1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 85. Thề độc

      "Nương nương..." Vô Tình ôm lấy Miên Miên khỏi lo lắng, tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà nàng lại phát giác ra chút bất thường nào? Đáng chết, nàng quá sơ ý rồi!

      “Mau truyền ngự y, truyền ngự y!” Thái hậu la lớn, thanh vang vọng khắp Yên hồ.

      "Bệ hạ..." thanh Nhu phi suy yếu gần đó, Vô Tình đưa mắt nhìn cũng thấy nàng ta đầy vết máu, “Bệ hạ, Ngất phi giết Nghi phi lại còn muốn giết Đổng phi cùng thần thiếp…” rồi hôn mê bất tỉnh.

      “Người đâu, đem tiện nhân này nhốt vào đại lao!” Thái hậu nhịn được kêu lên.

      Miên Miên hốt hoảng biết làm sao, người nàng bây giờ đầy máu, gương mặt đờ đẫn nhìn xa xăm.

      “Các nàng đều là do ngươi hại?” Dạ Mị tin hỏi, thanh có chút rung động, màn kia trông thấy tất thảy, biểu hung dữ cùng sát khí của Miên Miên khi nãy khiến thể hoài nghi, chẳng lẽ trước đây nàng là ngụy trang qua mắt sao?

      Miên Miên nghe hỏi chỉ lẩm bẩm : “Ngươi tin sao?”

      “Hoàng nhi, ngươi còn đứng đó làm gì? Ngươi phải cũng thấy tận mắt rồi sao? Ngươi xem Nghi phi mà ngươi mến nhất cũng bị nữ này giết rồi, còn có Vân nhi đơn thuần thiện lương của ai gia cũng thiếu chút bị nàng ta hại, ngươi có thấy hay ?” Thái hậu lớn tiếng , bà ta thể để nữ này sống mà hại người được.

      “Ngươi lúc nãy cố ý muốn giết Đổng phi đúng ?” Dạ Mị để ý tới Thái hậu mà trực tiếp bước đến ngồi bên cạnh Miên Miên hỏi, giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu được chờ đợi chính là giày vò sâu sắc, thực lòng mong nàng phủ nhận, như vậy nhất định tin tưởng nàng.

      Miên Miên nhìn Dạ Mị cay đắng cười rồi phút chốc lạnh lùng : “Ta hận thể đem nàng ta băm thành trăm mảnh. Ta hận thể ngũ mã phanh thây nàng ta. Nếu lần nữa cho ta cơ hội, ta nhất định tự tay giết chết nàng ta!” Miên Miên hồi, nụ cười vẫn hề tắt.

      “Vậy Nghi phi sao?” Dạ Mị nhịn được hét lớn, hình ảnh ngây thơ trong sáng của nàng trong lòng sụp đổ rồi, thanh vì giận dữ và thất vọng khỏi có chút run rẩy.

      “Ngươi phải thấy rồi sao?” Miên Miên cay đắng , nàng có thể gì nữa đây?

      “Ngươi nghe chưa, nàng ta thừa nhận ngươi còn phân vân gì nữa? Người đâu, đem nàng ta nhốt vào đại lao!” Thái hậu lần nữa hạ lệnh, đám thị vệ vội vàng tiến tới lôi kéo Miên Miên cùng Vô Tình giải tới đại lao.

      Thời điểm bị thị vệ lôi kéo khỏi Dạ Mị, lòng của nàng đau đớn thôi, nàng còn có thể giải thích sao? có cách nào giải thích được rồi, làm gì có ai ở đây tin tưởng nàng phải sao?

      “Mau truyền ngự y!”, Dạ Mị liếc nhìn Nhu phi cùng Nghi phi trong vũng máu lên tiếng ra lệnh.

      -----------Đại lao--------

      "Nương nương, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?" Vô Tình lo lắng hỏi, hòn đá cuối cùng chính là do nàng ném ra để ngăn cản Miên Miên, nếu nàng cản lại chắc giờ đây nhát dao kia tiễn Đổng phi gặp Diêm vương rồi mà mạng các nàng cũng chẳng thể giữ được.

      “Nàng giết chết chị ruột của ta!” Miên Miên đau đớn .

      “Đây toàn bộ là do Đổng phi cùng Nhu phi sắp đặt phải ?” Vô Tình lần nữa hỏi.

      Miên Miên co người lại muốn , mọi chuyện phát sinh quá đột ngột khiến cho nàng biết nên gì với Vô Tình đây.

      Đúng lúc này bên ngoài truyền đến trận bước chân, hai viên cai ngục đem thức ăn để mặt đất với các nàng: “Tranh thủ thời gian mà ăn cho no rồi lên đường!” rồi quay người bỏ .

      Vô Tình liếc qua chén cơm đầy rồi lại nhìn về phía Miên Miên: “Nương nương, ngươi chẳng lẽ muốn chết sao?”

      "..."

      Thấy nàng vẫn im lặng lời nào, Vô Tình thở dài : “Ta biết cái chết của Nghi phi với người là đả kích lớn, cũng biết rằng chuyện đêm nay thể khác được, nhưng là người phải biết rằng nếu người chết Nghi phi chẳng phải là chết oan rồi sao? Nàng tiếc thân mình bảo vệ người, người nên quí trọng mạng sống của mình chứ?”

      Miên Miên nghe vậy đưa đôi mắt vô hồn nhìn Vô Tình, lông mày chủ ý nhíu chặt,…mà bụng của nàng lúc này cũng bắt đầu đau đớn…

      "Nương nương, người làm sao vậy?" Vô Tình thấy nàng cuộn người đau đớn khỏi lo lắng.

      “Ta…ta sắp sinh rồi…” Miên Miên lau mồ hôi trán, bụng nàng đau đớn thôi.

      "Có ai , có ai ..." Vô Tình lớn tiếng gọi, thế nhưng mặc kệ nàng la hét thế nào cũng có người đến, nơi đây là tử lao, trừ những lao động bị cưỡng bức ai có thể đến.

      “Đừng gọi… ta muốn có người đến!” Miên Miên xé toang bên váy cho vào miệng chặn lại tiếng kêu đau đớn : “A Tình, ngươi giúp ta!”

      Vô Tình nghe vậy khỏi ngây người nhưng là rất nhanh chóng đến baanh cạnh Miên Miên giúp nàng vén cao váy: “Nương nương, A Tình để người có chuyện gì đâu!” rồi bắt đầu chuẩn bị đỡ đẻ.

      "Nương nương dùng sức …"

      "A... A......" Miên Miên mồ hôi ngắn dài chảy xuống, lòng của nàng cũng dần tê tái, chẳng phải còn tháng nữa mới sinh sao, tại như thế nào mà lại muốn sinh rồi?

      "Nương nương dùng sức, lập tức sinh thôi, ta nhìn thấy đầu hài tử rồi..." Vô Tình đưa tay gạt mồ hôi trán, giờ phút này nàng cũng khẩn trương kém Miên Miên.

      Miên Miên nghe vậy dùng hết sức lực toàn thân rặn ra, nàng nhịn được hét lớn, giây sau, toàn thân nàng vô lực rũ xuống chút cảm giác

      “Nương nương, sinh rồi…sinh rồi!” Vô Tình vội kéo mép váy của mình bao bọc lấy quả trứng to đưa đến trước mặt Miên Miên.

      Miên Miên thấy quả trứng rắn khỏi bất đắc dĩ cười, “Khó trách nó khóc, nó chỉ là quả trứng!”

      “Nương nương, ta nghĩ cũng muốn giúp người vượt qua kiếp nạn này nên mới đòi ra sớm a. Nương nương, chúng ta ra ngoài thôi!” rồi từ trong ngực móc ra chiếc chìa khóa vàng.

      "Ngươi đây là?" Miên Miên nhíu mày nhìn Vô Tình.

      "Là Vương gia…Tuyết vương gia, nghe được chuyện nhưng lại thể ra tay ngăn cản nên đưa cái này cho ta, còn nhất định giúp đỡ chúng ta!” rồi đứng dậy tra chìa khóa vào ổ khóa bên ngoài.

      Miên Miên chỉ nghe rắc tiếng cánh cửa nhàng mở ra, nàng khỏi cay đắng: “ thể tin được là người cuối cùng tin tưởng ta lại là Tuyết vương gia!”

      “Nương nương, đường ở dưới chân người, chỉ cần người muốn báo thù nhất định có thể làm được!”

      “Thế nhưng…ta vô dụng, ta có thể cầm dao nhắm vào nàng ta nhưng là vẫn thể giết chết nàng ta, ta còn mặt mũi gì sống đời này nữa?”

      "Nương nương, mặc kệ người quyết định thế nào, A Tình nhất định sinh tử cùng người. Chỉ cần người muốn bước con đường này A Tình giúp người trở thành nữ nhân lợi hại nhất đến lúc đó chúng ta trở về báo thù cũng chưa muộn. Nhất định phải dùng máu của hai tiện nhân kia tế vong linh của Nghi phi!” Vô Tình nhìn nàng cứng rắn .

      Miên Miên nhìn gương mặt kiên định của Vô Vô Tình, trong đầu nàng lên hình ảnh cuối cùng của Nghi phi cùng những lời nàng dặn dò muốn nàng phải sống mạnh mẽ hơn, phải bồi lại kẻ khi dễ nàng gấp trăm vạn lần… những lời của Ngải Vân vang lên bên tai Miên Miên…Tỷ tỷ của nàng… người chị chết khi còn của nàng… Miên Miên giống như trông thấy Ngải Vân đứng trước mặt nàng cười dữ tợn : “Làm sao vậy kẻ đáng thương này? Ta chẳng phải ngươi cả đời đấu lại ta sao? chết , chết cùng tỷ tỷ vô dụng của ngươi !”

      Miên Miên đứng phắt dậy nhìn Vô Tình kiên định , “Ngươi đúng, ta thể chết được, thù này ta nhất định phải báo, ta thể để nàng ta sống sung sướng đau khổ của ta được!”

      Vô Tình gì mà chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt kiên định kém.

      “Ta, Nguyễn Miên Miên lúc này đây lập lời thề, kiếp này nhất định đích thân giết chết Đổng phi cùng Nhu phi, ta muốn dùng máu các nàng tế vong linh tỷ tỷ ta!” rồi đem trứng rắn ôm trong ngực bước chân kiên định hướng tới bên ngoài.

      ----------------

      “Hoàng nhi, ngươi định khi nào xử tử nữa kia? Ngươi xem, Vân nhi đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh đây!” Thái hậu sốt ruột qua đị lại giống như nếu bà ta sớm giết Miên Miên Vân nhi tỉnh lại vậy.

      Dạ Mị mực trầm mặc, biết nên làm thế nào bây giờ, vì cái gì mà nàng phủ nhận? Chẳng lẽ nàng giết chết Nghi phi sao? Lúc này đây Dạ Mị mới biết rằng nguyên lai bản thân vẫn rất nàng, đến độ cho dù nàng cũng lựa chọn tin tưởng nàng.

      “Hoàng nhi, ngươi phải từng với mẫu hậu ngươi rất Nghi phi sao? Ngươi xem, nàng ta giết chết nữ nhân ngươi nhất a!”

      Đúng lúc này, thị vệ bên người đầy tro bụi, bộ dáng hốt hoảng, khẩn trương chạy vào lêntiếng : “Bệ…bệ hạ…”

      “Có chuyện gì?” Dạ Mị vui hỏi, giờ phút này bực bội vì bị Thái hậu ép buộc tha.

      "Bệ... Bệ hạ, thiên lao đột nhiên bốc cháy, lúc này hoàn toàn chìm trong biển lửa..." Thị vệ run rẩy .

      "Cái gì?!" Thái hậu cùng Dạ Mị cùng nhau la lớn.

      "Thiên lao đột nhiên bốc cháy, đại hỏa thiêu rụi toàn bộ tử lao, ai tranh được ..." Bọn thị vệ quỳ mặt đất run rẩy thôi.

      "Ha ha ha, ý trời a, ngay cả ông trời cũng muốn thu thập nữ này!” Thái hậu vui sướng cười lớn. Dạ Mị nghe vậy lảo đảo lui lại mấy bước rồi rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lao như bay về phía thiên lao, chỉ tiếc lúc đến nới thiên lao cháy thành tro bụi, còn chút vết tích gì…
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 86. Nhà có mỹ nam!

      “Chị a, chỗ này đầy nước, chúng ta có thể về nhà ? Ta rất sợ!” Miên Miên xíu nắm lấy tay tỷ tỷ mình lo lắng hỏi.
      “Ngoan, sợ nha, phải có chị ở đây sao?” Hài tử lớn hơn sủng nịch vuốt đầu Miên Miên cười .
      “Nhưng là chúng ta làm thế nào qua đây? Ba ba, ma ma vì cái gì mà đến đón chúng ta đâu?” Miên Miên khó hiểu hỏi.
      “Bởi vì trời mưa cho nên ba ba, ma ma muốn thu hoạch hoa màu nếu để bị ngập úng hết chúng ta có lương thực đâu. Mấy năm nay mùa màng tốt lắm, ba ba nếu năm nay hoa màu tốt chúng ta có thể chuyển vào nội thành rồi nha, cho nên, đợi lát nữa chị nắm tay, em theo chị được ?” Nàng cười rồi từ từ tiến vào trong dòng suối chảy xiết.
      “Miên Miên xuống nào, chị bảo vệ em a!” rồi vươn tay về phía Miên Miên. Miên Miên nghe vậy mỉm cười gật đầu đem bàn tay của mình cho chị .
      Hai chị em ở trong dòng suối chảy xiết từng bước từng bước tiến tới, ngay khi gần tới bờ sông bên kia Miên Miên bị hòn đá dưới lòng suối làm trượt chân, thân hình xinh ngã vào trong nước, “Chị ơi chị…cứu em…!”
      “Miên Miên…Miên Miên…” chị của nàng đặt được chân lên bờ đột nhiên thấy tay mình trống trơn, vội vàng quay người nhìn lại thấy Miên Miên bị nước cuốn cố bám vào tảng đá, “Chị, cứu em…ô ô…”
      “Miên Miên ngoan, khóc a, em cố giữ chặt, chị tới cứu em ngay, đừng sợ nha!” rồi liền hướng phía Miên Miên bước tới, “Miên Miên, chị bắt được em rồi!” rồi đem Miên Miên giữ chặt quay trở lại bờ.
      “Miên Miên, chị ôm em lên bờ nha!” rồi hướng bờ suối ném Miên Miên lên.
      “Chị, Miên Miên kéo chị lên!” Miên Miên ở bờ vội quay người đưa tay cho nàng.
      “Được!” rồi vươn tay về phía Miên Miên, nhưng là dưới chân nàng vấp phải cục đá, cả thân hình lập tức chìm trong dòng suối.
      “Chị, chị ơi…” Tiểu Miên Miên vội duỗi tay ra xa, “Chị, nắm lấy tay em, chị…ô ô…chị ơi!” Miên Miên gào khóc khi thân hình xinh của chị mình bị dòng nước cuốn trôi xa.
      --------------
      Miên Miên la lên tiếng kinh hãi đột ngột mở lớn hai mắt, mồ hôi người bởi vì kinh hãi mà ngừng tuôn ra. Khi nàng chưa kịp định thần lại bàn tay ôn nhu chạm tới gương mặt lạnh buốt của nàng, gương mặt hoàn mỹ ra trước mắt nàng khẽ cười vuốt vuốt má nàng : “Mỹ nhân, ngươi lại gặp ác mộng? Ai, bảo ngươi đừng bệnh rồi, như thế nào lại nghe lời để ta phải lo lắng đâu? Tiểu ngốc tử!” rồi nở nụ cười mê người nhìn nàng.
      Miên Miên nhìn cũng nhìn : “Ta đếm đến ba, ngươi mau lấy cái tay heo của ngươi ra……hai…”
      “Được…bỏ ra rồi!” tiếng ba còn chưa đếm vội nhận thua.
      Miên Miên thấy vậy tranh thủ đứng dậy nhìn hỏi: “Đậu hũ hôm nay bán xong rồi hả?”
      “Ngươi , có mỹ nam người gặp người thích như ta ở đó, đậu hũ còn lo bán hết sao? Dựa theo lý mà mỹ nam như ta bán xong đậu hũ theo A Tình luyện công, thế nhưng có cách khác, ai bảo mỹ nhân của ta sinh bệnh rồi, ta lại có thể để ý đến đâu, ai, làm nữ nhân của ta cũng hạnh phúc a!” rồi chưa kịp cười lớn kêu rên thảm thiết : “A, lỗ tai ta muốn rách rồi!”
      “Còn dám gọi mỹ nhân, nữ nhân nữa ?” Miên Miên rồi tăng thêm lực đạo tay, vẻ cười nhạo.
      “Nương, người tha cho ta , đau quá…ai…” tiểu hài tử đau khổ kêu lên.
      “Nhớ kỹ, lần sau cho phép kêu như vậy nữa, nếu lỗ tai ngươi cứ chuẩn bị là vừa!” Miên Miên hừ tiếng .
      Tiểu hài tử xinh đẹp nghe vậy liền kêu lên: “Ngươi nhìn xem, ta chỉ là chú chim non chưa kịp phát triển mà ngươi cứ nặng tay như thế, còn có, ta chỉ mới có năm tuổi mà ngươi kêu ta bán đậu hũ, được rồi, ta cũng biết là mình rất soái, rất có tố chất lôi kéo người ta nhưng là ngươi xem những đứa trẻ khác bằng tuổi ta đều được chơi a, ô ô, ta đáng thương a!”
      Miên Miên nghe vậy chỉ đứng vậy nhún nhún vai, “ ít thôi, ngươi ngươi chỉ là chú chim non chưa phát triển, như thế nào mà ta lại nghe ngươi dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ bao nhiêu nương nhà người ta ? Ân, chim non chưa phát triển tán làm cái gì? Miên Miên ngồi xổm trước mặt hỏi.
      Tiểu mỹ nam nghe vậy liền lui lại bước dài, ngón tay chỉ chỉ rồi kêu lên: “ Aaaaaa… ngươi đây là sắc tâm a! Nương, người đầu óc đen tối a, người ta tán chỉ là để chứng minh mình là mỹ nam thôi nha… người đâu đó?” đôi mắt liếc nhìn nàng quay người bỏ khỏi bất mãn.
      Miên Miên sửa sang lại quần áo, chuẩn bị rửa mặt : “Đúng vậy a, ngươi chính là mỹ nam, soái đến nỗi nương ngươi cũng nhịn được mà muốn nhéo nha!”
      “Người thừa nhận nha, ngươi có lòng với bổn soái ca như vậy ta cho ngươi là vợ cả của ta là được rồi!” tiểu mỹ nam hùng hồn , trưng ra bộ dáng soái ca tuyệt đỉnh.
      Miên Miên nghe vậy cũng chỉ im lặng liếc mắt, thằng nhcos này rốt cuộc là di truyền tính cách của ai a, như thế nào lại tự kỹ bá đạo như vậy? Chỉ lúc sau, nàng bỏ những suy nghĩ trong lòng hỏi: “Tử nhi, A Vô đâu rồi?”
      “Thỉnh gọi ta là tiểu mỹ nam được ?” Tiểu mỹ nam rất vui trừng mắt nhìn nàng.
      “Được rồi, tiểu mỹ nam, A Tình đâu rồi?”
      “Cái này còn tạm được , A Tình tới quán rượu rồi, là muốn xem có tin tức gì mới . Đúng rồi nương, các người mỗi ngày thần thần bí bí như vậy là làm cái gì nha, ăn cướp sao?” rồi lôi kéo nàng: “Người có thể mang ta theo a, ta có thể giúp người mê chết những nữ nhân kia a, được ?”
      Miên Miên nhíu mày lắc đầu : “Ngươi như thế nàolớn lên lại giống đến thế? Nhìn cái bản mặt này của ngươi là muốn đánh mà!”
      "Người tới ai nha? Có phải hay là người cha vô lương tâm vứt bỏ ta?” rồi vòng vo lên phía trước khua tay múa chân.
      “Xin nhờ, là ta sinh ngươi ra nha, còn có, lão cha ngươi cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì, về sau cho phép ngươi nhắc tới, còn có a, ngươi đừng có như mấy bà tám bát nháo lên thế kia, mau mặc quần áo vào ta đem ngươi gặp Dạ Phong thúc thúc!”
      “A, người dẫn ta gặp đại mỹ nam sao? Ta phải tranh thủ thời gian ghi điểm a. Nương, ngươi chờ ta, ta đổi lại quần áo!” rồi nhanh chóng chạy .

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 87

      Ngồi xe ngựa Miên Miên buồn bực nhíu mày, rốt cuộc khi gần tới phủ Tuyết vương gia nàng nhịn được hỏi: “Tử nhi, ma ma với ngươi bao nhiêu lần là đừng mặc tầng tầng lớp lớp quần áo như vậy sao ngươi nghe, vì sao quần yếm ta chuẩn bị ngươi lại mặc?”

      “Mẹ, ta lớn rồi nha, cái thứ quần yếm xấu hổ như vậy sao có thể mặc được, người để ta mặc như vậy gặp đại mỹ nam có phải là sợ ta cướp mất vị trí đại mỹ nam đâu này?” Tiểu mỹ nam rung rung đùi đắc ý .

      “Thôi , ngươi lần trước cũng vậy, nhưng kết quả thế nào? Tè cả ra quần rồi!” Miên Miên trêu chọc .

      “Ai nha, cái kia đều là lỗi của người nha, ta muốn tiểu rồi, động tác của người như thế nào lại quá chậm , kết quả tè hết cả ra quần rồi… ai, phản ứng cũng trì độn!” rồi tặc tặc đầu lười vẻ ngán ngẩm.

      “Đúng rồi mẹ, người tột cùng là thích ai nha, tuy ta biết là người theo đuổi người rất nhiều nhưng là cũng nên qui củ nha kẻo sau này có ai hết a! Ta trước là ta chỉ thích hai người thôi nha, là đại mỹ nam, hai chính là Huyền thúc. Hai đại soái ca như vậy nhất định sinh ra tiểu mỹ nam tuấn giống ta a!”

      “Ngươi vậy là muốn tống mẹ ngươi rồi hả? có lương tâm mà!” Miên Miên bĩu môi .

      đúng a, sau này ta nhất định phụng dưỡng người a, chỉ là nữ nhân cuối cùng cũng phải có nơi có chốn thôi! Lô thúc thúc vẫn như vậy mà!” rồi bày ra bộ dáng đại nam nhân nhìn nàng.

      Miên Miên bộ dáng vui : “Về sau cho phép người cùng Lô thúc thúc qua lại nữa, đều dạy hư ngươi hết rồi!” cái tên Lô Vượng này quá phận mà, có việc gì toàn dẫn người ta kỹ viện làm gì biết.

      muốn, người thể cướp đoạt niềm vui nho này của ta được!” tiểu mỗ nam vội vàng kháng nghị.

      “Niềm vui cái đầu ngươi á, kỹ viện với trẻ con lên năm như thế nào có thể là niềm vui được? Ngươi nghe lời ta phạt cấm túc!” Miên Miên đe dọa .

      Tiểu mỗ nam uất ức nuốt nước miếng cúi đầu , nhiều lần bị phạt cấm túc, người này cũng ác mà, lần bắt đóng cửa tới ba ngày… ô ô, đáng thương!

      “Phu nhân, tới nơi rồi ạ!” đúng lúc này phu xe lên tiếng .

      “Ta biết rồi!” Miên Miên đáp gọn rồi nhín về tiểu mỗ nam, “Lát nữa được nháo loạn lên, có biết ?”

      biết!” tiểu mỗ nam vội vàng gật đầu, Miên Miên đội mũ rộng vành lên rồi ôm hài tử xuống, lớn nhanh chóng vào Tuyết phủ.

      “Phu nhân tới, mời bên này!” Lôi Ảnh vẫn nghiêm nghị như ngày trước ý tứ , cho đến bây giờ Miên Miên cũng chưa thấy cười bao giờ khiến nàng nghĩ rằng thậm chí biết cười nữa cơ, nhưng là khi Tử nhi tới gần nàng mới biết rằng mình lầm rồi.

      “Lôi Ảnh thúc thúc!” cái đầu từ phía sau Miên Miên nhô ra, bộ dáng tươi cười nhìn Lôi Ảnh.

      Lôi Ảnh tự giác nhìn tiểu mỗ nam : “Tử nhi tới rồi, có muốn chơi cùng thúc thúc ?”

      “Muốn a, thúc thúc tốt với Tử nhi như vậy, sao Tử nhi lại muốn chơi với thúc thúc chứ. Bộ võ công lần trước người dạy ta học xong rồi nha, đợi lát nữa biểu diễn cho người xem. Ta nhất định cho người biết mỹ nam học võ có bao nhiêu suất nha!” tiểu mỗ nam ôm lấy cổ Lôi Ảnh cười .

      Lôi Ảnh cười lớn khiến Miên Miên xấu hổ cúi đầu, cái tên lạnh như băng sơn này chỉ khi thấy tiểu mỗ nam thích tự kỷ mới có thể cười vui như thế, cái này biết nên vui hay buồn đây.

      qua đình viện, đoàn người nhanh chóng tới đại sảnh, “Tới rồi!” Miên Miên vừa bước vào nghe thấy thanh ôn nhu của Dạ Phong truyền tới.

      Miên Miên nhìn mỉm cười, “Ân, đến!”

      “Mỹ nam thúc thúc!” Tử Tử nhìn thấy Dạ Phong liền cười lớn, Lôi Ảnh vội để xuống, tiểu mỗ nam nhanh chóng chạy tới bên cạnh Dạ Phong cười : “Như thế nào? Trang phục của tiểu mỹ nam hôm nay thế nào?”

      “Được nha, đẹp tới 8 phần rồi!” Dạ Phong ôn nhu cười .

      “A, chỉ có 8 phần thôi sao? Đại mỹ nam ngươi thể cho ta 10 phần sao, hôm nay ta rất tốn thời gian chăm chút ăn mặc nha!” Tử Tử bĩu môi lầm bẫm, hiển nhiên với nhận xét của Dạ Phong rất là bất mãn.

      “Được rồi, ta cùng Phong thúc thúc có chuyện cần , ngươi ra ngoài chơi với Lôi Ảnh thúc thúc !” Miên Miên nhìn tiểu mỗ nam .

      muốn, lần nào các ngươi cũng bí bí mật mật như vậy hết, ta lớn rồi ta có quyền được biết mọi chuyện!” Đối với việc lần nào cũng bị đuổi ra ngoài tiểu mỗ nam tỏ ra cực kỳ khó chịu.

      “Ngươi có hay ? Có muốn ta nhéo đứt lỗ tai ngươi ?” Miên Miên bắt đầu uy hiếp .

      Tử Tử thấy vậy bĩu môi tới trước mặt Dạ Phong : “ Mỹ nam thúc thúc, thúc muốn chuyện riêng với mẹ ta là chuyện thể, trừ phi ngươi thừa nhận mình là lão cha của ta!” Tiểu mỗ nam giảo hoạt cười .

      “Ách? Tại sao lại muốn như vậy?” Phong cười cười vuốt đầu tiểu mỗ nam hỏi, tên tiểu tử này câu này cũng phải lần đầu tiên, chỉ cần vừa thấy mặt chắc chắn nhào tới hỏi ngay.

      “Bởi vì thúc với ta đều có mắt màu tím a, phải lão cha sao có thể giống như vậy a…ôi, đau quá a…” tiểu mỗ nam lời còn chưa dứt thấy bị Miên Miên cốc cho cái đỉnh đầu.

      “Ngươi còn dám dông dài?” Miên Miên dứ dứ nắm đấm mỉm cười nhìn tiểu mỗ nam.

      “Được rồi, Lôi Ảnh thúc thúc, chúng ta !” tiểu mỗ nam bĩu môi vẻ ủy khuất tới bên cạnh Lôi Ảnh.

      “Vương gia, hai người cứ từ từ chuyện!” Lôi Ảnh thi lễ rồi xoay người bế tiểu mỗ nam ra ngoài.

      có ý tứ, đứa này bát nháo quá mà!” Miên Miên ngồi ghế áy náy nhìn Dạ Phong.

      “Ta rất thích Tử Tử, nếu như có thể ta nguyện ý làm cha !” lời vừa ra khiến mặt Miên Miên thoáng chốc ửng đỏ, vậy làm khó nàng mà.

      “Nàng muốn lúc nào trở về?” Dạ Phong đưa tay ý bảo nàng uống trà trong khi cũng nhấp ngụm.

      “Rất nhanh thôi…” Miên Miên suy nghĩ .

      Dạ Phong nàng suy tư nhịn được hỏi: “Năm năm nay nàng thay đổi rất nhiều, còn ngây thơ đơn thuần như ngày xưa nữa. Những năm gần đây nàng ngừng thu thập thông tin về tình hình nội cung, ta biết là nàng trở về mà, chỉ là…cuộc sống của nàng bây giờ rất tốt, vì sao lại còn muốn sống những ngày cừu hận nơi nội cung đâu?” Dạ Phong thanh nhàng như gió nhưng lại khiến người khác nghe được cảm thấy đau lòng.

      Miên Miên nghe vậy khỏi cay đắng, “Ta cũng biết mình biến thành loại người nào nữa, năm năm nay ta ngừng học hỏi khắp nơi, ta muốn như trước đây cái gì cũng biết. Nhưng là những năm tháng này ngoại trừ Tử Tử khiến ta vui vẻ cuộc sống của ta chỉ là đeo bám của quá khứ đau thương!’ rồi buồn bà quay mặt.

      như vậy sao nàng còn…” Dạ Phong tới đây chợt dừng lại.

      “Kỳ thực ta phải là muốn nghe lời ngươi mà buông tha cho quá khứ, nhưng là chỉ cần ta nhắm mắt ác mộng ngày xưa lại kéo đến, ta thể để tỷ tỷ chết uất ức như vậy. Thêm nữa, ta được biết nội cung giờ đây cũng trong tình trạng tranh giành đẫm máu mà người khởi xướng dĩ nhiên là Ngải Vân. Nàng ta cho bệ hạ sủng hạnh bất kỳ nữ nhân, nội cung bây giờ chính là thiên hạ của nàng ta!” đến Ngải Vân phi nàng khỏi cười lạnh.

      “Nàng biết là tốt rồi, tuy nàng ta chưa phải là Xà hậu nhưng lại có Thái hậu làm chỗ dựa, năm năm nay cũng chỉ có nàng ta sinh hạ tiểu công chúa tự nhiên hậu cung do nàng ta nắm giữ rồi. Nếu nàng ta biết nàng còn sống chắc chắn bỏ qua!”

      “Ta thấy phải những cung phi khác sinh mà là nàng ta để cho các nàng có cơ hội sinh đúng hơn!” Miên Miên minh bạch .

      “Có thể để ai phát ta thủ đoạn của nàng ta phải cũng rất thâm hiểm sao?” Dạ Phong hỏi lại.

      “Đúng, nàng ta quả thực rất lợi hại, nếu phải như vậy kiếp trước ta cũng bị nàng ta hại chết, kiếp này còn khiến tỷ tỷ chết thay cho ta!” Từ khi Dạ Phong cứu nàng ra, giữa nàng và còn bất kỳ bí mật nào nữa.

      “Ta muốn là nàng ta cùng nàng giống nhau, nàng rằng nàng ta bằng cấp rất cao, hiểu biết nhiều nàng phải biết rằng những người như thế khi có tâm cơ thủ đoạn rất tàn nhẫn, nàng ta nhất định tha cho nàng cùng Tử Tử!” Dạ Phong thẳng.

      “Ta biết, thế nhưng ta cũng còn là Miên Miên của trước đây nữa rồi, ta sợ bởi vì ta biết là ta thua nàng ta, đâu!” Miên Miên tự tin , thời điểm nàng bị nhốt vào tử lao, Miên Miên trước kia chết rồi!

      “Nàng muốn gặp lại sao?” sau nửa ngày trầm mặc Dạ Phong đột ngột hỏi. Miên Miên ngây người nhìn xấu hổ hỏi: “Cái kia, là ai a?”

      “Nàng biết ta đến ai mà, ta muốn rất nàng, ta tin chắc điều này nàng cũng sớm biết rồi, đúng ?”

      Miên Miên nghe chỉ trầm mặc cười nhạt lên tiếng.

      “Cho dù tất cả đều nghĩ rằng nàng chết trong đám cháy kia nhưng là vẫn cho là vậy. từng với ta, cảm giác được nàng vẫn còn sống bởi vậy nhiều năm nay vẫn mực phái người tìm kiếm. Nàng cũng nên biết rằng, năm năm nay chưa từng hay sủng hạnh bất kỳ nữ nhân nào, mặc dù tú nữ được tuyển chọn ngày càng nhiều nhưng vẫn nhớ thương nàng. Với tư cách đệ đệ của , ta muốn rằng chuyện của hai người chính là duyên phận!” Dạ Phong nhìn nàng .

      Nghe Dạ Phong về Dạ Mị, tâm Miên Miên có chút run rẩy xót xa nhưng nàng vẫn lời nào bởi vì nàng căn bản cũng biết gì lúc này. Hàng năm cho người tìm kiếm làm sao nàng lại biết chứ chỉ là lòng của nàng vì cái chết của Nghi phi mà ngập tràn cừu hận nên thể chứa được tình nữ. tại nàng cũng muốn suy nghĩ tới vấn đề này, tình cảm phải để tùy duyên thôi!

      “Tử Tử cũng còn , cần phải biết thân thế của mình, nàng định cho Tử Tử biết sao?” Dạ Phong thấy nàng trầm mặc đành sang chuyện khác.

      “Ta cho Tử Tử biết!” Miên Miên rốt cuộc cũng lên tiếng .

      “Nàng quyết định rồi sao?”

      “Mặc dù những năm này ta bắt học võ công, học đạo lý lại còn bắt ra chợ bán đậu hũ, lên núi hái thuốc có chút vất vả nhưng là ta đâu thể làm khác, phải người thường, cuối cùng phải nhận tổ qui tông. Ngươi cũng biết trong cung tâm kế khó lường, ta muốn ngây thơ như ta ngày trước cho nên mới để trải qua tuổi thơ cùng những đứa trẻ khác, cũng may rất sáng dạ và hứng thú với những điều này mới có thể khiến ta vơi bớt áy náy trong lòng.” Miên Miên có chút thương cảm .

      rất vui vẻ, ta biết Tử Tử oán trách gì nàng mà trái lại vô vùng nàng!”

      Miên Miên nghe Dạ Phong vậy khỏi nở nụ cười hạnh phúc, đây là hài tử duy nhất của nàng cũng là hài tử nàng thương nhất, vì an toàn của nàng tốn bao tâm tư vào đấy.

      “Nếu có việc gì ta có thể giúp nàng cứ !” Dạ Phong mỉm cười.

      “Cảm ơn người năm năm trước cứu ta, còn giúp đỡ ta nhiều như vậy, ân huệ này Miên Miên biết phải báo đáp người như thế nào đây?” Miên Miên áy náy .

      “Chúng ta là bằng hữu, nàng lại còn đem bí mật của mình cho ta cũng đủ thấy là nàng tin tưởng ta, thêm nữa nàng dù sao cũng là chị dâu của ta, Tử Tử là cháu của ta cho nên nàng cần khách khí như vậy!”

      “Cảm ơn ngươi, Tuyết vương gia! Về sau nếu có chuyện gì ta có thể giúp hày với ta, ta hết sức!” Miên Miên nhìn cười .

      Dạ Phong thấy vậy cũng mỉm cười.

      “Ba tháng nữa là sinh nhật tiểu công chúa con Đổng phi, trước đó ta nhất định bố trí cho phụ tử tương kiến, đến lúc đó chắc chắn phải cần người trợ giúp rồi!” rồi cười cươi, nhưng là trong lòng lại vô cùng xót xa.

      “Được!” Dạ Phong thoải mái gật đầu.

      “Mẹ, các ngươi trò chuyện xong hay chưa?” Tử Tử từ bên ngoài chạy vào hỏi.

      “Làm sao vậy?” Miên Miên khỏi nhíu mày nhìn tiểu mỗ nam làm loạn.

      “Ta muốn về a… ta có việc gấp nha!” thân hình của tiểu mỗ nam ngừng nhày nhót .

      “Có chuyện gì?” Miên Miên đến trước mặt nghiêm nghị hỏi.

      “Ai nha, người đừng nữa, dù sao cũng rất trọng yếu nha! Mỹ nam thúc thúc, chúng ta trước a, hai ngày nữa ta lại tới thăm thúc nha…chụt chut…” rồi hôn gió rồi kéo tay Miên Miên lôi .

      Thấy lớn lôi kéo nhau khuất, Dạ Mị khỏi nhíu mày hỏi Lôi Ảnh: “Tử Tử làm sao vậy?”

      “Thuộc hạ cũng , vừa nãy bảo đói nên thuộc hạ dẫn đến nhà bếp làm ít thức ăn, ai biết Lưu đầu bếp vừa tới việc hôm nay Bách Hoa Lâu có tam đại hoa khôi đồng thời phát thẻ bài, Tử Tử nghe vậy liền quăng đồ ăn bỏ chạy đến đây!”

      Dạ Phong nghe vậy nhịn được cười lớn, rốt cuộc cũng hiểu vì sao mà lại gấp gáp vậy rồi, tên tiểu tử này!
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 88. Xuân dược

      ------------Huyết Tuyết hiên –Hiền hiên ------------

      Từ sau cái chết của Nghi phi, Huyết Tuyết hiên đổi chủ thành tẩm cung của Đổng phi – Hiền hiên, lẽ dĩ nhiên là lấy theo tính cách ôn nhu hiền lành của Đổng phi. Thái hậu đương nhiên muốn nàng ta vào Di Tâm cung của xà hậu nhưng là Dạ Mị vẫn chưa đồng ý.

      "Nương nương, Nhu phi nương nương cầu kiến!" thị nữ Tiểu Linh cúi người .

      “Để cho nàng vào !” Ngải Vân ưu nhã ngồi ghế nhàn nhã .

      “Tỷ tỷ, muội muội tới thỉnh an tỷ tỷ a!” Nhu phi cúi người hành lễ, từ khi Đổng phi có địa vị ngang hàng nàng nàng ngoài mặt nàng cao hơn nhưng thực chất nàng lại chẳng có địa vị gì mà đấu với nàng ta nữa, hai từ muội muội kia kiến nàng suýt chút nữa bị nàng ta sai người đánh chết nên tù đó Nhu phi chỉ có thể câm nín chấp nhận.

      “Nô tỳ thỉnh an Đổng phi nương nương!” Tiểu Linh cúi người .

      “Được rồi! Đứng lên !” Đổng phi nhấp ngụm trà ngả ngớn rồi thoáng nhìn qua Nhu phi ý bảo nàng ngồi xuống.
      “Đa tạ tỷ tỷ!” Nhu phi mỉm cười ngồi xuống đối diện với Đổng phi, “Tỷ tỷ, cái này là nhân sâm thượng hạng, tỷ tỷ thường xuyên ở cạnh bệ hạ nên cần phải bồi bổ thân thể nhiều hơn, chừng sớm có thêm tiểu bảo bối nữa nha, đến lúc ấy bệ hạ đâu thể rời xa tỷ tỷ nữa.”

      Ngải Vân nghe vậy cười cười: “Muội muội có tình rồi!”

      “Mẫu hậu…mẫu hậu…” đúng lúc này thân ảnh nhắn chạy tới kêu lên.

      “Tư nhi ngoan nào!” nhìn thấy con mình chạy tới, Ngải Vân tươi cười vuốt đầu nàng ta sủng nịch .

      “Mẫu hậu, vừa mới nãy có tiện nô tỳ Tư nhi là do phụ hoàng tưởng niệm tới nữ nhân trước kia mà đặt cho, Tư nhi rất bực mình nha!” nàng tuy tuổi nhưng bộ dáng khác Ngải Vân là mấy.

      “Kẻ nào dám lung tung? Tiểu Linh, ngươi mang người giáo huấn tiện nhân kia !” Ngải Vân lạnh lùng .

      "Vâng!" Tiểu Linh vội vã mang theo người ra.

      “Đợi chút! Mẫu hậu, cần đâu!” Tư nhi lôi kéo tay nàng cười tinh quái.

      “Làm sao vậy? Tư nhi tức giận?” Ngải Vân nghi hoặc hỏi.

      phải a, là bởi vì Tư nhi xử phạt tiện tỳ kia rồi, ta cắt lưỡi nó rồi, xem nó về sau còn dám nhiều lời nữa !” rồi nhíu mày trưng ra bộ dáng tiểu hài gian ác.

      Đổng phi nghe vậy vội đem nàng bế lên , “Nữ nhi ngoan, ngươi rất thông minh nha. Về sau nếu có kẻ nào dám khi dễ ngươi, ngươi cứ như vậy mà bắt phải trả lại gấp năm gấp mười nha!” Ngải Vân sủng nịch .

      Nhu phi ở bên cạnh khỏi nhíu mày, quả nhiên là mẹ nào con nấy, độc ác giống nhau.

      “Mẫu hậu, Tư nhi chơi đây!” được chạy nhảy Tư nhi bắt đầu yên ổn lên tiếng, Ngải Vân nghe vậy liền đưa nàng ta giao lại cho cung nữ mang .

      Nhu phi thấy Tư nhi cùng bọn cung nữ xa mới khôi phục lại bộ dáng tươi cười : “Tỷ tỷ là người mẹ tốt a, nhìn hai mẹ con người như vậy làm cho người ta ngưỡng mộ! ”

      “Có sao, rồi sau này muội cũng có cơ hội thôi!” Ngải Vân giả lả cười .

      Nhu phi nghe vậy chỉ cười cười, “Ai cũng biết bệ hạ sủng ái nhất là tỷ tỷ cùng tiểu công chúa, muội muội đâu dám mơ xa vời a!” rồi cười nịnh nọt nhưng trong nội tâm ngừng rủa thầm, nữ này, cho dù bệ hạ muốn sủng hạnh các nàng nàng ta có bỏ qua cho các nàng sao?

      “Muội muội sao lại như vậy này, hàng năm đều tuyển chọn tú nữ, bệ hạ đâu có thể sủng ái mỗi mình chúng ta đâu này?” rồi cười lớn.

      “Tỷ tỷ, người cần khiêm tốn a, ai cũng biết bệ hạ sủng ái nhất là người mà Thái hậy cũng rất thương người, ta xem sinh nhật của Tư nhi lần này chừng bệ hạ sắc phong tỷ làm Hậu rồi!’’ Nhu phi vuốt mông ngựa .

      Ngải Vân nghe Nhu phi nịnh hót khỏi nở nụ cười, bởi chính nàng cũng nghĩ vậy. Thái hậu mấy ngày trước sinh nhật Tư nhi lần này bệ hạ tặng nàng món quà lớn, còn nhắc nhở bệ hạ lập Hậu, bệ hạ lúc này im lặng có tới tám chín phần là nàng sắp đạt được ước nguyện rồi!

      “Đúng rồi tỷ tỷ, muội có nghe bệ hạ đột ngột xuất thành?” Nhu phi giọng hỏi.

      “Đúng vậy, bệ hạ quả là nam nhân nặng tình, người thể quên Nghi phi cùng Ngất phi cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng là ta tin tưởng ta có thể dần dần khiến người quên !” Ngải Vân tự tin .

      Nhu phi im lặng cười cười rồi chậm rãi đứng dậy : “Muội muội quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi!”

      “Về rồi sao? Vậy tỷ tỷ giữ, muội muội có rảnh lại đến đây chơi!” Ngải Vân khách khí .

      “Vậy tỷ tỷ nghỉ ngơi a!” rồi cùng Tiểu Linh xoay người .

      Chủ tớ Nhu phi vừa bao lâu từ bên ngoài truyền tới tiếng khóc thét của Tư nhi, Ngải Vân sững người rồi vội chạy ra ngoài, nha hoàn Linh Chi bên cạnh cũng rất nhanh chạy theo tới.

      “Mẫu hậu, ô ô, đau quá, đau qua a…” thân hình nhắn khóc nóc thương tâm. Linh Linh Chi vội vã chạy tới ôm lấy nàng ta, Ngải Vân lúc này cũng vừa tới lo lắng hỏi: “Tư nhi, làm sao vậy?”

      “Đầu gối con đau quá a…” Tư nhi bĩu môi yếu ớt trong nước mắt.

      Ngải Vân nghe vậy cúi đầu nhìn xuống thấy đầu gối Tư nhi bị tróc mảnh liền ôm lấy nàng ta đau lòng : “Linh Chi, mau truyền ngự y!”

      Tiểu Linh nghe vậy vội chạy , mà lúc này các cung nữ mang tiểu công chúa chơi khi nãy toàn bộ đều quì đất run rẩy thôi.

      “Nương nương tha mạng… Nương nương tha mạng…” chúng cung nữ sợ hãi ngừng cầu xin.

      “Mẫu hậu, là nàng khiến ta té! Mau đánh nàng ta !” Tiểu công chúa Tư nhi kêu lên nhón tay chỉ về cung nữ trong đám nhướn mày đắc ý.

      “Nương nương tha mạng… Nương nương tha mạng, là tiểu công chúa tự mình té ngã, phải nô tỳ…” cung nữ bị chỉ nọ vội vã lên tiếng thanh minh.

      Ngải Vân hừ lạnh : “Làm sai mà còn dám chống chế. Người đâu, đem nàng ta đánh 100 trượng cho ta!” rồi ôm Tư nhi vào phòng trong mà bên ngoài lúc này cung nữ kia vẫn cố gắng cầu xin.

      ---------- lúc sau ----------

      “Vạn ngự y, vết thương của Tư nhi sao chứ?” Ngải Vân lo lắng hỏi.

      Vạn ngự y nghe vậy vội quì xuống đất : “Xin Đổng phi nương nương yên tâm, tiểu công chúa chỉ là bị xước thôi ạ, vi thần cho nàng bôi ít dược tự nhiên mấy ngày sau hết thôi ạ!”

      “Cảm ơn ngươi!” Ngải Vân khẽ rồi nhìn về phía các cung nữ trong phòng ra lệnh: “Các ngươi ra ngoài hết !”

      “Vâng!” Đám cung nữ thái giám vội cúi người lui ra.

      Ngải Vân đưa mắt nhìn Linh Chi, nàng ta hiểu ý đật đầu rồi cũng lui ra ngoài đóng cửa lại. Nàng biết hôm nay nương nương có chuyện quan trọng muốn tìm Vạn ngự y, tự nhiên thể để người ngoài biết được rồi.

      “Vạn ngự y, chuyện lần trước bổn cung ngươi nghĩ thế nào rồi?” Ngải Vân nhìn Vạn ngự y hỏi thẳng.

      “Hồi bẩm nương nương, loại thuốc mà người cần vi thần chưa có nghiên cứu ra!” Vạn ngự y gấp gáp .

      Ngải Vân nghe vậy khỏi hừ lạnh, “Còn chưa nghiên cứu ra? Bổn cung nên là ngươi vô dụng hay là ngươi căn bản muốn giúp bổn cung?”

      “Nương nương minh xét, vi thần dám dối gạt người!” Vạn ngự y vội .

      Ngải Vân thấy vậy chỉ than tiếng, “Đứng lên !”

      “Vi thần tạ ơn nương nương!” rồi lật đật đứng dậy.

      Ngải Vân tới cạnh giường nhìn Tư nhi ngủ, nội tam khỏi than thở, “Tuy bổn cung có Tư nhi nhưng dù sao nàng cũng chỉ là nữ hài. Ở chỗ này chỉ có sinh hạ hoàng tử mới có thể có chỗ đứng!” rồi đưa tay vuốt ve gương mặt nhắn của tiểu công chúa.

      "Nương nương..."

      “Muốn Tư nhi có tương lai đảm bảo ta nhất định phải có được trợ giúp của ngươi... dù sao Tư nhi cũng là con của ngươi!” rồi ánh mắt phức tạp nhìn Vạn ngự y.

      "Nương nương..."

      “Vạn Toàn, bổn cung thấy rất may mắn là nữ hài này di truyền đôi mắt của ngươi nếu chúng ta sớm bị loạn côn đánh chết rồi. Bổn cung muốn mạo hiểm lần nữa, hiểu ? Lúc này bổn cung nhất định phải có hoàng tử, nếu lại cùng người đứa bé kia có được đôi mắt tím, nếu như vậy mọi cố gắng của ta phải hóa hư sao?” Ngải Vân hạ giọng nhìn .

      "Vi thần biết !" Vạn Toàn cúi đầu .

      Ngải Vân khỏi than , “Bổn cung hy vọng ngươi hiểu . Lần trước thuốc của ngươi chỉ khiến bệ hạ ngủ say, nếu phải ta có gan lớn cùng ngươi đánh cược phen bổn cung đến nay cũng chỉ là Nhị phẩm nhoi. Ngươi phải biết mong muốn của bổn cung chính là được hạnh phúc, chiếm được bảo tọa Xà hậu, là nữ nhân quyền lực nhất, ngươi hiểu ? Nếu như bổn cung là Xà hậy ngươi cũng có thể thăng quan tiến chức, đến lúc đó cha mẹ ngươi cũng tự hào vì ngươi!”

      "Vi thần cố hết sức!" Vạn Toàn bị Đổng phi thuyết phục .

      “Bổn cung hi vọng ngươi cố hết sức, cho dù phải là vì ta cũng là vì con của ngươi mà cân nhắc mọi chuyện!” rồi lần nữa nhìn Tư say ngủ.

      Vạn Toàn thoáng nhìn qua Tư ngủ yên giường rồi lại nhìn Ngải Vân: “Đổng phi yên tâm, vi thần nhất định nghiên cứu ra loại thuốc người muốn để bệ hạ có thể sủng hạnh người !” những câu cuối cùng Vạn Toàn dùng sức gằn từng tiếng .

      Ngải Vân thấy như vậy liền đứng dậy đến bên cạnh vuốt khuôn mặt , gian trá cười: “Đừng ghen, ta tựu chung vẫn là người của ngươi!” rồi vòng tay qua cổ chủ động hôn lên. Vạn Toàn vội vã đáp trả nụ hôn kia rồi ôm ngang hông nàng tiến vào trong phòng.
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 89. Thời cơ đến

      “Dạ… Tử… Hào!” Miên Miên hét lớn ba tiếng, thân ảnh nhắn từ cây rất nhanh nhảy xuống rồi chậm chạp đến bên cạnh nàng nịnh nọt cười: “Mẹ…”, phải biết rằng khi Miên Miên kêu cả họ tê của ai đó nghĩa là nàng rất tức giận, hậu quả chọc giận nàng nghiêm trọng nên dĩ nhiên cũng dám đùa giỡn rồi.

      "Ngươi cũng biết sai sao?" Nguyễn Miên Miên nhíu mày nhìn Tử Tử, ngoại trừ A Tình, Dạ Phong ra ai kể cả Huyền cùng Lô Vượng cũng biết được họ của Tử Tử bởi vì nàng muốn cho ai biết điều này cả.
      "Tử Tử biết sai rồi..." cúi đầu di di mũi châ vẽ vòng tròn.

      “Biết sai cũng nhất định phải bị trừng phạt nếu ngươi nhớ!” Miên Miên nhìn Tử Tử nghiêm nghị .

      Tử Tử nghe thấy thế vội đưa đôi mắt ướt ướt nước mắt đáng thấp giọng : “Mẫu thân,… Tử Tử sai rồi, Tử Tử nên cùng Lô thúc thúc đến kỹ viện, lại càng nên dối… Mẫu thân tha thứ cho Tử Tử lần này , đừng tức giận nữa, nếu người bị sao Tử Tử đau lòng a!” rồi nháy nháy mắt, nước mắt ngắn dài chảy xuống.

      "Tỷ tỷ..." Vô Tình từ bên ngoài trở ngoài liền nhìn thấy màn này nhịn được lên tiếng.

      “A Tình về!” Miên Miên nhìn về phía nàng cười .

      "A Tình ..." Tử Tử trong nháy mắt biến mình thành bộ dạng vạn phần đáng thương ủy khuất : "A Tình , Tử Tử làm sai để mẫu thân tức giận rồi, mẫu thân đành giao cho người chiếu cố, ô ô…” rồi nắm lấy tay nàng cực kỳ buồn bã cúi đầu.

      Vô Tình thấy thế vội ngồi xổm xuống ôm vào lòng, rồi đưa mắt nhìn Miên Miên: “Tỷ tỷ, người tha thứ cho Tử Tử a. còn , tuổi này hiếu kỳ lại ngang bướng hơn bình thường. Hơn nữa mới chỉ có năm tuổi, nếu bắt ở trong phòng quá lâu khiến tự kỷ mất.”

      , A Tình đừng nữa, tâm tình của mẫu thân Tử Tử có thể hiểu được.” rồi lần nữa ôm lấy cổ nàng khóc thút thít, màn như vậy khiến cho Miên Miên cứ tưởng mình là mẹ kế người ta đến nơi.

      Miên Miên than tiếng : “Dạ Tử Hào, ngươi thử đóng kịch trước mặt ta lần nữa xem!”

      Tử Tử nghe nàng vậy lập tức đứng thẳng người nhìn, nước mắt tức khô ráo mà đứng nghiêm nghị như thể chờ nhận lệnh, cái này cùng với bộ dạng nỉ non khi này quả thực là khiến người ta sững sờ kinh ngạc.

      “Được rồi! Lần sau cho phép kỹ viện nữa, nếu ai cũng đừng mong xin cho ngươi!” Miên Miên cuối cùng cũng mềm lòng , nàng vẫn là thể nào trừng phạt được mà.

      Tử Tử được tha bổng lập tức nhìn nàng rồi cười cười hô lớn, “Mẹ vạn tuế!”

      Miên Miên chỉ có thể lắc đầu cam chịu, tiểu gia hỏa này lắm chiêu nhiều kế, chỉ mong sau này có thể phát huy tác dụng trong chốn nội cung.

      “Tỷ tỷ, Huyền bảo chúng ta qua gặp là có chuyện muốn bàn bạc.” Vô Tình nắm tay Tử Tử nhìn Miên Miên .

      “Được, vậy chúng ta cùng qua!” Miên Miên gật gật đầu rồi ngoắc Tử Tử lại gần đội mũ cho mà chính nàng cũng đeo cái tương tự lên, ba người ngồi xe ngựa hướng tới khách điếm.

      lúc sau, xe ngựa tới gần khách điếm, Miên Miên lúc này mới lên tiếng : “A Tình, ngươi dừng xe lại , ta cùng với Tử Tử cửa sau vào.”

      “Được!” Vô Tình đáp gọn rồi hý ngựa dừng lại cách khách điếm đoạn khá gần.

      “Tử Tử đến đây cùng ma ma!” Miên Miên vươn tay để Tử Tử ngoan ngoãn nhào vào lòng nàng. Miên Miên cười cười chỉnh lại mũ cho hai mẹ con rồi hướng tới cửa sau của khách điếm tới.

      “Huyền thúc thúc!” mới vừa bước vào phòng trong, Tử Tử liền nhịn được giọng gọi.

      Huyền nghe thấy gọi liền đứng dậy, vui vẻ gương mặt tuấn mỹ, “Tử Tử, tới ôm thúc thúc cái nào!”

      Miên Miên chỉ đứng bên cạnh mỉm cười nhìn lớn quấn lấy nhau, nàng cùng với Huyền quen biết là qua giới thiệu của Tuyết vương gia, Huyền còn thân phận khác là thái giám phụ trách rau quả. đối với nàng rất tốt, vì nàng mà luôn cố gắng thu thập tin tức trong nội cung.

      “Gấp như vậy tới tìm ta có phải là có chuyện gì hay ?” Miên Miên ngồi xuống nhấp ngụm trà bình thản hỏi.

      Gương mặt Huyền tự giác thoáng đỏ nhìn Miên Miên. Năm năm rồi, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, biết nàng thích ai, thầm vì nàng mà trả giá, mình thầm mến mà hối hận.

      "Huyền?" Thấy yên lặng Miên Miên khỏi gọi .

      “Ách, xin lỗi!” thấy lúng túng xin lỗi, Tử Tử khỏi che miệng cười : “Huyền thúc thúc, ngươi có phải hay lại muốn mẫu thân của ta ?” lời vừa dứt thấy gương mặt Huyền đỏ lại càng đỏ hơn.

      “Tử Tử, cho phép ngươi bậy!” Miên Miên nhíu mày trừng mắt liếc cái, Tử Tử chỉ đành im lặng ngồi bên.

      “Gần đây trong cung Thái hậu dường như thân thể được tốt lắm, bà ta ngừng hối thúc bệ hạ tuyển chọn Xà hậu. Theo tin tức của chúng ta sinh nhật sắp tới của tiểu công chúa có thể chính là thời điểm lập Hậu!” Huyền ngắn gọn tin tức mới thu được trong nội cung cho Miên Miên.

      Miên Miên nghe tin này chỉ trầm mặc tự hỏi, rốt cục cũng muốn lập Hậu rồi sao?

      “Mẹ, người sao vậy a…” Tử Tử chậm rãi tới, thấy nàng im lặng lên tiếng bàn tay bé đưa lên vuốt vuốt má nàng.

      Miên Miên sực tỉnh ôm lấy Tử Tử vào lòng, trầm mặc vài giây rồi : “Đổng phi gần đây có tin tức gì ?”

      “Ngươi đừng nhắc tới nàng ta, nhắc tới Đổng phi là cả bọn thái giám cung nữa đều hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng có cách nào biểu lộ ra được!” Huyền phẫn uất .

      “Ách? Chuyện gì xảy ra?”

      “Nàng ta ở trog hậu cung càn quấy ai quản nổi. Đúng rồi, tiểu công chúa tính cách so với nàng ta chỉ có ác hơn chứ hề thua kém, phàm là những người nàng thích nàng đều hành người ta đến chết thôi. tại đám cung nữ thái giám nghe phải hầu hạ hai nàng là sợ hãi thôi, hầu hạ hai nàng ta chẳng khác gì làm bạn với Diêm vương!”

      Miên Miên nghe Huyền vậy khỏi cười lạnh, chỉ sợ trong hậu cung có người nào to hơn nàng ta a!

      “Đúng rồi Miên Miên, ta nghe đầu tháng tám bệ hạ lên miếu dâng hương. Nghe là cùng với sinh nhật của công chúa còn là ngày kỷ niệm nào đó của bệ hạ. Ta còn nghe tiểu công chúa tên Tư nhi cũng là do bệ hạ tưởng niệm tới tần phi mà đặt vậy nha!”Huyền hiếu kỳ . Cho đến nay vẫn biết được Miên Miên chính là Ngất phi năm xưa, Tuyết vương gia Miên Miên tự nhiên cũng muốn ta, nàng chỉ là trong cung có tỷ muội sống chết nên muốn tìm hiểu thông tin mà thôi.

      Miên Miên nghe Huyền tới chuyện Dạ Mị vẫn còn thương nhớ nàng khỏi run lên, nhưng rất nhanh sau đó liền lấy lại bình tĩnh : “Được rồi, ta biết, cám ơn Huyền nha, hôm nay ta có việc phải trước rồi!” Miên Miên trong đầu kế hoạch hoàn chỉnh liền ôm lấy Tử Tử cáo biệt Huyền rời .

      “Về nhanh vậy sao? ở lại ăn cơm sao?” Huyền khỏi nhíu mày buồn bã.

      “Hôm nay được rồi, thời gian còn nhiều, lần sau chúng ta ăn cùng nhau nhé!” rồi mỉm cười ôm Tử Tử rời .
      Về tới nhà mất lúc, Miên Miên trầm mặc rồi nhìn Vô Tình , “A Tình, đến lúc rồi!”

      Vô Tình nghe vậy nhìn về phía nàng hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi có thể nghĩ thông suốt rồi sao, khi ngươi vậy nghĩa là Tử Tử bắt đầu cuộc sống mới với thân phận hoàn toàn mới!” rồi khỏi lo lắng đưa mắt nhìn Tử Tử chơi đùa ngoài sân.

      là con trai của đế vương phải có năng lực thừa nhận mọi chuyện!” Miên Miên cũng nhìn ra ngoài hạ giọng .
      “Thâm cung hiểm ác khó lường, A Tình sợ Tử Tử khó có thể thích ứng được!”

      “Những năm nay ta ngừng huấn luyện , để trở nên thông minh linh hoạt hơn người chính là vì những người trong thâm cung kia. Còn nữa, bệ hạ tháng sau tới miếu cầu phúc, đó chính là duyên kỳ ngộ của phụ tử cũng là để ta lần nữa tiến nhập nội cung. Nàng ta muốn làm Xà hậu ư? Ta xem nàng ta làm cách nào đoạt lấy bảo tọa đó từ tay ta!” Miên Miên kiên định .

      "Nương nương..." Vô Tình nhịn được tiếng thời dài, xưng hô này rất lâu rồi nàng có gọi đến.

      “Thời gian chỉ còn có hai tháng. Hai tháng này ta muốn đem những thứ mình học được trong năm năm qua luyện tập tốt lần nữa. Nàng ta mực chấp nhất bằng cấp mà biết rằng ở đây cầm kỳ thi họa mới chính là tài hoa hơn người. Nàng còn mình có vũ đạo tựa thiên tiên còn ta chỉ là kẻ hậu đậu, phải rằng ta ngây ngốc về khiêu vũ a!” rồi cười cay đắng.

      “Nương nương, người bây giờ rất lợi hại rồi!” Vô Tình muốn nàng thương tâm nên vội .

      “Đúng, thế nhưng ngươi phải biết rằng ta bỏ ra biết bao nhiêu công sức, đem mọi thứ suốt hai mấy năm qua trả giá lần để từ người biết gì thành người thông hiểu tất cả. Ta muốn học tất cả vì ta muốn Ngải Vân phải trả giá cho những sai lầm ta mắc phải. Ta nhất định phải cho ta nếm trải cảm giác bị bạn tốt phản bội là như thế nào.” Miên Miên kiên định .

      Vô Tình thấy vậy chỉ có thể hít sâu hơi nhìn Miên Miên. Năm năm rồi, năm năm nay chính là vì khát vọng giết chết Đổng phi mà nàng cố gắng sống và cải biến bản thân mình từ người nhút nhát hay sợ hãi trở thành bộ dáng lạnh lùng như ngày hôm nay. Vô Tình biết nàng muốn vậy, thế nhưng thương tổn trong quá khứ quá sâu khiến nàng có cách nào dừng lại được.

      “Tử Tử, đến đây!” Miên Miên phá vỡ im lặng lên tiếng gọi.

      Tử Tử nghe nàng gọi thị vội vàng chạy lại, Miên Miên nắm lấy tay vào phong trong rồi để ngồi xuống cạnh nàng, Tử Tử thấy nàng như vậy mỉm cười hỏi: “Mẹ, người thần bí như vậy là làm gì nha? Có phải hay muốn bí mật cho ta nghe?”

      “Dạ Tử Hào, ngươi ngồi đàng hoàng cho ta!” Miên Miên nghiêm túc .

      Tử Tử bị gọi như vậy sợ đến mức vội vàng thu hồi bộ dáng cười cươi mà ngồi im ghế như chờ mệnh lệnh.

      "A Tình, mang cho ta chút rượu lên đây!" Miên Miên hít sâu hơi .

      Vô Tình nghe nàng vội chạy chuẩn bị thức ăn cùng rượu, mà ngồi ở bên Tử Tử sững sờ, hôm nay mẹ như thế nào lại kỳ lạ như thế? có phạm sai lầm gì sao?

      "Dạ Tử Hào, ngươi phải vẫn luôn muốn biết lão cha ngươi là ai sao? Hôm nay ta cho ngươi thỏa mãn hiếu kỳ nhưng là ngươi nhất định phải có năng lực mà chấp nhận , mà cho dù ngươi bắt buộc cũng phải thừa nhận!” Miên Miên đùa cợt .

      "Vì... Vì cái gì?" Tử Tử đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, vì cái gì mà nét mặt cười của mẹ lại đáng sợ như vậy, chuyện như thế nào lại thâm trầm khác thường?

      “Chỉ vì…. Ngươi chính là dòng dõi vương tộc, là đương kim Thái tử của Thụy Tuyết quốc này!” Miên Miên nhìn cười , chuyện đến lúc này nàng cũng muốn dấu nữa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :