1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 75. Nàng hoài thai trứng rắn

      “Im miệng!” Dạ Mị thấy nàng ngừng la lớn chịu nổi hét lên.

      "Ngươi..." thấy quát to Miên Miên càng hoảng sợ, nàng vội vàng lấy ống tay áo lau nước mắt nhìn về cái đuôi rắn lớn, thân thể kìm được run rẩy.

      “Đây là đuôi của ngươi, có cần bị dọa thành như thế này ?” Dạ Mị trừng mắt nhìn nàng mắt ngập nước khó hiểu hỏi.

      " lớn... thô... Lạnh băng… buồn nôn..." Miên Miên nhịn xuống sợ hãi, giọng vạn phần đáng thương, hàm răng vì sợ mà run rẩy va đập vào nhau.

      "Ngươi là cố ý đúng , ngươi sớm biết ta hình đúng ? Ngươi là muốn nhìn ta ngây ngốc phải ?” Miên Miên nước mắt nước mũi chảy dài chất vấn .

      Dạ Mị có chút nhíu mày : “Đúng, ta biết ngươi hình, nhưng là ta có nhắc nhở ngươi, là chính ngươi muốn nha. Thêm nữa, ta cũng nhớ cái bộ dáng ngốc nghếch này của ngươi a!” Dạ Mị như thể nàng lúc nào cũng ngây ngốc như vậy a.

      “Cái kia…vẫn là lỗi của ngươi!” Miên Miên tức đỏ mặt phản bác.

      “Hửm? Ngươi chút xem?” Dạ Mị ôm tay nhìn nàng .

      “Ách…Đều tại ngươi cho ta uống thứ thuốc bổ kia, bằng ta thấy nó xỉu rồi, xỉu hay rồi, tại ngươi xem , toàn thân ta run rẩy nhưng là có cách nào xỉu được, ngươi còn phải lỗi của ngươi?” Miên Miên thấy nàng rất đúng, tất cả đều tại cái thứ thập toàn đại bổ đáng ghét kia mà ra.

      “Đây là ta muốn tốt cho ngươi, ngươi là rắn phải là heo, hiểu ?” Dạ Mị nhẫn nại giải thích.

      Miên Miên nghe vậy bỗng chốc khóc òa lên: “Ô ô, ta muốn có đuôi, muốn, buồn nôn chết rồi… ô ô…” rồi cố gắng dấu cái đuôi nhưng là càng lay động cái đuôi cũng lay động theo khiến nàng muốn nôn a….

      Dạ Mị thấy thế bèn đến ngồi cạnh nàng, đưa tay đụng chạm đuôi nàng khiến Miên Miên ngây ngẩn cả người, làm cái gì a? sờ đuôi rắn? Bàn tay ấm áp của dần xuyên qua lạnh giá da thịt nàng khiến nàng cảm thấy ấm áp như được ánh mặt trời soi rọi.

      Chỉ lúc sau, Miên Miên lần nữa trừng lớn hai mắt ồ lên tiếng to, sao lại thế này, chỉ nhàng đụng chạm tới cái đuôi của nàng thôi mà, sao cái đuôi lại biến đâu mất rồi? Miên Miên bán tin bán nghi đứng dậy qua lại vài vòng.

      “Cái này…làm sao biến mất được a? Ngươi dùng ma pháp sao?” Miên Miên hiếu kỳ đến cạnh hỏi.

      “Chúng ta ngoại trừ có hình dáng bên ngoài là xà khác gì con người cả, chúng ta lại phải quỉ thần nên tất nhiên có ma pháp. Cái đuôi là của ngươi, nó xuất vì hôm nay ngươi bị thương lại tiết quá nhiều mô hôi gây nhiễm trùng thôi. Về việc nó đột nhiên biến mất, ngươi chỉ cần tập trung suy nghĩ muốn nó biến là được, tất nhiên là ngươi phải thích nó chứ phải là tâm lý muốn thoát khỏi nó!”

      Miên Miên nghe mà đờ đẫn cả người: “Ngươi muốn là ta phải thích nó?”

      "Đúng, đây là cái đuôi là của ngươi có gì mà ngươi lại ghét nó, phải biết rằng ngươi là rắn, khi ngươi có đuôi ngươi là rắn kiểu gì?" ôn nhu cười cười.

      Thấy cười đắc ý Miên Miên phi thường khó chịu, định là nàng mới thích làm rắn bên ngoài truyền tới giọng lo lắng: “Bệ hạ, Nghi phi nương nương trở bệnh nặng rồi ạ…”

      Dạ Mị nghe vậy nhanh chóng đứng dậy mở cửa, Tiểu Lam thấy ra nước mắt ngắn dài : “Bệ hạ, nương nương thoải mái truyền ngự y rồi, nương nương là muốn gặp người!” rồi khóc òa lên.

      Dạ Mị hề nghĩ ngợi đem bỏ Miên Miên lên đến chín tầng mây mà thẳng ra ngoài. Tiểu Lam thấy cũng vội lau nước mắt chạy theo. Những tiếng bước chân xa dần căn phòng lập tức yên ắng trở lại. Vô Tình thấy nàng đứng đó hỏi: “Nương nương nếu yên tâm tới thăm Nghi phi chút?”

      Miên Miên đem giày thoát ra rồi nằm giường khoát tay : “ cần! Nghi phi muốn gặp tự nhiên là muốn bị người khác quấy rầy, ta vẫn là nên ngủ , hôm nay hiểu sao ta thấy toàn thân đau nhức, rất mệt mỏi a!” rồi đem chăn mền kéo lên trực tiếp nằm ngáy o o… Vô Tình thấy thế chỉ mỉm cười bước ra.

      -----------Hôm sau----------

      "Nương nương rời giường!" Vô Tình mới sáng sớm chuẩn bị khăn nước cho nàng rửa mặt, ai ngờ nàng ngủ mạch tới trưa còn chưa có ý định tỉnh dậy nên đành lại gần giường la lên.

      “Được rồi, muốn rời giường…” Miên Miên ở trong chăn phát ra tiếng kêu bất mãn.

      Vô tình cười cười vào bên cạnh đem chăn mền xốc lên, "Nương nương, trời sáng rồi nếu dậy nữa cũng cần ăn cơm trưa nữa rồi! "

      Miên Miên nghe vậy vuốt vuốt hai mắt mông lung lẩm bẩm: “Ăn cũng dậy được, mệt mỏi quá a!” xong ngáp ngắn ngáp dài.

      "Làm sao vậy, có phải là thoải mái hay ? Ta mời ngự y!" Vô Tình lo lắng định ra ngoài lại bị Miên Miên kéo lại, “A Tình, có việc gì, chỉ là lười muốn vận động thôi!” rồi ngượng ngập cười.

      "Thật có việc gì?" Vô tình có chút lo lắng.

      " có việc gì á..., được rồi, vì chứng minh có việc gì, ta rời giường là được chứ gì?" rồi xốc chăn mền lên định xuống giường, nhưng là cảnh tượng này khiến nàng thể nào nhúc nhích được nữa rồi…cái này….sao hai chân nàng lại biến thành đuôi rắn nữa rồi?

      "Nương nương..." Vô Tình sửng sốt chút.

      "Như thế nào... Sao lại thế này?" Miên Miên bộ mặt nhăn nhó hỏi, cái này phải tối qua được Dạ Mị xử lý rồi sao? Sao lại ra rồi?

      "Nương nương đừng lo lắng, chắc là do người bị thương thôi!” Vô Tình vội vã đến cạnh nàng đưa tay chạm vào đuôi rắn, nhưng là nàng ta dùng nội lực thế nào cái đuôi vẫn còn nguyên đấy!

      "A tình!" Miên Miên ôm lấy cánh tay nàng ta khẩn trương hỏi: “Có phải hay …tối qua ta thích nó cho nên nó lại xuất rồi?” Nhìn cái đuôi phía dưới Miên Miên còn sợ hãi nhiều như trước nhưng là nàng cũng thể thích được nó a.

      "Nương nương, hay là chính người sờ xem, có thể người khỏe nên nó mới hình a, người buông lỏng tâm trạng sờ thử xem, chừng lập tức khôi phục!” Vô Tình vội vàng trấn an nàng.

      "Ngươi... Ngươi để cho ta sờ?" Miên Miên nghe vậy khỏi cười khổ. Đây đúng là chuyện tưởng a!

      "Đúng vậy, đây là đuôi của người a, vì cái gì thể sờ?" Vô tình hỏi lại.

      "Thế nhưng... cái này rất buồn nôn á!" Miên Miên nhìn cái đuôi ngừng nhúc nhích qua lại, những cái vẩy rắn đung qua đưa lại khiến nàng buồn nôn thôi, cuối cùng nhịn được ghé vào thành giường ói ra.

      "Nương nương... Người đâu, mau mang nước lại đây!” Vô Tình vội vã phân phó cung nữ bên ngoài, các cung nữ vội vã chạy vào châm trà, đám thái giám nhanh chóng dọn dẹp những thứ nàng vừa ói ra.

      “Tiểu Đào, ngươi mau mời ngự y!” Vô Tình vội vã phân phó.

      "A Tình, ta sao, ta trời sinh sợ rắn, ói ra tốt rồ!i" Miên Miên gấp.

      "Này làm sao có thể, vạn nhất có chuyện gì làm sao bây giờ?" Vô tình yên lòng .

      Miên Miên uống vội chén trà cung nữ đưa tới, nhưng là chỉ được vài hớp nàng lại bắt đầu ói ra.

      Vô tình thấy thế trực tiếp ra lệnh, "Tiểu Đào, tranh thủ thời gian mời ngự y!"

      Tiểu Đào nghe vậy rất nhanh chạy ra ngoài, Miên Miên vốn định gọi nàng ta lại cơn buồn nôn khác lại ập tới.

      "Nương nương có khỏe ?" Vô Tình đỡ lưng nàng cho nàng có thể dựa vào thoải mái.

      "Cảm ơn, tốt hơn nhiều rồi!" Miên Miên hít sâu hơi đưa tay đụng vào đuôi rắn, từng qua muốn đuôi rắn biến phải thích nó, A Tình cũng vậy, vậy nàng phải thử thôi, chỉ cần nhịn chút, chút thôi… chỉ tiếc là tay nàng vừa chạm vào dạ dày lại bắt đầu cuộn lên.

      ----------- lúc sau-----------

      "Vương ngự y, thân thể nương nương thế nào?" Vô Tình thấy nhíu mày vội vã hỏi.

      Vài giây sau đột nhiên cười hưng phấn : "Chúc mừng Ngất phi nương nương, người đây là dấu hiệu có tiểu Thái tử rồi!"

      "Cái gì? Ngươi... Ngươi cái gì?" Miên Miên nhíu mày hỏi.

      "Nương nương, người đây là có dấu hiệu mang thai, đuôi ra cũng là dấu hiệu ạ!” Vương ngự y lần nữa hào hứng , phải biết rằng đây chính là tin vui của Thụy Tuyết quốc a!

      "Ha ha như thế nào... Làm sao có thể được, mới chỉ có qua mấy ngày, lão đừng giỡn với ta nha, chuyện này cười được đâu a!” Miên Miên cười khờ, khóe miệng run rẩy thôi, nội tâm ngừng cầu nguyện, muốn a, nàng muốn a, đừng để cơn ác mộng kéo tới thăm nàng a….

      "Nương nương, thần tuyệt dám dối, người đích là mang thai!" Vương ngự y thấy nàng kích động khỏi run rẩy bộ râu.

      "Ta... Ta mang thai trứng mãng xà rồi hả?" Miên Miên thoáng cái ngồi phịch giường, tin nổi điều mình vừa nghe.
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 76. Nàng muốn trốn

      "Nương nương..." Vô Tình vội vàng đỡ Miên Miên lo lắng kêu lên.

      Miên Miên vẫn chưa hết sững sờ, cặp mắt nhìn về phía xa xăm có chút hốt hoảng. Trong vô thức nàng đưa tay sờ lên bụng mình, nàng có thai rồi sao? Trong bụng nàng có tiểu mãng xà rồi?

      "Nương nương, đây chính là đại hỷ a!” Vương ngự y vì quá vui sướng mà bộ râu ngừng rung rinh mỗi khi ông ta cười lớn.

      Miên Miên nghe ông ta vậy tự chủ được nhìn lại rồi nắm lấy vạt áo ông ta lớn tiếng : “Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta…như thế nào lại có thể nhanh như vậy được… chẳng phải hơn tháng mới biết được hay sao? Như thế nào lại có thể, chẳng lẽ cái kia của đại mãng xà ngồi hỏa tiễn sao?” Miên Miên kêu lên, nàng căn bản thể nào chấp nhận được này.

      "Nương nương..." Vô Tình thấy vậy có chút khó hiểu, đây chẳng phải là chuyện tốt sao, như thế nào nàng ta lại kích động như vậy? Vô Tình vội vàng tới tách tay nàng ra khỏi Vương ngự y trấn an: “Nương nương bình tĩnh, bình tĩnh…”

      Vương ngự y vì nàng kích động la lớn mà phật lòng, chỉ cười cười nhìn nàng : "Nương nương, chuyện này chắc người chưa hiểu , chỉ cần cơ thể người khỏe mạnh lại tới kỳ trứng chỉ cần vài ngày là có thể chẩn đoán ra rồi!”

      Cơ thể khỏe mạnh? Trứng kỳ tới? Miên Miên khỏi rùng mình, nhất định là do thứ thuốc thập toàn đại bổ kia hại nàng rồi, ô ô, nàng mới muốn xui xẻo như vậy đâu, cái này so với hỏa tiễn chẳng phải còn muốn nhanh hơn sao?

      "Nương nương, tại tiểu hài tử hết thảy đều phát triển bình thường, ngài yên tâm chờ tới ngày lâm bồn a!” Vương ngự y vuốt râu cười .

      Miên Miên nghe vậy ngây ngốc nhìn hỏi: “Vương ngự y vậy chẳng lẽ ba bốn ngày sau ta sinh sao?

      “Đương nhiên phải thế ạ, người mang thai ba tháng, ba tháng sau liền hạ sinh trứng tiểu thái tử!”

      "Trứng?"

      “Đúng vậy thưa nương nương, trứng sinh ra còn cần được người ấp ủ chừng tháng tiểu thái tử có thể xuất thế rồi!” Vương ngự y cười lớn giải thích cho nàng.

      "Cái gì? Ấp trứng? Giống như gà mái ấp trứng á?" Miên Miên cả người run rẩy hỏi.

      “Đúng vậy, lúc đó mỗi ngày nương nương phải ấp tiểu thái tử trong ngực cho đến khi người đủ năng lực phá vỏ ra!”
      Miên Miên nghe vậy muốn té xỉu mà, trong bụng nàng phải là rắn mà là trứng rắn, hạ sinh xong nàng còn phải ấp trứng? Trời ạ, nàng là người a, nàng muốn như gà mái ấp trứng đâu!

      “Vậy vương ngự y, cái đuôi kia bao giờ biến mất?” Vô Tình vội xen vào hỏi.

      "A, cái này cần phải lo lắng, mang thai giai đoạn đầu đều giống như vậy, vài ngày sau tự khôi phục lại thôi!” rồi nhìn về phía Miên Miên hỏi: “Nương nương, nếu còn việc gì nữa thần xin cáo lui về viết đơn thuốc cho người!” Vương ngự y lúc này chỉ muốn nhanh chóng thông báo tin vui này thôi .

      Miên Miên khoát khoát tay lão ta liền cúi người hành lễ rồi lui ra, tình hình này xem ra lão nên đến báo cho bệ hạ trước rồi, đây chính là đại hỷ, là chuyện tốt lành a!

      “Các ngươi lui xuống nấu cho nương nương chút cháo thanh đạm rồi đưa tới đây!” Vô Tình quay người dặn dò bọn cung nữ thái giám xung quanh.

      “Vâng!” bọn cung nữ, thái giám vui vẻ lui xuống, nương nương của bọn chúng có thai, đây chính là hoàng tử đầu tiên của Thụy Tuyết quốc, sắp tới nương nương nhất định được sủng ái, cuộc sống tươi đẹp của bọn chúng dĩ nhiên cũng sắp tới rồi.

      “Nương nương, người vui sao?” Vô Tình đưa nàng chén nước hỏi.

      Miên Miên uể oải nhìn nàng ta : “Ngươi , đại mãng xà quá lợi hại hay là bản thân ta dễ mang thai ? Chỉ mới có mấy đêm thôi mà sao lại có rồi? Sao ta có cảm giác như…chíu… phát liền mang thai quá?” rồi khỏi nghĩ tới những nhân vật nam chính TV ngoài ý có tình đêm vỡi nữ nhân vật chính, thế là có thai!

      "Nương nương, đây chắc là nhân duyên trời ban đấy ạ, người xem, những nương nương khác muốn còn được đấy ạ!” Vô Tình vội vã trấn an nàng.

      “Ta tình nguyện có…” rồi bày tỏ bộ dáng vạn phần khó chịu, cũng thèm quản tới cái đuôi rắn nữa.

      ----------

      "Thi Hàm, nàng có khá hơn chút nào ?” Dạ Mị ngồi bên giường nắm tay Nghi phi ân cần hỏi.

      “Thiếp có việc gì, để bệ hạ lo lắng rồi!” Nghi phi ngồi giường mỉm cười .

      có việc gì là tốt rồi, lần sau thoải mái nhất định phải truyền ngự y, trẫm lo lắng suốt cả đêm qua, có việc gì là tốt rồi!” Dạ Mị vẻ mặt lo lắng .

      "Bệ hạ..." Nghi phi nghe mà cảm động đến muốn khóc, nàng biết rất nàng mà.

      “Tỷ tỷ, bệ hạ rất thương tỷ tỷ a!” Nhu phi ngồi bên bày ra bộ dáng hâm mộ nhưng là nội tâm nàng ta sớm ghen đến mờ mắt rồi.

      “Như thế nào? Trẫm làm Nhu phi đau lòng đó chứ?” Dạ Mị nhìn nàng ra nở nụ cười.

      Nhu phi thấy thế mặt thoáng đỏ, nam nhân tuấn mỹ như làm sao khiến nàng động tâm cho được đây.
      “Bệ hạ, muội muội bị ngươi chọc cho đỏ mặt rồi, có thời gian ngươi nên quan tâm tới muội muội hơn chút!” Nghi phi ôn nhu .

      Nhu phi nghe vậy má càng thêm đỏ, ánh mắt cảm kích hướng tới Nhu phi, hôm nay nàng ta chuyện cũng coi là xuôi tai !

      “Được, trẫm nhất định hảo hảo cưng chiều Nhu phi!” rồi nhìn Nhu phi hàm ý sâu xa.

      "Bệ hạ, Vương ngự y cầu kiến" Đức Công công cúi người vào .

      Dạ Mị gật gật đầu, xem ra, Vương ngự y nhất định tìm ra được thuốc tốt cho bệnh tình của Nghi phi rồi.

      “Tỷ tỷ, vương ngự y chắc chắn là mang đơn thuốc mới cho người rồi!” Nhu phi ôn nhu , Nghi nghe vậy chỉ cười nhạt.

      "Vi thần tham kiến bệ hạ, nương nương, bệ hạ Vĩnh Phúc!" Vương ngự y quỳ xuống thỉnh an.

      "Đứng lên !"

      “Tạ bệ hạ! " Vương ngự y chậm rãi đứng dậy tạ ơn.

      “Như thế nào rồi, có phải ngươi nghiên cứu ra thuốc mới cho Nghi phi rồi?” Dạ Mị mỉm cười nhìn .

      “Hồi bẩm bệ hạ, thuốc bổ cho Nghi phi chưa có nhưng là thần mang tới tin đại hỷ khác ạ!” Vương ngự y cúi người .

      “Hử? như vậy khiến trẫm tò mò đó Vương ngự y!” Dạ Mị cười cười mà bên cạnh Nghi phi cùng Nhu phi cũng cười theo.

      “Vi thần mới từ Tử Vân các đến đây, canh giờ trước cung nữ báo Ngất phi nương nương thân thể khỏe, ói ngừng!”

      "Cái gì?" Dạ Mị nghe thế lập tức đứng phắt dậy lo lắng thôi, thái độ này của khiến Nghi phi đau nhói, lo lắng cho nàng ta dường như còn nhiều hơn so với lo lắng cho nàng!

      “Bệ hạ cần lo lắng, vi thần bắt mạch cho nương nương rồi, nương nương có việc gì, mà là…"

      "Mà là cái gì?" Dạ Mị nghe Miên Miên khỏe liền đứng ngồi yên.

      “Chúc mừng bệ hạ! Ngất phi nương nương là mang thai rồi ạ!” Vương ngự y mỉm cười cúi người .

      “Sao cơ?” Toàn bộ những người có mặt đều ngạc nhiên đến sững người, nàng ta mang thai?

      vậy sao?” Dạ Mị sững người vì kinh ngạc. Vương ngự y thấy vậy vội gật đầu xác nhận. Dạ Mị nhanh chóng rời , Đức công công cùng Vương ngự y vội vã theo sau. Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

      “Bệ hạ…” Nghi phi ở trong phòng kêu lớn, nhưng là Dạ Mị cũng có quay lại nhìn.

      Ánh mắt Nhu phi lóe lên tia sắc bén, nàng ta phân phó cho tất cả mọi người lui xuống chỉ để lại hai nha hoàn thiếp thân của nàng ta và Nghi phi. Nhu phi nhìn quanh rồi : “Tỷ tỷ, ngươi để vậy được sao? Bệ hạ giờ đây ngoài nữ nhân kia còn có ngươi nữa rồi!”

      Nghi phi đau đớn thôi, mắt thấy Dạ Mị vì nàng ta thoải mái mà lo lắng, vì nàng ta có thai mà vui sướng, nàng ta rốt cuộc hơn nàng ở điểm gì mà trong tâm trí còn chỗ cho nàng nữa rồi? Chẳng lẽ là vì nàng sắp chết sao?

      “Tỷ tỷ còn muốn làm như biết sao? Bệ hạ vừa nãy đối với ngươi ôn nhu biết mấy vậy mà bây giờ chạy vội đến bên nữ nhân kia rồi, chẳng lẽ người muốn trước khi chết đánh mất tình của bệ hạ sao?” Nhu phi ở bên ngừng khích tướng nàng.

      “Miên Miễn giống nữ hài tử có tâm cơ…” Nghi phi có chút do dự, nàng đâu phải là hiểu Miên Miên đơn thuần như thế nào chứ, có lẽ, bệ hạ thích chính là đơn thuần của nàng ta?

      " giống? Nếu nàng ta có tâm cơ sao trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến cho bệ hạ lo lắng, nhớ thương nàng ta đến vậy? Bệ hạ từng chỉ có người mới có tư cách mang thai tiểu thái tử, vì sao lúc này nàng ta lại mang thai đâu? Tỷ tỷ, người còn muốn hồ đồ tới bao giờ?” Nhu phi lạnh lùng , Ngất phi này thể diệt trừ được, nàng ta mang thai rồi hạ sinh thái tử ghế hậy kia còn tới lượt nàng nữa sao?

      "Ngươi muốn như thế nào?" thanh Nghi phi đột ngột trở nên lạnh lùng.

      Nhu phi thấy nàng ta như vậy chỉ cười lạnh : “Chỉ cần tỷ tỷ muốn, muội muội cam đoan quá nửa tháng những khiến nàng ta sảy thai mà ngay bản thân nàng ta cũng phải biến mất cõi đời này!” rồi ánh mắt lộ ra tia ngoan độc.

      "Tốt, ta muốn nàng ta cùng hài tử biến mất, ngay lập tức!" Nghi phi ánh mắt ngoan độc kém Nhu phi lúc này lạnh lùng đứng dậy .
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 77. Hoài thai phong ba

      tới canh giờ sau, toàn bộ Thụy Tuyết quốc đều biết tin Ngất phi mang thai, khí vui vẻ bao trùm khắp nơi, khắp hang cùng ngõ hẻm đều vang lên những tiếng chúc phúc. Dù Ngất phi có sinh tiểu hoàng tử hay công chúa đối với Thụy Tuyết quốc vẫn là dấu hiệu tốt lành! Tuy nhiên, bên ngoài vui sướng là vậy nhưng trong nội cung các tần phi khác khi biết tin đều ghen tuông đến mờ mắt.

      “Nhìn cái gì vậy?” Miên Miên trừng mắt nhìn Dạ Mị. Từ lúc tới Tử Vân các toàn bộ cung nữ thái giám đều bị đuổi ra ngoài.

      nghĩ xem tại sao thân thể của ngươi lại yếu ớt như vậy!” Dạ Mị hơi nhíu mày bộ dáng bận suy nghĩ.

      “Yếu ớt? Ý ngươi là…?” Miên Miên nhìu mày hỏi, tên đại mãng xà này cái quái gì mà nàng nghe hiểu.

      “Ý là ngươi cũng quá dễ có thai , trẫm còn chưa có hưởng thụ đủ cơ mà!” Dạ Mị nhướn mày ôm lấy cánh tay vẻ vui .

      "Ngươi... ngươi vô sỉ! Ta cho ngươi biết, ta muốn phá thai, ta muốn làm gà mẹ ấp trứng!” cứ nghĩ tới trong bụng nàng có cái trứng rắn là nàng lại chịu nổi mà, còn dám châm chọc, quả là quá đáng a!

      "Cái gì?" Dạ Mị nghe nàng mà lông mày nhíu chặt lại, nữ nhân ngu ngốc này mới cái gì? Muốn phá thai?

      “Cái gì là cái gì… ta muốn phá thai, ta mới muốn sinh ra mang xà!” Miên Miên chu môi kháng nghị nhưng là thanh càng lúc càng dần.

      Dạ Mị cười lạnh: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể mang thai tiểu hài tử của trẫm sao?”

      “Ách… Ta đương nhiên biết, nhưng là ngươi nên tìm người khác , ta thích hợp a. Thêm nữa, ta mới thích rắn đâu, cho dù là ta sinh ra cũng vậy, cho nên ngươi nên tìm mấy nữ nhân kia của ngươi a!” Miên Miên vội vàng giải thích.

      Dạ Mị nghe Miên Miên vậy liền tới nâng cằm nàng lên: “Trẫm lựa chọn ngươi, ngươi nhất định phải bình an sinh hạ hài tử, phải nhớ rằng đây là hài tử đầu tiên của trấm!”

      "Vì cái gì?" Miên Miên vui .

      "Bởi vì ngươi muốn a!" rồi lần nữa đứng thẳng dậy.

      Miên Miên nhíu mày nhìn chằm chằm : “Cái gì gọi là do ta muốn a?”

      "Trẫm cho nàng biết, trẫm rất thích làm những việc mà người ta thích a, ví như nàng càng muốn trẫm càng muốn làm cho nàng nguyện ý!”

      “A, như vậy chẳng phải là biến thái quá sao? Ngươi khác muốn ngươi vì sao còn muốn cưỡng cầu đâu này?” Miên Miên phi thường khó chịu phản bác lại, liền sau đó lại ra câu khiến người nghe muốn xỉu mà: “Cái kia… ta đây nguyện ý vì ngươi mà sinh tiểu bảo bối, nguyện ý!” rồi ánh mắt nhìn Dạ Mị chờ mong buông tha nàng.

      Dạ Mị ngược lại với ánh mắt mong chờ của nàng gật đầu cười : “Ngươi muốn sinh trẫm tất nhiên đồng ý rồi!” rồi bày ra bộ dáng thấu tình đạt lý nhìn nàng.

      "Ngươi... Ngươi đùa bỡn ta?" Miên Miên tức giận la lên.

      "Hư, phải bình tĩnh, hài tử quan trọng hơn, kỳ trẫm làm như vậy là bởi vì thích ngươi a!"

      thích?” Miên Miên nghe được hai chữ này lông mày tự giác nhíu chặt lại, vì cái gì mà nàng cảm thấy hai chữ này rất chân thành a?

      “Đúng vậy, rất thích, chỉ cần là thứ nàng muốn trẫm nhất định tìm về cho nàng, nếu như đời này có thứ như vậy trẫm vì nàng mà tạo ra chúng!” rồi ôn nhu nhìn nàng dáng vẻ tươi cười mê người.

      Khóe miệng Miên Miên khỏi run rẩy, tên đại mãng xà này hôm nay uống lộn thuốc hay sao? , giống uống nhầm thuốc mà giống như tới kỳ ?

      “Rất vui vẻ sao?” Dạ Mị cúi người, thâm thúy nhìn nàng như nhấn chìm nàng trong đôi mắt .

      “Ha ha…Chúng ta ở bên cạnh nhau lâu, được ngươi thích đương nhiên là tốt, nhưng sao ta vẫn cảm thấy có chút gì khác thường đâu này?” Miên Miên rốt cuộc cũng ra bất an trong lòng.

      “Khác thường? Nàng tin tưởng trẫm sao?” Dạ Mị có chút bi thương nhìn nàng.

      phải… ý ta là bệ hạ cũng có rất nhiều sủng phi a, như Nghi phi a, chẳng lẽ bệ hạ lại quên nàng nhanh như thế sao?” Miên Miên hừ lạnh trong lòng, xem ta thế nào xử lý cái tên sắc lang ngươi.

      "Ghen sao?" Dạ Mị đưa tay vuốt dọc sống mũi nàng trêu chọc.

      Bị vuốt ve trêu chọc khiến Miên Miên nổi da gà toàn thân, quả nhiên hôm nay được bình thường mà, chẳng lẽ động tình rồi? Hay nội tiết tố mất cân bằng a?

      "Bệ hạ..." Miên Miên điệu bộ xấu hổ cười.

      "Hử?" Dạ Mị nhướn mày khó hiểu.

      “Ngài có phải hay mỗi tháng cũng có vài ngày như vậy?” Miên Miên lấy hết dũng khí hỏi.

      “Như thế nào, có phải vì trẫm tốt quá khiến ngươi nghi ngờ?” Dạ Mị chút ngần ngại, trực tiếp ra suy nghĩ của nàng.

      "Đúng!" Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc.

      “Ngất phi, nàng cần căng thẳng như vậy, trẫm đối với nàng là lòng. Nếu nàng cứ muốn biết lý do trẫm cho nàng lý do, là vì trước giờ trẫm chưa từng gặp qua nữ nhân nào ngốc nghếch mà khả ái như nàng, cho nên, nàng quả là báu vật để trêu đùa nha, rất thú vị! Thêm nữa, nụ cười của nàng rất đẹp a!” rồi cười tà ác nhìn nàng đắc chí.

      “Ngươi… cái tên đại mãng xà này chết !” Miên Miên nghe nén được cơn giận cầm gối ném liên tục vào người Dạ Mị.

      ------------Hôm sau------------

      "Nô tài (nô tỳ) tham kiến Nghi phi nương nương!" cung nữ thái giám Tử Vân các thấy Nghi phi đến liền đồng loạt hành lễ.

      "Tất cả mọi người đứng lên !" Nghi phi mỉm cười nhìn đám cung nữ thái giám quì dưới đất mỉm cười .

      Từ khi Ngất phi mang thai tới nay Tử Vân các ngày nào cũng năm lần bảy lượt nghênh đón các cung phi tới thăm hỏi tặng lễ vật. Bất quá bọn cung nữ thái giám cũng nhận thấy là Nghi phi giống với đám tần phi nịnh bợ kia, thêm vào đó nàng ta lại là sủng phi của bệ hạ nên dĩ nhiên đâu cũng được đãi ngộ tốt hơn.

      "Tỷ tỷ đến?" Nghe Vô Tình thông báo, Miên Miên vội vàng từ phòng trong ra ngoài nghênh đón, biểu vô cùng vui vẻ, đối với Nghi phi nàng lúc nào cũng có mối thiện cảm hơn người.

      “Muội muội như thế nào ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại ra đây?” Nghi phi rất tự nhiên nắm lấy bàn tay Miên Miên mỉm cười .

      Miên Miên nghe vậy xấu hổ : “ có việc gì… cũng phải chuyện đại gì!”

      “Như thế nào lại phải chuyện đại ? Đây chính là tiểu thái tử đầu tiên của Thụy Tuyết quốc nha!” rồi mỉm cười ấm áp nhìn Miên Miên.

      Miên Miên lập tức bị nụ cười này của Nghi phi thu hút, nắm tay lôi kéo nàng vào trong phòng. Vô Tình sớm chuẩn bị trà, thấy các nàng vào vội vã châm trà dâng lên rồi cùng Tiểu Lam lui ra ngoài.

      “Tỷ tỷ thân thể khá hơn nhiều chưa ạ?” Miên Miên kéo nàng ta ngồi xuống ghế lo lắng hỏi.

      “Vẫn như cũ thôi!” Nghi phi có chút bất đắc dĩ .

      “Tỷ tỷ đừng nản, ta tin tưởng người tốt như tỷ được trời phù hộ mà!” Miên Miên chân thành , chờ Nghi phi phản ứng quay người lục lọi tìm kiếm rồi lôi ra cái hộp lớn để trước mặt nàng ta.

      “Đây là?” Nghi phi khó hiểu nhìn Miên Miên rồi lại nhìn cái hộp bàn.

      “Tỷ tỷ, đây là lễ vật muội tặng cho tỷ!” rồi mở hộp ra, cười ngây ngốc.

      Nghi phi chỉ thấy trong hộp nào là Tuyết liên ngàn năm, lộc nhung,… cần đoán cũng biết là của các tần phi tới thăm dâng tặng, nay Miên Miên lại lấy ra tặng cho nàng là có ý gì?

      "Tỷ tỷ sao vậy? vui sao?" Miên Miên thấy nàng ta im lặng lo lắng hỏi.

      “Tỷ tỷ tới thăm muội có mang theo lễ vật, nhận lễ vật của muội như thế này có chút xấu hổ. Muội phải biết những lễ vật này đều rất trân quí hề dễ tìm thấy đâu!” Nghi phi trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ta biết những thứ này trân quí đến thế nào sao?

      “Vật quí cũng phải dùng đúng thời điểm mới có giá trị, muội muội thân thể khỏe mạnh đâu cần tới những thứ này… Những thứ này xin tỷ tỷ nhận lấy, đừng khách khí với muội!” Miên Miên nắm tay nàng ta chân thành .

      Nghi phi bị nàng làm cho ngây ngẩn cả người, nàng biết Miên Miên đơn thuần hay là tâm cơ thực quá sâu?

      “Tỷ tỷ, người suy nghĩ chuyện gì?” Miên Miên thấy nàng ta im lặng lại lo lắng hỏi thăm.

      , có gì, chỉ là muốn ăn chút trái cây thôi!” Nghi phi vội lảng tránh.

      Miên Miên nghe vậy liền mỉm cười : “Muội có ít trái cây ở đây, để muội lấy!” rồi hướng vào phòng trong chạy tới, Nghi phi thấy Miên Miên rồi liền vội vàng từ tay áo móc ra túi gấm , mở ra lấy ít độc dược.

      “Đây rồi!” Miên Miên vẻ mặt hớn hở tới trước nàng ta đưa ra quả lê : “Tỷ tỷ ăn !”

      “Nhưng ta trước giờ chưa từng ăn cả vỏ bao giờ!” Nghi phi có chút chột dạ , mắt ngừng liếc xuống gói độc trong tay.

      sao, muội giúp người gọt vỏ!” rồi hào hứng lấy dao ngồi xuống gọt vỏ lê.
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 78. Vì sao hại ta ?

      Nghi phi lúc này tâm trạng rất bất an, độc này chính là Nhu phi đưa cho nàng, chỉ cần uống phải dù chỉ chút ít thôi cũng khiến người ta nặng chết bất đắc kỳ tử, cả đời này thể mang thai nữa. Lòng nàng hỗn loạn, rốt cuộc nàng nên làm thế nào đây? Có nên từ bỏ ?

      “Nương nương!” Vô Tình kêu lớn khiến Miên hoảng sợ theo phản xạ thu tay lại.

      “Làm sao vậy?” Miên Miên khỏi nhíu mày nhìn Tiểu Lam bên cạnh nàng ta cũng thở dốc ngừng.

      “Xảy ra chuyện gì rồi Tiểu Lam?” Nghi phi cũng có chút nghi hoặc hỏi.

      “Nương nương, Thái hâu… Thái hậu trở về rồi, bệ hạ lệnh cho các tần phi chuẩn bị nghênh đón người!” Tiểu Lam vừa thở vừa .

      Nghi phi nghe vậy đứng bật dậy đầy kinh ngạc cùng khiếp sợ hỏi lại: “Thái hậu trở về rồi ư?”

      “Thưa vâng! Bệ hạ ra trước nghênh đón rồi ạ!” Vô Tình nhìn Nghi phi cùng Miên Miên gật đầu đáp.

      “Sao cơ? đón trước rồi sao?” Miên Miên trong lòng khó hiểu, Thái hậu trở về thôi mà sao mọi người lại kinh ngạc thế kia?

      “Nương nương nhanh chóng chuẩn bị ạ!” Vô Tình vội vã kéo Miên Miên tới bàn trang điểm bắt đầu sửa sang lại cho nàng.

      “Muội muội, vậy lát nữa chúng ta gặp lại sau!” Nghi phi rồi ưu thương nhìn gói độc dược Vô Tình vô ý làm rơi xuống của nàng lúc này, chẳng lẽ là ý trời muốn nàng ta phải chết nên thầm giúp đỡ?

      “Vâng, gặp lại tỷ sau!” Miên Miên cười . Nghi phi thấy thế vội vàng cùng Tiểu Lam rời .

      Vô Tình sau khi chuẩn bị tốt cho Miên Miên xong liền lập tức kéo nàng tới điện Kim Loan, đường ngừng nhắc nhở: “Nương nương, trước mặt Thái hậu người nhất định nên nhiều quá, Thái hậu phải là nhân vật đơn giản cho nên người…” Vô Tình tới đây bất chợt nhận ra mình biết nên gì nữa.

      “Cho nên cái gì cơ?” Thấy nàng ta ấp úng Miên Miên khỏi hiếu kỳ.

      “Lần này Thái hậu còn dẫn theo xà hậu tương lai về Thụy Tuyết quốc!”

      “Xà hậu?” Miên Miên lập lại lời nàng ta rồi chợt hỏi: “Thụy Tuyết quốc phải chưa lập hậu sao? Ở đâu ra bây giờ lại có xà hậu?”

      “Nữ nhân kia nghe là bà con thân thích của Thái hậu, từ theo người. Thái hậu vì mấy năm trước thân thể Nghi phi hư nhược thể sinh thái tử mới chuyển tới miếu sống, nàng ta cũng luôn ở bên cạnh nên Thái hậu sớm coi nàng ta như là xà hậu rồi. Lần này là vì tin người có thai nên mới quay trở lại, chỉ e là Thái hậu gây khó dễ cho người!”

      “Chẳng lẽ vì sợ ta cướp mất vị trí xà Hậu sao?” Miên Miên cuối cùng cũng hiểu được ý của Vô Tình.

      “Người hiểu được là tốt rồi. Nương nương về sau làm chuyện gì cũng nên cẩn thận chút, Thái hậu so với Nhu phi còn thâm hiểm hơn nhiều!” Vô Tình nhắc nhở nàng, nàng ta ở trong cung nhiều năm như vậy đối với những người trong nội cung sớm hiểu bản chất.

      “A, đáng sợ, ta đây có thể cần ?” Miên Miên khẩn cầu nhìn Vô Tình.

      được, nếu người Thái hậu cho rằng người vì mang thai mà tỏ ra cao ngạo, chắc chắn gây khó dễ ít!”

      Miên Miên nghe vậy chỉ có thể bĩu môi theo Vô Tình, nàng vốn chỉ là cung nữ nhoi vì sao lại bị cuốn vào tranh đấu nội cung thế này, là phiền toái a! A Tình luôn nhắc nhở nàng lòng người khó đoán, nhưng là nàng vẫn thể thích ứng được với nơi này mà!

      Đợi hai người tới được Kim Loan điện Dạ Mị cũng tất cả các tần phi, quan thần cũng đứng xếp hàng nghiêm chỉnh chuẩn bị nghênh đón Thái hậu hồi cung. Miên Miên dưới nhắc nhở của Vô Tình cúi người hành lễ cùng đại mãng xà. Dạ Mị cười cười với nàng rồi giữ nàng đứng bên trái của mình. màn này khiến Nhu phi đứng sau muốn thổ huyết mà.

      "Đừng lo lắng!" Dạ Mị đưa tay ôm Nghi phi đứng bên phải , biết nàng đối với Thái hậu đặc biệt sợ hãi.

      "Bệ hạ..." Nghi phi đôi mắt tràn ngập lo lắng nhìn Dạ Mị, năm năm trước khi nàng nhập cung Thái hậu đối với nàng dường như có hảo cảm, còn với nàng rằng mục đích miếu là phần muốn cầu an cho thần dân Thụy Tuyết vương gia quốc, phần khác là mong nàng mau chóng chết !

      "Đừng lo lắng!" Dạ Mị lần nữa ôm ngang người nàng run rẩy ngừng đồng thời lại đưa mắt nhìn về Miên Miên bên trái khỏi nhíu mày, nữ nhân ngốc này làm gì thế này?

      Miên Miên giờ phút này ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt cũng muốn trào ra rồi, là, nắng chết người ta rồi!

      "Nương nương..." Vô Tình nhận thấy Dạ Mị vui vội kéo góc áo nàng, Miên Miên liền nhìn Vô Tình : “A Tình, ta rất mệt a, sao Thái hậu vẫn chưa đến?”

      Vô Tình nghe vậy mồ hôi thi nhau rớt xuống, giọng nhắc nhở nàng: “Nương nương xin cố gắng, ngàn vạn lần đừng lung tung kẻo tai vách mạch rừng!”, phải biết rằng ở nơi này mọi hành động đều bị người khác cho là sai trái mà gây khó dễ.

      Miên Miên nghe vậy chỉ bĩu môi nhìn phía trước, lại đôt nhiên cảm thấy đỉnh đầu có ánh mắt nhìn mình nhịn được ngước lên thấy Dạ Mị nhíu mày nhìn nàng, Miên Miên cười khổ trong lòng, nàng có làm gì sai sao?

      Thấy nàng cúi đầu đứng thẳng lưng rồi Dạ Mị mới đưa mắt nhìn về phía trước.

      Nhu phi đứng sau nắm chặt tay, móng tay đều đâm vào da thịt, vị trí kia vốn vẫn là của nàng nhưng hôm nay lại bị kẻ khác chiếm lấy, lão thái bà kia lại còn dẫn nữ nhân chết tiệt kia về chọc tức nàng. Xà hậu? Đó là của nàng, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng chiếm đoạt!

      “Hồi bẩm bệ hạ, Thái hậu về đến!” Đức công công cúi người noi, vừa dứt lời nghe loạt tiếng hô vang của đám thái giám: “Thái hậu nương nương giá lâm!”

      cỗ xe xa hoa cực điểm xuất ở phía xa, phía sau là cái kiệu hơn nhưng kém phần lộng lẫy. Miên Miên quì mặt đất nhìn về phía đội ngũ rồng rắn kia mà khỏi bực mình, đây phải là ở miếu sao, vì cớ gì lại khoa trương ghê tởm thế này?

      Ngoại trừ Dạ Mị, tất cả những người có mặt toàn bộ đều quì xuống hô lớn: “Chúng thần tham kiến Thái hậu nương nương! Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

      Dạ Mị tiến lên phía trước, thái giam đứng bên vội nhấc rèm xe lên. Dạ Mị cúi người lên tiếng: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” rồi đưa tay về phía trước, Thái hậu cười cười đưa tay cho đỡ xuống kiệu. Thái hậu quả nhiên là Thái hậu! Vẻ ngoài bà ta chỉ giống như thiếu phụ 30 tuổi mặc dù quá bốn mươi tuổi.

      “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” Dạ Phong từ phia sau đẩy xe đẩy lên thỉnh an.

      “Thần nhi có phải ngược đãi Dạ Phong ? Tại sao lại gầy thế này?” Thái hậu nhíu mày nhìn Dạ Mị.

      "Vân nhi tham kiến bệ hạ, bệ hạ Vĩnh Phúc!" nữ tử trong kiệu phía sau cũng xuống kiệu đến trước Dạ Mị thỉnh an.
      "Miễn lễ!" Dạ Mị mỉm cười, nâng tay Thái hậu: “Mẫu hậu, các nàng đều đợi thỉnh an người!” rồi nhìn về phía đám cung phi quì.

      Thái hậu hừ lạnh tiếng tới, Dạ Phong bất đắc dĩ nhún vai, vì cái gì mà nhiều năm đến thế vẫn cố chấp như vậy kìa? Lôi Ảnh thấy thế vội bước tới giúp Dạ Phong đẩy xe.

      "Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" mọi người lần nữa hô lên.

      “Được rồi! Tất cả đứng lên !” Thái hậu vẻ lười biếng .

      Đám cung phi, đại quan, thái giám cung nữ vội đứng dậy, Dạ Mị nâng tay bên phải : “Mẫu hậu, đây là Nghi phi, Nhu phi, Mai phi người đều biết rồi ạ!”

      Ba phi tử bị gọi tên vội vàng hành lễ. Thái hậu lạnh nhạt trừng Nghi phi khiến Nghi phi vội vã cúi đầu, rồi lại đưa mắt nhìn Nhu phi, bà ta thừa biết Nhu phi có dã tâm muốn bảo tọa xà Hậu nên lạnh lùng lừ mắt cảnh cáo khiến Nhu phi xấu hổ gượng cười.

      Miên Miên lúc này đây chỉ mong là đại mãng xà chết tiệt kia đừng có bao giờ gọi tên nàng a, nàng muốn…

      “Nghe Ngất phi mang thai, nàng nào là Ngất phi?” Thái hậu lạnh lùng hỏi.

      “Ngất phi, còn mau thỉnh an Thái hậu?” Dạ Mị nhíu mày nhắc nhở nàng, nữ nhân ngốc này tốt nhất hôm nay đừng phạm sai lầm!

      Miên Miên nghe vậy vội đưa mắt nhìn lên, nhưng là người bên cạnh Thái hậu khiến nàng sững người vì kinh ngạc, Miên Miên theo bản năng tiến lên nắm lấy cánh tay nàng kia lớn tiếng hỏi: “Ngải Vân, tại sao lại là ngươi? Ngươi vì sao lại ở chỗ này?”

      Tất cả mọi người có mặt đều bị nàng hù cho ngây ngẩn cả, Ngất phi lại biết xà hậu tương lai sao?

      “Ngươi là ai?” Nàng kia đột nhiên bị Miên Miên nắm lấy có chút bối rối hỏi lại.

      “Ngươi tại sao lại phải hại ta? Vì cái gì phải hại ta?” Miên Miên thoáng chốc nước mắt đầy mặt, mãnh liệt lay lay cánh tay nàng ta đem mọi ủy khuất từ lúc tới xà quốc tới nay hét lớn: “Ta hận ngươi! Ngươi vì cái gì mà hại ta đến nông nỗi này, ngươi ?”

      “Đau, ngươi làm ta đau rồi!” Nữ tử kia ngừng kêu lên.

      Ngay lúc đó cái tát vang dội khiến mọi người bị hù đến thót tim, tát này khiến Miên Miên tự chủ ngã đất may mà có Vô Tình chắn lưng hộ.

      “Cái này là tiện nữ nhân phương nào? Ngươi xem nàng ta làm cái gì? Người của ai gia mà cũng dám động vào sao? to gan lớn mật!” Thái hậu giận tím mặt khiến mọi người có mặt lần nữa quì xuống.

      “Mẫu hậu bớt giận!” Dạ Mị vội vã trấn an rồi nhìn đám lính xung quanh hét lớn: “Còn mau đưa Ngất phi ?”

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 79. Lập nàng làm hậu

      -----------Tử Vân các----------

      “Nương nương, người còn đau ?” Vô Tình giúp nàng xoa vết thương má lo lắng hỏi, trong phòng lúc này cũng chỉ còn mình nàng, các cung nữ thái giám khác đều lui ra ngoài làm việc. Các nàng vốn tưởng nương nương mang thai được Thái hậu thích, có ai ngờ lại xảy ra chuyện hôm nay đâu, khí Tử Vân các lúc này phi thường áp lực.

      “Nương nương?” Vô Tình thấy khóe miệng nàng sưng lên mà nàng lại hề có chút phản ứng nào có chút nghi hoặc. Nương nương cùng với nữ tử kia xảy ra chuyện gì sao? Vì cớ gì nương nương lại giật mình kinh ngạc đến vậy?

      Ngải Vân, tuy nàng cũng cảm thấy nàng ta có khác với lúc trước nhưng trực giác cho nàng biết đó nhất định chính là Ngải Tử Vân các! Chỉ là, vì sao nàng ta lại tới đây? Thái hậu cùng với nàng ta có quan hệ như thế nào, tại sao lại làm như biết nàng?

      "Nương nương..." Vô Tình thấy Miên Miên bất động khỏi lo lắng.

      “A Tình, nữ nhân kia cũng tên là Ngải Vân đúng ?” Miên Miên đột ngột lên tiếng hỏi.

      “Đúng vậy, nương nương!”

      “Ta có thể gặp nàng ta chứ?” Tâm trạng nàng lúc này thể não bình tĩnh được, nàng nhất định phải xác định Ngải Vân đó đến tột cùng là ai, liệu có phải Ngải Vân nàng quen ?

      tại chỉ e là được ạ, người vừa mới thất lễ với nàng ta trước mặt Thái hậu, bây giờ muốn gặp chỉ sợ hơi khó, nhưng người yên tâm, ta tin bệ hạ cho hai người gặp mặt sớm thôi!” Vô Tình vẻ tươi cười nhìn nàng .

      làm vậy sao?”

      “Nàng ta phải xà hậu sao? Cho dù phải xà hậu cũng là cung phi như người, sớm được gặp thôi! Tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy làm ảnh hưởng tới tiểu bảo bối nha, người nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, hiểu chưa? Vô Tình trấn an nàng.

      “Ân, ta nghỉ ngơi lát!” rồi nằm lên giường nhắm mắt, kỳ nàng cũng muốn ngủ chút để tỉnh táo suy nghĩ xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.

      Vô Tình thấy thế mỉm cười ra ngoài, tuy nàng chuyện gì xảy ra nhưng theo biểu lộ của Miên Miên nàng cũng đoán được đôi chút, chắc chắn nữ tử kia làm chuyện gì tốt, nàng chỉ lo lắng nàng ta gây khó dễ tới Miên Miên. Nhưng bất luận thế nào nàng cũng bảo vệ Miên Miên.

      -------Trường Lạc cung------

      “Ngươi nhìn xem phi tử ngươi sủng ái là cái dạng gì đây? Nữ tử có giáo dưỡng như vậy cũng có thể tiến cung được sao?” Thái hậu giận tím mặt ngồi ghế phượng.

      Nơi này là tẩm cung của Thái hậu, ngoại trừ Nghi phi, Nhu phi cũng với Dạ Mị, Dạ Phong cùng Ngải Vân tất cả những người khác đều bị đuổi ra ngoài.

      “Ngất phi hôm nay có chút thoải mái nên mới thất lễ như vậy ạ!” Dạ Mị nhìn nàng ta phân trần, giọng điệu hề có chút trách cứ nào đối với thái độ của Miên Miên khi nãy.

      thoải mái? Ai gia xem chính là nàng ta được dạy bảo nha? Ngươi có biết nàng làm tổn thương tới Vân nhi?” Thái hậu bắt đầu giọng điệu che chở rồi ai oán liếc qua Nghi phi cùng Nhu phi: “Thụy Tuyết quốc đúng là thể ngày có xà hậu được, hậu cung này để cho hai ngươi quản lý như thế nào lại thành ra cái dạng này hả? Nữ nhân như vậy mà cũng có thể tiến cung sao?” Thái hậu lớn tiếng xét hỏi khiến cho Nghi phi sợ hãi thôi, Nhu phi bên cạnh chỉ có thể cúi đầu im lặng.

      Ngải Vân thấy thế vội vã lôi kéo cánh tay bà ta nũng nịu : “Thái hậu xin bớt giận, Vân nhi vừa mới về tới sao Thái hậu lại nổi giận đâu này? Kỳ Vân nhi thấy chắc là Ngất phi nhầm lẫn Vân nhi với ai đó rồi, Thái hậu đừng vì chuyện này mà nóng giận mà khiến mọi người lo lắng vui!” rồi nở nụ cười ngọt ngào nhất có thể.
      Thái hậu nghe nàng ta vậy rất hài lòng xoa đầu nàng ta cười : “Vân nhi luôn thiện lương như vậy ai gia sợ con thiệt thòi!”

      “Như thế nào như vậy được ạ, người suy nghĩ nhiều quá rồi Thái hậu!” rồi lại cười rộ lên.

      Nhu phi thấy màn như vậy khỏi cười lạnh, có Thái hậu bảo vệ ai còn dám tổn thương nàng ta đây?

      "Mẫu hậu, nhi thần cũng nghĩ nhất định Ngất phi nhận lầm người, nàng bình thường giống như vậy, người độ lương so đo với nàng, đúng ?” Dạ Phong mỉm cười nhìn bà ta .

      "Phong nhi!" Thái hậu quăng cho Dạ Phong ánh mắt trách cứ xen vào, bà ta bất đắc dĩ cười cười, ai bảo cả hai đều là con của bà đâu!

      “Thần thiếp quản lý nghiêm, xin Thái hậu trách phạt!” Nghi phi vội vã quì xuống noia, Nhu phi thấy vậy cũng nhanh chóng quì xuống bên cạnh.

      “Được rồi, đứng hết lên !” Thái hậu kiên nhẫn , Nghi phi cùng Nhu phi nghe vậy vội vã đứng lên.

      “Ai gia muốn nhiều nữa. Hoàng nhi, lần này ai gia trở về là muốn con lập Vân nhi làm hậu!” Thái hậu cuối cùng cũng vòng vo mà ra mục đích chính của mình.

      Nghi phi, Nhu phi nghe vậy tự giác đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn về Ngải Vân ngồi gần Thái hậu.

      “Thái hậu, Vân nhi còn , Vân nhi muốn phải rời xa Thái hậu!” rồi thẹn thùng đỏ mặt, bộ dáng đáng nhu thuận như thế nhưng trong mắt Nhu phi lại vô cùng chướng mắt. Qủa nhiên là nữ nhân có tâm cơ, nghĩ tới ngoài Nguyễn Miên Miên kia lại còn xuất hòn đá cản đường này.

      “Mẫu hậu, chuyện này nhi thần cần phải suy nghĩ thêm!” Dạ Mị hiểu vì sao khi Thái hậu nhắc tới chuyện lập hậu nàng trong đầu của lại lên gương mặt đơn thuần kia.

      “Còn phải suy nghĩ nữa sao? Vân nhi tốt như vậy con đâu tìm ra a?” Thái hậu vui phản bác lại.

      “Lập hậu phải là chuyện !” Dạ Mị lạnh lùng , ý nhắc nhở Thái hậu đây là chuyện do tự bản thân quyết định ai có thể can thiệp vào!

      Thái hậu thấy vậy cũng biết nên gì hơn, bà đâu phải biết tính tình của Dạ Mị, “Được rồi! Dù sao lần này ta trở về cũng có ý định đâu, nhưng là nếu ai dám khi dễ Vân nhi cho dù là ngươi ta cũng bỏ qua!”

      “Mẫu hậu nghỉ ngơi trước, tối nay hoàng nhi có tổ chức yến hội mừng người trở về!” rồi cúi ngươi chuẩn bị rời .

      “Hoàng nhi nhanh như vậy muốn rời sao?” Thái hậu hiển nhiên có chút vui , Vân nhi vừa mới trở về, chẳng phải cần tâm với nàng sao?

      “Thần nhi còn nhiều việc cần giải quyết, thỉnh mẫu hậu thông cảm!” rồi nhìn Nghi phi cùng Nhu phi : “Các ngươi cũng theo trẫm trở về!”

      “Thần thiếp vâng lệnh!” Nghi phi cùng Nhu phi vội đứng lên đáp.

      "Được rôi! Hoàng nhi có việc cứ , Dạ Phong lưu lại cùng mẫu hậu trờ chuyện!” Thái hậu nhìn Dạ Phong .

      đường rời khỏi Trường Lạc cung, Dạ Mị phân phó cho Nghi phi, Nhu phi về nghỉ ngơi, còn hướng tới Tử Vân các tới.

      “Nô tài (nô tỳ) tham kiến bệ hạ, bệ hạ vĩnh phúc!”, cung nữ thái giám Tử Vân các thấy tới vội vã quì xuống thỉnh an mặt dấu nổi vui mừng, nguyên lai bệ hạ vẫn còn nghĩ tới nương nương của bọn họ a.

      “Ngất phi phi đâu?”

      “Hồi bẩm bệ hạ, nương nương ở phòng trong nghỉ ngơi ạ!” Vô Tình vội đáp.

      Dạ Mị chỉ ừ tiếng rồi trực tiếp vào phòng trong, vừa vén màn trướng lên thấy nàng yên tĩnh ngủ giường nên cũng chậm rãi ngồi xuống cạnh giường nhìn nàng say ngủ. Dạ Mị cũng hiểu tại sao khi thấy gương mặt phấn hồng kia lại có thể khiến lòng ấm áp, vừa định đưa tay vuốt tóc Miên Miên lại thấy nàng nhíu mày.

      muốn, muốn… Ngải Vân, đừng hại ta… muốn a!” Miên Miên thân thể ngừng run rẩy, giật mình tỉnh dậy.

      “Miên Miên! Miên Miên! ” Dạ Mị vội vàng ôm lấy vai nàng gọi .

      Miên Miên ngây ngốc nhìn Dạ Mị rồi đột nhiên nhào vào lòng lớn tiếng khóc.

      “Ngoan! Có trẫm ở đây ai có thể khi dễ nàng!” Dạ Mị vỗ lưng nàng trấn an.

      “Ô ô, đại mãng xà, ta sợ, ta sợ lắm!” Miên Miên tại ngực khóc lóc thương tâm thôi, từng chuyện trong quá khứ lũ lượt kéo đến, nàng đối xử tốt với nàng ta như vậy sao nàng ta có thể nhẫn tâm hại nàng. Cứ tưởng rằng có thể lãng quên mọi chuyện đột nhiên nàng ta lại xuất khuấy lên bất an trong nàng… vì sao?

      “Ngoan, phải sợ!” Dạ Mị lần nữa giọng trấn an nàng, trong lòng khỏi nghi hoặc, vì sao nàng lại sợ Ngải Vân đến vậy?

      Được lúc, Miên Miên cũng trấn định lại ngước mắt nhìn Dạ Mị : “Có thể hay để ta gặp nàng ta lần?”
      “Ngươi phải sợ nàng ta sao?” Dạ Mị hiếu kỳ hỏi.

      “Có số chuyện ta muốn hỏi nàng ta!” Miên Miên nhìn chân thành, những chuyện này nếu biết ràng nàng bất an cả đời.

      “Yến hội tối nay ngươi cùng trẫm, trẫm để cho hai ngươi gặp nhau. Nhưng là ngươi phải đáp ứng trẫm thể lại thất lễ như khi nãy, nếu Thái hậu bỏ qua cho ngươi, hiểu ?” Dạ Mị ân cần dặn dò.

      “Ân!” Miên Miên vội vàng gật đầu, tối này nàng nhất định phải tận dụng cơ hội để tìm hiểu tất cả mọi chuyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :