sao?” Miên Miên thản nhiên .

      Ngải Vân vỗ vỗ tay cười lạnh, “ tệ, rất tự tin, chỉ đáng tiếc là tự tin này của ngươi thể giữ quá lâu rồi!” dứt lời đưa tay lên ý mời Miên Miên dùng thức ăn.

      “Ngươi tìm ta có chuyện gì? Có phải là nghĩ ra biện pháp giết chết ta rồi ?” Miên Miên hề cấm kỵ trực tiếp hỏi.

      “Nghe bệ hạ vài ngày đến Tử Vân các của ngươi rồi? Cũng khó trách, bệ hạ gần đây quốc phiền não, địch quốc cũng sắp tấn công qua rồi hả? Aizzz, có biện pháp, ngươi ngốc như vậy sao có thể trợ giúp được bệ hạ đây?” Ngải Vân tặc lưỡi lắc đầu vẻ đáng tiếc .

      “Đúng, ta cũng biết mình thông mình hơn ngươi, thế nhưng ta cũng giống như ngươi a, ngươi hư hỏng như vậy chỉ sợ chủ ý cũng được hay ho cho lắm a. phải ngươi lại định khuyên bệ hạ giết chết hay uy hiếp công chúa địch quốc chứ?” Miên Miên giảo hoạt cười .

      “Ngươi…” những lời châm chọc của Miên Miên khiến Ngải Vân nộ khí nắm chặt bàn tay, sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng thấy Miên Miên khinh thường nhìn mình rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tự nhủ, Ngải Vân, ngươi thể nóng ruột, ngày mai thôi là ngươi có thể chính tay giết chết nàng ta rồi!

      “Được rồi, chuyện này nữa, loại chuyện này phải chuyện nữ nhân chúng ta có thể xen vào, đúng ?” Ngải Vân nhanh chóng thay đổi đề tài, bộ dáng vẫn cực kỳ khó coi .

      Miên Miên thấy nàng ta như vậy cùng gì mà chỉ nhàn nhạt cười, vẻ khinh thường càng lúc càng hơn.

      “Ngày mai là sinh nhật bệ hạ rồi, ngươi có năng lực như vậy nghĩ ra cách mê hoặc người chưa?” Ngải Vân khóe miệng giương lên nụ cười gian cầm đũa gắp lấy thức ăn nhìn Miên Miên thăm dò.

      Miên Miên thấy khẩu khí nàng ta mang theo châm trọc chỉ cười lạnh : “Ngươi sao? Chắc hẳn có sẵn kế hoạch rồi hả, ta biết ngươi cũng phải ngày ngày hai, ta tin chắc nhục nhã ba tháng trước ngươi cả đời cũng thể quên được, đúng ? Sao, kế hoạch báo thù rửa hận ngày mai của ngươi thế nào rồi?”

      Ngải Vân nghe nàng khỏi cười lớn, “Miên Miên a Miên Miên, vẫn là ngươi hiểu ta nhất, nhưng là ngươi muốn biết điều gì? ngại là ta có cách nào cho ngươi biết rồi, nhưng là ta có thể cho ngươi biết điều, ta nhất định khiến cho ngươi đến địa ngục rồi cũng thể quên được!” rồi gắp cho Miên Miên chút thức ăn vào trong chén, người ngoài biết nhất định tưởng Xà hậu chiếu cố tỷ muội trong cùng tốt a!

      "Ngươi cho rằng ta sợ sao?" Miên Miên khinh thường hỏi lại.

      Ngải Vân nhún nhún vai vẻ sao cả , “Ngươi có sợ hay đối với ta phải chuyện quan trọng, quan trọng là…ngươi phải chết!” Ngải Vân lạnh lùng gằn từng chữ , “Đúng rồi, nếu ta tính đúng ngày mai nhi tử của ngươi cũng trở về rồi?” rồi gian xảo cười khiến cho Miên Miên có chút lo sợ.

      “Ngươi muốn ám chỉ điều gì?” đột nhiên nghe nàng ta nhắc tới Tử Tử, Miên Miên bất giác cảm thấy có chút quái dị.

      “Chắc là ngươi rất nhớ a, cũng khó trách, giống như cũng chưa từng rời ngươi lâu như vậy a!” rồi cười lớn.

      Miên Miên nghe nàng ta vậy tự giác nhíu mày, nàng cảm thấy những lời này của nàng ta còn có ý gì khác nữa.

      “Ta nghĩ, lúc ta mất con cảm xúc lúc đó thế nào nhỉ? Nghe cung nữ lại ta rất thương tâm, rất khổ sở cùng đau xót, tiếc là ta quên mất rồi, bằng ngày mai ngươi diễn lại chút cho ta coi được nhỉ?” Ngải Vân lãnh cười .

      Miên Miên đứng phắt dậy, ném chén rượu trong tay nhìn nàng ta giận dữ : “Ngải Vân, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám đụng tới Tử Tử, ta nhất định khiến ngươi chết có chỗ chôn thây!” rồi phẫn nộ rời , Tử Tử là cả cuộc đời nàng, nàng tuyệt đối cho phép bị bất cứ thương tổn nào, tuyệt đối cho phép!

      Nhìn Miên Miên tức giận rời , Ngải Vân kìm được cười lạnh, đúng lúc này Linh Chi vội vàng tới!

      “Mọi chuyện thuận lợi chứ?” Ngải Vân quay người lại hỏi.

      “Nương nương yên tâm, bọn vĩnh viễn cũng có ngày trở lại được!” Linh Chi cười lạnh .

      “Rất tốt, ngày mai Thụy Tuyết quốc triệt để thay đổi, ta chờ ngày nay đủ lâu rồi, giờ Tý ngày mai nhất định phải dời hon non bộ nhớ chưa? Ngày mai, Tử Tinh cung nhất định rất náo nhiệt đấy!” Ngải Vân lớn tiếng cười, nàng ta đợi ngày này lâu lắm rồi!

      -------------

      Đúng nửa đêm bầu trời đột nhiên xuất những tia lôi điện khổng lồ, tiếng nổ ngừng vang lên khiến Miên Miên giật mình tỉnh dậy.

      "Ah..." Miên Miên bật dậy lớn tiếng hét lên, mồ hôi từ trán ngừng xuống.

      "Nương nương... người làm sao vậy?" nghe được thanh hoảng sợ của nàng, cung nữ mới đến vội vàng chạy vào đốt đèn rồi đến cạnh giường lo lắng hỏi. Cung nữ này chính là do Vô Tình trước khi rời tuyển chọn cho nàng, rất trung thực và đáng tin cậy.

      “Có sấm sét sao?” Miên Miên có chút bối rối hỏi.

      “Vâng ạ, bên ngoài trời mưa rất to ạ!” rồi vội rót chén trà đưa cho nàng.

      Miên Miên vội uống hớp trà, tâm tình cũng dần bình tĩnh trở lại chậm rãi rời giường đến cửa ngoài.

      “Nương nương, ngoài trời rất lạnh, người cẩn thận kẻo bị cảm lạnh a!” cung nữ nọ vội cầm lấy cái áo choàng khoác lên người Miên Miên. Trời chuyển sang đông rồi, bên ngoài trời rất lạnh, hôm nay lại có mưa to khiến khí càng thêm lạnh.

      Miên Miên vịn khung cửa nhìn những tia sét lập lòe trong trời mưa mà nội tâm khỏi lo lắng, vì sao trong lòng nàng lại bất an như vậy? Đau quá, đau…

      “Nương nương, người làm sao vậy?” cung nữ nhìn thấy sắc mặt Miên Miên ngày càng trắng bệch khỏi lo lắng.
      “Mùa đông rồi sao lại có bão lớn như vậy?” Miên Miên khó hiểu nhìn ra ngoài trời, gió lạnh thổi vào nhưng là nàng chút cũng để ý tới.

      Tiểu cung nữ đứng cạnh nàng khỏi run rẩy, “Nương nương, nên vào thôi, Thụy Tuyết quốc thời tiết chính là luôn bất thường như vậy a!” quay vào bên trong : “Nương nương, nô tỳ cho người mang ấm lô đến, bên ngoài trở lạnh rồi, người vẫn là nên vào thôi!”

      Miên Miên nhìn bầu trời ngớt biến hóa mà có chút bất an, lồng ngực nàng giống như bị dao đâm vào, đau đớn thôi, mà thân thể nàng cũng trở nên run rẩy dữ dội trượt xuống dưới nền nhà.

      "Nương nương... Nương nương người làm sao vậy?" tiểu cung nữ vừa mang ấm lô tới thấy Miên Miên ngồi nền nhà run rẩy liền chạy tới đỡ nàng lo lắng kêu lên: “Nương nương… Nương nương…”

      “Đau, đau quá…” Miên Miên ôm ngực nhíu chặt lông mày, đuôi rắn lâu xuất phút chốc ra.

      “Nương nương…” tiểu cung nữ thấy nàng nguyên hình hoảng sợ thôi, nàng ta vội vàng : “Nương nương, người chờ ta, ta tìm ngự y tới!” rồi vội vàng xông ra ngoài trong trời mưa to.

      “Đau quá…” ngực nàng đau quá, đúng lúc nàng quằn quại trong đầu nàng chợt lên vài hình ảnh lộn xộn, Miên Miên giật mình rồi vội vàng ngóc đầu dậy cố sức bò .

      hồi mưa to gió lớn ập tới người nàng nhưng Miên Miên cố gắng né người bò , sức lực càng lúc càng yếu, biết vì lẽ gì mà nước mắt nàng tự nhiên lại trào ra, vô thức gọi: “Tử Tử…Tử Tử…”

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 112. Thiên địa chuyển dời

      Miên Miên trong cơ mê muội cảm thấy có chút choáng váng, thân thể ngừng xóc nẩy khiến nàng cảm thấy ngày càng lạnh lẽo tựa hồ như ngừng chìm xuống.

      “Các ngươi chú ý chút, đừng làm nương nương khó chịu có nghe hay ? Được rồi, được rồi, nhanh lên a!” Đức công công lớn tiếng quát rồi lại sốt ruột thúc giục.

      Lông mày Miên Miên vì xóc nẩy mà càng nhíu chặt lại, nàng rất khó chịu muốn mở mắt ra nhưng lại thể mở nổi, dù nàng có cố gắng dùng sức đến đâu cũng vô ích, mà bên tai nàng tiếng chuyện vẫn ngừng vang lên.
      “Đức công công chậm chút, nương nương dường như rất khó chịu!” giọng này chính là của tiểu cung nữ của nàng, giọng cũng giống như tên người, trong vắt như chim sơn ca.

      còn kịp rồi, các người mau nhanh lên a! Sơn Ca, người cũng mau mau lên!” thanh Đức công công mang theo lo lắng sâu xa khiến cho Miên Miên trong cơn mơ hồ lại bắt đầu cảm thấy bất an, có chuyện gì xảy ra? Đến tột cùng là có chuyện gì, bọn họ muốn đưa nàng đâu đây?

      “Đức công công, chậm chút, chậm chút a!” thân hình nhắn của Sơn Ca theo kịp liền la lớn lên.

      “Sơn Ca, ngươi nhanh lên a!” Đức công công ngoái đầu trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhưng cũng có oán trách khiến Sơn Ca lần nữa đẩy nhanh cước bộ.

      Miên Miên mãnh liệt nhíu mày hừ tiếng, bất an trong lòng càng lúc càng lớn dần.

      “Đức công công, nương nương dường như có phản ứng a!” Sơn Ca tận lực chạy tới cố cho mình bị tụt lại.

      Đức công công nghe vậy lập tức dừng bước nhìn về phía Miên Miên nằm ván gỗ, thể nào, phải tỉnh dậy chứ? được, nương nương ngàn vạn lần thể tỉnh dậy lúc này a, thể!

      “Nhanh lên, đừng có chậm chạp như vậy nữa!” nhìn thấy Miên Miên tựa hồ như có chút phản ứng, Đức công công vội vàng la lớn thúc giục đoàn người nhanh chóng rời .

      Miên Miên mãnh liệt dồn sức nắm chặt tay mở to hai mắt, khắc khi mở ra này, ánh mắt của nàng bị mảnh trắng xóa chiếu rọi làm cho khó chịu thôi, mà động tác đột ngột này của nàng khiến cho những người nâng ván suýt chút nữa trượt ngã.

      “Coi chừng a!” Đức công công hốt hoảng kêu lên.

      "Nương nương? Nương nương, người tỉnh?" tiểu cung nữ Sơn Ca thấy nàng mở lớn hai mắt có chút hoảng sợ hỏi, mà Đức công công đứng bên cạnh vẻ thể hiểu nổi, chẳng phải Vương ngự y cho nương nương uống mê dược rồi sao? Như thế nào lại có thể tỉnh lại được?

      "Các ngươi... Các ngươi làm cái gì?" Miên Miên chớp chớp mắt cố gắng thích ứng rồi ngạc nhiên nhìn bốn phía, trời ạ, chuyện gì xảy ra? Đêm qua phải mưa bão rất lớn sao? Như thế nào mà chỉ trong đêm đất trời lại chuyển thành trắng xóa mơ hồ như thế này?

      “Nương nương, là tuyết rơi, đêm hôm qua trời đột nhiên nổi bão tuyết, người có phải rất lạnh hay ?” Sơn Ca hỏi rồi nhanh chóng giúp nàng chỉnh sửa lại trang phục, đắp thêm chăn cho nàng khỏi lạnh. Đức công công nhanh chóng tiến tới che dù cho nàng để tránh những bông tuyết rơi xuống đầu nàng.

      Tuyết rơi? Miên Miên vuốt vuốt tóc gạt bỏ những bông tuyết đầu rồi rất nhanh bình tâm lại, chỉ là, trong đêm mà tuyết có thể rơi nhiều đến vậy ư? Hơn nữa lại nhiều đến độ dường như có dấu hiệu dừng lại, từng đợt từng đợt khiến nàng có cảm giác như người ta rải tiền cúng người chết vậy…

      “Nhanh thôi!” Đức công công thấy Miên Miên có chút thất thần lập tức lên tiếng thúc giục.

      “Tử Tử? Tử Tử đâu rồi? Tử Tử đâu?” Miên Miên đột ngột nắm lấy tay Đức công công dồn dập hỏi, nàng cũng biết vì sao mình lại hỏi như vậy, nhưng là cảm giác bất an trong lòng cùng với cảnh vật trắng xóa trước mắt khiến nàng luôn nghĩ tới chết chóc…

      “Ách…cái này…”

      “Làm sao rồi? Mọi người trở về rồi đúng ?” Miên Miên thấy ấp úng lên lời có chút lo lắng hỏi.

      Đức công công mực trầm mặc, những người xung quanh thấy nàng kích động như vậy cũng trầm mặc cúi đầu, bọn họ căn bản biết nên thế nào với nàng nữa.

      “Tử Tử đâu, ta hỏi ngươi đó, Tử Tử ở đâu? có trở về hay chưa hả?” Miên Miên lớn tiếng hét lên, vì cái gì mà bọn họ lại có biểu tình như vậy? Vì sao bọn họ lời nào với nàng?

      "Nương nương..." Đức Công công nhanh chóng quì xuống, "Nương nương..."

      Tiểu cung nữ Sơn Ca thấy vậy cũng vội vàng quì xuống, nước mắt nhanh chóng chảy dài, bốn thái giám bởi vì nâng ván gỗ nên thể nào quì xuống, nhưng là nét mặt của bọn họ cũng khác gì hai người kia.

      Miên Miên như lọt vào giữa hầm băng, lòng của nàng đau đớn thôi, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, trầm mặc của bọn họ cho thấy nhất định có chuyện hay xảy ra. Miên Miên gượng cười, tận lực đè nén nỗi đau lên tiếng hỏi: “Tử Tử làm sao vậy? Các ngươi cho ta biết !” thanh Miên Miên có chút run rẩy, đúng vậy, nàng sợ hãi, sợ hãi, biểu tình của bọn khiến lòng nàng trở nên rối loạn.

      “Nương nương, cả Thái hậu, Thái tử cùng đoàn người tháp từng đều mất tích, nghe …nghe rơi xuống vách núi rồi!” Đức công công nghẹn ngào , hốc mắt thoáng ửng đỏ, Thái tử đáng như vậy, vẫn còn là tiểu hài tử a!

      "Cái gì? Rơi xuống vách núi?" ngực Miên Miên quặn đau dữ đội, tại sao có thể như vậy được?

      “Nương nương, người đừng lo lắng, chỉ cần ngày còn tìm được người chứng minh Thái tử vẫn còn sống, nhất định còn sống!” Đức công công vội vàng trấn an, những lời này chỉ là cho nàng nghe mà còn là cho tất cả mọi người ở đây nghe, tin tưởng Thái tử đáng như vậy ông trời nhất định chiếu cố , nhất định là như vậy.

      “Đúng, Tử Tử nhất định còn sống, nhất định!” Miên Miên cố gắng trấn tĩnh lại rồi nhìn lại tình hình tại của bản thân, nàng được bốn thái giám nâng ván gỗ.

      “Để ta xuống!” Miên Miên vội vàng kêu lên.

      Đức công công thấy vậy liến tiến đến giúp bốn người kia hạ ván gỗ xuống.

      “Các ngươi muốn đưa ta đâu? Bệ hạ đâu rồi? Có phải bệ hạ tìm Thái tử rồi ? Ta muốn tìm Tử Tử, nhất định là chờ ta tới cứu, nhất định là như vậy!” Miên Miên cố gắng đứng dậy nhưng là người nàng căn bản còn chút khí lực nào cả lại bắt đầu ngã xuống.

      Đức công công nghe nàng nhắc tới bệ hạ lại lần nữa quì xuống khóc lóc thương tâm, “Nương nương, nương nương…”

      "Ngươi làm sao vậy?" Miên Miên lần đầu tiên nhìn thấy Đức công công thương tâm đến vậy, bất an trong lòng lại lần nữa dâng lên.

      “Thụy Tuyết quốc gặp đại nạn rồi, kẻ thù từ bên ngoài đánh tới, Tử Tinh cung bây giờ vô cùng hỗn loạn, bệ hạ để cho nô tài mang nương nương theo mật thất tránh , bệ hạ còn …người còn chỉ cần nương nương còn sống nhất định…nhất định phải tìm được Thái tử!” Đức công công càng càng khóc lớn hơn.

      Miên Miên nghe vậy khỏi kinh hoàng lẩm bẩm , “Tại sao có thể như vậy được? Như thế nào mà trong vòng đêm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?”

      “Nương nương, đây tất cả đều là do Xà hậu câu kết với kẻ địch trong ứng ngoại hợp mà ra cả. Đêm qua nương nương hôn mê bất tỉnh bệ hạ ở cạnh người suốt, kẻ thù dưới trợ giúp của Xà hậu mà tiến vào Tử Tinh cung, đám người đó toàn là kẻ ký kết linh xà khế ước nên rất liều mạng. Bọn chúng giết người gớm tay, bệ hạ thân mình xông ra, người , cho dù là chết cũng muốn bảo hộ người rời tại chỉ sợ bệ hạ được nữa rồi!” rồi nước mắt ngừng chảy xuống, biết bệ hạ rất Sủng phi nương nương, đến tận tâm can.

      Miên Miên lần nữa bị đả kích, nàng đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền kêu lên: “ tìm Tuyết vương gia! Có lẽ cứu được bệ hạ!”, đúng vậy, lợi hại như vậy nhất định có biện pháp cứu được Dạ Mị.

      Miên Miên vừa dứt lời toàn bộ người có mặt nhất loạt cúi đầu im lặng gì.

      "Làm sao vậy? Chẳng lẽ Tuyết vương gia cũng xảy ra chuyện rồi sao? Ngươi , các ngươi chứ?” Miên Miên sốt ruột lớn tiếng tra hỏi, nội tâm nàng giờ đây hoảng loạn thôi, phải chỉ trong đêm mà phát sinh nhiều chuyện như vậy chứ? Giờ phút này có ai để ý đến thân thể run lên vì sợ hãi của nàng.

      “Nương nương….lần này làm phản chính là Tuyết vương gia, là cùng Xà hậu liên thủ muốn đẩy bệ hạ vào chỗ chết, là chính muốn soán quyền đoạt vị a!” Đức công công gian nan ra từng chữ .

      “Cái gì?” Miên Miên ngây ngẩn cả người, vừa mới gì chứ?

      "Nương nương, như vậy đó ạ! Tuyết vương gia đáng sợ, toàn bộ thị vệ bên ngoài bị khống chế, thị vệ trong cung hơn phân nửa bị đám tay sai của giết chết. Bệ hạ muốn chúng ta tranh thủ thời gian đưa người rời khỏi nơi này, chúng ta mau nhanh thôi nương nương, nếu để bọn chúng đuổi kịp hậu quả khó lường được a!” Sơn Ca nhịn được .

      “Đúng vậy, nương nương, chúng ta mau nhanh thôi!” Đức công công vội vàng lên tiếng khuyên nàng.

      "Tại sao có thể như vậy? Như thế nào có thể như vậy được?" Miên Miên tự giác thào, mọi chuyện thể như vậy được, như thế nào có thể giết chết chính ca ca duy nhất của mình được? từng Dạ Mị đối với rất tốt mà, từng đời kính nhất chính là Dạ Mị mà? Như thế nào mà lại muốn dồn Dạ Mị vào chỗ chết được?

      "Nương nương..."

      "Ta , ta muốn quay lại gặp , chuyện này có khả năng như vậy được, có khả năng!” Miên Miên lắc lắc đầu phản kháng.

      “Nương nương, van cầu người, người theo chúng ta !” Đức công công vội vàng khuyên giản, nước mắt lần nữa rơi xuống, những người khác thấy vậy toàn bộ liền quì xuống.

      “Đức công công, ta muốn tìm Dạ Mị, ta thể bỏ rơi bệ hạ được, thể…” Miên Miên rồi lần nữa cố gắng đứng dậy.

      Đức công công thấy khuyên được nàng liền móc từ trong ngực ra vật kính cẩn đưa cho nàng, “Nương nương….cái này là vật duy nhất bệ hạ để lại cho người, người muốn chúng ta đưa nương nương bình an thoát khỏi nơi này!” Đức công công nức nở rồi tiếp tục thương tâm khóc.

      Miên Miên run rẩy nhận lấy đồ vặt đưa tới, nàng cẩn thận từng li từng tí mở lớp tơ lụa màu vàng, khắc khi vật trong bọc ra, Miên Miên khỏi mở to hai mắt, nước mắt lần nữa thi nhau rơi xuống.

      "Linh... Linh châu?" Miên Miên kinh ngạc nhìn viên linh châu trân quí tay mà thân thể khỏi run rẩy, nàng biết gì nữa.

      “Nương nương, bệ hạ cái gì cũng biết hết rồi! Vô Tình trước khi theo Thái hậu rời toàn bộ mọi chuyện cho bệ hạ… bệ hạ , chỉ cần nương nương hạnh phúc mặc kệ người ở nơi nào đều vui vẻ…Linh châu thánh vật này bảo vệ cho người được bình an, bệ hạ còn , người muốn nương nương vứt bỏ giấc mộng của mình, muốn người hảo hảo sống tốt a…” Đức công công nghẹn ngào .

      Miên Miên thương tâm lớn tiếng khóc lóc, tên ngốc này, như thế nào có thể làm như vậy chứ? Như thế nào lại ngốc đến nỗi đưa cho nàng Linh châu hộ thân của chứ?

      "Nương nương, người đâu vậy?" Đức công công thấy Miên Miên bò dậy hướng vế phía nội cung chạy khỏi la lớn.

      "Nương nương..." Đức công công vội vàng chạy tới ngăn cản nàng, vẻ mặt cầu khẩn : “Nương nương, bệ hạ bỏ cả mạng sống của mình để bảo hộ người, người thể quay lại được, thể…”

      Miên Miên nghe như vậy bất giác nở nụ cười, chỉ là nụ cười này của nàng khiến cho những người có mặt cảm thấy sợ hãi thôi, “Đức công công, cảm ơn ngươi mọi chuyện cho ta nghe, nếu lúc này ta rời cả đời này ta sống trong hối hận mất, ta muốn như vậy, cho dù có chết ta cũng phải ở bên cạnh của bệ hạ!” rồi dùng sức đẩy cánh tay ra chạy , Dạ Mị, ngươi nhất định phải chờ ta, nhất định phải chờ ta…

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 113. nhất định phải chết!

      Cũng biết Miên Miên lấy sức mạnh ở đâu ra mà có thể chạy nhanh đến vậy trong khi được cho uống mê dược, Đức công công cùng cả bọn chạy theo sau. Tất cả bọn họ đều sinh ra và lớn lên ở nơi này, cho dù chết cũng muốn chết ở đây.

      , linh châu ở đâu?” Lôi Ảnh hung dữ nhìn Dạ Mị nửa quì đất, khóe miệng ngừng chảy máu hỏi.

      Dạ Mị lạnh lùng ngước mắt nhìn Dạ Phong rồi cười lớn, nụ cười này của chứa đầy mỉa mai, chế nhạo chính bản thân mình. thua, thậm chí thua rất thê thảm, chỉ là ngờ người đánh bại hôm nay lại là đệ đệ từ bé được che chở, bao bọc – Dạ Phong!

      “Linh châu người ngươi, bất quá ngươi cũng thắng nổi Lôi Ảnh đâu, người bị thương quá nặng rồi!” Dạ Phong lạnh nhạt giống như chuyện với người hoàn toàn xa lạ rồi đưa mắt nhìn những thi thể thị vệ tuyết trắng, bộ dáng tươi cười như có chuyện gì xảy ra.

      “Xà hậu, tìm thấy Sủng phi!” Linh Chi đến phía sau Ngải Vân giọng .

      Ngải Vân nghe vậy trừng mắt liếc Linh Chi ra lệnh: “Tiếp tục tìm!”, rồi nhìn Dạ Mị sắp chống đỡ nổi mà nội tâm có chút đau đớn, thế nhưng chút ít đau đớn này rất nhanh chóng biến mất. Ngải Vân lạnh nhạt nở nụ cười, là chính tự tìm đường chết thể trách nàng được!

      “Ngươi lên kế hoạch soán vị này bao lâu rồi?” Dạ Mị lau máu khóe môi lạnh lùng hỏi.

      “Ta sống bao lâu chuẩn bị bấy lâu!” Dạ Phong lạnh lùng nhìn Dạ Mị đáp.

      Dạ Mị nghe vậy khỏi nở nụ cười cay đắng hỏi: “Tại sao ngươi phải làm như vậy?”

      “Bởi vì ta muốn ngươi phải chết, ta muốn nhìn ngươi thống khổ, chỉ cần ngươi thống khổ ta cảm thấy rất vui vẻ!” Dạ Phong như cũ biểu cảm .

      “Ta làm gì để ngươi hận ta đến độ muốn dồn ta tới chỗ chết như vậy?” Dạ Mị dù chết cũng muốn biết nguyên nhân khiến đệ đệ duy nhất của màng tình thân, màng cấm kỵ dày công tạo ra linh xà khế ước để giết như vậy.

      “Ngươi sinh ra chính là điều đáng hận nhất! Tất cả những việc ngươi làm, người khác vì ngươi làm đều khiến ta thống hận!”

      Dạ Mị mỉa mai cười lớn. còn có thể gì đây, Dạ Phong trước mặt còn là đệ đệ Dạ Phong che chở năm nào nữa rồi, Dạ Phong khát máu lúc này hoàn toàn xa lạ. Dạ Mị quay lại nhìn Tử Tinh cung màu đỏ tươi rồi lại nhìn về Dạ Phong : “ khiến ngươi thống hận như vậy, đến đây, giết ta , giết ta rồi ngươi chính là Xà vương!”

      “Nếu ngươi chịu giao linh châu ra có lẽ ta có thể cho ngươi con đường sống!” Dạ Phong cúi đầu vuốt vuốt những móng tay sắc nhọn của mình lạnh nhạt .

      “Ta linh châu sớm bị ta làm mất rồi, tại, chỉ có duy nhất mạng này, nếu ngươi muốn cứ đến lấy!” Dạ Mị rồi nở nụ cười phi thường mê hoặc chậm rãi nhắm mắt, tàn sát suốt ngày trời sớm rất mệt mỏi rồi, mệt…

      "Giết , mau giết !" đám xà nhân nhìn thi thể đồng bọn lớn tiếng kêu lên, bọn chúng thể ngờ được Dạ Mị có linh châu vẫn có thể giết nhiều đồng bọn của chúng như vậy, hận ý trong bọn chúng đối với Dạ Mị càng lúc càng sâu đậm.

      “Chủ nhân ta niệm tình ngày trước ngươi chiếu cố mà chừa cho ngươi con đường sống, ngươi tốt nhất nên thức thời mà giao linh châu ra, ngươi phải là đối thủ của chủ nhân ta đâu!” Lôi Ảnh mỉa mai .

      Dạ Mị lạnh lùng : “Ta ta có linh châu, ngươi đừng ở đó nhảm nữa, đến a!”

      “Vốn định tha cho ngươi mạng nhưng có vẻ như ngươi cần rồi, như vậy cần khách khí nữa!” Dạ Phong lạnh lùng , thanh rét lạnh khiến cho người khác phải giật mình run rẩy.

      Lôi Ảnh nghe Dạ Phong vậy lấp tức rút kiếm hướng tới Dạ Mị, khí chung quanh dường như đóng băng lại. Dạ Mị lần nữa nhìn quanh, nơi đây còn là Tử Tinh cung mà biến thành huyết cung rồi, bọn chúng làm tới mức này chứng tỏ chuẩn bị rất kỹ lưỡng, hôm nay chỉ cần nàng được bình an, Tử Tử được bình an là đủ rồi!

      Ngải Vân ở bên thấy Lôi Ảnh rút kiếm khỏi nhắm chặt mắt nghiêng đầu né tránh, nàng đành lòng nhìn Dạ Mị như vậy, lòng của nàng vẫn còn rất thích , chỉ là quá vô tình khiến nàng còn lựa chọn nào khác.

      "Dừng tay!" tiếng hét lớn đột ngột vang lên khiến toàn bộ những người có mặt di chuyển ánh mắt.

      Ngải Vân ngây người nhưng rất nhanh chóng cười lớn, Nguyễn Miên Miên, nữ nhân ngu ngốc này lại tự mình dẫn xác đến, là ông trời cũng giúp nàng a!

      Miên Miên nhìn Lôi Ảnh kề kiếm sát cổ Dạ Mị mà Dạ Mị lúc này suy yếu chống huyết kiếm nửa quì đất, máu từ người xuống nhuộm đỏ cả mảng tuyết trắng, lòng của nàng đau đớn thôi.

      "Dạ Mị..." Miên Miên lập tức chạy tới trước mặt quì xuống, lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi bị thương rồi?” thấy khóe môi còn lưu lại vết máu khô mà gương mặt cũng có vài vết thương lòng của Miên Miên nhói đau.

      Dạ Mị mở to mắt nhìn nữ nhân thương hoảng hốt trước mặt có chút nghi hoặc.

      “Ngươi như thế nào lại ngốc như vậy? Như thế nào mà lại muốn bỏ rơi ta?” nước mắt Miên Miên phút chốc trào ra.

      “Nàng sao lại quay lại? phải ta cho người mang nàng rồi sao?” Dạ Mị rốt cuộc cũng xác nhận phải bị ảo giác mà là Miên Miên quay lại khỏi đau lòng quát lớn.

      “Bệ hạ…” Đức công công cùng với mấy tên thái giám thở ra hơi chạy tới rùi trước mặt .

      Dạ Mị thấy cùng cả đám quay lại liền hiểu mọi chuyện, thể trách bọn họ được, khi Miên Miên muốn quay lại làm sao bọn họ có thể ngăn cản nàng chứ? Dạ Mị quay đầu nhìn Miên Miên khóc lóc thương tâm mà khỏi nhíu mày, “Nàng như thế nào lại nghe lời? phải đưa nàng rồi sao? Nàng chẳng lẽ quan tâm tới sống chết của Tử Tử?”

      “Ta tin tưởng A Tình, nàng chắc chắn bảo hộ bình an trở lại, ta muốn quay lại để cùng ngươi đối mặt với tất thảy mọi chuyện!” rồi quay lại nhìn Dạ Phong – người mà năm năm qua luôn thầm giúp đỡ nàng.

      “Vương gia, có thể giao nàng cho ta chưa?” nhìn thấy Dạ Mị đến chết cũng muốn bảo vệ Miên Miên, nụ cười mặt Ngải Vân phút chốc ta biến, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Dạ Phong hỏi.

      "Câm miệng!" Dạ Phong lạnh lùng quát.

      Ngải Vân ngây người, vừa mới cái gì chứ? Bảo nàng câm miệng? lại vì nữ nhân kia mà quát nàng sao?

      “Tuyết vương gia, ngươi là làm cái gì? Ngươi muốn giết ca ca ngươi sao?” Miên Miên quay người nhìn Dạ Phong, thanh có chút run rẩy, nước mắt tự giác rơi xuống nền tuyết, nàng thể tin nổi nam nhân này lại là người tàn nhẫn đến như vậy.

      “Đúng vậy!” Dạ Phong nhìn thoáng qua đôi mắt ửng đỏ của Miên Miên rồi quay người né tránh . Kỳ sớm biết Dạ Mị cho người mang nàng rời chỉ là làm như biết. Năm năm qua thầm lặng nàng, biết nàng căn bản bao giờ thuộc về mình, nhưng là cho dù như vậy cũng muốn nàng bị tổn thương.

      Miên Miên nghe thấy khẳng định như vậy đột nhiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười của nàng lúc này rất khó coi: “Ngươi gạt ta đúng ? Ngươi thiện lương như vậy, tốt bụng như vậy, ngươi giúp ta vượt qua tử kiếp, lại thầm giúp đỡ ta suốt năm năm qua, ngươi làm sao có thể là người độc ác như vậy được?”

      Dạ Phong trầm mặc gì.

      “Ngươi a, những chuyện này phải là đúng ? Có đúng hay ?” Miên Miên lớn tiếng hỏi, nàng tin, nàng muốn tin.

      “Những chuyện này đều là !” Dạ Phong cuối cùng cũng lên tiếng , “Ta cứu ngươi chẳng qua là vì muốn lợi dung ngươi mà thôi. Bổn vương biết đối với ngươi rất thâm tình cho nên cứu ngươi rồi lại giúp đỡ ngươi quay về chính là để lơ là cảnh giác!” Dạ Phong tuy vậy nhưng ra lòng lúc này cũng rất đau nhưng chuyện đến nước này thể để tình cảm làm hỏng đại dầy công chuẩn bị bao năm nay được.

      Miên Miên thấy lạnh lùng như vậy khỏi đau xót, những ký ức ngày xưa phút chốc lên rồi tan vỡ như bong bóng xà phòng.

      “Chuyện của Tử Tử cũng là do ngươi làm có đúng hay ?” Miên Miên cắn chặt bờ môi nhìn thẳng Dạ Phong hỏi.

      “Đúng!” Dạ Phong tiếp tục lạnh lùng đáp.

      Miên Miên nghe vậy thoáng chốc ngã ngồi tuyết, nước mắt như mưa rơi xuống, “Đúng là Tử Tử đối với ngươi mà chẳng có nhiều quan hệ, nhưng là trong đó còn có cả mẫu hậu của ngươi, là mẫu hậu thân sinh của ngươi a, ngươi như thế nào có thể làm vậy được hả?” Miên Miên gắng sức hét lớn, như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy được?

      “Bà ta xứng làm mẫu hậu của Vương gia nhà ta. Từ lúc vương gia còn cho tới nay bà ta phải đánh cũng là tiếc lời mắng chửi vương gia, bà ta lúc nào cũng cho rằng vương gia chính là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời mình, nữ nhân độc ác đó sẵn sàng vứt bỏ cả nhi tử của mình để lập con người khác làm vua, ngươi bà ta có đáng chết hay ?” Lôi Ảnh ở bên cạnh nhịn được lớn tiếng .

      "Cái gì? Ngươi cái gì?" Dạ Mị tràn đầy nghi hoặc nhìn Lôi Ảnh rồi lại nhìn Dạ Phong.

      Dạ Phong thấy vậy khẽ nở nụ cười nhạt, “Ngươi biết đúng ? Ngày ấy mẫu hậu ngươi là nữ nhân được phụ hoàng sủng ái nhất, nàng cùng mẫu hậu ta hạ sinh ta và ngươi trong cùng ngày. Bà ta vừa phát ta bị liệt chân liền tráo đổi ngươi để cho ngươi trở thành con lớn của bà ta, mà bên chỗ mẫu hậu ngươi bà ta tìm đứa bé thay thế. Ngươi tất nhiên là biết chuyện này rồi bởi vì bà ta sớm biết mẫu hậu ngươi hoài thai là tiểu nam hài nên sớm chuẩn bị nữ hài rồi lấy cớ nữ hài tử được di truyền tử nhãn màu tím của hoàng tộc để lấp liếm!” Dạ Phong nhớ lại quá khứ mà khỏi cười lạnh tiếng.

      Ngải Vân nghe Dạ Phong mà kinh hãi thôi, như vậy phải ám chỉ rằng nữ nhi của nàng phải là con ruột của Dạ Mị sao? Ngải Vân vội cúi đầu dám nhìn Dạ Mị.

      “Bà ta hạ sinh liền lúc hai hoàng tử tự nhiên ngai vị Xà hậu là của bà ta rồi, mà mẫu hậu của người bởi vì bị bà ta thầm hạ độc mà lâu sau đó cũng qua đời. tại ngươi biết vì sao ta phải giết bà ta rồi chứ? Loại đàn bà đó đáng được sống, bà ta chết ngươi cũng vui mà, đúng ?” Phong lãnh cười nó.

      Những người có mặt ở đây biết được này đều khỏi kinh hãi, riêng Dạ Mị kinh ngạc đến thốt lên lời, chuyện này như thế nào lại phát triển thành như vậy? Dạ Phong trăm phương ngàn kế tìm cách soán vị chỉ để trả thù chuyện Thái hậu bỏ rơi sao?

      “Ta biết ngươi khó lòng tin được chuyện này nhưng đây chính là !” rồi vung tay áo lên để lộ ra những vết sẹo dài màu nâu nhạt cánh tay.

      “Cái này…” Miên Miên có chút giật mình, những vết sẹo này thể ngẫu nhiên mà có được.

      “Giật mình sao? Những thứ này đều là kiệt tác của nữ nhân kia cả, từ lúc ta còn bà ta thường xuyên trút giận lên người ta như vậy. phải hai ba bữa nhất định bà ta cho ta trận đòn, nếu ta dám khóc lên nhất định bà ta càng nặng tay hơn. Cùng là hoàng tử nhưng bà ta khiến ta nghĩ rằng mình chính là con người khác chứ phải con ruột bà ta sinh ra, thế nhưng vẫn là , ta vẫn chính là con ruột do bà ta sinh ra, cho nên ta rất hận , nếu năm đó được sinh ra bà ta đối xử với ta như vậy được!”

      Những điều Dạ Phong khiến cho hận ý trong lòng Dạ Mị giảm dần, nguyên lai người khiến thành như vậy lại chính là người ca ca này a, là cướp mọi tình mà lẽ ra là của Dạ Phong. Dạ Mị đột nhiên cười lớn, hóa ra tất thảy mọi chuyện đời này đều có nhân có quả a!

      “Thế nhưng…những chuyện này có liên quan đến Dạ Mị a, chính từ cũng bị mẫu hậu ngươi tính kế, có lỗi trong chuyện này. Hơn nữa, Dạ Mị phải đối xử với ngươi rất tốt sao? Chẳng lẽ ngươi cảm nhận được tâm đối với ngươi như vậy sao? Ngươi thử tự vấn lương tâm rồi trả lời cho ta nghe, đối với ngươi như thế nào?” Miên Miên nhìn thẳng vào Dạ Phong chất vấn.

      “Đừng với ta những điều vô nghĩa đó! Ta cho các ngươi biết, ta câu cũng nghe lọt tai, bao nhiêu năm qua ta khổ sở thế nào các ngươi căn bản bao giờ có thể hiểu được, các ngươi chỉ biết oán trách ta nhưng các ngươi có biết từ đến lớn đối với bà ta mà ta còn có giá trị bằng con chó!” Dạ Phong cười cay đắng lớn tiếng , “ tình đến nước này đừng ai mong thay đổi được ta, nhất định phải chết, chỉ có chết ta mới được giải thoát khỏi thống khổ này!”

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 114. Ngươi cực đoan!

      “Ngươi đây là quá cực đoan rồi!” khắc khi Dạ Phong lộ ra sát khí Miên Miên nhịn được hét lớn, nàng từ từ đứng dậy : “Đúng là chúng ta ai có thể cảm nhận được những nỗi đau mà ngươi chịu đựng nhưng là ta biết ngươi phải là loại người độc ác như vậy, chuyện trước kia ta muốn nhắc tới nhưng ta tin tưởng năm năm qua ngươi chính là tâm đối đãi ta cùng Tử Tử. Đúng là ta vừa ngốc lại vừa đần nhưng mà ta tin chắc ta có nhìn nhầm ngươi, mặc dù ta cũng phải trả cái giá rất lớn khi nhiều năm trước từng nhận lầm nữ nhân độc ác làm tỷ muội, theo lý mà ta nên tin tưởng bất kỳ ai cả, thế nhưng hết lần này tới lần khác ta lại luôn tin tưởng ngươi!”

      “Ngươi có thể tất cả mọi chuyện năm năm qua đều là giả dối, là ngươi lừa gạt ta nhưng là ta tin chắc bộ dáng tươi cười của ngươi những năm qua phải là giả. Ta biết hôm nay ngươi làm tất cả những chuyện này chỉ để lấy lại những thứ đáng lẽ nên thuộc về ngươi, thế nhưng ngươi có biết ? …” ngón tay Miên Miên chỉ vào Dạ Mị lớn tiếng : “ có lỗi, những thống khổ của ngươi hoàn toàn biết nhưng phải luôn xem người là đệ đệ thân thuộc nhất sao? Vì bệnh tình của ngươi mà có thể tìm khắp thiên hạ người có thể chữa bệnh cho ngươi, vì để ngươi vui vẻ mà chấp nhận làm tất cả mọi chuyên…ngươi , ngươi có chút cảm giác nào sao?”

      “Ta , câu ta cũng muốn nghe, ai có thể xóa mờ ký ức cùng thống khổ của ta bao nhiêu năm qua, nhất định phải chết!” Dạ Phong nhìn Miên Miên gằn từng tiếng .

      “Được, ngươi nếu muốn giết phải giết ta trước!” Miên Miên giang hai tay bảo hộ cho Dạ Mị phía sau .

      Ngải Vân im lặng đứng bên có chút kinh ngạc, Miên Miên như vậy khiến cho nàng ta cảm thấy lạ lẫm, nàng ta thay đổi rồi sao?

      Dạ Mị nhíu mày khó chịu đưa tay lôi kéo vạt áo nàng, Miên Miên thấy vậy lập tức ngồi xuống hỏi: “Làm sao vậy?”

      Dạ Mị cố gắng vươn người tới sát tai nàng giọng : “ còn là Dạ Phong ngày trước nữa rồi, nàng có thấy đôi mắt ngày càng nhạt màu ? Đó chính là dấu hiệu trúng tà rồi, nhớ kỹ, lát nữa đem linh châu nuốt vào, có linh châu rồi nàng nhất định có thể bình an rời khỏi chốn này!” rồi hôn lên má nàng thỏa mãn cười.
      Miên Miên nghe vậy nước mắt lại lần nữa rơi xuống, lúc nào cũng như vậy, đến bây giờ vẫn còn lo lắng cho an toàn của nàng, nam nhân này có phải là tên đại ngốc ?

      “Ngươi còn chần chờ gì nữa? Chẳng lẽ ngươi quên những năm qua ngươi thống khổ thế nào rồi sao?” giọng sắc nhọn đột ngột vang lên bên tai Dạ Phong khiến tự giác nhíu mày, cảm giác đau đớn cùng nỗi thống khổ những năm qua phút chốc kéo đến.

      “Giết , giết hết bọn chúng rồi tất cả thuộc về ngươi! Mau giết đoạt lại tất cả những thứ thuộc về ngươi !” giọng ngừng vang lên, đôi mắt tím của Dạ Phong càng lúc càng nhạt màu.

      “Ta…ta muốn giết ngươi! Ngươi mau , tránh xa khỏi nơi này!” Dạ Phong vất vả mới khống chế được Tâm ma trong người nhìn về phía Miên Miên thống khổ .

      ! Ta bỏ rơi , có chết ta cũng chết cùng , ngươi muốn giết ra tay !” Miên Miên cố tình cứng.

      “Muốn giết ta cũng sao cả, bảo thủ hạ của ngươi mang nàng !” Dạ Mị từ phía sau Miên Miên khó nhọc đứng lên .

      “Ngươi cái gì?” Miên Miên kinh hãi quay người nhìn .

      Dạ Mị khẽ cúi người tựa lên vai nàng rồi ôm lấy nàng giọng dặn dò: “ bị Tâm ma khống chế rồi, tại còn cơ hội nữa, nàng nhớ nhất định phải tìm được Tử Tử, đừng bướng bỉnh nữa!” Dạ Mị nhìn biểu khác lạ của Dạ Phong mà khỏi nhíu mày.

      Miên Miên quay người nhìn Dạ Phong, quả nhiên thấy đôi tử nhãn màu tím của ngày càng mờ nhạt thậm chí còn lên sắc đỏ, chẳng lẽ bị Tâm ma khống chế rồi sao?

      “Mau !” Dạ Mị dùng sức đẩy nàng ra xa, biết hôm nay ngoại trừ có thể cho nàng linh châu hộ thể ra cái gì cũng thể làm cho nàng nữa rồi.

      “Đưa nàng !” Dạ Phong cắn chặt khóe miệng lớn tiếng ra lệnh.

      Lôi Ảnh có chút sửng sốt nhưng cũng rất nhanh chóng tới nắm lấy cánh tay Miên Miên lôi .

      muốn… Dạ Phong, ngươi thể giết được, ngươi hối hận, ngươi nhất định hối hận…” Miên Miên dùng hết sức lực gào thét, nàng thể chứng kiến huynh đệ tương tàn được, thể…

      “Mau ra tay !” đôi mắt Dạ Phong từ lúc Miên Miên rời dần chuyển thành màu đỏ sậm như lửa khiến cho người khác khó lòng liên tưởng tới địa ngục.

      Đám xà nhân đằng sau nghe vậy toàn bộ lập tức rút kiếm, khóe miệng khỏi treo lên nụ cười vui vẻ, tốt, bọn chúng cuối cùng lật đổ được tên hôn quân này rồi, về sau bọn chúng có thể thoái mái ăn thịt người rồi, rốt cuộc bọn chúng có thể thoát khỏi kiếp sống trốn chui trốn nhủi như chuột rồi…

      Dạ Mị cười lạnh cầm lấy kiếm lần nữa vọt tới, giờ phút này biết sức lực của mình thể chống lại đám xà nhân khát máu này…nhưng cũng thể để bọn chúng sống mà làm hại thần dân Thụy Tuyết quốc cùng nhân loại được, quân vương dù có chết cũng phải bảo vệ đất nước này!

      muốn, ngươi mau buông tay ra!” Miên Miên nhìn về phía Lôi Ảnh lớn tiếng hét lên.

      “Nguyễn nương, ta cho ngươi biết, vương gia chỉ là muốn lấy lại những gì vốn thuộc về ngài, ngươi chẳng phải cũng biết những năm quá ngài ấy sống như thế nào đó thôi? Là ngươi, chính ngươi năm năm qua khiến ngài ấy nở nụ cười lòng, ta biết vương gia thích ngươi cho nên muốn thương tổn tới ngươi, cho nên ngươi tốt nhất đừng làm ngài ấy phải khó xử!” Lôi Ảnh nhìn nàng nghiêm mặt .

      Miên Miên nghe Lôi Ảnh vậy có chút sửng sốt nhưng rất nhanh chóng hỏi lại: “ thay đổi, ngươi nhìn thấy thay đổi rồi hay sao? phải là Tuyết vương gia nữa rồi, ngươi thấy đôi mắt tím của nhạt màu sao? Nếu để giết Dạ Mị rồi lên làm vua Thụy Tuyết quốc nhất định diệt vong mất!”

      “Mặc kệ vương gia biến thành bộ dáng gì vẫn là chủ nhân của Lôi Ảnh ta!” Lôi Ảnh kiên định .

      “AAAAA….” Những tiếng kêu thảm thiết ngừng vang lên, nền tuyết trắng có thêm rất nhiều thi thể xà nhân, y phục người Dạ Mị sớm rách nát, máu tươi ngừng xuống nhưng là nụ cười môi lúc này chói lọi, tốt, lại giết thêm được mấy tên nữa.

      “Giết…giết !” đám xà nhân nhìn thấy đồng bọn của mình chết thảm phẫn nộ hét lên, kiếm tay đồng loạt hướng về Dạ Mị. Ngải Vân nghe thấy tiếng la hét nhịn được quay đầu nhìn lại.

      “Bệ hạ, coi chừng ca…” Đức công công nhìn thấy phía sau Dạ Mị có đám xà nhân lao tới mà dường như để ý tới liền vội vàng lao cả người tới.

      Đức công công dùng sức đẩy Dạ Mị ra, miệng lập tức phun ra ngụm máy tươi, kiếm này dùng thân mình đỡ cho Dạ Mị.

      "A Đức công công!" Dạ Mị vội vàng ôm lấy thân thể ngã xuống của lớn tiếng kêu lên.

      "Bệ hạ... A Đức... A Đức thể cùng ngài nữa rồi... Ngài nhất định phải sống, Thụy Tuyết quốc thể diệt vong được, thể…” Đức công công vừa dứt lời, tay của cũng vô lực rơi xuống nền tuyết.

      Mấy thái giám phía sau thấy vậy phẫn nộ nhào tới, bọn thể nào nhịn được đám xà nhân hung hăng khát máu này nữa, càng thể chấp nhận được việc Đức công công bị bọn chúng giết chết, nhưng là bọn họ có bao nhiêu sức lực đâu, cả bốn người kết cục cũng khá gì hơn Đức công công. Tuy bọn họ có lòng muốn báo thù nhưng là lực bất tòng tâm, ông trời công bằng.

      Đám xà nhân sau khi giết người lớn tiếng cười, tiếng cười tràn ngập mỉa mai châm chọc, đúng vậy, bọn chúng chính là cười nhạo đám thái giám biết tự lượng sức mình này.

      Dạ Mị nổi giận rồi, lần nữa nhắc kiếm điên cuồng lao tới, mà ngồi bên Dạ Phong mực đạm mạc nhìn trận chiến, trong ánh mắt còn ai là ca ca Dạ Mị nữa, chỉ còn lại nam nhân cướp tất thảy những gì vốn nên thuộc về mà thôi.

      “Đau quá…” Miên Miên bị Lôi Ảnh kéo đột nhiên đổ mồi hôi hột, thân thể ngừng run rẩy kêu lên.

      “Nguyễn nương, ngươi làm sao vậy?” Lôi Ảnh lo lắng dừng lại hỏi, nàng ta đến tột cùng là làm sao vậy a?

      “Ngực ta đau quá…” Miên Miên gắng gượng , bàn tay run rẩy đưa lên ôm ngực. Lôi Ảnh khỏi sửng sốt, trong lúc còn suy nghĩ xem Miên Miên bị làm sao phía trước mắt đột nhiên tối sầm lại, sau gáy bị lực lượng cường đại đập xuống, ý thức dần trở nên mơ hồ rồi ngã xuống nền tuyết trắng.

      Miên Miên giật mình nhìn lại linh châu trong tay, trời ạ, linh châu này tại sao lại có thể phát ra sức mạnh lớn như vậy a? Nàng chỉ dùng nó đập lên gáy Lôi Ảnh có cái thôi mà, ngờ lại khiến ta ngất xỉu rồi. Miên Miên nghĩ rồi vội vã hướng phía ngược lại chạy .

      “Giết!” những tiếng gào rú đòi chém đòi giết của đám xà nhân ngừng vang lên, Dạ Mị bị đám xà nhân bao vây tứ phía, đám xà nhân giương lên nụ cười đắc ý nhìn Dạ Mị mất hết khí lực nửa quì mặt đất. Cuối cùng bọn chúng cũng chờ được ngày này rồi, hôm nay quả là ngày vui vẻ nhất của bọn chúng từ trước tới nay a.

      Đúng lúc này xà nhân có vẻ như cũng khá có địa vị trong đám ra, tay cầm theo thanh kiếm sắc nhọn nhìn Dạ Mị cười lạnh: “Quân vương thối, hôm nay ta tiễn ngươi xuống địa ngục!” rồi kiếm trong tay lập tức đâm tới.

      Loại cảm giác bị kiếm đâm xuyên da thịt này nàng là lần đầu tiên nếm trải qua, máu tươi nhanh chóng chảy xuống, Miên Miên khống chế được phun ra ngụm máu. Nàng tuyệt đối hối hận, tên ngốc này có thể vì nàng mà màng tới mạng sống của chính mình nàng cũng có thể vì mà chịu đựng nhát kiếm này.

      gian chung quanh bất giác chìm trong yên lặng, Dạ Mị ngây người nhìn Miên Miên. thể ngờ nàng được thủ hạ của Dạ Phong đưa lại có thể chạy được tới đây, từ khóe miệng nàng máu tươi vẫn ngừng chảy xuống khiến lòng của đau đớn giống như bị người ta dùng tay xé nát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :