1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 105. Tuyển hậu phong ba

      “Mẫu hậu muốn lựa chọn Đổng phi làm Xà hậu, nàng cảm thấy thế nào?” Dạ Mị ăn cơm nhìn Miên Miên dò hỏi.

      Miên Miên nghe hỏi ngừng lại động tác nhìn về phía mỉm cười : “Những chuyện này bệ hạ nên tự quyết định lấy, thiếp thân có gì để !” rồi gắp miếng rau bỏ vào trong miệng bắt đầu nhai.

      “Thế nhưng trẫm muốn biết suy nghĩ của nàng!” Dạ Mị buông đũa nhìn Miên Miên.

      Miên Miên thấy thế cũng bỏ đũa xuống, ôn nhu cười : “Nếu thiếp muốn nàng ta làm Hậu người cảm thấy thiếp dối trá sao? Nếu thiếp muốn nàng ta làm Hậu, người có phải hay nghĩ là thiếp ích kỷ? Vấn đề này bất kể thiếp trả lời như thế nào đều tỏ ra mình khó chịu, như vậy, bằng bệ hạ cứ tự mình quyết định !”

      Dạ Mị nghe nàng vậy cười cười : “Nàng suy nghĩ nhiều rồi, trẫm chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, Đổng phi vừa mới mất Tư nhi, mẫu hậu cảm thấy nàng ta khổ sở muốn sắc phong để nàng ta có động lực vui vẻ lên thôi!”

      “Bệ hạ nghĩ như vậy sao còn hỏi thần thiếp làm gì?” Miên Miên hỏi ngược lại, nụ cười vẫn tắt khiến người ngoài nhìn vào thể đoán được nàng nghĩ gì.

      “Thế nhưng người trẫm muốn sắc phong lại phải là nàng ta!” Dạ Mị nhìn Miên Miên có chút phức tạp , kỳ thực muốn để cho nàng lên làm Hậu nhưng nếu làm như vậy khi địch quốc phát động chiến tranh nàng chắc chắn trở thành người bị dư luận soi mói, muốn thấy nàng bị tổn thương, nhất định phải hảo hảo bảo hộ nàng, mà nếu như vậy thể để làm nàng Hậu được. Thế nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu phải nàng có ai có đủ tư cách ngồi vị trí đó, đáy lòng của khó chịu.

      “Bệ hạ, thần thiếp muốn hỏi người chuyện!” Miên Miên nghĩ rồi quyết định vẫn nên hỏi hơn.

      “Ân!” Dạ Mị gật gật đầu.

      “Bệ hạ, lúc tiểu công chúa chết ngươi có thấy được tiểu công chúa ?” Miên Miên cẩn thận hỏi.

      “Trẫm chỉ nhìn qua, nàng cũng biết, Đổng phi lúc ấy rất kích động, nàng ta ôm chặt tiểu công chúa ngày ăn uống khiến ai có thể tới gần. Trẫm tuy thương gì Tư nhi nhưng tận mắt nhìn Tư nhi lớn lên nên cũng có chút đau lòng, trẫm cũng biết Đổng phi đau lòng rất nhiều, dù sao đó cũng là cốt nhục của nàng ta!” Dạ Mị thở dài .

      “Đúng vậy, sao có thể đau lòng đâu này.” Miên Miên cũng thở dãi, nàng ràng mọi chuyện, nàng cũng biết nếu để Dạ Mị điều tra ra tiểu công chúa chắc chắn thể chết đơn giản như vậy, làm sao có người nghĩ tới Đổng phi lại chính tay giết chết tiểu công chúa đây? Biểu của nàng ta khiến bệ hạ chứng kiến mà đau lòng còn ai nghĩ tới chuyện tiểu công chúa ‘ngoài ý muốn’ tử vong đây? Nếu nàng vô tình nghe được chuyện đêm đó nàng cũng tin đó là , có điểm Miên Miên cũng rất ràng, Ngải Vân thống khổ là , nhưng nàng ta thống khổ chỉ vì nàng quá ích kỷ, vì hạnh phúc của bản thân mà hy sinh cả cuộc sống hài tử của mình.

      “Làm sao vậy?” thấy Miên Miên có chút mất tập trung Dạ Mị lo lắng hỏi.

      , có việc gì!” Miên Miên vội cười cười, nàng thể bội phục tâm cơ của Ngải Vân phi, nếu để người phát giác được tiểu công chúa dị thường như vậy nàng ta nhất định chịu nổi. Thế nhưng nàng ta cũng rất thông minh, thể tình thương mẫu tử mà ôm chặt thi thể buông, mọi người cảm động tất nhiên tiến lên cản trở, nàng ta có sớm hạ táng mọi người cũng thể nghĩ tới điều gì khác được.

      “Chuyện này trẫm muốn suy nghĩ kỹ!” Dạ Mị rồi lần nữa cầm đũa gắp miếng thịt đưa vào chén Miên Miên.

      Miên Miên thấy thế cũng cúi đầu tiếp tục ăn, miếng thịt còn chưa kịp nuốt nàng chợi nhớ đến việc quan trong liền ngước lên nhìn Dạ Mị : “Bệ hạ, người lựa chọn Đổng phi làm Xà hậu a!”

      "Nương nương..." Vô Tình đứng ở bên kia nghe nàng vậy khỏi lên tiếng.

      Miên Miên liếc nhìn Vô Tình ý bảo nàng cần xen vào rồi lại nhìn Dạ Mị chân thành : “Bệ hạ, thần thiếp , ta nghĩ rồi, Đổng phi mất hài tử đáng thương, ta cũng là mẹ nên có thể hiểu được. Hơn nữa, sức khỏe Thái hậu dạo này cũng còn được như trước, nàng muốn Đổng phi làm Hậu chúng ta cũng nên thành toàn!”

      “Miên Miên…” Dạ Mị nghe nàng mà lòng có chút nghẹ ngào biết làm sao ra.

      Miên Miên thấy khó xử vội nắm tay : “Đổng phi còn hài tử nhưng ta còn có Tử Tử, còn có người nữa a!” rồi ôn nhu cười.

      “Như vậy công bằng với nàng!”

      “Bệ hạ, có người cùng Tử Tử là ông trời cho ta rất nhiều rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy a, chúng ta cần giúp nàng ta sớm thoát khỏi nỗi đau này!” rồi biểu lộ bộ dáng chân thành cười nhìn .

      Dạ Mị thấy vậy cũng biết gì hơn, chỉ là trong lòng có chút đau đớn, vì Miên Miên mà đau.

      ---------- canh giờ sau----------

      Dạ Mị vừa mới rời Vô Tình liền vội vàng tới cạnh Miên Miên nhịn được hỏi: “Nương nương, người vì sao lại để cho Đổng phi làm Xà hậu? Ta thấy bệ hạ chính là muốn để cho người làm Hậu nha, còn nữa, nếu nàng ta làm Hậu chỉ sợ đối với chúng ta bất lợi a!”

      Miên Miên nghe vậy chỉ cười ôn hòa : “Vô Tình, Ngươi phải biết ta cũng làm gì mà nắm chắc tình, nàng ta muốn làm Xà hậu cứ để cho nàng làm, ta muốn cho nàng biết , mất con để lấy được ngai vị đó cũng có gì hạnh phúc. Ta cùng nàng kết giao lâu như vậy, ta biết nàng ra thuộc dang người vì tư lợi mà bất chấp sĩ diện, mặc kệ trong trường hợp nào nàng ta cũng hy vọng mình là người sáng chói nhất, lần này ta để cho nàng ta tỏa sáng, ta nhất định ở lúc nàng rực rỡ nhất mà đạp nàng xuống, ta cho nàng ngai vị Xà hậu cùng buổi lễ đăng quang khó quên!” rồi giảo hoạt cười, trong lòng nàng biết mọi chuyện, nàng tin tưởng bài học lần này khiến nàng ta cả đời khó quên a!

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 106. Bắt đầu

      Hôm sau, Miên Miên tự mình đưa Tử Tử đến lớp học rồi mới về, vừa mới tới cửa cung thấy Vô Tình đứng đợi bên ngoài. Vô Tình vừa nhìn thấy Miên Miên liền vội vàng tới bên cạnh nàng : “Nương nương, Đổng phi mới sáng sớm tới rồi!”

      đến rồi sao?” Miên Miên mỉm cười gật đầu rồi cùng Vô Tình bước vào phòng trong.

      Vừa vào tới sân thấy vị khách mời mà đến ưu nhã ngồi chỗ ghế đá nàng thích nhất, kỳ cái ghế đó chính là do Dạ Mị vì nàng mà chết tạo, mùa hè ngồi ở đó có cảm giác mát lạnh, mùa đông lại có cảm giác ấm áp lan tỏa, nàng dù có việc hay rảnh rỗi đều thích ngồi ở đó ngắm hoa cỏ trong vườn a, chỉ là hôm nay lại xuất khách mời!

      “Sủng phi mẫu thân tốt a, lại tự mình đưa đón Thái tử học!” Ngải Vân thấy Miên Miên trở về chậm rãi đứng dậy cười .

      “Có sao, ta có lúc nào phải là người tốt sao?” Miên Miên châm chộc cười rồi ngồi xuống ghế.

      Ngải Vân nghe vậy khỏi cười lạnh, nàng ta tự nhiên biết Miên Miên có ý châm chọc mình rồi.

      “Ồ, ngươi uống trà sao? Chẳng lẽ ngươi sợ ta độc chết ngươi?” Miên Miên hiếu kỳ nhìn chén trà bị Ngải Vân uống hơn nửa cười .

      quan hệ, ta sợ chết!” Ngải Vân rồi bưng trà lên nhấp ngụm.

      Vô Tình thấy thế vội tới châm trà cho Miên Miên rồi lại châm cho Ngải Vân thêm chén nữa.

      “Các ngươi lui xuống lát , ta có mấy lời muốn cùng Sủng phi thương lượng chút!” Ngải Vân nhìn về Linh Chi cùng Vô Tình .

      Đợi cho hai nàng ra rồi Ngải Vân mang theo ý cười nhạo nhìn Miên Miên : “Ngươi bệ hạ ngươi như vậy vì sao ở đây lại ít người hầu đến vậy? Cả cung rộng lớn như vậy mà chỉ có cung nữ, ngươi muốn nàng ta chết mệt sao?”

      “Chuyện này phiền ngươi quan tâm, ta thấy người là đủ rồi, nhiều người rất phiền phức!”

      “Được rồi, ta cũng muốn quanh co với ngươi, ngày hôm qua bệ hạ tới tìm ta, là ngươi đồng ý cho lập ta làm Hậu?” Ngải Vân tràn đầy nghi vấn hỏi.

      “Đúng, đích thực ta có , làm sao vậy, có chỗ nào đúng sao?” Miên Miên nhấp ngụm trà thản nhiên hỏi.

      Ngải Vân cười lạnh tiếng : “Được rồi Nguyễn Miên Miên, ngươi cần giả vờ, , ngươi đến tột cùng muốn bán gì đây?”

      Miên Miên nhún nhún vai nhìn nàng ta, “Cái gì là bán gì? Ta nghe có hiểu a!”

      “Nguyễn Miên Miên, chẳng lẽ ngươi lại hảo tâm đến nỗi để cho ta làm hậu dễ dàng vậy sao? Nếu thế mặt trời nhất định là mọc hướng tây a, ta thấy ngươi tám phần là có kế hoạch khác, , ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?” Ngải Vân đột ngột lớn tiếng hỏi.

      “Ngươi có phải hay làm chuyện xấu quá nhiều nên có tật giật mình? Ta cho ngươi lên làm Xà hậu nhất định phải có dụng ý gì sao? Ta chỉ là thấy ngươi vì ngai vị này mà sẵn sàng hy sinh Tư nhi, ngươi , nếu ta cho ngươi chẳng phải Tư nhi chết oan uổng rồi sao? Còn nữa, ta còn có Tử Tử, có bệ hạ thương ta nên với vị trí Xà hậu đó có cũng thành vấn đề!” Miên Miên nhìn nàng ta cười .

      Ngải Vân nghe vậy liền đứng dậy cúi người nhìn Miên Miên, “Thôi , tâm ngươi thế nào chẳng lẽ ta lại biết? Ta giết chết tỷ tỷ ngươi, ngươi hảo tâm thành toàn cho ta hay sao? Ta xem ngươi chính là có tính toán khác!” rồi khoanh tay cười lạnh nhìn nàng.

      Miên Miên cũng ngẩng đầu lên : “Hử? Vậy ngươi cho ta biết, ta có ý gì đây này?”

      Ngải Vân lần nữa ngồi xuống đối mặt với Miên Miên : “Ngươi làm như vậy chính là muốn cho người khác thấy ngươi rất hào phóng, như vậy có lẽ Thái hậu bớt ác cảm với ngươi, chỉ cần ngươi chiếm được hảo cảm của bà ta cộng thêm nhi tử thông minh lanh lợi của ngươi, bảo tọa Xà hậu này ta có thể ngồi lâu được sao?”

      Nghe những lời này của Ngải Vân, Miên Miên nhịn được cười lớn.

      “Ngươi cười cái gì?” hiển nhiên tiếng cười của Miên Miên khiến Ngải Vân nộ khí trừng mắt nhìn nàng.

      “Ta cười ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ý ngươi tựu chung lại chính là ta có Tử Tử còn ngươi có gì cả, đúng ? Nhưng là ngươi quên thái hậu sủng ái nhất chính là ngươi nha, nàng tính toán lâu như vậy cũng là vì ngươi, ngươi cho rằng nàng ta vì Tử Tử mà lập ta làm Hậu sao? Còn nữa, ngươi xác định là ngươi thể có hài tử sao? Ta nguyện ý cho ngươi làm Xà hậu về sau tranh giành!” Miên Miên nhìn nàng ta nghiêm túc .

      Ngải Vân nhìn nàng ta nghiêm mặt có chút sững sờ, vô thức : “Thế nhưng ta thế nào cũng thể tin tưởng ngươi!”

      Miên Miên nghe vậy đứng dậy duỗi lưng : “Tin hay là tùy ngươi, dù sao ta cũng chỉ cho ngươi cơ hồi lần này thôi, nếu ngươi bỏ qua có lẽ ta hào phóng lần nữa đâu. Tốt rồi, ta muốn nghỉ ngơi, buổi sáng đưa Tử Tử học nên giờ rất mệt a!” rồi ngoái nhìn ra ngoài lớn tiếng : “A Tình, tiễn khách!”

      Vô Tình ở bên ngoài nghe vậy vội chạy vào đứng trước Ngải Vân làm động tác tiễn khách. khắc khi Miên Miên chuẩn bị vào phòng, Ngải Vân nhịn được kêu lớn: “Nguyễn Miên Miên!”

      Miên Miên ngừng lại chút nhưng vẫn quay đầu lại.

      “Ta cho ngươi biết, ta cảm kích ngươi!” rồi ngẩng cao đầu uốn người ra.

      “Ta để ngươi cảm kích đấy, ta chỉ làm cho ngươi mất mặt!” Miên Miên cười lạnh thầm rồi vào phòng trong, chỉ là nàng chưa kịp đặt lưng xuống giường nghỉ ngơi lại có thêm khách mời đến, mà vị khách này đem đến tin tức khiến Miên Miên kinh ngạc thôi, nguyên lai là Thái hậu triệu kiến nàng!

      Miên Miên bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, chỉ sợ người đến cũng là vì chuyện mà thôi. Phải biết rằng nàng ta vấn an còn muốn cho nàng tới mà nay lại chủ động triệu kiến, thời điểm này triệu kiến có thể là chuyện gì khác được!
      “Nương nương…” Vô Tình phía sau Miên Miên có chút lo lắng, sợ Thái hậu làm khó nàng.

      “A Tình đừng quá lo lắng, nàng triệu kiến ta chắc chắn có liên quan đến chuyện lập Hậu nên làm gì ta đâu!” Miên Miên nắm lấy tay nàng ta trấn an .

      -----------Trường Lạc cung------------

      Lần đầu tiên tiến vào tẩm cung của Thái hậu khiến Miên Miên có chút hiếu kỳ đánh giá xung quanh, nơi đây tuy xa hoa bằng tẩm cung của Dạ Mị nhưng cũng khá lộng lẫy, toàn bộ đồ đạc đều được làm từ gỗ khỏi làm nàng nhớ tới những gian nhà cổ coi tivi, nguyên lai nàng xuyên qua cũng có thế tới nới cổ kính như vậy.

      “Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu!” Miên Miên cúi người thỉnh an.

      “Nô tỳ tham khiến Thái hậu!” Vô Tình cũng vội quì xuống .

      “Được rồi, đứng lên !” Thái hậu ngồi cao lạnh lùng .

      Vô Tình vội vàng đỡ Miên Miên đứng qua bên rồi im lặng gì.

      “Ban thưởng ghế ngồi!” Thái hậu nhìn về phía cung nữ bên cạnh , bọn cung nữ nghe vậy liền mang ghế tới đặt bên cạnh Miên Miên, nàng mỉm cười rồi ngồi xuống.

      "Tử Tử tốt chứ?" Thái hậu nhìn nàng dò hỏi.

      “Hồi bẩm mẫu hậu, Tử Tử vẫn tốt ạ!” Miên Miên qui củ trả lời.

      Thái hậu thở dài tiếng : “Ai gia vốn có hai tôn nhi, nhưng hôm nay Tư bất hạnh….aizzz…”

      Miên Miên biết nàng ta muốn gì liền trấn an : “Mẫu hậu chú ý thân thể a, thiếp thân tin tưởng Đổng phi rất nhanh có thể sinh hạ cho bệ hạ tiểu hoàng tử!”

      Thái hậu nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng : “Ai gia nghe ngươi nguyện ý để bệ hạ lập Đổng phi làm Hậu?” Thái hậu nhìn nàng đầy nghi hoặc.

      Miên Miên cười lạnh trong bụng, quả nhiên là vấn đề này. “Đúng vậy thưa mẫu hậu, thiếp thân nguyện ý!”

      “Đây là vì sao?” Thái hậu khó hiểu hỏi.

      “Đổng phi vừa mất tiểu công chúa nên tâm tình được tốt, với tư cách muội muội thiếp thân cảm thấy rất đau lòng, thiếp thân chỉ có thể mong cho nàng sớm vui vẻ trở lại. Thêm nữa Xà quốc cũng thể có Xà hậu, Đổng phi tỷ tỷ tài sắc vẹn toàn nên thiếp thân hy vọng tỷ ấy sớm ngày lên làm Hậu, vì Thụy Tuyết quốc mà sinh hạ thêm hoàng tử, công chúa.” Miên Miên nhìn về phía nàng ta mỉm cười .

      Nghe được những lời này của Miên Miên, Thái hậu ngây ngẩn cả người, bà ta nghĩ tới nàng lại như vậy, rất nhanh chóng cười nhìn Miên Miên : “Sủng phi có lòng!”

      “Thiếp thân dám!” Miên Miên rồi cười chân thành nhìn bà ta, chỉ là nội tâm cũng khỏi cười lạnh, lão thái bà ngươi cũng giảo hoạt, ngươi cho rằng nàng ta ngồi ghế Xà hậu có thể thuận buồm xuôi gió sao?

      Thái hậu đến bên cạnh Miên Miên đưa cho nàng cái hộp rồi nhìn nàng ý bảo Miên Miên mở ra, Miên Miên thấy vậy cũng đưa tay mở hộp, chỉ thấy bên trong có củ nhân sâm vô cùng quí giá.

      “Mẫu hậu, đây là…?”

      “Đây là ai gia ban thưởng cho ngươi, về sau Đổng phi làm Xà hậu có thể thuận lợi mang thai hài tử còn cần nhờ tới ngươi a!” rồi cười cười lên.

      Miên Miên nghe liền hiểu ý nàng ta nhắc nhở nàng đừng độc chiếm Dạ Mị, “Mẫu hậu yên tâm, thiếp thân hiểu được, chỉ là vật này quí giá, thiếp thân nhận nổi!”

      “Cái này cần nữa, ai gia đưa ngươi cứ việc nhận lấy, có gì mà thể. Được rồi, nếu ngươi có ý kiến ai gia thấy ngày chín chính là ngày đẹp để tiến hành đại điển sắc phong, ngươi cảm thấy như vậy được ?”

      “Thiếp thân có ý kiến!” ngày chín, phải là ba ngày sau sao? Vội vã như vậy chẳng lẽ sợ đủ thời gian chuẩn bị sao? Đại điển sắc phong đâu phải việc , xem ra nàng ta vẫn là sợ ta đổi ý nên dứt khoát muốn làm sớm tránh đêm dài lắm mộng, lão bà quả nhiên là lão hồ ly!

      “Đây mới là con dâu tốt của ai gia, đúng rồi, còn có vài ngày nữa là lễ sắc phong của Đổng phi, mọi việc hậu cung chờ sau khi Vân nhi làm Xà hậu rồi tiếp nhận!” Thái hậu vì Ngải Vân suy nghĩ .

      Miên Miên nghe vậy cúi người qui củ gật đầy rồi xoay người rời .
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 107. Đại điển sắc phong

      Ngày mai chính là đại điển sắc phong Xà hậu của Thụy tuyết quốc, từ khi lên ngôi tới nay Dạ Mị chưa lập hậu nên kiện này hiển nhiên trở thành tâm điểm chú ý toàn quốc, mà vì kiện lập Hậu này mà Tử Tinh cung mở rộng cửa để dân chúng có thể tiến vào xem đại lễ sắc phong, dù chỉ là đứng từ phía xa quan sát cũng đủ làm dân trong thành hưng phấn thôi.

      Nội cung người vào kẻ ra hối hả chuẩn bị cho đại lễ, những việc nơi hậu cung Ngải Vân đều quăng lại cho Miên Miên xử lý, nàng ta tất nhiên có mục đích của mình, là muốn khích tướng Miên Miên, hai chính là để nàng bận đến nỗi thể làm được gì có hại cho nàng ta rồi. Có điều nàng ta ngờ là Miên Miên rất tình nguyện bận rộn theo chủ ý của nàng ta.

      Đương nhiên, Miên Miên quản lý và sắp xếp mọi chuyện vô cùng tốt, tốt đến độ tất cả các phi tử đều cho rằng nàng với Đổng phi bỏ thù mà trở thành hảo tỷ muội. Bởi vì đại lễ sắc phong này mà các phi tử trong cung bận rộn qua lại, các nàng vui đấy nhưng cũng thể khác được, Đổng phi lên làm Xà hậu nếu các nàng tặng lễ vật cuộc sống sau này nhất định khốn khổ đủ bề, cho nên những ngày này Hiền hiên người tới kẻ vô số lượt.

      Mà ngoài nàng ta ra người vui vẻ nhất vẫn là Thái hậu, mọi tâm huyết của nàng ta rốt cuộc để Vân nhi lên làm Xà hậu rồi bà ta vui nhưng vẫn quên nhắc nhở Miên Miên phải tránh xa Dạ Mị kẻo lại động tâm tư. Miên Miên ba ngày liền bị nàng ta triệu kiến nhắc nhở được để Dạ Mị qua đêm ở chỗ mình chỉ gật đầu cười đáp ứng, nàng còn hiểu ý định của lão bà này sao? Bất quá cũng tốt, chỉ có Dạ Mị đến kế hoạch của nàng mới dễ thực hơn.

      “Nương nương, ngày mai chính là đại điển sắc phong rồi!” Vô Tình nhìn Tử Tinh cung bên ngoài trang hoàng rực rỡ khỏi cảm thán, đêm nay nội cung tooe chức yến hội, tuy lớn nhưng cũng là chúc mừng cho Ngải Vân, đợi đại điển ngày mai sắc phong xong cả nước mở yến hội ăn mừng sau.

      "Đúng vậy ạ, Tử Tinh cung chỉ sợ lâu lắm rồi được náo nhiệt như vậy nha!” Miên Miên cười .

      Vô Tình nghe vậy khỏi thở dài, Miên Miên chỉ nắm chắc phần thắng nhưng lại làm gì cả khiến cho nàng lo lắng, nếu để Đổng phi làm Xà hậu rồi Miên Miên khó sống yên ổn chốn hậu cung rồi.

      “Tử Tử vẫn chịu ăn cơm sao?” Miên Miên nhìn về phía Vô Tình hỏi.

      “Đúng vậy a, vẫn còn rất tức giận a!” từ khi Tử Tử biết nàng đồng ý để cho Ngải Vân lên làm Hậu tức giận đến nỗi muốn chuyện, cũng muốn ăn cơm.

      “Được rồi, ngươi mau chuẩn bị ít thức ăn, ta chuyện với !” rồi cười cười vào trong nội viện.

      “Tử Tử, ăn cơm !” Miên Miên đến bên giường nhìn quay mặt vào trong cười .

      “Đúng vậy a, Tử Tử, làm cho ngươi nhiều món ăn ngon này, đều là những món ngươi ưa thích nha!” Vô Tình ở bên dụ dỗ.

      ăn!” Tử Tử hừ lạnh .

      "Tử Tử..." Miên Miên khẽ vuốt lưng cười : “Tiểu mỹ nam, ngươi đừng nóng giận được ? Được rồi, ta cho ngươi biết, ta tuyệt đối để người ác độc như nàng ta chiếm được tiện nghi đâu!”

      Tử Tử nghe vậy thân hình nhắn hơi giật giật nhưng như trước vẫn chịu quay đầu lại.

      “Tử Tử, ngươi cũng thể ngã xuống nha, nữ nhân xấu kia ngày mai sắc phong rồi, chúng ta cần nắm lấy cơ hội để bị bỏ rơi a!” rồi nhịn cười tiếp: “Được rồi, nhi tử chịu giúp tranh đấu làm gì nữa a, vẫn cứ là để người xấu ức hiếp ta a!” rồi thở dài chuẩn bị đứng dậy.

      "Chờ chút!" Tử Tử đột ngột quay đầu nắm lấy tay nàng nghi hoặc hỏi: “ vậy sao?”

      “Đó là đương nhiên, mẹ của ngươi hao tổn bao nhiêu công sức để tiến cung sao có thể nhận thua dễ dàng như vậy này? Chỉ là vị trí Xà hậu đó ta cũng quan tâm, nàng muốn cứ cho nàng , đợi lúc nàng ta đắc ý nhất đem nàng kéo xuống, ngươi , cảm giác này có thoải mái hay a?” Miên Miên giảo hoạt cười .

      “Mẹ, ngươi là rất có tâm kế a!” Tử Tử vội vàng ngồi dậy nhìn nàng : “Ta còn tưởng là lão gia hỏa kia đồng ý cho ngươi làm Xà hậu chứ, nếu là dám đồng ý ta cả đời này nhìn nữa!”

      “Như thế nào lại vậy được, phụ hoàng ngươi có hỏi qua ý kiến của ta a. Tử Tử, lễ sắc phong ngày mai ngươi nhất định phải ngoan a, bởi vì ngày mai có chuyện quạn trọng phát sinh, mẹ còn phải trông cậy vào ngươi giúp chúng ta chiến thắng kìa. Như thế nào, có lòng tin ?” Miên Miên giảo hoạt nhìn hỏi.

      Tử Tử nghe vậy liền dùng tay làm tư thế đứng nghiêm chào cờ : “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

      “Tốt, ngươi trước ăn cơm a, sau đó mẹ cho ngươi biết phải làm thế nào!” Miên Miên nhìn rồi về phía bàn đầy thức ăn.

      Tử Tử thấy vậy liền vội vàng từ giường bò xuống rồi nhào tới bàn ăn cầm lấy đũa ăn lấy ăn để, Vô Tình thấy vội vã như vậy khỏi nhắc nhở: “Tử Tử, ngươi ăn chậm chút kẻo nghẹn a!”

      “Trù nghệ của A Tình càng ngày càng cao a, ăn rất ngon!” Tử Tử ăn như hổ đói .

      Vô Tình vội chạy rót chén nước đưa đến trước mặt sủng nịch : “Chậm chút, chậm chút a!”. Miên Miên ở bên nhìn màn này mà khỏi giương lên nụ cười thỏa mãn, chỉ là vui được bao lâu nỗi phiền muộn lại kéo tới. Ngày mai, ngày mai hồi tranh đấu ác liệt, nàng biết làm như vậy khiến Thái hậu bao giờ tha thứ cho nàng, thế nhưng, nàng thể buông tha cho Ngải Vân được, !

      Mảnh trăng treo cành cao, gió lạnh thổi những nhánh canh trụi lá khiến khí bất giác lạnh lẽo hơn hẳn.

      “Nương nương…” Vô Tình thanh run rẩy trong đêm.

      có việc gì…” Miên Miên cười cay đắng nhưng là giọng nàng lúc này cũng có chút run rẩy.

      “Nương nương…” Vô Tình đứng bờ nhìn xuống ao nước lạnh băng mà đau lòng thôi, mùa đông tới rồi, nếu như ngâm nước lạnh đem như vậy chết cóng mất.

      Miên Miên nhìn Vô Tình lo lắng khẽ mỉm cười trấn an: “Ta có việc gì, ngươi đừng lo lắng. Mau xem Tử Tử, đừng để cho đạp chăn mền ta!” Miên Miên run rẩy ngừng .

      “Nương nương mau lên , ngâm như vậy là đủ rồi!” Vô Tình gấp.

      Miên Miên nghe vậy trả lời mà chỉ khẽ cười rồi tiếp tục đứng trong làn nước lạnh băng, nàng biết việc này rất tổn hại nhưng mà nàng cũng biết chắc rằng, muốn tổn thương đối phương càng là chiêu tổn hại mới càng có hữu dụng, nàng nhất định phải thắng lần này, nhất định!

      Vô Tình thấy vậy chỉ có thể yên lặng đứng canh cho Miên Miên, nếu là nàng đồng ý với bệ hạ đâu cần đày đọa mình đến vậy, đáng mà!

      đêm này, ngoại trừ tẩm cung của Miên Miên Tử Tinh cung toàn bộ náo nhiệt suốt đem, tất cả mọi người đều vì đại lễ ngày mai mà bận rộn thể ngủ yên. Chỉ là ai biết trong náo nhiệt đó lại có người kiên định đứng trong làn nước lạnh băng gian nan mà khổ hạnh từ bỏ. Miên Miên gắng gượng đứng vững, nàng tin chắc chỉ cần trả giá xứng đáng nhất định được như ý, nàng muốn chính là cái này!

      -----------Hôm sau-----------

      Trải qua đêm ngâm mình, Miên Miên sớm thể chống đỡ nổi. Khi Vô Tình đưa nàng lên toàn thân Miên Miên nóng ran, Vô Tình muốn nàng uống trà sâm cách thủy nhưng lại bị nàng cự tuyệt, chỉ cần nghỉ ngơi chút là được rồi. Vô Tình liền đặt nàng xuống giường thay toàn bộ quần áo ướt cho nàng, vì nàng mà chuẩn bị tất thảy mọi thứ để bất cứ ai đụng vào.

      Mới sáng sớm nhưng bên ngoài bắt đầu ồn ào thôi, Thái hậu cho người đến triệu kiến Miên Miên lên tiếp khách. Phải biết rằng, ngoại trừ Đổng phi nàng chính là người có địa vị cao nhất chốn hậu cung, tự nhiên việc tiếp đón khách phải do nàng hỗ trợ rồi. Vô Tình để cho cung nữ kia về trước rồi vào phòng tìm Miên Miên.

      “Nương nương, người như vậy cũng được sao?” nhìn sắc mặt Miên Miên trắng bệch, người nóng như lửa khiến Vô Tình lo lắng thôi.

      Miên Miên miễn cưỡng mỉm cười , “ có việc gì, ngươi giúp ta trang điểm, ta nhất định thể ngã xuống lúc này được, ngươi mang phấn tới trang điểm cho ta!” Miên Miên có chút chóng mặt .

      Vô Tình thấy vậy rất đau lòng nhưng cũng có cách nào khác đành phải dìu Miên Miên ngồi ghế rồi bắt đầu trang điểm. Vì để người khác phát ra điểm khác lạ nên nàng trang điểm rất cẩn thận cũng khiến cho Miên Miên trở nên xinh đẹp bội phần.

      “A Tình, ngươi cần lo lắng, ta có thể chống đỡ được. Đúng rồi, Tử Tử rồi sao?” Miên Miên nhìn Vô Tình hỏi.
      “Ân, sáng sớm được cung nữ dẫn rồi, là bệ hạ muốn dẫn Tử Tử ra mắt mọi người!” Vô Tình bên giúp nàng chải đầu bên .

      Miên Miên nghe vậy khẽ gật đầu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Đúng giờ Tỵ, Miên Miên đứng dưới nắng có chút choáng váng nhưng nàng vẫn kiên trì cố đứng vững, nàng tự nhủ với bản thân tuyệt thể ở lúc này té xỉu được, nhịn xuống, nhất định phải nhẫn xuống!

      Dạ Mị ngồi tại ghế rồng đài cao, mà bên cạnh lúc này là ghế phượng chưa từng xuất , cái này chắc chắn chính là bảo tọa của Xà hậu rồi.

      “Nương nương, người sao chứ?” Vô Tình vịn cánh tay nàng lo lắng hỏi.

      có việc gì!” Miên Miên đưa đôi mắt đẹp nhìn nàng , người biết còn cho rằng nàng rất vui vẻ nha. Bất quá hôm nay cũng náo nhiệt, Thái hậu sớm an tọa ghế của mình, tất cả các tần phi cũng ổn định vị trí của mình. Tất cả mọi người đều chờ Dạ Mị dẫn Đổng phi lên ngồi ghế phượng. Phía dưới đài sớm sôi trào, Miên Miên phóng mắt nhìn xuống, phía dưới ít nhất cũng phải có mấy ngàn người đứng, hôm nay đích thực là đại lễ a.

      "Bệ hạ giá lâm!" Đức công công lớn tiếng hô lên, toàn bộ người có mặt lập tức rùi xuống lớn tiếng hô vang: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

      Dạ Mị tươi cười dắt theo tiểu hài tử giống mình như đúc lên đài cao rồi quay xuống nhìn phia dưới cất giọng trầm: “Tất cả bình thân!”

      “Tạ bệ hạ!” toàn bộ người có mặt lại lần nữa hô vang rồi đứng dậy kiễn chân nhìn lên, đám đại thần cũng vậy, tuy bọn cũng được đứng ở vị trí gần hơn dân thường nhưng là vẫn thể thấy đài được, thêm nữa, đám dân thường như bầy ong vỡ tổ ồn ào thôi…

      “Phụ hoàng, nhi tử đứng bên được rồi!” Tử Tử phi thường hiểu chuyện đứng qua bên nhìn cười .

      Dạ Mị thấy cười có chút ấm lòng rồi dời tầm mắt lo lắng nhìn Miên Miên, Miên Miên thấy nhìn mình liền nở nụ cười tuyệt đẹp đáp lại.

      “Hoàng nhi, thời gian đến rồi, mau bắt đầu !” Thái hậu sốt ruột .

      “Truyền Xà hậu!” Đức công công hô lớn, lời của lão vừa dứt toàn bộ mọi người nín thở hồi hộp chờ Đổng phi bước lên đài.

      Đám đông cung nữ cúi người nâng tà áo đỏ của Ngải Vân lên, chỉ thấy quần áo nàng ta thêu chín con phượng hoàng phi thường hoa lệ, mũ đầu có sáu con Rồng và ba con Phượng cuốn lấy nhau, Long là tơ vàng kéo thành, Phượng được làm từ lông vũ quí hiếm, từ miệng rồng còn thấy rất nhiều trân châu quí giá, xung quanh gắn rất nhiều thủy tinh ngàn năm cùng bảo thạch quí giá, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.

      Nhìn Ngải Vân như vậy Miên Miên tự giác nở nụ cuồi, nàng ta hôm nay đúng là đẹp đẽ cao sang a!

      Thái hậu ở bên sớm cười lớn, bà ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, hôm nay rốt cuộc cũng được như nguyện.

      Ngải Vân cùng các cung nữ nâng váy vô cùng chậm, nàng ta ngẩng cao đầu nhìn vạn người xung quanh, thấy ghen tị lẫn hâm mộ trong mắt họ mà nhịn được nụ cười đắc ý. Đối với nàng hôm nay chính là ngày tốt đẹp a, thần dân Thủy thành cùng với dân chúng các thành khác đều quan sát nàng, nàng hôm nay là nữ nhân dưới người cả vạn người, tôn qui vô cùng.

      Ngải Vân cứ như vậy vừa hưng phấn vừa đắc ý cười được các cung nữ đỡ đến trước mặt Dạ Mị. Trang phục của nàng hôm nay phi thường kinh diễm, đẹp sao tả được, nhìn thấy nam nhân tuấn mê người trước mặt mà tâm Ngải Vân kìm được nhảy loạn. Hôm nay qua , nam nhân này chính thức thuộc về nàng, nàng là vợ của , những nữ nhân còn lại chỉ là tiểu thiếp, nàng cuối cùng có thể chiếm lấy cả đời này rồi!

      “Bệ hạ dẫn Xà hậu tiến nhập Bảo tọa, cả đời tương thân tương ái!” Đức công công lần nữa hô lên, đây chính là khâu cuối cùng rồi, chỉ cần Dạ Mị nắm tay nàng ta ngồi lên ghế Hậu từ nay về sau nàng ta chính là Nữ nhân chí cao vô thượng!
      Ngải Vân kích động vội vàng đưa tay ra, giờ phút này lòng của nàng vô cùng kích động, trước con mắt của vạn người, Dạ Mị nắm lấy tay Ngải Vân mang theo thân phận khác ngồi ghế Phượng.

      Dạ Mị hơi nhíu mày nhìn qua Miên Miên, nữ nhân này mới là người muốn lập làm Hậu, thế nhưng là thân bất do kỷ mà.

      Miên Miên thấy cau mày nhìn mình liền nở nụ cười sáng lạn nhìn , kỳ ánh mắt nàng bắt đầu mơ hồ, tại sao nàng lại cười? Là vì Vô Tình kéo vạt áo nàng nên nàng cười theo phản xạ.

      Dạ Mị thở dài rồi cũng chậm rãi đưa tay ra, mọi người thấy vậy bắt đầu kiễng chân lên coi khoảnh khắc quan trọng nhất này.

      “Nương nương…Nương nương …” ngay tại lúc tay Dạ Mị chuẩn bị nắm lấy tay Ngải Vân Miên Miên té xuống, Vô Tình khẩn trương lớn tiếng kêu lên.

      Dạ Mị thấy vậy nhanh chóng quay người bế Miên Miên hôn mê lên, bàn tay vừa chạm vào người nàng khỏi run lên, “Như thế nào lại nóng như vậy?”

      “Ô ô, nô tỳ biết…” Vô Tình thút thít nỉ non bên cạnh, nàng cái gì cũng thể ra ngoài.

      Thái hậu thấy tình thế diễn tiến đúng vội vàng đứng dậy : “Ngươi đâu, truyền ngự y! Hoàng nhi, giao nàng cho ngự y !”

      Dạ Mị làm như nghe thấy Thái hậu gì mà trực tiếp ôm lấy Miên Miên hôn mê bất tỉnh hướng Tử Vân các tới. Dạ Mị bỏ khiến phía dưới được phen sôi trào, người người nghị luận xôn xao, Ngải Vân ngây người đứng đấy, nàng ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

      “Đừng cãi nữa!” đột ngột tiếng, thân ảnh nho quả Tử Tử từ bên cạnh ghế rồng của Dạ Mị đứng dậy kêu lên.

      Mọi người ngay lập tức dừng lại mọi thanh nhìn về .

      Tử Tử ho khan tiếng rồi bắt đầu : “Mẫu phi ta vì để Đổng phi có thể thuận lợi tiến hành đại lễ mà ngày đêm bận rộn, thân thể rốt cục suy yếu chống đỡ được ngã xuống, bất quá các ngươi yên tâm, Đổng phi vẫn là Xà hậu, mọi người cũng công nhận như vậy, thế nhưng các ngươi cũng cần biết rằng, phụ hoàng vứt bỏ nàng mà chiếu cố mẫu phi cũng là bất đắc dĩ mà thôi!”

      Mọi người nghe vậy toàn bộ gật đầu nhìn về phía tiểu hài tử hiểu chuyện này, Ngải Vân cũng nhìn về phía , trong nội tâm khỏi nghi hoặc, như thế nào lại giúp nàng đâu này?

      “Ai, có biện pháp, ta tin tưởng tất cả mọi người đều biết phụ hoàng nhất chính là mẫu phi ta, vì mẫu phi mà vứt bỏ Xà hậu đích thực là có chút xấu!” rồi nhìn về phía Ngải Vân tiếng: “Xà hậu, thực xin lỗi a, ngươi cũng biết phụ hoàng ta nhất chính là mẫu phi mà, nàng hôm nay sinh bệnh cũng là bất đắc dĩ, bỏ rơi ngươi ở đây cũng là bất đắc dĩ, nhưng là ngươi yên tâm, chúng ta đều biết ngươi là Xà hậu, nhưng là ngươi phải nữ nhân phụ hoàng nhất!” Tử Tử hơi rất nhiều lần người phụ hoàng là mẫu phi , mọi người phải ngốc tất nhiên đều hiểu được hàm ý của rồi.

      “Được rồi, Đức công công, ở đây giao lại cho người, ta muốn nhìn mẫu phi ta!” rồi nhanh chóng xuống bên cạnh Ngải Vân : “Chúc mừng ngươi a, Thụy Tuyết xà hậu!” rồi giảo hoạt cười chạy .

      Tử Tử lời còn chưa dứt mọi người nghĩ tới chuyện này nhưng là vừa dứt lời lời nghị luận phía dưới bắt đầu xôn xao lại, nguyên lai Xà hậu này chỉ là do Thái hậu thích mà thôi, người bệ hạ chính là Sủng phi a, nguyên lại bệ hạ hề quan tâm tới Xà hậu nha.

      Đức công công thấy lời bàn tán càng lúc càng sâu khỏi lo lắng, lão vội vã trấn an rồi cho người tranh thủ đỡ Ngải Vân ngồi lên bảo tọa: “Đại lễ sắc phong chấm dứt, yến hội chúc mừng tân Xà hậu được bắt đầu vào buổi tối!” rồi phất phất tay, phần đông thị vệ thấy vậy liền ra giải tán đám đông.

      Ngải Vân ngơ ngắc ngồi bảo tọa, nước mắt bắt đầu lăn dài, móng tay nàng ta cắm sâu vào da thịt, máu tươi chậm rãi giọt. Nàng ta sớm đoán Miên Miên có hảo tâm rồi, nghĩ tới nàng ta lại ra chiêu ác độc đến vậy, Nguyễn Miên Miên, ngươi được lắm, ta cho ngươi biết, ta bỏ qua cho ngươi, ta nhất định phải giết ngươi, Nguyễn Miên Miên!
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 108. Hôn mê

      “Nàng ta chính là cố ý, ai gia biết nàng cam chịu đồng ý để cho Vân nhi làm Xà hậu mà!” Thái hậu thanh bén nhọn cay nghiệt .

      “Mẫu hậu, đủ rồi, Miên Miên phải cố ý!” Dạ Mị nhìn về phía phòng trong bất mãn .

      Thái hậu nghe vậy khỏi run rẩy, “Hoàng nhi, ngươi nhìn xem bộ dạng của ngươi lúc này xem, vì nữ nhân mà thất hồn lạc phách, ngươi biết nàng có bao nhiêu dã tâm sao? Sớm ngã, trễ xỉu mà lại nhắm ngay lúc Vân nhi chuẩn bị nhập tọa mà ngất xỉu, phải là trùng hợp quá sao?”

      “Trẫm nàng phải cố ý mà!” Dạ Mị nhìn Miên Miên giường mặt còn chút huyết sắc mà nội tâm rất khó chịu.

      Thái hậu biết gì hơn đành nhẫn nhịn gật đầu : “Được rồi, ngự y cũng ở đây rồi, Vân nhi vẫn còn chờ ngươi, ngươi thể bỏ rơi nàng ở đó được nếu thành trò cười cho thiên hạ mất!” Thái hậu nhắc nhở.

      “Trẫm muốn nhìn qua nàng !” Dạ Mị vẫn chăm chú nhìn Miên Miên quay đầu .

      “Hoàng nhi, ngươi thể ích kỷ như vậy được!” Thái kêu lên, nếu phải vì Vân nhi bà ta cũng chẳng muốn tới nơi này làm gì.

      Dạ Mị nghe vậy cũng gì mà chỉ nhìn về phía ngự y bận rộn chăm sóc cho Miên Miên mà nội tâm nỡ rời .

      ------------

      “A Tình , ta rất lo lắng nha, ta muốn vào xem mẫu thân!” Tử Tử ở bên ngoài sốt ruột .

      “Tử Tử ngoan nào, tại Thái hậu cùng bệ hạ đều ở bên trong, ngươi vào tốt đâu.” rồi lo lắng nhăn mày, nương nương, người nhất định phải bình an a, nhất định!

      Tử Tử qua lại sốt ruột thôi, “Ta sốt ruột, đến tột cùng bao giờ mới được vào trong a?” Tử Tử giận dữ .
      Vô Tình thấy thế chỉ có thể thở dài, nàng cũng biết phải đợi bao lâu nữa, có cách khác, Thái hậu đột nhiên tới đuổi hết bọn họ ra ngoài, cho dù có lo lắng nàng cũng thể bỏ qua qui củ được, nếu nương nương gặp phiền toái mất, Thái hậu dù sao cũng rất nóng giận rồi.

      Vương ngự y cùng các ngự y khác coi bệnh lúc lâu liền đứng dậy thỉnh an Dạ Mị.

      “Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng bệnh có nặng lắm ?” Dạ Mị lo lắng hỏi.

      “Hồi bẩm bệ hạ, nương nương tại thân thể phi thường suy yếu, là do mệt nhọc cộng thêm phong hàn mà thành, trước mắt nương nương ý thức mơ hồ, sốt cao hạ!” Vương ngự ý cúi người .

      “Cái gì mà sốt cao hạ? Các ngươi làm gì mà hạ nhiệt cho nàng hả?” Dạ Mị vui lớn tiếng .

      Đám ngự y thấy tức giận vội vàng quỳ xuống, “Bệ hạ bớt giận, vi thần chắc chắn cố gắng hết sức chữa trị cho nương nương, chỉ là nương nương khí lạnh nhập thân nên thể ngày ngày hai là hạ nhiệt được ạ, vi thần muốn thỉnh bệ hạ đồng ý cho tăng thêm liều lượng thuốc!”

      “Trẫm biết các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải chữa khỏi cho nàng, nếu các ngươi mang đầu mình đến gặp trẫm!” Dạ Mị tức giận , lớn đến độ bên ngoài cũng có thể nghe mồn .

      “Chúng vi thần tuân lệnh!” đám ngự y rồi vội vàng đứng dậy bắt đầu thảo luận phương pháp chữa trị với nhau.

      “Hừ, đáng đời!” Thái hậu đứng bên tự giác hừ lạnh tiếng vô cùng đắc ý.

      “Mẫu hậu!” Dạ Mị nhìn Thái hậu bất mãn kêu lên, “Người cũng nhìn thấy rồi, Miên Miên tại hôn mê bất tỉnh, sốt cao hạ, nếu tiếp tục như vậy nhất định nguy hiểm đến tính mạng, người còn có thể là nàng cố ý phá hoại nữ ? Nếu là cố ý cũng phải nàng trả giá quá lớn rồi sao?”

      Nhìn Dạ Mị nộ khí, Thái hậu nhíu mày muốn phản bác nhưng lại tìm được cớ gì nên đành miễn cưỡng , “Được rồi, mẫu hậu hơi quá lời, bất quá tại ngươi cũng nên lo lắng quá, ngự y phải có chuyện gì rồi sao? Ai gia xem ra chúng ta vẫn là đến gặp Vân nhi cho nàng công đạo thôi.”

      Dạ Mị nghe thấy ngữ điệu Thái hậu mềm mỏng cũng muốn cùng bà ta tranh cãi nữa, “Được rồi mẫu hậu, tình hôm nay trẫm nhất định cho Vân nhi công đạo, hôm nay mọi người cũng mệt rồi, người về nghỉ ngơi trước , lát nữa trẫm qua gặp Vân nhi!”

      "Cái này..."

      “Lát nữa trẫm !” thấy bà có chút phân vân, Dạ Mị lần nữa khẳng định.

      Thái hậu nghe vậy dù có chút bất mãn nhưng cũng thể nào làm gì được tức giận phát tay áo rời , bất quá trong lòng bà quyết, nữ nhân như vậy tuyệt thể bỏ qua cho nàng ta được, đợi khi nàng ta tỉnh dậy bà nhất định phải hảo hảo thu thập hành hạ chết nàng.

      Thái hậu phẩy tay áo bỏ , Tử Tử cùng Vô Tình ở bên ngoài nhanh chóng vào, nhìn thấy Miên Miên hôn mê bất tỉnh Tử Tử nhịn được nhào tới bên giường lôi kéo tay nàng kêu lớn: “Mẹ, mẹ…”

      “Thái tử cần quá lo lắng, nương nương chỉ là mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi vài ngày rồi uống thêm thuốc bổ chắc chắn nhanh khỏe lại thôi ạ!” Vương ngự y vội vàng trấn an.

      Tử Tử nghe vậy đưa mắt nhìn về phía Vương ngự y rồi nắm lấy tay : “Vương ngự y, nhờ ngươi, ngươi nhất định phải chữa trị cho mẹ ta a!”

      “Thái tử yên tâm, lão phu cố gắng hết sức!” Vương ngự y vội vàng cam đoan .

      “Tử Tử ngoan, tin tưởng Vương ngự y, nhất định chữa trị cho nương của ngươi a!” Dạ Mị đến trước mặt Tử Tử ngồi xuống vuốt đầu trấn an.

      “Lão cha…” Tử Tử bổ nhào vào lòng Dạ Mị rồi ôm chặt lấy cổ nghẹn ngào, “Lão cha, ta lo lắng cho mẫu thân a, ô ô, rất lo lắng…”

      Dạ Mị nghe vậy khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên Tử Tử gọi như vậy, chỉ là trong lúc này khỏi khiến cảm thấy chua xót, Miên Miên nàng có nghe ? Tử Tử rốt cuộc cũng nguyện ý gọi trẫm là cha rồi! Nàng có nghe được ? Nhìn nhi tử khóc mà lòng khỏi thương tâm, Dạ Mị vỗ vỗ lưng trấn an : “Tử Tử ngoan, có phụ hoàng ở đây nhất định mẫu thân ngươi sao hết, tin tưởng phụ hoàng!”
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 109. Giao ước

      Suốt đêm, Di Tâm cung thấy bóng dáng Dạ Mị, Ngải Vân đơn ngồi giường phượng đúng đêm dài, ngoại trừ nước mắt chỉ còn hận ý sâu đậm, nàng hận, hận thủ đoạn của Nguyễn Miên Miên, hận xuất của nàng ta, nàng hận, tại sao đời này có nàng rồi lại còn có Nguyễn Miên Miên!

      Chẳng lẽ đến ông trời cũng muốn nàng thua cuộc sao? , nàng thể thua, !

      “Trời sắp sáng rồi, xem ra Xà hậu ngươi chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!” đột ngột giọng nam nhân từ trong nội cung truyền đến khiến Ngải Vân kinh sợ.

      “Ai, là ai ở chỗ này?” Ngải Vân vội vàng đứng dậy đưa mắt nhìn quanh lượt, bởi vì tâm tình tốt cho nên nàng ta đuổi hết tất cả cung nữa ra ngoài, chỉ là nàng ta thể ngờ trong nội điện lại có nam nhân.

      Chỉ nghe xoát tiếng, ngọn nến cháy bỗng chốc vụt tắt, Ngải Vân bị hù muốn hét lên nhưng lại bị tiếng nam nhân xa lạ át lại: “Muốn sống tốt nhất đừng kêu, nếu tin ngươi có thể thử xem tiếng la của ngươi nhanh hay ta nhanh hơn!” giọng lạnh băng hề có chút độ ấm nào khiến khí trong phòng bất giác lạnh lẽo.

      "Ngươi... Ngươi là ai?" Ngải Vân có chút run rẩy hỏi, tay nàng ta giữa trung có chút bất lực biết nên đặt ở đâu.

      "Ngươi cần sợ hãi!" cửa sổ Di Tâm cung đột nhiên mở ra, trong ánh sáng mờ nhạt thân ảnh lạ lẫm đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài cười lạnh: “Hôm nay vốn là thời gian huy hoàng nhất của ngươi, ngờ lại trở thành ngày thất bại thê thảm nhất, đáng buồn a!”

      Ánh sáng tuy mờ nhạt nhưng cũng đủ cho Ngải Vân xác định được kẻ mới tới là người chứ phải ma quỉ phương nào, Ngải Vân thờ dài hơi rồi đề phòng nhìn qua nam nhân xa lạ trước mắt dò hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi khôngbiết nơi đây là tẩm cung của Xà hậu sao? Ngươi muốn sống nữa hay sao mà cả gan dám đột nhập vào?”

      Nam nhân trước cửa sổ khẽ cười lạnh khinh thường : “ nắm chắc mà ta có thể tới được sao? Ngươi tin , cho dù bây giờ ta có giết ngươi cũng có ai biết được?”

      "Ngươi... Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?" Ngải Vân có chút hoảng hốt hỏi.

      “Ta có ác ý, lần này ta tới chỉ là muốn cho ngươi biết, ngươi làm Xà hậu thất bại, thậm chí còn thua cả phi tử bình thường, là phi tử bình thường ít nhất ngươi cũng cần phải mất mặt trước toàn bộ thần dân như vậy, phải sao?” nam nhân xa lạ bất giác cười cười, tiếng cười này mười phần mang hàm ý tráo phúng mỉa mai thất bại của Ngải Vân.

      “Ai bổn cung mất thể diện? Bổn cung chính là Xà hậu, là Thụy Tuyết Xà hậu!” nghe được mỉa mai trong giọng của nam nhân kia, Ngải Vân có chút kích động lớn tiếng , thực nàng ta cũng biết hôm nay mình trở thành trò cười cho thiên hạ nhưng là nàng ta muốn thừa nhận, càng muốn nghĩ đến bởi vì chỉ cần nghĩ tới thôi lòng của nàng đau đớn.

      “Xà hậu? Ngươi cứ như vậy mà lừa gạt chính bản thân mình sao? trước toàn bộ người trong thiên hạ vứt bỏ ngươi để ý, ngươi chỉ là Xà hậu bị Xà vương vứt bỏ, là trò cười cho thiên hạ mà thôi!” nam nhân kia như trước nhìn ra cửa sổ rồi tiếp: “Ngươi xem, trời sắp sáng rồi, ngươi đợi đêm đến đèn cầy hỉ cũng cháy hết, ngươi còn chờ đợi gì nữa?”

      Ngải Vân nghe vậy suy sụp : “Cái này phải chuyện của ngươi, ngươi tìm ta có chuyện gì, thẳng mục đích của ngươi !” Nàng ta mới tin nam nhân này nửa đêm xong vào tẩm cung Xà hậu chỉ để mỉa mai thất bại của nàng đấy.

      "Ngươi rất thông minh!" nghe Ngải Vân hỏi, nam nhân xa lạ phút chốc trở nên vui vẻ : “Vậy ta thẳng, người nam nhân là cho ngươi mất hết thể diện với toàn dân cùng với nữ nhân khiến cho ngươi mất khi nữ nhi của mình, ngươi , khoản nợ này ngươi định thế nào mà hoàn báo cho bọn họ đây?” nam nhân kia rồi xoay người lại, nhưng là do ánh sáng quá mờ nhạt nên vẫn thể nhìn tướng mạo của .

      "Ngươi... Ngươi bậy bạ gì đó?" Ngải Vân luống cuống cả lên khi nghe đến nữ nhi mất của mình.

      “Ta phải ngươi là người ràng nhất sao? Tiểu công chúa ‘ngoài ý muốn’ tử vong, người khác chẳng lẽ ngươi cũng luôn sao?” rồi cười lạnh tiếp, “Ngươi vì củng cố địa vị bản thân mà tự tay giết chết nữ nhi mình, kết quả hôm nay ngươi hài lòng sao? Xà hậu?”

      Ngải Vân chân tay mềm nhũn vô lực ngã ngồi ghế, nàng ta đưa mắt nhìn nam nhân xa lại trước mắt, cảm giác sợ hãi lập tức dâng lên toàn thân.

      “Ngươi cần khẩn trương, ta chỉ muốn hỏi ngươi, kết quả như vậy ngươi có hài lòng ? Dùng cốt nhục của mình để đổi lại địa vị ai coi trọng đáng sao?” khẩu khí mang theo trào phúng nhìn Ngải Vân hỏi.

      "Đáng!” Ngải Vân sau lúc bàng hoàng kiên định , nàng ta lạnh lùng nhìn nam nhân xa lạ : “Chỉ có làm Xà hậu ta mới có cơ hội giết nàng ta, giết tất cả bọn chúng rồi ta tin Tư nhi tha thứ cho ta, nàng nhất định tha thứ cho ta!” những lời này của Ngải Vân gần như là hét lên, lòng của nàng lúc này rất đau.

      “Ha ha ha…” nghe được những lời Ngải Vân , nam nhân xa lạ lớn tiếng cười khinh thường.

      "Ngươi cười cái gì?" Ngải Vân hiển nhiên vô cùng bất mãn với tiếng cười của liền gắt lên.

      Nam nhân kia nhìn nàng gằn từng chữ : “Ngươi còn có thể ngốc hơn được nữa sao? Nữ nhân như ngươi mà cũng muốn có được tình của , còn vọng tưởng muốn báo thù cho nữ nhi? Ta xem ngươi căn bản chính là kẻ ngu xuẩn hơn!”

      "Ngươi... Ngươi dựa vào cái gì như vậy ta?" Ngải Vân tức giận .

      "Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ngươi tự lừa mình dối người, trước mặt tất cả mọi người vứt bỏ ngươi, ngươi còn vọng tưởng ngươi sao? Trải qua chuyện ngày hôm nay thiên hạ này có ai biết nhất chính là Sủng phi kia? Ngươi tuy là Xà hậu nhưng lại được , cũng thể tổn thương được tới nữ nhân kia vì nàng được bảo hộ. Nữ nhân thương chính là Sủng phi chứ phải Xà hậu hữu danh vô thực như ngươi a!”

      Ngải Vân nghe khỏi nở nụ cười lạnh, mũ phượng đầu bởi vì nàng cười mà cũng rung theo: “Ngươi cho là có thể bảo vệ nàng ta cả đời sao? Ngươi cho rằng có bảo vệ ta thể làm gì được nàng ta sao? Ta cho ngươi biết, ta dù có chết cũng nhất quyết phải lôi theo nàng ta!” Ngải Vân nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ , nếu có thể nàng muốn cắn chết Nguyễn Miên Miên, nữ nhân này đáng lẽ nên ở địa ngục rồi mới phải.

      “Ngươi là ngu ngốc, vì sao phải chết cùng nàng ta? Kỳ ngươi cũng cần láo, ai cũng biết là ngươi nam nhân kia, nhưng là ta muốn nhắc nhở ngươi, ngươi chết vô cùng thê thảm, bởi vì trong lòng căn bản là có ngươi, còn nữa, ngươi có chỗ dựa vững chắc là Thái hậu sao chứ? Thái hậu sao cũng chỉ là lão nhân, bà ta có thể bảo vệ ngươi cả đời sao? Ngươi suy nghĩ xem, ngươi được gì từ bảo hộ của bà ta? Nếu ta là ngươi, chiếm được bằng hủy diệt , ngươi cảm thấy thế nào?” nam nhân lạ mặt lãnh .

      "Ngươi có ý tứ gì?" Ngải Vân đứng bật dậy nhìn nghi hoặc hỏi.

      Thấy nàng có phản ứng, nam nhân kia trực tiếp : “ bằng chúng ta hợp tác, sau khi mọi chuyện thành công, ta những đảm bảo cho mạng sống của ngươi mà còn cho ngươi tất thảy những thứ ngươi muốn, để cho người làm Xà hậu, lại để cho người trong thiên hạ cung kính trước ngươi, tất nhiên, nữ nhân kia cũng giao cho ngươi tự mình xử lý, ngươi cảm thấy sao?”

      Ngải Vân ngây người, nàng ta nghĩ đưa ra đề nghị này, chỉ là vì cái gì mà nàng có cảm giác thể tin tưởng ở , “Ta làm thế nào có thể tin tưởng ngươi được?”

      “Ngoại trừ ta ra ngươi có thể tin tưởng được ai khác nữa sao?” nam nhân tự tin .

      "Ngươi sợ ta bán đứng ngươi sao?"

      "Ngươi , bởi vì ai tin ngươi cả, còn nữa, ta đưa ra điều kiện tốt như vậy, ngươi có lý do từ chối. kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn, ngươi có nửa canh giờ để cân nhắc, nếu ngươi đồng ý ngươi cùng đám phi tử kia cứ việc ngồi chờ chết, nếu ngươi đồng ý ngươi có thể sống tự tại hơn nữa được vạn người kính ngưỡng, ngươi cứ suy nghĩ !” nam nhân cười cười nhìn Ngải Vân .

      "Ngươi muốn ta làm như thế nào?" Ngải Vân giống như được tiềm thức mách bảo hề do dự thốt ra, đúng vậy, nàng hận Nguyễn Miên Miên đến tận xương tủy rồi.

      Nam nhân xa lạ nghe vậy cười thỏa mãn , “Ngươi chỉ cần gật đầu là được, nhớ kỹ, hai tháng sau Thụy Tuyết quốc trả lại cho ngươi vinh quang ngày hôm nay ngươi đáng được nhận, về việc ta muốn ngươi làm gì về sau có người đến cho ngươi biết!” rồi cuồng vọng cười lớn lắc mình biến mất giống như chưa từng xuất , nhanh đến nỗi khiến Ngải Vân ngây cả người.

      Nam nhân lạ mặt rời , Ngải Vân tỉnh táo ngồi ở giường nhìn ra bầu trời sắp sáng hẳn mà có chút đau đớn, được lúc cay đắng cười cười, vì ngai vị này mà nàng phải hy sinh cả nữ nhi thế nhưng mà tại nàng nhận được gì? Hết thảy xa hoa này cũng ích gì, Dạ Mị căn bản hề nàng, nam nhân kia đúng, vì người hề quan tâm tới nàng mà phải trả giá như vậy có đáng ? , Ngải Vân này chiếm được cũng đừng có ai mong chiếm được , Dạ Mị, là ngươi có lỗi với ta trước, ngươi đừng trách ta độc ác!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :