1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 70. Ban hiệu Ngất phi

      ----------Hôm sau----------

      Miên Miên mí mắt giật giật, người hơi nhúc nhích nhưng là khi vừa khẽ động cảm thấy trân đau nhức ập tới khiến nàng nhíu mày cố mở mắt, đôi mắt đẹp có chút hoảng hốt nhìn xung quanh, đây là nơi nào? Nhìn trần nhà lạ lẫm khiến nàng sửng sốt hồi lâu, đưa mắt nhìn xuống người mình Miên Miên vội vã kéo chăn lên che người, màn tối qua lên trong đầu khiến nàng bất giác nổi gai ốc khắp người.

      “Aaaaa…” Miên Miên nhịn được hét lên, ô ô, nàng bị cường bạo rồi, bị con rắn cường bạo rồi…cái này bảo nàng làm sao làm ngươi được nữa?

      “Nương nương, người tỉnh rồi!” Trong khi Miên Miên vẫn còn trong sợ hãi bên ngoài truyền tới tiếng .

      “Nương nương?” Miên Miên sửng sốt chút, kéo chăn mền trùm kín người nhấc màn bước xuống ra, nguyên nàng tưởng chỉ có người ngờ quì dưới đất là hơn hai mươi cung nữ.

      “Nương nương, để nô tỳ hầu người tắm rửa thay quần áo!” cung nữ ngước lên nhìn nàng tôn kính .

      Miên Miên nghe vậy càng nắm chặt chăn mền ngươi nhìn nàng ta : “Cái kia… các ngươi ra ngoài trước, ta tự mình sửa sang lại là được!”, nghĩ đến khắp người mình toàn là dấu vết đại mãng xà để lại, nàng thẹn đến đỏ bừng người.

      được đâu ạ, đây là bổn phận của chúng nô tỳ!” các cung nữ quì mặt đất đồng thanh .

      “Thế nhưng…ta phải nương nương nào cả!” Miên Miên chu môi , còn nữa, nàng căn bản cũng cần làm nương nương a.

      “Nương nương, bệ hạ hạ chỉ phong người là Ngất phi rồi ạ!” Cung nữ kia lần nữa .

      Miên Miên nghe mà khỏi nhíu mày hỏi: “Ngươi vừa mới cái gì? Ngất…Ngất phi?!”

      “Vâng, bệ hạ tối qua người quá mệt nên nhiều lần ngất xỉu bởi vậy ban hiệu cho người là Ngất phi!”

      “Ngất xỉu? Ngất phi?” Miên Miên nghe nàng ta giải thích khỏi xấu hổ, cái tên đại mãng xà này đúng là biết tốt xấu mà, cường bạo nàng thôi lại còn ban cho nàng tên hiệu như vậy, quá đáng, quá đáng mà!

      “Thỉnh nương nương tắm rửa thay quần áo!” các cung nữa lần nữa đồng thanh .

      Miên Miên thấy các nàng chịu bỏ qua đành phải đem chăn mềm buông lỏng, những cung nữ thấy vậy nhất loạt tiến lên đưa nàng đến phòng tắm rồi toàn bộ lui xuống chỉ để lại hai cung nữ. Hai người này rất nhanh tiến đến kéo chăn mền người nàng xuống khiến Miên Miên xấu hổ đỏ bừng mặt. Dấu vết người nàng quá rệt nên nàng nhanh chóng ngồi vào trong bồn tắm, bất quá làm cho nàng mừng rỡ chính là hai cung nữ này giống như chưa từng thấy qua điều gì, chỉ qui củ tắm rửa cho nàng.

      canh giờ sau, Miên Miên được cung nữ mặc cho bộ y phục hoa lệ, tóc cũng búi cao theo kiểu của cung phi làm cho nàng cảm thấy thoải mái, nàng muốn tìm đại mãng xà chuyện lại hay thượng triều nghị .
      “Ngất phi nương nương chuẩn bị xong chưa?” Vừa lúc Miên Miên được các cung nữ trang điểm cho hoàn tất Đức công công tới.

      “Đức công công, ta muốn ăn mặc như vậy, ta muốn thành phi tử, ta muốn làm cung nữ a!” Miên Miên thoát cái tới cạnh Đức công công kêu lên.

      Đức công công thấy thế chỉ cười cười, nha đầu này cuối cùng cũng bị bệ hạ thu thập rồi, “Ai nha! Ngươi bây giờ là nương nương, há có thể muốn thành cung nữ được. Ngươi phái biết rằng có rất nhiều cung nữ muốn thành phi tử như ngươi mà được nha!” xong lườm nàng tỏ ra bộ dáng hiểu nổi.

      "Thế nhưng ta rất quen, ta..."

      “Được rồi! Chúng ta mau xem Tử Vân các của ngươi .” xong cưới rất vui vẻ.

      “Tử Vân các?” Miên Miên lẩm nhẩm ba tiếng kia có chút khó hiểu, là nơi nào a? Bất quá tên cũng dễ nghe !

      “Thụy Tuyết quốc chỉ có xà Hậu, hai phi tử nhất phẩm, bốn phi tử nhị phẩm cũng với những phi tử các cấp khác nên tự nhiên cao nhất là cung điện thuộc về Hậu, hiên là danh tự ban cho nơi ở của các nhất phẩm tần phi, nhị phẩm là các. Ngươi thoáng cái lên tới nhị phẩm đủ thấy ngươi may mắn hơn người nha!” Đức công công chậm rãi giải thích cho nàng.

      "Thế nhưng ta..."

      có thế nhưng nữa, từ nay về sau ngươi phải là Bổn cung, bây giờ chúng ta đưa người xem Tử Vân các…” xong cười hả hả thỉnh nàng , Miên Miên xấu hổ lên phía trước.

      “Nhị phẩm tần phi có tám cung nữ, sáu thái giám hầu hạ. Những cung nữ thái giám này đều được tuyển lựa kỹ đưa tới Tử Vân các rồi!” Đức công công vừa vừa giải thích cho nàng hiểu.

      "Ta cần nhiều người như vậy hầu hạ!" Miên Miên dừng cước bộ , nàng thích được nhiều người như vậy hầu hạ.

      “Chuyện này đâu thể khác, ngươi là nhị phẩm tần phi, có người hầu hạ còn ra thể thống gì nữa?” Đức công công vui .

      Miên Miên nghe vậy bĩu môi, bộ dáng rất miễn cưỡng.

      Chỉ lát sau đoàn người đến trước Tử Vân các, vừa vào thấy trong sân có gốc đào trăm tuổi hoa nở rực rỡ, những cánh hoa theo gió bay bay hết sức mê người. lúc nữa là hồ cá tuy lớn nhưng có nhiều chim chóc hoa cỏ. khí trong lành khiến Miên Miên phi thường thoải mái.

      “Nô tỳ (nô tài) tham khiến Ngất phi nương nương!” Những cung nữ thái giám xếp thành hàng cúi người hành lễ với nàng.
      “Ha ha, các ngươi tranh thủ thời gian làm việc !” Miên Miên xấu hổ , nàng biết phải làm sao mà.

      "Tạ nương nương!" các cung nữ, thái kia vội đứng lên.

      “Các ngươi hầu hạ Ngất phi cho tốt, nếu có sai sót đầu các ngươi khó giữ được!” Đức công công nghiêm khắc .
      "Vâng!" chúng cung nữ thái giám sợ hãi trả lời.

      “Ngất phi, nô tài tiễn người tới đây thôi, có chuyện gì người cứ việc phân phó bọn chúng, nô tài cáo lui!” rồi cúi người rời !

      "Ai, Đức Công công… Đức Công công..." thấy càng lúc càng xa Miên Miên xẩu hổ xoa hai tay biết làm sao bây giờ.
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 71. Cự tuyệt mang thai

      Đức công công rời để lại Miên Miên đứng đó biết làm sao… đám cung nữ, thái giám nhất mực cúi đầu đợi lệnh.

      Được lát, Miên Miên hít sâu hơi rồi đến cạnh cung nữ hàng đầu, được tự nhiên : “Các ngươi ở bên ngoài này làm gì làm a, ta vào nghỉ ngơi trước, ta thích bị người khác quấy rầy!” rồi nhanh chóng chạy vào phòng trong để mặc bọn thái giám cung nữ đứng nhìn nhau rồi bắt đầu dọn dẹp chung quanh.

      Vào phòng trong rồi, Miên Miên ngây ngẩn cả người, nàng rốt cuộc hiểu cái gì gọi là Tử Vân các, nguyên lai nơi này đại bộ phận đều được trang trí bằng màu tím từ màn trướng, chăn gối, bàn trà,… bất quá cũng rất dễ nhìn chỉ tiếc là khiến nàng có thể vui sướng được.

      “Ai…” Miên Miên thở dài thườn thượt bực bội ngồi xuống cái ghế gần đấy… cái này phải làm sao bây giờ, nàng bị con rắn cường bạo rồi.

      “Đúng rồi!”, Miên Miên đứng phắt dậy, tròng mắt mở lớn so với bất kỳ ai cũng lớn hơn gấp bội, xong rồi, nàng có uống thuốc tránh thai, cái này…liệu có khi nào nàng mang thai ? “Mang thai…” Miên Miên lẩm bẩm mình, cả người mền nhũn ngã ra sàn. “ được, ta thể mang thai, ta thể mang thai được…”, nàng là người a, nếu mang thai chẳng phải sinh ra tiểu mãng xà sao?

      "Ô ô... Ô ô..." Miên Miên ngồi dưới đất thương tâm khóc rống lên, nàng muốn sinh ra tiểu mãng xà, muốn…

      --------

      đại điện, Dạ Mị nghị cùng bá quan văn võ.

      Hôm nay cũng biết có chuyện gì mà tài nào tập trung được, trong đầu luôn lên hình bóng nữ nhân ngốc nghếch kia, việc này quả là ngoài sức tưởng tượng của mà.

      Nghị vừa chấm dứt, Dạ Mị vội vã cùng Đức công công tiến tới Tử Vân các, phải mau xem cái tiểu nữ nhân kia mới được.

      Bọn cung nữ, thái giám quét dọn vệ sinh trong nội điện thấy Dạ Mị vào toàn bộ quỳ mặt đất cao giọng hô lên: “Nô tài (nô tỳ) tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc!”

      "Ngất phi đâu?” Dạ Mị lạnh nhạt hỏi.

      “Hồi bệ hạ, nương nương mệt mỏi muốn nghỉ nên dặn chúng nô tài ở ngoài này!” thái giám đứng ra thưa.

      Dạ Mị nghe thế chỉ ừ tiếng rồi vào phòng trong, Đức công công lưu lại ngoài nội viện dặn dò bọn cung nữ thái giám.

      “Có vẻ đủ rồi!” Miên Miên quải tay nải nên ước lượng thấy mọi thứ tương đối đủ rồi vui vẻ cười, rất nhiều thứ đại mãng xà ban thưởng cho nàng đều ở trong tay nải này, cường bạo nàng nàng lấy mấy thứ này coi như đề bù tổn thất a!”, nàng thỏa mãn gật gật đầu, xem ra, đêm nay có thể tìm cơ hội trốn rồi.

      “Ngươi đây mang tay nải là có ý định rời cung trốn sao?” Dạ Mị thanh lười biếng .

      “A…” Dạ Mị đột ngột xuất khiến Miên Miên giật mình la lên.

      Dạ Mị giương lên đôi mắt đẹp đến trước mặt nàng, nhìn thấy Miên Miên liền nhớ tới màn đêm qua, bất giác lùi lại phía sau run rẩy : “Ngươi…Ngươi đừng tới đây a… Ngươi tới nữa là ta la lên đó…”

      “Ngươi tối hôm qua kêu lên nha!” cười .

      “Ngươi…ngươi vô sỉ!” Miên miên đỏ bừng mặt kêu lên!

      “Vô sỉ? Trẫm nhớ tối qua ai đó rất là hưởng thụ nha…chẳng lẽ cần trẫm làm thêm vài lần nữa ngươi mới nhớ sao?” Dạ Mị nhướn mi giọng đùa giỡn .

      "Ngươi... Ngươi..." Miên Miên nghĩ cả buổi mà biết gì, mặt càng lúc càng đỏ hơn.

      Dạ Mị trong lúc này đến trước mặt nàng đưa tay khều khều bọc đồ cười lạnh lùng : “Như thế nào? Đeo cái này là chuẩn bị đâu?”

      Miên Miên thấy mắt hạnh ánh lên tia lạnh lùng có chút sợ hãi, “Cái kia…những thứ này là của ngươi ban thưởng cho ta, ta…ta muốn cất kỹ chúng, cho nên…gom lại cất trong bao là thỏa đáng mà!” nàng cười xấu hổ .

      "Ờ? Nguyên lai là như vậy a…Ân, ngươi thích là tốt rồi!"

      “Cái này, ta muốn , chuyện tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa…ta cảm thấy mình thích hợp làm phi tử, cho nên ngươi vẫn là nên thả ta a…” Miên Miên khẩn cầu .

      “Ngươi muốn rời trẫm ?” thanh dần lạnh như băng, chán ghét đến vậy sao?

      “Cái kia… người cùng xà thể ở cùng chỗ, nếu thành nhân thú luyến ái rồi, cái này…nếu sinh hài tử là nửa người nửa xà sao?” Miên Miên kích động đến nỗi quên mất mình giờ đây cũng là con rắn.

      " như vậy ngươi là người rồi?" rồi bàn tay to lớn trực tiếp đặt đùi nàng.

      “Sắc xà…” Miên Miên mãnh liệt đẩy tay ra, thân thể lùi về phía sau.

      "Sắc xà?" hai chữ này khiến Dạ Mị tự giác nhíu mày, trong lòng của nàng lại là sắc xà?

      “Ngươi đừng tới đây a, ta…ta nổi giận a!” Miên Miên đường thối lui lo lắng nhìn .

      “Xem ra trẫm nhất định phải tặng ngươi thêm lễ vật để buộc lòng của ngươi ở bên trẫm rồi!” rồi cười qủi dị nhìn nàng.
      Miên Miên có chút nhíu mày, vì sao lại bày ra cái bộ dáng tươi cười này làm nàng sợ hãi đây? Nàng tự giác nuốt nước miếng, cười cười cẩn thận hỏi: “Ngươi…ngươi muốn tặng lễ vật gì?”

      "Tiểu mãng xà nha!"

      "Cái gì?!"

      “Ngươi tuy có hơi ngốc, nhưng trẫm rất tin tưởng tiểu hài tử nhất định di truyền gien của trẫm nha!”

      " muốn... muốn... Ta mới muốn sinh ra ổ trứng rắn, ta muốn…

      Trán Dạ Mị nổi gân xanh cuồn cuộn, nữ nhân chết tiệt này cái gì? muốn sinh tiểu hài tử cho ? Nàng có biết rất kén chọn người sinh hoàng tử kế nghiệp? Nữ nhân này thích thôi lại còn bày ra cái bộ dáng chán ghét kia? có gì tốt sao?

      " hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn…" Miên Miên khoa trương nhảy nhót trong phòng.

      "Ngươi làm cái gì vậy?" Dạ Mị khó hiểu nhìn nàng nhảy lên đáp xuống trước mặt mình.

      Miên Miên vẫn nhảy loạn lên ngừng, “ Ta muốn sinh tiểu mãng xà, ta muốn đem hạt giống của ngươi nhảy cho rớt xuống….” nàng thở ra hơi .

      “Nhảy mất? Hử?” Dạ Mị nộ khí bắt lấy tay nàng, ánh mắt lạnh băng trừng nàng.

      Miên Miên thấy thế yếu ớt : “Bệ hạ, ngài hậu cung hơn 3000, , hậu cung vạn mỹ nữ, ngài tìm người khác sinh tiểu mãng xà …” Nàng bĩu môi ủy khuất .

      “Ngươi cái gì?” lần nữa nộ khí rống lên, nữ nhân này do kẻ nào sinh ra, tới đây là cố tình chọc tức sao?

      "Ô ô... Ngươi đừng hung hăng như vậy nha, người ta rất sợ hãi..." Miên Miên thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người nhanh chóng lùi về phía sau, ngồi xổm mặt đất khóc òa lên.

      “Ô ô, ngươi đáng sợ, phân biệt tốt xấu, ngươi cường bạo ta lại còn bắt ta lấy cái tên kinh khủng… các nàng vì ta té xỉu nên gọi là Ngất phi, vậy còn ngươi…” Miên Miên ôm đầu gối ngồi dưới đất vạn phần ủy khuất kể tội .

      “Trẫm có vậy sao?” nghĩ đến nữ nhân ngốc này lại bất mãn với danh tự ban như vậy.

      "Đúng! Ta là có chí khí, ta sợ rắn, ta là xỉu khi gần rắn đấy nhưng hôm qua ta có té xỉu, cho dù ta có té xỉu cũng là do bị ngươi dày vò…” nàng hơi n cái té xỉu tất nhiên là muốn chứng minh đêm qua nàng có té xỉu mà…

      Dạ Mị nghe nàng vậy cũng ngồi xuống cạnh, nâng khuôn mặt của nàng thương tâm khóc lên, nhíu máy : “Lau nước mắt !”

      “Làm gì? Người nào khóc chẳng có nước mắt nha…” nàng xung tay áo xoạt cái đem nước mắt lau sạch.

      "Ngươi có thể xuất cung!" đột nhiên .

      "Ách… ?" Miên Miên ngước mặt lên nhìn hỏi.

      "Đúng!" như trước chậm rãi trả lời.

      Miên Miên nghe vậy kích động ôm cánh tay , cảm kích : “Ta biết ngươi là con rắn tốt mà, ta đại diện Đảng, đại biểu quốc gia, đại biểu tổ chức cảm tạ ngài a!”

      “Ngươi có thể nhưng là hoán tẩy phòng toàn bộ chém đầu, đương nhiên, cả bọn họ cũng vậy!” rồi chỉ ra ngoái cửa, hàm ý tới đám cung nữ thái giám ngoài kia.

      "Ngươi... Ngươi... Ngươi đùa giỡn ta?" Miên Miên khuôn mặt nhắn vừa mới cười xong thoáng chốc nổi giận đùng đùng.

      "Đùa giỡn ngươi như thế nào, trẫm cao hứng!" Trước nay nàng luôn chọc giận , lần này cho nàng nếm thử tư vị bị người khác chọc giận!

      "Ô ô... Lừa gạt, đại lừa gạt..." Miên Miên khóc rống lên.

      "Câm miệng!" Dạ Mị nhíu mày quát lớn.

      "Ô ô, ngươi quá đáng, ngươi lừa đảo..."

      Thấy nàng nước mắt ngừng, Dạ Mị vươn tay chế trụ gáy nàng hôn xuống ngăn lại những tiếp thút thít nỉ non của nàng. Miên Miên ngạc nhiên sững người quên cả khóc khiến Dạ Mị rất hài lòng cười khẽ, tiếp tục hôn nàng, ôm lấy nàng đặt giường, trong lúc nàng còn chưa kịp bình tĩnh lại thanh nhàng của vang lên bên tai: “Ngất phi, chúng ta sinh tiểu mãng xà !” rồi trực tiếp nhào tới.
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 72. Đắc tội Nhu phi

      Ba ngày liên tiếp kể từ khi Dạ Mị muốn nàng sinh tiểu mãng xà mỗi đêm đều tới giày vò nàng ít nhất lần. Chuyện này khiến các cung phi khác trong hậu cung ghen ghét thôi, cho dù phải là do Miên Miên cũng khiến cho nàng trở thành mục tiêu công kích của đám nữ nhân đó.

      Miên Miên vẫn quen có người hầu hạ nên những cung nữ, thái giám cũng hiểu là có chuyện gì đến làm phiền nàng.

      Đứng ngoài tiểu viện ngắm cây đào trăm tuổi, Miên Miên khẽ thở dài, nàng biết mình phải làm như thế nào bây giờ, vốn là rất ghét tên đại mãng đó vậy mà chỉ mới ở chung mới có mấy ngày thái độ của nàng đối với chuyển biến, dù là rất chậm nhưng cũng khiến cho nàng hoang mang thôi.

      Hít muốn sâu hơi như muốn giũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ này, Miên Miên quay người ra ngoài, cung nữ thấy thế vội cúi người hành lễ: “Nương nương muốn đâu, để nô tỳ cùng người!”

      Miên Miên nghe thế ngoái lại cười : “ cần, ta chỉ ra phía trước lát thôi!”’ rồi liền quay . mấy ngày rồi, nàng vẫn như trước muốn có người hầu hạ, nàng cũng từng làm cung nữ, những nỗi khổ của cung nữ sao nàng lại hiểu chứ.

      Chỉ là được bao lâu nàng bắt đầu hối hận, nàng lạc đường rồi, hiển nhiên, nàng vốn có giỏi chuyện nhớ đường mà, “Cái này nên làm thế nào bây giờ? Thôi cứ về phía trước xem sao vậy!” Miên Miên xoắn xuýt chút rồi mỉm cười chậm rãi tới phía trước.

      “Ba…ba…ba….” thanh từ phía xa truyền tới ngừng, Miên Miên hiếu kỳ theo tiếng động tới, được lúc nàng nhìn thấy Nhu phi ngồi trong tiểu đình phía trước khiến cho nàng sợ hãi thôi. Nhu phi nhàn nhã uống nước trà, mà trước mặt nàng ta có cung nữ quỳ, nàng ta bị các cung nữ khác vả miệng liên tục.

      "Ngươi cũng to gan, vật mà nương nương quí mà cũng dám làm hư, muốn chết sao?” Tiểu Linh thanh lạnh lẽo, bàn tay nàng ta ngừng chửi mắng cung nữ nọ, nhưng là khóe miệng cung nữ kia cũng bắt đầu rỉ máu từ lâu rồi.

      Đúng lúc này cơn gió thổi qua thổi bay mái tóc của cung nữ quì dưới đất kia khiến Miên Miên càng hoảng sợ hơn, cung nữ kia chẳng phải là Vô Tình mà?

      “Ta nhổ vào, là xấu chết được mà!” Tiểu Linh hướng mặt vô tình nhổ bãi nước bọt chán ghét .

      “Tiểu Linh, ngươi chưa ăn cơm sao? Bổn cung thấy ngươi như còn khí lực vậy?” Nhu phi nhạt nhẽo nhắc nhở nàng ta.

      Tiểu Linh nghe thế vội cúi người : “Nô tỳ biết!”, liền sau đó dùng lực dương tay cao cười quỉ dị, tát này, nàng ta nhất định muốn Vô Tình sống bằng chết.

      Nhưng là Vô Tình với tàn nhẫn của nàng ta vẫn im lặng lời.

      “Dừng tay!” ngay tại lúc Tiểu Linh muốn tát Vô Tình Miên Miên rất nhanh chạy tới hét lớn. Tuy nàng rất sợ Nhu phi nhưng là chứng kiến Vô Tình bị hành hạ như vậy nàng cách nào coi như thấy được.

      Tiếng hét của nàng khiến mọi người ngạc nhiên sững người trong giây lát. Vài giây sau, Nhu phi trấn định nàng nhìn nàng, tiện nhân này, nàng tìm nàng ta mà nàng ta lại dẫn xác tới cửa, vậy thể trách nàng được rồi.
      “A Tình, ngươi sao rồi? Có đau lắm hay ?” Miên Miên ngồi xổm dưới đất đau xót đưa khăn tay khẽ vuốt ve gương mặt Vô Tình.

      Vô Tình thấy thế hơi nhíu mày, cái nữ nhân ngốc này sao lại tới đây? Nàng có biết đắc tội với Nhu phi có hậu quả gì ?

      “Đây phải là Ngất phi sao?” Nhu phi nhướn mi trào phúng cười .

      “Nàng phạm sai lầm gì mà ngươi đối xử với nàng như vậy? Miên Miên vui hỏi.

      Nghe thấy nàng dám chất vấn mình, Nhu phi vui vươn ngón tay vạch vạch vài đường lên chén trà lạnh lùng nhìn nàng : “Ngất phi, bệ hạ gần đây rất sủng ái ngươi đúng ? Thế nhưng cho dù có được bệ hạ sủng ái ngươi cũng nên hiểu qui củ chút, nếu thành trò cười cho người khác đấy!”

      Miên Miên hơi sửng sốt, nàng biết Nhu phi những lời này là có ý gì.

      “Ngất phi, ngươi thấy Nhu phi nương nương mà còn hành lễ?” Tiểu Linh trợn mắt nhìn nàng .

      Tiểu Linh lên tiếng khiến Miên Miên hiểu được hàm ý của Nhu phi, nàng ta là nhất phẩm, nàng chỉ là nhị phẩm tần phi nên tất nhiên là muốn nàng hành lễ rồi. cho dù thích nàng ta nhưng Miên Miên cũng miễn cưỡng đứng dậy cúi người : “Muội muội thỉnh an tỷ tỷ!”

      “Ân, được rồi!” Nhu phi nhướn mi kiêu ngạo .

      “Ngất phi, ngươi cũng nên biết người ngươi che chở có tội nha!” Tiểu Linh lạnh lùng .

      “Nàng phạm tội gì?” Miên Miên nhìn Tiểu Linh hỏi.

      “Nàng ta làm hư trâm cài tóc mà nương nương thích!” xong liền cầm từ bàn cây trâm Hồ điệp gãy đưa cho nàng coi.

      “Nàng như thế nào lại có thể làm hư trâm cài tóc của Nhu phi?” Miên Miên khó hiểu hỏi.

      “Ngất phi, ý của ngươi là bổn cung nghĩ oan cho nàng ta?” Nhu phi đặt chén trà xuống nhìn nàng hỏi, trong lòng sớm bất mãn với nàng. Trước kia bệ hạ luôn ngủ lại chỗ nàng ta, giờ mỗi ngày đều đến với nàng ta như vậy chẳng phải ngai vị xà Hậu của nàng bị đe dọa rồi sao?

      Miên Miên ngồi xuống bên cạnh Vô Tình hỏi: “A Tình, ngươi đừng sợ, cho ta nghe ngươi có hay làm hư trâm cài tóc của Nhu phi?”

      Vô Tình nghe nàng hỏi cười cay đắng, cái nữ nhân ngốc này quá đơn thuần rồi, Nhu phi ở đằng sau ra dấu cho nàng nhưng là nàng ta muốn dối, bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Nhu phi thăng thắn : “ Ta có!”

      “Ngươi nghe đó, Vô Tình nàng có làm hư cây trâm của ngươi!” Miên Miên nhìn Nhu phi chậm rãi .

      “Hừ, nàng ta có sao? Ngất phi ngươi có não sao? Phạm tội ắt nhận tội dễ dàng như thế sao?” Nhu phi hùng hổ chất vấn.

      "Ta... Ta tin tưởng nàng!"

      "Ngươi tin tưởng làm được gì? Người tới, đánh tiện tỳ này 100 roi cho ta, xem nàng còn dám dối hay !” Nhu phi đứng dậy ra lệnh.

      Hai thái giám đứng gần đó vâng lệnh tiến lên, chỉ thấy trong hai người đó từ thắt lưng lấy ra sợi dây da đứng trước mặt Vô Tình chuẩn bị thi hành lệnh của Nhu phi.

      "Dừng tay, các ngươi dám động đến nàng?" Miên Miên tức giận hét lên, nàng nổi giận rồi, Nhu phi sao có thể động chút là đánh người đâu?

      “Ngất phi, ngươi biết ngươi làm gì ?” thấy nàng nhiều lần ngăn cản mệnh lệnh của mình, Nhu phi đứng phắt dậy lớn.

      “Nhu phi nương nương rộng lòng tha cho nàng ta lần này , nàng chỉ là cung nữ bé thôi, nàng cũng bị trừng phạt rồi mà!” rồi giở tay áo Vô Tình lên cho nàng ta thấy những vết thương chằng chịt đó, “Nương nương, thỉnh người ta cho nàng , coi như muội muội xin người !’

      Nhu phi chỉ cười lạnh, “Muội muội, tỷ tỷ thấy ngươi quá đơn thuần rồi, ngươi như vấy bị người ta gạt đấy, nếu phạm nhân nào ngươi cũng dung túng như vậy Thụy Tuyết quốc có còn vương pháp gì ?” rồi ra hiệu cho bọn thái giám thi hành lệnh.

      “Ngất phi nương nương, thực xin lỗi, chúng nô tài chỉ là phụng lệnh làm việc mà thôi!” rồi phất dây da trong tay chuẩn bị đánh. Miên Miên thấy thế liền nhào tới dùng thân mình che cho Vô Tình.

      Nàng há có thể đứng nhìn Vô Tình thương tích đầy mình lại còn phải chịu 100 roi nữa, huống chi ở đây chỉ có Vô Tình tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại rất quan tâm tới nàng.

      "Nhu phi nương nương..." Hai thái giám thấy Miên Miên che cho cung nữ kia sững sờ biết nên làm thế nào cho phải.

      Nhu phi khóe miệng giương lên nụ cười thâm hiểm nhìn Miên Miên. Tiểu Linh ngay lập tức lôi Miên Miên ra, hai thái giám thấy vậy lập tức động dây đánh xuống.

      "Dừng tay, dừng tay lại!" Miên Miên lớn tiếng kêu gào nhưng là căn bản ở đây có ai nghe lệnh của nàng cả.

      "Muội muội, tỷ tỷ đây là dậy ngươi cách quản lý hậu cung tránh để người ta lừa gạt, hiểu ?” Nhu phi cười .

      "Tỷ tỷ, van cầu ngươi thả nàng ra, van cầu ngươi thả nàng …" Miên Miên vội vàng bắt lấy cánh tay nàng ta khẩn cầu .

      “Đánh mạnh vào cho bổn cung!” Miên Miên cầu xin càng làm cho nàng ta sôi máu, chỉ cần Miên Miên thấy đau khổ, nàng ta nhất định vui sướng.

      Ngọn roi ngừng đánh xuống khiến y phục của Vô Tình gần như rách nát cả, Miên Miên rốt cuộc chịu nổi được nữa, dùng sức đẩy Tiểu Linh ra nhào tới che cho Vô Tình.

      “A…” ngọn toi liên tiếp quất tới tấp lên người nàng, bọn thái giám hơi sửng sốt đôi chút nhưng là Nhu phi ra hiệu cho bọn được nương tay nên bọn chỉ có thể nhắm mắt coi như thấy Miên Miên mà tiếp tục ra sức đánh.

      Miên Miên gắt gao ôm chặt lấy Vô Tình chết cũng muốn buông tay, ngọn roi ngừng quất xuống khiến cho Vô Tình được nàng che chở tay sớm nắm thành quyền, cơn giận dồn ép khiến tay nàng ta nổi cả gân xanh.

      “Làm loạn cái gì?” Từ xa truyền tới tiếng quát lớn khiến bọn thái giám cứng người.

      Miên Miên cũng hơi sửng sốt, vội vàng nhìn qua, là , Tuyết vương gia!

      "Đây phải Tuyết vương gia sao?" Nhu phi nhìn thấy mỉm cười khách khí. Ai cũng biết Dạ Mị rất thương , chỉ cần là vật muốn nhất định Dạ Mị tìm cách tìm cho .

      “Xảy ra chuyện gì?” Dạ Phong ngồi xe lăn nhìn thấy Miên Miên ôm lấy cung nữ kia, người hai người đầy vết thương cũng hiểu được nội tình. Nha đầu này lại thương người quá rồi!

      “Cũng có việc gì, cung nữ này làm hư trâm cài tóc của bổn cung, vốn định dạy cho nàng ta bài học ai biết được Ngất phi lại đột nhiên lao vào khiến bọn thái giám bất ngờ nhìn nên có hơi lỡ tay chút đỉnh!”

      nhìn ?” Dạ Phong nghe vậy cười lạnh , “ vậy chắc cũng cần có mắt làm gì đâu!”

      “Aaaaaa…”, lời vừa dứt thấy hắc y nhân xuất sau lưng hai thái giám kia, chỉ trong giây ngắn ngủi lại biến mắt chỉ để lại hai tiếng la hét thất thanh.

      Nhu phi thấy mắt của hai thái giám bị tùy tùng Tuyết vương gia móc mất bị hù cho sợ run người. Nàng vẫn là nên cẩn thận chút hơn, Tuyết vương gia nổi tiếng tàn bạo này nàng đấu lại được.

      “Tuyết vương gia, thủ hạ của ngươi lợi hại nha!” Nhu phi cười nịnh nọt .

      “Ngươi sao chứ?” Tuyết vương gia căn bản để nàng ta trong mắt mà chỉ chăm chú hỏi Miên Miên.

      Miên Miên cảm kích lắc lắc đầu mỉm cười với , đỡ Vô Tình dậy nhìn hỏi: “Tuyết vương gia, ta có thể thu nhận A Tình được ?”

      “Đương nhiên có thể!”

      "Cảm ơn Tuyết vương gia!" Miên Miên thấy đồng ý cười rất vui vẻ, nhìn Vô Tình : “A Tình, từ nay về sau ngươi theo ra, ta nhất định hảo hảo bảo hộ ngươi!”

      Vô Tình thấy thế mỉm cười, nàng được Miên Miên cứu chỉ lần, nàng có vô tình mà chỉ là để lộ tình cảm ra bên ngoài mà thôi. Lúc này đây nàng lập lời thề, kiếp này trừ khi nàng chết nếu toàn tâm toàn ý bảo vệ cho Miên Miên.

      Thấy hai người cười với nhau đem mình quăng qua bên, Nhu phi sắc mặt vạn phần khó coi, “Tuyết vương gia ra mặt chuyện này bổn cung cũng thể so đo nữa rồi, nếu có gì đúng, tỷ tỷ bồi tội với muội muội!” rồi quay người bỏ , khắc quay lưng này nụ cười mặt biến mất chuyển sang rét lạnh, Nguyễn Miên Miên, lần này bổn cung bỏ qua cho ngươi nhưng lần tới ngươi may mắn thế đâu, bổn cung nhất định tiễn ngươi tới gặp Diêm vương mà kể tội.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 73. Khai chiến

      Mảnh trăng lưỡi liềm treo cao như hình trái chuối khảm ngân hà, vạn phần mê hoặc. Tử Vân các chìm trong ánh nến xinh đẹp, từ phòng trong truyền ra những thanh than vãn nho .

      “Đau quá…” Miên Miên thở dốc, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Vô Tình lau vết thương cho mình.

      “Sợ đau còn dám chạy đến, ngươi sợ bị Nhu phi đánh chết sao?” Vô Tình vừa lau vết thương người Miên Miên vừa giáo huấn. Trong lòng nàng tuy rất cảm kích nhưng nàng cũng biết Nhu phi vốn rất hung ác, Miên Miên nếu đắc tội với nàng ta cuộc sống sau này nhất định khó bề yên ổn.

      “Sợ a, thế nhưng ta thể trơ mắt nhìn ngươi bị nàng ta đánh chết.” Miên Miên hồn nhiên .

      “Vì cung nữ đáng giá sao?” Vô Tình giúp nàng sửa sang lại quần áo dò hỏi.

      “Ngươi phải là cung nữ, ngươi là bằng hữu của ta!” Miên Miên chấp nhất rồi lôi kéo tay nàng ta cười.

      Vô Tình thấy thế hít sâu hơi : “Nương nương, về sau Vô Tình cũng theo người, tận tâm tận lực bảo hộ người chu toàn dù là phải liều mạng của mình.” Nàng phát thệ.

      “Ha ha, đừng gọi ta là nương nương a, được tự nhiên cho lắm, người kêu ta Miên Miên được rồi. Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì ta cũng bảo hộ cho ngươi!” Miên Miên sửa sang lại quần áo cho đẹp tươi cười với nàng ta, nàng đem nàng ta ra khỏi chỗ đó nhất định để nàng ta phải đau khổ thêm nữa rồi.

      “Người là chủ tử của ta, ta là nha hoàn của ngươi, chuyện này vĩnh viễn thay đổi.” Nàng kiên định trả lời.

      Miên Miên nghe vậy mỉm cười , “Kỳ …thôi được rồi, chỉ cần ngươi cao hứng là được rồi!” Vốn nàng định cần nhưng thấy nàng ta có vẻ vui đành nhượng bộ.

      “Đúng rồi nương nương, người lúc nào lại biết Tuyết vương gia?” A Tình hiếu kỳ hỏi, theo nàng thấy tùy tùng của Tuyết vương gia đều là cao thủ.

      “Ân, ra dài dòng, bất quá hôm nay ta phải cám ơn , luôn ôn nhu như vậy, luôn thần bí xuất đúng lúc…” rồi mặt có chút đỏ hồng.

      A tình thấy thế nhíu mày hỏi thẳng: "Nương nương, người thích a?"

      “Ngươi…ngươi bậy, ta có!” xong mặt lại càng đỏ hơn.

      “Mặt của người bán đứng người a, thích sao lại xấu hổ như vậy? A Tình thể nhắc nhở người, người bây giờ là nữ nhân của bệ hạ, ngàn vạn lần đừng thân mật quá với Vương gia, nếu để Nhu phi biết được kết cục nhất định rất thảm!”

      Miên Miên nghe vậy hơi co người nhíu mày : “Đáng sợ như vậy sao? Nhu phi tuy rất đáng giận, ta cũng có ý định trêu chọc gì nàng ta, có lẽ nàng ta nhắm tới ta đâu. Ta vừa hỏi ban ngươi cho ta liền đồng ý lại còn xử lý hai tên thái giám kia như vậy, ngươi biết rất tốt sao? Thêm nữa, ta cũng chưa có là ta là nữ nhân của tên đại mãng xà kia…” chỉ có mới khiến nàng cảm thấy an tâm.

      "Ta biết là người tốt, thế nhưng, là ngươi bây giờ là Ngất phi, là chị dâu của rồi!” A Tình thể nhắc nàng, nàng đơn thuần như vậy lại hề biết thâm sâu của hậu cung này khiến nàng ta lo lắng mà.

      Nghe A Tình vậy, Miên Miên đau đầu thôi, nàng tại bị đại mãng xà cường bạo rồi, còn tấm thân hoàn bích nữa làm gì còn tư cách thích …thế nhưng nàng rất muốn nhìn thấy , chỉ cần nhìn thấy tim nàng ngăn được loạn nhịp. Ô ô đều là tên đại mãng xà chết tiệt kia hủy hoại nàng mà.

      "Nương nương nghỉ ngơi !" A Tình nhìn nàng, than tiếng nhắc nhở.

      "Đúng rồi, đêm nay bệ hạ đến đúng ?" Miên Miên đột ngột quay qua nàng hỏi.

      A Tình nghe vậy cau mày hỏi: “Nương nương là người muốn đến hay đến?”

      “Tất nhiên là muốn đến!” Miên Miên hề do dự đáp.

      "Vậy nô tỳ chúc mừng nương nương được như nguyện, vừa rồi Đức Công công đến bệ hạ đêm nay ở lại chỗ của Nghi phi.” rồi lo lắng nhìn Miên Miên, nàng có thể biết nữ nhân nhất định thích nam nhân của mình qua đêm với nữ nhân khác a.

      " vậy? đến sao? đến?" Miên Miên kích động la lên.

      "Nương nương ngươi đây là?" Vô Tình có chút khó hiểu khi thấy Miên Miên cao hứng như vậy.

      "Ta muốn gặp Tuyết vương gia!" xong liền đứng dậy đem quần áo sửa sang lại tốt chuẩn bị xuất phát.

      “Nương nương, chuyện này được, người nửa đêm tìm đến nếu như bị bệ hạ biết…” Vô Tình ngừng lại muốn để tự nàng biết lấy.

      Miên Miên hơi sửng sốt lúc, đúng vậy, nàng sao có thể? Lần trước tên đại mãng xà kia trông thấy liền cường bạo nàng, nếu lần này nàng lại cùng Tuyết vương gia ở cũng chỗ liệu có giết luôn nàng ? Miên Miên nghĩ rồi cười ngây ngô : “Ha ha, có việc gì, chẳng phải hôm nay đến đó sao, chúng ta cần sợ, ra ngoài thôi nào!” xong liền giở trò làm nũng với Vô Tình rồi chạy vội ra ngoài.

      Vô Tình ngây người rồi cũng bất đắc dĩ cười cười cùng nàng, nàng ta ngây thơ có nàng tính cách hộ, bất kể thể nào nàng cũng bảo vệ nàng ta, trừ phi có chuyện xảy ra nếu nàng rời .

      --------Huyết Tuyết cung-------

      "Bệ hạ ở lại sao? Chẳng phải người ở lại đây với thiếp đêm nay sao?” Thi Hàm nhìn chuẩn bị rời nội tâm rất là khó chịu.

      "Ngự y , bệnh của nàng cần tĩnh dưỡng thêm, trẫm ở chỗ này làm phiền nàng nghỉ ngơi." Dạ Mị khẽ vuốt mặt của nàng sủng nịch .

      “Thiếp có chuyện gì, thiếp…” Thi Hàm biết nên gì, nàng muốn ở lại, rất muốn.

      “Nàng yên tâm, chờ nàng khỏe hơn rồi trẫm hảo hảo bồi nàng. Tiểu Lam, chiếu cố nương nương của ngươi!”

      "Nô tỳ tuân lệnh!" Tiểu Lam vội cúi người đáp.

      “Thi Hàm nhớ nghỉ ngơi sớm, ngàn vạn lần nên để mệt người, trẫm khi khác lại tới thăm nàng!” rồi hôn trán nàng quay lưng .

      “Bệ hạ…” Thi Hàm thấy thống khổ nghẹn ngào gọi.

      "Nương nương, người sao chứ?" Tiểu Lam thấy nàng ta sắp ngã vội vàng đến đỡ.

      Nghi phi lắc đầu, "Vịn ta đến hoa viên ngồi chút!" trong nòng nàng khó chịu quá, nàng muốn ra vườn hít thở khí trong lành.

      “Nương nương chậm chút!” Tiểu Lam vội vàng cẩn thận từng chút dìu nàng ra ngoài tiểu viện.

      “Muội muội muộn như vậy đến thăm tỷ tỷ, quấy rầy tỷ tỷ chứ?” Nhu phi cười cười đến bên cạnh Nghi phi.
      Nghi phi thấy thế chỉ cười mà gì.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 74. Mạnh khỏe bình an

      “Tỷ tỷ, muội muội là muội hề thích Ngất phi kia nhưng muội cũng biết đó là người mà tỷ tỷ nâng đỡ, hôm nay nàng ta lại cướp mất bệ hạ muội nghĩ là tỷ tỷ chút cũng để ý đâu.” Nhu phi trực tiếp thẳng.

      “Bổn cung hôm nay có chút thoải mái, muội muội vẫn cứ là nên trở về trước !” Nghi phi sắc mặt trắng bệch .

      Nhu phi thấy thể chỉ ôn nhu cười lôi kéo tay nàng ỏn ẻn : “Vậy muội muội quấy rầy tỷ tỷ nữa, khi nào tỷ tỷ thông suốt cho người tới tìm muội!” rồi cao ngạo rời .

      "Nương nương..." Nhu phi vừa lâu, Nghi phi mềm nhũn ngã xuống cũng may được Tiểu Lam đỡ kịp thời.

      "Nương nương đừng dọa Tiểu Lam a!" Tiểu Lam vội và đỡ nàng ta ngồi lên ghế lo lắng hỏi.

      Nghi phi hư nhược ngồi ghế, ánh mắt nhìn về phía xa lúc lâu rồi kéo tay áo Tiểu Lam hỏi: “Nhu phi sao? Nàng có đúng ? Bệ hạ đúng là thay đổi rồi sao?”

      "Nương nương..." Tiểu Lam nghe nàng hỏi gương mặt như sắp khóc, nghẹn ngào lên lời.

      “Nhu phi nhất định là gạt ta rồi, bệ hạ từng chờ ta khỏe lại…” biết mình còn sống được bao lâu nữa nhưng là nàng vẫn ích kỷ hi vọng vì nàng mà thêm nữ nhân nào nữa, như vậy nàng mới có đủ dũng khí mà sống.

      “Nương nương, nô tỳ thích Nhu phi nhưng lời Nhu phi , trong nội cung ai ai cũng biết chuyện này. Tiểu Lam thích nha đầu kia, Nương nương nàng ta đơn thuần nhưng nô tỳ xem nàng ta lại rất có tâm cơ. Đầu tiên là giả vờ đơn thuần để cướp bệ hạ của người. Nương nương xem, ngày trước nếu người muốn bệ hạ lưu lại nhất định bệ hạ chiều theo ý người, nhưng nay…” nàng ta biết nên gì lúc này nữa.

      Nghi phi nghe vậy buông lỏng tay nắm tay Tiểu Lam ra, hoảng hốt thôi. Nàng từng chỉ cần bệ hạ vui nàng sao cả, thậm chí nếu ba ngàn mỹ nữ hậu cung mà chỉ sủng người nàng cũng để ý, nhưng vì sao lòng của nàng đau quá, nàng rất hận!

      ----------Thiên cầm hiên------------

      “Nương nương, người nghĩ Nghi phi đồng ý cùng chúng ta diệt trừ Ngất phi sao?” Tiểu Linh có chút hồ nghi hỏi.

      “Ngươi thấy vẻ mặt thống khổ như sắp chết của nàng ta sao? Bệ hạ sủng ái tiện nhân kia sao, nhưng là câu muốn tiện nhân kia sinh tiểu hài tử cho người chắc chắn khiến nàng ta đau muốn chết. Ngày trước bệ hạ luôn vì nàng ta mà màng tới chuyện sinh tiểu thái tử kế nghiệp, bổn cung nhớ lúc đó nàng ta còn rất vui mừng khi bệ hạ trừ khi nàng ta mang thai trước các phi tử khác thể có trước. Cái này chẳng phải lập nàng ta làm Hậu sao? Hôm nay bệ hạ đợi được nữa, chắc hẳn nàng ta bị đả kích lớn!” Nhu phi lạnh lùng cười, có chuyện gì có thể qua mắt được nàng đâu.

      “Nương nương, chắc hẳn Nghi phi tức đến thổ huyết mất!” Tiểu Linh có chút hả hê .

      "Cái này được, bổn cung hi vọng nàng ta thổ huyết mà chết, ta vẫn còn cần nàng ta thay mình diệt trừ Ngất phi, nàng ta nhất định thể chết sớm như vậy được!”

      "Nương nương minh!"

      “Cứ để cho tiện nhân kia vui vẻ vài ngày, ai biết chứ ta lạ gì hung ác của Nghi phi đâu, Ngất phi nhanh chóng bị nàng ta giết chết thôi!” rồi cười phá lên, trách nàng được, muốn trách trách nàng ta quá lộ liễu rồi!

      --------

      "Nương nương... Nương nương..." từ phía xa cung nữ Tử Vân các hạ thấp giọng gọi, tuy thôi nhưng đối với người luyện võ từ như Vô Tình vẫn “Tiểu Đào, làm sao vậy?” Tới đây ngày, Vô Tình nhanh chóng quen thuộc với các cung nữ thái giam trong Tử Vân các.

      “A Tình tỷ tỷ, Ngất phi nương nương đâu?” Tiểu Đào sốt ruột hỏi.

      "Xảy ra chuyện gì?"

      “Đức công công vừa cho người tới bảo, bệ hạ lát nữa đến, dặn Ngất phi nương nương chuẩn bị nghênh đón. Nô tỳ nhận được tin liền lập tức đến chuẩn bị cho nương nương nhưng là có thấy nương nương đâu hết.” Tiểu Đào sốt ruột .

      "Tốt, ngươi về trước , chúng ta lập tức về. Nếu bệ hạ hỏi, các ngươi là nương nương ra ngoài hít thở khí hiểu chưa?” Vô Tình cẩn thận dặn dò nàng ta.

      “Tiểu Đào hiểu!” rồi nhanh chóng hướng Tử Vân các chạy , phải biết rằng nếu bệ hạ tức giận đầu của các nàng đều khó giữ a.

      "Nương nương... Nương nương..." Vô tình ở bên ngoài bụi cỏ lau ngừng la lên.

      Miên Miên cười với Tuyết vương gia vội vã chạy ra hỏi: “A Tình, có chuyện gì vậy? Có phải thấy chúng ta vui vẻ nên muốn tham gia cùng? Sớm ngươi tiến vào ngươi tiến, cái này hiếu kỳ nha, ta dẫn ngươi vào trong!” rồi nắm tay muốn kéo nàng ta .

      "Nương nương, bệ hạ sắp tới Tử Vân các rồi!"

      Miên Miên nghe vậy sững người chút, ngoái đầu nghi hoặc hỏi: "Ngươi vừa mới cái gì?"

      "Bệ hạ muốn đến Tử Vân các tìm nương nương !" Vô Tình từng chừ từng chữ ra.

      "A? Đại mãng xà muốn tới sao? Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ, ... Nếu là biết ta ở chỗ này giết ta!" Miên Miên luống cuống tay chân.

      “Chúng ta vẫn là nên mau chóng trở về thôi!” Vô Tình nhắc nhở nàng.

      Miên Miên chỉ gật đầu, nhanh chóng vào chào Tuyết vương gia rồi lôi kéo Vô Tình chạt trối chết.

      “Đại mãng xà kia chẳng phải tới sao? Làm sao lại tới a? Chán ghét!” Miên Miên vừa chạy vừa quên phàn nàn, chỉ lát sau có mặt ở Tử Vân các, vừa đúng lúc đứng vững lại nghe bên ngoài truyền tới tiếng hô vang: “Bệ hạ giá lâm!”

      đến?” Miên Miên chưa kịp ổn định hơi thở Dạ Mị xuất , mọi người thấy thế toàn bộ đều quì xuống thỉnh an.

      "Tất cả đứng lên !" Dạ Mị nhìn cũng nhìn đám người quì mặt đất mà tới bên cạnh Miên Miên.

      "Bệ... Bệ hạ, sao ngươi lại tới đây?" Miên Miên cười ngây ngốc, mồ hôi theo từng sợi tóc chảy xuống.

      “Ngươi làm gì mà thở thế kia, đầu tóc như thế nào mà lại đầy mồ hôi?” Dạ Mị có chút nhíu mày nhìn nàng khó hiểu.

      "Ách, cái này..." Miên Miên mãnh liệt nuốt nước miếng.

      "Cái này sao? Ngươi vừa mới làm gì hả?" Dạ Mị thấy nàng nửa buổi ra lời sắc mặt có chút thay đổi.

      Miên Miên run rẩy hồi rồi như nghĩ ra được điều gì đó, hai tay đánh xoát cái bắt đầu vươn người. Đám người xung quanh thấy thế khó hiểu, đây là muốn làm gì a? Riêng Dạ Mị vẫn mặt lạnh đứng đó, muốn xem nàng lại bày ra trò gì nữa đây.

      Ngay tại lúc Dạ Mị khó hiểu Miên Miên đột nhiên lay động, miệng bắt đầu hát lên: “Trái ba vòng, phải ba vòng, cổ uốn éo, bờ mông uốn éo, ngủ dậy sớm phải tập thể dục, hít thở, hít thở…cần hít sâu, gia gia tập thể dục, ta cũng biết lão, mỉm cười với mọi người, ngươi thành mỹ nhân xinh đẹp…trước khi ăn nhớ rửa tay, ăn xong nhớ sức miệng, khỏe mạnh hạnh phúc…”

      Những cung nữ thái giám xung quanh nhất loạt cúi đầu, nương nương cũng quá tài tình !

      “Bệ hạ, ta vừa rồi mới tập thể dục đấy, cái này làm cơ thể khỏe mạnh a, nhảy nhiều mồ hôi tất nhiều a!” rồi ngượng ngùng cười.

      Dạ Mị nghe vậy nén nổi tiếng cười, “Trẫm ngạc nhiên nha, cái đầu này của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thứ thú vị vậy?” rồi kéo tay nàng hướng phòng trong đến. Mọi người thấy vậy đều thở phào nhõm, nguy hiểm quá!

      “Nghe hôm nay ngươi cũng Nhu phi xảy ra tranh chấp, có bị thương hay ?” Dạ Mị vào phòng trong quan tâm hỏi.

      có việc gì!” Miên Miên cười cười nhưng nội tâm thầm mắng, đại mãng xà chết tiệt, nếu phải ngươi cường bạo ta khiến nàng ta ghen đến mờ mắt mà nhắm tới ta rồi!

      “Trẫm nghe thủ hạ của nàng ta đánh lầm ngươi, đến để trẫm xem thương tích thế nào!” rồi kéo nàng vào lòng chuẩn bị thoát y phục, Miên Miên thấy thế vội vàng lui về phía sau: “Bệ hạ, A Tình bôi thuốc cho ta rồi, ta có việc gì!”

      "Ngươi xác định có chuyện gì sao?" Dạ Mị thấy nàng mực tránh né có chút nhíu mày ôm cánh tay nhìn nàng.

      “Đúng vậy a, có việc gì, chỉ là…có chút chóng mặt..” rồi tiến tới mép giường ngồi xuống.

      "Ngươi xác định là cần trẫm xem giúp ngươi sao?" Dạ Mị dáng bộ lười biếng hỏi.

      " có việc gì á..., có việc gì …" Miên Miên xua tay cười , nàng mới cần xem cho đâu, các tên sắc xà này thể nào cũng kiếm cớ cường bạo nàng cho coi, nàng nhất định cho coi a!

      " hối hận? hét lên?" Dạ Mị treo lên nụ cười gian tà.

      "..." hai chữ hối hận còn chưa thoát ra khỏi miệng chân Miên Miên bắt đầu run rẩy thôi, “Ai…sao thế này? Chuyện gì xảy ra?” Miên Miên thống khổ rên rỉ nằm lăn ra giường, “Đau…đau quá a…” nhưng đau đớn chỉ đến trong chốc lát rồi biến mất khiến Miên Miên khó hiểu thôi, sao lại hết đau rồi vậy nè?

      Nàng vội vàng muốn đứng dậy xem chuyện gì xảy ra, lại nghĩ chứng kiến cái đuôi rắn lớn thay thế đôi chân nàng. Miên Miên chịu nổi trừng mắt la lớn: “Aaaaaaa….” ngoài dự liệu của Dạ Mị, tiếng la thảm thiết vang dội Tử Vân các.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :