1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 5. Chết ngoài ý muốn

      Hôm sau, đúng bảy giờ chuông báo thức vang lên, Miên Miên ngáp cái, duỗi lưng mệt mỏi. ngày mới lại đến, vừa vệ sinh cá nhân xong liền đem “trứng chim” thích đặt trong lòng bàn tay vô cùng vui vẻ chuẩn bị leo núi.

      Từ khi nuôi ấp quả trứng này, tâm tình của đặc biệt vui sướng, bởi vì giấc mộng, thấy quả trứng nuôi ấp ra con chim đủ màu sắc xinh đẹp giống như phượng hoàng. Lúc trước Ngải Vân có nhắc nhở mỗi sáng sớm đều phải lên đây để cho trứng chim hô hấp khí trong lành nhất, như vậy có giúp chim non sớm ngày phát triển, vì thế, Ngải Vân đặc biệt dặn phải đến đỉnh núi Phượng Hoàng Sơn.

      đỉnh núi có dựng cái mộc bài, đó tì mỉ viết, “ này nguy hiểm xin đừng tới gần” hơn nữa bên cạnh mộc bài có hành lang lưới sắt, vì phòng ngừa người khác vượt qua, nhưng người bình thường cho tới bây giờ cũng tới gần, ai sợ chết chứ? Ở chỗ này, phía dưới đỉnh núi là vực thẳm vạn trượng, từ có thể nhìn thấy sườn đồi phía dưới là sương mù lượn lờ, khiến người ta chỉ nhìn cũng đủ khiếp đảm.

      Nhưng Ngải Vân lại , chỉ có khí tại đây mới có thể giúp chim non sinh trưởng vì dù sao thành phố A cùng Thái Lan kém quá xa. Vì để cho “chim non” sớm ra đời, hấp thụ tinh hoa thiên nhiên nhiều hơn, ngoại trừ mưa to, đều làm theo cầu của Ngải Vân mỗi sáng sớm lên nơi này.

      “Chim non chim non, mày phải hấp thụ khí trong lành nhiều hơn, sớm chút nở ra giương cánh bay lượn nha,” Liên tục lẩm bẩm n lần chuyện với con chim bên trong tay.

      Mang theo “trứng chim” tới đỉnh núi, rất quen thuộc tránh được những người buổi sáng tới đỉnh núi luyện công, hôm nay khí trời vô cùng sáng sủa, vạn dặm mây, trời xanh cũng vô cùng tươi đẹp, cảnh đẹp thiên nhiên luôn khiến con người rung động.

      “Chim chim , mày nên thức rồi, nhìn xem, hôm nay mặt trời rực rỡ, khí trong lành cỡ nào, mày ngủ lâu như vậy cũng nên thức rồi.” Nguyễn Miên Miên nhàng vuốt ve trứng trong tay nhìn về phía mặt trời trong nội tâm thấy ấm áp.

      Tiếng “xoẹt xoẹt~” đột ngột vang lên, cái trứng trong tay phát ra tiếng động, Miên Miên vôi vàng nhìn, chỉ thấy quả trứng trong tay bắt đầu có chút lay động, lòng lập tức thót tới cổ họng, trời ạ, chẳng lẽ chim sắp nở?!

      Nguyễn Miên Miên khẩn trương thôi, vội vàng đặt quả trứng trong tay tảng đá, ngồi trước mặt quả trứng, chuẩn bị tốt để “chim non” nhìn thấy , chim chim , ta chờ mày lâu rồi đấy!

      “Xoẹt xoẹt~” tiếng, vỏ trứng rốt cục cũng vỡ, kỳ quái chính là bên trong truyền ra phải tiếng chíp chíp, mà là tiếng Híz-khà zz Hí-zzz khác lạ, Miên Miên khó hiểu nhíu mày, đúng lúc này, con rắn đầu có vằn phá vỏ mà ra, vươn cái đầu rắn trơn mượt của nó, mắt Nguyễn Miên Miên lập tức trừng lớn như gặp quỷ, giây sau, tiếng kêu hoảng sợ vang khắp Phượng Hoàng Sơn.

      “Rắn… rắn… rắn rắn” Nguyễn Miên Miên bị hù run cả người, chân ngừng lui về phía sau, mà con rắn kia vừa thô vừa to lại như vô tội nhìn , đại khái là do kết quả của việc mỗi ngày cùng nó “trứng giáo”, nó tựa hồ nhận ra tiếng của , vì vậy bắt đầu bò về phía .

      Nguyễn Miên Miên sớm bị hù đến nhũn ra, lại thấy con rắn này hưng phấn bò tới chỗ , rốt cuộc chịu được mãnh liệt thối lui, ai ngờ quên đằng sau là vực sâu vạn trượng, ngay sau đó, hai chân bước vào khí, thoáng cái té xuống, trong khi té xuống, trong đầu lập tức lên tiếng … “nếu bạn tốt nhất của cậu lừa cậu, thậm chí lừa gạt này có thể đưa cậu vào chỗ chết, cậu làm sao?”

      Đột nhiên, tựa hồ nghĩ tới điều gì, Ngải Vân, đây hết thảy đều là Ngải Vân làm, chỉ tiếc khi hiểu ra, bước sang thế giới khác…
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 6. xuyên qua

      Ưm… Ưm… ồn ào quá…, đáng ghét, ai sờ tới sờ lui người vậy? Nguyễn Miên Miên thoải mái phất phất tay muốn thoát khỏi cảm giác tự nhiên vì có người bên cạnh này, thế nhưng đôi tay này tựa hồ sờ biết mệt, nhắm mắt nghiêng người, ai ngờ đôi tay này hết sức mà trơn mềm lại sờ sau lưng nàng, Miên Miên da gà tất cả đứng lên rồi.

      “Đáng ghét, đừng sờ nha, tôi muốn ngủ!” Rốt cục, dưới sờ mó của người nào đó, kiên nhẫn nghiêng người, trừng người gây ra họa vui lầm bầm.

      “Tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh rồi?!” Trước mặt truyền đến tiếng reo vạn phần vui sướng, Nguyễn Miên Miên cẩn thận nhìn tiểu nha đầu đại khái chỉ có mười ba mười bốn tuổi này, khó hiểu nhíu mày, ấy là ai a, sao cách ăn mặc quái dị như thế? Tiểu thư trong miệng ấy là ai?!

      “Tiểu thư tỉnh, tiểu thư tỉnh…” đợi Nguyễn Miên Miên mở miệng hỏi thăm, ấy liền hưng phấn kêu to chạy ra ngoài.

      “Ồ? Chuyện gì xảy ra, đây đến tột cùng là đâu?” Nguyễn Miên Miên nhìn mọi vật trong phòng đều làm bằng đá mà vô cùng hiếu kỳ, đúng, nhớ hôm nay trứng chim của ấp ra con rắn, sau đó, sợ tới mức té xuống Thâm Uyên, trời ạ, chẳng lẽ xuyên qua?!

      Lập tức, bị ý nghĩ này làm kinh ngạc biết nên gì, nếu đúng như vậy, như vậy, đến tột cùng xuyên tới nơi nào?! Mà chủ nhân thân thể này tại sao lại chết?

      đợi suy nghĩ cẩn thận, lòng lại suy sụp xuống, bởi vì đột nhiên nghĩ đến chuyện khác…

      rốt cuộc cũng hiểu lí do Trịnh Châu khác thường, cũng hiểu được ấy có ý gì rồi, đại khái Châu Châu cũng muốn chết a, chỉ tiếc, ấy lại là cấp dưới của Ngải Vân, có lẽ lương tâm cắn rứt, cho nên ấy muộn như vậy còn tới khuyên bỏ cái trứng kia, chỉ là nằm mơ cũng nghĩ tới Ngải Vân muốn chết…

      cùng Ngải Vân quen nhau từ năm đầu tiểu học, cho tới giờ 23 tuổi, nhiều năm như vậy, sớm coi ấy như chị em ruột, bao dung tính tình giống đại tiểu thư của ấy, bao dung ấy vô lý quậy phá, nghĩ đến, lòng lại đổi lấy đối đãi như thế của ấy, ấy muốn chết… Còn là cái chết “khác loại” như thế!

      Chỉ là Ngải Vân nằm mơ cũng nghĩ tới, những chết, lại ngoài ý muốn xuyên , xuyên đến thế giới khác sống tiếp, nhưng, trải qua chuyện này, lòng của chết hơn phân nửa, bị bạn tốt nhất hại chết, loại tâm tình này cho dù ai cũng thể bình tĩnh.

      “Cha, mẹ, con thực xin lỗi hai người, con kết bạn đúng người sau này thể chăm sóc cha mẹ, con tin hai chị dâu đối đãi tốt với cha mẹ, sớm ngày quên con , nhất định phải vui vẻ, nhất định phải hạnh phúc…” xong, Nguyễn Miên Miên cũng nhịn được hai tay che mặt khóc ồ lên…
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 7. trạng đáng sợ

      mình nức nở hồi lâu, Nguyễn Miên Miên cũng thấy nha hoàn kia tới, cố nén nhịn củng cố tinh thần, thôi, ông trời cho cơ hội trọng sinh, sao có thể dễ dàng vứt bỏ, sống ở đâu theo phong tục ở đấy a!

      Nghĩ thế, liền bắt đầu dò xét, cả gian phòng khí chất cổ điển, chẳng lẽ giống trong tiểu thuyết miêu tả xuyên đến cổ đại sao? giây sau, lại bác bỏ ý nghĩ này, nếu là cổ đại, vì sao cả phòng đều là đá? Giường đá, bàn trang điểm bằng đá, bàn đá, ghế đá…

      Thiết kế ở đây rất đặc biệt a, chẳng lẽ đến Thạch Đầu quốc? Nghĩ tới đây, gương mặt đầy nước mắt của rốt cục cũng xuất chút ý cười, quốc gia kỳ quái a!

      Nhớ lại vừa mới nghe được tiểu nha đầu kia gọi là tiểu thư, có thể thấy, chủ nhân thân thể này đích thị là thiên kim a, chỉ là thiên kim tiểu thư này tại sao lại rời khỏi thân thể mình? Chẳng lẽ lại giống như trong tiểu thuyết viết bị ép hôn? Hay là tiểu thư này trong phủ được đối xử tốt? nghĩ ra.

      Đúng lúc này, vô tình thoáng nhìn qua bàn, ồ, đây phải là gương sao? Gương đồng a, chẳng lẽ xuyên đến cổ đại? Cũng giây sau, thèm nghĩ vấn đề này nữa, mà chỉ muốn xem chủ nhân thân thể này đến tột cùng bộ dạng dài ngắn thế nào, nghĩ tới liền vén chăn lên chuẩn bị nhìn dáng vẻ tại của mình, chỉ là ai cũng ngờ, trong khoảnh khắc tấm chăn được vén lên, tiếng kêu hoảng sợ tràn đầy cả gian phòng.

      “A ….. quái a….” Nguyễn Miên Miên dùng toàn bộ sức lực lớn tiếng la lên, mắt bởi vì thấy cái “chân” kia của mình mà mở to hơn mắt bò, cả thân thể đều run rẩy run rẩy thôi, hàm răng run lên đập vào nhau phát ra tiếng “lập cập lập cập…”, trời ạ, cái “chân” kia… NO, đây phải là chân, đó là cái đuôi, đúng hơn là cái đuôi rắn có vẩy…

      đâu… Cái này… Nhất định nhất định là ảo giác, đúng… phải… Là ảo giác” Nguyễn Miên Miên run giọng cố gắng thôi miên mình, ngay sau đó vừa điên cuồng nuốt nước miếng muốn dùng cách này để giảm bớt cảm giác sợ hãi, vừa cẩn thận từng chút đưa tay ra, chỉ thấy tay nhàng run rẩy đặt cái đuôi sờ cái, lập tức, cảm giác lạnh buốt kia làm cho lần nữa thét lên thôi.

      “Ah …rắn… rắn… rắn rắn rắn ——” Nguyễn Miên Miên rống lớn, giây sau, bởi vì chịu được sợ hãi như vậy, cả người lập tức trở thành trạng thái cương thi, cứng ngắc ngã xuống giường triệt để hôn mê bất tỉnh, chỉ là ngất nên biết, chờ đợi so với cái này còn đáng sợ hơn…
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 8. Cha mẹ mới

      “Như thế nào còn bất tỉnh?” giọng nữ phi thường dịu dàng sốt ruột hỏi.

      “Phu nhân đừng gấp, ta thấy tiểu thư là bị sợ ngất .” giọng khác có chút già nua .

      “Bị dọa ngất à? Đứa này gan lớn cũng phải ngày ngày hai, từ đến lớn chỉ có nó hù dọa người khác, còn ai có thể hù dọa nó hay sao?” Người chuyện là giọng nam khác, giọng này có chút hùng hậu.

      “Lão gia…” Giọng nữ này nghe ràng có chút vui thoáng qua.

      “Lão gia phu nhân hai người cần lo lắng, lão phu viết cho nàng ít thuốc định thần, bao lâu nàng tỉnh lại.” Đại phu lớn tuổi đứng dậy .

      “Đa tạ đại phu, Tiểu Hồng mau đưa Vương đại phu lĩnh tiền.” Phu nhân gấp.

      Nha hoàn tên Tiểu Hồng đưa đại phu xuống, lúc này, nữ tử mỹ mạo liền xoay người đến, bà có dung nhan phi thường xinh đẹp, tuy đứa con lớn như vậy, nhưng vẫn bảo trì được dáng vẻ thanh tân.

      “Tiểu Liễu nàng cần lo lắng, Miên Miên có việc gì.” Thấy thê tử xinh đẹp của mình nhíu mày yên, nam nhân tuấn lo lắng đem nàng ôm vào lòng an ủi.

      “Ách…” Đúng lúc này, mày Nguyễn Miên Miên tự giác nhíu lại.

      “Lão gia phu nhân, tiểu thư tỉnh.” Nha hoàn Tiểu Thúy hưng phấn .

      “Miên Miên, Miên Miên…” Phu nhân dung mạo xinh đẹp ngồi bên giường Miên Miên, lo lắng nắm tay nàng giọng gọi.

      quái… quái… quái…” Miên Miên nhắm chặt hai mắt miệng ngừng lặp lại những lời này, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng cực kỳ khó chịu.

      quái?” Nghe vậy, mọi người khó hiểu nhìn nhau, quái? Ở đâu ra quái?!

      “Miên Miên con tỉnh a, con đừng dọa mẫu thân, Miên Miên…” Phu nhân lo lắng la lên.

      quái a…” Trong lúc đó, Nguyễn Miên Miên thoáng cái từ giường ngồi dậy, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

      “Miên Miên, Miên Miên con làm sao vậy, đừng dọa mẫu thân.” Bên tai Nguyễn Miên Miên truyền đến giọng vô cùng dịu dàng, ừm? Ai gọi nàng?!

      Lúc này, theo giọng lo lắng, Miên Miên nghiêng đầu nhìn bà, lập tức bị dung nhan xinh đẹp của bà làm rung động, gương mặt xinh đẹp của bà buồn bã, “Miên Miên, con còn có chỗ nào thoải mái sao? cho mẫu thân biết.”

      “Làm sao người biết con tên Miên Miên?” Nguyễn Miên Miên khó hiểu hỏi.

      “Nha đầu, bảo con được mình bơi, con xem con thiếu chút nữa bị chết đuối, như thế nào, tại ngay cả mình tên gì cũng biết rồi hả?” Nam nhân có chút bất mãn .

      “Lão gia sao người lại dọa Miên Miên, đại phu phải rồi sao, thời gian Miên Miên trong nước quá dài, có lẽ mất trí nhớ tạm thời, người đừng quát nó như vậy.” Nữ tử dung mạo xinh đẹp vui , nghe vậy, nam nhân tuấn gì nữa.

      “Miên Miên a, con họ Nguyễn, tên Nguyễn Miên Miên, đây là phụ thân con, ta là mẫu thân, con yên tâm, đại phu con có thể bị mất trí nhớ tạm thời nhưng bao lâu khôi phục.” Nguyễn phu nhân dịu dàng .

      “Mẫu thân…” Miên Miên gọi tiếng, trùng hợp a, ra, nàng cũng là Nguyễn Miên Miên, nhưng đợi nàng vui sướng liền lập tức nhớ tới chuyện trước đó, vì vậy khẩn trương nắm cánh tay Nguyễn phu nhân la lên: “Mẫu thân, con là quái, con là quái a…”

      Mọi người nghe lần nữa ngây ngẩn cả người, Miên Miên thấy mọi người vạn phần khó hiểu nhìn mình liền buông tay ra : “ đó, con lừa mọi người, con có đuôi rắn, đuôi rắn lớn lớn.” xong, vội vén chăn lên muốn cho mọi người xem , ai ngờ lúc này đây, đuôi rắn khi trước nàng thấy biến mất, chỉ có đôi chân bóng loáng trắng noãn…
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 9. Thần a cứu nàng

      Mắt thấy đuôi rắn vừa mới nãy biến thành đôi chân trắng noãn, Miên Miên thể hiểu được đây là tình huống gì, vì vậy sốt ruột nhìn mọi người : “Chuyện gì xảy ra, vừa rồi còn cái đuôi rắn sao bây giờ lại có?”

      “Miên Miên con sao chứ?” Nguyễn phu nhân vạn phần lo lắng hỏi thăm.

      “Miên Miên…” Tựa hồ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của câu chuyện, Nguyễn lão gia mặt cũng xuất lo lắng.

      “Chuyện gì xảy ra? Con ràng thấy đuôi rắn của mình, sao giờ thấy, trời ạ, chẳng lẽ con quái đuôi khi có người mới xuất sao?” Miên Miên hoảng sợ kêu lên, dáng vẻ phi thường sợ hãi.

      “Miên Miên…” Nguyễn phu nhân vội đỡ lấy Miên Miên ngừng lắc lư la lên.

      “Con là quái, con quái, mẫu thân nhanh lấy dao đến, con chết, conphải chết, con muốn đuôi rắn, con muốn… muốn a…” Miên Miên nghĩ đến đuôi rắn lúc trước cả người liền nhịn được run rẩy cùng khiếp đảm, có lẽ chỉ có chết mới có chuyện gì?

      “Miên Miên con bình tĩnh chút.” Nguyễn phu nhân giọng điệu hơi cao ít, bà muốn ngăn Miên Miên kinh hoảng bình tĩnh lại.

      muốn, con muốn chết, đuôi rắn đáng sợ, đáng sợ…” Miên Miên căn bản nghe được lời Nguyễn phu nhân , nàng mực suy nghĩ việc trước đó.

      “Miên Miên con phải quái, chúng ta cũng có đuôi rắn.” Trong lúc đó, giọng Nguyễn phu nhân cao lên rất nhiều lần, khiến Miên Miên ngây ra lúc, kinh ngạc nhìn về phía bà hỏi: “Người vừa mới gì?

      Nguyễn phu nhân trả lời nàng…, mà đứng dậy nhìn mọi người, thấy mọi người gật gật đầu, chợt Miên Miên chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng, giây sau, hình ảnh trước mắt khiến nàng thét lên khủng bố, Nguyễn phu nhân, Nguyễn lão gia, nha hoàn hạ nhân vừa mới đứng trong phòng chân còn bình thường lập tức đều biến thành đuôi rắn dài…
      “A………. rắn a….” ngoài dự kiến, Nguyễn Miên Miên lần nữa hôn mê bất tỉnh.

      ------------Nửa tháng sau-------------

      “Tiểu thư người ăn chút a.” Tiểu Thúy đem thức ăn đặt bàn giọng gọi Nguyễn Miên Miên ngồi giường.
      biết, ngươi ra ngoài .” Nguyễn Miên Miên vô lực .

      Nghe vậy, Tiểu Thúy chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi.

      Nguyễn Miên Miên vô lực nhìn về phía mái hiên, nội tâm bi thương tới cực điểm, nửa tháng rồi, nàng đếm được mình sợ ngất bao nhiêu lần, thần a, cứu nàng a, có ai có thể cho nàng biết vì sao người khác phải xuyên trở thành tiểu thư là quý phi, kỳ nàng chưa từng có cầu nhiều, chỉ hi vọng mình có thể là người bình thường là được rồi, nhưng vì sao lại cho nàng trở thành súc sinh?

      Súc sinh súc sinh a, nhưng vì sao lại là con rắn…

      Trời ạ, cuộc đời này nàng sợ nhất là rắn, mà nàng lại xuyên đến ổ rắn, còn trở thành con rắn????

      “Thần a, người cứu tôi , dẫn tôi a…” Nguyễn Miên Miên vô lực thút thít nỉ non , ô ô, quá may, quá may, nàng muốn chết, muốn chết, nhưng từ khi nàng nhiều lần té xỉu về sau, Nguyễn lão gia liền thay đổi phòng khác cho nàng, đổi thành gian phòng toàn bộ đều là bọt biển, ở chỗ này, muốn chết đúng là dễ dàng…

      Thở dài rất lâu, nàng vẫn miễn cưỡng ăn chút, thôi thôi, Nguyễn phu nhân phải là Xà vương Thụy Tuyết quốc có lệnh mọi người được tùy tiện kéo đuôi dạo phố… Mà trong phủ sau khi nàng nhiều lần bị sợ ngất đưa ra đạo ý chỉ, mặc kệ lúc nào cũng được lộ đuôi ra, kẻ trái lệnh phạt nặng!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :