1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 61. Đều có tâm tư

      Đêm rất khuya, bọn người phiên bang vương cùng quan lại Thụy Tuyết quốc được an bài nghỉ ngơi từ lâu. Đêm nay nhất định là đêm bình thường nên tự nhiên là có người mất ngủ, phía sâu trong nội điện truyền đến những tiếng ‘choang choang’ chói tai.

      “Nương nương…” Tiểu Linh nhìn Nhu phi thập phần tức giận có chút lo lắng gọi.

      “Hừ, tưởng tượng được xú nha đầu kia lại có thể lợi hại vậy…” Nhu phi nghiến răng nghiến lợi, nguyên lai tưởng rằng nàng ca hát cũng làm trò hề như nhảy múa hù chết người, nào ngờ tiếng ca của nàng lại dễ dàng mê hoặc người đến thế, quả là sỉ nhục đối với nàng mà.

      “Nương nương, nô tỳ thấy phiên bang vương dường như có ý đối với nàng ta, chừng ngài ấy thỉnh cầu với bệ hạ ban cho nàng!” Tiểu Linh vội vã trấn an nàng ta.

      Nhu phi nghe vậy nhướn mày cười cười: “Ngươi sai, sao ta lại quên mất tên phiên bang vương này chứ, xem ra có người ra tay giúp ta rồi.”

      Tiểu Linh nghe nàng ta có chút nghi hoặc trong giây lát rồi bừng tỉnh: “Nương nương ý là quận chúa?”

      “Nội cung này người còn hiểu sao, nàng ta thủ đoạn cũng đâu thua kém gì ta. Bổn cung biết từ lần trước sứ về nàng ta thầm phiên bang vương, mà đêm nay trong mắt phiên bang vương ngoài con xú nha đầu kia chưa từng đưa mắt nhìn nàng ta!” Nghĩ tới đây Nhu phi bỗng thấy hưng phấn thôi.

      “Nương nương đúng, quận chúa nổi danh điêu ngoa, chỉ cần nàng ta vừa ý nhất định từ thủ đoạn, đêm nay lại bị phiên bang vương phớt lờ nhất định tha cho tiện tỳ kia!”

      "Đúng rồi nương nương, Nghi phi dường như đứng về phía nàng ra, ngài nàng ta có thể hay khích tướng bệ hạ nạp nha đầu kia làm phi?” Tiểu Linh dò hỏi.

      “Ngươi cho rằng Nghi phi là người tốt sao? Bổn cung cho ngươi biết, có nữ nhân nào chấp nhận dâng nam nhân mình cho người khác, dù chết cũng vậy thôi!”

      “Thế nhưng nương nương, đêm nay Nghi phi vẫn mực nâng đỡ nàng ta!”, Tiểu Linh tới đây có chút vui.

      “Vậy sao? Nếu tâm muốn giúp khắc lúc bệ hạ ôm nha đầu kia nàng ta nên vui mới phải. Bổn cung cùng nàng ta tranh đấu nhiều năm như vậy, bản tính nàng ta bổn cung còn sao? Cơ hồ thời gian này chúng ta liền có kịch hay xem rồi!” Nghĩ tới đây liền vui sướng vạn phần nhàn nhã nâng tách trà lên môi.

      -------Huyết tuyết hiên-------

      “Nương nương nên nghỉ ngơi rồi!” Tiểu Lam vào choàng áo khoác lên người Nghi phi .

      “Bổn cung ngủ được!” Nghi phi rồi nhìn xa xăm về phía Tử Tinh cung, lòng có chút đau xót.

      “Nương nương, người làm sao vậy? Có cần truyền ngự y?” Tiểu Lam thấy nàng nhìn xa xăm lo lắng hỏi.

      Nghi phi nghe vậy chỉ cười nhạt : “ có việc gì, đúng rồi, Miên Miên thế nào rồi?”

      “Hừ, nàng ta đêm nay coi như là có chút danh thơm rồi, nô tỳ vừa dò hỏi được biết bệ hạ giữ nàng lại tẩm cung, là nữ nhân có tâm cơ!”

      Nghe Tiểu Lam thế, lòng Nghi phi có chút khó chịu : “Ngươi nghỉ , Bổn cung muốn yên lặng chút!”
      Tiểu Lam thấy nàng như thế cũng chỉ có thể cúi người lui xuống.

      Nghi phi vẫn nhìn xa xăm nghĩ, bệ hạ lưu nàng ta lại, bệ hạ động tâm rồi sao? Tử Tinh cung chính là tẩm cung của vua, chính nàng bao nhiêu năm theo hầu cũng chưa từng được ngủ lại, đau, lòng của nàng đau quá…


      Chương 62. Sắc xà

      “Ách…”, cảm giác thoải mái a, Miên Miên nhắm mắt lười biếng lật mình, lại phát tay nàng có rơi xuống, ách? kỳ quái, nàng nhắm mắt sờ sờ, như thế nào càng sờ càng thấy đúng. Nàng vội vã mở mắt muốn nhìn xem có chuyện gì xảy ra, khắc khi mở mắt nàng chỉ có thể hít sâu hơi ồ lên.

      Miên Miên nhanh chóng ngồi dậy vội vã đưa mắt nhìn xuống y phục người, chính là y phục này nàng chưa từng thấy qua a, lại đưa mắt nhìn xung quanh thấy mọi thứ xa lạ, mà bên kia giường kia lại có mỹ nam ngủ, đích thị là con xà biến thái kia mà!

      “AAA….” Miên Miên khống chế được cảm xúc la hét thất thanh, cái tên đại mãng xà hỗn đản chết tiệt này dám…!!!
      Dạ Mị ngủ ngon nghe tiếng la hét giật mình tỉnh lại, nhìn quanh muốn xem kẻ nào cả gan dám phá hoại giấc ngủ của đế vương, nào ngờ lại thấy nàng co người lại góc la hét.

      “Đập chết ngươi, đập chết ngươi, cái tên sắc xà này…” Miên Miên lớn tiếng khóc, bàn tay ngừng đập vào người Dạ Mị.

      “Làm gì?” Dạ Mị khỏi nổi giận ngồi dậy trựng mắt nhìn nàng.

      “Hỗn đản, cái tên sắc xà nhà ngươi, đại sắc xà, ngươi như thế nào lại đối xử với ta như vậy? Như thế nào…” Miên Miên nghẹn ngào lên lời, nước mắt nước nước mũi thi nhau rơi xuống. Dạ Mị thấy thế khỏi nhíu mày.

      “Nhìn cái gì, ngươi…cái tên hỗn đản này!” Miên Miên hề để ý hình tượng đưa tay quẹt nàng mũi.

      “Hỗn đản? Ngươi dám trẫm như vậy?” Dạ Mị nộ khí hỏi.

      “Ngươi chính là như vậy, đại sắc xà, ngươi như thế nào lại đối xử với ta như vậy?” Miên Miên vừa khóc vừa co người vào góc tường, sợ thú tính phát tác lại làm gì nàng.

      “Trẫm đối với ngươi như thế nào?”

      “Ngươi…ngươi… đều đem ta biến thành như vậy rồi còn hỏi ngược lại ta? Miên Miên đưa mắt nhìn xuống y phục người như muốn quần áo ta cũng bị thay hết ra rồi, ngươi lại ngủ cùng giường với ta, như thế nào dám làm dám nhận?

      Dạ Mị thấy thế liền hiểu ra hỏi lại: “Ngươi cho rằng trẫm thừa dịp ngươi hôn mê làm chuyện đó sao?”

      “Chẳng lẽ sao?” Miên Miên ôm chăn mền ở góc giường yếu ớt hỏi lại.

      Dạ Mị lắc đầu, thể nào hình dung tâm trạng vào lúc này, nhưng có thể chắc chắn rằng, phát hỏa rồi: “Nguyễn Miên Miên, y phục của người là do cung nữ thay, còn nữa, làm hay chưa làm chẳng lẽ ngươi có cảm giác?”

      “Cái…cái gì cảm giác á?” Miên Miên lau lau mũi điềm đạm đáng hỏi lại.

      “Ngươi là heo sao?” Dạ Mị kìm chế được hét lớn : “Nữ tử lần đầu tiên đều đau, ngươi bây giờ có đau hay ?”

      Miên Miên nghe vậy mặt thoáng chốc đỏ bừng: “Ta... ta lại chưa có làm qua, làm sao biết được có đau hay …” Như chưa có làm gì qua a, nghĩ vậy, Miên Miên thoáng cái nín khóc thay vào đó bắt đầu cười mà để ý Dạ Mị cúi người ở trước mặt nàng…
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 63. Vô cùng nhục nhã

      "Ngươi rất vui vẻ?”

      “Đúng vậy, đúng vậy a…” Miên Miên đơn thuần gật gật đầu, thế nhưng xong nàng thấy có gì đó đúng lắm, đưa mắt nhìn lên thấy biết từ lúc nào tới trước mặt nàng, gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở phả mặt.

      Miên Miên khẩn trương nhìn thân băng lãnh, thân thể nàng vô thức hướng phía mép giường ngoài di chuyển.
      “Như thế nào? Cùng trẫm ở chỗ làm cho ngươi khó chịu như vậy?” Dạ Mị giọng lạnh băng chất vấn.

      “Ta……Nô tỳ chỉ là sợ rắn, có ghét bệ hạ…” Miên Miên từ khi xác nhận mình cũng chuyện gì cũng chưa xảy ra, tâm trạng khá hơn liền khôi phục lại bản tính sợ rắn.

      “Vậy sao?” Dạ Mị nâng cằm nàng nghi vấn hỏi, lộ ra tia cười gian.

      “Dạ…dạ!” Miên Miên dám nhìn thẳng đôi mắt tím của , đong đưa mắt .

      "Ngươi chán ghét xà, ghét người?"

      “Ân!” Miên Miên mặc dù có chút khó hiểu tại sao lại hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu.

      như vậy, ta có làm gì ngươi cũng cần giật mình rồi!” xong chờ Miên Miên hiểu vươn tay chế trụ gáy nàng, bờ môi nóng bỏng hôn xuống.

      Đột ngột bị hôn khiến Miên Miên sững sờ trừng lớn hai mắt, nàng mãnh liệt đẩy ra, Dạ Mị thấy thế khỏi nhíu mày, vừa định nổi giận thấy nàng nhào tới bên mép giường nôn thốc nôn tháo.

      Dạ Mị thấy thế càng xanh mặt, nắm chặt vạt áo nàng kêu lên: “Cùng trẫm hôn môi khiến cho ngươi buồn nôn như vậy sao?”

      Miên Miên ói ngừng, sắc mặt tái ngắt nhìn về phía , Dạ Mị lần nữa quát lớn: “Trẫm hỏi ngươi đó!”

      Thay cho câu trả lời, chỉ thấy nàng ụm tiếng, trực tiếp nôn tại ngực .

      “Bỏ !” Dạ Mị lớn tiếng kêu lên, đem nàng đẩy qua bên nhưng là Miên Miên gắt gao bám chặt lấy vạt áo trước ngực mặc hét thế nào cũng buông. Bị đẩy qua đẩy lại khiến nàng muốn ói thôi nên càng nắm chặt hơn để đè xuống cơn buồn nôn, nhưng Dạ Mị đâu có hiểu được vẫn tiếp tục ra sức đẩy nàng, rốt cuộc Miên Miên chịu nổi nữa, toàn bộ đồ ăn ngày hôm nay đều bị nàng nôn vào người .

      "Người đâu..."

      "Bệ hạ!" nghe tiếng gọi, Đức Công công vội vàng chạy đến, các cung nữ cũng theo sau tiến vào.

      “Đem nàng , …” Dạ Mị lớn tiếng quát.

      “Dạ…dạ!” Đức công công vẫy tay, đám cung nữ tiến tới tách Miên Miên ra rồi khênh ra ngoài.


      Chương 64. Đùa giỡn

      Hôm sau khi Miên Miên tỉnh dậy, nhớ lại đêm qua Dạ Mị rống giận quát lớn kia mà cứ nghĩ rằng mình chầu Diêm vương rồi, thẳng đến khi Nguyên ma ma đưa thuốc tới nàng mới biết mình còn sống, nhưng điều làm nàng kỳ quái là chuyện đêm qua dường như có ai đề cập tới, cuối cùng chuyện gì xảy ra?

      “Ma ma, tối hôm qua Đức công công đưa ta về có ?” Miên Miên uống thuốc có chút lo lắng hỏi.

      có, Đức công công chỉ nhắn nhủ hảo hảo chiếu cố ngươi mà thôi, đúng rồi, ngươi tối qua cuối cùng cũng giúp hoán tẩy phòng chúng ta được vang danh phen!” Nguyên ma ma vô cùng vui vẻ cười .

      Miên Miên thấy thế biết rằng thể biết gì từ bà ta rồi, chỉ có thể trực tiếp hỏi Đức công công thôi.

      “Được rồi Miên Miên, ngươi uống thuốc rồi nghỉ ngơi tốt, những ngày này cũng cần làm việc, chỉ cần chú tâm bảo hộ cơ thể là được rồi!” Nguyên ma ma dặn dò.

      “Ân, cảm ơn Nguyên ma ma!” Miên Miên cảm kích cười, nâng chén thuốc uống hơi cạn sạch.

      ---------

      “Sỉ nhục, là sỉ nhục to lớn mà!” Dạ Mị qua lại, vẫn chưa hết tức giận quát lớn.

      “Bệ hạ, thiếp có thể làm gì cho bệ hạ chăng?” Nghi phi thấy giận dữ dịu dàng an ủi.

      “Thi Hàm, ngươi cũng biết nàng phản ứng như vậy là làm nhục trẫm quá rồi! Trước kia trẫm cho rằng nàng là hưng phấn quá, giờ mới biết hóa ra là nàng ta buồn nôn, buồn nôn a, nhiều năm cai trị như vậy trẫm còn chưa có gặp nữ nhân nào làm chuyện này mà té xỉu đâu!”

      "Cái này... bệ hạ định như thế nào?"

      “A, sỉ nhục nàng đối với trẫm tối qua tất nhiên trẫm hướng nàng từng chút đòi lại rồi, trò chơi giờ mới bắt đầu!” xong tà ác cười gian, bộ dáng như tiểu hài tử thích chí khi làm điều bị cấm.

      “Bệ hạ…” Nghi phi nội tâm có chút khó chịu, bao lâu nàng thấy bệ hạ cười như thế này rồi. Từ lúc bước vào Huyết tuyết hiên này, tâm trí vẫn luôn chỉ có nàng ta, nàng ta ngốc, nàng ta ngây thơ, nàng ta kinh diễm,… chẳng lẽ lòng còn có nàng sao?

      “Thi Hàm…” mắt thấy nàng ủ dột chau mày, Dạ Mị vội ôm lấy nàng giọng gọi.

      "Bệ hạ!"

      "Làm sao vậy, thoải mái sao?" Dạ Mị nhíu mày lo lắng.

      Nghi phi thấy như vậy chỉ cười cười, bởi vì trong đáy mắt nàng vẫn nhìn thấy được lo lắng dành cho nàng vẫn như cũ, nàng quá đa tâm rồi,”Bệ hạ, thiếp có việc gì, đúng rồi, thiếp có nghe phiên bang vương hướng người cầu hôn Miên Miên?”

      “Ân, tưởng được phiên bang vương sáng sớm nay tìm trẫm việc đầu tiên lại chuyện ban nàng cho làm phi tử!” Dạ Mị , trong mắt xuất chút vui vẻ cùng mỉa mai.

      "Bệ hạ đồng ý sao?" Nghi phi lo lắng hỏi, bởi nàng biết phiên bang vương làm như vậy làm tổn thương tới quận chúa.

      lần này tới là có ý tuyển phi!” Dạ Mị quyết đoán .

      Nghi phi nghe vậy cười chua chát, bởi theo nàng thấy nhất định buông tay, Nguyễn Miên Miên, bổn cung tìm đến ngươi đến tột cùng là đúng hay sai đây?
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 65. có ý tốt

      “Nguyễn Miên Miên, Nguyễn Miên Miên… ngươi ra đây cho ta, ra đây!” Miên Miên giường nghỉ ngơi đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng nữ tử phẫn nộ, nàng có chút nhíu mày hiểu, làm sao vậy?

      “Quận chúa, người đừng nóng giận, Miên Miên có làm sai điều gì sao? Nguyên ma ma bên nghe nàng la hét bên miễn cưỡng cười hỏi.

      "Cút ngay! "

      "Quận chúa..." Cung nữ hoán tẩy phòng thấy nàng ta giận dữ lo lắng thở .

      “Bản quận chúa cho các ngươi biết, nếu các ngươi dám lắm chuyện ta lập tức cho các ngươi tới gặp Diêm vương!” Quận chúa phẫn nộ trừng mắt, bộ dáng hung ác nhìn các nàng.

      Mọi người thấy thế cũng dám gì, chỉ có thể nhường đường cho quận chúa vào bên trong. Nguyên ma ma thấy thế liền sai cung nữ báo cho Đức công công.

      “Nguyễn Miên Miên!” quận chúa chân chưa bước vào tới cửa hét lên chói tai.

      “Ngươi là?” Cho dù bị nàng ta quát lớn, Miên Miên vẫn đến trước qui củ hỏi.

      “Ta là ai? Ngươi là ngu ngốc hay mù hả? Ta đường đường là quận chúa Thụy Tuyết quốc!” quận chúa nhíu mày, bộ dáng cao cao tại thượng nhìn Miên Miên.

      “Nô tỳ tham kiến quận chúa, quận chúa cát tường!” Miên Miên cúi người hành lễ.

      Quận chúa nghe vậy chỉ cười lạnh tiếng, ở cạnh nàng tới lui nhưng là vẫn cho nàng đứng dậy: “Chỉ bằng nhan sắc này của ngươi mà dám cũng ta tranh đoạt phiên bang vương?”

      “Nô tỳ biết quận chúa về điều gì!” Miên Miên khó chịu cúi người đáp.

      biết ta cái gì? Vậy tối qua ngươi ca hát là sao? Ngươi định làm gì? Ngươi xem, dáng vẻ thập phần giống hồ ly tinh mà!” xong liền nắm lấy tóc Miên Miên kéo mạnh.

      “Quận chúa, đau…” thấy nàng ta có ý tốt, Miên Miên bất chấp lễ nghi đứng dậy muốn kéo tóc nàng ra.

      “Tiện tỳ nhà ngươi dám chống trả?” Quận chúa thấy nàng phản kháng lập tức bị kích thích, tay hung hắng kéo tóc nàng, bên hướng mặt nàng tát xuống.

      “Tiện tỳ ngươi còn dám câu dẫn phiên bang vương ? Đánh cho chết người, đánh chết ngươi…” quận chúa hung hăng hướng nàng đấm đá, trút hết nỗi oán hận vì hành động của phiên bang vương lên nàng.

      “Đau quá, thả ta ra…”Miên Miên bị nàng ta kéo mạnh khiến cho đau đến chảy cả nước mắt.

      "Bản quận chúa hôm nay nhất định phải hảo hảo thu thập ngươi!”

      Miên Miên vốn bệnh mấy ngày lại bị quận chúa hung hăng đánh đập, chịu được lúc liền bắt đầu hoa mắt chóng mặt ngã xuống, quận chúa còn chưa hết giận, giuỗi chân ra đá mạnh xuống người nàng.

      “Ta đạp chết ngươi, đạp chết ngươi…” nàng ta hung hăng đạp mạnh như muốn đạp chết Miên Miên.

      “Đủ rồi!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét giận dữ của nam tử.


      Chương 66. Vận mệnh trớ trêu

      thanh quen thuộc vang lên khiến cho quận chúa vô thức quay đầu lại nhìn, hồn nàng lập tức bị hù đến mất nửa, bởi vì đứng ở cửa kia chính là nam nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong, thế nhưng mà, vì sao lại xuất ở đây?

      “Ngươi khiến cho ta quá thất vọng rồi!” phiên bang vương rồi đến đẩy nàng ra cúi xuống ôm lấy Miên Miên dưới đất, thấy nàng mê man liền quay người dặn dò tùy tùng gọi ngự y.

      “Chuyện phải như vậy, ngươi nghe ta giải thích…” thấy mặt lộ vẻ chán ghét, quận chúa luống cuống tay chân, bấp chấp nam nữ khác biệt nắm lấy cánh tay vẻ mặt cầu khẩn : “Phiên bang vương, ngươi nghe ta giải thích , phải như thế…”

      “Nàng cũng hôn mê bất tỉnh, ngươi còn muốn giải thích cái gì?” Phiên bang vương nộ khí nhìn nàng ta .

      "Ta... Ta..."

      “Bổn vương vẫn cho rằng ngươi chỉ điêu ngoa tùy hứng, nghĩ tới lòng dạ ngươi lại hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn như thế. Nếu như hôm nay bổn vương đến chậm bước, có phải hay ngươi tính đưa nàng gặp Diêm vương rồi?” Phiên vương khẩu khí lạnh lùng, mắt lóe hàn quang nhìn thẳng nàng ta .

      “Ta…ta sai rồi…là ta bị ma xui quỉ khiến, ta lòng thích ngươi mà, ta…ta phải cố ý…” thấy đối với mình càng chán ghét, quận chúa rốt cuộc chịu nổi vội vã tỏ tình.

      “Bổn vương chút cũng ngươi!” Phiên bang vương lạnh lùng đáng tan mộng của nàng.

      "Ngươi... Ngươi cái gì?" Quận chúa ánh mắt khó tin nhìn , vừa mới cái gì? cái gì?

      “Bổn vương lấy ngươi, bổn vương muốn là nữ nhân đơn thuần thiện lương, mà ngươi, có bất cứ thứ nào trong những thứ đó!” lạnh lùng .

      Quận chúa nghe vậy tay hơi luông lỏng cánh tay , cười cay đắng, ngón tay chỉ vào hét lớn: “Ngươi dựa vào cái gì có quyền ghét bỏ ta? Quốc gia của ngươi chỉ là tiểu quốc mà thôi, bản quận chúa cho ngươi hay, ngươi nhất định phải cưới ta, nếu ta để cho ca ca ta san bằng quốc gia của ngươi!” nàng ta nộ khí uy hiếp.

      "Ngươi..." Phiên bang vương nộ khí càng lúc càng lớn.

      “Quận chúa, ngươi hơi quá đáng rồi!” Tùy tùng theo phiên vương nhịn được .

      khí cứng nhắc bao trùm, phiên vương vốn định sao, nhưng là sao đúng rồi, nhưng còn con dân của sao? biết quận chúa điêu ngoa này cái gì cũng có thể làm ra, sao có thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình?

      “Đúng…xin lỗi, là ta sai, ta cố ý đấy, ta chỉ là quá ngươi mà thôi. Ngươi tha thứ cho ta, tha thứ cho ta !” thấy đáy mắt lóe lên thương cảm, quận chúa lần nữa đến trước mặt xin tha thứ. Nàng , nàng muốn ép khó xử, muốn.

      "Ngươi về nghỉ ngơi !" Phiên vương sau hồi thương cảm lạnh lùng ném ra mấy lời.

      "Phiên vương..." Quận chúa thấy căn bản là nhìn mình, lòng đau đớn thôi.

      “Ngươi yên tâm, bổn vương tự hiểu đâu là quan trọng, tiểu quốc của ta cần ca ca ngươi ủng hộ, sứ mạng lần này ta cũng nhớ , mời ngươi trở về !” xong liền để ý tới nàng mà chỉ chăm chú nhìn Miên Miên trong lòng. rất buồn, gặp được nữ tử khiến mình động tậm lại thể bảo hộ được nàng, mà người mình thích lại có cách nào cự tuyệt, vận mệnh sao lại trêu đùa thế này?

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 67. Yên tĩnh ngắn ngủi

      Đợi đến khi Miên Miên biết được là phiên vương cứu nàng còn cơ hội lời cảm ơn rồi. Bên ngoài truyền đến tiếng trống hỷ dồn dập, hôm nay chính là ngày cưới quận chúa về nước.

      Miên Miên ngồi giường lắng nghe thanh bên ngoài truyền tới, cũng biết cảm xúc của nàng bây giờ là gì nhưng là có chút thương cảm với phiên vương, cũng bởi vì trước khi phiên vương sai tùy tùng đem đến cho nàng bức thư, nội dung chỉ là phiên bang luôn mở rộng ngọ môn chờ nàng tới du ngoạn, tùy tùng của cũng cho nàng biết uy hiếp của quận chúa khiến phiên vương bất đắc dĩ phải cưới nàng ta.

      Miên Miên nắm chặt bức thư trong tay, nội tâm khó chịu thôi. Nàng biết nếu hai bên nhau mà đến hôn nhân nhất định hạnh phúc, nàng cảm thấy phiên vương vĩ đại, vì quốc gia mà có thể hy sinh hạnh phúc. Nếu như ngày nào đó nàng có thể xuất cung nhất định phải đến phiên bang lần.

      ----------Nửa tháng sau---------

      Thời gian nhanh chóng trôi qua, Miên Miên cũng có thể sinh hoạt bình thường trở lại, duy nhất bất thường là ngày nào cũng phải uống ba chén thuốc cho bỏ chén nào. Tuy nàng với Nguyên ma ma nhưng là bà ta làm như biết, cứ mỗi ngày đều đặn mang thuốc tới chờ nàng uống xong mới ra.

      Bất quá nàng cũng rất cao hứng, đại mãng xà kia giống như là mất tăm mất tích thấy hình dáng. Mỗi đem nàng đều tới bụi cỏ lau, bởi chỗ đó có nam nhân đợi nàng, thích nghe nàng hát, nghe nàng kể chuyện còn nàng thích nhìn cười.

      “Miên Miên, nhanh như vậy mà ăn no rồi à?” Lần nào ăn chung Miên Miên cũng là người xong sớm nhất.

      “Ân, ma ma, các tỷ muội, ta ăn no rồi, các ngươi từ từ ăn nha!” xong lau lau miệng rồi chạy ra ngoài thu dọn quần áo hôm nay, thông thường đều ăn cơm rất sớm nên chỉ có sau khi ăn xong mới có thể dọn được.

      “Ngươi nha Miên Miên, làm chăm chỉ như vậy chắc phải thưởng cho ngươi rồi!” các cung nữ trong hoán tẩy phòng cười vang trêu chọc nàng.

      “Đây là chuyện nên làm mà!” Miên Miên cười cười.

      “Miên Miên, ngươi mỗi ngày đều gấp gáp như vậy chẳng lẽ là gặp người thương à?” các cung nữ trêu nàng.

      Miên Miên nghe vậy đỏ mặt, “ mò, để ý tới các người!” rồi đem quần áo gấp gọn lại, nhanh chóng chạy ra ngoài, mọi người thấy thế càng cười lớn hơn.

      lát sau, Miên Miên tới bên ngoài bụi cỏ lau, nàng do dự biết có nên vào trong hay , mỗi ngày nàng đều vội vã chạy đến gặp , quấn lấy như vậy có thể khiến phiền hay ?

      đến như thế nào lại vào?” phía sau nàng đột nhiên vang lên thanh ôn nhu quen thuộc.

      Miên Miên vội quay người nhìn lại, thấy ngồi xe lăn cười cười nhìn nàng, mặt nàng vì thế lại đỏ ửng lên.


      Chương 68. Tình chàng ý thiếp

      “Bệnh tình của Nghi phi dạo này thế nào rồi?” Dạ Mị nhàn nhã cầm tách trà mở miệng hỏi.

      “Hồi bệ hạ, ngự y có cho người đến báo bệnh tình nương nương nay tạm ổn định rồi ạ!”

      “Ân, ngày mai truyền ý chỉ của trầm ban cho Nghi phi Thiên sơn tuyết liên, nhân sâm ngàn năm!” Dạ Mị phân phó.

      “Vâng!” Đức công công cúi người nhận lệnh.

      “Đúng rồi, dạo này nữ nhân ngốc kia làm gì rồi?” Dạ Mị đưa mắt nhìn xa xăm.

      Đức công công hơi sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền hiểu ý bệ hạ nhắc tới Miên Miên, biết dạo này nàng có hơi thất thường, nhưng là nên thế nào cho phải đây?

      Thấy có phản ứng, Dạ Mị quay đầu về phía hỏi: “Làm sao? Tên ngốc kia lại xảy ra chuyện gì hay sao?”

      “Bệ hạ, theo lời Nguyên ma ma những ngày này Nguyễn Miên Miên luôn thần thần bí bí biến đâu mất đến giờ Tý là chưa trở về, nhưng là nơi nào Nguyên ma ma cũng có biết!” Đức công công lo lắng .

      “Sao?” Dạ Mị nghe Đức công công mà nhíu mày đứng dậy, tên ngốc này đến tột cùng là làm cái gì?

      “Bệ hạ…” Nhìn thấy quay người , Đức công công vội vàng chạy theo.

      “Câu chuyện hôm qua ngươi kể còn chưa có xong, tiểu Nhân ngư kia cuối cùng như thế nào?” Dạ Phong hiếu kỳ hỏi.

      “A, nàng cuối cùng vì mà hóa thành bọt biển…” Miên Miên có chút thương cảm .

      Dạ Phong nghe đoạn kết như vậy cũng khỏi xót thương, đôi mắt màu tím nhạt tựa như có lớp sương mù giăng lên. Miên Miên thấy như vậy khỏi đau lòng, cuối cùng nghĩ gì về câu chuyện Nàng tiên cá này? Vì sao lại thương cảm như vậy?

      “Nàng ta khẳng định rất hối hận…” Dạ Phong nhìn về phía xa xăm ưu thương .

      đấy, nàng có hối hận, nàng là tự nguyện, nàng cũng rất hạnh phúc…” thấy ưu thương nàng vội vàng an ủi.

      “Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy nàng ta hối hận…” Dạ Phong vẫn giữ ý nghĩ của mình.

      Miên Miên thấy thế rất khó chịu, khẽ nắm tay cười cười: “Nàng có hối hận!” xong chờ Dạ Phong phản ứng cất tiếng hát: “Sâu trong cổ tích ngàn xưa, có nàng mỹ nhân ngư thường ngoi lên mặt biển ngắm nhìn thế giới, ngẫu nhiên cùng hoàng tử gặp mặt mới hiểu được thế nào là tình , nụ cười của người luôn hữu trong tâm trí, vội vã ly khai biển cả tìm đến trong cơn mưa giông, là do ta tự mình quyết định nên may mắn gặp được người, cho dù chỉ là nhau trong giây phút, ta cũng vĩnh viễn quên… ”

      Thanh của Miên Miên trong vắt, Dạ Phong dần dần buông lỏng tâm tình, nghe được câu trả lời mà muốn… là do ta tự mình quyết định nên may mắn gặp được người, cho dù chỉ là nhau trong giây phút, ta cũng vĩnh viễn quên…nguyên lai tình lại có thể vĩ đại đến vậy.

      Miên Miên thấy nở nụ cười tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, giờ phút này nàng có cách nào lý giải nổi vì sao nàng lại vì đau mà khó chịu thôi, vì con rắn mà cố gắng để cười, não nàng hỏng rồi sao?

      "Bệ... Bệ hạ..." đứng đằng xa, Đức công công thấy sắc mặt Dạ Mị sớm đen thui liền bị hù cho thót tim. Vừa mới tìm nàng trong vô tình lại nghe được tiếng hát ở phía này, theo tiếng nàng tìm đến lại thấy màn nàng cầm tay Tuyết vương gia cười, nha đầu này muốn chết rồi hay sao?

      Giờ phút này Dạ Mị sớm đóng băng, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Xú nữ nhân này luôn miệng sợ rắn, tại nàng ta làm cái gì đây? Cùng đệ đệ của chỗ này tình chàng ý thiếp, cười cười nắm tay nhau, đây là bộ dáng sợ rắn sao? Dám lừa gạt , tuyệt đối thể tha cho xú nữ nhân này mà!

      "Đức Công công! "

      "Nô... Nô tài chờ lệnh!" Đức Công công run như cầy sấy đứng sau Dạ Mị.

      "Truyền nàng đêm nay thị tẩm!" Dạ Mị nghiến răng nghiến lợi rồi phất tay áo bỏ . Nguyễn Miên Miên, đêm nay trẫm cho người nếm thử tư vị dám lừa gạt trẫm!
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 69. Bá đạo chiếm giữ

      “Nguyễn Miên Miên, Nguyễn Miên Miên…” Đức công công thấy Dạ Mị nộ khí bỏ lại dám vào quấy rầy vương gia nên đành đứng đằng xa giả vờ gọi to gọi .

      “Ách? Hình như có người gọi ta a!” Miên Miên hơi sửng sốt .

      “Nguyễn Miên Miên…Nguyễn Miên Miên, ngươi ở đâu?” Đức công công thấy nàng vẫn chưa ra rất khoa trương bắt tay làm loa hô to: “Nguyễn Miên Miên, nha đầu chết tiệt nhà ngươi đâu rồi?”

      "Đức Công công?" Miên Miên cuối cùng cũng nghe ra giọng ông ta liền đứng dậy cười : “Tuyết vương gia, thực xin lỗi, ta phải trước rồi, Đức công công gọi ta!”

      Dạ Phong khẽ gật đầu, Miên Miên vội vàng ra thấy Đức công công đứng cách đấy xa liền đến gần hỏi:”Đức công công, ngươi tìm ta sao?”

      “Ân, ngươi bình thường có việc gì sao ở hoán tẩy phòng mà đến đây làm gì?” Đức công công vui .
      “Cái này…là ta ăn no nên muốn tìm chỗ thoáng mát ngồi nghỉ, còn nữa, sau khi ăn mà bộ rất tốt cho sức khỏe a!” xong liền làm dáng tập thể dục, cười cười với lão.

      “Được rồi, chúng ta thôi!” Đức công công nhíu mày, toàn bộ hảo cảm với nàng chốc lát biến hết rồi. Nha đầu này nhìn đơn thuần như vậy mà dám cả gan ở đây nắm tay lôi kéo Tuyết vương gia, ghét nam nhân vì sao lại đối xử với bệ hạ như vậy? Cho nên, vẫn là nàng ta tốt!

      "Đức Công công, chúng ta đâu?" Miên Miên sau hiếu kỳ hỏi.

      “Hỏi hỏi cái gì, chẳng phải biết sao? “ xong liền hừ lạnh tiếng, để ý tới nàng mà trực tiếp nhanh hơn, Miên Miên thấy thế bất mãn vô cùng.

      Miên Miên quả thực sửng sốt, trong ấn tượng của nàng Đức công công đối với nàng rất tốt, vì sao lúc này chuyện có vẻ khó chịu ? Miên Miên suy nghĩ rồi nhanh đến bên cạnh lão : “Đức công công, xin lỗi a!”

      Đức công công thấy nàng tự nhiên xin lỗi có chút bất ngờ, dừng chân ngoái đầu nhìn nàng, “Vì cái gì xin lỗi ta?” Nha đầu kia chẳng lẽ biết nghĩ gì? thể nào, nha đầu này đâu có thông minh đến vậy?

      “Đức công công, ngươi cứ mắng ta cho thoải mái a, ta biết mỗi người đều có mấy ngày như vậy trong tháng mà, ngươi bận rộn như vậy khó trách tâm tình tốt, ta để bụng đâu…” Miên Miên hùng hổ .

      Đức công công nghe vậy sững người chốc lát rồi chợt hiểu, vung tay cốc nàng cái cả giận : “Nguyễn Miên Miên, ngươi nếu dám lấy thái giám chúng ta ra giỡn ta liều mạng với ngươi, mau nhanh thôi!” xong liền dùng sức đẩy nàng trước rồi cũng nhanh chóng vượt lên , lúc cũng quên ngoái lại hối thúc.

      Miên Miên yếu ớt nhìn bĩu môi ủy khuất, nàng vốn là có lòng tốt an ủi vì cớ gì lại đắc tội ? Cái này làm người khó a, muốn vuốt mông ngựa cũng khó a!

      bao lâu, tim Miên Miên như muốn hóa đá trước bảng chữ to kia: “Đức công công, người đưa ta tới Liên trì dục nguyệt để làm gì? Ta nhớ lầm đây là nơi bệ hạ tắm rửa mà?” xong nàng lo lắng thôi, cái tên đại mãng xà này muốn nàng hầu hạ tắm rửa nữa chứ?

      “Muốn biết vào trong biết!” rồi trực tiếp đẩy nàng vào, Miên Miên tuy khó chịu nhưng cũng nghe theo vào.

      Bước chân vừa vào tới thấy bên trong hàng cung nữ đứng chờ, thấy Đức công công toàn bộ cúi người chào, Đức công công chỉ khẽ ừ tiếng rồi : “Đừng để bệ hạ đợi lâu!” rồi lui ra ngoài.

      “Ai, Đức công công, ngươi đâu vậy?” Miên Miên thấy cũng muốn theo nhưng là còn chưa được mấy bước cánh cửa bị đóng lại, mười cung nữ phía sau bắt đầu tiến tới cởi quần áo nàng.

      “A…Bỏ ra, các ngươi làm gì thế?” Miên Miên thấy quần áo mình bị thoát ra khỏi kêu lớn, nhưng là mặc kệ nàng la hét thế nào những cung nữ này cúng giống như câm điếc, trực tiếp lôi nàng vào hồ nước rồi bắt đầu tắm cho nàng.

      “Các ngươi…a…” Miên Miên vừa kịp đứng vững trong hồ, hỏi cũng chưa kịp hỏi bị những cung nữ kia ấn đầu vào trong nước.

      “Giết…giết người a... thở được…” Miên Miên thống khổ bị các nàng lôi kéo, nàng dốc sức liều mạng muốn thoát ra nhưng chỉ được lát toàn thân mềm nhũn vô lực. Miên Miên tự hỏi còn phải bị hành hạ bao lâu thấy các cung nữ kia dìu nàng về phía ghế, bắt đầu lau tóc mặc quần áo cho nàng.

      "Các ngươi làm gì vậy?" Miên Miên vô lực hỏi.

      "Được chưa?"

      "Được rồi!"

      "Vậy mau đưa nàng !"

      Mấy cung nữ xung quanh gì đó mà Miên Miên nghe hiểu, ngay lúc này cửa ngoài đột nhiên mở ra vài cung nữ cùng với thái giám vào cúi người với Miên Miên rồi đón lấy nàng ra ngoài, chính xác là túm tay lôi nàng .

      “Đức công công, Đức công công…bọn họ muốn mang ta đâu?” vừa ra ngoài thấy Đức công công đứng đó, Miên Miên vội vàng hỏi .

      "Mời lên kiệu !" Đức Công công trả lời mà chỉ ngắn gọn.

      Miên Miên nghe vậy mới chú ý tới ở đây từ lúc nào cỗ kiệu xa hoa, “Oa, kiệu đẹp a!” Miên Miên đưa tay sờ sờ cỗ kiệu, cái này cũng thua thời Khang Hi là mấy a?

      Mắt thấy nàng hiếu kỳ, Đức công công khỏi nhíu mày nhìn sang các cung nữ kế bên, các cung nữ thấy vậy liền : “Mời lên kiệu!” rồi trực tiếp đẩy nàng vào.

      “Ai ui!!!” Đột nhiên bị đẩy khiến Miên Miên đụng phải thành kiệu, “Đau quá, các ngươi…” Miên Miên vuốt vuốt cái mũi định phàn nàn cỗ kiệu đột nhiên bị nâng lên khiến nàng sợ đến nỗi bám chặt thành kiệu sợ bị hất xuống.

      Kỳ cục, rất là kỳ cục. Đức công công bình thường đối với nàng rất tốt, sao hôm nay lại trầm mặc ít lại còn phát giận, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ muốn đem nàng bán ? Hay là muốn ăn nàng? Miên Miên nghĩ tới đây khỏi rùng mình run sợ.

      "Đến rồi!" Đức Công công lời rơi xuống, cỗ kiệu cũng dần hạ xuống.

      Dưới thúc giục của Đức công công, Miên Miên khẩn trương rời kiệu, đập vào mắt nàng ba chữ Tử Tinh cung khiến nàng kinh hãi, nơi đây phải là tẩm cung của đại mãng xà sao?

      vào!” Đức công công lãng phí thời gian trực tiếp đẩy nàng vào, đóng cửa lại rồi cùng những thái dám khác nâng kiệu rời .

      "Đức Công công... Đức Công công, ngươi mở cửa… mở cửa a..." đột nhiên bị đẩy vào gian tối, Miên Miên hoảng hốt thôi, đây phải là nhà tắm mà là phòng ngủ của đại mãng xà a, não nàng ngừng tưởng tượng, tối thế này liệu có phải nguyên hình rồi, có khi nào há to mồm chờ nàng vào ?

      “Đức công công… Đức công công, mau thả ta ra, van cầu ngươi thả ta ra a…” Miên Miên ra sức đập cửa kêu cứu nhưng mà mặc nàng cố thế nào cánh cửa vẫn hề suy suyển.

      "Ngươi rất sợ ta sao?" Giọng lạnh băng từ trong bóng tối truyền ra khiến Miên Miên bị hù nhũn cả người ngã ngồi đất. “Ngươi…ngươi đừng tới đây… muốn…ta muốn chơi mèo vờn chuột với ngươi a... thích mèo a…” Miên Miên run rẩy sợ hãi, ở trong phòng tối như vậy cùng con đại mãng xà sao có thể sợ a?

      Đúng lúc này trong phòng đột nhiên lên ánh sáng hồng từ ngọn đèn, căn phòng thêm màu sắc kỳ ảo, khí quỉ dị giảm bớt rất nhiều, Miên Miên chậm rãi đứng dậy về phía ánh sáng, vừa bước qua màn trướng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngây ngẩn cả người…

      Phía sau sa trướng kia chính là Dạ Mị, nàng sững sờ biết hình dung như thế nào, ngồi ghế kia, người chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm, gương mặt góc cạnh, tuấn dật lên nét nhàn nhạt bị trói buộc, ánh mắt thâm sâu mê người, khóe miệng khẽ giương lên,… toàn thân toát ra cuồng dã dị thường mê hoặc lòng người.

      Miên Miên sững sờ vì kinh ngạc, lần đầu tiên nàng phát ở dưới ánh đề như vậy có chút quỉ dị. Quỉ dị? Miên Miên nuốt nước miếng đánh ực cái, cúi người : “Nô tỳ tham kiến bệ hạ!”

      Dạ Mi nghe vậy nhàn nhã từ ghế đứng lên đến, nâng cằm nàng lên rồi cười lạnh, “Sợ rắn? Hử?”

      Miên Miên thấy thế khẩn trương dám thở mạnh, nàng biết những lời này của là có ý gì.

      “Ngươi cũng biết là trẫm ghét nhất là người dối đúng ?” rồi đứng thẳng lạnh lùng nhìn nàng.

      Nguyễn Miên Miên vẫn cúi người như cũ nhưng lông mày tự chủ nhíu lại bởi luồng khí lạnh đỉnh đầu, lạnh đến thấu xương cốt khiến nàng tự chủ rùng mình cái.

      "Đứng vững nhìn trẫm!" Dạ Mị thanh lạnh lùng .

      Miên Miên nghe vậy vội vàng trấn áp lo lắng đứng vững nhìn khiếp đảm cười xấu hổ.

      “Ngươi , nếu có nữ nhân lừa gạt trẫm trẫm nên làm thế nào trừng phạt nàng ta đây?” rồi nheo mắt, cười quỉ dị.

      Miên Miên mãnh liệt nuốt nước miếng, khóe miệng co giật ngượng ngùng cười, vì cái gì nàng cảm thấy lạnh lùng hơn mọi lần rất nhiều khiến cho nàng cảm thấy giống như đứng trong phòng băng vậy?

      "Trẫm hỏi ngươi đấy?" Thấy nàng trả lời, Dạ Mị trừng cả giận .

      “Bệ hạ…cái này…cái này đương nhiên là phải nghiêm phạt rồi…ách…có ai đắc tội với bệ hạ rồi ạ?” Miên Miên run rẩy trả lời.

      “Ngươi cũng cho răng nên như vậy?” rồi nở nụ cười lạnh : “Trẫm có gặp nữ nhân rất ngốc, nữ nhân này rất đơn thuần lại khiến trẫm thấy rất hiếu kỳ, nàng với trẫm nàng sợ nhất là rắn nhưng trẫm cũng quá tin vì bản thân nàng cũng là con rắn nha… Thế nhưng mà nhiều lần ở chung lần nào nàng ra cũng sợ đến té xỉu khiến trẫm cũng dần tin tưởng. Nhưng là ngươi có biết trẫm nhìn thấy gì ? Trẫm thấy cái nữ nhân ngốc luôn miệng sợ rắn đó cầm tay đệ đệ trẫm trốn trong bụi cỏ lau tình chàng ý thiếp… Ngươi , nữ nhân như vậy có nên bị trừng phạt?” Dạ Mị trừng mắt giận dữ nhìn nàng kéo dài câu cuối.

      Miên Miên nghe xong cả người mềm nhũn chút nữa ngã xuống may mà Dạ Mị kịp đỡ nàng, “Nữ nhân chết tiệt, ngươi lại dám lừa gạt trẫm, ngươi coi trẫm là ai hả?” Dạ Mị nộ khí chất vấn.

      Miên Miên sợ đến nỗi lui về sau mấy bước thân thể khống chế được run rẩy. Nàng mới phải ngốc, vậy đương nhiên là thấy màn nàng nắm tay Tuyết vương gia chiều nay rồi, chẳng trách sao hôm nay Đức công công kỳ lạ như vậy, nhưng cái này… cái này nàng làm sao mà giải thích cho được, cùng là xà cả, nàng làm sao giải thích được?

      Dạ Mị thấy nàng trốn tránh càng nổi lên nửa giận, từng bước lạnh lùng tiến đến gần nàng, Miên Miên thấy thế càng lui về phía sau: “Bệ hạ, ngài…ngài muốn làm…” Miên Miên chưa kịp hết câu đụng phải mép giường ngã ngồi ra đó, thân người Dạ Mị theo đó áp xuống nàng.

      Miên Miên khẩn trương nuốt nước miếng nhìn hai tay Dạ Mị chống bên giường cạnh nàng trong gang tấc, mắt cũng dám chớp run rẩy nhìn Dạ Mị: “Bệ hạ, ngài…ngài muốn...???”

      “Làm cái gì? Tất nhiên là làm tất cả những gì mà nam nhân nên làm với nữ nhân rồi! ” rồi đợi nàng phản ứng mạnh mẽ hôn xuống.

      Đột nhiên bị Dạ Mị hôn khiến cho tim Miên Miên đập mạnh liên hồi, tuy đây phải là lần đầu tiên bị đại mãng xà cường hôn nhưng là những lần trước đều rất ôn nhu, lúc này đây lại thập phần bá đạo khiến nàng cảm thấy như vỡ ra.

      Dạ Mị vốn muốn hảo hảo trừng phạt nàng, lại hề nghĩ tới nụ hôn này lại khiến cách nào khống chế được, nhưng nhớ tới nàng dối gạt lại lần nữa nộ khí hung hăn hôn nàng, mãnh liệt đến nỗi khiến Miên Miên dường như thở nổi.

      “A..a..buông…mau buông ra..a…” Miên Miên bị hôn đến hít thở thông, cố gắng dùng sức đẩy nhưng là vẫn có biện pháp khiến dừng lại.

      Hôn được lúc lâu Dạ Mị mới buôn nàng ra, cúi đầu nhìn nàng nóng bỏng, mà Miên Miên lúc này hai gò má ửng hồng, quyến rũ động lòng người lại càng làm cho dục vọng của lên cao. Lúc này đây mới biết mình muốn nàng cỡ nào, có lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng bị nàng hấp dẫn, nếu như thế sinh khí như vậy!
      “Ngươi… ngươi thể lại hôn ta, ta…ta ngất xỉu đấy…” Miên Miên ra hơi, trong lòng khỏi buồn bực, hôm nay vì cớ gì mà bị hôn đến vậy mà nàng còn chưa có té xỉu a, chẳng lẽ trúng tà rồi?

      Dạ Mị nghe vậy chỉ cười cười , “Ngươi yên tâm, té xỉu đâu, chẳng lẽ ngươi nhớ những ngày gần đây đều uống loại thuốc?” rồi giương lên nụ cười gian.

      “Thuốc? Cái kia…cái kia phải thuốc cảm mạo sao?” Miên Miên sợ hãi hỏi, nàng cảm giác được tình đơn giản như nàng nghĩ.

      “Đúng vậy, cái kia đúng là thuốc nhưng phải là để chữa cảm mạo mà là đại bổ giúp tăng cường ý thức, cho nên cho dù ngươi có đối mặt với kiện bất ngờ cũng dễ dàng lăn ra té xỉu!” Dạ Mị cười cười nhìn nàng cố kéo dài hai chữ bất ngờ…

      Miên Miên nghe vậy khỏi run rẩy khóe miệng, khó trách hôm nay bị hôn nàng có té xỉu, nguyên lai…nguyên lai…

      “Người lừa gạt trẫm, câu dẫn ngự đệ trẫm, tội của ngươi rất nặng!” ngón tay trỏ Dạ Mị gõ gõ chóp mũi nàng nhướn mày .

      "... phải, ta cùng Tuyết vương gia chỉ là bằng hữu, bằng hữu... chỉ là bằng hữu, ngươi phải tin tưởng ta!" Miên Miên bĩu môi sắp khóc tới nơi, ô ô, ánh mắt đại mãng xà háo sắc, nàng rất sợ a…

      "Như thế nào? Sợ?" Dạ Mị vẫn tiếp tục đùa với nàng, đêm còn dài cũng nên vội vã.

      "Ô ô, bệ hạ, ngươi thả ta , ta có câu dẫn ngự đệ của ngươi, ngươi tin ta , ô ô….” Miên Miên vẻ mặt cầu xin .

      cần giải thích, giải thích nghĩa là cố che dấu!” xong lại trưng ra nụ cười giảo hoạt.

      Miên Miên nghe vậy tự chủ nhíu chặt mày, những lời thế này sao nàng nghe quen tai quá? Chỉ tiếc là đợi nàng nghĩ ra nghe ở đâu môi lần nữa áp xuống, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào thăm dò chiếm hữu nàng.

      "A..." Miên Miên đầu óc trống rỗng giống như mọi sức lực đều bị rút ra khỏi cơ thể, môi ngừng dây dưa trêu chọc khiến ý thức nàng càng lúc càng mơ hồ, thân thể xụi lơ giường, chút ý thức còn sót lại ngừng nhắc nhở nàng phải thoát ra, nếu , nàng kia chẳng phải là…

      Dạ Mị dường như cũng nhận thấy phân tâm của nàng, mày hơi nhíu nhưng vẫn chịu buông tha nàng, môi hơi rời môi nàng thấp giọng : “Nữ nhân ngốc, phải chuyên tâm!” rồi lần nữa chờ Miên Miên kịp phản ứng tiếp tục hôn nàng. Miên Miên bị trêu chọc chút ý chí cuối cùng nhanh chóng mất .

      Dạ Mị ngừng dẫn dắt nàng thẳng đến khi nàng hiểu được đáp lại nụ hôn của hai người càng ngày càng sâu, giờ phút này Miên Miên chỉ có thể trôi theo cảm xúc, lọai cảm giác nâng nâng giống như mây khiến cho nàng thực muốn hét lớn lên.

      Dạ Mị ôn nhu vuốt ve eo nàng, ở lưng nàng ngừng vẽ loạn cố gắng làm cho nàng thả lỏng người, môi ngừng hôn xuống dưới, thấp dần…Môi , lưỡi ngừng cuốn lấy môi lưỡi nàng khiến nội tâm sâu kín của nàng rung động.

      "Ân..." Miên Miên nhắm mắt, nhịn được rên lên tiếng, thanh vừa ra khỏi miệng lập tức khiến nàng ngây người sợ hãi đưa tay che miệng, cái này… đây là chính nàng rên lên?

      “Tiểu ngốc nghếch muốn ta sao?" Dạ Mị ở người nàng cười tà hỏi.

      “Ta mới phải tiểu ngốc nghếch, ta…ta phải về rồi!” Miên Miên mặt mày đỏ bừng muốn đứng dậy nhưng lại bị đè lại, nàng chỉ là con cừu sao có thể thoát khỏi đại mãng xà đây?

      "Ngươi... cái tên đại sắc xà muốn gì?"

      Dạ Mị nghe nàng hỏi, khóe miêng hơi cười đưa tay lướt qua môi nàng : “Ngươi xem?”

      "... biết..." Miên Miên toàn thân cứng ngắc thấp lẩm bẩm.

      biết? Vậy cái kia để trẫm cho ngươi biết, đêm nay trẫm muốn dạy cho ngươi biết làm người thể dối, mặt khác, nhân tiện dạy cho ngươi biết thế nào là làm chuyện nam nữ!” rồi cười tà ác, đưa tay kéo sợi dây lụa sa trướng, màn trướng nhàng buông xuống, đêm tuy dài nhưng lại ngắn ngủi nhất định phải hảo hảo dậy dỗ nàng…
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :